Bài viết: 362 

Chương 107 & 108: Ai Thắng Ai
Cơ mặt Zachary căng ra, anh nhìn Serenity với ánh mắt cảnh cáo.
"Anh York." Serenity hỏi anh, "Tôi có thể hôn anh không?"
Zachary bối rối. Cô không biết xấu hổ sao? Cô còn dám hỏi một người đàn ông câu hỏi như thế này.
"Nụ cười của anh thật tuyệt. Nó làm tôi quên thở. Tôi chỉ muốn ôm anh và thuận theo cảm xúc của mình."
"Serenity, cô còn có mặt mũi không."
"Mặt mũi tôi ở ngay đây."
Serenity mỉm cười vỗ nhẹ vào mặt mình trong khi Zachary nhăn mày.
"Tôi chỉ nói thế vì chúng ta đã kết hôn. Ý tôi là, chúng ta đã kết hôn theo luật pháp, nên hôn anh không phải là tội ác."
Zachary lùi lại vài bước, Serenity bật cười trước bản năng tháo chạy của anh. Zachary nổi khùng.
Đúng, cô phải chịu trách nhiệm cho phản ứng của anh. Lần vừa rồi cô thậm chí còn chạm vào mặt anh mà không hề báo trước.
Khi tiếng cười của cô như muốn nhấn chìm anh, Zachary đột nhiên tiến lại gần và bắt lấy cô gái đang cười khúc khích, rồi kéo cô vào vòng tay mình. Zachary cúi đầu về phía trước và khóa môi cô, ngăn tiếng cười của cô.
Tiếng cười khúc khích của Serenity đột ngột kết thúc. Serenity ngạc nhiên mở to mắt và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt được phóng đại. Cô chỉ trêu anh vì nụ cười của anh đẹp.
Cô thích trêu anh vì anh còn ngây thơ hơn cả cô ở phương diện thân mật lãng mạn giữa đàn ông và phụ nữ. Cô không bao giờ nghĩ rằng Zachary sẽ hơn thua. Anh biến lời nói của cô thành hành động và hôn cô.
Zachary chỉ áp môi mình vào môi cô để ngăn tiếng cười khúc khích khó chịu, không phải mục đích nếm thử hương vị đôi môi cô.
Zachary buông tay và đẩy cô ra khỏi vòng tay mình. Anh cong ngón tay lại búng vào trán cô. Serenity kêu lên đau đớn.
"Đó là những gì cô đáng nhận khi tỏ ra tự mãn," Zachary nói bằng giọng khàn khàn.
Và rồi như thể chưa từng có chuyện xảy ra, anh ngồi vào bàn bình tĩnh ăn sáng. Serenity cạn lời.
Lướt ngón tay trên môi, Serenity nhìn chằm chằm vào chồng mình, người đang bắt đầu bữa sáng với vẻ mặt nghiêm nghị. Ai đã đấu với ai? Và ai đã thắng?
Rõ ràng là cô đã thua. Điều đó thực sự khiến Serenity sợ hãi.
Sau khi giành được chiến thắng vào phút chót, Zachary cảm thấy vui vẻ như mặt trời đang sáng rọi. Anh thưởng thức bữa ăn của mình ngon lành.
Để chiến thắng trò chơi tình yêu, điều quan trọng nhất là phải vô sỉ. Anh đã hơn cô vì cô không đạt tới trình độ của anh.
Serenity không đủ can đảm để đáp trả bằng một nụ hôn lại, nên cô ngượng ngùng ngồi xuống đối diện và trừng mắt nhìn anh.
Zachary thấy buồn cười. Anh nghĩ Serenity có nhiều kinh nghiệm hơn anh và sẽ truyền cho anh. Nhưng hóa ra cô chẳng giỏi hơn anh là bao.
Vào ngày họ ký giấy kết hôn, Serenity có nhắc đến việc cô từng có một mối quan hệ trong quá khứ, nhưng đó là tám năm trước. Đó hẳn là mối tình đầu của cô. Mối tình đầu thường xảy ra ở độ tuổi mà mọi thứ đều trong sáng và ngây thơ. Nói cách khác, Serenity, giống như anh, cũng là một tờ giấy trắng.
"Sao hôm nay cô lại chuẩn bữa sáng thịnh soạn thế này? Để cảm ơn tôi chuyện hôm qua sao?"
"Vâng, thưa ngài 'Hiển Nhiên'."
Zachary vui vẻ bỏ đầy thức ăn vào đĩa và nói: "Tôi đang giúp cô và chính mình. Dù thế nào đi nữa, cô vẫn là vợ tôi. Tôi sẽ không vui nếu có chuyện gì xảy ra với cô. Tất nhiên, tôi cũng vui vì cô biết ơn bởi điều đó. Tôi đã có bữa sáng ngon miệng hôm nay."
"Cô không cần phải chuyển tiền mua xe đâu." Zachary chuyển chủ đề trở lại việc mua xe gần đây.
Vì Serenity không có thông tin tài khoản ngân hàng của Zachary, nên cô đã gửi năm mươi nghìn đô la vào thiết bị di động của anh mỗi ngày. Tuy nhiên, Zachary chưa bao giờ chấp nhận giao dịch này.
Giao dịch đầu tiên trị giá năm mươi ngàn đô la đã được chuyển lại vào tài khoản ngân hàng của Serenity.
"Tôi mua cho cô chiếc xe để chứng tỏ tôi tốt. Dù sao thì hình thức cũng quan trọng. Tôi có thể bận rộn với công việc, nhưng cũng có những lúc tôi cần đưa cô đi ăn tối cùng công ty. Sẽ rất nhục nhã cho tôi nếu mọi người phát hiện ra vợ tôi đi xe đạp điện hỏng hóc."
Zachary thấy chiếc xe này chỉ mang tính hình thức.
"Tôi nghĩ đó là quà xin lỗi." Serenity đáp trả.
Zachary trả lời sau một hồi im lặng: "Cả hai đều đúng."
"Vậy được, đừng đưa thêm tiền sinh hoạt phí cho tôi trong năm nay nữa vì anh đã mua cho tôi chiếc xe rồi."
Zachary ngẩng cằm lên và nhìn cô chằm chằm mà không nói đồng ý hay không.
Serenity xem sự im lặng của anh như lời khẳng định về vấn đề này. Cô cảm thấy nhẹ nhõm vì cô tin rằng giờ đây mình không còn nợ anh điều gì nữa.
"Đừng để ý đến họ hàng của cô lúc này. Hiên tại họ có thể kiên trì với lập trường của mình, nhưng điều này sẽ không kéo dài được bao lâu. Họ sẽ xin lỗi cô. Cô và chị gái cô có thể đưa ông bà ra tòa để đòi lại ngôi nhà của cha mẹ cô. Cô nên bắt họ trả một nửa nếu không muốn toàn bộ. Không cần mềm lòng với những kẻ lợi dụng và chà đạp cô."
Nếu được lựa chọn, Zachary sẽ biến cuộc sống của gia đình Hunt thành địa ngục trần gian.
Đây là việc riêng của Serenity. Anh có thể đưa ra gợi ý về chuyện nên làm, nhưng cuối cùng chính cô mới là người đưa ra quyết định.
"Tôi sẽ ra tòa để lấy lại nhà của bố mẹ tôi sau ca phẫu thuật của bà nội."
"Được thôi." Zachary trả lời.
Dù sao thì họ cũng là ông bà của cô. Serenity cố tỏ ra khoan dung một chút vì họ vẫn là người nhà.
Kết thúc bữa sáng, Serenity vào bếp lấy ra hai hộp đựng và nói: "Hầu như đồ ăn sáng vẫn còn nguyên, tôi sẽ gói lại cho anh. Anh có thể mang đến công ty, khi nào đói thì ăn. Chúng ta không nên lãng phí thức ăn."
Zachary nhăn mặt vì anh tin rằng việc mang hộp cơm trưa đến văn phòng không xứng với một CEO.
"Tôi no rồi. Tôi không cần bất kỳ hộp cơm trưa nào."
"Vậy thôi. Tôi sẽ mang đồ ăn đến cửa hàng. Jasmine thích đồ ăn sáng tôi làm và Shawn cũng vậy. Cậu ấy thường ghé ngang cửa hàng trên đường đi làm. Tôi sẽ nhắn tin cho cậu ấy ngay bây giờ để ghé ăn sáng rồi đi làm." Cô sẽ không bao giờ làm bữa sáng phong phú nữa.
Mặc dù biết tình cảm của Serenity dành cho Shawn chỉ giới hạn trong tình bạn, nhưng việc nhắc đến Shawn vẫn khiến Zachary có tâm trạng tồi tệ. Anh im lặng một lúc trước khi nhắm mắt hy sinh: "Đưa tôi đồ ăn đã bỏ hộp. Callum cũng làm việc trong cùng văn phòng. Tôi sẽ mang cho nó một ít."
Tốt hơn là để Shawn ăn nó.
"Đừng làm quá nhiều đồ ăn ngay cả khi muốn cảm ơn tôi. Chỉ có hai chúng ta thôi. Cô định cho bao nhiêu người ăn vậy?"
Serenity có niềm đam mê với đồ ăn, nhưng hôm nay mắt cô đã to hơn bụng. Cô sẽ không thể ăn hết số thức ăn đó một mình.
"Callum, đúng không? Ừ, mang đồ ăn cho cậu ấy nhé."
Các em trai và anh em họ của Zachary đã gây ấn tượng khá tốt với Serenity. Chủ yếu vì họ đều là những anh chàng quyến rũ theo cách riêng của họ. Ai có thể quên một khuôn mặt xinh đẹp?
"Tất nhiên rồi." Zachary trả lời.
Sau khi cho thức ăn vào hộp, Serenity dọn bàn và rửa bát đĩa. Kế đến cô đi ra ban công để tưới cây. Serenity đã chụp một loạt ảnh những bông hoa nở rộ tuyệt đẹp ngày hôm nay như thường lệ và đăng lên Facebook.
Zachary hiếm khi vào Facebook, nhưng từ khi có vợ, anh sẽ theo dõi những cập nhật mới nhất của cô. Hoạt động của cô trên Facebook sẽ cho Zachary biết tính cách của cô.
Anh luôn là người đầu tiên xem bài đăng về hoa của Serenity. Tuy nhiên, anh sẽ không bao giờ tương tác bài đăng của cô, vì anh không muốn cô biết anh đã theo dõi cô.
"Anh York." Serenity hỏi anh, "Tôi có thể hôn anh không?"
Zachary bối rối. Cô không biết xấu hổ sao? Cô còn dám hỏi một người đàn ông câu hỏi như thế này.
"Nụ cười của anh thật tuyệt. Nó làm tôi quên thở. Tôi chỉ muốn ôm anh và thuận theo cảm xúc của mình."
"Serenity, cô còn có mặt mũi không."
"Mặt mũi tôi ở ngay đây."
Serenity mỉm cười vỗ nhẹ vào mặt mình trong khi Zachary nhăn mày.
"Tôi chỉ nói thế vì chúng ta đã kết hôn. Ý tôi là, chúng ta đã kết hôn theo luật pháp, nên hôn anh không phải là tội ác."
Zachary lùi lại vài bước, Serenity bật cười trước bản năng tháo chạy của anh. Zachary nổi khùng.
Đúng, cô phải chịu trách nhiệm cho phản ứng của anh. Lần vừa rồi cô thậm chí còn chạm vào mặt anh mà không hề báo trước.
Khi tiếng cười của cô như muốn nhấn chìm anh, Zachary đột nhiên tiến lại gần và bắt lấy cô gái đang cười khúc khích, rồi kéo cô vào vòng tay mình. Zachary cúi đầu về phía trước và khóa môi cô, ngăn tiếng cười của cô.
Tiếng cười khúc khích của Serenity đột ngột kết thúc. Serenity ngạc nhiên mở to mắt và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt được phóng đại. Cô chỉ trêu anh vì nụ cười của anh đẹp.
Cô thích trêu anh vì anh còn ngây thơ hơn cả cô ở phương diện thân mật lãng mạn giữa đàn ông và phụ nữ. Cô không bao giờ nghĩ rằng Zachary sẽ hơn thua. Anh biến lời nói của cô thành hành động và hôn cô.
Zachary chỉ áp môi mình vào môi cô để ngăn tiếng cười khúc khích khó chịu, không phải mục đích nếm thử hương vị đôi môi cô.
Zachary buông tay và đẩy cô ra khỏi vòng tay mình. Anh cong ngón tay lại búng vào trán cô. Serenity kêu lên đau đớn.
"Đó là những gì cô đáng nhận khi tỏ ra tự mãn," Zachary nói bằng giọng khàn khàn.
Và rồi như thể chưa từng có chuyện xảy ra, anh ngồi vào bàn bình tĩnh ăn sáng. Serenity cạn lời.
Lướt ngón tay trên môi, Serenity nhìn chằm chằm vào chồng mình, người đang bắt đầu bữa sáng với vẻ mặt nghiêm nghị. Ai đã đấu với ai? Và ai đã thắng?
Rõ ràng là cô đã thua. Điều đó thực sự khiến Serenity sợ hãi.
Sau khi giành được chiến thắng vào phút chót, Zachary cảm thấy vui vẻ như mặt trời đang sáng rọi. Anh thưởng thức bữa ăn của mình ngon lành.
Để chiến thắng trò chơi tình yêu, điều quan trọng nhất là phải vô sỉ. Anh đã hơn cô vì cô không đạt tới trình độ của anh.
Serenity không đủ can đảm để đáp trả bằng một nụ hôn lại, nên cô ngượng ngùng ngồi xuống đối diện và trừng mắt nhìn anh.
Zachary thấy buồn cười. Anh nghĩ Serenity có nhiều kinh nghiệm hơn anh và sẽ truyền cho anh. Nhưng hóa ra cô chẳng giỏi hơn anh là bao.
Vào ngày họ ký giấy kết hôn, Serenity có nhắc đến việc cô từng có một mối quan hệ trong quá khứ, nhưng đó là tám năm trước. Đó hẳn là mối tình đầu của cô. Mối tình đầu thường xảy ra ở độ tuổi mà mọi thứ đều trong sáng và ngây thơ. Nói cách khác, Serenity, giống như anh, cũng là một tờ giấy trắng.
"Sao hôm nay cô lại chuẩn bữa sáng thịnh soạn thế này? Để cảm ơn tôi chuyện hôm qua sao?"
"Vâng, thưa ngài 'Hiển Nhiên'."
Zachary vui vẻ bỏ đầy thức ăn vào đĩa và nói: "Tôi đang giúp cô và chính mình. Dù thế nào đi nữa, cô vẫn là vợ tôi. Tôi sẽ không vui nếu có chuyện gì xảy ra với cô. Tất nhiên, tôi cũng vui vì cô biết ơn bởi điều đó. Tôi đã có bữa sáng ngon miệng hôm nay."
"Cô không cần phải chuyển tiền mua xe đâu." Zachary chuyển chủ đề trở lại việc mua xe gần đây.
Vì Serenity không có thông tin tài khoản ngân hàng của Zachary, nên cô đã gửi năm mươi nghìn đô la vào thiết bị di động của anh mỗi ngày. Tuy nhiên, Zachary chưa bao giờ chấp nhận giao dịch này.
Giao dịch đầu tiên trị giá năm mươi ngàn đô la đã được chuyển lại vào tài khoản ngân hàng của Serenity.
"Tôi mua cho cô chiếc xe để chứng tỏ tôi tốt. Dù sao thì hình thức cũng quan trọng. Tôi có thể bận rộn với công việc, nhưng cũng có những lúc tôi cần đưa cô đi ăn tối cùng công ty. Sẽ rất nhục nhã cho tôi nếu mọi người phát hiện ra vợ tôi đi xe đạp điện hỏng hóc."
Zachary thấy chiếc xe này chỉ mang tính hình thức.
"Tôi nghĩ đó là quà xin lỗi." Serenity đáp trả.
Zachary trả lời sau một hồi im lặng: "Cả hai đều đúng."
"Vậy được, đừng đưa thêm tiền sinh hoạt phí cho tôi trong năm nay nữa vì anh đã mua cho tôi chiếc xe rồi."
Zachary ngẩng cằm lên và nhìn cô chằm chằm mà không nói đồng ý hay không.
Serenity xem sự im lặng của anh như lời khẳng định về vấn đề này. Cô cảm thấy nhẹ nhõm vì cô tin rằng giờ đây mình không còn nợ anh điều gì nữa.
"Đừng để ý đến họ hàng của cô lúc này. Hiên tại họ có thể kiên trì với lập trường của mình, nhưng điều này sẽ không kéo dài được bao lâu. Họ sẽ xin lỗi cô. Cô và chị gái cô có thể đưa ông bà ra tòa để đòi lại ngôi nhà của cha mẹ cô. Cô nên bắt họ trả một nửa nếu không muốn toàn bộ. Không cần mềm lòng với những kẻ lợi dụng và chà đạp cô."
Nếu được lựa chọn, Zachary sẽ biến cuộc sống của gia đình Hunt thành địa ngục trần gian.
Đây là việc riêng của Serenity. Anh có thể đưa ra gợi ý về chuyện nên làm, nhưng cuối cùng chính cô mới là người đưa ra quyết định.
"Tôi sẽ ra tòa để lấy lại nhà của bố mẹ tôi sau ca phẫu thuật của bà nội."
"Được thôi." Zachary trả lời.
Dù sao thì họ cũng là ông bà của cô. Serenity cố tỏ ra khoan dung một chút vì họ vẫn là người nhà.
Kết thúc bữa sáng, Serenity vào bếp lấy ra hai hộp đựng và nói: "Hầu như đồ ăn sáng vẫn còn nguyên, tôi sẽ gói lại cho anh. Anh có thể mang đến công ty, khi nào đói thì ăn. Chúng ta không nên lãng phí thức ăn."
Zachary nhăn mặt vì anh tin rằng việc mang hộp cơm trưa đến văn phòng không xứng với một CEO.
"Tôi no rồi. Tôi không cần bất kỳ hộp cơm trưa nào."
"Vậy thôi. Tôi sẽ mang đồ ăn đến cửa hàng. Jasmine thích đồ ăn sáng tôi làm và Shawn cũng vậy. Cậu ấy thường ghé ngang cửa hàng trên đường đi làm. Tôi sẽ nhắn tin cho cậu ấy ngay bây giờ để ghé ăn sáng rồi đi làm." Cô sẽ không bao giờ làm bữa sáng phong phú nữa.
Mặc dù biết tình cảm của Serenity dành cho Shawn chỉ giới hạn trong tình bạn, nhưng việc nhắc đến Shawn vẫn khiến Zachary có tâm trạng tồi tệ. Anh im lặng một lúc trước khi nhắm mắt hy sinh: "Đưa tôi đồ ăn đã bỏ hộp. Callum cũng làm việc trong cùng văn phòng. Tôi sẽ mang cho nó một ít."
Tốt hơn là để Shawn ăn nó.
"Đừng làm quá nhiều đồ ăn ngay cả khi muốn cảm ơn tôi. Chỉ có hai chúng ta thôi. Cô định cho bao nhiêu người ăn vậy?"
Serenity có niềm đam mê với đồ ăn, nhưng hôm nay mắt cô đã to hơn bụng. Cô sẽ không thể ăn hết số thức ăn đó một mình.
"Callum, đúng không? Ừ, mang đồ ăn cho cậu ấy nhé."
Các em trai và anh em họ của Zachary đã gây ấn tượng khá tốt với Serenity. Chủ yếu vì họ đều là những anh chàng quyến rũ theo cách riêng của họ. Ai có thể quên một khuôn mặt xinh đẹp?
"Tất nhiên rồi." Zachary trả lời.
Sau khi cho thức ăn vào hộp, Serenity dọn bàn và rửa bát đĩa. Kế đến cô đi ra ban công để tưới cây. Serenity đã chụp một loạt ảnh những bông hoa nở rộ tuyệt đẹp ngày hôm nay như thường lệ và đăng lên Facebook.
Zachary hiếm khi vào Facebook, nhưng từ khi có vợ, anh sẽ theo dõi những cập nhật mới nhất của cô. Hoạt động của cô trên Facebook sẽ cho Zachary biết tính cách của cô.
Anh luôn là người đầu tiên xem bài đăng về hoa của Serenity. Tuy nhiên, anh sẽ không bao giờ tương tác bài đăng của cô, vì anh không muốn cô biết anh đã theo dõi cô.