Chương 193: Đối Mặt Thế Nào
[HIDE-THANKS][BOOK]Bạch Diễn Sâm từng bước từng bước tiến dần lên đem Tô Tích Cầm vây hẹp ở góc tường, dù muốn chiến đấu với thú dữ, cũng bất lực.
Cơ thể cô bị anh đè nặng xuống, hai tay không thể cử động được buông thõng hai bên sườn gắt gao nắm chặt thành nắm đấm, vừa hoảng loạn vừa tức giận cắn chặt đôi môi đỏ mọng.
Khớp xương trên bàn tay to của Bạch Diễn Sâm nhẹ nhàng chạm vào môi cô: "Cắn môi cũng không thể giải quyết chuyện này đâu, còn tùy thuộc vào em quyết định sẽ giải quyết như thế nào?"
Ngón tay của anh mang theo độ ấm, cứ vậy nhẹ vuốt ve môi Tô Tích Cầm, cái vuốt ve như tạo ra một dòng điện lưu, trực tiếp chạy dọc thân thể đến từng bộ phận trên cơ thể cô:
"Không cần nói nữa, em muốn yên tĩnh."
Suy nghĩ của Tô Tích Cầm rối như tơ vò, giống như bị thứ gì đó cuốn lấy vướng víu, khó chịu đến mức hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Cô thực sự không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Bí ẩn bấy lâu nay khiến cô luôn bận tâm, đột nhiên được giải quyết mà không tốn một chút sức lực nào, người đàn ông khiến cô gặp ác mộng đã nhiều năm, lúc này đang đứng trước mặt cô, thế nhưng cô không những không nhận ra mà còn cùng anh phát sinh loại quan hệ cắt không đứt, rối loạn như hiện tại.
Trước đây cô từng nghĩ, khi nhìn thấy người đàn ông này, cô sẽ đối mặt với anh như thế nào, nhưng bây giờ khi đã biết được, cô lại cảm thấy hoang mang.
"Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, không còn thời gian để em yên lặng nữa đâu." Bạch Diễn Sâm nói.
Lời nói vừa dứt, anh đột nhiên buông cô ra, sau đó đứng dậy đi về phía tủ đầu giường, cầm lấy di động, rồi gọi một cuộc điện thoại:
"Bảo thợ trang điểm vào đi."
Tô Tích Cầm chưa kịp nháy mắt, chỉ nhìn thấy một nhóm thợ trang điểm xách theo hòm trang điểm nối đuôi nhau bước đến, đứng trước mặt Bạch Diễn Sâm, người dẫn đầu cung kính cúi đầu với anh: "Anh Bạch."
"Trang điểm cho cô ấy đẹp một chút." Bạch Diễn Sâm nhìn về phía Tô Tích Cầm đang đứng ngây ngốc bên kia.
"Vâng ạ." Sau đó người dẫn đầu đi về phía Tô Tích Cầm.
"Thưa cô, nhờ cô ngồi ở chỗ kia, chúng tôi sẽ trang điểm cho cô."
Lúc này Tô Tích Cầm mới tỉnh táo lại, nhíu mày nhìn người trước mặt, rồi lại nhìn về phía Bạch Diễn Sâm: "Bộ dạng này của em mà không trang điểm một chút, thì làm sao có thể đi dự tiệc được?"
Tô Tích Cầm cũng hiểu được hiện tại bộ dạng lúc này của mình không thích hợp, thật ra bây giờ cả người cô đều cảm thấy rất không thoải mái, không chỉ có thân thể, mà còn cả tinh thần, cô muốn mở miệng nói không muốn đi, nhưng nhìn dáng vẻ của Bạch Diễn Sâm, cô vẫn đem lời nói nuốt ngược vào trong miệng.
Cô bước tới ghế sô pha, Bạch Diễn Sâm nhíu mày nhìn dáng đi của cô, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ thấy cô ngơ ngác ngồi đó tùy ý cho thợ trang điểm muốn làm thế nào thì làm, anh xoay người bước ra khỏi phòng.
Tô Tích Cầm nhìn cánh cửa đóng chặt mà nhíu mày, cô phải làm sao bây giờ? Cùng anh kết hôn sao?
Vừa nghĩ đến việc kết hôn, hình ảnh An Uyển và anh trong phòng làm việc buổi sáng lại bất giác hiện ra trước mắt cô, trong lòng cô càng trở lên tuyệt vọng, nếu sau này kết hôn, anh lại cùng người phụ nữ khác dây dưa ở bên ngoài, vậy chẳng phải là cô sẽ lại một lần nữa trở lại tình trạng trước đây hay sao.
Không, cô không bao giờ muốn có một cuộc hôn nhân như vậy nữa.
Vậy giờ phải làm thế nào để Bạch Diễn Sâm nguyện ý để cô mang theo con trai rời đi đây?
Lúc này, cô chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng rối bời, cô cần phải suy nghĩ chuyện này thật thấu đáo, nhưng điều cô không ngờ tới chính là, khi cô còn chưa nghĩ ra cách giải quyết, mọi chuyện đã được thông báo ra ngoài.
Hai mươi phút sau, chuyên gia trang điểm nói với Tô Tích Cầm: "Cô Tô, mời cô đi thay quần áo trước đã, sau khi thay xong chúng tôi sẽ làm tóc cho cô."
Tô Tích Cầm thậm chí còn không thèm nhìn mình trong gương, chỉ là ngạc nhiên khi Bạch Diễn Sâm đã chuẩn bị xong trang phục cho cô, nhìn dáng vẻ giống như chắc chắn rằng cô nhất định sẽ đến.
Cô đứng dậy, vừa mới xoay người đã nhìn thấy phía sau có hai người đang nâng trên tay một chiếc váy trắng, phong cách bộ váy này có phần bảo thủ, nhưng kiểu dáng lại rất đặc biệt.
"Cô Tô, mời cô vào phòng vệ sinh, chúng tôi sẽ giúp cô thay." Người dẫn đầu bước tới, lễ phép nói, nhưng sự lễ phép này còn có phần khách khí nhiều hơn:
"Không cần, đưa bộ váy cho tôi, tôi tự thay được!"
Cô không có thói quen để người khác nhìn cơ thể của mình, hơn nữa sau khi cô bị Bạch Diễn Sâm nổi điên chà đạp, còn lưu lại không ít dấu vết, nếu như bị người khác nhìn thấy, còn không biết người ta sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì nữa.
Nhìn đó thấy Tô Tích Cầm khăng khăng như vậy, cũng không hề can ngăn, gật gật đầu, hai người phụ nữ nâng bộ váy đi vào phòng tắm, đợi hai người đó đi ra, cô mới bước vào.
Tô Tích Cầm mặc chiếc váy vào, mới phát hiện bộ lễ phục này thực sự cổ điển, rất giống với kiểu dáng của chiếc váy đen nhỏ mà Audrey Hepburn từng mặc trong "Bữa sáng của Tiffany's", chẳng qua là chiếc váy này có màu trắng, hơn nữa có một vài chỗ đã được sửa đổi, nhưng dù thế nào cũng cùng loại với bộ lễ phục đó.
Bộ váy này bắt đầu từ phía dưới xương bướm một chút, ghép nối một đoạn ren mỏng ra đến tận cổ, một vòng tròn nhỏ ở cổ được khảm bằng pha lê Swarovski*, gắt gao ôm sát cần cổ cô khóa vào bên trong, tạo ra một chút sự gợi cảm, nhưng vẫn quý phái.
(*) Swarovski là một loại đá/pha lê sáng lấp lánh không hề thua kém kim cương được đánh giá cao về vẻ đẹp và sự đắt giá
Ngắm mình trong gương phòng tắm, sắc mặt cô vô cùng hồng nhuận sau khi trang điểm, tuy chưa trang trí hay làm tóc chút nào, nhưng cũng không thể che giấu được vẻ quý phái, mỹ lệ và sang trọng của bộ váy.
Ngay cả dấu vết ở xương quai xanh do Bạch Diễn Sâm để lại cũng được chặn lại kịp thời, điều này khiến cô nhẹ nhõm, bước ra khỏi phòng tắm, trở về phòng, lập tức khiến những chuyên gia trang điểm có mặt tại đây phải kinh ngạc một phen: "Cô Tô mặc bộ lễ phục này vào, thật sự quá đẹp."
Nhìn ánh mắt lấp lánh của mọi người, Tô Tích Cầm mỉm cười cúi đầu nhìn xuống xem: "Bộ váy này rất vừa vặn."
Ngồi trở lại vị trí vừa rồi, công đoạn cuối cùng chính là làm tóc.
Vì để chọn kiểu tóc phù hợp với bộ váy này, nhà tạo mẫu tóc đã lựa chọn kiểu tóc theo kiểu phục cổ retro, vẫn là kiểu giống Audrey Hepburn, khi đã trang điểm xong xuôi, Tô Tích Cầm mới mở mắt ra, nhất thời cảm thấy có chút sững sờ.
Nếu như vừa nãy tóc cô chưa được sửa sang nên cả người có chút không chỉnh tề, thì bây giờ cô giống như một viên ngọc bích đẹp đẽ không chút khuyết điểm, viên ngọc bích này toát ra vẻ đẹp làm người khác phải chói mắt, khiến người ta không cách nào có thể rời mắt được.
"Thật sự là quá đẹp rồi, anh Bạch thật là có mắt thẩm mỹ, anh ấy nói kiểu dáng này sẽ phù hợp với cô Tô, quả nhiên là rất thích hợp."
Chuyên viên trang điểm đứng bên tán thưởng không ngớt.
Tô Tích Cầm nhíu mày, từ trong gương nhìn người đang nói chuyện kia: "Đây là do Bạch Diễn Sâm chọn?"
"Đúng vậy, là anh Bạch chọn."
Tô Tích Cầm thực sự không thể diễn tả cảm xúc lúc này của mình, tại sao Bạch Diễn Sâm lại đích thân làm chuyện như vậy? Hơn nữa cuộc họp báo này không phải là chuyện lớn gì, anh có cần thiết phải làm như vậy không?
"Cô Tô, tất cả đã chuẩn bị xong, cô đi đôi giày này vào nhé!"
Tô Tích Cầm lấy lại tinh thần, nhìn thấy người đi tới trước mặt, sau đó cúi đầu, nhìn thấy đôi giày cao gót màu đen đang được cô ta cầm trên tay, nhìn qua là biết thuộc loại cao cấp.
Ngắm nhìn một hồi, cô mới cởi giày của mình, xỏ đôi chân mảnh mai vào đôi giày cao gót đen. Kích thước rất phù hợp, tuy có hơi cao, nhưng đi vào rất thoải mái, không có chút cảm giác khó chịu nào.
"Cô Tô, mọi việc đã xong xuôi, cô có thể đến buổi tiệc rồi, chúng ta xin phép rơi đi trước."
Tô Tích Cầm cúi đầu: "Vất vả rồi."
Sau khi một đám người rời đi, trong phòng có chút trống trải, căn phòng yên tĩnh lộ ra một chút an bình, trong lòng đang rối loạn cũng theo đó mà tư từ bình tĩnh trở lại, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cảm giác mệt mỏi lại ập đến, ngày hôm sau cũng không có, từ sáng đến giờ, không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, đặc biệt giữa trưa còn bị Bạch Diễn Sâm vừa lăn lộn vừa lật nhào, thực sự rất mệt mỏi.
Bữa tiệc bắt đầu từ bảy giờ, còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu yến tiệc, vì vậy cô đứng dậy, đi đến bên giường ngồi xuống, sau đó tựa thân trên vào đầu giường, chống đỡ thân thể lên trên chăn bông cao để cô không bị ngã, cô nghĩ, sẽ nằm như thế này một lúc.[/BOOK][/HIDE-THANKS]