Chương 180: Phụ Nữ Tự Làm Đẹp Cho Người Mình Yêu
[HIDE-THANKS][BOOK]Sau khi Tưởng Tồn Ngộ đưa Mạc Cẩm Thiên đi học xong thì trở về công ty, mới vừa đến công ty đã bị Bạch Diễn Sâm tóm được hỏi:
"Có nói cái gì không?"
Vẻ mặt Tưởng Tồn Ngộ đầy do dự, trong đầu nghĩ rằng ông chủ không tự mình đến đón hai mẹ con đi, mà sáng sớm lại bắt anh ta đến đón, vậy hai người này khẳng định là đã cãi nhau.
Sếp quan tâm đến hai mẹ con cô ấy như vậy, nếu giờ anh ta nói cô Tô không có ngồi xe của anh ta, liệu rằng anh ấy có nghi ngờ năng lực làm việc của anh ta không?
"Hỏi cậu đấy?" Bạch Diễn Sâm đang ngồi trên ghế giám đốc, không kiên nhẫn sốt ruột hỏi một câu.
"À, chuyện đó, không nói gì cả, cô Tô thấy tôi xuất hiện ở đó, tâm trạng có vẻ rất vui."
Bạch Diễn Sâm nghe xong, sắc mặt ấm áp lên một chút, nhấp một ngụm cà phê, phân phó: "Đi đặt xe mới phù hợp phụ nữ lái, tất cả tính năng phải là loại an toàn tốt nhất, đầy đủ nhất."
Tưởng Tồn Ngộ ngẩn ra một chút, ngay sau đó phản ứng lại, gật đầu nói: "Vâng ạ."
Ngập ngừng một chút, anh ta vẫn quyết định hỏi: "Là cho cô Tô sao?"
Bạch Diễn Sâm nhàn nhạt khẽ liếc qua: "Ngoài cô ấy ra thì còn ai?"
Tưởng Tồn Ngộ rụt cổ lại, hiểu ra, sau đó trốn khỏi phòng làm việc của Bạch Diễn Sâm, anh ta lập tức gọi điện cho Tô Tích Cầm, cùng cô trao đổi chút về lời khai của chuyện lúc nãy. Nếu cô ấy mà lỡ miệng nói ra, tiền thưởng tháng này của anh ta coi như bỏ.
* * *
Ba giờ chiều, Mạc thị và Bác Đạt đã đạt được ý kiến thống nhất, Tô Tích Cầm vội đến Bác Đạt để ký hợp đồng.
Lần này Bạc Đình Xuyên tiếp họ trong văn phòng của anh ta, cô và Mạc Tây Cố cùng ngồi trên ghế sofa trong văn phòng của anh ta.
Văn phòng của Bạc Đình Xuyên được trang trí rất đơn giản và thoáng đạt với tông màu chủ đạo là đen và trắng, rất phù hợp với khí chất lạnh lùng của anh ta, nơi đâu cũng lộ ra cảm giác cấm dục.
Bạc Đình Xuyên ngồi vào chỗ của mình, nhìn Mạc Tây Cố và Tô Tích Cầm: "Nếu hợp đồng không có vấn đề gì, vậy thì bây giờ chúng ta ký hợp đồng luôn đi."
Mạc Tây Cố nói: "Mọi thứ cứ theo ý Bạc tổng."
Thực tế, tất cả các điều kiện mà Bác Đạt đưa ra đều rất hậu hĩnh, Mạc Tây Cố hoàn toàn không có tranh luận gì thêm, chờ hợp đồng được ký kết hoàn chỉnh, điện thoại của Tô Tích Cầm đổ chuông, cô cầm lấy di động xem qua, thấy là số của Bạch Diễn Sâm, hai giây sau, cô nhấn tắt máy.
Một phút sau, có tin nhắn đến, Tô Tích Cầm kiếm cớ đi vào nhà vệ sinh.
Vào nhà vệ sinh, cô lấy điện thoại di động ra xem, đây là tin nhắn của Bạch Diễn Sâm, tin nhắn được viết như thế này:
"Nghe điện thoại của anh."
Tô Tích Cầm ngơ ngác nhìn di động vài giây, sau đó cô bắt đầu soạn tin nhắn:
"Có chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì quan trọng, chờ em xong việc rồi nói sau!"
Biên tập xong tin nhắn, cô ấn gửi đi, gửi xong đợi một phút không thấy Bạch Diễn Sâm nhắn lại nên cô cũng không để ý nữa, rửa tay rồi quay lại văn phòng của Bạc Đình Xuyên.
Sau khi hợp đồng được ký kết, đã đến giờ tan sở, vì đây là lần đầu tiên hợp tác nên Bạc Đình Xuyên đề nghị mở một bữa tiệc chiêu đãi vào buổi tối, Tô Tích Cầm muốn từ chối nhưng lời còn chưa kịp tới miệng thì đã bị một câu của Bạc Đình Xuyên chặn lại.
"Cô Tô, cô là nhân vật chính trong hợp đồng này, nên không thể vắng mặt nhé!"
Bất đắc dĩ, Tô Tích Cầm đành phải gọi điện cho bạn tốt Đường Tịch, nhờ cô ấy đi đón Túi Sữa Nhỏ giúp và hỗ trợ giải quyết bữa tối cho cậu.
Sáu giờ rưỡi, Tô Tích Cầm lái xe đến nhà hàng Đính Hồng mà Bạc Đình Xuyên đã đặt chỗ trước, cô đã từng đến nơi này, lần trước Bạch Diễn Sâm mời An Uyển dùng bữa tối cũng tiện thể đưa cô đến nhà hàng này.
Sau khi đậu xe xong, cô bước vào cửa xoay, Bạc Đình Xuyên đã chờ ở khu vực lễ tân đợi cô đến.
"Cô Tô, đến rồi à."
Nhìn thấy Bạc Đình Xuyên cố ý đứng đợi cô ở đây, trong lòng cô có chút ngoài ý muốn, chạm đến ánh mắt lạnh lùng của anh ta, cô mới khôi phục lại tinh thần, gật đầu hướng anh ta chào hỏi.
"Vậy thì chúng ta vào phòng bao đi!" Anh ta đưa tay ra làm động tác mời.
Ngay khi hai người vừa định bước đi, một giọng nói kính cẩn vang lên sau lưng họ: "Bạch tổng, xin chào."
Bước chân của cô khựng lại, Bạch tổng? Là Bạch Diễn Sâm sao? Mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng cô cũng không quay đầu lại nhìn, cất bước đi theo Bạc Đình Xuyên, mà Bạc Đình Xuyên cũng không vì câu Bạch tổng kia làm cho anh ta bước chậm lại.
Hai người đến trước thang máy, thang máy đang ở tầng khác nên cần phải đợi, vì vậy Bạc Đình Xuyên tranh thủ thời gian chờ đợi để trò chuyện với Tô Tích Cầm.
"Cô Tô thích ăn món gì?"
Mặc dù trong lòng cảm thấy bất an, nhưng Tô Tích Cầm vẫn nghiêng đầu mỉm cười đáp: "Chỉ cần không cay thì món nào cũng được."
"Cô không ăn cay?"
"Chỉ ăn được chút thôi."
Thực chất là do Tô Tích Cầm không ăn được đồ cay trong kỳ kinh nguyệt, cô vẫn rất chú ý đến chế độ ăn uống của mình trong thời kỳ kinh nguyệt, bởi vì cô đã từng thử ăn đồ cay trong thời gian đặc biệt này, khiến thân thể bị phản ứng lại, cho nên cô vẫn luôn ghi nhớ.
Bạc Đình Xuyên như đang suy tư gì đó, gật đầu.
Đột nhiên, chóp mũi Tô Tích Cầm truyền đến một mùi hương nam tính mát lạnh xem lẫn mùi thuốc lá, ngay sau đó có một bóng người đứng bên cạnh cô, không cần nhìn cô cũng biết đó là ai.
Cô đã quá quen thuộc với hơi thở của Bạch Diễn Sâm, nên cũng không quay đầu lại nhìn Bạch Diễn Sâm, đương nhiên Bạch Diễn Sâm cũng không quay đầu lại nhìn cô.
"Đây không phải là Bạc tổng sao? Thật trùng hợp." Người nói là chủ tịch Lăng, là người đi cùng Bạch Diễn Sâm, thấy Bạc Đình Xuyên thì chủ động chào hỏi.
"Quả thực là trùng hợp." Bạc Đình Xuyên thờ ơ đáp lại chủ tịch Lăng.
"Thực sự là duyên phận." chủ tịch Lăng cười cười, sau đó liếc nhìn Tô Tích Cầm, ngay lập tức chào hỏi.
"Cô Tô, cô cũng ở đây à?"
Vì phép lịch sự, Tô Tích Cầm nhìn về hướng chủ tịch Lăng, chủ tịch Lăng đang đứng cạnh Bạch Diễn Sâm, vì vậy ánh mắt của cô lướt qua Bạch Diễn Sâm rồi rơi vào trên mặt chủ tịch Lăng:
"Xin chào."
Vừa dứt lời, cô thu hồi tầm mắt lại, nhìn những con số đang thay đổi trên thang máy, sau đó bầu không khí rơi vào im lặng.
Bạc Đình Xuyên và Bạch Diễn Sâm lần lượt đứng ở hai bên trái phải của Tô Tích Cầm, hai người từ trước đến nay luôn ngấm ngầm giao đấu, cho dù trong trường hợp chạm mặt nhau, cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu coi như chào hỏi, chưa từng có giao tiếp nhiều bằng lời nói, giờ phút này cũng vậy, hai bên ai cũng không liếc mắt nhìn ai một cái.
Khi bầu không khí đang dần trở nên cứng nhắc, chủ tịch Lăng đúng lúc kịp thời lên tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc này.
"Bạc tổng, có tin tức nói về việc Bác Đạt chuẩn bị hợp tác với Mạc thị, không biết tin tức này có đúng không?"
Vừa nói, ánh mắt anh ta vừa nhìn vào Tô Tích Cầm.
Bạc Đình Xuyên cũng hào phóng thừa nhận: "Tin tức của chủ tịch Lăng thực sự nhanh nhạy, xác thật, Bác Đạt sẽ hợp tác với Mạc thị, hơn nữa thỏa thuận cũng đã đạt được."
Chủ tịch Lăng chợt cười, khuôn mặt giống Phật Di Lặc chỉ thấy răng mà không thấy mắt.
"Xem ra gần đây Mạc thị đã trở thành công ty được yêu thích trong giới kinh doanh của thành phố S nhỉ." Vừa nói, anh ta vừa nhìn Tô Tích Cầm hỏi:
"Dạo gần đây có lẽ Cô Tô rất bận nhỉ, các hợp đồng ùn ùn kéo đến như tiền giấy."
Vừa nói dứt lời, đôi mắt chỉ lộ ra một khe hở kia quay sang nhìn Bạch Diễn Sâm, ra vẻ như đang nói đùa: "Bạch tổng, xem ra anh chính là quý nhân của nhà họ Mạc đấy!"
Bạch Diễn Sâm không để ý đến màn độc diễn của chủ tịch Lăng, quay đầu lướt qua Tô Tích Cầm nhìn về phía Bạc Đình Xuyên.
"Bạc tổng lần nào cũng làm người khác cảm thấy bất ngờ."
Dứt lời, sắc mặt của Bạch Diễn Sâm không tốt chút nào, vốn dĩ, những lời vừa rồi là nói với Bạc Đình Xuyên, nhưng thực chất là anh đang nhìn Tô Tích Cầm.
Dù chỉ nhìn được sườn mặt, nhưng khuôn mặt trang điểm nhẹ của Tô Tích Cầm vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của anh.
Anh còn chưa từng thấy cô trang điểm bao giờ, vậy mà chỉ là thương thảo hợp đồng với Bạc Đình Xuyên thôi, đã trang điểm như vậy.
Cái này có hay không được gọi là phụ nữ vì người mình thích mà trang điểm.
Càng nhìn, sắc mặt Bạch Diễn Sâm càng lạnh, Tô Tích Cầm ý thức được phản ứng của anh, có chút vội vàng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt âm trầm của anh.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS][BOOK]Sau khi Tưởng Tồn Ngộ đưa Mạc Cẩm Thiên đi học xong thì trở về công ty, mới vừa đến công ty đã bị Bạch Diễn Sâm tóm được hỏi:
"Có nói cái gì không?"
Vẻ mặt Tưởng Tồn Ngộ đầy do dự, trong đầu nghĩ rằng ông chủ không tự mình đến đón hai mẹ con đi, mà sáng sớm lại bắt anh ta đến đón, vậy hai người này khẳng định là đã cãi nhau.
Sếp quan tâm đến hai mẹ con cô ấy như vậy, nếu giờ anh ta nói cô Tô không có ngồi xe của anh ta, liệu rằng anh ấy có nghi ngờ năng lực làm việc của anh ta không?
"Hỏi cậu đấy?" Bạch Diễn Sâm đang ngồi trên ghế giám đốc, không kiên nhẫn sốt ruột hỏi một câu.
"À, chuyện đó, không nói gì cả, cô Tô thấy tôi xuất hiện ở đó, tâm trạng có vẻ rất vui."
Bạch Diễn Sâm nghe xong, sắc mặt ấm áp lên một chút, nhấp một ngụm cà phê, phân phó: "Đi đặt xe mới phù hợp phụ nữ lái, tất cả tính năng phải là loại an toàn tốt nhất, đầy đủ nhất."
Tưởng Tồn Ngộ ngẩn ra một chút, ngay sau đó phản ứng lại, gật đầu nói: "Vâng ạ."
Ngập ngừng một chút, anh ta vẫn quyết định hỏi: "Là cho cô Tô sao?"
Bạch Diễn Sâm nhàn nhạt khẽ liếc qua: "Ngoài cô ấy ra thì còn ai?"
Tưởng Tồn Ngộ rụt cổ lại, hiểu ra, sau đó trốn khỏi phòng làm việc của Bạch Diễn Sâm, anh ta lập tức gọi điện cho Tô Tích Cầm, cùng cô trao đổi chút về lời khai của chuyện lúc nãy. Nếu cô ấy mà lỡ miệng nói ra, tiền thưởng tháng này của anh ta coi như bỏ.
* * *
Ba giờ chiều, Mạc thị và Bác Đạt đã đạt được ý kiến thống nhất, Tô Tích Cầm vội đến Bác Đạt để ký hợp đồng.
Lần này Bạc Đình Xuyên tiếp họ trong văn phòng của anh ta, cô và Mạc Tây Cố cùng ngồi trên ghế sofa trong văn phòng của anh ta.
Văn phòng của Bạc Đình Xuyên được trang trí rất đơn giản và thoáng đạt với tông màu chủ đạo là đen và trắng, rất phù hợp với khí chất lạnh lùng của anh ta, nơi đâu cũng lộ ra cảm giác cấm dục.
Bạc Đình Xuyên ngồi vào chỗ của mình, nhìn Mạc Tây Cố và Tô Tích Cầm: "Nếu hợp đồng không có vấn đề gì, vậy thì bây giờ chúng ta ký hợp đồng luôn đi."
Mạc Tây Cố nói: "Mọi thứ cứ theo ý Bạc tổng."
Thực tế, tất cả các điều kiện mà Bác Đạt đưa ra đều rất hậu hĩnh, Mạc Tây Cố hoàn toàn không có tranh luận gì thêm, chờ hợp đồng được ký kết hoàn chỉnh, điện thoại của Tô Tích Cầm đổ chuông, cô cầm lấy di động xem qua, thấy là số của Bạch Diễn Sâm, hai giây sau, cô nhấn tắt máy.
Một phút sau, có tin nhắn đến, Tô Tích Cầm kiếm cớ đi vào nhà vệ sinh.
Vào nhà vệ sinh, cô lấy điện thoại di động ra xem, đây là tin nhắn của Bạch Diễn Sâm, tin nhắn được viết như thế này:
"Nghe điện thoại của anh."
Tô Tích Cầm ngơ ngác nhìn di động vài giây, sau đó cô bắt đầu soạn tin nhắn:
"Có chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì quan trọng, chờ em xong việc rồi nói sau!"
Biên tập xong tin nhắn, cô ấn gửi đi, gửi xong đợi một phút không thấy Bạch Diễn Sâm nhắn lại nên cô cũng không để ý nữa, rửa tay rồi quay lại văn phòng của Bạc Đình Xuyên.
Sau khi hợp đồng được ký kết, đã đến giờ tan sở, vì đây là lần đầu tiên hợp tác nên Bạc Đình Xuyên đề nghị mở một bữa tiệc chiêu đãi vào buổi tối, Tô Tích Cầm muốn từ chối nhưng lời còn chưa kịp tới miệng thì đã bị một câu của Bạc Đình Xuyên chặn lại.
"Cô Tô, cô là nhân vật chính trong hợp đồng này, nên không thể vắng mặt nhé!"
Bất đắc dĩ, Tô Tích Cầm đành phải gọi điện cho bạn tốt Đường Tịch, nhờ cô ấy đi đón Túi Sữa Nhỏ giúp và hỗ trợ giải quyết bữa tối cho cậu.
Sáu giờ rưỡi, Tô Tích Cầm lái xe đến nhà hàng Đính Hồng mà Bạc Đình Xuyên đã đặt chỗ trước, cô đã từng đến nơi này, lần trước Bạch Diễn Sâm mời An Uyển dùng bữa tối cũng tiện thể đưa cô đến nhà hàng này.
Sau khi đậu xe xong, cô bước vào cửa xoay, Bạc Đình Xuyên đã chờ ở khu vực lễ tân đợi cô đến.
"Cô Tô, đến rồi à."
Nhìn thấy Bạc Đình Xuyên cố ý đứng đợi cô ở đây, trong lòng cô có chút ngoài ý muốn, chạm đến ánh mắt lạnh lùng của anh ta, cô mới khôi phục lại tinh thần, gật đầu hướng anh ta chào hỏi.
"Vậy thì chúng ta vào phòng bao đi!" Anh ta đưa tay ra làm động tác mời.
Ngay khi hai người vừa định bước đi, một giọng nói kính cẩn vang lên sau lưng họ: "Bạch tổng, xin chào."
Bước chân của cô khựng lại, Bạch tổng? Là Bạch Diễn Sâm sao? Mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng cô cũng không quay đầu lại nhìn, cất bước đi theo Bạc Đình Xuyên, mà Bạc Đình Xuyên cũng không vì câu Bạch tổng kia làm cho anh ta bước chậm lại.
Hai người đến trước thang máy, thang máy đang ở tầng khác nên cần phải đợi, vì vậy Bạc Đình Xuyên tranh thủ thời gian chờ đợi để trò chuyện với Tô Tích Cầm.
"Cô Tô thích ăn món gì?"
Mặc dù trong lòng cảm thấy bất an, nhưng Tô Tích Cầm vẫn nghiêng đầu mỉm cười đáp: "Chỉ cần không cay thì món nào cũng được."
"Cô không ăn cay?"
"Chỉ ăn được chút thôi."
Thực chất là do Tô Tích Cầm không ăn được đồ cay trong kỳ kinh nguyệt, cô vẫn rất chú ý đến chế độ ăn uống của mình trong thời kỳ kinh nguyệt, bởi vì cô đã từng thử ăn đồ cay trong thời gian đặc biệt này, khiến thân thể bị phản ứng lại, cho nên cô vẫn luôn ghi nhớ.
Bạc Đình Xuyên như đang suy tư gì đó, gật đầu.
Đột nhiên, chóp mũi Tô Tích Cầm truyền đến một mùi hương nam tính mát lạnh xem lẫn mùi thuốc lá, ngay sau đó có một bóng người đứng bên cạnh cô, không cần nhìn cô cũng biết đó là ai.
Cô đã quá quen thuộc với hơi thở của Bạch Diễn Sâm, nên cũng không quay đầu lại nhìn Bạch Diễn Sâm, đương nhiên Bạch Diễn Sâm cũng không quay đầu lại nhìn cô.
"Đây không phải là Bạc tổng sao? Thật trùng hợp." Người nói là chủ tịch Lăng, là người đi cùng Bạch Diễn Sâm, thấy Bạc Đình Xuyên thì chủ động chào hỏi.
"Quả thực là trùng hợp." Bạc Đình Xuyên thờ ơ đáp lại chủ tịch Lăng.
"Thực sự là duyên phận." chủ tịch Lăng cười cười, sau đó liếc nhìn Tô Tích Cầm, ngay lập tức chào hỏi.
"Cô Tô, cô cũng ở đây à?"
Vì phép lịch sự, Tô Tích Cầm nhìn về hướng chủ tịch Lăng, chủ tịch Lăng đang đứng cạnh Bạch Diễn Sâm, vì vậy ánh mắt của cô lướt qua Bạch Diễn Sâm rồi rơi vào trên mặt chủ tịch Lăng:
"Xin chào."
Vừa dứt lời, cô thu hồi tầm mắt lại, nhìn những con số đang thay đổi trên thang máy, sau đó bầu không khí rơi vào im lặng.
Bạc Đình Xuyên và Bạch Diễn Sâm lần lượt đứng ở hai bên trái phải của Tô Tích Cầm, hai người từ trước đến nay luôn ngấm ngầm giao đấu, cho dù trong trường hợp chạm mặt nhau, cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu coi như chào hỏi, chưa từng có giao tiếp nhiều bằng lời nói, giờ phút này cũng vậy, hai bên ai cũng không liếc mắt nhìn ai một cái.
Khi bầu không khí đang dần trở nên cứng nhắc, chủ tịch Lăng đúng lúc kịp thời lên tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc này.
"Bạc tổng, có tin tức nói về việc Bác Đạt chuẩn bị hợp tác với Mạc thị, không biết tin tức này có đúng không?"
Vừa nói, ánh mắt anh ta vừa nhìn vào Tô Tích Cầm.
Bạc Đình Xuyên cũng hào phóng thừa nhận: "Tin tức của chủ tịch Lăng thực sự nhanh nhạy, xác thật, Bác Đạt sẽ hợp tác với Mạc thị, hơn nữa thỏa thuận cũng đã đạt được."
Chủ tịch Lăng chợt cười, khuôn mặt giống Phật Di Lặc chỉ thấy răng mà không thấy mắt.
"Xem ra gần đây Mạc thị đã trở thành công ty được yêu thích trong giới kinh doanh của thành phố S nhỉ." Vừa nói, anh ta vừa nhìn Tô Tích Cầm hỏi:
"Dạo gần đây có lẽ Cô Tô rất bận nhỉ, các hợp đồng ùn ùn kéo đến như tiền giấy."
Vừa nói dứt lời, đôi mắt chỉ lộ ra một khe hở kia quay sang nhìn Bạch Diễn Sâm, ra vẻ như đang nói đùa: "Bạch tổng, xem ra anh chính là quý nhân của nhà họ Mạc đấy!"
Bạch Diễn Sâm không để ý đến màn độc diễn của chủ tịch Lăng, quay đầu lướt qua Tô Tích Cầm nhìn về phía Bạc Đình Xuyên.
"Bạc tổng lần nào cũng làm người khác cảm thấy bất ngờ."
Dứt lời, sắc mặt của Bạch Diễn Sâm không tốt chút nào, vốn dĩ, những lời vừa rồi là nói với Bạc Đình Xuyên, nhưng thực chất là anh đang nhìn Tô Tích Cầm.
Dù chỉ nhìn được sườn mặt, nhưng khuôn mặt trang điểm nhẹ của Tô Tích Cầm vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của anh.
Anh còn chưa từng thấy cô trang điểm bao giờ, vậy mà chỉ là thương thảo hợp đồng với Bạc Đình Xuyên thôi, đã trang điểm như vậy.
Cái này có hay không được gọi là phụ nữ vì người mình thích mà trang điểm.
Càng nhìn, sắc mặt Bạch Diễn Sâm càng lạnh, Tô Tích Cầm ý thức được phản ứng của anh, có chút vội vàng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt âm trầm của anh.[/BOOK][/HIDE-THANKS]