Welcome! You have been invited by Hongbang to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 43 Tìm chủ đề
Chương 19_3: Kiểm Tra Cuối Kỳ

[HIDE-THANKS]
Dịch giả - Biên tập: ClaudiaNguyen (Yuki)

Bởi vì quá bận rộn với những suy nghĩ quay xung quanh Voldemort, Quirrell, và hòn đá, Draco gần như không hề nhận ra mình đã vượt qua những bài thi, những bài kiểm tra mơ hồ, những học sinh căng thẳng, và sự lo lắng khủng khiếp bao trùm toàn bộ Hogwarts. Như dự đoán, những bài kiểm tra không quá khó và chỉ có vài chỗ anh gặp rắc rối bởi vì anh cứ nghĩ đi nghĩ lại về chúng. Thực sự thì làm sao mà kiểm tra của năm nhất có thể khó được? Họ cần kết hợp vô số những bùa chú cơ bản để có được một kết quả mà một bùa 'cao cấp' có thể làm được! Và các giáo viên nghĩ rằng chuyện này mang lại hiệu quả à?

Có lẽ anh nên than phiền với hội đồng nhà trường – hay là với cha mình. Có lẽ chuyện này sẽ giúp ít cho việc thay đổi chương trình học phần nào.. Chắc chắn là có vài vấn đề với tư tưởng tại sao tất cả những thần chú khác nhau lại 'hỗ trợ cho việc cải thiện phép thuật đang phát triển và khả năng khống chế phép thuật của trẻ'. Nhưng dù sao, ít nhất thì anh cũng vượt qua kỳ kiểm ra rồi và anh có thể dồn tất cả sự chú ý của mình vào vấn đề của Voldemort – Có lẽ họ cần phải nói với ai đó.. Tam Giác Vàng có định nói với giáo viên nào không nhỉ? Ký ức của anh về năm nhất khá.. mơ hồ. "Ồ, thật sự thì, Granger, im miệng đi. Những tiếng cằn nhằn của cậu càng lúc càng khó chịu rồi." Oh.. có lẽ những bài kiểm tra đã gây ảnh hưởng đến anh nhiều hơn anh tưởng.

Hermione nhìn anh có hơi tổn thương, hơi co người với bảng đáp án của mình và im lặng đọc nó. Harry thở dài khi cậu đang co người ngồi trên sàn bên cạnh ghế của Draco. "Cậu ấy không có ý đó đâu, Mione, chúng ta chỉ quá mệt mỏi vì những bài kiểm tra thôi."

"Ồ, sao cậu dám nói ý tớ là gì hả!" Điều cuối cùng anh muốn chính là bị đối xử ở độ tuổi mà cơ thể này đang mang – đã đủ tồi tệ khi anh không hể làm gì về Voldemort chết tiệt, anh không cần phải nhận thêm những điều như thế trong đời mình.

"Không phải là căng thẳng nên qua đi sau khi chúng ta đã hoàn tất kì thi à," Ron rên rỉ, nằm dài trên ghế và trông như thể sẽ ngủ gục.

"Im đi, Weasel." Ngạc nhiên thay, Weasel thật sự im lặng. Ngủ gục. Draco rên rỉ xoa xoa thái dương mình. Tất cả những chuyện này không phải là điều mà anh muốn nghĩ đến, và tại sao anh lại phải là thủ lĩnh của cái nhóm này nhỉ, và- "Cậu có thể ngừng làm cái âm thanh cạch cạch đó không?" Anh thở gấp, quay phắt lại nhìn Hermione.

Trước khi ai đó kịp phản ứng, Harry đứng bật dậy và kéo Draco đứng lên, buộc anh đi theo mình lên lầu vào phòng ký túc xá mà gần như đẩy mạnh anh vào trong. "Được rồi, cứ hét vào mặt tớ thỏa thích nếu cậu cần, nhưng đừng có gắt lên với Hermione chỉ vì cậu ấy đang lo lắng nữa."

"Tớ không gắt lên vì cậu ta đang lo lắng ! Tớ bảo cậu ta ngừng làm ra cái âm thanh đó nữa!" Draco siết chặt nắm tay và gần như run rẩy trước khi đột ngột dừng lại, nhận ra mình đang làm gì.

"Tin tớ đi, những âm thanh đó cũng làm tớ thấy phiền, nhưng không có nghĩa là tớ sẽ hét lên và bảo cậu ấy dừng lại." Harry thì thào, đi đến giường mình và đổ gục xuống đó rên rỉ. "Chỉ.. Chỉ dừng hét vào mặt bọn tớ đi."

"Gah! Được rồi! Sao cũng được!" Draco nổi giận đi vào phòng tắm và đóng sầm cửa lại sau lưng. Anh cẩn thận không tóm lấy thứ gì vì sợ làm vỡ chúng. Anh không nghĩ rằng cái tính nhạy cảm và dễ dàng nổi giận vẫn còn trong máu mình, nhưng ngạc nhiên thay, chúng vẫn còn đó! Và không, tuyệt vời làm sao, anh chỉ vừa mới nhận ra rằng mình sẽ tiếp tục thế này trong suốt bảy năm. Thở dài, anh dựa người và trượt xuống cửa, ngồi trên sàn. Đây không phải là điều anh muốn.

Anh chỉ muốn đứng ngoài và giúp đỡ, không.. Chứ không phải trở thành bạn thân của Harry Potter và bị cuốn vào trung tâm của mọi chuyện. Vị trí của anh hiện tại còn nguy hiểm hơn lúc trước ở thời không của anh . Là con trai của một Tử Thần Thực Tử đã đành, nhưng còn là con trai của Tử Thần Thực Tử mà là bạn thân của Voldemort.. Chuyện này thật sự rất khó khăn. Cuộc cãi nhau giữa anh và Weasley đã chứng minh chuyện đó. Họ rõ ràng không hề tin tưởng anh, họ chỉ tin tưởng Harry và nghe theo cậu . Bởi vì.. Anh là một Malfoy. Malfoy giết người và tra tấn bất cứ ai họ muốn.

Ở đây đúng là một sai lầm.. Có lẽ không nên quay lại – anh không chắc rằng liệu anh có từng hối hận về điều đó – nhưng ở Gryffindor ư? Là bạn của Harry? Chuyện đó.. Anh cảm thấy đó là điều mà mình không nên làm, mặc dù, anh cảm thấy rằng anh không thể thay đổi một ần nữa. Trước khi anh kịp nghĩ gì thêm thì một tiếng gõ cửa cắt ngang. "Cậu có muốn nói chuyện không, hay là ở trong đó một lát nữa?"

"Không, tớ không muốn nói về nó." Draco thở dài, đập đầu mình vào cửa. Có tiếng động khẽ phát ra từ bên ngoài, và chuyển động sau cửa khiến Draco nghĩ rằng Harry đang ngồi dựa vào đó với mình.

"Được rồi. Cậu có muốn tớ im lặng và ngồi cùng cậu không? Hay là nói chuyện gì đó khác ngoài những chuyện đã xảy ra?" Draco giữ im lặng, chỉ.. chỉ ngồi đó. Anh không hề nhìn chằm chằm quần của mình. Cũng không nghịch đũa phép. Anh thậm chí còn không nghĩ được một câu gì đó mạch lạc. Anh chỉ.. ngồi đó.

Anh không biết rằng thời gian đã trôi qua bao lâu trước khi anh bắt đầu có lại nhận thức của mình, nhận ra rằng mình đã bình tĩnh hơn khi mà những suy nghĩ của anh không khiến anh khó chịu. Anh cần phải như thế này nhiều hơn. Chỉ ngồi bất động và.. để yên như thế . Cách này giúp anh thư giãn phần nào. Di chuyển, hay nói gì đó.. Phá vỡ sự bình lặng này khiến anh cảm thấy thật sai trái . Vậy nên anh cứ tiếp tục ngồi đó, và giữa im lặng.

Có tiếng động nhỏ vang lên từ cửa phòng ký túc xá, chỉ đủ để anh bừng tỉnh khỏi suy nghĩa của mình, hm. Có lẽ anh nên ra ngoài và cố tìm cách giải quyết vấn đề của Hòn đá phù thủy – và có lẽ nên xin lỗi Hermione vì đã cáu gắt. Draco đứng lên và khẽ khàng mở cửa ra, hơi lùi lại khi cánh cửa bật mở tung ra . Cái gì.. Oh. Phải rồi. Harry chớp mắt nhìn anh khi cậu nằm trên sàn, biểu cảm có hơi xấu hổ. "Tớ, ah, có thể tớ đã ngủ gục một lúc, trong khi chờ cậu nói gì đó."

Draco nhìn cậu. Phải rồi. Anh cần phải dũng cảm hơn khi nói điều này. "Tớ xin lỗi." Rồi. Tự trọng của anh vừa mới bị tổn thương đấy.

"Nó có khiến cậu bị tổn thương khi nói thế không vậy?" Harry nhướng mày, đứng lên với một nụ cười nhỏ.

"Có, và tớ thật sự hy vọng rằng mình không phải nói như thế trong thời gian tới."

"Ưm, cậu sẽ phải thôi, vì Hermione." Hơi khựng lại, và đấm nhẹ lên vai anh. "Tớ cũng xin lỗi. Vì đã nổi giận với cậu."

Draco mỉm cười và vòng tay ôm lấy Harry. "Đi nào. Hãy chắc rằng chúng ta không phải cứu cậu ấy khỏi một con quỷ khổng lồ nào nữa trong nhà vệ sinh." Merlin, anh ước rằng mình không phải giải quyết chuyện nào như thế lần nữa, nhưng, bọn họ Gryffindor đó. Anh chắc chắn là sẽ còn đủ thứ điên rồ hơn trong tương lai.

Và.. Anh cũng không quá buồn lúc này, bởi vì anh sẽ ở bên họ và trải qua những chuyện đó cùng họ.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 43 Tìm chủ đề
Chương 21_3: Chúa tể Hắc ám

[HIDE-THANKS]
Dịch giả - Biên tập: ClaudiaNguyen (Yuki)

"Chắc là của cậu đấy!" Harry đột nhiên ngồi bật dậy, gần như hất Draco ra khỏi giường. "Hôm nay là ngày mấy- Bộ tớ lỡ sinh nhật cậu rồi hả? Đừng nói rằng tớ lỡ mất sinh nhật cậu rồi!"

"Harry, cậu ổn mà," Draco cười khúc khích. "Tớ chắc chắn là chỉ mới ngày mười lăm thôi. Nếu cậu lỡ sinh nhật tớ thì tớ cũng thế." Rên rỉ, Harry ngã phịch xuống giường, nhìn chằm chằm trần nhà trước khi híp mắt lại.

"Tớ.. Tớ nằm mơ thấy mọi thứ à, hay chúng ta không chỉ thật sự làm vỡ Hòn đá Phù thủy và còn đánh bại Voldemort nữa."

"Không, Harry," Draco thở dài. "Chuyện đó thật sự xảy ra đó." Draco đột nhiên nhìn xung quanh. "Ron? Hermione?"

"Ta tin rằng các trò ấy đã nói với bà Pomfrey rằng sẽ ghé qua vào bữa sáng. Các trò ấy rất hay đến kiểm tra hai trò, trong vài ngày vừa qua." Draco không biết rằng chuyện gì ngạc nhiên hơn. Dumbledore xuất hiện ở đây, hay Dumbledore nói rằng đã vài ngày rồi nữa.

"Vài.. vài ngày qua," Draco do dự hỏi, liếc nhìn Harry trước khi nhìn Dumbledore. Không thể nào có chuyện anh đã ngủ suốt nhiều ngày, đúng không? Họ còn không thật sự đánh nhau hay tệ như thế- Ừ thì, Draco không. Harry chiến đấu với Quirrell và trông trận chiến khá tệ.

"Bây giờ là mười giờ sáng ngày tám tháng Sáu. Hai trò hồi phục cũng khá nhanh sau tất cả, ta rất mừng." Gần ba ngày ngủ mê man.. Mọi chuyện tệ đến thế ư?

"Con không nghĩ là lâu đến thế," Draco thì thào, nhìn sang bên cạnh. "Thưa thầy.. Khi Harry đụng vào Quirrell.." Gã đã cháy rụi thành tro, gần như thế. Draco không thể quên được những tiếng hét đó trong thời gian tới, anh chắc chắn như thế.

"Phải, hầu hết là bởi vì Quirrell đã bị sử dụng thành vật chủ để Chúa tể Voldemort ký sinh vào, ta e là thế."

"Nhưng tại sao," Draco khăng khăng. "Tất cả những gì Harry làm là chạm vào hắn ta-"

"Thực tế mà nói thì là hắn cố gắng bóp cổ tớ," Harry chỉ ra, nhưng mà nó chẳng khiến mọi chuyện tốt hơn tí nào. Không hề. Một chút nào. "Nhưng, ùm.. Ý con là, con không nghĩ rằng mình đã dùng phép thuật?"

"Tại sao sự đụng chạm của cậu ấy lại có khả năng lớn đến như thế?" Draco có lẽ đang bĩu môi, nhưng thật sự thì.. Anh cần lý do! Anh đã ngủ qua luôn cả sinh nhật của mình!

"Chuyện đó có lẽ phải quay về cái đêm mà Lily Potter đã dùng sinh mạng của mình để bảo vệ Harry. Một sự hy sinh thuần khiết xuất phát thuần túy từ tình yêu thiêng liêng nhất, đã để lại dấu ấn của nó. Dấu ấn không thể bị nhìn thấy hay chạm vào, nhưng có thể được cảm nhận.. Quirrell, người đã bị ký sinh bởi Voldemort, không thể chịu nổi sự thuần khiết như tình yêu đó. Nên nó hủy hoại hắn ta, khá là ấn tượng đúng không."

".. Ôi mẹ kiếp," Draco thở ra. Nó.. Ừ thì rất có ích. Anh chỉ biết mơ hồ về sự liên kết giữa Voldemort và Potter, nhưng anh nghĩ rằng nó là bởi vì chuyện liên quan đến Trường Sinh Linh Giá chứ không phải vì sự hy sinh của Lily.

"Nhưng, thưa thầy, chuyện gì đã xảy ra với hắn? Với Voldemort ấy? Hắn có phải sẽ tìm cách khác để sống lại, đúng không? Còn về hòn đá thì sao? Nó thật sự đã vỡ rồi ạ? Thầy có nói với ngài Nicholas Flamel về nó chưa? Có ai biết chuyện gì đã xảy ra không? Còn về!"

"Harry," Draco rít lên, nhìn cậu. Thiệt tình. Sự tò mò của cậu bé này không có điểm dừng hay sao? May mắn thay Dumbledore là Dumbledore, nên ông trông rất thích thú.

"Ah, con biết về Nicholas đúng không? Mấy trò đều nghiên cứu kỹ càng, phải không nào. Phải, ông ấy đã biết về chuyện xảy ra. Ông ấy và Pernelle vấn có đủ thuốc để tiếp tục sống. Ta tin là thế. Nhưng chúng ta đều đồng ý rằng việc hòn đá bị phá hủy là tốt nhất. Nó cũng đúng lúc rồi, ta tin là thế."

Draco gật đầu. "Không ai nên trường sinh bất lão." Giống như sống một cuộc đời nữa.. Đó là sự tra tấn. Có lẽ anh nên thật sự học cách cư xử như trẻ mười một tuổi, bởi vì Dumbledore nhìn anh với ánh mắt tìm tòi.

"Còn về những câu hỏi khác của con Harry, ta tin rằng Voldemort vẫn ở đâu đó ngoài kia.. Không nghi ngờ gì về việc hắn sẽ tìm cách trở lại, nhưng hiện tại, hai đứa đã làm một việc rất tuyệt vời khi ngăn chặn hắn."

Đôi mắt của Draco hơi mở to. "Bao lâu nữa để hắn quay trở lại ạ?"

"Chuyện đó thì ta cũng không chắc nữa, nhưng với hy vọng của mình, ta hy vọng rằng sẽ thật lâu trước khi chúng ta lại phải lo lắng về hắn lần nữa. Giờ thì, hai trò vẫn cần nghỉ ngơi. Bạn bè của hai trò sẽ sớm ghé thăm thôi."

"Vâng thưa thầy." Khi người đàn ông rời đi, Draco nheo mắt. "Ông ấy chú ý đến tớ rồi. Ông ấy nhận ra có gì đó không đúng." Anh chỉ cần phải biết là Dumbledore biết được bao nhiêu mà thôi. Thiệt tình, cái xoáy thời gian thậm chí còn không tồn tại vào lúc này, vậy nên Dumbledore hẳn là không thể có quá nhiều ý tưởng được.

"Năm tới, tớ sẽ làm gì đó thật tuyệt cho sinh nhật của cậu," Harry thì thào. Trông như đang lên kế hoạch gì đó.

"Sao không phải năm nay? Cũng đâu phải là tớ có cơ hội ăn mừng đâu, cậu biết mà," anh thở hắt ra nói. Thiệt sự mà nói, lỡ mất sinh nhật của mình thật sựkinh khủng . Năm tới không nên như thế nữa, chắc chắn là vậy!

"Cả hai," Harry gật đầu. "Tớ sẽ làm cho năm nay luôn. Mà cậu cảm thấy thế nào?"

"Tốt hơn là những gì cậu cảm thấy," Draco thở dài, nhìn Harry. "Còn cậu? Cậu có khỏe không?" Cậu nhóc trông tổng thể cũng không tệ lắm, nhưng vẫn có hơi nhợt nhạt và run rẩy. Draco cũng không trách cứ gì, sau mọi chuyện đã xảy ra với cậu.

"Không tồi," Harry nhún vai, nằm xuống và thở dài. "Và cái sẹo của tớ ngừng đau rồi, vậy nên chẳng có gì phải lo ngại nữa." Draco mỉm cười với Harry trước khi gật đầu.

"Được rồi. Sao cậu không giúp tớ mở!" Cửa phòng mở ra hơi lớn tiếng và vội vã, cả hai nhìn sang và trông thấy Narcissa Malfoy trông rất không vui. Snape ở ngay sau lưng bà, trông do dự và dường như hối lỗi, và ôi trời ạ. Mắt Draco mở to khi anh nhận ra tình huống mình đang vướng phải. Mắt của anh chậm chạp dời từ chỗ socola nằm bên cạnh họ, sau đó anh chộp lấy một ít và nhét vào miệng mình.

"Sao tự nhiên cậu!" Harry bị cắt ngang khi Narcissa đi tới và ôm chặt lấy Draco, ôm anh sát lại gần mình. Draco có thể biết được bà lo lắng đến nhường nào vì bà thậm chí không hề cố ngăn anh ăn đống kẹo đó. "Ooh, đây là mẹ cậu rồi." Hơi giật mình, Draco đáp trả cái ôm của bà, nhìn Harry với đôi mắt mở to. Giờ anh phải làm gì đây? Narcissa hiếm khi nào lo lắng như thế về anh lắm. Anh khựng lại và nhìn Snape.

"Kể từ khi Hiệu trưởng viết thư cho gia đình của các trò, bà ấy đã rất lo lắng. Gia đình Weasley có dùng bột floo đến thăm vào đầu tuần, và nhà Granger thì viết thư trả lời dùng từ khá là nặng nề." Ông liếc sang Harry, người đang tò mò nhìn vài món qua bên giường. "Chúng ta chưa nghe tin gì từ nhà Dursley."

"Chắc là còn đang buồn bực vì con còn sống," Harry thì thào khe khẽ, và, ôi trời, dĩ nhiên. Snape chắc chắn là nghe được những gì cậu nói vì gương mặt của ông tối sầm lại.

Draco nuốt khan khi anh huých vào sườn của Harry bằng khuỷu tay mình. Ngẩng đầu lên nhìn mẹ, anh cười nhẹ. "Liệu có khiến mẹ thấy ổn hơn khi con nói rằng mình không hề bị bất kỳ thương tổn vật lý nào không?"

"Con may mắn rằng cha của con đã ngăn ta khỏi việc để con học tại nhà trong sáu năm tới," Narcissa thở dài, ôm Draco lần nữa. "Mấy đứa bọn con đang nghĩ cái gì vậy chứ! Mấy đứa có thể bỏ mạng, hay bị giết, hay chết đó!"

"Bọn con đã nghĩ rằng tất cả giáo sư sẽ chỉ ngồi yên và không hành động gì. Mẹ à, hắn suýt chút nữa đã lấy được hòn Đá rồi khi bọn con đến đó- Chờ chút." Draco quay đầu nhìn Harry, nhăn mũi. "Làm sao cậu lấy được hòn đá thế?"

"Tớ.. nói thật tớ cũng không biết nữa." Harry cau mày, trông như đang nghĩ ngợi về chuyện này. "Tớ nhìn vào tấm gương, và nhìn thấy cậu và cha mẹ mình.. Và sau đó một hình ảnh phản chiếu của chính bản thân xuất hiện bên cạnh tớ và móc hòn đá ra khỏi túi của tớ, và nhét lại vào túi. Sau đó tớ cảm thấy nó xuất hiện, vậy đó."

"Cái.. Chờ chút- Sao chứ? Cậu nhìn thấy hòn đá trong gương, và sau đó cảm thấy nó trong túi mình hả? Thứ phép thuật quái quỷ gì mà như thế hả? Không hiểu nổi! Không có cách nào mà hòn đá chỉ xuất hiện như thế được!

" Ừ, tớ chỉ liên tục nghĩ là 'Mình cần phải lấy hòn đá trước để có thể giấu nó đi'. "

Draco lắc đầu, một cách để thể hiện rằng bọn họ sẽ nói về chuyện này rõ ràng hơn vào lúc khác." Cha.. có ở đây không ạ? "

" Ông ấy gặp Dumbledore rồi, "Narcissa giải thích, một tiếng khịt mũi nhỏ xuất phát từ Snape." Severus. "Oh, và Snape im ngay lập tức, và, phải rồi. Họ đều sợ Narcissa vì một vài lý do.

" Con hiểu rồi.. Con sẽ bị gửi đến Durmstrang à? "Nghe thế, Narcissa dừng lại, và Harry nhìn hai người đầy hoang mang.

" Durmstrang là gì ạ? "

" Một trường học phù thủy khác ở gần Norway, "Snape giải thích, nhìn chằm chằm Draco như thể ông biết anh đang định làm gì." Nó được xem là có chương trình giáo dục nghiêm ngặt- "

" Cậu ấy sẽ bị đưa đến Norway sao? Cậu không thể bị đưa đi mà- Đúng không? "

" Ừm.. Nếu họ nghĩ rằng Hogwarts không đủ an toàn cho tớ, "Draco trả lời với một cái nhún vai, và nhìn xuống chân mình. Anh lén liếc nhìn lên, nhìn thấy Harry nhìn Narcissa với biểu cảm buồn bã và tổn thương nhất mà mình có thể tưởng tượng được. Nếu nó đủ khiến Snape rên lên thương cảm, thì nó chắc chắn đã khiến Narcissa tan vỡ .

" Ta.. Ta đoán rằng chúng ta sẽ xem xem năm sau thế nào, "Narcissa thở dài, hoàn toàn bị đánh bại bởi Harry Potter mười một tuổi." Chỉ là đừng có cố đánh bại thêm một Chúa tể Hắc ám nào nữa, Draco. "

" Con sẽ làm những gì con có thể, thưa mẹ. "Anh thì thào nói, kéo bà đến một cái ôm khác. Thật kỳ lạ.. Anh gần như cảm thấy mình mười một tuổi lần nữa. Nhưng thật buồn cười khi thấy thế. Cái ôm ấy được đáp trả, một tiếng bịch khẽ vang lên bên hông thể hiện rằng Narcissa cũng kéo Harry đến cái ôm của họ. Draco cựa người để vòng một tay ôm lấy Harry. Ít nhất thì họ cũng có thời gian để hồi phục sau mọi chuyện.

: :

" Mọi năm đều thế này à, "Harry rên rỉ, nằm xuống bãi cỏ bên cạnh Draco khi cả hai thư giãn bên ngoài. Với những bài kiểm tra kết thúc và năm học gần đi đến hồi kết, mọi thứ thật thanh bình và thoải mái – trừ Wood. Anh ấy khổ sở vì Gryffindor không thể tham gia trận Quidditch cuối cùng của mùa vì cả hai Tầm thủ đều ở trong bệnh thất.

" Tớ cũng không biết nữa.. Tớ nghĩ năm ba thì ổn. Ít nhất là với tớ. Ngoại trừ con chim chết tiệt đó. "Con bằng mã đó thật xấu xa, và năm ba, Draco sẽ tránh xa nó ra.

" Ít ra thì chúng ta cũng có thể thư giãn trong suốt mùa hè, "Harry chỉ ra, nghiêng đầu." Cậu sẽ giữ liên lạc với tớ, đúng không? Gửi thư nhiều nhất có thể nhé? "

" Dĩ nhiên là tớ sẽ làm thế. Và tớ sẽ học cách gửi thư kiểu Muggle luôn. "Draco nhìn hồ nước từ nơi mình đang ngồi khi dựa lưng vào cái cây." Harry.. Tại sao cậu không kể cho mọi người nghe về gia đình của mình vậy? "

Mất một lúc sau mới có câu trả lời, Harry lăn trở về để có thể ngẩng lên nhìn Draco dễ dàng hơn." Sao tớ phải làm thế? Chuyện đó cũng không làm thay đổi được gì. Tớ phải sống cùng họ, đó là hiển nhiên mà. "

".. Granger và tớ có thể sử dụng điện thoại. Tớ có thể giả vờ như mình là máu lai, và chúng ta có thể trở nên bình thường. "Lắc đầu, Harry ngồi dậy và nhìn chằm chằm vào mặt đất.

" Không có ý nghĩa gì cho dù cậu giả vờ như mình bình thường. Nếu tớ nhận được một cuộc gọi, họ sẽ biết rằng là từ một trong những người bạn của tớ từ 'ngôi trường phép thuật quái gở'. Thư cũng thế thôi.. Thư gửi bằng cách của Muggle còn tồi hơn, cân nhắc đến những gì đã xảy ra với thư nhập học của tớ. "

" Chuyện gì đã xảy ra với thư nhập học của cậu? "Draco khựng lại, rút ra một tờ giấy da." Và công ty của dượng cậu tên gì ấy nhỉ? "Mặc dù Harry nhìn anh thật kỳ dị, nhưng cậu cũng không hỏi tại sao anh hỏi thế.

" Grunnings, sản xuất mũi khoan. Và họ đốt thư nhập học của tớ- À, họ xé chúng trước, nhưng khi chúng cứ xuất hiện, họ bắt đầu đốt chúng. "

'Cha,

Con sẽ rất biết ơn nếu cha có thể mua lại một công ty muggle tên là Grunnings.

Con của cha,

Draco.'

" Tuyệt vời. Đi nào, chúng ta đến nhà cú đi. "Draco vươn tay ra với Harry." Họ đốt chúng à? Chỉ.. ném chúng vào lò sưởi? "Harry gật đầu và để mình được anh kéo đứng dậy.

" Ừ, và sau đó họ không thể ngăn chúng lại nên dượng Vernon đã lái xe đưa cả nhà vòng quanh đất nước và dựng một cái lều trên mõm đá ở giữa biển. Sau đó thì Hagrid xuất hiện để đón tớ. "

".. Tớ xin lỗi nhưng gì cơ? Tớ nghĩ là mình vừa bị ảo giác hay gì đó. "Chuyện đó thật khủng khiếp, và thậm chí còn tiếp diễn theo cách khủng bố hơn . Bộ Muggle không có hiệp hội bảo vệ trẻ em hay sao? Anh nhớ không lầm là mình có mơ hồ nghe về chuyện đó, và Harry.." Harry, tớ hoàn toàn chắc chắn là có vài chuyện họ làm là phạm pháp . Dù không phải trong thế giới Muggle, thì ở thế giới này cũng có thể."

Harry chỉ nhún vai, như thể đây là chuyện bình thường . Có lẽ đối với cậu là thế, nhưng mà . Có phải mọi chuyện cũng đã như thế này với Potter không? Cậu ta liệu có nói cho bạn mình về những chuyện đó không? Dumbledore? Ai đó phải giúp được cậu chứ. Khi mà họ di chuyển về lâu đài, Draco thở hắt ra. Đươc rồi . Nếu Harry không nói với ai, thì Draco sẽ nói vậy.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 43 Tìm chủ đề
Chương 22_1: Khởi Đầu Của Điều Gì Đó

[HIDE-THANKS]
Dịch giả - Biên tập: ClaudiaNguyen (Yuki)

Draco gõ cửa văn phòng của Snape, thò đầu nhìn vào trong. "Giáo sư?" Căn phòng sạch sẽ và ngăn nắp, hầu hết mọi thứ đều được thu xếp và dọn sạch để chuẩn bị cho năm sau.

"Draco," Snape liếc nhìn lên từ nơi ông đang thu dọn những nguyên liệu độc dược của mình, trông hơi tò mò. "Không phải trò nên chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay à?"

"Con cần phải nói chuyện với thầy.." Draco nhìn qua vai nhìn, đảm bảo rằng Harry không theo mình đến. "Chuyện về gia đình của Harry." Nghe thấy thế Snape khựng lại, cất đũa phép của mình đi trước khi ra hiệu cho Draco đi đến chỗ những cái ghế ngồi.

"Ta đoán rằng nó có lên quan đến những gì mà cậu bé đã nói khi ở bệnh thất."

"Nó.. không chỉ có thế ạ. Cậu ấy nói với con vài chuyện về họ trong năm qua.. Họ bỏ đói cậu ấy! Cậu ấy sống trong một cái tủ chén ở dưới chân cầu thang, và nếu không có bất cứ phép thuật nào đột nhiên bạo phát, cậu ấy sẽ bị nhốt trong đó mà không hề có thức ăn!" Anh chắc chắn rằng bản thân không hề cố ý nói toẹt mọi thứ ra, nhưng anh rất lo lắng, mẹ kiếp!

"Thằng bé.. Bọn họ làm cái gì cơ?" Anh liếc mắt nhìn thấy gương mặt của Snape rất vô cảm, giọng nói trầm thấp có phần lạnh lùng. "Ta có vẻ như đã nghe lầm những gì con nói, có vẻ như con đang nói rằng họ nhốt thằng bé trong tủ chén và bỏ đói nó."

Draco vội vã gật đầu. "Cậu ấy chạy trốn khỏi anh họ của mình – anh họ của cậu ấy luôn đánh cậu ấy – và một vài lần phép thuật giải cứu cậu ấy khiến Harry xuất hiện trên nóc nhà của trường, thế cho nên cậu ấy bị phạt vì đã làm thế!"

Snape hít sâu một hơi, trông như đang kiềm chế cơn thịnh nộ của mình – Draco biết chắc rằng ông đang làm thế, "Thằng bé có nói với ai khác về những chuyện này hay không? Một giáo viên cũ, một người lớn hay ai đó chẳng hạn?"

"Con không biết nữa- Con không nghĩ cậu ấy có, không đâu." Và đó là lý do tại sao Draco nói cho Snape biết vào lúc này. Bởi vì có ai đó cần phải giúp cậu ấy, ôi quỷ tha ma bắt! Snape gật đầu và trông suy tư.

"Nếu con có thể, hãy khuyên nhủ thằng bé về việc nói những điều này cho người lớn biết.. Ta sẽ nói chuyện với Dumbledore về vấn đề này." Đôi mắt của Snape xuất hiện một ánh mắt lạnh lẽo và u ám khi đề cập đến Dumbledore. Draco gật đầu với ông.

"Vâng, thưa thầy." Anh liếc nhìn Snape, chờ để được thả đi. Trước khi ông bảo anh rời đi, ông xoa nhẹ tóc anh, Snape cười nhẹ.

"Ta tự hào về con, Draco. Với tất cả những gì đã diễn ra trong năm nay, con đã đứng lên đối mặt với mọi thử thách một cách đáng nể, kể cả khi con không hề muốn can dự vào."

Draco nhìn ông đầy kỳ lạ, nghiêng đầu. "Bác Sev?" Draco ngạc nhiên với chính mình. Anh đảm bảo là mình không cố ý gọi như thế đâu.. Anh đã không gọi Severus như thế kể từ năm hai của mình lúc trước rồi.

"Ta chỉ nói cho con biết điều mà con cần nghe mà thôi," Severus cười khúc khích, đẩy nhẹ Draco về phía cửa. "Giờ thì đi tìm bạn của con đi. Ta đoán rằng Potter đã đi lòng vòng hành lang để tìm con rồi."

"Vâng, thưa thầy." Draco đứng lên, và nhìn Severus qua vai mình lần nữa trước khi rời đi và đi về phía Đại Sảnh Đường. Chuyện này.. Anh cũng không biết từ khi nào thì mình đã xem ông ấy là Snape thay vì Severus nữa, và giờ thì.. Có lẽ quay trở về quá khứ là điều tốt nhất đối với anh.

Đi đến Đại Sảnh Đường, Draco đứng ở cửa vào một lúc. Anh nhìn những người bạn của mình ở Slytherin và những người bạn mới quen ở Gryffindor. Bữa tiệc chưa bắt đầu, nhưng vẫn có rất nhiều học sinh đi từ nhà này đến nhà kia để nói chuyện và tán gẫu cùng bạn của mình. Ở Gryffindor, Harry là người đầu tiên bắt gặp ánh mắt của anh, mỉm cười trước khi nhìn anh và hất đầu về phía Slytherin. Draco cười rạng rỡ trước khi gần như chạy ào về phía bàn nhà Slytherin, lôi Blaise và Pansy đến một cái ôm.

"Whoa- Này! Cậu tỉnh rồi!" Pansy lôi Draco ngồi xuống giữa hai người bọn họ, ôm anh thật chặt và cười rạng rỡ. "Bọn này không nhìn thấy cậu nhiều tuần rồi và sau đó cậu tự nhiên biến mất và đối diện với một giáo viên lên cơn điên!"

Draco bật cười, choàng tay qua người hai người bạn của mình. "Pans, thôi nào, giờ thì chúng ta biết sự thật rồi còn gì. Ổng vốn đã điên rồi!"

"Chỉ mừng khi cậu khỏe lại. Ừ thì," Blaise nhếch mép, sự thích thú quỷ dị xuất hiện trong mắt cậu. "Miễn là cậu có thể khỏe lại."

Draco khịt mũi, huých vào sườn của cậu bạn. "Làm như cậu khá hơn tớ không bằng!" Blaise chỉ cười, ôm anh chặt hơn một chút, và, phải rồi.. Thế này thật tuyệt. Thật dễ chịu khi được dành thời gian cho bạn của mình.

"Rồi, kể bọn tớ nghe chi tiết nào. Cậu và những Gryffindor của cậu đã làm gì thế hả? Nghe còn tồi hơn mấy chuyện lúc trước chúng ta làm nữa."

Draco nhếch mép, gật đầu với Crabbe và Goyle khi họ chuyền cho anh một cái đĩa. "Bọn này chỉ đối mặt với Chúa tể Hắc ám thôi. Mấy cậu thì âm mưu gì?" Ah, thu hút được toàn bộ sự chú ý của những Slytherin năm nhất rồi. Cảm tưởng như anh lại đang khoác lên người sắc xanh và bạc ấy một lần nữa. Và, ừ thì.. Có lẽ anh nên làm cho các thính giả của mình vui vẻ hơn một chút. "Được rồi. Nhớ cái hành lang trên tầng ba không? Bọn này vào đó, và có một con chó năm đầu, ít nhất là cao năm mươi feet!"

Nửa tiếng của Draco dành để kể chuyện mua vui cho Slytherin trôi qua thì bữa tiệc bắt đầu, Severus gật đầu với anh sau đó ra hiệu cho anh về bàn của Gryffindor. Draco thở dài, nhìn mọi người với một nụ cười. "Tớ nên.. về đây." Có hàng loạt tiếng rên tiếc nuối, Pansy là người ôm anh lần nữa.

"Được rồi, nhưng cậu tốt nhất là nên ghé thăm và dành thời gian cho bọn này trong mùa hè! Đừng có mơ từ chối, tớ biết cậu sống ở đâu và tớ không sợ phải ăn vạ để được dành thời gian cho cậu đâu."

"Cậu biết là tớ sẽ ghé thăm mà. Chúng ta còn phải tổ chức sinh nhật của tớ tử tế trong mùa hè còn gì." Draco thở hắt ra khi đứng lên. "Và sự ăn vạ của cậu không bao giờ bằng tớ nổi đâu." Ánh mắt mà cô bạn dành cho cậu khiến Draco khá quan ngại, anh sẽ phải hối hận về những gì mình nói sớm thôi. Một ngày không xa, chắc chắn là thế.

"Được rồi, được rồi, về với những sư tử nhỏ nhà cậu đi trước khi một trong số họ đến và 'bảo vệ' cậu khỏi bọn này, hay đại loại thế," Blaise khịt mũi. "Mặt khác, trông Potter như bị bỏ rơi khi không có cậu ấy."

Draco đảo mắt khi nghe thấy thế. "Cậu ấy có tệ thế đâu. À để ý thư của mấy cậu đi! Thư mời sẽ đến sớm thôi!" Nói xong, anh đi về phía bàn nhà Gryffindor, lần này thì anh tận hưởng mọi cái nhìn chằm chằm và tiếng thì thào theo sau. Nếu mọi người thích tỏ ra ngu xuẩn và bàn tán, vậy thì Draco chỉ cần kiểm soát những gì họ nói mà thôi. Anh ném ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ về phía hai bàn nhà khác, cũng như những lớp lớn của hai nhà Slytherin và Gryffindor. Nếu họ nghĩ rằng vài lời bàn tán sau lưng có thể khiến anh để tâm, họ nên kiểm tra lại đầu óc thì hơn.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 43 Tìm chủ đề
Chương 22_3: Khởi Đầu Của Điều Gì Đó

[HIDE-THANKS]
Dịch giả - Biên tập: ClaudiaNguyen (Yuki)

"Mẹ à, con ổn mà! Thật đó! Mẹ đã gặp con không tới một tháng trước mà!" Những gì anh nói cũng không khiến Narcissa thôi ôm chặt anh, Draco vờ như cựa người. Xung quanh anh đều là những đứa trẻ khác đang được chào đón vào vòng tay của bố mẹ. Molly Weasley cũng cố gắng để ôm tất cả những đứa con của mình cùng một lúc – bao gồm cả Harry. Harry trông có vẻ hơi căng thẳng, và à. Phải rồi. Draco cựa người tránh ra, túm lấy Harry và kéo cậu đến. "Tớ không nhớ là cậu từng được giới thiệu tử tế. Harry, đây là cha mẹ tớ."

"Vinh hạnh của con khi gặp hai bác ạ," Harry mỉm cười, trông có vẻ rất ngại ngùng và trẻ con hơn bình thường. "Con.. Con muốn xin lỗi về chuyện xảy ra tháng trước. Con đã khuyến khích Draco làm mọi chuyện, nên nó cũng là một phần lỗi của con với chuyện xảy ra."

"Này thôi đi," Draco đảo mắt và cười tự hào. Anh nhìn cha mẹ mình. "Con mới là thủ lĩnh đó." Lucius nghe thế thì hơi đảo mắt, Narcissa chỉ cười khúc khích và nhẹ nhàng bắt tay Harry.

"Rất vui được gặp con, bé cưng. Ta nghe về con cũng kha khá từ Draco, thằng bé luôn không ngừng nói về!"

"Bà ấy làm quá đó, dĩ nhiên rồi. Cậu nghĩ là cái tính đó của tớ từ đâu mà ra? Tớ chỉ nhắc tới cậu một hay hai!"

"Ồ, vậy không phải là con đếm ngược từng ngày nghỉ và lúc nào cũng lải nhải về cậu bé trong mỗi bữa ăn à?" Lucius hỏi, giọng nói còn thậm chí, có thể xem là có chút xấu xa vào lúc này. "Con có vẻ vô cùng yêu thích 'cậu bạn mà con muốn trải qua Giáng Sinh cùng'."

"Cha! Con nói về một người bạn khác mà!" Anh không thể thắng nổi trong chuyện này. Anh đã thua từ đầu rồi. Bên cạnh anh, Harry trông hoàn toàn ngây ngẩn, ừ, được rồi.. Ít nhất thì chuyện này có nghĩa là khả năng anh có thể kéo Harry đến ở cùng vào mùa hè cao hơn.

"Draco, cha mẹ của cậu tuyệt ghê."

"Ừ, nào.. Hãy đi tìm gia đình cậu. Tớ có bất ngờ cho cậu." Do dự gật đầu, Harry nắm lấy tay Draco và kéo anh về phía đám đông, né mọi người trước khi đi đến tường ngăn cách, bước qua nó.

"Đó, họ ở đằng kia kìa." Một người đàn ông mập mạp đứng vài feet cách xa họ, trông hơi thiếu kiên nhẫn. Một người phụ nữ ốm nhom và một thằng nhóc vô cùng thừa cân đứng sau ông ta, trông.. căng thẳng.

Draco vuốt tóc và cười tao nhã, đi đến đầy tự tin. "Xin chào ngài. Rất vui được gặp ngài. Tôi là Draco Malfoy, con trai của Lucius Malfoy." Anh vươn tay ra và cười còn rạng rỡ hơn. Một nỗi sợ hãi xuất hiện trong đôi mắt của người đàn ông, nó khiến Draco vui sướng, và có thể dễ dàng xoa dịu cơn thịnh nộ của Draco.

"A-Ah, phải rồi. Cha của cháu gần đây vừa mới mua lại công ty của chúng ta." Cái bắt tay của người đàn ông có chút sượng sùng, và nụ cười của ông ta trông như bị ép buộc và, ah, phải rồi. Gã này chính là kẻ ghét mọi thứ liên quan đến phép thuật. Draco mở to mắt, nghiêng đầu.

"Phải không? Tôi không biết đó. Tôi chỉ giới thiệu vì tôi là một trong những người bạn của Harry thôi." Ôi nhìn xem, mọi chuyện càng lúc càng trở nên tuyệt vời hơn. Có tiếng thì thào từ anh họ của cậu bé – Dudley, anh chắc chắn. Gì đó liên quan đến chuyện không muốn làm bạn với một 'kẻ lập dị'. Draco nhìn sang với một nụ cười, và chìa tay ra. "Dudley, phải không? Draco Malfoy."

"Nào, bắt tay cậu ấy đi, Dudley," Vernon nói, nụ cười miễn cưỡng khi ông ta ôm con trai mình lên phía trước. "Bắt tay đi nào." Dudley làm theo, nhìn Draco như thể nó định ném một cái bùa Không thể tha thứ lên người anh vậy.

Draco chỉ bắt tay nó thật chặt, tia sáng trong mắt anh lóe lên hy vọng những người khác thấy được. "Thứ lỗi cho tôi vì đã khiến mọi người chờ. Tôi tin là cha tôi đang đợi. Tớ sẽ gặp cậu trong mùa hè nhé, Harry?"

"Dĩ nhiên rồi," Harry mỉm cười, nụ cười hạnh phúc nhất mà Draco từng thấy. "Dượng không phiền mà đúng không, dượng Vernon? Nếu không, con có thể đi cùng để bố mẹ Draco cho phép."

"Cứ thoải mái làm những gì mấy đứa muốn đi," Vernon phất tay, bộ râu và lông mi run lên.

"Tớ gặp cậu sau nhé, Harry!" Draco kéo cậu đến một cái ôm, thì thào nhanh chóng. "Đừng để bọn họ biết cậu bị cấm dùng phép thuật vào mùa hè."

"Tớ cũng không định thế," Harry thì thào đáp, ôm Draco chặt cứng. "Tin tớ đi, lần này, mọi chuyện sẽ khác biệt ở nhà. Gặp cậu sau nhé?"

"Ừ, gặp cậu sau." Draco thả cậu ra và tặng cho cậu nụ cười rực rỡ nhất trước khi quay đi và về lại tường chắn để gặp bố mẹ mình. Đây là khởi đầu của chuyện gì đó rất tuyệt trong tương lai.
[/HIDE-THANKS]

Hết
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back