Welcome! You have been invited by Tweedrora to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 70: Ta Có Thể Được Bao Nhiêu Điểm?

[HIDE-THANKS]
Diệp Thần đưa ánh mắt nhìn về phía Hứa Uy cùng Hứa Thông và nói:

"Cái này dễ bàn! Nhưng!"

Nghe vậy thì hai cha con Hứa gia kém chút thì khóc lên!

Diệp Thần khẽ híp con mắt một cái rồi nói:

"Hai cha con bọn họ muốn đánh gãy hai tay của ta!".

Hứa Uy liền cả kinh mà run giọng kêu lên:

"Không! Hiểu lầm! Hiểu lầm! Đại sư à, đây là một trận hiểu lầm! Khuyển tử có mắt nhưng không thấy Thái Sơn nên đã mạo phạm vào hổ uy của đại sư.. Cái này.. Cái này.. Tiểu Thông, đừng đứng đó nữa, mau quỳ xuống! Tranh thủ thời gian quỳ xuống cho đại sư! Đại sư à, ta phải làm như thế nào thì ngài mới có thể nguôi giận đây?"

Nếu quỳ xuống trước mặt mọi người như vậy thì Hứa Thông sẽ vô cùng nhục nhã.

Nhưng hắn biết, nếu như mình không quỳ, thì hắn sợ là toàn bộ Hứa gia đều phải lọt vào tai họa ngập đầu.

Căn bản không có chút nào do dự mà

Bành!

Hứa Thông đã quỳ xuống.

Chẳng những quỳ mà hắn còn không ngừng dập đầu cầu khẩn:

"Đại sư à, ta sai rồi, ta sai rồi! Ta không phải người, ta vạn vạn không nên đắc tội ngài! Ta.. Ta thuần túy là bởi vì hâm mộ, đố kỵ ngài có dáng dấp đẹp trai hơn ta nên lúc đó ta mới nhất thời xúc động mà mạo phạm hổ uy của ngài! Ngài có đại nhân đại lượng thì hãy coi ta như là một cái rắm mà thả đi! Đại sư à, ta thề, ta thề với trời, ta tuyệt đối không có lần sau!"

Diệp Thần có chút sững sờ mà thầm nghĩ:

"Con mẹ nó! Gia hỏa này có tính tình rất lạ nha! Chuyện ta lớn lên đẹp trai hơn ngươi thì đã không phải rõ ràng rồi sao!"

"Hả?"

Trong con mắt mỹ lệ xuất trần của Đường Mạc Tuyết bỗng lướt qua một vẻ tức giận bàng bạc.

Bọn hắn muốn đánh gãy hai tay của đại sư sao? Như vậy thì đại sư liền không có cách nào để vẽ bùa, vậy thì phụ thân của ta cũng liền không có thuốc chữa rồi!

Không thể tha thứ được!

Lập tức, Đường Mạc Tuyết trực tiếp đi qua.

Hứa Thông đau khổ mà cầu khẩn đối với Đường Mạc Tuyết:

"Thất tiểu thư.. Van xin ngài, van nài thay ta có được không? Cầu ngài!"

Nào có thể đoán được!

Bốp!

Đường Mạc Tuyết đều không nói một câu mà liền quất vào trên mặt Hứa Thông một cái bạt tai vang dội.

Hứa Thông đã bị quất cho bối rối.

Bốp!

Đường Mạc Tuyết trở tay thêm một cái bạt tai!

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Tả hữu khai cung, nàng quất Hứa Thông một trận mãnh liệt như bão táp!

Diệp Thần đều có chút kinh ngạc mà nói:

"Con mẹ nó! Quá bưu hãn rồi!"

Hứa Uy vẫn đứng ở một bên mà quy củ nhìn xem Đường Mạc Tuyết quất con trai mình thành cái đầu heo và ngay cả cái rắm hắn cũng không dám thả một cái.

Tố chất thân thể và thể lực của Đường Mạc Tuyết xem ra vẫn rất được. Nàng trọn vẹn quất thêm vài phút đồng hồ thì mới ngừng lại được. Và không ai biết có mấy chục hay đã hơn một trăm cái bạt tai.

Nhưng chỉ thấy khuôn mặt của Hứa Thông đã bị quất cho máu thịt be bét, không thành hình người. Nếu như lúc này hắn đã chết, thì chỉ sợ phụ thân của hắn nhận thi thì cũng đều nhận không ra.

Hứa Thông ngơ ngơ ngác ngác mà nói cám ơn:

"Đa.. Đa.. Đa tạ Thất tiểu thư.. Thưởng.. Thưởng cho ta bạt tai.."

Hắn đã bị đánh thành như vậy mà hắn còn phải nói cảm ơn thì cái này đã cho Diệp Thần được mở rộng tầm mắt.

Đường Mạc Tuyết tiếp nhận một tấm khăn giấy ẩm ướt từ trong tay Đường Chí Viễn. Rồi vừa lau sạch lấy bàn tay và vừa hướng Diệp Thần mà hỏi:

"Đại sư, ngươi nói phải xử trí hắn thế nào?"

Hứa Thông gào khóc nói:

"Đại sư à! Tha cho ta một lần đi mà! Tha cho ta một lần đi mà! Ta không dám nữa! Ta thật sự không dám nữa!"

Diệp Thần phất phất tay rồi nói:

"Được rồi! Ngươi đem Sở Hằng cùng cái An Đại Long kia an bài cho tốt, rồi chuyện này coi như xong nha! Còn có, sau này làm người phải khiêm tốn một chút, vì trên đời này có nhiều người mà các ngươi không đắc tội nổi lắm!"

Nghe Diệp Thần nói vậy thì cha con Hứa gia lúc này mới như trút được gánh nặng mà luôn miệng nói cảm ơn.

Hứa Uy thầm nói, vị đại sư này có trạch tâm nhân hậu, nên ngày sau Hứa gia ta nhất định phải báo đáp cho hắn thật tốt mới được a!

Hứa Thông quay đầu nhìn về phía Sở Hằng cùng An Đại Long đang có bộ mặt tràn đầy vẻ tro nguội. Đồng thời sát khí trên người của hắn đều cơ hồ sắp ngưng tụ thành thực chất mà quát:

"Sở Hằng! Con mẹ ngươi! Lần này lão tử phải giết chết ngươi!"

Diệp Thần lên tiếng chào hỏi với Đường Mạc Tuyết rồi liền đi tới chỗ Tang Du:

"Ngươi chờ ta một chút!"

Tang Du còn như rơi từ trên mây xuống mà nói:

"Tiểu Thần.. Ngươi thật đúng là người thâm tàng bất lộ! Cái cô gái kia thật là xinh đẹp, thật là cao quý! Nhưng lại có thể nói xin lỗi ngươi ở ngay trước nhiều người như vậy! Ngươi thật là tài giỏi nha!"

Sự tình phát sinh tối nay thì Diệp Thần thật sự không biết giải thích như thế nào đối với Tang Du mà ngập ngừng nói:

"Cái này thì.. Du tỷ à, ta cũng không biết nói từ đâu nữa. Dù sao thì.."

Nói trắng ra thì chính hắn cũng có chút không hiểu rõ.

Tang Du nặng nề gật đầu rồi nói:

"Tiểu Thần, ngươi đừng nói cái gì cả vì ta đã hiểu. Ta thật sự đã hiểu! Yên tâm đi! Cái gì không nên hỏi thì ta tuyệt đối sẽ không lắm miệng!"

Nghe Tang Du nói như vậy thì Diệp Thần nhẹ nhàng thở ra.

Tang Du rất biết giải quyết vấn đề nên lúc này nàng liền chủ động đổi chủ đề mà nói:

"Tiểu Thần, cái cô gái xinh đẹp kia nếu lấy ánh mắt của đàn ông các ngươi thì có thể đánh giá nàng bao nhiêu điểm?"

Diệp Thần liền nhìn vào Đường Mạc Tuyết rồi sau đó chững chạc đàng hoàng mà nói:

"Hả? Xích Bích đang trong thời gian chiến tranh, Đông Ngô đang trong thời gian khan hiếm lương thảo. Chu Du sai Lỗ Túc đi lấy lương thảo để chuẩn bị tác chiến. Lỗ Túc không dám thất lễ nên đợi cho hoàn tất việc gom góp lương thảo, thì lúc này hắn mới đi hỏi Chu Du rằng, 'Đại đô đốc à, ta muốn hỏi hỏi là trận chiến này chúng ta có mấy phần thắng?', Chu Du nhìn Lỗ Túc một chút rồi nói ra, 'Cấp thảo, không cấp thảo thì 0 điểm'.."

"Phốc!"

Tang Du nghe Diệp Thần nói vậy thì liền cười đến đều sắp đau sốc cả hông.

Trước đó, nàng cảm giác Diệp Thần cách nàng từng bước một càng đi càng xa, giống như đang đạp lên thang trời và hai người đã không phải là người của một thế giới. Nhưng có thể huyên náo như vậy thì nàng lại cảm thấy Diệp Thần vẫn là như trước kia. Một chút cũng chưa từng thay đổi!

Diệp Thần cười nói:

"Được rồi Du tỷ! Ta sẽ để Đường gia sắp xếp người lái xe đưa ngươi về nhà! Còn ta thì vẫn còn có chút việc cần phải bận rộn. Khi nào làm xong thì ta sẽ liên lạc lại ngươi."

Tang Du thấu tình đạt lý mà nói:

"Ừm! Tiểu Thần à, ngươi đừng quản ta! Sự tình của ngươi quan trọng hơn nên ngươi phải cố lên!"

Diệp Thần nhẹ gật đầu đối với Tang Du rồi quay người rời đi.

Tang Du nhịn không được mà kêu lên:

"Chờ một chút!".

Diệp Thần liền quay đầu lại.

Tang Du có chút ngượng ngùng và lại có chút mong đợi mà nhìn Diệp Thần nói:

"Tiểu Thần, ta có thể được đánh giá bao nhiêu điểm?"

Diệp Thần hít sâu một hơi rồi nói:

"87 điểm!"

Trong lòng Tang Du liền bắt đầu cân nhắc rồi nói:

"Ồ! Vẫn còn không tệ nhỉ! Được rồi Tiểu Thần, không có việc gì nữa nên ngươi đi mau đi!"

Tại sao lại là 87 điểm chứ?

Tang Du có chút nhăn lại lông mày, rồi thình lình nàng dường như nghĩ đến cái gì. Cái gương mặt thiên kiều bá mị kia của nàng xoát một cái liền đỏ bừng một mảnh rồi nhịn không được mà phun một ngụm:

"Ta ở trong lòng Tiểu Thần còn kém 13 điểm với max điểm sao? Ta tin ngươi cái quỷ! Tên tiểu tử thúi nhà ngươi rất hư!"

Một giây sau thì Tang Du nhìn vào bóng lưng của Diệp Thần, rồi bên trong cặp mắt đào hoa làm người ta hồn xiêu phách lạc kia có sóng nước lấp loáng lên. Nàng cắn môi một cái rồi dùng âm thanh thấp không thể nghe mà nói:

"Tiểu Thần, ta sẽ đạt được! Ta có thể!"

Diệp Thần nói với Đường Chí Viễn:

"Ta bây giờ sẽ cùng các ngươi đi tới Đường gia. Các ngươi hãy an bài một cái nữ tài xế có kỹ thuật tốt để đưa Du tỷ của ta về nhà."

Đường Chí Viễn nói liên tục không ngừng:

"Được, tiểu huynh đệ! Ta sẽ an bài! Ta sẽ lập tức an bài! Tiểu huynh đệ à, ngươi ngồi vào xe của ta có được không?"

Bây giờ thì cái Khách sạn Cẩm Giang này đã bị phá hỏng, do đó nếu Diệp Thần muốn đem xe di chuyển ra thì vẫn thật là phiền toái. Lại nói, kỹ thuật lái xe của hắn cũng không có tốt nên hắn liền gật đầu nói:

"Được thôi!"

Lập tức, Đường Chí Viễn chở Diệp Thần với tốc độ đến 180 mã lực mà nhanh như điện chớp chạy về tới Đường Trạch.

Tại biệt thự của Lão Đường.

Trong phòng khách thật to kia.

Chủ nhiệm La và các bác sĩ với một số tôi tớ đang canh giữ ở trước giường bệnh của Lão Đường và dốc lòng chăm sóc Lão Đường.

Đường Chí Viễn hùng hùng hổ hổ vọt vào và hét lên:

"Cha!"

Chủ nhiệm La có mặt mũi tràn đầy kích động mà nghênh đón Đường Chí Viễn. Đối với hắn mà nói thì phù triện của Diệp Thần có lẽ có thể mang đến cho hắn sự dẫn dắt to lớn bên trên y học. Hắn nói:

"Nhị thiếu gia tìm được người chưa?"

Đường Chí Viễn nhẹ gật đầu rồi sau đó chạy đến trước giường bệnh và nói:

"Cha à, ngài được cứu rồi! Chúng ta đã mời về được tiểu huynh đệ! Ngài được cứu rồi!"

Rất nhanh sau đó thì Diệp Thần đã bị Đường đại thiếu gia và Đường Mạc Tuyết với các dòng chính của Đường gia vây quanh lại, rồi hắn như là chúng tinh sủng nguyệt mà bước vào khách phòng.

Chủ nhiệm La một mặt khó xử đi mà đi tới nói:

"Chàng.. Chàng trai.. thái độ của ta trước đó quả thực là quá ác liệt.. Ở đây, ta nói lời xin lỗi với ngươi. Hổ thẹn quá! Ta thật sự là ếch ngồi đáy giếng, tầm nhìn hạn hẹp! Hổ thẹn! Hổ thẹn!"

Diệp Thần cũng không nói nhảm với Chủ nhiệm La mà hắn liền trực tiếp đi tới trước giường.

Lão Đường gầy như que củi đang thoi thóp nằm ở bên trên giường bệnh với một mặt vẻ tro nguội, khí như tơ nhện. Khiến cho người nhìn mỏi nhừ trong lòng.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 71: Kỳ Tích Của Y Học!

[HIDE-THANKS]
Lão Đường cực kì chật vật mà quay đầu nhìn Diệp Thần rồi liều mạng gạt ra một cái nụ cười cảm kích mà nói:

"Chàng.. Chàng trai.. Làm phiền ngươi!"

Diệp Thần nhẹ gật đầu nói:

"Ừm! Lão nhân gia à, ta liền thử một chút đi! Có điều, ta thật sự không chắc chắn bảo đảm cái gì!"

Lão Đường ngược lại là rộng rãi mà nói:

"Không có chuyện gì! Chàng trai à, ngươi cứ việc buông tay hành động vì sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên! Bây giờ, con cháu của ta ở cả sảnh đường.. Trên thân ta cũng không đau, cứ đi như thế thì ta cũng an tâm, cũng là cười mà đi!"

Đường Mạc Tuyết ở một bên ngậm lấy nước mắt mà nức nở nói:

"Cha! Ngài đừng nói lời không may! Đại sư nhất định có thể giúp cho ngài tiếp tục sống!"

Trong con mắt đục ngầu của Lão Đường lướt qua một vẻ tiếc nuối thật sâu mà nói:

"Nha đầu, nói đến người mà ta không bỏ xuống được nhất chính là ngươi! Aizz, ta đã nghĩ đến có thể tận mắt nhìn thấy ngươi kết hôn, sinh con.. Nhưng ta nhìn không thấy.. Không thấy được.."

Đường Mạc Tuyết khóc không thành tiếng, thương tâm đến cả người đều muốn vỡ vụn mà nói:

"Cha! Ngài có thể nhìn thấy! Ngài nhất định có thể nhìn thấy! Con gái sẽ xuất giá cho ngài nở mày nở mặt mà dắt tay nữ nhi, ta sẽ giao cho ngài một người con rể.. Ngài sẽ có một ngày này!"

Nàng cực kì thành kính mà nhìn về phía Diệp Thần rồi nói:

"Đại sư à, van xin ngài!"

"Được!"

Diệp Thần tâm niệm nhất động và hắn bất động thanh sắc mà từ bên trong Không Gian Trữ Vật lấy ra một tấm 【 Liệu Thương Phù 】.

Đồng thời.

"Đinh

Nhiệm vụ đã tạo ra

Nội dung nhiệm vụ -- túc chủ giúp Lão Đường sống tiếp

Ban thưởng -- hệ thống đang phân tích độ khó của nhiệm vụ, phần thưởng sẽ thanh toán ngay sau đó."

Người của Đường gia và còn có cả Chủ nhiệm La kia thì giờ phút này đều đông loạt xông tới.

Diệp Thần làm như thật có an bài mà nói:

"Đem quần áo của Lão Đường cởi ra!"

Đường Chí Viễn không nói hai lời mà nhẹ chân nhẹ tay đem áo của Lão Đường cởi ra.

Lộ ra thân thể gầy trơ cả xương.

"Mẹ trứng, được hay không được thì liền xem một cú này!"

Diệp Thần cầm lấy Liệu Thương Phù và nhẹ nhàng dán ở dạ dày của Lão Đường.

Bỗng nhiên có một luồng phù triện chi lực ấm áp tỏa ra tựa như từng tia nước nhỏ đang xông vào thân thể của Lão Đường. Đồng thời nó đang tư dưỡng dạ dày đã hoại tử của hắn cùng với những cái nội tạng đã suy kiệt đến sắp mất đi cơ năng cơ quan kia.

Trong phòng khách đang cực kỳ yên tĩnh.

Mà lúc này Lão Đường chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, tựa như là đang ngâm ở trong nước nóng.

Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của hắn cũng từ từ nhuộm đẫm từng tia hồng nhuận.

Lão Đường thoải mái rên rỉ:

"Ah! Thật là thoải mái! Thật sự là rất thoải mái! Thật là ấm áp!"

Khóe miệng của hắn có chút giương lên và hiện khởi một vẻ ý cười phát ra từ nội tâm.

Kiến Trạng, Chủ nhiệm La, cùng dòng chính Đường gia đều có chút kích động. Đồng thời lòng tin đối với Diệp Thần lại tăng thêm mấy phần.

Rất nhanh, Lão Đường liền ngủ thiếp đi với thần thái an tường, mặt mỉm cười, hô hấp đều đặn và còn phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

Sau 10 phút.

Liệu Thương Phù đã hóa thành tro tàn.

Diệp Thần vỗ tay một cái rồi đem phù bụi vung rơi xuống đất và nói:

"Tốt rồi!"

Chủ nhiệm La tranh thủ thời gian ngồi xổm trên mặt đất và thận trọng đem những tro tàn này thu thập lại.

Đường Mạc Tuyết run giọng hỏi:

"Đại sư, thế nào rồi?"

Diệp Thần mập mờ mà nói:

"Cái này không tiện nói. Còn phải làm một cái kiểm tra toàn diện mới biết được kết quả!"

Chủ nhiệm La đứng dậy và ngữ tốc cực nhanh mà nói ra:

"Như vậy đi, ta lập tức làm một cái kiểm tra sức khoẻ kỹ càng cho Lão Đường."

Trong biệt thự của Lão Đường có không ít khí giới chữa bệnh là mũi nhọn thế giới. Nên bất cứ lúc nào cũng đều có thể kiểm tra chính xác bệnh tình của Lão Đường.

Đường Mạc Tuyết sốt ruột mà hỏi:

"Chủ nhiệm La à, đại khái thì lúc nào có thể cầm tới báo cáo kiểm tra?"

Chủ nhiệm La trả lời rất là khẳng định:

"Nhiều nhất là một tiếng!"

Đường Mạc Tuyết nhìn về phía Đường Chí Viễn mà nói:

"Được! Ta ở chỗ này làm việc vặt cho Chủ nhiệm La. Đại ca, nhị ca, các ngươi bồi đại sư đi phòng sách để uống trà nói chuyện phiếm. Rồi một giờ sau ta đi tới tìm các ngươi."

Đường Chí Viễn sảng khoái mà đáp ứng, rồi sau đó hắn tỏ ra cực kì thân mật mà ôm lấy bả vai của Diệp Thần mà nói:

"Có thể! Tiểu huynh đệ à, chúng ta đi uống trà thôi!"

Diệp Thần không có chút nào hàm hồ mà nói:

"Được! Uống trà thì có thể! Đường nhị thiếu gia, ta còn phải thuận tiện tìm ngươi thanh toán một chút phí tổn. Trước đó ngươi đã đáp ứng ta là khi ngừng lại đau nhức cho Lão Đường, thì ngươi sẽ cho ta 200 vạn. Còn nếu có thể sống tiếp thì phí tổn chúng ta sẽ nói lúc khác."

"Không có vấn đề! Tiểu huynh đệ à, tiền từ trước đến nay đều không phải là vấn đề với ta. Tiền thì tính là cái gì? Hai anh em chúng ta nói chuyện tình cảm đi!"

"Nói tình cảm thì miễn đi! Ta không đủ biến thái để vào cái vòng này của các ngươi!"

Tại phòng sách.

Bên trong phòng sách có màu sắc và hương thơm cổ xưa. Bốn vách tường treo đủ loại bức tranh như Đổng Kỳ Xương, Tề Bạch Thạch, Trương Đại Thiên, thậm chí còn có một bức Đường Bá Hổ « Thu Phong Hoàn Phiến Đồ ».

Hương trà lượn lờ, bên trong lư hương đốt bằng hương liệu cực kì quý báu, trông vô cùng có ý cảnh.

Đường đại thiếu gia gia cùng Đường nhị thiếu gia liền tự mình bồi tiếp Diệp Thần.

Diệp Thần đứng lên và đánh giá chung quanh:

"Ồ, những bức họa này là bút tích thực hay là hàng giả vậy?"

Đường đại thiếu gia chẳng hề để ý mà nói:

"Tiểu huynh đệ, đây đều là trân tàng của gia phụ, chúng đều là bút tích thực!"

Diệp Thần cười nói:

"Chậc chậc.. Bút tích thực cơ à! Dù thả ở trong tủ bảo hiểm thì đều không ổn thỏa, thế mà các ngươi lại treo trong thư phòng như vậy."

Kẻ có tiền có họa phong thật khác biệt với người bình thường.

Đường Chí Viễn nấu xong trà thì liền rót ra một chén cho Diệp Thần và nói:

"Đến, tiểu huynh đệ uống trà đi!"

Diệp Thần uống một ngụm và hắn liền cảm thấy có cảm giác sung mãn, mượt mà như đào, dư vị thơm thuần, răng má lưu thơm, thú vị mười phần.

Diệp Thần khen lớn:

"Dễ uống! Uống ngon thật! Đúng là rất giải khát!"

Đường đại thiếu gia gật gù đắc ý rồi học đòi văn vẻ mà nói:

"Ha ha ha! Tiểu huynh đệ à, nói đến trà đạo thì ta ngược lại có hiểu sơ một hai. Bên trên thị trường lá trà trong nước, thì lá trà có phẩm chất cao thì nó thậm chí còn đắt hơn cả hoàng kim. Quý nhất thuộc về Mẫu Thụ Đại Hồng Bào trên núi Vũ Di. Ngươi vừa rồi uống chính là Mẫu Thụ Đại Hồng Bào. Ta có da mặt dày nên mới từ chỗ bằng hữu mua được nó hơn 5 triệu một cân. Nói vậy thì ngược lại là ta đã chiếm tiện nghi."

Diệp Thần ngạc nhiên hỏi:

"Hơn 5 triệu một cân lá trà sao?"

Đường đại thiếu gia cười nói:

"Tiểu huynh đệ, ngươi đừng có ngại đắt gì cả! Ta vẫn còn lại nửa cân nên đợi lát nữa ngươi cứ mang đi. Hãy cầm về nhà rồi chậm rãi nếm thử."

Đúng lúc này.

"Đinh

Chúc mừng túc chủ đã hoàn thành nhiệm vụ: 【 tối nay thành công đóng vai bạn trai của Tang Du】

Thu được tiểu dược hoàn【 Viagra 】tiểu dược hoàn căn bản là không dừng được x 100 hạt, đã tự động gửi vào Thứ Nguyên Không Gian Trữ Vật

Thu được tiểu dược hoàn chữa trị 0

Hệ thống hoàn thành chữa trị 1.4%"

Diệp Thần thật sự có chút bó tay rồi mà thầm nghĩ:

"Con mịa nó! Cái này mẹ nó là cái phần thưởng gì?"

Hắn liền cảm thấy khinh bỉ hệ thống.

Lão tử không cần cái đồ chơi này!

Nhiệm vụ này thì ta đã làm không công rồi!

Tại biệt thự của Lão Đường.

Chủ nhiệm La dưới sự hỗ trợ của Đường Mạc Tuyết với mấy vị bác sĩ, thì đã hoàn thành một loạt kiểm tra sức khoẻ đối với Lão Đường.

Lúc này, Chủ nhiệm La cầm lên một xấp báo cáo xét nghiệm, và còn có mấy tấm X quang rồi liên tục nhìn xem nhiều lần.

Khuôn mặt của hắn gần như là vặn vẹo lênvà thần sắc của hắn đang biến ảo. Khi thì kích động, khi thì điên cuồng, khi thì hưng phấn..

Đường Mạc Tuyết thấp thỏm không thôi mà hỏi:

"Chủ nhiệm La à, bệnh của cha ta sao rồi?"

Thình lình, Chủ nhiệm La thất thố mà cuồng kêu lên:

"Kỳ tích! Kỳ tích! Kỳ tích rồi! Trời ạ! Nhân loại trong lĩnh vực y học đã làm ra rất nhiều sự tình kỳ tích. Rất nhiều trị liệu y học dưới mắt người bình thường xem ra căn bản không khả năng hoàn thành, vậy mà cuối cùng lại hoàn thành thành công. Có thể gọi là kỳ tích của y học. Hôm nay, cái chàng trai kia trị liệu đối với ung thư bao tử của Lão Đường là tuyệt đối tuyệt đối đủ để sắp xếp vào mười vị trí đầu trong các kỳ tích của y học của thế giới!"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 72: Ra Giá!

[HIDE-THANKS]
Đường Mạc Tuyết cũng bị kích động đến toàn thân phát run, rồi nàng dốc hết toàn lực để khắc chế mà nói:

"Chủ nhiệm La à, nói rõ ra xem nào?"

Chủ nhiệm La kềm chế lại tâm tình đang kích động, rồi sửa sang lại một chút từ ngữ và nói:

"Thất tiểu thư, ta liền nói đơn giản một chút đi. Tế bào ung thư dạ dày của Lão Đường đã bị giết chết một bộ phận. Các cơ quan nội tạng đã triệt để hoại tử của hắn như dạ dày, lá gan, thận thì cũng đã nhận được tu bổ một bộ phận. Mà công năng của những cơ quan nội tạng này cũng đã được khôi phục không ít. Vấn đề mấu chốt nhất là, lần trị liệu này không giống như trị bệnh bằng xạ trị hay hóa chất gây nảy sinh tác dụng phụ to lớn đối với thân thể của Lão Đường. Ừm, căn bản không có bất luận cái tác dụng phụ gì."

Đường Mạc Tuyết rung động từ đáy lòng mà nói:

"Chủ nhiệm La, như vậy bệnh ung thư của cha ta là.. đã.. trị khỏi rồi sao?"

Chủ nhiệm La ăn ngay nói thật:

"Cái này ngược lại là không phải. Ung thư vẫn như cũ khó mà nghịch chuyển. Nhưng có thể khẳng định là, Lão Đường chí ít có thể sống nhiều thêm một tháng. Hơn nữa, chất lượng sinh hoạt sẽ có tăng lên rõ rệt."

Một tấm trị liệu phù mà được sống tiếp tới một tháng!

Dừng một chút rồi Chủ nhiệm La lại tiếp tục nói ra với mặt mày hớn hở:

"Thất tiểu thư à, ngươi ngàn vạn không thể xem thường một tháng này! Ngươi phải biết là bệnh tình đã chuyển biến xấu đến loại tình trạng như Lão Đường, thì chớ nói một tháng, mà cho dù là sống thêm một ngày, hay một tiếng, thì cũng là cái kỳ tích khó có thể tưởng tượng."

Chủ nhiệm La thổn thức cảm khái mà nói:

"Một tháng này là đã đủ trân quý, vạn vàng khó đổi! Chúng ta đều nói kim tiền là vạn năng, nhưng sinh mạng chỉ có một lần. Ở thời điểm sinh mạng sắp kết thúc thì có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể mua về sinh mạng lần thứ hai. Từ tình huống trước mắt mà nói, thì Lão Đường đâu chỉ như có được sinh mạng lần thứ hai."

"Lại nói, loại lực lượng phù triện này quá là thần kỳ, vượt xa khỏi phạm vi của khoa học, y học và tự nhiên. Loại lực lượng này có thể hữu hiệu tẩm bổ sinh cơ cho Lão Đường. Nói một cách khác, chỉ cần không ngừng cung ứng phù triện, thì Lão Đường hoàn toàn có khả năng an nhàn, thoải mái, dễ chịu mà sống thêm mấy năm. Kỳ tích, thật là kỳ tích!"

Nghe Chủ nhiệm La giải thích xong thì Đường Mạc Tuyết liền khóc lên. Nàng khóc đến rất lớn tiếng, nhưng đây là vui đến phát khóc.

Nàng rốt cục có thể không bị mất đi thân nhân trọng yếu nhất trong cuộc đời nàng!

Loại cảm giác này rất khó dùng ngôn ngữ để miêu tả.

Đúng lúc này, Lão Đường tỉnh dậy và nói:

"Tiểu Thất, Tiểu Thất à.."

Âm thanh của hắn to hơn không ít so với vừa rồi. Xem ra, sau một lát nghỉ ngơi thì tinh khí thần của hắn cũng đã khôi phục rất nhiều.

"Cha, ta đây, ta ở đây!"

Đường Mạc Tuyết vội vàng lau nước mắt rồi chạy đến bên cạnh giường bệnh.

Chỉ gặp, bản thân Lão Đường lại có thể tự chống đỡ ngồi dậy.

"Cha à, ngài đừng có dùng lực, để cho ta tới đỡ ngài!"

Lúc này sắc mặt của Lão Đường đã hồng nhuận lên, rất có loại hương vị thần thanh khí sảng. Còn loại trạng thái tử khí nặng trĩu đáng sợ kia thì sớm đã bị hắn vứt xuống Trảo Oa quốc. Hắn nói:

"Ha ha ha! Nha đầu à, cha ngươi bây giờ thế nhưng toàn thân đã có sức lực! Ta đã có thể đi xuống đất rồi! Nha đầu ngươi có tin hay không! Ai dzô, chàng trai kia thật đúng là thần mà! Quá thần kỳ! Nha đầu à, ngươi cần phải cảm tạ người ta vị kia mới được. Không được! Ta phải tự mình đi cảm tạ hắn! Vì hắn đã cứu mạng của cha ngươi mà!"

Giờ phút này thì Đường Mạc Tuyết vô cùng rõ ràng tầm quan trọng của Diệp Thần nên nói:

"Cha à, ngài hãy kiềm chế một chút! Ngài yên tâm đi, con gái không phải là người vong ân phụ nghĩa, do đó con gái nhất định sẽ cảm tạ hắn thật tốt!"

Vì phù triện của Diệp Thần chính là mạng của Lão Đường mà!

Nói cách khác, mạng của Lão Đường đang nắm ở trong tay Diệp Thần!

Lão Đường đập lên miệng như khỉ gấp không thôi mà kêu lên:

"Nha đầu à, ta đói rồi, ta muốn ăn mì sợi! Mau để cho Tấm mama nấu cho ta bát mì! Ta thèm sắp chết rồi!"

Đường Mạc Tuyết sững sờ:

"Hả?"

Phải biết là từ khi Lão Đường bệnh nặng về sau, thì hắn đã có thời gian rất lâu ngay cả giọt nước cũng chưa thấm, hạt gạo cũng chưa vào. Hắn chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng để treo được một hơi.

Đường Mạc Tuyết nhìn xem Chủ nhiệm La.

Chủ nhiệm La cười nói:

"Không có vấn đề! Ta đã nói rồi, từ giờ trở đi, chất lượng sinh hoạt của Lão Đường sẽ có tăng lên rõ rệt! Mì sợi, bánh sủi cảo hay cơm thì đều có thể ăn! Thậm chí ngay cả nồi lẩu cũng đều có thể ăn mà không cần ăn kiêng cái gì. Ngày mai hắn liền có thể xuống giường để hoạt động!"

Trong lòng Đường Mạc Tuyết liền cao hứng giống như có một luồng gió mang vị ngọt thanh lương vừa lướt qua trong lòng của nàng. Lại giống như là vừa uống một ngụm rượu tinh khiết nên khóe miệng nàng cũng lộ ra nụ cười rực rỡ đã lâu không gặp mà nói:

"Vậy quá tốt rồi! Tấm mama! Nhanh nấu bát mì cho cha ta! Mì canh gà! Nhanh!"

Đường Mạc Tuyết tự tay đem một chén mì sợi lớn đút cho Lão Đường ăn.

Lão Đường ăn phi thường không tệ. Hắn chẳng những ăn sạch mì sợi, mà ngay cả nước canh hắn cũng uống hết không dư thừa một giọt.

Ăn uống no đủ thì hắn liền đi ngủ.

Đường Mạc Tuyết lấy lại bình tĩnh ròi ánh mắt lấp lóe mà nói:

"Chủ nhiệm La, bây giờ ta sẽ đi gặp vị đại sư kia!"

"Ta sẽ đi cùng với ngươi!"

Chủ nhiệm La cũng không kịp chờ đợi để lĩnh giáo Diệp Thần một phen. Tốt nhất là cầu được một tấm Chỉ Thống Phù và Liệu Thương Phù để lấy về nghiên cứu thật tốt.

Một khi có thành quả nghiên cứu, thì Chủ nhiệm La liền sẽ đại phát. Hắn đem đi giới thiệu toàn cầu để lấy cái giải thưởng Nobel cũng được.

Lập tức, Đường Mạc Tuyết cùng Chủ nhiệm La liền bước nhanh rời đi chỗ ở của Lão Đường để đến chỗ phòng sách.

Diệp Thần đang vểnh chân bắt chéo rồi bình chân như vại mà uống trà. Hắn đang dùng một bộ dáng như thế ngoại cao nhân.

Đường đại thiếu gia và Đường Chí Viễn thì lòng như lửa đốt mà nghênh đón bọn họ:

"Thất muội à, cha thế nào rồi?"

Đường Mạc Tuyết lời ít mà ý nhiều nói:

"Cha tốt rồi!"

Nhưng trên kích động trán nàng lại đang tràn ra ngoài.

Đường Chí Viễn gõ nhịp mà rít gào rồi ôm đầu mà khóc rống lên với Đường đại thiếu gia:

"Tốt rồi! Ha ha ha ha! Ta liền biết tiểu huynh đệ có bản lĩnh mà! Ha ha ha! Ta thành công rồi!"

Lão Đường còn thì Đường gia liền ổn!

Đường Mạc Tuyết đi tới trước mặt Diệp Thần và nói:

"Đại sư à! Đại ân này không lời nào cảm tạ hết được!"

"Đinh

Chúc mừng túc chủ đã hoàn thành nhiệm vụ: 【 cho Lão Đường sống tiếp 】

Thu được 【 Liệu Thương Phù 】x 20 tấm, đã tự động gửi vào Thứ Nguyên Không Gian Trữ Vật

Thu được « Y thuật: Nghi Nan Tạp Chứng Thiên »

Thu được năng lượng chữa trị 0.1%

Hệ thống hoàn thành chữa trị 1.5%"

Diệp Thần mừng rỡ không thôi mà thầm nghĩ:

"Ồ? Thế mà thu được kỹ năng Y thuật! Ngưu bức! Thoải mái!"

Đường Mạc Tuyết là một cô gái như con thiên nga kiêu ngạo mà ưu nhã. Nàng tuy là công chúa được sủng ái nhất Đường gia, nhưng lúc này ở trước mặt Diệp Thần thì cũng đã hoàn toàn cúi xuống cái đầu cao quý. Rồi trong đôi mắt đẹp tràn đầy khẩn cầu mà nói:

"Đại sư à! Ta muốn cầu thêm một chút Liệu Thương Phù."

Diệp Thần cười nói:

"Ha ha ha ha! Ngươi muốn bao nhiêu cái?"

Đường Mạc Tuyết nói:

"Càng nhiều càng tốt!"

Diệp Thần treo giá mà nói:

"Nhưng mà rất xin lỗi! Trên tay của ta đã không còn Liệu Thương Phù!"

Đường Mạc Tuyết cực kì thành khẩn mà nói:

"Phù triện này là do đại sư tự tay vẽ ra, nên ta mong rằng đại sư vẽ nhiều thêm một chút Liệu Thương Phù và Đường gia nguyện ý thu mua với giá trên trời!"

Diệp Thần làm như thật mà nói:

"Vẽ bùa sao? Ngươi cho rằng rất đơn giản sao? Nó cần phải hao phí pháp lực, tinh thần, thể lực.. Vân vân và vân vân! Nó còn ép khô dinh dưỡng của ta, tiêu hao thận của ta.."

Từ trước đến nay thì Đường Mạc Tuyết đều không phải là nữ nhân lải nhải, đo đó nàng quả quyết báo giá:

"Đại sư à, 10 triệu một tấm có được không?"

Vừa treo giá lên chính là 10 triệu! Đây thật là không nhiều người dám thả ra ác ngôn nha!

Nàng cũng không ưa thích quanh co lòng vòng, và càng không ưa thích trả tiền từ giá trên trời mà đưa xuống đất. Vì nàng tin tưởng, 10 triệu một tấm thì Diệp Thần sẽ vô cùng khó khăn để cự tuyệt.

(10 triệu NDT = 33 tỷ VND)

Trước mắt mà nói, bên trong Không Gian Trữ Vật của Diệp Thần đang có hơn mấy chục tấm Liệu Thương Phù. Nếu dựa theo giá 10 triệu một tấm mà tính toán, thì khi Diệp Thần chuyển tay là hắn liền có thể kiếm hơn mấy trăm triệu.

Nếu như đổi thành trước kia, thì Diệp Thần khẳng định không nói hai lời mà bán phù.

Nhưng bây giờ thì trong túi hắn đã có nhiều tiền rồi. Huống hồ hắn cũng hiểu rõ, có hệ thống thì liền có thể muốn làm gì thì làm, do đó hắn kiếm tiền sẽ rất đơn giản.

Cho nên, tiền tài cũng không phải vị trí thứ nhất.

Lại nói, nếu đém tất cả Liệu Thương Phù đều bán cho Đường gia, vậy thời điểm bản thân hắn sau này cần dùng gấp, thì sẽ mua không lại được!

Diệp Thần rất tán thành mà nói:

"Kỳ thật, làm người trọng yếu nhất chính là vui vẻ! Tiền bạc thực sự có thể giúp ta sinh hoạt càng tiện lợi, đề cao phẩm chất của cuộc sống. Nhưng ta tuyệt đối sẽ không biến thành nô lệ của nó!"

Đường Mạc Tuyết tiếp tục tăng giá cả:

"20 triệu một tấm!"

Mà lại còn tăng thêm gấp bội.

Không thể không nói, cái nữ hài tử này rất có tính quyết đoán. Khi báo ra giá 20 triệu thì nàng ngay cả nháy mắt cũng đều không nháy một cái.

Đây chính là bá khí nha!
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back