[PHỎNG DỊCH ZHIHU] Quân tử khiêm tốn, dịu dàng như ngọc, bạn cho rằng người quân tử nên có bộ dáng n

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Mạc Tư Điềm, 2 Tháng mười 2023.

  1. Mạc Tư Điềm Cynthia

    Bài viết:
    49
    Không rõ nội dung này là gì? Chẳng có một cái gọi là đầu đuôi gì cả bạn ạ!

    Lấy người viết bài này mà nói, quân tử nên như Vương Khoan. Chàng gia thế hiển hách nhưng không hề kiêu ngạo hay dối trá, tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc, hành sự không cao ngạo không nóng nảy, giống như một cơn gió mát từ từ mà đến, lại giống như dòng suối trong làm người thoải mái.

    Khi Vi nha nội ngạc nhiên vì Nguyên Trọng Tân lại nguyện vì thù lao mà nhảy xuống sông vớt thi thể, Vương Khoan nói: "Có những người chỉ tồn tại thôi đã là việc khó khăn." Một vị công tử thế gia ngậm thìa vàng mà lớn, chưa bao giờ trải qua cảm giác quẫn bách khi không có gì bên người nhưng lại hiểu được cuộc sống gian nan, hiểu được sự khó khăn của dân chúng, càng sẽ không vì gia cảnh mà xem thường bạn bè.

    Lúc Tiểu Cảnh cảm thấy mình là người vô dụng nhất Thất trai, Vương Khoan dịu dàng khuyên: "Người sống trên đời dù thông minh hay ngốc nghếch đều có một không hai, đều có điểm xuất sắc, vậy nên đừng coi thường bản thân." Chàng hiểu biết, giỏi tìm ra sở trường của người khác và cổ vũ họ. Cho dù vì cứu đồng môn nên bị bắt, bị trói bằng xích sắt, chàng cũng có thể bình tĩnh ung dung, khoan thai ngồi trên mặt đất mà ngắm vầng trăng sáng nơi chân trời, tựa như người đang đặt mình trong hiểm cảnh không phải chàng, mà chàng chỉ đang ở trong sân vắng nhà mình ngắm trăng mà thôi.

    Vương Khoan tựa như tên của chàng, mới đầu cảm thấy bình thường, nhưng khi nhấm nháp cẩn thận liền thấy dùng một chữ "Khoan" để hình dung chàng là đúng nhất. Khoan dung đối với mọi người, độ lượng xử lí công việc, dáng vẻ bình tĩnh thong dong đều mang lại cảm giác an toàn cho người khác, dường như chỉ cần có chàng bên cạnh mọi sự khó khăn đều tự sụp đổ và có thể giải quyết dễ dàng, làm người khác rất an tâm.


    "May mắn báo quốc, không phụ thiếu niên"

    "Chiến tranh quả thực rất tàn nhẫn, nhưng chỉ cần là cuộc chiến chính nghĩa bảo vệ bình an của dân chúng, con dân Đại Tống ta sẽ không sợ hãi."

    Bí các trong phim vốn là nơi lưu giữ sách quý, nơi nét mực in dấu bức tranh xưa, sau đó Xu Mật Viện và Trung Thư Tỉnh hợp mưu mượn danh Bí các để thành lập một học viện nghìn đời chưa có, vì Đại Tống mà tuyển chọn các thiếu niên trong thiên hạ, bồi dưỡng kỳ tài.

    "Có người ở dưới ánh mặt trời đi theo con đường thánh hiền thì cũng nên có người ở trong bóng tối cầm lưỡi dao sắc bén mà đi."

    Người của Bí các hành tẩu trong bóng tối, cho dù một thân tài hoa cũng không có công danh lợi lộc, không được lưu danh thiên cổ mà chỉ có thể lặng lẽ âm thầm ở trong bóng tối bảo vệ ánh sáng của Đại Tống. Vương Khoan một câu 'May mắn báo quốc, không phụ thiếu niên "liền dứt khoát ra nhập.

    Sáu người Nguyên Trọng Tân, Triệu Giản, Vương Khoan.. gia nhập tạo thành Thất trai thuộc sự quản lí của Bí các, mỗi người có một nguyên nhân khác nhau. Nguyên Trọng Tân gia nhập vì thân phận Bí các ngày sau có thể giúp được huynh trưởng Nguyên Bá Kỳ thoát khỏi vây khốn. Triệu Giản gia nhập vì thoát khỏi sự trói buộc của thân phận nữ nhi, cho người trong thiên hạ thấy được nữ tử cũng có thể bảo vệ quốc gia, kiến công lập nghiệp mà không phải chỉ ở nơi phòng khuê giúp chồng dạy con. Tiết Ánh gia nhập vì muốn cả nhà thoát khỏi thân phận quân hộ, có thể an ổn qua ngày. Vi nha nội gia nhập vì" Nhan Như Ngọc "trong Bí các. Tiểu Cảnh gia nhập vì nghe theo lời cha. Mà Vương Khoan gia nhập chỉ vì một câu " Bảo vệ thiên hạ bình an, chư sinh an bình. " Không vì lòng riêng, một lòng báo quốc. Mấy chữ ngắn gọn nhưng có thể thấy được tấm lòng báo quốc thuần túy và nhiệt liệt của Vương Khoan.

    Ở Thái Học, chàng đứng đầu tất cả các môn, tư chất thông minh, vốn có thể tìm kiếm công danh, đi con đường người người đều đi, mạnh mẽ thể hiện bản thân trên quan lộ nhưng lại cam nguyện bị Thái học xóa tên, chàng chỉ nhàn nhạt nói " Không sao. "

    Có người nói đường Bí các đi không có ánh sáng, không thấy tương lai. Nhưng chỉ có những thiếu niên như vậy mới có hi vọng, những người vẫn kiên trì với đúng sai, những thiếu niên còn tin tưởng công đạo chính nghĩa, bọn họ chính là ánh sáng.

    Nguyên Trọng Tân khôn khéo có nguyên tắc từng nói " Tên kia thông minh lắm, nếu y không quyết tâm làm quân tử chỉ sợ có thể thành đại ma đầu. " Vương Khoan cả đời truy cầu thẳng thắn, nếu có sự bất công nhất định sẽ truy cứu tới cùng, chàng ấy dường như có chấp niệm với công bằng. Chàng thấy Nguyên Trọng Tân vì nguyên nhân huynh trưởng Nguyên Bá Kỳ mà bị trục xuất khỏi Thái học liền tranh luận với học quan, sau đó lại giúp Nguyên Trọng Tân cứu huynh trưởng bị hàm oan trong tù.

    Tiểu Cảnh từng vì thân phận di dân Bột Hải mà bị Lục chưởng viện Lục Quan Niên lợi dụng suýt nữa mất mạng, Vương Khoan sau khi biết được đã tranh luận với Lục chưởng viện, lên tiếng vì Tiểu Cảnh.

    Học quan trong Thái học từng nói với Vương Khoan:" Làm người phải nhìn rõ thế cục. "Vương Khoan trả lời: " Ta thấy rõ thế cục, như cũ không phục. " Biết rõ sự đời nhưng không khôn khéo, tung hoành kim cổ, bao nhiêu người dưới sự ép buộc của quyền thế hoặc xu nịnh hoặc trầm mặc kiệm lời, hiếm có người có thể bênh vực lẽ phải, Vương Khoan dùng cách của bản thân để bảo vệ nguyên tắc và chốn thanh tĩnh trong lòng.


    " Dù hành động trong bóng tối, trong lòng cũng nên mang theo ánh sáng mới phải. "

    " Ta là nho sinh, không phải lão già cổ hủ. "

    " Ta giữ vững nguyên tắc của bản thân nhưng không bao giờ dùng nó để ép buộc người khác, mỗi người có điểm mấu chốt riêng, thông cảm cho nhau là được. "

    " Điều mà luật pháp lễ giáo bảo vệ là trái tim của mình, không liên quan tới người ngoài. "

    Công tử dịu dàng một bụng kinh thư không phải con rối bị lễ giáo phong kiến trói buộc. Chàng giữ vững lễ giáo đồng thời biết linh hoạt. Lần đầu gặp được Tiểu Cảnh, Tiểu Cảnh buồn vì bản thân không biết múa, lên đài sẽ bị cười chê, Vương Khoan nghĩ rồi nói:" Cô nói biết múa chứ không nói biết múa đẹp. ", dăm ba câu đã xoay chuyển càn khôn. Tình hình tao ngộ nguy hiểm, Vương Khoan không nói dối phối hợp ăn ý với Nguyên Trọng Tân, ngậm miệng không nói một lời nào, nằm trên đất giả chết lừa được Triệu Giản, hóa giải nguy hiểm, sau đó rất nghiêm túc nói:" Nằm trên mặt đất không tính là lừa người. "Hiểu rõ Triệu Giản không có ý với mối duyên cùng nhà mình, chàng nói Triệu Giản chỉ cần dựa theo lễ pháp đôi bên trả lại canh thiếp thì việc hôn nhân sẽ không cần nhắc tới. Thấy Nguyên Trọng Tân không muốn thừa nhận tâm ý bản thân dành cho Triệu Giản nên bảo Nguyên Trọng Tân tự hỏi lòng mình.

    " Lễ pháp được con người đặt ra, tuy rằng quan trọng nhưng không nặng bằng lòng người. "

    " Ta là nho sinh, không phải lão già cổ hủ. "

    Đây là Vương Khoan, chàng ôn tồn lễ độ, phong thái nhẹ nhàng. Chàng không sợ quyền thế, thề bảo vệ công bằng chính nghĩa. Chàng tràn đầy nhiệt huyến, tận trung vì nước. Chàng nghiêm khắc đối với bản thân nhưng không nghiêm khắc ép buộc người khác. Chàng nhìn thấu thế tục, nhưng vẫn như cũ một lòng nhiệt huyết.. Romain Rolland nói: " Con người ta đáng quý nhất ở chỗ sau khi nhìn thấu bản chất của cuộc sống vẫn tha thiết yêu cuộc sống như cũ." Vương Khoan, công tử dịu dàng khiêm tốn, dùng cách của bản thân trao ấm áp cho người khác, bảo vệ một vùng bình an.

    Dịch: Cynthia

    ©️南风古居
     
    Last edited by a moderator: 2 Tháng mười 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...