Bạn được APdesign mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
Bài viết: 84 Tìm chủ đề
Chương 30: Nảy sinh nghi ngờ

Sở Mặc Huyền nhìn nàng trân trối.

Giống quá.

Thực sự rất giống.

Giống đến mức hắn tưởng mình lại bị bỏ thuốc, tưởng lầm người trước mắt là Vân Lạc Tâm.

Khoảnh khắc ấy, Sở Mặc Huyền đã hiểu tại sao Sở Mặc Vũ lại muốn dẫn nữ nhân này đi.

So với Châu Uyển Nhi, dung mạo của nàng ta không hoàn toàn giống Vân phi. Nhưng thần thái, ánh mắt, cử chỉ đều cực kì tương đồng với Vân Lạc Tâm.

Nếu đứng ở chỗ thiếu sáng, có khả năng hắn sẽ tưởng rằng đó là Vân phi thật.

Khí chất còn giống hơn Châu Uyển Nhi.

Mạch gia thật có lòng.

Nhưng bọn họ đâu có biết Vân Lạc Tâm thực sự trông như thế nào, sao lại đào tạo ra được một người giống nàng ấy đến vậy?

Nghĩ đến đây tâm trạng hắn đầy xao động.

Nhưng hắn nhanh chóng nghĩ đến một khả năng, đó là người nhà Mạch gia đã cứu được Vân Lạc Tâm, nhưng Vân Lạc Tâm hận hắn nên không muốn gặp hắn. Rồi nàng hợp tác với Mạch gia, đào tạo ra Mạch Lệ như này..

Nếu không sao nàng ta biết được mật đạo dưới lòng đất, nếu không sao nàng ta giải được hết các cơ quan dưới đó?

Mặc dù suy đoán này rất táo bạo, nhưng là thứ duy nhất hắn có thể tin được.

Xét cho cùng hắn trước giờ không tin mấy chuyện tâm linh.

Tâm Nhi của hắn vẫn còn sống, hắn nên đến Mạch gia để lục soát không?

Sở Mặc Huyền chợt nảy ra một cách hiệu quả hơn.

"Trẫm đã hạ lệnh triệu Vân Thanh và Vân Dật từ biên quan về."

Vân Lạc Tâm nghe vậy, mí mắt nàng giật mạnh. Rốt cuộc hắn định làm gì?

"Chẳng phải ngươi biết triệu hồn để nói chuyện với Vân phi sao? Nói với nàng ấy, trẫm cho nàng ấy ba ngày, trong ba ngày nếu như không xuất hiện, trẫm sẽ khiến hai ca ca của nàng ấy chết một cách thầm lặng trên đường hồi kinh."

"Đừng.."

Vân Lạc Tâm không kìm được mà kêu lên.

Ánh mắt Sở Mặc Huyền nhìn nàng sắc lẹm, nàng lập tức nhận thức tình hình bất lợi, vội kiếm cớ: "Bệ hạ, thần thiếp bị Vân phi ảnh hưởng nên mới mất bình tĩnh như vậy."

Sở Mặc Huyền không lên tiếng, hắn chỉ chăm chú quan sát nàng.

Cái nhìn của hắn khiến nàng cực kì không thoải mái, đến giọng nói cũng run run.

"Vân phi nương nương nói, Vân Thanh và Vân Dật đã theo hầu bệ hạ nhiều năm, có công giúp bệ hạ đăng cơ, giữ nước. Hiện nay còn có công trấn giữ biên quan, sao bệ hạ nỡ đối xử với họ như vậy."

Vân Lạc Tâm hoang mang, cố gắng sắp xếp câu từ cho phù hợp.

"Huống hồ sau khi bệ hạ đăng cơ, đương lúc cần dốc sức xây dựng bờ cõi, lại đang thiếu người tài. Hà cớ gì phải vì một linh hồn nhỏ bé mà đánh mất hai đại tướng đắc lực trung thành?"

"Nếu như không có nàng ấy, trẫm có bờ cõi vạn dặm cũng chẳng để làm gì."

Lời Sở Mặc Huyền khiến Vân Lạc Tâm sững người.

Nàng ngẩng đầu lên, va phải ánh mắt lúc nào cũng lạnh lùng của hắn. Đôi mắt hắn sâu như động tối, gương mặt trước nay luôn lãnh đạm lại lộ ra vẻ đau khổ xót xa.

Hắn vừa nói gì cơ?

Vân Lạc Tâm ngỡ như mình nghe lầm, muốn hỏi lại hắn nhưng Sở Mặc Huyền không cho nàng cơ hội ấy.

Hắn xoay người bỏ đi, chỉ vứt lại câu nói quyết đoán và lạnh lùng: "Chỉ có ba ngày.."

Ba ngày sao..

Vân Lạc Tâm tiếp tục bị Sở Mặc Huyền giam lỏng trong Lạc Tâm cung.

Khi biết Sở Mặc Vũ chỉ bị cấm túc chứ không ảnh hưởng gì đến thân thể nàng mới yên tâm.

Sở Mặc Huyền có hận thế nào cũng vẫn có sự khoan dung với đệ đệ.

Lúc này nàng chỉ còn lo cho hai ca ca của mình.

Đúng lúc đó cú tuyết Thương Lam bay về. Lúc Vân Lạc Tâm hoàn toàn bất lực, Thương Lam không bay về tổ của mình mà bay thẳng đến bên nàng.

Cảnh tượng ấy vừa hay bị Hoán Tích trông thấy hết.
 

Những người đang xem chủ đề này

Back