Bạn được Sterling mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
388 ❤︎ Bài viết: 84 Tìm chủ đề
Chương 30: Nảy sinh nghi ngờ

Sở Mặc Huyền nhìn nàng trân trối.

Giống quá.

Thực sự rất giống.

Giống đến mức hắn tưởng mình lại bị bỏ thuốc, tưởng lầm người trước mắt là Vân Lạc Tâm.

Khoảnh khắc ấy, Sở Mặc Huyền đã hiểu tại sao Sở Mặc Vũ lại muốn dẫn nữ nhân này đi.

So với Châu Uyển Nhi, dung mạo của nàng ta không hoàn toàn giống Vân phi. Nhưng thần thái, ánh mắt, cử chỉ đều cực kì tương đồng với Vân Lạc Tâm.

Nếu đứng ở chỗ thiếu sáng, có khả năng hắn sẽ tưởng rằng đó là Vân phi thật.

Khí chất còn giống hơn Châu Uyển Nhi.

Mạch gia thật có lòng.

Nhưng bọn họ đâu có biết Vân Lạc Tâm thực sự trông như thế nào, sao lại đào tạo ra được một người giống nàng ấy đến vậy?

Nghĩ đến đây tâm trạng hắn đầy xao động.

Nhưng hắn nhanh chóng nghĩ đến một khả năng, đó là người nhà Mạch gia đã cứu được Vân Lạc Tâm, nhưng Vân Lạc Tâm hận hắn nên không muốn gặp hắn. Rồi nàng hợp tác với Mạch gia, đào tạo ra Mạch Lệ như này..

Nếu không sao nàng ta biết được mật đạo dưới lòng đất, nếu không sao nàng ta giải được hết các cơ quan dưới đó?

Mặc dù suy đoán này rất táo bạo, nhưng là thứ duy nhất hắn có thể tin được.

Xét cho cùng hắn trước giờ không tin mấy chuyện tâm linh.

Tâm Nhi của hắn vẫn còn sống, hắn nên đến Mạch gia để lục soát không?

Sở Mặc Huyền chợt nảy ra một cách hiệu quả hơn.

"Trẫm đã hạ lệnh triệu Vân Thanh và Vân Dật từ biên quan về."

Vân Lạc Tâm nghe vậy, mí mắt nàng giật mạnh. Rốt cuộc hắn định làm gì?

"Chẳng phải ngươi biết triệu hồn để nói chuyện với Vân phi sao? Nói với nàng ấy, trẫm cho nàng ấy ba ngày, trong ba ngày nếu như không xuất hiện, trẫm sẽ khiến hai ca ca của nàng ấy chết một cách thầm lặng trên đường hồi kinh."

"Đừng.."

Vân Lạc Tâm không kìm được mà kêu lên.

Ánh mắt Sở Mặc Huyền nhìn nàng sắc lẹm, nàng lập tức nhận thức tình hình bất lợi, vội kiếm cớ: "Bệ hạ, thần thiếp bị Vân phi ảnh hưởng nên mới mất bình tĩnh như vậy."

Sở Mặc Huyền không lên tiếng, hắn chỉ chăm chú quan sát nàng.

Cái nhìn của hắn khiến nàng cực kì không thoải mái, đến giọng nói cũng run run.

"Vân phi nương nương nói, Vân Thanh và Vân Dật đã theo hầu bệ hạ nhiều năm, có công giúp bệ hạ đăng cơ, giữ nước. Hiện nay còn có công trấn giữ biên quan, sao bệ hạ nỡ đối xử với họ như vậy."

Vân Lạc Tâm hoang mang, cố gắng sắp xếp câu từ cho phù hợp.

"Huống hồ sau khi bệ hạ đăng cơ, đương lúc cần dốc sức xây dựng bờ cõi, lại đang thiếu người tài. Hà cớ gì phải vì một linh hồn nhỏ bé mà đánh mất hai đại tướng đắc lực trung thành?"

"Nếu như không có nàng ấy, trẫm có bờ cõi vạn dặm cũng chẳng để làm gì."

Lời Sở Mặc Huyền khiến Vân Lạc Tâm sững người.

Nàng ngẩng đầu lên, va phải ánh mắt lúc nào cũng lạnh lùng của hắn. Đôi mắt hắn sâu như động tối, gương mặt trước nay luôn lãnh đạm lại lộ ra vẻ đau khổ xót xa.

Hắn vừa nói gì cơ?

Vân Lạc Tâm ngỡ như mình nghe lầm, muốn hỏi lại hắn nhưng Sở Mặc Huyền không cho nàng cơ hội ấy.

Hắn xoay người bỏ đi, chỉ vứt lại câu nói quyết đoán và lạnh lùng: "Chỉ có ba ngày.."

Ba ngày sao..

Vân Lạc Tâm tiếp tục bị Sở Mặc Huyền giam lỏng trong Lạc Tâm cung.

Khi biết Sở Mặc Vũ chỉ bị cấm túc chứ không ảnh hưởng gì đến thân thể nàng mới yên tâm.

Sở Mặc Huyền có hận thế nào cũng vẫn có sự khoan dung với đệ đệ.

Lúc này nàng chỉ còn lo cho hai ca ca của mình.

Đúng lúc đó cú tuyết Thương Lam bay về. Lúc Vân Lạc Tâm hoàn toàn bất lực, Thương Lam không bay về tổ của mình mà bay thẳng đến bên nàng.

Cảnh tượng ấy vừa hay bị Hoán Tích trông thấy hết.
 
388 ❤︎ Bài viết: 84 Tìm chủ đề
Chương 31: Nàng ấy là Vân phi

Thấy Hoán Tích tròn xoe mắt, Vân Lạc Tâm biết mình không thể giấu chuyện này nữa.

Hơn nữa nàng cũng không có ý định giấu.

Sở Mặc Vũ bị nhốt rồi, không còn ai có thể đi báo tin cho hai ca ca của nàng.

Sở Mặc Huyền là kẻ tàn độc, không có việc gì hắn không dám làm. Hắn nói giết hai ca ca của nàng thì chắc chắn sẽ làm, nàng không còn lựa chọn nào khác.

Đặc biệt khi nhìn thấy bốn chữ "Dẫn quân về gặp" viết trên lá thư Thương Lan mang về, nàng biết mình hoàn toàn vô vọng.

Quả nhiên ca ca luôn yêu thương nàng nhất, có thể vì nàng mà dẫn quân về gặp mặt.

Nhưng nếu làm vậy, họ rõ ràng sẽ bị quy tội làm phản.

Sở Mặc Huyền chắc chắn sẽ không nương tay.

Hơn nữa nếu như hai bên thực sự dẫn quân ra nói chuyện..

Vân Lạc Tâm thừa nhận bản thân không phải nhân vật vĩ đại gì, nhưng nàng không muốn nhìn thấy những người vô tội phải mất mạng vì mình.

"Đưa ta đi gặp hắn."

Vân Lạc Tâm vừa nhìn Hoán Tích vừa chậm rãi mở lời.

Hoán Tích không thốt nên lời. Nàng đã rất ngạc nhiên khi thấy Thương Lam bay vào trong điện bời từ sau khi Vân phi qua đời, Thương Lam không bao giờ bay vào nữa.

Khoảnh khắc chứng kiến Thương Lam đậu vững trên cánh tay Vân Lạc Tâm, Hoán Tích hoàn toàn sửng sốt.

"Người, sao người?"

Vân Lạc Tâm không để ý đến sự hoài nghi của Hoán Tích, nhân lúc nàng ấy chưa kịp hoàn hồn đã ném lá thư vào ngọn đèn bên cạnh.

"Dẫn ta đi gặp hắn, ta sẽ nói cho hắn người hắn muốn gặp."

Trầm ngâm một lúc, Hoán Tích vẫn dẫn Vân Lạc Tâm đến điện Nhiếp Chính.

Trời đã về khuya, Cao công công thấy thời gian đã điểm, bèn dâng một chiếc hộp được sơn đen lấy từ tay tiểu thái giám. Trong hộp là tên của các mỹ nhân trong hậu cung.

Sở Mặc Huyền không buồn nhấc mi, chỉ khẽ xua tay. Cao công công cúi người, chậm rãi lui xuống, sau đó lấy thẻ bài ghi tên Uyển Quý phi được xếp trên đầu ra.

Mỗi khi Sở Mặc Huyền không lên tiếng thì đều theo thông lệ.

Ngày trước kà Vân phi, còn bây giờ là Uyển Quý phi.

Sở Mặc Huyền bận rộn, không muốn tới hậu cung. Sau khi nhận được thông báo từ Cao công công, Uyển Quý phi trang điểm cẩn thận, cầm theo món canh thuốc bổ dưỡng, ngồi xe phượng xuất phát từ cung Triều Nhược, thẳng tới điện Nhiếp Chính.

Vừa hay lại trông thấy Hoán Tích đang dẫn Vân Lạc Tâm tới.

"Quý phi nương nương an khang."

Mặc dù đang vội đưa Vân Lạc Tâm đi gặp Sở Mặc Huyền, nhìn thấy Châu Uyển Nhi, Hoán Tích vẫn không quên hành lễ.

Nhưng Vân Lạc Tâm hoàn toàn phớt lờ Châu Uyển Nhi, nàng đi thẳng về hướng điện Nhiếp Chính.

Nàng không có thời gian hành lễ với Châu Uyển Nhi.

Nàng sợ Vân Thanh nhận được thánh chỉ Sở Mặc Huyền triệu hắn hồi kinh, sợ Vân Thanh đã đang dẫn quân về kinh thành.

Nếu như hôm nay không nhận được thư từ chỗ Thương Lam, có lẽ nàng vẫn còn do dự. Dù sao nàng không tin Sở Mặc Huyền sẽ thực sự xử tử hai đại tướng đắc lực nhất của hắn.

Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Vân Lạc Tâm không hề quan tâm khi Sở Mặc Huyền uy hiếp nàng sẽ tiêu diệt toàn bộ Vân gia.

Nhưng nếu hai ca ca chủ động "tạo phản", Sở Mặc Huyền chắc chắn không buông tha.

"To gan, một Tiệp dư cỏn con, trông thấy Quý phi nương nương lại không hành lễ!"

Vân Lạc Tâm đang vội, cung nữ Uyển Ngữ của Châu Uyển Nhi đã chặn nàng lại.

Vân Lạc Tâm cau mày, nghiêm giọng: "Buông ra!"

"Ồ, Lệ tiệp dư cũng ghê gớm đấy."

Châu Uyển Nhi bước xuống khỏi xe một cách cao ngạo. Nàng ta liếc nhìn Vân Lạc Tâm bằng ánh mắt sắc lạnh. "Sao nào, lẽ nào Lệ tiệp dư không biết nếu không được triệu kiến, không ai được bước vào điện Nhiếp Chính nửa bước sao?"
 
388 ❤︎ Bài viết: 84 Tìm chủ đề
Chương 32: Mỹ nhân tâm kế

Ánh mắt Châu Uyển Nhi nhìn Vân Lạc Tâm tràn ngập sự hận thù và ghen tức.

Châu Uyển Nhi biết Lệ tiệp dư là người của Hoàng hậu, vốn định lợi dụng nàng ta để lật đổ Hoàng hậu, không ngờ ả nữ nhân này lại giảo biện, dựng nên câu chuyện hồn ma của Vân phi.

Nhưng nàng ta cũng thật ngu ngốc, lẽ nào không biết bệ hạ cực kì căm ghét chuyện tâm linh ma mị sao. Đúng là tự rước họa vào thân.

Châu Uyển Nhi vốn tưởng Lệ tiệp dư bị nhốt vào thiên lao sẽ chẳng sống được mấy ngày, không ngờ nàng ta lại được cứu ra. Dù không nói ra nhưng từ khi Tương vương bị cấm túc, ai cũng biết Sở Mặc Vũ là người đã cứu nàng ta.

Tương vương Sở Mặc Vũ lần đầu dám kháng lệnh ca ca để cứu người.

Móng tay dưới tay áo Châu Uyển Nhi đã bấm vào da thịt đến tóe máu.

Nàng ta và Vân Lạc Tâm là biểu tỉ biểu muội nên ngoại hình có nét tương đồng. Vì Sở Mặc Vũ mà nàng ta nghe lời phụ thân, để cổ độc sư từ Miêu Cương phẫu thuật sống trên mặt, biến ngoại hình của nàng ta trở nên giống hệt Vân Lạc Tâm.

Nhưng thứ Sở Mặc Vũ cho nàng ta là gì?

Trừ một khoảnh khắc kinh ngạc thất thần, sau đó toàn là sự xa cách lạnh nhạt.

Châu Uyển Nhi vốn tưởng Sở Mặc Vũ sẽ dành hết sự thâm tình hắn từng dành cho Vân Lạc Tâm trao cho nàng ta, nhưng không ngờ hắn hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Châu Uyển Nhi, chỉ dành cho nàng ta cái nhìn thờ ơ lãnh đạm. Cuối cùng nàng ta bị phụ thân đưa vào cung.

Dù ngoài mặt Châu Uyển Nhi cười rạng rỡ như hoa đào, nhưng trong lòng lại buồn bã u ám như cánh đồng mọc đầy cỏ dại.

Nàng ta không hiểu nổi tại sao Sở Mặc Vũ không cần một người có ngoại hình giống hệt Vân phi như nàng ta, lại đi quan tâm đến Lệ tiệp dư chỉ có vài nét tương đồng?

"Quý phi nương nương chưa biết đó ạ, Lệ tiệp dư được Hoàng thượng triệu vào."

Hoán Tích thấy Vân Lạc Tâm bị chặn lại liền nhanh chóng bước lên giải thích.

Nhưng Châu Uyển Nhi không hề nhún nhường: "Vậy lệnh bài đâu? Được triệu vào phải có lệnh bài."

Hoán Tích sững người. Đúng rồi, phi tần hậu cung khi được triệu kiến đều do Cao công công cầm lệnh bài tời mời. Xét theo góc độ nhất định, đây chính là lệnh bài dùng để qua cửa.

Châu Uyển Nhi là người của Hoàng đế, được hưởng đặc quyền riêng, ra vào Nhiếp Chính điện không cần lệnh bài. Nhưng Lệ tiệp dư không được như vậy.

"Bốp!"

Đang lúc Hoán Tích còn suy nghĩ làm sao để đưa Lệ tiệp dư vào thì Vân Lạc Tâm đã tặng cho Loan Ngữ một cái bạt tai.

"Đồ đê tiện vô liêm sỉ!"

Vân Lạc Tâm mắng Loan Ngữ một cách đầy hận thù.

Trong lúc Hoán Tích và Châu Uyển Nhi đối thoại, Vân Lạc Tâm và Loan Ngữ vẫn tiếp tục giằng co.

Vân Lạc Tâm bị thương nặng còn chưa hồi phục, cơ thể nàng yếu ớt, không đấu lại được Loan Ngữ, còn bị đối phương nhéo mạnh vào người.

Cơn đau trên người khiến nàng bất chấp đánh trả.

Nếu đổi lại ngày trước nàng còn e dè, không muốn đối đầu trực tiếp với Châu Uyển Nhi. Nhưng lúc này vì hai ca ca của mình, ngoài chuyện sống chết ra, nàng không quan tâm điều gì khác.

"Cô dám đánh ta?"

Loan Ngữ là nha đầu thiếp thân của Châu Uyển Nhi, cùng theo nàng ta vào cung.

Châu Uyển Nhi là đích nữ cao quý trong tộc, sau khi vào cung lại một bước lên mây, trở thành Quý phi quyền quý chỉ sau mỗi Hoàng hậu. Là người bên cạnh Châu Uyển Nhi, Loan Ngữ cũng được hưởng lây quyền lực, hành xử vô cùng ngang ngược trong cung.

Các phi tần bình thường khi nhìn thấy nàng ta đều tỏ ra kính trọng. Ngoại trừ người của Hoàng hậu, tất cả những người khác không ai dám vô lễ với nàng ta, đây là lần đầu nàng ta bị một Tiệp dư cỏn con đánh.

Loan Ngữ không do dự, giơ tay đánh lại Vân Lạc Tâm.

Đến Quý phi nương nương còn chưa bao giờ nỡ đánh nàng ta, một Tiệp dư bé nhỏ là cái thá gì!

Hoán Tích trông thấy Vân Lạc Tâm bị đánh, định lao ra nhưng lại bị Châu Uyển Nhi tóm tay: "Hoán Tích, cô đưa Lệ tiệp dư đến đây làm gì?"

Hoán Tích sốt ruột, Châu Uyển Nhi đâu phải đang đặt câu hỏi, rõ ràng muốn ngăn nàng đến giải cứu Vân Lạc Tâm.
 
Chỉnh sửa cuối:
388 ❤︎ Bài viết: 84 Tìm chủ đề
Chương 33: Trái tim Hoàng đế

Vân Lạc Tâm yếu ớt trói gà không chặt bị Loan Ngữ đẩy mạnh vào tường. Còn chưa kịp hoàn hồn, những cú tát lại tới tấp giáng lên nàng.

Cảm giác đau rát lan từ trên mặt xuống khắp cơ thể.

Mặt Vân Lạc Tâm sưng tấy. Nàng không ngờ một cung nữ lại dám đánh phi tần hậu cung như nàng ngay trước Nhiếp Chính điện!

Rốt cuộc Châu Uyển Nhi được sủng ái đến nhường nào?

Vân Lạc Tâm bị đẩy ngã xuống đất, nàng lồm cồm bò dậy lại bị giẫm lên tay. Cơn đau thấu tâm can lập tức truyền tới khiến nàng rên rỉ.

"Nương nương.."

Tiếng kêu không đến từ tiểu cung nữ Tú Hinh đi theo hầu hạ nàng mà đến từ Hoán Tích.

Nàng ấy cũng không biết mình bị sao, rõ ràng vẫn còn hoài nghi nhưng khoảnh khắc thấy Lệ tiệp dư bị đánh đập, lại lo lắng như khi xưa phải chứng kiến Vân Lạc Tâm bị đại tiểu thư Vân gia bắt nạt.

Nàng ấy mạnh dạn đẩy Châu Uyển Nhi ra, chạy đến ngăn Loan Ngữ lại. Đúng lúc đó lại nghe thấy một tiếng kêu thất thanh.

Hoán Tích vừa quay đầu liền thấy Châu Uyển Nhi ngã nằm ra đất, cùng lúc đó một bóng người cao lớn đĩnh đạc bước ra từ trong điện.

Thật trùng hợp lại nhìn thấy cảnh Hoán Tích đẩy Châu Uyển Nhi.

Hoán Tích gần như không kịp nghĩ, vội quỳ xuống: "Bệ hạ tha tội."

Không một lời giải thích.

Cũng không cần giải thích.

Một cung nữ có hành động vô lễ với Quý phi, dù là lý do gì cũng đều là sai, nếu không sẽ làm loạn quy củ trong cung.

Trái ngược với vẻ căng thẳng của Hoán Tích, Loan Ngữ hoàn toàn không có vẻ sợ hãi.

Thấy Hoàng đế giá lâm nàng ta liền quỳ xuống.

Ánh mắt Sở Mặc Huyền dừng lại trên người Châu Uyển Nhi, nhìn thấy vẻ đau đớn trên gương mặt quen thuộc, hắn bước tới đỡ nàng ta dậy theo bản năng.

"Có bị thương không?"

Châu Uyển Nhi cắn môi dưới ra chiểu ấm ức, lắc đầu: "Bệ hạ, đừng trách Hoán Tích, cô ấy không cô ý."

Sở Mặc Huyền nhíu mày nhìn Hoán Tích, sau đó lại nhìn Vân Lạc Tâm đang run rẩy dưới đất: "Đang có chuyện gì?"

Châu Uyển Nhi nghe thấy vậy, mắt chỉ rơm rớm lệ, im lặng không lên tiếng.

Loan Ngữ quỳ kế bên Vân Lạc Tâm lập tức nói: "Khởi bẩm bệ hạ, Quý phi nương nương trên đường đến Nhiếp Chính điện vừa hay trông thấy Lệ tiệp dư định xông vào điện. Nương nương sợ tiệp dư gây họa cho bệ hạ nên kêu nô tì ngăn nàng ta lại, hỏi xem nàng ta có lệnh bài triệu tập hay không. Nhưng tiệp dư không đưa được lệnh bài ra, ngược lại còn giãy giụa định bỏ vào trong.."

Vậy nên mới bị đánh..

Vậy nên mới có cảnh tượng hỗn loạn này..

Ánh mắt hắn bỗng tối sầm lại.

Hắn ôm Châu Uyển Nhi vào trong, không buồn nhìn Vân Lạc Tâm đến một lần.

Vân Lạc Tâm cố gắng bò dậy, lại bị Loan Ngữ thúc thêm một cú đá khiến nàng đau đớn kêu lên.

Sở Mặc Huyền bỗng dừng lại khiến Loan Ngữ giật thót tim.

"Bệ hạ?"

Châu Uyển Nhi nũng nịu kéo vạt áo Sở Mặc Huyền. Sở Mặc Huyền chỉ nói: "Hoán Tích, đưa Lệ tiệp dư đến thư trai."

Nói xong, hắn bước đi tiếp trong khi Châu Uyển Nhi lòng đầy thắc mắc.

"Bệ hạ, chẳng phải Lệ tiệp dư đang bị nhốt trong thiên lao để thẩm vấn sao? Tại sao lại được thả ra? Lẽ nào đã bắt được hung thu thật sự muốn hại ngài rồi?"

Châu Uyển Nhi hỏi những điều này không phải vì muốn quan tâm hung thủ thật sự.

Hung thủ chính là Hoàng hậu Diêu Tử Lăng, chuyện này có ai không biết chứ. Dù Châu Uyển Nhi có muốn mượn Lệ tiệp dư để đối đầu với Hoàng hậu, cũng không trông chờ Sở Mặc Huyền sẽ xử lý Diêu Tử Lăng.

Xét cho cùng nàng ta cũng là mẫu nghi thiên hạ, lại còn vì Diêu gia có thế lực quá lớn.

Châu Uyển Nhi chỉ có thể hi vọng Hoàng đế lạnh nhạt với Diêu Tử Lăng.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back