ĐẠI LÃO HUYỀN HỌC CHỈ MUỐN LÀM CÁ MẶN
CHƯƠNG 60: XUẤT PHÁT TỚI THƯỢNG HẢI
"Có chuyện gì hả?" Bách Diệm Quy hỏi rất tự nhiên.
"Khách hàng gọi tới bàn công việc, vì không rảnh nên tôi đã từ chối." Bạc Nam dẫn y tới trước một cửa tiệm không mấy nổi bật, hắn gọi với vào trong: "Ông chủ, đồ của tôi xong chưa?"
Không ai trả lời, hồi lâu sau mới nghe tiếng một ông lão thong thả đáp: "Đợi chút."
"Vâng, cháu không vội." Bạc Nam nói.
Bách Diệm Quy xoa nắn ngón tay Bạc Nam, hắn nhìn y: "Không hỏi tôi đã mua thứ gì sao?"
"Không cần hỏi." Bách Diệm Quy nhìn Bạc Nam ánh mắt ngập tràn ý cười, đột nhiên y rất muốn hôn lên mi mắt hắn, nếu bây giờ y hôn, Bạc Nam nhất định sẽ cúi đầu phối hợp với y, dù hai người đang ở ngoài đường, có thể bị chủ tiệm bắt gặp bất cứ lúc nào.
Mọi thứ như giấc mơ vậy, hai người đều ngầm hiểu thừa nhận mối quan hệ này, dễ dàng hòa nhập vào cuộc sống của nhau như cá gặp nước, cùng nhau tan làm, cùng ăn cơm, cùng uống rượu, cùng xem ti vi, thời gian họ quen biết nhau không lâu, nhưng tựa như đã thân quen hàng chục năm, không hề có cảm giác xa lạ.
Đúng hơn là Bạc Nam rất hiểu y.
Thật kỳ diệu.
"Cười ngốc gì đó?" Bạc Nam hơi buồn cười xoa trái tai Bách Diệm Quy, đầu ngón tay ấm nóng đột ngột tiếp xúc với trái tai lành lạnh, y hơi ngượng ngùng theo phản xạ né tránh, lại nghe thấy Bạc Nam nói: "Đừng cử động."
Tay còn lại của Bạc Nam rút khỏi túi áo khoác, phủ kín hai tai y, thậm chí còn xoa xoa: "Sao lại lạnh thế này?"
Độ ấm từ ngón tay Bạc Nam truyền sang, thổi bùng ngọn lửa nóng như thiêu đốt trong lòng Bách Diệm Quy, y không khỏi mỉm cười vươn tay ôm eo Bạc Nam, eo hắn rất thon nhưng không gầy yếu, cách lớp áo vẫn có thể cảm nhận được cơ bụng săn chắc.
Y chỉ cần hơi vươn tay ra là có thể ôm chặt hắn.
Hơi ấm bên trong áo khoác khiến người ta vô cùng thoải mái, Bách Diệm Quy không chần chừ, dứt khoát vùi mình vào áo khoác Bạc Nam, thốt lên câu gì đó.
Bạc Nam không nghe rõ bèn hỏi lại: ".. Em nói gì cơ?"
Bách Diệm Quy mím môi, lớn tiếng nói: "Em muốn được phục vụ trọn gói!"
Bạc Nam sửng sốt, tiếp đó nghe thấy tiếng cửa sổ mở, chủ tiệm lớn tuổi nhìn hai người họ, vẻ mặt khó nói nên lời, thấy họ nhìn sang đây ông liền quẳng chiếc hộp nhỏ về phía Bạc Nam: "Đi nhanh dùm cái, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"
Cửa sổ đóng sầm lại, hai người vẫn nghe thấy chủ tiệm lẩm bẩm: "Người trẻ thời nay không biết ý tứ gì cả!"
Bách Diệm Quy và Bạc Nam đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật cười, dù gì cũng bị người khác nhìn thấy rồi, Bách Diệm Quy không kiêng dè nữa, y hôn nhẹ lên môi Bạc Nam hỏi: "Bạc tiên sinh cảm thấy thế nào?"
"Phải xem thành ý của Bách tổng ra sao."
"Tôi có rất nhiều tiền." Bách Diệm Quy trả lời theo phản xạ, nói xong mới nhận ra mình vừa phun ra lời thoại ma quỷ gì, vội vã giải thích: "Không phải, ý em là.."
"Được, tôi biết rồi." Bạc Nam ngắt lời y, thì thầm đầy ẩn ý: "Đừng vội.. Lát nữa để tôi xem Bách tổng có bao nhiêu tiền."
Bách Diệm Quy ngượng chín người, cúi thấp đầu không dám nhìn Bạc Nam.
Sao hắn thành thạo quá vậy? Hả?
Y rất muốn hỏi Bạc Nam câu này, nhưng y không đủ can đảm! Đúng là mất mặt!
Hai người về nhà, Bạc Nam không vội kiểm tra xem Bách Diệm Quy có bao nhiêu tiền, hắn dẫn y lên phòng làm việc trên lầu, mở hộp nhỏ mà chủ tiệm đưa, Bách Diệm Quy thấy Bạc Nam để y vào phòng là biết hắn không định giấu diếm, y châu đầu lại gần nhìn thử, rất tò mò Bạc Nam đã mua thứ gì.
Hộp không lớn, một bàn tay có thể nắm trọn, bên trong là nhẫn phỉ thủy cực đẹp, bề mặt ngọc sáng bóng phác họa cảnh sắc núi sông, chỉ vài nét đơn giản nhưng rất sống động, khiến chiếc nhẫn nổi bật hơn hẳn.
Những đường nét bằng sợi vàng này là tay nghề của chủ tiệm.
Nhẫn phỉ thúy không có gì phức tạp, Bạc Nam có thể làm ra tám mười cái trong một buổi tối, nhưng tay nghề của chủ tiệm thì hiếm có khó tìm, thợ thủ công kháp ti không hiếm, nhưng kỹ thuật kháp ti không làm tổn hại tới khí tràng của đồ vật thì không dễ tìm, thợ thủ công có thể gia tăng sức mạnh của pháp khí thì càng hiếm.
Bạc Nam đã ra tay đương nhiên phải chế tạo ra pháp khí, một chiếc nhẫn nho nhỏ được làm từ mấy chục loại nguyên liệu, Bạc Nam lấy hết pháp khí chôn sau nhà lên, chỉ đặt mỗi chiếc nhẫn vào cách cục phong thủy nuôi dưỡng suốt hai tháng, nó không còn là pháp khí bình thường nữa.
Độ cứng của phỉ thúy không tồi, nhưng nếu mài thành vòng nhẫn thì hơi mỏng manh, nói đơn giản là nếu tác động lực mạnh lên nhẫn ngọc sẽ xuất hiện vết nứt, nhưng sau khi được Bạc Nam điều chỉnh thì độ cứng không còn là vấn đề.
Quan trọng nhất là ngọc ngăn chặn tai họa, sông núi giúp tâm trí bình ổn, lại thêm câu nói "nam mang đồ họa hình sông nước, cả đời phú quý", chiếc nhẫn này có thể bảo vệ Bách Diệm Quy bình an suôn sẻ trong mấy chục năm.
Điều Bạc Nam mong cầu không nhiều, đời này chỉ mong người bên cạnh mình bình an như ý.
À, nói thế thì hơi qua loa, bình an như ý là mong ước cơ bản, tốt nhất là có thể may mắn phát đạt, phú quý một đời, vợ chồng hòa thuận con cháu đầy nhà.
"Cái này do tôi tự làm, nếu em không chê thì đeo lên đi." Bạc Nam đưa nhẫn cho Bách Diệm Quy, vẻ mặt nhẹ nhàng thản nhiên, Bách Diệm Quy sững sờ một hồi, hỏi lại: "Cho em hả?"
"Đúng vậy." Bạc Nam nhướn mày nói: "Nếu em không thích.."
"Thích, thích mà." Bách Diệm Quy cầm nhẫn đeo lên ngón trỏ, vô cùng vừa vặn, không thể vừa hơn. Y vui vẻ ngắm nghía, sau đó như nhớ tới điều gì nói: "Đã tặng cho em thì không thể lấy lại!"
Bạc Nam nhìn y vẫy vẫy tay, Bách Diệm Quy hơi cúi người xuống, Bạc Nam bắt lấy cà vạt của y kéo về phía mình, hai người dán sát vào nhau, chóp mũi Bạc Nam khẽ cọ lên chóp mũi y, hơi thở dần hòa làm một, Bạc Nam nhìn vào mắt y nói: "Đeo lên rồi thì đừng tháo ra, biết chưa?"
Bách Diệm Quy thầm nghĩ y đâu có điên, tự dưng tháo xuống làm chi?
Thậm chí y muốn gọi ngay cho Bạc Nghi Chân hẹn anh đi uống rượu, sau đó khoe nhẫn trên tay, hỏi ý kiến anh vợ nên tổ chức đám cưới ngày nào.
"Anh có bắt tháo xuống em cũng không tháo." Bách Diệm Quy nhỏ giọng đáp.
"Vậy mới được chứ." Bạc Nam nhìn vẻ mặt nghiêm túc của y, không nhịn được ôm eo người ta kéo vào lòng mình, hôn lên môi y.
Bách Diệm Quy bị nụ hôn này câu mất hồn, đến khi tỉnh táo lại mới nhận ra mình đang ngồi trên đùi Bạc Nam.
Này.. tư thế này hơi sai thì phải?
Bạc Nam nâng tay y lên, cúi đầu hôn từ cổ tay tới lòng bàn tay, lướt qua chiếc nhẫn, cuối cùng là đầu ngón tay y.
Bách Diệm Quy đang định mở lời, lại thấy Bạc Nam một tay ôm eo y, một tay chạm lên chiếc nhẫn, một cảm giác kỳ lạ bỗng dâng lên trong lòng, dường như có thứ gì đó rơi lên chóp mũi mình, y ngẩng đầu nhìn, đón nhận những giọt mưa.
Thật ra không giống mưa mà như thể đang ở trong rừng trúc sau khi mưa tạnh, giọt nước trong veo đọng lại trên lá trúc, lặng lẽ nhỏ xuống. Nước tích tụ trên phiến lá xanh mơn mởn, rơi đến đâu là mát mẻ khoan khoái đến đó.
Bạc Nam vừa khai quang cho nhẫn ngọc, hắn bỏ ra tâm huyết làm hết mấy tháng, đương nhiên lúc khai quang phải có chút hiện tượng, hắn đã quen rồi, không hề để ý điều này.
Nhưng Bách Diệm Quy không quen!
Y cân nhắc câu từ một lát, nói: ".. Trần nhà anh.. bị dột sao?
Bạc Nam:".. Chắc vậy? "
Bách Diệm Quy chần chừ, đáp:" Em không biết sửa trần nhà. "
"... "
Bạc Nam khẽ thở dài, bất lực lên tiếng:" Cái này không quan trọng.. Phòng ngủ chính rất lớn, đủ cho hai người ngủ. "
Bách Diệm Quy ngơ ngác gật đầu, ngoan ngoãn theo Bạc Nam vào phòng ngủ chính, y cũng chẳng biết mình đã trải qua khoảng thời gian này thế nào, lúc tỉnh táo lại y đã mặc đồ ngủ nằm trên giường ôm lấy Bạc Nam, y ngẩng mặt nhìn hắn, sau đó.. rất là thiếu nghị lực tựa đầu lên vai Bạc Nam.
Cứ như.. đang mơ vậy.
Kệ đi, ôm trước rồi nói!
* * *
Hôm sau, Bạc Nam báo một tiếng với người nhà xong liền xuất phát đi Thượng Hải với Bách Diệm Quy.
Bách Diệm Quy làm việc cho công ty nhà mình, mỗi quý sẽ về Tô Châu dự họp báo cáo tình hình một lần, tuy không quá rườm rà nhưng rất mệt người, chưa kể còn một đống chú bác cô dì trong cuộc họp, y không muốn phải giả lả xã giao với họ, hầu hết khoảng thời gian ở trên tàu đều mất hứng không vui.
Nhưng chẳng còn cách nào, Bách Diệm Quy bận việc của Bách Diệm Quy, Bạc Nam cũng có việc của hắn.
Hai tháng trôi qua, công trường phía Trương Phi bắt đầu thi công rồi, nếu đã tới Thượng Hải đương nhiên Bạc Nam phải tới gặp Trương Phi, dù sao cũng là đồng đội cùng hợp tác kiếm tiền, không tới gặp người ta một lần thì đúng là không nói nổi.
Kết quả hắn vừa mở cửa, cách đó không xa liền vang lên tiếng hô kinh hãi, Bạc Nam nhìn qua thì thấy khí tràng trong không khí chuyển động hỗn loạn, một người hô lên:" Đệt! Bên kia là lốc xoáy hả!"
Điều kiện để hình thành lốc xoáy rất hà khắc, vị trí địa lý của nước mình tốt, hiếm khi bị lốc xoáy tàn phá, nói chi tới vùng đất bằng phẳng như Tô Châu với Thượng Hải.
Bạc Nam nhìn về nơi xa, đúng là phía xa xuất hiện bóng mờ màu vàng xám, rất mờ nhạt, nhưng vẫn nhìn thấy được, chúng là minh chứng cho sự tồn tại của lốc xoáy.
Không quá dữ dội, nhưng không thể chủ quan, cứ nấp trong nhà không ra ngoài là được.
Bạc Nam thầm lắc đầu trong lòng, không khỏi cảm thán phong thủy ở Thượng Hải không bằng Tô Châu.
Tô Châu được hồ Chấn Trạch bao bọc, nước hồ trong sạch, mặt hồ yên ả, mang theo sự phú quý may mắn không ngừng đổ về phía Tô Châu, tạo nên thành phố cổ trường tồn ngàn năm, vô cùng trù phú.
Thượng Hải thì khác, Thượng Hải không dựa hồ mà giáp biển.
Phong thủy gần biển không tốt bằng hồ, về điểm này thì Thượng Hải không bằng Tô Châu.
"Khách hàng gọi tới bàn công việc, vì không rảnh nên tôi đã từ chối." Bạc Nam dẫn y tới trước một cửa tiệm không mấy nổi bật, hắn gọi với vào trong: "Ông chủ, đồ của tôi xong chưa?"
Không ai trả lời, hồi lâu sau mới nghe tiếng một ông lão thong thả đáp: "Đợi chút."
"Vâng, cháu không vội." Bạc Nam nói.
Bách Diệm Quy xoa nắn ngón tay Bạc Nam, hắn nhìn y: "Không hỏi tôi đã mua thứ gì sao?"
"Không cần hỏi." Bách Diệm Quy nhìn Bạc Nam ánh mắt ngập tràn ý cười, đột nhiên y rất muốn hôn lên mi mắt hắn, nếu bây giờ y hôn, Bạc Nam nhất định sẽ cúi đầu phối hợp với y, dù hai người đang ở ngoài đường, có thể bị chủ tiệm bắt gặp bất cứ lúc nào.
Mọi thứ như giấc mơ vậy, hai người đều ngầm hiểu thừa nhận mối quan hệ này, dễ dàng hòa nhập vào cuộc sống của nhau như cá gặp nước, cùng nhau tan làm, cùng ăn cơm, cùng uống rượu, cùng xem ti vi, thời gian họ quen biết nhau không lâu, nhưng tựa như đã thân quen hàng chục năm, không hề có cảm giác xa lạ.
Đúng hơn là Bạc Nam rất hiểu y.
Thật kỳ diệu.
"Cười ngốc gì đó?" Bạc Nam hơi buồn cười xoa trái tai Bách Diệm Quy, đầu ngón tay ấm nóng đột ngột tiếp xúc với trái tai lành lạnh, y hơi ngượng ngùng theo phản xạ né tránh, lại nghe thấy Bạc Nam nói: "Đừng cử động."
Tay còn lại của Bạc Nam rút khỏi túi áo khoác, phủ kín hai tai y, thậm chí còn xoa xoa: "Sao lại lạnh thế này?"
Độ ấm từ ngón tay Bạc Nam truyền sang, thổi bùng ngọn lửa nóng như thiêu đốt trong lòng Bách Diệm Quy, y không khỏi mỉm cười vươn tay ôm eo Bạc Nam, eo hắn rất thon nhưng không gầy yếu, cách lớp áo vẫn có thể cảm nhận được cơ bụng săn chắc.
Y chỉ cần hơi vươn tay ra là có thể ôm chặt hắn.
Hơi ấm bên trong áo khoác khiến người ta vô cùng thoải mái, Bách Diệm Quy không chần chừ, dứt khoát vùi mình vào áo khoác Bạc Nam, thốt lên câu gì đó.
Bạc Nam không nghe rõ bèn hỏi lại: ".. Em nói gì cơ?"
Bách Diệm Quy mím môi, lớn tiếng nói: "Em muốn được phục vụ trọn gói!"
Bạc Nam sửng sốt, tiếp đó nghe thấy tiếng cửa sổ mở, chủ tiệm lớn tuổi nhìn hai người họ, vẻ mặt khó nói nên lời, thấy họ nhìn sang đây ông liền quẳng chiếc hộp nhỏ về phía Bạc Nam: "Đi nhanh dùm cái, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"
Cửa sổ đóng sầm lại, hai người vẫn nghe thấy chủ tiệm lẩm bẩm: "Người trẻ thời nay không biết ý tứ gì cả!"
Bách Diệm Quy và Bạc Nam đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật cười, dù gì cũng bị người khác nhìn thấy rồi, Bách Diệm Quy không kiêng dè nữa, y hôn nhẹ lên môi Bạc Nam hỏi: "Bạc tiên sinh cảm thấy thế nào?"
"Phải xem thành ý của Bách tổng ra sao."
"Tôi có rất nhiều tiền." Bách Diệm Quy trả lời theo phản xạ, nói xong mới nhận ra mình vừa phun ra lời thoại ma quỷ gì, vội vã giải thích: "Không phải, ý em là.."
"Được, tôi biết rồi." Bạc Nam ngắt lời y, thì thầm đầy ẩn ý: "Đừng vội.. Lát nữa để tôi xem Bách tổng có bao nhiêu tiền."
Bách Diệm Quy ngượng chín người, cúi thấp đầu không dám nhìn Bạc Nam.
Sao hắn thành thạo quá vậy? Hả?
Y rất muốn hỏi Bạc Nam câu này, nhưng y không đủ can đảm! Đúng là mất mặt!
Hai người về nhà, Bạc Nam không vội kiểm tra xem Bách Diệm Quy có bao nhiêu tiền, hắn dẫn y lên phòng làm việc trên lầu, mở hộp nhỏ mà chủ tiệm đưa, Bách Diệm Quy thấy Bạc Nam để y vào phòng là biết hắn không định giấu diếm, y châu đầu lại gần nhìn thử, rất tò mò Bạc Nam đã mua thứ gì.
Hộp không lớn, một bàn tay có thể nắm trọn, bên trong là nhẫn phỉ thủy cực đẹp, bề mặt ngọc sáng bóng phác họa cảnh sắc núi sông, chỉ vài nét đơn giản nhưng rất sống động, khiến chiếc nhẫn nổi bật hơn hẳn.
Những đường nét bằng sợi vàng này là tay nghề của chủ tiệm.
Nhẫn phỉ thúy không có gì phức tạp, Bạc Nam có thể làm ra tám mười cái trong một buổi tối, nhưng tay nghề của chủ tiệm thì hiếm có khó tìm, thợ thủ công kháp ti không hiếm, nhưng kỹ thuật kháp ti không làm tổn hại tới khí tràng của đồ vật thì không dễ tìm, thợ thủ công có thể gia tăng sức mạnh của pháp khí thì càng hiếm.
Bạc Nam đã ra tay đương nhiên phải chế tạo ra pháp khí, một chiếc nhẫn nho nhỏ được làm từ mấy chục loại nguyên liệu, Bạc Nam lấy hết pháp khí chôn sau nhà lên, chỉ đặt mỗi chiếc nhẫn vào cách cục phong thủy nuôi dưỡng suốt hai tháng, nó không còn là pháp khí bình thường nữa.
Độ cứng của phỉ thúy không tồi, nhưng nếu mài thành vòng nhẫn thì hơi mỏng manh, nói đơn giản là nếu tác động lực mạnh lên nhẫn ngọc sẽ xuất hiện vết nứt, nhưng sau khi được Bạc Nam điều chỉnh thì độ cứng không còn là vấn đề.
Quan trọng nhất là ngọc ngăn chặn tai họa, sông núi giúp tâm trí bình ổn, lại thêm câu nói "nam mang đồ họa hình sông nước, cả đời phú quý", chiếc nhẫn này có thể bảo vệ Bách Diệm Quy bình an suôn sẻ trong mấy chục năm.
Điều Bạc Nam mong cầu không nhiều, đời này chỉ mong người bên cạnh mình bình an như ý.
À, nói thế thì hơi qua loa, bình an như ý là mong ước cơ bản, tốt nhất là có thể may mắn phát đạt, phú quý một đời, vợ chồng hòa thuận con cháu đầy nhà.
"Cái này do tôi tự làm, nếu em không chê thì đeo lên đi." Bạc Nam đưa nhẫn cho Bách Diệm Quy, vẻ mặt nhẹ nhàng thản nhiên, Bách Diệm Quy sững sờ một hồi, hỏi lại: "Cho em hả?"
"Đúng vậy." Bạc Nam nhướn mày nói: "Nếu em không thích.."
"Thích, thích mà." Bách Diệm Quy cầm nhẫn đeo lên ngón trỏ, vô cùng vừa vặn, không thể vừa hơn. Y vui vẻ ngắm nghía, sau đó như nhớ tới điều gì nói: "Đã tặng cho em thì không thể lấy lại!"
Bạc Nam nhìn y vẫy vẫy tay, Bách Diệm Quy hơi cúi người xuống, Bạc Nam bắt lấy cà vạt của y kéo về phía mình, hai người dán sát vào nhau, chóp mũi Bạc Nam khẽ cọ lên chóp mũi y, hơi thở dần hòa làm một, Bạc Nam nhìn vào mắt y nói: "Đeo lên rồi thì đừng tháo ra, biết chưa?"
Bách Diệm Quy thầm nghĩ y đâu có điên, tự dưng tháo xuống làm chi?
Thậm chí y muốn gọi ngay cho Bạc Nghi Chân hẹn anh đi uống rượu, sau đó khoe nhẫn trên tay, hỏi ý kiến anh vợ nên tổ chức đám cưới ngày nào.
"Anh có bắt tháo xuống em cũng không tháo." Bách Diệm Quy nhỏ giọng đáp.
"Vậy mới được chứ." Bạc Nam nhìn vẻ mặt nghiêm túc của y, không nhịn được ôm eo người ta kéo vào lòng mình, hôn lên môi y.
Bách Diệm Quy bị nụ hôn này câu mất hồn, đến khi tỉnh táo lại mới nhận ra mình đang ngồi trên đùi Bạc Nam.
Này.. tư thế này hơi sai thì phải?
Bạc Nam nâng tay y lên, cúi đầu hôn từ cổ tay tới lòng bàn tay, lướt qua chiếc nhẫn, cuối cùng là đầu ngón tay y.
Bách Diệm Quy đang định mở lời, lại thấy Bạc Nam một tay ôm eo y, một tay chạm lên chiếc nhẫn, một cảm giác kỳ lạ bỗng dâng lên trong lòng, dường như có thứ gì đó rơi lên chóp mũi mình, y ngẩng đầu nhìn, đón nhận những giọt mưa.
Thật ra không giống mưa mà như thể đang ở trong rừng trúc sau khi mưa tạnh, giọt nước trong veo đọng lại trên lá trúc, lặng lẽ nhỏ xuống. Nước tích tụ trên phiến lá xanh mơn mởn, rơi đến đâu là mát mẻ khoan khoái đến đó.
Bạc Nam vừa khai quang cho nhẫn ngọc, hắn bỏ ra tâm huyết làm hết mấy tháng, đương nhiên lúc khai quang phải có chút hiện tượng, hắn đã quen rồi, không hề để ý điều này.
Nhưng Bách Diệm Quy không quen!
Y cân nhắc câu từ một lát, nói: ".. Trần nhà anh.. bị dột sao?
Bạc Nam:".. Chắc vậy? "
Bách Diệm Quy chần chừ, đáp:" Em không biết sửa trần nhà. "
"... "
Bạc Nam khẽ thở dài, bất lực lên tiếng:" Cái này không quan trọng.. Phòng ngủ chính rất lớn, đủ cho hai người ngủ. "
Bách Diệm Quy ngơ ngác gật đầu, ngoan ngoãn theo Bạc Nam vào phòng ngủ chính, y cũng chẳng biết mình đã trải qua khoảng thời gian này thế nào, lúc tỉnh táo lại y đã mặc đồ ngủ nằm trên giường ôm lấy Bạc Nam, y ngẩng mặt nhìn hắn, sau đó.. rất là thiếu nghị lực tựa đầu lên vai Bạc Nam.
Cứ như.. đang mơ vậy.
Kệ đi, ôm trước rồi nói!
* * *
Hôm sau, Bạc Nam báo một tiếng với người nhà xong liền xuất phát đi Thượng Hải với Bách Diệm Quy.
Bách Diệm Quy làm việc cho công ty nhà mình, mỗi quý sẽ về Tô Châu dự họp báo cáo tình hình một lần, tuy không quá rườm rà nhưng rất mệt người, chưa kể còn một đống chú bác cô dì trong cuộc họp, y không muốn phải giả lả xã giao với họ, hầu hết khoảng thời gian ở trên tàu đều mất hứng không vui.
Nhưng chẳng còn cách nào, Bách Diệm Quy bận việc của Bách Diệm Quy, Bạc Nam cũng có việc của hắn.
Hai tháng trôi qua, công trường phía Trương Phi bắt đầu thi công rồi, nếu đã tới Thượng Hải đương nhiên Bạc Nam phải tới gặp Trương Phi, dù sao cũng là đồng đội cùng hợp tác kiếm tiền, không tới gặp người ta một lần thì đúng là không nói nổi.
Kết quả hắn vừa mở cửa, cách đó không xa liền vang lên tiếng hô kinh hãi, Bạc Nam nhìn qua thì thấy khí tràng trong không khí chuyển động hỗn loạn, một người hô lên:" Đệt! Bên kia là lốc xoáy hả!"
Điều kiện để hình thành lốc xoáy rất hà khắc, vị trí địa lý của nước mình tốt, hiếm khi bị lốc xoáy tàn phá, nói chi tới vùng đất bằng phẳng như Tô Châu với Thượng Hải.
Bạc Nam nhìn về nơi xa, đúng là phía xa xuất hiện bóng mờ màu vàng xám, rất mờ nhạt, nhưng vẫn nhìn thấy được, chúng là minh chứng cho sự tồn tại của lốc xoáy.
Không quá dữ dội, nhưng không thể chủ quan, cứ nấp trong nhà không ra ngoài là được.
Bạc Nam thầm lắc đầu trong lòng, không khỏi cảm thán phong thủy ở Thượng Hải không bằng Tô Châu.
Tô Châu được hồ Chấn Trạch bao bọc, nước hồ trong sạch, mặt hồ yên ả, mang theo sự phú quý may mắn không ngừng đổ về phía Tô Châu, tạo nên thành phố cổ trường tồn ngàn năm, vô cùng trù phú.
Thượng Hải thì khác, Thượng Hải không dựa hồ mà giáp biển.
Phong thủy gần biển không tốt bằng hồ, về điểm này thì Thượng Hải không bằng Tô Châu.