Phần 1- Chương 60 (chương cuối)
Gặp lại anh Khoa trong một buổi chiều tháng Tám trước ngày quay lại trường, tôi cùng anh đi dạo quanh công viên gần tòa nhà nơi anh đang làm. Thời gian này anh đang khá rảnh rỗi. Vì công ty mới tuyển thêm nhân viên và thực tập sinh nên anh phải chia đều công việc cho họ, thành ra mỗi ngày chỉ phải làm chừng 4 tiếng.
Tôi thì cũng chưa bắt đầu vào năm hai đại học. Thời gian đương còn nhiều. Sau khi thu xếp dọn nhà cùng anh Trương, tôi chăm sóc lại khu vườn giúp anh. Anh Trương dạy tôi cách bón tỉa cây cà chua để mang đi bán lấy lời. Đó cũng là ước nguyện trước kia của bố mẹ anh. Bố anh từng bảo "Khi nào con lớn, bố muốn con sẽ biến khu vườn này thành một khu vườn có giá trị kinh doanh, không chỉ là nơi để cho người khác ngắm nghía, thăm thú". Chúng tôi đã làm được! Hàng tháng cây cà chua đều cho ra những trái to và mọng nước, dây leo càng ngày càng dài kết thành mái che cho cả khu vườn. Tôi phải thường xuyên tỉa những dây leo mọc lệch đi để cây không bị trĩu xuống mặt đất. Vườn cây nhiều thứ hơn nên cũng khó tưới nước hơn. Mỗi lần phải cầm vòi tưới phủ ướt cả một dàn cây cà chua, nước bắn tung tóe sang cả nhà bên cạnh khiến tôi lại nhớ về lần đầu gặp người ấy..
- Phong! Phong! Em đang nghĩ gì vậy?
Anh Khoa đang đi ở bên cạnh tôi. Thấy tôi như người mất hồn, anh lay người "đánh thức" tôi dậy.
- À, dạ, không có gì đâu anh!
- Sao nãy giờ anh thấy em có vẻ nghĩ quanh quẩn đâu đâu, có chuyện gì à?
- Dạ.. - Tôi ấp úng. - Có một chuyện này em muốn hỏi anh!
- Em cứ hỏi đi!
- Từ ngày anh nghỉ dạy ở căn nhà đó, đã lần nào anh quay trở về thăm chưa?
Anh Khoa có vẻ hơi bất ngờ khi nghe câu hỏi đó từ tôi. Chắc anh đang bối rối không biết trả lời thế nào cho phải. Rồi anh hơi cúi xuống, buông một câu hững hờ:
- Anh chưa!
Nhưng vì không giấu nổi tò mò khi tôi tự dưng hỏi câu đó nên anh quay sang hỏi lại:
- Mà có chuyện gì liên quan đến nơi đó à?
Tôi bảo anh Khoa cùng ngồi xuống chiếc ghế công viên gần đó. Trước mỗi lời kể bao giờ cũng là một tiếng thở dài:
"Chị Hường, người đã mượn Sam để yểm bùa yêu lên anh đã bị bắt vào tù từ hai tháng trước vì tội yểm bùa làm chết bố mẹ anh Trương- anh họ em trong quá khứ. Sam bây giờ cũng đã sang Úc vì gia đình. Nó thực chất không phải em họ chị ta mà chỉ là người được chị ta nuôi nhằm phục vụ mục đích thí nghiệm bùa ngải. Gia đình nó rất nghèo, không có đủ tiền cho nó đi học đại học ở đây nên đã phải nhờ chị ta nuôi hộ; bây giờ chị ta đã bị bắt thì họ không còn cách nào khác ngoài cho nó bảo lưu sang Úc học. Em đã tìm đủ mọi cách để ngăn nó lại nhưng không thể nên đành để nó thực hiện ước mơ của mình. Dù gì sang đó nó cũng sẽ có cuộc sống tốt hơn bên đây, có nhiều cơ hội hơn bên đây và sẽ tìm được một người xứng đáng hơn em nữa.."
Nói đến đó, tôi chắc anh Khoa cũng đã hiểu ra mọi chuyện. Anh đặt tay lên lưng tôi. Giọng tôi run run như sắp khóc, có lẽ vì vậy mà anh đã phải chêm lời vào ngay tức khắc:
- Không sao đâu em! Cuộc đời này không thiếu những người xứng đáng hơn dành cho em. Mất người thân thì mọi thứ sẽ sụp đổ nhưng mất người mình yêu sẽ có những người khác để thay thế. Em còn trẻ, chắc chắn sẽ có nhiều vấp váp hơn phải trải qua trong đời. Không phải ai cũng gắn bó với một mối tình được mãi mãi!
Lúc nào anh Khoa cũng trao đến tôi những lời khuyên chân thành từ một người đi trước. Nhưng tôi hiểu, đó vẫn chỉ là những lý trí của anh. Nếu tôi yêu Sam, thích Sam chỉ bằng lý trí thì tình yêu ấy "chết" lâu rồi!
Còn nhớ, sau nụ hôn của tôi ở trước nhà, Sam đã nhìn thẳng vào mắt tôi và nói:
- Cảm ơn anh vì đã luôn che chở, bảo vệ và là người bạn tâm sự của em trong suốt khoảng thời gian qua. Nhưng tiếc là em không thể ở lại chỉ vì chuyện tình cảm của chúng ta được! Nếu không sang Úc, em sẽ không biết dựa vào đâu để sống nữa! Em rất yêu anh, rất cần anh, nhưng không thể vì anh mà bất chấp tất cả.. Em xin lỗi!
Sam đã đổi cách xưng hô với tôi, nhưng quyết định của nó thì vẫn không thay đổi. Nó vào trong kéo va li ra khỏi nhà, khoác thêm một chiếc áo chống nắng mỏng và chuẩn bị về phía nhà bên kia. Trước khi chia tay nhau, chúng tôi đã đi cùng nhau đến trạm xe bus. Sam đã nắm tay tôi thật chặt, vì đây là lần đầu cũng là lần cuối chúng tôi được nắm tay nhau với tư cách người tình của nhau!
- Sang bên đó nếu có bất kì chuyện gì thì cũng phải nhắn tin cho anh biết chưa? - Tôi nói đầy dứt khoát nhưng trong lòng cảm thấy ngại ngùng khi đổi cách xưng hô.
Sam gật đầu mỉm cười với tôi. Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy nó đẹp như lúc này. Khuôn mặt tròn tròn của nó ẩn chứa những bí mật diệu kì và những điều cần chinh phục. Có lẽ do tôi vẫn còn chưa tin mình đã có được Sam, vì mọi chuyện đến nhanh quá! Mới ngày nào Sam về đây ở với chị Hường, nó khiến tôi nhiều lần khó chịu vì nó. Vậy mà bây giờ, giữa tôi và Sam không còn bất cứ rào cản nào cả..
À không! Rào cản lớn nhất sắp chia cách chúng tôi bây giờ là khoảng cách địa lý! Một tháng sau đó, sau khi đã hoàn thành hết các thủ tục cho việc nhập cảnh vào Úc, gia đình Sam mời những người quen của họ đến tham gia bữa tiệc chia tay, trong đó có cả tôi. Bố mẹ Sam khen tôi không ngớt lời. Sam cũng đã công khai tình cảm của chúng tôi cho họ biết. Vậy nên, trước giờ phút ra về cuối buổi tiệc, mặc dù đã uống quá nhiều rượu nhưng bố Sam vẫn giữ tôi lại để nói thế này:
- Hai bác có mỗi một cô con gái, thật tiếc khi giờ đây phải để nó đi cùng sang Úc để cho tương lai của nó. Bác cũng không muốn chứng kiến hai đứa phải chia cách, nhưng cũng buộc lòng phải làm vậy! Cảm ơn cháu thời gian qua đã giúp đỡ Sam và ở bên chăm sóc cho nó! Sáng sớm ngày mai gia đình bác phải ra sân bay rồi, trước khi đi, bác có một món quà này muốn gửi tặng cho cháu..
Nói rồi, ông đưa cho tôi một chiếc bọc nhỏ và bảo tôi mở ra xem. Tôi tháo chiếc dây ở ngoài cùng ra, mở hết các nếp gấp để khám phá xem bên trong là vật gì. Thì ra đó là một chiếc vòng tay của con gái. Nhưng tại sao ông lại tặng cho tôi thứ này?
- Đó là chiếc vòng tay mà hai bác đeo cho Sam từ sinh nhật 1 tuổi của con bé. Chiếc vòng đã được yểm bùa để giúp con bé trở nên mạnh mẽ hơn. Đồng thời, nó cũng có nhược điểm là khiến con bé trở nên lầm lì, khó bảo. Vòng chỉ có tác dụng trong vòng ba năm đầu đời, vì thế đến năm Sam 4 tuổi hai bác đã cất chiếc vòng đi, không để nó tò mò quá nhiều!
Tôi cầm chiếc vòng trên tay, không tin nổi nó là nguyên nhân hình thành nên tính cách của Sam. Rồi tôi nhìn thẳng vào mắt bố Sam:
- Hai bác cũng là thầy bùa?
- Phải! Nhưng hai bác theo chính đạo, vì thế mới quen biết và tin tưởng Hường. Lúc đầu cô ta cũng theo chính đạo, nhưng không hiểu vì sao về sau theo tà đạo và đi làm điều xấu với những người khác. Cô ta bị bắt vào tù cũng phải thôi!
Bố Sam dắt tôi đi hết từ những bất ngờ này tới bất ngờ khác. Những bí mật tưởng chừng đã được tôi khám phá hết trong vụ của chị Hường nay bỗng lộ ra thêm đầy bất ngờ thông qua lời kể của ông. Và ông đưa cho tôi chiếc vòng coi như để tôi nắm giữ một phần linh hồn của Sam trong đó!
Anh Khoa nghe tôi kể mọi chuyện mà trố mắt như không thể tin nổi mọi thứ là sự thật. Anh là người đã từng trực tiếp bị Sam, hay nói cách khác là chị Hường bỏ bùa. Điều đó đối với anh đã là quá lạ lẫm. Vậy mà bây giờ anh còn được biết thêm chuyện chiếc vòng tay kì bí kia!
Thấy anh Khoa ngồi lặng im không bàn luận gì, tôi nói tiếp:
- Nhờ có Mas và chiếc vòng mà bây giờ mặc dù ở xa Sam nhưng em vẫn cảm thấy như cô ấy đang ở bên cạnh!
- Nhưng em có nghĩ mình có thể yêu xa như vậy được mãi không? - Lúc này anh Khoa mới mở lời.
- Em không biết! - Tôi hướng mắt lên trời. - Nếu Sam vẫn coi em là một phần của cô ấy thì chẳng có gì ngăn cản được cả hai cả!
Trong cuộc đời này, có những người dù ở gần nhau nhưng cũng không thể chạm vào trái tim của nhau được. Cũng có những người dù ở xa nhau nhưng luôn hướng về nhau, trái tim luôn đập cùng nhịp với nhau. Tôi với Sam là như vậy! Buổi chia tay trước khi lên máy bay không phải là kết thúc. Đối với tôi, đó chỉ là sự khởi đầu cho tất cả những sự khởi đầu. Khi hai người đã hết duyên rồi, như tôi và chị Hương, thì ông trời không cần phải cho chúng tôi gặp nhau thêm một lần nào nữa. Nhưng khi hai người vẫn còn duyên, hình ảnh của Sam vẫn hiện lên trước mắt tôi trên những cung đường, lớp học, trong những tán cây, những góc phòng ngủ tĩnh lặng, trên những chuyến xe bus đến trường và qua hàng rào nơi hai đứa lần đầu gặp nhau.
Tôi thì cũng chưa bắt đầu vào năm hai đại học. Thời gian đương còn nhiều. Sau khi thu xếp dọn nhà cùng anh Trương, tôi chăm sóc lại khu vườn giúp anh. Anh Trương dạy tôi cách bón tỉa cây cà chua để mang đi bán lấy lời. Đó cũng là ước nguyện trước kia của bố mẹ anh. Bố anh từng bảo "Khi nào con lớn, bố muốn con sẽ biến khu vườn này thành một khu vườn có giá trị kinh doanh, không chỉ là nơi để cho người khác ngắm nghía, thăm thú". Chúng tôi đã làm được! Hàng tháng cây cà chua đều cho ra những trái to và mọng nước, dây leo càng ngày càng dài kết thành mái che cho cả khu vườn. Tôi phải thường xuyên tỉa những dây leo mọc lệch đi để cây không bị trĩu xuống mặt đất. Vườn cây nhiều thứ hơn nên cũng khó tưới nước hơn. Mỗi lần phải cầm vòi tưới phủ ướt cả một dàn cây cà chua, nước bắn tung tóe sang cả nhà bên cạnh khiến tôi lại nhớ về lần đầu gặp người ấy..
- Phong! Phong! Em đang nghĩ gì vậy?
Anh Khoa đang đi ở bên cạnh tôi. Thấy tôi như người mất hồn, anh lay người "đánh thức" tôi dậy.
- À, dạ, không có gì đâu anh!
- Sao nãy giờ anh thấy em có vẻ nghĩ quanh quẩn đâu đâu, có chuyện gì à?
- Dạ.. - Tôi ấp úng. - Có một chuyện này em muốn hỏi anh!
- Em cứ hỏi đi!
- Từ ngày anh nghỉ dạy ở căn nhà đó, đã lần nào anh quay trở về thăm chưa?
Anh Khoa có vẻ hơi bất ngờ khi nghe câu hỏi đó từ tôi. Chắc anh đang bối rối không biết trả lời thế nào cho phải. Rồi anh hơi cúi xuống, buông một câu hững hờ:
- Anh chưa!
Nhưng vì không giấu nổi tò mò khi tôi tự dưng hỏi câu đó nên anh quay sang hỏi lại:
- Mà có chuyện gì liên quan đến nơi đó à?
Tôi bảo anh Khoa cùng ngồi xuống chiếc ghế công viên gần đó. Trước mỗi lời kể bao giờ cũng là một tiếng thở dài:
"Chị Hường, người đã mượn Sam để yểm bùa yêu lên anh đã bị bắt vào tù từ hai tháng trước vì tội yểm bùa làm chết bố mẹ anh Trương- anh họ em trong quá khứ. Sam bây giờ cũng đã sang Úc vì gia đình. Nó thực chất không phải em họ chị ta mà chỉ là người được chị ta nuôi nhằm phục vụ mục đích thí nghiệm bùa ngải. Gia đình nó rất nghèo, không có đủ tiền cho nó đi học đại học ở đây nên đã phải nhờ chị ta nuôi hộ; bây giờ chị ta đã bị bắt thì họ không còn cách nào khác ngoài cho nó bảo lưu sang Úc học. Em đã tìm đủ mọi cách để ngăn nó lại nhưng không thể nên đành để nó thực hiện ước mơ của mình. Dù gì sang đó nó cũng sẽ có cuộc sống tốt hơn bên đây, có nhiều cơ hội hơn bên đây và sẽ tìm được một người xứng đáng hơn em nữa.."
Nói đến đó, tôi chắc anh Khoa cũng đã hiểu ra mọi chuyện. Anh đặt tay lên lưng tôi. Giọng tôi run run như sắp khóc, có lẽ vì vậy mà anh đã phải chêm lời vào ngay tức khắc:
- Không sao đâu em! Cuộc đời này không thiếu những người xứng đáng hơn dành cho em. Mất người thân thì mọi thứ sẽ sụp đổ nhưng mất người mình yêu sẽ có những người khác để thay thế. Em còn trẻ, chắc chắn sẽ có nhiều vấp váp hơn phải trải qua trong đời. Không phải ai cũng gắn bó với một mối tình được mãi mãi!
Lúc nào anh Khoa cũng trao đến tôi những lời khuyên chân thành từ một người đi trước. Nhưng tôi hiểu, đó vẫn chỉ là những lý trí của anh. Nếu tôi yêu Sam, thích Sam chỉ bằng lý trí thì tình yêu ấy "chết" lâu rồi!
Còn nhớ, sau nụ hôn của tôi ở trước nhà, Sam đã nhìn thẳng vào mắt tôi và nói:
- Cảm ơn anh vì đã luôn che chở, bảo vệ và là người bạn tâm sự của em trong suốt khoảng thời gian qua. Nhưng tiếc là em không thể ở lại chỉ vì chuyện tình cảm của chúng ta được! Nếu không sang Úc, em sẽ không biết dựa vào đâu để sống nữa! Em rất yêu anh, rất cần anh, nhưng không thể vì anh mà bất chấp tất cả.. Em xin lỗi!
Sam đã đổi cách xưng hô với tôi, nhưng quyết định của nó thì vẫn không thay đổi. Nó vào trong kéo va li ra khỏi nhà, khoác thêm một chiếc áo chống nắng mỏng và chuẩn bị về phía nhà bên kia. Trước khi chia tay nhau, chúng tôi đã đi cùng nhau đến trạm xe bus. Sam đã nắm tay tôi thật chặt, vì đây là lần đầu cũng là lần cuối chúng tôi được nắm tay nhau với tư cách người tình của nhau!
- Sang bên đó nếu có bất kì chuyện gì thì cũng phải nhắn tin cho anh biết chưa? - Tôi nói đầy dứt khoát nhưng trong lòng cảm thấy ngại ngùng khi đổi cách xưng hô.
Sam gật đầu mỉm cười với tôi. Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy nó đẹp như lúc này. Khuôn mặt tròn tròn của nó ẩn chứa những bí mật diệu kì và những điều cần chinh phục. Có lẽ do tôi vẫn còn chưa tin mình đã có được Sam, vì mọi chuyện đến nhanh quá! Mới ngày nào Sam về đây ở với chị Hường, nó khiến tôi nhiều lần khó chịu vì nó. Vậy mà bây giờ, giữa tôi và Sam không còn bất cứ rào cản nào cả..
À không! Rào cản lớn nhất sắp chia cách chúng tôi bây giờ là khoảng cách địa lý! Một tháng sau đó, sau khi đã hoàn thành hết các thủ tục cho việc nhập cảnh vào Úc, gia đình Sam mời những người quen của họ đến tham gia bữa tiệc chia tay, trong đó có cả tôi. Bố mẹ Sam khen tôi không ngớt lời. Sam cũng đã công khai tình cảm của chúng tôi cho họ biết. Vậy nên, trước giờ phút ra về cuối buổi tiệc, mặc dù đã uống quá nhiều rượu nhưng bố Sam vẫn giữ tôi lại để nói thế này:
- Hai bác có mỗi một cô con gái, thật tiếc khi giờ đây phải để nó đi cùng sang Úc để cho tương lai của nó. Bác cũng không muốn chứng kiến hai đứa phải chia cách, nhưng cũng buộc lòng phải làm vậy! Cảm ơn cháu thời gian qua đã giúp đỡ Sam và ở bên chăm sóc cho nó! Sáng sớm ngày mai gia đình bác phải ra sân bay rồi, trước khi đi, bác có một món quà này muốn gửi tặng cho cháu..
Nói rồi, ông đưa cho tôi một chiếc bọc nhỏ và bảo tôi mở ra xem. Tôi tháo chiếc dây ở ngoài cùng ra, mở hết các nếp gấp để khám phá xem bên trong là vật gì. Thì ra đó là một chiếc vòng tay của con gái. Nhưng tại sao ông lại tặng cho tôi thứ này?
- Đó là chiếc vòng tay mà hai bác đeo cho Sam từ sinh nhật 1 tuổi của con bé. Chiếc vòng đã được yểm bùa để giúp con bé trở nên mạnh mẽ hơn. Đồng thời, nó cũng có nhược điểm là khiến con bé trở nên lầm lì, khó bảo. Vòng chỉ có tác dụng trong vòng ba năm đầu đời, vì thế đến năm Sam 4 tuổi hai bác đã cất chiếc vòng đi, không để nó tò mò quá nhiều!
Tôi cầm chiếc vòng trên tay, không tin nổi nó là nguyên nhân hình thành nên tính cách của Sam. Rồi tôi nhìn thẳng vào mắt bố Sam:
- Hai bác cũng là thầy bùa?
- Phải! Nhưng hai bác theo chính đạo, vì thế mới quen biết và tin tưởng Hường. Lúc đầu cô ta cũng theo chính đạo, nhưng không hiểu vì sao về sau theo tà đạo và đi làm điều xấu với những người khác. Cô ta bị bắt vào tù cũng phải thôi!
Bố Sam dắt tôi đi hết từ những bất ngờ này tới bất ngờ khác. Những bí mật tưởng chừng đã được tôi khám phá hết trong vụ của chị Hường nay bỗng lộ ra thêm đầy bất ngờ thông qua lời kể của ông. Và ông đưa cho tôi chiếc vòng coi như để tôi nắm giữ một phần linh hồn của Sam trong đó!
Anh Khoa nghe tôi kể mọi chuyện mà trố mắt như không thể tin nổi mọi thứ là sự thật. Anh là người đã từng trực tiếp bị Sam, hay nói cách khác là chị Hường bỏ bùa. Điều đó đối với anh đã là quá lạ lẫm. Vậy mà bây giờ anh còn được biết thêm chuyện chiếc vòng tay kì bí kia!
Thấy anh Khoa ngồi lặng im không bàn luận gì, tôi nói tiếp:
- Nhờ có Mas và chiếc vòng mà bây giờ mặc dù ở xa Sam nhưng em vẫn cảm thấy như cô ấy đang ở bên cạnh!
- Nhưng em có nghĩ mình có thể yêu xa như vậy được mãi không? - Lúc này anh Khoa mới mở lời.
- Em không biết! - Tôi hướng mắt lên trời. - Nếu Sam vẫn coi em là một phần của cô ấy thì chẳng có gì ngăn cản được cả hai cả!
Trong cuộc đời này, có những người dù ở gần nhau nhưng cũng không thể chạm vào trái tim của nhau được. Cũng có những người dù ở xa nhau nhưng luôn hướng về nhau, trái tim luôn đập cùng nhịp với nhau. Tôi với Sam là như vậy! Buổi chia tay trước khi lên máy bay không phải là kết thúc. Đối với tôi, đó chỉ là sự khởi đầu cho tất cả những sự khởi đầu. Khi hai người đã hết duyên rồi, như tôi và chị Hương, thì ông trời không cần phải cho chúng tôi gặp nhau thêm một lần nào nữa. Nhưng khi hai người vẫn còn duyên, hình ảnh của Sam vẫn hiện lên trước mắt tôi trên những cung đường, lớp học, trong những tán cây, những góc phòng ngủ tĩnh lặng, trên những chuyến xe bus đến trường và qua hàng rào nơi hai đứa lần đầu gặp nhau.
Chỉnh sửa cuối: