Phần 1- Chương 50
Theo như lời Sam nói, chị Hường là một người em kết nghĩa của bạn thân của mẹ nó. Hồi Sam còn nhỏ xíu, do có dịp tiếp xúc nên bà biết đến chị ta. Thấy con mình hay quấn lấy chị Hường không rời, bà đành nhiều lần để Sam lại cho chị trông, dần dần mối quan hệ giữa hai gia đình càng tiến triển tốt đẹp! Bố mẹ Sam thì ngày càng tin tưởng chị Hường và ngược lại, chị ta cũng sẵn sàng giúp đỡ hai người.
Hồi gia đình Sam gặp phải chuyện kinh tế khó khăn, hai ông bà định sẽ cho nó nghỉ học để ở nhà phụ giúp gia đình, nhưng chị Hường đã ngăn cản và bảo họ cố gắng vì tương lai của đứa con gái duy nhất. Cũng vì tuổi thơ không mấy tốt đẹp mà Sam dần trở nên lầm lì so với những người bạn đồng trang lứa khác. Nó cũng một phần bị ảnh hưởng bởi tính cách của chị Hường!
Năm Sam chuẩn bị thi đại học, bố mẹ nó xoay xở không nổi, định cho nó vào trường nghề hoặc đi làm luôn. Nhưng chị Hường đã đứng ra để hứa rằng mình sẽ nuôi Sam đến năm cuối đại học, còn đặt điều kiện với bố mẹ nó rằng họ không được liên lạc với nó trong suốt khoảng thời gian đó. Khi nào họ thực sự thấy nhớ con, chị ta sẽ gửi ảnh nó cùng những tin nhắn minh chứng rằng nó vẫn khỏe.
Để những người xung quanh không biết rằng mình đang nuôi con người khác bất hợp pháp, chị Hường bắt Sam phải nói với những người xung quanh rằng chị ta là chị họ của Sam và chính mẹ của Sam là người không cho nó về nhà thăm bố chứ không phải chị ta!
- Nhưng chị ta làm vậy để làm gì? - Tôi hỏi Sam sau khi nghe hết tất cả bí mật nó kể.
- Tui không thực sự biết! - Sam nhún vai. - Nhưng có lẽ chị ta làm vậy để thí nghiệm tà thuật lên người tui!
- Hả? - Tôi trừng mắt.
Nhưng Sam đã vội xua tay:
- Phong yên tâm đi! Ngoài mấy thuật gây mê và quyến rũ đối phương thì chị ấy chưa làm gì có hại đến tui đâu!
Tuy rằng Sam tỏ ra vẻ "không sao đâu" với tôi nhưng tôi vẫn không thể yên tâm hoàn toàn được. Tôi nắm chặt tay, mắt nhìn về hướng khác và cố nói ra câu nói đầy ngại ngùng:
- Khi nào bạn gặp chuyện, hãy báo cho tôi biết chưa?
Mặt tôi đỏ bừng lên vì câu nói đó của chính mình. Nhưng có vẻ như Sam không để ý đến. Nó vẫn vô tư lự:
- Phong yên tâm! Mấy chuyện này tui tự lo được! Dù gì thì tui cũng đã quen sống với chị ta rồi!
Sau đó, Sam còn hỏi tôi về Mas. Tôi nói với Sam rằng Mas vẫn khỏe và vẫn ăn uống đều đặn. Chợt, lúc đó tôi nhận ra việc mình nuôi Mas bây giờ chẳng khác nào việc chị Hường nuôi Sam, nghĩa là ngoài thông báo tình hình của Sam cho bố mẹ nó biết, chẳng lần nào nó được về nhà với bố mẹ cả!
Mặc dù liên tục bảo với tôi rằng mình ổn nhưng mấy ngày sau, tôi thấy Sam cãi nhau với chị Hường điều gì đó ở ngoài vườn khi đang đứng ở ban công nhìn sang. Thấy tôi, chị Hường ngoắt tay Sam kéo cô bé vào trong nhà. Điều này làm tôi cảm thấy bất ổn. Tôi, anh Trương, cả anh Dũng ở bên trái nhà Sam, không ai biết mối quan hệ của chị Hường và Sam ở mức độ như nào! Nếu Sam không kể với tôi rằng chị Hường không phải chị họ của nó thì có lẽ đến bây giờ tôi vẫn còn giữ suy nghĩ ấy ở trong đầu. Thật là ghê tởm khi có một người tình nguyện nuôi con của người quen mình chỉ để thí nghiệm trên chính đứa bé ấy những tà thuật quái dị của mình!
Đã nhắn tin hàng chục tin nhắn nhưng không thấy Sam trả lời, tôi bực mình đem chuyện nó kể kể lại cho anh Trương nghe. Vừa nghe xong, anh cũng không tỏ ra ngạc nhiên cho lắm!
- Từ lúc Sam xuất hiện, anh đã đoán cô bé không phải em họ của "cô ta" rồi, vì trông mặt Sam chẳng có gì liên quan đến "cô ta" hết. Hơn nữa mẹ "cô ta" có nói với anh rằng họ không còn họ hàng nào ngoài đây. Tất cả người thân của bà đều đã vào nam sinh sống, nhưng vì bà còn mảnh đất đẹp ở đây và không muốn bán nó đi nên quyết định chuyển đến ở cùng con gái mình để sống xa người chồng cũ.
- Vậy bây giờ bác ấy đang ở đâu hả anh?
- Bà ấy đã vào Nha Trang sống từ năm anh học lớp mười rồi! Chỉ có "cô ta" cứng đầu muốn ở lại đây học tà thuật nên đã chấp nhận sống một mình. Có lẽ việc cô ta hứa nuôi Sam cũng một phần bởi vì cô ta sợ cô đơn nữa! Nhưng anh nghĩ rồi cô ta cũng sẽ phải vào đó sống không sớm thì muộn, vì người thân cô ta ở đây chẳng còn ai nữa rồi!
Nghe đến đó, tôi vừa thấy mừng vừa thấy lo. Tôi mừng vì chẳng mấy chốc, Sam sẽ được thả tự do; nhưng cũng lo vì biết đâu chị ta nổi hứng bắt Sam đi theo để làm con chuột bạch cho chị ta thí nghiệm trong đó thì sao?
Nhưng có một điều làm cho tôi an tâm đó là gia đình của Sam. Họ vẫn đang sống ngoài này, họ vẫn đang giữ lời hứa với chị Hường rằng không đến thăm Sam dù chỉ một ngày, khó có chuyện chị ta đưa Sam đi cùng mà không có được sự đồng ý của bố mẹ nó. Nếu thật là như vậy, họ hoàn toàn có thể kiện chị ta ra tòa vì tội bắt giữ người trái phép!
Lúc đó, lại chợt nhớ ra một điều, tôi vội hỏi anh Trương:
- Vậy chị Hường làm nghề gì để trang trải cuộc sống và nuôi được cả Sam hả anh?
- Ừm.. - Anh Trương đắn đo một lúc rồi mới nói. - Anh nghĩ là nghề viết báo!
Hồi gia đình Sam gặp phải chuyện kinh tế khó khăn, hai ông bà định sẽ cho nó nghỉ học để ở nhà phụ giúp gia đình, nhưng chị Hường đã ngăn cản và bảo họ cố gắng vì tương lai của đứa con gái duy nhất. Cũng vì tuổi thơ không mấy tốt đẹp mà Sam dần trở nên lầm lì so với những người bạn đồng trang lứa khác. Nó cũng một phần bị ảnh hưởng bởi tính cách của chị Hường!
Năm Sam chuẩn bị thi đại học, bố mẹ nó xoay xở không nổi, định cho nó vào trường nghề hoặc đi làm luôn. Nhưng chị Hường đã đứng ra để hứa rằng mình sẽ nuôi Sam đến năm cuối đại học, còn đặt điều kiện với bố mẹ nó rằng họ không được liên lạc với nó trong suốt khoảng thời gian đó. Khi nào họ thực sự thấy nhớ con, chị ta sẽ gửi ảnh nó cùng những tin nhắn minh chứng rằng nó vẫn khỏe.
Để những người xung quanh không biết rằng mình đang nuôi con người khác bất hợp pháp, chị Hường bắt Sam phải nói với những người xung quanh rằng chị ta là chị họ của Sam và chính mẹ của Sam là người không cho nó về nhà thăm bố chứ không phải chị ta!
- Nhưng chị ta làm vậy để làm gì? - Tôi hỏi Sam sau khi nghe hết tất cả bí mật nó kể.
- Tui không thực sự biết! - Sam nhún vai. - Nhưng có lẽ chị ta làm vậy để thí nghiệm tà thuật lên người tui!
- Hả? - Tôi trừng mắt.
Nhưng Sam đã vội xua tay:
- Phong yên tâm đi! Ngoài mấy thuật gây mê và quyến rũ đối phương thì chị ấy chưa làm gì có hại đến tui đâu!
Tuy rằng Sam tỏ ra vẻ "không sao đâu" với tôi nhưng tôi vẫn không thể yên tâm hoàn toàn được. Tôi nắm chặt tay, mắt nhìn về hướng khác và cố nói ra câu nói đầy ngại ngùng:
- Khi nào bạn gặp chuyện, hãy báo cho tôi biết chưa?
Mặt tôi đỏ bừng lên vì câu nói đó của chính mình. Nhưng có vẻ như Sam không để ý đến. Nó vẫn vô tư lự:
- Phong yên tâm! Mấy chuyện này tui tự lo được! Dù gì thì tui cũng đã quen sống với chị ta rồi!
Sau đó, Sam còn hỏi tôi về Mas. Tôi nói với Sam rằng Mas vẫn khỏe và vẫn ăn uống đều đặn. Chợt, lúc đó tôi nhận ra việc mình nuôi Mas bây giờ chẳng khác nào việc chị Hường nuôi Sam, nghĩa là ngoài thông báo tình hình của Sam cho bố mẹ nó biết, chẳng lần nào nó được về nhà với bố mẹ cả!
Mặc dù liên tục bảo với tôi rằng mình ổn nhưng mấy ngày sau, tôi thấy Sam cãi nhau với chị Hường điều gì đó ở ngoài vườn khi đang đứng ở ban công nhìn sang. Thấy tôi, chị Hường ngoắt tay Sam kéo cô bé vào trong nhà. Điều này làm tôi cảm thấy bất ổn. Tôi, anh Trương, cả anh Dũng ở bên trái nhà Sam, không ai biết mối quan hệ của chị Hường và Sam ở mức độ như nào! Nếu Sam không kể với tôi rằng chị Hường không phải chị họ của nó thì có lẽ đến bây giờ tôi vẫn còn giữ suy nghĩ ấy ở trong đầu. Thật là ghê tởm khi có một người tình nguyện nuôi con của người quen mình chỉ để thí nghiệm trên chính đứa bé ấy những tà thuật quái dị của mình!
Đã nhắn tin hàng chục tin nhắn nhưng không thấy Sam trả lời, tôi bực mình đem chuyện nó kể kể lại cho anh Trương nghe. Vừa nghe xong, anh cũng không tỏ ra ngạc nhiên cho lắm!
- Từ lúc Sam xuất hiện, anh đã đoán cô bé không phải em họ của "cô ta" rồi, vì trông mặt Sam chẳng có gì liên quan đến "cô ta" hết. Hơn nữa mẹ "cô ta" có nói với anh rằng họ không còn họ hàng nào ngoài đây. Tất cả người thân của bà đều đã vào nam sinh sống, nhưng vì bà còn mảnh đất đẹp ở đây và không muốn bán nó đi nên quyết định chuyển đến ở cùng con gái mình để sống xa người chồng cũ.
- Vậy bây giờ bác ấy đang ở đâu hả anh?
- Bà ấy đã vào Nha Trang sống từ năm anh học lớp mười rồi! Chỉ có "cô ta" cứng đầu muốn ở lại đây học tà thuật nên đã chấp nhận sống một mình. Có lẽ việc cô ta hứa nuôi Sam cũng một phần bởi vì cô ta sợ cô đơn nữa! Nhưng anh nghĩ rồi cô ta cũng sẽ phải vào đó sống không sớm thì muộn, vì người thân cô ta ở đây chẳng còn ai nữa rồi!
Nghe đến đó, tôi vừa thấy mừng vừa thấy lo. Tôi mừng vì chẳng mấy chốc, Sam sẽ được thả tự do; nhưng cũng lo vì biết đâu chị ta nổi hứng bắt Sam đi theo để làm con chuột bạch cho chị ta thí nghiệm trong đó thì sao?
Nhưng có một điều làm cho tôi an tâm đó là gia đình của Sam. Họ vẫn đang sống ngoài này, họ vẫn đang giữ lời hứa với chị Hường rằng không đến thăm Sam dù chỉ một ngày, khó có chuyện chị ta đưa Sam đi cùng mà không có được sự đồng ý của bố mẹ nó. Nếu thật là như vậy, họ hoàn toàn có thể kiện chị ta ra tòa vì tội bắt giữ người trái phép!
Lúc đó, lại chợt nhớ ra một điều, tôi vội hỏi anh Trương:
- Vậy chị Hường làm nghề gì để trang trải cuộc sống và nuôi được cả Sam hả anh?
- Ừm.. - Anh Trương đắn đo một lúc rồi mới nói. - Anh nghĩ là nghề viết báo!
Chỉnh sửa cuối: