Bài viết: 181 Tìm chủ đề
Phần 3 - Chương 30

Giống như trong những bộ phim hành động khi nhân vật chính được giao một nhiệm vụ đặc biệt, tôi ăn mặc kín nhất có thể, cố không để bất cứ ai nghi ngờ. Điều này giống hệt như hồi tôi tới nhà của bố mẹ Sam. Để an toàn hơn, tôi đi xe bus thay vì xe máy.

Căn nhà này cũng bí ẩn hơn vì nằm trong ngõ sâu, lại không phải là nơi có nhiều người lui tới. Anh chàng bartender kia đã dặn tôi đi bằng lối đằng sau thay vì cửa chính của ngôi nhà. Điều này càng khiến tôi thấy giống như mình đang đóng phim hơn.

Và cho tới khi tới đúng ngôi nhà có cánh cửa sau màu đỏ, tôi gõ vào đó ba tiếng. Lập tức, một người phụ nữ trùm kín người bằng áo chống nắng, đeo khẩu trang và kính râm mà tôi khá chắc là Mỹ Nhân Ngư ra mở cửa. Nhận ra tôi, cô ta đã để tôi vào, rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Tôi được đưa lên một căn gác chỉ rộng khoảng ba viên gạch, là nơi mà cô sinh hoạt mỗi ngày.

- Trời, em sống ở nơi như này sao?

Lúc này thì Mỹ Nhân Ngư mới dám cởi bỏ lớp áo khoác, khẩu trang và kính râm ra. Nhìn gương mặt không make-up của cô, tôi chỉ nhận ra mỗi đôi mắt long lanh nhanh nhạy.

- Vâng! Vì ở quán gần như cả ngày nên em đã thuê căn phòng rẻ như này. Có hơi bất tiện nên mong anh thông cảm!

- Ui chết, anh có cảm thấy bất tiện đâu! Anh cũng sống trong căn phòng như này nên hoàn toàn hiểu em mà!

Mỹ Nhân Ngư nở nụ cười tươi. Đã lâu rồi tôi không được thấy nụ cười ấy. Tôi đã dặn mình phải quên đi vì muốn giữ chung thủy với Sam, nhưng khi ngồi đối mặt với Mỹ Nhân Ngư trong căn phòng hẹp này, bản thân tôi không có cách nào khác ngoài đối diện với sự thật: Tôi đã trót cảm nắng cô.

Đối với tôi, những sự cảm nắng không nói ra thành lời hay hành động thì không có lỗi. Là con trai, việc tôi mê cái đẹp, mê con gái là hoàn toàn bình thường. Nó khác với việc Phương hôn má hay làm những hành động thân mật với Sam. Miễn tôi không đi quá giới hạn thì những suy nghĩ trên mức bạn bè với Mỹ Nhân Ngư không phải là một điều quá quắt.

- Vậy.. Anh có biết em nhờ anh tới đây là để làm gì không?

Mới đầu, tôi chỉ nghĩ cô nhờ tôi mua đồ ăn, thức uống cho cô để duy trì sự sống mỗi ngày khi vẫn giam mình phòng trọ, nhưng hóa ra mọi chuyện lại khác thế nhiều. Nhiệm vụ của tôi rất đơn giản: Mỗi tối tới quán rượu nơi cô làm để nghe ngóng tình hình của những tay "kẻ địch" kia, sau đó về kể lại với cô, và tất nhiên tôi sẽ được miễn phí đồ uống.

Khi nghe đề nghị ấy, dù hơi run, tôi cũng rất muốn được giúp Mỹ Nhân Ngư. Một người làm ăn trong sạch, có học thức, lại cô độc như cô không đáng bị những kẻ "đầu trâu mặt ngựa" chặn đứng con đường làm ăn. Những kẻ này rõ ràng vì ghen tị với cách cô kiếm tiền nên mới đối xử với cô như thế. Chứ nếu quán bar của chúng làm ăn phát đạt hơn thì không cớ gì để chúng phải lộng hành cả!

- Em biết điều này rất nguy hiểm, nhưng ngoài anh ra, em chẳng biết phải nhờ ai cả! Cậu bartender quán em thì quá dễ để chúng nghi ngờ. Còn anh.. Anh cứ làm bộ như mình chỉ là một người khách bình thường tới quán uống rượu, sẽ không ai phát hiện ra anh cả!

Tôi gật đầu:

- Anh hứa sẽ giúp em đến cùng trong vụ này. Thậm chí, nếu có phải đưa chúng ra ánh sáng, anh cũng sẽ làm, chỉ để em và quán được yên ổn.

Khi thốt ra lời hứa đó, tôi nhận ra mình đã hơi vội. Tôi đã nhận lời giúp người mà mình mới chỉ quen không lâu và nói chuyện cùng đôi ba lần. Hơn nữa, đó lại là một cô gái độc thân, người mà đáng lẽ ra tôi đã phải quên đi để hướng về Sam. Nhưng dù sao công việc của tôi cũng quá đơn giản, và có thể coi như tôi chỉ giúp đỡ một người bình thường. Sau khi yên ổn đã được trả lại cho Mỹ Nhân Ngư, tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô như cái đuôi của nàng tiên cá sau khi lên bờ. Và đó, tôi sẽ không phải bận tâm gì về việc say nắng cô nữa!

- Em cảm ơn anh nhiều! - Cô nói với giọng đầy cảm kích. - Em chưa từng nghĩ sẽ có một người khách quen cố gắng hết sức để giúp mình. Tất cả những người khách em từng nói chuyện trước đây đều không ai chịu lắng nghe em hết. Chỉ có anh chịu lắng nghe em, sẵn sàng giúp đỡ dù là một việc không dễ. Em thật may mắn khi kết bạn với anh!

- Anh cũng vậy! Nhờ có em mà anh đã trút bớt được nhiều gánh nặng của cuộc sống. Thế nên nếu em có gặp mệnh hệ gì xấu, anh cũng cảm thấy khó xử. Em hãy coi như anh thấy người gặp họa nên giúp, chứ đừng coi đây là ân huệ gì phải trả!

- Vâng, em hiểu rồi! Thực tình em cũng muốn chuyện này kết thúc càng nhanh càng tốt. Mụ "mama" đó còn sống ngày nào là em còn khổ!

- Vậy.. Em định làm gì?

- Em định sẽ dọn quán và rời khỏi đây ngay khi biết được đám người kia không còn tới quấy phá nữa. Em sẽ đi thật xa, thoát khỏi cái thành phố bộn bề này và sống thoải mái ở một nơi khác.

- Em sẽ đi thật sao?

- Vâng, đó là lựa chọn cuối cùng!

Ánh mắt Mỹ Nhân Ngư vẫn hiện lên vẻ đầy quyết đoán. Tôi không nuối tiếc cô, nhưng tôi sẽ thực sự cảm thấy tiếc nếu quán rượu do cô thành lập bị dẹp chỉ vì những kẻ ghen tị. Nơi đó là nơi giúp tôi tìm lại được cảm giác thoải mái đã mất suốt bao lâu, và cũng là nơi duy nhất tôi có thể nghĩ đến sau một ngày dài làm việc mệt mỏi.

Trong căn phòng thiếu vắng ánh sáng, khi cả hai đã im lặng, tôi vẫn nhận ra giọt nước mắt lẻ loi rơi trên khuôn mặt Mỹ Nhân Ngư. Tôi không biết cô xuất thân từ đâu, tên thật là gì, cuộc sống chỉ đơn độc như này hay còn người thân, bạn bè nào khác, nhưng tôi thương cô, một niềm thương vô hạn dành cho một kiếp người "phù du" trong thành phố. Thương cô cũng là tôi thương cho chính tôi, vì ngẫm ra cuộc sống của tôi bây giờ có khác cô là bao? Không nhiều tiền, không bạn bè, gia đình, chỉ một mình lăn lộn ở nơi mà vật chất được đặt trên tất cả, và rượu bia cuối cùng cũng chỉ khiến người ta si muội hơn. Ngoài kia, ngoài hai chúng tôi ra, vẫn còn nhiều người khác cũng đang sống như thế!
 
Bài viết: 181 Tìm chủ đề
Phần 3 - Chương 31

Ông cụ bán vé số vẫn miệt mài đẩy chiếc xe vé số về nhà trên con đường ngập tràn xe cộ. Tôi bắt đầu chuỗi ngày "thất nghiệp" của mình bằng chuyến tản bộ trên hè phố. Tôi đã xin nghỉ ở công ty một thời gian để tập trung cho bản thân nhiều hơn và có thời gian giúp đỡ Mỹ Nhân Ngư. Dù vậy, tất cả những gì tôi cảm nhận được vẫn là sự trống vắng.

Tuổi 25, đã lâu rồi tôi mới thấy bản thân mình bơ phờ như này. Tôi ngồi một mình nơi ghế đá công viên, uống một cốc cà phê dạo bán ở lề đường và cứ thế thưởng thức những bản nhạc xưa cũ phát ra từ một chiếc loa công cộng gần đó. Cảm giác như cuộc sống đang trôi chậm lại. Nếu những người lâu không gặp nhìn thấy tôi, họ sẽ nghĩ tôi là phiên bản già hơn nhiều lần so với tôi lúc trước. Nhưng cũng phải thôi, vì chẳng người trẻ nào ưa việc ngồi một mình trong ghế đá công viên vào sáng thứ hai đầu tuần, uống cà phê và thưởng cảnh. Tôi tự nhận tính cách mình đã già đi nhiều, cũng vì thế mà có những đứa trẻ xa lạ gọi tôi bằng "bác", cái danh xưng mà tôi từng nghĩ sẽ nhiều nhiều năm nữa mình mới được gọi.

- Phong! Ô kìa, Phong này! Lâu lắm rồi mới được gặp lại cậu!

Có thoáng chút giật mình khi có người gọi tên tôi từ phía sau. Nhưng khi quay lưng lại, tôi biết đó chỉ là một người có cái tên trùng với mình. Người gọi anh ta hình như là bạn bè thuở xưa, anh ta vô tình đi ngang qua anh chàng kia và nhận ra bạn cũ của mình. Hình ảnh đó khiến tôi đau đớn nhận ra mình đã không còn nhiều bạn bè như hồi xưa nữa. Đã không còn những cuộc tái ngộ bất ngờ như với Phát, hay những buổi hàn huyên với Lâm và Việt Anh và những lần gặp sau giờ làm với anh Khoa. Thành phố này chỉ có một mình tôi, dù có vô tình gặp thì chỉ là những người đồng nghiệp chung chỗ làm. Phải chăng tôi đã trở nên vô hình trong mắt thế gian?

Nhưng tôi nhận ra mình không "vô hình" đến thế. Tôi vẫn còn Mỹ Nhân Ngư để bầu bạn. Sau khi tôi mua cơm trưa cho cô, chúng ta đã cùng ăn với nhau trên căn gác chật ở nhà cô. Đó là một cảm giác như trở về thời sinh viên. Hai chúng tôi cứ như hai chú nhái bén ăn no xong thì nằm kễnh, và lại bắt đầu kể chuyện.

- Em tính đưa mẹ đi cùng, có thể là đến một đất nước khác. Em nghĩ lại rồi, dù sao thì mình chỉ còn mỗi mẹ, không thể để mẹ ở lại Việt Nam một mình được!

- Vậy.. Rốt cuộc em muốn đi đâu?

- Em chưa biết nữa! Có thể là đi Canada hoặc Mỹ, nói chung là rời càng xa nơi này càng tốt. Em không muốn những kỷ niệm xấu về nó sẽ ám ảnh suốt phần đời còn lại!

Tới lúc này thì tôi thực sự muốn giữ cô lại biết chừng nào. Tôi không thể miêu tả nổi cảm giác của mình lúc này. Tất cả mọi người đều như muốn bỏ tôi mà đi. Nhưng nếu tôi giữ Mỹ Nhân Ngư lại.. Tôi có quyền gì mà làm như thế cơ chứ? Hai chúng tôi chỉ là hai con người không danh phận, sống cô độc giữa thành phố hoa lệ. Chúng tôi đến với nhau vì duyên số, may mắn được làm bạn và nói chuyện cùng nhau. Nhưng cuộc đời của Mỹ Nhân Ngư là của Mỹ Nhân Ngư, làm sao tôi can thiệp được?

- Cảm ơn anh đã chia sẻ với em những khó khăn trong suốt thời gian qua. Hãy coi như đây là lời cuối em có thể nói nếu như em không còn ở đây nữa. Khi đã có cuộc sống yên ổn bên kia rồi, nhất định em sẽ thường xuyên liên lạc với anh!

Tôi xúc động không nói nên lời. Nếu đó là dòng tin nhắn cô gửi qua điện thoại, có lẽ tôi đã khóc. Tôi biết mình vẫn có thể gặp cô từ nay cho đến kia đám người kia thôi làm loạn, thậm chí tôi có thể giả vờ là bọn chúng vẫn làm loạn suốt thời gian dài, nhưng từ trong thâm tâm, tôi nghĩ mình không nên làm vậy. Mỗi con người trên thế giới này đều cần tự do, và Mỹ Nhân Ngư cũng thế. Hạnh phúc của cô cũng là hạnh phúc của tôi: Được sống tự do mỗi ngày. Vì thế, tôi không thể ích kỷ giữ cô lại vì bản thân. Một mình tôi sống đơn độc giữa thành phố này là quá đủ rồi!

- Nhưng nếu ra nước ngoài, em định sẽ làm gì để kiếm sống?

- Dạ, tất nhiên là em vẫn mở quán rượu. Dù không có sẵn nhân viên như ở đây, nhưng em sẽ tuyển họ vào. Em sẽ bắt đầu lại từ con số không, sau đó xây dựng dần lên. Quán của em có thể không đông khách nhất, nhưng ắt phải là nơi có dịch vụ tốt nhất!

Tôi mỉm cười:

- Anh hi vọng những dự định của em sẽ đều trở thành hiện thực. Rồi một ngày nào đó, khi đi du lịch Mỹ, biết đâu đấy anh sẽ có cơ hội ghé quán của em. Lúc ấy.. Có khi nó đủ tầm cạnh tranh với các quán rượu địa phương cũng nên!

Mỹ Nhân Ngư vừa cười vừa xua tay vẻ khiêm tốn. Dù đó có thể xem là một câu đùa, nhưng tôi cũng thực sự muốn thấy cô thành công trên con đường của mình dù sống ở bất kỳ đâu. Rồi những kẻ ghen ghét kia đến một ngày sẽ nhận ra chúng không thể ngăn cản cô tới được đỉnh cao của sự nghiệp.

Chúng tôi đã có cả một buổi chiều ngồi nói chuyện đủ thứ trên đời. Sau đó, tôi đã đi ăn tối rồi tới quán rượu sớm, cốt không để lỡ mất việc theo dõi những kẻ phá đám. Anh chàng bartender nhanh chóng nhận ra tôi. Anh pha cho tôi một ly tequila và dành cho tôi một góc riêng để tiện quan sát. Thế nhưng.. Mọi chuyện đã không như những gì mà tôi dự đoán. Cho tới tận 10 giờ tối, tôi vẫn chưa thấy bóng dáng của một kẻ phá đám hay một người đáng ngờ nào. Hỏi lại bartender để chắc chắn hơn, anh ta cũng lắc đầu đầy thất vọng. Không nhẽ tôi đã có một ngày công cốc sao?
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back