Bạn được Gấu trúc nương nương mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
3,272 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Phần 3 - Chương 40 (chương cuối)

Thấy cô chủ hôm nay tâm trạng không được tốt, Sumi cũng chẳng buồn ăn uống. Cô nằm nép mình bên góc nhà, thi thoảng lại ngước đầu lên nhìn mấy con nhện bò trên tường rồi lại thu mình lại như cũ. Người ta nói chó mèo hay bị ảnh hưởng bởi tính cách của chủ quả không sai!

Mấy bữa nay, ngày nào cũng thế, Sam uống nhiều rượu và bỏ bữa. Từ ngày đuổi người mình từng trao hết tình cảm đi khỏi, lúc nào cô cũng cảm thấy trống rỗng và yếu đuối. Điều đó vô tình ảnh hưởng lên Sumi. Sumi không có tội tình gì. Nó chỉ là một cô mèo cả ngày ăn, ngủ, chơi với mấy thứ đồ chơi Sam mua và thậm chí cũng không "gào đực" mỗi khi đến mùa. Ấy vậy mà dạo này nó ít ăn đi hẳn, cũng chẳng buồn chơi đồ chơi mà chỉ nằm thu lu ở góc nhà.

Cho đến một ngày, khi Sam đi vào nhà mà quên đóng cửa, Sumi đã lén ra ngoài hành lang tầng, rồi trốn đi bằng cách nào đó. Từ trước đến nay, chưa bao giờ nó dám đi ra khỏi nhà lần nào, dù không ai để ý. Nhưng lần này nó thực sự đã đi. Không ai biết nó đi đâu, nhưng sau cả một ngày hỏi han các phòng và tìm kiếm khắp nơi, Sam cũng chẳng thấy Sumi quay lại.

Sáng hôm sau, Sam phải in thông báo tìm mèo và dán khắp nơi. Đã có một vài người liên hệ với cô, nhưng nếu không phải lừa đảo thì cũng là nhầm lẫn. Họ đã thấy một con mèo ragdoll gần giống, nhưng rốt cuộc nó không phải là Sumi!

- Sumi ơi, em tha lỗi cho chị đi mà! Chị không có ý bỏ bê em đâu!

Sam vừa cầm xấp tờ rơi đi dán vừa khóc. Cô chỉ mong khi mình khóc như thế, cô mèo sẽ từ đâu đó chạy tới và quấn lấy chân cô. Nhưng không. Cả một ngày dài, cô chỉ tìm kiếm trong bất lực.

Cô ngồi xuống bên vệ đường, nhìn dòng người qua lại tấp nập, đầu lại nghĩ về những gì mình đã đánh mất. Dù được tạo điều kiện để sống ở cái thành phố này không phải lo nghĩ, có nhà riêng, có bằng cấp đàng hoàng, song Sam lại chẳng thể kiếm được một công việc tử tế. Cô bị nhiều nơi từ chối, và chính bản thân mình cũng từ chối người hết lòng hy sinh vì mình. Cuộc sống này còn ý nghĩa gì chứ?

Đã có vài lần cô định tự sát, nhưng nhìn Sumi và lo nó sẽ chết đói vì cô, Sam lại từ bỏ ý định. Cô còn quá nhiều những dự định chưa làm được, và nhiều thứ cần giải quyết nếu muốn "sang thế giới bên kia". Thế giới này có lẽ cần cô hơn cô tưởng.

- Chị ơi, chị bị mất mèo đúng không ạ?

Sam ngạc nhiên ngước nhìn lên trên. Đó là một cậu bé cấp hai ở ngôi trường gần tòa chung cư của cô. Nhìn cái cặp xách và khuôn mặt của cậu, cô đoán cậu vừa mới tan học về.

- Đúng! Sao em biết! - Sam hớt hải.

- Dạ em thấy chị cầm tờ rơi trên tay! - Cậu bé chỉ vào tập tờ rơi nhăn nhúm ở bên cạnh Sam.

- Ừ, chị đang đi tìm. Em có thấy nó không?

Thì cậu bé mới chỉ tay về phía một vài cô cậu học sinh đang đứng vây quanh một thứ gì đó cách đấy không xa:

- Nó ở kia ạ!

Lập tức, Sam chạy ngay tới đó. Nhìn thấy Sam, một vài học sinh mở vòng vây, một cô bé ôm con mèo trên tay và hỏi:

- Của chị phải không ạ?

Sam xúc động không nói nên lời. Ngoài những câu cảm ơn liên tiếp phát ra, cô không còn biết làm gì hơn nữa. Nếu không có cậu bé tốt bụng kia chỉ và những cô cậu bé này đứng giữ Sumi lại, có lẽ phải rất rất lâu, thậm chí là không bao giờ cô tìm lại được Sumi!

Sam cũng hiểu Sumi bị trầm cảm do ảnh hưởng bởi tâm lý của mình. Nó muốn được giải thoát, được tìm tới một nơi không làm nó căng thẳng. Nó không ghét cô, nhưng cô đã vô tình làm tổn thương nó bởi sự tiêu cực của bản thân. Vì thế, cô tự dặn mình phải sống tính cực, dù có nhận nhiều đau đớn tới mức nào.

* * *

"Anh ạ, đã ba năm trôi qua kể từ ngày em và Sam hàn gắn lại với nhau trong buổi sáng định mệnh ở sân bay đó rồi. Dù bây giờ kể lại thì chuyện cũng đã là quá khứ, nhưng nếu không có những mâu thuẫn ấy, những thử thách ấy, có lẽ hai chúng em đã không bền chặt như bây giờ, đã không tiến đến đám cưới, thậm chí là có với nhau một đứa con.

Em đặt tên cậu bé là Bình Minh. Không phải em lưu luyến hình ảnh của Ban Mai đâu, mà em vẫn còn nhớ những tia nắng chói sáng trong ngày hôm đó, khi em và Sam đã ôm nhau tận một tiếng liền. Những tia nắng đó như sợi dây tơ hồng nối hai chúng em lại, quấn chặt và không một ai trong cả hai được thoát ra nữa. Chúng em đã học cách tôn trọng nhau hơn, và từ ngày đó đến giờ cũng xảy ra ít vấn đề hẳn.

Bây giờ thì Sam đã có công việc ổn định tại một hãng tín dụng, còn em thì đã thăng tiến lên phó phòng. Công việc của em vẫn ổn, nhưng ít phải dành thời gian ở công ty hơn để dành nhiều thời gian cho vợ con. Em còn nhớ anh nói mới mở một tòa soạn nhỏ, dạo này công việc bên ấy như thế nào rồi?

Thực ra vẫn còn một vài điều không kể cho anh được, nhưng em mong, với lá thư này, anh sẽ vui thay khi biết rằng em vẫn đang rất hạnh phúc. Mấy nữa khi con đủ lớn, em sẽ cho bé đi cùng về thăm anh. Khi chứng kiến cậu bé, chắc chắn anh sẽ nghĩ đó là" sản phẩm "của cả một quá trình dài, kể từ khi hai chúng em là oan gia ngõ hẹp với nhau, em về nhà mách anh, rồi lâu dần hai đứa thành bạn bè, tri kỉ, người yêu, vợ chồng và giờ là bố mẹ. Em tin rồi anh cũng sẽ tìm được một người như thế!"

Tôi gập laptop lại, mỉm cười khi vừa viết xong một lá thư "giả" gửi anh Trương, dù suốt ba năm qua thì tôi có về thăm anh không ít lần. Sam cũng có về theo, em gặp cả Hân, anh Quang Anh, Lâm và Việt Anh, những người mà bây giờ đã có những cuộc sống rất khác.

Thời gian chẳng bao giờ chờ đợi ai. Tôi đã tìm thấy niềm hạnh phúc ở nơi mà mình xứng đáng. Giờ đây, mỗi lần ngẩng nhìn bầu trời, tôi lại nhớ đến một cô gái từng quen trong quãng thời gian ngắn ngủi khi chia tay Sam. Trên ấy có lẽ còn nhiều người quen khác mà tôi đã bỏ lỡ, nhưng trong tâm trí tôi chỉ còn lại hình bóng cô, một số phận đáng thương giữa xã hội đầy xô bồ. Tôi tin, dù ở bất cứ đâu, cô vẫn nhớ đến tôi theo cách như thế, vẫn lặng lẽ ngồi hàng giờ để kể cho tôi những câu chuyện tưởng tượng. Và biết đâu, trong thế giới của cô, câu chuyện của tôi và Sam cũng chỉ là một câu chuyện tưởng tượng?

hết
 
3,272 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Ngoại truyện

Ai mà biết được họ đã yêu nhau từ bao giờ? Họ cứ ngồi ở đó, kể nhau nghe những câu chuyện thân mật và đôi khi, có những cử chỉ tương tác kín đáo khiến người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ họ là bạn bè.

Nhưng bạn bè gì mà ngày nào cũng tới đây cơ chứ? Đã vậy, có những hôm họ còn trực tiếp thổ lộ với nhau. Trong mắt người khác thì việc hai người phụ nữ thân nhau giỡn nhau bằng những câu như vậy là quá bình thường. Nhưng họ hoàn toàn không phải là bạn!

Họ đã "lên giường" với nhau rồi. Một người thực sự có cảm tình với người kia, còn người kia thì không rõ. Từ mập mờ, họ dần dần chuyển qua một mối quan hệ khó có thể phủ nhận đó là tình yêu.

- Hôm qua em có đặt cái váy đó rồi, xinh lắm!

- Vậy hả? Hôm nào mặc cho chị xem đi!

- Chị phải đến nhà em thì em mới mặc cho xem!

- Nhưng nhỡ "con nhỏ đó" còn ở nhà thì sao?

- Không sao đâu! Cuối tuần này nó về quê. Đáng nhẽ ra nó không về, nhưng em đã tìm đủ mọi cách để "tống" nó đi rồi!

Mỹ Nhân Ngư vừa cười vừa cắn môi như thể cô đợi ngày này lâu lắm rồi, còn Phương thì vẫn nghiêng đầu một cách lạnh lùng, tay đặt lên thành ly rượu như tạo dáng chụp ảnh. Ở mỗi người đều có một khao khát nồng cháy khác nhau, kẻ muốn làm con mồi, kẻ lại muốn làm thợ săn mồi.

Những rung cảm mà Phương dành cho Mỹ Nhân Ngư hoàn toàn nghiêm túc. Cô muốn một mối quan hệ có danh phận. Từ khi gặp Mỹ Nhân Ngư, cô đã muốn trở thành người yêu của người phụ nữ này chứ không chỉ dừng ở mối quan hệ "chăn chiếu" nữa.

- Nói xem, cái vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt em là sao vậy?

- Em có một chuyện thực sự muốn công khai..

- Công khai?

- Phải!

- Với chị?

- Còn ai vào đây nữa?

Mỹ Nhân Ngư không biết ẩn ý đằng sau của Phương là gì. Cô hẹn hôm về nhà Phương lần nữa, họ sẽ kể cho nhau nghe những bí mật.

Những bí mật.. Có lẽ phải nói đúng hơn là điều mà họ không dám nói ở đây. Có lẽ cả hai đều có những điều khó nói mà chỉ khi "cởi bỏ" hết vỏ bọc tao nhã bên ngoài, họ mới đủ dũng cảm để đối diện.

- Sao? Về đến nhà rồi, em sẽ tiết lộ chuyện của em chứ?

Mỹ Nhân Ngư nói ngay khi cánh cửa phòng Phương đóng lại. Nhưng Phương vẫn tỏ vẻ đề phòng. Cô nhìn qua lỗ cửa. Không có ai. Rồi cô nói Mỹ Nhân Ngư ngồi đợi mình thay đồ.

Chỉ có hai cô gái ở chung phòng với nhau, Phương không cần thiết phải đóng cửa phòng tắm khi thay đồ. Vì lẽ đó, Mỹ Nhân Ngư đã bước vào, ôm lấy cô từ phía sau đầy âu yếm. Trước mặt họ là tấm gương gắn trên bồn rửa mặt.

- Chị làm gì đó?

- Chị.. Chị không chịu nổi rồi! Chị muốn chạm tay lên khắp nơi trên cơ thể em!

Vì đang không mặc gì trên người và bị ôm từ phía sau, Phương cũng không thể phản kháng nổi. Cô cứ để cho những ngón tay của Mỹ Nhân Ngư mơn man trên khắp làn da, từ bầu ngực đến bụng, rồi mông. Mỗi lần như vậy, da gà cô lại nổi lên. Cô đã thực sự bị Mỹ Nhân Ngư kiểm soát.

- Chị.. Chị thôi đi, đây không phải như lần trước nữa đâu!

Đôi tay của Mỹ Nhân Ngư vẫn không dừng lại.

- Em sao vậy? Nay đến tháng à?

- Không phải! Em.. Em..

- Em đừng nói là em thích con trai đấy nhé!

- Không phải mà! - Lúc này thì Phương đã đẩy mạnh người Mỹ Nhân Ngư ra. - Em thích chị, là thích theo kiểu nghiêm túc chứ không phải như này!

Câu nói ấy thực sự khiến Mỹ Nhân Ngư ngạc nhiên. Cô nhìn Phương với ánh mắt khó xử. Từ trước tới nay chỉ toàn người nói thích cô để.. Lên giường với cô chứ chưa ai đem lòng yêu cô chân thành cả. Thế nên cô không thể nào tin nổi những lời này lại đến từ chính Phương, người con gái mà cô đã nói chuyện cùng suốt bấy lâu nay.

- Xin lỗi em! Chị không có nhu cầu yêu ai cả, mong em hiểu cho!

Nói rồi, Mỹ Nhân Ngư quay về trong đêm, bỏ mặc Phương ở lại trong những tiếng khóc nghẹn ngào.

Có vài lần sau cú sốc kia, Phương vẫn hay đi ngang qua quán của Mỹ Nhân Ngư nhưng không vào. Cô cứ đứng ở đó đợi "người thương" của mình, có hôm vài tiếng đồng hồ. Cô thà chọn yêu đơn phương chứ không dám năn nỉ Mỹ Nhân Ngư quay lại với mình.

- Ơ kìa, Ph..

Khi cô quay đầu lại, Phong đã đứng ở đó, bên vỉa hè nơi cô chờ Mỹ Nhân Ngư. Cô hoàn toàn không tính trước cuộc gặp định mệnh này, nhưng nó đã thúc đẩy cô kể hết mọi sự thật về Sam cho Phong nghe trong buổi chiều ở quán cà phê.

Khi chấp nhận gặp và nói hết những điều gây đau lòng cho Phong, chính Phương cũng đau rất nhiều. Cô từng phải từ chối Sam, rồi từ chối những cử chỉ ân ái của Mỹ Nhân Ngư để thổ lộ hết tình cảm của mình. Rốt cuộc, cô đã mất tất cả. Điều nhẹ nhõm nhất mà cô làm có lẽ là chứng minh cho Phong biết mình chỉ là một nạn nhân. Sau lần đó, cô cũng chẳng được gặp Phong thêm một lần nào nữa.

Bước đi trên con đê vắng bóng người, nghe mùi hoa sữa thoang thoảng, trong đầu Phương lại tràn ngập hình ảnh của Mỹ Nhân Ngư, dịu dàng, trong sáng và đằm thắm như những giai điệu mà người phụ nữ ấy hát. Cô không biết người mình từng đem lòng thương đã nằm xuống mãi mãi, mỗi ngày vẫn ghé qua quán rượu kia như một thói quen. Cho đến khi tấm biển của quán rượu được thay bằng biển quảng cáo của một hiệu salon, Phương cũng không còn ở đó nữa. Cô đã chuyển sang Úc sống, nơi cô được nghe Sam kể là "thế giới tự do bên kia bán cầu".
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.
Từ Khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Back