Ngôn Tình Chúng Ta Thật Sự Chỉ Là Bạn Giường? - Tiểu Mộc

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Tiểu Mộc Nhi, 17 Tháng sáu 2020.

  1. Tiểu Mộc Nhi Mộc Mộc coll ngầu cưỡi môtô tới đón bạn đi chơi...

    Bài viết:
    97
    CHƯƠNG 20: Phong cách sống chung của cặp đôi hoàn cảnh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì quá mệt mỏi nên sau khi trở về nhà riêng của Ngô Duy, Vương Thiện đã lăn ra ngủ say như chết.

    Ngô Duy tắm rửa xong thì cũng tự giác ôm một bộ chăn gối ra sô pha nằm. Cậu cũng mệt chết rồi đây. Làm chó giữ cửa cả ngày đã đành lại còn phải chịu áp lực đáng sợ từ ông anh Tả Mạc kia nữa chứ.

    Hầy, nghĩ lại tim cậu vẫn còn muốn phản chủ mà nhẩy ra ngoài đây này.

    Ở đây có hai con heo đang quận chăn ngủ ngon lành thì bên trong khuôn viên trường học có một bóng người đang lén lút tránh camera giở trò xấu xa.

    Bầu trời dần ngả vàng, chuyển cam, sang đỏ rồi sau đó chỉ còn lại một màu đen tĩnh mịch.

    19: 30.. Tiếng đồng hồ báo thức vang lên liên tục khiến Ngô Duy bị đánh thức. Cậu quen người quay một vòng toan tắt báo thức nhưng lại ngã cái bụp xuống sàn nhà bóng loáng.

    Mái đầu bạch kim rối bù, đôi mắt mở to, chớp.. chớp..

    Mẹ kiếp!

    Tức giận chửi thầm một tiếng, Ngô Duy khó ở cào cào mái đầu rồi khó khăn đứng dậy, ôm chăn gối về phòng.

    Dùng chân đá đá cái con sâu lười trên giường, Ngô Duy vừa ngáp vừa gầm:

    "Oáp.. Tiểu.. Thiện.. Oáp.. Mau.. dậy.. Hầy.."

    Người trên giường chùm chăn lăn một vòng, không có ý tứ gì là sẽ thức dậy.

    Ngô Duy quệt mũi, hừ một tiếng rồi quăng cả người đè lên Vương Thiện, la:

    "Đồ heo nái, có dậy không hả? Có tin ông đây đè chết bà không?"

    Vương Thiện đang ngủ ngon thì bị đè nặng, theo quán tính đẩy mạnh cái vật thể lạ kia xuống, gầm lên:

    "Vậy ông có tin là tôi cho ông hết đường con cháu không? Người nặng như trâu mà dám đè lên bà. Muốn ăn đòn không hả?"

    Ngô Duy ôm mông hừ hừ phản bác:

    "Không đè thì bà có chịu dậy không? Mau đi tắm rửa đi rồi còn đến trường nữa."

    Nghe Ngô Duy nhắc Vương Thiện mới cảm thấy toàn thân nhớp nháp khó chịu vô cùng nên tạm tha cho cậu. Cô đứng dậy, lấy đồ rồi đi thẳng vào nhà tắm, miệng còn không quên dặn:

    "Nhớ làm cơm rang cho tôi"

    Ngô Duy tức đến xì khói. Sao cậu cứ như tên sai vặt của cô vậy?

    Vương Thiện lõa thể ngâm mình trong bồn nước nóng, đầu ngửa ra sau, hai mắt nhắm hờ, hàng mi cong rung rinh chớp động. Bờ môi hồng hé mở đang ngâm nga một bản nhạc đồng quê.

    Bàn tay thon dài, trắng nõn theo thói quen vuốt ve vết sẹo hình răng người bên cổ. Mấy năm nay cứ mỗi năm Tả Mạc lại cắn cô thêm mấy nhát vào đúng chỗ này khiến cho vết sẹo không thể mất đi.

    Hồi trước cô cảm thấy chuyện này cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn, chỉ là bị xoi mói chút thôi. Nhưng giờ lại khác, cứ mỗi lần thấy nó là quyết tâm trả thù của cô lại giảm đi phân nửa.

    Hắn không chỉ lưu lại dấu ấn của mình ở trên cổ cô mà còn khảm sâu cả vào trái tim cô nữa.

    Vương Thiện cười bất đắc dĩ, cô cũng muốn vứt hắn ra lắm chứ. Nhưng.. khó quá..

    Khi Vương Thiện ra tới phòng ăn thì cơm rang cũng vừa đúng lúc đưa tới trước mặt cô.

    Ngô Duy cởi tạp dề trắng, lộ ra một bộ vest đỏ rực vô cùng bắt mắt. Mái đầu bạch kim xoăn rối rủ xuống tai khiến chiếc hoa tai thánh giá cứ ẩn hiện lấp lánh chói mắt người nhìn. Gương mặt baby thường ngày điểm thêm vài phần yêu dã.

    Vì đã quá quen với cái hình tượng biến hóa không ngừng như con tắc kè hoa này của Ngô Duy nên Vương Thiện cũng không có để ý nhiều mà tập trung thưởng thức cơm rang.

    Ngô Duy cũng tự làm cho mình một đĩa bánh mỳ bơ mềm mềm rồi kéo ghế ngồi đối diện Vương Thiện.

    Vương Thiện mới tắm xong nên mái tóc dài vẫn còn ướt nước, da thịt còn vương lại mùi sữa tắm thơm mát. Trên người cô lại là một bộ đồ ngủ nam rộng thùng thình càng khiến Ngô Duy không thể rời mắt. Nhìn thế nào cũng giống một cặp vợ chồng son mà.

    Ngô Duy cong mắt cười, vui vẻ ăn phần bánh mỳ của mình. Mặc dù chỉ là tưởng tượng nhưng cái ý nghĩ "vợ chồng son" kia lại khiến cậu vô cùng thỏa mãn.

    Vương Thiện ngược lại hoàn toàn không để tâm, chỉ chăm chăm nghĩ đến việc anh hai đang ở đâu? Đang làm gì? Có thấy cô không? Có nhận ra cô chưa? Hay.. anh hai liệu có còn sống?

    Sau khi giải quyết sạch banh cả đĩa cơm rang, Vương Thiện rất tự giác đem chén bát của mình cùng Ngô Duy đi rửa.

    Bởi bình thường Vương Thiện cũng hay chạy sang nhà riêng của Ngô Duy ở một, hai bữa nên cách sống chung của cô và cậu đơn giản chỉ là cậu nấu ăn còn cô rửa bát, cậu dọn nhà thì cô dọn vườn, thỉnh thoảng còn cùng thâu đêm chơi game.

    Khi Vương Thiện vào phòng thì thấy Ngô Duy đang ở giữa một dàn váy hoa lệ, tấm tắc khen:

    "Đẹp quá. Thật tuyệt vời. Ôi, ôi tuyệt tác."

    Cô bật cười:

    "Đều là cha tôi thiết kế rồi mẹ tôi hoàn thiện đấy. Không có đến bộ thứ hai."

    "Tất cả đều vô cùng thu hút. Thật khó để lựa chọn. Tôi thấy dù bà mặc bộ nào thì cũng không tránh khỏi việc trở thành tâm điểm rồi."

    "Ồ. Đúng lúc tôi đang muốn làm tâm điểm đây."

    Vương Thiện đến gần Ngô Duy, chỉ nhìn một lượt rồi nhấc ra một chiếc váy ren màu tím sau đó xoay người đi thẳng vào nhà tắm thay đồ.

    Ngô Duy so vai:

    "Lựa nhanh vậy sao?"

    Lát sau, Vương Thiện bước ra, trên người là chiếc váy tím tay lỡ vô cùng xinh đẹp. Phần vai để lộ trắng ngần quyễn rũ. Chân váy không quá dài cũng không quá ngắn, đủ để tôn lên đôi chân thon dài của cô.

    Ngô Duy huýt sáo, bật ngón cái tán thưởng sau đó đẩy Vương Thiện vào bàn trang điểm, tự tay làm tóc cho cô.

    Trong khi ấy, ở Tả gia, Tả Mạc trước khi ra khỏi thư phòng của Tả Khiên Hổ đã để lại một cái kẹp tóc nữ và nói:

    "Con chỉ giúp cha lần này."

    Sau khi Tả Mạc rời đi, Tả Khiên Hổ mới run run, thận trọng nâng chiếc kẹp tóc trắng lên, vuốt ve, thủ thỉ:

    "Wendy.. Wendy của anh. Anh nhớ em nhiều lắm, cô bé ngốc của anh."

    Ngoài cửa, Tả Mạc vẫn đứng đó, mặt không chút gợn sóng, trầm tư nghĩ đến người mẹ quá cố.

    Khi còn sống mẹ hắn chắc rất mong muốn có được dù chỉ là một phần mười thứ tình cảm mà cha hắn dành cho người phụ nữ tên Wendy kia.
     
    Phan Kim TiênUất Phong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2020
  2. Tiểu Mộc Nhi Mộc Mộc coll ngầu cưỡi môtô tới đón bạn đi chơi...

    Bài viết:
    97
    CHƯƠNG 21: Just let me in.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    20: 42.. Chiếc môtô đỏ rực quen thuộc dừng lại trước cổng trường thu hút biết bao ánh nhìn.

    Chàng trai cầm lái diện một thân vest đỏ như hòa làm một với chiếc môtô có dáng người cân đối, nam tính đã làm điêu đứng biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ.

    Cô gái ngồi sau lại vô cùng quyến rũ trong bộ váy ren tôn dáng màu tím. Vì đi môtô nên phần chân váy của cô bị kéo lên đến nửa đùi trên, một màu trắng nõn cứ thế lộ ra thiêu cháy bao trái tim rạo rực của nam sinh. Một trận nóng bức từ mắt dồn thẳng xuống bụng dưới.

    Vương Thiện rời xe, cởi mũ bảo hiểm, mái tóc được búi rối phía sau càng tôn lên phần cổ cao, trắng ngần của cô. Kết hợp với cách trang điểm sắc nét thường ngày càng khiến cô trông quyến rũ và trưởng thành.

    Đưa mũ bảo hiểm cho Ngô Duy xong Vương Thiện cứ thế bước vào giữa mọi ánh nhìn. Cô chọn một bàn trống rồi ngồi xuống, nhâm nhi mấy trái nho tươi.

    Không ai tới ngồi cùng cô, một phần vì không thích nhưng đa phần là không dám, không dám phạm đến không gian của một người lãnh đạm như cô.

    Không lâu sau Ngô Duy cũng bước tới, thuận tay cướp lấy trái nho Vương Thiện mới bóc bỏ vô miệng rồi cười hì hì. Cô làm như không quan tâm, lại bóc một trái khác.

    Ngô Duy nhìn nhìn lên phần bục phía trên, không mấy tò mò hỏi:

    "Bà nghĩ xem ai là Miss?"

    Vương Thiện mặt không đổi sắc, hờ hững hỏi lại:

    "Liên quan tới tôi à?"

    "Không liên quan."

    Thời gian dần dần trôi qua, mọi người cơ hồ đều đã tới đông đủ. Bàn của Vương Thiện cũng xuất hiện thêm ba người: Ngữ Hàn Phong, Minh Duyên và Ngọc Trâm. Tuy không quá thân thiết với ba người họ nhưng dù sao họ cũng được coi là trợ thủ giúp cô làm việc xấu nên Vương Thiện không tỏ ra khó chịu hay thiếu kiên nhẫn với họ chút nào.

    Chợt một nam sinh vấp ngã, té úp vào bàn của Vương Thiện khiến cô chau mày không vui, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại lóe lên tia sáng khác lạ trong vài giây.

    Ngô Duy đỡ nam sinh kia dậy, nghiêm khắc nhắc nhở:

    "Đi đứng cho cẩn thận."

    Nam sinh đầu cúi thấp, rụt rè gật gật rồi chạy thẳng. Vương Thiện chỉ hừ một tiếng rồi cũng ngồi lại vị trí, bàn tay đặt bên váy cẩn thận giấu đồ.

    Chuẩn 21: 00 chiếc BMW đen bóng dừng lại trước cổng trường. Tài xế bước xuống, nhanh chóng mở cửa xe. Tả Mạc một thân âu phục trắng tươm tất tiến vào.

    Hắn đi tới đâu, hào quang chiếu rọi tới đó. Các nữ sinh như cây cỏ úa cứ thế đổ rầm rập trước vẻ lịch lãm, trưởng thành của hắn, Vương Thiện đương nhiên cũng không ngoại lệ. Chỉ là cô hơn bọn họ ở chỗ biết che dấu cảm xúc của bản thân.

    Vương Thiện chỉ quay qua thoáng nhìn người đàn ông đang tiến đến chỗ mình rồi lại tiếp tục ngồi ăn bánh.

    Tả Mạc vừa tới gần đã cướp luôn miếng bánh quy đang ăn dở của Vương Thiện mà bỏ vô miệng, sau đó còn không quên liếm liếm khóe môi, khen:

    "Ngon."

    Vương Thiện hết nhìn bàn tay trống rỗng của mình lại nhìn tới Tả Mạc, sau đó liếc qua Ngô Duy, cuối cùng cũng không nhịn được mà gầm nhẹ:

    "Hai người quả thực là anh em không sai. Sao cứ vừa bước chân vào là cướp đồ ăn của tôi vậy?"

    Tả Mạc nghe vậy khẽ chau mày nhìn Ngô Duy. Thằng nhóc chết tiệt lại dám dùng trò này với Vương Thiện? Hắn không tin cậu không biết đây là một kiểu hôn gián tiếp.

    Ngô Duy bị nhìn liền nhồn nhột chột dạ, ấp úng:

    "Chỉ.. chỉ là.. một quả nho.."

    "Hửm.." - Tả Mạc mày nhíu càng sâu.

    "Nhưng.. Nhưng.. Tiểu Thiện mới chỉ.. bóc vỏ.. chưa.. chưa kịp ăn miếng nào."

    Lúc này Tả Mạc mới rời mắt khỏi Ngô Duy, yên lặng ngắm nhìn cô gái đang an ổn ăn bánh bên cạnh.

    Lát sau, trên bục cao xuất hiện một chàng MC tuấn tú, tươi cười nhắc mọi người ngồi vào vị trí và mời năm nữ sinh lọt vào vòng cuối cùng lên nghe công bố kết quả.

    Vương Thiện phủi phủi bụi bánh trên tay, nhẹ nhàng đứng dậy, bước đi. Nhưng Tả Mạc lại chợt giữ cô lại, đưa tay lên gỡ tóc cô khiến phần tóc dài chảy xuống, loăn xoăn bên vai.

    Hắn thuận thế lùa tay vào tóc cô vuốt một lượt rồi mới hài lòng ngồi xuống, nói:

    "Vậy đẹp hơn."

    Vương Thiện lười phản ứng trực tiếp bước đi. Nhưng có người lại không thoải mái như vậy, Ngô Duy bực dọc cúi mặt không nói gì. Kiểu tóc đó là cậu tự tay búi cho Vương Thiện, giờ bị ông anh họ này tháo tung hỏi cậu có thể không tức hay không?

    Tả Mạc cười mà như không cười, bâng quơ hỏi:

    "Tức giận?"

    "Không." - Ngô Duy siết chặt tay kìm nén cơn giận đang muốn thoát ra khỏi cơ thể.

    Tả Mạc không nói gì thêm. Hắn đương nhiên biết cậu em họ này có bao nhiêu phần tình cảm đặt lên người Vương Thiện của hắn. Mà tính hắn trước giờ đã vậy, đồ của hắn.. không ai được động.

    Khác với vẻ điềm đạm, đáng yêu, dịu dàng buổi sáng, Vương Thiện giờ đã quay về làm một người lãnh đạm, sắc bén và quyến rũ như ban đầu. Cô không cười, chỉ lẳng lặng đứng đó chờ đọc giải.

    "Kể cả đứng giữa một vườn đầy hoa thơm cỏ lạ, Vương Thiện vẫn luôn là một bông hồng có gai nổi bật nhất."

    Nghe được câu nhận xét vô tình thốt ra của Ngữ Hàn Phong, Tả Mạc không tự chủ mà nhìn cô thật lâu. Nhìn cô lãnh đạm không đặt ai vào mắt, nhìn cô hờ hững cười khi nhận được danh hiệu Miss.. nhìn cô kiên trì tìm người anh trai đã bị một phát súng của hắn giết chết.

    ---

    Sau khi nhận giải, Miss, Á quân 1, Á quân 2 và nữ sinh được trao giải tài năng phải biểu diễn một tiết mục văn nghệ tự chọn. Đây là quy định nên Vương Thiện cũng không muốn đôi co. Vì vậy cô suy nghĩ một lát rồi chọn cho mình tiết mục hát.

    Ngô Duy hẩy hẩy vai Vương Thiện, hỏi:

    "Bà chắc chỉ hát thôi à? Không phải là lại muốn bầy trò gì đây chứ?"

    "Không có gì. Chỉ là nổi hứng muốn làm cho người người rung động một trận thôi."

    Vương Thiện mỉm cười quỷ dị, chờ đợi thời gian trôi.

    "Và bây giờ tôi xin nhường lại sân khấu cho Miss của cuộc thi nữ sinh thanh lịch năm nay, bạn Vương Thiện cùng bài hát Lily."

    Sau một tràng vỗ tay, hò hét rầm rộ tất cả đèn điện đều phụt tắt. Một đoạn nhạc dạo của sóng biển vang lên. Một bóng đèn tím lóe sáng, chính giữa sân khấu, Vương Thiện ôm một chú gấu bông nho nhỏ, ánh mắt đượm buồn.

    Chỉ thấy Vương Thiện tay phải thì trân trọng ôm gấu bông, tay trái thì từ từ đưa lên, đặt micro đến gần bờ môi đỏ.

    Âm giọng đầu tiên vang lên đã như muốn cướp đoạt linh hồn mọi người.

    [ "Lily was a little girl, afraid of the big, wide world. She grew up within her castle walls. Now and then she tried to run. And then on the night with the setting sun, she went in the woods away..

    So afraid, all alone.

    They warned her, don't go there.. There's creatures who are hiding in the dark.

    Then something.. came creeping, it told her:

    " Don't you worry, just follow everywhere I go. Top over the mountains of valley low. Give you everything you've been dreaming of. Just let me in. "

    " Everything you wanted gotta be the magic story you've been told. And you'll be safe under my control. Just let me in.. "

    " Just let me in.. "

    She knew.. she was hypnotised, and walking on cold thin ice.

    Then it broke, and she awoke again. Then she ran faster and start screaming:

    " Is there someone out there? Please help me.come get me. "

    Behind her, she can hear it say:

    " Follow everywhere I go. Top over the mountains of valley low. Give you everything you've been dreaming of. Just let me in. "

    " Everything you wanted gotta be the magic story you've been told. And you'll be safe under my control. Just let me in.. "

    " Just let me in.. "

    " Everything you wanted gotta be the magic story you've been told. And you'll be safe under my control. Just let me in. "

    " Follow everywhere I go. Top over the mountains of valley low. Give you everything you've been dreaming of. Just let me in. "

    Then she ran faster and. Start screaming:

    " Is there someone out there? Please help me. "

    " Just let me in." "]

    (( (Lily từng là một cô gái bé nhỏ, sợ hãi thế giới rộng lớn ngoài kia. Nàng lớn lên trong sự bao bọc của bốn bức tường thành vững trãi. Có đôi lần, nàng cố tìm cách bỏ trốn. Và khi màn đêm buông xuống bên ánh mặt trời nhạt dần, nàng lạc vào một khu rừng già..

    Kinh hãi và hoàn toàn một mình.

    Chúng nó thèm khát nàng, đừng đặt chân vào nơi ấy.. Có những tạo vật hắc ám ẩn mình trong đêm tối.

    Nhưng rồi.. có thứ gì đó len lỏi tới, nó nói với nàng rằng:

    " Đừng lo lắng, chỉ cần đi theo sát bên ta. Chúng ta sẽ đi đến đỉnh núi trong thung lũng sâu thẳm kia. Ta sẽ trao nàng mọi thứ nàng từng ao ước. Chỉ cần trao ta linh hồn nàng. "

    " Mọi thứ nàng từng muốn sẽ hóa thành câu chuyện phép thuật mà nàng hay được nghe kể. Và yên tâm, nàng sẽ an toàn dưới sự kiểm soát của ta. Chỉ cần trao ta.. "

    " Chỉ cần trao ta linh hồn nàng.. "

    Nàng biết.. nàng biết rõ là mình đã bị thôi miên và đang bước đi trên lớp băng mỏng lạnh giá.

    Và rồi lớp băng tan vỡ, nàng lại choàng tỉnh giấc. Nàng bỏ chạy nhanh hơn bao giờ hết, và rồi nàng bắt đầu gào thét:

    " Có ai ở đây không? Làm ơn hãy giúp tôi. Đến đây và cứu lấy tôi. "

    Ở phía sau lưng, nàng có thể nghe nó lên tiếng:

    " Hãy đi sát bên ta. Chúng ta sẽ đi đến đỉnh núi trong thung lũng sâu thăm thẳm kia. Ta sẽ trao nàng mọi thứ nàng từng ao ước. Chỉ cần trao ta linh hồn nàng. "

    " Mọi thứ nàng từng muốn sẽ hóa thành câu chuyện phép thuật mà nàng hay được nghe kể. Và yên tâm, nàng sẽ an toàn dưới sự kiểm soát của ta. Chỉ cần trao ta.. "

    " Chỉ cần trao ta linh hồn nàng.. "

    " Mọi thứ mà nàng từng mong muốn sẽ hóa thành câu chuyện phép thuật mà nàng hay được nghe kể. "

    " Và yên tâm, nàng sẽ an toàn dưới sự kiểm soát của ta. Chỉ cần nàng trao ta linh hồn nàng. "

    " Hãy đi sát bên ta. Chúng ta sẽ đi đến đỉnh núi trong thung lũng sâu thăm thẳm kia. Ta sẽ trao nàng mọi thứ nàng từng ao ước. Chỉ cần nàng trao ta.. "

    Và rồi nàng bỏ chạy nhanh hơn bao giờ hết. Nàng bắt đầu gào thét:

    " Có ai ở đây không? Làm ơn hãy giúp tôi. "

    " Chỉ cần nàng trao ta linh hồn nàng. "))

    Sự dụ dỗ mơ hồ như lốc xoáy cuốn lấy Lily trong lời bài hát cũng giống như thứ tình cảm ngọt ngào nhưng lại pha cùng độc dược mà Tả Mạc đem tới cho cô.

    " Ở cạnh hắn, trao linh hồn cho hắn.", giọng nói ấy vẫn luôn quẩn quanh trong tâm trí cô từ năm 14 tuổi, chưa từng mất đi.

    Lời bài hát kết thúc, trên bục sân khấu, Vương Thiện đứng thẳng người, đầu hơi nghiêng để mái tóc dài che gần hết gương mặt. Chú gấu bông mấy phút trước còn được trân trọng ôm trong lòng giờ chỉ được cô hờ hững cầm trên tay.

    Khuôn viên trường một mảng im lặng. Lời bài hát vốn đã gây ám ảnh giờ còn được chất giọng của cô thổi hồn càng như đâm thẳng vào tim mỗi con người ngồi đây, bào mòn, rút cạn linh hồn họ. Nhiều người còn bất chợt rùng mình, ôm lấy hai cách tay.

    Ngay sau khi đèn điện được mở, một tràng vỗ tay như sấm dậy vang lên.

    Vương Thiện hài lòng mỉm cười. Hát không khó, nhưng hát sao cho người người đều rung động thì không phải ai cũng làm được.
     
    Phan Kim TiênUất Phong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2020
  3. Tiểu Mộc Nhi Mộc Mộc coll ngầu cưỡi môtô tới đón bạn đi chơi...

    Bài viết:
    97
    CHƯƠNG 22: Khiêu vũ cùng anh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương Thiện thuận tay lấy khăn giấy thấm đi vệt nước bên khóe mắt. Cô có nên tự tán thưởng mình không nhỉ? Nhập tâm đến mức bản thân cũng khóc luôn rồi.

    Sau đó đương nhiên là đến phần vũ hội. Mọi học sinh có thể tự do làm quen và khiêu vũ với nhau ngay trên nền nhạc nhẹ nhàng giữa khuôn viên trường học.

    Ngô Duy vốn đang hí hửng lôi Vương Thiện ra khiêu vũ thì bàn tay đột nhiên trống rỗng, nhìn lại thì đã thấy Tả Mạc trắng trợn ôm lấy eo Vương Thiện, dẫn cô đi.

    Cậu tức đến đỏ mắt, ẩn nhẫn hỏi:

    "Tôi có thể đi cướp người không?"

    "Trừ phi Ngô gia mạnh hơn Tả gia. Còn không thì cả đời này cậu cũng đừng mơ tới việc có thể cướp người từ tay của anh ta." - Ngữ Hàn Phong đứng bên cạnh rất chân thật mà trả lời.

    Ngô Duy hừ hừ quay đi. Không cướp được thì không cướp. Ông đây đi ăn bánh.

    Vương Thiện đột nhiên bị lôi kéo nên có chút không vui. Đẩy bàn tay đang đặt bên eo mình của Tả Mạc ra, cô liền quay người toan bước về chỗ. Nhưng chân mới bước, tay đã bị người nắm lại, Tả Mạc nâng tay cô lên, ở trước mặt cô khom người mời mà như ra lệnh:

    "Khiêu vũ với tôi một bản."

    Hiện tại cô và hắn chính là tâm điểm, đã vậy thân phận của hắn lại khá đặc thù nên Vương Thiện đành miễn cưỡng chấp nhận lời mời nhảy bá đạo của hắn.

    Bản "Forever in love" vừa vang lên, Tả Mạc liền đan lấy tay Vương Thiện, một tay lại đặt bên eo cô, dẫn cô nhảy. Vương Thiện như có như không nâng khóe môi, bàn tay trên vai Tả Mạc cố tình không yên phận mân mê cổ áo hắn.

    Giữa một biển người đang khiêu vũ, hai người nhanh chóng trở thành trung tâm của sự hấp dẫn. Dần dần xung quanh Tả Mạc và Vương Thiện đã không còn một cặp nhảy nào, tất cả đều dừng lại điệu nhảy của mình để nhường sân cho hai người.

    Vương Thiện nhảy từng bước nhẹ nhàng như lướt đi trên băng. Mỗi lần xoay người, tà váy tung bay để lộ phần chân dài trắng nõn, đem theo hương thơm thoang thoảng kích thích cả thị giác lẫn khứu giác của mọi người xung quanh.

    Bốn mắt giao nhau, Tả Mạc cảm thấy tâm trí một trận nhộn nhạo. Gương mặt cô gần sát như vậy tưởng như chỉ cần tiến thêm một bước liền có thể hôn lên đôi môi đỏ mọng kia. Nhưng hắn lại không thể tiến tới. Ánh mắt lạnh nhạt của cô như dựng trước hắn một lớp băng dày, không thể vượt qua.

    Dưới ánh đèn bảy sắc, Vương Thiện nâng váy xoay liên tiếp hai vòng rồi đầy quyến rũ co một chân lên quấn ngang hông Tả Mạc sau đó ngả người ra sau, làn tóc dài vừa lúc chấm đất. Một màn khiêu vũ tuyệt sắc khép lại.

    Xung quanh người người đều dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn cô và hắn. Những tràng vỗ tay giòn giã cứ thế vang lên không ngớt.

    Tả Mạc cong môi nâng Vương Thiện lên rồi cúi người hôn xuống mu bàn tay cô.

    Dưới cả trăm con mắt, hành động này chính là biểu thị cho sự lịch lãm của một quý ông. Và Tả Mạc nghiễm nhiên đã trở thành một quý ông cao lãnh nhất, thu hút nhất đêm nay.

    Vương Thiện không để tâm nhiều, chỉ khẽ nhún người rồi đi thẳng về phía Ngô Duy đang ngồi.

    Ngô Duy nãy giờ vẫn chưa từng rời mắt khỏi Vương Thiện nên tâm tình đang cực kỳ không tốt. Tốt xấu gì Vương Thiện cũng là crush của cậu. Có ai lại vui vẻ khi thấy crush thân cận cùng người đàn ông khác đâu chứ. Nhất là khi người đàn ông đó lại hoàn hảo hơn cậu gấp nhiều lần.

    Vương Thiện vừa ngồi xuống, Ngô Duy liền đẩy một đĩa đầy nho đã lột vỏ đến trước mặt cô, làm như hờ hững nói:

    "Ăn đi."

    Ngô Duy tuy mang nửa dòng máu của Tả gia nhưng ở trong gia đình lại không hề có tiếng nói. Thế nên trước giờ cậu vẫn luôn hờ hững với gia tộc. Trước đây cậu cũng cảm thấy tủi thân đấy nhưng bây giờ lại cảm thấy vô cùng biết ơn điều đó. Bởi chỉ cần cậu đặt tâm lên gia tộc thì chắc chắn Vương Thiện sẽ không tin tưởng cậu nữa, sẽ không thân cận với cậu nữa.

    Vương Thiện đương nhiên không để ý tới nét mặt đầy tâm sự của Ngô Duy mà vô cùng hưởng thụ ăn nho. Đồng thời cũng vô tình cố ý bỏ qua cả sự có mặt của Tả Mạc.

    Tả Mạc vốn phải tới vị trí khách mời của mình nhưng hắn lại không đi mà trực tiếp ngồi xuống cạnh Vương Thiện, lại rất tự nhiên ăn nho lột vỏ. Đã vậy còn vô tâm vô phế hướng Ngô Duy khen một chữ ngon khiến cậu tức đến nghiến răng ken két.

    Nho cậu bóc là để cho Tiểu Thiện ăn chứ để cho ông anh này ăn bao giờ vậy?

    Tả Mạc theo thói quen luồn tay vào, vuốt tóc Vương Thiện như sủng vật. Cô cũng theo thói quen mà mặc kệ hành động của hắn. Chỉ là hầu hết mọi người ở đây đều sẽ không bỏ qua sự thân mật mờ ám này. Không ít người hiếu kỳ nhìn qua, chỉ trỏ.

    Tả Mạc trước giờ vẫn luôn không quản đến việc người khác nói gì về mình, Vương Thiện thì lại lười để tâm nên đã có vài người mạnh bạo dơ điện thoại lên chụp lại.

    Ngô Duy một mực làm như cái gì cũng không biết chỉ lẳng lặng bóc vỏ nho cho Vương Thiện.

    Tả Mạc tâm tình khá tốt, vừa ăn nho Ngô Duy bóc vừa gieo ý cười lên ánh mắt đang nhìn Vương Thiện không rời.

    Cứ thế một người bóc vỏ nhỏ, hai người ăn quả nho nhìn sao cũng thấy thật kỳ dị.

    Đúng lúc này, điện thoại chợt rung, Tả Mạc mất hứng chau mày rồi mới đứng dậy, ra một góc khuất nghe điện. Khi quay lại, gương mặt nam tính của hắn toát lên vài phần nguy hiểm. Hắn nhìn Vương Thiện vẫn đang điềm nhiên ăn nho nói:

    "Tôi có chút việc phải đi. Lát em về cùng Ngô Duy."

    Trước khi đi hắn còn không quên cởi áo ngoài của mình xuống, khoác lên người cô, dặn dò:

    "Cẩn thận nhiễm lạnh."

    Vương Thiện rũ mắt gật đầu. Đợi khi bóng dáng Tả Mạc mất hút trong bóng đêm cô mới lau tay đứng dậy, nói:

    "Tôi đi vệ sinh một lát."

    Trong nhà vệ sinh, đôi mắt vốn luôn hờ hững của Vương Thiện chợt trở lên linh động. Cô cẩn thận mở tờ giấy được cậu nam sinh cố tình ngã ban nãy nhét vào tay ra. Đôi môi đỏ nở ra một nụ cười kỳ dị. Vừa vui vẻ lại vừa có chút.. khát máu đáng sợ.

    Tờ giấy bị xé nát. Vương Thiện thả vụn giấy xuống bồn cầu, giật nước. Một bí mật bị cuốn trôi.

    Vui vẻ soi gương tô lại son lên đôi môi quyến rũ, trong đầu Vương Thiện không ngừng tưởng tượng ra bao nhiêu viễn cảnh tươi đẹp.

    Chợt từ phía sau, một bàn tay vỗ lên vai cô..
     
    Phan Kim TiênUất Phong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2020
  4. Tiểu Mộc Nhi Mộc Mộc coll ngầu cưỡi môtô tới đón bạn đi chơi...

    Bài viết:
    97
    CHƯƠNG 23: Là vô tình hay cố ý.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Muốn gì?" - Vương Thiện không kiên nhẫn mở lời, bàn tay như ẩn như hiện trong bóng đêm khẽ mân mê cánh hoa.

    Trước mặt cô, Lê Chân Chân một thân váy đen hở hang đang chòng chọc nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, oán hận không nói lên lời.

    Đợi một lúc vẫn không thấy cô ta lên tiếng, Vương Thiện trực tiếp ngắt một cành hoa, xoay người toan rời đi. Nhưng bất chợt, Lê Chân Chân gằn lên:

    "Tôi biết anh trai cô đang ở đâu."

    Câu nói thành công khiến Vương Thiện dừng lại bước chân. Cô đổi hướng, bước từng bước đầy uy hiếp tiến về phía Lê Chân Chân. Khi còn cách cô ta chỉ một bước chân, Vương Thiện dùng cành hoa tươi nâng gương mặt đang ẩn nhẫn đầy mưu mô của cô ta lên, để cô ta đối diện với đôi mắt nâu thâm trầm không mang một chút hơi ấm nào của cô, rồi cười nửa môi:

    "Thì?"

    Âm giọng kéo dài mang tính uy hiếp cực cao. Lê Chân Chân lập tức sợ hãi, hai tay run rẩy siết chặt lấy vạt váy. Mắt cô ta trợn trừng, cố gắng chống lại áp lực mơ hồ mà Vương Thiện mang đến.

    Vương Thiện lại như lười quan tâm đến cảm xúc của cô ta, quay người hừ một tiếng rồi nói vọng lại:

    "Bản thân chưa đủ thông minh thì đừng nghĩ đến việc có thể uy hiếp tôi."

    Lê Chân Chân chân tay mềm nhũn nhưng vẫn cố hét lên:

    "Tôi nói thật. Tôi đã nghe được cuộc nói chuyện của cha và lão Kinh Thế Hiển. Chỉ cần.. Chỉ cần.. cô chịu nói với Tả Mạc.. à không, Tả thiếu gia một tiếng để Lê gia có thể vực dậy.. Tôi.. Tôi liền nói cho cô biết anh trai cô ở đâu."

    Vương Thiện như có như không mỉm cười, đối với lời nói của Lê Chân Chân lại không có nửa điểm tin tưởng mà trực tiếp rời đi.

    Ẩn trong bóng tối, Lê Chân Chân tức tới run rẩy, hận thù ăn sâu nơi khóe mắt. Cô ta âm thầm nắm tay thành quyền, miệng lầm bầm:

    "Vương Thiện, đừng trách tao ác, tất cả là do mày chọn."

    Nhưng Vương Thiện đi chưa được bao xa thì lại bị Tô Nhiên Nhiên chặn đầu. Cô bất lực đỡ trán, sao nói đến là liền đến hết một lượt thế này?

    Tô Nhiên Nhiên ăn mặc không hoa lệ, chỉ đơn giản là khoác trên mình một thân váy trắng muốt như thiên thần mà bước tới.

    Cô ta chặn trước mặt Vương Thiện, không nhanh không chậm bước thêm một bước, cướp lấy cành hoa từ tay cô, mân mê cách hoa rồi bất chợt giựt mạnh bông hoa ra khỏi cành, mỉa mai:

    "Hoa đẹp đến mấy sau khi rời cành thì cũng úa tàn. Vương Thiện à.. rời khỏi sự bao bọc của Tả Mạc cô cũng chỉ là một đứa mồ côi, không cha không mẹ, không quyền không thế để tôi có thể thoải mái chà đạp ở dưới chân mà thôi."

    Bông hoa bị vò nát rồi bị Tô Nhiên Nhiên thô bạo ném xuống, dẫm lên.

    Vương Thiện liếc nhìn bông hoa, hờ hững đáp:

    "Vậy à?"

    Tô Nhiên Nhiên lại không lấy gì làm cáu giận với câu trả lời của Vương Thiện mà còn cười đến vui vẻ. Điều này khiến Vương Thiện tăng thêm mấy phần cảnh giác. Nếu như bình thường thì đáp lại sự hờ hững của cô phải là gương mặt tức đến vặn vẹo của cô ta chứ nhỉ.

    Tô Nhiên Nhiên ngừng cười cợt, đôi mắt to đảo một vòng, tay mạnh bạo chộp lấy cách tay Vương Thiện, kề môi bên tai cô, hỏi mà như khẳng định:

    "Cô.. yêu Tả Mạc?"

    Vương Thiện cau mày không nói, cơ thể không tự chủ mà cứng lại. Một cơn gió thổi qua đưa tóc cô bay loạn trong màn đêm như những sợi tơ lòng rối rắm trong cô. Nhưng chỉ trong mấy giây, cô liền bật cười, đưa ngón tay đẩy vai cô ta:

    "Không yêu."

    "Ha, không yêu? Không yêu vậy sao còn không rời xa anh Mạc? Cô luyến tiếc cái gì? Sự quan tâm của anh Mạc.. hay.. tiền và quyền của anh ấy?"

    Vương Thiện cực không vui cau mày:

    "Chuyện của tôi từ bao giờ đến lượt cô quản vậy?"

    Bất chợt, Tô Nhiên Nhiên vung tay lên, giận dữ quát:

    "Tôi lấy thân phận vị hôn thê của Tả Mạc yêu cầu cô rời xa anh ấy."

    Vương Thiện không nhanh không chậm, chuẩn xác chụp được tay Tô Nhiên Nhiên, siết chặt, cười gằn:

    "Cô đừng quên hiện tại chỉ cần cô động tới một sợi tóc của tôi Tả Mạc cũng sẽ khiến cô sống dở chết dở."

    Chợt Vương Thiện liếc thấy sau lưng Tô Nhiên Nhiên là một thanh sắt dựng khung treo đèn chùm đã bị gỡ mất hai chốt trong lòng không khỏi cười lạnh. Thật đúng lúc, cô cũng đang cần một lý do để qua mắt bọn họ..

    Vương Thiện siết cổ tay Tô Nhiên Nhiên càng chặt rồi chăm chăm nhìn gương mặt vừa đau vừa giận của cô ta, lấy đó làm trò tiêu khiển thú vị.

    Tô Nhiên Nhiên hôm nay lại cứ như phát điên, liều mạng mắng chửi:

    "Vương Thiện, cô không thấy bản thân đáng thương lắm à? Tả Mạc không yêu cô, anh ấy chỉ thương hại cô thôi. Bác Hổ cũng chỉ coi trọng cô vì cái gương mặt này mà thôi."

    Vương Thiện làm như tức giận, cau mày quát lên:

    "Im đi."

    Tô Nhiên Nhiên như có như không mỉm cười, lời lẽ tuôn ra càng lúc càng thâm độc. Chợt Vương Thiện cười dài đáng sợ, trực tiếp đẩy mạnh Tô Nhiên Nhiên. Khoảng khắc ấy cô ta liền hiện lên nụ cười thỏa mãn.

    Cuối cùng cũng mắc mưu. Vương Thiện, cô thật ngu.

    Nhưng ngay lập tức Vương Thiện cũng đổ người về phía trước, che chắn trước mặt Tô Nhiên Nhiên. Chùm đèn thủy tinh rơi xuống, cô quỷ dị cười:

    "Hầy.. muốn hại tôi sao? Còn không biết tự lượng sức."

    Sau đó..

    Những tiếng đổ vỡ cứ liên tiếp dồn tới tai mọi người. Ngô Duy vốn đang lo lắng đi tìm Vương Thiện cũng vội chạy lại.

    "Vương Thiện.."

    Trước mắt cậu, cô gái mới nửa tiếng trước còn đang kiêu ngạo, tràn trề sức sống giờ đã im lặng nằm trong vũng máu đỏ tươi. Trên người cô là hàng trăm mảnh thủy tinh sắc nhọn. Xung quay là năm, sáu thanh sắt nằm lăn lóc, có thanh còn đè thẳng lên phần chân trắng nõn của cô tạo một mảng đỏ tím ghê người.

    Một người lại một người không khỏi hít phải ngụm khí lạnh.

    Ngô Duy tay chân lạnh ngắt, run rẩy. Cậu không dám động, chỉ có thể vội vàng gọi cấp cứu.

    Vương Thiện của cậu, cô gái nhỏ của cậu, tại sao lại thành ra thế này?

    Cố gắng ổn định nhịp thở, Ngô Duy cùng Ngữ Hàn Phong bước từng bước nặng nề về phía cô. Máu từ đầu cô vẫn không ngừng chảy xuống.

    Càng tới gần, ánh mắt của Ngô Duy càng trở lên đáng sợ. Cậu thật sự muốn ăn tươi nuốt sống cô gái đang được bao bọc kĩ càng bên dưới Vương Thiện.

    "Tô Nhiên Nhiên.. cô dám.." - Câu này Ngô Duy nói mà như rít qua tưng kẽ răng. Giận dữ không gì sánh nổi.

    Ngữ Hàn Phong cố kìm lại xúc cảm muốn phá hủy tất cả, giữ lấy cách tay Ngô Duy - cái người đang muốn chạy tới làm loạn, gằn từng chữ:

    "Cậu bình tĩnh lại cho tôi. Giờ cậu động, vết thương của Vương Thiện có thể bị rách sâu hơn và động tới những nơi nguy hiểm."

    Ngô Duy một hai không nói, chỉ lẳng lặng cúi đầu che đi sự cuồng phong trong đôi mắt.

    Mọi người xung quanh cũng bắt đầu nhận ra điểm không đúng, nhìn kĩ lại thì ngay lập tức bị sự thực trước mắt làm cho hoảng sợ. Vương Thiện thế nhưng lại đem Tô Nhiên Nhiên bảo vệ an toàn trong lòng?

    Đây.. là chuyện gì?
     
    Phan Kim TiênUất Phong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2020
  5. Tiểu Mộc Nhi Mộc Mộc coll ngầu cưỡi môtô tới đón bạn đi chơi...

    Bài viết:
    97
    CHƯƠNG 24: Bảo vệ địch nhân - tự động sa bẫy?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm của sự im lặng. Ngoài tiếng gió cũng chỉ còn tiếng hít thở nặng nề.

    Xe cứu thương vừa tới thì một chiếc môtô lạ cũng dần xuất hiện. Tất cả chỉ kịp cảm nhận được một luồng gió mạnh mẽ xẹt qua, Tả Mạc cùng chiếc môtô đã dừng lại trước mắt.

    Tức giận ném mũ bảo hiểm xuống đất, Tả Mạc một thân hàn khí bước nhanh tới khiến không ai dám lại gần. Với mái tóc bị vò rối, đôi mắt mang sát khí đen đặc cùng chiếc áo sơ mi xộc xệch và phần cà vạt bị kéo lỏng Tả Mạc cứ thế thẳng chân đá mạnh khiến Ngô Duy bị bất ngờ mà lăn ra xa mấy vòng.

    Hắn ngồi xuống cạnh Vương Thiện, cẩn thận gỡ từng mảnh thủy tinh không găm vào người cô ra. Nếu để ý sẽ thấy bàn tay hắn đang run lên từng hồi.

    Thật may, vết thương trên đầu đã được cầm máu.

    Các bác sĩ cũng rất nhanh chạy vào, gặp được cảnh này thì hoảng hốt không thôi. Một người lại một người nhanh chóng chạy lại, mặc kệ Tả Mạc là ai cũng bị đuổi tránh ra xa.

    Tả Mạc không tức giận, chỉ thâm trầm nhìn đám người mặc blue trắng đang cố gắng xử lý vết thương cho cô. Trên người cô không chỗ nào là không bị thương.

    Vết rách ngay trên trán khiến máu theo gương mặt chảy dọc qua sống mũi nhìn vô cùng nhức mắt; phần lưng bị thủy tinh găm vào từng mảng lớn nhỏ loang lổ máu; một chân bị thanh sắt đè đến sưng tím thế nhưng hai tay cô vẫn gắt gao dùng áo ngoài của hắn ôm lấy Tô Nhiên Nhiên, bảo vệ cô ta an toàn.

    Hai tay Tả Mạc vô thức siết chặt. Ngô Duy đang xoa bóp cánh tay phía sau nhìn mà hoảng sợ, bất giác lùi ra xa thêm mấy bước.

    Cú đá ban nãy, cậu chịu. Cũng vì cậu không bảo vệ tốt cho Vương Thiện nên anh họ mới giận dữ như vậy. Chỉ đá một cái là đã quá nhân nhượng với cậu rồi.

    Vì sợ nhiều người nhiều chuyện nên nhà trường đã cho hầu hết học sinh ra về. Xung quanh ngoài Tả Mạc, Ngô Duy, Ngữ Hàn Phong cũng chỉ còn lại vài thầy cô giáo có gia thế.

    Theo tình trạng của Vương Thiện hiện tại, những mảnh vỡ thủy tinh găm trên người cô rất có thể sẽ bị ngoại lực bên ngoài tác động và làm rách đến những vị trí nguy hiểm nên các bác sĩ không còn cách nào khác phải thực hiện một cuộc tiểu phẫu ngay tại đây.

    Người của Tả gia rất nhanh chóng có mặt dọn dẹp, khử trùng; cả Cảnh Thác cũng được gọi tới chỉ huy và giám sát cuộc tiểu phẫu.

    Tầm mắt bị ngăn cách bởi một lớp vải xanh khiến tâm trạng Tả Mạc càng thêm căng thẳng cực độ. Hắn đứng đấy, gương mặt góc cạnh lúc này càng thêm nghiêm nghị, chân mày xô lại, môi mím thành một đường thẳng tắp. Tất cả lo âu, buồn bực, tức giận đều không thể che giấu.

    Ngô Duy ở phía sau tâm tình cũng vô cùng khó chịu, cứ đi đi lại lại không ngừng, được một lúc lại ngó về nơi đang diễn ra cuộc tiểu phẫu.

    Có lẽ người bình tĩnh nhất ở đây là Ngữ Hàn Phong. Sau khi xem xét hết một vòng quanh đây, cậu mới tiến lại gần Tả Mạc, chắp tay ra sau lưng, thẳng mắt nhìn lớp vải xanh, nói:

    "Tả thiếu gia. Anh có định bao che cho Tô gia hay không?"

    "Cậu nhìn được gì rồi?"

    Ngữ Hàn Phong như có như không liếc về mấy thanh sắt đã được đặt nằm gọn ở một bên, chỉ:

    "Ở đó.. bị tháo mất hai chốt cố định."

    Tả Mạc theo hướng tay Ngữ Hàn Phong đưa mắt nhìn rồi không nhanh không chậm trả lời:

    "Thứ tôi cần là bằng chứng."

    "Sẽ có cho anh ngay thôi."

    Nói đoạn Ngữ Hàn Phong xoay người rời đi. Trước khi đi còn cố tình ghé tai Ngô Duy nói nhỏ điều gì đó. Chỉ thấy Ngô Duy gật đầu rồi tiến lại gần Tả Mạc, dùng ánh mắt kiên định nói:

    "Anh, để em điều tra. Em nhất định không để Vương Thiện chịu thiệt."

    Tả Mạc phẩy phẩy tay, lạnh nhạt đáp:

    "Đi đi. Ngô gia nằm trong tay cậu."

    Ngô Duy nhìn qua lớp vải xanh rồi ngay lập tức rời đi.

    Không khí lại rơi vào im lặng. Ở đây, Tả Mạc không lên tiếng thì không một ai dám làm bừa.

    Sau gần một tiếng, cuộc tiểu phẫu thành công, Vương Thiện được đưa lên xe cấp cứu tới bệnh viện để làm phẫu thuật chính lấy hết những mảnh vụn thủy tinh còn sót lại trong cơ thể.

    Trước khi rời đi Tả Mạc còn tràn đầy lãnh ý cảnh cáo:

    "Nếu Vương Thiện xảy ra chút gì bất trắc, tôi không ngại trở mặt với mấy người."

    Câu này thành công khiến trái tim của các thầy, cô giáo ở đây như bị ai đó hung hăng ném xuống đất rồi giày xéo lên một lượt. Ai nấy đều âm thầm chân thành mà cầu nguyện cho Vương Thiện được bình an.

    ---

    Ngoài phòng phẫu thuật, Tả Mạc ngồi trên hàng ghế lạnh, đầu cúi thấp, hai tay đan vào nhau thật chặt. Hắn bây giờ ngoài lo lắng cũng chỉ còn tức giận.

    Lo lắng đương nhiên là vì Vương Thiện vẫn còn đang phải làm phẫu thuật trong đó. Còn tức giận lại là vì cô dám tự làm tổn hại đến bản thân.

    Hắn đương nhiên biết rõ bản chất mưu mô của Tô Nhiên Nhiên. Nhưng hắn tin chắc dù cô ta có bao nhiêu âm hiểm thì cũng không có cách nào đấu lại Vương Thiện. Lần này chỉ có thể là do Vương Thiện tự động sa bẫy. Biết nguy hiểm mà vẫn tiến tới? Cô rốt cuộc đang muốn làm chuyện quái quỷ gì?

    Đèn báo phẫu thuật vụt tắt, Cảnh Thác cùng bác sĩ đi ra, tiến tới gần Tả Mạc, thông báo:

    "Thiếu gia. Cuộc phẫu thuật thành công, giờ Vương Thiện sẽ được chuyển qua phòng tĩnh dưỡng."

    Tả Mạc không lên tiếng, chỉ âm thầm thở ra một hơi dài.

    Cảnh Thác gật đầu với bác sĩ để ông ta rời đi rồi ngồi xuống cạnh Tả Mạc:

    "Thiếu gia. Vương Thiện không phải là người nhân từ đến mức có thể hi sinh bản thân để cứu Tô Nhiên Nhiên."

    Tả Mạc đưa tay day day huyệt thái dương, mệt mỏi trả lời:

    "Tự tôi biết. Cậu điều thêm vài người bí mật canh giữ phòng bệnh của cô ấy. Có gì không ổn liền báo lại."

    Nói đoạn hắn đứng dậy, hướng phòng bệnh của Vương Thiện mà đi tới. Tâm trạng lo lắng chưa một giây nào mất đi.

    Vương Thiện, dù em có kế hoạch gì thì tôi cũng sẽ không để em thực hiện. Cả đời này em phải ở bên tôi.
     
    Phan Kim TiênUất Phong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2020
  6. Tiểu Mộc Nhi Mộc Mộc coll ngầu cưỡi môtô tới đón bạn đi chơi...

    Bài viết:
    97
    CHƯƠNG 25: Uống nước cũng phải thật ái muội.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong khi Vương Thiện còn đang hôn mê thì Ngô Duy và Ngữ Hàn Phong đã nhanh chóng điều tra rõ ràng mọi chuyện.

    Tuy sự việc xảy ra ở góc khuất của camera nhưng dựa vào hướng đi và thời gian, Ngô Duy vẫn có thể xác định được người lén lút gỡ mất hai chốt của thanh sắt là Lê Chân Chân. Không những vậy camera còn thu được rất rõ cảnh cô ta vứt chốt sắt vào bụi cây.

    Ngay lập tức Ngữ Hàn Phong đã sai người đi tìm hai chốt sắt đó mang về rồi đưa tất cả cho Tả Mạc để hắn xử trí.

    Lê gia tuy đã phá sản nhưng Tả Mạc vẫn rất nhân nhượng mắt nhắm mắt mở để một vài gia tộc khác lén lút giúp đỡ, gầy dựng lại một cửa hàng may mặc tư nhân nhưng hành động sai lầm lần này của Lê Chân Chân đã hoàn toàn đẩy Lê gia vào bước đường cùng.

    Cha cô ta vì sự nghiệp, và vì cả một gia tộc nên không còn cách nào khác, chỉ có thể từ mặt cô ta, phát cho cô ta một số tiền rồi đuổi đi. Còn bản thân ông thì đã phải hạ mình quỳ trước cổng tập đoàn chính của Tả gia đến mức say nắng mà ngất đi thì mới có được sự tha thứ của Tả Mạc.

    Chỉ là Tô Nhiên Nhiên lần này quá cẩn thận. Cẩn thận đến mức không để lại một chút gì dấu vết. Camera chỉ thu lại cảnh Tô Nhiên Nhiên tức giận khi nhìn thấy Tả Mạc khiêu vũ cùng Vương Thiện rồi buồn bực rời đi mà thôi.

    Sau đó thì chính là "đi lạc" đến chỗ xảy ra tai nạn. Hoàn toàn là đi lạc. Bởi khi tới gần nơi ấy cái vẻ mặt của cô ta chỉ có ngạc nhiên cùng buồn bực. Rồi cả cái tư thế luôn dáo dác mò đường ấy cũng thật khiến người khác tin tưởng.

    Học sinh mới lạc đường trong ngày vũ hội.. nói sao thì cũng thật hợp lý.

    Nhưng Ngữ Hàn Phong cùng Ngô Duy lại không có nửa điểm tin tưởng. Nếu không phải Lê Chân Chân cùng Tô Nhiên Nhiên hợp tác làm chuyện xấu thì tới cuối cùng Lê Chân Chân rút chốt cài của thanh sắt làm cái gì? Với lại Lê Chân Chân cũng đã bị Tả Mạc ép khai ra hết rồi. Cái cần bây giờ là một bằng chứng. Không có bằng chứng thì tất cả đều chỉ giống như bọn cậu đang ngậm máu phun người mà thôi.

    "Chết tiệt. Chỉ để hại Vương Thiện mà dùng tới cách nguy hiểm như vậy. Cô ta có phải bị điên rồi hay không?"

    Theo như lời của Lê Chân Chân thì Tô Nhiên Nhiên sẽ làm như bị Vương Thiện xô ngã vào thanh sắt, chùm đèn kia đúng ra là phải rơi xuống người cô ta để rồi một màn cừu nhỏ đáng thương bị sói đỏ hãm hại được bày ra mới đúng.

    "Dám đưa cả an toàn của bản thân ra cược.. Cô ta là hận Vương Thiện đến mức nào chứ?"

    Vì không có chứng cứ xác thực nên Tô Nhiên Nhiên cùng Tô gia tạm thời không có xảy ra chuyện gì.

    Tô Nhiên Nhiên vốn được Vương Thiện dùng thân che chở nên thương thể không có gì đáng ngại, chỉ là trầy xước chút da thịt và ngất đi vì hoảng sợ mà thôi.

    Chỉ là sau khi tỉnh lại cô ta liền cảm nhận được sâu sắc thế nào gọi là giam lỏng. Tuy không ai cấm cô ta đi bất cứ đâu nhưng chỉ cần ở ngoài phòng riêng thì luôn có một đoàn người lớn nhỏ đi theo.

    Tả Mạc lên tiếng gọi đó là để bảo vệ Tô tiểu thư nhưng thực chất là để giám sát cô ta. Tìm ra cơ hội trừng phạt.

    ---

    Từ sự nổi tiếng qua những video dự thi nữ sinh thanh lịch được đăng tải trên YouTube, Vương Thiện đã nhanh chóng được biết đến với cái tên "Hậu duệ của cựu siêu mẫu Wendy Cox".

    Vì vậy cô hôn mê ba ngày tương đương với ba ngày giới truyền thông mất ăn mất ngủ. Trước cổng bệnh viện luôn có một, hai phóng viên từ rất nhiều các tờ báo khác nhau thường trực.

    Nếu không phải Tả Mạc ra lệnh cấm thì nói không chừng họ đã chạy lên tận cửa phòng bệnh của Vương Thiện, lót dép ngồi đấy chờ cô tỉnh.

    Cũng không phụ sự mong đợi của họ, Vương Thiện sau hơn hai ngày hôn mê cũng đã bắt đầu có dấu hiệu hồi tỉnh.

    Trong một căn phòng tĩnh dưỡng riêng biệt, trên chiếc giường bệnh màu trời có một cô gái nhỏ với gương mặt trắng xanh đang từ từ mở mắt. Đôi mắt nâu đất vừa mở ra đã liền theo thói quen nheo lại quan sát tình hình xung quanh. Sự sắc bén trong đôi mắt dọa không ít bác sĩ giật mình.

    Vương Thiện một hồi căng thẳng nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Tả Mạc thì liền buông lỏng.

    Tả Mạc vừa mừng vừa lo gật đầu với bác sĩ để ông ta kiểm tra cho Vương Thiện. Sau khi nhận được lời chuẩn đoán vô cùng tích cực về tình trạng của Vương Thiện thì hắn mới yên tâm để bác sĩ rời đi. Trong phòng chỉ còn lại một mình hắn và cô.

    Vương Thiện vừa mới tỉnh lại nên sức khỏe vô cùng suy yếu, vết thương trên đầu cũng bắt đầu đau nhức. Cơ thể ở đâu cũng đầy vết thương, đụng đâu cũng thấy đau nên cô chỉ đành hơi nghiêng đầu nhìn sang Tả Mạc, khàn khàn nói một chữ:

    "Nước."

    Tả Mạc một bộ không nghe vẫn yên lặng ngồi bên cạnh đọc tài liệu.

    Vương Thiện thấy vậy liền biết là hắn cố ý, không nói không rằng quay đi, nhắm mắt dưỡng bệnh. Không chịu lấy nước cho cô thì thôi, ngủ là sẽ hết khát.

    Chỉ là cô ngủ cũng không được yên. Tả Mạc không một chút nhẹ nhàng nâng cô dậy từ phía sau, động mạnh vào vết thương khiến cô đau tới xanh mặt. Hai mắt cô nhắm nghiền, cơ thể run lên từng hồi đau đớn.

    Nhưng chờ một hồi vẫn không thấy động tác tiếp theo của Tả Mạc, Vương Thiện hồ nghi mở mắt.

    Chỉ là mắt vừa mở thì cô đã gặp phải một phen hoảng hốt khi nhìn thấy gương mặt mĩ nam độc nhất vô nhị kia ngay gần sát. 1 giây, chỉ ngay 1 giây sau đó bờ môi khô nhợt nhạt của cô được bao phủ bởi một hơi ấm lạ.

    Tả Mạc ngậm lấy môi Vương Thiện, truyền từng chút từng chút nước lọc cho cô. Bờ môi khô nứt dần dần ẩm ướt. Một vài giọt nước vô tình lệch hướng lăn ra bên khóe môi rồi chảy dọc xuống cằm, xuống cổ rồi lẩn vào trong lớp áo bệnh nhân của cô.

    Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng nuốt nước đầy khó nhọc của Vương Thiện. Nhưng nghe sao vẫn thấy âm thanh này thật ái muội.

    Tả Mạc bất chợt đưa lưỡi liếm quanh bờ môi ẩm ướt của Vương Thiện khiến lông tơ trên người cô cũng dựng hết cả lên.

    Mắt cô mở to, chòng chọc nhìn vào đôi mắt khép hờ đầy hưởng thụ của hắn mà không biết bản thân nên làm gì cho phải.

    Tả Mạc lại chẳng để tâm, chỉ chăm chú liếm liếm, mút mút, day day bờ môi nhỏ nhắn tạo ra những âm thanh vô cùng khiêu chiến thính giác của người nghe. Nhưng đột ngột hắn cắn mạnh xuống khiến bờ môi ấy rỉ ra từng giọt máu tươi đỏ chót.

    Lúc này Tả Mạc mới luyến tiếc rời môi cô, kéo theo một sợi chỉ bạc đầy ái muội. Nhìn tới gương mặt vì xấu hổ mà đỏ lựng lên cùng bờ môi sưng đỏ vương huyết sắc của cô hắn mới hài lòng mỉm cười. Thế này trông mới có sức sống hơn một chút.

    Chỉ là giây trước vừa cười, giây sau hắn đã liền làm mặt lạnh, vô tâm vô phế mà thả cô xuống. Một lần lại một lần đụng phải vết thương khiến cô đau đến phát khóc.

    Cô không có sức nói chuyện, chỉ có thể dùng đôi mắt ngập nước đầy ai oán tố cáo người bên cạnh. Hắn không những cố tình làm đau cô mà còn lợi dụng thời điểm cô không thể phản kháng mà cướp mất nụ hôn đầu của cô.

    Đáng ghét!

    Tả Mạc còn chẳng thèm nhìn cô thêm một cái mà trực tiếp bước về phía cửa, vừa đi vừa nói:

    "Lúc cố tình làm bản thân bị thương sao không nghĩ tới việc sẽ phải chịu đau đớn về sau? Có sức làm thì có sức chịu. Giờ thì ngủ đi. Tôi sẽ kêu Cảnh Thác tới khám lại cho em."

    Vương Thiện: "..."

    Nhưng mắc cái quái gì anh lại dùng cách đó để cho tôi uống nước hả?
     
    Phan Kim TiênUất Phong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2020
  7. Tiểu Mộc Nhi Mộc Mộc coll ngầu cưỡi môtô tới đón bạn đi chơi...

    Bài viết:
    97
    CHƯƠNG 26: Cảnh Thác có được tính là một ân nhân?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tin Vương Thiện tỉnh lại đã nhanh chóng lan đi khắp nơi. Cánh nhà báo lại ùn ùn kéo tới, chầu trực cả ngày trước cổng bệnh viện.

    Từ cửa sổ của phòng bệnh, Vương Thiện đưa mắt nhìn ra, vô cùng hài lòng mỉm cười.

    Nhớ hồi đó cha cô kể là mẹ cô khi trên thời hoàng kim của sự nghiệp, đâu đâu cũng có hình ảnh quảng bá của mẹ, một show trình diễn của mẹ cũng có thể thu về được cả ngàn tỷ. Chỉ là sau khi quen cha, mẹ đã từ bỏ toàn bộ sự nghiệp, rời khỏi chốn xa hoa, tìm về một làng quê ở Mĩ sinh sống.

    Còn cha - một thành viên ưu tú của Mafia cũng nguyện hi sinh tất cả danh tiếng, sự nghiệp, thậm chí là phải giả chết để tạo một lý lịch mới trong sạch hơn cùng vợ con sống một cuộc sống an nhiên nơi đất khách quê người.

    Cha cô từ đó làm một nhân viên văn phòng bình thường, mẹ cô cũng nhận hàng may về làm ở nhà để kiếm thêm thu nhập. Anh hai và cô thì luôn dính lấy nhau như hình với bóng, học cùng học, chơi cùng chơi, quậy cũng cùng quậy. Cuộc sống của gia đình cô khi ấy tuy không giàu sang nhưng lại vô cùng yên bình và hạnh phúc.

    Cơ mà trời lại cứ hay trêu người. Một ngày nọ nhà cô tiếp đón một vị khách lạ. Gã nói gã đã tìm mẹ rất lâu. Gã nói gã nhớ mẹ. Không những vậy gã còn nói xấu cha, xúi giục mẹ bỏ cha đi theo gã.

    Cô nghe mà ấm ức vô cùng nên đã cầm gấu bông chạy lại, vừa đánh vừa khóc vừa mắng gã là người xấu. Còn nhớ khi ấy mẹ phải dỗ thật lâu cô mới nín. Nín rồi lại còn thút thít mà bắt mẹ hứa sẽ không bao giờ rời xa cha, sẽ không bao giờ bỏ rơi anh hai và cô. Mẹ đã đồng ý.

    Ngay tối ấy cô cùng anh hai đã nghe lén được cuộc nói chuyện của cha mẹ. Họ nói sẽ chuyển đi vào ngay hôm sau. Tối đó cả nhà cô vội vã thu dọn đồ đạc. Chỉ là hôm sau khi cha cô đến công ty xin nghỉ việc thì mẹ cô đã bị một đám người bắt đi. Cha về liền tức giận mang theo cô và anh hai đi tìm mẹ. Tìm đến tận tối muộn. Khi cô đã mệt rã rời thì cuối cùng cũng tìm được mẹ. Tìm được rồi.. nhưng là.. tìm được một cỗ thi thể.

    Cha vì quá đau khổ và tức giận nên đã ngay lập tức xông vào một lòng muốn giết Tả Khiên Hổ, trả thù cho mẹ. Còn người anh hai lớn hơn cô hai tuổi thì lại dẫn theo cô bỏ trốn.

    Đến khi gặp lại người cha với một thân đầy thương tích nhưng vẫn mang tâm trạng uất hận của mình, cô liền bàng hoàng tỉnh lại, òa khóc. Cuộc sống của cô, hạnh phúc của cô đã hoàn toàn bị phá hủy rồi.

    Chính khoảng khắc ấy, một cô bé đáng yêu đã tự chặt đứt đôi cánh thiên thần của mình và thay vào đó là một ác quỷ nhỏ với một lòng thù hận khảm sâu.

    Cha đã không thể giết chết Tả Khiên Hổ vậy để anh em cô thay cha đưa gã xuống địa ngục.

    Tả Mạc đi vào đúng lúc cảm nhận được mùi vị của sự nguy hiểm. Hắn ngay lập tức nhận ra tâm trạng Vương Thiện đang rất không ổn. Vì chỉ khi tức giận cực điểm, hay quá đỗi nhớ thương gia đình cô mới không kiêng kỵ mà để lộ ra ham muốn trả thù cha hắn lớn như vậy.

    Đặt một cặp lồng cháo xuống bàn, Tả Mạc kéo ghế lại gần Vương Thiện, ngồi xuống, hỏi:

    "Đỡ đau rồi đúng không?"

    Vương Thiện lười mở miệng nên chỉ gật đầu.

    Tả Mạc thấy cô không muốn nói chuyện thì cũng không có nói gì nhiều, lẳng lặng dở bàn ăn mini của giường bệnh lên rồi múc cháo ra bát, đặt trước mặt cô, nói:

    "Ăn đi."

    Vương Thiện vẫn ngồi im không nhúc nhích. Tả Mạc nhìn dáng người gầy yếu đang cố gắng kiềm chế sự tức giận đến mức môi mím chặt thành một đường của cô mà không khỏi thở dài. Hắn cau mày:

    "Em muốn tự ăn hay để tôi bón cho em ăn?"

    Nghe dọa, Vương Thiện lại nhớ tới cảnh bón nước uống ban nãy, mặt bỗng chốc phiếm hồng. Cô đưa mắt nhìn bát cháo trước mặt, chậm rãi đưa tay trực tiếp xúc ăn.

    Mặc dù trong lúc hoạt động vết thương bị ảnh hưởng gây đau nhói ở phần lưng nhưng Vương Thiện lại không tỏ ra chút gì đau đớn. Cô cứ thế tự mình ăn hết bát cháo. Chỉ là hai bên huyệt thái dương của cô đã mướt mồ hôi lạnh.

    Tả Mạc nhìn qua rồi lấy khăn tay lau mồ hôi cho cô. Sau đó thành thục dọn bàn ăn rồi đỡ cô nằm xuống.

    Lúc này Vương Thiện mới chầm chậm lên tiếng hỏi:

    "Tô Nhiên Nhiên có ổn không?"

    "Ổn hơn em."

    Nghe vậy Vương Thiện liền thả lỏng, yên tâm mỉm cười đầy thánh thiện, nhỏ tiếng nói một câu:

    "Vậy thì tốt rồi."

    Sau đó trong phòng lại rơi vào im lặng. Tả Mạc nhìn cô thật lâu. Vẻ mặt vui vẻ cùng thỏa mãn này của cô là sao? Thật sự là tốt đến mức vì cứu Tô Nhiên Nhiên mà tự hại đến bản thân?

    Đúng lúc này tiếng gõ cửa quy củ vang lên. Cửa mở, Cảnh Thác cùng một bác sĩ bước vào. Cảnh Thác khẽ cúi chào Tả Mạc rồi hả hê nhìn Vương Thiện cười:

    "Sư muội à. Làm người mà tốt quá là tự hại đến bản thân đó. Nhìn xem giờ cô thành cái dạng gì rồi."

    "Nếu anh đến để xỉa xói tôi thì miễn đi. Mời anh về."

    Cảnh Thác mới không thèm nghe lời Vương Thiện, trực tiếp tới bên giường kiểm tra cho cô. Sau đó nói:

    "Các vết thương sau lưng thì chỉ cần chờ dăm bữa nửa tháng liền có thể lành. Nếu không muốn để lại sẹo thì tôi sẽ đưa riêng cho cô một loại thuốc trị sẹo. Còn đáng lo vẫn là vết thương trên đầu và ở bắp chân. Tạm thời cô không nên suy nghĩ nhiều nếu không đầu sẽ vô cùng đau nhức. Còn cái chân của cô hiện tại không thể chịu lực, nếu cô không muốn mất chân thì đừng có đi lại."

    Đoạn anh quay qua Tả Mạc đưa ra ý kiến:

    "Thiếu gia, hiện tại cứ để Vương Thiện ở lại đây theo dõi thêm bốn, năm ngày nữa đi. Nếu không sợ khi vết thương trên đầu cô ấy gặp vẫn đề lại không thể kịp thời chữa trị."

    Tả Mạc vốn tính sau khi Vương Thiện tỉnh lại sẽ đưa cô về Tả gia chăm sóc, nhưng khi nghe được lời này của Cảnh Thác thì hắn liền gật đầu để cô ở lại bệnh viện.

    Vương Thiện ngoài mặt thì làm như không quan tâm mà quay đầu đi nhìn cửa sổ nhưng trong tâm trí lại không ngừng suy nghĩ miên man, hồi hộp chờ đợi.

    Cảnh Thác à.. liệu anh có biết là bản thân đã vô tình tiếp tay cho giặc không ta?
     
    Phan Kim TiênUất Phong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2020
  8. Tiểu Mộc Nhi Mộc Mộc coll ngầu cưỡi môtô tới đón bạn đi chơi...

    Bài viết:
    97
    CHƯƠNG 27: Đung đưa, đung đưa, lại đung đưa.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong khi Vương Thiện dưỡng bệnh, Tả Mạc cơ hồ là chuyển toàn bộ công việc tới phòng bệnh của cô. Ở một bên của phòng bệnh đã được kê thêm một chiếc bàn làm việc dạng nhỏ để hắn có thể ngồi giải quyết công việc.

    Bên ấy là cả một bầu trời bận rộn, trợ lý luân phiên đưa các loại giấy tờ quan trọng cho Tả Mạc xem xét, thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài người ở Hắc đạo tới báo cáo nhiệm vụ.

    Còn ở bên kia, Vương Thiện lại an nhàn làm một con mèo lười, một là sẽ nằm ngủ liên miên, hai là sẽ ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Hoàn toàn coi sự có mặt của Tả Mạc là không khí.

    Gần trưa, một bác sĩ dẫn theo hai y tá trẻ tiến vào rồi cúi đầu chào Tả Mạc. Sau đó ông ta nói:

    "Vương tiểu thư cần được lau rửa và thay đồ. Tả thiếu gia liệu có thể tránh mặt?"

    Tả Mạc không nói một lời, đặt tài liệu ngay ngắn xuống bàn rồi đứng dậy, dẫn theo trợ lý cùng lão bác sĩ già đó bước ra.

    Ừm.. Thật ra thì hắn cũng muốn ở lại.. nhìn qua một chút..

    Vương Thiện một bộ không quan tâm để mặc hai y tá ngang nghiên lột đồ của mình. Làn da trắng nõn nổi lên mấy vết thâm tím chướng mắt, phía sau lưng bị băng trắng cuốn đến không còn một kẽ hở. Hai nữ y tá lắc đầu đầy thương hại, không ai bảo ai, động tác của cả hai đều cẩn thận và nhẹ nhàng hơn mấy phần.

    Một cô y tá vòng tay qua cổ Vương Thiện, vén tóc cô sang một bên, nhẹ lau phần gáy cho cô. Gương mặt cô y tá đó như áp sát vào cổ cô khiến cô cau mày khó chịu.

    Vương Thiện tính yêu cầu cô y tá đó đứng xa ra một chút nhưng lời vừa tới miệng đã phải nuốt lại khi nghe được giọng nói thì thầm bên tai:

    "Vương thiếu gia cho tiểu thư ba ngày để hồi phục."

    Một trận bàng hoàng ập đến, Vương Thiện tròn mắt nhìn gò má cao bên cạnh mình. Cô không nói, chỉ âm thầm cười nhẹ. Tới rồi. Cuối cùng cũng tới rồi.

    Sau khi trở lại phòng, Tả Mạc thấy Vương Thiện đang ngồi ở mép giường, hai chân thả xuống khẽ đung đưa thì hơi chau mày, tiến lại gần. Hắn ngồi xổm xuống, giữ lấy đôi chân thon dài của cô, không hài lòng nói:

    "Đừng quậy."

    Vương Thiện không những không nghe mà còn dùng ngón chân gãi gãi vào cổ tay Tả Mạc khiến bụng dưới của hắn một trận tê dại.

    Nhìn hắn khó nhọc kiềm chế cô liền bật cười, sau đó lên tiếng:

    "Để lâu chân sẽ bị tê, đến lúc có thể đi lại thì sẽ gặp một vài khó khăn. Tôi chỉ hoạt động một chút thôi, không ảnh hưởng tới vết thương."

    Nghe vậy Tả Mạc mới buông chân Vương Thiện, để cô tiếp tục đung đưa. Hắn ngồi xuống cạnh cô, vuốt vuốt tóc cô, nhìn gương mặt tràn trề sinh khí của cô mà khẽ mỉm cười, lên tiếng trò chuyện:

    "Có vẻ em đang rất vui."

    "Đúng vậy. Anh biết không, video dự thi nữ sinh thanh lịch của tôi được hưởng ứng rất tích cực trên YouTube đấy. Như vậy anh hai chắc sẽ thấy tôi thôi. Tôi sắp được gặp anh hai rồi."

    Tả Mạc không nói gì chỉ là tâm trí vô thức sợ hãi. Nếu.. Nếu biết anh hai cô đã bị hắn bắn chết thì cô sẽ phản ứng thế nào đây? Có phải sẽ tìm cách ở bên hắn rồi không nhân nhượng mà giết chết hắn?

    ---

    Trong ánh hoàng hôn mờ nhạt, một cô gái yên lặng ngồi trên giường bệnh, tóc bỏ xõa bay nhè nhẹ theo làn gió mát, đôi mắt nâu sắc bén hướng phía xa ngoài cửa sổ kiên định mà nhìn.

    Hai chân cô tưởng như vô tình đung đưa nhưng thực ra lại có cường độ, nhịp điệu rõ ràng. Từ chầm chậm làm quen đến nhanh dần rồi sau đó là đưa chéo, xoay tròn..

    Đến tối, đợi khi Tả Mạc rời đi, Vương Thiện liền nhổm dậy, lại gần mép giường, thả hai chân đặt xuống nền đất lạnh. Bám vào mép giường bệnh, cô đi từng bước khó khăn. Vết thương ở bắp chân phải cứ giừn giựt, nhức lên từng hồi. Phía sau lưng lại vì cô hoạt động mà đau đớn không thôi. Chỉ 3m để đi tới bên cửa sổ mà trán cô đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.

    Cố kiềm lại hơi thở khó nhọc của bản thân, Vương Thiện tiếp tục đi lại xung quanh phòng. Cô cứ luyện tập như vậy cho tới tận 3 giờ sáng.

    Sáng hôm sau Tả Mạc mang bộ mặt xám xịt tiến tới cạnh Vương Thiện, giựt mạnh tay cô, lôi cô ngồi thẳng dậy. Bàn tay to lớn của hắn siết chặt lấy vai cô, ẩn nhẫn tức giận, tra hỏi:

    "Giải thích."

    Vương Thiện mới nãy còn đang ngủ lại đột ngột bị cách thức mạnh bạo của Tả Mạc làm cho tỉnh giấc, phần lưng kịch liệt đau đớn. Hai mắt cô nheo lại được một lúc rồi mới từ từ mở ra. Trong mắt không có gì là ngạc nhiên hay sợ hãi.

    Vương Thiện không ngu, đương nhiên cô biết bên cạnh mình luôn có người của hắn giám sát. Không tập đi lại trước mặt hắn không phải vì sợ hắn biết mà là vì sức khỏe của cô hiện tại không thể chống lại hắn. Nếu hắn yêu cầu cô nằm im thì cô cũng không có cách nào phản kháng.

    Vương Thiện nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách nghiêm nghị của hắn, chậm rãi mở miệng:

    "Xót tôi?"

    Câu hỏi này hoàn toàn đánh trúng tim đen của Tả Mạc khiến hắn rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Hắn không thể phủ nhận, cũng không thể nói đúng. Phủ nhận cô nhất định sẽ đau lòng mà thừa nhận thì sẽ khiến mối quan hệ này nứt thêm một đường..

    Tả Mạc không thể thốt ra lời nào, chỉ có thể nhìn Vương Thiện chòng chọc.

    "Ôi.. Tả thiếu gia."

    Tiếng la thất thanh của cô y tá đã thành công thu hút sự chú ý của Tả Mạc. Hắn đưa mắt qua, vẻ không hài lòng hiện rõ.

    Cô y tá nhìn đôi mắt như muốn nổi giận của vị đại nhân đáng sợ trước mặt, lời thốt ra không khỏi ấp úng, run sợ:

    "Tả.. Tả thiếu.. gia.. Anh.. Anh.. có thể.. nhẹ.. nhẹ tay một chút.. được không? Vết.. vết thương phía sau lưng.."

    Chưa để cô y tá nói hết, Tả Mạc đã quay lại, nhìn xuống. Quả thực phần mép áo của cô đã bị nhuộm đỏ màu máu tươi. Nhìn qua vết máu còn rất mới hắn liền biết bản thân ban nãy đã quá mạnh tay làm vết thương của cô bị rách nên rất tự giác đặt chiếc gối to dựng lên thành giường rồi bế cô lên, đặt cô ngồi tựa vào chiếc gối đó. Sau đó lạnh nhạt đi ra ngoài để y tá có thể thay thuốc cho cô.

    Vương Thiện nãy giờ vẫn giữ nguyên một tư thế. Thật sự là đau đến không dám nhúc nhích. Cứ tiếp tục để tên Tả Mạc thối tha này hành xác như vậy thì đến bao giờ cô mới có thể khỏe lên để bỏ trốn được đây?
     
    Phan Kim TiênUất Phong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2020
  9. Tiểu Mộc Nhi Mộc Mộc coll ngầu cưỡi môtô tới đón bạn đi chơi...

    Bài viết:
    97
    CHƯƠNG 28: 3, 2, 1.. Đếm ngược thời gian bỏ trốn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù Vương Thiện có nói thế nào đi nữa thì Tả Mạc vẫn nhất quyết không cho cô bước chân xuống giường dù chỉ là một bước. Hắn cơ hồ là ở cạnh cô cả ngày.

    Nhưng cô cũng không phải là kiểu người có thể dễ dàng nghe lời hắn như vậy. Cứ một, hai tiếng cô lại kêu muốn đi vệ sinh một lần. Sau đó là ở lì trong ấy gần 30 phút.

    Ờ thì đi xung quanh nhà vệ sinh mấy chục vòng cũng là một cách luyện tập đấy nhỉ..

    Lạnh nhạt nhìn Vương Thiện đang nhấp nha nhấp nhổm tính tiếp tục đi vệ sinh, Tả Mạc cảnh cáo một câu:

    "Em có tin tôi cho em đi khám thận không?"

    Vương Thiện lập tức yên ổn ngồi đung đưa chân.

    Một lúc sau, căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng gõ cửa. Ngô Duy cùng Ngữ Hàn Phong một người ôm hoa, một người ôm bánh kẹo phi vào. Ngô Duy ngay lập tức rống lên:

    "Hú hú hú. Vương Thiện thối tha, bản thiếu gia hảo soái tới thăm bà đây."

    Vương Thiện còn chẳng thèm nhìn, chỉ lạnh nhạt trả lời:

    "Phòng bệnh có người bệnh nặng đang hấp hối mong Ngô nhị thiếu gia không làm ồn."

    Ném bịch bánh kẹo lên giường bệnh, Ngô Duy hừ một tiếng:

    "Cho hỏi người bệnh giờ đã thoát cơn nguy kịch hay chưa?"

    Vương Thiện vừa nhìn thấy đồ ngọt mắt đã liền sáng lên, gật đầu:

    "Đã ổn. Đã ổn. Người bệnh giờ rất khỏe."

    Ngô Duy nhìn cô vui vẻ như vậy tâm tình cũng an ổn đôi chút, khẽ gật đầu với Tả Mạc rồi ngồi xuống, bóc bánh kẹo cho cô.

    Ngữ Hàn Phong gật đầu chào Tả Mạc rồi mang theo nụ cười nắng ấm tiến tới gần Vương Thiện, dơ lẵng hoa lên lắc lắc:

    "Quà của cả lớp nè. Ai cũng mong cậu mau khỏe lại đấy."

    Vương Thiện rời mắt khỏi đồ ăn, thoáng nhìn qua lẵng hoa rồi lạnh nhạt trả lời:

    "Cho tôi gửi lời cám mơn tới những người thực lòng mong tôi khỏe lại."

    Ngữ Hàn Phong cười trừ rồi đặt lẵng hoa lên trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Sau đó cậu kéo ghế ngồi đối diện Vương Thiện, nhẹ cầm lấy chân cô, xoa bóp.

    Vương Thiện ban đầu thấy Ngữ Hàn Phong bất ngờ chạm vào mình thì toan đá cậu một cái nhưng sau lại thôi. Cơ bản thì chân cô cũng đang cần được người có tay nghề trị liệu nên cứ để cậu thử xem sao.

    Tả Mặc nhìn cảnh tượng trước mắt mà tức giận không thôi. Bên cạnh Vương Thiện đột nhiên xuất hiện hai con kỳ đà to đùng đùng, đã vậy chúng còn thuộc giống đực thì kêu hắn giữ bình tĩnh làm sao đây.

    Tả Mặc cau mày, đặt tài liệu xuống bàn rồi đi tới phía sau Vương Thiện. Hắn đặt mình lên giường bệnh rồi từ phía sau cẩn thận vòng tay qua ôm lấy eo cô. Sau khi xác định bản thân không có động tới vết thương của cô hắn mới gục đầu vô hõm cổ cô, nói nhỏ:

    "Mệt rồi. Ngồi im để tôi nghỉ một lát."

    Vương Thiện không nói gì, mặc kệ Tả Mạc làm càn. Những lúc thế này trông hắn thật đáng yêu.

    Nhưng Ngô Duy bên cạnh thì lại không nghĩ như vậy. Cậu biết, anh họ của cậu là cố tình, cố tình làm vậy cho cậu xem. Chết tiệt, anh em mà đối xử với nhau như thế đấy. Chỉ nói chuyện thôi cũng không yên.

    Ngữ Hàn Phong trái lại chỉ nhìn qua rồi cũng không nói gì mà vẫn chăm chú xoa bóp chân cho Vương Thiện. Dù sao thì cậu cũng chỉ là fan của cô mà thôi.

    Tối đến, Tả Mạc cũng chỉ về nhà tắm rửa, thay đồ một chút rồi lại chạy đến bệnh viện với Vương Thiện. Hắn đây chính là vô cùng kiên quyết không để cô hoạt động quá sức như đêm qua.

    Vương Thiện nhìn chằm chằm như muốn xuyên thủng cái con người đang nằm bên cạnh. Cô đẩy người để bản thân cách xa hắn hơn một chút rồi mới mở miệng nói chuyện:

    "Anh có thể kêu người mang chiếc giường mini tới để nằm."

    "Nằm trên đó không thoải mái."

    Vương Thiện cau mày:

    "Nhưng anh nằm đây tôi không thoải mái."

    "Em không muốn nằm cạnh tôi vậy có hay không muốn ở dưới thân tôi?"

    Vương Thiện mặt nổi rõ ba vạch đen:

    "Anh nằm im đấy và đừng có làm bậy."

    Nói xong cô nhẹ nhàng trở mình, rất tự nhiên mà tặng cho Tả Mạc một tấm lưng nhỏ.

    Tả Mạc khẽ thở dài, cẩn thận ôm lấy eo cô. Chần chừ một chút mới mở lời, giọng nói mang theo vài phần lo lắng, bất an:

    "Tiểu Thiện, tôi muốn cho em một danh phận."

    "Danh phận gì?"

    "Người phụ nữ của tôi."

    Vương Thiện cứng người lại.. Đây có được coi là một lời thổ lộ?

    Cô cười chua chát:

    "Anh đã có vị hôn thê. Tô Nhiên Nhiên mà nghe được lời này chắc sẽ rất buồn."

    "Tôi chỉ để tâm đến em."

    Nghe được lời này, trong lòng Vương Thiện chợt có một dòng nước ấm chảy thẳng vào tim. Cô vui vì có được thứ tình cảm đáng trân trọng này của Tả Mạc, nhưng cô không thể nhận.

    "Tả Mạc, nếu như anh muốn, tôi có thể làm trâu làm ngựa của anh, làm tình nhân trên danh nghĩa của anh, thậm chí là làm bạn giường của anh. Nhưng tôi vĩnh viễn không thể làm một nửa của anh."

    Tả Mạc nghe nhưng nhất nhất không trả lời. Hai người cứ thế mà trải qua một đêm dài.

    Hôm sau Vương Thiện vẫn như thường lệ ngồi thẩn thơ nhìn trời, thỉnh thoảng sẽ lại lấy lý do để vào nhà vệ sinh luyện tập một chút.

    Chỉ là tâm trạng của cô có chút bồn chồn. Cảnh Thác mới tới kiểm tra lại cho cô, nói cô hết hôm nay là có thể xuất viện. Với lại người đó nói cho cô ba ngày để hồi phục, hôm nay chính là ngày thứ ba rồi, tại sao vẫn chưa thấy bên đó có động tĩnh gì. Còn không hành động sợ là sẽ không kịp nữa.

    Nhưng là Vương Thiện đã lo lắng thừa rồi. Hôm nay, cô y tá truyền lời ấy lại xuất hiện. Trong khi chải tóc cho cô, cô ấy khẽ lên tiếng:

    "Năm rưỡi chiều, nhà vệ sinh chung, lỗ thông gió phía trên."

    Vương Thiện mặt không đổi sắc chỉ âm thầm siết lấy ga giường. Cô dường như có thể cảm nhận được mỗi giây mỗi phút trôi qua. Thời gian như chậm lại khiến cô càng thêm lo lắng.

    Sợ Tả Mạc nhìn ra điểm không bình thường của mình, Vương Thiện làm như mệt mỏi rồi quay người nằm xuống. Thần kinh cô càng lúc càng căng như sợi dây đàn khiến cô không dám ngủ, chỉ sợ bản thân ngủ quên mà bỏ lỡ giờ hẹn.

    Hơn 5 giờ chiều, Tả Mạc như thường lệ dừng lại công việc đang làm. Hắn đưa mắt nhìn sang thì thấy cô đã lăn ra ngủ ngon lành, dáng nằm còn rất xấu.

    Tả Mạc bật cười, nhẹ nhàng tiến tới đắp lại chăn cho cô, đặt lên trán cô một nụ hôn rồi mới rời đi.

    Đợi Tả Mạc đi được tầm 10 phút, Vương Thiện - cái người vốn đang ngủ say bất chợt mở mắt. Cô ngồi thẳng dậy, với tay lấy điện thoại gọi cho Ngô Duy, đôi môi nhợt nhạt khẽ đóng mở, thốt ra hai chữ:

    "Tạm biệt."
     
    Phan Kim TiênUất Phong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2020
  10. Tiểu Mộc Nhi Mộc Mộc coll ngầu cưỡi môtô tới đón bạn đi chơi...

    Bài viết:
    97
    CHƯƠNG 29: Rời đi không dễ dàng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương Thiện đương nhiên biết rõ bản thân luôn bị theo dõi ở bốn phương tám hướng. Bởi vậy cô chỉ có thể hi vọng người đó có đủ khả năng để giải quyết đống tai mắt này.

    Sau khi xác định bộ quần áo đang mặc có gắn thiết bị theo dõi của Tả Mạc thì Vương Thiện đã nhanh chóng mở tủ nhỏ bên cạnh, lấy ra một bộ quần áo bệnh nhân còn mới mà thay vào rồi mới từ từ bước đi. Cơ mà chân trước vừa bước, chân sau đã có một đoàn người lén lút đi theo. Chỉ là đi từ đầu hành lang đến cuối hành lang thôi mà cô đã phát hiện ra không dưới mười kẻ bám đuôi.

    Vương Thiện khẽ cười đầy mỉa mai. Quả thực không khác bị giam lỏng là bao.

    Khi đã thuận lợi vào được nhà vệ sinh chung, Vương Thiện bất ngờ bị một cô gái mặc đồ bó đen bóng kéo vào một phòng vệ sinh nhỏ. Cô gái ấy đưa mắt nhìn ra phía sau cô rồi nhỏ giọng nói:

    "Tôi tên Vương Hạ, tôi sẽ đưa cô đi. Giờ cô hãy thay đồ ra."

    Vương Hạ đưa cho Vương Thiện một bộ đồ lao công. Cô không ngần ngại liền thay ra ngay lập tức.

    Vương Hạ không nói thêm lời nào chỉ nhanh nhẹn đạp lên bồn cầu, mở lỗ thông gió phía trên rồi leo lên, đưa tay xuống đón Vương Thiện.

    Vì phần chân đi lại không tiện nên Vương Thiện chủ yếu là dựa vào lực tay để níu lấy Vương Hạ. Nhưng cô còn chưa leo lên được nửa người thì cửa phòng vệ sinh đã bật mở, Cảnh Thác áo quần xộc xệch xông vào.

    Vương Thiện giật mình thoáng nhìn qua rồi ngay lập tức bật người thật mạnh để leo lên. Một chân cô vừa tì được lên miệng lỗ thông gió, chân kia đã liền bị một lực thật mạnh kéo xuống khiến cô mất thăng bằng mà ngã lăn ra sàn. Phần lưng bị va chạm mạnh, các vết thương bắt đầu rách toác, rỉ máu làm cô đau đến cứng người.

    Cảnh Thác không có ý định sẽ đánh đấm với cô gái vẫn đang ở trên lỗ thông gió kia mà ngay lập tức ôm lấy Vương Thiện, chửi thề:

    "Mẹ kiếp! Dám tập kích ông."

    Cảnh Thác vốn được Tả Mạc bí mật căn dặn ở lại để canh chừng Vương Thiện nên khi bị số người không biết từ đâu nhảy ra tập kích thì anh đã vội vã toan chạy vào phòng vệ sinh nữ tìm người.

    Chỉ là cửa còn chưa mở anh đã bị hai tên cao to lực lưỡng chặn đầu giao chiến. Còn sống được đến giờ này cũng không phải dễ dàng gì.

    Vương Hạ biết sức mình không đủ nên không thể đi xuống cứu người. Nếu cô cứ nhắm mắt làm bừa không chừng sẽ gây ra hậu quả khôn lường.

    Trong khi Vương Hạ còn đang rối rắm thì Cảnh Thác cao lớn đã bất ngờ khụy xuống, hai tay buông thõng khiến Vương Thiện lăn ra khỏi lòng mà ngã xuống nền đất.

    Khi Cảnh Thác hoàn toàn đổ rạp xuống sàn cũng là lúc Vương Thiện suy yếu, lảo đảo đứng dậy. Gương mặt xanh xao đổ từng tầng mồ hôi lạnh, trên lớp áo mỏng hiện rõ từng mảng máu đỏ tươi. Tuy vậy, đôi mắt cô như càng thêm sắc lạnh. Vứt chiếc kim tiêm sang bên cạnh, cô hỏi:

    "Đây là thuốc gì?"

    "Là chất lỏng làm tê liệt thần kinh." - Vương Hạ từ phía trên liếc nhìn xuống đáp lời. Sao cô có thể quên mất tên bác sĩ điên kia đã nhét vào bộ quần áo đó một vài thứ thuốc linh tinh nhỉ?

    Vương Thiện mặt không đổi sắc, tiếp tục hỏi:

    "Vĩnh viên hay tạm thời?"

    "Vĩnh viễn."

    Vương Thiện nhìn qua người đàn ông còn đang bất tỉnh trên sàn nhà rồi xòe tay, hướng Vương Hạ ra lệnh:

    "Thuốc giải."

    Nghe nói, Vương Hạ chau mày, thúc giục:

    "Vương Thiện, chúng ta không có thời gian. Mau lên đây"

    Nghe được lời này, ánh mắt Vương Thiện càng thêm thâm trầm. Cô vừa nâng Cảnh Thác lên để anh tựa vào một bên tường sạch vừa nói:

    "Đưa thuốc giải hoặc tôi sẽ không đi đâu cả."

    Vương Thiện không phải là kiểu người thừa tình cảm nhưng nếu có người đối xử tốt với cô thì cô tuyệt đối sẽ không làm hại tới họ. Tả Mạc, Tả Mễ, Hoàng Phỉ, Cảnh Thác.. tất cả đều đối với cô thật lòng quan tâm..

    Vương Hạ tuy không hài lòng nhưng vẫn phải ném cho Vương Thiện một viên thuốc giải.

    Vương Thiện không nói một lời thừa thãi, bắt lấy, cho Cảnh Thác uống thuốc xong rồi mời đứng dậy, dùng đôi mắt sắc như dao nhìn bao quát xung quanh, sau đó ra lệnh:

    "Cô lùi vào."

    Ngay khi Vương Hạ lùi sâu vào phía trong, Vương Thiện đã liền bật người, đạp lên bồn rửa, lấy đà lần một tung mình đạp lên phía trên cánh cửa gỗ để lấy đà lần hai, sau đó cô như một mũi tên lao thẳng vào lỗ thông gió.

    Nằm bên trong lỗ thông gió Vương Thiện thở dốc không ngừng. Nhìn cả cơ thể loang lổ máu cô liền biết toàn bộ vết thương phía sau đã rách miệng hết rồi. Chân phải cũng đang dần mất cảm giác.

    Vì lỗ thông gió không gian chật hẹp nên người ở bên trong chỉ có thể trườn mình mà tiến lên.

    Sau hơn 5 phút, Vương Thiện cùng Vương Hạ cũng thoát ra khỏi lỗ thông gió, tiến vào một căn phòng nhỏ - nơi các bác sĩ và y tá thay đổi trang phục.

    Ở đây, Vương Hạ xử lý qua loa những vết thương, vết máu và bụi bẩn ở trên người cũng như trên gương mặt Vương Thiện rồi lại tiếp tục đưa cho cô một bộ đồng phục y tá.

    Chưa đầy 10 phút, Vương Thiện lại như lột xác hoàn toàn, làm một cô y tá xinh đẹp, trẻ trung và tràn đầy sức sống.

    Vương Hạ đi đằng trước, vừa quan sát xung quanh vừa giải thích:

    "Hiện tại mới có một cuộc gọi cấp cứu khẩn cấp. Tới chỗ xe cứu thương đằng kia, sẽ có người cho cô biết cô phải làm gì."

    Vương Thiện khẽ gật đầu. Sau đó làm như vội vàng chạy lại phía xe cấp cứu sắp rời đi.

    Cơ mà cô đi chưa được bao xa thì phía trước đã xuất hiện một bóng dáng quen thuộc..
     
    Phan Kim TiênUất Phong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2020
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...