CHƯƠNG V: Gần anh
[BOOK]Tôi bước qua kì thi học sinh giỏi một cách nhẹ nhàng. Chắc có lẽ hơn một tuần sau mới có kết quả. Bây giờ thì tôi an tâm hơn để chủ động kết bạn lại với anh. Trong đầu tôi lại hiện lên hàng loạt những câu hỏi không có hồi đáp: Không biết anh còn nhớ mình không? Không biết anh chấp nhận kết bạn không? Nếu có thì sau đó anh có nhắn tin không? Mong rằng tất cả câu trả lời đều là có. Chứ không thì có lẽ tôi sẽ buồn lắm.
Đến tối, chúng tôi đã add lại nhau nhưng vẫn im lặng như chưa có gì xảy ra. Dù có nhớ anh đến như thế nào thì, với tính kiêu kì vốn có của con gái, tôi không muốn là người inbox trước. Tôi bắt đầu bâng quơ đăng những status hàm ý hơn, nhưng lại càng buồn khi thấy anh chẳng thèm like lấy một cái.
Một hôm, tôi đăng một bức ảnh về hoạt hình, đây là chủ đề cả tôi và anh đều thích.
Ting!
- Em còn nhớ anh không?
Tôi bỗng nhận được tin nhắn của anh ngay tối hôm đó. Bồi hồi như lần đầu mới quen, tôi vui vẻ rep lại:
- Có chứ, không nhớ thì em add anh làm gì.
- Vậy tốt rồi, anh sợ em não cá vàng thì sẽ quên anh mất.
Tối đó chúng tôi nói chuyện đến sáng, như thể đôi bạn tri kỉ lâu ngày không gặp lại. Từ hôm ấy, cả hai nói chuyện mỗi ngày, cứ sau giờ học là tôi lại cầm chiếc điện thoại, nghêu ngao với anh đủ thứ chuyện trên đời. Tôi còn khoe với anh về thành tích học tập của mình, về kì thi mà tôi đã phải tạm dừng nói chuyện với anh. Vậy là hết năm lớp 10, chúng tôi tự nhận là một đôi, cho dù anh chưa bao giờ nói một câu tỏ tình..
Kể ra thì có vẻ anh hết năm cuối nên cũng bận lắm. Ra trường, anh bắt đầu đi làm, thỉnh thoảng cũng về quê. Nhưng tôi cũng bận học, nên số lần đi chơi hai đứa đếm trên đầu ngón tay, đấy là còn chưa kể mỗi lần đi chơi, cả hai đều e ấp như dâu con mới về nhà chồng vậy.. Mọi việc với tôi vẫn ổn, trừ việc học. Tôi không còn muốn tham gia các kì thi nữa, mà mục tiêu cuối cùng là đại học. Tôi bắt đầu cảm thấy áp lực chuyện thi cử, nhưng cái tính xấu xí của tôi lại đem chuyện ấy biến thành sự hằn học với anh. Có vẻ anh nhận ra vấn đề nên chỉ 1 tháng sau anh thông báo rằng anh đã chuyển về quê làm việc. Tôi thấy vui lắm, nhưng cũng không quá rảnh để cả hai đi chơi nhiều hơn là mấy.
Cử chỉ thân mật nhất giữa hai người chắc vẫn dừng lại ở một cái ôm khẽ khi ngồi sau xe anh, một cái nắm tay nhẹ khi cả hai cùng đi dạo. Việc hai đứa ít gặp nhau khiến cuộc tình trở nên gượng gạo, lâu dần lại thấy nhàm chán quá.
Một lần tôi đi ăn via hè với đứa bạn thân, tự nhiên có một xe ô tô đỗ ngay cạnh. Bước xuống xe là hai anh cũng chạc tuổi 25, 27 gì đó. Hai anh vào ngồi cùng bàn với chúng tôi. Khi tôi với con bạn lo sợ, định đứng lên để chuyển bàn, thì một trong hai anh giơ ra thẻ công an:
- Bọn anh đang làm nhiệm vụ thôi, em đừng sợ. Nếu hai đứa đứng lên thì hai anh ngồi đây sẽ không được tự nhiên.
Tôi và con bạn nhìn nhau, rồi cả hai cùng ngồi xuống. Thật ra mơ ước của tôi là thi đỗ một trường quân đội, nên giờ thấy công an thì cũng thích lắm. Hai anh cứ kể tới đâu là chúng tôi hào hứng đến đấy.
- Em này có má núm duyên nhỉ!
Awww, anh không phải là người đầu tiên khen má núm của tôi đâu, nhưng vì anh là công an nên tôi cảm thấy khoái ghê.
- Thế ạ? Hihi.
- Ừ, mà trông em quen lắm, hình như anh gặp ở đâu rồi ấy.
Thế là câu chuyện được đà rôm rả. Sau buổi gặp mặt hôm ấy thì chúng tôi quen nhau luôn. Một anh thân với con bạn tôi, còn một anh thì thân với tôi. Anh nhắn tin với tôi hay kể về những lần bắt tội phạm, và còn rủ tôi tham gia nữa. Anh chụp ảnh cây sung lục rồi khoe tôi, bảo rằng hôm nào đi với anh, anh sẽ cho tôi xem tận mắt. Tôi thích lắm, định bụng sẽ đi với anh, ít nhất một lần. Vì tôi cũng có người thương rồi, tôi sợ anh Quân sẽ lo nghĩ rồi lại có chuyện không hay.
Tôi kể với anh về anh công an mới quen, nhưng có vẻ anh không thích nghe lắm nên dần dà tôi cũng hạn chế. Những lúc cuối tuần tôi rảnh chút thời gian xế chiều, muốn rủ anh đi ăn gì đó vỉa hè cho khuây khỏa nhưng anh đều từ chối khéo, đến lúc anh rủ thì tôi lại vướng lịch học. Hai người ở gần nhau nhưng không tìm thấy điểmchung như trước. Nếu không gặp anh, không tiếp xúc bằng lời nói và hành động, thì dù có gần nhau mấy vẫn cảm thấy như cách xa. Tôi không biết anh có nhận ra điều ấy không, hay do tính tôi đang dần thay đổi. Những lúc như thế này, tôi lại thấy nói chuyện với anh công an vui hơn và hấp dẫn hơn. Cũng có vài lần anh rủ tôi đi làm nhiệm vụ với anh mà tôi từ chối. Tôi đã tự nghĩ rằng thời gian đi với người yêu còn không có, mà lại có thời gian đi với anh. Nhưng hình như anh Quân không hiểu lòng tôi thì phải..[/BOOK]
HẾT CHƯƠNG V