Ngôn Tình Giá Như Ngày Đó Chúng Ta Đừng Gặp Nhau - Nguyễn Thị Thùy Trâm

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Trâm NTT, 12 Tháng bảy 2022.

  1. Trâm NTT

    Bài viết:
    27
    Tên truyện: Giá như ngày đó chúng ta đừng gặp nhau

    Tác giả: Nguyễn Thị Thùy Trâm (Trâm NTT)

    Thể loại: Ngôn tình, Truyện ngắn

    Số chương: 5


    [​IMG]

    Lời giới thiệu:

    Điều buồn nhất trong tình yêu.. là gì? Nó không phải là sự phản bội, cũng chẳng phải là bắt cá hai tay, mà đó có lẽ là việc ta bị bỏ lại mà không bao giờ biết được lý do tại sao. Cái cảm giác sợ hãi đến tột cùng khi bị người mình yêu bỏ lại không một lời từ biệt, không một tin tức gì, cứ thế dần dần tan biến khỏi cuộc đời mình. Liệu trong tình yêu, im lặng đồng nghĩa với việc sẽ chia tay.

    Ba năm rồi đấy anh à! Ba năm không một dòng tin nhắn đến từ anh. Ba năm tuổi thanh xuân của cô không ngày nào quên được anh. Ba năm cô luôn ngóng trông từng giây từng phút anh trở về. Để rồi, con tim tan nát của cô lại một lần nữa nát tan..
     
    LieuDuong, Alissa, Rin Le4 người khác thích bài này.
  2. Trâm NTT

    Bài viết:
    27
    Chương 1: Định mệnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ringgg.. Ringgg.. Ringgg.. Một hồi chuông dài báo hiệu giờ tan học đã kết thúc. Từ phía cổng trường Kiến Trúc-Mĩ Thuật, từng lớp sinh viên ùa ra như đàn ong vỡ tổ, chẳng mấy chốc chật kín cả sân trường.

    - Thiên Băng, đi ăn không? Nay nữ đại gia này sẽ bỏ tiền ra bao ngươi đấy! – Một cô bạn tiểu thư nhà giàu đập vai cô.

    - Ôi, đau chết đi được. Thôi, hôm nay mình phải về trước, hẹn cậu hôm sau nhá! – Cô vừa nói vừa cười.

    Dương Hàn Thiên Băng, một cô gái 20 tuổi đang học ngành thiết kế thời trang của ngôi trường Kiến Trúc – Mĩ Thuật bậc nhất thành phố. Với tính cách khá mạnh mẽ và trầm lặng của mình, "độc lập - tự do – hạnh phúc" chính là châm ngôn sống của cô.

    Sải dài bước chân trên con đường quen thuộc của mình, sao hôm nay mắt phải cô cứ giật giật hoài vậy. Cảm giác hơi là lạ, cô lắc đầu ngao ngán: "Chắc lại học nhiều quá rồi lại hoang tưởng". 10 phút đi bộ, cuối cùng cô cũng dừng chân tại một quán café nhỏ - Nơi cô vẫn thường xách chiếc laptop của mình theo để chạy deadline mỗi khi quá hạn nộp bài.

    Thiên Băng gọi đó là định mệnh vì suốt từ khi cô bắt đầu mê mẩn những quán café nhỏ xinh này, cô chưa bao giờ đi mà không có đám bạn nhí nhố của cô đi cùng. Mỗi lúc có chúng nó đi theo, là i như rằng thành một cái chợ thu nhỏ, lúc nào cũng ồn ào chí chóe với nhau, khiến người nào qua đường cũng ngoái lại nhìn với ánh mắt kiểu "Bọn này như mấy đứa giở hơi". Nhưng lần này, Thiên Băng đi một mình, cô không nhớ rõ lý do nào khiến cô bỗng dưng muốn tách khỏi đám bạn ồn ào đó ra một ngày để vùi mình vài tiếng trong quán café này. "Thôi thì hôm nay cũng còn khá nhiều deadline chưa chạy xong, đi một mình để tập trung làm việc cũng tốt" – cô cố bịa đại lý do nào đó rồi order một ly cappuccino ít ngọt như thường lệ. Thiên Băng chọn cho mình một chiếc bàn dài cạnh cửa sổ và lôi chiếc laptop của mình ra làm việc.

    Ngồi gõ bàn phím được năm phút thì một bóng người lướt nhẹ đến gần cô. Cô nghe thấy giọng của một chàng trai rất nhẹ nhàng vang lên bên cạnh:

    - Ơ, xin lỗi! Cho mình đi qua nha, ghế mình đang ngồi cạnh cậu.

    Cô nép mình vào ghế nhường đường cho anh đi qua. "Hơ, cao quá!". Ấn tượng đầu tiên với anh trong lần đầu là như thế. Anh chàng ngồi xuống kế bên không quen cảm ơn Thiên Băng một tiếng rất nhỏ đủ để cô nghe thấy. Không hiểu sao cô lại quay sang mỉm cười và đáp lại một cách nhẹ nhàng "Không có gì ạ!"

    Hình như anh cũng đi một mình như cô lúc này. Kế bên anh còn có một cặp đôi khác nữa ngồi trước đấy, trước cả khi cô vào. Cô chợt ngồi bất động khi phát hiện ra, ở quán café này, trừ anh và cô ra thì xung quanh ai cũng có đôi có cặp. "Tình huống gì đây trời?"

    Tự thấy bầu không khí đang dần trở nên căng thẳng hơn, thì anh ấy quay sang hỏi cô:

    - Em là sinh viên năm 2 trường đại học Kiến Trúc - Mĩ Thuật à?

    - Ơ, sao anh biết ạ? – Thiên Băng ngây mặt ra khó hiểu.

    - Thẻ sinh viên của em làm rớt này, anh vô tình nhặt được. Không ngờ em cũng học cùng trường với anh đấy.

    Thiên Băng vội cầm lấy chiếc thẻ rồi cảm ơn rối rít.

    - Vậy anh học ngành nào ạ? – Không hiểu tại sao hôm nay cô lại nói nhiều như thế, bình thường cô là nữ hoàng lạnh lùng mà.

    - Ừm, anh học năm 4 ngành Kiến Trúc Xây Dựng. Trùng hợp nhỉ!

    Anh đáp bằng một chất giọng trầm trầm. Thế là từ hai kẻ xa lạ, những câu chuyện đã khiến họ xích lại gần nhau hơn. Thi thoảng vừa làm việc, cả hai lại cùng bình luận nho nhỏ về đời sống học đường, drama trường học. Mặc nhiên không có cảm giác anh là kẻ xa lạ, và anh cũng vậy, cứ như thể hai người đã quen biết nhau từ trước.

    Tích tắc đã hai tiếng trôi qua, khách cũng đã rời dần khỏi quán. Thiên Băng định đứng dậy về nhà, cô định về nhà là sẽ lăn dài ra giường ngủ, thật sự ngày hôm nay đã quá mệt mỏi rồi. Nhưng một cảm giác lưu luyến đã khiến cô chần chừ, cứ đứng rồi lại ngồi.

    Anh thì lại không nỡ rời đi, muốn lưu lại lâu hơn hình ảnh cô gái năng động với chiếc áo đen và quần jeans đơn giản đang ngồi kế bên anh. Với đôi mắt to tròn cùng với đôi môi chúm chím, không son phấn như bao cô gái khác anh từng gặp. Hướng mắt ra ô cửa kính, trong phút chốc anh cảm giác thời gian trôi sao nhanh quá. Anh muốn ở mãi khoảnh khắc này, chỉ sợ một lúc nữa thôi anh sẽ không bao giờ gặp lại người con gái này nữa. Lấy hết can đảm, anh nhã nhặn hỏi xin cô số điện thoại.

    Bị hỏi bất ngờ, Thiên Băng cũng thoáng chút bối rối, dù rằng cũng muốn đưa anh số điện thoại của mình. Nhưng vì e ngại những rắc rối không đáng có, dù gì thì cũng gặp nhau mới lần đầu mà, chắc gì đã hiểu hết người ta. Cô đành tìm cách từ chối một cách khéo léo.

    - Có cơ hội gặp anh lần nữa.. - Câu nói lắp bắp còn đang dang dỡ rồi cô vội vã rời đi.

    Trong giây lát, hai người đã hòa vào dòng người tấp nập nơi phố phường. "Haizz, cuộc sống này ngộ nghỉnh thật, người lạ thoáng chốc trở thành người quen, thoáng chốc lại trở lại làm người dưng." Lúc đó cô thầm nghĩ chắc chắn anh và cô không thể gặp nhau lần thứ hai được.

    Vừa đi được một chút thì bỗng nhiên một giọt, hai giọt, ba giọt.. Những hạt mưa bắt đầu rơi, hạt mưa nhỏ, thi thoảng lại lất phất theo gió mà tạt vào người cô. Mưa lạnh, lạnh như lòng cô lúc này vậy.. Mưa rơi ngày càng nặng hạt hơn, chẳng mấy chốc trắng xóa cả khoảng trời khiến cô ái ngại. Giờ này đi bộ về cũng không được, đi taxi cũng không xong vì con đường về nhà cô không xa lắm nên chắc cũng không ai nhận chạy cho.

    Đúng lúc cô đang định dầm mưa về nhà thì có một chiếc xe con đỗ xịch ngay trước mắt cô. Lờ mờ nhìn qua tấm kính, cô nhận ra anh.

    - Lên xe đi em, anh chở em về nhà. – Anh giục.

    Cô thoáng chút ngại ngần nhưng nhìn những giọt mưa đang hất tới tấp vào xe anh qua cánh cửa anh vừa mở, cô nhanh chóng bước lên xe. Mãi đên tận sau này, cô mới biết được, đây là sai lầm đầu tiên của cô.
     
    LieuDuong, thaihuyen99, Rin Le3 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng tám 2022
  3. Trâm NTT

    Bài viết:
    27
    Chương 2: Hạnh phúc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiếc xe chạy bon bon trên con đường thành phố nhộn nhịp, lăn bánh thật nhanh dưới cơn mưa trắng xóa. Thiên Băng không hiểu vì sao trời mưa mà cô lại thấy ấm áp và hạnh phúc thế này, là vì anh chăng?

    - Em đã hứa lúc nãy, nếu gặp lại thì em sẽ..

    Giọng anh ấm áp vang lên bên cạnh xóa tan cảm giác ngại ngùng khi đi nhờ xe người lạ. Cô mỉm cười, cất giọng nói đùa

    - Em có hứa gì vậy ạ? Em hổng có nhớ gì hết, hổng có nhớ, hổng có nhớ..

    Nói vậy thôi, nhưng khi ngước nhìn thấy vẻ hào hứng của anh, cô tần ngần mở túi và cho anh số điện thoại cùng facebook của cô.

    - À, mà em nên gọi anh là gì thế nhỉ. – Ngồi nói chuyện cũng lâu nhưng cô hơi ngại nên bây giờ mới hỏi tên anh được.

    - Lâm Hàn Phong, rất vui vì được gặp em.

    Định mệnh giữa anh và cô bắt đầu từ đấy. Nếu như cô biết trước được tương lai, nếu cô có thể quay lại quá khứ, chắc chắn, chắc chắn cô đã không bước chân lên chiếc xe này.

    Chiếc xe lăn bánh chậm chậm cuối cùng cũng đã đưa cô về đến nhà an toàn. Cô mỉm cười lịch sự rồi chào tạm biệt anh. Cô đâu nào biết rằng khi cô đóng cửa xe và bước nhanh về phía ngôi nhà nhỏ của mình thì anh vẫn ngồi đấy cứ nhủ thể đang đấm chìm trong một bức tranh thật đẹp, bức tranh có một ngôi nhà nhỏ xinh, và có người con gái ấy.

    Những ngày sau đó, thi thoảng cô và anh lại gọi nhắn tin cho nhau. Anh đến bên cô thật nhẹ nhàng, dịu dàng. Giản dị. Đón nhận những tình cảm ngọt ngào từ anh tự nhiên như những cơn gió mát rượi một chiều mùa hạ. Đôi lúc, họ lại hẹn nhau cùng học bài dưới quán café cũ, nơi đã bắt đầu cho câu chuyện tình yêu của hai người, rồi anh lại dẫn cô la cà khắp phố phường, càn quén hết những hương vị ẩm thực từ các quán án đường phố đến những nhà hàng cao cấp sang trọng.

    Hai mươi tuổi đầu rồi, lần đầu Thiên Băng mới biết được cảm giác được nắm tay một người đàn ông ra sao, được người đó quan tâm chăm sóc như thế nào. Có lẽ vì thế, cô thấy sợ, sợ tình cảm này đến quá nhanh rồi cũng nhanh đi, lại càng sợ hơn khi cô bắt đầu thấy nhớ anh nhiều hơn và chưa bao giờ cảm thấy đủ thời gian khi ở bên cạnh anh.

    Hàn Phong cũng vậy, không biết từ bao giờ mà một người lạnh lùng như anh lại bắt đầu cười nhiều hơn, một người chỉ biết cắm đầu vào công việc mà giờ lại trở nên rảnh rỗi vào tất cả các ngày để sẵn sàng chở ai đấy đi chơi, một người cứng nhắc như anh lại thấy thú vị khi nghe những câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối của cổ. Đơn giản, vì anh yêu cô, anh yêu Dương Hàn Thiên Băng rất nhiều. Những tưởng họ sẽ là cặp đôi hạnh phúc nhất trần đời..
     
  4. Trâm NTT

    Bài viết:
    27
    Chương 3: Hai Phía chân trời

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tờ quyết định du học tiến sĩ sáu năm khiến anh rụt rè đặt lên bàn tay cô trước khi họ bước vào một nhà hàng ăn tối như mọi khi. Ánh mắt anh dõi theo cô mong tìm ở đó một câu trả lời không làm cô đau lòng. Cô đau khổ lắm chứ, nhưng không muốn là kẻ ích kỷ trong tình yêu, lại càng không muốn làm kỳ đà cản muỗi trên con đường sự nghiệp của anh. Cất giấu sự thất vọng, nỗi trống trải tột cùng trong tận đáy tim, cô cố nặn ra nụ cười gượng:

    - Ừ anh đi đi, đây thật sự là cơ hội tốt cho anh. Em sẽ chờ..

    Lời nói của cô cất ra nhẹ bẫng. Còn anh cũng dằn vặt lắm chứ. Nhưng suy cho cùng, anh đã nghĩ như thế này cho quyết định ra đi của mình tất cả là vì cô, vì tương lai hoàn hảo của hai người.

    Ngày tiễn anh ra sân bay, lòng cô như thắt lại và khi bóng lưng cao lớn kia dần dần khuất hẳn sau hàng chờ thì nước mắt cô cứ tuôn xối xả, đôi vai run lên bần bật lao thẳng ra ngoài. Sáu năm, sáu năm thanh xuân của cô, sáu năm tuổi đẹp nhất của người con gái, liệu cô có thể chờ đợi nỗi không?

    Những tháng ngày đầu xa nhau họ vẫn thư từ, email, video chat đều đặn mỗi ngày. Thiên Băng thấy rất vui vì những khi cô up story về cuộc sống thường ngày của cô thì anh luôn là người đầu tiên xem và thả tim. Có lúc cô đăng story chỉ đặc quyền dành riêng cho anh xem với nội dung đại khái là "Nhớ anh quá đi à!" thì anh rep lại "Thương thương thương, anh sẽ cố gắng học xong sớm rồi về với em nhé, moa moa!" Chỉ vài dòng tin sến súa ấy thôi cũng làm hai trai tim cảm thấy vui vẻ hơn, cũng là thứ giúp níu kéo thứ tình yêu mong manh này.

    Nhưng rồi bằng một cách nào đó thật tự nhiên, cuộc sống nơi hai phương trời đã dần cuốn họ xa nhau, những dòng tin nhắn, những hộp chat online cũng ngày càng thưa thớt đi từ khi nào không rõ. Linh cảm của một người con gái đã thức tỉnh cô rằng, bằng một cách nào đó, cô không thể nào gặp lại anh được nữa.

    Thời gian trôi nhanh như cơn gió thoảng. Cuộc sống đã kéo hai người đi quá xa. Ba năm không một dòng tin. Ba năm cô vẫn giữ thói quen bật máy tính hàng tối đợi anh. Ba năm cô phải căng não mỗi ngày để nghĩ xem lí do vì sao anh rời xa cô không một lời giải thích. Thà rằng anh là một kẻ háo sắc, thà rằng anh từ chối cô thẳng thừng, thà rằng anh khiến cô chán ghét đến cùng cực, chứ cớ sao lại tàn nhẫn đến mức để cô yêu anh tha thiết, rồi bắt cô phải chờ đợi thế này. Cô cảm thấy rất bất lực vì hình như anh đã đổi tài khoản facebook rồi, sở dĩ cô nghĩ thế là vì có đôi lúc cô lại tò mò vào trang cá nhân xem anh có bạn gái nơi xứ người chưa thì nhận ra rằng tài khoản đã vô hiệu hóa. Mãnh mẽ.. không được nữa rồi.. anh ơi!

    Một năm sau ngày anh rời đi biệt tâm biệt tích, cầm trên tay tấm bằng thạc sĩ ngành thiết kế thời trang, Thiên Băng cũng dễ dàng đi xin việc làm hơn. Cô được nhận vào làm việc tại một công ty đầu tư quốc tế về lĩnh vực thời trang Her Style với tư cách một nhà thiết kế thời trang và một stylist chuyên nghiệp. Tất nhiên cô hãnh diện lắm chứ, vì đâu dễ để được nhận vào làm việc tại một công ty thuộc hàng top đất nước này, được làm việc cùng với những cô người mẫu có tiếng cũng khiến cô phần nào nguôi ngoai đi những chuyện quá khứ..
     
    LieuDuong, thaihuyen99, Rin Le3 người khác thích bài này.
  5. Trâm NTT

    Bài viết:
    27
    Chương 4: Gặp lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tháng 7 đen tối đáng sợ cuối cùng cũng đến.

    Ngày 7 tháng 7, Thiên Băng thức dậy từ sáng sớm. Cô phát hiện ngoài trời đổ mưa, cơn mưa không hề nhỏ. Sao bỗng cô lại thấy nhớ anh, nhớ ngày đầu tiên hai người gặp nhau, cũng trong một ngày mưa như thế này.

    Địa điểm công tác hôm nay là một khu resort cao cấp ngoài biển. Công ty của cô đang hợp tác làm việc với khu resort này để mở một show diễn thời trang về chủ đề Our Nature. Khu này cách nhà cô cũng khá xa, đi xe khoảng tầm 2 tiếng đồng hồ thì mới đến.

    - Wow, đẹp thật – Đó là ấn tượng đầu tiên của cô về resort.

    Resort được thiết kế theo phong cách châu Âu với một tone màu ấm mang đến một cảm giác quý tộc cổ điển. Người thiết kế căn resort này chắc chắn phải là một người rất chu toàn và tỉ mỉ khi đến từng chi tiết nhỏ nhất của cánh cửa cũng được điêu khắc rất cẩn thận.

    Sau khi check-in phòng xong, cô cùng sếp của mình sẽ đi gặp một người rất đặc biệt – ông chủ resort này. Một người được mệnh danh là vô cùng đẹp trai cùng với độ giàu có bậc nhất đất nước, danh tiếng lẫy lừng, được nhiều người hâm mộ - đó cũng là những gì cô được đọc trên báo về anh ta, ghê gớm thế nhờ.

    - Thiên Băng, giới thiệu với cô đây là ông chủ của resort này. Còn đây là nhà thiết kế chính của show trình diễn sắp tới ạ.

    Thuận theo tự nhiên, Thiên Băng cúi chào rồi bắt tay với anh. Khoan.. anh.. người đàn ông này.. chẳng là người cô đã từng yêu đến da diết hay sao, là người đã dẫn cô la cà khắp phố phường, là người luôn nhắn tin hỏi thăm cô dù đang ở một đất nước xa lạ và cũng là người đã khiến cô đau khổ đến từng mấy năm trời. Bao nhiêu cảm xúc chợt ùa về trong cô, nước mắt cô rơi không kìm lại được, anh đang trêu đùa cô sao. Suốt những năm qua cô đã cố gắng mạnh mẽ để quên anh và sống thật tốt, nhưng bây giờ thì không được nữa rồi.
     
  6. Trâm NTT

    Bài viết:
    27
    Chương 5: Sự thật đau lòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Thiên Băng, cô bị sao vậy, cô có sao không, sao lại khóc sướt mướt vậy – Sếp cô lo lắng hỏi.

    - Phiền anh cho tôi nói chuyện riêng với cô ấy một chút nhé – Anh nói – Đi, anh cho em xem cái này.

    Anh cứ thế mà kéo cô đi lên xe rồi chạy thẳng dọc theo con đường ngoài biển.

    - Em vẫn sống tốt chứ - Anh hỏi nhỏ.

    - Vâng, em sống tốt, sống tốt đến nỗi sáng nào cũng khóc vì nhớ, đêm nào cũng mơ thấy ác mộng. Sống tốt đến thế đấy, còn anh – Cô lạnh lùng đáp, nhìn người đàn ông này, thật sự rất giống anh, nhưng có một linh cảm rằng đây không phải là anh, từ ánh mặt đến nụ cười, không phải là anh.

    Sau khoảng chừng mười lăm phút, chiếc xe tắp bên một bờ biển với đầy những đóa hoa hồng và ở khoảng giữa đó có nhấp nhô lên một ngôi mộ nhỏ.

    - Anh dắt em tới đây làm gì? – Em thật sự..

    Đang nói giữa chừng, Thiên Băng dừng phắt lại. Cô lại khóc thêm lần nữa, có phải cô quá yếu đuối không, có phải cô nhu nhược không. Người trong tấm ảnh trên bia mộ đó, mới thật sự là anh mà, cô ngồi xập xuống bất lực, dường như không thể cảm giác thêm được gì nữa. Người đàn ông có đôi mắt ấm áp đang nhìn về phía cô mà cười buồn, như muốn nói với cô rằng em hãy sống tốt nhé, anh sẽ luôn bên em.

    - Anh ấy bị sao vậy, tại sao lại thành ra thế này, anh đã hứa là sau khi du học về sẽ cưới em mà, tại sao – Thiên Băng khóc nghẹn đến cả cổ, nói lắp bắp.

    - Anh là Lâm Hàn Long, là anh trai sinh đôi của cậu ấy. Bốn năm trước, sau khi du học được một thời gian, thì Phong nhận được một tin dữ, cậu bị ung thư giai đoạn cuối. Nhận được tin nó sốc lắm, vì một đứa học giỏi như nó, biết bao hoài bão tương lai tan biết thành mây khói. Băng, em biết không, cái ngày nó biết tin cũng không dám nói cho em một tiếng, vì nó sợ em lo lắng cho nó, vì nó muốn em buôn tay nó và ghét nó đến tận cùng để em có thể yêu một người khác. Ngày nào cũng vậy, dù không nhắn tin cho em, nhưng nó lúc nào không mở mấy tấm hình của em ra xem và chờ em up tin lên mạng xã hội. Rồi đến cả giây phút cuối cùng của cuộc đời, nó dặn anh rằng đừng nói cho em biết sự thật để kí ức trong em về nó chỉ là một thằng đàn ông lăng nhăng và rồi em có thể gặp được người khác có thể thực hiện tiếp lời hứa của em và nó. – Hàn Long nói trong đau đớn.

    Thiên Băng run lẩy bẩy sẽ đan tay và hồng lấy lại bình tĩnh nhưng tất cả đều vô ích. Bao nhiêu điều cô muốn nói với anh, hàng trăm câu hỏi cô muốn đặt ra cho anh

    Mỗi khi tưởng tượng ngày cô có thể nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt bỗng vỡ vụn vì anh đâu còn nữa.

    Những giọt nước mắt lăn dài lăn dài trên má. Cảm giác như tảng đá hộc đang chèn lên lồng ngực nhỏ bé của cô. Xin lỗi anh vì đã không bên cạnh anh những ngày anh đau, xin lỗi vì đã nói anh là người vô tâm, xin lỗi anh..


    ---------- HẾT ----------
     
    LieuDuong, thaihuyen99, Rin Le3 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...