Chương 130: Căn hầm ở Đường gia
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Ninh Tuyết Lạc đã ngồi bên ngôi mộ này được hơn một tiếng. Cô lấy tay lau khẽ lên khuôn mặt người trong bức ảnh: "Mẹ, đến lúc con nhận ra trên đời này vẫn còn một người thân, mẹ lại bỏ con mà đi."
Từ ngày ra tù đến nay, Ninh Tuyết Lạc dọn về đây ở luôn. Cô cho người đến cải tạo lại gần như toàn bộ ngôi nhà cũ ở Đường gia.
Trên mặt đất, là một ngôi biệt thự nhỏ, nhìn cũng bình thường như những ngôi biệt thự khác, đang mọc lên ngày một nhiều ở những vùng quê. Nhưng cả khuôn viên rộng lớn dưới mặt đất, là một tầng hầm có diện tích gần như bằng cả khuôn viên phía bên trên, gồm rất nhiều phòng, nơi cô sẽ sử dụng để dung nạp những người mà cô đã lên danh sách, những người mà họ sẽ phải lần lượt bị trả giá.
"Tô Diễn muốn gặp chị." Lý Nhâm báo lại với Ninh Tuyết Lạc. Sau khi hoàn thành xong việc xây dựng khu tầng hầm, Lý Nhâm đã bí mật đưa Tô Diễn với Hàn Tử Huyên về đây giam giữ tiếp.
Ninh Tuyết Lạc với tay bật màn hình cảm ứng trước mặt, rồi bấm vào một con số trên đó, hình ảnh Tô Diễn đang nằm dài trên giường hiện ra. "Lý Nhâm, em còn nhớ, chị có kể với em, đêm đầu tiên bước vào nhà tù, chị bị con Hổ kia hành hạ kiểu gì không?"
"Em nhớ chứ." Lý Nhâm đã không dưới ba lần được nghe Ninh Tuyết Lạc kể lại. Sau này cái người phụ nữ được mọi người gọi là chị Hổ, đã phải trả một cái giá thật thê thảm. Nghe đâu, ra tù được mấy tháng đã không qua khỏi, phải chết trong đau đớn.
"Qua tuần, đợi bác sỹ Thẩm đến đây ở, rồi chị mới bắt đầu gặp hắn." Nói xong cô thò tay tắt cái màn hình trước mặt.
Lý Nhâm lặng lẽ bước ra ngoài.
Sau tết, Khả Ninh được Lục phu nhân giữ lại ở Lục gia để quản lý mấy người giúp việc ở đây. Hình Đương cũng không cần phải qua Mỹ với Lục Kình Vũ nữa. Lâu lâu, lợi dụng những lúc được ra ngoài một mình, Khả Ninh lại tìm đến thăm Ninh Tuyết Lạc. Sau khi đã được Ninh Tuyết Lạc cho "ăn" no nê, cô mới thỏa mãn mà rời đi.
Trong nhà tù, vì xung quanh chỉ toàn là phụ nữ, nên bọn họ hay ghép đôi với nhau thành một cặp, rồi cũng gọi nhau là chồng là vợ. Người được gọi là "chồng" sẽ ăn mặc, để tóc ngắn như đàn ông, chuyên làm những việc nặng nhọc hơn, và cái chính là phải bảo vệ "vợ" mình trước sự nhòm ngó của mấy "thằng" khác. Còn người được phân công làm "vợ", sẽ làm những công việc như may vá thêu thùa, tắm rửa giặt giũ cho chồng.
Nhưng thường sau khi ra tù, họ vẫn trở lại với giới tính vốn có của mình, vẫn ham muốn lên giường với "hàng thật", vẫn thèm có được sự che chở của một người đàn ông đích thực. Chỉ có rất ít người như Khả Ninh, là gần như bị bẻ cong luôn giới tính.
Cũng có lần Ninh Tuyết Lạc đã nói với Lý Nhâm, cô có thể đi tìm cho mình một người đàn ông mà nương tựa, Ninh Tuyết Lạc không bao giờ ngăn cản việc đấy, chỉ miễn là biết giữ bí mật cho cô. Mà cho dù không cần Ninh Tuyết Lạc phải nói, Lý Nhâm cũng đủ để hiểu, làm lộ bí mật của Ninh Tuyết Lạc, cũng chẳng khác gì mang trên người một cái án tử hình, không những vậy, nó còn đáng sợ hơn cả trăm ngàn lần so với cái án tử hình của tòa án.
Lý Nhâm tuy không đến nỗi như Khả Ninh, nhưng cô cũng chẳng thích thú gì với bọn đàn ông mà cô gặp từ khi ra ngoài. Nói chuyện chưa được ba câu đã đòi đưa cô lên giường. Cô nghĩ, thà cô ở không như vậy, còn hơn là gặp phải cái loại người như Tô Diễn.
Trang Linh Ngọc hỏi lại Ninh Diệu Hoa: "Ông có cùng tôi đến ở với Tuyết Lạc không?" Hôm qua đến nay bà ta đã hỏi ông cả chục lần, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Ninh Diệu Hoa cũng chẳng nói đồng ý hay phản đối.
"Ông xem cái đoạn phỏng vấn Tuyết Lạc chưa? Nó lúc nào cũng giữ tấm ảnh tôi lên thăm nó, để mỗi lần nó nhớ tôi lại lấy ra xem đấy. Rồi cái lần tôi lên thăm, nó cũng cứ hỏi thăm sức khỏe của ông suốt."
Ninh Diệu Hoa mặc dù biết, Ninh Tịch vẫn quan tâm đến hai vợ chồng ông. Nhưng quả thật, sự lạnh nhạt của Ninh Tịch làm ông nhiều lúc cũng thấy tủi thân lắm. Nếu tính đúng ra, từ căn hộ ông đang ở, đến căn hộ của hai vợ chồng Ninh Tịch, cũng chỉ chưa đầy năm mươi mét. Vậy mà có khi cả hai tuần ông mới thấy mặt Ninh Tịch một lần. Chưa kể dù có thấy, nó cũng chưa bao giờ gật đầu chào ông lấy một lần, chứ đừng nói tiến lại nói chuyện với ông.
Nếu không phải vì còn Duyệt Hề hay sang chơi, nhiều khi ông còn nghĩ, mình đang ở một viện dưỡng lão. Nhưng thà như vậy đi, thì ông cũng còn có bạn già để mà tâm sự. Còn ở đây, từ ngày này sang ngày khác, chỉ biết giam mình trong căn hộ. Đến người giúp việc cũng ít gặp, làm xong việc nhà, họ lại trở về một căn phòng khác nằm ở tầng dưới. Cũng chỉ còn lại hai ông bà già ở lại với nhau suốt cả ngày.
* * *
P/s: Nếu cảm thấy truyện cũng tạm được, mọi người có thể giới thiệu cho người khác tìm đọc cho vui. Chỉ cần lên Google gõ vào ô tìm kiếm "chọc tức vợ yêu 2 đoàn quang huy" là tìm ra. Love all.
Từ ngày ra tù đến nay, Ninh Tuyết Lạc dọn về đây ở luôn. Cô cho người đến cải tạo lại gần như toàn bộ ngôi nhà cũ ở Đường gia.
Trên mặt đất, là một ngôi biệt thự nhỏ, nhìn cũng bình thường như những ngôi biệt thự khác, đang mọc lên ngày một nhiều ở những vùng quê. Nhưng cả khuôn viên rộng lớn dưới mặt đất, là một tầng hầm có diện tích gần như bằng cả khuôn viên phía bên trên, gồm rất nhiều phòng, nơi cô sẽ sử dụng để dung nạp những người mà cô đã lên danh sách, những người mà họ sẽ phải lần lượt bị trả giá.
"Tô Diễn muốn gặp chị." Lý Nhâm báo lại với Ninh Tuyết Lạc. Sau khi hoàn thành xong việc xây dựng khu tầng hầm, Lý Nhâm đã bí mật đưa Tô Diễn với Hàn Tử Huyên về đây giam giữ tiếp.
Ninh Tuyết Lạc với tay bật màn hình cảm ứng trước mặt, rồi bấm vào một con số trên đó, hình ảnh Tô Diễn đang nằm dài trên giường hiện ra. "Lý Nhâm, em còn nhớ, chị có kể với em, đêm đầu tiên bước vào nhà tù, chị bị con Hổ kia hành hạ kiểu gì không?"
"Em nhớ chứ." Lý Nhâm đã không dưới ba lần được nghe Ninh Tuyết Lạc kể lại. Sau này cái người phụ nữ được mọi người gọi là chị Hổ, đã phải trả một cái giá thật thê thảm. Nghe đâu, ra tù được mấy tháng đã không qua khỏi, phải chết trong đau đớn.
"Qua tuần, đợi bác sỹ Thẩm đến đây ở, rồi chị mới bắt đầu gặp hắn." Nói xong cô thò tay tắt cái màn hình trước mặt.
Lý Nhâm lặng lẽ bước ra ngoài.
Sau tết, Khả Ninh được Lục phu nhân giữ lại ở Lục gia để quản lý mấy người giúp việc ở đây. Hình Đương cũng không cần phải qua Mỹ với Lục Kình Vũ nữa. Lâu lâu, lợi dụng những lúc được ra ngoài một mình, Khả Ninh lại tìm đến thăm Ninh Tuyết Lạc. Sau khi đã được Ninh Tuyết Lạc cho "ăn" no nê, cô mới thỏa mãn mà rời đi.
Trong nhà tù, vì xung quanh chỉ toàn là phụ nữ, nên bọn họ hay ghép đôi với nhau thành một cặp, rồi cũng gọi nhau là chồng là vợ. Người được gọi là "chồng" sẽ ăn mặc, để tóc ngắn như đàn ông, chuyên làm những việc nặng nhọc hơn, và cái chính là phải bảo vệ "vợ" mình trước sự nhòm ngó của mấy "thằng" khác. Còn người được phân công làm "vợ", sẽ làm những công việc như may vá thêu thùa, tắm rửa giặt giũ cho chồng.
Nhưng thường sau khi ra tù, họ vẫn trở lại với giới tính vốn có của mình, vẫn ham muốn lên giường với "hàng thật", vẫn thèm có được sự che chở của một người đàn ông đích thực. Chỉ có rất ít người như Khả Ninh, là gần như bị bẻ cong luôn giới tính.
Cũng có lần Ninh Tuyết Lạc đã nói với Lý Nhâm, cô có thể đi tìm cho mình một người đàn ông mà nương tựa, Ninh Tuyết Lạc không bao giờ ngăn cản việc đấy, chỉ miễn là biết giữ bí mật cho cô. Mà cho dù không cần Ninh Tuyết Lạc phải nói, Lý Nhâm cũng đủ để hiểu, làm lộ bí mật của Ninh Tuyết Lạc, cũng chẳng khác gì mang trên người một cái án tử hình, không những vậy, nó còn đáng sợ hơn cả trăm ngàn lần so với cái án tử hình của tòa án.
Lý Nhâm tuy không đến nỗi như Khả Ninh, nhưng cô cũng chẳng thích thú gì với bọn đàn ông mà cô gặp từ khi ra ngoài. Nói chuyện chưa được ba câu đã đòi đưa cô lên giường. Cô nghĩ, thà cô ở không như vậy, còn hơn là gặp phải cái loại người như Tô Diễn.
----------
Trang Linh Ngọc hỏi lại Ninh Diệu Hoa: "Ông có cùng tôi đến ở với Tuyết Lạc không?" Hôm qua đến nay bà ta đã hỏi ông cả chục lần, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Ninh Diệu Hoa cũng chẳng nói đồng ý hay phản đối.
"Ông xem cái đoạn phỏng vấn Tuyết Lạc chưa? Nó lúc nào cũng giữ tấm ảnh tôi lên thăm nó, để mỗi lần nó nhớ tôi lại lấy ra xem đấy. Rồi cái lần tôi lên thăm, nó cũng cứ hỏi thăm sức khỏe của ông suốt."
Ninh Diệu Hoa mặc dù biết, Ninh Tịch vẫn quan tâm đến hai vợ chồng ông. Nhưng quả thật, sự lạnh nhạt của Ninh Tịch làm ông nhiều lúc cũng thấy tủi thân lắm. Nếu tính đúng ra, từ căn hộ ông đang ở, đến căn hộ của hai vợ chồng Ninh Tịch, cũng chỉ chưa đầy năm mươi mét. Vậy mà có khi cả hai tuần ông mới thấy mặt Ninh Tịch một lần. Chưa kể dù có thấy, nó cũng chưa bao giờ gật đầu chào ông lấy một lần, chứ đừng nói tiến lại nói chuyện với ông.
Nếu không phải vì còn Duyệt Hề hay sang chơi, nhiều khi ông còn nghĩ, mình đang ở một viện dưỡng lão. Nhưng thà như vậy đi, thì ông cũng còn có bạn già để mà tâm sự. Còn ở đây, từ ngày này sang ngày khác, chỉ biết giam mình trong căn hộ. Đến người giúp việc cũng ít gặp, làm xong việc nhà, họ lại trở về một căn phòng khác nằm ở tầng dưới. Cũng chỉ còn lại hai ông bà già ở lại với nhau suốt cả ngày.
* * *
P/s: Nếu cảm thấy truyện cũng tạm được, mọi người có thể giới thiệu cho người khác tìm đọc cho vui. Chỉ cần lên Google gõ vào ô tìm kiếm "chọc tức vợ yêu 2 đoàn quang huy" là tìm ra. Love all.
Chỉnh sửa cuối: