Chương 120: Bắt đầu tiếp cận phụ huynh
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Sau vài lời phát biểu của thủ tướng Mộ Dung Quân, buổi tiệc chiêu đãi của chính phủ dành cho các doanh nghiệp hàng đầu Trung Quốc chính thức bắt đầu.
Hai vợ chồng Lục Đình Kiêu được sắp xếp ngồi chung một bàn với Mạc Kiều Lâm.
Trên bàn, các món ăn đã được bày sẵn, tổng cộng có bảy món, mỗi món ăn được đặt tên theo tên của một trong các tỉnh thành khác nhau của Trung Quốc. Nghe nói, lần lượt tên của mỗi tỉnh thành trên cả nước sẽ lần lượt xuất hiện qua hàng năm.
Khi gia đình Mộ Dung Quân đi đến bàn ăn chỗ hai vợ chồng Lục Đình Kiêu ngồi để chúc rượu, thì cô con gái thủ tướng tách ba mẹ ra để đến bên Ninh Tịch: "Cháu chào cô, cháu là Mộ Dung Hà, là bạn học của Lục Kình Vũ ạ."
Nói xong cô hướng về phía ba mẹ mình nói tiếp: "Ba mẹ, con có thể ở đây ngồi với ba mẹ bạn học con được không?"
"Tất nhiên là được rồi." Vợ thủ tướng Mộ Dung Quân cười tươi với con gái. "Vậy tôi phải phiền vợ chồng anh Lục giữ hộ tôi viên ngọc quý này vậy."
Sau khi hai vợ chồng Mộ Dung Quân rời bước đi đến bàn khác, Mộ Dung Hà mới quay sang hỏi Ninh Tịch: "Năm nay Tắc Linh có ra thêm mẫu mới không cô? Cháu là fan ruột của nhãn hiệu Tắc Linh đấy."
Lúc đầu, Ninh Tịch có hơi chút không quen với sự thân mật này của cô bé, đây là lần thứ ba Ninh Tịch đi theo Lục Đình Kiêu đến tham dự buổi chiêu đãi hàng năm này, nhưng đây là lần đầu cô biết đến con gái của Mộ Dung Quân.
Qua một lúc chuyện trò, giữa hai người đã dần bắt đầu có sự hợp nhau. Ninh Tịch cảm thấy thích thú với vốn liếng về nghệ thuật trang phục dân tộc của Mộ Dung Hà.
"Lúc nào Tắc Linh ra mẫu mới, cô sẽ ưu tiên báo cho cháu biết đầu tiên." Ninh Tịch nói xong, cô lấy trong túi xách tay ra một tấm danh thiếp đưa cho cô bé.
"Cháu ở nhà chán lắm, lâu lâu cháu có thể qua bên đấy chơi với cô được không?" Mộ Dung Hà hỏi Ninh Tịch.
"Tất nhiên là được, khi nào muốn qua chơi, cháu gọi báo trước cho cô, cô cho người xuống đón." Ninh Tịch nghĩ cô bé lại giống Duyệt Hề, thích chơi với người ngoài hơn ba mẹ.
Đến lúc ra về, Mộ Dung Hà đích thân đi cùng ra đến cổng để tiễn hai vợ chồng Lục Đình Kiêu.
Trên xe về, Ninh Tịch hỏi Lục Đình Kiêu: "Anh có bao giờ nghe nói về con bé Mộ Dung Hà này chưa?"
"Anh cũng như em, lần đầu gặp, còn anh trước đấy có biết, hai vợ chồng Mộ Dung Quân có một cô con gái độc nhất." Trước đây Lục Đình Kiêu hầu như không tham gia những bữa tiệc chiêu đãi như thế này, đều là Lục Cảnh Lễ thay mặt anh đi.
Mãi cách đây bốn năm về trước, Mộ Dung Quân trong một lần gặp anh tại một buổi lễ ký kết hợp đồng, giữa Lục thị với một tập đoàn nước ngoài dưới sự chứng kiến của chính phủ, ông ta đã nhắc khéo anh nên tham dự những buổi gặp mặt có ông hay hai vị chủ tịch kia, để dần dần hợp thức hóa sự gặp mặt giữa anh với họ.
"Còn hơn một tháng nữa là kết thúc nhiệm kỳ thủ tướng của Mộ Dung Quân." Lục Đình Kiêu bổ sung thêm.
Như vậy cũng tốt, Ninh Tịch nghĩ, cô cũng không muốn mọi người lại nghĩ gia đình cô muốn thông qua con gái nhà thủ tướng để ôm chặt cái bắp đùi vàng này.
"Anh có tiền sử gì về bệnh tim mạch không?" Bác sỹ Hàn Minh hỏi người thanh niên ngồi đối diện, khuôn mặt anh ta đang tỏ ra có chút đau đớn.
"Dạ, cứ mỗi lần nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp này, là tôi lại thấy tim nhói đau, mồ hôi tuôn ra như tắm, cảm giác lo âu sợ sệt."
"Ảnh nào? Chụp xét nghiệm gì? Ở bệnh viện nào? Anh lấy ra tôi xem để tôi chẩn đoán bệnh cho anh." Bác sỹ Hàn Minh rất thích những bệnh nhân cẩn thận như vậy. Nếu ai đến khám cũng đều đem theo hình ảnh chẩn đoán thì công việc sẽ đỡ tốn thời gian, và việc thăm khám sẽ chính xác hơn.
Người thanh niên rút ra trong túi áo mấy tấm ảnh, mỗi tấm ảnh đều có chụp từ một đến hai cái xác bê bết máu. Bốn người này là bốn người đã từng ngồi ăn cùng với bác sỹ Hàn Minh tại một nhà hàng có tên Long Cầm tiểu quán.
"Bác sỹ hẳn nhận ra mấy người này?" Người thanh niên lúc này đâu còn vẻ mặt tỏ ra đau đớn như lúc nãy, mà trái lại, trên môi còn nở một nụ cười nhẹ.
Sau một lúc, bác sỹ Hàn Minh mới chấn tĩnh lại được. Hình ảnh xác chết như thế này, kể cả bên ngoài bác sỹ Hàn Minh cũng đã nhìn qua không dưới cả ngàn lần. Nhiều lần ông còn phải tiến hành mổ khẩn cấp cho mấy bệnh nhân bị tai nạn, họ nhìn còn đáng sợ hơn nhiều. Chỉ khác là, những người trên mấy tấm ảnh này, đều có liên quan đến cái vật đó.
"Ý của anh là sao?" Bác sỹ Hàn Minh hơi run run giọng hỏi người thanh niên.
"Số tiền còn lại ông chủ tôi sẽ trả đủ, nhưng chưa phải lúc này, hơn nữa, ông phải biết làm thế nào để không ai nghi ngờ đến mình. Như vậy, ông vẫn còn mạng và cả một trăm ngàn đô la nữa."
Người thanh niên xé cái đơn thuốc trong cuốn sổ trên bàn, anh ta ghi nguệch ngoạc vài dòng chữ lên đó rồi nhét vào túi áo cùng mấy tấm ảnh lúc nãy, "Bác sỹ lấy thuốc cho tôi đi chứ, tôi đến khám bệnh không lẽ phải ra về tay không?"
Bác sỹ Hàn thò tay lấy đại mấy vỉ thuốc trên bàn, cho vào túi nhựa zipper rồi run rẩy đưa cho anh ta.
Hai vợ chồng Lục Đình Kiêu được sắp xếp ngồi chung một bàn với Mạc Kiều Lâm.
Trên bàn, các món ăn đã được bày sẵn, tổng cộng có bảy món, mỗi món ăn được đặt tên theo tên của một trong các tỉnh thành khác nhau của Trung Quốc. Nghe nói, lần lượt tên của mỗi tỉnh thành trên cả nước sẽ lần lượt xuất hiện qua hàng năm.
Khi gia đình Mộ Dung Quân đi đến bàn ăn chỗ hai vợ chồng Lục Đình Kiêu ngồi để chúc rượu, thì cô con gái thủ tướng tách ba mẹ ra để đến bên Ninh Tịch: "Cháu chào cô, cháu là Mộ Dung Hà, là bạn học của Lục Kình Vũ ạ."
Nói xong cô hướng về phía ba mẹ mình nói tiếp: "Ba mẹ, con có thể ở đây ngồi với ba mẹ bạn học con được không?"
"Tất nhiên là được rồi." Vợ thủ tướng Mộ Dung Quân cười tươi với con gái. "Vậy tôi phải phiền vợ chồng anh Lục giữ hộ tôi viên ngọc quý này vậy."
Sau khi hai vợ chồng Mộ Dung Quân rời bước đi đến bàn khác, Mộ Dung Hà mới quay sang hỏi Ninh Tịch: "Năm nay Tắc Linh có ra thêm mẫu mới không cô? Cháu là fan ruột của nhãn hiệu Tắc Linh đấy."
Lúc đầu, Ninh Tịch có hơi chút không quen với sự thân mật này của cô bé, đây là lần thứ ba Ninh Tịch đi theo Lục Đình Kiêu đến tham dự buổi chiêu đãi hàng năm này, nhưng đây là lần đầu cô biết đến con gái của Mộ Dung Quân.
Qua một lúc chuyện trò, giữa hai người đã dần bắt đầu có sự hợp nhau. Ninh Tịch cảm thấy thích thú với vốn liếng về nghệ thuật trang phục dân tộc của Mộ Dung Hà.
"Lúc nào Tắc Linh ra mẫu mới, cô sẽ ưu tiên báo cho cháu biết đầu tiên." Ninh Tịch nói xong, cô lấy trong túi xách tay ra một tấm danh thiếp đưa cho cô bé.
"Cháu ở nhà chán lắm, lâu lâu cháu có thể qua bên đấy chơi với cô được không?" Mộ Dung Hà hỏi Ninh Tịch.
"Tất nhiên là được, khi nào muốn qua chơi, cháu gọi báo trước cho cô, cô cho người xuống đón." Ninh Tịch nghĩ cô bé lại giống Duyệt Hề, thích chơi với người ngoài hơn ba mẹ.
Đến lúc ra về, Mộ Dung Hà đích thân đi cùng ra đến cổng để tiễn hai vợ chồng Lục Đình Kiêu.
Trên xe về, Ninh Tịch hỏi Lục Đình Kiêu: "Anh có bao giờ nghe nói về con bé Mộ Dung Hà này chưa?"
"Anh cũng như em, lần đầu gặp, còn anh trước đấy có biết, hai vợ chồng Mộ Dung Quân có một cô con gái độc nhất." Trước đây Lục Đình Kiêu hầu như không tham gia những bữa tiệc chiêu đãi như thế này, đều là Lục Cảnh Lễ thay mặt anh đi.
Mãi cách đây bốn năm về trước, Mộ Dung Quân trong một lần gặp anh tại một buổi lễ ký kết hợp đồng, giữa Lục thị với một tập đoàn nước ngoài dưới sự chứng kiến của chính phủ, ông ta đã nhắc khéo anh nên tham dự những buổi gặp mặt có ông hay hai vị chủ tịch kia, để dần dần hợp thức hóa sự gặp mặt giữa anh với họ.
"Còn hơn một tháng nữa là kết thúc nhiệm kỳ thủ tướng của Mộ Dung Quân." Lục Đình Kiêu bổ sung thêm.
Như vậy cũng tốt, Ninh Tịch nghĩ, cô cũng không muốn mọi người lại nghĩ gia đình cô muốn thông qua con gái nhà thủ tướng để ôm chặt cái bắp đùi vàng này.
----------
"Anh có tiền sử gì về bệnh tim mạch không?" Bác sỹ Hàn Minh hỏi người thanh niên ngồi đối diện, khuôn mặt anh ta đang tỏ ra có chút đau đớn.
"Dạ, cứ mỗi lần nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp này, là tôi lại thấy tim nhói đau, mồ hôi tuôn ra như tắm, cảm giác lo âu sợ sệt."
"Ảnh nào? Chụp xét nghiệm gì? Ở bệnh viện nào? Anh lấy ra tôi xem để tôi chẩn đoán bệnh cho anh." Bác sỹ Hàn Minh rất thích những bệnh nhân cẩn thận như vậy. Nếu ai đến khám cũng đều đem theo hình ảnh chẩn đoán thì công việc sẽ đỡ tốn thời gian, và việc thăm khám sẽ chính xác hơn.
Người thanh niên rút ra trong túi áo mấy tấm ảnh, mỗi tấm ảnh đều có chụp từ một đến hai cái xác bê bết máu. Bốn người này là bốn người đã từng ngồi ăn cùng với bác sỹ Hàn Minh tại một nhà hàng có tên Long Cầm tiểu quán.
"Bác sỹ hẳn nhận ra mấy người này?" Người thanh niên lúc này đâu còn vẻ mặt tỏ ra đau đớn như lúc nãy, mà trái lại, trên môi còn nở một nụ cười nhẹ.
Sau một lúc, bác sỹ Hàn Minh mới chấn tĩnh lại được. Hình ảnh xác chết như thế này, kể cả bên ngoài bác sỹ Hàn Minh cũng đã nhìn qua không dưới cả ngàn lần. Nhiều lần ông còn phải tiến hành mổ khẩn cấp cho mấy bệnh nhân bị tai nạn, họ nhìn còn đáng sợ hơn nhiều. Chỉ khác là, những người trên mấy tấm ảnh này, đều có liên quan đến cái vật đó.
"Ý của anh là sao?" Bác sỹ Hàn Minh hơi run run giọng hỏi người thanh niên.
"Số tiền còn lại ông chủ tôi sẽ trả đủ, nhưng chưa phải lúc này, hơn nữa, ông phải biết làm thế nào để không ai nghi ngờ đến mình. Như vậy, ông vẫn còn mạng và cả một trăm ngàn đô la nữa."
Người thanh niên xé cái đơn thuốc trong cuốn sổ trên bàn, anh ta ghi nguệch ngoạc vài dòng chữ lên đó rồi nhét vào túi áo cùng mấy tấm ảnh lúc nãy, "Bác sỹ lấy thuốc cho tôi đi chứ, tôi đến khám bệnh không lẽ phải ra về tay không?"
Bác sỹ Hàn thò tay lấy đại mấy vỉ thuốc trên bàn, cho vào túi nhựa zipper rồi run rẩy đưa cho anh ta.
Chỉnh sửa cuối: