[COLOR=rgb(0, 0, 255) ]Chương 4: Anh hùng cứu mỹ nhân[/COLOR]
[BOOK]Lần này nhiệm vụ điều tra được giao cho Lâm láu, thông tin Lâm láu đưa về khiến cả mấy đứa vô cùng tâm đắc. Ấy là vào tối hai ngày cuối tuần từ bẩy đến chín giờ tối nàng có buổi học Piano và thường phải chạy xe một mình đến lớp học trên một con đường khá ít người qua lại.
Vậy là tối chủ nhật nọ theo kế hoạch Khôi sẽ bám theo nàng khi nàng đi học về, còn ba đứa bạn của nó sẽ trùm kín mặt nhảy xổ ra cướp giật. Khi đó nó sẽ lao tới và cứu nàng.
Khôi hân hoan lắm, vừa chạy xe từ từ bám theo nàng nó vừa huýt sáo nho nhỏ, hôm nay nàng diện một chiếc váy xanh da trời tuyệt đẹp cưỡi trên con LX màu trắng, trông nàng thật thanh nhã và hút mắt. Ngay đúng chỗ ngã ba, lúc này trên đường chỉ có mỗi Khôi và nàng thì nó thấy có mấy tên đi xe máy từ đường khác lao tới và áp sát vào xe nàng. Nàng nhìn quanh quất với ánh mắt sợ hãi mong cứu viện. Nó cười thầm, cơ hội của nó đây rồi. Mấy tên kia ép nàng cho xe tiến vào lề đường, chỗ có hàng cây lớn, tán cây có thể che khuất, tránh ánh mắt của người đi đường.
Khôi ngó thấy cái túi của Nhật Linh vừa bị giật khỏi tay. Nó rồ ga lao đến, dựng xe, tiến tới một cách oai phong rồi giật cái túi lại, Nhật Linh đang nhìn nó, vẻ vui mừng hiện rõ trong đôi mắt nàng. Khôi thấy mình chả khác gì Lục Vân Tiên xông pha giữa đám cướp để cứu Kiều Nguyệt Nga. Nó quát lớn: "Bọn mày là ai mà dám dở trò cướp giật ở đây hả?"
Cả mấy tên quay lại, trời tối, ánh đèn đường mờ mờ nên Khôi không thấy rõ lắm nhưng hình như có gì không đúng ở đây, Ngoài Lâm, Huy, Trung thì cái đứa đầu trọc này là ai? Mà đám bạn nó ăn thuốc nở hay sao mà hôm nay đứa nào đứa nấy to cao bất thường. Nó nheo mắt nhìn kỹ lại lần nữa và rồi thầm kêu lên trong đầu:
"Á, thôi chết tôi rồi."
Đó không phải đám bạn của nó, đó là bốn tên côn đồ đích thực. Khôi từ từ lùi về phía sau, mặt nó bắt đầu xanh lét như tàu lá.
Một tên đầu trọc rút trong túi một con dao rồi rít lên nho nhỏ: "Thằng nhãi, mày tới số rồi."
Khôi tự nhủ: "Tán gái có rất nhiều cách nhưng mạng nó thì chỉ có một". Nó ôm cái túi Nhật Linh rồi nhảy lên xe phóng xe bỏ chạy, một phần hi vọng rằng mấy tên kia sẽ đuổi theo nó và cái túi mà tha cho Nhật Linh. Đúng như nó dự đoán chúng đuổi theo Khôi thật, nhưng chỉ ba tên, còn tên cầm dao ở lại.
Hắn đâu có ngờ cô từng học Karate bốn năm, bốn tên thì khó nhưng một tên thì không phải đối thủ của cô. Nhật Linh khống chế hắn một cách dễ dàng, đánh cho hắn bò lăn bò càng dưới chân cô, xong vội vã nhảy lên xe phóng đi.
Túi xách của cô chỉ có một ít đồ mỹ phẩm và tiền cũng không nhiều nên Nhật Linh không tiếc lắm cô chỉ lo cho anh chàng giúp cô, không biết có bị bọn chúng tóm được không. Đang miên man suy nghĩ thì bỗng từ đâu lại có hai chiếc xe máy rồ ga tiến tới và dần ép sát Nhật Linh. Trên xe là ba tên đeo kính đen, để ria mép trông khá kỳ dị, nhìn chúng giống mấy phiên bản của hề Saclo hơn là đầu gấu. Một lần nữa cô phải cho xe vào lề đường thầm chửi rủa cái ngày đen đủi.
Huy hàn gằn giọng: "Cướp đây, khôn hồn thì giao tiền ra!"
Nhật Linh thiểu não đáp: "Tôi vừa bị cướp, không còn xu nào nữa đâu."
Lâm láu vừa ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Khôi vừa bảo: "Đừng có giả vờ, không mang tiền ra là chết với bọn này đấy."
Vừa nói Lâm vừa rút ra một con dao chặt thịt to tổ bố mượn của bà hàng thịt cạnh chỗ trọ nó. Xong ku cậu múa múa vài đường dọa dẫm: "Hay để bọn này rạch vài nhát lên khuôn mặt xinh đẹp này nhỉ?"
Nhật Linh hơi hoảng, cô lùi lại, run run nói: "Tôi đã nói rồi, tôi.. vừa bị cướp thật mà."
Huy hàn cố giả giọng độc ác nhưng nó làm hơi quá nên nghe như thuyết minh của nhữngnhân vật phản diện trong phim chưởng hồng kong: "Ngoan thì sống mà chống cự thì chết. Bọn ta đã nói là làm, cãi bọn ta thì ngươi sẽ sớm về chầu diêm vương."
Ba đứa bắt đầu nóng ruột chả biết Khôi biến đi đâu mà mãi chưa xuất hiện khiến chúng cứ phải đứng đóng vai ăn cướp nãy giờ. Nhật Linh hơi ngờ ngợ, cô cảm giác ba tên cướp này hơi có vấn đề. Cướp gì mà một tên thì đứng im tắc tị, mặt thì trông đần thối. Một tên múa may quay cuồng với con dao to đùng nhưng không dùng nó để khống chế cô mà lại đứng cách xa cô cả mét. Một tên thì giọng nói phi tự nhiên, nghe giọng cô cảm thấy buồn cười hơn là sợ hãi.
Bỗng có ánh đèn pha xe máy rọi vào, Huy hàn giả vở cao giọng quát: "KHÔNG LÔI THÔI, BỌN NÀY KHÔNG NHỮNG CƯỚP MÀ CÒN HIẾP NỮA ĐẤY."
Tiếng còi chợt nổi lên và hai chiếc xe máy lao đến. Bốn cảnh sát cơ động bao lấy chúng, cả ba đứa bị bẻ oặt cánh tay ra sau và chiếc còng số tám kêu lên một tiếng: CÁCH!
Cả bọn bị bắt về đồn không kịp thanh minh nửa câu.
Ở đồn Khôi đã ngồi sẵn ở đó từ bao giờ cùng với cả bốn tên cướp đích thực. Thì ra may mắn cho ku cậu là cảnh sát cơ động kịp nhận ra tình hình và đuổi theo yểm trợ nó.
Nhận lại túi từ tay Khôi, Nhật Linh cảm ơn nó rối rít. Khôi đang lâng lâng hạnh phúc nở nụ cười rạng rỡ khi được đón nhận ánh mắt đầy cảm mến từ Nhật Linh thì nụ cười bống trở nên méo xẹo khi nó thấy theo sau cô là ba đứa bạn của nó thất thểu đi vào với ba cái còng trên tay.
Cuối cùng nhằm giải cứu mấy đứa bạn Khôi đành cởi bỏ chiếc áo anh hùng giải thích với công an mọi chuyện.
Mặc dù Nhật Linh cũng đứng ra làm chứng là có quen bốn đứa và xác nhận lời khai của Khôi nhưng ánh mắt cảm mến của cô bé giành cho Khôi lúc đầu không còn, thay vào đó Nhật Linh ngó nó như thể nó là một con gián hôi hám..
* * *[/BOOK]