Bài viết: 6 

Chương 10: Núi Ngõa Ốc
Trời mới tờ mờ sáng, Trụ Tử đã thức giấc, một bên đi giầy, một bên giục: ' Nhanh lên, lão Khổng vừa đến nói xe rất nhanh sẽ đến, ăn sáng xong chúng ta liền xuất phát. "
Tôi nhanh chóng thức dậy, đánh răng rửa mặt đơn giản một chút rồi xuống lầu, vừa xuống đã thấy mọi người ăn gần xong rồi, tôi đến bên cạnh Trụ Tử ngồi xuống, lấy cháo gạo kê và màn thầu rồi bắt đầu ăn như hổ đói.
Có lẽ vì sắp phải đi săn tìm kho báu, mọi người hôm nay tâm tình rất tốt, cười cười nói nói, người trong mắt mang theo tàn nhẫn hôm nay cũng ôn hòa hơn không ít.
Lão Khổng nhìn tôi ăn đến hứng khởi, đưa một đĩa rau muối và hai cái màn thầu đến trước mặt tôi, cười nói: ' Người trẻ các cậu lượng cơm lớn, ăn nhiều một chút, ăn no rồi mới có sức làm việc." Tôi cũng cười cười nói lời cảm tạ, lão Khổng này người thì văn nhã, cực kỳ lễ độ một chút cũng không giống con nhà phú quý, thật không hiểu nổi tại sao ông nội anh ta tàn độc như vậy, mà cha cũng là tính cách thổ phỉ, nếu như không có sự kiện mấy mươi năm trước, tôi có khả năng sẽ cùng với lão Khổng xưng huynh gọi đệ, gọi cậu ta một tiếng anh rồi.
Vừa ăn cơm xong, điện thoại của lão Khổng đã có người gọi đến, cậu ta đứng dậy nhận điện thoại xong, nói với Nhược Lan: "Tề đội, xe đã đến rồi, bây giờ ta có thể xuất phát."
Tôi khẩn trương kéo Trụ Tử dậy, cùng bọn lão Khổng đi ra sân. Nhìn thấy ngoài cửa đã đỗ một chiếc xe khách nhỏ, trên thân xe viết công ty du lịch Mỗ Mỗ nghênh đón đoàn khách quý. Lái xe mở cửa xe xuống bước đến trước mặt lão Khổng, cúi mình nhẹ giọng: "Nhị gia, đồ vật đều đã chuẩn bị xong, lên xe thôi ạ."
Lão Khổng ừ một tiếng khua khua tay với tài xế, tài xế gật gật đầu, đi đến phía sau chiếc xe, lên xe rồi lái đi. Người tài xế này bộ dáng khúm núm khép nép, có lẽ là người làm nhà họ Khổng, chiếc xe khách kia tám phần cũng là nhà họ Khổng đưa tới, không thể không nói, có tiền thật tốt.
Lão Khổng đưa chúng tôi lên xe, Trụ Tử lập tức ngồi vào ghế lái, xung phong làm tài xế cho chúng tôi. Thằng nhóc này bao nhiêu năm nay vẫn là nghiện xe, thằng nhóc Trụ Tử này thích nhất là lái xe, theo lời cậu ta chỉ khi cậu ta cầm cần điều khiển, giẫm bộ li hợp, nổ ga, cậu ta mới cảm thấy có cảm giác được kiểm soát, làm cho cậu ta cảm thấy an ổn. Cũng không biết cậu ta từ chỗ nào nghe được cái luận điệu này, nếu như mặt hàng này mà được phép lái tàu bay, nó chắc sẽ thống trị cả thế giới mất.
Vừa mới lên xe đã nhìn thấy những chiếc túi leo núi căng phồng chỉnh chỉnh tề tề nằm ở đó, giống như đồ dùng dã ngoại chuyên nghiệp vậy, nhà lão Khổng có tiền, lần này chuẩn bị không ít đồ tốt.
Đến núi Ngõa Ốc đại khái còn hai trăm cây số nữa, đoán chừng phải lái xe hơn hai tiếng, Trụ Tử một bên lái xe, một bên hát. Bảy người chúng tôi ngồi phía sau cũng chầm chậm tán gẫu. Hiện tại mọi người là một đội, có cùng mục đích, không quản trong thời gian ngắn phải bắt đầu làm quen, giúp nhau câu thông, tăng tiến cảm tình, không khí náo nhiệt này tuyệt đối là việc tốt, nói chuyện đến hứng khởi, mọi người đều cùng nhau cười lớn, người không biết còn tưởng bạn bè tụ hội cơ.
Thời gian trôi cũng thật nhanh, xe đã đến thị trấn nhỏ phụ cận núi Ngõa Ốc, trước khi xuống xe, Nhược Lan phân phó: "Lần này chúng ta lấy danh nghĩa là nhà xuất bản tạp chí đến núi Ngõa Ốc ghi hình, mọi người không được tự ý hành động, tất cả phải nghe tôi sắp xếp, đợi chút nữa chúng ta đi thuê mấy gian phòng, sắp xếp xong trang bị, buổi chiều tìm một hướng dẫn viên đến đi dạo một chút, tìm hiểu tình huống." Không biết từ lúc nào trên cổ Nhược Lan đã đeo một chiếc máy ảnh, cô gái này làm việc thật cẩn thận.
Ăn trưa xong, chúng tôi giả trang thành người của tạp chí địa lý quốc gia rồi xuất phát, Nhược Lan cũng tìm đến một người đàn ông bản địa khoảng năm mươi tuổi, tinh thần hăng hái, gọi là Lưu lão đầu. Bí thư trấn nghe nói có người của tạp chí địa lý quốc gia đến ghi hình, ngay lập tức tìm người hướng dẫn tốt nhất trấn đến chỉ đường cho chúng tôi. Trong lòng tôi nghĩ, nếu chúng tôi đến núi Ngõa Ốc tìm bảo vật, không biết có mang người đến cầm gậy đuổi chúng tôi đi không?
Chúng tôi cầm lấy tờ rơi quảng cáo núi Ngõa Ốc rồi đi cùng Lưu lão đầu một đường, tôi cũng cầm theo cây bút giả vờ viết viết vẽ vẽ. Thế nhưng phong cảnh núi Ngõa Ốc thật sự rất đẹp, sông nước, đường núi hiểm trở, suối xanh chảy dài, vách đá cheo veo, nếu như không phải đến để tìm thiên nhãn, có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp như này cũng thật thoải mái.
Lưu lão đầu tương đối bình thản, một đường giới thiệu cho chúng tôi các loại kì sơn dị thạch, có thể gọi tên các loại chim bay, sâu bọ trên núi. Ông ấy nói hồi còn trẻ, ông ấy từng làm kiểm lâm trên núi, đối với sự việc trên núi vô cùng quen thuộc, lại còn bảo sẽ mang chúng tôi đi đến nơi cảnh sắc tương đối đẹp để chụp ảnh, không thể để cho chúng tôi đi uổng công chuyến đi này. Nói cho cùng nhiệm vụ của bí thư trấn giao cho lão Lưu, còn việc mà chúng tôi phải giải quyết vẫn chưa có manh mối gì, tôi trước tiên làm một quảng cáo, thế nhưng qua đây chúng tôi cũng hiểu biết sơ bộ về núi Ngõa Ốc.
Núi Ngõa Ốc còn gọi là Thục Sơn, gọi là hai đỉnh Thục, sớm đã được nhắc đến ở trong Sơn Hải Kinh, phía Đông có núi Nga Mi, phía Tây có núi Ngõa Ốc. Núi Ngõa Ốc là một công viên rừng quốc gia, diện tích khoảng hơn chín mươi tám vạn mẫu, ban đầu chủ thể là cảnh quan rừng rậm, diện tích bề mặt đỉnh núi lên đến một nghìn vạn mẫu, không kể từ dáng núi hay từ diện tích mà nói, cấu trúc của nó cũng cực kỳ điển hình trên thế giới, có danh tiếng nhất là núi Mĩ Bàn. Tuy nhiên núi cảnh quan trên cao của núi Ngõa Ốc đến bây giờ vẫn chưa mở ra cho khách du lịch. Trong công viên có hơn 3500 loại thực vật và 890 loại động vật, quả là bảo tàng động thực vật danh xứng với thực. Lúc đầu, nó là hầm mỏ lâu năm, sau khi khai thác mỏ thì để lại những ngọn núi lộ thiên, lượng thực vật bị giảm mạnh, rào cản sinh thái quan trọng của thượng nguồn sông Trường Giang, thanh tra bảo vệ môi trường tỉnh Tứ Xuyên luôn phái người đến giám sát vấn đề môi trường của núi Ngõa Ốc, toàn miền đã đóng hơn ba mươi trạm thủy điện nhỏ, hơn mười doanh nghiệp khai thác nghiệp dư tạm ngừng sản xuất, tỉ lệ phục hồi của thảm thực vật đã đạt trăm phần trăm, số lượng gấu trúc cũng tăng thêm hơn mười con nữa. Hiện tại đang lên kế hoạch bảo tồn và phát triển, biến núi Ngõa Ốc thành khu tham quan, nghỉ dưỡng, tạo ra một cảnh khu rừng rậm cấp 5A (cảnh khu 5A là khu thắng cảnh AAAAA, các khu thắng cảnh, du lịch ở Cộng hòa nhân dân Trung Hoa được cơ quan du lịch quốc gia Trung Quốc xếp hạng).
Lưu lão đầu tiếp tục thao thao bất tuyệt, nói mãi không dừng giảng giải về núi Ngõa Ốc, chúng tôi cũng quan sát kĩ lưỡng hoàn cảnh xung quanh, thế nhưng vẫn không nhìn ra cái gì.
Một lần đi này liền đi hết ba tiếng đồng hồ, Nhược Lan nhìn trời cũng không còn sớm nữa, bảo mọi người nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị quay về. Chúng tôi liền bao quanh Nhược Lan, cô ấy có phát hiện gì rồi.
Nhược Lan nhìn về phía xa núi Ngõa Ốc nói: "Sau khi quan sát thực tế, tôi cảm thấy khả năng thắng càng lớn rồi, kỳ thật mặt vẽ địa đồ của tấm da cừu ở góc phải bên dưới còn có vài chữ nhỏ chính là chỉ dẫn đến vị trí của thiên nhãn, sau khi quay về, chúng ta sẽ dựa trên những biểu thị trên để xác định kế hoạch."
Mọi người đều có chút lúng túng, hôm qua không có ai chú ý đến trên bức họa còn có vài chữ nhỏ, tuy nhiên nghĩ một chút muốn nhìn thấy cũng không nhận ra, theo lời Trụ Tử mà nói thì chỉ là cơ hội làm trò cười cho thiên hạ nhiều chút, đương nhiên với tôi cũng như vậy.
Lưu lão đầu dẫn chúng tôi quay về, tôi nhìn về núi Ngõa Ốc với những đỉnh cao sừng sững phía xa, giống như có một bảo tàng dấu trong lòng đất đợi chúng tôi đến khám phá bí mật ngàn năm trên tấm da cừu.
Tôi nhanh chóng thức dậy, đánh răng rửa mặt đơn giản một chút rồi xuống lầu, vừa xuống đã thấy mọi người ăn gần xong rồi, tôi đến bên cạnh Trụ Tử ngồi xuống, lấy cháo gạo kê và màn thầu rồi bắt đầu ăn như hổ đói.
Có lẽ vì sắp phải đi săn tìm kho báu, mọi người hôm nay tâm tình rất tốt, cười cười nói nói, người trong mắt mang theo tàn nhẫn hôm nay cũng ôn hòa hơn không ít.
Lão Khổng nhìn tôi ăn đến hứng khởi, đưa một đĩa rau muối và hai cái màn thầu đến trước mặt tôi, cười nói: ' Người trẻ các cậu lượng cơm lớn, ăn nhiều một chút, ăn no rồi mới có sức làm việc." Tôi cũng cười cười nói lời cảm tạ, lão Khổng này người thì văn nhã, cực kỳ lễ độ một chút cũng không giống con nhà phú quý, thật không hiểu nổi tại sao ông nội anh ta tàn độc như vậy, mà cha cũng là tính cách thổ phỉ, nếu như không có sự kiện mấy mươi năm trước, tôi có khả năng sẽ cùng với lão Khổng xưng huynh gọi đệ, gọi cậu ta một tiếng anh rồi.
Vừa ăn cơm xong, điện thoại của lão Khổng đã có người gọi đến, cậu ta đứng dậy nhận điện thoại xong, nói với Nhược Lan: "Tề đội, xe đã đến rồi, bây giờ ta có thể xuất phát."
Tôi khẩn trương kéo Trụ Tử dậy, cùng bọn lão Khổng đi ra sân. Nhìn thấy ngoài cửa đã đỗ một chiếc xe khách nhỏ, trên thân xe viết công ty du lịch Mỗ Mỗ nghênh đón đoàn khách quý. Lái xe mở cửa xe xuống bước đến trước mặt lão Khổng, cúi mình nhẹ giọng: "Nhị gia, đồ vật đều đã chuẩn bị xong, lên xe thôi ạ."
Lão Khổng ừ một tiếng khua khua tay với tài xế, tài xế gật gật đầu, đi đến phía sau chiếc xe, lên xe rồi lái đi. Người tài xế này bộ dáng khúm núm khép nép, có lẽ là người làm nhà họ Khổng, chiếc xe khách kia tám phần cũng là nhà họ Khổng đưa tới, không thể không nói, có tiền thật tốt.
Lão Khổng đưa chúng tôi lên xe, Trụ Tử lập tức ngồi vào ghế lái, xung phong làm tài xế cho chúng tôi. Thằng nhóc này bao nhiêu năm nay vẫn là nghiện xe, thằng nhóc Trụ Tử này thích nhất là lái xe, theo lời cậu ta chỉ khi cậu ta cầm cần điều khiển, giẫm bộ li hợp, nổ ga, cậu ta mới cảm thấy có cảm giác được kiểm soát, làm cho cậu ta cảm thấy an ổn. Cũng không biết cậu ta từ chỗ nào nghe được cái luận điệu này, nếu như mặt hàng này mà được phép lái tàu bay, nó chắc sẽ thống trị cả thế giới mất.
Vừa mới lên xe đã nhìn thấy những chiếc túi leo núi căng phồng chỉnh chỉnh tề tề nằm ở đó, giống như đồ dùng dã ngoại chuyên nghiệp vậy, nhà lão Khổng có tiền, lần này chuẩn bị không ít đồ tốt.
Đến núi Ngõa Ốc đại khái còn hai trăm cây số nữa, đoán chừng phải lái xe hơn hai tiếng, Trụ Tử một bên lái xe, một bên hát. Bảy người chúng tôi ngồi phía sau cũng chầm chậm tán gẫu. Hiện tại mọi người là một đội, có cùng mục đích, không quản trong thời gian ngắn phải bắt đầu làm quen, giúp nhau câu thông, tăng tiến cảm tình, không khí náo nhiệt này tuyệt đối là việc tốt, nói chuyện đến hứng khởi, mọi người đều cùng nhau cười lớn, người không biết còn tưởng bạn bè tụ hội cơ.
Thời gian trôi cũng thật nhanh, xe đã đến thị trấn nhỏ phụ cận núi Ngõa Ốc, trước khi xuống xe, Nhược Lan phân phó: "Lần này chúng ta lấy danh nghĩa là nhà xuất bản tạp chí đến núi Ngõa Ốc ghi hình, mọi người không được tự ý hành động, tất cả phải nghe tôi sắp xếp, đợi chút nữa chúng ta đi thuê mấy gian phòng, sắp xếp xong trang bị, buổi chiều tìm một hướng dẫn viên đến đi dạo một chút, tìm hiểu tình huống." Không biết từ lúc nào trên cổ Nhược Lan đã đeo một chiếc máy ảnh, cô gái này làm việc thật cẩn thận.
Ăn trưa xong, chúng tôi giả trang thành người của tạp chí địa lý quốc gia rồi xuất phát, Nhược Lan cũng tìm đến một người đàn ông bản địa khoảng năm mươi tuổi, tinh thần hăng hái, gọi là Lưu lão đầu. Bí thư trấn nghe nói có người của tạp chí địa lý quốc gia đến ghi hình, ngay lập tức tìm người hướng dẫn tốt nhất trấn đến chỉ đường cho chúng tôi. Trong lòng tôi nghĩ, nếu chúng tôi đến núi Ngõa Ốc tìm bảo vật, không biết có mang người đến cầm gậy đuổi chúng tôi đi không?
Chúng tôi cầm lấy tờ rơi quảng cáo núi Ngõa Ốc rồi đi cùng Lưu lão đầu một đường, tôi cũng cầm theo cây bút giả vờ viết viết vẽ vẽ. Thế nhưng phong cảnh núi Ngõa Ốc thật sự rất đẹp, sông nước, đường núi hiểm trở, suối xanh chảy dài, vách đá cheo veo, nếu như không phải đến để tìm thiên nhãn, có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp như này cũng thật thoải mái.
Lưu lão đầu tương đối bình thản, một đường giới thiệu cho chúng tôi các loại kì sơn dị thạch, có thể gọi tên các loại chim bay, sâu bọ trên núi. Ông ấy nói hồi còn trẻ, ông ấy từng làm kiểm lâm trên núi, đối với sự việc trên núi vô cùng quen thuộc, lại còn bảo sẽ mang chúng tôi đi đến nơi cảnh sắc tương đối đẹp để chụp ảnh, không thể để cho chúng tôi đi uổng công chuyến đi này. Nói cho cùng nhiệm vụ của bí thư trấn giao cho lão Lưu, còn việc mà chúng tôi phải giải quyết vẫn chưa có manh mối gì, tôi trước tiên làm một quảng cáo, thế nhưng qua đây chúng tôi cũng hiểu biết sơ bộ về núi Ngõa Ốc.
Núi Ngõa Ốc còn gọi là Thục Sơn, gọi là hai đỉnh Thục, sớm đã được nhắc đến ở trong Sơn Hải Kinh, phía Đông có núi Nga Mi, phía Tây có núi Ngõa Ốc. Núi Ngõa Ốc là một công viên rừng quốc gia, diện tích khoảng hơn chín mươi tám vạn mẫu, ban đầu chủ thể là cảnh quan rừng rậm, diện tích bề mặt đỉnh núi lên đến một nghìn vạn mẫu, không kể từ dáng núi hay từ diện tích mà nói, cấu trúc của nó cũng cực kỳ điển hình trên thế giới, có danh tiếng nhất là núi Mĩ Bàn. Tuy nhiên núi cảnh quan trên cao của núi Ngõa Ốc đến bây giờ vẫn chưa mở ra cho khách du lịch. Trong công viên có hơn 3500 loại thực vật và 890 loại động vật, quả là bảo tàng động thực vật danh xứng với thực. Lúc đầu, nó là hầm mỏ lâu năm, sau khi khai thác mỏ thì để lại những ngọn núi lộ thiên, lượng thực vật bị giảm mạnh, rào cản sinh thái quan trọng của thượng nguồn sông Trường Giang, thanh tra bảo vệ môi trường tỉnh Tứ Xuyên luôn phái người đến giám sát vấn đề môi trường của núi Ngõa Ốc, toàn miền đã đóng hơn ba mươi trạm thủy điện nhỏ, hơn mười doanh nghiệp khai thác nghiệp dư tạm ngừng sản xuất, tỉ lệ phục hồi của thảm thực vật đã đạt trăm phần trăm, số lượng gấu trúc cũng tăng thêm hơn mười con nữa. Hiện tại đang lên kế hoạch bảo tồn và phát triển, biến núi Ngõa Ốc thành khu tham quan, nghỉ dưỡng, tạo ra một cảnh khu rừng rậm cấp 5A (cảnh khu 5A là khu thắng cảnh AAAAA, các khu thắng cảnh, du lịch ở Cộng hòa nhân dân Trung Hoa được cơ quan du lịch quốc gia Trung Quốc xếp hạng).
Lưu lão đầu tiếp tục thao thao bất tuyệt, nói mãi không dừng giảng giải về núi Ngõa Ốc, chúng tôi cũng quan sát kĩ lưỡng hoàn cảnh xung quanh, thế nhưng vẫn không nhìn ra cái gì.
Một lần đi này liền đi hết ba tiếng đồng hồ, Nhược Lan nhìn trời cũng không còn sớm nữa, bảo mọi người nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị quay về. Chúng tôi liền bao quanh Nhược Lan, cô ấy có phát hiện gì rồi.
Nhược Lan nhìn về phía xa núi Ngõa Ốc nói: "Sau khi quan sát thực tế, tôi cảm thấy khả năng thắng càng lớn rồi, kỳ thật mặt vẽ địa đồ của tấm da cừu ở góc phải bên dưới còn có vài chữ nhỏ chính là chỉ dẫn đến vị trí của thiên nhãn, sau khi quay về, chúng ta sẽ dựa trên những biểu thị trên để xác định kế hoạch."
Mọi người đều có chút lúng túng, hôm qua không có ai chú ý đến trên bức họa còn có vài chữ nhỏ, tuy nhiên nghĩ một chút muốn nhìn thấy cũng không nhận ra, theo lời Trụ Tử mà nói thì chỉ là cơ hội làm trò cười cho thiên hạ nhiều chút, đương nhiên với tôi cũng như vậy.
Lưu lão đầu dẫn chúng tôi quay về, tôi nhìn về núi Ngõa Ốc với những đỉnh cao sừng sững phía xa, giống như có một bảo tàng dấu trong lòng đất đợi chúng tôi đến khám phá bí mật ngàn năm trên tấm da cừu.