Tiểu Thuyết [Dịch] Hoạt Tử Nhân Truyền Kỳ - Chiến Kì Phiêu Phiêu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi hoa triêu 28, 26 Tháng hai 2022.

  1. hoa triêu 28

    Bài viết:
    6
    [​IMG]

    Tên truyện: Hoạt tử nhân truyền kì 活死人传奇.

    Tác giả: Chiến Kì Phiêu Phiêu / 战旗飘飘


    Số chương: 140

    Ảnh bìa: Internet

    Người dịch: Hoa Triêu

    Thể loại: Hồi hộp, bí ẩn

    Nguồn: Qidian.com​

    Văn án

    Lá thư kì lạ đã đưa tôi vào một cuộc hành trình đầy nguy hiểm. Trên đời này thực sự có sức mạnh khiến người ta thấy trước được tương lai sao? Những bí mật gì bị chôn vùi trong tàn tích của các vương triều cổ đại? Người đàn ông bí ẩn kia đến từ đâu? Hãy cùng tôi khám phá chân tướng và bước vào thế giới khác nhé!
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tư 2022
  2. hoa triêu 28

    Bài viết:
    6
    Chương 1: Bức thư kì lạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày 5 tháng 11 năm 1980, tôi sinh ra trong một gia đình nông dân bình thường tại Hoàng Thạch, Hồ Bắc. Người ta nói lúc tôi sinh ra, chiếc giếng khô nhiều năm trong sân đột nhiên phun lên đầy nước. Người nhà mê tín, không biết đây là điềm lành hay gở bèn tìm cho tôi một ông thầy đoán mệnh xem cho tôi một quẻ. Ông thầy nói tôi trước năm 29 tuổi mệnh cách cũng chỉ bình thường nhưng đến khi gần 30 sẽ gặp được một vị quý nhân. Mặc dù nói là quý nhân nhưng mệnh số chuyển biến toàn bộ phụ thuộc vào lự chọn của chính tôi. Gặp may thì thăng quan tiến chức, đại phú đại quý; còn xui xẻo thì quỷ thần ngáng đường, thập tử nhất sinh; cũng có thể cả đời chỉ bình thường an phận. Người nhà chưa hiểu rõ muốn hỏi lại kĩ càng thì lão chỉ bỏ lại mọt câu thiên cơ bất khả lộ rồi rời đi còn mang theo bao lì xì lớn của nhà tôi.

    Lúc tiểu học nhìn đưa trẻ khác được cha mẹ đưa đón, tôi mới hiểu ra gia đình thì phải có cha mẹ và con cái. Còn tôi thì chỉ có bác cả chiếu cố chăm sóc. Dù cho bác coi tôi như con ruột mà đối đái, trong thâm tâm non nớt tôi vẫn cảm thấy thiếu thốn chút gì đó.

    Khi tốt nghiệp cấp hai, bác cả thần thần bí bí như ăn trộm mang tôi đi gặp một người. Đợi tôi nhìn thấy người phụ nữ nằm thẳng trên giường bệnh, bác cả mới nói bà là mẹ ruột của tôi nhưng vì một vài nguyên nhân tôi không thể gặp mặt bà. Qua lần này chắc phải đợi mấy năm nữa mới lại gặp mặt. Nhìn người mẹ hai mắt ngây dại, thần trí không thanh tỉnh trên giường bệnh, tôi khóc to một trận. Tôi không hiểu bác cả có ý định gì, cho phép tôi mẹ ruột mà lại thần bĩ như thế. Theo lời của bác thì tất cả ddeeud là do cha ruột của tôi khi rời nhà dặn dò lưu lại. Còn nguyên nhân thì cha cũng không nói với bác.

    Tôi nỗ lực học tập, đỗ vào một trường đại học tốt ở ngoại thành. Trong quãng thời gian ở đại học tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện của cha mẹ. Trước giờ chưa từng gặp qua cha, ông là người như thế nào? Ông còn sống hay đã chết? Cho đến khi tôi tốt nhiệp đại học, bác cả thấy tôi đã trưởng thành mới nói cho tôi biết câu chuyện của cha. Đây đúng là một câu đố khó lý giải khiến tôi không cách nào tiếp thu thế nhưng tôi cũng phải tiếp thu nó.

    Mang theo mớ nghi vấn trong lòng, tôi không cách nào tiếp nhận được cuộc sống xa hoa trụy lạc nơi thành thị. Cho đến khi biên giới điều binh, tôi lựa chọn báo danh nhập ngũ, gân cốt gần rèn luyện, ý chí cũng cần tôi luyện. Mớ nghi hoặc trong lòng cũng cần quên đi.

    Sau hành trình ba ngày ba đêm, chiếc xe quân đôi trở chúng tôi đến vùng đất xa xôi: Tân Cương. Tân Cương không đẹp như tôi tưởng tượng, cuộc sống quân ngũ cũng khổ cực hơn nhiều so với tôi dự liệu. Trên đường núi nắng nóng như đổ lửa, tôi cùng những chàng trai trẻ đến từ năm châu bốn bể cùng nhau vác nặng; trên thao trường huấn luyện đầy băng tuyết tôi cùng những chiến hữu đáng yêu mồ hôi như mưa; trên chiếc chòi gác sơn đen tĩnh lặng, tôi cùng lão đội trưởng cầm súng trong tay chấp hành nhiệm vụ người lính.

    Trên trời, mặt trời vẫn giống như ngày hôm qua nhưng trăng của doanh trại đêm nay đã không còn giống đêm qua nữa. Trước ngực cài bông hoa lớn màu đỏ, trong tay là hành trang nặng trĩu. Mới kia còn là tân binh, là những chàng trai trẻ tràn đầy nhiệt huyết, những tiếng mắng mỏ của quản giáo còn văng vẳng bên tai. Chúng tôi ôm ấp, khóc, ca hát, mọt thằng nhóc kích động ô lấy tôi nói chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại. Tôi cười, vĩnh viễn không quên.

    Xe quân đội mang chúng tôi dời Tân Cương. Sau chuyến này, trong lòng tôi buông bỏ được nhiều điều. Ngày qua ngày, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, tôi bắt đầu chờ mong vào tương lai.

    Tôi tên Tiêu Đông, năm nay 28 tuổi, 21 tuổi nhập ngũ đến Tân Cương, sau ba năm thì xuất ngũ. Sau khi rời ngũ, tôi đã làm qua một vài công việc nhưng không được lâu, sau này quay về quê hương giúp bác cả kinh doanh. Đầu năm nay, tôi đột nhiên muốn đi trải nghiệm một cuộc sống khác. Đúng lúc bác tôi có một người bạn ở Bắc Kinh đang làm chủ quản công ty. Bác nhờ người ta an bài cho tôi một công việc ở đó.

    Bác giúp tôi thu dọn hành lí rồi đưa tôi ra trạm xe lửa. Lúc đợi xe, bác dặn đi dặn lại tôi phải chăm sốc bản thân thật tốt, nói tôi không còn trẻ nữa, nên tìm người yêu rồi. Trẻ tuổi không hiểu lòng cha mẹ, tôi phối hợp gật gật đầu rồi đáp ứng nhưng trong lòng lại nghĩ về cuộc sống mới phía trước.

    Đến lúc lên xe, bác nắm lấy tay tôi nghẹn ngào nói: "Việc kia đã qua bao nhiêu năm rồi, con bỏ nó đi. Chỉ cần con sống tốt thì mọi chuyện đều tốt cả.'

    Trong lòng tôi nổi sóng, tôi vỗ vỗ lấy tay bác, ôm ông rồi mang hành lý lên xe. Hành trình về phương bắc bắt đầu.

    Tháng năm ở Bắc Kinh khiến người ta cảm thấy có chút ấm áp, thoải mái. Xử lý xong công việc trong tay, tôi xoa xoa bả vai nhức mỏi rồi tan ca quay về nhà.

    Vừa đến cổng tiểu khu, bác bảo vệ đưa cho tôi một phong thư nói là của tôi. Tôi nói tiếng cảm ơn rồi quay ra đi thẳng về nhà. Trong thang máy, tôi xem địa chỉ trên bao thư, là Thành Đô. Tôi thật buồn bực, tôi làm gì có người thân hay bạn bè gì ở Thành Đô, làm sao lại có người gửi thư cho tôi được chứ.

    Vào phòng, tôi mệt mỏi nằm dài trên chiếc sô pha, đang mơ mơ màng màng ngủ thì chợt nhớ đến phong thư, tôi tiện tay mở bao bì, rút lá thư ra. Trên lá thư chỉ có đúng một câu ngắn gọn:

    " Trước tám giờ tối ngày mồng 5 tháng 5, đến nhà hàng Bát Tiên tìm Khổng Cửu Linh"

    Tiêu Tứ Hải

    Ngày 1 tháng 5 năm 2008.

    Câu nói ngắn gọn này làm tôi ù ù cạc cạc, Khổng Cửu Linh là ai? Tại sao bảo tôi đi tìm hắn? Lão Tiêu Tứ Hải này có phải gửi nhầm người rồi không?

    A! Không đúng, cái tên Tiêu Tứ Hải này thật quen, lại là Tiêu Tứ Hải. Tôi bật người khỏi ghé sô pha ngồi thẳng dậy bởi vì Tiêu Tứ Hải là tên ông nội tôi.

    Qua mấy phút sau tôi mới hồi thần lại, nhìn bức thư trong tay, trong đầu tôi nhớ lại lời bác cả kể về câu chuyện của ông nội và cha.

    Tháng 6 năm 1945, ông tôi 28 tuổi có hai đứa con trai. Bác cả tôi Tiêu Bình Nam lúc ấy 6 tuổi còn cha tôi là Tiêu Vạn Sơn 4 tuổi. Một ngày cuối tháng sáu, ông gọi bác và cha tôi lại, dặn dò kĩ càng là phải nghe lời bà nôi tôi. Ông có việc cần đi xa một chuyến đẻ giải quyết. Su đó bà nội tôi nước mắt lưng tròng dắt tay hai đứa trẻ nhìn bóng lưng ông dần xa, hai anh em cũng khóc nước mắt nước mũi tèm lem.

    Thế nhưng ông tôi một đi không trở lại, cho đến khi bác và cha lập gia đình, bà tôi vì ưu tư quá độ mà bệnh không dậy được, cha vì đau lòng cho bà đã bỏ qua lời can ngăn của bác hai, vứt lại tôi khi ấy mới một tuổi đi tìm ông nội, hi vọng bà tôi khi còn sống có thể nhìn được mặt ông.

    Bất hạnh thay, cha tôi cũng đi mà không trở lại. Bà tôi mất không bao lâu sau thì mẹ tôi bệnh, thần trí dần dần trở nên không rõ ràng. Mẹ được nhà ngoại đưa về còn tôi thì bị vứt cho bác cả. Bác dẫn tôi trở về nhà, sau này khi tôi trưởng thành mới đem chuyện của cha và ông kể cho tôi. Bác dặn dò tôi ngàn lần không được đi tìm người vì bác sợ tôi cũng có đi mà không về được.

    Trong những năm qua, tôi ít nhiều gì cũng có suy nghĩ muốn đi tìm ông và cha nhưng điều đó cũng chỉ dừng lại ở suy nghĩ, trong tim tôi cũng thấy có chút ăn năn. Thế nhưng khi thấy bức thư này mọi sự do dự trước kia đều biến thành kiên định.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  3. hoa triêu 28

    Bài viết:
    6
    Chương 2: Gặp lại chiến hữu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lòng tôi đang tranh đấu kịch liệt thì lá thư này đã dập tắt nghi ngờ và khơi dậy khát vọng trong tôi, bao nhiêu năm qua, nút thắt trong lòng tôi đã có biện pháp tháo gỡ. Nhưng bác cả đã dặn tôi hãy bỏ chuyện này đi, bác lớn tuổi rồi, nếu tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn người sẽ chịu không nổi.

    Cả đêm thức trắng, hôm nay đã là ngày mồng 1 tháng 5 rồi, chỉ còn vài ngày nữa là đến mồng 5 tháng 5. Nếu bỏ qua lần này có lẽ tôi sẽ tiếc nuối cả đời. Mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, tôi mơ thấy bóng lưng cha cùng ông nội trước mặt tôi đang càng ngày càng xa dần. Tôi quơ tay ra bắt lấy họ nhưng chỉ chạm được vào không khí.

    Sáng sớm sau, tỉnh dậy tôi liền quyết định đi một chuyến để thử vận may. Tôi cầm điện thoại muốn báo cho bác một tiếng nhưng lại thôi vì không muốn làm người lo lắng. Tôi thu dọn sơ qua rồi đến trạm xe.

    Sốt ruột chờ đợi hơn ba tiếng đồng hồ, tôi cuối cùng cũng được ngồi lên xe đến Thành Đô. Nói kể cũng lạ, từ sau khi quyết định Thành Đô, trong lòng tôi bình yên hẳn. Thậm chí tôi còn mong đợi những chuyện sẽ gặp phải sau này, có lẽ may mắn sẽ chiếu cố tôi.

    Đang nghĩ ngợi, âm báo tin nhắn trong điện thoại vang lên, tôi lấy ra xem. Thì ra trong nhóm chiến hữu cũ có người gửi tin nhắn bảo tết Đoan Ngọ sắp đến, mọi người tụ họp một bữa. Tôi đột nhiên nghĩ đến, Trụ Tử chính là người Thành Đô, lần này có thể nhờ cậu ta giúp đỡ, chẳng may gặp chuyện ngoài ý muốn cũng có người chăm sóc. Nghĩ đến đây, trong lòng tôi tự nhiên nhẹ nhõm hẳn.

    Trụ Tử tên thật là Vương Quốc Trụ, là người Thành Đô, Tứ Xuyên, trước đây trong quân ngũ hai người chúng tôi giường trên giường dưới, quan hệ vô cùng tốt, thân như anh em ruột. Ngày xuất ngũ, thằng nhóc ôm tôi khóc rất lâu, nói sau này tôi nhất định phải đến Thành Đô thăm cậu ta. Sau này, chúng tôi vẫn thường liên lạc, tuy nhiên vì đủ mọi lí do mà không gặp nhau được, nghĩ đến cũng thật là có lỗi.

    Tôi ngay lập tức tìm số điện thoại của Trụ Tử rồi gọi qua, sau khi kết nối, vẫn là cái khẩu âm Tứ Xuyên quen thuộc: "Đông ca, có chuyện gì mà lại gọi điện thoại cho em vậy?" Tôi nói: "Anh có việc đến Thành Đô một chuyến, tìm cậu tụ tập." Trụ Tử giọng điệu vui vẻ, cao hứng: "Đông ca, anh không lừa em chứ? Lúc nào anh đến, em tới đón anh, chúng ta lâu lắm rồi không gặp mặt." Tôi nói với cậu ta giờ xuống trạm, đồng thời bảo cậu ta mời tôi ăn cơm, Trụ Tử sẵn sàng đáp ứng, ngữ khí vui vẻ.

    Cúp điện thoại, tôi nhớ lại cuộc sống bộ đội trước đây, trong lòng lại cảm khái một phen. Nghĩ đến thời gian tôi vừa đến Tân Cương, tân binh đều là một đám lỗ mãng, đối với cuộc sống quân đội vô cùng chờ mong và kì vọng. Trong đám tân binh có một tên to con cao to rắn chắc, thường xuyên bắt nạt tân binh khác. Tên đó chính là Trụ Tử, tôi cũng là một thành viên trong đám tân binh bị bắt nạt.

    Việc này trong quân doanh vô cùng bình thường nên các giáo quan sẽ không quản. Thế nhưng lời oán thán ngày càng nhiều cũng càng ngày càng không thể nhẫn nhịn. Sau đó, tôi cùng vài người khác quyết định tìm cơ hội dậy dỗ cậu ta một chút.

    Một buổi tối nọ, vào ngày kỉ niệm thành lập quân đội, mọi người đều được uống rượu thoải mái. Trụ Tử uống hơn mười bình rượu, say đến bất tỉnh nhân sự. Lớp trưởng nhờ tôi cùng vài người đưa cậu ta trở về nghỉ ngơi. Chúng tôi như vác lợn chết vác cậu ta về vứt lên giường, sau đó cởi quần áo cậu ta ra chỉ để lại chiếc quần lót rồi mặc cậu ta ngủ. Đợi đến rạng sáng, tôi lặng lẽ ngồi dậy, lấy chiếc còi thổi bên tai Trụ Tử một hồi, sau đó giả vờ bắt đầu mặc quần áo. Trụ Tử giật mình tỉnh giấc, tưởng tiếng còi tập hợp khẩn cấp, bật dậy khỏi giường chạy ngay ra ngoài cửa. Tôi nhanh chóng chạy ra đóng cửa lại, sau đó giữ lấy đồng đội đã mặc xong quần áo khác, bảo cậu ta đừng động. Mọi người bây giờ mới biết là tôi trêu Trụ Tử, đều bảo tôi gan lớn, làm tốt lắm, sau đó quay về giường ngủ.

    Trụ Tử sau khi phi ra mấy phút mới phát hiện bản thân bị lừa, thế nhưng chỉ mặc một cái quần lót, thẹn quá hóa giận ở bên ngoài đá cửa. Nhưng mọi người đều không mở cửa cho cậu ta. Cuối cùng, lớp trưởng cảm thấy đủ rồi mới mở cửa cho cậu ta vào. Trụ Tử vào phòng, nổi giận đùng đùng bảo tôi đi qua đó vì tôi ngủ ngay dưới giường Trụ Tử nên tôi có hiềm nghi lớn nhất. Tôi đương nhiên chết cũng không thừa nhận, tính cách ăn mềm không ăn cứng, thiếu chút nữ cùng Trụ Tử choảng nhau một trận. Nhưng may mà mọi người kéo chúng tôi ra, trận này đương nhiên không đánh được tới. Tuy nhiên sau chuyện này, thái độ của Trụ Tử với mọi người tốt lên không ít, nói cho cùng mọi người đều là chiến hữu, quan hệ cũng chậm rãi hòa thuận, Trụ Tử sau đó trở thành anh em tốt của chúng tôi.

    Sau chuyện đó, còn có một lần huấn luyện ném lựu đạn, tôi và Trụ Tử được phân vào một nhóm. Tiểu tử này không biết vì chưa tỉnh ngủ hay não có vấn đề mà mở chốt lựu đạn ném đi nhưng nó va vào hòn đá rồi bật ngược trở lại, rơi ngay dưới chân chân cậu ta. Thế mà tên này vẫn ngây ngốc đứng yên nhìn quả lựu đạn. Tôi ngay lập tức gạt chân đá Trụ Tử xuống chiến hào rồi phi người xuống theo. Sau một tiếng nổ oành, trên người hai chúng tôi toàn là đất, giáo quan tức đến mức lôi mười tám đời tổ tông nhà Trụ Tử ra mắng một lượt, kết quả tôi được biểu dương trước toàn quân. Mọi người đều nói là tôi cứu Trụ Tử một mạng, nên gặp mặt phải gọi tôi một tiếng Đông ca. Cứ như vậy tôi thực sự thành đại ca của Trụ Tử.

    Sau này, quan hệ của tôi và Trụ Tử càng ngày càng tốt lên, tình cảm như anh em, tôi mới hiểu ra kì thực Trụ Tử không phải người xấu. Chỉ là cậu ta hồi nhỏ nhà nghèo, bị mọi người bắt nạt thế nên cậu ta mới bắt đầu làm người xấu. Theo đạo lý của Trụ Tử, con người phải hung ác một chút mới không bị bắt nạt.

    Lúc xuất ngũ, Trụ Tử ôm tôi khóc, nói tôi mãi mãi là anh Đông của cậu ta, chúng tôi mãi mãi là anh em. Tôi hứa có thời gian nhất định sẽ đến thăm cậu ta. Đã qua mấy năm rồi, thật nhớ cậu ta mà.

    Đợi lâu thật lâu cuối cùng cũng tới rồi. Vừa xuống xe tôi đã thấy Trụ Tử một bên hướng về chỗ tôi vẫy tay, một bên gọi anh Đông. Tên tiểu tử này cường tráng như trâu, cao đến một mét chín, cái đầu nổi bật trong đám người.

    Đến trước mặt Trụ Tử, túi còn chưa bỏ xuống tôi đã ôm chặt lấy cậu ta rồi đấm vào vòm ngực căng phồng của cậu ta cười hỏi: "Cậu tên tiểu tử này không quên tập luyện, vẫn giống y như con trâu." Trụ Tử đón lấy cái túi, kéo tay đôi: "Đi, mang anh đi ăn đồ ngon."

    Trụ Tử tìm một quán đồ ăn Trung, gọi một đống lớn đặc sản rồi thêm vài bình rượu nói muốn cùng tôi ôn lại chuyện cũ.

    Qua ba tuần rượu, hai người chúng tôi nói từ chuyện nhập ngũ đến xuất ngũ, rồi lại nói đến việc phải bôn ba vì cuộc sống, cảm thán cuộc sống thật chẳng dễ dàng. Trụ Tử uống xong chén rượu, hỏi tôi: "À đúng rồi, anh Đông lần này đến Thành Đô có chuyện gì vậy?"

    Tôi ngừng một chút, nghĩ lại Trụ Tử cũng không phải người ngoài, bèn lấy lá thư khó hiểu cùng chuyện của cha và ông nội nói cho cậu ta. Trụ Tử trầm ngâm suy nghĩ nói: "Việc này có chút nguy hiểm, có lẽ có người muốn báo thù nhà anh. Tối ngày mồng 5 tháng 5 em cùng anh đi, đúng lúc em biết địa chỉ nhà hàng này."

    Thấy Trụ Tử khảng khái như thế, trong lòng tôi thật cảm động vì tôi biết cậu ấy sợ tôi có chuyện. Sau đó tôi lại gọi thêm vài bình rượu. Chúng tôi uống đến tờ mờ sáng mới quay về nhà Trụ Tử, hai người đầu óc quay cuồng, choáng váng đi ngủ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng ba 2022
  4. hoa triêu 28

    Bài viết:
    6
    Chương 3: Nhà hàng Bát Tiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai ngày tiếp đó, Trụ Tử mang tôi đi nếm thử ẩm thực Tứ Xuyên, mỹ thực ở khắp các phó lớn ngõ nhỏ có thể gọi chúng tôi đều ăn thử một lần. Không thể không cảm thán, ẩm thực Tứ Xuyên mê lực vô cùng lớn, trong tất cả các nền ẩm thực Trung Quốc nó có lẽ được đứng đầu.

    Trong lúc đi thưởng thức mĩ thực tôi cũng không hề nhàn rỗi. Tôi sắp xếp mọi chuyện rồi nói lại tỉ mỉ thêm một lần cho Trụ Tử, bao gồm toàn bộ những chi tiết bị xem nhẹ. Trụ Tử nghe vô cùng nghiêm túc, chúng tôi mang tất cả khả năng hợp lại, rồi tỉ mỉ phân tích, đại khái có thể suy luận ra ba việc:

    - Thứ nhất, có khả năng thư bị gửi sai, nếu là như vậy thì phải có đủ hai điều kiện có người cùng tên với ông nội tôi, với lại có một người nữa phải cùng tên với tôi, hơn nữa, người gửi thư lại vừa lúc viết sai địa chỉ, đem địa chỉ viết thành của tôi. Vì thế tôi mới nhận được phong thư đó. Nhưng tỉ lệ này rất thấp, so với việc này thì mua sổ số còn có tỉ lệ trúng cao hơn. Vì thế suy luận này căn bản có thể không cần suy xét đến.

    - Thứ hai, có khả năng khi ông tôi còn trẻ đã làm ra việc gì đó đắc tội người khác, bị họ ghi thù. Hiện tại, những người này biết đến sự tồn tại của tôi nhưng không đến tìm tôi mà dùng danh nghĩa của ông tôi gửi thư dẫn dắt tôi tới để phục thù. Cách suy luận này có khả năng lớn, nói chi cùng thì những năm 50, 60, chiến tranh xảy ra, tình hình đất nước rối loạn, bất an, xã hội cũng bất ổn, pháp chế thì nhiều chỗ hổng. Người dân năm đó vì cuộc sống mà chuyện gì cũng làm được. Tuy vậy, từ sâu trông trái tim tôi cũng không nguyện ý tin tưởng khả năng này. Bởi vì nếu thật như vậy, ông nội tôi có khả năng đã gặp chuyện ngoài ý muốn, lành ít dữ nhiều. Mà cha tôi rất có thể cũng bị cuốn vào chuyện của ông. Hai người bao nhiêu năm nay bặt vô âm tín vì bị người ta hãm hại hoặc trả thù xác suất tương đối cao. Không cần biết tôi có muốn tin tưởng vào cách nghĩ này không, tôi vẫn phải chuẩn bị thật tốt để tiếp thu nó.

    - Thứ ba, có khả năng người tên Khổng Cửu Linh quen biết ông nội tôi, có lẽ hai người còn có giao tình hay nói cách khác Khổng Cửu Linh là bạn của ông tôi hoặc có mối quan hệ nào đó khác. Ông tôi có lẽ gặp phải chuyện gì đó nên đã qua đời. Nhưng ông lại có chuyện gì đó nhất định phải nói với tôi, rồi ông phó thác cho Khổng Cửu Linh tìm tôi, hoàn thành di nguyện của người. Thế nhưng tôi lại không biết Khổng Cửu Linh, nếu như nhận được thư của ông ta, tôi chắc chắc không tin tưởng mà đi gặp mặt. Vì thế mà Khổng Cửu Linh dựa vào danh nghĩa ông nội để viết thư cho tôi, có như vậy tôi mới tin tưởng rồi đến Thành Đô tìm kiếm ông ta. Suy luận này xác suất vô cùng lớn, tôi cũng có thể tiếp thu tương đối. Chung quy, trong tiềm thức con người đều khó chấp nhận những chuyện quá phức tạp, nham hiểm.

    Còn về cái người tên Khổng Tử Linh khiến chúng tôi tiêu phí mất một phen công phu mới điều tra ra một chút lai lịch của hắn.

    Khổng Cửu Linh kinh doanh ba nhà hàng, hai khách sạn và hai câu lac bộ giải trí cao cấp, lại còn cùng với người khác hợp tác mở vài công ty giao dịch nhưng không phải pháp nhân mà chỉ là một chủ đầu tư. Chúng tôi cũng không tìm được bức ảnh nào của hắn ta cả. Ngoài ra Khổng Cửu Linh còn là hội viên của Hội đồ cổ Tứ Xuyên, trong thị trường giao dịch đồ cổ ở Tứ Xuyên có danh tiếng nhất định.

    Đối với một người bôn ba mà vẫn một nghèo, hai trắng như tôi mà nói, tên Khổng Cửu Linh này chính là người chiến thắng trong cuộc sống. Lại tỉ mỉ so sánh một chút, tôi với thế thân hiển hách của Khổng Cửu Linh không có lấy nửa phân quan hệ.

    Trụ Tử cũng bị kết quả điều tra làm cho kinh ngạc. Cậu ta cứng nhắc quay đầu sang nói bới tôi: "Anh xem, tên Khổng Cửu Linh này có lẽ cùng ông nội anh làm ăn, cùng nhau lập nghiệp, cùng nhau làm giàu. Hiện tại ông nội anh bệnh nặng rồi nên bảo hắn ta gọi anh đếp tiếp quản tài sản. Anh tên tiểu tử này sắp giàu to rồi."

    "Ừ nhỉ, có khi sự tình đúng như cậu nói, sao tôi không nghĩ đến nhỉ. Yên tâm đi, đến khi đó cậu chắc chắn có chỗ tốt, chúng ta là ai vói ai chứ, cậu nói đúng không?" Tôi phối hợp với Trụ Tử nói.

    "Đúng, đúng ông nội anh." Trụ Tử quay lại nói: "Những năm nay có biết bao nhiêu người vì phú quý mà bất nhân, bất nghĩa. Đừng nghĩ tốt đẹp quá, phải tính toán cho cả những điều tồi tệ nhất, thông minh lên, một chút tâm nhãn cũng không có."

    Trụ Tử nói rất có lý, tôi cũng không tin tưởng trên trời sẽ rơi xuống miếng bánh có nhân. Bất luận như nào, lần này tôi nhất định phải gỡ bỏ được nút thắt trong lòng.

    Bảy giờ tối ngày mồng 5 tháng 5, Trụ Tử mang tôi đến nhà hàng Bát Sơn nằm ở rìa thành thị náo nhiệt, trang trí vô cùng sang trọng. Nhìn một cái liền biết đây không phải nơi bình thường. Chúng tôi đến gần cửa, trong nhà hàng chia ra thành lầu trên và lầu dưới. Lầu dưới có vài người đang ăn cơm, nhìn lên lầu trên, một người đàn ông đứng cách lan can ba mét, đi giày da, mặc tây trang cảnh giác nhìn xung quanh, có vẻ giống người làm hoặc là vệ sĩ.

    Trụ Tử kéo tôi lên lầu, vừa hay chạm mặt hai người đàn ông, họ kéo chúng tôi lại: "Hai vị, lầu hai hôm nay có người bao trọn rồi, hai vị muốn ăn cơm mời đi xuống lầu dưới." Bỏ qua việc tìm người, cái tư thế cùng thái độ này khiến tôi vô cùng khó chịu. Lại nhìn Trụ Tử đang nắm chặt tay, xem ra tên tiểu tử này còn tức giận hơn cả tôi. Thấy Trụ Tử gắt gỏng muốn lên lầu, tôi ngăn nó lại, quay ra cười với chàng trai trẻ: "Chúng tôi không ăn cơm, tôi tới tìm Khổng Cửu Linh có việc quan trọng."

    Chàng trai trẻ sắc mặt khẽ biến: "Cậu quen Cửu gia?" Tôi diễn tiếp, giả vờ nói: "Tôi tìm Khổng Cửu Linh có việc quan trọng, trì hoãn lại rồi cậu xem xét cẩn thận." Đoán chừng anh ta thấy vừa mới bắt đầu tôi đã gọi thẳng tên Khổng Cửu Linh nên nghĩ tôi có chút lai lịch, anh ta bèn vẫy vẫy tay nói: "Đi cùng tôi đi."

    Cậu ta mang tôi đi qua hành lang dài của lầu hai, rẽ qua một góc, đến trước cửa phòng liền nói với chúng tôi: "Hai vị đợi ở đây một chút, đừng đi lung tung, tôi vào thông báo với Cửu gia một tiếng." Nố xong cậu ta mở cửa vào rồi quay ra đóng luôn cửa lại. Nhìn qua thì thấy nơi đây giống như một phòng bao, tôi ở ngoài cửa mà vẫn mơ hồ nghe được tiếng cười cười nói nói bên trong. Trụ Tử quay đầu nhìn tôi, khóe miệng cười cười rồi gật đầu một cái, tôi không hiểu Trụ Tử có ý gì nhưng cũng vô thức mà gật đầu một cái. Ai nghĩ tới Trụ Tử nhấc chân đá cửa bay ra, sải bước lớn đi vào. Tôi nhất thời luống cuống không biết làm sao, thầm trách Trụ Tử quá lều lĩnh rồi cũng theo nó vào trong.

    Đây là một căn phòng lớn, trong phòng còn kê một cái bàn bên trên để đầy món ăn nhưng chỉ có năm người đang ngồi, bên cạnh còn có ba người đàn ông mặc tây trang, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn tôi và Trụ Tử.

    Trên bàn ăn cũng không có chủ vị rõ ràng, tôi cũng không biết ai là Khổng Cửu Linh, nhất thời cứng ngắc đứng im tại chỗ, Trụ Tử đoán chừng cũng không chuẩn bị xem sau khi vào phòng sẽ làm gì, chỉ đứng nhìn bọn họ rồi hắng hắng giọng: "Tôi tìm Khổng Cửu Linh, các người ai là Khổng Cửu Linh?" Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã, đoán chừng mấy người đứng bên lan can nghe thấy tiếng Trụ Tử đá cửa nên toàn bộ đều chạy vào phòng, bao quanh tôi với Trụ Tử.

    Trong lòng tôi lúc này mới cảm thấy không ổn, có lẽ chúng tôi đã vào hang ổ của bọn cướp rồi. Tôi kéo lấy Trụ Tử rồi nắm chặt lấy cánh tay nó. Tình huống này không ổn có lẽ phải đánh nhau. Trụ Tử quay lại nhìn tôi, biểu thị đã hiểu.

    Trong không khí đầy căng thẳng, một lão nhân tóc bạc đứng dậy, không nhanh không chậm nói: "Tôi là Khổng Cửu Linh, hai vị tiểu huynh đệ tìm tôi có chuyện gì?".
     
  5. hoa triêu 28

    Bài viết:
    6
    Chương 4: Người đàn ông thần bí

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngược lại với dự liệu của tôi, Khổng Cửu Linh này vô cùng sảng khoái. Thế nhưng tôi lại không biết tiếp lời ông ta thế nào bởi trên lá thư chỉ nói tôi đến đây tìm Khổng Cửu Linh chứ không nói tìm ông ta làm gì. Điều này xác thực là do tôi thất lễ, không suy xét cẩn thận đã đường đột mạo phạm.

    Thế nhưng tôi vẫn phải tiếp lời lão, phải làm cho Khổng Cửu Linh cảm thấy không phải là tôi kiếm cớ gây chuyện. Hoặc là tôi có thể bỏ chạy trong vô vọng, quan trọng là chạy không thoát nhất định sẽ bị đánh một trận. Mà hai loại kết quả này tôi đều không muốn.

    Tôi tỉ mỉ quan sát Khổng Cửu Linh, lão nhân này đầu đã bạc trắng, râu cũng dài hơn tôi, khóe mắt xếp đầy nếp nhăn nhưng vẫn mười phần sáng suốt, xương cốt lão nhô ra, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt, da lão cũng không còn hồng hào nữa. Nếu đoán không nhầm, Khổng Cửu Linh chắc cũng tầm 70, 80 tuổi, cùng thế hệ với ông nội tôi. Nếu như hồi trẻ lão và ông nội tôi có giao tình hoặc là lão quen ông nội tôi, tôi chỉ cần nói tên ông nội ra, lão nhất định sẽ có phản ứng.

    Nghĩ xong chủ ý, tôi ho hai tiếng, bình tĩnh thản nhiên nói: "Là Tiêu Tứ Hải bảo tôi tới tìm ngài."

    Nói dứt câu, trong lòng tôi cũng không có chắc chắn, là địch hay bạn, là phúc hay họa đành dựa vào may mắn vậy. Dù sao thì cái gì nên đến đều đến rồi, cũng không thể lúc nào cũng sợ hãi.

    Tôi nói xong thì nhìn Khổng Cửu Linh, lão đứng đần ra, trên mặt đầy kinh ngạc thậm chí trong mắt còn có tia sợ hãi nhìn thẳng vào tôi, nhất thời nói không ra lời. Mấy lão nhân bên cạnh cũng lung lay đứng dậy, kinh hãi nhìn tôi, phảng phất như có chuyện gì đáng sợ lắm.

    Mấy lão nhân này phản ứng đều giống nhau làm tôi không hiểu có chuyện gì, trong lòng lại dâng lên chút khẩn trương. Tôi chỉ muốn tìm chút manh mối nhưng chuyện kì dị gì đang xảy ra đây?

    "Cậu con mẹ nó nói cái gì? Tiêu Tứ Hải đã chết mấy mươi năm nay rồi. Cậu là ai?" Lão nhân đeo kính đập bàn quát lên, giọng nói khàn khàn run rẩy.

    Kinh ngạc trên mặt Khổng Cửu Linh biến mất, lão ngay lập tức phản ứng lại, phất tay bảo lão đeo kính đừng nói nữa. Rồi lão liếc sang tôi, bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tầm năm giây sau, lão nghiến răng: "Trói hai tên này lại cho ta."

    Mẹ nhà ông chứ, tôi thầm mắng trong lòng, bao nhiêu năm qua tôi cũng đã chuẩn bị trong lòng. Kể cả khi có người nói ông tôi đã mất hay cha tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi đều có khả năng tiếp thu. Nếu như lời tôi nói có vấn đề, lão cũng nên hỏi tôi cho rõ ràng chứ, mẹ nó mấy lão già này một câu cũng không nói đã muốn trói chúng tôi là sao, tưởng chúng tôi dễ bắt nạt lắm hả.

    Trụ Tử nhìn thấy tình thế không đúng, quay qua nhìn tôi rồi lập tức lùi lại phía sau một bước, tình huống này chính là muốn chuẩn bị đánh nhau. Tôi cũng hồi thần lại, tình huống trước mắt đối với chúng tôi mười phần bất lợi, không thể lấy cứng đối cứng. Tôi vốn muốn khuyên nhủ Trụ Tử bình tĩnh trước đã, nhưng lời chưa kịp nói, bảy tám tên mặc tây trang đã bao vây chúng tôi lại, trong nháy mắt tay đấm chân đá. Xem ra bây giờ cũng chỉ có thể kiên trì chống đỡ đến cùng.

    Mặc dù Trụ Tử thân thể cao to, cường tráng, hai chúng tôi lúc trong quân ngũ cũng được huấn luyện các loại đánh nhau, thế nhưng hai tay không địch lại bốn quyền, huống chi nhìn mấy tên trước mắt liền biết chắc chắn không phải bọn bình thường vô tích sự, nếu không có vài phần năng lực, ai sẽ thuê họ đến làm vệ sĩ chứ.

    Tình huống cấp bách, chúng tôi cũng không có thời gian nghĩ nhiều. Trụ Tử quay người lại đấm tên phía sau, tên phía sau giơ tay lên đón lấy nắm đấm của Trụ Tử sau đó hét lên ôm lấy cánh tay rồi ngã xuống, cánh tay của hắn ta tàn phế rồi. Tôi dựa lưng vào lưng Trụ Tử nghênh tiếp những nắm đấm bay tới, trong nhất thời cũng coi như tay nghề thành thạo. Hai người chúng tôi lưng dựa lưng mà chiến đấu, có thể đảm bảo không bị tấn công từ mọi phía, cũng không bị mệt mỏi vì phải ứng phó với nhiều người.

    Tôi giơ tay ra đấm ngã một tên trước mặt sau đó ngay lập tức nâng tay lên đánh về tên phía bên trái. Tôi còn chưa kịp quét chân tới, thì đột nhiên phần lưng bị đá mạnh một cái, tôi nhẫn nhịn cơn đau từ phần lưng truyền đến, tiếp tục tấn công. Ở ngực lại bị đấm một cú, tôi một lần nữa đá lật tên đang áp sát tôi. Ngay khi tôi chuẩn bị cho tên liều mạng đối diện một đòn thì phía sau truyền tới cơn đau, tôi bị đánh gục xuống đất, quay đầu lại thì thấy một tên vệ sĩ đầu gối còn chưa kịp hạ xuống, lần này tôi thật sự gặp khó khăn rồi.

    Lại nhìn Trụ Tử, hóa ra tên nhóc này bị thu hút đến bên phía ngoài cửa, đang cùng ba, bốn tên nữa đánh đến hứng khởi, chẳng trách sau lưng tôi lại bị thất thủ. Trong lòng tôi mắng Trụ Tử, tên tiểu tử kia chắc phải lâu lắm rồi không được đánh nhau, đánh đến nghiện nên quên luôn sau lưng còn có tôi.

    Vừa mới miễn cưỡng đứng dậy đánh tiếp, lập tức có hai tên nhảy đến khống chế tôi, tôi không thể thoát ra, càng không thể động đậy nổi.

    Tình hình của Trụ Tử bên kia cũng không ổn chút nào, mặt nó bị đánh sưng như đầu heo, thế nhưng đối phương lại càng thảm, trên đất ba tên đang nằm thẳng cẳng, không thể động đậy. Trụ Tử nhìn lướt vào phòng thấy tôi đang bị khống chế, đoán chừng có chút tức giận, lập tức muốn đi tới giúp tôi, nhưng không ngờ lại bị vấp ngã, mấy tên nữa lập tức hô hoán nhau đến ấn chặt Trụ Tử xuống đất. Trận đấu kết thúc, chúng tôi thua rồi.

    Lão Khổng nhìn tình thế đã định mới chậm rãi đến trước mặt tôi. Tôi nhìn khuôn mặt già nua ghê tởm của lão, trong lòng hận không thể ngay lập tức bóp chết tên khốn nạn đó, còn chưa nói được ba câu đã động thủ, lẽ nào còn sợ người ta không biết lão là thổ phỉ hay sao?

    "Thành thật trả lời, Tiêu Tứ Hải là gì của cậu? Rốt cuộc ai sai cậu đến tìm tôi?"

    Khổng lão đầu lại khẩn trương rồi, tôi cũng không định trả lời câu hỏi của lão, lỡ như lão cùng ông tôi thật sự là kẻ thù, mà còn là loại đại thù không đội trời chung thì tôi chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao? Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn lão, hung ác nói: "Cút mẹ nhà ông đi, lão chết tiệt."

    Lão đeo kính hổn hển bước đến, cầm theo bình rượu, lắc lư trước mặt tôi: "Cũng bướng bỉnh nhỉ, không nói phải không? Xem xem đầu mày cứng hay bình rượu của tao cứng nhé." Nói xong lão giương bình rượu lên, mặt đầy vẻ hung hãn tàn bạo.

    "Choang!" Bình rượu rơi xuống đất vỡ nát.

    Tôi ngẩng đầu lên, Khổng Cửu Linh cùng lão đeo kính nhìn ra bên ngoài cửa, biểu tình hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch, những người khác đều đứng dậy nhìn ra cửa, mặt tái xanh như mặt người chết.

    Lẽ nào có người đến cứu tôi? Nghĩ lại cũng không quá có khả năng. Tôi nhìn ra cửa, cũng không biết từ lúc nào ngoài cửa xuất hiện một người đàn ông, cao cao gầy gầy, quần áo màu đen nổi bật, mặt không biểu tình nhìn thẳng vào Khổng Cửu Linh.

    "Không có khả năng, không thể nào là cậu, không có khả năng." Khổng lão đầu như bị điên, lẩm bẩm một mình, lão đeo kính hai chân run rẩy, mở to miệng, nghiêng ngả ngồi sập xuống đất. Những người khác hồi thần lại, run rẩy, trong mắt đầy sợ sệt.
     
    VYVYVYVYVYMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  6. hoa triêu 28

    Bài viết:
    6
    Chương 5: Sự kiện Tây Phong Hào

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong tình thế quỷ dị này, tôi và Trụ Tử vẫn bị ấn chặt xuống không thể cử động, mấy lão nhân run rẩy xụi lơ, mặt như xác chết, mấy tên mặc tây trang cũng ngơ ngác nhìn nhau, một mặt sững sờ, người đàn ông mặc áo khoác đen khí tràng thần bí, giống như một tòa băng khắc, im hơi lặng tiếng, ánh mắt lạnh lùng hướng thẳng về phía Khổng Cửu Linh.

    Khoảnh khắc yên tĩnh kéo dài cũng chẳng được bao lâu, tên vệ sĩ đang giữ Trụ Tử đại khái là muốn biểu hiện sự trung thành trước mặt Khổng Cửu Linh liền thuận tay cầm lấy chiếc ghế phang về phía người đàn ông mặc áo gió ngoài cửa. Chỉ thấy mắt người đàn ông lóe lên ánh sắc lạnh, chiếc ghế trên tay tên vệ sĩ vẫn còn đang được giơ trong không trung, một đoản kiếm màu đen chỉ thẳng vào yết hầu hắn. Tốc độ xuất đao của người đàn ông rất nhanh, phương hướng cũng rất chuẩn, cự li cũng chính xác đến mức khó tin vậy mà ánh mắt anh vẫn không di chuyển nửa phần, vẫn hướng về phía Khổng Cửu Linh.

    "Thả hai người họ ra, bảo người của ông toàn bôn đi ra." Người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm trầm thấp giống y như ánh mắt anh, đều sắc lạnh.

    Bấy giờ Khổng Cửu Linh mới từ trong nỗi sợ tỉnh táo lại, nhanh chóng gật đầu, khoa khoa tay, lúc ấy mấy tên vệ sĩ mới thả tôi và Trụ Tử rồi ngay ngắn lần lượt lùi ra khỏi gian phòng, khi đi ra còn kéo theo cả những người ngã dưới đất ra theo. Trụ Tử vội vã chạy đến kéo tôi lên, hai người chúng tôi nhìn tình thế trước mắt rồi như phản xạ có điều kiện, tụi tôi chạy ra đứng phía sau lưng người đàn ông, theo tình huống hiện giờ mà nói, bên cạnh người đàn ông là an toàn nhất.

    "Kể lại sự việc Tây Phong Hào" người đàn ông nói như ra lệnh cho Khổng Cửu Linh.

    "Tây Phong Hào?" tôi và Trụ Tử nghe mông lung, người đàn ông này là ai? Anh ta đến đây làm gì? Lẽ nào không phải đến đây cứu chúng tôi sao? Sao lại bắt Khổng Cửu Linh kể chuyện cũ rồi? Tây Phong Hào lại là gió Tây gì?

    Khổng Cửu Linh vừa nghe đến ba chữ Tây Phong Hào vẻ hoảng sợ lại hiện lên trên mặt lão, lão quay đầu nhìn về phía chúng tôi nhưng nghênh tiếp lão là nét mặt cùng với ánh mắt rét lạnh của người đàn ông mặt giáo gió, lão lại vội vã cúi đầu, phải đến cả nửa ngày lão mới mở miệng từ từ kể lại.

    (dưới đây là lời kể)

    Đầu năm 1945, chiến tranh quốc tế giành được thắng lợi trọng đại, quân đồng minh giành chiến thắng chỉ còn là việc ngày một ngày hai, quân Nhật Bản xâm lược đã như mặt trời sắp lặn, nỏ mạnh hết đà, việc Nhật Bản bại trận đã là tình thế không thể xoay chuyển. Những năm này, quân Nhạt trong chiến tranh xâm lược đã mở r biết bao ngôi mộ, cường ngạnh cướp đoạt, giành giật vô số bảo vật và hiện vật văn hóa lên tàu trở về quốc nội, vô số người trong nước thương tiếc. Tháng 5 năm 1945, có tin tức đáng tin cậy truyền về, nói quân nhật chuẩn bị vơ vét nhóm trân bảo cuối cùng mang lên thuyền Tây Phong Hào từ cửa biển vận chuyển về nước.

    Sau khi nghe được tin tức, người dân phẫn nộ, đấm ngực dậm chân, mắng chính phủ vô năng, bọn Nhật hung hăng ngang ngược, sau đó, những người nghĩa sĩ đã nhanh chóng tập hợp một nhóm người gọi là đội bảo vệ kho báu, thề trước khi Tây Phong Hào rời cảng biển sẽ giữ được quốc bảo, đồ vật mà tổ tiên còn lưu lại. Khi đó hộ bảo đội tập hợp được hơn hai trăm người, nhưng sau khi đến đến đi đi, có người thì đào ngũ, có người thì là thổ phỉ trên núi, người có tiếng ở địa phương, người thì danh môn vọng, cũng có người đào mộ, người trộm cướp. Cuối cùng chỉ còn khoảng một trăm người, muôn hình vạn trạng, sau khi tập hợp lại thì tất nhiên mỗi người một ý, dẫn đến hành động không thống nhất. Sau đó, mọi người cử ra một đội trưởng, thuận tiện thống nhất chỉ huy. Dưới sự lãnh đạo của đội trưởng, mọi người đều đi dò la, thám thính tin tức, chuẩn bị đầy đủ công cụ và vũ khí, lập ra phương án. Sau đó, khi quân chủ lực của Nhật tập hợp tại phía trước bến cảng thì ở phía sau, đêm tối canh phòng lỏng lẻo, đội trưởng ra lệnh một tiếng, bắt đầu hành động.

    Quân phòng thủ Nhật không nghĩ tới sẽ có người tập kích tại bến cảng, hơn tám mươi tên Nhật trong đội phòng thủ cùng với nhóm người hộ bảo bắt đầu đánh nhau. Đêm tối hôm đó, tiếng súng nổi lên bốn phía, máu thịt vung vãi, xác chết khắp nơi, tiếng rên la thảm thiết vang lên bên tai không ngớt.

    Hai tiếng sau, quân phòng thủ Nhật toàn bộ đều bị tiêu diệt, thế nhưng dù gì hơn tám mươi tên đấy cũng được đào tạo chính quy, huấn luyện có bài bản, ngoan cường chiến đấu, dội hộ bảo dù có chuẩn bị mà đến cũng chỉ có thể thắng thảm. Cuối cùng cũng chỉ còn đội trưởng cùng hơn hai mươi người nữa sống sót trở về.

    Hơn hai mươi người này cùng vận chuyển kho báu đi, trên con đường tối đêm khuya, dựa vào ánh sáng yếu ớt trên trời mới tìm được chỗ an toàn để nghỉ ngơi. Đội trưởng thấy đã thoát khỏi nguy hiểm, liền cùng mọi người thương nghị xem nên xử lý đống kho báu này như nào thì tốt. Nói cho cùng, người cũng không phải thánh nhân, lúc đầy thề sẽ giành lại kho báu nhưng thật không dễ dàng gì mới sống được đến hiện tại, đối mặt với đống kho báu này lại khó có thể không có tư tâm, sau một hồi thương nghị mà không có kết quả, đội trưởng bảo mọi người nghỉ ngơi trước, sau đó lại bàn bạc tìm biện pháp xử lý kho báu mà mọi người đều có thể tiếp thu.

    Trong hơn hai mươi người cồn sống ấy, có một kẻ tên Khổng Đại Ma Tử, hồi trẻ từng làm thổ phỉ, vào nhà cướp đồ, chặn đường, giết người cướp của, không gì là không làm. Hắn ta hành sự quả quyết, mạnh mẽ vang dội, thấy lợi quên nghĩa, lòng lang dạ thú. Lần này, hắn ta cũng đơn độc tham gia hành động tìm kho báu, nói là vì đại nghĩa không sợ, kì thật thì hắn chính là vì kho báu. Trong lòng hắn bắt đầu cân nhắc, hiện tại người đánh chủ ý lên đống kho báu nhất định không phải chỉ có mình hắn, hắn phải liều mạng từ tay thần chết về để lấy lại đống kho báu, lỡ như người khác nổi lòng tham, hắn chẳng phải như con cừu non bị người làm thịt sao. Sau đó hắn quyết định ra tay trước để kiếm lợi thế. Hắn gọi con trai đến, còn đe dọa dụ dỗ bốn thanh niên khác nhân lúc mọi người nghỉ ngơi không phòng bị thì ra tay sát hại dã man. Dù nói trong lòng đám người ai cũng có suy nghĩ riêng, nhưng không ai ngờ được rằng Khổng Đại Ma Tử lại phát rồ lên như vậy, mới từ cõi chết trở về mà giờ lại vì kho báu mà hạ thủ đối với người phe mình, mọi người đều kinh hãi, bỏ chạy tứ phía.

    Sáu người Khổng Đại Ma Tử giết chết những người khác trong đội hộ bảo, đến cả đội trưởng cũng không may mắn thoát khỏi. Ngay khi bọn chúng chuẩn bị chia kho báu thì một người thanh niên áo đen xuất hiện, tay cầm theo thanh đoản đao, phẫn nộ nhìn về phía đám côn đồ.

    Mấy người đó nghĩ rằng thanh niên áo đen cũng là một thành viên trong đội hộ bảo, vừa rồi khi mọi người nghỉ ngơi, đội trưởng sai cậu ta ra phía sau nghe ngóng xem có quân Nhật không. Vừa rồi cậu ta nghe thấy có tiếng đánh nhau nên mới quay lại.

    Khổng Đại Ma Tử đã sớm bị giết chóc làm cho mờ mắt, thu tay lại không nổi nữa, hắn nghĩ giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết, giờ giữ cậu ta lại nói không chừng chính là một mầm tai họa. Hắn nhấc mã tấu hướng về phía thanh niên áo đen, nhưng mã tấu còn chưa kịp hạ xuống, đoản kiếm của thanh niên áo đen đã chém ra một đường huyết quang gọn gàng sạch sẽ. Khổng Đại Ma Tử miệng mở lớn, đầu rơi xuống đất, thân người từ từ đổ rạp xuống.

    Những người còn lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sợ hãi quỳ xuống van xin. Người thanh niên thấy họ còn trẻ, lại còn bị ép buộc nên tha cho bọn họ một mạng.

    Cậu thanh niên bảo họ chôn cất những người đã chết đi, nói với bọn họ tội ác của bọn họ là do Khổng Cửu Linh ép buộc, bảo họ có thể mang kho báu đi nhưng có duy nhất một yêu cầu là không được để món bảo vật nào lưu lạc ra nước ngoài hay rơi vào tay người ngoại quốc, nếu không bọn họ sẽ chết thảm. Dứt lời, thanh niên áo đen biến mất trong màn đêm, bỏ lại năm người đầy sợ sệt mất một lúc sau mới đứng dậy được.

    Trong sự kiện Tây Phong Hào trên, Khổng Đại Ma Tử là cha của Khổng Cửu Linh, bốn lão đầu kia là đồng phạm bị cưỡng chế, cậu thanh niên áo đen, tay cầm đoản đao chính là người đàn ông đứng cạnh tôi đây, còn đội trưởng đội hộ bảo chính là ông nội tôi Tiêu Tứ Hải.
     
    VYVYVYVYVYMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  7. hoa triêu 28

    Bài viết:
    6
    Chương 6: Cuộn da cừu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khổng Cửu Linh kể xong, hai chân đều mềm, tê liệt ngồi xuống đất, mấy lão còn lại hai mắt vô hồn, một tiếng cũng không nói. Tôi vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi câu chuyện, không nghĩ đến ông nội tôi khi còn trẻ lại tham gia sự kiện kinh tâm động phách đến như vậy, tiếc là bà nội tôi đến lúc chết cũng không đợi được ông về.

    Tôi lại nghĩ tới một vấn đề, đầu toát mồ hôi, tiến lại gần phía Trụ Tử, ghé vào tai nó nói: ' Cậu có nghe ra cái gì đáng sợ không?'Trụ Tử suy nghĩ một chút, gật gật đầu: ' Kì thực quá đáng sợ, tên Khổng Đại Ma Tử này mẹ nó cũng quá ác rồi.'

    Cái thằng đần này căn bản không nghe hiểu ý của tôi, tôi lại kiễng chân nên nói nhỏ: ' Cái người mặc áo đen kia nếu như mấy mươi năm trước cũng tham gia hành động Tây Phong Hào thì hiện tại ít nhất cũng phải bảy, tám mươi tuổi rồi chứ. Nhưng cậu nhìn dáng vẻ anh ta xem, cùng lắm mới chỉ gần ba mươi tuổi.'

    Trụ Tử lúc này mới phản ứng lại, mặt đầy ngờ vực nhìn tôi, thì thầm: ' Lẽ nào thành tinh rồi?'Chúng tôi cùng nhau quay đầu nhìn về phía người đàn ông, phát hiện người đàn ông cũng cùng lúc nhìn chúng tôi, có điều mặt không có biểu tình gì, ánh mắt thì sắc bén.

    Tôi và Tụ Tử nhất thời không biết làm sao mới tốt, nói cho cùng, ở bên cạnh người ta màn thì thầm to nhỏ quả thật không quá lễ phép, hơn nữa người ta còn vừa cứu chúng tôi. Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười tự nhiên, hướng về phía người đàn ông gật gật đầu. Nói cho cùng người ta cũng vừa giúp đỡ chúng tôi, chúng tôi cũng nên biểu thị sự cảm tạ. Tình thế trước mắt cũng như muốn nói với chúng tôi, tốt nhất không nên cùng người đàn ông phát sinh xung đột.

    "Cậu tên Tiêu Đông nhỉ, tôi là Tề Trác Phong, cậu có thể gọi tôi là lão Tề, thư là tôi gửi cho cậu, còn về nguyên nhân, sau này tôi sẽ từ từ kể cho cậu, hôm nay tôi sẽ giúp cậu giải thích mối nghi ngờ bao năm qua, cũng đã cứu các cậu rồi, làm vì được báo đáp, hi vọng sau này các cậu cũng có thể giúp tôi vài việc, còn về việc gì, đợi đến lúc thích hợp, tôi sẽ nói cho các cậu." Không ngờ câu đầu tiên người đàn ông nói lại là muốn tôi trả nợ nhân tình, tuy nhiên, đối với nguyên nhân cậu ta gửi thư cho tôi, tôi xác thực vô cùng ngạc nhiên.

    Tề Trác Phong, cái tên này vô cùng phù hợp với khí chất anh ta, anh ta cũng biết tôi tên Tiêu Đông, xem ra tên này cũng biết không ít sự tình. Về tình về lý, nhân tình này, tôi vẫn nên báo đáp anh ấy. Tuy nhiên hiện giờ, tôi càng muốn biết chuyện của anh ta, tôi muốn biết người con trai gần ba mươi tuổi trước mắt tại sao có thể cùng mấy lão hơn sáu mươi tuổi giết quân Nhật, hộ quốc bảo, trừ gian diệt ác.

    Sau khi xác định người đàn ông cũng chính là lão Tề không phải là địch nhân, tôi cùng Trụ Tử cuối cùng cũng thở phào, thần sắc cũng vui mừng lên không ít. Chúng tôi ngồi xuống băng ghế, tiếp tục quan sát lão Tề bắt đầu vòng thẩm vấn giống như hội đồng nhân dân ngồi quan sát phiên tòa xét xử. Hóa ra mấy người Khổng Cửu Linh ngay sau khi lão Tề rời đi đã chia nhau đống kho báu ấy, từ đó về sau cơm áo không lo, giàu có một phương. Thế nhưng mấy lão ấy vì sợ hãi mà không dám trái lời lão Tề không đưa bất kỳ món bảo vật nào cho người ngoại quốc, đồng thời cũng luôn giữ quy tắc không bán đồ cho người ngoại quốc. Một thời gian, danh tiếng của các lão ấy lan xa, người người tán thưởng. Mấy lão cũng hay tụ tập lại, giới thiệu người mua, bàn chuyện làm ăn. Có lẽ trong lòng bọn họ có quỷ nên cũng không dám mở miệng nói về chuyện năm đó.

    Thế nhưng mấy năm nay, Khổng Cửu Linh làm ăn thất bại, thua lỗ không ít, đành cân nhắc một phen, bí quá hóa liều, lão bắt đầu liên hệ với người mua với giá cao ở nước ngoài, năm ngoái, lão bán một con dấu ngọc thời Đường cho một nhà sưu tập người Đức, giá cả lên tới một tỉ rưỡi. Sức hấp dẫn của khoản tiền kếch xù đã khiến Khổng Cửu Linh hoàn toàn đem lời lão Tề bỏ ra sau đầu, lại cùng mấy lão nước ngoài làm ăn qua vài vụ nữa, kiếm được rất nhiều.

    Chính tại vài ngày trước, một nhà sưu tầm người Nhật được giới thiệu tìm đến Khổng Cửu Linh, Khổng Cửu Linh chuẩn bị cho ông ta vài món đồ tốt nhưng ông ta lại nhìn trúng một cuộn da cừu, một phen mặc cả, cuối cùng hai bên đều nhất trí với cái giá ba nghìn vạn, sau đó đứng dậy kí kết ước định ngày 10 tháng 5 gặp mặt giao dịch.

    Khổng Cửu Linh mừng đến điên luôn, không ngờ một cuộn da cừu lão ta nhìn không vào mắt cư nhiên lại đáng tiền đến vậy. Lão nhìn lại tấm da, một mặt là những hình thù kì quái, còn mặt kia là những văn tự kì quái, chính là nếu như nói trong tấm da có một núi bạc, lão cũng không thấy hứng thú, vì nếu so sánh một đồ vật mà lão xem không hiểu, cũng không xác định được là gì thì tiền càng có sức mê hoặc hơn.

    Khổng Cửu Linh tâm tình vô cùng vui vẻ, gọi mấy lão nhân khác đến Thành Đô tụ tập, tuyệt nhiên không liệu đến tôi và Trụ Tử đến phá rối, càng ngoài dự liệu của bọn họ là người mà bọn họ không muốn gặp nhất Tề Trác Phong lại xuất hiện.

    Lão Tề thẩm vấn đến gần cuối, Khổng Cửu Linh giơ tay lên tự tát vào mặt lão: ' Đều tại tôi nhất thời ngu muội, phạm vào đại tội, xin cho tôi được làm lại lần này, tôi nguyện trả bất cứ giá nào để đền tội.'Nói xong, lão gục đầu xuống.

    "Quay về chuẩn bị tốt cuộn da cừu, ngày mai ta sẽ cho người đến lấy, người khác đi chuẩn bị vài người có tay nghề giỏi, tình huống cụt hể ngày mai sẽ có người nói cho ông, làm tốt việc này, ta sẽ cân nhắc không truy cứu chuyện này nữa. Tuy nhiên, đồ ông bán ra nước ngoài tốt nhất là tìm cách lấy về đi, nếu không thì đừng có trách ta."

    "Nhất định làm theo, tôi nhất định làm theo mà." Khổng Cửu Linh như được ân xá, gật đầu lia lịa, xem ra lão ta thật sự chả ra sao cả, lòng tôi thầm nghĩ.

    Tôi giờ mới chọt nhớ ra lão Tề còn cần chúng tôi giúp đỡ, tôi lại quên hỏi anh ta cần chúng tôi làm gì, Trụ Tử cũng gật đầu phụ họa: ' Đúng đúng đúng, con người tôi có ơn tất báo, sợ nhất là nợ nhân tình, có chuyện gì anh chỉ cần gọi một tiếng, tuyệt đối chắc chắn.'

    "Lão Tề nói anh ta biết chúng tôi ở đâu, bảo chúng tôi trở về, ba ngày sau sẽ có người đến đón chúng tôi, chi tiết sự việc lúc đó sẽ biết. Nói xong, anh ta rời đi, Trụ Tử cũng kéo tôi đứng dậy, chỉ về hướng Khổng Cửu Linh: ' Hai người bọn họ thì sao?'

    Tôi nhìn Khỏng Cửu Linh dưới đất, sắc mặt trắng xanh, đầu tóc hỗn loạn, không còn vẻ tàn nhẫn trước đó nữa, tức giận trong lòng cũng tiêu tan đi phân nửa. Khổng Đại Ma Tử là chủ phạm năm đó đã chết rồi, Khổng Cửu Linh cũng tính là mất cha từ sớm, mấy lão nhân kia mặc dù không thanh bạch nhưng hiện tại là xã hội pháp trị, tôi cũng không thể đối xử với họ như bọn họ ngày xưa đã làm. Ít nhất tôi cũng hoàn thành được tâm nguyện rồi.

    Tôi lắc đầu, nói với Trụ Tử: ' Đi thôi, ta còn có việc quan trọng cần làm.'Trụ Tử không cam tâm nhưng suy cho cùng chuyện này cũng không can hệ gì đến cậu ta, cũng có thể bỏ qua. Cậu ta hung dữ lườm Khổng Cửu Linh một cái rồi quay người đi ra.

    Tôi điều chỉnh lại tâm trạng rồi cũng xoay người ra nhưng còn chưa bước được một bước ra thì đấu đã đập ngay vào ngực Trụ Tử, tôi loạng choạng suýt ngã.

    Trụ Tử, ông nội nhà cậu, cậu làm cái quái gì vậy, tôi còn chưa mắng ra miệng Trụ Tử đã hướng về Khổng Cửu Linh cùng mấy lão già kia mà la hét: ' Mấy lão già các người nghe rõ cho tôi, huynh đệ tôi hôm nay từ bi hỉ xả tha cho mấy người, coi như các người mạng lớn, ngày sau chỉ cần để Trụ Tử ta nhìn thấy các người, lão tử chỉ mất vài phút thôi là các người..'

    Tôi thật muốn mắng người, tên ngốc này còn có thể diễn, vừa rồi mới bị đánh cho như đầu heo đã quên luôn, vừa mới ra ngoài thôi mà trở lại đã như người khác, ra oai khoe mẽ. Tôi nhấc chân đá cậu ta ra cửa rồi kéo đi.
     
    VYVYVYVYVYMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  8. hoa triêu 28

    Bài viết:
    6
    Chương 7: Lần đầu gặp Nhược Lan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm ngày thứ hai, Trụ Tử mang tôi đi đến tiệm sửa chữa mà cậu ta mở, là một cửa tiệm nhỏ chuyên môn bảo dưỡng, sửa chữa xe ô tô, xe máy. Bên trong tiệm, hai chàng trai trẻ đang tính toán vì cuộc sống, phía ngoài, cửa tiệm dù nhỏ nhưng ngăn nắp gọn gàng, những đồ cần có đều có sẵn. Thấy Trụ Tử qua đây, bước chân vọi vã, đến đưa cho chúng tôi điếu thuốc, lại lấy ra chiếc bật lửa cho bọn tôi.

    Trụ Tử nói với hai chàng trai, đợi hai ngày sau, cậu ta phải đi một chuyến, không biết đến bao giờ mới có thể trở lại, bảo hai cậu ta trông nom cửa tiệm cho tốt, sau đó lại bàn giao một vài việc khác, sau đó mới kéo tôi đến tiệm ăn đối diện ăn sáng.

    Sau khi xuất ngũ, vì muốn tự do một chút mà tôi không tiếp nhận an bài, sắp xếp của quân đội, tôi đã làm qua vài công việc, từng chịu khổ, từng chịu mệt, cũng coi như lĩnh hội được áp lực của cuộc sống. Từ trước tới nay tôi vẫn luôn hi vọng những ngày bình thường này rồi sẽ trở nên đặc sắc, cuộc sống nhật nhẽo này rồi sẽ có một ngày trở nên kích thích mãnh liệt, tôi lờ mờ cảm thấy lần này lão Tề nhờ chúng tôi giúp nhất định không phải chuyện nhỏ, tìm kho báu? Đi thám hiểm? Tôi bắt đầu có chút mong đợi.

    Trụ Tử mở cửa tiệm nhỏ, lớn hay nhỏ gì thì cậu ta cũng làm ông chủ, cuộc sống cũng xem như khá giả rồi, thế nhưng tôi dám khẳng định thằng nhóc này tuyệt đối không cam nguyện sống cuộc sống bình đạm này, điểm này thì cậu ta giống hệt tôi. Quả nhiên mới ăn được mấy miếng, cậu ta đã buông đũa, thần bí hỏi tôi: ' Anh Đông, anh nói xem lần này lão Tề nhờ chúng ta làm gì nhỉ? Nghe bọn họ nói đến cuộn da cừu gì đó, liệu có phải di tìm kho báu không?'

    "Cái này tôi cũng không xác định được nhưng có khả năng rất lớn là liên quan đến tấm da cừu kia, nếu như tấm gia cừu thật sự là bản đồ bảo tàng, vậy cơ hội chuyển vận của hai anh em ta đến rồi." Tôi cũng bắt đầu tưởng tượng.

    Trụ Tử nghe xong hai mắt phát sáng: ' Vậy ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta về nhà đợi, lỡ như có người của lão Tề đến tìm mà chúng ta không ở nhà, vậy chẳng phải là tổn thất lớn rồi.'

    Thật là cầm đèn chạy trước ô tô, tên này muốn phát tài đến điên luôn rồi, không thể bình tĩnh một chút giống như tôi sao? Thế nhưng Trụ Tử nói cũng đúng, cơ hội không thể đẻ nó trôi qua được, tôi cũng bắt đầu ngốn nghiến ăn, ăn xong, liền cùng Trụ Tử về nhà chờ đợi, thời khắc đều chú ý xem có người gõ cửa không, có người gọi điện thoại không, chỉ sợ bỏ lỡ điều gì đó.

    Hai ngày tiếp đó, tôi và Trụ Tử đều ở trong nhà, tâm trạng chán ngán, nhàn đến phát hoảng, nhưng chúng tôi cũng không phải không làm gì cả, tụi tôi thảo luận về sự kiện Tây Phong Hào, tại sao ông nội tôi lại tham gia vào lần hành động đó? Hơn nữa còn bị phân làm đội trưởng? Lại phân tích xem lão Tề tại sao đáng ra lão phải bảy tám mươi tuổi rồi mà nhìn vẫn y như chàng trai chưa đến ba mươi tuổi? Chúng tôi lại nghĩ xem tấm da cừu rốt cuộc có bí mật gì mà lão Tề vừa xuất hiện đã muốn Khổng Cửu Linh giao ra, lại còn nhờ chúng tôi đi lấy, có khi tìm được kho báu, phát đại tài, chúng tôi cùng nhau ra nước ngoài du lịch.

    8 giờ sáng, tôi và Trụ Tử chuẩn bị ra ngoài mua chút đồ vật, vữa bước ra cửa lớn, một chiếc BMW màu hồng từ từ chạy đến, ngay ngắn đỗ tại bên cạnh chúng tôi. Trên xe bước xuống một cô gái, cô ấy đến trước mặt chúng tôi, cười nói: ' Chào buổi sáng anh Tiêu, anh Trương, là Tề Trạch Phong bảo tôi đến đón hai vị.'

    Cô gái tóc dài đen bóng, mặc trên người chiếc quần bò xanh, chiếc áo phông màu trắng, ngũ quan thanh tú, dáng người xinh đẹp, người cao khoảng một mét bảy, giọng nói mê người, nửa điểm cũng không thua nữ minh tinh đóng trong phim truyền hình.

    Tôi và Trụ Tử đại khái rất lâu rồi chưa nhìn thấy mĩ nữ như này, nhất thời thất lễ, ánh mắt dán chặt lên người cô gái, một chút ý định dời mắt đi cũng không muốn.

    "Hai vị sao vậy, chuẩn bị xong hết chưa, nếu chuẩn bị xong rồi, chúng ta xuất phát thôi." Mĩ nữ vẫn mỉm cười như cũ, nói chuyện để lộ ra hàm răng trắng đều như ngọc, khiến tôi và Trụ Tử càng thêm mê đắm.

    Tôi hồi thần lại trước: "A, cô đợi một chút, chúng tôi trở về một chuyến, thu dọn đơn giản một chút, nhiều nhất là mười phút." Sau đó vội vàng kéo Trụ Tử chạy. Thằng nhíc này chân bước mà đầu vẫn quay về nhìn con gái nhà người ta, đồ háo sắc.

    Vừa bước vào phòng, Trụ Tử liền lật tung đồ lên, tôi thì gọi điện thoại xin nghỉ vài ngày sau đó phát hiện tôi cũng chẳng có gì để thu dọn cả, tôi liền chuẩn bị một ít đồ dùng vệ sinh cá nhân. Hai bộ quần áo để thay đổi với một cái túi đựng tiền. Rồi nhìn sang Trụ Tử, tên này thế mà lại đang đứng trước gương vuốt tóc, sau đó không biết tìm đâu được bộ tây trang đã cũ, đến mặc lên người cũng không dễ dàng gì mặc được kết quả chính là giống như nhét một con lợn hai trăm cân vào chiếc túi dành cho con một trăm cân vậy.

    Nhìn thấy Trụ Tử làm trò như vậy, tôi cười chảy cả nước mắt, đây mẹ nó không phải là cùng người ta đi xem mắt sao, lại còn giả vờ làm văn nhân. Trụ Tử thấy tôi cười đến trắng trợn, giơ ngón tay giữa về phía tôi rồi thu dọn đồ: "Cười ông nội anh, mau đi thôi."

    Khi đến gần chiếc xe, mĩ nữ đã ngồi trên ghế lái, cốp xe sau được mở lên. Tôi đưa hành lí chi Trụ Tử nhờ cậu ta cất lên. Khi Trụ Tử cầm lấy túi, tôi ngay lập tức mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào, nín cười nhìn cậu ta. Lúc bấy giờ, Trụ Tử nhìn tôi với gương mặt viết đầy chữ chết tiệt, sau đó cậu ta đưa ngón tay cái hướng về phía tôi rồi không tình nguyện mà ngồi vào ghế sau.

    Không khí trong xe có chút trầm lặng, Trụ Tử ngồi ghế sau một câu cũng không nói, chắc là nó đang nghĩ cách thu thập tôi. Mĩ nữ chuyên tâm lái xe, thi thoảng lại vén tóc ra sau tai, trong đầu tôi cấp tốc suy nghĩ, phải tìm chủ đề gì đó để nói chuyện, làm cho không khí trong xe sôi nổi lên.

    "A, cái đó cô.." tôi đột nhiên phát hiện tôi không biết tên cô gái.

    Đại khái phát hiện ra sự xấu hổ của tôi, cô ấy cười nói: "Tôi tên Tề Nhược Lan, là trợ lý của Tề đại ca, cũng là bạn của anh ấy, các cậu có thể gọi tôi là Nhược Lan, bây giờ chúng ta đi đến một nơi, bên đó đã có người đợi chúng ta đến để tụ hội.'

    Tề Nhược Lan, người cũng như tên, nhưng cô ấy họ Tề. Tôi hưng phấn nói:" Nếu cô không nói cô là bạn của lão Tề, tôi còn tưởng cô là em gái anh ấy.'Nhược Lan nói: 'Đây chỉ là trùng hợp, họ Tề mặc dù không phải họ lớn, nhưng cả nước người họ Tề lại rất nhiều.'

    "Vậy lão Tề có kể cô nghe sự kiện Tây Phong Hào không?'tôi tiếp tục hỏi Nhược Lan, hi vọng có thể tìm hiểu chút chuyện của lão Tề qua cô ấy.

    Nhược Lan không trả lời tức khắc, mấy phút sau cô ấy mới đáp: ' Có nói qua, trên người Tề đại ca xác thực có chút sự tình mà con người không lí giải được. Nhung anh ấy là người tốt, mấy năm trước đã từng cứu tôi, chúng tôi đều có chút chuyện quan trọng cần làm, vừa đúng lúc có thể giúp đỡ nhau. Sau đó tôi thành trợ lý của anh ấy, cũng thành bạn bè. Thế nhưng hôm nay Tề đại ca không thể đi cùng chúng ta, anh ấy phát hiện một vài tình huống mới, có khả năng liên quan đến việc này, cần cấp tốc xử lý. Vì vậy nhờ tôi đến giải quyết chuyện này.

    Tôi không khỏi có chút thất vọng, nếu lão Tề đi cùng chúng tôi, tôi sẽ có cơ hội tìm hiểu một chút chuyện liên quan đến anh ấy, cũng sẽ biết tại sao anh ấy lại viết thư bảo tôi đến Thành Đô, sau đó giúp tôi lí giải nghi ngờ về chuyện mất tích của ông nội tôi năm đó, lại còn nhờ chúng tôi giúp đỡ. Có nhiều nghi vấn như vậy, tôi cảm thấy như cả người đang bị bao lại, thế nhưng khi nghe Nhược Lan dùng giọng điệu chắc chắn nói lão Tề là người tốt, tôi cũng không hoài nghi, lo lắng nữa, không hiểu tại sao, tôi lại tin tưởng Nhược Lan lần đầu gặp mặt.

    Trụ Tử cũng bắt đầu gia nhập cùng tôi và Nhược Lan bàn luận, không khí trong xe cũng sôi nổi trở lại, tâm tình tôi vui vẻ lên không ít. Trên đường lớn, mĩ nữ lái BMW mang theo hai người đàn ông dung tục mong muốn phát tài, đi thẳng ra vùng ngoại ô.
     
    VYVYVYVYVYMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  9. hoa triêu 28

    Bài viết:
    6
    Chương 8: Thành viên trong đội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lái xe khoảng hơn một tiếng, Nhược Lan đỗ xe bên một sân vườn của một khu vực vùng ngoại ô, sau đó nói với chúng tôi đã đến rồi, bên trong có người đang đợi. Tôi và Trụ Tử mang theo đồ dùng xuống xe, rồi cùng Nhược Lan đi vào sân. Ngẩng đầu lên liền thấy ở của lớn có một biển hiệu: Tiểu Kiều nhân gia, hóa ra đây là một viện nông gia lạc nhỏ (nông gia lạc như là một nơi du lịch vùng nông thôn, chúng ta về nơi vùng nông thôn để thư giãn, vui chơi, câu cá, hái quả) Trước đây tôi và Trụ Tử đã đi đến hai viện nông gia lạc, là nơi để nghỉ ngơi, nhàn nhã vui chơi, người Thành Đô đều rất thích đến nông gia lạc để tiêu khiển, giải trí, uống trà, đánh cờ, ăn cơm câu cá, tụ hội bạn bè, đặc biệt là ngày nghỉ lễ hay cuối tuần, người đến đây chơi càng nhiều, so với trong thành phố còn náo nhiệt hơn.

    Hôm nay không phải cuối tuần, cũng không phải ngày nghỉ, thời tiết có chút u ám, khách trong sân tương đối ít, ba người chúng tôi đi qua hành lang, rẽ vào một góc, đến sau vườn thì thấy một tòa nhà hai tầng bên cạnh, sau đó chúng tôi cùng Nhược Lan lên tầng hai, trên lầu có vài phòng bao, là để cho khách đến chơi vào nghỉ ngơi, đến một căn phòng áp sát bên trong nhất, Nhược Lan mở cửa gọi chúng tôi tiến vào. Vào trong liền nhìn thấy bốn nam một nữ, năm người bọn họ đang ngồi nhìn qua có vẻ bọn hộ đợi chúng tôi rất lâu rồi.

    Tôi xem xét năm người họ một chút, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, dáng vẻ lịch thiệp, bốn người khác khoảng hai, ba mươi tuổi, ăn mặc giống nhau, khí chất không hề tầm thường, cô gái kia gương mặt thanh tú, mười phần xinh đẹp.

    Năm người họ ngồi xung quanh chiếc bàn, giống như đang thương lượng chuyện gì đó, nhìn thấy ba người chúng tôi tiến vào, người đàn ông trung niên vẫy tay với bốn người khác nhường chỗ cho chúng tôi. Tôi và Trụ Tử gật đầu cảm tạ rồi ngồi xuống, Nhược Lan ngồi xuống sau đó lấy một tập văn kiện trên mặt bàn, nhìn qua có thể thấy một đồ vặt mỏng màu nâu vàng, Trụ Tử ở dưới gầm bàn khẽ kéo tay tôi, tôi mới phản ứng lại được, hóa ra đó chính là tấm da cừu.

    Tôi bắt đầu có chút mong đợi, phải nói nói đến chính sự rồi, lại nhìn những người khác trên mặt đều nghiêm túc, ánh mắt hướng thẳng về tấm da cừu. Bây giờ tất cả mọi người đều đến đủ cả rồi, trước khi vào việc chính, chúng ta giới thiệu bản thân một chút, câu hỏi của mọi người sẽ được hỗ trợ giải thích. Tôi tên Tề Nhược Lan, là người nhận ủy thác, nhiệm vụ của tôi là dẫn đội, mọi người có thể gọi tôi là Nhược Lan, cũng có thể gọi tôi là Tề đội. "Không nghĩ đến rằng Nhược Lan lại là người nói trước, khơi dậy sự hứng thú cho chúng tôi.

    Người đàn ông lịch thiệp kia cũng đứng dậy, đẩy gọng kính trên sống mũi lên, khách khí nói:" Chào mọi người, tôi là Khổng Thủ Nhân, Khổng Cửu Linh là cha tôi, lần này sự tình cấp bách, thời gian tương đối gấp gáp, cha bảo tôi đến một chuyến, lại một hai bảo tôi phải tận lực trợ giúp mọi người, có cầu tất ứng, mong mọi người sau này sẽ chiếu cố, mọi người gọi tôi lão Khổng là được rồi.'Nói xong thì gật gật đầu với chúng tôi, cực kì lịch sự.

    Cái này có chút ngoài ý muốn với tôi, không ngờ tới người làm cho người ta cảm giác tâm tình tốt đẹp này lại là con trai Khổng Cửu Linh, thật là oan gia ngõ hẹp. Xem ra tên Khổng Cửu Linh này dù nhìn giống thổ phỉ nhưng gia giáo lại thật tốt. Tuy nhiên nhìn vẻ bình tĩnh của Khổng Thủ Nhân, chắc hẳn Khổng Cửu Linh không nói cho cậu ta sự kiện Tây Phong Hào và nhà hàng Bát Tiên, nếu không khi nhìn thấy chúng tôi cậu ta không thể điềm tĩnh như vậy. Bốn người còn lại cũng là những người có tay nghề giỏi mà Khổng Cửu Linh tìm đến theo lời lão Tề, cũng không biết là cao thủ ở phương diện nào, nhưng tôi dám khẳng định những người này tuyệt đối không bình thường, hơn nữa, từ dáng vẻ của họ khi tôi bước vào phòng, có thể khẳng định bốn người này đến để bảo mệnh cho Khổng Thủ Nhân.

    Dù vậy, mọi người hiện tại ở cùng một đội, tôi cũng phải biểu đạt một chút thành ý. Tôi và Trụ Tử đứng lên giới thiệu một chút rồi bắt tay vào bàn việc, khâu hiểu biết lẫn nhau này là thật sự cần thiết, chân tâm thật ý cũng tốt, khách khí giả tạo cũng được, ít nhất không làm cho người ta cảm thấy giả tạo.

    Tất cả mọi người rất nhanh đã giới thiệu xong, tôi cũng hiểu sơ qua về bốn người khác. Người đàn ông có râu quai nón gọi là Đại Hùng, lưng dài vai rộng, cường tráng không thua gì Trụ Tử, chỉ là thấp hơn một chút. Người đàn ông mũi khoặp gọi là Phong Nhãn, đôi mắt long lanh có hồn, ánh nhìn sắc bén phảng phất như có thể nhìn thấu mọi chuyện. Người đàn ông trên trán mang theo vết sẹo gọi là Báo Tử, gương mặt gầy gò không có biểu cảm, ánh mắt mang theo vài phần tàn nhẫn, đoán chừng có thể dọa khóc đứa bé ba tuổi. Cô gái xinh đẹp tên A Anh, tóc ngắn ngang tai che mất đôi lông mày, dáng vẻ mười phần lão luyện, ánh mắt trong veo, gương mặt ôn hòa, so với những người khác thì nhìn có vẻ dễ chịu hơn hẳn.

    Tôi và Trụ Tử bốn mắt nhìn nhau, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể cười khổ một tiếng. Mấy người này ngoại trừ Khổng Thủ Nhân ra, cũng không biết bốn người còn lại là ngoại hiệu hay là tên thật, tôi và Trụ Tử đều nói tên thật phòng trường hợp nếu thật sự có chuyện gì đó phát sinh, danh tính chúng tôi ai cũng không biết, cái này đối với chúng tôi mà nói không có lợi, không nhịn được lại cảm thán chúng tôi vẫn là quá thành thật, kinh nghiệm giang hồ vẫn là chưa đủ.

    Cả đội giới thiệu xong, Nhược Lan gật gật đầu rồi vừa trải tấm da cừu ra cho chúng tôi xem, vừa nói: "Nhiệm vụ lần này của chúng ta có quan hệ rất lớn tới tấm da cừu này, nếu mọi người nhìn ra cái gì bất thường hoặc là phát hiện ra cái gì hãy nói ra để mọi người cùng thảo luận.'Tôi ngồi gần Nhược Lan nhất, nói xong cô ấy lấy tấm da cừu đẩy ra cho tôi.

    Tôi che đậy nội tâm đang kích động, ra vẻ vô cùng trấn tĩnh nhận lấy tấm da cừu, cuối cùng cũng có cơ hội tìm hiểu bí mật của cuộn da cừu, nhìn chăm chú một chút, tôi bắt đầu chết lặng, nói không nên lời.

    Chỉ thấy trên cuộn da cừu viết chi chít đều là những văn tự kỳ quái, nhìn vài từ còn là nét vẽ tự hình, chắc phải là văn tự cổ lắm rồi, sau khi nhìn một lượt, tôi phát hiện một chữ tôi cũng không đọc hiểu, thật sự là cực kì lúng túng, lần này lại phải thất thố rồi. Nhưng tôi vẫn không biểu hiện ra gì cả, tôi giả vờ một bên xem xét tỉ mỉ, một bên tỏ vẻ suy tư.

    Nhìn đại khái trên dưới một phút, tôi cảm thấy có chút giữ không nổi, lại lật tấm da cừu lại, bên kia tấm da là một bức tranh, nét vẽ rất đẹp, màu sắc rõ ràng, tầng lớp có thứ tự, nhìn giống như vẽ một ngọn núi, trên núi sương mây lượn lờ, thác nước phi thẳng xuống, nhìn như chốn tiên cảnh, thế nhưng tôi không nhìn ra là đang vẽ ngọn núi nào. Vừa muốn tỉ mỉ nhìn xem thì Trụ Tử bên cạnh đã gấp không chịu được, ghé đầu vào chỗ tôi nhìn, tôi chầm chậm đưa tấm da ra chỗ Trụ Tử, trên mặt vẫn ra vẻ suy xét.

    Trụ Tử vui mừng khôn xiết nhận lấy tấm da cừu, nhìn đầy những văn tự kỳ quái, tức khắc ngây ra như phỗng, mắt trố ra như quả trứng gà. Cậu ta ngay lập tức lật ra mặt sau rồi lại một mặt chết lặng như cũ, không hiểu sao hình tượng mù chữ lại lộ rõ cả ra.

    Trụ Tử không còn lựa chọn nào khác đành phải bỏ cuộn da cừu xuống, quay đầu ra nhìn tôi, mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, rất giống như đang hỏi tôi: Cái này con mẹ nó thế mà anh cũng xem hiểu? Tôi không có trả lời, sửa lại ống tay áo, kéo kéo xuống nỗ lực che dấu ý cười.

    Xem ra mọi người đều không hiểu những thứ viết trên tấm da cừu, rất nhanh tấm da đã chuyển đến trên tay Khổng Thủ Nhân, Khổng Thủ Nhân nhận lấy tấm da nhìn đến vô cùng nghiêm túc, dáng vẻ, biểu tình so với lúc xuất hiện không giống nhau, anh ta giống như đã nhìn ra chỗ khác biệt.

    ' Cái này rất giống với văn tự thời chiến quốc." Khổng Thủ Nhân lẩm bẩm một mình, rồi anh ta lật ra xem bức tranh, mày nhíu lại, sau đó chậm rãi, từ từ mở miệng: "Lẽ nào là núi Ngõa Ốc."
     
    VYVYVYVYVYMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  10. hoa triêu 28

    Bài viết:
    6
    Chương 9: Quốc gia bí ẩn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không sai, văn tự trên tấm da cừu này chính là chữ viết thời Xuân Thu chiến quốc, còn ngọn núi này tôi đã đọc qua tài liệu liên quan, khả năng rất lớn nó là núi Ngõa Ốc." Đáp án của Nhược Lan với Khổng Thủ Nhân về cơ bản giống nhau, xem ra Khổng Thủ Nhân cũng không phải tên nhà giàu dốt nát vô học, xác thực anh ta cũng có bản lĩnh. Thế nhưng trong lòng tôi lại bắt đầu có chút oán trách Nhược Lan, rõ ràng cô ấy biết đại khái nhưng lại bắt chúng tôi xem làm gì chứ, suýt nữa thì làm trò cười rồi.

    Nhược Lan tiếp tục giải thích cho chúng tôi: "Từ trong tư liệu có thể nhìn ra núi Ngõa Ốc này nằm ở huyện Hồng Nhã, núi Mi Sơn, Tứ Xuyên. Ngọn núi này so với ngọn núi trên bản đồ giống nhau cả mười phần, tư liệu liên quan cũng miêu tả núi Ngõa Ốc quanh năm mù sương, càng có thể chứng minh bức tranh tiên cảnh kia tuyệt đối không phải là cảnh hư ảo tiện tay vẽ ra từ trong tưởng tượng.'

    Hóa ra ngọn núi này ở bên trong Tứ Xuyên, vậy Khổng Thủ Nhân kia là người Thành Đô nhìn ra núi Ngõa Ốc cũng chẳng có gì lạ cả, không đúng, Trụ Tử cũng là người Thành Đô, sao lại không nhìn ra nhỉ? Có lẽ cậu ta cũng chưa đi qua, hoặc là căn bản không có nghe qua. Cũng phải thôi, hàng năm có biết bao nhiêu người vì cuộc sống mà phải bôn ba, làm gì có nhiều thời gian và sức lực đi mở mang tầm mắt, nói cho cùng có người đến cả ngọn núi trước cửa nhà cũng còn chưa leo qua.

    Nhược Lan lại từ từ nói: ' Còn chữ viết trên tấm da, tôi mấy ngày nay cũng đã dịch ra, nó ghi chép lại sự thịnh suy và kỳ sự của một vị vua ở một đất nước trong thời Xuân Thu chiến quốc.'

    Cái này cũng quá ưu tú rồi, chữ viết thời Xuân Thu chiến quốc mà cũng dịch được, tôi không khỏi nhìn Nhược Lan bằng cặp mắt khác, phải biết rằng để dịch được chữ viết thời Xuân Thu mà không có kiến thức lịch sử chuyên nghiệp cùng nhiều năm kinh nghiệm dịch cổ văn thì không thể nào làm được bởi trong thời Chiến Quốc, các quốc gia ở Trung Nguyên mọc lên như nấm, xe không cùng đường, sách không cùng chữ, lịch sử văn hóa cũng khác nhau, do đó sự khó khăn của việc dịch cổ văn khó có thể tưởng tượng được. Thế nhưng cuối cùng cũng nói đến trọng điểm rồi, mọi người tập trung tinh thần nghe Nhược Lan tiết lộ bí mật.

    Đầu thời Xuân Thu chiến quốc, người ngoại tộc dời đến Trung Nguyên, chỗ đứng không vững, nhưng nhiều năm chinh chiến, từ trong tuyệt cảnh cầu sinh, tìm một nơi để an cư. Sau khi thực lực của ngoại tộc mạnh dần, phỏng theo chế độ của Hoa Hạ, ở Trung Nguyên đại lục lập quốc. Sau khi lập quốc đã từng bị nước khác chinh phạt, quốc lực đại suy, thế nhưng vẫn khởi binh đánh lại cường quốc, sau ba năm khổ chiến ngoại tộc không địch lại nên bị phá hủy.

    Dù đất nước bị diệt nhưng người dân vẫn còn, tàn dư của đất nước lưu vong đến các vùng núi lớn, quốc vương nhìn xa trông rộng, vì cứu tộc nhân mà lập ra triều đình, lại đi khắp nơi tìm con đường thành tiên, điều tra, tìm kiếm khắp nơi núi sông của Hoa Hạ. Sau này còn tự mình leo lên núi tiên Côn Luân đến chín lần, có chí thì nên, cuối cùng cũng cảm hóa được Tứ Vương Mẫu, người niệm tình thành tâm mà ban thiên nhãn cho ngài. Thiên nhãn cực kỳ thần thông, có thể nhìn thấy quá khứ, biết được tương lai. Quốc vương có được thần vật liền đi vào con đừng mê muội, nhiều lần lợi dụng thiên cơ, tập hợp quân đội ngày càng lớn mạnh, hơn hai mươi năm sau thì phục quốc.

    Sau khi phục quốc lại bị nước láng giềng mạnh mẽ đánh chiếm, chinh chiến vô số lần, cuối cùng vẫn phải vô lực rút lui. Quốc vương biết trước thiên cơ, biết rằng thiên mệnh khó trái, mang theo thiên nhãn tập hợp tộc nhân đi vào rừng núi. Nước mất, lại vô lực phục thù, từ đó đến nay, thiên nhãn mất tích không rõ nguyên nhân, ai cũng không biết.

    Hóa ra là một câu chuyện thần thoại, mức độ đáng tin cậy cần được kiểm chứng lại, những người khác cũng nghĩ y như vậy. Nói cho cùng thì Hoa Hạ cũng có mấy nghìn năm văn minh, lịch sử lại dài, cái gì mà yêu ma quỷ quái, thần tiên cũng đều đã xuất hiện, không có gì kì quái cả.

    Nhược Lan nhìn ra nghi ngờ của chúng tôi, lại lấy từ tập văn kiện ra vài trang tư liệu rồi nói với mọi người:" ' Câu chuyện này nghe xác thực có chút cảm giác thần quái, tôi dịch đọc một xấp sử liệu thời chiến quốc lại kết hợp với báo cáo nghiên cứu của giới khảo cổ để xem, trong câu chuyện nói ngoại tộc phương Bắc không phải không có căn cứ, kỳ thực có khả năng là do trong lịch sử ngoài bảy cường quốc thời chiến ra rất ít nhắc đến quốc gia thứ tám, Cổ Trung Sơn Quốc.

    Trung Sơn Quốc? Mọi người đều một mặt mờ mịt, nếu nói đến cường Tần thịnh Hán, tam quốc diễn nghĩa, Đường Tống Minh Thanh, mọi người đều tương đối hiểu biết, còn cái Trung Sơn Quốc này xác thực không chút ấn tượng.

    Khổng Thủ Nhân giống như rất có hứng thú hỏi Nhược Lan lịch sử rõ ràng của Trung Sơn quốc, kỳ thực mọi người cũng đều hứng thú muốn biết đến lịch sử của Trung Sơn quốc cũng như những điều thần bí được ghi chép trên tấm da cừu.

    Trung Sơn quốc nguyên nguyên bản là một thị tộc du mục ở phương Bắc, gọi là Bạch Địch, thời đầu Xuân Thu chiến quốc chịu sự chèn ép của nhà Tống, nhà Tấn và nhà Nhung đã hướng về phía Đông chuyển đến vùng Trung Nguyên. Sau khi đi về phía Đông, người Bạch Địch chủ yếu doTiên Ngu thị, Phí thị, Cổ thị, Cừu Do thị, bốn tộc lớn dẫn dắt, sau này Phí thị, Cổ thị, Cừu Do thị vì nhà Tấn mà bị diệt, người Tiên Ngu thành lập một chính quyền, vì trong thành có ngọn núi cổ cho nên gọi là Trung Sơn quốc.

    Vì Trung Sơn quốc đều là người ngoại tộc dời đến, các đế quốc Trung Nguyên không yên tâm, quanh năm chinh phạt, do vậy lực lượng quốc gia ngày càng yếu kém. Ngụy Văn Hầu liền phái Khiển Nhạc Dương, Ngô Khởi xuất quân chinh phạt. Sau ba năm kháng chiến chiếm lĩnh được Trung Sơn quốc, chính quyền người Tiên Ngu bị sụp đổ, tàn dư của đất nước rút về núi Thái Hành.

    Trung Sơn chỉ chăm lo việc dân, xây dựng đất nước, tích lũy sức mạnh, hơn hai mươi năm phục hưng đất nước, đóng đô ở Linh Thọ. Sau khi phục hưng, Trung Sơn quốc đã chiếm được một bộ phận vùng Đông Bắc của Triệu quốc, làm cho Triệu quốc hai miền Nam Bắc phân tranh.

    Triệu quốc hai lần đem quân sang đánh Trung Sơn nhưng đều bại trận, đến lần thứ ba mới giành chiến thắng. Mặc dù Trung Sơn ít được biết đến nhưng ta không thể che dấu được lịch sử huy hoàng của nó trong hơn 300 năm.

    Từ góc độ này mà nói, những ghi chép về Trung Sơn quốc trên cuộn da cừu có khả năng lớn là sự thật, nhưng còn thiên nhãn huyền bí kia là thật hay giả còn cần xem xét lại.

    Nhược Lan lại giải thích về nhiệm vụ lần này: "Mục đích lần này của chúng tôi là tìm kiếm thiên nhãn. Là thật hay giả thì chúng tôi sẽ quyết định khi xem tình hình núi Ngõa Ốc." Tôi không ngờ lão Tề lại nhờ chúng tôi tìm ra vật thần bí kia, vật này nằm ngoài dự đoán của mọi người. Thế nhưng tôi lại nghĩ đến một chuyện, bèn hỏi Nhược Lan: "Nếu vua Trung Sơn thực sự có thể nhìn thấy tương lai, tại sao đất nước của ông không thoát khỏi số phận bị diệt vong? Cái này có vẻ hơi mâu thuẫn?"

    Nhược Lan trả lời: "Tôi cũng đã suy nghĩ về vấn đề này. Từ những chi tiết ghi chép trên cuộn da cừu, thiên nhãn chỉ có thể nhìn thấy trước tương lai chứ không thể thay đổi tương lai. Nếu như sự việc thiên nhãn dự báo có thể thay đổi, vậy chẳng phải những gì nó dự báo hôm nay sẽ không xảy ra, từ đó những điều mà thiên nhãn nói lại thành giả rồi. Tôi cảm thấy trọng điểm là tham khảo, thăm dò tin tức sẽ phát sinh chứ không phải là nỗ lực thay đổi sự việc đó."

    Nhược Lan giải thích xong, mọi người đều hiểu, kỳ thật đạo lý rất đơn giản, ví dụ bạn biết trước ngày mai trời sẽ mưa nhunge việc bạn cần làm không phải là làm cho trời đừng mưa nữa mà là ra cửa phải chuẩn bị ô hoặc là mang quần áo cất đi. Như thế mới có thể khiến cho tin tức dự báo có tác dụng của chính nó.

    Suy nghĩ của Nhược Lan thực sự tỉ mỉ, tôi đột nhiên rất hiếu kỳ, không biết cô ấy đến xùng là làm công việc gì mà lại hiểu biết nhiều như vậy, thông minh như vậy, vậy thì có phải lão Tề sẽ càng trâu bò hơn không?

    Nhiệm vụ được giải thích rõ ràng, mọi người chuẩn bị đi ăn cơm, Nhược Lan bảo mọi người tối nay họp lại ngay tại đây, sáng sớm ngày mai sẽ có xe đón mọi người đến núi Ngõa Ốc, trang bị cần thiết của nhiệm vụ lần này ngày mai cũng sẽ được gửi đến.

    Vừa xuống lầu, Trụ Tử đã nhào qua ôm lấy tay tôi, thần bí nói: "Anh Đông, anh nói nếu như chúng ta tìm thấy thiên nhãn gì đó, sau lại lấy nó đi mua vé số, vậy có phải ta sẽ phát tài không?"

    Thằng nhóc này, sao lần này lại thông minh vậy chứ? Tôi còn không có nghĩ đến biện pháp làm giàu này, vỗ vỗ Trụ Tử rồi cười: "Đây là đương nhiên, ngày lành của hai anh em ta đến rồi."
     
    VYVYVYVYVYMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...