

"Người ta ngây ngất trước sự hào nhoáng, mê mẩn trước sự bóng bẩy, nhưng chỉ rơi nước mắt trước sự giản dị tự đáy lòng", một tác phẩm giản dị nhưng đong đầy cảm xúc luôn có yếu tố giữ chân đọc giả đến lạ kỳ. Đợi mẹ của Vũ Quần Phương là một tác phẩm như thế. Dưới đây là cảm nhận sau khi đọc bài thơ.
Đến với lãnh địa của văn chương là khi người nghệ sĩ được trái tim dẫn dắt, để rồi dâng cho đời chút dìu dặt, tỏa hương. Như lời nhà văn Nguyễn Ngọc Tư từng viết: "Người ta ngây ngất trước sự hào nhoáng, mê mẩn trước sự bóng bẩy, nhưng chỉ rơi nước mắt trước sự giản dị tự đáy lòng", một tác phẩm giản dị nhưng đong đầy cảm xúc luôn có yếu tố giữ chân đọc giả đến lạ kỳ. Đợi mẹ của Vũ Quần Phương là một tác phẩm như thế. Bài thơ thể hiện tình cảm trong trẻo, đáng yêu của bé con dành cho mẹ, cũng thể hiện sự vất vả của mẹ. Tất cả hòa quyện tạo nên những hình ảnh gần gũi và có sức lắng đọng sâu xa.
Thuộc lớp nhà thơ trưởng thành từ cuộc kháng chiến chống Mỹ, Vũ Quần Phương đã tìm được cho mình một tiếng nói riêng. Qua những thi phẩm của ông có thể nhận thấy một tiếng thơ sâu lắng, suy tư. Bài thơ Đợi mẹ mang đậm dấu ấn cá nhân của nhà thơ, qua "nỗi đợi" của em bé về mẹ, bài thơ giúp chúng ta cảm nhận được tình yêu thương của em dành cho mẹ, vị trí đặc biệt của mẹ trong tâm hồn em.
Người làm nghệ thuật không thể mang trái tim lãnh cảm với đời. Và với trái tim ấm nóng tình yêu, bằng sự quan sát trong đời sống thường nhật, nhà thơ vẽ nên hình ảnh em bé đợi mẹ đến tối đầy sinh động:
Cách gieo vần lưng và ngắt nhịp linh hoạt đã góp phần diễn tả tâm trạng háo hức mong ngóng mẹ về của bé em. Những từ ngữ: "Ngồi nhìn, lẫn, trống trải" cùng hình ảnh "Ngọn lửa bếp chưa nhen" cho thấy cảnh một mình trong căn nhà của bé, khi mẹ vắng nhà, không khí như trở nên tẻ nhạt, buồn bã hơn, bé em cũng chỉ biết đợi mẹ vì chẳng còn để tâm tới trò vui nào khác. Điều đó chứng tỏ vai trò của mẹ, chứng tỏ vị trí của mẹ trong lòng em là vô cùng quan trọng, là khởi điểm của niềm vui. Hình ảnh trong câu thơ "Mẹ lẫn trên cánh đồng. Đồng lúa lẫn vào đêm" không chỉ là thước đo thời gian em đợi mẹ mà còn là cân đo sự vất vả của mẹ, bởi mẹ phải làm việc từ khi trời sáng đến đêm muộn, bóng mẹ làm lũi trên cánh đồng xa xa, mà cảnh đồng cũng đang chuyển dần vào đêm tối. Muộn lắm, mệt lắm mà việc mẹ vẫn chưa xong. Trăng đã lên cao, trời càng về khuya càng âm u, heo hút, em thấy trăng, ông trăng tròn lơ lửng đã lên cao nhưng mẹ vẫn chưa về, em bé vẫn ngồi ngoan và kiên trì chờ mẹ. Với những vần thơ giản dị ấy, người đọc soi chiếu tấm hồn và thấy ở tâm hồn mình cũng dấy lên muôn vàn cảm xúc.
Nếu nhà văn không bước vào đời bằng đôi chân trần của một người nhạy cảm, liệu
Đăng Ký để truy cập những bài viết hay và miễn phí.
[HIDETHANKS=1]anh có thể đem đến những dòng lay động người đọc thơ? Cách Vũ Quần Phương miêu tả cảnh em bé đợi đến khuya mẹ mới về gợi lên ở người đọc lòng thương yêu và cảm thông to lớn:
Màn đêm bao phủ, ánh đóm lập loè mà nỗi đợi của bé vẫn vẹn nguyên. Hình ảnh "đóm bay, chân mẹ lội bùn, đồng xa, trắng vườn hoa mận" cùng từ ngữ "ì oạp" cho thấy đêm đã khuya mà dáng mẹ vẫn khom khom tất bật ngoài đồng. Hình ảnh ấn dụ "nỗi đợi vẫn nằm mơ" chính là cảnh em bé đang chờ đợi mẹ đến ngủ quên ngoài đầu hè. Và mẹ bế em bé vào nhà với tất cả tình yêu thương.
Người cầm bút khi viết gói tâm tình trong thơ, người đọc mở ra lại thấy tiếng lòng mình trong đó. Qua việc thể hiện chân thật mà giản dị về nỗi "đợi mẹ" của bé em, nhà thơ đã gửi gắm thông điệp về tình mẫu tử thiêng liên, cao cả, thứ tình cảm sẽ theo ta suốt cuộc đời.[/HIDETHANKS]
Tình cảm của bé và mẹ dành cho thấy tình cảm giữa người thân trong gia đình thật đáng trân trọng và thật đẹp đẽ biết bao.

Cảm nhận bài thơ Đợi mẹ
Đến với lãnh địa của văn chương là khi người nghệ sĩ được trái tim dẫn dắt, để rồi dâng cho đời chút dìu dặt, tỏa hương. Như lời nhà văn Nguyễn Ngọc Tư từng viết: "Người ta ngây ngất trước sự hào nhoáng, mê mẩn trước sự bóng bẩy, nhưng chỉ rơi nước mắt trước sự giản dị tự đáy lòng", một tác phẩm giản dị nhưng đong đầy cảm xúc luôn có yếu tố giữ chân đọc giả đến lạ kỳ. Đợi mẹ của Vũ Quần Phương là một tác phẩm như thế. Bài thơ thể hiện tình cảm trong trẻo, đáng yêu của bé con dành cho mẹ, cũng thể hiện sự vất vả của mẹ. Tất cả hòa quyện tạo nên những hình ảnh gần gũi và có sức lắng đọng sâu xa.
Thuộc lớp nhà thơ trưởng thành từ cuộc kháng chiến chống Mỹ, Vũ Quần Phương đã tìm được cho mình một tiếng nói riêng. Qua những thi phẩm của ông có thể nhận thấy một tiếng thơ sâu lắng, suy tư. Bài thơ Đợi mẹ mang đậm dấu ấn cá nhân của nhà thơ, qua "nỗi đợi" của em bé về mẹ, bài thơ giúp chúng ta cảm nhận được tình yêu thương của em dành cho mẹ, vị trí đặc biệt của mẹ trong tâm hồn em.
Người làm nghệ thuật không thể mang trái tim lãnh cảm với đời. Và với trái tim ấm nóng tình yêu, bằng sự quan sát trong đời sống thường nhật, nhà thơ vẽ nên hình ảnh em bé đợi mẹ đến tối đầy sinh động:
Em bé ngồi nhìn ra ruộng lúa
Trời tối trên đầu hè. Nửa vầng trăng non
Em bé nhìn vầng trăng, nhưng chưa nhìn thấy mẹ
Mẹ lẫn trên cánh đồng. Đồng lúa lẫn vào đêm
Ngọn lửa bếp chưa nhen. Căn nhà tranh trống trải
Trời tối trên đầu hè. Nửa vầng trăng non
Em bé nhìn vầng trăng, nhưng chưa nhìn thấy mẹ
Mẹ lẫn trên cánh đồng. Đồng lúa lẫn vào đêm
Ngọn lửa bếp chưa nhen. Căn nhà tranh trống trải
Cách gieo vần lưng và ngắt nhịp linh hoạt đã góp phần diễn tả tâm trạng háo hức mong ngóng mẹ về của bé em. Những từ ngữ: "Ngồi nhìn, lẫn, trống trải" cùng hình ảnh "Ngọn lửa bếp chưa nhen" cho thấy cảnh một mình trong căn nhà của bé, khi mẹ vắng nhà, không khí như trở nên tẻ nhạt, buồn bã hơn, bé em cũng chỉ biết đợi mẹ vì chẳng còn để tâm tới trò vui nào khác. Điều đó chứng tỏ vai trò của mẹ, chứng tỏ vị trí của mẹ trong lòng em là vô cùng quan trọng, là khởi điểm của niềm vui. Hình ảnh trong câu thơ "Mẹ lẫn trên cánh đồng. Đồng lúa lẫn vào đêm" không chỉ là thước đo thời gian em đợi mẹ mà còn là cân đo sự vất vả của mẹ, bởi mẹ phải làm việc từ khi trời sáng đến đêm muộn, bóng mẹ làm lũi trên cánh đồng xa xa, mà cảnh đồng cũng đang chuyển dần vào đêm tối. Muộn lắm, mệt lắm mà việc mẹ vẫn chưa xong. Trăng đã lên cao, trời càng về khuya càng âm u, heo hút, em thấy trăng, ông trăng tròn lơ lửng đã lên cao nhưng mẹ vẫn chưa về, em bé vẫn ngồi ngoan và kiên trì chờ mẹ. Với những vần thơ giản dị ấy, người đọc soi chiếu tấm hồn và thấy ở tâm hồn mình cũng dấy lên muôn vàn cảm xúc.
Nếu nhà văn không bước vào đời bằng đôi chân trần của một người nhạy cảm, liệu
Đăng Ký để truy cập những bài viết hay và miễn phí.
[HIDETHANKS=1]anh có thể đem đến những dòng lay động người đọc thơ? Cách Vũ Quần Phương miêu tả cảnh em bé đợi đến khuya mẹ mới về gợi lên ở người đọc lòng thương yêu và cảm thông to lớn:
Đom đóm bay ngoài ao. Đom đóm đã vào nhà
Em bé nhìn đóm bay, chờ tiếng bàn chân mẹ
Bàn chân mẹ lội bùn ì oạp phía đồng xa
Trời về khuya lung linh trắng vườn hoa mận trắng
Mẹ đã bế vào nhà nỗi đợi vẫn nằm mơ
Em bé nhìn đóm bay, chờ tiếng bàn chân mẹ
Bàn chân mẹ lội bùn ì oạp phía đồng xa
Trời về khuya lung linh trắng vườn hoa mận trắng
Mẹ đã bế vào nhà nỗi đợi vẫn nằm mơ
Màn đêm bao phủ, ánh đóm lập loè mà nỗi đợi của bé vẫn vẹn nguyên. Hình ảnh "đóm bay, chân mẹ lội bùn, đồng xa, trắng vườn hoa mận" cùng từ ngữ "ì oạp" cho thấy đêm đã khuya mà dáng mẹ vẫn khom khom tất bật ngoài đồng. Hình ảnh ấn dụ "nỗi đợi vẫn nằm mơ" chính là cảnh em bé đang chờ đợi mẹ đến ngủ quên ngoài đầu hè. Và mẹ bế em bé vào nhà với tất cả tình yêu thương.
Người cầm bút khi viết gói tâm tình trong thơ, người đọc mở ra lại thấy tiếng lòng mình trong đó. Qua việc thể hiện chân thật mà giản dị về nỗi "đợi mẹ" của bé em, nhà thơ đã gửi gắm thông điệp về tình mẫu tử thiêng liên, cao cả, thứ tình cảm sẽ theo ta suốt cuộc đời.[/HIDETHANKS]
Tình cảm của bé và mẹ dành cho thấy tình cảm giữa người thân trong gia đình thật đáng trân trọng và thật đẹp đẽ biết bao.