Đam Mỹ Bạch Vương Thượng Tiên - Nguyễn Ngọc Nguyên

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Nguyễn Ngọc Nguyên, 12 Tháng tư 2020.

  1. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    927
    Chương 50: Thích Tử Sa nổi giận

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngoài rìa cánh rừng trúc, Thích Tử Sa điên cuồng lao ra ngoài kết giới năm lần bảy lượt đều bị dội ngược trở vô. Y điên tiết rống gào, vận hết pháp lực vào bàn tay đấm ầm ầm. Kết giới nó hở ra một mảng, y vội len ra theo, nó lại lập tức đóng ngay vào.

    Đang nóng giận tới mất hết lí trí tiểu yêu không còn nhận ra điều bất thường vì sao mình có thể len qua được kết giới y chỉ muốn trốn khỏi cốc Vân Hương, rời xa nam nhân tuyệt tình độc ác ấy, nam nhân mà bao ngày qua y luôn gọi là sư phụ đeo bám lấy hắn suốt đêm ngày.

    Hắn gạt y, hắn đã đùa bỡn với tình cảm của y.

    Y hận.

    Y hận.

    Tử Sa tuyệt vọng tay chân khuỵu xuống đất khóc tới run rẩy bộ dáng chật vật có bao nhiêu đáng thương. Bấy giờ toán sát thủ từ đâu trong mấy lùm cây rậm rạp thi nhau phóng ra chực chờ vây quanh y mỉm cười khoái trá. Chúng không nói không rằng nhất loạt vung kiếm lao vào lấy mạng y.

    Giờ khắc này thiếu niên như cái xác không hồn, chẳng còn biết run sợ là gì, đang không chỗ phát tiết vừa hay kẻ thù tìm tới nơi gây sự. Thiếu niên gầm lên kiếm rời khỏi vỏ điên cuồng chém loạn xạ chung quanh không theo một chiêu thức nào, nhưng lạ thay mỗi đường kiếm vung ra lại vô cùng hiểm hóc, chuẩn xác. Cư nhiên chỉ một nhoáng sau cả chục tên đã chết thảm dưới lưỡi kiếm máu.

    Bọn sát thủ còn lại run sợ lùi dần, thiếu niên hăng máu lao tới nỗi hận tràn ngập đáy con tim, bọn khốn nào ức hiếp chà đạp mình y sẽ trả cho bằng hết.

    "A A...chết đi, chết hết đi."

    Lưỡi kiếm sáng loáng vung lên, máu văng đầy hư không, chớp nhoáng chỉ còn vài ba tên sống sót, chúng vội vã bỏ chạy. Thiếu niên một mực đuổi theo phía sau, bỏ lại xác chết la liệt trên mặt đất.

    Đuổi một hồi mất dấu bọn chúng, thiếu niên quay trái ngó phải không biết nên đi theo hướng nào đành một đường thẳng mà chạy về phía trước hệt như kẻ săn mồi khát máu. Đợi cho y đi thật xa khuất bóng lúc bấy giờ bọn sát thủ mới từ một nhánh cây đại thụ gần đó ló đầu ra thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi tiết đầy màng tang.

    "Phù, cuối cùng cũng cắt đuôi được nó."

    "Quái, chủ nhân đã nói nó mất hết yêu thuật yếu ớt như sên non, thế nào hôm nay mạnh đến kinh hồn khiếp đảm."

    "Trước quay về phục mệnh chủ nhân đã."

    "Được, chúng ta mau đi thôi."

    Lại nói, Thích Tử Sa chạy mãi chạy mãi cuối cùng vấp ngã xuống mặt đất, cơn nộ khí đã khiến y tiêu hao quá nhiều sức lực, hình ảnh sư phụ giao hoan cùng nữ nhân hạ tiện kia vẫn cứ lởn vởn trong đầu mãi không tan. Thiếu niên tựa hồ như người điên mất trí ngửa cổ thét gào. Bầu trời trên cao thật u ám làm sao.

    Sư phụ, sư phụ đối ta như vậy. Tàn nhẫn quá mà.

    Hức hức...

    Trời đất bao la này không có chỗ nào cho Thích Tử Sa ta dung thân sao?

    Thiếu niên tuyệt vọng nhìn quanh cánh rừng ẩm ướt, biết đi đâu về đâu bây giờ?

    Sực nhớ ra hang núi nơi cánh rừng chết, thiếu niên bật cười vang, vươn khuỷu tay lau đi mồ hôi đẫm trán.

    Phải rồi, y còn có nhà để về, nhà của y chính là cánh rừng chết nơi chứa đựng kỉ niệm của y với Hoàng Diệp Huy. Tới cuối cùng cũng chỉ còn hắn nhớ tới y mà thôi.

    Diệp Huy à, ta trở về với ngươi nhé. Xin lỗi vì đã đi lâu tới như vậy.

    Bờ vai run rất khẽ, bước chân rất nặng nề, thiếu niên một đường quay về hang núi nơi cánh rừng chết. Vùi chôn mối hận vùi chôn luôn cả một khối tình nồng.

    * * **

    Một lúc sau muội muội của Thử Hạ mới lơn tơn đi ra chứng kiến tàn cuộc trên mặt đất đáy mắt nàng vụt trở nên sa sầm. Rõ ràng con tiểu yêu kia đã bị phong chế pháp lực sao khả năng gây ra thảm trạng, chẳng lẽ còn có ai đó trợ lực giúp nó.

    Lờ mờ đoán ra kế hoạch đã thất bại đại sư huynh lành ít dữ nhiều, nữ nhân xinh đẹp quay ngược trở vô hướng về hương vân cốc gấp gáp báo tin. Thế nhưng đi được một quãng đã bị một chiếc lưới trắng túm gọn treo tòng teng lên cành cây cao. Nàng cả kinh vùng vẫy thoát ra nhưng chẳng thể nào thi triển pháp thuật. Ngó đầu nhìn xuống bóng dáng quen thuộc trong tầm mắt nam nhân bạch y phong phạm ấy lâu cách mấy nàng cũng nhận ra. Huynh muội nhà nàng quả nhiên trúng bẫy của hắn rồi.

    "Tên thượng tiên thối tha mau thả ta xuống. Thả ta xuống."

    "Hừ tiếp cận đồ nhi của bổn tọa còn tham lam muốn lấy đi tiên khí trên người y, lũ yêu tinh các ngươi cũng ngông cuồng quá rồi. Bổn tọa xưa nay không đối phó với nữ nhân. Thôi thì ngươi ở trên đó chơi đùa với pháp khí của pháp sư yên đô đi."

    Dạ Xuyên nhếch môi chóng rời đi. Bỏ lại nữ nhân xinh đẹp treo lủng lẳng ở mé sau, trên cành cây cao chót vót. Tiếng la hét thất thanh vang vọng khắp cánh rừng.

    "Thượng tiên đê tiện. Ngươi có giỏi quay lại đây. Lão nương sống mái với ngươi, sống mái với ngươi."

    "Đại sư huynh, đại sư huynh."

    Mĩ nhân gào khảng cổ mắt đỏ hoe. Nàng chỉ mong tên Thượng tiên trắng dã ấy nể chút tình sư đồ khi xưa mà tha cho sư huynh nàng một mạng.

    Đại sư huynh mau rời khỏi đó đi, hắn sắp về tới rồi huynh có nghe không, đại sư huynh mau đi đi đại sư huynh.

    (Chuyển cảnh)

    Nơi Hương Vân cốc mây trời lãng đãng, trái bếp bên hông nhà cột khói bốc lên cao.

    Thích tử sa giả mạo kia đang thái rau củ trên thớt, hai ống tay áo xắn lên tận khuỷu, lồng ngực phập phồng đập loạn. Hắn chăm chỉ nấu ăn chờ đợi sư phụ xuống trấn dưới trở về liền hầu hạ người cơm nước tắm rửa.

    Cứ nghĩ tới tình cảnh chốc lát sư phụ trở về được gặp người ôm lấy người cõi lòng Thử Hạ nôn nao hồi hộp.

    Lúc xưa hắn năm lần bảy lượt muốn đến nơi này hầu hạ sư phụ, người trước sau khước từ thẳng thừng, góc bếp này đây vẫn là lần đầu tiên hắn được bước chân vào.

    Thích Tử Sa ngươi vấy bẩn sư phụ ta, chờ đấy, ngươi có chết rồi hồn phách cũng đừng mong yên ổn. Ta cho ngươi ngày ngày đoạn cắt hồn tan.

    "Ngươi đang làm gì?"

    Giọng nói lạnh băng chợt nhiên vang lên. Động tác xắc rau củ dừng lại thiếu niên quay sang mỉm cười xòa với nam nhân tuấn lãng đang đứng ngoài bệ cửa, giọng nói trong trẻo vang lên.

    "A sư phụ về rồi, đệ tử đang nấu chút đồ ăn cho người. Đệ tử cũng đã chuẩn bị nước ấm cho người ngâm thân thể."

    Thử Hạ vừa dứt lời Lãnh Dạ Xuyên đã hai bước tiến tới vung tay đập một trưởng vào lồng ngực hắn. Quá bất ngờ thiếu niên ngã rầm vào chạng bếp đồ ăn văng đổ tung tóe ra nền, tay ôm ngực thiếu niên đầu óc chấn kinh.

    "Sư phụ...người sao lại đánh ta, ta đã làm sai cái gì?"

    "Làm sai cái gì, ngươi sai rất nhiều thứ, quan trọng ngươi vẫn không phải là Sa nhi của ta."

    Sợi dây tầm ma trong tay Dạ Xuyên phút chốc rời khỏi da thịt hướng về phía thiếu niên giáng xuống một kích, thiếu niên vội vã lộn vòng né tránh, miệng không ngừng gọi đối phương trong cơn thống thiết bi ai.

    "Sư phụ đừng đánh nữa, đệ tử là Tử Sa của người đây mà sư phụ, sư phụ!"

    "Hừ, rượu mời không uống thì uống rượu phạt."

    Dứt lời Lãnh Dạ Xuyên vươn tay hướng về phía thiếu niên, từ đóa sen hồng tỏa ra một luồng tiên khí phút chốc thiếu niên giả mạo liền biến thành Thử Hạ, hắn run sợ chết trân. Ấn kí đã quay về với sư phụ, hắn căn bản không đấu lại. Hơn thế nữa hắn nhận ra mình rơi vào bẫy của sư phụ mất rồi.

    "Thử Hạ ngươi trước làm đệ tử ta, sau theo bên cạnh làm thuộc hạ ta, cuối cùng phản ta, giờ lại quay về đây mạo nhận Tử Sa. Ngươi trước sau vẫn không từ bỏ?"

    "Sư phụ, ta không bỏ được, ta muốn ngươi thì có gì sai trái. Tên tiểu yêu kia cũng như ta không khác, cùng là đồng loại còn cùng là đệ tử của ngươi. Nó yêu thích ngươi, ta lại càng yêu thích ngươi hơn gấp trăm ngàn lần. Nó có cái gì ta cũng có cái đó, thậm chí còn hơn hẳn nó nữa kìa. Ngươi hãy quên nó đi đã có ta bên cạnh. Ta sẽ hầu hạ ngươi thật tốt sư phụ."

    "Câm miệng!"

    Dạ Xuyên nộ khí quát lớn. Một roi nữa lại quất xuống thân thể Thử Hạ. Hắn cắn răng co thành một đoàn tiệt nhiên không hề có ý muốn đánh trả lại sư phụ, cả đời hắn chỉ vọng cầu một người là sư phụ mà thôi. Rất tiếc nhiều năm trước hắn rời khỏi trúc lâm phong, mọi người trên dưới đều cho rằng hắn tự động ra đi đâu biết rằng sau lưng chính là bị sư phụ đuổi. Ngày đó van xin cách mấy sư phụ cũng chẳng cho ở lại hôm nay nói người ngừng tay người sẽ ngừng sao.

    "Sư phụ, đã không có được trái tim ngươi, ta sống trên đời còn ý nghĩa gì nữa. Ngươi giết ta đi."

    Toàn thân Thử Hạ túa máu những lằn roi. Sợi dây tầm ma dừng lại rồi hạ xuống. Dạ Xuyên trầm giọng nói:

    "Ngươi đi đi."

    "Sư phụ?"

    Dạ Xuyên quay lưng không nhìn mình. Thử Hạ đứng dậy muốn bước tới, muốn chạm vào sư phụ nhưng không được, hắn cứ thế đứng nhìn người rất lâu rất lâu rồi mới tan biến mất.

    Sợi tầm ma thâu vào lòng bàn tay Dạ Xuyên ngó quanh chạng bếp lẫn dưới nền đồ ăn lăn lóc. Mắt hắn sâu thẳm.

    Thử Hạ là đồ đệ của hắn, trước kia không phải vì hắn cũng chẳng làm nên một Thử Hạ hôm nay, rời khỏi Trúc Lâm Phong làm việc dưới trướng pháp sư Yên Đô, một người tiếp nối một người cứ thế rơi vào ác đạo.

    Sư tôn ơi người nói đồ nhi biết phải làm sao?

    Lãnh Dạ Xuyên tin có chín phần, một phần còn lại khiến người khoanh chân ngưng thần, từ mi tâm tiên nhãn mở ra, theo tiên khí gieo trên vòng xá xị của Tử Sa, người nhanh chóng xác định được vị trí của y, thân ảnh của Dạ Xuyên vụt tan

    Thử Hạ chạy ra tới cánh rừng gặp muội muội từ hướng đối diện cũng đang chạy tới, ban nãy đang treo lủng lẳng trên cành tự dưng pháp khí biến mất nàng rớt thẳng xuống như trái mít rụng. Mông đau điếng bụng dạ oán gào chửi bới ai kia nàng vẫn là gấp gấp đi tìm đại sư huynh. Nào ngờ gặp huynh ấy chạy tới nàng vui không kể xiết.

    "Đại sư huynh, đại sư huynh. Tên Thượng tiên đó đánh huynh sao?" Nhìn huynh trưởng khắp người toàn lằn roi túa máu. Nàng giận điên.

    "Đại sư huynh, bình thường huynh thông minh cỡ nào, sao cứ mỗi lần đứng trước tên Thượng tiên đó lại trở nên ngây ngốc đến vậy, đến tính mạng cũng không màn. Hắn ta đánh huynh sao huynh không biết tránh không bỏ chạy cứ thế đưa đầu cho tên Thượng tiên đó tùy ý sử dụng. Huynh làm muội tức chết."

    "Muội muội, không cho muội nói xấu sau lưng sư phụ ta, sư phụ hắn sẽ không giết ta, ta hiểu tính cách của sư phụ hơn ai hết, đối với mọi người hắn rất nhân từ vị tha, huống hồ ta đã từng là đồ đệ của hắn."

    "Được được, không nói, không nói, huynh trước quay về động trị thương rồi tính tiếp."

    Huynh muội nhà Thử Hạ rời đi.

    (Chuyển cảnh)

    Bấy giờ hang núi nơi cao nhất của cánh rừng chết.

    Thích Tử Sa một thân co rúm nằm trong góc hang tối tăm, không nến thắp. Vết thương trên bả vai trong lúc cận chiến cùng bọn sát thủ bị lưỡi kiếm chém trúng, rách một đường túa máu cũng chẳng thèm sát trùng băng bó.

    Không biết y đã rúc trong góc hang này bao lâu rồi, hai mắt nhắm nghiền, một thân bất động chìm vào mê man.

    Trong cơn ác mộng hình ảnh ghê tởm nơi cánh rừng rậm cốc Vân Hương lại hiện về, là Lãnh Dạ Xuyên và Hoàng cô cô đang trong cơn hoan ái dục lạc. Hai người bọn họ y áo lõa lồ, hạ thể dán vào với nhau, âm thanh rên rỉ trộn lẫn tiếng thở dốc cứ vang vọng trình chiếu mãi trong tâm thức của Tử Sa. Kinh hoàng chẳng biết làm sao kể xiết.

    "Soạt" một tiếng động nhẹ vang lên, có cơn gió thổi vào hang mang theo vạt áo trắng tinh như tuyết.

    Lãnh Dạ Xuyên bước vào, lắng nghe tiếng nức nở quen thuộc của đồ nhi vọng lại gần đâu đó. Hắn vội tiến sâu vào hang kiếm tìm, chỉ một lúc liền đã nhìn thấy một thân ảnh thiếu niên nằm co rúm trong góc hang tối tăm lạnh lẽo, mi mục chớp động lòng hắn đau một mảng.

    Chiều hôm đó đồ nhi ra rừng trúc luyện kiếm trở về hắn phát hiện trên người y có mùi lạ liền đã nảy sinh nghi ngờ cho nên mới thu hồi ấn kí giải phong chế cho y. Vốn là một con thỏ tinh tu luyện lâu năm hóa hình người pháp lực cùng yêu thuật tiềm tàng vô cùng mạnh, ngay cả muội muội của Thử Hạ còn không phải đối thủ của y thì bọn sát thủ thì có đáng là gì.

    Rõ biết trước xảy ra chuyện Dạ Xuyên vẫn bình thản xuống trấn để đồ nhi lại xem bọn chúng bày kịch hay. Người ngoài nhìn vào nói hắn ác độc vô tình nhưng hắn chẳng phải kẻ tùy tiện, hắn làm gì cũng có nguyên do. Thế gian hiểm ác lòng người khó đoán thật giả khó phân, nếu không cho đồ nhi nếm chút cay đắng làm sao có thể trưởng thành, làm sao có thể trân trọng từng phút giây bên cạnh hắn và đối mặt với khó khăn sau này.

    Sa nhi!

    Tay to chạm vào vầng trán thiếu niên ướt đẫm mồ hôi, Dạ Xuyên nhíu mày.

    Cơ thể con thật nóng quá!

    Dạ Xuyên dứt khoát nhấc bổng đồ nhi lên tính mang về thì đối phương bỗng mở mắt ra. Vừa nhìn thấy sư phụ, hốc mắt thiếu niên trợn tròn ngây ngốc. Sau phút giây định thần, vung liền một trưởng đập mạnh vào lồng ngực hắn.

    Quá bất ngờ Dạ Xuyên thoáng chốc buông lỏng cánh tay, Tử Sa theo đà ngã lăn xuống nền động lạnh băng.

    "Sa nhi?"

    Lãnh Dạ Xuyên nhận phải một trưởng của đồ nhi còn đau hơn y nữa kìa. Tay to ôm lấy lồng ngực, chân hướng đồ nhi chờ tới, chẳng hề trách hờn ánh mắt hắn chất đầy nhớ nhung vạn niệm.

    "Sa nhi à, con làm sao?"

    "Đừng, ngươi đừng qua đây."

    Tiểu yêu bật thét lên, lật đật bò dậy rút thanh kiếm bên hông ra hướng Dạ Xuyên thủ thế, hoảng loạn vô cùng.

    Mặc dù không biết bọn người kia bày trò gì nhưng xem thái độ chán ghét căm hờn của đồ nhi dành cho mình Dạ Xuyên hắn cũng đoán ra được bảy tám phần. Bước chân dừng lại, bàn tay trắng như tuyết hạ xuống. Dạ Xuyên nhìn y.

    "Sa nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nói ta biết?"

    Nghe hai từ "chuyện gì" hình ảnh ghê tởm bất giác ùa về không hề báo trước, thanh kiếm trong tay rớt xuống nền động lạnh băng vang lên âm thanh trong trẻo. Hai tay nhuộm máu ôm lấy đầu, tiểu yêu hoang mang rét lạnh.

    "Chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì. Không, ta không biết."

    "Ta không nghe thấy gì hết. A a..."

    Thích Tử Sa thét lên như kẻ điên loạn, một đường lao đầu rời khỏi hang động, trốn tránh cái thân ảnh trước mặt mà y hằng hết mực kính yêu, nay cư nhiên khiến y ám ảnh ghê tởm.

    "Sa nhi!"

    Lãnh Dạ Xuyên vội vã đuổi theo sau. Muốn hỏi xem đối phương rốt cuộc đã gặp phải cái gì chỉ là y không chịu nói hắn cũng bó tay.

    "Sa nhi, đứng lại, có nghe không Sa nhi?"

    Trong đêm đen mờ ảo, Thích Tử Sa lên cơn điên loạn lao đầu chạy băng băng về phía trước, cư nhiên chạy đến ngọn thác đang ầm ầm tuôn chảy đổ xuống một con suối đá bên dưới mà y cũng không hay biết. Một bước chạy này, y là cả thân mình lao xuống dòng thác đang cuồn cuộn đổ.

    Khoảnh khắc rơi giữa hư không, tứ chi cơ hồ quơ loạn, hai mắt mở to ngước nhìn bầu trời đen sẫm. Tiểu yêu chẳng còn nghĩ được chuyện gì, đầu óc trống rỗng phiêu lâng.

    "Sa nhi!"

    Lãnh Dạ Xuyên gào lên, một đường lao theo Thích Tử Sa, vươn tay nắm lấy bàn tay y. Giữa thác nước ầm ầm tuôn đổ. Dạ Xuyên ôm đồ nhi vào lòng. Cả hai cùng rơi xuống.

    Không gian chìm trong mờ ảo, đôi mắt Dạ Xuyên vẫn vô cùng tinh tường. Hắn nhìn thấy phía dưới có mỏm đá vội vòng tay đỡ lấy sau đầu che chắn cho đối phương. Quả nhiên chưa đầy cái chớp mắt khuỷu tay hắn đã đập mạnh vào mõm đá, máu bắn lên rồi lại nhanh chóng hòa vào dòng nước cuộn trào cuốn đi mất biệt.

    "Sa nhi, con có sao không Sa nhi?"

    "Khốn kiếp, đừng đụng vào ta."

    Thiếu niên gào lên vung tay đẩy Dạ Xuyên ra. Hắn vội nắm chặt lại.

    "Sa nhi, ta đã làm gì sai khiến con ghét bỏ trốn tránh ta hả?"

    "Đừng hỏi nữa, ta không muốn nghe, ta không muốn nghe, ta hận ngươi, ta hận ngươi."

    "Được, không nói, không nói nữa. Ta mang con về."

    "Không, ta không về đó đâu, có chết cũng không về. Ngươi mau buông ta ra. Buông ta ra."

    Nghe về cốc thiếu niên càng hoảng sợ hơn la hét chống cự cố thoát khỏi bàn tay của Dạ Xuyên, tứ chi đập loạn, nước văng lên tung tóe.

    Dạ Xuyên thấy tình hình không ổn đành đánh đồ nhi ngất đi, mang người về lại hang núi trên cao...
     
    Dana Lê, Nghiên Di, Nana2689 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tám 2021
  2. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    927
    Chương 51: Sư đồ luyến (h)

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng tám 2021
  3. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    927
    Chương 52: Đại chiến lúc nửa đêm - Quỷ Hạt Xanh

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng chín 2021
  4. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    927
    Chương 53: Sa nhi của ta lại ghen nữa rồi!

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng chín 2021
  5. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    927
    Chương 54: Ấm trà của Thượng tiên

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng tám 2021
  6. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    927
    Chương 55: Vây đánh ở Đường Tầm (1)

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm hôm đó nơi nhà chứa củi phía tây Tàm viện, bọn sát thủ từ trên mái nhà đáp xuống vung chân đạp hai cước vào cánh cửa. Cánh cửa mở bung ra. Cả quá trình vô cùng nhanh gọn. Đập vào tầm mắt bọn chúng là tấm lưng thon thả cùng mái tóc đen dài của muội muội chủ nhân, cặp mắt bọn chúng híp lại mừng rỡ.

    "Hoàng Diệp cô nương!"

    Nghe động có người gọi tên mình, vị cô nương kia liền quay lại, một gương mặt khả ố đập vào tầm mắt, ai nấy há hốc mồm kinh sợ. Trước mắt bọn chúng là một tên bán nam bán nữ, môi má hồng hồng, chân mày đen sậm, hai mắt tròn xoe chớp chớp bỡn cợt, giọng nói ẻo lả cất lên lại càng buồn nôn thập phần.

    "Ây dô, các huynh đài đây là tìm tiểu muội sao hở. Mời vào, mời vào. Tiểu muội chơi cùng các huynh nha."

    Đám sát thủ một trận rét lạnh quay đầu đi ra: "Chúng ta tìm lầm chỗ rồi."

    Lúc này từ ngoài cửa, giọng Ngải Tử Ưu vang lên.

    "Không nhầm. Giết sạch cho ta."

    Hai mươi đệ tử Trúc Lâm Phong dẫn đầu là Tử Nham cùng nhau tuốt kiếm xông vào, hai bên giáp chiến kịch liệt.

    "Rẹt." Một tên sát thủ trúng chiêu của Tử Nham ngã lăn xuống trước mặt tiểu tử mồ côi vẩn nữ trang kia, nó giật bắn cả người bật kêu lên:

    "Oa oa đáng sợ quá, đáng sợ quá!"

    Sau đó lồm cồm một đường men theo góc tường bò ra ngoài, nhìn thấy Ngải Tử Ưu đang đứng hiên ngang chắp tay sau đít, nó cười hề hà phủi phủi y áo đứng dậy.

    "Đại sư huynh, thấy đệ biểu hiện lúc nãy thế nào?"

    Ngải Tử Ưu nuốt một ngụm nước bọt nặn ra một câu.

    "Vô cùng tốt, xuất sắc!"

    "Ha ha đa tạ đại sư huynh khen ngợi, chỗ đao kiếm không có mắt này đệ vẫn là cáo lui trước a sư huynh."

    "Được."

    Tiểu tử bán nam bán nữ chạy vội đi sau cái gật đầu. Ngải Tử Ưu vẫn đứng đó lặng yên nghe tiếng binh khí chạm nhau choang choang trong căn nhà chứa củi, chỉ một lát sau chúng môn đệ mang theo vài vết xây xát trên thân bước ra.

    "Đại sư huynh, đã diệt sạch."

    "Tốt, giờ thực lực tên pháp sư đó lớn mạnh, chúng ta không thể đối đầu trực diện. Bọn chúng đến gây hấn một tên giết một tên, mười tên giết mười tên, chặt đứt vây cánh của gã, tới chừng đó chúng ta sẽ xông vào diệt tận ổ."

    "Đại sư huynh, có cần bẩm báo chuyện này với sư phụ?"

    "Không cần, sư phụ đã giao cho ta, đừng làm phiền đến người. Các đệ mau kêu đám hạ nhân đến thu dọn tàn cuộc đi."

    "Dạ, đại sư huynh!"

    Ánh mắt Ngải Tử Ưu trầm xuống. Trong lòng thiết nghĩ.

    Sư phụ thiện lương đến vậy lại nặng tình nghĩa đồng môn, nếu biết hắn lợi dụng ả tiện nhân kia dẫn dụ bọn chúng tới chắc chắn không đồng ý. Hắn đành âm thầm ra tay một mình, đi một bước tính một bước. Chỉ có gã biến mất khỏi cõi đời, sư phụ và tiểu sư đệ mới được yên ổn.
    ....

    Sáng ngày hôm sau trên sân điện Thích La, chúng môn đệ chia nhau hai người một cặp cùng luyện kiếm. Thích Tử Sa cũng bắt cặp đấu với một môn đệ, cư nhiên chỉ vài ba chiêu y đã hạ người ta đo ván, lưỡi kiếm kề vào động mạch cổ. Kẻ đó bật a lên một tiếng kinh hỉ.

    "Tiểu sư đệ, đây là chiêu thức gì lạ vậy, huynh chưa nhìn thấy bao giờ?"

    Thiếu niên có chút ngại tay xoa chóp đầu cười xòa: "Ha ha đệ cũng không biết nữa, dường như trước đây có từng học qua rồi nhưng lại không nhớ là đã học ở đâu?"

    "Ể có khi là trước lúc đệ mất kí ức từng bái một võ sư nào đó, cũng chỉ có vậy, đệ dạy ta liền đi."

    "Được, đệ đánh lại một lần. Huynh xem cho kĩ nha."

    Tử Sa vung đường kiếm mấy lượt, toàn những tư thế kì lạ. Đối phương một đường tập theo nhưng mãi vẫn không thể nào phát ra uy lực như tiểu sư đệ.

    "Tiểu sư đệ, rốt cuộc trước đây đệ bái võ sư nào vậy, ta khí lực tràn trề đánh theo chiêu thức của đệ mà vẫn không phát huy được uy lực, còn cảm thấy có chút bế tắc đường vận khí?"

    "Hơ đệ cũng không nhớ nữa, chỉ là tùy tiện đánh bừa." Thiếu niên ngập ngừng lúng túng.

    Lãnh Dạ Xuyên nãy giờ đứng ở đằng xa vẫn luôn dõi theo từng cử chỉ dáng vẻ của người thương, bấy giờ thấy vậy hắn mới cất bước tới.

    "Sa nhi à, đây là võ công ngoại đạo lại có chút tà, càng luyện càng hút lấy trượt khí tích vào đan điền. Các con lâu nay tập theo phương pháp của bổn môn, hấp vào tinh túy của thiên địa, hai luồng khí nghịch nhau đương nhiên dẫn đến bế tắc, còn tập nữa sẽ mất mạng."

    Cả hai nghe xong một trận rét lạnh, Tử Sa có chút áy náy ngón tay gãi mũi, giọng nhỏ xíu: "Sư phụ, ta không cố ý."

    Lãnh Dạ Xuyên không nhìn y mà hừ lạnh một tiếng: "Sa nhi to gan, liền bước vào điện quỳ ba tuần nhang đi."

    Mắt mở to thiếu niên ngẩn người nhìn nam nhân bạch y, muốn tìm đâu đó chút biểu hiện trêu chọc nhưng không có, diện mạo nghiêm túc lạnh băng. Y đã nói không hề cố ý rồi mà vẫn trách phạt, có phải muốn y bẽ mặt trước bao người không.

    Sư phụ ngươi thật ác.

    Thiếu niên mím môi chẳng chịu vào trong lãnh phạt như mọi lần, cố tình hất cằm cương lại với Dạ Xuyên. Môn đệ kia thấy vậy vội lật đật xin thay:

    "Bạch sư phụ, tiểu sư đệ không cố ý, chỉ là chợt nhớ ra chiêu thức này đã từng học ở quá khứ, cũng là đệ tử yêu cầu đệ ấy dạy lại. Mong sư phụ giơ cao đánh khẽ tha cho đệ ấy một lần."

    Mặc ai đó đang nói. Hai sư đồ vẫn nhìn nhau mắt to trừng mắt bé, đồ nhi ngày càng bước bỉnh là Dạ Xuyên chiều hư y rồi. Thiếu niên ngược lại ấm ức cho rằng sư phụ không thương mình. Hốc mắt đỏ hoe ngấn nước.

    Trong lòng Dạ Xuyên lập tức gõ bong một tiếng trái tim hẫng nhịp, đồ nhi khóc hắn chịu không nổi. Vài giọt nước mắt cá sấu của y còn hơn đao thương vạn tiễn, hắn bị thương nghiêm trọng rồi.

    "Bỏ đi."

    Dạ Xuyên thấp giọng đoạn quay lưng rời khỏi Thích La điện. Hắn sợ còn nán lại sẽ làm ra những hành động vượt khỏi thân phận sư đồ. Trót nếm trái cấm thế gian đời này liền say trong mộng mị.

    Cứ vậy Dạ Xuyên bỏ qua cho Tử Sa, nếu là trước kia sẽ nghiêm khắc tới cùng. Hắn thay đổi rồi, vì y mà thay đổi.

    Sư phụ...

    Bóng lưng cao lớn uy nghiêm, bạch y thoảng hương hoa lài sáng sớm. Thiếu niên ngây ngốc đứng nhìn theo, chẳng biết vì sao phu quân ngày càng đẹp lạ lùng tới như vậy, hắn rốt cuộc lúc nhỏ đã ăn uống cái gì mà lớn lên. Nếu có ngày không còn nhìn thấy hắn, y chắc chắn lâm bệnh tương tư mà chết.

    Thình thịch

    Thình thịch...

    Bỗng từ đâu tiếng chân lịch bịch chạy tới, chúng môn đệ ngoái nhìn. Chẳng mấy chốc tiểu tử mồ côi đã đối diện cùng Dạ Xuyên, mặt mày nó trắng bệch như vừa bị cắt tiết, hơi thở hổn hển mang theo âm thanh run rẩy. Người nó bé ri nhưng giọng thì oang oang, cả sân điện đều nghe thấy cả.

    "Bẩm Thượng tiên, ngoài kết giới có một tên tự xưng là cận vệ của đại vương Yên Đô. Hắn một thân toàn máu, nằng nặc đòi gặp người cho bằng được. Người mau ra xem hình như tên đó sắp chết rồi a."

    Mi mục khẽ động, Lãnh Dạ Xuyên một đường rời đi, cư nhiên phía sau là một cái đuôi sam dài loằng ngoằng đeo bám. Chúng môn đệ tò mò chạy theo, tiểu yêu cũng tò tò chạy theo chỉ là không dám tới bên nam nhân bạch y, sợ hắn trông thấy lại quát nạt.

    Nói coi, phu quân của y sao lại hung dữ quá vậy. Dẫu biết thế nhưng muộn rồi, y chính là một kẻ cuồng phu, yêu phu quân tới chết, phu quân hung dữ nhưng đáng yêu vô cùng. Phu quân hung dữ với y và cũng ngọt ngào với y, như lời phu quân từng nói quả thật y ưa cứng không ăn mềm.

    Nửa đường nghĩ ngợi lung tung, thiếu niên vò đầu xấu hổ.

    Ra tới bìa rừng trúc, đập vào tầm mắt mọi người là một nam nhân trong bộ giáp phục Yên Đô, một thân đầy máu bê bết, lão gia nhân cùng một số hạ nhân đang túm tụm quanh hắn.

    Mệt tới đứt hơi sắp chết nhưng vừa trông thấy Lãnh Dạ Xuyên ngồi xuống trước mặt mình, kẻ đó đã mừng rỡ vươn bàn tay đầy máu túm lấy y áo trắng tinh của hắn, thều thào. Kẻ đó không phải ai xa lạ chính là Lỗ Thế, cận vệ của đại vương Yên Đô. Diện mạo hắn khá oai phong tuấn tú ai nhìn qua một lần đều sẽ ghi nhớ cả.

    "Thượng tiên, người đến rồi..."

    Lỗ thế tay máu nắm lấy áo trắng nam nhân tuấn lãng trước mặt, ngẩng đầu cuống quýt.

    Lão gia nhân bên cạnh thấy vậy rút áo chủ nhân ra, gằng giọng gắt lên: "To gan, ngươi làm bẩn áo của Thượng tiên."

    Kẻ sắp chết vội thu tay về áy náy vô vàn:

    "Thượng tiên, tại hạ thất lễ."

    Lão gia nhân còn định mắng chửi, Dạ Xuyên đã giơ tay can ngăn, mắt hướng nhìn cận vệ kia: "Được rồi, ngươi nói chuyện chính đi."

    "Bẩm Thượng tiên xin người mau cứu đại vương tại hạ, gã pháp sư kia dấy binh tạo phản, hiện giờ đại vương cùng một số binh lính thân cận bị vây ở Đường Tầm. Tại hạ liều mạng trốn ra được đến đây báo tin, giờ vương triều Yên Đô đang nghiêng ngửa, chỉ có người mới cứu được đại vương, cầu xin người lập tức đến đó. Thượng tiên...cầu xin người."

    Nói đến đây Lỗ Thế ngất lịm đi. Lãnh Dạ Xuyên đứng phắc dậy lệnh hai tên hạ nhân mang người về Thích La điện cho đại phu chữa trị, thâm tâm biết thừa đây chính là mưu kế gã pháp sư kia bày ra. Cố tình chừa cho Lỗ cận vệ một con đường máu để chạy tới đây báo tin.

    Chỉ vì muốn dụ Dạ Xuyên tới Yên Đô, pháp sư Hoàng Diệp không tiếc dấy binh tạo phản giăng ra lưới lớn, làm chết quá nhiều binh lính vô tội, liên quan đến cả một vương triều, thiết nghĩ gã đã đi quá xa rồi.

    Bàn tay siết chặt lại. Dạ Xuyên nét mặt âm trầm nhìn một lượt chúng môn đệ lấp lánh dừng lại trước thiếu niên đang lấp ló gần cuối hàng rồi vội thu về. Hắn trầm giọng bảo:

    "Ưu nhi theo vi sư đến Yên Đô một chuyến. Tử Nham, chúng môn đệ giao lại cho con tạm thời quản lí."

    "Dạ, sư phụ!"

    Thích Tử Sa nãy giờ đứng im bất động một góc, mắt thấy sư phụ không đả động gì đến mình lại nghe ra hắn sắp sửa tới cái nơi xa xôi ngàn trùng cả biển trời. Y vội ló đầu ra ngón tay chỉ vào chính mình, quýnh quáng mà bảo:

    "Sư phụ, còn ta?"

    "Sa nhi, con theo vi sư ra đây một chút."

    Nói đoạn Dạ Xuyên rời khỏi chúng môn đệ, Tử Sa yên lặng bước theo sau. Đi được một quãng xa xa khuất sau mấy lùm trúc cả hai dừng lại. Dạ Xuyên vòng tay ôm đồ nhi vào lòng. Thâm tâm nặng trĩu.

    "Sa nhi, đường xá xa xôi đem con theo rất bất tiện. Ngoan ngoãn ở nhà đợi ta về."

    "Không đâu sư phụ, Tử Sa muốn đi cùng ngươi. Xa cách mấy khổ cách mấy ta cũng đều chịu được. Đừng bỏ Tử Sa lại một mình, đêm tới sẽ nhớ ngươi, nhớ ngươi tới ngủ không được. Sư phụ đừng bỏ Tử Sa."

    Thiếu niên nức nở hốc mắt ngấn nước. Dạ Xuyên đau đớn hôn lên mắt môi thiếu niên liền mấy ngụm. Hơi thở nặng nề khí tức. Hắn thật sự không nỡ rời xa y. "Sa nhi ngoan không nghe lời vi sư nhưng lời vi phu nói em sẽ nghe đúng không? Bảo bối ngoan ở nhà chăm chỉ học hành. Vi phu rất nhanh sẽ quay về với em."

    Thiếu niên chớp mắt ngây người, một bờ môi ấm mềm đã kề bên, môi lưỡi quấn quýt Dạ Xuyên hôn một ngụm, hôn tới thật sâu, hôn tới ướt mềm. Thiếu niên thở hồng hộc trong lòng hắn.

    Chúng môn đệ từ xa thấp thoáng nhìn thấy bóng hai sư đồ ôm lấy nhau, còn nhiều hơn một nụ hôn nóng bỏng. Lão gia nhân vội đứng chắn ngang tầm nhìn của chúng, bật ho khan.

    Dạ Xuyên mỉm cười ý vị, hắn nắm tay y bước ra, thiếu niên mặt còn đỏ bừng. Chút mật này có thể gói gém ăn dè tới khi phu quân trở về không?

    Sư phụ nắm tay tiểu sư đệ giữa thanh thiên bạch nhật, tình cảm ngày càng sâu đậm. Chúng môn đệ vờ như không nhìn thấy sợ sư phụ khó xử, càng sợ tiểu sư đệ xấu hổ. Đoán chừng đợt này sư phụ trở về chúng sẽ được ăn bánh uống trà mừng đi.

    Qua lại vài câu dặn dò chúng môn đệ, sau đấy hai sư đồ Dạ Xuyên cùng Ngải Tử Ưu cất bước rời đi. Cơ mà đi được có vài ba bước thân ảnh hai người họ phút chốc tan biến mất. Chúng môn đệ nhìn nhau kinh hỉ.

    Đại sư huynh ngày càng lợi hại cư nhiên xuất hiện thần thông biến hóa rồi, là có thể đi từ nơi này tới nơi khác chỉ trong vòng chớp mắt.

    Hức hức...

    Hức hức...

    Bỗng có tiếng khóc nấc vang lên, mọi người chú ý thì chính là tiểu sư đệ khóc. Đang yên đang lành chẳng phải lúc nãy đệ ấy còn xấu hổ mặt mày đỏ bừng sao, mới đó mà đã khóc rồi.

    "Tiểu sư đệ, Yên Đô giờ nguy hiểm trùng trùng, sư phụ cũng vì lo lắng cho an nguy của đệ mới để đệ ở lại đây chứ chẳng phải không thương đệ đâu."

    "Đệ biết mà nhưng nhìn sư phụ rời đi chẳng hiểu sao không kềm được nước mắt. Trong lòng đệ đau quá. Hức hức..."

    "Hừ, khóc cái gì mà khóc. Suốt ngày ủy mị như tiểu oa nhi. Thượng tiên không biết nhìn trúng ngươi ở điểm nào. Hứ."

    Lão gia nhân hất cằm hậm hực rời đi. Tiểu tử mồ côi vội vã chạy theo sau. Chúng môn đệ xoa bờ vai thiếu niên đang khóc mà an ủi.

    "Lão ấy cũng vì lo cho sư phụ nên mới nói vậy, tiểu sư đệ đừng để trong lòng."

    "Đệ cũng lo cho sư phụ. Người sẽ không sao chứ nơi đó đang có chiến tranh, hay là chúng ta cũng tới đó giúp sư phụ một tay đi."

    Tử Sa mắt sáng rỡ tính lừa mọi người để y cũng được tới đó. Ai nấy đều biết tỏng lòng dạ tiểu sư đệ nghĩ gì, bật cười xòa.

    "Tiểu sư đệ ngây thơ, sư phụ chúng ta là ai cơ chứ, có đại sư huynh bên cạnh người là được rồi, chúng ta tới đó chỉ tổ làm vướng chân sư phụ thôi. Ngoan ngoãn đợi sư phụ quay về."

    Chẳng biết có ngoan ngoãn nổi không mà khi quay về Hương Vân cốc ngó quanh căn nhà trúc chỉ có mình mình, Tử Sa lòng đau đớn. Từng góc bếp, chiếc giường đâu đâu cũng tràn ngập bóng hình sư phụ. Y nhớ hắn tới phát điên.

    Lên lớp cũng nhớ.

    Về nhà cũng nhớ. Ăn cơm cũng nhớ.

    Đi ngủ cũng nhớ.

    Một canh.

    Hai canh.

    Ba canh.

    Cho tới gần sáng mới lờ mờ ngủ thiếp đi, chiếc gối bông mềm ẩm ướt.

    ....

    Đảo Đường Tầm một đảo hoang đang trong quá trình khai phá thuộc Yên Đô xứ sở. Trên bến cảng rộng lớn, quân lính dàn hàng ngang không dưới một vạn, giáp phục binh khí sẵn sàng chiến đấu. Dưới biển cư nhiên lại càng đông vầy, một đội thuyền chiến lên đến cả chục vạn hải quân tinh nhuệ.

    Nói đến hải quân không vương quốc nào qua được Yên Đô, từ cách bày bố trận pháp cho tới sức mạnh phi thường cùng ngoại hình lực lưỡng, cao to. Cư nhiên hải quân quyền này lại gom hết một nửa vào tay pháp sư Hoàng Diệp Toàn. Hà Đồ cũng thực khinh suất quá rồi.

    Hù u u...

    Tiếng khèn lệnh vang lên, thuyền chiến bắn tên như mưa vào trong đất liền, đội quân trên bờ vung khiên chống đỡ vẫn không phòng thủ nổi, chết như rạ. Hà Đồ trong lều nhìn ra thấp thỏm không yên, tên quan địa phương bên cạnh vội cất tiếng.

    "Đại vương mau lùi về căn cứ phía trong, tên bay lạc thực nguy hiểm a đại vương."

    Bàn tay Hà Đồ siết chặt, đáy mắt không giấu nổi âu lo: "Đã hai ngày rồi, quân tiếp viện thế nào còn chưa tới. Chúng ta bị cô lập ở đây lương thực nước uống cạn kiệt, số quân ích ỏi này lấy gì chống chọi. Chẳng lẽ khí số vương triều Hà Đồ ta đến đây đã tận rồi sao?"

    "Đại vương, hạ thần có điều nghĩ không thông. Tên pháp sư này hai ngày nay cứ ngày ba lượt phóng tên vào giết lần giết mòn binh vệ của ta lại không tiến quân vào diệt sạch, vờn vờn nhử nhử, gã thực ra là muốn làm gì. Chẳng lẽ chờ quân cứu viện của đại tướng quân từ Sóng đảo trở về đấu với gã một trận oanh oanh liệt liệt sao?"

    Hà Đồ mồ hôi lạnh đầy trán: "Ngươi hỏi bản vương, bản vương biết hỏi ai?"...
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tám 2021
  7. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    927
    Chương 56: Vây đánh ở Đường Tầm (2)

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên bến cảng Đường Tầm khung cảnh hỗn loạn, thế lực hai phe giao chiến bên công bên thủ tên bay dồn dập, đội quân trên bờ chết như cá mòi xếp lớp. Binh quyền xâu xé làm hai, vương triều lung lay nghiêng ngửa, cái chết cận kề. Hà Đồ đại vương lòng chua xót ngổn ngang trăm mối, tin lầm gian thần dẫn dụ tới Đường Tầm mưu đồ thích sát soán ngôi, gã sớm đã lên kế hoạch từ lâu, chỉ trách Hà Đồ hắn quá tin vào gia thế Hoàng Diệp hiển vinh khai quốc bao đời, là tuyệt đối trung thành như núi như non.

    Tới khi cận kề cái chết, hắn mới bất giác nhớ tới tên cận vệ luôn theo sát bảo hộ mình, luôn quỳ mọt dưới chân sẵn sàng liều mạng vì mình bất cứ lúc nào. Chẳng biết còn sống hay đã chết, có tới được nơi cần tới báo tin không?

    Hy vọng mong manh quá, đáy mắt quân vương bỗng chốc nhuốm u buồn, tia sáng chẳng còn lẩn khuất.

    Chẳng biết trải qua bao lâu mặt trời lần nữa ló dạng phía đằng đông bao trùm biển cả óng ánh dát vàng.

    Hai bên quân binh lại tiếp tục chiến đấu, tên bay đầy trời, hò hét huyên náo.

    Vù ù...

    Giữa khung cảnh trùng trùng nguy hiểm, gió biển mang theo hương thơm phảng phất khắp bầu trời.

    Hải quân dưới thuyền cùng trên bờ đều ồ lên vang dội, đập vào tầm mắt họ là một nam nhân tuấn lãng phong phạm. Bạch y trắng tinh như tuyết, dáng dấp thần thái mười phần anh khí tới bức người.

    Thiếu niên bên cạnh trong bộ đồng phục bích lợt của bổn môn, dung mạo ngời sáng lấp lánh lại bị vầng hào quang nam chính diềm xuống chìm nghỉm, có chút xót xa.

    Hoàng Diệp Toàn một thân hắc sắc, tay cầm phất trần cán ngọc vắt ngang khuỷu, đứng đầu thuyền khoảng cách không gần không xa hướng mắt nhìn nam nhân tuấn lãng ấy, khóe môi hiện ý cười. Người gã trông mong bao ngày cuối cùng cũng đến.

    Lãnh sư đệ, ta biết đệ không khoanh tay đứng nhìn bọn chúng đi vào chỗ chết mà, đó là ưu điểm và cũng chính là khuyết điểm chí mạng của đệ. Đã cất công tới tận đây rồi, hôm nay đệ cũng đừng mong về nữa, liền chơi với ta một chút đi.

    Thâm tâm khoan khoái tới lạ thường. Hoàng Diệp Toàn vẫy tay, khèn lệnh vang lên, hải quân tuyến đầu lập tức giương cung bắn tiễn, tên bay đen nghịt cả một vùng trời lao vào đám quân binh trên bờ. Hai sư đồ Dạ Xuyên cùng vận công lập tức một rừng mưa tên thi nhau rơi lộp bộp hết xuống nước, quân binh hai phe há hốc mồm cả kinh.

    Tình thế có chút cân bằng. Vững dạ khi ai kia xuất hiện biến nguy thành an, Hà Đồ trong lều trại bấy giờ lập tức bước ra đến trước Dạ Xuyên mà chào hỏi, cư nhiên vị quan địa phương đi bên cạnh hắn đã không còn thấy đâu nữa.

    "Thượng tiên, thực không ngờ Hà Đồ gặp người trong hoàn cảnh này, vô cùng hổ thẹn."

    Mi mục thoáng động. Dạ Xuyên khoác tay thoái thác khiêm cung: "Đại vương không cần áy náy, là Lỗ cận vệ đến Trúc Lâm Phong báo tin. Bổn tọa không chắc có thể giúp được gì hay không, đi một bước tính một bước vậy."

    Người đâu thông minh xuất chúng còn khiêm cung hết mực. Thật hiếm thấy loại người như thế tồn tại trên đời. Hà Đồ bên trong sửng sốt ngoài mặt mỉm cười, thẳng thắn chỉ còn chú ý tới nam nhân tuấn mĩ vừa giải vây cho binh lính của mình. Lòng quân vương sâu hơn đáy bể ai biết bụng dạ đang suy tính cái chi.

    "Vụt."

    Một mũi tên thình lình xé gió nhắm yết hầu nam nhân cao lớn uy mãnh trong bộ hoàng phục dát vàng mà lao tới. Lãnh Dạ Xuyên nhíu mày tay to kéo thân thể Hà Đồ về phía mình, mũi tên bay vút qua sau gáy cổ hắn rồi cắm phập xuống bãi cát gần đó, đồng lúc hai mũi tên nữa lại liên tiếp phóng đến nhanh như lốc xoáy chẳng chừa kẻ trên bờ cơ hội sống sót. Ấy vậy mà nam tử bạch y trên bờ còn nhanh hơn một bước, tay vẫn giữ lấy Hà Đồ, tay còn lại đã vung kiếm về phía trước trực tiếp đánh văng hai mũi tên độc gãy làm hai nửa.

    Chơi cũng thật vui. Hoàng Diệp Toàn buông cung tên xuống mỉm cười, chưa bao giờ gã cảm thấy sảng khoái hưng phấn như bây giờ, đều do tiểu sư đệ ban cho cả.

    "Tiểu sư đệ không gấp, đây chỉ là quà gặp mặt ta tặng đệ, còn nhiều màn hay ở phía sau a đệ từ từ mà thưởng thức."

    Dứt lời Hoàng Diệp lần nữa phẩy tay, một loạt tên lần nữa phóng đến như mưa, hai sư đồ Dạ Xuyên lần nữa vận công phá hủy.

    "Các ngươi lùi về khoảng cách an toàn hết đi, mau lên."

    Dạ Xuyên quát lớn. Hà Đồ đại vương trợn trắng mắt nhìn tàn quân thảm bại ít ỏi của mình mà lớn lệnh.

    "Mau, làm theo lời Thượng tiên, tất cả lui binh về sau hai dặm."

    Binh sĩ nhất loạt làm theo, giữa lúc này dưới nước lại bắn tên liên tục không cho tàn quân trên bờ bỏ chạy.

    Hai sư đồ Lãnh Dạ Xuyên trực tiếp lao thân ra làm lá chắn dốc lòng bảo hộ tính mạng mọi người, cật lực chống trả với rừng mưa tên đen ngòm khiếp đảm.

    Cho tới xế chiều, tà dương ánh lên lần cuối nơi tiếp giáp giữa đường chân trời và mặt biển đỏ lòm lòm, tàn quân đã lùi đi an toàn, chỉ còn xác chết nằm rải rác bên bãi cát đâu đó, quạ đen xà xuống rỉa rúc.

    Cách bờ không xa đội thuyền chiến hùng hậu canh giữ nghiêm ngặt, một mực cắt đứt vật thực của mọi người trên đảo. Cố tình bứt dồn ai đó tới đường cùng.

    Màn đêm buông xuống trên đảo Đường Tầm hoang tàn giá lạnh.

    Nơi hạ trại đóng quân, trong một túp lều. Lãnh Dạ Xuyên ngồi bên bàn trà, Ngải Tử Ưu và Hà Đồ đứng hai bên ánh mắt bất an cuộn trào. Vẫn là Hà Đồ cất tiếng nói trước:

    "Thượng tiên, chỉ cần cầm cự thêm độ ngày mai đại quân ở Sóng đảo sẽ đến được đây."

    "Hừ, bổn tọa e chúng ta không qua khỏi đêm nay."

    Hà Đồ đáy mắt kinh ngạc: "Thượng tiên sao người lại nói thế. Chẳng lẽ ban đêm chúng dám đánh lên đảo, không sợ có mai phục sao?"

    "Đại vương, chúng không lên mà là thế lực khác."

    "Gì chứ, còn thế lực nào nữa, mười vạn hải binh tinh nhuệ chưa đủ đáng sợ sao. Chẳng lẽ gã bấy lâu âm thầm chiêu dụ binh mã ở tiểu đảo khác mà bổn vương không hay biết, gã lấy đâu tài nguyên nhiều tới thế, sao chuyện gì bổn vương cũng bị qua mặt thế này." Bậc quân vương bỗng chốc cảm thấy bất tài nhục nhã vô cùng.

    "Rồi người sẽ nhanh biết thôi." Dạ Xuyên đáy mắt âm trầm. Mắt nhìn về phía bờ biển xa xôi. Nói cho kẻ bên cạnh nghe mà lại dường như chẳng phải.

    "Đại vương không cần phải hổ thẹn. Hoàng Diệp sớm đã có tính toán mưu đồ tạo phản từ trước, từng bước tiếp cận lấy lòng, phía sau âm thầm lôi kéo thế lực về tay. Không phải đại vương bất tài mà là Hoàng Diệp quá tâm cơ gian xảo, đại vương căn bản không phải là đối thủ của gã."

    "Bạch sư phụ, hay là người đưa đại vương rời đi trước, binh sĩ nơi đây để đệ tử trấn thủ đợi viện binh đến tiếp ứng?" Tử Ưu bấy giờ mới lên tiếng. Chỉ là nói một câu chắc một câu.

    "Đại vương, người thấy thế nào?" Dạ Xuyên gõ nhẹ mấy ngón tay xuống bàn, bình đạm nhìn đấng quân vương trong bộ hoàng phục rực rỡ cao quý.

    "Ta...ta thân là đại vương, không thể bỏ rơi an nguy của binh sĩ tháo chạy một mình được, cách này bổn vương ta không tán thành."

    Dạ Xuyên mỉm cười vươn tay rót ra một tách trà nóng nhìn Ngải Tử Ưu, đệ tử hiểu ý vội cầm lấy đưa đến trước Hà Đồ.

    "Đại vương, mời người dùng trà."

    "A, đừng khách sáo."

    Hà Đồ miễn cưỡng cầm lấy tách trà nhưng nấn ná mãi không uống, khóe môi Dạ Xuyên cong lên.

    "Đại vương, tại sao không dùng?"

    Đấng quân vương đã có chút lúng túng, vừa lúc này thanh kiếm trong tay Ngải Tử Ưu đã hướng hắn mà tới, hắn vội vã buông tách trà rớt xuống vỡ xoảng, dịch ra sau hai bộ né tránh mũi kiếm của đối phương.

    "Tiện dân to gan, ngươi dám hành thích bổn vương?" Hà Đồ trừng mắt quắc lên. Dạ Xuyên đập mạnh tay xuống bàn trà, nước bắn lên sóng sánh.

    "Hoàng Diệp Liên, đừng đóng kịch trước mặt ta nữa."

    Lời ai kia vừa dứt tiên khí cũng theo đó thoát bay ra. Tích tắc lớp mặt nạ là tà rớt xuống tận cổ, đại vương giả mạo liền trở thành nữ nhân dung mạo thiên tiên.

    "Lãnh sư huynh, từ khi nào lại phát hiện ra muội, muội thật không có điểm hở?" Nữ nhân tái xanh mặt mày.

    Vẫn bình thản ngồi bên bàn trà. Nam nhân bạch y hừ lạnh.

    "Thuật hóa trang không sai khác, có điều đại vương kia ta từng gặp qua một lần, hắn có một câu nhất định sẽ dùng, rất tiếc muội lại không biết."

    "Hừ, là câu gì chứ. Muội đã điều tra rất rõ tính cách của hắn ta?"

    Dạ Xuyên nhếch môi thấp giọng: "Câu này chỉ khi gặp ta hắn mới nói, muội không biết thì hơn."

    "Huynh..."

    Diệp Liên tức giận thình lình vung kiếm tấn công tới, miệng hét lớn cái gì mà "Lãnh sư huynh, muội không thua." Nàng rõ ràng rất không cam tâm, đã bỏ công chuẩn bị kĩ càng thế mà vẫn bị phát hiện.

    "Hừ, đấu với ả tiện nhân như ngươi không cần sư phụ ta nhọc lòng."

    Ngải Tử Ưu nhấp nháy vung kiếm chắn ngang, hắn đang ở đây nào có để sư phụ phải động một ngón tay tới ả tiện nhân này, hắn sớm đã bất mãn với lối sống cùng hành vi sai lầm của nàng ta. Hơn thế nữa còn vì tiểu sư đệ, ngày nào hắn còn ở đây không cho phép bất kì ai đe dọa tới hạnh phúc của tiểu sư đệ. Sư phụ chỉ thuộc về tiểu sư đệ mà thôi.

    Keng keng...

    Keng keng...

    Tiếng binh khí va nhau loang choang. Chỉ sau vài mươi chiêu, Hoàng Diệp Liên đã gục dưới kiếm của Tử Ưu. Bất ngờ từ trong ống tay áo sang quý của nàng ta, ba mũi kim bạc phóng ra trực chờ ghim vào bắp chân đối thủ. Quân tử ngay thẳng chưa nếm trải sự đời, Tử Ưu không sao lường tới bị người ta đánh lén hèn hạ.

    Dạ Xuyên nhanh mắt dùng tách trà trên tay lia qua một lượt trực tiếp hất văng ba mũi kim độc ghim vào túp lều cạnh đó, tay còn lại không hề thừa thãi phiến lá trúc xanh phóng vụt tới cứa rách bàn tay dùng độc trắng nõn nà. Dạ Xuyên chính là kẻ không biết thương hoa tiếc ngọc.

    "Á." Nữ nhân xinh đẹp ngã xuống, tay ôm vết thương nhỏ máu trong tay, bật thét lên đau đớn.

    "Lãnh sư huynh, muội không thua, muội không thua."

    Ngải Tử Ưu sau phút hoang mang vội dùng cán kiếm điểm huyệt vị trên thân khiến kẻ đang gào thét trở nên bất động, giọng nói của Lãnh Dạ Xuyên lần nữa vang lên:

    "Diệp Liên, ta cho muội một cơ hội. Nói đi, đại vương rốt cuộc ở đâu?"

    "Muội không nói, huynh có giỏi giết chết muội đi." Rơi vào thế hạ, nữ nhân vẫn trước sau ngang tàng.

    "Hừ, ta không rảnh đôi co cùng muội. Ưu nhi, chúng ta rời khỏi đây." Nam tử nhớm mông đứng dậy.

    Nữ nhân xám mặt hoang mang: "Lãnh Dạ Xuyên huynh tính đi đâu, huynh bỏ mặc binh sĩ trên đảo sao?"

    "Hừ, binh sĩ trên đảo cũng là người của các người bày ra cả thôi, ta đã biết từ khi muội bước ra gặp ta, lại chẳng thể giương mắt nhìn binh sĩ các người tự tàn sát lẫn nhau chỉ vì để dụ ta uống một tách trà này. Còn điều gì huynh muội các người không dám làm nữa hả?"

    Dứt lời Dạ Xuyên vung tay hất bình trà trên bàn xuống đất bể tan tành, nước thuốc bên trong văng ra tung tóe.

    Hắn rời đi, đồ đệ cũng rời đi. Hoàng Diệp Liên hoảng hốt gào lên, muốn níu chân bóng người yêu dấu, có ai biết nàng đã đau thấu tận tâm can: "Lãnh Dạ Xuyên huynh không thoát được khỏi đây đâu, một là đi theo huynh muội Hoàng Diệp ta. Hai là cái chết, huynh liền chọn đi."

    Chọn?

    Dạ Xuyên rất ghét ai đe dọa mình, hắn chỉ làm theo điều hắn cho là hợp lí lẽ đạo trời.

    Chẳng hé môi nửa câu tới nhìn kẻ ngồi dưới nền cũng lười để ý, Dạ Xuyên quay lưng rời đi. Ra tới ngoài lều, đám quân binh bại tướng đã một đường ngăn chặn. Ngải Tử Ưu vội lao lên trước hai bước rút kiếm phòng thủ bên sư phụ, tức giận mà nói lớn:

    "Lũ quân binh các ngươi đã quên là ai chắn đường cứu mạng các ngươi sao, cư nhiên lấy oán báo ân?"

    Vô ích, đám quân binh có chút do dự nhìn nhau vẫn là không tránh đường, binh phù nằm trong tay ai, quyền lực thuộc về kẻ đó. Dù là kêu chúng đi chết, chúng cũng không do dự từ nan.

    Dạ Xuyên hơn ai hết biết rõ điều đó. Nói đạo lí với chúng chi bằng chóng rời khỏi nơi này tìm tung tích đại vương thì hơn, muốn đám họ Hoàng kia tự động giao người ra là điều chẳng thể.

    Hù u u...

    Tiếng khèn lệnh từ biển nước mênh mông ngoài kia đột nhiên vang dậy tứ bề. Chẳng mấy chốc quân binh ùa vào vây lấy hai sư đồ bọn họ ở bên trong.

    Không công kích cũng không phòng thủ, hai sư đồ nhìn nhau đoạn phi thân bay lên hư không đang tính rời khỏi hoang đảo. Từ biển nước mênh mông ngoài kia, tiếng nam nhân trầm ổn phát ra lời lẽ ngập mùi đe dọa.

    "Lãnh Dạ Xuyên, hôm nay đệ rời đi thì mười một vạn hải binh liền vùi chôn dưới lòng đảo Đường Tầm. Đệ thích xin cứ tự nhiên, mời!"

    Lời ai vừa dứt từ bốn phía màn đêm, thi âm thuật vọng tới rít gào, binh sĩ dưới nước lẫn trên bờ đồng rút binh khí thủ thế ánh mắt ngờ nghệch bỗng chốc dại ra.

    "Đó là gì vậy?"

    "Tiếng con gì ghê rợn quá?"

    Lần nào cũng vậy, đối phương luôn dùng cách này để áp chế mình, người tấu khúc thi âm thuật nào có khá hơn là bao. Kẻ tàn kẻ phế, đối phương thật sự mất trí rồi.

    Đường chân mày nhíu chặt, không cho kẻ kia tiếp tục đi vào nơi tăm tối. Lãnh Dạ Xuyên bay vút lên hư không hướng về biển khơi nơi phát ra tiếng hiệu lệnh, rút kiếm đánh tới.

    Hoàng Diệp Toàn quả nhiên đang ngồi trên một chiếc thuyền bày bàn tế giữa biển, ánh nến sáp đỏ lòm lòm trong đêm. Mũi kiếm xé gió lao tới, cán ngọc vung lên đỡ đòn. Hoàng Diệp Toàn lập tức lùi ra sau hai bước bật cười giòn tan. Ánh mắt đầy trêu chọc bỡn cợt, giờ khắc này còn có loại tâm trạng đó, gã luôn là người quái đảng như vậy.

    "Lãnh sư đệ, nóng lòng gặp huynh tới vậy sao?"

    "Bỉ ổi, vô sỉ!"

    "Hừ, để có được đệ, bỉ ổi vô sỉ hơn nữa huynh cũng đều làm."

    Dứt lời phất trần cán ngọc vung lên như hiệu lệnh, đám quỷ hạt ba con từ đâu trong màn đêm lập tức ập tới vây lấy Lãnh Dạ Xuyên ở bên trong, tấn công tới tấp.

    Còn gã ấy à, gã khoanh chân an ổn ngồi xuống tiếp tục lẩm nhẩm đọc hiệu lệnh triệu hoán âm binh, thi âm thuật lần nữa vang lên rít gào giữa màn đêm. Binh sĩ dưới nước lẫn trên bờ ôm đầu đau nhứt. Một vài kẻ còn la hét đáp lời, lập tức thổ huyết giãy đành đạch như cá nằm trên cát.

    Tình thế quá mức nguy hiểm, Ngải Tử Ưu một đường bay đến tiếp ứng sư phụ. Nửa chừng lại bị một nam tử từ trong bóng đêm bay ra chắn ngang. Bọn chúng luôn thế cứ thích nấp trong bóng đêm rồi đột ngột xuất hiện, cư nhiên tới cuối cùng đều thủ hạ bại tướng cả thôi. Còn bày đặt làm màu.

    "Lại là huynh?" Tử Ưu trợn mắt chẳng chút chào đón. Kẻ kia mặt dày nhe răng mà cười.

    "Ưu đệ, chúng ta lại gặp nhau."

    "Sư huynh, còn chút tình đồng đạo huynh mau tránh ra, đừng ngáng đường đệ tới chỗ sư phụ."

    Chậc, tình đồng đạo thì vẫn còn đó nhưng trong lòng Thử Hạ còn có một thứ tình cảm khác lớn lao hơn nhiều, đó chính là tình sư đồ. Tình sư đồ giữa hắn và nam nhân trắng dã lạnh lùng kia không phải một ai khác. Có thể tránh đường sao?

    Thử Hạ nhún vai nghiêng đầu tiếc thay.

    Hắn chính là dốc lòng tìm chết.

    Người dưới thuyền, kẻ trên cạn lao đầu vào nôn nóng lập công, bất quá Thử Hạ không phải đối thủ của Tử Ưu, sau vài mươi chiêu đã rơi vào thế hạ, bị đập một trưởng văng xuống bãi cát, mũi kiếm trên tay đối phương đã kề ngay yết hầu.

    "Thử Hạ huynh thua rồi, buông tay chịu trói đi."

    Thử Hạ nhếch miệng cười, sau một làn khói trắng hắn đã êm ái chuồn đi, bảo toàn thực lực.

    Ngải Tử Ưu không tiện đuổi theo, một đường lao đến trên boong thuyền cùng sư phụ hợp lực công đánh ba con quỷ hạt. Lãnh Dạ Xuyên chỉ chờ có thế, hắn lập tức ngưng thần, một thân phân thành ba thân, cổ cầm cùng sáo trúc đồng lúc xuất hiện.

    Cổ cầm đặt lên đùi phải, sáo trúc kề bên khóe môi, cầm sáo hợp nhất vang lên âm thanh trong trẻo réo rắt giữa màn đêm, đẩy lùi đi thứ tạp âm ghê rợn ma quái. Nam nhân còn lại tay cầm trường kiếm cùng đại đệ tử phối hợp tấn công ba con quỷ hạt tới tấp, đánh đến bọn chúng không còn đường lui lũ lượt ôm theo vết thương nhảy xuống lòng biển đỏ lòm lặn mất tăm.

    Biển đỏ bởi ánh nến sáp đỏ trong đêm hắt xuống mặt nước. Không gian phút chốc phủ trùm ghê rợn.

    Chỉ còn Hoàng Diệp Toàn vẫn kiên định ngồi im tại chỗ bất di bất dịch, miệng không ngừng vận động tâm cùng khí lực điều khiển lũ âm binh. Lãnh Dạ Xuyên tay cầm trường kiếm bước đến, vạt y áo trắng toát bay lên theo chiều gió biển đêm đen, giọng nói lạnh băng mang theo chán ghét vài phần. Hắn không biết nên làm gì với kẻ thảm bại trước mặt bây giờ.

    "Đại sư huynh, ta thực hối hận lúc trước đã tha cho huynh một mạng."

    "Tóc tách."

    Lời ai vừa dứt một bụm máu rớt phụt xuống sàn thuyền, nến sáp tắt ngúm trả lại mặt biển đen ngòm trong đêm, màu sắc y hệt như bụm máu mà nam nhân hắc sắc ấy vừa mới phun ra. Tay ôm lồng ngực đau đớn khóe môi ướt át nam tử ngược lại hiện ý cười.

    "Lãnh Dạ Xuyên, ta cũng thực hối hận vì năm xưa đã không đủ ác. Nếu không đệ đã sớm là của ta rồi."

    "Câm miệng."

    Lãnh Dạ Xuyên quát lớn đầy nộ khí, lưỡi kiếm trên tay một đường xẹt qua cắt ngang vùng ngực đối phương một vệt dài túa máu. Nam nhân hắc sắc ấy càng bật cười lớn hơn. Giọng đã đầy chua chát đắng cay.

    "Lãnh Dạ Xuyên đệ giết ta đi, ta chết rồi xứ sở này chẳng còn ai là đối thủ của đệ nữa. Mau giết ta đi."

    Hoàng Diệp Toàn gào lên thách thức ái nhân, lời lẽ nặng nỗi oán hờn. Tiểu sư đệ tốt nhất giết gã đi, chết dưới tay người mình yêu thương nhất âu cũng là một loại hạnh phúc, gã để lại mảng tối đen kịt trong đâu đó trái tim người yêu dấu, muốn hắn ôm theo day dứt một đời. Còn hơn thế nữa gã biết thừa hắn chẳng thể nào xuống tay, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của hắn mà gã luôn ghi nhớ, từ nhỏ đã thế rồi.

    "Đệ vẫn như vậy không thay đổi, luôn do dự thiếu quyết đoán, ta biết đệ không nỡ xuống tay mà."

    Bật cười Diệp Toàn gã tiếp tục khiêu khích nam nhân ấy, muốn tìm chút khoái cảm. Nam nhân ấy vẫn đứng im bất động, thanh kiếm trong tay càng siết chặt hơn gió biển trong đêm thổi mảnh bạch y bay lên phất phới. Mi mục Tử Ưu chớp động, thấy sư phụ còn chần chừ không xuống tay liền bước lên trước một bước mà thưa.

    "Bạch sư phụ, tên bại hoại này không nên để bẩn tay người, chi bằng giao cho đệ tử."

    Dạ Xuyên chẳng nói gì. Bàn tay trắng như tuyết giơ lên can ngăn.

    "Sư phụ, người lại tha cho gã."

    "Không tha, trói lại đem về vương cung Yên Đô."

    Đại sư huynh, không thể giết ngươi ta chỉ đành biệt giam ngươi trong ngục tối suốt phần đời còn lại, đỡ tránh ngươi làm hại mạng người vô tội...
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tám 2021
  8. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    927
    Chương 57: Sư phụ, ta nhớ ngươi!

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng chín 2021
  9. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    927
    Chương 58: Cơn thịnh nộ của Lãnh Dạ Xuyên (cao h)

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Dana Lê, Nghiên Di, lllllo9 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng tám 2021
  10. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    927
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng chín 2021
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...