Khi cùng người thị vệ kia đến nơi này. Người nam nhân kia đang ngồi dựa vào trường kỉ, mái tóc thả tự do, khuôn mặt có chút nhợt nhạt, nhưng so với lúc hắn nằm thoi thóp ở bìa rừng hiện tại đã có huyết sắc hơn. Nàng lén nhìn lên khuôn mặt của hắn. Đúng là một dung nhan tuyệt sắc. Quả thật so với những người nàng từng xem trên truyền hình, dung nhan này còn tuyệt đỉnh hơn.
- Ngươi biết y thuật?
Người đàn ông ngồi trên trường kỉ nhẹ nhàng hỏi. Nàng vốn muốn nói nàng là một thiên tài y khoa, nhưng nghĩ lại người này có hộ vệ đi cùng, trên nàngy đều cầm đao kiếm, huống hồ vết thương của hắn có lẽ cũng do đao kiếm mà hình thành, gần hắn giống như gần cọp, nàng không nên tự mãn, biết đâu lại dính họa sát thân.
- Có biết đôi chút về y thuật.
- Ngươi ở đâu, tên gì.
- Ta tên Lâm Thanh Y. - Nói đến đây nàng có chút ngập ngừng nhưng vẫn nói tiếp - nàng là người ở đâu, cha mẹ là ai, thật tâm không nhớ ra chuyện gì hết. Chỉ biết khi mới tỉnh dậy, nàng liền nằm giữa một đống xác chết bên ngoài thành, nàng cố lết thân người vừa mệt vừa đói ra bìa rừng liền gặp các người. Sau đó các người đều biết chuyện rồi đấy.
Nam nhân kia nhìn nàng không nói thêm lời gì, nhưng lão nhân gia bên cạnh liền lên tiếng:
- Vậy là lai lịch bất minh rồi.
Đến bản thân nàng liền cũng thấy những người này quá mực thận trọng, có lẽ thân phận không hề tầm thường. Nàng vốn nghĩ mình đã có một bát cơm, vậy nhưng bát cơm này quá khó kiếm. Nàng cũng không vội vàng không nói thêm điều gì hết, bởi những điều nàng nói đều là thật, đây là đâu, năm nào, ngày nào nàng đều không biết, nàng chỉ biết chính là nàng tên Lâm Thanh Y vậy thôi.
Người đàn ông ngước mắt lên nhìn nàng không nói thêm gì hết. Thiên lý rõ ràng, đạo dùng người bất nghi, đã nghi bất dùng hắn trước nay vẫn thế. Nhưng hắn luôn tin tưởng con mắt của mình.
Hắn nhẹ nhàng nói:
- Nếu ngươi có thể rõ ràng hiểu được cách ta bị bệnh, vậy ngươi có biết cách điều chế thuốc giải chăng.
- Có biết, sách cổ cũng có rất nhiều, huống hồ độc này hoàn toàn có thể giải được. Chỉ cần người ăn những món ăn có tính tương thích với độc, sẽ tự tiêu tan. Nhưng ta có thể xác nhận lại một việc với ngươi được không?
- Nói đi.
- Vết thương của ngươi tuy nặng, nhưng lại không rơi vào chỗ hiểm, từ vết thương ta liền suy đoán đến hai việc.
- Là những việc gì?
- Việc đầu tiên, ta tin tưởng ngươi một thân võ nghệ, cơ thể khỏe mạnh săn chắc, chắc chắn là người luyện võ lâu năm, vậy nên có thể biết được lần bị thương này có lẽ là bất ngờ. Là bị người gần nhất hãm hại.
- Im miệng. - Người thị vệ lúc đưa nàng đến đây liền hét lớn sau đó dùng kiếm kề đến cổ nàng.
Lâm Thanh Y có chút lo sợ, người này chủ nhân của hắn còn chưa nói lời gì hắn liền có thể rút kiếm trước mặt hắn, có lẽ là cận thần của hắn rồi.
- Điều thứ hai.
Nam nhân kia nhìn nàng không nói hộ vệ rút kiếm, nhưng vẫn muốn nàng nói ra, vậy không phải nàng nói hay không nói kết cục vẫn là chết sao?
- Điều thứ hai chính là, ngươi đi xe ngựa bình dị, nhưng trang phục trên người lại mặc quần áo có chất lượng rất tốt, người bên cạnh ít nhưng nhìn thân thể đề lực lưỡng lại mang theo trường kiếm, có thể thấy ngươi là không phú cũng quý, chắc chắn có thế lực không tầm thường, ngươi đi đến nơi này nhưng không ai biết mặt, có lẽ là quan lớn trong triều đình rồi.
Lúc này nam nhân kia không nói thêm lời gì nữa liền nhẹ nhàng phẩy tay, hộ vệ bên cạnh cũng không nói nhiều thêm liền rút kiếm. Họ ở bên cạnh hắn đã lâu, đủ biết tính cách hắn chính là như nào. Hắn nghiêng đầu lên cánh tay dựa vào trường kỉ nhẹ nhàng nói ra vài chữ:
- Quan lão, để hắn ta lại đi, ta sẽ tự để ý đến hắn, còn các việc khác giống như mọi người, lương bổng cũng như vậy, ngoài ra, cho thêm hắn ta hai bộ y phục đi.
Lâm Thanh Y nghe thấy vậy liền nhẹ nhõm trong lòng, vậy là nàng đã giải quyết được một vấn đề miếng cơm manh áo. Việc còn lại mỗi bước lại một tính vậy.
Quan lão vừa đưa nàng ra cửa liền nhẹ nhàng lên tiếng:
- Ta là quản gia ngươi có thể gọi là Quan lão, hắn là Tam Lang, Nhất Phỉ, Hộ Tân, ngươi có thẻ dần dần làm quen. Chủ tử đã nói ngươi ở bên cạnh người vậy ngươi cứ ở cùng trong phòng chủ tử đi, là hạ nhân chúng ta có cơm ăn có nơi tá túc là tốt rồi, đừng có cầu toàn.
Lão nhân gia này thật là khó tính, trước đây hắn đưa nàng bộ quần áo cũ nàng cũng không bận tâm, bởi hiện tại nàng là thân nữ nhi bò từ đống xác chết sống lại, dám có yêu cầu cao hơn sao.
- Vâng.
Quan lão phân phó Tam Lang cũng chính là người đưa nàng đến đây đưa nàng đi mua vài bộ trang phục, sau đó khẽ nhẹ nhàng nói với nàng:
- Ở cạnh chủ tử, nói ít làm nhiều. Chỉ cần ngươi thật lòng, chủ tử sẽ không hà khắc.
Lâm Thanh Y nàng nhẹ nhàng gật đầu đi theo sau lưng Tam Lang, hắn có đôi chút trầm tư không nói. Mãi cho đến khi đến tiệm y phục, nàng cũng chỉ chọn hai bộ trang phục của nam nhân, thiết nghĩ mình dù sao cũng chỉ là người dưới, trang phục cũng chỉ lựa những bộ chất lượng vừa tốt. Khi thấy nàng cầm hai bộ y phục nam nhân ra hắn cũng có chút khựng lại, sau đó không nói gì liền cùng nàng trở về khách điếm.
Trên đường đi hắn vừa nói chuyện cùng nàng, không quá nhiều nhưng nàng đều hiểu. Cụ thể chính là nàng đã chấp nhận chọn y phục của nam nhân thì tốt nhất nên tự coi mình là nam nhân. Chủ nhân tuy không quan tâm đến thân phận nam nữ, nhưng hắn rất không thích nữ nhân có tâm tư khác với mình.
Nàng nghe đều hiểu, nàng thì có tâm tư gì được chứ, cùng lắm chỉ là thích ngắm nam nhân một chút, còn những chuyện khác nàng nào đâu suy nghĩ xa xôi. Chỉ có điều Tam Lang cũng lựa chọn không nhắc đến thân phận nữ nhi của nàng nữa.
Lâm Thanh Y bắt đầu tập quen với công việc của mình, không có gì quá khó khăn, thử độc trước những món ăn nàng đã gọi, cân bằng dinh dưỡng, để có thể nhanh chóng loại trừ độc tố trong người. Vài ngày trôi qua nàng liền hiểu được thói quen làm việc của hắn. Hắn ngủ thật ít, sáng sớm dậy vào canh tư, đọc sách sau đó dùng bữa sáng. Cả ngày mấy người
cổ đại thật nhàn chán, chỉ ngồi đánh cờ và nói chuyện thế sự, nhiều lúc, Lâm Thanh Y nàng đứng nghe liền có thể ngủ gật. Làm nghề bác sỹ lâu năm khiến cho Lâm Thanh Y nàng có thể luyện được tuyệt chiêu ngủ đứng.
Khi Quan lão cùng hắn đánh xong ba ván cờ, muốn nói với nàng thu dọn liền nhìn thấy nàng đang đứng ngủ. Hắn chỉ bất giác nở nụ cười.
Lại qua thêm vài ngày nữa, hắn bắt đầu luyện võ, bên cạnh đó liền cho nàng lại gần mài mực, nàng không ngại ngần làm việc gì, thậm chí, nàng biết thói quen của hắn thường không tốt cho bệnh dạ dày, nàng thường ngày nấu mật ong cùng nghệ pha thành trà chiều cho hắn uống, hắn cũng không từ chối.
Gần một tháng dừng chân lại nơi này, cả đoàn người bắt đầu di chuyển đến thành trì khác, nàng không biết hắn cần đi đâu, làm gì, nàng liền không hỏi, nghe nhiều nói ít gần như đã thành thói quen giữa nàng và hắn. Chỉ là chính bản thân nàng không biết, hằng đêm nàng nằm ngủ thật xấu tính trên chiếc trường kỉ liền luôn có một người nửa đêm tiến đến đắp lại chăn cho nàng.
Hôm đó đã quá trưa nhưng chưa thể tìm được khách điếm nghỉ trọ, tất cả mọi người liền dừng lại tại một cánh rừng nghỉ ngơi. Lâm Thanh Y vẫn như cũ chuẩn bị thức ăn cho mọi người. Nhưng thấy trên mặt mỗi người đều mang một tầng cảm xúc căng thẳng mãnh liệt, nàng không nói nhiều chỉ chậm dãi ăn chiếc bánh bao của mình sau đó ngồi nép bên cạnh hắn. Lúc này Tam Lang ở bên cạnh cũng bắt đầu lên tiếng:
- Chủ tử, những người đó đi theo chúng ta suốt quãng đường, nơi này hoang sơ vắng vẻ, có lẽ sẽ ra tay nơi này.
- Bảo mọi người cẩn thận.
Lời hắn nói ra nhàn nhã, nhưng bàn tay lại cẩn thận xoa đầu Lâm Thanh Y, nhẹ nhàng nhìn nàng đang ăn chiếc bánh bao không nói nhiều.
Nhưng có một vật gì đó lướt theo không khí sượt qua. Hắn nhanh chóng kéo nàng vào trong khuôn ngực đẩy một lực đạo khiến cả nàng và hắn lùi về phía sau. Liền mở mắt đám người hắc y nhân kia xuất hiện, trên tay đủ loại binh khí dữ tợn, lúc này nàng chợt thầm nghĩ cũng may trước lúc dời thành nàng liền chuẩn bị khá nhiều thuốc mang đi, nếu có vận mệnh gì, liền có chỗ dùng tới, ai ngờ lại có thể dùng đến nhanh vậy. Hắn băng lãnh nhìn những người hắc y nhân kia sau đó khẽ ôm chặt nàng vào lòng thêm một chút.
Phải.
Có lẽ lúc này, nàng chính là vật vướng tay nhất mà hắn phải mang theo bên người, đến Quan lão còn có thể cầm kiếm nhưng nàng thì không. Hắn cũng không hỏi người đến là ai chỉ tỏ ra một ánh mắt sắc lạnh. Đám người kia cũng không chần chừ, nhanh chóng tiến đến. Khi những người kia tới tấp đánh đến, hắn chỉ nói nhẹ với nàng, tập trung ở giữa, tất cả những người còn lại sẽ bảo vệ nàng.
Lúc này trong lòng Lâm Thanh Y rộ lên một tia suy nghĩ. Nàng được hắn bảo vệ. Loại cảm xúc này ấm áp hơn tất cả những gì nàng cảm nhận được khi đến nơi này.
Khi đám người hắc y kia cùng quân ta lưỡng bại câu thương, nàng thật tình trong nỗi sợ hãi chỉ có thể cẩm lên tay một cây gậy nhỏ. Nhìn Tam Lang bị tên kia đánh ngã xuống đất nàng liền cầm cây gậy đập thật mạnh vào thân hắc y nhân khiến hắn ta ngã xuống, cũng vì thế mà Tam Lang tránh được một đòn chí mạng. Nhưng tên kia nổi giận rồi, hắn nhìn về phía nam thanh niên nhỏ người khuôn mặt có chút yểu điệu và xinh đẹp ấy thật nhanh một đạo kiếm xuống, nàng sợ hãi chết đứng, nhưng tưởng chừng lãnh trọn nhát kiếm đó rồi, cả người liền được ôm về phía sau. Cả thân người nàng lại một lần nữa rơi vào vòng tay ấy. Nàng ngước lên nhìn hắn rồi nhìn ngược lại tên hắc y nhân, hắn liền bị một đạo kiếm của Tam Lang đoạt mạng.
Thấy mọi chuyện gần như xong xuôi, đám người kia tất cả đều đã gục xuống, nàng cuối cùng cũng thở nhẹ, đáng sợ, quá đáng sợ, đây là đoạt mạng chứ cướp bóc gì. Người xưa thường nói gần vua mới nhanh mất mạng, người này đây sao nàng thấy tính mạng cũng mỏng manh quá vậy.
Nàng định thần lại, đến bên cạnh chiếc xe lấy chỗ thảo dược nàng đã chuẩn bị sẵn, đưa đến cho đám người Tam Lang tự bôi thuốc và băng bó vết thương cho nhau, còn nàng đến bên cạnh chủ nhân, nàng chăm chú xử lý một vài vết thương nhỏ trên cánh tay, lại thêm xác nhận vài lượt nữa xem hắn có bị thương ở đâu không nữa nếu không nàng liền đến chỗ Tam Lang trợ giúp.
Vậy nhưng hắn vội đưa cánh tay lên che mặt nàng lại, nhẹ nhàng nói:
- Đám Tam Lang là nam nhân thô tục, nhưng cũng gặp qua chuyện này nhiều lần, họ tự khắc biết chăm sóc lẫn nhau, nàng không cần qua đó.
Khi đó, trong nội tâm nàng cũng chẳng thể suy đoán được hắn đã biết nàng là nữ nhân nữa chưa.
Mọi chuyện đã xong xuôi, hội Tam Lang liền đến cạnh nói chuyện vui đùa để quên đi những vết thương kia, hắn cười lớn nói với Lâm Thanh Y:
- Tiểu Lâm này, ta tưởng ngươi phải chạy đi chứ, lúc đó nhiều đao kiếm dưới đất vậy sao ngươi nhặt cây gậy đó vậy?
- Cái kiếm đó, ta không nhấc lên nổi. - Ta nghĩ trong lòng, bàn tay của ta sau này còn phẫu thuật, làm sao có thể để bị thương bởi đao kiếm chứ.
- Vậy sao ngươi không biết chạy đi vậy. Thể lực quá yếu sao?
- Ta không thể thấy chết không cứu.
- Không phải ngươi sợ dời chủ tử không có cơm ăn chứ.
Nhắc đến đây Lâm Thanh Y tức nghẹn, nghĩ đến chiếc bánh bao đang ăn dở của mình liền đưa mắt nhìn về hướng chiếc bánh bao đang nằm dưới đất. Nàng lại quay lại nhìn Tam Lang nói.
- Nói gì đi nữa ta cũng cứu mạng ngươi, ta không phải người ham sống sợ chết, vậy mà ngươi lại nghĩ ta theo chủ tử vì miếng ăn. Đã vậy ngày mai ta liền có thể..
Lời chưa nói xong liền bị một lực đạo nhẹ nhàng vác cả cơ thể cô lên vai, hắn đưa cô lại xe ngựa nói lớn:
- Có lẽ lên cho ngươi rèn luyện sức khỏe rồi, xuất phát thôi.
Lời nói của nói nàng nghe không hiểu, rèn luyện sức khỏe sao, nàng đến cầm một thanh trường kiếm lên còn không đủ sức, vậy sau này nàng có thể chống chọi lại với những chuyện này sao.