Chương 20: Về quê (2)
Lưu Mẫn đóng tủ lạnh nhìn cái túi sau đó đá mạnh vào mông la Kì cầm lấy cái bọc dẫn Liễu Y Vân đi tham quan một vòng. Căn nhà này không quá to có một cái sân nhỏ phía trước bước vào là phòng khách có hai phòng ngủ lớn và căn bếp ngoài ra bên trên còn có sân thương thực ra cái sân thượng đó không phải của nhà cô mà từ nóc nhà cô chèo qua mấy căn lại so một cái sân thượng tương dôi cao đủ để ngắm toàn bộ quan cảnh của một vùng này. Sau khi la Kì phát hiện ra chỗ đó cả bọn liền dọn dẹp sau đó còn vẽ lên mấy bức tường, Tạ Uy mua cả đèn về giăng khắp nơi làm cho chỗ đó sáng rực rỡ. Chủ căn nhà đó nghe nói đã đi nước ngoài rất lâu rồi cũng không thấy trở lại nên cũng có thể nói căn nhà nó không được sử dụng nữa. Nên mới bị bọn cô phá cho không thể nhìn nổi.
"Nếu cậu cảm thấy không thoải mái khi ngủ cùng người khác có thể ngủ dưới đất?" Lưu Mẫn mở tủ chỉ vào dống chăn gối đã được xếp gọn gàng trong tủ.
"Hả?" Liễu Y vân há hốc mồm: "Cậu đối xử với khách quý thế đấy hả?"
Lưu Mẫn nhún vai: "Chịu thôi, chỉ có một cái giường"
Tạ Uy đặt đĩa game vào đầu đĩa kết nối sẵn với chiếc tivi bị thời gian làm cho ố vàng và cũng kĩ. La Kì lúc nào cũng thua Tạ Uy khi chơi trò này, lần này anh tuyệt đối không thua nữa. Còn Mễ la đang cắt rau chuẩn bị đồ ăn trong bếp. Mùi thơm lan tỏa khắc căn nhà, khiến nó trơ nên ấm áp hơn bao giờ hết. Bên ngoài trời mưa tầm tã át cả tiếng ồn ào nói chuyện và tiếng cười đùa của họ.
"Ngày mai chúng ta sẽ đi làm tình nguyện viên"
"Sao tớ chưa nghe ai nói chuyện này bao giờ nhỉ?" Liễu Y Vân đang nằm dài trên sofa đọc sách nghe vậy liền buồng quyển sách nhìn bốn người kia với vẻ nghi hoặc.
"Năm nào về đây bọn tớ đều làm giúp đỡ trại trẻ mồ côi ở đây"
"Tớ năm nào cũng bị bọn trẻ xe rách một cái áo." La Kì nhanh nhẹn di chuyển nhân vật trên màn hình làm cho nhân vật của Tạ Uy mất cả nửa cây máu.
"Năm ngoái là áo của tớ" Mễ La cười khẩy. \
Lưu Mẫn đi vào bếp: "Y Vân cậu tham gia chứ?"
Liễu Y Vân gật đầu nhẹ tênh: "Được thôi" mặc dù lúc ở nhà cô không phải động tay động chân gì cả nhưng khả năng tiếp thu của cô khá nhanh Liễu Y Vân cũng cảm thấy bản thân mình thông minh nên mấy việc này cũng không làm khó được cô. Vậy thì ngại gì không thử.
La Kì dỏng tai lên nghe câu trả lời của cô kế qur là nhân vật của anh chết một cách đầy tàn nhẫn dưới bàn tay của Tạ Uy, La Kì chỉ kịp rít lên một tiếng màn hình hiện lên chữa Gameover, đôi tay anh buông thoãng còn Tạ Uy cười hì hì vỗ vai anh chạy lon ton vào bếp khoe chiến tích với Lưu Mẫn
La Kì lay người Liễu Y Vân: "Chơi với tôi một ván"
Cô không nhúc nhích chỉ trả lời một chữ: "Không"
La Kì dựt quyển sách của cô dơ lên cao vẻ mặt thách thức: "Ngon thì lấy đi"
Liễu Y Vân hết nói nỏi với anh liền bật người từ sofa nhảy lên với lấy quyển sách nhưng La Kì rất nhanh né được còn cô thì trượt khỏi ghế nga nhào ra đất. Liễu Y Vân nhắm chặt mắt nhưng chờ mãu vẫn chẳng thấy đau đớn gì mà còn cảm thấy cái gì nằm phía dưới cô, hơi thở nam tính thôi bay những lọn tóc con vấn vít đầu óc cô. Liễu Y Vân mở mắt thấy mình nằm gọn trong vòng tay của La Kì và khuôn mặt cậu ta lại nhăn nhó lạ thường. Liễu Y Vân lồm cồm bò dậy: "Này, có sao không"
La Kì ôm cái lưng đau của mình ngồi dậy nét nhăn nhó trên mặt cậu ta cũng không khiến cậu ta bớt vài phần đẹp trai
"Có sao không?"
Liễu Y Vân lắc đầu: "Lo cho mình đi kìa" Cô nhìn vết máu đỏ mờ mờ thấm qua lớp vải trắng sau đó đánh vào vai cậu ta một cái thật mạnh: "Thật là.. không nói nổi cậu nữa"
"Còn không phải do cậu sao?"
"Ai bày đầu? Lớn rồi mà như con nít" Liễu Y Vân trừng mắt hăm he với cậu ta sau đó quay lại hỏi Lưu Mẫn hộp cứu thương ở đâu nhanh chóng đi lấy rồi xử lý vết thương cho La Kì. Vết thương tuy nhỏ nhưng mà khá sâu cũng không chảy quá nhiều máu chủ yếu là bị bầm tím do va đập.
Buổi tối, Mễ La muốn ăn thịt nướng nên mọi người rủ nhau xuống chợ dưới chân núi cách khu nhà một đoạn đường khá xa, mọi người đi ké xe chở hàng hơn nửa đoạn đường rồi mới xuốn đi bộ. Không khí mát trở nên mát mẻ sau mookjt trận mưa lớn lại thoang thoảng hương đồng cỏ nội làm cho con người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Lưu Mẫn nắm tay anh vui vẻ nhìn ngắm xung quanh, bầu trời chập tối ngả một màu hồng tuyệt đẹp xa xa phía chân trời ông mặt trời tuy đã khuất phía sau những dãy núi nhưng vẫn tỏa ra những tia sáng chói mắt khiến cho cả một đỉnh núi bừng sáng giống như có tiên giáng thế. Trên đường đi gặp không ít những người bây giờ mới trở về từ đồng ruộng chân họ lấm lem bùn đất nhưng vẻ mặt lại vui vẻ nói chuyện với nhua rôm rả, quả nhiên ở đây vẻ đẹp lao động được thể hiện một cách rõ ràng và chân thật
"Nếu cậu cảm thấy không thoải mái khi ngủ cùng người khác có thể ngủ dưới đất?" Lưu Mẫn mở tủ chỉ vào dống chăn gối đã được xếp gọn gàng trong tủ.
"Hả?" Liễu Y vân há hốc mồm: "Cậu đối xử với khách quý thế đấy hả?"
Lưu Mẫn nhún vai: "Chịu thôi, chỉ có một cái giường"
Tạ Uy đặt đĩa game vào đầu đĩa kết nối sẵn với chiếc tivi bị thời gian làm cho ố vàng và cũng kĩ. La Kì lúc nào cũng thua Tạ Uy khi chơi trò này, lần này anh tuyệt đối không thua nữa. Còn Mễ la đang cắt rau chuẩn bị đồ ăn trong bếp. Mùi thơm lan tỏa khắc căn nhà, khiến nó trơ nên ấm áp hơn bao giờ hết. Bên ngoài trời mưa tầm tã át cả tiếng ồn ào nói chuyện và tiếng cười đùa của họ.
"Ngày mai chúng ta sẽ đi làm tình nguyện viên"
"Sao tớ chưa nghe ai nói chuyện này bao giờ nhỉ?" Liễu Y Vân đang nằm dài trên sofa đọc sách nghe vậy liền buồng quyển sách nhìn bốn người kia với vẻ nghi hoặc.
"Năm nào về đây bọn tớ đều làm giúp đỡ trại trẻ mồ côi ở đây"
"Tớ năm nào cũng bị bọn trẻ xe rách một cái áo." La Kì nhanh nhẹn di chuyển nhân vật trên màn hình làm cho nhân vật của Tạ Uy mất cả nửa cây máu.
"Năm ngoái là áo của tớ" Mễ La cười khẩy. \
Lưu Mẫn đi vào bếp: "Y Vân cậu tham gia chứ?"
Liễu Y Vân gật đầu nhẹ tênh: "Được thôi" mặc dù lúc ở nhà cô không phải động tay động chân gì cả nhưng khả năng tiếp thu của cô khá nhanh Liễu Y Vân cũng cảm thấy bản thân mình thông minh nên mấy việc này cũng không làm khó được cô. Vậy thì ngại gì không thử.
La Kì dỏng tai lên nghe câu trả lời của cô kế qur là nhân vật của anh chết một cách đầy tàn nhẫn dưới bàn tay của Tạ Uy, La Kì chỉ kịp rít lên một tiếng màn hình hiện lên chữa Gameover, đôi tay anh buông thoãng còn Tạ Uy cười hì hì vỗ vai anh chạy lon ton vào bếp khoe chiến tích với Lưu Mẫn
La Kì lay người Liễu Y Vân: "Chơi với tôi một ván"
Cô không nhúc nhích chỉ trả lời một chữ: "Không"
La Kì dựt quyển sách của cô dơ lên cao vẻ mặt thách thức: "Ngon thì lấy đi"
Liễu Y Vân hết nói nỏi với anh liền bật người từ sofa nhảy lên với lấy quyển sách nhưng La Kì rất nhanh né được còn cô thì trượt khỏi ghế nga nhào ra đất. Liễu Y Vân nhắm chặt mắt nhưng chờ mãu vẫn chẳng thấy đau đớn gì mà còn cảm thấy cái gì nằm phía dưới cô, hơi thở nam tính thôi bay những lọn tóc con vấn vít đầu óc cô. Liễu Y Vân mở mắt thấy mình nằm gọn trong vòng tay của La Kì và khuôn mặt cậu ta lại nhăn nhó lạ thường. Liễu Y Vân lồm cồm bò dậy: "Này, có sao không"
La Kì ôm cái lưng đau của mình ngồi dậy nét nhăn nhó trên mặt cậu ta cũng không khiến cậu ta bớt vài phần đẹp trai
"Có sao không?"
Liễu Y Vân lắc đầu: "Lo cho mình đi kìa" Cô nhìn vết máu đỏ mờ mờ thấm qua lớp vải trắng sau đó đánh vào vai cậu ta một cái thật mạnh: "Thật là.. không nói nổi cậu nữa"
"Còn không phải do cậu sao?"
"Ai bày đầu? Lớn rồi mà như con nít" Liễu Y Vân trừng mắt hăm he với cậu ta sau đó quay lại hỏi Lưu Mẫn hộp cứu thương ở đâu nhanh chóng đi lấy rồi xử lý vết thương cho La Kì. Vết thương tuy nhỏ nhưng mà khá sâu cũng không chảy quá nhiều máu chủ yếu là bị bầm tím do va đập.
Buổi tối, Mễ La muốn ăn thịt nướng nên mọi người rủ nhau xuống chợ dưới chân núi cách khu nhà một đoạn đường khá xa, mọi người đi ké xe chở hàng hơn nửa đoạn đường rồi mới xuốn đi bộ. Không khí mát trở nên mát mẻ sau mookjt trận mưa lớn lại thoang thoảng hương đồng cỏ nội làm cho con người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Lưu Mẫn nắm tay anh vui vẻ nhìn ngắm xung quanh, bầu trời chập tối ngả một màu hồng tuyệt đẹp xa xa phía chân trời ông mặt trời tuy đã khuất phía sau những dãy núi nhưng vẫn tỏa ra những tia sáng chói mắt khiến cho cả một đỉnh núi bừng sáng giống như có tiên giáng thế. Trên đường đi gặp không ít những người bây giờ mới trở về từ đồng ruộng chân họ lấm lem bùn đất nhưng vẻ mặt lại vui vẻ nói chuyện với nhua rôm rả, quả nhiên ở đây vẻ đẹp lao động được thể hiện một cách rõ ràng và chân thật