Án Tử Thanh Xuân - Thực Thừa

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi chuchu, 13 Tháng năm 2019.

  1. chuchu

    Bài viết:
    8
    Án Tử của Thanh Xuân

    Tác Giả: Thực Thừa.

    Thể Loại: Ngôn tình, Truyện ngắn.

    Tình Trạng: Chưa hoàn thành.

    Văn Án:

    Trên tầng thượng rêu xanh bám thành từng mảng trên nền đất lạnh. Hai con người ngồi tựa vào nhau trên chiếc ghế đá cũ, không gian vang lên tiếng dỗ dành, tiếng khóc kìm nén của một gã đàn ông lần đầu tan vỡ. Anh kể cô nghe về quá khứ, về một tuổi thơ không mấy trọn vẹn vì thảm kịch gia đình tan vỡ. Tạ Uy tựa người vào ghế, hơi men khiến đôi má anh đỏ ửng dưới ánh đèn mờ mờ Lưu Mẫn cũng bị anh làm cho điên loạn, cô như vô thức, hôn lên những giọt nước mắt mặn chát trên má anh..

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Cửa Thực Thừa

    Truyện có một số thay đổi khá lớn bởi vì mình cảm thấy mạch truyện không được logic cho lắm!

    Mong các bạn thông cảm và ủng hộ mình nhé! Cảm ơn mọi người!
     
    Khôi thích bài này.
    Last edited by a moderator: 18 Tháng chín 2019
  2. chuchu

    Bài viết:
    8
    Chương 1: Ảo Giác

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưu Mẫn đứng một mình bên cửa sổ trong lớp học. Cả dáng người bé nhỏ của cô bị bao trùm bởi thứ bóng tối mờ mờ, ánh sáng gắt gỏng của buổi trưa hắt lên cơ thể cô làm gương mặt đang đơ cứng như rực sáng.

    Dưới bãi đậu xe, từng tốp học sinh tụ tập cười đùa, người thì nhanh chóng lấy xe ra về, kẻ nán lại dưới mái hiên vì cái nắng gắt. Tạ Uy kìm nén nụ cười hạnh phúc trên môi: "Lên xe, tôi đưa cậu về."

    Không biết vô tình hay hữu ý mà anh đưa mắt nhìn lên phòng học tầng hai, mặt vẫn không biểu lộ điều gì. Lưu Mẫn giật thót, cô vội khóa cửa lớp, di chuyển góc nhìn sang góc hành lang kín đáo hơn. Cô đứng dưới ánh nắng, không biết đã bao lâu, cũng không biết bản thân nên vui vẻ chúc mừng hay đau khổ buồn bã. Cô nhìn Liễu Y Vân ngoan ngoãn lên xe, gương mặt diễm lệ, làn da trắng như tuyết, khóe môi cô khẽ cong lên thành một nụ cười ấm áp.

    Lưu Mẫn ngây ngốc nhìn hai người đi khuất, đôi chân cô bắt đầu tê cứng nhưng trái tim cô đang đập từng hồi giận dữ làm dậy lên cơn song thần phá tan lớp vỏ bọc mạnh mẽ. Cuốn trôi hết bao nỗ lực, sự cô gắng cô đã từng xây dựng. Chỉ vì một cảnh tượng, tình thần cô như lao xuống vực thẳm, cô cứ rơi mãi chẳng thể dừng lại. Cô nuốt ngược nước mặt vào trong đi xuống lầu nhưng vẻ mặt vẫn không khá hơn được.

    "Mẫn Mẫn."

    Lớp trưởng vui vẻ chạy lại, khoác tay lên vai cô: "Sao trông cậu buồn thế!"

    "Hả? Không có gì. Đói bụng thôi."

    Cô gãi đầu nói vài câu bông đùa rồi nhanh chóng rời đi. Lưu Mẫn đứng chờ ở trạm xe buýt, kí ức của thuở ban đầu trở về đâm cho cô một phát rõ đau.

    "Mẫn Mẫn bé nhỏ, sáng mai tôi qua chở cậu đi học!"

    Tạ Uy bóp má cô.

    "Không cần."

    "Không được, tôi chở cậu. Không gặp không về!"

    Anh khoanh tay trước ngực, làm điệu bộ giận dỗi.

    Kí ức đó rõ ràng và chân thực đến mức cô bỏ lỡ chuyến xe của mình. Lưu Mẫn đuổi theo nhưng không kịp, cô dựa vào cây cột phía sau thở dốc mệt mỏi. Bỗng nhiên Tạ Uy xuất hiện, vẫn chiếc xe đạp đó, vẫn nụ cười bỡn cợt trên môi. Cô lại tự dối lừa bản thân rằng: Người lúc nãy không phải Tạ Uy, Tạ Uy sẽ không rời bỏ cũng sẽ không khiến cô đau lòng.

    "Lỡ chuyến nữa chứ gì! Lên xe."

    Tạ Uy nắm hất cằm về phía sau.

    Lưu Mẫn nhìn giọt mồ hôi chảy trên má, chiếc áo ướt đẫm, cô lập tức lắc đầu: "Không cần. Tôi đợi chuyến sau."

    "Buổi chiều có tiết. Lên xe đi."

    Lưu Mẫn hất tay anh, lừ mắt: "Tôi bảo không cần." Rồi dứt khoát trở về trạm xe buýt.

    Tạ Uy nhìn theo cô, anh lắc đầu quay xe theo sau cô. Từ lúc ngồi chờ đến lúc về tới nhà cả hai đều không nói với nhau câu nào, anh ngầm đoán ra lí do khiến cô nổi giận nhưng anh vẫn không nói gì. Không phải là không biết mở lời như nào mà là không mướn đề cập tới vấn đề nhạy cảm chỗ đông người dễ phát sinh mâu thuẫn. Hoặc có thể anh không muốn lôi tất cả ra ánh sáng mà mặc nó tự phát sáng theo cách nghĩ của cô.

    Buổi chiều anh vẫn theo cô đi học bằng xe buýt, Lưu Mẫn nhìn ra ngoài cửu sổ, những áng mây nhè nhẹ trôi, hàng cây thẳng tắp bên vệ đường nối tiếp nhau lướt qua. Mùi hương anh phảng phất khiến cô khó chịu quay đầu đi, cô không muốn nghe cái mùi hương khiến cô mê mẩn, nó giống như bùa mê. Một khi đã hít vào thì không bao giờ vùng ra khỏi vũng lầy mà bản than đã bước vào.

    Có lần, cả bọn rủ nhau sang nhà La Kỳ chơi. Sau buổi trưa, mọi người kéo nhau chơi trốn tìm vì nhà cậu ấy rất rộng. Trong lúc không biết trốn ở đâu thì Tạ Uy liền kéo cô nép sau cánh cửa. Tai cô ép sát vào lồng ngực anh, mùi cơ thể anh khiến cô vô tình chìm vào thứ ảo giác của bản thân. Từ đó, mối quan hệ giữ cô và Tạ Uy không còn đơn giản là tình bạn nhưng cũng không hẳn là tình yêu. Mối quan hệ mà biết trước sẽ đau lòng nhưng cô vẫn cố chấp đâm đầu vào thực tại viễn vông cô tự tạo ra.

    Thấy cô khó chịu, Tạ Uy vươn tay mở cửa sổ. Động tác nhanh nhẹn của anh khiến cô không phản ứng kịp mà ngây người. Con chim nhỏ cuối cùng cũng nhấc cái chân vừa bước ra kia ngược lại vào trong. Trông đáng thương làm sao!

    Phải, Lưu Mẫn của lúc này rất đáng thương! Đáng thương không tả nổi.
     
    Alissa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng năm 2019
  3. chuchu

    Bài viết:
    8
    Chương 2: Từ bỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ chuyến xe buýt hôm đó, Tạ Uy không thể nói chuyện với Lưu Mẫn lần nào nữa. Anh không biết phải bắt chuyện với cô như thế nào. Mỗi lần định nói chuyện thẳng thắng với cô thì hoặc là cô lảng đi hai là Liễu Y Vân lại bày biện đủ trò kéo anh đi mất. Lúc anh nhìn thấy Lưu Mẫn vô tư cười đừa với mấy thằng con trai khác máu trong người anh như sôi lên không rõ lí do và hễ gặp anh ở đâu là gương mặt u ám của cô lại theo tới đó. Cuối cùng đến mùa thi cử ai cũng nỗ lực ôn thi nên Tạ Uy cũng đành gác chuyện này sang một bên.

    Sau khi thi xong môn cuối cùng, Tạ Uy vui vẻ tìm Lưu Mẫn và bọn La Kì với Mễ La, tâm trạng anh hôm nay vô cùng tốt trời lại vô cùng đẹp nên anh quyết định rủ cả bọn đi chơi tiện thể làm hòa với cô nhưng tìm nửa ngày vẫn không thấy bọn họ đâu. Gọi điện cho Lưu Mẫn quả nhiên cô không bắt máy nên đành gọi cho La Kì. Đầu dây bên kia bắt máy tiếng lạch cạch của máy tính vang lên, giọng hăng hái của La Kì vang lên: "Tiểu tử cậu vẫn nhớ tụi này à?"

    "Đang đâu vậy?"

    "Net! Chẳng phải đang bận thi cử với yêu đương sao? Tiểu Mẫn cẩn thận bên trái. Mễ Mễ cậu bị ngốc à? Mau bắn đi."

    Sau đó tiếng cười đùa của Lưu Mẫn: "Thắng rồi! Kì Kì, cậu đã hứa gì nào?" nghe giọng cô, anh kìm không nổi sự chán nản toan cúp máy thì bị La Kì kêu réo.

    "Alo, alo! Người anh em chúng tớ chuẩn bị đi ăn cậu đi không?" Giọng La Kì nhỏ dần: "Mau làm hòa với Lưu Mẫn" La Kì đi vào nhà vệ sinh bắt đầu lớn tiếng trách móc: "Tên xấu tính! Cậu nhường cậu ấy chút cùng nhau sống hòa thuận sau này không hối tiếc!"

    "Tớ biết rồi! Tớ tự có cách giải quyểt. Vậy nhé!" Anh dứt khoát cúp máy.

    Hôm sau giờ ra chơi, Tạ Uy kéo cô ra sau trường học. Lưu Mẫn ra sức vùng vẫy: "Buông tôi ra. Tạ Uy, buông tôi ra"

    Anh buông tay cô ra, lừ mắt "Cậu đang giận dỗi tớ!"

    Cô không đáp chỉ lặng thinh nhìn ngọn cỏ xanh mướt đung đưa, lả lướt trong gió chiều. Anh nhìn bộ dạng không chịu hợp tác của cô, Tạ Uy mất kiên nhẫn quay lưng lại: "Chết tiệt! Cậu không nói thì làm sao tớ biết được mà sửa."

    "Sửa?" Lưu Mẫn cười khẩy

    Tạ Uy khó hiểu quay người nhìn bộ dạng khinh khỉnh của cô nhưng vẫn kìm nén: "Có phải vì tớ quay lại với Y Vân mà không nói trước với cậu khiến cậu khó chịu, đúng chứ?"

    "Sau này, chúng ta đừng như trước đây nữa." Cô nắm chặt góc áo, mặt vẫn cúi gằm: "Từ bây giờ"

    Tạ Uy ngây người: "Tớ quay lại với Y Vân không phải lần đầu cho nên cậu đừng.." Lời chưa dứt Lưu Mẫn đã đấm vào mặt anh một cái rõ đau khiến anh không kịp phản ứng sau đó cô thản nhiên đút tay vào túi áo khoác: "Sau này tôi không muốn thân thiết với cậu nữa! Hoặc tốt nhất chúng ta không nên có bất kì mối quan hệ nào!"

    Bọn La Kì Vã Mễ La đứng gần đó nhìn nhau ánh mắt kinh sợ nhưng bọn họ không dám lại gần. Tạ Uy bàng hoàng níu lấy tay cô: "Lưu Mẫn, cậu giận chuyện đấy thật à!"

    Lưu mẫn quay lại nhìn thẳng vào mắt anh, giọng cô run run "Cậu đã hứa sẽ chấm dứt hẳn, sẽ không để tôi mỗi ngày đều lo lắng cho cậu nữa. Cậu thực hiện lời hứa này bao giờ chưa. Tôi im lặng không có nghĩa là tôi đã quên. Tôi muốn xem cậu thất hứa bao nhiêu lần nữa mới dừng lại. Tạ Uy, đây là lần thứ ba rồi! Cậu thì lo gì cho tôi chứ! Tạ Uy, mãi đến sau này tôi mới nhận ra cậu cần tôi để chăm sóc cho nỗi cô đơn chết tiệt của cậu." Lưu Mẫn lau nước mắt cảm thấy trái tim mình như sắp vỡ tung. Cô quay người rời đi.

    Hai tuần trước, Tạ Uy vì muốn quay lại với Liễu Y Vân mà ngày ngày đều không quản nắng mưa đạp xe chở Liễu Y Vân đi học nhưng dù có tưởng tượng theo cách nào thì cô cũng không nghĩ Tạ Uy sẽ điên cuồng vì một người như vậy quá nhiều lần thậm chí anh cũng không để ý đến cảm xúc của cô

    Tạ Uy bất lực nhìn dáng bé nhỏ của cô khuất sau bụi cây hòa vào đám người ra về tấp nập ở cổng trường. Tạ Uy tự hỏi đối với anh cô quan trọng đến mức nào. Nếu rất quan trọng tại sao lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô.

    Phải! Anh đã từng khóc trước mặt cô như một đứa trẻ!

    Trên tầng thượng rêu xanh bám thành từng mảng trên nền đất lạnh. Hai con người ngồi tựa vào nhau trên chiếc ghế đá cũ, không gian vang lên tiếng dỗ dành, tiếng khóc kìm nén của một gã đàn ông lần đầu tan vỡ. Anh kể cô nghe về quá khứ, về một tuổi thơ không mấy trọn vẹn vì thảm kịch gia đình tan vỡ. Tạ Uy tựa người vào ghế, hơi men khiến đôi má anh đỏ ửng dưới ánh đèn mờ mờ Lưu Mẫn cũng bị hơi men làm cho điên loạn, cô như vô thức hôn lên những giọt nước mắt mặn chát. Họ nhìn nhau, ánh mắt anh như ngọn lửa thiêu đốt con tim cô giữa màn đêm cô tịch. Cô vân vê đôi môi ướt át của Tạ Uy trượt dần xuống chiếc cằm lún phún râu rồi đẩy mặt cậu cười phì: "Đồ ngốc!"

    Tạ Uy ngừng hồi tưởng về qua khứ, anh chạy về phía cổng trường tìm Lưu Mẫn, anh nhìn về hướng trạm xe buýt thì thấy mái tóc ngắn lòa xòa của cô, anh thở phào định chạy lại thì bị ai đó kéo ngược lại bên tai lại vang lên giọng con gái diu dàng êm ả: "A Uy, anh đi đâu đấy! Anh đã hứa thi xong sẽ đưa em đi ăn cơ mà! Chúng ta đi thôi!" Liễu Y Vân bám lấy tay anh không buông Tạ Uy nhìn cô rồi lại ngoài đầu nhìn Lưu Mẫn bước lên xe buýt.
     
  4. chuchu

    Bài viết:
    8
    Chương 3: Bi thương cũng là một loại tình yêu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Liễu Y Vân chậm rãi đi kế bên anh nhưng cô lại cảm thấy hôm nay bạn trai cô lại lơ đễnh lạ thường. Lúc ăn thì thẫn thờ nghĩ nghĩ suy suy cũng ăn không ngon, cô nói gì anh cũng đều giống như không nghe thấy bắt cô lặp lại nhiều lần. Còn bây giờ cùng nhau đi dạo nhưng lại chẳng nói câu nào, anh còn chẳng thèm nắm tay cô. Liễu Y Vân lấy làm lạ liền nắm lấy bàn tay đang buông lơi của anh thì Tạ Uy giật mình rụt tay lại càng khiến Liễu Y Vân khó hiểu.

    "Cậu làm sao vậy!"

    Tạ Uy lúc này mới từ từ định hình lại, anh gãi đầu lắp bắp: "Tớ.. bài kiểm tra hôm qua làm không tốt nên có chút lo lắng" Anh đang biện minh, đang lo, lắng sợ bị phát hiện anh nghĩ đến người khác khi đang ở bên cạnh bạn gái. Sao anh lại như vậy chứ? Không cách nào ngừng nghĩ đến những lời hồi chiều của Lưu Mẫn.

    "Không tốt?" Liễu Y Vân dừng lại nhìn Tạ Uy ngỡ ngàng: "Hôm qua thi môn toán, chẳng phải cậu rất giỏi toán sao? Vả lại đề thi hôm qua cũng không khó sao có thể làm không tốt!"

    "Tớ không ôn kĩ" Tạ Uy nói rồi đành nắm tay cô mỉm cười: "Trời cũng khuya rồi. Tớ đưa cậu về nhé! Hay cậu có muốn ghé qua chú Hạ mua cacao không?"

    "A Uy, tớ rất ghét cacao mà chú Hạ là ai vậy!"

    "Hả" Anh ngấp ngứ anh lại nhớ Lưu Mẫn rất thích cacao của chú Hạ nhưng nhanh chóng nói: "Trời có vẻ lạnh, tớ.. muốn uống cacao!"

    "Không phải cậu không thích đồ ngọt sao!"

    "Bỏ ít đường là được mà! Đi thôi" Tạ Uy kéo tay cô,

    Quả nhiên hôm nay anh rất lạ nhưng cô thấy không tiện đào sâu thêm có lẽ Tạ Uy cũng có điều khó nói, cô nên hiểu cho anh đợi sau này mọi chuyện ổn thỏa cô sẽ hỏi sau cũng được.

    Tạ Uy tạm biệt cô ở đầu ngõ rồi nhanh chóng ra về, tiết trời cuối thu bắt đầu lạnh lẽo, dòng người tấp nập, hối hả cũng trở nên thưa thớt. Bước chân Tạ Uy nhanh hơn anh ôm lý cacao nóng trong người vì sợ nó nguội mất, không biết anh đang nghĩ đến điều gì mà đôi môi khẽ cong lên vừa đi lướt qua tiệm sủi cảo liền lùi lại mua thêm một túi lớn cho Lưu Mẫn

    Lưu Mẫn chỉ tắm rửa qua loa rồi nằm dài ra ghê sofa lười biếng nhìn trần nhà cũng không buồn ăn tối. Mỗi lần buồn cô đều lang thang khắp nới sau đó mới về nhà thì trời cũng đã tối muộn, cô nằm nghĩ vẩn vơ về chuyện chiều này, tưởng tượng lại vẻ mặt của Tạ Uy cô lại thấy bản thân có chút quá đáng. Chẳng qua chỉ là cậu ta hứa lúc say nên chẳng nhớ gì cũng chuyện thường tình thôi sao phải tức giận chứ! Lưu Mẫn biết cô là người thường xuyên hành động theo cảm xúc đến lúc mọi chuyện đã lỡ thì dành quá nhiều thời gian để tìm cách sửa chữa nhưng tìm mãi đường nào cũng thấy không thỏa đành để vấn đề ở đó phủ bụi cũng không thèm giải quyết. Cũng bởi cái tính cách ương bướng khuyên cỡ nào cũng không thấm nên nhiều khi một mối quan hệ tốt đẹp lại trở thành mối thù thâm sâu.

    Cô cắn móng tay rồi vò đầu tức giận với bản thân thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Lưu Mẫn lại nghĩ là mẹ liền muốn làm nũng nên nhanh chóng ra mở cửa.

    "Sao mẹ về.." Chưa nói hết câu thì đã thấy khuôn mặt bỡn cợt đáng ghét của Tạ Uy, Lưu Mẫn dẩu môi tỏ vẻ không tiếp đón định đóng cửa

    "Anh Lâm! Anh Lâm bảo tôi mang sang cho cậu!" Đừng đóng cửa.

    Lưu Mẫn khựng lại suy nghĩ một lát rồi nói: "Cậu bỏ xuống rồi về đi"

    Tạ Uy bỏ túi sủi cảo to xuống đất rồi rời đi Lưu Mẫn nhìn túi thức ăn mùi vị của nó vấn vít kêu gọi chiếc bụng đói của cô, Lưu Mẫn ổn định nhịp thở rồi mở cửa lấy hộp thức ăn thơm phức nhưng Tạ Uy lại bất ngờ xuất hiện khiến cô giật mình lùi về sau không cẩn thận hụt chân ngã ra sau. Tạ Uy nhanh tay đỡ lấy cô, Lưu Mẫn nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Tạ Uy, đôi mắt hai người nhìn nhau lâu đến nỗi cô có thể nhìn rõ dáng vẻ chìm đắm của bản thân lúc này trong đôi mắt màu đen tuyền sâu hun hút của anh.

    "Cậu nặng thật đấy!" Tạ Uy nhìn cô cười cười tư thế của anh lúc này không được vững vàng cho lắm vì một tay đỡ cô một tay giữ lấy cánh cửa sắt cả người anh cũng nghiêng theo cô.

    Câu nói của anh khiến cô giật mình tỉnh táo lại nhưng chưa kịp ngồi dậy thì tay anh bị vuột khỏi cánh cửa hai người ngã nhào ra đất. Lưu Mẫn bị anh đè cho tỉnh cả ngủ cả cơ thể anh nằm lên người cô khiến Lưu Mẫn vô cùng đau. Anh lồm cồm bò dậy cũng không them kéo Lưu Mẫn dậy mà cau có đặt thức ăn sắp nguội lên bàn bắt đầu phàn nàn: "Tại cậu nặng quá thôi, không ăn gì cả một ngày mà đã nặng như vậy"

    "Cậu nói đủ chưa! Về đi!" Lưu Mẫn nhanh chóng đứng dậy phủi quần áo khẽ vặn người.

    "Mẫn Mẫn!" Tạ Uy vẫn cứng đầu không chịu về: "Đừng giận nữa tớ biết lỗi rồi!"

    "Cậu mau về đi!" Cô mở cửa chờ sẵn.

    "Mẫn Mẫn! Cậu nhớ đừng bỏ bữa nữa nhé!" Anh vừa đi ra vừa lo lắng nhìn cô.

    "Tôi biết rồi" Cô dứt khoát khép cửa trong lại.

    Anh nói anh biết lỗi vậy anh sửa như thế nào đây!

    Lưu Mẫn bật khóc trái tim cô nặng trĩu những nỗi buồn lẫn với những vết thương. Lưu Mẫn nghe tiếng bước chân anh xa dần, tay chân cô mềm nhũn ra không còn chút sức lực ngồi bệt xuống sàn nhà.

    Tại sao không phải ai khác mà lại là anh?

     
  5. chuchu

    Bài viết:
    8
    Chương 4: Chạy Trốn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một thời gian khá lâu sau đó họ hầu như không nói với nhau câu nào, tuy nghe nói hai người họ đã chia tay nhưng chưa biết chừng sẽ lại dây dưa với nhua nên Lưu Mẫn tạo khoảng cách nhất định với anh để bản thân cô tỉnh táo và không bị cảm xúc chi phối. Lưu Mẫn xin làm thêm ở cửa hàng bánh gần nhà ngoài giờ học, thời gian còn lại cô đều chôn chân ở cửa hàng tới tận khuya mới mò về nhà.

    Khi Lưu Mẫn về tới khu nhà tập thể cũ kĩ thì trời đã tối mờ tối mịt. Dưới cây đại thu cao lớn, ánh đèn vàng hiu hắt, đêm tối cũng sâu hơn khiến bóng dáng cô trở nên nhỏ bé. Cô nhìn đăm đăm chiếc xe hơi đen tuyền lẫn vào màu tối lại không kìm được mà tức giận. Mẹ cô và người đàn ông đó lại ngang nhiên hẹn hò nhau ở trong nhà. Lưu Mẫn ngước nhìn ánh đèn mờ trong nhà nắm chặt bàn tay đến mức móng tay găm vào lòng bàn tay hằn lên những vệt đỏ.

    Cô tức giận! Cô không khóc nổi nữa, cô từng cầu xin mẹ đừng qua lại với người đàn ông ấy nữa nhưng bà không nghe. Cô là đứa con hoang của nhà họ Trương, không cha không danh phận, quá nhiều chuyện trong quá khứ chỉ nhớ đến thôi cũng khiến cô đau quên cả thở. Cả một thời thơ ấu của cô đều bị phá cho tan nát bởi những xích mích trong câu chuyện tình phức tạp của họ.

    Cô chưa bao giờ cảm thấy lạc lõng như bây giờ. Lưu Mẫn giống như một đứa trẻ không nhà không gia đình tự mình vượt qua tâm bão cô mỏng manh như một đóa hoa vẫn luôn đứng giữa thế gian không tỏa hương cũng không lụi tàn chỉ cô độc đứng đó chờ đợi một phép màu. Quả nhiên ông trời không phụ ai, ông ban cho cô một Tạ Uy ần cần, che chở nhấn cô chìm đắm trong sự cứu rỗi của anh rồi để cô tự mình chìm sâu vào sự tuyệt vọng của chính mình.

    Lưu Mẫn cầm cục đá rõ to dưới gốc cây ném hết lực về phía chiếc xe, trút hết mọi sự tức giận của cô lên chiếc xe vô tội. Chiếc xe kêu inh ỏi, kinh động hàng xóm trong khu nhà nhỏ, ánh đèn phòng bật sáng, kẻ chửi mắng người hoảng loạn vì tưởng nhầm chuông báo cháy. Mẹ cô cùng người đàn ông kia chạy xuống ngại ngùng xin lỗi bà con hàng xóm. Bà Lưu tức giận kéo cô lên nhà, Lưu Mẫn vùng ra khỏi tay mẹ lạnh lùng chất vấn: "Hai người vẫn chưa dừng lại sao!" Cô lừ mắt nhìn mẹ: "Tới khi nào! Hai người muốn như này đến bao giờ. Tại sao ngay từ đầu bà không giết tôi đi! Tôi thực sự mệt mỏi với việc phải tồn tại."

    Bà Lưu khinh hãi thẳng tay tát con gái mình, mắt bà rưng rưng khuôn miệng lắp bắp: "Mẫn Mẫn! Sao con có thể nói ra những lời này!"

    "Đừng gọi tên tôi! Nếu không phải tính quá quắt của các người.."

    "Mẫn Mẫn!" Giọng khản đặc của Trương Ái vang lên: "Con im ngay cho ta"

    "Được! Vậy sau này các người có cậy miệng tôi ra tôi cũng không hé môi nửa chữ!" Cô đã đủ thất vọng, đủ ngán ngẩm, cô cũng không biết phải cố gắng, gắng gượng chịu đựng tới mức nào và tới bao giờ thì mới thoát khỏi thực tại đau đớn đến vô cùng này.

    Trương Ái trầm lặng nhìn cô, rồi bước lại chỗ Lưu Lan ôm lấy bà: "Anh để em chịu khổ nhiều rồi! Tiểu Lan, anh xin lỗi!"

    Tạ Uy đứng trên lầu, nghe toàn bộ cuộc cãi vã bởi vì anh mãi sau này mới chuyển đến nên đối với chuyện gia đình của cô anh chỉ biết một chút ít nhưng đều nghe được từ hàng xóm trong khu tập thể.

    Hóa ra mấy lời đồn đại về tai nạn năm đó là thật! Thảo nào cô lại sợ đến nỗi xanh cả mặt khi nhắc đến cái tên "Giai Hàm"

    Tạ Uy bước đến bên cầu thang nhìn cô gái ban nay còn nói những lời cay độc bây giờ lại khóc đến quên cả thở dưới cầu thang dưới góc khuất. Tiếng thút thít nức nở của cô khiến lòng anh nghẹn lại khó chịu vô cùng, Tạ Uy bước xuống kéo cô ngã vào vòng tây anh, ôm chặt lấy cô thì thầm: "Mẫn Mẫn, tớ đây rồi"

    Lưu Mẫn hoảng hốt muốn đẩy anh ra nhưng tay chân cô đều mềm nhũn, cô lại vô tình dựa dẫm vào anh, mùi hương cơ thể Tạ Uy khiến nỗi đau trong lòng cô cũng trở nên yên bình, con sóng lớn cuối cùng cũng rút đi đâu mất.

    Tạ Uy nhấp một ngụm bia: "Cậu không cần giả vờ mạnh mẽ trước mặt tớ" anh quay lại nhìn cô dưới cái hiu hắt của anh đèn, đôi mắt anh sâu hun hút giống như hố đen vũ trụ làm cô không giám đối mặt chỉ biết lặng thinh. Bây giờ trái tim Lưu Mẫn đang đập từng hồi mãnh liệt, cô không muốn về nhà cũng không muốn đối mặt với Tạ Uy ngay lúc này.

    Tại sao phiền phức cứ cùng nhau kéo đến cùng một thời điểm vậy chứ?

    Lưu Mẫn cũng nhấp một ngụm rồi nhoài người ra ghế nhìn bầu trời đen đầu óc cô bây giờ giống như những mảng trời kia không nghĩ được điều gì cũng không muốn suy nghĩ tới.

    "Cậu đang nghĩ cái gì vậy" Anh cũng ngả lưng ra ghế cùng cô nhìn trời.

    "Tôi phải nói với cậu sao!" Lưu Mẫn lạnh giọng.

    "Vẫn còn giận à!" Ngừng một lát anh lại nói: "Lần này, cậu giận lâu thật đấy!"
     
  6. chuchu

    Bài viết:
    8
    Chương 5: Trúng độc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô vẫn im lặng không nói điều gì càng làm cho bầu không khí trở nên ngột ngạt, hai người cứ lặng lẽ ngồi cạnh nhau uống hết lon này đến lon khác được một lúc thì dưới sân vang lên tiếng ô tô, Lưu Mẫn lảo đảo đứng dậy nhìn xuống. Trương Ái đang mở cửa xe cho mẹ cô. Dưới ánh đèn đường cô không nhìn rõ khuôn mặt bà chỉ thấy tim lại quặn lên cho đến khi chiếc xe đi khuất vào màn đêm vô tận.

    Lưu Mẫn dốc cạn lon bia, cô không nhanh không chậm lên tiếng: "A Uy, cậu biết không." Quá khứ "chính là thứ tôi ghét nhất cũng là thứ tôi vô cùng trân trọng nhưng mà tôi lại chẳng có nổi một tí dũng khí để đối mặt với nó, có lẽ đối với một đứa trẻ mà nói nó giống như cái bóng ma đáng sợ. A Uy, tôi không thoát được"

    Lúc học tiểu học, có một khoảng thời gian Giai Hàm, vợ Trương Ái thường đến đón cô vào mỗi buổi chiều tan học chỉ đơn giản đưa cô đi ăn, mua cho cô một vài chiếc váy mới, Lưu Mẫn cũng rất quý bà ấy. Những bộ đồ bà mua cô đều cất trong tủ không dám mặc về sau mẹ cô phát hiện ra đều đem đi vứt còn nói với Lão Trương, ông ta vô cùng tức giận, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng rất lâu sau Giai Hạm mới đến trường đón cô, trông sắc mặt bà ấy xanh xao, đôi mắt sưng húp có vẻ khóc rất nhiều. Lần đó Giai Hạm đưa cô về nhà khá muộn vì kẹt xe vừa về đến sân đã thấy Trương Ái và mẹ cô vừa thấy Giai Hạm ông Trương liền tát cho bà một bạt tay, lớn tiếng quát tháo. Lưu Mẫn còn nhớ cô chạy lại cố bênh vực cho Giai Hạm nhưng ông Trương vẫn không ngừng mắng chửi bà ấy thậm tệ còn bà thì khóc bất lực liên tục nói xin lỗi trông vô cùng thương tâm. Giai Hạm quay ngươi rời đi nhưng lại không phải đi về hướng chiếc ô tô mà lại băng qua đường có lẽ bà muốn bỏ đi, bỗng nhiên chiếc xe tải từ đâu lao tới lao tới hất văng Giai Hàm đi rất xa, máu văng tung tóe, tiếng khóc thét của trẻ con lúc này đã im bặt, cô trợn tròn mắt nhìn người ban nãy còn cùng cô nói cười bây giờ đang nằm bất động trên vũng máu giữa đường. Trương Ái không kịp phản ứng còn mẹ thì nhanh chóng thì che mắt cô lại.

    Thực ra, Giai Hạm và Trương Ái bị hai gia đình ép cưới nhau trong khi ông đang qua lại với mẹ cô, cuộc sống hôn nhân không tình yêu đương nhiên không hạnh phúc đã vậy Giai Hạm lại không có khả năng sinh con liền bị nhà chồng ghét bỏ.

    Sau vụ tai nạn tang thương, Lưu Mẫn bị ám ảnh tâm lý phải đi chữa trị rất lâu nhưng cũng không có tiến triển tốt đẹp hơn là bao. Họ vẫn hay bàn tán về vụ tai nạn năm đó, dù là loáng thoáng nghe thấy cô cũng cảm thấy tay cô run lên.

    Tạ Uy cầm lon bia vừa khui đứng kế bên cô, nắm lấy tay cô: "Quá khứ của tôi cậu biết rồi đấy cũng không tốt đẹp là bao nhưng mà tôi vẫn sống đến tận bây giờ còn không nhờ cậu một phần sao! Lúc nào cũng đứng kế bên tớ làm trò mèo thì làm sao mà tớ buồn cho nổi cho nên Tiểu mèo con, cậu phải sống thật tốt bằng không tớ sẽ rất đau lòng" Anh sẽ thật sự rất đau lòng!

    Lưu Mẫn cúi đầu cười khổ, cô lau nước mắt đẩy anh ra rồi rời đi thì bị Tạ Uy nắm lấy tay dùng một lực vừa phải kéo cô lại dồn vào lan can hơi thở anh nóng hổi phả vào tai cô khiến khuôn mặt Lưu Mẫn nóng bừng.

    "A Uy!" Tạ Lâm dựa người vào cửa có phải nếu anh không đi tìm tụi nhóc này thì tụi nó đã làm việc không nên làm rồi không. Thật là!

    Lưu Mẫn đẩy Tạ Uy ra nhanh chóng rời đi cũng không dám nhìn mặt Tạ Lâm. Tạ Lâm ngồi xuống cạnh em trai nhìn mớ lon lăn lốc: "Có phải anh quá tốt bụng nên mấy đứa mới làm loạn như vậy, phải không?"

    "Anh mà tốt cái nỗi gì chứ! Đồ bóng đèn"

    Tạ Lâm nhìn dáng vẻ dọn dẹp của anh vô cùng uể oải đợi Tạ Uy dọn xong liền nhảy lên lưng anh: "Cõng anh mày một đoạn, anh tìm mày rã cả hai chân rồi!"

    Cuối cùng Lưu Mẫn cũng được yên tĩnh trong nhà mình, căn phòng tối đen như mực làm cô vô tình nhớ lại cái chạm vừa rồi của Tạ Uy, trái tim cô lỡ mất một nhịp.

    Tiếng điện thoại reo trong túi áo, cô nhanh chóng nghe máy: "Tiểu cô nương, sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát sớm đấy! Đã chuẩn bị chưa!"

    "Hả!" Thôi chết!

    "Em làm gì ngạc nhiên vậy!" Giọng bán tính bán nghi của Bạch Lạc: "Em lại bỏ quên người anh đáng thương này rồi!"

    "A, không có không có! Em.. quên kem chống nắng!" Lưu Mẫn vừa soạn đồ vào túi vừa nói chuyện với Bạch Lạc.

    Bạch Lạc là sinh viên năm hai đại học A thành phố S, anh làm cùng cô ở tiệm bánh hai người cũng khá thân thiết. Bà chủ của cô lại là người ngẫu hứng nên muốn đưa mọi người đi cắm trại ở quê bà ấy. Ban đầu cô không định đi nhưng mà Bạch Lạc thuyết phục cô nên cô đành đồng ý bây giờ lại quên khuấy mất.
     
  7. chuchu

    Bài viết:
    8
    Chương 6: Chuyến đi bất ổn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy hôm nay là ngay nghỉ nhưng Tạ Uy dậy từ rất sớm để đi mua đồ ăn sáng cho Lưu Mẫn, về tới nơi thì đã thấy khóa cửa ngoài, gọi cũng không thấy ai trả lời. Anh chờ cả nửa ngày trời cũng không thấy cô về gọi điện thì tắt máy bọn La Kì và Mễ La cũng không biết cô đang ở đâu. Tạ Uy đến tiệm bánh thì lại đóng cửa, cảm giác lo lắng và bất an khiến chân tay anh lung túng. Anh đang không biết mình có nên báo cảnh sát hay không thì một người đàn ông bước tới mở cánh cửa sắt của tiệm bánh.

    "Cho cháu hỏi, sao hôm nay tiệm bánh lại mở cửa trễ vậy"

    "Cậu muốn mua bánh sao! Tiếc thật, hôm nay chúng tôi không bán!"

    "Không bán! Tại sao vậy ạ"

    "Vợ tôi đưa nhân viên đi chơi mất rồi!"

    "Họ đi đâu vậy ạ!" Anh cuống quýt.

    "Nhưng mà cậu là ai?" Ông chú nheo mắt nhìn khuôn mặt anh.

    "Bạn gái cháu là nhân viên ở đây, cô gái thấp thấp mảnh khảnh tên Lưu Mẫn ấy ạ! Bọn cháu hôm qua có cãi nhau sáng nay cô ấy đi mất lại không nói tiếng nào! Chú có biết bọn họ đi đâu không ạ!"

    Tạ Uy gậy đầu cảm ơn ông chủ rồi nhanh chóng trở về chuẩn bị đồ đạc rồi bắt xe ra bến tàu. Họ đi cắm trại ở vùng ngoại ô cách thành phố S không xa. Tạ Uy chỉ đi tàu lửa thêm nửa ngày thì mới tới được thôn trang của họ sau đó tìm nơi họ cũng tốn khá nhiều thời gian nên đến chập tối anh mới tìm được chỗ của cô.

    Lưu Mẫn đang cùng Bạch Lạc và Lăng Tôn đốt lửa trại còn vài người khác thì chuẩn bị thức ăn trông họ vô cùng vui vẻ. Lửa trong người Tạ Uy như bốc lên lan đến tận não, cô đi đâu cũng không báo một tiếng để anh vất vả tìm cô, lo lắng biết bao nhiêu, còn cô thì vui vẻ với mấy gã trai lạ. Tạ Uy bước nhanh đến, nắm lấy tay cô lôi đi. Lưu Mẫn vừa nhóm lửa xong, tay còn chưa kịp rửa thì bị ai đó lôi đi không ai kịp phản ứng trước hành động bất ngờ của Tạ Uy đến cả cô cũng ngây ngốc mặc cho anh kéo đi. Bạch Lạc sau một lúc hoảng hồn anh lập tức chạy lại chặn trước mặt Tạ Uy: "Cậu là ai! Sao lại kéo cô ấy đi!"

    Tạ Uy đang nóng lại gặp cái tên vừa nãy cười nói thân mật với Lưu Mẫn nhìn không thuận mắt anh hất Bạch Lạc ra rồi tiếp tục kéo cô đi

    "A Uy, bỏ tôi ra! Buông ra A Uy! Đau" Lưu Mẫn cố vùng vẫy

    Lúc cô vẫn chưa kịp hiểu sao Tạ Uy lại đến được đây thì Bạch Lạc đã lao đến đấm thẳng vào mặt anh. Cú đấm khá mạnh khiến khuôn mặt đẹp trai của Tạ Uy hằn lên một vệt đỏ, khóe môi rướm máu. Tạ Uy lao đến đấm liên tục vào mặt Bạch Lạc, cậu ta chỉ kịp đỡ được vài đòn sau đó còn bị cho ăn một đạp vào bụng ngã lăn ra đất. Lăng Tôn thấy bạn mình bị đánh tuy không hiểu chuyện gì nhưng anh cũng lao đến đánh Tạ Uy túi bụi.

    "Hai người mau dừng lại đi! A Uy! A Uy" Cô cố hét lên nhưng không ai trong hai người chịu dừng lại.

    Tạ Uy bị dính vài đấm vào mặt, bởi vì Lăng Tôn và anh đều là người luyện võ nên trận đánh khá cân sức. Người này đánh một đòn người kia né lập tức đánh trả, đánh tới vã mồ hôi cuối cùng Tạ Uy xoay người làm một cú đá cao chân, đạp thẳng vào mặt Lăng Tôn khiến anh ngã nhào ra đất..

    Mọi người hốt hoảng xúm dậy đỡ Lăng Tôn lên ghế, bà chủ nhìn cậu ánh mắt e dè nhưng vẫn lớn tiếng: "Ai cho cậu tự ý đưa nhân viên của tôi đi còn đánh người của tôi nữa! Tôi sẽ báo cảnh sát!" Bà vừa nói vừa rút điện thoại ra.

    Lưu Mẫn tuy không đồng tình với cách cư xử lỗ mãng của anh nhưng vẫn ngăn bà Từ lại ái ngại nói: "Dì Từ, dì Từ! Anh ấy là anh trai cháu. Sáng nay cháu đi từ sớm nên chưa kịp báo với anh ấy. Anh cháu là người nóng tính cũng không cố ý gây ra chuyện này đều tại cháu. Dì Từ mong dì bỏ qua cho chúng cháu" Sau đó cô cúi người xin lỗi mọi người, nhìn thấy cô cứ mãi xin lỗi về chuyện anh gây ra nên TẠ Uy cũng nghiêng người nhỏ giọng: "Xin Lỗi"

    Bà Từ nhìn anh lắc đầu rồi quay người vào lều tìm bông băng. Lưu Mẫn kéo anh đi về phía bìa rừng nhìn khuôn mặt trầy xước không ít khiến cô xót vô cùng nhưng Lưu Mẫn vẫn nói giọng trách móc: "Cậu làm sao vậy! Thật không thể hiểu nổi!"

    "Cậu đi đâu cũng không nói một tiếng chỉ biết khiến người khác lo lắng! Aw!" Tạ Uy nói lớn khiến vết rách ở khóe miệng rớm máu.

    "Đau lắm sao! Cậu vào đây đi tôi giúp cậu xử lý vết thương trước!" Nói đi nói lại cũng là do cô không suy nghĩ chu toàn khiến anh bị thương ra nông nỗi này cũng một phần do cô.

    Lưu Mẫn đưa anh về lều của mình cũng may là lúc đi cô cũng mang theo bông băng thuốc đỏ không ngờ lại có dịp dùng đến.

    "Cậu với cái tên mặt phấn đấy rút cuộc là sao!" Tạ Uy chăm chú nhìn cô.

    "Anh ấy là đồng nghiệp! Anh ấy lớn hơn chúng ta đấy cậu tôn trọng người ta chút được không vậy!"

    "Chỉ đơn giản vậy thôi sao!"

    "Phải! Có đau không?" Lưu Mẫn sợ anh đau liền thổi nhẹ vào vết thương.

    Cô bất chợt nhớ đến khi còn học trung học Tạ Uy đã vô cùng quậy phá thường xuyên đánh nhau trong trường, mỗi lần đánh nhau về anh lại tìm cô bôi thuốc Lúc bôi anh đều kêu đau và chế tay con gái vụng về nhưng nhất quyết không để anh trai bôi vì anh ấy sẽ đổ cả lọ thuốc lên vết thương cho bỏ cái tật đánh nhau. Nghĩ tới đây khóe môi Lưu Mẫn khẽ cong lên, nụ cười cô lọt vào tầm mắt anh khiến cơ thể Tạ Uy nóng lên anh hôn nhẹ lên chiếc cằm của cô làm cho Lưu Mẫn giật thót.

    Mọi người chờ bên ngoài khá lâu, thức ăn cũng sắp nguội nhưng chờ mãi chẳng thấy hai người kia ra.

    "Tôi thấy hai người đấy không giống anh em cho lắm!" Cô gái A thì thầm.

    "Tôi cũng thấy thế! Nét trên gương mặt họ chẳng giống nhau tẹo nào!" Cô gái B nói theo.

    "Ánh mắt hai người đó nhìn nhau cũng có chút không bình thường!" Anh A lên tiếng.

    "Cậu ta đánh khá đấy!" Lưng Tôn hứng thú hướng mắt về phía lều của Lưu Mẫn.

    Bạch Lạc nãy giờ ngồi lặng thinh nghĩ nghĩ suy suy về biểu cảm phức tạp ban nãy trên khuôn mặt Tạ Uy và những lời ban nãy, anh nhìn về phía lều của cô rồi đứng dậy bước lại gần. Bạch Lạc mở vạt lều ra quả nhiên nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy, anh nắm chặt vạt lều nói giọng mất; tự nhiên: "Hai người lâu quá! Mau ra ăn thôi" sau đó nhanh chóng rời đi.
     
  8. chuchu

    Bài viết:
    8
    Chương 7: Chuyến đi bất ổn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau bữa ăn, Tạ Uy giúp mọi người dọn dẹp, anh hòa đồng và vui tính khiến ai nấy đều vô cùng thích thú cùng anh trò chuyện. Mọi người giống như có cái nhìn khác về con người anh, Lưu Mẫn thở phào nhẹ nhõm.

    Đêm khuya mọi người quây quần quanh lửa trại kể chuyện cho nhau nghe. Kể ra mới biết trong mỗi người ở đây ngoài cô và Tạ Uy ra thì còn một vài anh chị cha mẹ cũng ly hôn vì xuất hiện kẻ thứ ba, người thì ham mê giàu sang bỏ chồng bỏ con thậm chí có người trở thành trẻ mồ côi sau tai nạn giao thông. Lưu Mẫn bỗng cảm thấy có phải quá khứ của cô cũng thật sự không quá khủng khiếp như cô nghĩ. Lưu Mẫn liếc nhìn Tạ Uy, mọi người đều phải tự mình vượt qua bóng tối của quá khứ còn cô chẳng phải Tạ Uy luôn đi cùng cô trên đoạn đường tối đó sao! Có lẽ cô quá yếu đuối không dám đối mặt với góc tối của cuộc đời mình.

    "Mẫn Mẫn!" Chị Ly huơ huơ tay trước mặt cô: "Em làm sao đấy!"

    "Hả, không có gì! Hay chúng ta chơi trò chơi đi!"

    Bọn họ hết trò này rồi lại trò khác rồi lại ngồi nói chuyện thì cũng gần đến gần sáng ai nấy đều thấm mệt nên mọi người lều tranh thủ ngủ một giấc đến chiều thì thu dọn đồ đạc ra về. Vì nhà dì Từ có chút chuyện nên đoàn ra về sớm hơn dự kiến chỉ còn Tạ Uy và cô ở lại mãi tới chập tối. Lưu Mẫn vừa tỉnh dậy thì đã thấy bóng lưng Tạ Uy nằm kế bên mình, anh chơi game trên điện thoại khuôn mặt vô cùng chăm chú nhưng vẫn phác giác được cô đã tỉnh, mắt vẫn không rời khỏi điện thoại, anh nói: "Mọi người về rồi! Nhà dì Từ có chút chuyện nên về sớm hơn một tí"

    Lưu Mẫn trợn tròn mắt tỉnh cả ngủ lật đật mở vạt lêu ra xem quả nhiên đã dọn dẹp sạch sẽ, cô quay ngoắt đầu: "Sao không gọi tớ dậy!" cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc

    Tạ Uy nhìn cô loay hoay với đống đồ đạc ngán ngẩm lên tiếng: "Muộn thì cũng muộn rồi. Cậu vội cái gì?"

    Cô lườm anh vẫn không nói gì mấy ngày nay cô cảm thấy có thể trở lại như trước với anh thật sự rất tốt, đầu óc cô cũng bớt suy nghĩ lung tung hơn tâm trạng cô cũng không còn nặng nề nữa. Tạ Uy thật kì diệu giống như một phép màu nhưng cũng giống như một loại nguyền rủa.

    Gần ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời.

    "Mẫn Mẫn, chúng ta đi biển đi!" Anh cắn một miếng táo chăm chú nhìn cô.

    "Tớ còn phải đi làm còn phải đi học. Nhà không ai trông!"

    "Tớ xin nghỉ cho cậu rồi! Anh Lâm sẽ trông giúp." sau đó anh lại thản nhiên cắn một miếng nữa nhìn khuôn mặt vô cùng ngạc nhiên của cô sau đó nhìn đồng hồ: "Chốc nữa La Kì và Mễ La cũng sẽ tới. Tụi mình ở lại một đêm sáng sớm mai xuất phát"

    Lưu Mẫn không chịu nổi tính cách tùy tiện không bào giờ sửa được của anh, cô cũng không dọn nữa mà ra ngoài hít thở không khí trong lành của thiên nhiên. Lưu Mẫn xếp chiếc ghế nhỏ tựa người vào ghế nhìn về phía bầu trời đang ngả màu rực rỡ, nhưng tia sáng chói chang cuối ngày.

    "Đang suy nghĩ cái gì vậy?" Anh ngồi thảm cỏ bên cạnh cô.

    "Trong những năm qua tớ cứ cố đào thật sâu để giấu quá khứ của chính bàn thân mình như vậy có phải là quá hèn nhát rồi không" Suốt những năm qua và đến tận bây giờ cô mới cảm thấy có vẻ hình ảnh đau buồn của quá khứ đã dần trở nên mở nhạt trong tâm trí cô. Lưu Mẫn cũng không còn nhớ nổi khuôn mặt của Giai Hạm nữa như vậy chẳng phải cảm giác sợ hãi kia xuất hiện giống như một thói quen sao..

    "Mỗi người đều có cách đối xử với chính mình theo cách khác nhau, cậu như vậy là đã mạnh me lắm rồi" Anh nói giọng thong thả mang theo chút an ủi, giọng nói anh dịu dàng thấm vào trái tim cô.

    Làn gió man mát nhẹ nhàng thổi qua cũng làm rối mái tóc ngắn của cô mùi hưng dịu nhẹ của núi rừng hòa cùng hương thơm thoang thoảng của Lưu Mẫn cứ vấn vít tâm hồm anh. Bầu trờ hôm nay thật đẹp, họ tìm thấy nhau trên con đường của chính mình nhưng thanh xuân rối rắm trói buộc họ trong những cảm xúc không xác định. Họ sẽ lạc đường rất nhiều lần nhưng chỉ cần ngọn lửa rực sáng trong trái tim họ không tắt.. tìm được nhau chỉ là vấn đề thời gian.

    "Nếu cậu không thích chúng ta có thể không đi nữa!" Khoảng cách của hai người bây giờ giống như đại dương và bầu trời luôn duy trì một khoảng cách nhất định điều này luôn khiến anh cảm thấy có chút không thoải mái.

    "Không cần, tớ đi! Lâu lắm rồi tụi mình chưa đi chơi xa cùng nhau." Lưu Mẫn nhớ về ngày trước bọn cô thường đi chơi xa cùng nhau, đa số đều xuất phát từ sự tùy hứng của cô vè sự rảnh rỗi của ba người còn lại cho đến gần đây khi Tạ Uy quay lại với Liễu Y Vân có quá nhiều chuyện xảy ra những chuyến đi dự định từ rất lâu đều đã rơi vào quên lãng.

    Trò chuyện thêm một lúc thì hai người kia cũng tới, Mễ La người đeo phao vai vác balo hí hửng tiến tới còn La Kì thì mặt mày ủ rủ phía sau còn thấp thoáng bóng con gái. Tạ Uy vừa thấy liền nhận ra ai, anh chau mày giận dữ: "Tới đây làm gì!"

    Liễu Y Vân nhìn anh rồi lại nhìn cô: "Em tìm anh"

    Anh trợn mắt với La Kì, cậu ta liền vò đầu: "Tại cậu ta cứ năn nỉ tớ!"

    "Tớ đã bảo đừng đồng ý rồi!" Mễ La loay hoay với máy chụp hình cũng lên tiếng.

    Lưu Mẫn "Nếu đã tới rồi thì cùng đi, thêm bạn thêm vui" cô mỉm cười, nụ cười quỷ dị: "Các cậu có mang lều không! Mau dựng lên đi"

    Hai người đàn ông loay hoay dựng lều, Mễ La giúp cô nhóm củi đốt lửa. Trên đường đến Mễ La có ghé mua thịt ướp sẵn và vài món lặt vặt cho bữa tối. Mọi người đều có công việc của mình chỉ duy LIễu Y Vân chẳng có gì để làm cô cũng không mang theo lều nên Lưu Mẫn đành để hai ngươi ở chung.

    Ngày hôm sau trời còn chưa kịp sáng thì mọi người đã xuất phát lên đường.
     
  9. chuchu

    Bài viết:
    8
    Chương 8: Có thể hạnh phúc?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiếc xe du lịch nhỏ của La Kì đến được biển thì đã gần trưa, bụng ai nấy đều đói meo nhưng vẫn tranh thủ dựng lều, xếp bàn ghế lò nướng. Liễu Y Vân phụ cô thu xếp các món ăn, bầu không khí giữa họ có chút ngượng ngạo không giống mấy tên đàn ông bên kia vừa làm vừa nghịch hồn nhiên như con nít. Tuy Liễu Y Vân có gặp cô và nói chuyện vài lần nhưng cũng không thân lắm và nội dung đều về người họ Tạ kia. Thực sự thì cô cũng không có quá nhiều định kiến với Liễu Y Vân chẳng qua có chút ghen tị với sắc đẹp của cô ấy. Hai người đều có dáng vẻ mảnh khảnh nhưng Liễu Y Vân lại có chiều cao vượt trội đôi chân dài miên man cùng gương mặt xinh xắn như học sinh tiểu học. Lúc biết được danh tính bạn gái Tạ Uy cô thật sự có chút ngỡ ngàng bao nhiêu vọng tưởng bấy lâu về một tình yêu thanh xuân tuyệt đẹp đều bị phá cho tan tành.

    "Cậu và Tạ Uy.. vẫn là bạn à?" Giọng nói ấp úng dò hỏi của Liễu Y Vân vang lên phá tan bầu không khí ngột ngạt giữa hai người.

    Lưu Mẫn đang mải thái rau nhưng vẫn lắc đầu: "Không"

    "Hả?" Liễu Y Vân lúc này có vẻ hoảng hốt rời mắt khỏi những miếng thịt phát ra hương thơm trên lò trố mắt nhìn cô: "Vậy hai người.."

    "Chúng tớ ngưng làm bạn lâu lắm rồi!" Ngừng một lát, cô lại nói: "Không chơi với nhau nữa"

    "À" Tiếng à nhẹ nhõm của Liễu Y Vân vang lên nhưng cô vẫn cảm thấy không đúng lắm: "Nhưng tại sao cậu ấy lại ở cùng cậu?"

    "Tớ không biết? Cậu ta có vẫn để ở đây này" Cô chỉ lên đầu rồi làm vẻ mặt buồn cười nhạt nhẽo mà Tạ Uy hay chọc cô nhưng vẻ mặt đó không khiến cho bầu không khie hòa hợp hơn chỉ khiến suy nghĩ trong đầu Liễu Y Vân rối rắm.

    Tạ Uy vừa bắt được ốc mượn hồn liền chạy như bay đến ngồi xuống kế bên Lưu Mẫn như đứa trẻ chạy đến khoe với mẹ điều thú vị mà nó tìm thấy được: "Mẫn Mẫn, xem này!" Anh đặt con ốc lên bàn đẩy đẩy cái vỏ ốc những cái càng bé xíu lộ ra, nó bò một cách chậm chạp cẩn thận và dè chừng. Lưu Mẫn cũng lần đầu tiên thấy loài vật này liền ngừng hái rau chăm chú nhìn con ốc vớ vẻ thích thú. Cô lại thật gần để nhìn chú ốc bé tí nặng nề di chuyển với chiếc mai phía sau mặt cô chỉ cách mặt của Tạ Uy vài xăng ti mét. Đường nét trên khuôn mặt cô anh đều thấy rõ mồn một, nụ cười cô thu gọn vào tầm mắt anh khiến trái tim đang đập từng hồi vui vẻ.

    Sao anh chưa bao giờ có cảm giác này khi ở gần Liễu Y Vân nhỉ?

    Cảm giác giống như thế giới xung quanh đều biến mất thế giới ồn ào, tiếng xóng vỗ tiếng cười nói đều biến mất chỉ còn tiếng cười giòn tan thích thú của cô. Anh rất thích cảm giác này, rất thoải mái.

    Cô mải nhìn con ốc bò qua mấy vụn rau cũng không để ý người nào đó đang nhìn mình chăm chăm còn cười như kẻ tự kỉ nhưng Liễu Y Vân thấy và thấy rất rõ là đằng khác, ánh mắt có chút đượm buồn. Nước mắt rớt xuống lò nướng tạo thành những tiếng lách tách nho nhỏ nhưng lòng cô đang tan nát phát những tiếng loảng xoảng rất to. La Kì ôm trái bóng đi lại chỗ cô, cả người anh đều ướt nhem vị mặn của biển, mái tóc chải ngược làm lộ khuôn mặt sáng sủa. La Kì nhìn những miếng thịt thơm đang chuyển màu đen và có mùi két. Anh nhanh chóng chạy lại dựt đồ gắp trong tay Liễu Y Vân lật mấy miếng thịt một cách gấp gáp làm cho cô hết hồn quay lại vừa vặn chạm vào vòm ngực rắn chắc của anh.

    "Cậu chui đâu ra vậy? Làm tôi giật cả mình" Liễu Y Vân đứng xích sang bên nhìn cậu ta với anh mắt kì quái.

    La Kì lật xong mới từ từ rời mắt khỏi cô anh nhướng mày: "Cậu khóc đấy à?" Giọng anh không cao cũng không thấp sau đó nhìn hai con người hồn nhiên phía bên kia gật gật như hiểu ra: "Muốn uống bia không?"

    "Tôi không biết uống"

    La Kì gắp thịt lên dĩa, ánh mắt vẫn chăm chú trên những miếng thịt nhưng cũng phải phì cười vì hành động của cô: "Tôi dạy cậu" Nói xong anh đăt dĩa thức ăn lên bàn tiện thể nói với hai người kia một tiếng rồi đi về hướng cửa hàng hóa. Liễu Y Vân ngây ra một lát rôi cũng chạy theo sau La Kì: "Này, đợi tôi với"

    Lưu Mẫn dời sự chú ý về hướng hai con người đang đi xa dần kia, bản thân có chút thắc mắc: Không biết hai người đó từ khi nào lại thân nhau như vậy nhỉ?

    "Nhìn gì đấy?" Tạ Uy nhìn theo hướng cô đang nhìn có vẻ anh cũng đang thắc mắc giống cô nhưng điều làm anh bận tâm nhất lúc này là: Lưu Mẫn có còn thích anh không? Câu hỏi vừa loé lên anh liền muốn biết đáp án nhưng lại sợ cô sẽ lắc đầu nhẹ tênh..

    "Bạn gái nhỏ của cậu theo người khác rồi kìa!" Lưu Mẫn vừa chọc ghẹo anh vừa dọn dẹp vụn rau trên bàn, môi cô hơi cong lên.

    "Cậu bị ngốc à? Bạn gái nhỏ cái gì chứ." Anh quay người đi ra biển thả chú ốc đang thương vừa bị hai người chơi đến mệt lả. Sau đó quay lại nhìn bóng lưng cô: "Đồ ngốc"

    Lưu Mẫn chuẩn bị thức ăn xong thì hai người kia đi mua bia cũng về, có vẻ đã làm vài lon nên người thoang thoảng hơi men. Mễ La cũng vừa ngủ dậy sau một chặng đường dài lái xe, anh nhanh nhảu ngồi xuống bàn gắp miếng thịt bỏ vào miệng rồi tấm tắc khen ngon.

    Mọi người sau đó cũng ngồi xuống, ai nấy đều vui vẻ ăn thịt uống bia, lâu lâu lại ngâm nga vài câu hát. Tuổi trẻ là những tháng ngày rong đuổi là những chuỗi ngày sai lầm nối tiếp những sai lầm nhưng khi nhìn lại đâu đâu cũng đều là những kỉ niệm đẹp. Năm người uống hết cả thùng bia, tửu lượng ai cũng cao chỉ có Liễu Y Vân mới uống lần đầu nên tửu lượng còn kém chẳng mấy chống đã gục ra bàn. Ăn xong, trời đã tối mù mịt không thấy bở cũng không thấy biển nhưng Lưu Mẫn vẫn muốn đi dạo một chút nên Tạ Uy đành đi cùng cô.

    "Mẫn Mẫn, tớ có chuyện muốn nói với cậu.."
     
  10. chuchu

    Bài viết:
    8
    Chương 9: Cơn mưa đó tôi không thể đứng cùng cậu được nữa..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tạ Uy mỉm cười ngồi xuống sát cô bên cô: "Chúng ta nó chuyện chút đi"

    Giọng nói Tạ Uy có chút gượng gạo lại có chút trầm ổn vang lên trong cái tĩnh mịch của màn đêm, cô quay đầu nhìn anh: "Chuyện gì cơ?"

    Anh hít một hơi lạnh của gió biển nhưng hơi men vẫn cứ vấn vít cùng mùi hương cơ thể cô khiến anh không kìm được mà nắm tay Lưu Mẫn sau đó mới lắp bắp: "Lưu Mẫn, chúng ta tiến thêm một bước nữa.. có được không?"

    Lưu Mẫn nhìn anh, bản thân cô cũng không biết phải đáp lại như thế nào, cô nhìn vào đôi mắt anh, trái tim cô ngày càng đập dữ dội nhịp hô hấp cũng trở nên nhanh hơn. Lưu Mẫn không tin vào điều cô vừa được nghe có thể cô đã say anh cũng say nên xảy ra chút nhầm lẫn.

    Lưu Mẫn lắc đầu: "Tớ không muốn"

    "Lưu Mẫn, tớ.." Câu vẫn chưa nói hết đã nhìn thấy biểu cảm như sắp khóc của cô anh lập tức dừng lại, ngây người: "Cậu làm sao vậy?"

    "Tạ Uy, chúng ta.. chỉ làm bạn thôi.. làm bạn là đủ rồi" Cô nắm chặt gấu áo, mím chặt môi, hơi lạnh vẫn cứ luồn qua khe hở vây lấy cơ thể cô.

    "Tớ không hiểu? Mẫn Mẫn là cậu hiểu lầm tớ với Liễu Y Vân đúng không? Tớ sẽ giải thích, tớ.."

    "Đủ rồi!" Lưu Mẫn gắt lên, cô đứng phắt dậy, móng tay găm vào lòng bàn tay đau nhói, đau như từng tế bào trong cơ thể cô lúc này. Nước mắt cuối cùng cũng không chiu ở yên mà rớt xuống cát tạo thành những chấm tròn, cô nói trong nước mắt: "Nếu bước thêm một bước sẽ là tình yêu nhưng lùi một bước thì không thể trở lại làm bạn được, A Uy cậu có hiểu không?"

    Lưu Mẫn định rời đi nhưng tay lại bị anh níu lấy giọng nói buồn bã của anh vang lên át cả tiếng sóng ồn ào ngoài kia: "Cậu không tin tớ thì ít ra cũng phải tin vào tình cảm của tớ chứ?"

    Cô rút tay ra: "Xin lỗi nhưng tôi không muốn tin điều gì ở cậu ngay lúc này!" Lưu Mẫn trở về lều, nước mắt rơi như mưa làm ướt hai bên má ướt cả một vùng áo trước ngực. Tiếng thút thít trong đêm đánh thức Liễu Y Vân đang say mèm bân kia, cậu ta ngóng đầu dậy gãi gãi đầu nhìn Lưu Mẫn nhưng cô vẫn không ngừng khóc.

    Liễu Y Vân tưởng mình nhìn nhầm nhưng sau khi bận đèn phin lên mới giật mình hóa ra mình không nhầm, vừa nhìn thấy cô Lưu Mẫn đã nhào đến gục đầu lên vai cô: "Tôi mượn vai cậu một lát nhé!"

    "Hả? Được" Cô cũng ngỡ ngàng trước hành động quá đột ngột của Lưu Mẫn, hai người đâu có thân thiết đến mức có thể gục đầu khóc trên vai nhau thể hiện cảm xúc một cách chân thật như thế này. Liễu Y Vân nghe tiếng khóc của cô cũng không kìm được mà cảm thấy thương xót nên đành khẽ vô lưng cô thay cho lời an ủi của mình. Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, mặc cho bản thân nhiễm lạnh tới mức nào chúng ta cũng nguyện cùng người đứng dưới cơn mưa đó. Đúng, cô đã nhiễm lạnh đến sắp chết khi cùng anh đứng dưới cơn mưa đó nhưng cho tới bây giờ anh mới muốn cùng cô có một mối quan hệ nghiêm túc. Thật đáng tiếc, thời gian của cô lại không còn nhiều. Sau khi tốt nghiệp cuối cấp cô sẽ cùng mẹ và ông Trương đi nước ngoài định cư như vậy có lẽ hai người thật sự phải bỏ lỡ nhau ở khoảng thời gian đẹp nhất của thanh xuân.

    Sáng ngày hôm sau và những ngày ở bãi biển sau đó hai người cũng không nói với nhau câu nào, biết hai người lại có chuyện nên La Kì và Mễ La cũng không còn hứng chơi nữa nên chuyến đi kết thúc sớm hơn dự kiến một ngày. Cả bọn khỏi hành trở về thành phố S từ sáng sớm ngày thứ tư sắp về tới nhà thì mẹ cô cuối cùng cũng gọi điện thoại.

    "Mẫn Mẫn, mấy ngày nay con đã đi đâu vậy?" Vừa nghe máy đã nghe thấy tiếng bà lưu trách móc.

    "Vậy mấy ngày nay mẹ đã đi đâu?"

    "Lưu Mẫn, con về ngay cho mẹ. Chúng ta cần nói chuyện" Bà đặt giỏ thức ăn lên bàn nhìn về phía phòng khách ông Trương đang ngồi đọc báo

    "Chúng ta thì có chuyện gì để nói? Con cúp máy đây!" Lưu Mẫn mệt mỏi dập máy, cô khép hờ đôi mắt thì khuôn mặt tuyệt vọng đêm hôm đó của Tạ Uy lại hện lên rõ mồn một khiến cô không tài nào chợp mắt được.

    Liễu Y Vân bỗng nhiên dựa vào người cô, giọng lạnh lùng: "Tôi mượn vai cậu chút"

    Lưu Mẫn giật mình quay sang trợn mắt với cậu ta thì đã nghe giọng trêu chọc: "Tuần sau đi học lại thì phải bao trà sữa đấy nhé! Đừng nghĩ ngợi nữa mau chợp mắt chút đi" Sau đó kéo bị mắt xuống dựa vào người cô ngủ ngon lành.

    Từ đêm hôm đó, Liễu Y Vân như đoán được chuyện gì xảy ra giữa cô và Tạ Uy, cậu ta cũng không hỏi sâu thêm chỉ lâu lâu trêu cô một chút, cậu ta cũng rất tốt bụng và quan tâm đến người khác. Thực ra Liễu Y Vân là người bạn gái có thể nói là khá thân thiết với, từ nhỏ đến giờ cô đều chạy theo Tạ Uy nhập bọn vơi với đám con trai vì cô cảm thấy chơi với con trai rất tự do, suy nghĩ lại không phức tạp như con gái rất thoải mái dần với cả bên cạnh cô cũng có Tạ Uy nên cái gì đều nói cho cậu ta nghe không lo khong có người tâm sự lúc mình buồn nhưng từ khi giữa hai người xảy ra chút vấn đề thì cô đành phải tập cách một mình chịu đựng tất cả thậm chí là làm cả những việc mà trước đây Tạ Uy thường làm cho cô ví dụ như mua bữa sáng.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...