Bạn được lbk418 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
3,272 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Chương 79

Tầm năm giờ mười lăm ngày 5 tháng 2, Thiệu Anh đón cơn bão mạnh nhất lịch sử, hơn hẳn tất cả các cơn bão tự nhiên mà con người từng chứng kiến. Tất cả những công trình, nhà cửa, đồ vật còn sót lại từ những trận lốc trước đều bị cuốn đi hết. Đất đá, ruộng đồng, đê điều đều tan tành, khiến nước từ các con sông tràn hết vào thành phố với một tốc độ kinh khủng, nhanh chóng nhấn chìm Thiệu Anh trong bể nước.

Không chỉ Thiệu Anh mà tất cả các tỉnh lân cận cũng bị cơn bão hoành hành. Thậm chí sẽ không khó tin khi nói nó còn có thể lan ra tất cả các nước khác và nhấn chìm toàn bộ thế giới. Hệ thống điện, cáp quang và đường truyền liên lạc đều đã bị cắt đứt từ lâu, nhưng gặp thêm cơn bão này thì khả năng kết nối lại là bằng không. Nếu không có một hệ thống nhỏ được dựng ở một nơi an toàn, mọi hi vọng liên lạc từ xa của con người đều sẽ chấm dứt.

Tất cả các cơ quan đầu não của chính phủ cũng chung số phận với những công trình khác dù nó có được làm bằng những chất liệu đắt tiền như nào. Không có chính phủ, không có lãnh đạo, chỉ có người dân ở những hầm trú ẩn tự trị trong lòng đất sống sót. Mặc dù vậy, họ cũng không dám chắc chắn mình an toàn. Những lỗ thông gió đã bị bịt kín bởi nước, và hiện giờ họ chẳng khác nào những con chuột bị nhốt trong một chiếc hộp kín chìm bên dưới một con sông.

* * *


Tôi trùm chăn kín mít từ đêm hôm trước và ở yên trong phòng như lời Quỳnh nói. Dẫu ngột ngạt, tôi vẫn cố gắng không ngủ để xem có gì bất thường xảy ra không. Và ngay khi phát hiện có điều bất thường, chúng tôi sẽ phải xuống tầng của Quỳnh ngay lập tức như đã giao hẹn.

Song, khi chưa tới năm giờ sáng, tôi đã ngủ thiếp đi mất. Trong cơn mê sảng, tôi thấy cơn lốc vào đến phòng mình, khiến tất cả mọi đồ đạc trong phòng bay lên lơ lửng như trong tàu vũ trụ. Ở một góc, nước tràn vào từ bên trên, mới đầu chỉ nhỏ giọt nhưng ngày càng nhiều dần, và chẳng mấy chốc cả sàn nhà đều lênh láng nước. Nước chạm vào các ổ điện khiến đèn trong phòng nhấp nháy liên tục, thậm chí còn phát ra tia lửa từ các ổ cắm.

Tôi không dám ra khỏi giường vì vẫn còn ám ảnh dòng nước nhiễm điện ở Nam Thành. Nếu chẳng may chân tôi chạm mặt nước, người tôi ngay lập tức sẽ trở thành một nguồn điện lớn, cháy sáng và phát nổ như một quả bóng bay được bơm đầy khí rồi văng ra khắp mọi nơi như những bụi tro tàn. Lúc ấy, nếu Quân, Quỳnh hay Marika còn sống sót và quay lại đây, chắc chắn họ sẽ chẳng thể nào nhận ra xác tôi nữa!

Thế nên tôi vẫn trùm chăn qua đầu, tay giữ giặt cột giường để cơn lốc không cuốn mình đi. Đúng lúc đó thì cuốn nhật kí tôi dùng để ghi lại những sự kiện xảy ra từ khi bắt đầu thảm họa đột ngột bay lên trước mặt tôi, chỉ cách đúng ba mươi cen-ti-mét. Tôi cố nhoài người ra để bắt lấy nó, nhưng chẳng hiểu sao càng với thì nó lại càng "trôi" đi xa. Thậm chí, tôi liều mình đứng cả dậy, quắp chân vào cột giường và vươn mình ra với, nhưng cuốn sách vẫn có vẻ "trêu ngươi"..

Cuối cùng, sau bao nỗ lực, tôi đã chạm được đầu ngón tay vào nó. Tưởng chừng chỉ cần vươn thêm một chút nữa là có thể bắt lấy, vậy mà khi những ngón chân tôi bắt đầu rời cột giường, tôi đã mất hết điểm tựa và.. "Tùm", tôi ngã xuống nền nhà đầy đau đớn, cảm nhận luồn điện chạy qua người chỉ trong tích tắc. Khi mở mắt thức dậy, tôi thực sự đang nằm trên sàn nhà, xung quanh người là cái chăn bị quấn tròn lại nhưng lại chẳng có bất cứ giọt nước nào. Tôi cũng chỉ thấy hơi đau vì cú ngã mà không có bất kì cảm giác gì liên quan tới điện.

Đồng hồ đã điểm tám giờ rưỡi, nghĩa là hơn ba tiếng kể từ khi cơn bão đi qua theo như dự đoán của Quỳnh. Điều đó còn tệ hơn điều xảy ra trong giấc mơ, vì tôi đã bỏ lỡ một khoảnh khắc quan trọng chứ vì buồn ngủ. Tôi ngồi đấm ngực tự trách, song điều quan trọng hơn hết vẫn là chạy ra bên ngoài xem chuyện gì đã xảy ra suốt ba tiếng vừa qua.

- Trời ạ, nó mà nứt ra thì..

- Như này có khác gì Đại Hồng Thủy cơ chứ?

- Nếu chỉ một giọt nước tràn vào đây, số phận chúng ta coi như xong.

Rất nhiều người tụ tập bàn tán ở khu vực giếng trời. Đây là nơi duy nhất lấy ánh sáng từ bên ngoài vào và cũng là nơi dễ chứng kiến nhất thiên tai. Nếu có bất kỳ điều gì tệ xảy ra, người ta có thể đứng đây theo dõi hết.

Đến muộn hơn so với đa số, tôi chen vào giữa đám đông để vào sâu nhất có thể. Người ta có vẻ không chấp nhặt một đứa học sinh như tôi, dù ai cũng muốn ngắm nhìn toàn cảnh mọi thứ. Một số người đã bỏ về, nhưng đa số vẫn nán lại với gương mặt lo sợ.

Phía trên mái vòm trong suốt bằng thủy tinh chịu lực là hàng tấn nước đang không ngừng chao qua chao lại như một con quái vật muốn đập nát mái và tràn vào hầm ăn thịt tất cả. Trẻ con khóc. Người già thì nhìn lên với ánh mắt run rẩy và cái miệng xuýt xoa đầy ghê hãi. Trước tình cảnh đó, tôi cũng không thể cảm thán gì ngoài một niềm tin vững chắc trong đầu rằng mái vòm đó đủ khả năng chịu lực để nâng đỡ "bể nước" khổng lồ kia.

- Có thông tin từ bên trên xuống là toàn bộ cây rau trong nhà kính cả để phục vụ con người cả để làm thức ăn cho gia súc cũng đã bị cơn bão phá tan tành rồi! - Một người đàn ông ôm đầu bất ngờ chạy về phía chúng tôi nói lớn.

Đám đông "ồ" lên đầy tuyệt vọng. Lúc đó, tôi mới biết ngoài những căn phòng bên dưới hầm ra, họ còn có hệ thống nhà kính trên mặt đất, nơi cung cấp lương thực chủ chốt cho tất cả cư dân ở đây. Nếu không có hệ thống đó, gia súc cũng sẽ chết đói, và con người không thể khai thác thịt động vật, đồng thời không có nguồn cung thực vật nên cũng chết đói theo.

- Chúng ta chết tới nơi rồi! - Một người phụ nữ khác quỳ gối xuống sàn khóc lớn như phụ họa theo những tiếng la thảm thiết từ xung quanh.

Với tôi, thời gian lúc đó như bị đóng băng lại. Tôi thẫn thờ nhìn hàng trăm con người kêu gào khi vừa biết rằng nước đã tràn khắp mặt đất, lại đã hay tin lương thực không còn. Vậy là.. C.. H.. Ế.. T tới nơi rồi!
 
Chia sẻ bài viết
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Back