Bạn được MelanieTruong mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
3,272 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Chương 69

Có tám người trong số bọn họ, cả đàn ông và đàn bà. Trong những ngày đầu ở đây, họ đã ăn, ngủ, làm tình, và dành chút ít thời gian còn lại trong ngày để nghiên cứu tất cả các lối ra khả thi.. điều mà đến giờ họ vẫn chưa làm được.

Họ uống nước rỉ ra từ một bức tường đầy rêu, ăn nấm độc bằng cách tiêu thụ một lượng nhỏ mỗi ngày, đủ để chất độc không giết chết cơ thể ngay lập tức. Tuy nhiên, điều đó cũng khiến cho họ nôn thốc nôn tháo và cơ thể dần teo lại. Hàng ngày, họ hít thở khí độc, ăn uống đồ có độc và sống với chất độc, lâu dần rèn rũa sức đề kháng và dạ dày không còn chịu ảnh hưởng quá nhiều. Nhưng.. bộ não của họ dần dần sinh hoang tưởng và họ cũng sợ ánh sáng mặt trời hơn.

Hà Vy đã từng thấy những người này trong bộ dạng mệt mỏi, cả ngày chỉ nằm co quắp trong buồn và thường xuyên nôn. Nhưng cô bé không hiểu chuyện gì xảy ra. Một người phụ nữ còn tỉnh táo nói với cô rằng do họ đói nên họ có biểu hiện lạ, rồi đưa đồ ăn cho Hà Vy một cách lén lút.

Một đứa trẻ 6 tuổi như Hà Vy sẽ không hiểu được rằng người phụ nữ ấy đang cố gắng bảo vệ cô trước những người còn lại, giúp cô sống sót nhờ việc lén đưa đồ ăn cho cô hàng ngày. Trong khi đó, bà ta cùng những người kia đang phải bỏ vào bụng những thứ độc hại vì họ đều tin rằng họ đã hết thức ăn. Tất nhiên, đến một ngày, hành động của bà ta cũng bị đám người phát hiện. Họ đã trói bà ta lại, liên tục dọa giết dù cho bà ta đã ra sức van xin.

Việc người phụ nữ giấu đồ ăn để dành cho một cô bé nhỏ tuổi trong khi những người còn lại đang phải nhịn đói dĩ nhiên khiến họ vô cùng phẫn nộ. Sau một lúc trói nhốt và đe dọa, họ đã dùng một chiếc chai thủy tinh đập vào đầu để kết liễu bà ta. Một vài gã đàn ông sau đó còn hiếp dâm bà ta một cách mạnh bạo trước khi đưa bà ta tới phòng bếp và làm thịt.

"Họ bảo họ sẽ chia cho chị một ít thịt trong ngày mai nếu biết chị là người có ích!" Câu nói của một người đàn ông với Hà Vy trước khi giết người phụ nữ kia được nói sau khi họ phát hiện ra những hành động của bà ta. Trước đó, họ cũng đã ăn thịt một người đàn ông khác do ông ta phản bội lòng tin của họ. Tuy nhiên, do thịt ông ta quá hôi mà họ phải cần đến thịt phụ nữ.

Người đàn bà kia bị đưa vào phòng bếp, lột hết quần áo và được cẩn thận lóc hết phần da. Những kẻ ăn thịt người quan tâm tới phần tay và phần chân nhất. Đó là những phần thịt vừa dễ xẻ lại vừa dễ ăn. Đám người chia nhau từng phần một, chỉ rửa qua loa trên bức tường rỉ nước rồi nhai ngấu nghiến. Họ đã nhịn đói quá lâu, mỗi ngày chỉ ăn ít nấm độc nên chỗ thịt người này cứ như món quà trời ban vậy. Dẫu có hơi tanh và hôi, khi cố nhai, vị ngọt tiết ra khiến ai nấy cũng như díu cả mắt lại. Bọn chúng thấy hạnh phúc và vui sướng như ở trên thiên đàng, lại lao vào làm tình tập thể với nhau như đám dòi bọ và nằm lăn ra ngủ say như chết.

Khi Quỳnh lén bước vào phòng bếp, xác chết của người phụ nữ vẫn nằm ở đó, thiếu mất đôi tay và đôi chân. Những kẻ đói khát đã không lường trước được việc cô sẽ lẻn vào đây nên đã không che giấu điều gì. Tuy vậy, Quỳnh sẽ không thể nhận ra rằng mùi tử thi bốc lên không phải của người phụ nữ kia mà là của người đàn ông bị giết trước đó cũng được giấu trong căn phòng này. Cô quá sốc tới mức ngay sau kia nhìn thấy xác người phụ nữ, cô vội tắt đèn và trở ra, đầu óc không kịp suy nghĩ thêm điều gì cả.

Tuy nhiên, trước khi chiếu đèn xuống xác của người phụ nữ, Quỳnh đã phát hiện ra thứ gì đó trong phòng bếp. Đó cũng là lý do khiến cô tự tin nói với Hà Vy rằng họ sẽ thoát ra khỏi đây trong đêm nay.

_Nắp ống thông khói?

Ở bức tường đối diện với xác chết kia là một nắp ống thông khói khá lớn được mở hé sang một bên. Có lẽ ai đó đã cố trèo vào đây nhưng bất thành nên đã không đóng hẳn lại. Vì hầm này cách mặt đất khá xa, ống thông khói cũng sẽ phải đủ lớn để thoát được khí thải ra bên ngoài. Và nếu cô trèo vào được, chắc chắn Hà Vy cũng chui lọt. Nghĩ vậy nên cô nhanh chóng tìm cách để thông báo với cô bé về việc này, đồng thời nghĩ tất cả các phương án có thể nếu phải đối mặt với đám người kia.

Họ chọn thời điểm trốn thoát vào ban đêm, khi chắc chắn đám người kia đã ngủ say. Để tiết kiệm diện tích khi chui vào ống, Quỳnh buộc ba lô của mình vào dưới chân. Cô cũng để Hà Vy trèo vào trước để đảm bảo an toàn, tránh việc đám người kia bắt cô bé lại, dù chưa rõ phía trước có điều gì nguy hiểm hay không.

_Vy, nhớ lời chị dặn, chỉ tập trung vào việc tới ống khói đó và thoát ra ngoài thôi, không được để ý bất cứ thứ gì khác nghe chưa?

Hà Vy gật đầu đầy ngoan ngoãn. Quỳnh xoa đầu cô bé, vừa để an ủi cũng vừa để lấy thêm động lực. Rồi họ cùng lẻn vào căn buồng khi đã tính đúng đến thời khắc nửa đêm.

Quỳnh luôn sợ Hà Vy sẽ nhìn thấy cái xác kia, đồng thời cũng sợ đám người kia phát hiện nên đã không chiếu đèn pin khi chưa tiếp cận được đến nắp ống thông khói. Cô cũng dặn Hà Vy đi chậm rãi từng bước và chỉ gây ra tiếng động nhỏ nhất có thể.

Khi đã tới nắp ống khói, chợt Hà Vy thắc mắc:

_Vậy còn những người khác thì sao? Sao chị không đánh thức họ dậy để trốn cùng?

Quỳnh không biết phải giải thích sao cho thỏa đáng. Nếu bây giờ cô nói hết cho Hà Vy hiểu, cô bé sẽ suy nghĩ và chẳng thể yên trí thoát ra ngoài. Nhưng nếu bây giờ không nói thì những thắc mắc ấy vẫn sẽ chạy quanh đầu cô bé. Đành lòng, Quỳnh phải ngồi xuống giải thích:

_Mọi người bận ngủ nên sẽ đi sau. Còn chị em mình phải ra ngoài để kiếm đồ ăn đã!

Với cái bụng đói meo của mình, Hà Vy cũng đành gật đầu đồng ý. Cô bé được Quỳnh bế lên, rồi bám vào nắp ống thông khói để đu lên. Y như dự đoán, người cô bé hoàn toàn vừa vặn với đường ống, thậm chí không bị cụng đầu một chút nào.

Nhưng đến khi Quỳnh chui vào thì khó khăn bắt đầu nảy sinh. Dù người nhỏ, cô vẫn bị kẹt một chút khi đưa hông vào. Hai cánh tay cô dường như không cử động được ở tư thế này, chỉ có thể bám vào Hà Vy một cách vô vọng.

_Chị Quỳnh cố lên!

Dẫu được Hà Vy cổ vũ, Quỳnh cũng rất vất vả nhướn cơ thể từng chút từng chút trong đường ống bé xíu. Nếu đây là đường ống hình vuông, chắc chắn đã dễ hơn nhiều cho cô. Nhưng không may thay, vì là hình tròn lại có một độ dốc nhất định, cứ càng nhích vào được một ít thì nó lại đẩy cô ra. Lúc này, cô mới hiểu tại sao những người kia dù đã tìm ra lối thoát này nhưng lại chẳng thể chui vào đó và ra ngoài.

_Để em kéo chị lên!

Hà Vy hăng hái nắm lấy đôi tay Quỳnh cố sức kéo người chị hơn mình những 10 tuổi vào trong, nhưng sau một hồi thì Quỳnh vẫn ở tư thế mắc kẹt ban đầu. Đã vậy, đôi tay Quỳnh càng ngày càng trở nên rát hơn, nếu không cố chui vào trong vòng vài phút nữa thì cô không còn khả năng cố gắng được nữa!

Đúng lúc cả hai đang không biết phải làm thế nào, dường như có một bàn tay nào đó đã nắm lấy ba lô đeo dưới chân của Quỳnh và kéo nó xuống. Thấy Quỳnh hét lên thất thanh, Hà Vy cũng hoảng hốt nắm lấy tay cô kéo mạnh hơn, quyết không để cho ai dành lấy Quỳnh.

Nhưng rõ ràng sức lực của Hà Vy không thể đọ lại được với người kia. Hắn lôi Quỳnh xuống một cách thô bạo, khiến cô ngã đập đầu xuống nền đất, mái tóc bị xõa hết ra. Trong ánh sáng loang loáng từ chiếc đèn pin, cô thấy một con dao sáng bóng đang chĩa mũi về phía mình. Người cầm nó và đứng lù lù trước mặt cô là một người đàn ông với khuôn mặt khát máu, miệng vẫn còn dính thứ gì đó nhơ nhuốc như miếng nội tạng cắn dở. Trong khoảnh khắc đó, Quỳnh không còn đủ sức chống cự. Đôi mắt cô nhắm nghiền lại, đôi tai dần dà không còn nghe rõ tiếng hét đầy sợ hãi và kích động của Hà Vy..
 
3,272 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Chương 70

Chiếc máy phát hiện tín hiệu bão của Marika không ngừng kêu trong sáng hôm sau, khiến ba chúng tôi bị đánh thức bất ngờ. Chị ta thậm chí còn chưa giới thiệu với tôi và Quân về cái máy này, nhưng quả thực sau cái đài tự chế và đến cái này thì Marika xứng đáng được cấp bằng sáng chế nếu có ai đó ở đây để trao giải. Đó là một chiếc máy nhỏ gọn, có lẽ được ráp lại bởi nhiều bộ phận nhưng tinh tế nhất vẫn là màn hình cho thấy độ lớn của bão.

- Nguy rồi! Sắp tới có thể xuất hiện cơn lốc mạnh hơn tất cả những cơn lốc chúng ta từng chứng kiến. Nếu không mau thoát khỏi đây, chị sợ..

Marika lại gần chiếc máy khi đầu tóc vẫn còn rũ rượi sau một giấc ngủ. Chị ta chỉ cần nhìn vào chiếc màn hình nhỏ xíu trông hết sức rối rắm cũng có thể biết được rằng sắp tới sẽ có cơn lốc mạnh quét qua, điều làm cho tôi và Quân thực sự bất ngờ.

- Liệu có tin được cái máy đó không chứ?

- Độ tin cậy của nó là hơn 90%. Chị đã kiểm tra thử với những cơn lốc trước đó, tất cả đều cho ra chỉ số chính xác.

Theo Marika, chiếc máy này giống như một đài khí tượng thủy văn thu nhỏ. Nó sẽ đo độ ẩm và áp suất trong không khí để đưa ra những con số tính toán chính xác về các hiện tượng tự nhiên. Tôi tạm tin điều này vì chị ta nói rằng những lần trước đều cho ra kết quả đúng.

- Nhưng.. liệu nó có thể mạnh đến mức nào?

- Điều đó thì chị không biết! Không có số liệu cụ thể, nhưng mức độ của nó đã vượt mức báo động. Mọi khi, nó đều nằm ở mức an toàn!

Cả ba chúng tôi đều lo sợ về những điều sắp xảy đến. Nếu chúng tôi buộc phải rời khỏi đây, chúng tôi sẽ đi đến đâu? Đâu sẽ là nơi an toàn nhất để trú ẩn nếu không phải căn nhà này?

- Chúng ta sẽ đến Thiệu Anh! - Như đọc được suy nghĩ của tôi, Marika liền nói. - Ở đó có bạn của các em, hơn nữa rất có thể sẽ có một hầm trú ẩn cho nhiều người!

- Hầm trú ẩn?

- Đúng! Chị đã ngồi suy nghĩ từ lúc nhận tín hiệu từ đài. Chắc chắn người ta đã phải nghĩ đến việc xây một căn hầm nào đó dưới lòng đất trước khi mọi điều tồi tệ nhất xảy ra. Không chỉ có mình chị, có thể nhiều người cũng đã đoán được sự xuất hiện của cơn lốc lớn kia rồi!

Tôi chưa từng nghe nói đến một hầm trú ẩn dưới lòng đất ngoài đời thực trừ những hầm trú thời chiến. Để một căn hầm như vậy tồn tại, chắc hẳn người ta phải suy tính đến những vấn đề về điện, nước, chỗ ăn, ngủ, sinh hoạt, chưa kể mọi thứ đều phải tự cung tự cấp. Nếu ở Thiệu Anh có một căn hầm như vậy, có lẽ tương lai của con người sẽ được đảm bảo. Người ta có thể sống qua nhiều thế hệ mà không cần phải lo thiếu lương thực hay thiên tai. Một xã hội như vậy có thể được coi là một hệ sinh thái theo những gì mà tôi đã được học trên trường.

- Vấn đề của chúng ta bây giờ là xác định phương hướng di chuyển. Vì Thiệu Anh không hề nhỏ bé, lại có hệ thống đường xá phức tạp hơn ở đây nên chúng ta cần phải vạch ra tất tần tận những điểm cần thăm dò. Sẽ chỉ có một số ít những nơi mà người ta có thể xây hầm trú ẩn dưới lòng đất trong thời gian ngắn, vậy nên không cần phải lùng xục hết cả thành phố. - Marika nói tiếp.

- Em nghĩ.. rất có thể họ sẽ dựa vào những ga tàu điện ngầm để xây dựng. Vì chỉ có Thiệu Anh mới có tàu điện ngầm, nên việc có những hầm trú ẩn ở những nơi đó cũng rất khả quan.

- Đúng, đúng! Chị cũng đang nghĩ đến điều đó! Tận dụng các ga tàu điện ngầm là một phương án dễ dàng nhất để xây dựng hầm trú ẩn!

Nãy giờ Quân chỉ ngồi một chỗ để nghe. Mãi tới lúc này nó mới chịu lên tiếng:

- Theo em thì các căn hầm sẽ phải nằm gần nơi đặt các trụ sở trọng yếu của thành phố. Giống như trong thời chiến, người ta thường tập trung phòng thủ ở những thành trì quan trọng nhất, nơi có vua chúa và hoàng cung trú ngụ. Bảo vệ đầu não chính là bảo vệ tương lai của đất nước, của con người mà!

Cả tôi và Marika đều gật gù với ý kiến đó của Quân. Ngay cả các quốc gia hùng mạnh trên thế giới cũng đều tập trung nhiều nguồn lực nhất để bảo vệ cho những khu vực đầu não của họ, vì mất đầu não tức là mất tất cả. Chúng tôi đã nghĩ tới việc tiến thẳng đến những tòa nhà hành chính thay vì đi thăm dò những địa điểm khác. Thời gian lúc này đối với chúng tôi quan trọng hơn bao giờ hết!

- Vậy là chúng ta sẽ khởi hành ngay trong sáng ngày mai. Hai em có ý kiến gì khác không?

- Em nghĩ là không! Chúng ta đã thống nhất ý kiến này rồi, hãy cùng giữ nó đến tận khi tìm được nơi trú ẩn đó!

Cả ba chúng tôi đều thể hiện rõ sự cương quyết qua đôi mắt. Chúng tôi phải bỏ lại toàn bộ lương thực, chỉ mang theo những vật dụng thiết yếu nhất và phải liều mình đi bộ đến Thiệu Anh với hi vọng từ giờ tới khi tìm được nơi trú ẩn an toàn sẽ không có bất kì cơn lốc nào quét qua. Trong suốt hành trình ấy, ba chúng tôi dường như không ngơi nghỉ một phút giây nào và chỉ tạm nghỉ ngơi khi trời đã tối. Với tất cả những nỗ lực ấy, cuối cùng, chúng tôi cũng đã tìm được một căn hầm trồi lên mặt đất ở ngay quảng trường trung tâm thành phố với dòng chữ "Trạm cứu nạn Thiên Đường". Cả ba nhìn nhau rơm rớm nước mắt. Rồi Marika tiến tới gõ cửa, hi vọng đây không phải một trò lừa bịp nào cả!
 
3,272 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Phần 7: Án mạng ở tầng 7

Chương 71

Khi nước đã rút khắp mọi nẻo đường ở Nam Thành, đoàn quân của Vua Sói bắt đầu xuất phát trở lại. Dù quân số lúc này không còn nhiều, họ vẫn quyết tâm sống sót tới cùng và đặt mục tiêu tới được Thiệu Anh trong vòng 24 tiếng. Lần này, không cần hoa tiêu, không cần quá nhiều lương thực trong người, họ cũng dễ dàng băng qua mọi khó khăn và mối đe dọa để tới đích nhờ vào chiến lược đầy tính răn đe của Vua Sói.

Dường như mọi thứ đã nằm trong kế hoạch của Vua Sói, hắn đến trại cứu nạn Thiên Đường không nhờ vào bản đồ chỉ đường. Hắn có vẻ đã biết nơi này từ trước, và chỉ cần gõ nhẹ vào cửa là có người ra mở cửa mời hắn vào:

_Ngài đã đến!

Hai tên lính canh cúi đầu trước hắn như thể hai tên này cũng nằm trong hội giáo. Ken tự hỏi liệu có phải bất cứ ai đến đây cũng được đối xử như thế hay không, nhưng dường như anh đã tìm thấy câu trả lời khi hai tên kia vội vàng tiễn cả đoàn vào chiếc thang máy dẫn xuống tầng 7- tầng cuối cùng ở trại cứu nạn này.

Rõ ràng, đây là một trại cứu nạn nằm sâu dưới lòng đất. Các tầng ở đây được đánh số y như các tầng của một tòa nhà thông thường, nghĩa là tầng 1 sẽ tương ứng với tầng ngay dưới mặt đất, tầng 2 sẽ là hai tầng kể từ mặt đất trở xuống, tầng 3 sẽ là ba tầng kể từ mặt đất trở xuống.. Ken không biết những tầng khác sẽ có cấu trúc như nào vì bọn anh được đưa trực tiếp xuống tầng 7, nơi có thể nói là khá tăm tối và không có người ở đây trừ những lính canh y như hồi ở hội trường dưới chân núi. Một số người ở hội của anh hiện tại cũng từng là một lính canh như thế. Bây giờ, họ được tiếp đón và thiết đãi chẳng khác nào một vị khách VIP.

Ngoại trừ Vua Sói được mời riêng tới một phòng khác, Ken và những người còn lại được đưa tới một căn phòng rộng lớn với cách bày trí sang trọng có lẽ chỉ dành cho khách VIP. Họ được thưởng thức những món ăn được cho là xa xỉ ở thời điểm này, được phục vụ tận tay bởi những người ăn mặc như những đầu bếp. Mới từ "cõi chết" trở về, ai nấy cũng đều cảm thấy bỡ ngỡ với việc được tiếp đón như này. Họ cứ ngỡ mình đang mơ, vì xét cho cùng thì lấy đâu ra một nơi hoàn hảo và sung sướng như này ở thời kì tận thế, khi mà số phận của những người may mắn sống sót ngoài kia còn đang bị đe dọa?

_Thế còn những người khác thì sao? Họ ở đâu?

Ken quay ra hỏi những người phục vụ đứng đằng sau nhưng không nhận được câu trả lời. Ở phía bên kia mép bàn, Cường đang nhìn anh với ánh mắt ẩn chứa nhiều bí ẩn.

_Nếu các người đối xử với chúng tôi như này nhưng chỉ coi những người còn lại như con chó, thì chúng tôi không cần như này đâu!

_Ken!

Lần này thì Cường đã không để yên cho Ken. Hắn hô lớn, như muốn ra hiệu cho Ken im lặng. Những kẻ khác trong hội cũng không ai dám lên tiếng gì từ nãy tới giờ mà chỉ ngồi im thưởng thức "món quà của số phận" trước mặt.

Sau bữa ăn no nê, tất cả được dẫn về những căn phòng với tấm biển "Phòng VIP" bên ngoài. Trông những căn phòng này không khác gì phòng ở khách sạn hạng sang là bao, thậm chí còn có cả bồn tắm cao cấp ở bên trong.

_Quái, sao tận thế mà họ có thể sắm được những đồ đạc đắt tiền như này? - Cường vừa nói vừa cởi đồ ra và lao ngay vào bồn để tắm rửa sau bao nhiêu ngày chịu bẩn thỉu ngoài kia.

Thế giới bên ngoài lúc này dường như không còn có khả năng làm hại đến những người ở đây nữa. Họ được ăn, được mặc, được tắm giặt, nghỉ ngơi đầy đủ, thậm chí là được giải trí và có người phục vụ. Sau vài ngày làm quen với nơi này, Ken nhận ra mình không phải tốn sức lao động mà vẫn được ăn uống đầy đủ. Anh có thể mua nước miễn phí từ cây nước tự động nếu muốn, chơi bi-a, thẻ bài tại phòng tiếp khách VIP, thuê người mát-xa tại phòng, rảnh rảnh lại vật tay với mấy tay lính canh, chỉ có điều chẳng được biết gì về tình hình bên ngoài và những tầng trên!

Riêng với Vua Sói, hắn được đón tiếp như một vị vua thực thụ. Ngày đầu tiên, hắn đã được đưa tới phòng Admin để gặp một tay quản lý trại cứu nạn này. Hắn đón chào Vua Sói niềm nở bằng một điếu marlboro đắt tiền và một chai rượu whisky hình dạng một viên kim cương trong căn phòng hình tròn chỉ có một chiếc bàn và hai chiếc ghế sofa.

_Chắc phải vất vả lắm ngài mới tới được đây! - Tay quản lý vừa nâng ly rượu mời Vua Sói vừa bắt đầu bằng chất giọng đầy nịnh thần.

_Ta đã định sẽ tới muộn hơn, nếu anh trai ta không đẩy kế hoạch lên sớm hơn!

_Tôi biết thể nào ngài cũng tới sớm mà, nên tôi đã chuẩn bị sẵn tiệc và rượu để mời ngài. Bên tôi mới tìm được hai em "ngon nghẻ" dưới 18 tuổi ở các tầng trên, nếu ngài không ngại thì.. Tối nay..

Nhưng Vua Sói đã gạt phắt đi trong khi vừa ngậm điếu thuốc vào miệng:

_Tiệc tùng thì để sau đi! Chắc có lẽ ta phải xử lý nốt việc này đã!

_Việc gì vậy.. Thưa ngài?

_Việc cô ta..
 
Chỉnh sửa cuối:
3,272 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Chương 72

Khi cánh cửa căn hầm được mở ra, có hai người mặc đồ như lính canh dẫn chúng tôi vào. Nói là dẫn, nhưng thực chất hành động của họ không khác gì là áp giải tội phạm. Mặc dù vậy, niềm vui khi cuối cùng cũng tìm được nơi trú ẩn đã lấn át chúng tôi, khiến chúng tôi cũng đành phải đi theo họ mà không có một lời phàn nàn nào.

Sau khi đi qua một sảnh lớn, chúng tôi được đưa vào một thang máy cũ kĩ trông như cái lồng sắt có thể nhìn được cả bên ngoài. Tôi cảm thấy choáng ngợp khi ở nơi này, họ cũng có thể làm được thang máy, cứ như thể họ đã xây nó cách đây khá lâu, trước cả khi xuất hiện Vòng Xoáy Tử Thần. Và sau khi xuống khoảng hai tầng, chúng tôi phải tiếp tục đi qua một hành lang khá dài giữa các phòng biệt lập, có vẻ đều có những mục đích riêng. Đèn điện ở đây khá mờ, nhưng tôi cũng có thể thông cảm phần vì đây là không dưới lòng đất. Có một giếng trời lớn thông tới các tầng còn lại. Tại đây, tôi có thể nhìn rõ bầu trời phía bên trên và rất nhiều người giống như chúng tôi đang bu lại xung quanh để nói chuyện, trêu đùa, thậm chí là hò hét khiến âm thanh vang khắp. Và sau khi đi qua giếng trời, những người lính được thay ca để tiếp tục dẫn ba chúng tôi đi tiếp tới hành lang phía bên kia, nơi mà số lượng người còn đông hơn cả.

- Chà, vậy là có rất nhiều người còn sống sót! - Marika bất giác thốt lên.

Tuy vậy, tôi vẫn thấy có điều gì đó không ổn ở những cư dân trong "thế giới dưới lòng đất" này. Trông khuôn mặt họ có vẻ mệt mỏi, bước đi chậm chạp như những người thiếu ngủ lâu ngày và phải làm việc nặng nhọc. Hồi trước, thi thoảng tôi cũng để ý thấy mẹ tôi có biểu cảm tương tự họ. Bầu không khí ở đây toát ra một vẻ nặng nề. Thứ oxi chúng tôi đang hít vào.. không biết có đủ cho bằng này con người không!

- Mấy nhóc sẽ đợi ở phòng này. Lát nữa sẽ có người tới phỏng vấn. - Người dẫn đường để chúng tôi ở lại một căn phòng nằm ở gần cuối, rồi lập tức trở đi.

- Phỏng vấn? Chúng ta sẽ phải trả lời điều gì sao? - Quân ngạc nhiên hỏi chúng tôi.

- Tao nghĩ là vì chúng ta mới tới đây nên họ sẽ hỏi chúng ta đến từ đâu, rồi làm thế nào chúng ta sống sót được, sao chúng ta lại biết nơi này.. Có lẽ những người ở đây hiện tại cũng phải trải qua bước đó để được phép sống ở đây.

- Chị cũng nghĩ vậy! - Marika gật đầu.

Tới nước này, dù có bị hỏi trăm ngàn câu hỏi, tôi cũng sẽ khai ra hết. Tôi đã phải chịu đựng quá nhiều vất vả để có thể tìm đến được chốn bình an này, nên không hề muốn bị "tống cổ" khỏi đây nếu họ nghi ngờ đôi chút về thông tin.

Và sau một hồi chờ đợi thì có một vài người bước vào căn phòng. Họ mặc những bộ quần áo màu trắng khác hẳn với những cư dân ở đây và đeo một chiếc thẻ trước ngực. Nhưng thay vì để cả ba chúng tôi cùng vào căn phòng kín bên trong, họ chỉ cho từng người vào và khóa kín, đồng thời một trong số họ sẽ đứng bên ngoài giám sát. Vì thế mà chúng tôi cũng không kịp bàn bạc với nhau rằng sẽ khai những thông tin gì.

Ngay khi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với tôi trong căn phòng rộng chừng 25 mét vuông trông như phòng điều tra của sở cảnh sát, người phỏng vấn viên kia lập tức tra hỏi ngay:

- Nhóc tới đây từ đâu?

Tôi nhớ Quân đã từng nói dối với Marika rằng chúng tôi đến từ Lục Nam. Không biết nó làm vậy là có ý gì, nhưng điều đó ám ảnh tôi tới tận bây giờ, khiến ngay cả khi đã ở một nơi an toàn như này, tôi cũng không biết nên nói thật hay nói dối. Nếu nói dối và bị họ phát hiện, liệu họ có làm gì hại đến chúng tôi hay không? Và nếu nói thật, việc tôi đến từ Nam Thành có khiến họ tiếp tục để tôi ở lại nơi này?

- Dạ, cháu đến từ Nam Thành!

- Cháu có đi cùng người thân không? Hai người kia là bạn bè hay người thân của cháu?

Chẳng hiểu sao khi người phỏng vấn viên nhắc tới người thân, tôi sực nảy ra rằng biết đâu đấy mình có thể tìm thấy mẹ ở đây. Dù đó là hi vọng mong manh, song tôi nghĩ mình có thể nhờ chính những người này tìm giúp, vì nếu ai đến đây cũng phải qua phỏng vấn thì chẳng có lẽ nào họ lại không biết mẹ của tôi nếu bà ấy có ở cái hầm trú ẩn này.

- Cháu bị lạc mất mẹ ở Nam Thành, khi cơn lốc đầu tiên kéo tới. Mẹ cháu tên là Vũ Thị Hoa, làm nghề giao hàng ở chợ Hạnh Phúc. Những người đi cùng cháu là những người bạn đồng hành trong quá trình sống sót và tới được đây, tên là Quân và Marika. Chú có biết ai giống mẹ cháu đang sống ở đây không?

Chẳng hiểu sao khi tôi nói đến tên mẹ mình, người phỏng vấn viên có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi anh ta vội quay đi chỗ khác và trả lời câu hỏi của tôi với một thái độ hơi phũ phàng:

- Không, chú chưa nghe thấy cái tên đó bao giờ!

Có thể những người làm nghề giao hàng sống ở chợ Hạnh Phúc như mẹ tôi không có ai trú ẩn ở đây là điều dễ hiểu, nhưng cái tên Vũ Thị Hoa rõ ràng không phải một cái tên xa lạ để người phỏng vấn viên lắc đầu ngay khi được hỏi như thế. Sau khi hỏi tôi thêm vài câu về chuyến hành trình đến đây, anh ta đưa tôi ra khỏi phòng và gọi lần lượt Quân và Marika vào. Và sau khi đã hoàn tất việc phỏng vấn cả ba, họ phát cho chúng tôi mỗi người một giỏ đồ cá nhân bao gồm một bộ quần áo ngủ, khăn mặt, bàn chải đánh răng, chăn, gối, hầu như đầy đủ các đồ cá nhân cơ bản.

Chúng tôi tắm rửa, thay đồ cho thoải mái hơn, sau đó lại giống như hồi ở hội trường dưới chân núi cùng hội Sau Trường Học, tôi và Quân phải tạm thời nói lời chia tay Marika. Vì chị ta là con gái nên được dẫn lên tầng bên trên, nơi có các phòng sinh hoạt cho nữ. Tôi và Quân cũng không được ở cùng phòng mà phải tách ra hai phòng riêng biệt trong cùng một dãy. Mỗi phòng như vậy có khá nhiều giường tầng và mỗi giường lại có khoảng hai đến ba người nằm, thật sự khá bất tiện. Tuy vậy, vì thấy tôi là trẻ con, ai cũng sẵn sàng giúp đỡ và nhường những điều tốt nhất họ có. Tôi cất đồ đạc, quần áo của mình vào một chiếc hòm để dưới gầm giường. Chẳng bao lâu thì có chuông báo đến giờ ăn trưa.
 
3,272 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Chương 73

Nhà ăn ở nơi này là một không gian chung rộng gần bằng một nhà thi đấu, to hơn nhà bếp chật chội ở hội trường sau chân núi gấp năm lần. Tuy vậy, lượng người tập trung quá đông, khiến những người vào trước chỉ được ăn trong ít phút rồi lại bị đuổi ra để nhường chỗ cho những người vào sau. Nhìn đám đông ăn uống trong vội vàng, chốc chốc lại bị quản giáo thúc vì lỡ chậm vài giây, tôi cảm thấy lo cho chính mình những ngày sắp tới.

Chúng tôi xếp thành nhiều hàng dài. Ngay khi thấy Quân đứng lấp ló ở một dãy cách đó không xa, tôi vội tìm cách chen ngang hàng lối để gặp nó. Những người đứng sau cảm thấy khó chịu, liên tục la ó khi tôi chiếm chỗ của họ, khiến cuối cùng tôi đành kéo tay Quân ra một góc.

- Mày làm gì thế? Mất bao nhiêu công sức tao đứng chờ!

Quân khó chịu ra mặt khi tôi lôi nó ra khỏi hàng. Có lẽ bụng nó đã réo những hồi dài và nó chuẩn bị ăn nhiều nhất có thể để bù lại những tháng ngày đói meo mốc, nhưng tôi lại khiến nó phải xếp hàng lại. Tôi đặt tay lên vai nó an ủi:

- Yên tâm, lát nữa tao sẽ cho mày thêm suất của tao! Giờ thì nghe tao nói cái này đã!

Tôi kể cho Quân nghe về ý định tìm mẹ ở đây và nội dung buổi phỏng vấn khi nãy. Nó cũng gật gù vì dù sao nó cũng đang lạc mất bố mẹ. Nếu tôi tìm được mẹ tức là nó cũng có khả năng tìm thấy bố mẹ. "Ở đây đông vậy cơ mà!" - tôi nói, không ngừng dáo mắt nhìn xung quanh.

Chúng tôi chưa thể tìm thấy bố mẹ ngay, tuy nhiên, chúng tôi đã thấy Marika đi tới từ phía thang máy.

- Ủa, sao chị..

- Sao là sao chứ? Nghĩ chị không cần ăn hả?

- Không phải, ý em là.. em không thấy chị đâu, em đã nghĩ chị ăn xong rồi!

- À, cái đó thì.. bên trên cũng có một phòng ăn rộng bằng phòng này. Nhưng vì không thấy hai em đâu nên chị đã xuống đây!

Tôi ngạc nhiên. Nếu đúng là còn một phòng ăn giống như này nữa thì căn hầm này quả thật to lớn hơn tôi tưởng. Và trước mặt chúng tôi mới chỉ là nửa số lượng dân cư ở đây, nửa còn lại đang tập trung ở phòng ăn còn lại. Nếu tính cả những nhân viên điều hành và mấy tay quản lý thì chỗ này cũng phải cả nghìn người. Vậy mà khi lênh đênh trên chiếc thuyền trôi dạt khắp Nam Thành, tôi đã nghĩ thế giới chỉ còn lại ba chúng tôi, y như lời Quân nói.

Càng lúc ở đây, chúng tôi càng đặt ra nhiều câu hỏi. Từ việc lý do xuất hiện căn hầm trú ẩn này cho đến việc đảm bảo sự sống cho hàng nghìn người trong một thời gian dài, tất cả đều là một bí ẩn khó giải đáp. Không biết tổ chức hay cá nhân nào đã đứng đằng sau một nơi như này, nhưng việc nó xuất hiện vào đúng thời điểm tận thế thì quả thực khó có thể tưởng tượng nổi cùng với một quy mô "vĩ đại" như thế.

Ba chúng tôi đứng đợi khoảng hơn một tiếng đồng hồ thì cũng đến lượt được ăn. Mỗi chúng tôi được múc một ít cơm, một vài cọng rau, ít khoai lang và chút ít thịt hộp. Dù quả thực là rất khó đảm bảo đủ lương thực cho bằng này con người trong thời điểm như này, và thịt tươi rõ ràng là không có, nhưng một suất cơm này còn nhiều hơn cả chỗ cơm chúng tôi được cho hồi ở hội trường dưới chân núi. Chắc hẳn là, họ phải làm một cách nào đấy để duy trì nguồn lương thực tự cấp mà không phải ra khỏi căn hầm an toàn này.

Tôi, Quân và Marika bị tách nhau ra khi ăn. Có hai tay quản giáo thường xuyên đứng thúc ép, đảm bảo thời gian và an ninh tại phòng ăn. Khi mỗi người ăn xong, họ giám sát việc không còn thức ăn thừa trên khay và khay phải thật sạch. Nếu ai để lại dù chỉ là một hạt cơm, họ cũng sẽ dùng một cây gậy để dọa cho người đó phải ăn hết thì thôi, và khi ăn cũng không được rơi vãi. Tôi cảm thấy đó là điều đúng đắn khi mà lương thực còn quý hơn vàng. Tiền nong ở đây có lẽ là vô giá trị, nhưng một hạt cơm cũng là công sức và mồ hôi của con người trong tình thế nửa sống nửa chết.

Khi chúng tôi đều xong xuôi, Quân gợi ý về khu sinh hoạt bàn bạc, nhưng tôi nảy ra ý định xuống các tầng dưới. Ngoài tầng hai và tầng ba là nơi ba đứa sinh hoạt và ăn uống, tôi muốn biết các tầng dưới sẽ có những gì và liệu có thể tìm được điều gì giá trị ở đó không. Và quả thực, chúng tôi đã phát hiện ra nhiều thứ hơn tôi tưởng!

Ở dưới tầng bốn, ngay dưới nhà ăn là một lớp học tình thương dành cho những đứa trẻ ở độ tuổi khoảng 6-10 tuổi và một trại mẫu giáo ngay kế. Khá nhiều đứa trẻ được gửi vào đây, có cả bảo mẫu và khu vui chơi riêng. Qua lối cầu thang bộ tới phòng quản lý còn có một phòng với tên gọi là "phòng khí tượng". Phòng này chỉ những người có thẻ nhân viên mới được quyền ra vào. Trong quá trình tìm hiểu, tôi được biết phía bên trên phòng này ở tầng 2 và tầng 3 là phòng thông tin, phòng sách và phòng giải trí. Đi xuống bên dưới tầng 5 và tầng 6, chúng tôi thấy khá nhiều phòng sản xuất và phân phối nhu yếu phẩm. Ngoài ra, có hai phòng được ghi là "phòng vé" ở mỗi tầng. Vì tại thời điểm chúng tôi xuống, những căn phòng này không hoạt động nên tôi đoán đó là nơi bán vé xem phim, vé xem kịch hay loại vé gì đó tương tự. Chắc hẳn những người điều hành ở đây đang cố giúp cho tất cả cư dân không chỉ ăn no, mặc ấm mà còn được hưởng những tiện ích như một thế giới thực thụ. Nhưng chỉ khi đi qua giếng trời, tôi mới tá hỏa khi biết ngay cả tầng 5 và tầng 6 cũng có những dãy phòng sinh hoạt giống hệt tầng 2 và tầng 3.

Tầng 6 là tầng cuối cùng ở nơi này. Ngoại trừ tầng 4 với một không gian đặc biệt thay thế cho những dãy sinh hoạt, vậy tức là có hẳn 4 tầng có người ở. Con số vài nghìn người mà tôi tính toán ban đầu có thể còn được nhân lên nữa. Nếu ai đó nói rằng nơi này chứa nửa thành phố Thiệu Anh, có lẽ tôi cũng sẽ tin..

- Anh Quân!

Tôi đang mải đứng một góc và tính toán thì một tiếng la thất thanh đầy quen thuộc vọng lại khiến tôi mất tập trung và tò mò nhìn về phía đó. Khi cố lia mắt vào khoảng sáng loang lổ của những ánh đèn lờ mờ, tim tôi thực sự như đứng im vài giây. Đối diện với tôi, Quân và Marika là Quỳnh, một hình bóng bé nhỏ và xơ xác như vừa trở về từ cõi chết. Vừa thấy Quân, con bé ôm chầm lấy nó, không còn những lời trêu đùa như hai "oan gia ngõ hẹp" ngày trước nữa.

Khi tôi còn chưa kịp định thần xem chuyện gì đang diễn ra, Quỳnh đã tới ôm lấy tôi cũng như cách nó vừa ôm lấy Quân rồi vội vàng hỏi:

- Các anh đã tới đây từ khi nào?

Lúc đó, tôi không biết phải kể lại từ đâu, vì sự ngỡ ngàng và xúc động trước sự trở lại của Quỳnh. Nhưng Quỳnh không để tôi phải kể trước. Nó chỉ vào một đứa bé đứng nép mình đằng sau nó nãy giờ rồi giới thiệu:

- Đây là Hà Vy, cô bé bị lạc mất bố mẹ mà em đã gặp trên đường đến đây.

Lúc này, tôi mới để ý thấy đi cùng Quỳnh còn có một cô bé chừng năm, sáu tuổi, chỉ cao kém Quỳnh một cái đầu. Cô bé có khuôn mặt khá hoang mang và sợ sệt, như thể vừa trải qua một điều gì đó kinh hoàng.
 
3,272 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Chương 74

Người đàn ông lăm le con dao định đâm Quỳnh, nhưng cô đã gắng sức dùng tay cản lại. Ông ta nghiến răng, nước rãi rỏ lên mặt cô. Trong cơn điên loạn, ông ta nói gì đó với ý muốn ăn thịt cô, vì thịt cô sẽ giúp họ có thể sống tiếp. Nhưng Quỳnh không bỏ cuộc. Hà Vy đang không ngừng gào thét ở đằng sau. Nếu Quỳnh chết, Hà Vy cũng sẽ bị những kẻ này bắt. Bây giờ cô bé đã về phe cô, rất có thể những kẻ khát máu này sẽ không tha cho cô bé nữa. Vì thế nên Quỳnh cố chống cự càng lâu càng tốt, dù cô không biết liệu sẽ có thêm kẻ nào cùng tấn công cô nữa hay không. Tới khi người đàn ông kia thấm mệt, Quỳnh nhanh chóng đẩy được hắn ra. Rồi cô xoay người, lật ngược lại ván cờ. Cô cướp con dao trên tay hắn, định bụng sẽ đâm hắn một nhát trước khi trốn thoát để đảm bảo hắn không thể đuổi theo mình nữa. Nhưng..

Khi Quỳnh đang kề dao sát cổ đối thủ, tiếng khóc của Hà Vy vang lên còn lớn hơn. Điều đó khiến cô chợt nao lòng. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ ra tay sát hại ai. Thầy cô cũng dạy rằng dân võ không học võ để đánh nhau mà là để tự vệ và cứu người, cô không thể làm trái lời thầy được. Hơn nữa, nếu cô giết người trước mặt Hà Vy, có thể cô bé sẽ biết ơn cô, nhưng rồi sẽ ám ảnh với hình ảnh ấy đến mãi về sau.

Người đàn ông nằm gần như bất động dưới bàn tay ghì chặt của Quỳnh. Ông ta không có ý định phản kháng. Từ khi biết cô đã cướp được dao của mình, ông ta có lẽ đã quyết định buông bỏ và chờ đợi một cái chết. Tròng mắt ông ta như mờ đi trong ánh đèn le lói của chiếc đèn pin. Ông ta không nói gì, nhưng biểu cảm của ông ta như muốn nói rằng "Hãy giết tôi luôn đi!"

Tuy vậy, Quỳnh nghĩ rằng cô không thể trao cho người đàn ông cái chết một cách dễ dàng. Tiếng khóc của Hà Vy dường như đang sát bên tai cô, khiến đôi tay cầm dao của cô thêm phần run rẩy. Cô đã giơ nó lên nhiều lần, nhưng lại hạ xuống và mỗi lần như vậy, trán cô lại nhăm dúm lại. Cảm giác này vô cùng khó chịu. Ở đằng xa, xác của người phụ nữ kia lại bốc mùi lên khiến cô mệt mỏi và buồn nôn. Nhưng đã lâu chẳng được ăn gì, Quỳnh không thể nào nôn ra nổi.

Rồi chuyện điên rồ nhất đã đến. Những người còn lại từ đằng sau tới xô ngã cô. Quỳnh nhào lên người đàn ông đang chờ chết, con dao bị văng ra. Có lẽ những người kia đã nghe được tiếng khóc của Hà Vy. Họ tỉnh dậy, quyết giải cứu người ở phe họ. Tuy nhiên, sức của họ cũng không có nhiều. Thịt sống cũng khiến họ hoang dã và bản năng hơn. Họ không thể bắt lấy Quỳnh kịp dù có nhiều người. Tận dụng điều đó, cô trở dậy, lấy lại con dao trên sàn và đứng thủ thế giữa vòng tròn vây quanh bởi những kẻ khát máu.

Hà Vy lúc này vẫn đang khóc lớn trong ống khói. Một kẻ trong số họ đã biết đến điều này, lập tức thò tay vào đó với hi vọng sẽ kéo được cô bé ra, nhưng đã không với tới. Bàn tay hắn và người cô bé chỉ cách đúng vài phân, và hắn cũng chẳng thể vào sâu hơn do cơ thể to lớn.

- Các người có thể giết tôi, nhưng đừng hòng động tới cô bé đó!

Quỳnh can đảm hét lên giữa vòng vây của những kẻ kia. Chúng vẫn nhìn cô, ánh mắt sắc lẹm. Chúng luôn ở trong tư thế sẵn sàng để nếu cô mất tập trung một giây lát là sẽ xông vào cấu xé và làm thịt cô. Vì vậy, cô chỉ còn cách giơ con dao trước mặt họ để giữ họ ở khoảng cách đủ xa.

Rồi chợt nhớ đến người đàn ông kia, cô kề dao vào cổ ông ta, gửi lời đe dọa ngầm đến những kẻ đối lập. Bọn chúng có vẻ rụt rè hơn, song vẫn giữ thái độ hiếu chiến.

Quỳnh kéo người đàn ông tới gần ống thông khói. Đó là đường thoát duy nhất của cô lúc này. Vẫn không kẻ nào dám lại gần, vậy nên cô nhanh chóng dùng người đàn ông kia làm bàn đạp để chui vào ống. Cô đã quá chủ quan khi nghĩ rằng mình đã an toàn..

"Xoạt". Người đàn ông đã nắm được ống quần của Quỳnh. Ông ta kéo cô xuống trong khi cô đang cố sức chui vào sâu bên trong. Hóa ra nãy giờ ông ta chỉ giả vờ đuối sức để cô chủ quan, thực chất vẫn dư sức để kéo cô chỉ với một tay. Quỳnh chới với, liên tục dùng dao chĩa về ông ta, nhưng ông ta đều né được. Những người còn lại tận dụng cơ hội đó, xông tới định tấn công cô, dẫn đầu là một người đàn ông trẻ. Khi ông ta tiến lại gần, Quỳnh lấy lại tập trung, chớp nhoáng như một tia chớp vung con dao lên và đoạt mạng anh ta chỉ với một nhát đâm vào ngực. Ngay cả cô cũng không ngờ được mình sẽ giết người theo cách đó!

Hà Vy lại khóc ré lên. Quỳnh chỉ còn cách nhanh chóng chui vào hầm và che mắt cô bé, nhưng với bàn tay có dính máu..

- Không sao, không sao đâu, chú ấy sẽ ổn thôi! - Cô liên tục an ủi.

Người đàn ông phía dưới cũng không dám giữ chân Quỳnh thêm chút nào nữa. Họ tiến đến người đàn ông vừa thiệt mạng, hình như không phải để thương tiếc mà để biến ông ta thành "bữa ăn" tiếp theo. Quỳnh không muốn phải nhìn cảnh đó. Cô nhanh chóng đưa Hà Vy rời đi, bỏ lại căn hầm đầy nỗi ám ảnh và kinh hoàng.

Trên đường đi, cô ghé một tiệm tạp hóa đã nát tan gần hết, gom chút đồ ăn còn xót lại bỏ vào ba lô, một số ít để Hà Vy nạp lại năng lượng. Rồi cô chỉ biết đi thẳng, đi mãi về phía trung tâm thành phố. Khi nhìn thấy một căn hầm có ánh sáng lóe ra từ bên trong, Quỳnh nhanh chóng đi tới gõ cửa. Vừa đợi cửa, cô vừa ôm Hà Vy. Mọi hi vọng của hai chị em dường như đều nằm ở nơi này, khi mà họ chẳng còn chỗ nào để quay về cả!

Cửa mở. Có hai người lính gác bước ra. Quỳnh vội vàng giải trình:

- Chúng cháu sống sót từ ga tàu điện ngầm tới đây, xin hãy cho con bé đồ ăn và chỗ ở!

Hai người họ nhìn Hà Vy thật kĩ. Cô bé đang núp trong vòng tay của Quỳnh, ánh mắt sợ hãi không thốt lên lời.

- Cô là giám hộ của cô bé hả? - Một trong hai người lính canh hỏi Quỳnh.

Quỳnh gật đầu. Áo quần cô đã tả tơi vì phải chiến đấu với bầy người khát máu. Cô tự nhủ rằng lúc này chỉ cần Hà Vy được sống sót và ở một nơi an toàn, còn cô thì như nào cũng được. Dù họ có nghi ngờ cô, điều đó cũng không sao hết. Cô chỉ biết mình đã chiến đấu tới cùng để bảo vệ mạng sống cho Hà Vy.

Cuối cùng, hai người họ cũng đồng ý cho Quỳnh và Hà Vy vào. Họ được trả lại sự yên bình, được ăn, được ngủ mà không phải đối đầu với bất kì ai cả. Tại "thế giới" dưới lòng đất này, tất cả mọi người đều được bảo vệ!
 
3,272 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Chương 75

Cuộc hội ngộ giữa tôi, Quân và Quỳnh diễn ra trong sự bồi hồi khôn nguôi. Khi biết được Quỳnh vẫn còn sống và cùng ở nơi này với mình, Quân đã xúc động không nói nên lời. Hình ảnh Minh Anh trong tâm trí nó có lẽ đã không còn quá sâu đậm nữa. Thay vào đó, nó dường như chấp nhận một mối quan hệ mới, một khởi đầu mới ở chính cái nơi "yên bình giữa bão tố" này.

Tôi cũng giới thiệu Marika với Quỳnh. Đồng thời, tôi kể về lần gặp Marika và những cỗ máy chị chế tạo cho Quỳnh nghe. Quỳnh có vẻ thích thú với những cỗ máy đó, tuy chúng có thể đã nằm lại mãi mãi ở căn nhà xây dở tại Ma Di. Đồng thời, cô cảm thấy ngạc nhiên với cỗ máy phát hiện tín hiệu bão. Tuy vậy, đối với Marika, chị ta không nghĩ đó là một phát minh vĩ đại của bản thân.

Chúng tôi bị tách nhau ra bởi một tay lính giám sát gần đó. Anh ta nói rằng quy định ở đây là không được tụ tập quá đông bên ngoài các phòng sinh hoạt. Thành ra, năm chúng tôi phải "ai về nhà nấy". Trước khi về, tôi đã khôn khéo ra kí hiệu với Quỳnh, hẹn con bé vào 10 giờ đêm nay. Tôi đã có thể hẹn thêm Quân, nhưng tôi đã không làm vậy.

Khi tôi về phòng của mình, trong phòng chỉ có hai người nữa. Tôi đã nghĩ những người còn lại tới phòng giải trí hoặc tụ tập nói chuyện với người khác ở bên ngoài, nhưng đó là suy nghĩ sai lầm. Lúc tôi chuẩn bị đồ để đi tắm, một người trong số họ hỏi người còn lại:

- Hôm nay lão Huy đó lại bị thúc đi làm hả?

- Ừ, tới sáng mai mới được về. Họ đang cần người bảo trì hệ thống bơm nước gấp.

"Đi làm"? "Bảo trì hệ thống"? Những từ đó khiến tôi thêm ngạc nhiên. Không nhẽ, ở đây, những cư dân bình thường cũng phải làm việc sao? Nếu là như vậy, liệu tôi, Quân, Quỳnh, Marika.. Có phải đi làm giống họ hay không? Chúng tôi có được trả lương y như thế giới bên ngoài hay không? Những thắc mắc đó làm dập tan đi suy nghĩ rằng ở đây chỉ những người công nhân của hệ thống mới phải lao động để nuôi sống những người còn lại.

Phải rồi! Nếu hầm trú ẩn này được hình thành bởi một con người, điều anh ta muốn ắt hẳn sẽ là tái thiết lập một thế giới mới dựa trên những nguyên tắc và tiêu chuẩn ở thế giới cũ. Người trong độ tuổi lao động, có sức khỏe ổn định sẽ phải tham gia vào quy trình lao động, sản xuất để tạo ra của cải; còn những người chưa đủ độ tuổi lao động sẽ phải đi học. Đó là lý do mà nơi này có cả "trường học mini". Vậy có lẽ, ở những khu mà chúng tôi chưa đến sẽ có cả những nhà máy, xưởng sản xuất, dây chuyền hệ thống giúp tạo ra điện, nước, thức ăn, đồ dùng.. Và chắc chắn có cả những khu xử lý rác thải, nước thải và tái chế để hình thành một vòng tròn kín.

Tôi nôn nao tới lúc được gặp Quỳnh và kể hết cho nó nghe những thắc mắc của mình về nơi này. Thời gian gặp lúc trưa không đủ để tôi có thể bộc bạch hết, nhất là khi ở đó còn những người khác. Tôi muốn nhân dịp này để thông báo luôn với Quỳnh về cơn bão lớn sắp tới mà cỗ máy của Marika đã đo được.

Đúng 10 giờ tối, khi hầu hết cư dân đều đã ổn định trong phòng sinh hoạt để đi ngủ, tôi lén xuống tầng 5 để gặp Quỳnh. Chúng tôi đã hẹn nhau ở lối thang bộ đồng thời cũng là thang thoát hiểm. Tại đây dường như không có người sử dụng và cách âm so với bên ngoài nên đảm bảo an toàn hơn những nơi khác.

Quỳnh đến muộn hơn giờ hẹn chừng 12 phút. Khi tôi hỏi, con bé nói nó phải tìm cách để ra ngoài mà không bị những người cùng phòng phát hiện. Sau đó, nó có đưa tôi một tờ giấy gấp tư vẽ lại sơ đồ nơi này dựa trên những quan sát và phán đoán của riêng nó.

- Em vào đây trước các anh gần một tuần, vậy nên cũng đã nghiên cứu nơi này khá nhiều. Ngoại trừ những nơi mà cư dân thông thường không vào được, đây là tất cả những nơi em đã quan sát và dự đoán. Anh xem đi, em nghĩ có nhiều thứ khiến anh trầm trồ đấy!

Tôi xem kĩ tấm sơ đồ và nhận ra mình mới chỉ khám phá một phần nhỏ ở nơi này. Theo những gì Quỳnh vẽ, phía hai bên hầm ở cả sáu tầng còn được mở rộng ra rất nhiều phòng với các công năng khác nhau, riêng cả tầng thứ bảy thì con bé chỉ để một dấu hỏi chấm lớn.

- Sao lại là "hỏi chấm"?

- À! Em có quan sát ở các nút bấm thang máy thì thấy có một nút không điền số và có lỗ cắm chìa khóa bên dưới. Chắc hẳn đó là nút bấm xuống tầng cuối cùng, hay nói cách khác là tầng 7..

Điều này thực sự làm tôi ngỡ ngàng, vì nếu đứng ở giếng trời quan sát, ta cũng chỉ có thể nhìn thấy tổng cộng sáu tầng ngầm dưới mặt đất. Sự xuất hiện của tầng thứ 7 theo như dự đoán của Quỳnh là một điều mới mẻ, có thể ẩn chứa nhiều bí mật hơn những gì chúng tôi nghĩ.

- Có thể đó là tầng dành riêng cho người điều hành nơi này!

- Phải! Em cũng đoán như thế. Tất nhiên, điều kì lạ là họ lại sử dụng chung thang máy với chúng ta, như thể họ không hề giấu giếm gì về tầng này.

Tôi cũng thấy mỗi tầng đều có phòng quản lý ở hai bên, và ở phía xa, đúng như tôi dự đoán là những nơi để sản xuất và nhà máy. Tuy chưa từng được đến những nơi này, Quỳnh tỏ ra chắc chắn về những gì con bé nghi ngờ.

Tất cả những điều tôi tính nói với Quỳnh về nơi này đều đã được con bé bao quát hết. Quả không hổ danh là một cô bé văn võ song toàn, vừa nhanh nhẹn, giỏi võ lại có trí thông minh tuyệt đỉnh. Để đáp lại những thông tin hữu ích của Quỳnh, tôi cũng lập tức cho con bé biết về cơn lốc kinh hoàng sắp tới. Song, Quỳnh cũng không tỏ ra khá ngạc nhiên. Cô bé chỉ buông một câu vô hại:

- Nếu nơi này không đủ an toàn cho cơn lốc đó, tất nhiên tất cả chúng ta cũng sẽ chết. Em không nghĩ là ngoài kia còn nơi nào an toàn hơn nơi này!

Chúng tôi chia tay nhau khi nghe tiếng mở cửa từ bên trên. Tôi tiếp tục hẹn Quỳnh vào tối mai, hi vọng cô bé có thể tiếp tục cùng tôi tìm câu trả lời cho những thắc mắc luẩn quẩn trong đầu tôi suốt mấy ngày qua về hầm trú ẩn này. Nhưng ngày hôm sau, Quỳnh đã không đến điểm hẹn. Tôi cũng không thấy cô bé ở phòng ăn vào cả hai giờ ăn.
 
3,272 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Chương 76

- Này nhóc!

Tôi đang đi kiếm Quỳnh ở phòng ăn thì có tiếng gọi từ đằng sau. Giật mình ngoảnh lại, tôi mới biết đó là Marika với hai chai nước khoáng trên tay. Chị ta xuất hiện bất ngờ khiến tôi hơi khó xử, vì nếu tôi gặp Quỳnh giờ này thì chẳng phải cũng phải cùng đưa chị ta vào câu chuyện hay sao?

- Em đã ăn gì chưa?

- Em chưa! Còn chị?

- Chị cũng chưa ăn gì cả. Chị thấy không khí xung quanh ngột ngạt quá, nên muốn hẹn em ra giếng trời nói chuyện.

Tôi lướt mắt qua vài tay lính canh rồi quay ra nói với Marika:

- Nếu là chuyện riêng tư thì chị em mình có thể gặp sau, em không muốn bị họ nghe thấy!

- À, không có gì riêng tư lắm đâu, chỉ là..

Marika chưa nói hết câu thì một tiếng hét lớn phát ra từ trong khu vực bếp ngay kế khu vực ăn uống. Sau đó, một tiếng báo động vang lên kèm với ánh sáng đỏ lập lòe, khiến tất cả những người có mặt trong phòng ăn lúc đó đều phải đứng dậy với bộ dạng hốt hoảng.

Một vài tay lính canh bắt đầu chạy vào bên trong, trong khi một vài đầu bếp thì chạy ra bên ngoài, lấy tay áo bịt mũi miệng, có khi cũng chẳng để ý rằng tay vẫn cầm dao nấu ăn. Họ vội vàng chạy xô cả vào nhau, cùng ngã ra sàn, chiếc bình cứu hỏa trên tay rơi xuống đất kêu "koong koong" inh tai nhưng vẫn không ám ảnh bằng tiếng chuông báo động.

Marika và tôi vẫn đứng chôn chân ở đó, không biết nên chạy đi hay đứng lại. Có nhiều người dân cũng đã chạy ra khỏi căn phòng, nhưng chúng tôi vẫn không muốn rời khỏi vị trí, phần vì tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

- Cháy! Cháy rồi! Mau gọi quản lý!

Một tay lính vừa bịt mũi chạy ra khỏi bếp vừa truyền tin cho một tay khác. Anh ta không đeo bộ đàm trên người, có lẽ do không phải hạng lính cao.

Lúc này, tôi mới thấy việc họ bố trí phòng quản lý ở đầu và cuối của mỗi tầng là cực kì thông minh. Những người này đều không có thẩm quyền để giải quyết những vụ tai nạn như này, thậm chí nếu không cẩn thận, có thể họ sẽ làm mọi chuyện thêm tồi tệ hơn.

- Chúng ta có nên vào giúp họ không? - Marika quay sang hỏi tôi.

- Không! Họ đã được giao nhiệm vụ cả. Những người bình thường giống như chúng ta tham gia vào chỉ làm cho mọi chuyện rối tung lên!

Quả thực sau khi nhận được sự chỉ đạo của quản lý, những người lính canh gác quanh khu vực này đã dập tắt được đám cháy chỉ chưa tới mười phút. Đám cháy chưa lan ra quá rộng, cũng không gây bất cứ thiệt hại nào về người, nhưng nó cho thấy rằng căn hầm này rất nguy hiểm nếu có nơi không được bố trí người canh gác.

Những người đầu bếp có lẽ là những người sốc nhất sau vụ việc vừa rồi. Họ ngồi thụp cả xuống sàn, lấy vạt áo lau mồ hôi trên trán vì nóng. Có người đã bị lửa cháy xém mất một phần áo, may mà anh ta mặc cả áo lót bên trong nên không ảnh hưởng tới da. Một anh chàng tới gần xin tôi một gụm nước. Anh ta thở dốc, đầu không đội mũ đầu bếp để lộ những chỏm tóc chĩa về nhiều hướng. Dường như anh ta cũng vừa tham gia dập lửa.

- Đám cháy đã xảy ra như nào? - Marika hỏi ngay khi anh ta vừa nuốt trôi một gụm nước lớn vào trong họng.

- Có một anh chàng mới làm đã quên tắt bếp, lửa theo quạt thông gió lan khắp cả dãy.

- Có ai bị thương không?

- Không! Ngay khi lửa bùng đến, chúng tôi đã nhanh chóng tản ra nhiều phía. Chỉ một vài người bị lửa rơi vào người, nhưng đều có quần áo che chắn nên vẫn lành lặn.

Lúc này tôi mới hỏi:

- Nhưng tại sao anh lại quay lại để giúp những người lính canh? Đó đâu phải nhiệm vụ của anh?

- Đó là căn bếp của chúng tôi, hầu hết thời gian tôi đều gắn bó với nó, bằng mọi giá tôi phải cứu lấy nó. Dù đó không phải nhiệm vụ của mình, tôi cũng sẵn sàng làm. Cũng giống như nấu ăn mà không được nhận một đồng lương nào, tôi cũng làm vì tôi nghĩ tới cái bụng đói của những người dân trú ẩn ở đây. Nếu không có chúng tôi, các vị sẽ không thể sống sót qua ngày được!

Mắt tôi trợn tròn lên:

- Không một đồng lương nào?

- Phải! Dù chỉ một đồng.

Sau khi nghe người đầu bếp nói như vậy, trái tim tôi dường như chết lặng. Tôi đã nghĩ nơi đây giống như một xã hội thu nhỏ, bất cứ ai chịu khó lao động cũng sẽ được trả tiền. Nhưng rõ ràng, đó chỉ là suy nghĩ ngây thơ của một đứa trẻ chưa từng một lần đi làm đúng nghĩa khi bị "ném" vào một môi trường khác xa với hiện thực.

Nếu sống ở xã hội của nhiều năm về trước, người ta có thể gọi những người này là nô lệ khổ sai. Họ được cho ăn, cho uống và nghỉ ngơi để duy trì sự sống, nhưng mặc nhiên không có bất kì đồng "lương" nào.

Xã hội trong căn hầm này trao đổi hàng hóa, nhu yếu phẩm bằng những tấm vé. Mỗi người được phát hai tấm mỗi ngày. Tôi mới phát hiện ra rằng, chúng không chỉ đổi được một bữa cơm mà còn đổi được một món đồ hoặc một dịch vụ bất kì. Thế nghĩa là, nếu chịu nhịn đói một bữa, ta có thể nhận được một món đồ dưới phòng bán nhu yếu phẩm hoặc một dịch vụ vui chơi giải trí, làm đẹp, đọc sách, xem phim.. Phát hiện này đồng thời khiến tôi nghi ngờ về hai chai nước mà Marika đã mua.

- Mỗi tấm vé đổi được hai chai! - Marika nói.

- Ủa? Vậy sao.. Bữa cơm của những hôm trước.. Mỗi bữa đều có sẵn một chai nước?

- Đều là chị mua cho em hết đấy!

Tôi không tin vào những gì tai mình nghe thấy nữa. Hóa ra Marika đã hi sinh một bữa ăn của mình mỗi ngày để mua nước, rồi chia sẻ nó cho tôi một cách thầm lặng. Ấy vậy mà khi nãy tôi đã để người đầu bếp kia uống chai nước của mình một cách vô tư, thậm chí là ngay trước mặt chị ta.

- Em xin lỗi, đáng nhẽ em nên biết điều này sớm!

- Có gì đâu mà xin lỗi! - Marika cười. - Nhịn đói nhiều ngày nên ăn một bữa chị cũng thấy no rồi. Với cả nếu không mua nước dưới tầng thì lấy đâu ra nước mà uống?

Chẳng hiểu sao lúc đó, tôi cảm thấy thương Marika hơn, và cũng trở nên căm ghét cái nơi này hơn. Tất cả mọi người ở đây đều được đối xử ngang nhau, cho dù trẻ già, lớn bé, dù có lao động hay không lao động. Chính điều đó mới là điểm bất công bằng. Và những tấm vé "dân chủ" ràng buộc quyền lợi kia, chúng được sinh ra để chúng tôi luôn cảm thấy thiếu. Chúng tôi sẽ phải đấu tranh tư tưởng xem sẽ phải dùng chúng cho những vấn đề gì, và việc chia nhu yếu phẩm cho người khác có phải điều bất lợi?

Dù rất muốn bàn bạc tất cả với Quỳnh, nhưng sự biến mất đầy bất ngờ của con bé càng làm tôi sốt ruột. Tôi càng không muốn gặp Marika trong thời gian đợi Quỳnh quay lại.
 
3,272 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Chương 77

Tay quản lý nở nụ cười đầy gian ác sau khi được nghe Vua Sói rỉ tai. Lúc nào hắn cũng như thế, rón rén và hèn nhát như một con chuột nhắt. Hắn quen nịnh bợ đến mức bất kì câu nào thốt ra cũng đều có thể là một câu xu nịnh.

- Chắc chắn rồi, thưa ngài. Tôi đã cho người nhốt cô ta lại sau khi giải cô ta đến. Nếu ngài muốn kiểm tra, sáng mai tôi sẽ đích thân dẫn ngài xuống căn phòng đó.

Vua Sói yêu cầu một tay lính đốt thêm một điếu malboro sau khi hút hết điếu kia. Hắn vừa nhả khói vừa nói:

- Thôi khỏi cần. Ta chỉ cần biết tình hình để báo với anh trai ta thôi. Anh ấy đang nóng lòng muốn biết tình hình của cô ta ngay khi ta đến đây.

- Cô ta vẫn ổn, thưa ngài. Tuần đầu tiên cô ta còn không chịu ăn uống, nhưng từ sau đó trở đi đã bắt đầu ngoan ngoãn hơn. Bây giờ thì cô ta đã nghe lời như một con cún, có đánh đập gì cũng không dám cãi lại.

- Được lắm!

Vua Sói nhịp tay xuống bàn. Mắt hắn đăm chiêu chiếu khắp căn phòng, cứ thế thưởng thức âm nhạc phát ra từ chiếc máy hát 78 rpm trong không gian tĩnh lặng chỉ có hai người đàn ông và hai tên lính gác. Mỗi thứ đồ được đặt trong đây đều sặc mùi tiền, đối lập hoàn toàn với những tầng bên trên của căn hầm.

- Ngài yên tâm, sống ở dưới tầng này đảm bảo 100% an toàn. Dù trời có sập xuống thì nơi đây vẫn là nơi tồn tại cuối cùng.

- Thế còn những nơi khác?

- Ý ngài là..

- Ý ta là những hầm trú ẩn khác.

Tay quản lý xua tay:

- Không còn hầm trú ẩn nào khác ở cái thành phố này đâu, thưa ngài. Nơi đây là duy nhất, và cũng là nơi an toàn nhất. Tôi cá là trong cơn bão sắp tới, tất cả những kẻ vẫn còn ở ngoài đó sẽ chết hết. Và chúng ta vẫn ở đây, hưởng thụ, sống sung sướng đến già.. Tôi cũng đã siết chặt dân số trên đó rồi. Chỉ những kẻ tin vào lý tưởng của chúng ta mới được sống sót và sinh con đẻ cái. Sau khi tận thế qua đi, họ sẽ là những người tiếp quản thế giới mới dưới sự dẫn dắt của chúng ta.

- Chúng ta?

Thấy ánh mắt đầy nhan hiểm của Vua Sói nhìn về phía mình, hắn vội bào chữa:

- Ý tôi là.. Dưới sự dẫn dắt của ngài và ngài Quản trị viên, thưa ngài. Còn tôi.. Tôi chỉ là tên lính quèn dưới chân hai ngài thôi ạ!

- Quả nhiên là anh vẫn biết đúng sai, tốt lắm!

- Dạ, tôi luôn hiểu vị trí mình đang ở đâu. Có được đặc ân như ngày hôm nay tất cả cũng nhờ hai ngài mà ra hết, chưa một lần nào tôi dám nhận công lao về mình cả!

Hắn tên là Hừng Đông, là người đã xây nên hầm trú ẩn này, đồng thời quản lý toàn bộ hệ thống, từ những tay lính canh cho đến công nhân, và cả những người dân thường sống ở đây. Có thể xem hắn như tổng thống của một đất nước thời bình, vì nếu không có hắn thì không ai có thể sống sót được. Hắn cho cư dân thức ăn, nước uống, nơi ở và một mái ấm an toàn, nơi không cơn lốc nào ngoài kia có thể hoành hành. Thế nhưng, dù đứng trên rất nhiều người, mạng sống của hắn vẫn phải phụ thuộc vào Vua Sói và Quản trị viên- anh trai của hắn. Chưa một lần hắn dám bật lại, cũng chưa một lần dám đưa ra ý kiến cá nhân trước mặt một trong hai.

- Dạ thưa.. Sắp tới ngài Quản trị viên có nước đi gì mới, hay.. Có gì chỉ bảo tôi không thưa ngài?

Hừng Đông lên tiếng khi Vua Sói đang nhắm mắt suy tư và tận hưởng tiếng nhạc. Nhưng Vua Sói không mở mắt ngay. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế cũ mà đáp:

- Ngươi thực sự quan tâm đến điều đó sao?

- Dạ.. Tại.. Tại sắp tới sẽ có cơn bão lớn, mà.. Hệ thống cây trồng ở trên mặt đất của tôi vẫn chưa được gia cố cẩn thận. Nếu có vấn đề gì.. Tôi e..

Vua Sói không nói gì thêm. Hắn đang mơ màng trong làn khói thuốc và tiếng nhạc cổ điển. Hắn đã chìm vào một không gian không tưởng nào đó. Dẫu vậy, Hừng Đông vẫn biết hắn cố tình làm vậy để không tiết lộ nước đi tiếp theo. Đã vài lần tiếp xúc với Vua Sói, anh ta biết rõ con người của hắn. Anh ta thậm chí còn biết ý nghĩa của từng hình xăm trên người hắn. Nhưng dù là khi hắn ở trong thế bị động nhất, anh ta cũng không dám động tới dù một sợi lông tơ.

* * *


Căn phòng này toàn là sách. Nhưng không giống nhưng loại sách thông thường hay được bày bán ở thư viện hay cửa hàng sách, ở đây đa số là những quyển triết học có cài cắm lý tưởng giống với lý tưởng mà tôi đã nghe Vua Sói truyền đạt. Đối với tôi, đó là những thứ nhảm nhí, giống dạng nội dung "tẩy não" mà tôi hay được nghe thầy cô nói tới hồi còn đi học.

- Thế là mất toi một tờ vé! - Tôi thở dài.

Tôi tính bỏ ra mỗi ngày một tờ vé của mình để trải nghiệm thử tất cả các dịch vụ ở đây, xem liệu có phát hiện ra điều gì đáng chú ý không. Tờ vé còn lại, thậm chí có ngày tôi phải nhịn ăn để mua nước lọc uống, bù lại cho Marika một chai vì những ngày cô phải hi sinh cho tôi. Ngày đầu tiên, tôi quyết định tới nơi này, nhờ sách để nghiên cứu và nhờ chỗ ngồi để không phải đi lang thang khắp nơi.

Mỗi lần vào phòng đọc sách này sẽ mất một vé. Sau đó, người đọc có thể vào đọc thoải mái, nhưng nếu muốn mượn sách về phòng thì phải mất thêm một vé nữa. Có lẽ vì thế mà đa phần người ta sẽ chọn ngồi lại đọc cho hết mới thôi.

Tôi lấy một cuốn giới thiệu về bộ phận lãnh đạo của nơi này và chọn cho mình một chỗ ngồi giữa đám người chen chúc. "Hừng Đông" là cái tên mà tôi thấy đầu tiên. Trông hắn ta rất ra dáng người lãnh đạo, nhưng dựa trên những gì mẹ tôi đã dạy về cách nhìn người sau thời gian dài bà gặp đủ thứ người ở chợ, trông hắn ta có vẻ hèn nhát và ưa nịnh nọt.

- Người này mà cũng quản lý được nơi này sao? - Tôi nghĩ trong đầu nhưng không dám nói ra thành tiếng.

- Đúng! ".. Tự tay xây dựng hầm trú ẩn này và cũng tự tay đào tạo hơn 200 nhân lực..", chương 1 trang 13.

Giọng nói ngay trước mặt như đọc được suy nghĩ tôi vậy. Giật mình quay lên, tôi thấy Quỳnh đã đứng đó, biến mất rất nhanh mà xuất hiện cũng rất nhanh. Con bé ngồi xuống cạnh tôi, giơ cuốn sách tôi đang đọc lên mà nói:

- Cuốn này em đã đọc và thuộc làu rồi!
 
3,272 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Chương 78

Trong những ngày "biến mất" không lời nói trước, Quỳnh đã dùng cả hai tấm vé mình nhận mỗi ngày để tới đây đọc sách và nghiên cứu. Con bé nhịn ăn nhịn uống đã thành quen. Giờ này, nó muốn tìm hiểu mọi thứ hơn là chỉ ăn với uống.

- Em cũng đã thử vào phòng thông tin để theo dõi thời tiết. Sắp có một cơn lốc lớn nhất từng có quét qua, phá hủy hết tất cả các công trình mà con người dựng lên, trong đó có cả đê điều và biến mặt đất thành sông, hồ chỉ trong tích tắc. Khả năng cao là chúng ta sẽ an toàn trong này, nhưng nếu còn ai sống sót ngoài đó thì..

Tôi biết Quỳnh không ám chỉ ai cả, nhưng bỗng nhiên tôi cảm thấy vừa buồn vừa lo vì tới giờ vẫn chưa tìm thấy mẹ. Những cư dân ở đây không sống cùng một khu với nhau, thậm chí bất kì ai đủ tuổi và có sức khỏe bình thường đều phải lao động, nên nếu bà có sống ở đây thì cũng khó để tôi gặp bà.

Nói như vậy là để bản thân tôi thấy an tâm hơn, chứ ai mà biết được liệu bà có còn ở ngoài kia hay không? Rồi cả mẹ của Quỳnh, bố mẹ Quân, bố mẹ của Hà Vy nữa. Nếu giờ chúng tôi vẫn chưa tìm thấy họ thì họ đang ở đâu? Liệu ngoài kia có một hầm trú ẩn nào khác cũng đủ an toàn như nơi này hay không?

Quỳnh đưa tôi xem những phương trình mà con bé đã nghiên cứu trong suốt mấy ngày vừa qua về cơn bão. Dù đọc không hiểu gì, tôi vẫn thán phục và cảm thấy mình còn kém con bé nhiều bậc. Cả tôi, cả Marika và Quân đều không tiết lộ cho Quỳnh biết về cơn bão mà cỗ máy tự chế của Marika đã phát hiện, nhưng con bé tự tìm tòi và thậm chí còn nêu được những thông số cụ thể:

- Vào sáng sớm ngày kia, khoảng năm đến sáu giờ, cơn lốc sẽ đi qua "đầu" chúng ta. Sức gió của nó lần này mạnh gấp hơn mười lần những cơn lốc khi trước, tức là nó có thể "nuốt chửng" không chỉ những căn nhà nhỏ mà tất cả các công trình kiên cố. Nếu đây là ở Pháp, ở Ai Cập hay Mỹ thì cả tháp Eiffel, Kim tự tháp và tượng Nữ thần Tự do cũng sẽ bị "bay màu" trong một nốt nhạc. Đó là lý do mà em cho rằng nếu còn ai ngoài đó sống sót thì lần này cũng bị tuyệt diệt. Chúng ta may mắn ở dưới mặt đất, nơi có lực hút quá lớn để có thể bị cuốn đi, nhưng cũng không hề an toàn nếu như nước trên mặt đất tràn vào. Tốt nhất nên yên vị trong phòng vào thời điểm đó, phải giữ lấy mạng mình trước khi nghĩ tới bất kì ai khác!

Tôi gật đầu. Có Quỳnh, tôi cảm thấy yên tâm hơn gấp bội. Cảm tưởng như một khi con bé còn ở đây thì tôi cũng vẫn còn ở đây. Và cả Quân, cả Marika nữa. Họ đều đang sống rất yên bình tại nơi này, không còn nơm nớp lo cảnh những cơn lốc ập đến bất ngờ.

Hai chúng tôi vừa ra khỏi phòng đọc sách thì Quân tới. Nó oang oang:

- Sao hai đứa bây giải trí mà không rủ tao? Tính bàn điều gì bí mật hả?

Tôi nhìn Quỳnh, rồi bước đến phía Quân và đấm vào ngực nó:

- Mày dùng hết hai tấm vé vào hai bữa cơm rồi thì lấy đâu ra vé để giải trí nữa?

- Vé?

- Phải! Ngoài một suất ăn ra nó còn đổi được một lần đọc sách, mua đồ, cắt tóc hoặc là hai chai nước, nói chung là nhiều thứ!

Quân lôi từ trong túi quần ra một chiếc vé mới được phát ban sáng. Rồi nó ngước lên nhìn tôi:

- Đây không phải chỉ là vé ăn sao?

- ừ!

- Trời ạ! - Lúc này nó mới ôm đầu tiếc nuối. - Bảo sao mấy ngày nay họ không cho uống nước, mà toàn phải húp nước canh để sống. Tao thậm chí còn kiếm khắp nơi dao để cạo râu nữa!

- Mày thì cần gì cạo râu! - Tôi chọc quê Quân.

- Sao không cần? Tao cũng cần phải bảnh bao chứ!

- Bảnh bao để làm gì hả?

Quân quay qua Quỳnh một chút rồi quay lại, mặt hơi đỏ. Trong khi đó, tôi cũng đã biết thừa hết mọi chuyện nên cười lớn.

- Mà.. Phòng đọc sách có gì thú vị không? Sao hai đứa bây lại vào đó mà không phải là dùng vé để ăn uống hay mua đồ? - Quân bắt đầu đổi chủ đề.

- Tối tao kể cho nghe! - Tôi rỉ tai Quân sau khi thấy một tay lính canh đi tới.

Và chúng tôi lại phải giải tán như thường lệ.

Tối đó, có lẽ Quân đã ngủ say khướt nên không tới nơi tôi hẹn. Khi lướt mắt nhìn quanh, tôi chỉ thấy Marika. Chị ta quàng một chiếc khăn cổ đi ra ngoài, gặp tôi không có chủ ý.

- Chán quá, phòng chị hôm nay toàn người làm ca đêm, không có ai ở phòng hết!

Tôi không biết nói gì. Tôi cũng đã nghĩ Marika đủ tuổi lao động rồi nên thay vì được tự do như tôi, đáng lẽ chị ta phải làm một công việc gì ở đây mới đúng. Ấy vậy mà hết lần này đến lần khác, tôi thấy chị ta ở bên ngoài, đi đi lại lại như một kẻ mất hồn.

- Em có nghĩ hai ta có duyên không?

Câu hỏi đầy ẩn ý này hoàn toàn không phải một câu hỏi bình thường khi hai người vô tình gặp nhau nhiều lần. Tôi biết chị ta đang nghĩ gì, nhưng cũng chẳng biết từ chối sao. Vậy là, tôi đành ngồi nói chuyện với chị ta ở lối thang bộ với chai nước uống dở buổi sáng trên tay.

- Chị nghĩ rằng tất cả mọi người gặp nhau ở đây đều là do duyên hết. Duyên định đoạt chúng ta đi đâu, làm gì, sống hay chết. Duyên cũng cứu chúng ta thoát khỏi thiên tai bao nhiêu lần. Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra khiến chị.. Không còn nữa, chỉ mong em vẫn có thể nhớ tới chị..

- Chị đừng nói như thế! - Tôi nhìn Marika với ánh mắt không sao diễn tả nổi. - Đừng bao giờ nói như thế!

- Chứ theo em, một mình sống sót an toàn mà người thân thì chết hết cả, liệu cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa không?

Chị ta rưng rưng với giọng nói như muốn gào lên trong tuyệt vọng. Và rồi tôi đặt tay lên vai chị ta, chẳng hay tại sao lúc đó tôi lại quyết định kể câu chuyện thật của mình:

- Em cũng từng thích một cô gái có nỗi tuyệt vọng như chị. Trong đêm bị nhốt chung với em, cô ấy cũng nói những lời hệt như chị, rằng cô đánh mất tất cả, cuộc sống với cô không còn gì ý nghĩa nữa. Và rồi.. Điều gì đến cũng phải đến.. Cô ấy đã tự sát ngay trước mắt em. Cô để cho những tên lính cai ngục ném mình ra ngoài khi cơn lốc tới. Em đã gào thét tên cô ấy, đã không ăn không ngủ suốt nhiều ngày liền, và phải mất nhiều ngày tháng mới có thể tạm nguôi đi nỗi đau. Thế nên.. Em không hề muốn ai phải chết theo cách như vậy nữa..

Marika im lặng nhìn tôi. Giờ đây không phải tôi lau nước mắt giúp chị, mà là chị đang lau nước mắt giúp tôi. Rồi chị ta đứng dậy, giơ tay ra kéo tôi đứng dậy cùng.

- Chị hứa sẽ không làm điều gì dại dột đâu. Em cũng biết chị thích em nhiều như nào mà!
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết
Từ Khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Back