Ngôn Tình [Edit] Thập Niên 80: Trọng Sinh Trở Thành Quân Tẩu - Huyền Ca Nhã Ý

Discussion in 'Truyện Drop' started by Gấu 123, Jul 11, 2022.

  1. Gấu 123

    Messages:
    0
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cứ như vậy, Kiều Sơ Dương vừa đọc sách vừa tự lực cánh sinh, cố gắng ghi nhớ các bài thuốc cổ truyền của Trung Quốc trong đầu. Thời gian trôi qua nhanh chóng.

    Chờ đến khi Kiều Sơ Dương mười lăm tuổi, cô đã học xong trung học cơ sở và sẵn sàng tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học.

    Ở thời đại này, thi vào trường trung học giống như đi qua một cây cầu độc mộc, khi thi đậu cấp ba, thì đã là một sinh viên đại học tương lai trong mắt mọi người.

    Kiều Sơ Dương trong lòng suy nghĩ tính toán sẽ tốn rất nhiều tiền để đi học cấp 3, tuy rằng mấy năm nay cuộc sống đã được cải thiện một chút, nhưng ông bà nội đã già rồi, không thể ngày đêm vất vả làm việc, kiếp trước chính là bởi vì quá mức vất vả, ông nội mới mất sớm, ông nội vừa qua đời thì sức khỏe của bà nội cũng kém đi rất nhiều, cho nên Kiều Sơ Dương quyết định kiếp này nhất định phải sửa chũa sai lầm này, cho dù là không đi học, cũng phải làm cho hai ông bà sống thoải mái một chút.

    Khi nhìn thấy thông tin về trường y, trong lòng Kiều Sơ Dương lập tức có tính toán

    Kỳ thi tuyển sinh đúng hạn diễn ra, môn thi cuối cùng vừa kết thúc, Đại Ngưu liền hưng phấn chạy tới hỏi Kiều Sơ Dương xem cô thi thế nào.

    Kiều Sơ Dương nhẹ nhàng gật gật đầu nói: "Hẳn là cũng ổn, đề thi cũng không khó."

    Đại Ngưu chắc là thi rất tốt, cho nên vui vẻ nói: "Anh cũng thấy không quá khó, ngoại trừ một vài câu mà anh thực sự không làm được, những câu khác rất dễ, Dương Dương, đến lúc đó chúng ta cùng nhau học trung học, cùng nhau thi đại học a!"

    Kiều Sơ Dương trong lòng đã có kế hoạch riêng nên chỉ đáp lại vài tiếng cũng không nói nhiều.

    Về đến nhà, bà nội và ông nội lo lắng nhìn mình, nhưng không dám hỏi, Kiều Sơ Dương cảm thấy vừa buồn cười vừa ấm áp.

    "Ông bà đừng lo lắng, cháu thi khá tốt ạ." Kiều Sơ Dương nói.

    Hai ông bà nghe vậy mới nhẹ lòng, bà nội nói: "Tôi đã nói rồi, Dương Dương lần nào thi cũng luôn đứng đầu, lần này cũng sẽ không kém!"

    Ông nội hiếm khi gật đầu đồng ý: "Ừ, tôi cũng nghĩ vậy."

    "Thế thì ai là người vừa rồi nóng lòng đến nỗi tàn thuốc đốt cháy tay cũng không biết?" Bà nội đắc ý nói.

    Ông nội đột nhiên đỏ mặt: "Bà này, đừng nói nhảm trước mặt cháu gái."

    Kiều Sơ Dương không nhịn được cười, hai người càng lớn càng giống trẻ con, hiện tại còn thỉnh thoảng giận dỗi nhau.

    Một lát sau, Kiều Sơ Dương nói: "Ông nội, bà nội, cháu muốn thảo luận với ông bà một chuyện."

    "Có chuyện gì cháu cứ nói đi! Chúng ta biết cháu là người có chí lớn." Ông nội nói.

    Kiều Sơ Dương gật gật đầu, nói: "Cháu không muốn học cấp ba, cháu muốn đi học trường y."

    "Cái gì?" Hai ông bà già sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Dương Dương, cháu có phải là không thi tốt hay không, cho nên mới tới dỗ dành chúng ta!"

    Kiều Sơ Dương vội vàng giải thích: "Không phải, ông bà nội hai người hãy nghe cháu nói, lần này cháu hẳn là thi không kém, hai người đừng lo lắng về điều đó, nhưng cháu vẫn cần phải bàn bạc vấn đề này với ông bà. Hai người đã nuôi dạy cháu hơn mười năm rồi, cháu vẫn luôn nhớ kỹ ân tình này! Học cấp 3 và đại học so với học trung học cơ sở hay tiểu học cần rất nhiều công sức, tốn nhiều tiền hơn. Hai người đã lớn tuổi, cháu không muốn hai người vì cháu mà.."

    "Đừng nói nhảm, Dương Dương, cho dù ông nội có hy sinh cái xương già nua này, ông cũng sẽ cho cháu học đại học!" Ông nội cắt ngang lời của Kiều Sơ Dương.

    Kiều Sơ Dương dậm chân nói: "Ông nội, ông nghe cháu nói xong đã! Các trường y tuyển sinh lần này không chỉ có các trường y bình thường mà còn có cả các trường trọng điểm. Nghe nói học sinh của họ sau khi tốt nghiệp có thể đi vào bệnh viện lớn hoặc bệnh viện quân y làm, đều những người có chức vụ cao khám bệnh! Chỉ cần học hai năm, năm thứ ba là có thể ra trường, người ta học trung học còn chưa thi đại học, cháu đã bắt đầu kiếm tiền. Hơn nữa, học trường y không phải là không thể thi đại học, cháu vẫn có thể đi học đêm, cũng có thể học đại học a. Đến lúc đó cháu tự mình có thể kiếm tiền, sẽ không khiến ông bà vất vả, có lẽ cháu còn có thể hiếu kính ông bà đâu! Ông nội, eo và chân của ông không tốt, cũng không cần nói cái gì mà có thể làm bất cứ điều gì, nếu như vì cháu mà hai người xảy ra chuyện, cho dù cháu chết trăm lần cũng không trả nổi!"
     
    Koumirei likes this.
  2. Gấu 123

    Messages:
    0
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông bà nội có chút cảm động cũng có chút tức giận, cuối cùng bà nội nói: "Chuyện này để bà với ông nội cháu bàn bạc trước. Chuyện lớn như vậy không thể quyết định ngay được."

    Kiều Sơ Dương gật đầu nói: "Vâng ạ, nhưng cháu vẫn muốn nói rõ, cho dù cháu vào trường y thì cháu vẫn muốn thi đại học làm sinh viên, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Cháu chỉ mong ông bà sống lâu trăm tuổi, về sau để cho cháu có cơ hội hiếu kính hai người."

    Kết quả của kỳ thi tuyển sinh trung học được công bố rất nhanh, Kiều Sơ Dương không ngoài dự đoán đã giành được vị trí thứ nhất của huyện, lúc này cô dành không ít thời gian nổ lực để học toán và tiếng anh, đương nhiên kết quả không kém. Các giáo viên trong trường và ông bà rất vui mừng, thậm chí có trường còn ngỏ ý muốn nhận Kiều Sơ Dương.

    Giáo viên cầm đơn nguyện vọng của Kiều Sơ Dương, có chút hận sắt không thành thép nói: "Kiều Sơ Dương, em thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao?"

    Kiều Sơ Dương gật gật đầu, chuyện này dưới sự cố gắng thuyết phục hết mình của cô, ông bà nội cũng đã đồng ý, bà nội lau nước mắt mấy ngày, ông nội buồn bực hút mấy túi thuốc lá. Kiều Sơ Dương cam đoan nhất định sẽ thi đậu đại học, ông bà nội mới cảm thấy thoải mái một chút, nhưng vẫn cảm thấy cháu gái mình không phát huy được hết tài năng của mình.

    Giấy báo trúng tuyển rất nhanh đã được gửi đến, người đứng đầu huyện chạy tới học trường y, khiến không ít người xôn xao, Đại Ngưu đôi mắt đỏ hoe chạy đến nhà Kiều Sơ Dương hỏi tại sao.

    Kiều Sơ Dương nói: "Đại Ngưu, em và anh khác nhau, con gái đương nhiên phải tìm lối ra tốt hơn mới được, con trai các anh nên đọc nhiều sách hơn, tuy rằng hiện tại không có thi trạng nguyên, nhưng rất nhiều chỗ đều cần sử dụng sách vở, đến lúc đó lại hận mình kiến thức quá ít."

    "Em nói em cùng anh thi cao trung!" Đại Ngưu không chịu từ bỏ mà nói.

    Kiều Sơ Dương nói: "Em đã cùng anh đi thi, bây giờ kỳ thi kết thúc, em sẽ đến trường y học, còn anh sẽ đi học đại học.."

    "Em!" Đại Ngưu lúc này mới phát hiện mình bị chơi chữ, chỉ trách mình không thông minh bằng người ta.

    Nhìn bóng lưng tức giận của Đại Ngưu, Kiều Sơ Dương lắc đầu, quyết định của cô đã được đưa ra bảy năm trước, không ai có thể thay đổi được. Ông trời đã cho cô tài năng về trung y, cũng là ủng hộ cho cô đúng không?

    Trường y có thể học để trở thành y tá hoặc dược sĩ, nhưng Kiều Sơ Dương quyết định học cả hai, và trường của Kiều Sơ Dương khá đặc biệt, nó là một trường bán quân sự hầu hết những sinh viên xuất sắc của trường đều được gửi đến quân đội. Bệnh viện khu vực hay bệnh viện tuyến đầu tỉnh, tóm lại, nếu như vào trường này, chỉ cần có thể kiên trì, trong tương lai sau khi ra trường nhất định sẽ có một công việc tốt.

    Hơn nữa, trường này có hỗ trợ học sinh nên không thu học phí cao như các trường y khác nhưng lại có yêu cầu cao về điểm số, đây là lý do Kiều Sơ Dương chọn trường này.

    Khi vào trường y, Kiều Sơ Dương không hề sao nhãng các khóa học văn hóa của mình, cô đã tuyên bố trước ông bà nội rằng mình vẫn sẽ học đại học.

    Thực ra, trung học phổ thông hiện nay không dễ học, chưa kể tài liệu còn thiếu, cứ có vài đề mà làm hoài, ngay cả sách giáo khoa rất quý, nhiều người không mua được sách giáo khoa thì phải mượn của người khác. Sách vở của Kiều Sơ Dương được mua bằng tiền tiết kiệm của cô, còn mới 60%.

    Trường y ở huyện nên Kiều Sơ Dương ra ngoài rất thuận tiện, Kiều Sơ Dương cũng thích ra ngoài đi dạo, chẳng bao lâu nữa, những thứ mang đậm hương vị dân tộc này sẽ bị tiêu diệt theo làn sóng hiện đại hóa. Trước đây Kiều Sơ Dương không thích loại cảm giác này, cảm thấy môi trường nông thôn như vậy đã tạo nên tính cách quê mùa của cô, làm cô không theo kịp các người con khác của ba mình, hiện tại xem ra, những thứ mà cô theo đuổi đến cùng đều là hoa trong gương, trăng trong nước*, còn không bằng những hương vị quê cha đất tổ này.

    * Hoa trong gương, trăng trong nước: Thường dùng làm phép so sánh, ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật.
     
    Koumirei likes this.
  3. Gấu 123

    Messages:
    0
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có những sạp hàng ven đường để mua đồ nhưng chính sách còn nhiều hạn chế nên việc kinh doanh không phát triển.

    Kiều Sơ Dương tùy ý quan sát đồ vật trên quầy, trong đó có rất nhiều thứ được phụ nữ thích, như kem dưỡng da tuyết, dầu tuyết, băng đô cài tóc, và những cuốn sách rách nát.

    Đột nhiên, một cái lò màu xám xuất hiện trong tầm mắt cô, Kiều Sơ Dương nhìn kỹ, chỉ thấy đó là một cái lò đã rỉ sét, có vết đen, lớp gỉ màu xanh lá cây và màu vàng không biết là thứ gì, bao trùm toàn thân cái lò, làm cho lò nhìn qua rất tầm thường.

    Kiều Sơ Dương trực giác đây là một thứ tốt, nhưng cô không thể biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy.

    Người bán hàng rong niềm nở chào hỏi: "Này! Cô gái nhỏ mau nhìn xem, tất cả băng đô của tôi đều là được làm theo phong cách của nước ngoài, người nước ngoài đều thích đeo mấy cái này." Người bán hàng rong niềm nở chào hỏi.

    Kiều Sơ Dương cảm thấy buồn cười, làm sao hắn ta biết người nước ngoài đeo mấy cái này?

    "Ông chủ, đây là cái gì?" Mặc dù biết đó là một cái lò luyện đan, nhưng Kiều Sơ Dương quyết định tỏ vẻ không rõ ràng lắm.

    Người bán hàng rong dửng dưng nói: "Đó là cái gạt tàn. Cha tôi thường thích dùng để dập tàn thuốc. Bây giờ ông cụ mất rồi, tôi liền mang đi bán. Nếu cô muốn thì trả năm xu tiền là được!"

    Người chết đã sử dụng qua, làm cho thứ này có vẻ không may mắn, năm xu là một số tiền lớn vào thời điểm này bây giờ vẫn còn lưu hành một phân tiền!

    Kiều Sơ Dương nói: "Ông chủ, để tôi xem qua một chút."

    Kiều Sơ Dương cầm lấy lô đỉnh, khá nặng, phía trên có một cái nắp, mở nắp ra, bên trong đen nhánh, còn có dấu vết bồ hóng, quả nhiên là bị coi là gạt tàn sử dụng, Kiều Sơ Dương lại sờ sờ, phía dưới tựa hồ có bảng hoạt động, khóe mắt đánh giá người bán hàng rong một chút, thấy hắn không chú ý, Kiều Sơ Dương mới hơi an tâm.

    "Ông chủ, thứ này khá nặng. Nhưng mà là di vật của cha ông, không phải có chút xui xẻo sao? Ông muốn giá cao như vậy, tôi đều không dám mua."

    Người bán hàng rong liếc nhìn lò đen sì kìa, sốt ruột nói: "Quên đi, cô thật biết nói chuyện, vậy chính cô ra giá đi!"

    "Ba xu!" Kiều Sơ Dương nói.

    Người bán hàng rong dường như muốn nhanh chóng bán đi thứ xui xẻo này liền nói: "Ba xu liền ba xu, tôi sẽ tặng cho cô một bông hoa cài đầu, cô có muốn mua thêm một ít kem bảo vệ gì đó hay không?"

    Kiều Sơ Dương lắc đầu, làm y tá trên người không thể thoa những thứ này, giáo viên trên lớp yêu cầu học viên phải tươi tắn, mát mẻ, không trang điểm đậm, luộm thuộm, làm việc gì cũng phải nhanh chóng.

    Ôm cái lò trên tay, Kiều Sơ Dương rất hài lòng, lần này cô thực sự rất "tiêu tiền".

    Kiều Sơ Dương tìm một chiếc chổi lông tơ mỏng để làm sạch lò, chẳng bao lâu chiếc lò màu đồng đã lộ ra màu sắc thực sự của nó.

    Nắp lò được chạm khắc hai con hạc, tức là tay cầm mở lô đỉnh, nhưng đôi chân thon của đôi hạc thoạt nhìn rất cân đối và chắc chắn. Và những họa tiết trên móng của những con hạc được chạm khắc rất tinh xảo. Mặt trên bằng phẳng cũng được chạm khắc hoa văn đám mây tốt lành, đường nét uyển chuyển đẹp mắt, ngay cả một người ngoài nghề như Kiều Sơ Dương cũng yêu thích không buông tay.

    Bốn phía lô đỉnh điêu khắc bốn con thụy thú, Kiều Sơ Dương dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đọc sách, cảm thấy hẳn là tứ đại thần thú đại diện cho bốn phương như Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, mà trên bụng của cái lò khắc không ít thụy thú, chằng chịt lại hình thái khác nhau thần thái rất chân thật.

    Lại nhìn nơi Kiều Sơ Dương vừa lật, hóa ra là một công tắc nhỏ, khi bật lên, bên trong cũng tối đen, nhưng không phải loại màu đen dùng gạt tàn trên đó, ngược lại giống như là hun khói đen.

    Dưới bụng lò cũng có một công tắc, có vẻ như để rò rỉ những thứ bên trên, nhưng chỗ được coi như cái gạt tàn lại không thông với phía dưới.
     
    Koumirei likes this.
  4. Gấu 123

    Messages:
    0
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lô đỉnh được tẩy rửa sạch sẽ cũng không có trở nên bắt mắt, vẫn là có chút xám xịt, không nổi bật, cho nên chỗ xinh đẹp của nó còn cần phải có kiên nhẫn và cẩn thận mới có thể nhìn ra được.

    Điều khiến cho Kiều Sơ Dương cảm thấy kỳ quái chính là, ánh mắt đầu tiên của bản thân khi nhìn đến nó liền biết nó là lô đỉnh, biết được giá trị và tầm quan trọng của nó, nhưng đến tận bây giờ cô vẫn chưa biết làm sao để sử dụng nó.

    Lô đỉnh lô đỉnh, vừa là lò, vừa là đỉnh, lò là dùng để nhóm lửa nấu cơm, còn đỉnh thì thời cổ đại dùng để đựng cơm canh, sau này mới trở thành lư hương, vậy chỉ có thể nhóm lửa rồi nấu thứ gì đó, không có khả năng dùng nó để làm chỗ cắm nhang đi.

    Nếu là để nấu đồ, thì phải nấu cái gì đó? Hẳn là không có khả năng dùng để nấu cơm nấu đồ ăn, nhỏ như vậy, nấu xong còn chưa đủ cho bản thân mình ăn.

    Kiều Sơ Dương lại nghĩ tới bản thân, vì cái gì mình lại có cảm giác vô cùng đặc biết với món đồ này, mà người khác thì, đặc biệt là cái người bán rong kia, lại không biết giá trị cái lô đỉnh này, vì sao cô cùng bọn họ không giống nhau? Đúng rồi, bản thân cô có thiên phú về Trung y, trời sinh có thể nhớ kỹ tất cả các bộ dạng của thảo dược, phương pháp nấu thuốc cùng với dược tính, các phương thuốc trong đầu quả thực có thể lên đến mấy chục ngàn. Chẳng lẽ thứ này cũng có liên quan đến dược? Nó là dùng để sắc thuốc?

    Kiều Sơ Dương có cảm giác đã thông suốt mọi việc, hẳn chính là như vậy, trừ bỏ điểm này, cô cũng không còn nghĩ ra được lời giải thích khác.

    Hiện tại còn có không ít cửa hàng bán thảo dược, nhưng chờ sau khi có chính sách thi hành, Trung y đã bị Tây y ảnh hưởng cực kỳ lớn, thị trường trung dược càng ngày càng nhỏ, Tây y chiếm hơn phân nửa thị trường. Hiệu quả trị liệu của Tây y rất tốt, rất nhanh liền thấy được kết quả, chính là nhận thức của Kiều Sơ Dương ở đời này đối với cơ thể con người và đối với y học khác hoàn toàn với trước kia. Tây y coi trọng tốc độ, nhưng phương thuốc của nó đa phần là thuốc hóa học, cho nên đối với cơ thể con người mà nói, không bằng sự ôn hòa trong phương thuốc của Trung y. Có chút chứng bệnh khó chữa, cũng không phải chỉ dựa vào các loại thuốc có công hiệu mạnh như Tây y là có thể chữa khỏi, tại phương diện này, so thuốc tây, không gian phát huy thuốc trung y lớn hơn rất nhiều.

    Xem ra lô đỉnh này thật sự cùng mình có duyên, Kiều Sơ Dương không khỏi nở nụ cười, khó trách bản thân liếc mắt một cái liền cảm thấy thứ này không tầm thường.

    Hiểu rõ cách sử dụng của thứ này, Kiều Sơ Dương cũng liền nhẹ nhàng hơn không ít, sau đó liền thừa dịp đang trong kỳ nghỉ, cô ở nhà lấy một ít thảo dược, dùng tiểu lô đỉnh nấu thuốc, vừa mới bắt đầu cũng không nắm rõ cách sử dụng, trải qua một khoảng thời gian mò mẫm sờ soạng mới chậm rãi nắm rõ được một ít cách thức để sử dụng nó.

    Khi tiểu lô đỉnh nấu thuốc nhất định phải dùng củi để nhóm lửa, dùng thứ khác đều không được, hơn nữa nếu là ruột gỗ thì sẽ giữ được lửa lâu. Thuốc đã được nấu ra dược tính không chỉ có liên quan đến độ tốt xấu của thảo dược, mà nó còn có quan hệ đến loại củi khi dùng để nhóm lửa. Trong đó thật đúng là có không ít cách thức.

    Mà tiểu lô đỉnh này bởi vì nấu thuốc, hoa văn trên đó càng ngày càng rõ ràng, màu vàng đồng cũng càng ngày càng hiện rõ, có xu thế càng dùng càng mới. Thật là một món đồ kỳ lạ.

    Thiên phú Trung y của Kiều Sơ Dương làm cho cô đối với các chương trình học càng thêm hiểu rõ, trong khoảng thời gian hai năm học tập, Kiều Sơ Dương đã nắm rõ không ít kiến thức về Trung y, lúc này nếu trực tiếp ra trường, cô cũng có thể trở thành một dược sư* mảng Trung y, nhưng vào thời điểm hiện tại, dược sư Trung y tựa hồ không có bất kỳ nơi nào phát huy khả nằn cảu bản thân, còn cần chờ thêm vài năm nữa.

    *Dược sư: Tương đương dược sĩ bây giờ

    Kiều Sơ Dương lấy thành tích hạng nhất toàn huyện thi vào vệ giáo, đương nhiên thành tích tốt nghiệp cũng sẽ không kém đi là bao.

    *Vệ giáo: Tương đương trường y
     
    Koumirei and Nhatanh like this.
  5. Gấu 123

    Messages:
    0
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trải qua thời gian hai năm, trường học trên cơ bản là quản lý bán quân sự, cho nên thân thể của Kiều Sơ Dương trải qua rèn luyện đã cao hơn rất nhiều, cô đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, dáng người cao gầy xinh đẹp lại khỏe khoắn, khuôn mặt trắng nõn mềm mại, cằm nhọn dáng chữ V, ánh mắt sáng ngời, dù đặt ở nơi nào cũng đều vô cùng bắt mắt.

    Mỗi năm vào thời điểm tốt nghiệp, các bệnh viện lớn đều sẽ đến tuyển người, đương nhiên, được ưu tiên nhất chính là bệnh viện quân khu.

    Tổ trưởng gọi Kiều Sơ Dương cùng vài người khác vào văn phòng, nói về việc bệnh viện quân khu sẽ phái người tới đây.

    *Tổ trưởng = chủ nhiệm

    Tổ trưởng cầm mấy túi hồ sơ nói: "Vào được vào bệnh viện quân khu thì sẽ được đãi ngộ tốt hơn các bệnh viện khác, đó là điều đương nhiên, nhưng nơi đó cũng sẽ vô cùng nghiêm khắc, các cô muốn gia nhập vào thì cần phải thông qua thẩm tra chính trị. Nếu bản thân các cô có vấn đề gì, cần thiết báo cáo cho chúng tôi biết trước một chút, nếu có thể châm chước, trường học nhất định sẽ giúp các cô tranh thủ một chút."

    Vệ giáo này có không ít người giống như Kiều Sơ Dương, thành tích học tập không tồi, nhưng tình huống gia đình lại không tốt, học cao trung cũng nộp không nổi học phí, cho nên liền đến nhập học ở vệ giáo, tranh thủ cơ hội tiến vào bệnh viện, làm hộ sĩ*, thời điểm hiện nay, hộ sĩ vẫn là một chức vụ vô cùng nổi tiếng, mặc kệ là trên phương diện tiền lương và đãi ngộ, vẫn là việc gả chồng, đều là con đường ra không tồi.

    *hộ sĩ: Y tá

    Sau khi chờ những người khác đều đi rồi, Kiều Sơ Dương lại ở lại thêm chốc lát.

    "Bạn học Kiều Sơ Dương, có phải hồ sơ của em có vấn đề gì hay không?" Tổ trưởng đã qua độ tuổi bất hoặc*, nhân phẩm vô cùng tốt, việc giảng bài trên lớp cũng dạy rất tốt.

    *Tuổi bất hoặc: Độ tuổi 40

    Kiều Sơ Dương nói: "Thưa thầy, là như thế này, hiện tại em dùng họ của mẹ, cha của em họ Chu, hơn nữa bản thân em không phải cô nhi, cha của em vẫn còn sống. Nhưng bởi vì một vài nguyên nhân, ông ấy chưa từng nuôi nấng đứa con gái này, hơn nữa em cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với hắn, tình huống của em như vậy, nên làm sao bây giờ?"

    Tổ trưởng rất xem trọng Kiều Sơ Dương, bởi vì cô bé này từ thời điểm nhập học đã có biểu hiện rất tốt, học tập cũng tốt, cũng rất có thiên phú và kiến thức về y học, đặc biệt là giáo viên dạy Trung y, luôn đem cô trở thành tấm gương cho những học sinh khác, có thể thấy được cô bé này có bao nhiêu ưu tú. Không nghĩ tới hồ sơ của cô lại xảy ra vấn đề.

    Tổ trưởng sờ sờ đỉnh đầu có chút thưa thớt, nói: "Em viết một bài báo cáo về tình huống của em rồi nộp lên trường, thầy sẽ thương lượng cùng hiệu trưởng và các giáo viên khác. Nhân tài ưu tú như em, nếu không tiến vào bệnh viện quân khu thì thật sự rất là đáng tiếc."

    Kiều Sơ Dương thẹn thùng cười, nói: "Cảm ơn thầy, em xin phép về trước!"

    Ở trong bài báo cáo, Kiều Sơ Dương viết rõ ràng rành mạch mới quan hệ giữa cô và Chu Lập Lỗi (cũng chính là cha của cô), nói rõ thời gian mà chính mình và cha sinh sống với nhau cũng không dài, hơn nữa cũng không có ký ức gì về điều này, mấy năm nay Chu Lập Lỗi cũng không có bất luận tin tức gì, cũng chưa từng giúp đỡ việc học cùng sinh hoạt của cô, cũng không có bất kỳ lời lẽ quan tâm nào được truyền đến. Tóm lại, những ai đang xem bài báo cáo này đều cảm thấy, hai cha con này giống như đã đoạn tuyệt quan hệ với nhau.

    Kỳ thật tình huống giống Kiều Sơ Dương như vậy cũng không hiếm thấy, lúc trước các thanh niên lên núi xuống làng đúng là thời điểm lòng tràn đầy nhiệt huyết, không có khả năng nào có thể ngăn cản được một tình yêu ngây thơ và hồn nhiên, đương nhiên tiếp đó sẽ làm chút việc sai, tuy rằng chuyện cũ của mọi người không giống nhau, nhưng kết cục cũng chỉ có vài loại, hơn nữa rất ít có kết thúc hạnh phúc vui vẻ, đại đa số đều là bi kịch. Cho nên "kết tinh của tình yêu" giống như Kiều Sơ Dương cũng không ít.
     
    Koumirei likes this.
  6. Gấu 123

    Messages:
    0
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Qua vài ngày sau, bệnh viện quân khu quả nhiên phái người tới, theo như lời của hiệu trưởng, hai người phụ trách này là phó viện trưởng của bệnh viện quân khu, bình thường là do hai người họ phụ trách công việc hằng ngày tại bệnh viện, cho nên mỗi năm khi bệnh viện tuyển người, cũng đều do hai người này phụ trách. Hai người một người am hiểu Tây y, một người i am hiểu Trung y, hợp tác bổ sung cho nhau, rất có ăn ý.

    Chính là ở cái nhìn của Kiều Sơ Dương, dường như hai người không có thân thiết như hiệu trưởng đã nói a.

    Đầu tiên, hai người dạo một vòng trường, nhìn bọn học sinh tham gia khóa huấn luyện quân sự cơ bản, sau đó bắt đầu kiểm tra những người được trường học đề cử.

    Bài kiểm tra cũng rất đơn giản, chính là những thứ được học hằng ngày, cho người ta truyền nước biển như thế nào, làm sao phối thuốc rồi lấy thuốc vân vân, khó thì không khó, nhưng để bình tĩnh hoàn thành những nhiệm vụ này trước con mắt của nhiều người như vậy, liền có chút thử thách.

    Có người sơ ý đánh rơi hộp thuốc, tự nhiên liền không đủ tư cách để tiến vào bệnh viện quân khu.

    Một ngày kiểm tra từ trên xuống dưới, khiến cho mọi người vô cùng vất vả.

    Sau khi tham gia xong đợt kiểm tra này, trường học liền lần lượt cho nghỉ.

    Kiều Sơ Dương dọn xong hành lý, liền về nhà chờ tin báo.

    Đã tám năm trôi qua, ông bà nội đã già đi rất nhiều, nhưng Kiều Sơ Dương vẫn luôn chú ý sức khỏe của hai người, tận lực làm cho bọn họ ăn tốt một chút, mặc tốt một chút, lại dùng thuốc thang để điều trị, rốt cuộc thì tốt hơn đời trước rất nhiều, Kiều Sơ Dương cũng thở dài nhẹ nhõm. Sau khi bản thân đi công tác, thời gian có thể về nhà càng lúc càng ngắn, rất khó để chăm lo cho sức khỏe của hai ông bà, cho nên cô muốn điều trị tốt thân thể của hai người, giảm bớt đau ốm ngày sau.

    Sau nửa tháng rời đi, Kiều Sơ Dương đã về đến nhà, Kiều Triển Thiên cũng nghỉ, hai người trên đường gặp mặt nhau, Kiều Triển Thiên hơi sửng sốt, buột miệng thốt ra: "Dương Dương, em xinh đẹp hơn trước rất nhiều!"

    Kiều Sơ Dương không khỏi đỏ mặt, từ khi nào Đại Ngưu lại dẻo miệng như vậy?

    "Việc học của anh thế nào? Mọi thứ vẫn ổn chứ?" Kiều Sơ Dương nói sang chuyện khác.

    Kiều Triển Thiên cũng cao lên rất nhiều, người này tựa như nhũ danh* của hắn, vừa đen vừa rắn chắc, như một con trâu to lớn, bởi vì đi học, lại nhiều thêm một chút phong độ của người có học, nhìn không có vẻ ngốc nghếch lỗ mãng, ngược lại có chút đẹp trai.

    *Nhũ danh: Tên đặt lúc mới sinh

    Kiều Triển Thiên nói: "Tạm ổn, học kỳ sau liền phải khẩn trương hơn rất nhiều. Đúng rồi, bà nội của em có bàn với em về việc kết hôn không?"

    "Việc kết hôn gì?" Kiều Sơ Dương cảm thấy vô cùng kỳ quái.

    Khuôn mặt Kiều Triển Thiên đỏ lên, đôi tay to vội vàng nhúc nhích không yên, nói: "Không có gì, không có gì, chỉ là thấy em đã tốt nghiệp, anh nghĩ bà nội em cũng sẽ tìm nhà chồng cho em, cho nên mới hỏi một chút." Trong lòng lại khá vui vẻ, hắn nghe qua mấy kẻ lưu manh ở trong thôn lén lút nói với nhau, Kiều Sơ Dương chính là một cành hoa của thôn, không chỉ có người trong thôn, cũng có không ít người ngoài thôn nhớ thương, cho nên liền có chút nóng vội. Tuy rằng thiếu niên còn chưa hiểu rõ tâm tư ngây thơ kia của mình, nhưng cảm giác thấp thỏm không yên này làm hắn vướng vào một loại phiền não mà chỉ duy ở độ tuổi thiếu niên này mắc phải.

    Kiều Sơ Dương không khỏi cười rộ lên, cả khuôn mặt như hoa nở rộ vào mùa xuân: "Xem anh kìa! Từ nơi nào nghe tới chuyện không đâu? Việc của bản thân em sao anh có thể biết trước em chứ? Nhưng thật ra anh a, mợ Đông Cửu cũng nên nóng vội đi là vừa, những người bằng tuổi anh đều đã kết hôn cả rồi."

    Nhìn khuôn mặt tươi cười của Kiều Sơ Dương, Kiều Triển Thiên ấp úng nói không nên lời, mẹ hắn xác thật lải nhải qua chuyện này, bất quá nghĩ đến khả năng con trai sẽ thi đậu đại học, về sau có thể muốn cưới cô gái trong thành làm vợ, nên không có ép buộc hắn.
     
    Nguyentruc2408 and Koumirei like this.
  7. Gấu 123

    Messages:
    0
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỳ nghỉ hè này, Kiều Sơ Dương sửa sang lại các vấn đề gặp phải trong quá trình tự học, sau đó thảo luận với Kiều Triển Thiên một hồi lâu, mới từ từ tìm được đáp án cho từng cái, đồng thời trong lòng cũng không ngừng cảm thán, trong vấn đề học tập này, có thầy cô giảng dạy quả nhiên đỡ tốn công sức hơn nhiều, về sau chờ công tác của mình ổn định, nhất định phải đăng ký lớp học bổ túc vào ban đêm mới được.

    Trong lòng Kiều Triển Thiên lại suy nghĩ vấn đề khác, nghe nói Kiều Sơ Dương có khả năng sẽ đi bệnh viện quân khu, tuy rằng nơi đó quản lý nghiêm khắc, nhưng đãi ngộ lại tốt vô cùng, hơn nữa hiện tại người ta còn nỗ lực học tập, dựa vào trí thông minh của Kiều Sơ Dương, khẳng định có thể thi đậu đại học, mà bản thân hắn khi tốt nghiệp đại học, cũng sẽ cách cô một khoảng xa, không phải chỉ có một chút hay hai chút.

    Trong suốt kỳ nghỉ hè, Kiều Sơ Dương không ngừng học tập, đồng thời cũng tăng thêm thời gian nghiên cứu lô đỉnh. Trải qua nhiều lần nấu thuốc, cái lô đỉnh này càng ngày càng sáng, hoàn toàn tương phản với đạo lý càng dùng càng cũ của những món đồ khác trên đời, điều này khiến cho Kiều Sơ Dương cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cũng càng thêm khẳng định, cái lô đỉnh này không phải vật tầm thường.

    So với các ấm thuốc bình thường khác, thuốc được nấu ra từ lô đỉnh này tốt hơn rất nhiều, và so với trước kia, hiện tại lô đỉnh này dường như chứa được ngày càng nhiều thuốc, đổ cả một bao thuốc vào cũng hoàn toàn không có vấn đề gì. Nước thuốc nấu ra vừa đậm đặc vừa đắng, thuốc bột đều có màu trắng, như đều lấy ra toàn bộ tinh hoa của thảo dược.

    Đối với đặc tính của lô đỉnh, trong lòng Kiều Sơ Dương biết được khá nhiều.

    Vào thời điểm tháng 7 của năm, tin tức của bệnh viện quân khu cũng truyền xuống, không ngoài ý muốn Kiều Sơ Dương đã được tuyển chọn. Kiều Sơ Dương biết hồ sơ của bản thân có chút vấn đề, nếu phía bệnh viện quân khu xét duyệt nghiêm khắc, chỉ sợ sẽ không được thuận lợi như vậy, cho nên Kiều Sơ Dương gói một ít đặc sản trong nhà, đưa đến nhà của tổ trưởng, gửi lời cảm ơn.

    Tổ trưởng phi thường vừa lòng hành động này của Kiều Sơ Dương, việc này không liên quan đến vấn đề tặng quà hối lộ, mà nó liên quan đến cách làm người cùng với lễ tiết, nhìn những học sinh khác mà, không phải phụ huynh ra mặt tạ lễ, chính là căn bản không thèm xuất hiện nói một lời, so sánh mà nói, Kiều Sơ Dương tự mình tới cửa biểu hiện sự biết ơn, hành vi của mấy người khác liền có vẻ không thích hợp cho lắm.

    "Bạn học Kiều Sơ Dương, việc này thầy cũng không có công lao gì nhiều, chủ yếu là hiệu trưởng trường chúng ta cảm thấy em rất tốt, thực vừa lòng, quan hệ giữa ông ấy và vài vị phó viện trưởng của bệnh viện quân khu không tồi, hơn nữa hôm đó biểu hiện của em rất tốt, cho nên mới thuận lợi thông qua." Tổ trưởng cười tủm tỉm mà giải thích.

    Kiều Sơ Dương nói: "Thầy đừng khiêm tốn như vậy, lúc trước cũng nhờ có thầy nhắc nhở em về vấn đề hồ sơ. Không nói đến vấn đề này, thầy cũng đã dạy em hai năm, công ơn còn đó, cho nên tới một chuyến là điều em nên làm."

    Tổ trưởng càng thêm hài lòng, một đứa trẻ vừa có năng lực lại thông minh lõi đời như vậy, khẳng định tương lai sau này hết sức sáng lạng.

    Ngồi ở nhà tổ trưởng trong chốc lát, Kiều Sơ Dương lại đi một chuyến đến nhà hiệu trưởng. Tự nhiên lại là một hồi biểu đạt sự cảm kích trong lòng.

    Thông báo đến từ bệnh viện quân khu là, tháng 8 phải đi báo danh, cho nên sau khi làm xong những việc này, Kiều Sơ Dương xử lý tốt việc trong nhà, lại đem phần lớn tiền cô có trên người đều giao cho bà nội, mới đến nhận việc.

    Bà nội không muốn lấy tiền của Kiều Sơ Dương, nói: "Bà nội không có bản lĩnh đưa cháu vào đại học, làm sao lại có thể cậy già mà lấy tiền của cháu chứ? Nhanh chóng cất đi. Dù cho cháu đi làm ở bệnh viện cũng cần phải có tiền phòng thân a."
     
    Nguyentruc2408 and Koumirei like this.
  8. Gấu 123

    Messages:
    0
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Sơ Dương nói: "Bà nội, bà nhận lấy đi, đây là tấm lòng hiếu thảo của cháu. Không học cao trung là lựa chọn của cháu, không phải do bà đâu, về sau bà cũng đừng để bụng chuyện này. Nói nữa, lần này là đi làm, sẽ có tiền lương và tiền thưởng, làm sao lại không đủ tiền xài đâu? Tiền này là cháu cho bà cùng ông nội, hai người ở nhà ăn ngon uống tốt, đừng làm khổ bản thân. Cháu còn muốn tương lai về sau có thể hiếu kính hai người đấy!"

    Một phen lời nói lại chọc cho bà nội rơi nước mắt: "Bà biết cháu là đứa bé ngoan ngoãn, hiếu thuận lại hiểu chuyện, nhưng lại mệnh khổ."

    Kiều Sơ Dương cười cười, lơ đãng nói: "Mệnh khổ mới có thể hiểu chuyện, cho nên mọi người đều nói con nhà nghèo trưởng thành sớm hơn bạn cùng trang lứa."

    Nhớ tới năng lực tiết kiệm tiền của bà nội, Kiều Sơ Dương cảm thấy có chút không yên tâm, về sau không chỉ muốn hiếu kính tiền cho hai ông bà, còn muốn mua nhiều chút đồ cho bọn họ, đồ vật đã mua về rồi, liền không thể không ăn.

    Bệnh viện quân khu quả nhiên vô cùng có khí phái, cái cổng lớn ngay đường cái kia trên cơ bản là không có người, chỉ thấy hai vị mặc quân trang xanh lục đứng thẳng tắp ở cửa, có người đi vào liền phải xuất trình giấy chứng nhận cùng chứng minh vân vân. Người bình thường phải đi vào từ cửa hông, chỉ có xe đặc thù mới có thể mở cổng lớn tiến vào.

    Kiều Sơ Dương xuất trình thư thông báo trúng tuyển cùng với một phong thư, người đứng gác kia cẩn thận xác nhận, mới cho phép tiến vào.

    Xem những hành động này, Kiều Sơ Dương biết, mình thật sự đã bước vào địa bàn của quân đội.

    Vừa vào cửa không bao lâu liền có người đến đón, người đến chính là một người phụ nữ tầm 30 tuổi, trên mặt tủm tỉm cười, tuy rằng trên người mặc quân trang, nhưng lại không quá mức nghiêm trang.

    "Tôi chờ cô đã lâu!" Đối phương mở miệng thốt ra câu đầu tiên tựa như hai người đã là bạn lâu năm.

    Kiều Sơ Dương vội vàng nói: "Thật xin lỗi, để cho cô đợi lâu."

    Đại tỷ mặc quân trang cười ha hả nói: "Không có việc gì, đây là công tác của chúng ta. Hiện tại tôi dẫn cô đi báo danh, sau đó đi lãnh đồ dùng sinh hoạt rồi đi ký túc xá của cô."

    Thủ tục rất đơn giản, tốc độ cũng rất nhanh, đồ dùng sinh hoạt cũng được chuẩn bị rất đầy đủ, ngoại trừ khăn trải giường và đệm chăn, cô còn được cung cấp ly súc miệng cùng bàn chải đánh răng. Chỉ là chức vị hộ sĩ nho nhỏ ở bệnh viện quân khu đã có đãi ngộ như vậy, có thể thấy được đãi ngộ của những người trong quân khu rất tốt, khó trách không ít người chen đến đầu rơi máu chảy đều muốn tiến vào đây.

    Đại tỷ mặc quân trang dẫn người hoàn tất thủ tục, dặn dò thêm một câu nhớ rõ lúc ăn cơm thì lấy theo hộp cơm, liền rời đi rồi.

    Kiều Sơ Dương trải xong khăn trải giường, gấp chăn ngay ngắn, nhìn cái ly tráng men nền trắng có in ngôi sao năm cánh màu đỏ kia, đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt, dường như hết thảy đều không chân thật. Hiện tại, cô rốt cuộc đã trở thành hộ sĩ của bệnh viện quân khu, tiền lương mỗi tháng có tận mấy chục đồng tiền, số tiền này đủ cho một gia đình nhỏ chi tiêu nửa năm trời. Còn có các phúc lợi như gạo thóc vân vân, dường như tương lai sáng ngời đang mở ra trước mắt cô.

    Mở cửa sổ, ngắm nhìn vườn hoa bên ngoài, Kiều Sơ Dương chậm rãi bình phục cảm xúc kích động và vui sướng trong lòng, mặc kệ thế nào, bản thân mình đã viết lại cuộc đời mình, cô tin tưởng về sau sẽ càng ngày càng tốt, đến nỗi ân ân oán oán ở đời trước, đã không còn quan hệ gì nữa rồi.

    Năng lực thích ứng của Kiều Sơ Dương rất mạnh, rất mau liền quen thuộc bản đồ của bệnh viện, biết nơi nào có thể đi, nơi nào không thể đi, nơi nào là khu vực công tác của cô.

    Kiều Sơ Dương mặc vào đồng phục màu trắng của hộ sĩ, bắt đầu công việc của bản thân. Bộ phận hộ sĩ của bệnh viện còn sắp xếp một vài nhân viên lâu năm dẫn dắt các cô. Người hướng dẫn Kiều Sơ Dương chính là một cô gái có khuôn mặt quả táo, dáng người hơi thấp và đầy đặn, theo như lời cô ấy nói, cô ấy đã đến làm việc ở đây ba năm rồi.
     
    Nguyentruc2408 and Koumirei like this.
  9. Gấu 123

    Messages:
    0
    Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Công việc của chúng ta khá là nhẹ nhàng, chỉ có duy nhất một điều cần phải chú ý, đó là tính tình của người bệnh mà chúng ta chăm sóc có khả năng sẽ không tốt lắm. Cô suy nghĩ một chút là hiểu thôi, trước kia bọn họ ở ngoài đều là người có thể hô mưa gọi gió, hiện tại lại phải nằm ở bệnh viện, mỗi ngày đều vô cùng nhàm chán, cho nên muốn phát tiết một chút. Nếu đụng đến người bệnh quá khó tính, cô cần kiên nhẫn thêm một chút."

    Kiều Sơ Dương vội vàng gật đầu đồng ý, tỏ vẻ đã hiểu.

    Bởi vì thành tích tốt của Kiều Sơ Dương cùng với việc được trọng điểm tiến cử của hiệu trưởng vệ giáo, Kiều Sơ Dương được phái đến khu chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, có nghĩa là, Kiều Sơ Dương được trọng điểm bồi dưỡng. Có thể tiến vào chữa trị tại bệnh viện này đều không phải người bình thường, mà toàn là những vị được quốc gia đặc biệt xem trọng và giám hộ, khẳng định đều là cấp bậc quốc bảo*, nếu như không đủ cẩn thận hoặc là không đủ kiên nhẫn, đều có khả năng dẫn đến tính mạng của một người vô cùng trọng yếu rời khởi thế gian này. Theo Phạm Vệ Phương – cô gái có khuôn mặt quả táo nói, đã từng có một vị hộ sĩ công tác tại khu vực này, bởi vì nhất thời sơ ý đã khiến cho tánh mạng của một vị sư trưởng thiếu chút nữa liền rơi vào tình thế nguy kịch, vì thế cô hộ sĩ đó đã bị cách ly thẩm tra, đến cuối cùng cũng không biết đang ở nơi nào.

    *Quốc bảo: Bảo vật của một quốc gia

    Lúc Phạm Vệ Phương kể đến chuyện này trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, có thể thấy được sự việc này đã có ảnh hưởng rất lớn với các cô.

    Bất quá khu chăm sóc đặc biệt cũng chỗ tốt của nó, ví dụ như các thiệt bị tốt và tân tiến, hoặc ví như không có quá nhiều người bệnh.

    Những thứ như trái cây, nước sôi vân vân tại khu chăm sóc đặc biệt luôn được cung ứng không ngừng, hơn nữa hiện tại không phải trong thời kỳ chiến tranh, người nằm trong phòng bệnh cũng không nhiều lắm. Nhưng không nhiều không có nghĩa là không có người bệnh. Nơi này trừ bỏ vài vị bởi vì lớn tuổi mà thường thường ngã bệnh phải nằm viện, còn có một người được Phạm Vệ Phương nhắc nhở, nhất định phải đặc biệt chú ý.

    Vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, Kiều Sơ Dương mới biết được người này bị thương vô cùng nghiêm trọng. Toàn thân cắm đầy ống dẫn. Nghe nói người này rất lợi hại, cho nên các thiết bị và thuốc thang mà hắn sử dụng đều dược vận chuyển trực tiếp từ nước ngoài đến đây, theo lý thuyết mà nói người này sẽ tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật lớn, nhưng không biết vì lý do gì, vẫn hôn mê đến tận bây giờ, cho nên bệnh viện luôn quan tâm sát sao đến tình huống của hắn.

    "Viện trưởng tự tay giải phẫu cho hắn, khi đó hầu như toàn bộ bệnh viện đều bị điều động lên, liên tục mười tám tiếng đồng hồ! Mới ổn định thương thế của hắn." Vẻ mặt Phạm Vệ Phương thần thần bí bí, cộng thêm một chút đắc ý nho nhỏ.

    Kiều Sơ Dương nói: "Hắn như thế nào lại trở nên như vậy? Theo lý thuyết mà nói, tuy rằng hiện tại có vài trận xung đột nhỏ, nhưng cũng không xuất hiện tình huống nguy cấp hay trận chiến lớn nào, chức quan của hắn lại cao như vậy, làm sao lại bị thương tới nông nỗi này?"

    Trên tay Phạm Vệ Phương làm việc không ngừng, nhìn nhìn từng chút tốc độ của ống dẫn, lại kiểm tra một chút các thiết bị khác, xem xem có vận hành bình thường hay không, cái tên gia hỏa này, chỉ hơi sơ suất một chút thôi liền có khả năng đi về cõi cực lạc.

    "Ai biết được? Đều là bí mật, chúng ta không thể hỏi thăm."

    Kiều Sơ Dương gật đầu, thứ mà bộ đội không thiếu nhất chính là bí mật, cho nên cần phải quản lý tai và miệng cho thật nghiêm.

    Hai người đều không có chú ý tới, đôi mắt của người nằm ở trên giường hơi giật nhẹ, hàng lông mi vừa dày vừa đen nhánh như kiến.

    Phạm Vệ Phương phụ trách phối thuốc và đổi thuốc vân vân, Kiều Sơ Dương thì đứng một bên làm trợ thủ, cầm khăn ấm giúp người nọ lau mặt lau tay.
     
    Nguyentruc2408 and Koumirei like this.
  10. Gấu 123

    Messages:
    0
    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này Kiều Sơ Dương mới có cơ hội cẩn thận đánh giá người đàn ông này, làn da ngăm đen, hai từ 'cương nghị' còn không thể hoàn toàn miêu tả rõ nét khuôn mặt của hắn, đường cong cuốn hút, tựa như tác phẩm điêu khắc, hơn nữa ngũ quan của hắn lập thể, lông mi vừa dày vừa dài, mũi cao thẳng, đôi môi có chút trắng bệch. Sắc mặt không chỉ đen, còn có một loại cảm giác như màu than chì, có chút tử khí trầm trầm*, khiến cho Kiều Sơ Dương không dám thở mạnh. Con người này tuyệt đối là người thủy tinh, cần thiết phi thường cẩn thận.

    *Tử khí trầm trầm: Không có sức sống

    Cánh tay cứng ngắc, rất có cơ bắp, nếu như gồng lên, nhất định sẽ có đường cong cơ bắp rất đẹp. Móng tay được cắt rất ngắn, mấy cái ngón tay vừa thô to vừa dài, Kiều Sơ Dương chỉ có thể cầm hai ngón cùng một lúc.

    Sau khi cẩn thận hoàn thành công tác, hai người mới rời khỏi phòng, cửa sổ hơi hé mở, gió thoảng qua thổi vào phòng, khiến cho bức màn nhẹ nhàng bay phập phồng.

    Công tác thực nhẹ nhàng, cho nên sau khi hai người bận rộn xong liền ký tên vào sổ tại quầy lễ tân, viết xong liền không còn việc gì để làm nữa.

    Phạm Vệ Phương đang ăn đồ ăn vặt, mà Kiều Sơ Dương thì ngồi học từ đơn tiếng anh.

    "Di, hiện tại cô còn đang đi học sao?" Phạm Vệ Phương liếc mắt nhìn cuốn vở trong tay Kiều Sơ Dương, kinh ngạc nói.

    Kiều Sơ Dương lắc đầu: "Không có, tự học thôi, không cơ hội vào đại học, nhưng vẫn muốn học nhiều một chút, nói không chừng ngày nào đó liền có cơ hội."

    Phạm Vệ Phương gật đầu nói: "Cô là người có chí tiến thủ, không giống như tôi, đã hài lòng với hiện tại."

    Kiều Sơ Dương cười cười, không có phụ họa, mỗi người có mong muốn không giống nhau mà thôi, Phạm Vệ Phương vừa lòng với cuộc sống hiện tại, là bởi vì không có tìm được mục tiêu để nỗ lực mà thôi.

    Phạm Vệ Phương lại nói: "Nếu cô thật sự muốn thi đại học, bệnh viện của chúng ta có tổ chức một tổ học tập, có giáo viên hướng dẫn và giảng dạy, cô có thể xin gia nhập vào đó."

    Kiều Sơ Dương còn đang lo lắng vấn đề đến lớp học bổ túc ban đêm sẽ gặp khó khăn vì ra vào bệnh viện không mấy thuận tiện, không nghĩ tới Phạm Vệ Phương liền nói cho cô một tin tốt như vậy.

    "Điều kiện để gia nhập có khó không?" Kiều Sơ Dương cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, ở ngoài kia lớp bổ túc ban đêm cũng không dễ đăng ký nhập học, phải biết rằng một khi thi đậu đại học, thì đó thật sự chính là chiếc chén vàng.

    "Nghe nói phải qua bài kiểm tra mới có thể vào, toàn bộ bệnh viện của chúng ta nhiều người như vậy, chỉ có hơn hai mươi người được gia nhập vào đó, cô cảm thấy có khó không?" Dù sao nhìn sơ qua thì cảm thấy tiểu tổ học tập rất khó để vào.

    Kiều Sơ Dương lại nói: "Xác suất trúng tuyển thì thế nào? Khó vào như vậy, hẳn là có kết quả không tồi đi?"

    "Là không tồi a, mỗi năm có thể có đến bảy tám người thi đậu đi, còn có hai người đi Bắc Kinh học đâu! Thật hâm mộ, tôi cũng luôn muốn đi Bắc Kinh, muốn nhìn quốc kỳ." Trong lòng Phạm Vệ Phương quả nhiên vẫn luôn có nguyện vọng này, chỉ là cảm thấy thực lực của bản thân không đủ. Người ở cái niên đại này đều có mong muốn đến Bắc Kinh một lần.

    Kiều Sơ Dương nói: "Cũng không nhất định phải đi học mới có thể đến Bắc Kinh, nói không chừng sau này cô đổi công tác hay làm gì đó, là có thể đi đến đó."

    Phạm Vệ Phương lắc đầu lia lịa nói: "Tôi cảm thấy bây giờ khá tốt, không nghĩ tới việc sẽ đổi công tác. Nói không chừng không qua bao lâu liền phải kết hôn."

    Nói đến kết hôn, mặt Phạm Vệ Phương đỏ lên, càng giống một trái táo đỏ. Các cô gái ở niên đại này còn không có phóng khoáng như đời sau, tuy rằng sẽ không tránh né về việc gả chồng, nhưng khi nói đến vấn đề này vẫn sẽ xấu hổ đến chịu không được.

    Tổ của Kiều Sơ Dương cùng Phạm Vệ Phương trực đến 3 giờ chiều, cơm trưa sẽ có người đưa lại đây. Phạm Vệ Phương nói tuy rằng đồ ăn đưa tới sẽ ngon hơn khi ăn trực tiếp tại căn tin, nhưng cô tình nguyện đi ăn ở căn tin, như vậy các món ăn sẽ phong phú một chút. Kiều Sơ Dương không nói chuyện, cô mới đến, không có cơ sở gì để nói lên yêu ghét của bản thân.
     
    Nguyentruc2408 and Koumirei like this.
Tags:
Trả lời qua Facebook
Loading...