Đam Mỹ [Edit] Yêu Quái Chúng Ta Không Được Độc Thân - Tú Sinh

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi HuỳnhAnhTử, 21 Tháng bảy 2021.

  1. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
  2. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
  3. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
  4. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
  5. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Taidana Hitobito thích bài này.
  6. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Taidana Hitobito thích bài này.
  7. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Tác giả: Tú Sinh

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N:

    - Tiêu đề chương do editor tự đặt

    - Phó bản mới đã mở ra rồi nha

    - Phúc lợi 30/04 - 01/05 =)) set free chương này nhen

    CHƯƠNG 144: Nguy cơ

    Chương 144
    Chuột chướng, dùng hồn phách và thi thể của vô số loại chuột, thêm chướng khí vào luyện chế mà thành. Quá trình luyện chế huyết tinh tàn nhẫn, kích thích oán khí lớn nhất của chuột, khiến cho hồn phách bị bóp nát của chúng hòa thành một thể với chướng khí.

    Chuột chướng nằm giữa ranh giới vật sống và vật chết, khi ngụy trang có thể giống một màn sương mù bình thường nhất lặng yên không một tiếng động xâm nhập, nhìn như chẳng chút uy hiếp, nhưng sau khi thâm nhập vào cơ thể sẽ đem chủ thể đồng hóa mà không hề khiến chủ thể nhận ra bất thường. Đầu tiên là bề ngoài trở nên giống chuột, sau đó tính tình cũng bất tri bất giác trở nên tham lam xảo trá chẳng khác gì chuột. Dưới sự ảnh hưởng của chuột chướng, chúng sẽ đi khắp nơi săn tìm thức ăn, sau khi ăn uống no đủ, người bị đồng hóa dần dần thoái hóa thành chuột, trở thành chất dinh dưỡng cho chuột chướng hấp thu, chờ đợi lần tiếp theo được thả ra, tiếp tục tiến hành đồng hóa.

    Chuột chướng được khống chế bởi người luyện chế ra nó, người hoặc yêu bị chuột chướng đồng hóa cũng sẽ trở thành con rối bị kẻ luyện chế chuột chướng điều khiển.

    Loại dị thuật hiếm gặp này, cách luyện chế rườm rà phức tạp, người biết vốn không nhiều lắm.

    Ứng Kiệu lúc trước chỉ tình cờ thấy được trong sách cổ, lại không nghĩ rằng tùy tiện ra cửa dạo phố cũng gặp được.

    Hai mắt anh híp híp, nhìn về phía người thường tạm thời chưa bị đồng hóa kinh hoảng trốn chạy trên quảng trường. Họ có ý chạy khỏi phạm vi quảng trường cầu cứu, lại phát hiện bất kể mình làm thế nào cũng không thể ra khỏi nơi này, đành phải ghé vào mé ngoài cùng của quảng trường hướng ra ngoài khóc thét trong tuyệt vọng; có người bị người thân đồng hóa thành chuột ép cho lui đến không thể lại lui, đành phải nhịn đau rưng rưng đánh trả; có người quá mức hoảng sợ đến nỗi khủng hoảng tinh thần, xụi lơ trên mặt đất, ngay cả chạy trốn cũng không làm được, chỉ đành trơ mắt nhìn người chuột từng bước tới gần, gặm nhấm thân thể mình..

    Quảng trường này vốn dĩ có lượng người không ít, hơn nữa đêm nay còn diễn ra hoạt động công ích thu hút vô số fan và người đi đường đến xem náo nhiệt. Bảo thủ ước chừng, hiện tại ở đây có đến gần ngàn người, hơn nữa ba phần tư số lượng đã bị chuột chướng lặng im đồng hóa. Họ không hề có cảm giác khác thường về cái đầu chuột khổng lồ trên thân thể mình, trong đôi mắt đỏ tươi chỉ to bằng hạt đậu đen lộ ra cơn thèm khát đối với đồ ăn, cái miệng thuôn dài mở ra, nước dãi tanh hôi từ khóe miệng chảy xuống..

    Ứng Kiệu khó chịu nhăn mày lại, nhìn về phía đám người chuột dần dần xúm về phía họ đang đứng, suy tư cách giải quyết.

    Sách cổ chỉ đề ra vài câu chỗ đáng sợ của chuột chướng, lại không nhắc đến phương pháp giải chướng, cũng không biết là vì sách không nói, hay vốn dĩ thứ này không có biện pháp phá giải.

    "Bây giờ phải làm sao đây? Nghĩ cách truyền tin đến trong cục sao?" – Chuột chướng kết thành kết giới, hoàn toàn che chắn tín hiệu bên ngoài.

    Khương Lam che chở các em lui ra sau, khó xử nhăn nhăn mày.

    Yêu ma quỷ quái gì đều dễ đối phó, cùng lắm thì nuốt sạch tất cả là được. Nhưng những người chuột trước mắt lại không phải yêu ma quỷ quái, mới vài phút trước, họ vẫn là một đám người sống sờ sờ.

    Hiện tại tuy rằng họ đã biến thành người chuột, lại cũng chưa chắc thật sự thành quái vật.

    Khương Lam nương tay, chỉ ngăn lại người chuột tấn công lên, cố kỵ không thật sự động thủ.

    "Thời gian phỏng chừng không kịp, càng kéo dài, những người này có lẽ sẽ hoàn toàn không thể cứu được nữa." – Vẫn là nên gắng sức nghĩ cách cứu người trước.

    Ứng Kiệu đánh giá bố cục quảng trường một phen, tìm kiếm nơi có thể cho người thường ẩn nấp.

    Quảng trường chiếm diện tích rất lớn, ngoại trừ các phương tiện tập thể hình cơ bản, còn có không ít đình đài lầu các giả cổ hoặc là núi giả bàn đá cho người đi đường nghỉ chân thưởng thức.

    Anh tìm được một đình bát giác nằm trên một ngọn núi giả, chỉ vào đình nói:

    "Em dẫn mấy đứa nhỏ qua kia, sau đó đem những người thường không bị đồng hóa tạm thời dẫn đến đó sắp xếp, anh đối phó đám người chuột, tìm ra sơ hở của chúng nó."

    Ánh mắt lạnh lẽo của anh quét qua khắp nơi, chung quanh quảng trường bị chuột chướng phong tỏa, tuy rằng nhìn như không có khoảng cách gì với bên ngoài, thật ra đã tự hình thành nên một không gian độc lập khác.

    Trên người những người chuột bị đồng hóa này, đang cuồn cuộn không ngừng bị rút ra tinh khí nuôi dưỡng ngược lại chuột chướng làm nên kết giới, tiếp đó càng sâu càng mau mà hoàn toàn đồng hóa những người bình thường này thành đồng loại của mình, hình thành một vòng tròn khép kín, mạnh mẽ cột sinh mệnh của mấy trăm con người này vào chung với kết giới.

    Kết giới không thể phá vỡ bằng bạo lực, nếu làm thế, mấy trăm người bị đồng hóa này cũng hoàn toàn không có cơ hội sống sót.

    Đối phương đã đoán trước họ sẽ kiêng dè mạng sống của người thường, cho nên mới không kiêng nể gì chọn địa điểm là quảng trường lưu lượng người đông đúc.

    Âm mưu chặt chẽ như vậy, không giống vô tình hình thành, càng như là tính kế sẵn từ lâu.

    Cũng không biết, họ là trùng hợp bị đụng phải, hay đã sớm bị kẻ xấu cố ý nhằm vào, không chút đề phòng rơi vào bẫy rập.

    Một đầu khác, Khương Lam dẫn dắt đám nhỏ vừa đánh vừa lui về phía đình bát giác. Cậu có chút chật vật, đám người chuột chỉ còn lại bản năng, trở nên vô cùng hung tàn, động tác đã không còn sự chậm chạp trì hoãn của con người nữa, ngược lại linh hoạt nhanh nhẹn chẳng khác gì một đám chuột xảo trá.

    Khương Lam vừa phải che chở những người thường không bị đồng hóa đầy hoang mang lo sợ đi theo mình, vừa phải khống chế sức lực, cố gắng không tạo ra vết thương trí mạng cho đám người chuột hung tàn nhào lên tấn công.

    Đối với Thao Thiết trước nay đơn giản thô bạo mà nói, thật sự có chút khó.

    Cậu rất nhanh đã mất hết kiên nhẫn, đôi mắt tìm tòi khắp nơi một phen, từ bồn hoa rút ra hai cái cây nhỏ vừa tay, nhanh chóng bẻ sạch nhánh nhỏ, xem như vũ khí một trên một dưới đặt ngang trước người, ngăn đám người chuột nhào lên.

    Ba đứa nhỏ và Cửu Đỉnh được che chở sau người thấy thế, nóng lòng muốn thử đi trợ giúp.

    Ba đứa nhỏ không lớn, hơn nữa thêm một thiếu niên Cửu Đỉnh không quá chín chắn ghé vào cùng nhau thương lượng phân công, Cửu Đỉnh hộ phía sau Khương Lam, tức thời giúp cậu ngăn cản người chuột đánh lén, Tiêu Đồ trực tiếp hóa thành hình người, kéo đi đám người thường bị dọa nằm liệt chưa kịp phục hồi tinh thần, bảo họ theo chân mình đi trốn.

    Những người này đều đang sợ hãi, tay chân cũng mềm nhũn, có người bị người chuột cắn mất một mảnh da thịt lớn, đau đớn đến mặt mày dữ tợn.

    Nhưng mắt thấy hai đứa nhỏ tuổi không lớn đều không sợ, những người có khát vọng sinh tồn tương đối lớn đều cắn chặt răng theo sau.

    Người thường tụ lại ngày càng nhiều, hơn nữa không ít người toàn thân đều có vết thương, máu tươi kích thích người chuột, chúng nó hệt như một đám cá mập ngửi được mùi tanh phấn đấu quên mình mà nhào lên cắn xé.

    Khương Lam và Cửu Đỉnh đi trước chống đỡ, thi thoảng có vài tên thừa dịp họ chưa kịp chuẩn bị xuyên qua phòng tuyến phía trước, sẽ bị Giang Trì cảnh giác cao độ dùng gậy bóng chày hung hăng đánh văng ra.

    Gậy bóng chày là đồ nhặt, Giang Trì trong khoảng thời gian này ăn ngon uống tốt, sức lực cũng ngày càng lớn, ngay cả cặp sừng trên đầu đều càng thêm bóng loáng. Cậu nhóc thở phì phò, gắt gao nắm gậy bóng chày bảo vệ rào chắn thứ hai, động tác kịch liệt khiến tim cậu nhóc đập nhanh dần, một cảm giác xa lạ khó tả tràn ngập khắp mọi mạch máu trong người cậu nhóc, làm thần kinh căng thẳng mỗi lúc một phấn khởi.

    Trong đầu như có giọng nói không ngừng kêu gào, giết đi, tiếp tục giết chóc đi.

    Đôi mắt Giang Trì hơi hơi đỏ lên, ngón tay vì cảm xúc kích động mà run nhè nhẹ, ngay cả tinh thần cũng hoảng hốt.

    "Giang Trì cẩn thận bên trái!" – Tiếng kêu của Tiêu Đồ đột nhiên kéo lại suy nghĩ hỗn độn trong đầu cậu nhóc.

    Giang Trì giật mình, thoáng chốc tỉnh táo trở lại, thân thể theo bản năng hạ thấp người đánh trả, đem người chuột đánh lén văng ra.

    Cậu nhóc lắc lắc mạnh đầu, nắm chặt gậy bóng chày, bỏ qua giọng nói tràn ngập mê hoặc kia, nét mặt dần dần kiên định lên.

    * * *

    Họ vừa đánh vừa lui, che chở những người thường còn lại đến đình bát giác.

    Đình bát giác được xây trên núi giả, không quá cao, nhưng chiếm cứ ưu thế địa thế, tầm nhìn rất tốt, càng dễ phòng thủ.

    Người thường kinh hồn chưa định mà tập trung trong đình bát giác, nhìn Khương Lam vẫn sắc mặt thong dong, người lớn gan một chút lấy hết can đảm dò hỏi.

    Khương Lam không thể giải thích nguyên do cho họ, huống hồ sự kiện liên lụy phạm vi lớn đến dường này, người thường cuối cùng chắc chắn sẽ bị thôi miên bóp méo ký ức, hiện giờ giải thích cũng vô dụng.

    Cậu trầm ngâm một lát, đưa ra một cách nói càng có thể trấn an cảm xúc:

    "Tôi đã báo cảnh sát rồi, chờ cảnh sát đến sẽ biết chuyện này là thế nào, chúng ta chỉ cần cố gắng duy trì đến khi cảnh sát tới là được."

    Có lẽ là do bản năng tín nhiệm bộ máy quốc gia sinh ra đã có, lại hoặc là khát vọng đối với sinh tồn, một đám người thường kinh hồn chưa định dần dần bình tĩnh lại, thanh niên trai tráng không bị thương lấy hết can đảm tự phát mà cùng đứng chung một chỗ với nhóm Giang Trì đang phòng thủ.

    Trên quảng trường, người chuột kết bè kết đội, còn có một số người thường không đuổi kịp bước chân của nhóm chạy trốn kinh hoảng tứ tán lung tung khắp nơi.

    Ứng Kiệu đang bám chân người chuột, lấy sức của một người kéo lại một nửa số lượng người chuột, hẳn vẫn đang tìm kiếm phương pháp phá chuột chướng

    Khương Lam nhìn nhìn nhóm người phía dưới, làm Cửu Đỉnh bảo vệ đình bát giác cho tốt, cậu đi xuống dẫn những người thường còn lại mang đến đây.

    Khương Lam nhảy xuống núi giả, hướng về phía sân khấu đi đến – cậu thấy nơi đó dường như vẫn còn vài người thường trốn tránh.

    Người chuột bị dục vọng tham ăn điều khiển, cũng không hề sợ hãi, thấy có người nhảy xuống, lại phấn đấu quên mình mà nhào lên. Không cần lo trước lo sau, lúc này Khương Lam hành động nhẹ nhàng hơn trước nhiều, xách theo một đám người chuột bám phía sau như một cái đuôi, đến gần sân khấu thì tiện tay kéo đứt vài sợi dây cáp đèn bó một đám người chuột lại với nhau như bó bánh chưng.

    Người chuột răng cửa sắc nhọn, dây cáp hẳn không vây được quá lâu, nhưng thời gian cầm chân bọn chúng có thể khiến Khương Lam rảnh tay tìm người.

    Đem một đám người chuột trói lại vòng lên cây, Khương Lam vỗ vỗ tay hô:

    "Còn ai sống sót không, đều ra ngoài đi theo tôi."

    Phía dưới sân khấu truyền đến tiếng động, lục tục có người từ dưới màn sân khấu chui ra hoặc bò ra từ thùng chứa đạo cụ.. Khương Lam đếm nhân số, thấy Bạch Du giãy dụa đứng lên từ một đống trang phục cũng sửng sốt:

    "Sao anh cũng ở đây?"

    Lúc sự cố phát sinh, Bạch Du còn chưa lên đài, cậu tưởng rằng người này không đến.

    Bạch Du hiện tại vô cùng chật vật, kiểu tóc và trang phục được tỉ mỉ chăm chút đều rối loạn, thấy Khương Lam, trong mắt hắn vừa chứa giật mình vừa ẩn hiện vui mừng, sau khi nhìn đến một đám người chuột giãy giụa cắn xé dây cáp phía sau Khương Lam bỗng co rúm lại:

    "Tôi được mời đến tham gia hoạt động công ích."

    Mắt thấy lại có người chuột từ bốn phía xúm đến, Khương Lam không có thời gian trò chuyện với Bạch Du, chỉ chỉ về phía đình bát giác phía xa:

    "Đều đi theo tôi, chạy về phía ngôi đình kia."

    Sân khấu có năm sáu người ẩn nấp, ngoại trừ Bạch Du còn có trợ lý của hắn, dư lại đều là nhân viên công tác tổ chức hoạt động.

    Họ tuy rằng bị dọa sợ, nhưng nấp đi kịp thời, không bị thương gì nặng. Nghe Khương Lam nói, một đám người lập tức dùng hết sức bình sinh chạy về phía đình bát giác. Bạch Du chạy gần phía sau, nhưng không chạy được vài bước tốc độ đã dần dần chậm lại, cuối cùng biến thành người chạy bét, chân trái còn có chút hơi thọt.

    Hai người chuột thấy thế nhanh chóng thay đổi mục tiêu, đột nhiên nhào về hướng hắn-

    Hô hấp Bạch Du cứng lại, kinh hoảng nhắm chặt mắt, lại không chờ đến đau đớn đoán trước, hắn hoảng sợ mở mắt ra, thấy được bóng lưng Khương Lam ngăn cản hai tên người chuột, ỷ vào sức lớn trực tiếp xách hắn lên kẹp dưới cánh tay đuổi theo đội ngũ.

    Bạch Du: "..."

    Hắn há to miệng hô hấp không khí, run giọng nói:

    "Đạ tạ, anh lại cứu tôi lần nữa."

    Khương Lam không rảnh nói chuyện, chỉ thuận miệng trả lời:

    "Thuận tay thôi, không cần cám ơn."

    * * *

    TIỂU KỊCH TRƯỜNG:

    Bạch Du: Ơn cứu mạng, nên lấy thân báo đáp

    Lam tể (lắc đầu) : Không cần, đã lâu tôi không còn ăn thịt người nữa

    Bạch Du: ?
     
    Taidana Hitobito thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng năm 2022
  8. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
    Tác giả: Tú Sinh

    Editor: HuỳnhAnhTử

    E/N:

    - Tiêu đề chương do editor tự đặt

    - Chú thích về Nhĩ Thử ở trong #2 đầu topic nha. Thử ở đây nghĩa là chuột. Mọi chú thích và hình ảnh đều do HuỳnhAnhTử sưu tầm và thực hiện

    - Phúc lợi 30/04 - 01/05 =)) set free chương này

    CHƯƠNG 145: Nguy cơ giải trừ

    Chương 145
    Khương Lam che chở nhóm người này một đường lui lại, trong lúc đi qua vị trí của Ứng Kiệu, xa xa đáp lại nhau một ánh mắt, không tiếng động dò hỏi tình hình của anh.

    Ứng Kiệu dần dần đảo mắt quan sát mấy người đi bên cạnh Khương Lam, lia đến Bạch Du bị Khương Lam kẹp trong tay thì dừng một chút, anh thật sâu nhìn chăm chú Khương Lam, nhẹ nhàng lắc đầu.

    Khương Lam mắt lóe lóe, đã hiểu được ý của anh.

    Cậu tiếp tục dẫn dắt những người khác chạy đến đình bát giác, chung quanh đình có không ít người chuột bao vây, chúng nó không ngừng động tác muốn bò lên, nhưng lại bị những người sống sót chiếm cứ ưu thế vị trí lần lượt đuổi xuống.

    Ngoại trừ nhóm Cửu Đỉnh, không ít người thường một lần nữa được đánh thức ý chí cầu sinh đều canh giữ bốn phía đình bát giác, hoặc cầm gạch đá hoặc cầm nhánh cây, căng thẳng đề phòng người chuột đột phá vòng phòng thủ.

    Khương Lam kéo dây cáp đèn tiến lên, thực hiện lại thao tác cũ, xâu người chuột thành một chuỗi, làm những người còn lại nhân cơ hội đi lên, cuối cùng mới dắt Bạch Du lên trên.

    Chân Bạch Du lúc trước bị thương trong khi chạy trốn fan ở đường bộ ven sông, vốn còn chưa lành hẳn, hôm nay lại vận động mạnh khiến vết thương nặng thêm lên, mắt cá chân đã hết sưng lại lần nữa tấy đỏ.

    Khương Lam đặt Bạch Du xuống chỗ đất trống, bảo hắn ngồi nghỉ ngơi một chút.

    Bạch Du một lần nữa chân thành mà nói cám ơn Khương Lam, khập khiễng từ trên đất đứng dậy, muốn gia nhập nhóm phòng thủ giúp đỡ:

    "Lúc trước tôi có đi khám rồi, bong gân mà thôi, không quan trọng."

    "Du ca, anh đừng cậy mạnh." – Trợ lý vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, khuyên bảo – "Bác sĩ nói anh phải nghỉ ngơi, không thể vận động mạnh, không thể đứng quá lâu."

    Khương Lam cũng nhăn mày, giơ tay ngăn cản hắn:

    "Người bệnh thì nên nghỉ ngơi cho tốt, cũng không thiếu anh một người."

    Bạch Du bộ dáng thoạt nhìn trói gà không chặt, chân còn bị thương, lại nhào lên tiền tuyến, quả thật chính là tự đưa đầu người cho đám người chuột.

    Nhưng hắn rốt cuộc cũng có lòng tốt muốn giúp, Khương Lam không muốn đả kích sự tích cực của Bạch Du, đổi một lý do khác uyển chuyển hơn.

    "Có phải tôi lại gây phiền toái cho anh không?" – Bạch Du nghe vậy có chút buồn bã gục đầu xuống, lông mi đen nhánh mảnh dài rũ xuống nhẹ nhàng như cánh bướm, lan tràn thành một mảnh bóng ma trên gò má.

    Bạch Du xinh đẹp, người khác chật vật đều là mặt mày xám tro thê thê thảm thảm, nhưng hắn cả người chật vật ngược lại còn sinh ra vài phần khí chất bất lực yếu ớt.

    Người bệnh khác dưỡng thương trong đình thấy thế, vừa kinh ngạc cảm thán Bạch Du ngoài đời còn đẹp hơn cả trong TV, vừa nhịn không được sinh lòng thương tiếc. Nếu không phải tình hình thật sự nguy cấp, họ thậm chí còn muốn mở lời an ủi.

    Nhưng Khương Lam lại không có một chút tâm trạng thương hương tiếc ngọc nào, cậu phảng phất như không hề chú ý đến nét uể oải trên mặt Bạch Du, có lệ xua xua tay nói:

    "Đừng nghĩ quá nhiều."

    Sau đó Khương Lam lập tức xoay người đi giúp nhóm Cửu Đỉnh xua đuổi người chuột.

    Sạch sẽ lưu loát, không chút do dự.

    "..."

    Bạch Du nhịn không được ngẩng đầu nhìn bóng lưng phía trước, trong mắt xẹt qua một tia thâm sâu, lại nhanh chóng biến mất.

    * * *

    Thời gian chậm chạp trôi qua, trên quảng trường, Ứng Kiệu còn đang không ngừng tìm kiếm sơ hở của đám người chuột. Mà đình bát giác bên này, lại nghênh đón từng đợt nối tiếp từng đợt tấn công của đám người chuột.

    Thời gian càng lâu, động tác của người chuột lại càng nhanh nhẹn linh hoạt, tứ chi chúng nó cũng dần dần bắt đầu mọc ra lông xám, đầu ngón tay kéo dài, móng tay biến thành vuốt sắc bén nhọn, lúc nhảy dựng lên gần như có thể với đến đình bát giác.

    Người phòng thủ thay phiên nhau mấy đợt, lại trước sau không đợi được cảnh sát đến chi viện, ai nấy đều bắt đầu nôn nóng bất an.

    Lúc này không biết là ai đột nhiên thét to một tiếng, mọi người quay đầu lại xem, bỗng thấy giữa đình bát giác, một tên người chuột đang định bổ nhào vào một nữ sinh tuổi trẻ ý muốn cắn đứt cổ đối phương, nữ sinh hoảng loạn liều mạng đẩy đầu của nó ra.

    Người chuột há to miệng, nước dãi không ngừng nhỏ giọt.

    Những người khác chậm nửa nhịp mới phản ứng lại đây, ba chân bốn cẳng mà xông lên kéo người chuột ra.

    Nhưng bỗng nhiên, biến cố đột ngột phát sinh, mấy người bị thương khá nghiêm trọng bỗng nhiên nhảy dựng lên, trên mặt mọc ra lông chuột màu xám, miệng bắt đầu kéo dài để lộ hàm răng sắc nhọn, chi chi kêu lên nhào về phía người thường..

    Đình bát giác tạm thời yên ổn tức khắc trở nên hỗn loạn, hàng rào phòng thủ phối hợp ăn ý ngay lập tức xuất hiện kẽ hở, có người dưới cơn hoảng loạn bất ngờ bị người chuột nhào lên đè xuống đất, những người chuột khác nhân cơ hội nhào lên mở rộng chỗ hổng vọt lên trên đình.

    Đám người tụ tập ở đình bát giác hoảng loạn mà bỏ chạy tứ phía.

    Khương Lam lớn tiếng gọi người trở về, nhưng họ đã bị dọa sợ, chỉ biết chạy trốn theo bản năng, nháy mắt đã chạy ra thật xa.

    Trong đình chỉ dư lại một số ít người thật sự không thể chạy được và người hoàn toàn tuyệt vọng từ bỏ chống cự.

    Nhóm Khương Lam và Cửu Đỉnh còn đang xua đuổi người chuột, nhân lúc cậu mới vừa kéo một gã người chuột đang định nhào lên cắn người thường ném xuống núi giả, một đầu khác bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu kinh hoàng của Bạch Du:

    "Khương Lam!"

    Mới vừa quay đầu lại, cậu đã thấy một tên người chuột cắn cánh tay Bạch Du, trong cổ họng phát ra tiếng kêu chi chi đầy thỏa mãn.

    Trợ lý bên cạnh Bạch Du đã bị dọa đến nằm liệt, khuỷu tay chống trên mặt đất không ngừng lùi về phía sau.

    Khương Lam bước nhanh tiến lên, hai tay nắm lấy cái mõm dài của người chuột mạnh mẽ tách ra, ném nó sang bên.

    Cánh tay Bạch Du không ngừng đổ máu, mơ hồ thấy được xương cốt ẩn hiện qua miệng vết thương, hắn đau đến không ngừng thở gấp, lại cố nén không kêu ra tiếng, mồ hôi lạnh to như hạt đậu theo trán hắn chảy xuống.

    "Miệng vết thương quá sâu." – Khương Lam khom lưng kiểm tra vết thương – "Phải mau chóng cầm máu."

    Cậu chuyên chú nhìn vết thương của Bạch Du, hoàn toàn không chú ý đến phía sau.

    "Cẩn thận!" – Bạch Du bỗng nhiên kêu lên đầy sợ hãi, phấn đấu quên mình mà nhào lên muốn thay Khương Lam chắn đi người chuột tấn công sau lưng.

    Nhưng tay Khương Lam lại ấn chặt hắn trên nền đất, Bạch Du ngược lại bị kéo giật lùi, liên lụy đến miệng vết thương, nhất thời đau đến mặt mày vặn vẹo.

    Hết thảy xảy ra trong một giây ngắn ngủi, Bạch Du chỉ có thể trơ mắt nhìn vuốt chuột bén nhọn lao về hướng lưng Khương Lam-

    Móng vuốt người chuột sắc lẻm lóe lên ánh sáng tối tăm đầy bất tường, thế công không thể chống đỡ.

    Trên mặt gã trợ lý nhút nhát vừa rồi lộ ra một nụ cười đắc ý, lại vào lúc tiếp xúc đến lưng Khương Lam, nụ cười ấy bỗng nhiên cứng lại-

    Móng vuốt sắc bén khó khăn lắm mới chạm được đến quần áo Khương Lam, lại không thể tiến lên phía trước dù chỉ một xen-ti-mét.

    Gã bấy giờ mới nhận thấy mình trúng kế, lập tức muốn bứt ra, lại bị nhóm Cửu Đỉnh Tiêu Đồ vây quanh chặn đường.

    Khương Lam bấy giờ mới buông cánh tay Bạch Du xuống, đi qua xách cổ trợ lý lên đánh giá:

    "Chính là mi thả chuột chướng sao?"

    Lúc trước dẫn người chạy ngang qua quảng trường, cậu và Ứng Kiệu mắt đối mắt, lập tức hiểu được ý đồ của đối phương.

    - Ứng Kiệu hoài nghi kẻ khống chế chuột chướng xen lẫn trong đám người thường.

    Người chuột bị đồng hóa không hề có trí khôn, chúng nó chỉ còn lại bản năng săn mồi. Nhưng trong lúc dây dưa kéo chân đám người chuột, Ứng Kiệu phát hiện, ban đầu chúng nó tán loạn không chút trật tự, dần dần lại biết tấn công theo kế hoạch.

    Anh lập tức suy đoán kẻ khống chế chuột chướng cũng ở trong quảng trường, hơn nữa rất có khả năng ẩn thân ngay giữa những người thường, tùy thời điều chỉnh hành động của đám người chuột.

    Khương Lam hiểu ngầm ý anh, lui về giữ đình bát giác, làm bộ chẳng chút đề phòng, không cảm giác được nguy hiểm, vừa âm thầm quan sát đám người.

    Sau đó không chút nào ngoài ý muốn mà phát hiện hành động khác thường của trợ lý Bạch Du.

    Chuột chướng xâm nhập vào cơ thể có thể dần dần đồng hóa nhân loại, nhưng sự đồng hóa này cũng không phải không có hạn chế, đừng thấy chuột chướng ngưng tụ bên nhau nhìn giống một mảng sương mù rất lớn, thật ra nó là từng giọt từng giọt nước màu xám hội tụ mà thành. Bọt nước này có thể lặng yên không tiếng động xâm nhập cơ thể, đồng hóa nhân loại. Mà bọt nước nhiều hay ít, quyết định bởi số lượng người bị chuột chướng đồng hóa, đều có hạn lượng.

    Kẻ khống chế đem phạm vi vòng trong quảng trường, hơn nữa còn có một bộ phận người không bị đồng hóa đã nói lên chuột chướng không đủ để đồng hóa tất cả mọi người.

    Nhưng mới vừa rồi đình bát giác lại bỗng nhiên có người thường biến thành người chuột, sinh ra hỗn loạn, khả năng duy nhất chính là kẻ khống chế giấu ngay giữa họ, cố ý thả thêm chuột chướng ra để gây khủng hoảng, quấy rầy trận tuyến phòng thủ.

    Tuy rằng trợ lý vẫn luôn biểu hiện thành thật vô hại, lúc thả chuột chướng cũng rất cẩn thận, nhưng Khương Lam vẫn bắt giữ được sự khác thường của gã trong nháy mắt đó.

    Khương Lam làm bộ không biết, thậm chí cố ý tạo cơ hội cho đối phương đánh lén, là vì khiến gã để lộ sơ hở mà thôi.

    Sắc mặt trợ lý nghẹn đỏ bừng, hô hô cười lên hai tiếng đầy quái dị:

    "Là ta thì thế nào?"

    Khương Lam híp híp mắt, ánh mắt chuyển về phía Bạch Du:

    "Đây là trợ lý của anh? Theo anh bao lâu rồi?"

    "Đúng vậy." – Sắc mặt Bạch Du lập tức trở nên kinh hãi, lắp bắp giải thích cho chính mình – "Là trợ lý tôi mới nhận, còn không đến một tháng, vẫn đang trong thời gian thử việc.."

    Hắn vừa áy náy vừa không biết làm sao, ngay cả cánh tay đang đổ máu cũng không rảnh lo, giọng nói càng lúc càng thấp:

    "Tôi không biết đó là quái vật, thật xin lỗi.."

    Tầm mắt Khương Lam dừng trên người Bạch Du một lát, lại quay đầu đánh giá trợ lý, sắc mặt lạnh lùng:

    "Cho mi cơ hội cuối cùng, thu chuột chướng lại."

    Tròng mắt trợ lý xoay tròn, lộ ra nét xảo trá:

    "Mi thả ta trước, ta sẽ thu chuột chướng về." – Gã trắng trợn táo bạo uy hiếp – "Bằng không lại qua một tiếng nữa, tất cả những người này đều sẽ biến thành chất dinh dưỡng cho chuột chướng. Đến lúc đó phạm vi chướng khí mở rộng, sẽ có nhiều người hơn nữa bị đồng hóa.."

    Thấy ánh mắt Khương Lam càng lúc càng lạnh lẽo, gã không chút sợ hãi mà nói:

    "Mi giết ta, chuột chướng mất khống chế, những người đó một tên cũng chẳng sống được."

    Nói xong gã gắt gao nhìn chằm chằm Khương Lam, chờ mong nét phẫn nộ bất lực hiện lên trên mặt cậu.

    Nhưng sắc mặt Khương Lam hoàn toàn không chút thay đổi.

    Cậu nhìn trợ lý, lộ ra nụ cười đầy thâm ý, nhìn Ứng Kiệu đến gần, bóp cổ trợ lý nâng lên cao cao, giọng điệu buồn rầu:

    "Không biết nấu tên này thành canh, có đủ cho một ngàn người ở đây chia nhau một ngụm không nữa."

    Ngữ khí thật giống như cậu mới vừa bắt được một con gà, lo lắng canh gà không đủ chia phần.

    Trợ lý: "?"

    Gã hơi hơi hoảng loạn, lại vẫn miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh:

    "Mi giết ta, những người này đều không sống được!"

    "..."

    – Khương Lam quay đầu nhìn gã, cười như không cười – "Sao ta lại nghe nói ăn thịt Nhĩ Thử có thể giải bách độc nha?"

    "!"

    Trợ lý hoảng sợ trừng lớn mắt, giương miệng nói không nên lời.

    Gã không rõ Khương Lam làm cách nào nhìn thấu chân thân của mình, rõ ràng đối phương đã từng hứa hẹn.. tuyệt đối không một ai có thể nhìn ra nguyên hình của gã.

    Ứng Kiệu nhìn Nhĩ Thử, lạnh lùng nói:

    "Không cần lãng phí thời gian, rút máu của nó là được, anh có cách."

    Nhĩ Thử vẫn luôn giả vờ bình tĩnh rốt cuộc hoảng sợ, gã đột nhiên vứt ra cái đuôi thật dài tấn công Khương Lam, làn da nhanh chóng bao trùm một lớp lông xám phòng thủ cực tốt, cùng lúc đó, móng vuốt bén nhọn cũng đánh úp về phía mặt cậu-

    Nhưng Khương Lam lại dễ như trở bàn tay phá đi đòn tấn công của gã, nắm lấy cái đuôi dài xách ngược Nhĩ Thử lên.

    Lúc này trợ lý đã hoàn toàn biến thành bộ dạng Nhĩ Thử, một con chuột khổng lồ treo ngược giữa không trung giãy giụa vặn vẹo.

    Phần đầu tựa chuột lại giống thỏ, thân thể thon dài màu xám, cái đuôi thô tráng rất có lực. Gã vặn vẹo phát ra thanh âm quái dị từa tựa tiếng chó sủa, ý đồ làm người chuột nghĩ cách cứu viện.

    Nhưng động tác Khương Lam còn nhanh hơn cả người chuột, năm ngón tay cậu lập tức khép lại thành đao, cắt nhẹ một đường ở phần cổ Nhĩ Thử, nó lập tức đầu mình chia cách, máu tươi xám xịt phun trào mà ra.

    Ứng Kiệu chờ bên cạnh một tay hấp thụ máu, một tay nâng lên trời, dòng khí kích động, chỉ nghe ầm ầm một tiếng sét đánh ngang tai nổ vang trời, mưa to trong khoảnh khắc kéo tới.

    Máu Nhĩ Thử bốc hơi như hơi nước, nhanh chóng hòa vào nước mưa. Chướng khí bốn phía quảng trường được nước mưa tưới dần dần biến mất, đám người chuột bị đồng hóa mịt mờ đứng dưới mưa, da lông màu xám trên mặt và tứ chi dần dần bắt đầu biến mất.

    Đầu Nhĩ Thử lăn xuống đất, còn chưa hoàn toàn chết hẳn.

    Khóe mắt nó muốn nứt ra mà nhìn thân thể mình khô quắt hóa thành một nắm tro tàn, bỗng nhiên rít một tiếng, dùng hết tia sức lực cuối cùng, cắn Bạch Du đứng gần nhất.

    Bạch Du chưa có chuẩn bị, kêu lên sợ hãi liều mạng dùng chân đạp nó ra, Nhĩ Thử lại gắt gao cắn chặt không nhả, đôi mắt đỏ sậm phẫn nộ trừng lớn, dần dần mất đi sức sống.

    * * *

    TIỂU KỊCH TRƯỜNG:

    Lam tể (bóp cổ tay) : Em còn chưa được ăn thịt Nhĩ Thử bao giờ đâu.

    Long Long (nhíu mày) : Thịt chuột quá dơ, tụi mình về nhà ăn đá quý.

    Nhĩ Thử: ? Mợ nớ!
     
    Taidana Hitobito thích bài này.
  9. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
  10. HuỳnhAnhTử Always keep the faith - Hope to the end

    Bài viết:
    216
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...