Chương 210: Đi Tử Linh Quốc Bấm để xem "Thả chúng tôi ra ngoài! Các ngươi thật to gan, ngay đến sứ giả Tử Linh Quốc cũng dám nhốt lại." Những người bị nhốt vào địa lao Sở gia, độc chưa được giải, căn bản không cách nào chạy ra ngoài, chỉ có thể ở nơi này hò hét ầm ĩ. "Sứ giả! Các ngươi chỉ là mấy con chó được nuôi bên mình phụ hoàng ta mà thôi, lại xem bản thân quan trọng đến vậy!" Tử Tinh Châu khinh thường nói. "Thất hoàng tử điện hạ, Thất hoàng tử điện hạ, ngươi.." Cơn giận trong lòng họ bừng bừng. Bởi vì không có phòng bị vị hoàng tử điện hạ này, mới trúng phải chiêu, trúng độc, nếu không sao lại rơi vào tình cảnh như bây giờ. Sở Cửu Ca nói: "Đừng phí lời nhiều như vậy, muốn giải độc hay không? Muốn được thả ra hay không? Thành thật khai ra hết." "Nhanh nói đi!" Tử Tinh Châu lạnh giọng nói, kỳ thực hắn cũng rất kiếu kỳ. Thì ra lần đó Tử Kha và Tử Tâm chạy thoát rồi trở lại, lại bị người của hội đấu giá Cửu thiên cảnh cáo, không dám manh động đụng đến Sở gia Xích Linh Quốc. Nhưng mà Tử Tâm và Tử Kha cũng không cam chịu dừng lại, hai ba ngày lại đi cáo trạng, đi khóc, thậm chí còn tặng không ít bức họa về Sở Tuyền Nguyệt cho Tử Hoàng. Tranh chỉ có thể nhìn, người thật lại không có được, Tử Hoàng cũng bức bối lắm chứ, lại không dám thật sự cưỡng chế, chọc giận hội đấu giá Cửu thiên, cho nên lấy danh nghĩa thọ yến đến mời người. Bọn chúng cũng không ngờ đến Tử Hoàng mời gia chủ Sở gia tham gia thọ yến, gia chủ Sở gia lại từ chối, dẫn đến việc đánh nhau. Kỳ đại nhân nói: "Tha cho chúng tôi, các ngươi phối hợp thật tốt, chỉ cần đến lúc đó Sở gia chủ ngoan một chút, có lẽ Bệ hạ sẽ không làm khó các ngươi." Mấy đạo độc châm màu đen bay ra, tiếp đến bên trong lao phòng truyền ra một trận tiếng rú. Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Các ngươi tiếp tục ở lại đây suy nghĩ, người nên phối hợp thật tốt là ai?" Tử Tinh Châu cũng biết lúc trước ánh mắt không ưa của Sở Cửu Ca khi nhìn hắn là do những việc Tử Kha và Tử Tâm đã làm, lại không ngờ rằng bọn chúng lại không biết sống chết như vậy đắc tội Cửu Ca, bây giờ còn kéo thêm lão già một bó tuổi mà sắc tâm không bỏ kia tham gia vào. Tử Tinh Châu nói: "Cửu Ca, ngươi quyết định làm thế nào? Vô luận ngươi làm gì ta cũng ủng hộ ngươi." "Ta cần phải đi hỏi ý của mẫu thân." Sở Cửu Ca nói. "Ca nhi!" Nhìn thấy nữ nhi mình đến tìm, trên mặt Sở Tuyền Nguyệt lộ ra nụ cười dịu dàng. Sở Cửu Ca nói: "Mẫu thân, lời mời lần này của Tử Hoàng, người có ý định thế nào? Nếu như mẫu thân không muốn đi, không muốn đi gặp tên Tử Hoàng đó, thì không đi! Sau này tìm cơ hội thu thập. Nếu như mẫu thân muốn đi, con đi với người." Sở Tuyền Nguyệt nói: "Nếu như ta không đi, Xích Linh Quốc e là cũng phải có đại biểu đi, đến lúc đó Tử Hoàng chuốc giận lên chúng, e là có đi không về. Chúng ta cũng không thể một mực trốn tránh, ta chuẩn bị đi. Nhưng mà Ca nhi, con không thể mạo hiểm với ta." "Mẫu thân, con bây giờ là nội môn đệ tử Thái Vân Tông, hơn nữa tông chủ Thái Vân Tông còn thiếu con một ân tình lớn! Chúng ta chỉ việc đi đến Tử Linh Quốc là được, con xem Tử Hoàng dám làm gì mẫu tử hai người chúng ta? Ông ta nếu như thực sự dám làm bậy, vậy thì ông ta hãy đợi làm kẻ địch của tông môn lớn nhất thất quốc Thái Vân Tông đi!" Sở Cửu Ca cười nói. Nguy cơ của Thái Vân Tông được giải trừ, phó tông chủ cũng đã trở về tông môn, nói rõ đầu đuôi sự việc, Vân tông chủ phi thường cảm kích cô và Dung Uyên, nhưng lại không biết báo đáp thế nào. Nếu như cô đưa ra đề nghị Thái Vân Tông bảo hộ, chống đối với Tử Linh Quốc, Vân tông chủ cũng tuyệt đối không từ chối cô. Có hậu thuẫn là tông môn lớn nhất thất quốc Thái Vân Tông, nên Sở Cửu Ca có tự tin đi đến Tử Linh Quốc tham gia thọ yến của Tử Hoàng, hơn nữa Tử Hoàng cũng không làm gì được cô. Sở Tuyền Nguyệt cười nói: "Ca nhi đi xa một chuyến, đã trở nên lợi hại như vậy, mẫu thân rất vui mừng! Nếu như Ca nhi đã có chủ ý, vậy thì ta sẽ nghe theo an bài của con vậy." "Được!" Cửu thúc vẫn luôn đi sau Sở Cửu Ca, Cửu thúc trầm thấp nói: "Tiểu Cửu và phu nhân phải đi tham gia thọ yến của Tử Hoàng? Ta cũng đi." Sở Cửu Ca nhìn về Cửu thúc, phát hiện đáy mắt Cửu thúc tràn đầy bạo lực, Sở Cửu Ca nói: "Cửu thúc, tư thế này của người là muốn mưu sát Tử Hoàng trên thọ yến sao?" "Ta muốn giết đi ông ta, ông ta đáng chết!" Lòng Cửu thúc bùng cháy ngọn lửa giận. Sở Cửu Ca nói: "Lần này đi Tử Linh Quốc, chúng ta đương nhiên không có thật lòng đi chúc thọ cho Tử Hoàng. Ta còn phải tìm người trước đó ám toán mẫu thân ta, còn phải tìm tên phụ thân không chịu trách nhiệm đó, thu thập ông ta một trận thật tốt. Cửu thúc người có nguyện ý giúp ta hay không?" Mà Tử Hoàng là một người phi thường đáng nghi! Cửu thúc gật đầu nói: "Đương nhiên nguyện ý!" Tên nam nhân kia! Phụ thân thân sinh của tiểu Cửu, nghĩ đến đó Cửu thúc đằng đằng sát ý, hơi thở cả người trở nên nguy hiểm. Nếu như thật sự tìm được, ông cũng muốn phanh thây tên đó ra từng mảnh. "Cửu thúc muốn giúp đỡ, trước tiên Cửu thúc cần phối hợp ta trị liệu cho thật tốt, ta sẽ trị khỏi cho Cửu thúc, đến lúc đó Cửu thúc trở nên vừa lợi hại vửa anh tuấn, chúng ta cùng báo thù cho mẫu thân." Sở Cửu Ca cười nói. "Ta bây giờ có thể được trị khỏi?" Cửu thúc ngẩn ra. "Đương nhiên, người cũng biết bây giờ con đã tu luyện đến đệ nhị trọng rồi, đối với tình trạng bên trong thân thể người rõ như lòng bàn tay, chúng ta từng bước đột phá, chỉ cần linh lực đạt đến, chỉ tốn thêm chút thời gian là có thể trị khỏi cho Cửu thúc rồi." Sở Cửu Ca tự tin nói. "Ừm! Tiểu Cửu là lợi hại nhất rồi." Trong mắt ông tràn đầy niềm vui. Ông là muốn hồi phục, lực lượng bây giờ quá yếu rồi, không đủ để bảo vệ tiểu Cửu và phu nhân, khiến cho ông cực kỳ bất mãn. Ông lúc trước không quan tâm dung mạo, nhưng mà cảm thấy trở nên tuấn mỹ một chút, tiểu Cửu và phu nhân nhìn thấy cũng sẽ thoải mái hơn. Sở Tuyền Nguyệt an bài các việc rời khỏi Xích Linh Quốc, Sở Cửu Ca thì phối chế đan dược, bắt đầu tiến hành trị liệu cho Cửu thúc. Rất nhanh liền đến ngày xuất phát, sứ giả Tử Linh Quốc bị lôi ra từ trong địa lao, bề ngoài thì giống như lúc vừa đến, nhưng mà ánh mắt chúng nhìn Sở Cửu Ca không còn sự cao cao tại thượng nữa, mà là sợ hãi. Dù sao Sở Cửu Ca đã để cho bọn chúng nếm trải trăm ngàn loại độc của cô ở trong địa lao, đem bọn chúng hành hạ đến sống không bằng chết, bây giờ thân thể bọn chúng vẫn mang kịch độc, nếu như không ngoan ngoãn nghe lời, bọn chúng tuyệt đối sẽ chết rất thảm. Sở Cửu Ca này trông rất xinh đẹp, kỳ thực là một ác ma. "Sở gia chủ, Cửu tiểu thư, mời lên xe ngựa!" Kỳ đại nhân cung cung kính kính nói. Tử Tinh Châu cũng đi theo đội ngũ này trở về Tử Linh Quốc, Xích Kiêu tiễn bọn họ ra thành, sau đó được thuộc hạ truyền lại tin tức: "Bệ hạ, Dung Vương điện hạ lại rời khỏi Xích Linh Quốc dưỡng bệnh rồi." Khóe miệng Xích kiêu run run, dưỡng bệnh là giả, đuổi theo vị hôn thê mới là thật thì có! Nghĩ đến nhân mã mà đứa con bất hiếu đó giao cho ông, ông cũng nên hành động rồi, không thể để lão bất tử Tử Linh Quốc ức hiếp con dâu ông được. Xe ngựa gấp rút lên đường, đi được nửa đường chẳng chút sóng gió, nhưng mà khi chuẩn bị bước vào Tử Linh Quốc, Sở Cửu Ca lại phát hiện trong bóng tối ẩn giấu không ít sát thủ lợi hại. Vị trí ẩn nấp của những sát thủ này, dưới sự cảm ứng của bất tử sinh mệnh chi đồng không một ai thoát khỏi, lúc này đáy mắt Cửu thúc cũng lóe qua sát ý, chuẩn bị tùy thời diệt đi những tên không biết sống chết này.
Chương 211: Lặng lẽ giải quyết Bấm để xem Sở Cửu Ca nói: "Cửu thúc, đợi thêm chút! Đừng vội, xem bọn chúng sẽ nhịn đến lúc nào mới động thủ, đến lúc đó người đi bảo vệ cho mẫu thân là được." "Vậy ngươi cẩn thận!" Cửu thúc trầm thấp nói. Đối phương là những tên sát thủ đạt tư cách, vô luận là thủ đoạn ấn nấp hay là tính nhẫn nại, trong thất quốc cũng là số một. Đáng tiếc bọn chúng gặp phải là Sở Cửu Ca và Cửu thúc, cho nên mới bị phát hiện. Những sát thủ này không hề hay biết, nhất cử nhất động lúc này của bọn chúng đã nằm trong tầm quan sát của Sở Cửu Ca. Trước thời khắc bọn chúng động thủ, Sở Cửu Ca nói với Tử Tinh Châu và mẫu thân: "Cẩn thận, có sát thủ, bảo vệ tốt cho bản thân." Cô vận chuyển Lôi Hình Quyết, hóa thành một đạo tàn ảnh, biến mất trước mặt bọn họ! Ngay sau khi Sở Cửu Ca biến mất, "Viu viu viu!" Vô số lợi tiễn xông về phía của họ, những hộ vệ đó sắc mặt đại biến. Bọn chúng kinh ngạc nói: "Nguy hiểm, bảo vệ tốt cho Sở gia chủ và Thất hoàng tử!" "Rầm rầm rầm!" "Phụt!" Những người đó phản ứng rất nhanh, sát thủ cũng động thủ nhanh chuẩn độc, những hộ vệ đó có vài người bị thương rồi. Chúng sát thủ đột nhiên đánh lén, bọn chúng lạnh giọng nói: "Một kẻ không giữ!" Tử Tinh Châu giận nói: "Các ngươi là người gì?" Cửu thúc chặn lại công kích của những người này, những tên sát thủ này không hề phát hiện trong đội ngũ đã biến mất một người rồi. Dù sao Sở Cửu Ca không phải là mục tiêu của chúng hơn nữa thực lực lại yếu, cho nên không hề để cô trong lòng. "Giết!" Thực lực những hộ vệ này vốn không yếu, dù sao là do Tử Hoàng phái đến. "Uỳnh uỳnh uỳnh!" Một trận chém giết, không thể tránh khỏi. Những sát thủ này cũng không có nghĩ đến, những hộ vệ này vì bảo vệ cho Sở Tuyền Nguyệt bọn họ mà liều mạng như vậy. Bọn chúng không liều mạng không được, không cách nào đưa người về, vô luận là Tử Hoàng hay cửu tiểu thư đáng sợ đó, cũng tuyệt đối không tha cho bọn chúng. Hộ vệ bị đánh lén, cho dù là có mấy người bị thương rồi, bọn chúng cũng tạm thời cân bằng tình thế được với đám sát thủ. Sở Cửu Ca ẩn nấp trong bóng tối, quan sát tình hình xung quanh, trong bóng tối còn đang ẩn nấp hai người. Những tên sát thủ xông lên phía trước chỉ là để thu hút sự chú ý của những tên hộ vệ, mà hai người còn lại ẩn nấp trong bóng tối, mới thực sự là người liệt sát mục tiêu. Sở Cửu Ca phát hiện mũi nhọn của chúng hướng về hai người, một người là Tử Tinh Châu, một người là mẫu thân cô. Bọn chúng mai phục trong bóng tối, một chút cũng không cảm giác được có một bóng hình thon thả nhảy đến phía sau lưng chúng. "Viu!" Một cây độc châm bay ra, đâm vào huyệt đạo của tên sát thủ đó. "Rầm!" Người đó trúng độc mà chết. Sở Cửu Ca thấp giọng nói: "Giải quyết một tên, còn một tên." Kế đến, cô lại nhảy về một hướng khác, ông ta lúc này đã kéo ra dây cung, nhắm chuẩn mẫu thân nhà cô. Cửu thúc tuy là đang đối phó với những tên sát thủ đó, nhưng vẫn luôn rất cẩn thận, như thể cảm nhận được hành động của người trong bóng tối, đem Sở Tuyền Nguyệt bảo vệ rất tốt, không hề để cho người nấp trong bóng tối có được cơ hội đánh lén. Ông ta thấp giọng chửi rủa nói: "Tên nam nhân đó là người gì? Thật là chướng mắt." Khi cả đám sát thủ tập trung lực lượng công kích Cửu thúc, cuối cùng cũng để cho ông có được cơ hội, ngay khi ông chuẩn bị bắn ra một tên, Sở Cửu Ca quỷ mị xuất hiện sau lưng ông. "Phụt!" Một cây độc châm, đâm vào huyệt chết của ông ta. Ông trợn to mắt nhìn thiếu nữ áo trắng xuất hiện sau lưng ông, bọn chúng vẫn luôn đi theo đám người này, nên biết người thiếu nữ này vẫn luôn ở bên mục tiêu của chúng. Nhưng mà từ khi nào cô ta đột nhiên xuất hiện phía sau lưng bọn họ? Bọn họ một người cũng không có phát giác. Ông rất rõ thực lực của thiếu nữ này không hề mạnh, kém xa ông rất nhiều, nhưng mà ông lại bị giết rồi. Ông muốn hét lớn để nhắc nhở một người đồng bọn còn lại của ông, nhưng mà đã nói không nên lời rồi. Ông hoàn toàn mất đi hơi thở, ngã trên đất. Hai sát thủ ẩn nấp trong bóng tối đã bị Sở Cửu Ca giải quyết rồi, Sở Cửu Ca đứng nguyên tại chỗ mai phục, thu lấy cung tên của ông ta. Đế Ma Cung chỉ có thể dùng một lần, vậy thì thử xem cung tên bình thường, lấy mấy tên dám giết mẫu thân nhà cô ra luyện luyện vậy. "Binh binh binh!" Bởi vì đám hộ vệ không màng sống chết bảo vệ Sở Tuyền Nguyệt, nhất thời trận chiến lâm vào bế tắc. Bọn chúng thì thầm trong lòng, cũng đã qua lâu như vậy rồi, hai người đó sao lại chưa động thủ. Chỉ cần hai tên của chúng bắn ra, giết đi hai mục tiêu của nhiệm vụ, bọn chúng liền không cần liều mạng với đám người điên này nữa, an toàn thoái lui, sau đó lãnh thưởng. Bọn chúng lại đợi thêm một hồi, vẫn là chưa thấy đồng bọn động thủ. Sở Cửu Ca đang đợi thời cơ, những người này từng người một đều là cao thủ luyện linh cảnh, cô muốn một tên bắn chết bọn chúng không dễ. Bởi vì cô sử dụng là binh khí bình thường, mà không phải là thần khí nghịch thiên như Đế Ma Cung. Nhưng mà bởi vì trong nhận thức của chúng, người ẩn nấp trong bóng tối là người của chúng, bọn chúng sẽ không đề phòng mũi tên bắn ra từ sau lưng. Chỉ cần cô nắm chắc thời cơ, muốn giết đi chúng không phải là việc hoàn toàn không thể thực hiện. Thời cơ, cuối cùng bị Sở Cửu Ca đợi được rồi. "Viu!" Một cây tên phá không xông ra. Một tên này trông như nhắm đến Sở Tuyền Nguyệt, ngay đến Cửu thúc cũng bị lừa rồi. Thế nhưng ngay khi đến gần Sở Tuyền Nguyệt, mũi tên khẽ lệch, vậy mà lại nhắm đến một sát thủ đánh lén Sở Tuyền Nguyệt. "Phụt!" Một tên này, trực tiếp xuyên qua cổ của tên sát thủ đó. "Rầm!" Tên sát thủ đó trợn to mắt, ngã ra mặt đất, chết không nhắm mắt. Ông ta dù có thế nào cũng không hiểu mũi tên của đồng bọn tại sao lại lấy đi tính mạng của ông. Cửu thúc khẽ ngẩn ra, lúc này ông rất rõ mũi tên đó không phải do kẻ địch bắn ra, mà là tiểu Cửu. Tiểu Cửu không chỉ có thể dùng bất tử sinh mệnh chi đồng chữa bệnh cứu người, cũng có thể dùng bất tử sinh mệnh chi đồng chuẩn xác thi triển tiễn thuật giết địch, thật là quá ưu tú rồi. "Đáng chết! Đây là chuyện gì?" Một tên đó, đã bắn chết đồng bọn của chúng. Tiễn thuật của hai người đó trong số bọn chúng tuyệt đối là thứ nhất thứ nhì, tuyệt đối sẽ không phạm phải lỗi như vậy, trừ phi bọn chúng đã lâm trận đổi hướng rồi. Một người trong số đó lạnh giọng nói: "Hai người các ngươi, đi xem hai người đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nếu như bọn chúng phản bội chúng ta, giết không tha!" "Vâng!" Hai đạo thân ảnh nhảy ra. "Viu viu viu!" Sau khi bọn chúng phát hiện, vô số lợi tiễn hướng đến bọn chúng bay qua. Lần này bọn chúng có sự đề phòng, Sở Cửu Ca không có đắc thủ dễ như vậy. "Binh binh binh!" Bọn chúng chặn lại những lợi tiễn đó, ngược lại để cho những người Tử Hoàng phái đến tranh thủ cơ hội đối phó với chúng. "Uỳnh uỳnh uỳnh!" Hai sát thủ được phái đi xem tình hình, phát hiện một đồng bọn của mình trúng độc mà chết. Đồng bọn của chúng không phải phản bội chúng, mà là sớm đã bị người thần không biết quỷ không hay giết chết rồi. Rốt cuộc là ai làm? Là ai mai phục trong bóng tối làm, bọn chúng vậy mà lại không phát hiện, đáng chết!
Chương 212: Lại diệt đi hai người Bấm để xem "Viu!" Lại một đạo phá không truyền đến, nhắm chuẩn đầu của một sát thủ trong số đó. "Mau tránh ra!" "Rầm!" Một tên này của Sở Cửu Ca không có bắn trúng yếu hại của tên sát thủ, nhưng mà một cánh tay của ông ta đã bị mũi tên bắn xuyên qua, lợi tiễn của tổ chức sát thủ bọn chúng, là có bôi thuốc độc đó. "Giải dược! Nhanh đưa giải dược cho ta." Ông ta gấp gáp hỏi một đồng bọn của mình. "Phụt!" Nhưng mà sau khi ăn xong giải dược, ông ta vẫn trúng độc như cũ, điên cuồng thổ huyết đen. "Đây.. đây rốt cuộc là chuyện gì? Giải dược vậy mà lại không có tác dụng rồi?" Bọn chúng khó tin nói. "Rầm!" Khóe miệng Sở Cửu Ca đang ẩn nấp trong bóng tối khẽ nhếch lên, lấy cung tên của chúng đương nhiên cô phát hiện mỗi một mũi tên đều có bôi kịch độc. Chỉ là cô cảm thấy độc này quá tệ rồi, cô mới đổi thành một loại do cô luyện chế. Cho nên những tên sát thủ này muốn dùng giải dược của kịch độc ban đầu, căn bản không có tác dụng, ngược lại càng mau mất mạng hơn. "Đáng ghét!" Lại chết thêm một đồng bọn, tên sát thủ còn sót lại đó nắm chặt nắm đấm. Ông dù có thế nào cũng phải lôi tên đánh lén trong bóng tối ra. Nơi đây vốn là nơi tuyệt vời nhất cho việc mai phục, bọn chúng lựa nơi này, cho nên bọn chúng muốn ở nơi này tìm ra thần trộm Sở Cửu Ca sở hữu bất tử sinh mệnh chi đồng đệ nhị trọng không phải là một việc dễ dàng. Tên sát thủ này không tìm được Cửu Ca, ngược lại nhìn thấy một đồng bọn khác bị Sở Cửu Ca đánh lén mà chết. "Đều chết rồi!" Ông ta ngẩn ra. Ông ta cảnh giác xung quanh, sợ hãi người ẩn trong bóng tối lại lần nữa bắn ra một tên, khiến cho ông ta giống như đồng bọn, chết không nhắm mắt! Sở Cửu Ca cẩn thận từng li từng tí ẩn giấu hơi thở, nên không hề để cho tên sát thủ này phát hiện ra cô. Nhất cử nhất động của tên sát thủ này đều bị Sở Cửu Ca nhìn rõ, cô đang đợi người này lộ ra sơ hở. "Xào xạc!" Sở Cửu Ca gây ra một số tiếng động. Tên sát thủ đó âm trầm nói: "Cuối cùng cũng lộ diện rồi, ở bên đó!" Sơ hở này là do Sở Cửu Ca cố ý để lộ, đối phương đặc biệt cẩn thận, cô cần phải tạo ra điều kiện lộ ra sơ hở, mới có thể tìm được cơ hội cho ông ta một kích chí mạng. Lôi Hình Quyết, khả năng quan sát của bất tử sinh mệnh chi đồng, còn có thủ đoạn ẩn nấp của thần trộm, cho dù là ông ta phát hiện được vị trí của cô, cô cũng chắc chắn có thể tiếp tục ấn nấp. "Xoẹt xoẹt xoẹt!" Quả nhiên, khi người này đuổi lên, phát hiện Sở Cửu Ca lại lần nữa biến mất rồi. Quá quỷ dị rồi! Ông không hề phát hiện người đó mạnh đến cỡ nào, nhưng mà ẩn nấp lại khiến cho ông không phát giác được, rõ ràng khoảng cách của họ rất gần. "Xào xạc.." Mỗi một lần Sở Cửu Ca lộ ra sơ hở, để cho ông phát hiện, đuổi theo, cuối cùng lại biến mất tăm. Từng lần một khiêu khích, cho dù tên sát thủ này có đủ sự nhẫn nại hơn nữa, cũng bị Sở Cửu Ca chọc giận rồi. "Ra đây đi! Ra đây cho ta! Giấu đầu lòi đuôi thì có bản lãnh gì?" Ông ta giận dữ hét lớn. "Uỳnh uỳnh uỳnh!" Linh lực của ông ta bạo phát ra, đánh nát cây cối xung quanh. Vào lúc đó, ông phát hiện một thân ảnh màu trắng với một tốc độ quỷ dị đến gần ông. Ông vẻ mặt kinh ngạc nói: "Ngươi.. ngươi.." Người thiếu nữ này, một thiếu nữ chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, hơn nữa thực lực chỉ có ngưng hồn cảnh mà thôi. Ông rất khó tưởng tượng, chính người thiếu nữ này thần không biết quỷ không hay giết đi ba người đồng bọn của ông. Không thể nào! Ông vừa muốn dùng một kích chí mạng cho thiếu nữ này, kết quả tình huống đột nhiên thay đổi, đôi mắt ông đối diện với một đôi mắt nguy hiểm màu đen. Sở Cửu Ca thi triển đồng thuật công kích, trực tiếp làm loạn tâm thần của đối thủ, ông ta mất đi ý thức hoàn toàn. Dựa vào bất tử sinh mệnh chi đồng càng mạnh, đồng thuật cô tu luyện uy lực càng lớn. Đối diện với một đối thủ hoàn toàn không biết đánh trả, tay Sở Cửu Ca bay ra một cây độc châm, nhắm chuẩn huyệt chết của đối phương. "Phụt!" Cơn đau kịch liệt khiến cho ông tỉnh lại, ông kinh ngạc nhìn người thiếu nữ tuyệt mỹ trước mắt, hoàn toàn không biết vừa nãy phát sinh chuyện gì. "Đi chết!" Ông ta muốn vung ra một chưởng, kích sát Sở Cửu Ca, thế nhưng toàn thân ông không hề phát ra được chút sức lực nào. "Phụt!" Một ngụm máu đen phun ra, ông loạng choạng ngã ra đất. "Ngươi.. ngươi tuyệt đối đã sử dụng yêu thuật, yêu nữ.." Kịch độc bạo phát, ông ta hoàn toàn mất đi ý thức, mất đi hơi thở. Sở Cửu Ca nói: "Cái gì mà yêu nữ, đây cũng quá khó nghe rồi! Bổn tiểu thư là Đệ nhất thần trộm đó!" Hai người đến tìm cô đã giải quyết rồi, Sở Cửu Ca lại tìm thấy một vị trí mai phục không tồi, sau đó tìm cơ hội ra tay, đánh lén những sát thủ đó. "Phụt phụt phụt!" Lúc này song phương cánh tay đều rất nặng nề, đội hộ vệ bị thương nặng hơn, cho dù là thế, bọn chúng cũng không dám lùi lại một bước. Mà Sở Cửu Ca lại nhắm trúng một sát thủ đang bị thương, hơi thở của người này càng ngày càng yếu, cô động thủ bắn ra một tên, người này tuyệt đối tránh không khỏi. "Viu!" Một cây lợi tiễn bay ra, Sở Cửu Ca chuẩn xác bắn trúng yếu hại rồi. "Cái gì?" Lại bị ám sát một người, những tên sát thủ đó sắc mặt đại biến. Kết quả như vậy chỉ có thể chứng minh một điều, đó chính là hai người vừa mới phái đi, cũng bị giết rồi. "Lão đại! Xem ra có một cao thủ ẩn nấp trong bóng tối bảo vệ cho chúng, chúng ta có cần rút lui hay không?" Có người cẩn thận hỏi. "Rút lui! Lần này người thuê chúng ta ra giá cực cao, chúng ta nếu như ngay đến một người cũng chưa giết được liền rút lui chạy trốn, ngươi nghĩ sau khi chúng ta trở về có thể sống sót sao?" Một người trong số đó trầm giọng nói. Lão đại! Sở Cửu Ca ánh mắt vừa chuyển, nhìn chằm chằm người đang nói chuyện, cuối cùng cũng biết ai là đầu lĩnh của đám sát thủ này rồi. Tên lão đại đó cảm thấy sau lưng lạnh toát, bản thân hình như bị một tên gia hỏa nguy hiểm nhắm trúng rồi. "Trước tập trung lực lượng, giết đi người nữ nhân kia! Người nữ nhân đó mới là mục tiêu hàng đầu." Ông nói. "Vâng!" "Binh binh binh!" Hiển nhiên, bên phía Sở Tuyền Nguyệt trở nên càng nguy hiểm. Vẫn luôn được Cửu thúc bảo vệ, Sở Tuyền Nguyệt đối với tình trạng của bản thân lúc này cực kỳ bất mãn, lâu nay cô bị kẹt lại ở một bình chướng. Bây giờ dưới áp lực của những tên sát thủ này, cô thuận lý thành chương đột phá đến luyện linh cảnh rồi. Mẫu thân quá giỏi đi! Sở Cửu Ca đang ẩn nấp trong bóng tối phát hiện mẫu thân tiến cấp rồi, hướng mẫu thân cô đưa lên một ngón tay cái. "Bảo vệ Sở gia chủ!" Cho dù Sở Tuyền Nguyệt đột phá đến luyện linh cảnh, bị một nhóm sát thủ tập trung tất cả lực lượng công kích, cô vẫn là rất nguy hiểm. Những tên hộ vệ rất khẩn trương bảo vệ cho cô, sợ cô có bất trắc gì, Sở Cửu Ca đem bọn chúng lột da đi. Sở Cửu Ca lúc này đã đổi binh khí bình thường thành Đế Ma Cung, cô kéo dây cung, đem tất cả linh lực và linh hồn lực của bản thân dồn vào Đế Ma Cung. "Viu!" Một mũi tên không chút tăm hơi xông đến tên sát thủ đang trong vòng vây công kích Sở Tuyền Nguyệt. "Rầm!" Nó chuẩn xác xuyên qua từ tim người đó, không hề dừng lại, trực tiếp hướng đến lão đại của đám sát thủ đó.
Chương 213: Tiễn thuật cường đại Bấm để xem Tên lão đại đó hoàn toàn đờ ra, sao có thể? Tiễn thuật rất quỷ dị, mũi tên rất quỷ dị. Tốc độ của mũi tên này quá nhanh rồi, đã bắn chết một người rồi, tốc độ lại không hề thuyên giảm, cho dù là ông cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi, chỉ có thể né đi vị trí yếu hại. "Rầm!" Ông trúng tên ngã trên mặt đất, đau đến co rút không đứng lên được. Mà vào ngay lúc đó một thân ảnh màu tím nhảy ra, cầm lấy một thanh kiếm đặt trên cổ ông nói: "Các ngươi đừng động, nếu không ta liền giết đi lão đại các ngươi." Tử Tinh Châu phối hợp với Sở Cửu Ca không phải chỉ có một hai lần, không cần Sở Cửu Ca nói với hắn phải làm thế nào, hắn liền biết tiếp theo cần phải làm gì. Bắt giặc phải bắt tên cầm đầu! "Lão đại!" Những tên sát thủ đó sắc mặt đại biến. Sở Cửu Ca nếu như muốn giết ông ta, vậy thì trực tiếp bắn vào điểm chết của ông ta là được. Nhưng mà hiển nhiên Sở Cửu Ca muốn giữ lại người sống, nên không trực tiếp giết đi, cho nên hắn mới trở thành người công kích thứ hai. Lão đại sát thủ biết lần này bọn chúng tiêu rồi, thật không biết nhiệm vụ lần này bọn chúng gặp phải biến thái gì. Rõ ràng tình báo cho thấy những người này đều không mạnh, cũng chỉ có người do Tử Hoàng phái đến là có thể chiến đấu với bọn chúng, vạn lần không ngờ đến trong bóng tối lại ẩn nấp một gia hỏa cực kỳ đáng sợ. Ông hét lên: "Rút! Nhanh rút! Nếu không chúng ta toàn bộ đều phải chết." Người trong bóng tối, có tiễn thuật như vậy, chỉ cần cô muốn, thì bọn chúng một người cũng không có cách sống sót. Ông nghĩ không có sai, nếu như Sở Cửu Ca có thể một mực sử dụng Đế Ma Cung, có thể dễ dàng giải quyết cả đám người bọn chúng. Đáng tiếc một mũi tên đã tiêu hao hết của cô rất nhiều lực lượng rồi, cô căn bản không cách nào bắn thêm mũi tên thứ hai, nỗi lo của ông là dư thừa, nếu như bọn chúng phản kháng lại cũng có thể khiến cho bọn họ tổn thương rất lớn. Nhưng ông không hề biết điều này, chỉ nghĩ là muốn thủ hạ của mình mau rời khỏi, bảo toàn tính mạng! "Vâng!" Biết được kẻ địch không dễ đối phó, bọn chúng phá vòng vây rút lui. Những thị vệ này cũng bị thương rồi, căn bản không đuổi theo được, chỉ là những tên sát thủ đó không có chạy được bao xa, liền bị một đám người áo trắng đột nhiên xuất hiện chặn đường. Nam tử áo trắng đi đầu mang theo mặt nạ bạch ngọc, hơi thở cường đại khủng bố, khiến chúng có cảm giác sởn cả gai óc. Đám người này, bọn chúng chọc không nỗi. Thế nhưng không phải là chúng không muốn chọc phải là không chọc phải đâu, nam tử áo trắng hất hất tay nói: "Thật bẩn, toàn bộ giải quyết hết đi!" "Vâng, chủ tử!" Những tùy tùng đó của hắn, giải quyết sạch sẽ những tên sát thủ đó một cách quyết đoán. Những tên sát thủ đó ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có, có thể thấy đám người này biến thái cỡ nào. "Rầm rầm rầm!" Người dẫn đến toàn bộ đều bị giết rồi, duy nhất sống sót chính là tên lão đại bị một tên của Sở Cửu Ca bắn thương. Những người này vừa cường đại vừa thần bí, hiển nhiên không phải là người tốt gì, những hộ vệ của Tử Linh Quốc cũng khẩn trương nhìn họ. Những tên sát thủ đó không phải là đối thủ của chúng, bọn họ càng không thể nào, một khi bọn chúng nỗi sát tâm, bọn họ nhất định chết chắc. Ánh mắt Cửu thúc trầm đi, hơi thở của người này ông rất quen thuộc! "Đi!" Bọn chúng không hề động thủ với đội ngũ này, ánh mắt của tên dẫn đầu nhìn về nơi Sở Cửu Ca ẩn nấp, sau đó hạ lệnh rời khỏi. Những người này phút chốc biến mất trước mặt họ, nếu như không phải những thi thể trên đất còn đó, bọn họ cũng nghi ngờ đây là ảo giác. Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ giật, gia hỏa này! Nguy hiểm giải trừ, Sở Cửu Ca từ trong bóng tối đi ra. Những tên hộ vệ đó nói: "Cửu tiểu thư, ngươi.. ngươi đi đâu rồi? May là ngươi tìm được nơi trốn đi, nếu không vừa nãy nguy hiểm như vậy, ngươi gặp chuyện thì không hay lắm." Nên biết độc mà bọn chúng trúng phải đều phải nhờ giải dược của cô nãi nãi này, nếu như cô nãi nãi này có chuyện gì, bọn chúng nhất định cũng xong đời. Sở Cửu Ca nói: "Đừng phí lời, nơi này quá bẩn rồi, đem tên đầu lĩnh này đưa đi, tìm một nơi yên tĩnh nghiêm hình bức cung. Để ta xem ai dám phái sát thủ đến giết ta." Tên đầu lĩnh không hề nhìn thấy vị cao thủ tiễn thuật như thần đó, mà chỉ nhìn thấy một tiểu cô nương. Mà những tên hộ vệ Tử Linh Quốc này đối với cô ta rất dè dặt, cả đội ngũ dường như xem cô là trung tâm. Ông biết thân là một sát thủ, bị người ta bắt sống có kết cục gì, ông muốn nuốt độc tự sát. Trở thành một sát thủ mũi kiếm nhuốm đầy máu tươi, ông sớm đã chuẩn bị có ngày hôm nay, chỉ là ngày hôm nay đến sớm hơn nhiều so với trong tưởng tượng, ông không hề sợ chết! Tốc độ ông ta nuốt độc tự sát rất nhanh, mà tốc độ ra tay của Sở Cửu Ca càng nhanh hơn, ngón tay thon dài mang theo sức lực rất mạnh nắm chặt cằm ông ta. Tay trái của cô vừa động, đã đem độc ông ta giấu lấy ra rồi, ông căn bản không hề nhìn rõ người này động thủ thế nào. "Phụt!" Một cây độc châm đâm vào huyệt vị vủa ông, bây giờ ông ta muốn tự sát cũng là một ước nguyện xa vời. Bọn họ tạm thời nghỉ ngơi ở bên sông, ánh mắt Sở Cửu Ca nhìn về đám hộ vệ đó. Cô lạnh giọng nói: "Những tên sát thủ này sao lại biết hành tung của chúng ta, trong số các ngươi có phải có người để lộ tin tức, khai thật cho ta! Nếu không thì băm nhỏ các ngươi ném cho cá ăn." "Binh binh binh!" Một ánh mắt lạnh lùng của Sở Cửu Ca, dọa đến những hộ vệ đó trực tiếp quỳ xuống. "Cửu tiểu thư, chúng tôi tuyệt đối không có!" "Chúng tôi không dám!" "Nếu như chúng tôi không có ý tốt, sao lại liều mạng chiến đấu với chúng, làm dáng là được rồi. Ngươi xem mỗi một người chúng tôi đều bị trọng thương rồi, cửu tiểu thư ngươi nhất định phải tin chúng tôi!" Bọn chúng khẩn trương nói. Tên đầu lĩnh sát thủ cảm thấy những tên hộ vệ này một chút cốt khí cũng không có, bị một tiểu cô nương nhìn một cái liền sợ thành như vậy, nhát gan! Sở Cửu Ca ném ra mấy bình đan dược nói: "Tạm thời tin tưởng các ngươi, đan dược này, trước dùng để trị thương đi!" Thời khắc sát thủ xuất hiện cô có nghi ngờ những người này, nhưng mà nhìn thấy bọn chúng liều mạng như vậy chiến đấu với đám sát thủ, cô đương nhiên không còn nghi ngờ nữa. Bọn chúng cầm lấy đan dược, trên mặt lộ ra vẻ khó tin. Đây không phải là nhất phẩm đan dược phẩm chất kém bình thường, mà là nhị phẩm đan dược đó! Đan dược này không rẻ chút nào, vì sao cửu tiểu thư Sở gia Xích Linh Quốc này lại không chút chớp mắt lấy ra cho họ nhiều như vậy. Sở Cửu Ca nói: "Bữa trưa hôm nay liền ăn cá nướng vậy, Tử Tinh Châu ngươi còn ngẩn ra đó làm chi?" Tử Tinh Châu nói: "Được, ta đi bắt cá!" Cá trong con sông này rất tươi và lớn, quyết định của Sở Cửu Ca không hề sai, đống củi đốt cháy lên, mỗi một người nướng hai con. Kỹ thuật nướng cá của Tử Tinh Châu tuyệt đối không tồi tệ như khả năng luyện đan, nhưng mà cá nướng ra cũng là đen thui, hoàn toàn không thể ăn. Đương nhiên tồi tệ nhất không phải là Tử Tinh Châu, mà là Cửu thúc, Cửu thúc để cho cả con cá đều cháy lên, kéo theo xung quanh cũng cháy lên theo. Trên mặt Cửu thúc lộ ra vẻ nôn nóng, ông nói: "Ta.. ta không nhớ bản thân không sở trường những việc này.."
Chương 214: Cửu nhi đút ta Bấm để xem Sở Cửu Ca nói: "Cửu thúc người qua đây, ta đây dạy người nướng cá." Thế nhưng Sở Cửu Ca cũng không có nghĩ đến, cô tay nắm tay chỉ Cửu thúc, vẫn là xảy ra chuyện. "Khục khục khục!" Sở Cửu Ca bị khói đen làm cho ho sặc sụa. "Tiểu Cửu, ngươi không sao chứ! Là ta không tốt, ta không học nữa." Cửu thúc bức bối nói. "Phụt!" Sở Cửu Ca nhịn không nổi cười lên, "Cửu thúc lợi hại như vậy, không ngờ đến cũng có việc không sở trường." "Nhưng mà cho dù Cửu thúc không giỏi nướng cá, ta cũng không thể để Cửu thúc đói bụng được. Mẫu thân, nhiệm vụ làm đầy bụng Cửu thúc liền giao cho người rồi." Sở Cửu Ca đem Cửu thúc đẩy đến bên Sở Tuyền Nguyệt. "Không.. vẫn là thôi đi!" Bị hai người cực kỳ để ý nhìn thấy cảnh tượng thê thảm này, Cửu thúc càng thêm nôn nóng. Sở Cửu Ca nói: "Đừng khách khí, tay nghề mẫu thân nhà ta tốt lắm! Cửu thúc người không thử thử sẽ hối hận đó." Cửu thúc đùn đẩy không được, đành ngồi bên cạnh Sở Tuyền Nguyệt. Trên mặt Sở Tuyền Nguyệt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Đệ Cửu đại nhân, không sao đâu, mỗi một người ít nhiều sẽ có điều không sở trường. Đây là ta vừa mới nướng xong, hy vọng Đệ Cửu đại nhân đừng chê tay nghề của ta." "Không chê, tuyệt đối không chê!" Cửu thúc khẩn trương nói, sau đó cắn một miếng, kết quả đem đầu lưỡi làm bỏng mất, mặt ông cũng đỏ lên. "Đệ Cửu đại nhân, người không sao chứ! Nước.." Sở Tuyền Nguyệt nhất thời loạn cả lên. Nhìn hành động của hai người, khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ lộ ra nụ cười. Tử Tinh Châu tội nghiệp nói: "Cửu Ca, Cửu thúc có dì Sở đút, ta cũng xin ngươi đút cho ta, cái này của ta căn bản không cách nào ăn mà!" "Rất thơm, tay nghề không tồi! Có để ý tại hạ chia sẻ một chút hay không." Nam tử áo trắng mang mặt nạ bạch ngọc lần trước lại lần nữa xuất hiện, thật là thần không biết quỷ không hay. Mọi người đại kinh, nam nhân này sao lại xuất hiện nữa rồi, thật là gặp quỷ rồi. Dây thần kinh của mọi người đều căng cả lên, hơn nữa nam nhân áo trắng trực tiếp đem Tử Tinh Châu đẩy ra, ngồi bên cạnh Sở Cửu Ca. Hắn nhìn Sở Cửu Ca, làn môi mỏng khẽ mở nói: "Đút ta, thế nào?" "Ngươi.. ngươi đừng quá đáng." Tử Tinh Châu bị đẩy ra giận rồi, gia hỏa này đến ăn ké thì đã thôi, lại còn dám kêu Cửu Ca đút hắn. Cửu thúc đứng lên, muốn đem tên hỗn đản trêu ghẹo tiểu Cửu đánh bay ra ngoài. Sở Cửu Ca có chút bất lực, cô nói với Cửu thúc: "Cửu thúc người cứ từ từ hưởng thụ cá nướng của mẫu thân đi! Bên này ta xử lý là được." "Mở miệng!" Sở Cửu Ca trừng mắt nhìn người nam nhân bên cạnh. "Ừm!" Hắn vừa mở miệng, Sở Cửu Ca hận không thể đem cả con cá nhét hết vào miệng hắn, kết quả cổ tay Sở Cửu Ca bị nắm lại rồi. Hắn cúi đầu xuống nói bên tai Sở Cửu Ca: "Cửu nhi nàng đây là muốn nghẹn chết vị hôn phu để tìm người mới sao?" "Ngươi là ai? Ta biết ngươi sao? Thích ăn hay không thì tùy." Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói. "Vậy thì, vẫn là ta đút Cửu nhi vậy?" Dung Uyên cầm lấy đôi đũa, gắp lên miếng thịt cá thấm vị nhất, tươi nhất đưa đến bên miệng của Sở Cửu Ca. "Ngươi.. ngươi.." Tử Tinh Châu trợn to mắt nhìn người trước mắt, gia hỏa này tuy là mang theo mặt nạ, thay đổi cách ăn mặc, ngay đến cả hơi thở cũng nguy hiểm hơn trước nhiều, nhưng mà thái độ hắn đối với Cửu Ca, khiến cho Tử Tinh Châu vừa nhìn liền nhận ra là ai. Dung công tử, Dung Uyên, vị hôn phu đó của Cửu Ca. Hắn cũng đã nghe nói đến lời đồn về tên Dung Uyên Dung Vương này, cái gì mà tên bệnh tật, cái gì mà giống như giấy, gió vừa thổi liền rách, quả thật là lừa chết người mà, gia hỏa này mạnh đến biến thái. Tử Tinh Châu cũng nhận ra Dung Uyên rồi, Cửu thúc và Sở Tuyền Nguyệt đương nhiên cũng đã nhận ra rồi, Cửu thúc tức giận đến đem đũa bẻ gãy. Sở Tuyền Nguyệt bất lực, Đệ Cửu đại nhân không thích Dung Vương điện hạ cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai rồi. Nhưng mà cô có thể hiểu được, nếu như Ca nhi có một gia đình bình thường, có một phụ thân sủng ái cô, vậy thì phụ thân của con bé cũng sẽ không thích người cướp đi nữ nhi của mình! Vừa nghĩ đến đây, lòng Sở Tuyền Nguyệt có chút loạn. Trong lòng cô dường như cảm thấy, Đệ Cửu đại nhân phi thường thích hợp làm phụ thân của Ca nhi, nhưng mà.. "Đệ Cửu đại nhân, ăn thêm một chút! Chuyện của hài tử người.. tất cả tùy duyên là được." Sở Tuyền Nguyệt thở dài nói. "Không được! Nam nhân đó không được, phu nhân người không biết hắn nguy hiểm thế nào, sâu không lường được, còn có.." Mất đi kí ức, nhưng mà vừa nghĩ đến gương mặt đó của Dung Uyên, đôi mắt màu tím đó, ông phi thường kháng cự việc hắn tiếp cận tiểu Cửu. Sở Tuyền Nguyệt nói: "Tay nghề của ta, Đệ Cửu đại nhân cảm thấy thế nào?" Việc này khuyên không được, Sở Tuyền Nguyệt cũng từ bỏ rồi. Cô biết trên người Dung Vương đại nhân có rất nhiều bí mật, thực lực cũng mạnh đến vô lý, Đệ Cửu đại nhân có nỗi lo đó cũng là lẽ đương nhiên. Cửu thúc nói: "Tay nghề của phu nhân rất tốt, rất tốt.." "Rất ngon!" Tử Tinh Châu bị kẹp ở giữa, khóe miệng khẽ giật, luôn cảm thấy bầu không khí ở hai bên không đúng cho lắm, hắn ở giữa có chút dư thừa. Dung Uyên đang đút Sở Cửu Ca, gia hỏa này bá đạo lên người khác không cách nào từ chối, hủy đi cá cô cực khổ nướng ra thì quá lãng phí rồi, cho nên liền để cho hắn ta động thủ vậy. Có người đích thân lựa xương, đút vào miệng cho cô, cũng là một loại hưởng thụ. "Cửu nhi, ăn no hay chưa?" Dung Uyên thấp giọng bên tai Sở Cửu Ca hỏi. Sở Cửu Ca trả lời: "Ăn no rồi." "Vậy có phải nên để ta thử thử tay nghề của Cửu nhi hay không?" "Còn nhiều như vậy, chàng không biết tự mình ăn sao?" Miệng Dung Uyên đặt lên khóe miệng Sở Cửu Ca. Hắn trầm thấp nói: "Nhưng nếu là Cửu nhi đút, tuyệt đối càng mỹ vị." Một dòng điện chạy qua toàn thân, Cửu thúc phía bên đó muốn tức điên lên rồi. Tiểu tử đáng chết này lại dám ở nơi công cộng trêu ghẹo tiểu Cửu, ông không tiện xông qua đó nên nhặt một viên đá ném về phía Dung Uyên. "Rầm!" Dung Uyên nghiêng đầu tránh khỏi, viên đá đó rơi trên mặt đất tạo ra một cái hố. "Được hay không, Cửu nhi, nếu như Cửu nhi không đút cho ta, ta chỉ có thể thử như vậy rồi.." Miệng hắn hướng lên trên, muốn mở ra hàm răng của Sở Cửu Ca. Sở Cửu Ca đem hắn đẩy ra, nghiến răng nói: "Gia hỏa chàng càng ngày càng vô sỉ rồi, rất tốt, đút thì đút, mời từ từ thưởng thức!" "Ừm!" "Tiểu tử này.." Cửu thúc lửa giận bốc lên ngùn ngụt, vào lúc đó Sở Tuyền Nguyệt lên tiếng nói: "Đệ Cửu đại nhân, có cần ta đút cho người.." Nhất thời cả người Cửu thúc cứng đờ lại, ông vội vàng đứng lên, tim loạn nhịp, sau đó nói: "Phu nhân, ta trước qua bên đó xem sao." Thân hình vừa lóe biến mất tại chỗ, Cửu thúc chỉ cảm thấy tai của mình nóng lên. Tim của Sở Tuyền Nguyệt cũng đập rất nhanh, cô.. cô vừa mới nói cái gì? Cô hình như vừa trêu ghẹo Đệ Cửu đại nhân, thế nhưng lại dọa cho Đệ Cửu đại nhân sợ chạy mất rồi. Sau khi ăn uống no say, Sở Cửu Ca mới nhớ đến tên đầu lĩnh sát thủ cô bắt lại, ông ta ở bên đó đã đói đến không còn chút hơi sức rồi. Sở Cửu Ca nói: "Được rồi! Nên thẩm vấn ngươi rồi! Thẩm vấn xong vừa hay có thể tiễn ngươi lên đường, chúng tôi cũng phải gấp rút lên đường rồi."
Chương 215: Nhạc phụ đại nhân Bấm để xem "Các ngươi chết chắc rồi! Ta tuyệt đối sẽ không bán đứng người thuê mình đâu! Dù sao trước sau đều phải chết, ta vì sao phải vi phạm nguyên tắc sát thủ của ta!" Tên sát thủ đó nói. Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Trước sau đều là chết, nhưng mà vẫn còn một loại, đó chính là sống không bằng chết!" Những tên hộ vệ đó tội nghiệp nhìn đồng chí sát thủ đó, tư vị của sống không bằng chết đó quả thật muốn lấy mạng, bọn chúng đã từng nếm trải qua rồi. "Ngươi đúng là có thủ đoạn, cứ dùng hết đi!" Tên sát thủ đó rất tự tin, ông ta trước khi trở thành một sát thủ đủ tư cách, cũng là tiếp nhận qua một số đặc huấn đó. Một số thủ đoạn thẩm vấn, đối với bọn chúng hoàn toàn không có chút tác dụng nào, ông ta có thể chịu được. Sự thật, ông ta vẫn là quá xem trọng bản thân rồi. Sở Cửu Ca không hề dùng thủ đoạn thẩm vấn nào cả, chỉ là hạ độc ông mà thôi, từng loại từng loại độc thử trên người ông, xương cốt có cứng hơn nữa cũng bị độc đến mềm đi. "Ta cũng không biết người thuê mình là ai, ta thật sự không biết. Chỉ biết người thuê ta là người trong cung mà thôi." Ông ta khàn khàn nói. Sở Cửu Ca nói: "Ngươi không biết, vậy thì lão đại của tổ chức sát thủ các ngươi nhất định là biết! Nói cho ta, ngươi là sát thủ của tổ chức nào, vị trí ở đâu?" "Cái này.. cái này ta tuyệt đối không thể nói cho ngươi được." Sát thủ tiếp nhận qua tập huấn đặc biệt không đễ thẩm vấn, ông ta không màng tất cả tự sát rồi. Ánh mắt Sở Cửu Ca trầm lại, người trong cung sao? Ánh mát cô quét qua đám người đó nói: "Ngoại trừ Tử Hoàng biết các ngươi đến Xích Linh Quốc đón người, thì còn có ai biết nữa?" "Cửu tiểu thư, sau khi chúng tôi nhận nhiệm vụ thì ngay lập tức hành động rồi, bởi vì Bệ hạ nôn nóng muốn gặp Sở gia chủ, cho nên chúng tôi cũng không rõ sự việc này có người nào nữa biết hay không." Bọn chúng gấp gáp nói. Tử Tinh Châu nói: "Phụ hoàng làm việc nhất định không có giấu giấu diếm diếm, những nữ nhân trong cung đó chỉ cần có lòng nhất định có thể nghe ngóng được. Nữ nhân trong hậu cung dơ bẩn đó, thật là càng ngày càng điên cuồng rồi. Dì Sở còn chưa gặp mặt Phụ hoàng, bọn họ đã đem dì Sở xem là kình địch rồi, muốn lấy mạng dì Sở, sẵn tiện lấy cả mạng của ta!" Ánh mắt Sở Cửu Ca khẽ trầm, sự tranh đua ghen tuông của nữ nhân trong hậu cung không ít gặp, nhưng mà mẫu thân đại nhân của cô còn chưa đến đế đô đã động thủ rồi, thật là có chút đợi không kịp mà. Đừng để cô tra ra là ai. Ánh mắt Sở Cửu Ca băng lạnh. "Tiếp tục xuất phát!" Sở Cửu Ca nói. Dung Uyên đến vô ảnh đi vô tung, cô khẳng định gia hỏa này là đang đi theo bọn họ. Ban ngày hắn rất ít khi xuất hiện, nhưng mà hễ vừa đến đêm sau khi ở lại khách điếm, Dung Uyên xông vào xin ở lại qua đêm. "Cửu nhi, khách điếm ở đây toàn bộ đều bị đặt kín hết rồi, ta không có nơi dừng chân, đêm nay xin nàng cho ta tá túc, được hay không?" Dung Uyên một chút cũng không khách khí ngồi lên giường Sở Cửu Ca. Lúc này trước cửa phòng của Sở Cửu Ca đã có thêm một thân ảnh cao to, giọng nói trầm thấp vang lên: "Tiểu Cửu, có cần đem người ném ra ngoài hay không?" Từ khi Dung Uyên lén lén lút lút lẻn vào khách điếm, Cửu thúc đã chú ý đến hắn rồi, ông xưa nay vẫn luôn đề phòng tên nam nhân này, như đề phòng giặc vậy đó. Sở Cửu Ca nói: "Dung yêu nghiệt, Cửu thúc đến kiểm tra rồi! Chàng nếu không muốn bị người ném ra ngoài, vẫn là nên ngoan ngoãn rời khỏi đi!" Dung Uyên nói: "Ta nói ngươi có phải quản quá rộng rồi hay không, ngươi xem ngươi là nhạc phụ đại nhân của ta rồi sao? Vậy thì cũng phải đợi ngươi thật sự trở thành nhạc phụ đại nhân của ta rồi hẵn nói!" Thân thể Cửu thúc khẽ cứng đờ lại, nhạc phụ đại nhân.. Cũng chính là nói trở thành phụ thân của tiểu Cửu, phu quân của phu nhân. Vừa nghĩ đến đó, Cửu thúc cảm thấy lòng mình như bị đốt lên, một lòng chỉ muốn lặng lặng bảo vệ hai người họ lúc này lại có chút tham lam. Ông có thể sao? Ông được hay sao? Cửu thúc có chút hỗn loạn rời khỏi, lòng ông lúc này rất loạn không có tâm tư đánh chạy tên Dung Uyên chiếm tiện nghi của Sở Cửu Ca. Khóe miệng Dung Uyên khẽ nhếch lên, nói: "Cửu nhi, nếu ông ta đã rời khỏi, vậy thì ta có thể ở lại rồi chứ?" "Không hoan nghênh!" "Thân thể ta không tốt lưu lạc đầu đường xó chợ không tốt, cần được nàng chăm sóc." Dung Uyên muốn ở lại, Sở Cửu Ca hoàn toàn không cách nào đuổi người đi. Sau một lần ám sát, kế đến cả một đoạn đường sóng yên biển lặng, dù sao tổ chức sát thủ nhận nhiệm vụ đó thông minh một chút, nhìn thấy những thi thể Sở Cửu Ca để lại, cũng tuyệt đối không dám khinh suất hành động rồi. Tử Linh Quốc so với bất kì một quốc đô nào cô từng đi qua đều phổn hoa, tên Kỳ đại nhân đó nói: "Cửu tiểu thư, các ngươi.. các ngươi là vào cung trước hay là.." "Tối hôm thọ yến, chúng tôi đương nhiên sẽ đại biểu cho Xích Linh Quốc đi chúc thọ Tử Hoàng, bây giờ còn cả mấy ngày, chúng tôi vào cung để làm chi? Ở Tử đô tìm cho ta một biệt viện yên tĩnh rộng rãi thoải mái, chúng tôi tạm thời trú lại." Cô muốn tiếp tục trị liệu cho Cửu thúc, khách điếm không đủ yên tĩnh, cần phải có một biệt viện độc lập. Tử Tinh Châu nói: "Cửu Ca ngươi không thích hoàng cung, hay là đến ở trong phủ của ta." Dung Uyên xuất thần nhập quỷ lại lần nữa xuất hiện, hắn mở miệng nói: "Tại hạ ở Tử đô có một nơi ở, tuyệt đối phù hợp yêu cầu, đi đến nơi đó của ta đi!" Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Vậy thì dẫn đường đi!" Địa bàn của Dung Uyên, có một điểm có thể đảm bảo, đó chính là an toàn. Tử Hoàng có ý đồ xấu với mẫu thân, Tử Kha và Tử Tâm biết được họ đến Tử Linh Quốc không biết sẽ có hành động gì, Cửu thúc cần trị liệu, cần một nơi an toàn mới được. "Vậy chúng tôi?" Kỳ đại nhân hỏi. "Các ngươi trở về phục mệnh đi! Nên nói thế nào các ngươi cứ xem mà làm." Sở Cửu Ca nói. "Vâng!" Nơi ở lần này của Dung Uyên, tuy không thể như ở Thái Vân Tông chiếm lĩnh cả một ngọn núi, nhưng mà diện tích cũng cực lớn, từng món đồ trang trí bên trong đều là bảo vật giá trị liên thành. Sở Cửu Ca nói: "Dung yêu nghiệt, đã đến Tử Linh Quốc rồi, nhanh bảo người đi thu thập tình báo! Ở Tử Linh Quốc này có manh mối của hộp bất tử." "Ừm! Ta sớm đã phái người đi rồi." Dung Uyên gật đầu nói. "Trị liệu của Cửu thúc đã bước vào giai đoạn tiếp theo, ta cần phải đi tiệm thuốc ở Tử Linh Quốc mua đủ linh dược cần thiết." "Ta đi với nàng!" Dung Uyên cười nói. "Ta đi với tiểu Cửu!" Cửu thúc mở miệng nói. "Giai đoạn tiếp theo của trị liệu rất gian khổ, Cửu thúc người cứ ở lại nghỉ ngơi cho tốt, bồi bồi mẫu thân là được rồi." Sở Cửu Ca cười nói với Cửu thúc. Cả đường đã phát giác bầu không khí biến hóa giữa Cửu thúc và mẫu thân, đến Tử Linh Quốc điều tra rõ ràng chuyện lúc trước báo thù cho mẫu thân, mẫu thân có thể hoàn toàn cắt đứt với quá khứ, sau đó ở bên người mà mình thích. "Cái gì? Người đâu? Để các ngươi đi mời người, sao lại chỉ có mấy người các ngươi trở lại?" Tử Hoàng nhìn cả hàng người này, cực kỳ bất mãn. Vốn nghĩ có thể gặp được người vẫn luôn mong nhớ rồi, kết quả người lại không có đến! "Bệ hạ, Sở gia chủ nói tối hôm thọ yến, cô ấy sẽ đại biểu cho Xích Linh Quốc đến chúc thọ, bây giờ không dám mạo muội vào cung diện thánh." Kỳ đại nhân dè dặt nói. "Lạt mềm buộc chặt sao?" Ánh mắt Tử Hoàng trầm lại. "Người đâu! Tra cho ta bây giờ Sở Tuyền Nguyệt đang ở nơi nào?" Tử Hoàng hạ lệnh nói. "Vâng!"
Chương 216: Ngoại tuyến Tam Tiền Bấm để xem "Tứ hoàng tử, tiện nhân Sở Cửu Ca vậy mà lại dám đến Tử Linh Quốc." Sau khi Sở Cửu Ca đến Tử Linh Quốc, kẻ địch của cô đương nhiên cũng nhận được tin tức rồi. Sắc mặt Tử Kha rất u ám, "Nữ nhân đáng chết đó, Tử Linh Quốc là địa bàn của chúng ta, cô ta đắc tội chúng ta lại dám xuất hiện ở Tử Linh Quốc, Bổn cung nhất định sẽ khiến cho cô ta sống không bằng chết, để giải đi nỗi hận trong lòng ta." Trong khi hai huynh muội này thương lượng làm thế nào đối phó Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca dẫn theo Dung Uyên càn quét hết các tiệm thuốc ở Tử đô, khi vẫn còn thiếu một số thứ thì cô lại nhìn thấy hội đấu giá Cửu Thiên. Linh dược trân quý của hội đấu giá Cửu Thiên không hề ít, Sở Cửu Ca chuẩn bị đi luôn một thể. Có đủ linh dược cần thiết, không nói đến việc có thể khiến cho Cửu thúc hoàn toàn khỏi hẳn trước thọ yến của Tử Hoàng, cũng phải để cho Cửu thúc khôi phục dung mạo. "Vị cô nương này, ngươi cần mua gì?" Sau khi đi vào hội đấu giá Cửu Thiên, một người tiếp đãi đến hỏi. "Ta cần một số linh dược, hội đấu giá Cửu Thiên các ngươi có không?" Sở Cửu Ca trực tiếp lấy ra một danh sách dược. "Những linh dược này rất hiếm gặp, cô nương mà muốn mua lần sau đến tham gia hội đấu giá của hội đấu giá Cửu Thiên, có khả năng sẽ có được. Hội đấu giá Cửu Thiên chúng tôi chỉ đơn thuần là bán đấu giá, không có đơn độc bán thuốc." Ông ta đáp. "Có sinh ý không làm, là ngươi cảm thấy lợi ích không đủ nhiều, hay là ngươi cảm thấy thân phận của ta không đủ?" Sở Cửu Ca nhíu mày nói. "Đây.." Hiển nhiên đều có, ánh mắt Dung Uyên trầm lại, chuẩn bị gây sức ép. Sở Cửu Ca lấy ra một tấm thẻ khách quý nói: "Nếu như ta có thứ này thì sao? Hội đấu giá Cửu Thiên các ngươi có nguyện ý thực hiện mối làm ăn này với ta?" Thực sự không làm, cô không ngại đêm nay làm một vố. Người đó nhìn thấy thẻ khách quý ngẩn ra, tấm thẻ khách quý này là một tấm thẻ khách quý cấp bậc năm sao. Ông xin lỗi nói: "Không biết cô nương là khách quý, vừa nãy đắc tội rồi, thực sự là do ta không tốt." "Hai vị bên trong mời, linh dược người cần tại hạ lập tức cho người tìm đầy đủ. Giá còn rẻ hơn cả giá thị trường, phẩm chất ở Tử Linh Quốc cũng được xem là nhất nhì." Thẻ khách quý năm sao, người sở hữu trong thất quốc cũng không quá ba người, lai lịch vị cô nương này không đơn giản. Sở Cửu Ca nói: "Không ngờ thẻ khách quý tên tinh ranh Nhất Nặc đó cũng sử dụng tốt quá đi chứ." "Không cần đến hắn, Cửu nhi ở chỗ ta cũng có một tấm, sau này dùng cái này." Dung Uyên từ trong không gian của mình lấy ra một tấm thẻ khách quý, chữ số bên trên là chín. Dung Uyên nói: "Hội đấu giá Cửu Thiên dĩ cửu vi tôn, đây là thẻ khách quỷ đỉnh cao của chúng. Cửu nhi cầm lấy, có nó dưới tiền đề không vi phạm nguyên tắc và lợi ích của hội đấu giá Cửu Thiên, đều sẽ làm vui lòng nàng." Sở Cửu Ca không có nhận lấy, cô nói: "Thứ đồ chơi này chàng cứ cầm lấy đi, ta tin với thực lực của ta, đến lúc đó sẽ khiến cho hội đấu giá Cửu Thiên đem thẻ khách quý tốt nhất đưa cho ta. Bởi vì Đệ nhất thần trộm ta có thể mang đến lợi ích khiến cho hội đấu giá Cửu Thiên cực kỳ hài lòng." Dung Uyên cười nói: "Đó là đương nhiên!" "Thẻ khách quý năm sao!" Bên trên thư phòng tầng thứ chín, một thiếu niên rung chân giống như không có xương sống ngồi trên ghế, chẳng ra thể thống gì cả. Cách ăn mặc của hắn rất hoa mỹ, tử y được chỉ vàng thêu ra đồ đằng phi thường phức tạp, cách ăn mặc, trang sức, đều có thể dùng một chứ để giải thích, đó chính là 'đắt'. "Không chỉ đơn giản là khách quý năm sao, tấm thẻ đó là Đệ nhất thiếu chủ tặng ra." Thẻ khách quý trong tay mỗi một vị thiếu chủ, đều có ký hiệu đặc thù của họ trên đó. Thân là người của hội đấu giá Cửu Thiên, bọn họ một ánh mắtc liềnó thể nhận ra. Thiến niên đứng lên, ngọc bội hắn đeo trên người khẽ đụng vào nhau, phát ra âm thanh vui tai, "Người có thể khiến cho Nhất Nặc đưa cho thẻ khách quý năm sao không đơn giản! Bổn thiếu chủ đi gặp chút, cô ta muốn thứ gì?" "Là linh dược! Một số linh dược ở thất quốc có thể xem là hi hữu, nhưng mà kho hội đấu gia chúng ta là có." Thiếu niên hất hất tay nói: "Vậy thì nhanh đi chuẩn bị!" Cửa bị đẩy ra, đi vào một vị thiếu niên. Điểm thu hút Sở Cửu Ca nhất của thiếu niên chính là cung cách ăn mặc, hoa lệ đến nỗi khiến người ta hoa mắt. Nhưng mà cung cách ăn mặc lại không giống như những nhà giàu mới nổi, rất đẹp, phi thường phù hợp khí chất của hắn. Tuổi tác của thiếu niên không lớn, có lẽ so với Nhất Nặc lớn hơn không bao nhiêu. Ngũ quan của hắn rất tinh sảo, đôi mắt phượng dài mang theo vẻ biếng nhác, ba phần suy đồi bảy phần tà khí. Khi thiếu niên đi vào cũng đánh giá hai người, một nam nhân thần bí mang mặt nạ sâu không lường được, một tiểu muội muội rất xinh đẹp. Gặp qua rất nhiều mỹ nhân, ánh mắt của hắn không thể tìm ra khuyết điểm nào trên người thiếu nữ này, quá xinh đẹp rồi. Chẳng lẽ tiểu tử Nhất Nặc xuân tâm nhộn nhạo, cho nên mới đem thẻ khách quý năm sao tặng cho vị tiểu muội muội này. Hắn cười nói: "Ta gọi là Tam Tiền, không biết vị muội muội xinh đẹp này xưng hô thế nào?" Muội muội? Mắt Dung Uyên lóe qua vẻ nguy hiểm, đối với vị thiếu niên phù phiếm này rất bất mãn. "Ta là Sở Cửu Ca, ngươi quen biết Nhất Nặc?" Sở Cửu Ca trực tiếp hỏi. Tam Tiền cười nói: "Đương nhiên quen biết, Nhất Nặc là tiểu đệ đệ của ta, sinh ra phi thường được người yêu thích, sao thế? Muội muội có phải cảm thấy tiểu đệ nhà ta rất ưu tú! Ta nói với ngươi.." Tam Tiền trông rất nhiệt tình giới thiệu Nhất Nặc, muốn tác hợp Sở Cửu Ca với Nhất Nặc, gương mặt Dung Uyên bên dưới lớp mặt nạ cũng đen lại rồi. "Câm miệng!" Một cỗ hơi thở nguy hiểm khiến cho Tam Tiền ngẩn ra, hắn bất lực cười nói: "Vị công tử này, ta chỉ là đang lo lắng cho chung thân đại sự của tiểu đệ nhà ta mà thôi." Dung Uyên đem Sở Cửu Ca ôm vào lòng, "Bởi vì Cửu nhi đã có vị hôn phu rồi, ngươi chết tâm đi!" "Không có vách tường nào đào không được, chỉ là không đủ dốc sức mà thôi." Dung Uyên cũng nói đến thế rồi, Tam Tiền vậy mà lại không chịu chết tâm. "Nhất Nặc nhà ta tốt hơn lão nam nhân này nhiều, hơn nữa siêu cấp có tiền, siêu cấp thông minh, siêu cấp lợi hại.." "Uỳnh!" Một tiếng lớn vang lên, cái bàn trước mắt hóa thành mảnh vụn. Dung Uyên băng lạnh nói: "Đệ tam thiếu chủ của hội đấu giá Cửu Thiên, ngươi muốn vĩnh viễn ngậm miệng lại hay sao?" Trong mắt nam nhân trước mặt này lóe qua lệ khí, thực sự là một người phi thường nguy hiểm mà! Khóe miệng Tam Tiền khẽ cong, cười hi hi nói: "Nói đùa thôi! Kỳ thực tiểu đệ nhà ta đối với nữ nhân một chút hứng thú cũng không có, nói thật ta cũng sợ nó thích nam nhân, hạ thủ với vị huynh trưởng là ta đây. Thật không biết đến lúc đó ta nên phục tùng hay không?" "Phụt! Ngươi bôi đen Nhất Nặc như vậy, gia hỏa Nhất Nặc đó biết hay không? Ngươi không sợ hắn diệt đi ngươi." Đối với gia hỏa ngoại tuyến này, Sở Cửu Ca nhịn không được cười lên. Dung Uyên cũng thu liễm lại lực lượng của mình, càng ôm chặt Sở Cửu Ca hơn. "Cho nên Cửu muội muội nhất định phải bảo mật giúp ta đó! Nếu không hắn sẽ không diệt đi ta, mà sẽ khiến cho ta sống không bằng chết." Tam Tiền nói. Sở Cửu Ca nhìn hắn nói: "Ngươi cũng quen biết Nhị Lượng sao?" Nhất Nặc, Nhị Lượng, Tam Tiền, tên của họ thực sự là quá có ý tứ rồi, cũng không biết phụ thân của họ lười đến nhường nào mới đặt một cái tên như vậy?
Chương 217: Phúc tinh của hắn Bấm để xem "Đương nhiên quen biết, đó là một đệ đệ ngốc nhất của ta." Tam Tiền cười nói. Lúc này, tên quản sự đó đi vào, từng hộp thuốc để trước mặt Sở Cửu Ca. Ông nói: "Những thứ này là linh dược trên danh sách của cô nương, mong người xem qua." Sở Cửu Ca lướt qua những linh dược đó, cười nói: "Không hổ là hội đấu giá Cửu Thiên, phẩm chất của những linh dược này không tồi, ra giá đi!" Tam Tiền cười nói: "Ra giá gì? Ta cảm thấy ta với Cửu muội muội phi thường có duyên, những linh dược này đều không phải là thứ đáng giá gì, cứ xem như ta tặng cho muội vậy. Đừng khách khí, cứ xem như kết giao một người bạn thôi." Tam Tiền ra tay hào phóng, khí chất thổ hào bốc lên ngùn ngụt, Dung Uyên lạnh giọng nói: "Người của ta, còn không đến lượt ngươi tặng đồ!" Một chiếc nhẫn không gian được ném ra, bên trong khẳng định chất không ít linh ngọc, Dung Uyên nói với tên quản sự đó: "Nhận lấy!" Dung Uyên vừa mở miệng, mang theo khí tức không cho phép nghịch ý, vị quản sự đó chỉ đành nhận lấy. "Bổn thiếu để cho ngươi nhận rồi sao?" Tam Tiền lạnh giọng nói. "Thiếu chủ, người.." Ông rất muốn nói thiếu chủ người nên trưởng thành chút đi! Từ sau khi người đến phân bộ Tử Linh Quốc chúng ta, vung tiền như nước, hoàn toàn không biết tiết kiệm, người gần như muốn đem lợi nhuận năm nay của chúng ta tiêu xài hết rồi, còn dám không chút dè dặt tặng người ta đồ. Đợi đến khi Đệ nhất thiếu chủ đến kiểm toán, người cứ đợi nhận lấy nộ ý của hắn đi! Hội đấu giá Cửu Thiên của họ, biết kiếm tiền nhất chính là Đệ nhất thiếu chủ. Tên của tam thiếu chủ tuy rằng có chữ tiền trong đó, nhưng mà lại là đồng tử vung tiền ném tiền như ném đất. Sở Cửu Ca đem linh dược thu lấy, cô nói: "Mối làm ăn này chúng ta bàn xong rồi, vậy thì chúng ta bàn một mối làm ăn khác vậy!" Tam Tiền cười hi hi nói: "Bàn chuyện làm ăn kỳ thực ta không rành lắm! Nếu như bàn việc ăn uống vui chơi ta ngược lại có đề tài nói, hay là hôm nay ta đi dạo với ngươi, tất cả chi phí ta bao trọn rồi." Sở Cửu Ca nhìn gia hỏa không ra gì này, nói: "Ta tin ngươi sẽ thấy hứng thú." Tam Tiền khẽ ngẩn ra, nói: "Được rồi! Nhiệm vụ của ngươi hoàn thành rồi, ra ngoài trước đi! Nói với bọn họ, không có việc gấp đến không thể giải quyết đừng đến làm phiền ta." "Vâng!" Vị quản sự đó lui ra ngoài. Tam Tiền hiếu kỳ hỏi: "Cửu muội muội muốn bàn chuyện làm ăn gì với ta? Còn có muội với Nhất Nặc làm một mối làm ăn gì?" Tam Tiền tuy là vung tiền như nước, nhưng mà lại không phải là một người không có đầu óc, cho dù không có biến thái được như Nhất Nặc, đầu óc cũng vượt xa người thường. Trong lúc nói chuyện với Sở Cửu Ca, hắn dường như đâu đó nắm bắt được điều gì. Sở Cửu Ca ngước mắt lên nhìn hắn nói: "Là mối làm ăn về hộp bất tử, có lẽ ngươi rất hứng thú." Vẻ mặt tươi cười của Tam Tiền thu lại, ánh mắt bình lặng nhìn Sở Cửu Ca nói: "Tiểu tử Nhất Nặc đó đến thất quốc này chưa được bao lâu, liền tìm được hộp bất tử. Tên ngốc Nhị Lượng vậy mà cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi, ngươi lại nói ngươi quen biết hắn." "Sở Cửu Ca, đệ nhất thiên tài Thái Vân Tông, xem ra với Cửu muội muội là cùng một người rồi! Tình báo ta có được cũng nhờ có muội mới biết được." "Nghe nói Thất hoàng tử cũng trở lại Tử đô rồi, hay là chúng ta ra ngoài gặp gặp, bạn của tên ngốc kia cũng chính là bạn của ta." Người này bề mặt ăn chơi lêu lỏng nhưng thực ra lại không hề đơn giản, Sở Cửu Ca nói: "Vậy có hứng thú hợp tác cùng tìm hộp bất tử mà Tử Hoàng biết đến hay không? Tìm ra rốt cuộc là ai bảo Tử Hoàng tìm hộp bất tử." "Đó là đương nhiên, Nhất Nặc và Nhị Lượng cũng bởi vì hợp tác với muội mới lấy được hộp bất tử, Cửu muội muội ngươi quả là một phúc tinh, ta phi thường vui khi hợp tác với muội." Tam Tiền đáp ứng rất sảng khoái. Sở Cửu Ca cười nói: "Để thể hiện thành ý hợp tác, ta muốn cho ngươi một sự kinh hỷ. Thọ yến của Tử Hoàng muốn bắt đầu rồi, ta nghĩ rất nhiều người đều muốn mua được một số bảo bối để làm lễ vật cho Tử Hoàng, vào lúc này hội đấu giá Cửu Thiên các ngươi cũng nên cử hành một buổi đấu giá rồi! Chắc hẳn các ngươi sớm có dự tính." Hội đấu giá Cửu Thiên sao lại có thể từ bỏ một cơ hội kiếm món tiền lớn, thế nhưng Tam Tiền nói: "Cái này, ta ngược lại quên rồi. May là Cửu muội muội nhắc nhở, thế nhưng trong thời gian ngắn như vậy, sợ là tìm không đủ vật phẩm đấu giá cho một buổi đấu giá, thật là sầu não mà!" Nếu như quản sự nghe thấy nhất định sẽ trợn trắng mắt, vốn dĩ bọn họ dự định trước thọ yến của Tử Hoàng một ngày mở ra hội đấu giá. Đây là đại thọ của Tử Hoàng, không chỉ toàn bộ quyền quý Tử Linh Quốc tham gia, ngay đến hoàng đế của những nước khác cũng sẽ phái người đến, dù sao người tôn quý nhất trong thất quốc cũng sẽ trong mấy ngày này tụ tập tại quốc đô Tử Linh Quốc, bọn họ đương nhiên cần phải tổ chức một buổi đấu giá linh đình để vơ vét một mớ. Thế nhưng ai bảo tam thiếu chủ của họ lại đến rồi, Đệ tam thiếu chủ của họ như là cào cào càn quét kho của họ vậy. Hắn đem trân bảo tặng cho người khác ở khắp nơi, mắt cũng chẳng chớp lấy một cái, một chút đau lòng cũng chẳng có, mà bọn họ những người dưới lại lòng đau như cắt. Sở Cửu Ca cười nói: "Vật đấu giá mà! Ngươi xem những thứ này thích hợp hay không?" "Rào rào rào!" Vô số trân bảo bị Sở Cửu Ca từ trong không gian lấy ra. Vốn dĩ chỉ là muốn mua linh dược mà thôi, nhưng mà nhìn thấy tên Tam Tiền này không tệ, thế là thuận tiện tiêu hủy tang vật vậy. Những thứ này đều là sau khi cô rời khỏi Xích Linh Quốc tiện tay lấy từ những quốc gia khác, để trong không gian cũng không dùng đến, không tìm thấy cơ hội tiêu tang, đây là một cơ hội tốt. "Nhiều như vậy!" Tam Tiền trợn to mắt nhìn những bảo bối đó. Ánh mắt hắn sáng rực, những thứ này căn bản không lọt được vào mắt hắn, nhưng mà hắn cũng hiểu rõ những bảo vật này trong thất quốc tuyệt đối là phi thường hiếm gặp. Tam Tiền nói: "Đối với yêu cầu của vật đấu giá, ta không hề hiểu rõ. Lão Ngô, ngươi vào đây xem cho ta." Lao Ngô đi vào, kết quả nhìn thấy một đống bảo bối chất thành núi, thiếu chút đem tròng mắt rơi ra ngoài, ông kinh ngạc nói: "Thiếu chủ, đây.." "Cửu muội muội muốn gửi đấu giá một số thứ, ngươi cảm thấy thích hợp hay không?" Hắn hỏi. "Thích hợp! Tuyệt đối thích hợp, tuy rằng không phải là thứ trân bảo dị thế gì, không thể làm vật đấu giá chung cuộc, nhưng mà tuyệt đối có rất nhiều người có hứng thú, có rất nhiều món đặc biệt thích hợp làm lễ vật của Tử Hoàng." Lão Ngô hài lòng gật đầu. "Thiếu chủ, có được những vật đấu giá này, vậy thì hội đấu giá lần này có thể cử hành rồi chứ! Không thể bỏ qua cơ hội lần này." Nếu như may mắn mà nói, có thể bù đắp lại lỗ hỏng do thiếu chủ nhà họ gây ra. "Đó là đương nhiên!" Tam Tiền cũng không muốn chết, dù sao nếu như hắn đem phân bộ này tiêu đến nghèo đi, nếu như Nhất Nặc sau khi biết được hậu quả rất nghiêm trọng, nay có cách để bù lại, hắn đương nhiên sẽ không từ chối. Tam Tiền cười mỉm nhìn Sở Cửu Ca, tiểu muội muội xinh đẹp này quả nhiên là đại phúc tinh, cứu tinh của hắn mà! Lão Ngô gật đầu nói: "Vậy ta lập tức đi chuẩn bị, có những thứ này, chỉ cần nghĩ cách lấy ra được vật phẩm đấu giá chung cuộc, hội đấu giá lần này chúng ta nhất định lời to." Thiếu chủ nhà họ cuối cùng cũng làm nên một mối làm ăn lớn rồi, lão Ngô rất kích động, chuẩn bị làm một vố lớn. Sở Cửu Ca hỏi: "Vật đấu giá chung cuộc, tam phẩm đan dược có tư cách đó hay không?"
Chương 218: Tình cảm lên men Bấm để xem Lão Ngô nói: "Đương nhiên, tam phẩm đan dược ở Tử Linh Quốc là đan dược người người tranh đến sứt đầu mẻ trán, làm vật đấu giá chung cuộc thừa sức. Nhưng mà hội đấu giá chúng tôi bây giờ không có tam phẩm đan dược, thời gian ngắn như vậy muốn tìm một luyện dược sư thì không kịp rồi." Tử Linh Quốc là đệ nhất đại quốc trong thất quốc, Sở Cửu Ca cảm thấy hội đấu giá Cửu Thiên của Tử Linh Quốc sao lại so với Xích Linh Quốc họ càng nghèo vậy! Nếu như lão Ngô biết suy nghĩ của Sở Cửu Ca nhất định sẽ khóc to, không phải là bên đây của họ nghèo, mà là có thêm một vị thiếu chủ thổ hào tiêu xài đến nghèo đó! "Cửu muội muội, chúng ta đi! Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, ta dẫn muội đi ăn đồ ngon chơi đồ vui ở Tử đô này." Dung Uyên nói: "Không cần!" Tam Tiền nói: "Gia hỏa nhà người quá vô vị rồi, Cửu muội muội, chúng ta đi!" Tam Tiền nhiệt tình như lửa, hắn hoàn toàn không sợ ánh mắt như muốn giết người kia của Dung Uyên, kéo theo Sở Cửu Ca đi hưởng thụ nhân sinh. Gia hỏa này ăn uống hào sảng, Sở Cửu Ca cũng không khách khí với hắn. Gia hỏa này là huynh đệ với Nhị Lượng, cô nguyện ý kết bạn với hắn. Mặt Tam Tiền lúc này đã có vẻ say, hắn cười ha ha nói: "Cửu muội muội, Tử Linh Quốc này có một Tiêu Kim Ốc, mỹ thiếu niên thế nào cũng có đó! Có hứng thú đi xem náo nhiệt với ca ca hay không.." Tam Tiền là đang nói đùa, nhưng mà sắc mặt Dung Uyên đột nhiên đen lại, hắn ôm lại Sở Cửu Ca biến mất trước mặt Tam Tiền. Tam Tiền nhìn theo bóng lưng của họ, chép chép miệng nói: "Một nam nhân quá nhỏ nhen rồi!" "Vách tường này khó đào quá rồi, Nhất Nhất thông minh như vậy, vẫn là đệ tự mình đào vậy! Ca ca giúp không được đệ rồi." Một đạo thân ảnh màu tím nhảy vào, quỳ một gối trên đất nói: "Thiếu chủ!" Vẻ say trên mặt Tam Tiền toàn bộ biến mất, nói: "Nam nhân đó thân phận đã tra được hay chưa?" "Hắn bảy phần có khả năng là Quỷ Đế, Quỷ Đế của Ưu Minh Điện. Nếu như thật sự là hắn, xuất hiện ở nơi nhỏ này có chút kì quái, từ bên phía Nhất Nặc thiếu chủ xác định, hộp bất tử của Đệ cửu tộc chính là trong tay Quỷ Đế. Nhất Nặc thiếu chủ nói tận lực chú ý hắn, có lẽ có tin tức của tộc trưởng." Hắn đáp. Tam Tiền biếng nhác nói: "Nhất Nhất lúc nào sẽ trở lại đây! Khúc xương khó nhai này ta nhai không nổi, ta đây là mạo hiểm cả tính mạng nghe ngóng tin tức đó! Nói với hắn nhất định phải bồi thường ta cho tốt." "Vâng!" "Còn có Cửu muội muội, thật sự là một người rất có ý tứ." Hắn nhỏ giọng thì thầm. Tùy tính lại không mất phòng bị, thẳng tính không giả tạo, yêu ai yêu cả đường đi lối về cho nên tin tưởng hắn, trông lại xinh đẹp như vậy, không khiến cho hắn có hảo cảm cũng không được. Dung Uyên nói: "Cửu nhi sau này đừng tiếp xúc với người của hội đấu giá Cửu Thiên nữa, từng người một đều không phải là thứ đơn giản gì." Sở Cửu Ca đáp: "Suy nghĩ của ta thì ngược lại với chàng, hội đấu giá Cửu Thiên nếu như thật sự có quan hệ với Bất tử cửu tộc, hợp tác với bọn họ thì tiếp xúc với tình báo hộp bất tử dễ dàng hơn nhiều, không phải sao?" "Bọn họ đương nhiên không phải là người đơn giản, nhưng mà ta thích giao tiếp với người thông minh, hay là nói Dung Uyên chàng xem thường ta rồi, cảm thấy ta chịu thiệt thòi!" Sở Cửu Ca nhướng mày nói. Dung Uyên bất lực nói: "Cửu nhi lợi hại như vậy, chịu thiệt thì cũng là bọn chúng." Trong lòng Cửu nhi đã có quyết định, hắn không có cách ngăn cản, vậy thì chỉ còn cách dung túng thôi. Nếu như bọn chúng thực sự khiến cho Cửu nhi nhà hắn chịu thiệt, hắn nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lại cho Cửu nhi. Sau đó Sở Cửu Ca chuyên tâm luyện dược, trị liệu của Cửu thúc tiến hành đến giai đoạn thứ hai. "Aaaaa!" Cửu thúc ngâm trong nước thuốc, cho dù kiên cường như ông cũng nhịn không nổi thống khổ đến kêu ra tiếng. Sở Cửu Ca nói: "Cửu thúc, người nhất định phải nhịn! Ngàn vạn đừng có ngất đi, tình huống bây giờ của người nhất định phải phá đi để xây dựng lại." "Ừm!" "Aaaaa.." Âm thanh đó nghe đến Sở Cửu Ca cũng rất đau lòng, nhưng mà vì để cho Cửu thúc mau chóng khỏe lại, không thể không nhẫn tâm chút. Sở Tuyền Nguyệt được biết Cửu thúc đang trị liệu, qua xem xem, kết quả từ xa đã nghe thấy tiếng kêu tê tâm liệt phế đến vậy. Âm thanh này nghe đến cô cảm thấy nhói lòng, cô gia tăng tốc độ bước chân. Sở Cửu Ca nói: "Mẫu thân!" "Đệ Cửu đại nhân người.. người sao rồi?" Sở Tuyền Nguyệt lo lắng nói. "Kinh mạch của người phải làm đứt hoàn toàn, sau đó đem những lực lượng hỗn loạn đó bài trừ ra khỏi thân thể, cho nên quá trình như vậy phi thường thống khổ. Con đối với y thuật của bản thân cũng tự tin, nhưng mà nếu như Cửu thúc nửa đường ngất đi, thì cần phải làm lại." Sở Cửu Ca đáp. "Làm lại!" Thống khổ như vậy, lại thêm một lần thì nửa cái mạng cũng chẳng còn. "Mẫu thân không tin tưởng Cửu thúc đến thế sao? Cửu thúc nhất định có thể vượt qua được." Sở Cửu Ca nói. "Đúng! Người nhất định có thể kiên trì đến cùng." Cho dù đã đến Tử Linh Quốc, mẫu thân cũng là tranh thủ thời gian tu luyện, đạt đến luyện linh cảnh cũng không có ngừng lại. Thế nhưng lúc này mẫu thân của cô một chút cũng không có nghĩ đến tu luyện, mà là cùng với cô ở đây bồi Cửu thúc, nhìn về phía cửa phòng. Sắc mặt tuy là có chút lạnh nhạt, nhưng mà cô hiểu mẫu thân cô, nôn nóng thì nhất định là nôn nóng. Mẫu thân đối với Cửu thúc càng ngày càng để tâm rồi, Cửu thúc đối với mẫu thân cũng không phải không có cảm giác, có hy vọng! Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ nhếch lên. Từng tiếng kêu thảm khiến cho tay Sở Tuyền Nguyệt trong ống tay áo nắm chặt lại, Sở Tuyền Nguyệt hỏi: "Ca nhi, còn phải mất bao lâu?" "Còn phải ngâm thêm nửa canh giờ, mẫu thân có việc thì cứ đi làm trước đi! Đợi Cửu thúc thành công vượt qua được con sẽ phái người đi thông báo cho mẫu thân." "Không! Ta ở đây đợi vậy!" Sở Tuyền Nguyệt nghĩ cũng không nghĩ liền trả lời. Cô không hề chú ý đến gương mặt bảo bối nữ nhi nhà cô lúc này lộ ra nụ cười ranh mãnh, Cửu thúc lúc này đang trong biển khổ, mẫu thân cuối cùng cũng không che giấu cảm xúc của mình nữa. Nửa canh giờ qua đi, Cửu thúc quả nhiên không có ngất đi, chỉ có điều ông lúc này đi đứng cũng có chút khó khăn. Sở Cửu Ca nói: "Mẫu thân, con cần chuẩn bị châm cứu, người đỡ Cửu thúc vào phòng, chỉ thiếu một bước cuối cùng này thôi." "Được.." "Phu nhân.." Cửu thúc đích thực không còn hơi sức, cả người đều ngã lên hết trên người Sở Tuyền Nguyệt đang đỡ ông, nhưng mà người này là phu nhân đó! Vừa nghĩ đến khi nãy kêu gào thảm thiết bị phu nhân nghe thấy hết, cảm giác đầu tiên của ông là mất mặt, có phải trông có chút vô dụng ở trước mặt cô hay không. "Phu nhân! Không cần đâu, ta có thể tự mình đi về đó." Cửu thúc nói. Sở Tuyền Nguyệt nói: "Không được! Ta đỡ người, đi thôi! Đệ Cửu đại nhân, người cẩn thận chút." Dựa gần như vậy, gần như vậy.. Cửu thúc cảm thấy mặt của bản thân nóng rực, Sở Tuyền Nguyệt cảm thấy có chút không đúng lắm, hỏi: "Đệ Cửu đại nhân, người rất không thoải mái sao?" "Không.. đã đỡ nhiều rồi, khiến cho phu nhân lo lắng rồi." Sở Cửu Ca ở một bên lén cười, tiến triển không tồi mà! Sở Cửu Ca nói: "Cửu thúc, tiếp theo châm cứu sẽ càng thêm thống khổ, hơn nữa còn phải thả máu, người phải chuẩn bị sẵn tâm lý cho tốt."
Chương 219: Thích Cửu nhi Bấm để xem Bước cuối cùng, là quan trọng nhất, tắm nước thuốc khi nãy chỉ là làm nóng người mà thôi. Cửu thúc kiên định gật đầu nói: "Không sao, Tiểu Cửu ngươi động thủ đi!" Ông nhất định phải trở nên mạnh hơn, khôi phục thực lực lúc ban đầu, tuy rằng không biết ông từng mạnh thế nào, nhưng mà Hoàng đế Tử Linh Quốc gì đó, cả Tử Linh Quốc, tuyệt đối không xứng là cấp bậc ông để trong mắt. Thả máu, Sở Tuyền Nguyệt khẽ ngẩn ra. Sở Cửu Ca nói: "Mẫu thân, người có cần tránh một hồi hay không?" Sở Tuyền Nguyệt hỏi: "Ta ở đây sẽ gây phiền phức cho Ca nhi sao?" "Đương nhiên sẽ không, chỉ là sợ đến lúc đó mùi máu tanh quá nồng, mẫu thân ở lại không thoải mái." Sở Cửu Ca đáp. "Nếu như không có gây phiền phức cho Ca nhi, vậy thì mẫu thân sẽ ở lại, cùng các ngươi vượt qua ải này." "Vậy được!" Sở Cửu Ca thầm nghĩ, tuy là sẽ khiến cho mẫu thân đau lòng, nhưng mà cảm tình của hai người cần phải chịu chút kích thích, mới có thể khiến cho mẫu thân hiểu rõ, cô chỉ là vô lương tâm chút chút tính kế mẫu thân cô mà thôi! Vô số ngân châm đâm vào các đại huyệt đạo trên người Cửu thúc, Cửu thúc truyền ra từng trận tiếng hậm hừ. Cô vận chuyển bất tử sinh mệnh chi đồng, huy động ngân châm từng chút một hóa giải. Quá trình này dông dài lại thống khổ, nhưng mà Cửu thúc biết có tiểu Cửu ở bên, ngay cả phu nhân cũng ở bên cạnh ông, ông không những không cảm thấy khó chịu bao nhiêu, hơn nữa còn cảm thấy trong lòng rất ngọt. Ông cắn chặt răng không muốn để dáng vẻ bản thân thống khổ lộ ra, đối với việc Cửu thúc ráng nhịn, Sở Cửu Ca bất lực nói: "Mẫu thân, Cửu thúc đây là ráng nhịn, răng cũng muốn cắn chảy máu rồi, người mau khuyên khuyên đi." Quả nhiên, Sở Tuyền Nguyệt phát hiện khóe miệng Cửu thúc có tia máu, lòng cô đột nhiên run lên, nói: "Đệ Cửu đại nhân, là bởi vì ta ở đây nên người mới.." "Nếu như ta khiến cho người khó xử, ta có thể ra ngoài trước." Con người cường đại này không muốn lộ ra dáng vẻ yếu ớt trước mặt người khác. "Không.." "Không có!" Lúc này Cửu thúc đã cảm thấy mơ mơ hồ hồ rồi, dựa theo bản năng giữ lấy cánh tay Sở Tuyền Nguyệt, "Phu nhân ở lại, đừng rời khỏi, ta muốn ngươi ở lại.." Một Cửu thúc vẫn luôn thiết huyết lạnh lùng, vào lúc này ngữ khí lại mang theo chút ý vị nhõng nhẽo, cũng khiến cho Sở Cửu Ca được mở mang tầm mắt. "Người.." Lòng bàn tay ông nóng hổi, cảm giác như muốn bỏng cả cánh tay của cô. Sở Tuyền Nguyệt nhìn đến đôi mắt mê ly đó, lòng khẽ run, trong đầu như có gì lóe qua, nhưng lại nắm bắt không được. Sở Cửu Ca cảm thấy, bóng đèn như mình cứ xem như cái gì cũng không nhìn thấy, cô cẩn thận giảm thấp sự tồn tại của bản thân, thế nhưng lại rất nghiêm túc thi châm. Đợi sau khi hóa giải nguồn lực lượng hỗn loạn đó, Sở Cửu Ca chỉ dẫn máu bầm trong thân thể Cửu thúc, cô nói: "Mẫu thân, người giữ lại Cửu thúc, con cần phải thả máu cho người rồi." "Được!" Hương thơm thanh mát truyền vào mũi, những sợi tóc tơ rơi lên tai ông. Nhìn người nữ nhân gần trong gang tấc, đại não ông lúc này một mảnh trắng xóa. "Hít!" Một trận đau nhói kéo lại lí trí của Cửu thúc, máu tươi từ trong tay ông chảy ra ngoài, máu không phải màu đỏ tươi, mà là một màu đen như mực. Máu tươi không ngừng chảy ra, mùi máu tanh càng ngày càng nồng. Sở Tuyền Nguyệt nhìn người dưới thân sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, trên mặt các vết sẹo chồng chéo lên nhau, cực kỳ khó coi nhưng lại khiến cho cô đau lòng. Sở Tuyền Nguyệt trầm thấp nói: "Cửu nhi, còn phải tiếp thục thả máu sao?" Mức độc chảy máu như vậy rất nguy hiểm, cho dù cô không phải luyện dược sư thì cũng rõ. Sở Cửu Ca nói: "Nhất định phải thả sạch sẽ, nếu không sẽ để lại hậu hoạn. Mẫu thân đừng lo lắng, con đã chuẩn bị đan dược bổ máu đỉnh nhất, sẽ không để cho Cửu thúc có chuyện gì đâu." Máu của Cửu thúc cuối cùng cũng biến thành màu đỏ tươi bình thường, Sở Cửu Ca quyết đoán băng bó cho cổ tay ông, sau đó nói: "Mẫu thân, người có thể thả Cửu thúc ra rồi." Sở Tuyền Nguyệt như bị điện giật vội vàng thả người ra, mặt có chút nóng. Ca nhi bảo giữ lại Đệ Cửu đại nhân đề phòng người nhúc nhích, thế nhưng người lại có thể khống chế tốt bản thân, căn bản không cần giúp đỡ. Nhưng mà.. cô lại quên mất thả tay ra, giữ rất lâu rất lâu không chịu thả.. Luồng thơm mát đó rời khỏi ông, trong lòng Cửu thúc có chút thất vọng, sau đó bị Sở Cửu Ca nhét vào mấy viên đan dược. "Cửu thúc trước dưỡng thân thể, sau khi nghỉ ngơi một ngày có thể bắt đầu khôi phục linh lực của người rồi, còn có mặt của người." Cửu thúc sờ sờ mặt mình, ông cảm thấy mặt của mình rất khó coi. Phu nhân vừa nãy ở gần như vậy, không biết có bị gương mặt của ông dọa sợ hay không, ông đúng là nên hồi phục dung mạo của mình rồi. Ông nghĩ đến dung mạo của bản thân, có lẽ sẽ không tệ, không biết phu nhân có thích hay không? Sở Cửu Ca nói với Sở Tuyền Nguyệt: "Mẫu thân, một ngày này Cửu thúc sẽ rất suy nhược, người trong phủ này con không quen lắm, mà con lúc này cũng rất mệt không thích hợp chăm sóc Cửu thúc. Người có thể chăm sóc Cửu thúc một ngày hay không?" Nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt của nữ nhi, cả ngày trị liệu Ca nhi đúng là rất cực khổ, cô cũng không yên tâm người khác chăm sóc Đệ Cửu đại nhân, thế là gật đầu nói: "Ca nhi, con mau đi nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho mẫu thân là được." Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ nhếch lên đi ra ngoài, một âm thanh yêu nghiệt truyền đến, "Nghe nói Cửu nhi rất mệt, ta đến chăm sóc Cửu nhi." Sở Cửu Ca bị người ôm vào lòng, cô nói: "Lần trị liệu này đúng là rất cực, nhưng mà cũng không có gì đáng ngại, ta chỉ là muốn tạo cơ hội cho mẫu thân và Cửu thúc thôi." Dung Uyên khẽ ngẩn ra, nói: "Cửu nhi đây là hạ quyết tâm muốn người nam nhân đó làm cha kế sao?" Sở Cửu Ca nói: "Sao thế? Cửu thúc tốt như vậy, chàng không hài lòng cũng đứng sang một bên cho ta, cũng có phải nhạc phụ đại nhân của chàng đâu." "Nhất định sẽ có người tốt hơn thích hợp nhạc mẫu đại nhân, Cửu nhi đừng có quyết định khinh suất như vậy." Mày Dung Uyên khẽ nhíu lại. "Nhưng mà mẫu thân thích Cửu thúc đó! Ta cảm nhận được rồi." Sở Cửu Ca cười nói. Điểm này, Dung Uyên cũng cảm nhận được rồi, nhưng mà để cho người nam nhân kia làm nhạc phụ của hắn.. Ý kiến của hắn hiển nhiên là Cửu nhi sẽ không quan tâm, Dung Uyên đến gần tai cô nói: "Vậy ta thích Cửu nhi, Cửu nhi cảm nhận được hay không? Cảm nhận được ta thích nàng đến nhường nào hay không?" Tim Sở Cửu Ca khẽ run, nói: "Ta mệt rồi, buồn ngủ!" Dung Uyên gật đầu nói: "Được! Vậy ta đưa Cửu nhi đi nghỉ ngơi." Nhóc con này, đối với tình cảm của người khác thì rất linh mẫn, còn đối với tình cảm của bản thân tuy linh mẫn nhưng lại lựa chọn vô tâm vô phế né tránh, thật muốn hận hận trừng phạt nàng. Cửu thúc có Sở Tuyền Nguyệt chăm sóc, tâm trạng cực kỳ tốt, hồi phục cũng rất nhanh. Sau khi Sở Cửu Ca nghỉ ngơi xong liền bắt đầu luyện chế một loại đan dược và thuốc cao giúp mờ sẹo hồi phục dung mạo, hai loại phối hợp sử dụng hiệu quả cực kỳ tốt, bây giờ trong thân thể Cửu thúc không còn lực lượng hỗn loạn đó, rất dễ trị khỏi sẹo trên mặt người. Tiếp theo, chính là luyện chế đan dược hồi phục lực lượng của Cửu thúc. Thuật luyện đan của cô không có giỏi đến mức chỉ trong một lần liền có thể hồi phục lực lượng Cửu thúc như lúc đỉnh phong, người cần từng chút từng chút hồi phục. Còn về nhanh thế nào, mất một năm, hay ba năm năm, bởi vì ngay cả cô cũng không rõ, thực lực lúc đỉnh phong của Cửu thúc, đã đạt đến cấp độ nào.