Cổ Đại [Dịch] Nghịch Thiên Thần Y Phi - Phụng Tử

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi gia đình của tôi, 17 Tháng tư 2021.

  1. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 120: Lôi Đình Đạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tử Tâm tuy là không phục, muốn đích thân giải quyết Sở Cửu Ca, thế nhưng cô rất rõ ràng Sở Cửu Ca rất là khó đối phó.

    Cô nói với bọn họ: "Tốc chiến tốc thắng, đừng đem người giết đi, phế đi đôi tay đôi chân của cô ta cho Bổn công chúa, à còn có tu vi nữa."

    "Vâng, điện hạ!"

    Thực lực của những người này chí ít đều là ngưng hồn cảnh thất trọng, giải quyết Sở Cửu Ca đối với họ thì dễ như trở bàn tay.

    Ngay khi họ đến gần Sở Cửu Ca, "Phụt phụt phụt!" Vô số ngọn lửa màu đen đột nhiên xuất hiện, xông đến bọn họ.

    "Uỳnh!" Vài người trong số bọn họ bị thiêu đến cháy đen.

    Bọn họ nhìn thấy một con tiểu hồ ly màu đỏ, một con nhỏ như vậy lại không chút do dự giết chết bọn họ, đây tuyệt đối là ác mộng của những người này.

    Sắc mặt Tử Tâm trắng bệch, yêu thú quá lợi hại đi, dựa vào cái gì Sở Cửu Ca có thể sở hữu yêu thú như vậy.

    "Phế đi Sở Cửu Ca, bắt con yêu thú đó lại, yêu thú này ta lấy rồi."

    Trong lòng Hắc Viêm phẫn nộ! Quả là một nữ nhân mơ mỗng viễn vông, lửa của nó trở nên càng nguy hiểm hơn.

    Hắc Viêm tuy rằng đã giúp Sở Cửu Ca ngăn lại không ít người, nhưng mà lại có cao thủ ngưng hồn cảnh cửu trọng đỉnh phong tiếp cận cô.

    Tử Tâm nói: "Sở Cửu Ca, ta xem lần này còn có ai có thể cứu ngươi."

    Cửu Ca không có một chút kinh hoảng, thân pháp vận chuyển đến cực hạn.

    Sau đó, cô xông vào khu vực tập trung rất nhiều cao thủ của Tử Linh Quốc, Sở Cửu Ca hạ lệnh nói: "Các ngươi đều lui ra, ở đây giao cho ta!"

    Người của Sở gia cấp tốc rời xa, mà những người của Tử Linh Quốc đột nhiên cười lên.

    "Ha ha ha! Sở cửu tiểu thư, ngươi đây là tự rơi vào lưới! Giải quyết chúng tôi, kiếp sau đi!"

    Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói: "Các ngươi hiểu nhầm rồi, ta bây giờ liền có thể giải quyết các ngươi!"

    Phút chốc, Sở Cửu Ca lấy ra một quả cầu màu đen, phút chốc vận chuyển linh lực, hướng đến bọn họ mà ném qua.

    Những cao thủ ngưng hồn cảnh, cảm nhận được bên trong quả cầu đó một nguồn lực lượng khủng bố đang chuẩn bị bạo phát.

    Có người kinh ngạc nói: "Không tốt! Đây là Lôi Đình Đạn!"

    "Nhanh tránh ra!"

    Trừ phi là cường giả luyện linh cảnh, ai không sợ uy lực của Lôi Đình Đạn này.

    Bởi vì nó đủ để đem tất cả người dưới luyện linh cảnh nổ thành cát bụi.

    "Uỳnh!" Một tiếng vang lớn truyền ra, mười mấy cao thủ luyện hồn cảnh của Tử Linh Quốc bị nổ banh xác.

    Những người của Tử Linh Quốc chấn kinh, một tiểu gia tộc của tiểu quốc này vậy mà lại có thứ đồ chơi lợi hại như vậy!

    Ngoại trừ cường giả luyện linh cảnh không sợ gì, nay tất cả cao thủ luyện hồn cảnh đều có chút sợ sệt, sợ Sở gia lại lần nữa lấy ra thứ đồ chơi giống như vậy nữa, đem bọn họ nổ tan tành.

    Những cao thủ ngưng hồn cảnh này không dám tiếp cận Sở Cửu Ca, thân hình Sở Cửu Ca lóe qua lại lần nữa ép gần đến Tử Tâm.

    Sở Cửu Ca nói: "Những người chướng mắt đó đã giải quyết rồi, lục công chúa của Tử Linh Quốc, chúng ta tiếp tục thôi!"

    Sắc mặt của Tử Kha rất khó coi, "Đáng chết! Ngươi đừng quá đắc ý."

    Cô vận chuyển linh lực, các loại linh kỹ cao cấp điên cuồng đánh về phía Sở Cửu Ca.

    Sở Cửu Ca dùng bất tử sinh mệnh chi đồng nhìn rõ quỹ tích công kích, linh diệu mà tránh khỏi từng lần công kích có thể hủy diệt đi cô.

    "Chạy! Tránh! Ngươi cũng chỉ biết những chiêu này mà thôi, đi chết đi!"

    Tử Tâm ngạo mạn, lúc này Sở Cửu Ca quỷ dị tiến sát lại gần cô nói: "Nếu như ta dùng đến thứ này, e rằng ngươi sẽ phải biến thành dáng vẻ máu me bê bết rồi, Tử Tâm công chúa."

    Tử Tâm nhìn thấy món đồ chơi màu đen đó, trực tiếp bị dọa sợ, là Lôi Đình Đạn, nữ nhân này vậy mà vẫn còn.

    Cô bị dọa sợ rồi, cô không muốn chết!

    Bởi bị Tử Tâm sợ hãi, sơ hở của cô đương nhiên càng nhiều rồi, khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ nhếch lên, liên tục xuất chiêu.

    "Uỳnh uỳnh uỳnh!"

    Dồn hết toàn bộ lực lượng của mình, xuất ra linh kỹ trực tiếp công kích đến sơ hở của Tử Tâm, đem cô ta đánh bay ra ngoài.

    "Rầm!" Tử Tâm rơi mạnh trên đất, vị công chúa cao cao tại thượng của Tử Linh Quốc trở nên cực kỳ thê thàm.

    Sở Cửu Ca đùa cợt nói: "Ta nói Tử Tâm công chúa, ngươi cũng quá không chịu được dọa rồi! Ngươi cũng chỉ là một người ngưng hồn cảnh tam trọng mà thôi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nỡ dùng Lôi Đình Đạn trên người ngươi sao, ngươi cũng quá tự coi trọng bản thân rồi đó."

    Tranh thủ cô ta bệnh, lấy mạng của cô ta, Sở Cửu Ca tiếp tục công kích lên người Tử Tâm, liên tục công kích không dự định cho cô ta có cơ hội để thở.

    Tiếng vang lớn phát ra từ Sở gia khiến cho người của đô thành chấn kinh, đặc biệt là Diệp gia đang đặc biệt quan tâm tình huống của bên này.

    "Uy lực vừa nãy, là lực lượng của Lôi Đình Đạn! Lôi Đình Đạn thực sự rơi vào trong tay người của Sở gia." Diệp gia chủ không cam tâm nói.

    Diệp Hiểu nói: "Phụ thân, Sở gia có Lôi Đình Đạn, vậy thì lần này bọn họ có phải có thể bảo trụ rồi không?"

    Diệp gia chủ cười nói: "Đây sao có thể? Cao thủ của Tử Linh Quốc nhiều như vậy, Lôi Đình Đạn căn bản không thể nào thương đến bọn họ."

    Tần gia, một đám người chạy đến tìm gia chủ của họ, "Gia chủ! Lôi Đình Đạn rơi vào trong tay Sở gia, nhất định là người của Sở gia hại chết lão gia chủ, người nhất định phải báo thù cho ông ấy!"

    "Đúng thế."

    Tần Hàn mặt mang vẻ buông thả, "Báo thù! Các ngươi dám tranh giành với Tử Linh Quốc đối phó với Sở gia, thì các ngươi cứ đi thử xem!"

    Bọn họ câm lặng, bọn họ cái gì cũng không làm thì Sở gia cũng bị diệt vong thôi, cũng xem như báo thù cho Tần gia họ rồi.

    Vừa nghĩ đến người nữ nhân đó sẽ chết, lòng Tần Hàn có chút phức tạp.

    Hắn không biết vì sao Lôi Đình Đạn sẽ ở trong tay Sở gia, nhưng mà hắn biết người lúc trước công kích Tần gia không phải là người của Sở gia, mà là Diệp gia và Lâm gia.

    Tầm Hàn thầm nói trong lòng: "Sở Cửu Ca, ngươi chết đi! Ngươi chết rồi ta cũng có thể triệt để được giải thoát rồi."

    "Phụt phụt phụt!" Bộ đầm tinh tế của Tử Tâm lúc này đã trở nên rách rưới, da thịt trắng trẻo lúc này mang đầy các vết thương máu.

    "Ngươi dám thương ta như vậy, ngươi lại dám?" Cô giận dữ hét lên.

    Sở Cửu Ca nhìn cô nói: "Giết ngươi ta còn dám, điều này thì có gì không dám!"

    "Giết cô ta cho ta!"

    Trên người Tử Tâm đã đầy vết thương, linh lực cũng bị tiêu hao gần hết rồi.

    Cô rất rõ một mình cô đối phó không nổi Sở Cửu Ca, lại lần nữa hạ lệnh.

    Những cao thủ ngưng hồn cảnh đó biết rằng đối phó Sở Cửu Ca rất nguy hiểm, nhưng mà công chúa đã mệnh lệnh, bọn họ không thể không nghe.

    "Chịu chết đi!"

    Bọn họ dự tính trước khi Sở Cửu Ca kịp sử dụng Lôi Đình Đạn đem cô giết đi, thế nhưng bọn họ lại không được như ý nguyện.

    Hắc Viêm bảo hộ trước mặt Sở Cửu Ca, bạo phát ra hỏa diễm cuốn đến phía của bọn họ, tranh thủ thời gian cho Sở Cửu Ca.

    Sở Cửu Ca cười nói: "Các ngươi đến vừa đúng lúc, chờ đợi cùng nhau hủy diệt đi!"

    "Tử Tâm công chúa, ngươi như vậy là giúp ta một việc lớn rồi, lại tặng cho ta nhiều đầu người như vậy."

    "Uỳnh!" Tiếp đến, Sở Cửu Ca không chút do dự dẫn nổ một cái Lôi Đình Đạn.

    "Không!" Bọn họ kinh khủng nói.

    Lực lượng khủng bố đem một số người nổ bay ra ngoài, liên tục hai lần sử dụng Lôi Đình Đạn, giải quyết đi không ít cường giả ngưng hồn cảnh rồi.

    Khiến cho người của Sở gia và Xích Linh Quân áp lực giảm thiểu đi không ít, hơn nữa còn chiếm thế thượng phong.

    Thế nhưng tình huống không cho phép lạc quan, "Phụt!" Chiến đấu bên phía những cao thủ luyện linh cảnh xuất hiện chút vấn đề, Sở lão gia tử đã bị trọng thương.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  2. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 121: Nhất Nặc ra tay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Gia gia!" Sở Cửu Ca sắc mặt đại biến.

    Trên mặt Tử Tâm mang theo nụ cười đắc ý, "Ngươi nghĩ rằng hôm nay đánh bại được ngưng hồn cảnh là có thể tránh được một kiếp sao? Đừng ngây thơ quá, thật sự cho rằng ta đem theo nhiều luyện linh cảnh là đưa theo cho có thôi sao?"

    "Đây chưa phải là toàn bộ thực lực của những người ta đem theo, vẫn còn một nửa cao thủ luyện linh cảnh đi đến địa lao Dung vương phủ đó cứu hoàng huynh ta ra, đợi bọn họ đến rồi các ngươi chết chắc."

    Tử Tâm tự tin tràn đầy, người vây quanh Sở lão gia tử này chỉ còn có một người mà thôi, những người khác toàn bộ bay về phía Sở Cửu Ca.

    Sắc mặt Sở Cửu Ca trầm xuống, luyện linh cảnh không phải cô có thể đối phó, nhưng mà..

    Sở Cửu Ca trông như u linh xuất hiện bên người Tử Tâm, cô chỉ còn cách bắt Tử Tâm công chúa làm con tin vậy.

    Tử Tâm còn chưa hoàn toàn phản ứng kịp, đột nhiên bị Sở Cửu Ca lấy một cây ngân châm đè lên cổ.

    Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Lão già, ngươi động thủ thử xem! Xem tay ngươi nhanh hay châm của ta nhanh!"

    "Sở Cửu Ca, ngươi thật to gan, ngươi dám thương đến điện hạ thử xem!" Bọn họ phẫn nộ nói.

    "Câm miệng, các ngươi quá ồn rồi!" Sở Cửu Ca lạnh giọng nói.

    "Phụt!"

    Chiến đấu cũng với một đám cao thủ luyện linh cảnh cấp bậc cao, lúc này đã là cực hạn của Cửu thúc rồi, ông phun ra một ngụm máu tươi.

    Sở Cửu Ca sắc mắt trầm xuống, Cửu thúc quả thật sự quá không nghe lời rồi.

    Cửu thúc không cách nào chiến đấu, những người đó trong phút chốc đem Sở Tuyền Nguyệt khống chế rồi.

    Một lão già đứng đầu cười khẩy nói: "Sở Cửu Ca, ngươi dám lấy điện hạ uy hiếp chúng tôi? Chẳng lẽ chúng tôi lại không biết lấy mẫu thân ngươi uy hiếp lại ngươi sao? Nếu ngươi dám đụng đến một sợi tóc của điện hạ, ta sẽ khiến cho nữ nhân này đầu rơi xuống đất!"

    "Phu nhân!"

    "Tỷ tỷ!"

    Cửu thúc và Sở Cẩn Chi sắc mặt đại biến, bọn họ muốn dốc toàn lực giết ra khỏi vòng vây đi cứu Sở Tuyền Nguyệt.

    Thế nhưng những cao thủ luyện linh cảnh này bạo phát ra lực lượng rất lớn, đem hai ngươi họ chấn bay ra ngoài.

    Lão đầu kia nói: "Thả người!"

    Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Ngươi tưởng ta ngốc! Ta nếu như thả người, các ngươi nhất định sẽ không tha cho mẫu thân ta. Ta cảnh cáo các ngươi, nếu như không thả mẫu thân ta ra, ta nhất định ở trước mặt mọi người đem công chúa điện hạ của ngươi sinh sinh lột da đó."

    Ngân châm nhọn hoắc trên người Tử Tâm rạch một đường, không có làm rách da cô, nhưng lại có thể khiến cho Tử Tâm nổi hết cả da gà, cảm giác da của bản thân muốn từ trên thân mình rời ra vậy.

    "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Bọn họ sợ Sở Cửu Ca nhất thời kích động làm ra việc tổn hại đến điện hạ, vậy thì bọn họ thật sự khó mà giao phó.

    Đối với bọn họ mà nói thân phận của người nữ nhân mà họ đang bắt này xa xa không tôn quý bằng một phần mười của điện hạ.

    "Thả mẫu thân ta ra!" Sở Cửu Ca nói.

    "Được, ta đáp ứng ngươi." Đối phương nói.

    "Đại nhân!" Bọn họ sắc mặt đại biến.

    "Thả nữ nhân này ra thì sao? Ngươi nếu như dám thương đến điện hạ, chúng tôi tuỳ thời có thể giết bất kì ai ở đây. Đến lúc đó, Sở gia chỉ còn đúng một người sống là ngươi." Ánh mắt ông ta âm hiểm lướt qua Cửu thúc, thất thúc, và Sở lão gia tử đã trọng thương.

    Thực lực song phương cách biệt rất xa, cô có thể bắt Tử Tâm bảo mệnh, nhưng mà những người khác..

    Bọn họ thả Sở Tuyền Nguyệt rồi, cuộc chiến đôi bên cứ vậy mà bế tắc.

    Tử Tâm nói: "Sở Cửu Ca, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, nếu không đợi mấy vị đại nhân trở lại rồi, thì cho dù ngươi có bắt được ta, với thực lực của bọn họ thì vẫn có cách trước khi ngươi kịp thương đến ta mà cứu ra ta! Bọn họ là cường giả mạnh như vậy, tuyệt đối không sợ thủ đoạn này của ngươi."

    Tử Tâm chuẩn bị đợi, đợi những người đi cứu hoàng huynh trở lại.

    Mà ngay lúc này, một giọng nói băng lạnh truyền đến, "Ngươi nói, là những phế vật này sao?"

    "Binh binh binh!" Mấy thân ảnh màu đen xuất hiện.

    Bọn họ ở trong không trung ném xuống mười mấy cái thi thể, trạng thái chết của bọn họ rất thê thảm, không phải là những cao thủ luyện linh cảnh Tử Tâm đưa đến từ Tử Linh Quốc sao?

    "Sao có thể?" Những người của Tử Linh Quốc bị dọa không nhẹ.

    Bọn họ chấn kinh nhìn nam nhân bạch y đứng trong không trung, trên người hắn tản mát ra một loại hơi thở cực kỳ nguy hiểm.

    Những người này vậy mà toàn quân bị diệt rồi!

    "Hoàng muội, lục hoàng muội, cứu ta.. cứu ta.." mà Tử Kha hoàng tử lại bị người ta nắm ở trong không trung cầu cứu, thế nhưng Tử Tâm lúc này đã tự thân khó bảo rồi.

    "Rầm!"

    "Người này trả cho các ngươi!"

    "Người này cũng vậy!"

    Tử Tâm và Tử Kha đột nhiên bay ra ngoài, còn về Sở Cửu Ca đương nhiên được Dung Uyên ôm vào lòng.

    Con tin cũng được thả ra rồi, Sở Cửu Ca đã không còn gì để uy hiếp bọn họ nữa, thế nhưng nhìn thấy những đồng bọn đã chết trên mặt đất, nhìn thấy người đàn ông sâu không lường được đó, bọn họ căn bản không có gan ra tay.

    Tử Tâm gào thét: "Các ngươi còn ngẩn ra đó làm gì? Nhanh lên giết hết bọn họ cho ta, giết hắn đi!"

    Tròng mắt Dung xuyên loé qua hàn ý, khiến cho những người này toàn thân lạnh run.

    Bọn họ cảm thấy đây là kẻ địch mà họ không cách nào đánh bại được, thật sự phải lên sao?

    Nhưng mà mệnh lệnh của điện hạ, bọn họ không thể không nghe, chỉ có thể cắn răng xông lên thôi.

    Bọn họ nhìn thấy nam nhân đó nhẹ nhàng hươ hươ tay, lực lượng khủng bố đã đem thân thể và linh hồn của họ hủy diệt!

    "Aaaaaa!" Một trận kêu thảm thiết vang lên, thực lực của người này nhất định vượt xa bọn họ.

    "Cùng lên! Cùng lên, hắn chỉ có một mình, các ngươi nhiều người như vậy chẳng lẽ không làm gì được hắn sao?" Tử Tâm hét lên.

    Dung Uyên cảm thấy những còn ruồi này vừa chướng mắt vừa phiền phức, lực lượng của hắn trở nên càng ngày càng nguy hiểm, muốn hủy diệt hết tất cả, nhưng mà..

    Sở Cửu Ca kéo lại Dung Uyên nhìn vào góc tối nói: "Các ngươi chẳng lẽ chỉ dự tính lấy điều tốt từ chỗ ta mà không làm việc sao, chỉ biết ở một bên xem kịch hay sao?"

    "Điện hạ!" Những người của Tử Linh Quốc đại kinh, bọn họ cảm nhận được xung quanh vẫn còn hơi thở của những cường giả khác.

    "Soạt soạt soạt!" Mấy thân ảnh hạ xuống, dẫn đầu là một thiếu niên xinh đẹp tôn quý.

    Người này quá đẹp đi.

    Tử Tâm nhìn thấy thiếu niên trước mắt trực tiếp si mê rồi, đáy mắt Nhất Nặc loé qua hàn quang, đôi mắt của nữ nhân này không muốn nữa rồi sao?

    Những người của Tử Linh Quốc kinh ngạc nói: "Các ngươi là người gì?"

    "Bổn thiếu là người gì? Chẳng lẽ các ngươi không biết sao?" Nhất Nặc nói.

    "Hội đấu giá Cửu thiên!" Thiếu niên này họ không biết, nhưng mà ăn mặc của những người khác rất rõ ràng giống y hệt người của hội đấu giá Cửu thiên.

    Nhất Nặc nói: "Hội đấu giá Cửu thiên với Sở Cửu tiểu thư có mối quan hệ hợp tác phi thường mật thiết, Tử Linh Quốc không thể hủy đi Sở gia, càng không thể thương đến Sở Cửu tiểu thư. Các ngươi vẫn là nên sớm rời khỏi đi."

    Tử Tâm nói: "Gạt người thì có! Hội đấu giá Cửu thiên là tồn tại lớn mạnh cỡ nào, sao có thể với một gia tộc nhỏ nhoi của một tiểu quốc có quan hệ hợp tác, bọn họ nhất định toàn bộ là giả cả, ngoại trừ vị thiếu niên này, toàn bộ những người khác đều giết hết cho Bổn công chúa."
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  3. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 122: Quá giảo hoạt đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những người khác đương nhiên cũng sẽ không tin, bá chủ thương nghiệp như hội đấu giá Cửu thiên, sao có thể để mắt đến một gia tộc nhỏ.

    "Nếu như các ngươi dám nghi ngờ ta, vậy thì ngoại trừ vị công chúa và hoàng tử này, những người khác toàn bộ giết hết đi!"

    Một câu nói nhẹ nhàng của Nhất Nặc, những người bên cạnh hắn thiết diện vô tư mà chấp hành rồi.

    Đối diện với công kích của những cao thủ luyện linh cảnh Tử Linh Quốc, bọn họ một chiêu một người, trực tiếp giết chết, một chút cũng không chậm chạp.

    Duy nhất một điều khiến cho những người này cảm thấy may mắn đó chính là, bọn họ ra tay rất nhanh, để cho họ trước khi chết một chút thống khổ cũng không cảm nhận được.

    Nhất Nặc nói chỉ được sống hai người, chỉ trong chớp mắt công phu người sống sót bên phía Tử Linh Quốc, liền chỉ còn Tử Kha hoàng tử và Tử Tâm công chúa hai người.

    "Rầm!" Tử Tâm khủng hoảng lui về sau, bị một viên đã vướng phải té trên mặt đất.

    Cô kinh khủng nhìn người thiếu niên tinh tế hoàn mỹ này, lúc này đây cô thật sự tin tưởng người này là người của hội đấu giá Cửu thiên rồi, cả thất quốc cũng chỉ có hội đấu giá Cửu thiên có năng lực đó.

    "Đừng.. đừng giết ta.."

    Sự si mê lúc trước không còn, bây giờ chỉ còn sót lại sự khủng hoảng.

    Nhất Nặc đi đến trước mặt Sở Cửu Ca ôn hòa nói: "Tiểu Cửu dự tính xử lý như thế nào?"

    Sở Cửu Ca nói: "Chỉ giải quyết bọn họ thì không thể xem là giải quyết hết phiền phức bên phía Tử Linh Quốc được, cho nên kế đến vẫn còn có chỗ cho ngươi bận."

    "Cũng chính là để ta phụ trách công tác dọn dẹp, ta hiểu rồi!" Nhất Nặc gật đầu nói.

    Một vệt sáng bạc loé qua, ngân châm rạch nát da của Tử Tâm, Tử Tâm lúc này đã không có cách nào sử dụng linh lực nữa.

    Sở Cửu Ca nói: "Tử Kha hoàng tử và Tử Tâm công chúa tại Xích Linh Quốc phát sinh chút chuyện ngoài ý muốn, hộ vệ bên người toàn bộ đều chết hết rồi, vậy thì làm phiền Nhất Nặc công tử đem bọn họ hộ tống về Tử Linh Quốc, thế nào?"

    Hộ tống chỉ là một cách nói mà thôi, thật sự muốn Nhất Nặc làm chính là dùng thế của hội đấu giá Cửu thiên, cảnh cáo Tử Linh Quốc, đừng có động thủ với cô và Sở gia của cô.

    Tuy rằng rất muốn chém chết hai người này, nhưng mà với thực lực hiện nay của họ vốn không phải là thời điểm triệt để đắc tội với một nước lớn như Tử Linh Quốc.

    Hy vọng Tử Linh Quốc nhận được giáo huấn lần này sẽ an phận một chút, nếu không cô nhất định khiến cho họ phải hối hận.

    Nhất Nặc nói: "Vừa hay ta cũng phải rời khỏi Xích Linh Quốc, có thể thuận đường hộ tống họ về đó."

    Sở Cửu Ca ngẩn ra, "Ngươi phải rời khỏi? Vậy thì ngươi đáp ứng yêu cầu thứ hai của ta thì mau nói cho ta biết! Tránh đến lúc đó ngay cả bóng của ngươi cũng tìm không thấy."

    Nhất Nặc nói: "Đây không phải là nơi để nói chuyện."

    Sở Cửu Ca nói: "Dung Uyên, ngươi tiếp đãi gia hỏa này trước, ta trước giúp gia gia bọn họ trị thương đã."

    Sở Cửu Ca rất nhanh đem thương thế của họ ổn định lại, sau đó đi đến tiểu viện của mình bàn chuyện với Nhất Nặc.

    "Nói cho ta biết tung tích của một cái hộp bất tử?" Sở Cửu Ca hỏi.

    Nhất Nặc trả lời: "Thái Vân Tông!"

    Dung Uyên nói: "Một tông môn nhỏ như ruồi muỗi, ngươi lại để cho Cửu nhi đi?"

    Nhất Nặc nói: "Cũng không phải tông môn nhỏ gì, đó là tông môn có thực lực tương đương với Tử Linh Quốc. Đi đến Thái Vân Tông còn có một điểm tốt, đó chính là nếu như Cửu tiểu thư trở thành đệ tử nội môn của Thái Vân Tông, vậy thì gia tộc cũng sẽ được sự bảo hộ của Thái Vân Tông, cho dù không có hội đấu giá Cửu thiên bảo hộ, Tử Linh Quốc cũng không dám tuỳ ý động đến Sở gia."

    Sở Cửu Ca thấp giọng nói: "Thái Vân Tông sao? Không có tin tức cụ thể hơn sao?"

    "Nếu như có tin tức cụ thể hơn nữa, vậy hộp bất tử sớm đã rơi vào trong tay ta rồi. Biết được nó ở Thái Vân Tông đã phải mất công phu rất lớn rồi, Sở Cửu tiểu thư nên biết đủ." Nhất Nặc nói.

    Sở Cửu Ca nói: "Ta biết rồi."

    Nhất Nặc hỏi: "Không biết yêu cầu thứ ba của Sở Cửu tiểu thư là gì? Ta không thích thiếu nợ, toàn bộ đều trả hết sẽ tốt hơn."

    Khoé miệng Sở Cửu Ca khẽ nhếch lên, "Ngươi không thích thiếu nợ, ta càng muốn ngươi thiếu. Yêu cầu thứ ba đợi ta tìm được hộp bất tử thứ hai rồi tính."

    "Ngươi không phải sợ không tìm thấy ta sao?" Nhất Nặc nói.

    "Ta cảm thấy khi ta tìm thấy hộp bất tử thứ hai ngươi sẽ tự động tìm đến ta."

    "Quá giảo hoạt đi!" Nhất Nặc trầm thấp nói.

    "Không bằng một phần ngàn của ngươi!"

    Hai ngươi bốn mắt giao nhau, đều là người thông minh, trong lòng tự có dự tính của riêng mình.

    "Nên nói đều đã nói rồi, ta nên giúp Cửu tiểu thư đưa hai tên rác rưởi đó đi rồi. Cửu tiểu thư, có cơ hội gặp lại." Trên mặt Nhất Nặc mang theo nụ cười nhạt, vẫy tay biến mất ở trước mặt Sở Cửu Ca.

    "Thiếu chủ, người đem tin tức này báo cho Cửu tiểu thư, nếu như nhị công tử biết được có thể sẽ tìm người tính sổ! Đó là nhiệm vụ của nhị công tử, người lại tìm một người giành với công tử.

    Khoé miệng Nhất Nặc khẽ nhếch lên," Ta còn bận việc tìm tộc trưởng, không có thời gian tranh giành với họ việc tìm hộp bất tử, cho nên đương nhiên phải tìm cho họ chút phiền phức rồi. Nếu như bọn họ ngay cả Sở Cửu Ca cũng giành không lại, vậy thì quá ngốc, thật sự là quá vô dụng. "

    Đối phương bất lực rồi, gặp phải một đồng bọn thích dùng trí thông minh chèn ép như vậy, hắn thật sự có chút thương xót cho mấy vị công tử còn lại.

    Thiếu chủ người bẫy những công tử khác như vậy thật sự là tốt sao?

    Phong ba dẫn đến từ việc giá đáo của vị công chúa này của Tử Linh Quốc đã qua, Sở gia có thể từng lần một nguy cơ an nhiên vượt qua, thật sự khiến cho các đại thế lực và gia tộc của Tử Linh Quốc rất kinh ngạc.

    Diệp gia nói:" Sở gia rốt cuộc có vận khí gì, hội đấu giá Cửu thiên vậy mà lại giúp bọn họ? "

    Diệp gia chủ nói:" Việc tiếp theo không phải là chúng ta có thể dò hỏi đâu, Diệp gia ta nên làm là để cho Lệ Minh chuẩn bị tốt. Vị đại nhân đó truyền tin tức đến rồi, người rất nhanh sẽ đến Xích Linh Quốc rồi. "

    Sở gia sau một trận chiến, Sở Tuyền Nguyệt và Sở Cẩn Chi bận giúp cho Sở gia hồi phục nguyên khí, mà Sở Cửu Ca cũng đang điều tra làm thế nào để vào được Thái Vân Tông.

    Thái Vân Tông, là tông môn lớn nhất trong thất quốc, mà thực lực thì tương đương với Tử Linh Quốc.

    Trong thất quốc, Nhất Nặc nói không sai, nếu như có đệ tử trở thành đệ tử nội môn của Thái Vân Tông, gia tộc của họ sẽ được Thái Vân Tông bảo hộ.

    Nếu như có thể trở thành đệ tử thân truyền, vầy thì càng không cần phải nói rồi.

    Thế nhưng lần chiêu sinh tiếp theo của Thái Vân Tông, lại phải đợi đến mùa Xuân năm sau, cô đã biết được tung tích của hộp bất tử đó, sao có thể đợi lâu như vậy được.

    Chẳng lẽ phải lén lút lẻn vào Thái Vân Tông trộm đồ, đệ nhất tông môn trong thất quốc với năng lực hiện tại của cô, lén lút lẻn vào không dám đảm bảo không bị phát hiện.

    Khi Sở Cửu Ca đang không có cách nào, có gia tộc lại truyền ra tin tức, một luyện dược sư của Thái Vân Tông chuẩn bị thu nhi tử của ông ta làm đồ đệ.

    Đó là luyện dược sư đó! Cả Xích Linh Quốc cũng chưa bằng, nếu như Diệp gia có thể ra được một luyện dược sư, vậy thì quá tuyệt vời rồi.

    Thái Vân Tông!

    Nghe thấy tin tức này trên mặt Sở Cửu Ca lộ ra vẻ vui mừng, cô nói:" Người đâu! Ta muốn đến Diệp gia làm khách. "

    " Cái gì? Sở Cửu Ca đến rồi?"Cho dù hiện nay thực lực của Sở Cửu Ca mới đạt đến ngưng thể cảnh thất trọng, Diệp gia chủ đối với cô vẫn là rất e dè.

    Dù sao người chống đối với Sở Cửu Ca, chống đối với Sở gia đều không có kết cục tốt gì.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  4. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 123: Cầu xin thu làm đồ đệ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp gia chủ cười mỉm nói: "Không biết Sở cửu tiểu thư hôm nay đến Diệp gia ta có việc gì hay không?"

    Sở Cửu Ca nói: "Nghe nói Diệp gia ngươi đã đến một luyện dược sư, có thể dẫn ta đi gặp hay không?"

    Diệp gia chủ ngẩn ra, "Thân phận của đại nhân luyện dược sư phi thường tôn quý, không phải là ngươi muốn gặp là gặp, ta cần phải đi thông truyền một tiếng."

    Quả nhiên sau khi thông truyền, vị luyện dược sư đó liền nói: "Một tiểu nha đầu của một gia tộc nhỏ nói muốn gặp ta, thật là không biết thân phận của mình, bảo cô ta cút được bao xa thì cút."

    Vị luyện dược sư này rất kiêu ngạo, Diệp gia chủ nói: "Sở cửu tiểu thư, không phải ta không giúp ngươi, mà là ta thật sự không giúp được ngươi rồi."

    Diệp gia chủ trong lòng đắc ý, một luyện dược sư cao quý như vậy là khách quý của Diệp gia ông.

    Sở Cửu Ca là đệ nhất thiên tài của Xích Linh Quốc thì đã sao, vẫn là không bì được với Lệ Minh nhà ông, bởi vì Lệ Minh nhà ông là người sẽ trở thành luyện dược sư.

    Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói: "Diệp gia chủ, ngươi cũng biết tính khí Sở Cửu Ca ta không được tốt. Vị luyện dược sư đó nếu đã cho mặt mũi mà không cần mặt mũi vậy thì ta cũng không cần thiết khách khách khí khí nữa."

    "Cửu thúc, lên! Đem người bắt ra đây, con có việc muốn hỏi hắn."

    Diệp gia chủ chỉ cảm thấy sét đánh ngang tai, ông giận dữ nói: "Sở Cửu Ca, ngươi không thể làm như vậy. Ngươi chẳng lẽ không biết đối phương là luyện dược sự sao? Ngươi.. ngươi lại dám đối đãi như vậy với một luyện dược sư."

    Người bình thường cảm thấy luyện dược sư tài giỏi cỡ nào, Sở Cửu Ca lại không cho rằng như vậy.

    Vị luyện dược sư đó có thể nhìn trúng người có tư chất như Diệp Lệ Minh, thu hắn làm đồ đệ, chắc hẳn năng lực của luyện dược sư đó cũng không lớn đến đâu.

    "Sở Cửu Ca ngươi kiêu căng ngạo mạn, vô pháp vô thiên, nhưng đừng kéo theo Diệp gia ta xuống nước!" Ông đã phải chạy rất nhiều mối quan hệ, tốn rất nhiều công phu mới lôi kéo được vị luyện dược sư này.

    Không dễ gì mới khiến cho vị luyện dược sư này nhìn trúng thiên phú nhi tử mình, nguyện ý thu hắn làm đồ đệ.

    Không thể vì Sở Cửu Ca phá rối mà chọc tức vị luyện dược sư đó, khiến cho toàn bộ tâm huyết của Diệp gia ông lãng phí.

    Sở Cửu Ca nói: "Diệp gia chủ, ngươi cản không được ta!"

    "Sở Cửu Ca, ngươi quá đáng rồi đó!"

    "Binh binh binh!" Rất nhanh người Sở Cửu Ca dẫn đến giao thủ với người của Diệp gia, nhưng mà những người này đối với Cửu thúc mà nói không đáng một kích.

    "Rầm!" Cửa phòng của vị luyện dược sư đó bị đá ra.

    "Luyện linh cảnh, Xích Linh Quốc này sao có thể có cao thủ với thực lực như vậy?" Vị luyện dược sư đó chấn kinh nói.

    Tuy nói người này là một luyện dược sư, người này lại có một đôi mày như kẻ trộm.

    Sở Cửu Ca nói: "Ngươi không chịu gặp ta, cho nên ta chỉ có thể đánh vào đây thôi."

    "Ta là luyện dược sư tôn quý, ngươi lại dám vô lễ với ta như vây, nể tình tiểu cô nương ngươi xinh đẹp như vậy, ta liền tha chết cho ngươi, nhưng mà.."

    "Rầm!"

    "Aaaaaaa!" Một tiếng kêu thảm truyền ra.

    Ông ta lại dám dùng ánh mắt vô sỉ như vậy đánh giá Sở Cửu Ca, không nghi ngờ gì đã chọc giận Cửu thúc rồi.

    "Phụt phụt phụt!" Ông ta điên cuồng phun máu.

    "Các ngươi thật to gan.." với thân phận luyện dược sư của hắn, đại đa số đều đối với ông rất kính trọng.

    Đây là lần đầu ông ta bị người thô bạo đánh như vậy, đáng ghét!

    "Đại nhân.. đại nhân.." Diệp gia chủ thiếu điều bị dọa ngất đi.

    Sở Cửu Ca nói: "Ngươi là luyện dược sư, rất lợi hại sao? Những đan dược này ngươi có thể luyện chế ra hay không?"

    Sở Cửu Ca lấy ra từng bình bình đan dược, vị luyện dược sư đó trợn tròn mắt, nhất phẩm đan dược phẩm chất hoàn mỹ, còn có nhị phẩm đan dược..

    Trời ơi!

    Có thể một hơi lấy ra nhiều đan dược như vậy, những đan dược này không phải Xích Linh Quốc có thể mua được, chẳng lẽ nói vị tiểu cô nương này phía sau còn có một đại sư luyện dược rất lợi hại.

    Vị luyện dược sư này rất nhanh thu liễm lại khuôn mặt cao ngạo của mình, ông nói: "Vị cô nương này ngươi sớm nói ngươi cũng quen biết luyện dược sư lợi hại, vậy thì ta cũng không vô lý như vậy rồi. Ta chỉ mới là một luyện dược sư nhập môn mà thôi, sao có thể luyện chế ra được đan dược tốt như vậy."

    "Không biết vị đại sư đó ở nơi nào? Ta muốn bái sư, bái sư, đan dược này quá hoàn mỹ rồi." Gương mặt ông mang đầy sự kỳ vọng nhìn Sở Cửu Ca.

    Diệp gia chủ và Diệp Lệ Minh hai người trợn tròn mắt nhìn mọi việc diễn ra, vị đại sư này tốc độ trở mắt cũng quá nhanh đi!

    Đây có đúng là vị luyện dược sư vừa đến Xích Linh Quốc liền mũi hếch lên tận trời, một bộ lão tử thiên hạ đệ nhất sao?

    Không phải là bị người khác đánh tráo rồi chứ?

    Sở Cửu Ca nói: "Muốn gặp sư phụ ta, ngươi nghĩ ngươi có tư cách đó sao?"

    "Không có, không có!"

    Cái gì, phía sau Sở Cửu Ca lại có một sư phụ thần bí, sư phụ đó vậy mà lại khiến cho vị đại sư này muốn bái sư, Sở Cửu Ca này là vận khí tốt gì thế này.

    Vị luyện dược sư này rất không phục!

    "Cái gì? Một nha đầu ngưng thể cảnh thất trọng như ngươi có tư cách gì để người đại sư như thế thu làm đồ đệ, ta không phục!"

    Sở Cửu Ca đáp: "Bởi vì nhất phẩm đan dược như vậy, ta cũng có thể luyện chế ra được! So với phế vật luyện dược sư như ngươi mạnh hơn rất nhiều đó!"

    Diệp Lệ Minh giận rồi, "Sở Cửu Ca, ngươi đừng có nói quá nữa! Ngươi trước đó chưa từng học qua luyện dược, cũng không nghe ai nói ngươi có sư phụ luyện dược nào cả, người bớt lừa sư phụ ta đi!"

    Vị đại sư đó cũng không tin, ông nói: "Tiểu cô nương, ngươi mới bao lớn mà đã muốn luyện chế ra đan dược như vậy. Tuổi này của ngươi so với đồ đệ ta còn nhỏ, có lẽ cùng lắm chỉ mới nhập môn mà thôi!"

    Sở Cửu Ca nói: "Không tin sao? Vậy ngươi có thể tự mình xem xem! Nếu ta thực sự có thực lực luyện chế ra nhất phẩm đan dược, ngươi nhất định phải đáp ứng một yêu cầu của ta."

    Vị đại sư đó nói: "Đừng nói là một yêu cầu, cho dù là mười yêu cầu ta cũng sẽ đáp ứng ngươi. Chỉ cần ngươi thật sự có thể luyện chế ra loại nhất phẩm đan dược hoàn mỹ như vậy."

    "Được, vậy ngươi đợi đó!"

    Sở Cửu Ca đem Tinh Thần Hỗn Độn Đỉnh lấy ra, chuẩn bị hết linh dược liền bắt đầu luyện chế đan dược rồi.

    Những động tác thành thạo đó khiến cho bọn họ xem ngây ra.

    Diệp Lệ Minh là ngươi chuẩn bị trở thành luyện dược sư, đương nhiên có xem qua một số sách vở về luyện dược, nhìn thấy Sở Cửu Ca có thể dễ dàng làm được những việc mà hắn căn bản không cách nào hoàn thành, thật sự như trong giấc mộng vậy.

    Hắn còn vì bản thân có thiên phú về luyện dược mà cuồng vui, thế nhưng Sở Cửu Ca cô ta sớm đã biết luyện dược như thế nào rồi.

    Nhất phẩm đan dược mà thôi, Sở Cửu Ca rất nhanh đã hoàn thành.

    Cô cầm lấy đan dược nói với vị luyện dược sư kia: "Ta luyện chế xong rồi, ngươi có thể kiểm tra xem!"

    "Aaaaaa! Vậy là luyện chế xong rồi?"

    Trời ơi, cô ta xem luyện đan là uống nước lọc hay sao? Chỉ một chốc đã luyện thành.

    Thế nhưng đan dược cô luyện chế ra, đích thực phi thường hoàn mỹ, thần kì quá, quá thần kì đi, tiểu nha đầu này lại sở hữu thiên phú luyện dược lớn mạnh như vậy.

    "Sư phụ! Sư phụ ngươi thu ta làm đồ đệ đi! Trước đó là ta vô lễ, ta xin lỗi, xin lỗi một vạn lần cũng được, chỉ cầu xin người độ lượng đừng tính toán với ta, thu ta làm đồ đệ, ta sau này liền hành tẩu giang hồ với người." Một nam tử trung niên liền như vậy giả bộ tội nghiệp nhìn Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca cảm thấy siêu cấp chướng mắt.

    Diệp gia chủ và Diệp Lệ Minh cũng kinh ngạc đến muốn rơi cả tròng mắt ra, sư phụ bọn họ phí bao tâm tư tìm đến, nghĩ rằng Diệp gia họ đã có thể dương mày ưỡn ngực rồi.

    Thế nhưng sư phụ này nay lại đang quỳ trước mặt người mà bọn họ chán ghét và e dè, muốn bái Sở Cửu Ca làm sư phụ!
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  5. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 124: Thật sự có biện pháp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Cửu Ca nói: "Không hứng thú thu ngươi làm đồ đệ, ta có việc muốn ngươi làm, ngươi có thể đi Sở gia bàn với ta không?"

    "Sư phụ nói cái gì thì là cái đó, ta toàn bộ đều nghe người, bây giờ liền đi."

    Thế là vị luyện dược sư Diệp gia mời tới này, cực kỳ đuôi chó mà đi theo Sở Cửu Ca đi Sở gia.

    Trước đó còn là chỗ dựa của Diệp gia, trong chốc lát đã chuyển dời mục tiêu rồi.

    Diệp Hiểu và Diệp Lệ Minh rất bất lực, bọn họ mắt trân trân nhìn phụ thân của họ nói: "Chúng ta nên làm gì?"

    Diệp gia chủ tức đến thổ huyết, nhưng mà có thể có biện pháp gì chứ.

    Sở Cửu Ca là một luyện dược sư đó, là luyện dược sư ngay cả Đoan Mộc đại sư cũng bội phục sát đất.

    "Sở Cửu Ca, Sở gia, không phải là chúng ta có thể đắc tội nổi, Diệp gia ta sau này cố gắng khiêm tốn, ngoài ra chuẩn bị một số linh dược trân quý tặng cho Sở cửu tiểu thư, nhất định tạo được mối quan hệ tốt với Sở gia bọn họ."

    Tứ đại gia tộc Diệp gia nay có thể tồn tại đến thời điểm này, cũng nhờ Diệp gia chủ là người biết tiến thoái.

    Diệp Hiểu nói: "Vâng, phụ thân!"

    "Sở Cửu Ca vậy mà lợi hại như vậy?" Lúc trước ở hội đấu giá Cửu thiên Diệp Lệ Minh thua cho Sở Cửu Ca, hắn kỳ thực rất không phục.

    Nay nhìn thấy được Sở Cửu Ca luyện dược, hắn thật sự thua đến tâm phục khẩu phục rồi.

    "Ông ta là.." Vị Đoan Mộc đại sư đó vừa đến Sở gia, Sở Tuyền Nguyệt bọn họ hỏi.

    "Đây là luyện dược sư của Thái Vân Tông, con có chút vấn đề liên quan đến Thái Vân Tông cần thỉnh giáo ông ta, cho nên liền đem ông ta mời đến Sở gia rồi." Sở Cửu Ca nói.

    "Luyện dược sư như ta đây sao có thể so được với Sở đại sư, Sở đại sư mới thật sự là luyện dược sư lợi hại." Ông khiêm tốn nói.

    Sở Tuyền Nguyệt biết y thuật của nữ nhi mình rất lợi hại, nhưng mà không có nghĩ đến luyện dược sư của đệ nhất tông môn Thái Vân Tông trong thất quốc cũng đánh giá nữ nhi cao như vậy, cô cảm thấy rất tự hào.

    Sở Cửu Ca chuẩn bị từ từ bàn với Đoan Mộc đại sư, Đoan Mộc đại sư thụ sủng nhược kinh nói: "Sở đại sư, người cần tìm hiểu tình hình gì của Thái Vân Tông? Với thiên phú luyện dược của người, vào Thái Vân Tông trở thành thân truyền đệ tử của Đan phong cũng không có vấn đề, nhưng mà ta chỉ là một luyện dược sư vừa nhập môn của ngoại môn, không có cách nào giúp người tiến cử."

    Vị đại sư này cũng rất hổ thẹn, bởi vì thiên phú luyện dược của ông không được tốt lắm, ở Thái Vân Tông cũng sống không tốt gì, cho nên mới sống bên ngoài.

    Cho dù là luyện dược sư vừa nhập môn, nhưng ở nơi như Xích Linh Quốc thì vẫn rất vinh quang, ông rất hưởng thu cảm giác được mọi người tâng bốc.

    Sở Cửu Ca nói: "Ta không cần vào Đan phong, kiểu đó quá gây chú ý rồi, chỉ cần với tốc độ nhanh nhất trở thành đệ tử bình thường của Thái Vân Tông là được. Thế nhưng thời gian diễn ra lần chiêu sinh tiếp theo của Thái Vân Tông là sang năm, ta cần thời gian gần đây phải vào đó."

    "Aaaaaa! Thiên phú luyện dược như Sở đại sư vậy mà lại làm đệ tử bình thường?" Đoan Mộc đại sư rất kinh ngạc.

    "Ngươi chỉ cần nói với ta có thể hay không là được rồi."

    Tâm tư của thiên tài ông không hiểu, Đoan Mộc đại sư đáp: "Ta là có một biện pháp không cần tham gia chiêu sinh của sang năm vẫn có thể vào được Thái Vân Tông, nhưng là phi thường nguy hiểm, an toàn cũng không được bảo đảm, thật sự không thích hợp Sở đại sư tham gia."

    Trong nhận thức của ông, luyện dược sư da thịt mỏng, thân phận tôn quý, mạng đương nhiên cũng rất quý giá.

    "Ngươi nói là biện pháp gì?" Sở Cửu Ca hỏi.

    "Trong thất quốc có một doanh trại đặc huấn, doanh trại đặc huấn này là một nhóm những đệ tử bị đào thải trong buổi chiêu sinh Thái Vân Tông tập hợp lại, trong lúc đặc huấn giành được thành tích mười thứ hàng đầu liền có thể trở thành đệ tử ngoại môn của Thái Vân Tông. Đây là cơ hội thêm dành cho những hài tử tư chất không đủ, nhưng mà đặc huấn như vậy rất nghiêm khắc, tàn nhẫn không có sự bảo đảm an toàn tính mạng. Cho dù là thế, rất nhiều người đều nguyện ý gia nhập, bởi vì Thái Vân Tông là thánh địa mà đệ nhất thiên tài trong thất quốc, người trẻ tuổi trong thất quốc đều mơ ước." Đoan Mộc đại sư nói.

    Sở Cửu Ca khẽ gật đầu, "Ta không sợ có nguy hiểm, chỉ là ta không có tham gia khảo hạch chiêu sinh đệ tử của năm nay, có thể gia nhập doanh trại đặc huấn hay không?"

    "Cái này thì dễ thôi, ta với một quản sự trong doanh trại đặc huấn có chút quan hệ. Tặng cho ông ta vài viên đan dược liền có thể an bài Sở đại nhân vào đó, nhưng mà đại nhân người thật sự không dự tính thu ta làm đồ đệ hay sao?" Ông ta tội nghiệp nói.

    Sở Cửu Ca nhét cho ông vài tờ giấy nói: "Đây là ghi chú của ta khi luyện chế một số đan dược, ngươi có thể tự mình học hỏi, thu đồ đệ thì ta không có suy nghĩ đó! Nhanh an bài việc của ta đi."

    "Đây là đan dược, nhất phẩm nhị phẩm đều có, giao cho cái người mà ngươi mua chuộc." Sở Cửu Ca phi thường hào phóng lấy ra một số đan dược.

    "Sở đại nhân yên tâm! Thù lao ngươi cho hậu hĩnh như vậy, ông ta nhất định sẽ an bài việc thật tốt." Đoan Mộc đại sư hứa hẹn nói.

    Kế đến Đoan Mộc đại sư mặt dày đòi ở lại Sở gia, Diệp Lệ Minh và Diệp gia thiếu chủ Diệp Hiểu mang theo hậu lễ đến Sở gia, nay vị thế của Sở gia ở Xích Linh Quốc tuyệt đối là sự tồn tại siêu việt.

    Tử Kha và Tử Tâm hai ngươi bị đưa về Tử Linh Quốc, cảnh cáo của hội đấu giá Cửu thiên bọn họ không thể không nghe, Tử Kha hoàng tử bị triệu kiến qua đó.

    "Con chắc chắn đã nhìn thấy người trong lòng mà ta từng nhất kiến chung tình?" Tử Hoàng hỏi.

    "Vâng ạ, phụ hoàng, nhưng mà nữ nhân đó đã có nữ nhi rồi."

    "Vậy mà ngay cả nữ nhi cũng đã có rồi, nhưng mà.."

    "Phụ hoàng, hội đấu giá Cửu thiên đó không biết vì lý do gì mà lại bảo vệ hai người đó, e là không dễ động đến. Nhưng mà con và hoàng muội ở nơi rách nát đó chịu rất nhiều ủy khuất, phụ hoàng nhất định phải làm chủ cho chúng con!" Tử Kha nói.

    Tử Hoàng lạnh giọng nói: "Chỉ là một quốc gia khỉ ho cò gáy mà thôi, cho dù có sự bảo hộ của hội đấu giá Cửu thiên cũng không có khó xử lý, nhưng mà cũng phải xem có đáng hay không. Rất nhanh hội đấu giá Cửu thiên cũng bản thân khó bảo, đến lúc đó chính là cơ hội tốt để động thủ."

    "Vâng, phụ hoàng!" Hắn bị hành hạ không nhẹ, là lúc cần phải điều dưỡng tốt một thời gian.

    Sở Cửu Ca muốn đi Thái Vân Tông, Sở Tuyền Nguyệt vì việc này mà rất vui, nhưng mà cô lại rất không nỡ.

    Nhưng mà cô rất hiểu, thiên phú của nữ nhi mình, Xích Linh Quốc đối với cô quả thật là nhỏ một chút.

    Cửu thúc biết Sở Cửu Ca cần phải rời khỏi, kỳ thực rất đắn đo, ông..

    Sở Cửu Ca mở miệng nói: "Cửu thúc, con nói gì người cũng nghe theo phải không?"

    "Đúng!" Cửu thúc trả lời.

    "Vậy con muốn người lưu lại bên cạnh mẫu thân con, bảo vệ mẫu thân." Cho dù có hội đấu giá Cửu thiên chấn áp, Sở Cửu Ca cũng không cho rằng Sở gia có thể an giấc. Đây chỉ là khiến cho đối phương không dám quang minh động thủ mà thôi, cho nên bên cạnh mẫu thân nhất định phải có người bảo hộ mới được.

    "Nhưng mà.." Có một âm thanh nói với ông, cần phải một bước không rời bảo vệ cô, nhất định phải làm như vậy!

    Sở Tuyền Nguyệt nói: "Không được, Thái Vân Tông cao thủ như mây, con nhất định phải có một người chiếu cố."

    "Mẫu thân, con đi Thái Vân Tông làm đệ tử, không thể dẫn theo người ngoài qua đó được, cho nên Cửu thúc vẫn là lưu lại bên cạnh người vậy."

    Sở Cửu Ca cần phải cáo biệt với người nhà, cô không nghĩ rằng thất thúc cũng nói với lão gia tử người cũng phải rời khỏi.

    Lão gia tử nói: "Lão thất, ngươi không ở Sở gia giúp đỡ Tuyền Nguyệt mà còn đi lịch luyện, đây không phải hồ nháo sao?"

    Sở Cẩn Chi cũng rất không nỡ, đặc biệt là người nam nhân đó vẫn còn lưu lại bên cạnh tỷ tỷ, hắn lại càng không yên tâm, nhưng mà hắn bắt buộc phải đi!
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  6. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 125: Bỏ rơi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Cẩn Chi trả lời: "Con có lý do không thể không rời khỏi Sở gia, Tử Hoàng và Tử Kha hoàng tử của Tử Linh Quốc sẽ không dễ dàng tha cho tỷ tỷ và Cửu Ca, vì để bảo trụ Sở gia, vậy thì con bắt buộc phải sở hữu lực lượng càng cường đại hơn nữa mới được. Sở gia trong thời gian ngắn không cách nào trở thành một thế lực lớn mạnh như vậy, cho nên.."

    Cho nên cần phải có một thế lực càng cường đại mới được, Sở lão gia tử vẫn còn muốn nói gì..

    Sở Cẩn Chi nói: "Con là một cô nhi, nhưng mà không đại biểu con không biết thân thế của mình."

    Lão gia tử ngẩn ra, "Chẳng lẽ lão thất con.."

    Lão gia tử vẫn còn nhớ ngày đó nhặt được Sở Cẩn Chi, ông nhìn thấy vô số cường giả đang chém giết lẫn nhau.

    Những cường giả đó đều mạnh hơn so với tất cả những cường giả mà ông đã từng gặp, sau cùng rơi vào thế lưỡng bại câu thương, trong đó chỉ có một người còn sống, một nam hài tử bị trọng thương hôn mê.

    Ông biết rằng chọc phải một thế lực cường đại đại biểu cho điều gì, nhưng lại không nhẫn tâm thấy chết không cứu.

    Sau khi do dự, ông đem hắn cứu rồi còn nhận hắn làm dưỡng tử nuôi ở Sở gia.

    Sở Cẩn Chi nói: "Con không có hành động mà ở Sở gia, cũng sẽ mang đến phiền phức cho Sở gia, cho nên con không thể không rời khỏi."

    Lão giả tử trầm mặc rồi, ông nói: "Vạn sự cẩn thận."

    "Con biết rồi, con cũng không muốn nhìn thấy tỷ tỷ thương tâm." Sở Cẩn Chi ôn hòa nói.

    Sở Cẩn Chi chỉ bàn riêng những chuyện này với lão gia tử, vì không để cho những người khác lo lắng, Sở Cẩn Chi chỉ nói với họ rằng ra ngoài làm chút việc.

    Bên phía Đoan Mộc đại sư truyền đến tin tức, đã sắp xếp xong.

    Nhưng mà nhất định phải xuất phát nhanh chút, Sở Cửu Ca đã chuẩn bị xong hết rồi.

    "Tiểu Cửu.."

    Cửu thúc đơn độc đến tìm Sở Cửu Ca, ông nói: "Ta biết tiểu Cửu đi Thái Vân Tông là để tìm hộp bất tử, ta sẽ không ngăn cản con. Nhưng mà ta có một yêu cầu, tiểu Cửu nhất định phải đem miếng ngọc bội ta tặng cho con mang theo bên mình."

    Trong đầu vẫn còn rất loạn, bây giờ kí ức của ông chưa rõ ràng, lực lượng trong cơ thể lại càng hỗn loạn, cho dù ở bên tiểu Cửu cũng không có cách bảo vệ cô, cho nên lựa chọn lưu lại bảo vệ phu nhân, để cho tiểu Cửu an tâm đi tìm hộp bất tử.

    Ông không yên tâm, mơ hồ nhớ rằng miếng ngọc bội đó có thể trong lúc tiểu Cửu gặp nguy hiểm cứu tiểu Cửu một mạng.

    Sở Cửu Ca lấy ra miếng ngọc bội mà lúc trước Cửu thúc trả thù lao cứu mạng, chữ Cửu trên ngọc bội mang theo hơi thở cổ kính, nhìn thấy liền biết không phải vật tầm thường.

    "Ngươi chỉ cần bảo vệ tốt cho nhạc mẫu đại nhân là được, an nguy của Cửu nhi không cần ngươi quan tâm, ngươi chẳng lẽ xem vị hôn phu như Bổn vương chết rồi hay sao?" Một thân hình bạch ngọc xuất hiện ở sau lưng Sở Cửu Ca, Dung Uyên đến rồi.

    Ngay khi biết có hộp bất tử ở Thái Vân Tông, hắn liền cho chuẩn bị hết rồi.

    "Ta lo lắng cho tiểu Cửu, đây là việc của ta, ngươi quản không được." Cửu thúc lạnh giọng nói.

    Dung Uyên đến gần bên tai Sở Cửu Ca nói: "Cửu nhi, thật sự phải đi nhanh như vậy sao? Phụ hoàng ta nói rồi, đại hôn của chúng ta xong rồi nàng đi Thái Vân Tông vẫn chưa muộn."

    Cửu thúc lạnh giọng nói: "Đại hôn, với ngươi, tuyệt đối không được!"

    Sở Cửu Ca khẽ ngẩn ra, nói: "Lúc trước nói rồi chỉ là trên hình thức mà thôi, vì để ứng phó Xích Hoàng. Nay Xích Kiêu thúc đã đoạt được hoàng vị, cũng không có người ép ngươi kết hôn. Hôn ước trước đó.."

    "Cửu nhi đây là dự tính bỏ rơi ta sao? Lúc trước là do nàng tự mình tham gia tỷ võ chiêu thân, người của cả Xích Linh Quốc đều biết nàng là vị hôn thê của ta, Cửu nhi nàng.." Dung xuyên đem ngươi ôm chặt.

    "Tiểu tử, ngươi buông tay!" Cửu thúc ra tay rồi.

    Tên tiểu tử này là vị hôn phu của tiểu Cửu, nay lại dám hối hôn tiểu Cửu, thật sự không thể nhịn.

    Thế nhưng chưa đợi Cửu thúc ra tay, sắc mặt Dung Uyên trở nên trắng bệch, Sở Cửu Ca nói: "Không tốt!"

    Gia hỏa này bây giờ không phải là giả bộ đâu, thật sự có chuyện rồi.

    Một loại lực lượng đang tuỳ ý ăn mòn thân thể, linh lực và linh hồn của hắn.

    Mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt to đổ ra đầy trán, Sở Cửu Ca vận chuyển bất tử sinh mệnh chi đồng, quan sát tình trạng thân thể của hắn, vậy mà lại không ngừng ác hóa đến tình trạng này.

    "Phụt phụt phụt!"

    Vô số ngân châm đâm xuống, lúc này toàn bộ Mặc Nhất bọn họ đều quỳ hết bên ngoài cửa phòng chờ đợi, chủ tử lại xuất hiện tình huống nguy hiểm như vậy.

    Số linh lực của Sở Cửu Ca như thể rót vào một cái động không đáy, phút chốc liền bị nuốt chửng.

    Cho dù với lực lượng của bất tử sinh mệnh chi đồng, vẫn cải thiện không nổi tình trạng của Dung Uyên.

    Bất tử sinh mệnh chi đồng tu luyện đến tầng thứ nhất, chỉ là vừa nhập môn mà thôi!

    "Phụt phụt phụt!" Các ngân châm phong bế các đại huyệt của hắn, bị lực lượng cuồng bạo trong thân thể hắn chấn bay ra ngoài.

    "Đau!" Hàng mày tinh tế của Dung Uyên nhíu chặt lại, nắm lấy Sở Cửu Ca.

    Sở Cửu Ca ánh mắt trầm xuống, năng lực bây giờ của cô, hoàn toàn không cách nào ứng phó tình huống của Dung Uyên.

    Cô bây giờ một chút biện pháp cũng không có, cũng không có cách giảm nhẹ đi sự thống khổ của hắn.

    "Cửu nhi hôn một cái là sẽ không đau nữa." Đôi mắt tử thủy tinh đó nhìn đến Sở Cửu Ca, giọng nói khàn đặc yếu ớt khiến người đau lòng.

    Sở Cửu Ca như bị mê hoặc vậy, cúi đầu hôn lên đó, hơi thở của hai người hòa làm một.

    Dung Uyên như con cá mất nước, bây giờ gặp nước đương nhiên vui vẻ mà bơi lội, đôi tay của hắn vòng lấy ôm chặt Sở Cửu Ca.


    Cứ như có Cửu nhi bên cạnh, sự thống khổ này đối với hắn mà nói căn bản không đáng gì.

    Mãi cho đến khi hai ngươi như muốn nghẹt thở, Dung xuyên khàn khàn nói: "Cửu nhi không được phép bỏ rơi ta, không được phép giải trừ hôn ước với ta, không được phép quên ta đi.."

    "Ngươi.."

    "Ưm.." Dung Uyên chủ động hôn lên, triền miên không dứt, như ngọn lửa bùng cháy mang theo sự mê luyến sâu đậm.

    Hơi nóng nhiễm đỏ mặt của cả hai người, Dung Uyên dựa gần bên tai Sở Cửu Ca nói: "Cửu nhi ta ở Thái Vân Tông đợi nàng, nhất định phải nhớ ta đó."

    Ngay trước khi lực lượng không thể khống chế bạo phát, Dung Uyên buông Sở Cửu Ca ra, thân hình màu trắng loé qua rồi biến mất trong phòng.

    Mặc Nhất bọn họ nhìn thấy Dung Uyên bạo phát ra hơi thở khủng bố nói: "Chủ tử!"

    "Về Ưu Minh Điện!" Dung Uyên lạnh giọng nói.

    "Vâng!"

    Sở Cửu Ca nhìn thân ảnh hắn biến mất trong không trung, thấp giọng nói: "Thái Vân Tông gặp sao? Dung Uyên ngươi không được thất hứa đâu đó, nếu không ta sẽ không thèm để ý ngươi sống chết nữa."

    "Tiểu Cửu.." Cửu thúc lo lắng nhìn Sở Cửu Ca.

    Sở Cửu Ca nói: "Mối họa sống ngàn năm, Dung yêu nghiệt gia hỏa đó đã có thể chống chọi đến ngày hôm nay, hắn sẽ không có chuyện gì đâu."

    Dung Vương điện hạ trọng bệnh, bị đưa đi điều dưỡng, đã rời khỏi Xích Linh Quốc, đồn rằng Dung Vương điện hạ không sống được bao lâu nữa.

    Nay Sở gia như mặt trời ban trưa, Sở Cửu Ca lại là đệ nhất thiên tài của Xích Linh Quốc.

    Mọi người vốn cho rằng mối hôn ước này sẽ vì Dung Vương trọng bệnh mà hủy đi, nhưng không ngờ Sở gia vẫn luôn duy trì mối hôn ước này.

    Ngày mà Sở Cẩn Chi rời khỏi, Sở Cửu Ca và Đoan Mộc đại sư cũng chuẩn bị rời khỏi Xích Linh Quốc.

    Sở Tuyền Nguyệt không nỡ cùng với Cửu thúc đưa tiễn cô đến ngoài cổng thành, Xích Hoàng đích thân đến đưa tiễn, ông nói: "Thân thể của tiểu tử đó là gánh nặng không cách nào tiễn tiểu Cửu, phụ hoàng là ta liền thay thế hắn đến tiễn con. Nguyện tiểu Cửu sau này mọi việc thuận lợi, tiểu tử đó nói hắn sẽ ở Thái Vân Tông đợi con, tuyệt đối sẽ không thất ngôn."
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  7. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 126: Vào trại đặc huấn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Cửu Ca và Đoan Mộc đại sư rời khỏi quốc cảnh của Xích Linh Quốc, hướng đến Thanh Linh Quốc, bởi vì trại đặc huấn tọa lạc ngay tại lãnh địa của Thanh Linh Quốc.

    Bọn họ tăng tốc lên đường, đến gần sâm lâm lớn nhất Thanh Linh Quốc Thanh Hải sâm lâm, Đoan Mộc đại sư gặp mặt với một trung niên nam tử mặt mang nụ cười.

    Trung niên nam tử nhìn đến Sở Cửu Ca đi từ trong xe ngựa ra mày khẽ nhíu lại, "Đây chính là tiểu nha đầu ngươi nói? Ngưng thể cảnh thất trọng tuy là có thấp một chút, nhưng thắng ở chỗ tuổi nhỏ, tuyển chọn thông thường để vào Thái Vân Tông vẫn có khả năng, cần chi đến trại đặc huấn này chịu khổ."

    Vào trại đặc huấn với trực tiếp vào Thái Vân Tông, đó là một trời một vực.

    Ở trại đặc huấn cho dù vận khí tốt lấy được thành tích mười người đầu để có tư cách vào Thái Vân Tông, đó cũng sẽ khiến cho những ngoại môn đệ tử chính thống xem thường.

    Đoan Mộc đại sư nói: "Tuổi trẻ tu luyện cần tranh thủ thời gian, đến Thái Vân Tông mới có thể học hỏi được càng nhiều thứ, nếu như ở gia tộc không có cao nhân chỉ đạo đó không phải lãng phí nửa năm thời gian sao."

    Sở Cửu Ca khẽ gật đầu nói: "Đúng, ta cần tranh thủ thời gian tu luyện, liền làm phiền vị đại nhân này rồi."

    "Nếu đã là sự lựa chọn của bản thân ngươi, đến lúc đó vào trại đặc huấn có vấn đề gì, ngươi đừng oán ta. Tình hình trại đặc huấn rất cực khổ, huấn luyện cũng không đơn giản, nữ hài tử tham gia đương nhiên sẽ càng ít, ngươi tự mình cẩn thận một chút." Đường Tuyền nói với Sở Cửu Ca.

    "Lão gia hỏa, ngươi thì không cần theo qua đó rồi. Địa điểm của trại đặc huấn chúng tôi là bảo mật với bên ngoài, ta trước đưa tiểu cô nương này vào đó." Đường Tuyền nói với Đoan Mộc đại sư.

    "Được!" Đoan Mộc đại sư gật đầu nói.

    Cái gọi là trại đặc huấn, là một sơn trang rách rách nát nát ở gần Thanh Hải sâm lâm.

    Nhưng mà tiểu sơn trang này lại có không ít cao thủ canh giữ, ngưng hồn cảnh còn có luyện linh cảnh, tuỳ tiện kéo vài người ra liền có thể hủy diệt Sở gia họ.

    Đường Tuyền chuẩn bị đưa Sở Cửu Ca đi trại đặc huấn, kết quả lại bị người bắt quả tang.

    Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, "Đường Tuyền, ngươi lại nhét người vào trại đặc huấn của ta, ta cảnh cáo ngươi hết bao nhiêu lần rồi?"

    Đường Tuyền thân thể run lên, ông đây cũng quá xui xẻo rồi!

    "Dạ đại nhân!"

    Sở Cửu Ca nhìn thấy một nam tử tầm ba mươi tuổi, dung mạo rất tuấn mỹ, nhưng mà gương mặt không chút biểu cảm rất đáng sợ.

    Dạ Dương Thu nhìn qua Sở Cửu Ca, đây là một thiếu nữ chưa đến mười lăm tuổi.

    Dung mạo của cô rất tuyệt mỹ, thế gian khó gặp, lần này người Đường Tuyền thu có vẻ không giống trước đó.

    Đường Tuyền nói: "Dạ đại nhân, ta biết sai rồi. Đây là một chút tâm ý của ta."

    Ông xót xa lấy ra hai bình nhị phẩm đan dược đưa đến trước mặt Dạ Dương Thu, Dạ Dương Thu mày khẽ nhíu, nhị phẩm đan dược, hắn biết Đường Tuyền lần này là chịu tốn kém lắm rồi.

    Hắn lạnh giọng nói: "Lấy lại!"

    Đường Tuyền lòng rối như tơ vò! Dạ đại nhân trước giờ đều không thu lễ, đây phải làm thế nào mới tốt?

    Nếu như Sở tiểu thư không vào được trại đặc huấn, những điều tốt trước đó ông ta có được toàn bộ đều phải nhả ra lại, vậy quá thảm rồi..

    "Dạ.."

    Sở Cửu Ca so với ông càng nhanh mở miệng, cô nói: "Dạ đại nhân, ngươi không thích ta vào trại đặc huấn vì lý do gì?"

    "Lãng phí thời gian!" Dạ Dương Thu lạnh giọng nói.

    Ông không phản đối rất nhiều thanh niên muốn dùng hết mọi cách để vào được Thái Vân Tông, dù sao Thái Vân Tông là đệ nhất tông môn của thất quốc, thế nhưng cũng không phải người gì đều có thể đến trại đặc huấn của ông.

    Ngày thường Đường Tuyền nhận vào những người đó, ỷ vào gia tộc có quyền có thế mua chuộc Đường Tuyền đi vào, thế nhưng không đến một hai ngày liền chịu không nổi chạy mất.

    Ông không muốn lãng phí thời gian trên người những người như vậy.

    Lời của ông vừa nói xong, liền nhìn thấy thiếu nữ trước mắt ở trước mặt ông biến thành tàn ảnh ép sát gần ông.

    Đường Tuyền trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: "Sở tiểu thư, ngươi điên rồi sao? Lại dám động thủ với Dạ đại nhân?"

    Dạ Dương Thu ngẩn ra, thân pháp rất cao cấp, có thể đem thân pháp cao cấp tu luyện đến trình độ này, thiếu nữ này không tầm thường.

    Tuổi trẻ có thực lực ngưng thể cảnh thất trọng đã không tồi!

    "Rầm!" Công kích của Sở Cửu Ca hụt rồi, tiếp đến cô tiếp tục ra tay.

    "Uỳnh!"

    "Ồ!" Cấp bậc của linh kỹ không mạnh, nhưng cô với thực lực ngưng thể cảnh thất trọng vậy mà lại có thể bạo phát ra tất cả lực lượng của linh kỹ này, điều này đại biểu cô đối với linh kỹ nắm bắt rất hoàn mỹ.

    Hơn nữa mục tiêu công kích của cô, là sơ hở trong phòng thủ mà ông cố ý để lộ ra, có thể thấy khả năng quan sát của cô mạnh đến nhường nào.

    Đây là một thiên tài, không chỉ vì cấp bậc cao thấp của cô, mà là tổng hợp thực lực đều khiến cho Dạ Dương Thu rất hài lòng, Đường Tuyền nhiều năm như vậy cũng xem như nhận được một người ổn thỏa.

    "Ngưng!" Dạ Dương Thu nói.

    Đường Tuyền thật sự muốn bị dọa chết, ông gấp gáp nói: "Dạ đại nhân, tiểu cô nương này tuổi trẻ khí thịnh ra tay với người, người.."

    Dạ Dương Thu nhìn Sở Cửu Ca nói: "Ngươi rất tốt!"

    Sở Cửu Ca cười nói: "Đó là đương nhiên, người nhận ta vào trại đặc huấn, tuyệt đối không khiến người hối hận đâu."

    Dạ Dương Thu hỏi: "Ngươi khẳng định vào trại đặc huấn của ta, ta đương nhiên rất hoan nghênh. Nhưng mà ngươi vì sao không tham gia khảo hạch ngoại môn của Thái Vân Tông, kiểu đó con đường của ngươi sẽ thuận lợi hơn một chút."

    Tiểu nha đầu này có thiên phú như vậy, ông tin cô nhất định có thể thông qua khảo hạch ngoại môn.

    "Thái Vân Tông cũng không phải mỗi tháng đều có mở chiêu sinh đệ tử mới, một năm cũng chỉ có một lần, ta không muốn đợi quá lâu, cho nên liền đi đường tắt!" Sở Cửu Ca trả lời.

    Mục đích của cô là vào được Thái Vân Tông, không quản con đường sau này khúc khuỷu hay thuận lợi, vấn đề không lớn lắm.

    Dạ Dương Thu nói: "Vậy được, hoan nghênh ngươi gia nhập trại đặc huấn của ta."

    Trại đặc huấn lại gia nhập thêm một người mới, việc này đã truyền hết cả trại đặc huấn.

    "Hức! Nửa đường nhét vào toàn là những con gà yếu ớt, một hai ngày liền chạy mất người, loại người này rốt cuộc vào đây thêm náo nhiệt chi không biết."

    "Lần này không giống, không chỉ là Đường béo nhét người vào, Dạ đại nhân đích thân dẫn người đó vào đấy."

    "Ta vừa nãy xa xa nhìn qua một cái, nhìn bóng lưng đó là một đại mỹ nhân đó!"

    "Nhìn thấy bóng lưng liền là đại mỹ nhân, nếu như quay lại sợ là thảm không nỡ nhìn, nếu như thật sự đẹp như tiên sẽ đến nơi đáng sợ như trại đặc huấn sao."

    Sở Cửu Ca vẫn chưa lộ mặt trước mặt những người khác, mọi người đã bắt đầu thỏa luận về cô rồi.

    Dạ đại nhân dẫn Sở Cửu Ca đến giữa thao trường tập huấn, ông mở miệng nói: "Ta tuy rằng có kỳ vọng về ngươi, nhưng mà có thể nán lại ở trại đặc huấn hay không, thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi. Quy tắc của trại đặc huấn này, cũng cần ngươi tự mình đi tìm hiểu."

    Ông lướt qua những người khác nói: "Đây là người mới hôm nay vừa vào trại đặc huấn, từ hôm nay bắt đầu cô ta liền gia nhập với các ngươi."

    Nói xong những lời này, Dạ đại nhân liền rời khỏi.

    Vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về Sở Cửu Ca, "Thật sự là một đại mỹ nhân đó!"

    "Đệ nhất mỹ nhân của Lục Linh Quốc chúng tôi cũng không so được với người mới này!"

    Một thanh niên đi ra nói: "Tiểu mỹ nhân, ngươi ngày đầu đến không biết quy tắc gì cả, ta trước nói với ngươi quy tắc đầu tiên, đi vào bên trong vô luận là ăn, ở hay là sử dụng đều cần phải tranh giành, nếu không ngươi cái gì đều không có. Hôm nay sắc trời cũng tối rồi, giường của ta còn trống một nửa, có thể mượn cho ngươi trước, thế nào?"
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  8. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 127: Khiêu chiến đệ nhị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Huỳnh Phong ra tay rồi, người mới ngày đầu đến đã đợi không kịp ra tay rồi, hắn cũng thật là."

    "Tiểu mỹ nhân này xinh đẹp như vậy, Huỳnh Phong đương nhiên nhịn không nổi rồi."

    Mọi người xì xầm bàn tán không ngớt.

    Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Không cần thiết!"

    "Rất nhanh ngươi liền biết là rất cần thiết." Huỳnh Phong trực tiếp ra tay chuẩn bị đem Sở Cửu Ca kéo qua đó.

    Đáy mắt Sở Cửu Ca loé qua hàn quang, xem ra quy tắc sinh tồn của trại đặc huấn này chính là cường giả vi tôn, vậy thì cô không khách khí nữa.

    Bọn họ căn bản nhìn không rõ Sở Cửu Ca động như thế nào, tiếp đến liền nghe thấy một trận tiếng xương gãy.

    "Rắc!"

    "Aaaaaa!" Huỳnh Phong kêu thảm, lúc này cổ tay hắn bắt đầu cong vẹo một cách không bình thường.

    Hắn giận dữ nói: "Ngươi một người mới lại dám ngạo mạn như vậy, rất tốt! Ta nhất định phải khiến cho ngươi hối hận."

    Hắn rút ra một cây trường đao, bạo phát ra thực lực ngưng thể cảnh thất trọng.

    Với hắn hai mươi tuổi đã tu luyện đến ngưng thể cảnh thất trọng, thiên phú chỉ có thể xem là bình thường, cho nên khi tham gia lựa chọn đệ tử của Thái Vân Tông thất bại rồi, gia nhập vào trại đặc huấn này.

    "Huỳnh Phong đây là thật sự tức giận rồi, thi triển đao kỹ bá đạo như vậy."

    Không chỉ đao kỹ, hắn còn thi triển một thân pháp cực nhanh tiến lại gần Sở Cửu Ca.

    Thế nhưng tất cả động tác của hắn trong mắt Sở Cửu Ca thì chậm như ốc sên, sơ hở trăm bề, không chút hàm lượng kỹ thuật.

    "Người mới này phải nhận chút khổ đau rồi, một đại mỹ nhân như vậy, Huỳnh Phong cần phải thương hương tiếc ngọc một chút, đừng một phát đem người giết đi đó!" Có người than thở nói.

    Bọn họ nhìn thấy Sở Cửu Ca đối diện với công kích của Huỳnh Phong, lại không tránh cũng không né.

    Cô chỉ yên tĩnh đứng ở đó, đồng thời bạo phát ra linh lực không yếu hơn Huỳnh Phong.

    "Trời ơi! Ngưng thể cảnh thất trọng, người mới này lại có thực lực như vậy, hèn gì ngạo mạn như vậy!"

    Trong lòng Huỳnh Phong cũng rất chấn kinh, hắn vốn cho rằng tiểu mỹ nhân này tuổi không lớn, thực lực hết cỡ cũng chỉ có ngưng thể cảnh ngũ lục trọng, hắn vạn vạn không ngờ đến đối phương thực lực tương đương hắn.

    Cho dù là tương đương thì đã sao? Hắn cũng phải thu thập nữ nhân này.

    Thân đao vừa chuyển, Huỳnh Phong lại lần nữa xuất đao, đao này so với đao trước càng nguy hiểm.

    "Thảm rồi, mỹ nhân phải máu chảy đầy đất rồi!" Mọi người kinh ngạc.

    Máu chảy đầy đất là không có gì bàn cãi, nhưng mà người bị thương lại không phải là Sở Cửu Ca, mà là Huỳnh Phong.

    Công kích của hắn bị Sở Cửu Ca dễ dàng tránh khỏi, đao cũng vô duyên vô cớ bị ném trên mặt đất.

    Một đòn móc trái đơn giản của Sở Cửu Ca, liền trực tiếp đem hắn đánh lên trời.

    "Phụt!" Huỳnh Phong ở trong không trung không ngừng phun máu, sau đó rơi trên mặt đất, đập ra một cái hố lớn.

    "Đây.."

    Những người đó kinh khủng lùi lại phía sau, thực lực của Sở Cửu Ca thật sự khiến cho người ta quá chấn động rồi.

    Đám người này của bọn họ mạnh nhất là Huỳnh Phong cũng bị cô ta đơn giản một chiêu giải quyết, bọn họ căn bản không thể là đối thủ của cô.

    Lúc này Huỳnh Phong cũng có dáng vẻ thất hồn lạc phách, hắn thua rồi, thua cho một nữ nhân mới đến.

    Bọn họ cũng là một đám biết nhìn thời cuộc, nhìn thấy thực lực của Sở Cửu Ca, bọn họ vội vàng nói: "Mạnh! Cô nương thật sự quá lợi hại đi, chúng tôi không phải là đối thủ của cô, phòng của những người chúng tôi cô có thể tuỳ ý lựa chọn, muốn ở gian nào thì là gian đó. Chúng tôi tuyệt đối không dám nói không."

    Những gia hỏa này tuy là nói có chỗ để ở, nhưng mà cũng chỉ là so với nằm trên thảm cỏ tốt hơn chút đỉnh.

    Một gian gian phòng rách nát chia ra một gian phòng nhỏ, cực kỳ bí bách.

    Mày Sở Cửu Ca khẽ nhíu, những người này ngẩn ra, dè dặt hỏi: "Chẳng lẽ.. chẳng lẽ đều không hài lòng?"

    Bọn họ rất sợ Sở Cửu Ca không hài lòng đem tất cả bọn họ đều đánh một trận.

    Sở Cửu Ca hỏi: "Trại đặc huấn này nơi ở tốt nhất là cái nào?"

    "Ngoại trừ Dạ lão sư huấn luyện chúng ta và một số lão sư, thì chỉ còn nơi ở của thập đại thiên tài là tốt nhất rồi, bọn họ đều có phòng trúc độc lập của mình." Bọn họ trả lời.

    Đáy mắt Sở Cửu Ca loé sáng, phòng trúc sao?

    "Dẫn đường!"

    "Không phải chứ! Sở cô nương ngươi vẫn chưa hiểu rõ thực lực của thập đại thiên tài đó! Yếu nhất trong số bọn họ cũng có thực lực ngưng thể cảnh bát trọng, ngươi đừng manh động!" Vừa nghe đến Sở Cửu Ca muốn đi khiêu chiến thập đại thiên tài, những người bọn họ người người đều bị dọa không nhẹ.

    Sở Cửu Ca nói: "Dẫn đường!"

    "Vâng!"

    Bọn họ muốn ngăn cản Sở Cửu Ca, chỉ có thể trên đường không ngừng giới thiệu thực lực của thập đại thiên tài lợi hại thế nào, là tồn tại ngưng thể cảnh thất trọng vô luận thế nào đều không thể thắng nổi.

    "Trong thập đại thiên tài yếu nhất có lẽ là Tiền Vân, kế đến chính là.."

    "Mạnh nhất là Tử Tinh Châu là một tên biến thái, Sở cô nương ngươi ngàn vạn đừng chọc giận hắn, hơn nữa hắn cực kỳ ghét nữ nhân. Nghe nói thân phận hắn rất đặc biệt, có chút quan hệ với hoàng thất của Tử Linh quốc.."

    Sở Cửu Ca chạy đến khu vực của thập đại thiên tài, có người truyền tin tức cho Dạ lão sư, "Dạ lão sư tiểu cô nương người đích thân nhét vào trại đặc huấn thật sự có chút không biết trời cao đất dày, vừa đến ngày đầu cho dù là đánh bại tên tư chất bình bình Huỳnh Phong đó, cũng không thể đánh bại thập đại thiên tài."

    "Cô nương trẻ tuổi chính là kiêu, có phòng cỏ để ở còn không hài lòng, vừa đến liền muốn đá vào thiết bản, cũng không sợ đem chân mình đá gãy."

    Hành động của Sở Cửu Ca rất nhanh, khiến cho Dạ Dương Thu rất kinh ngạc.

    Đối với tiểu cô nương đó, kỳ thực ngay cả ông cũng không biết tiềm lực của cô lớn đến đâu.

    Ông nói: "Chúng ta đi xem xem!"

    Bên đó không chỉ rộng rãi, hơn nữa phi thường sạch sẽ, trồng không ít hoa cỏ, so với bên phía phòng cỏ hoàn toàn là một trời một đất.

    Cô nhìn trúng rồi, đương nhiên phải nghĩ cách chiếm được một gian phòng.

    Nếu muốn, vậy thì nhất định phải nhờ nắm đấm giải quyết.

    Bọn họ vừa hay đụng phải gia hỏa xếp hạng mười, Tiền Vân nhìn bọn họ nói: "Lại là những con gà yếu ớt bên phía dân nghèo sao, các ngươi hôm nay lại đến tìm đánh sao?"

    "Ồ! Có một gương mặt mới." Khi hắn nhìn đến gương mặt tuyệt sắc của Sở Cửu Ca có chút khẽ thất thần.

    Hắn cười nói: "Lại có người mới vào sao, ngươi muốn ở phía bên ta?"

    Sở Cửu Ca nói: "Ta nghe nói rồi nếu muốn ở bên đây bắt buộc phải đánh bại ngươi, đúng hay không?"

    Tiền Vân nói: "Đúng! Ngươi có thể khiêu chiến ta, ta đến lúc đó nhường chút thua cho ngươi là được, đối với mỹ nhân như ngươi, ta vẫn luôn rất lịch thiệp."

    "Nhưng mà, ta không muốn khiêu chiến ngươi." Sở Cửu Ca lắc đầu nói.

    "Mỹ nhân chẳng lẽ sợ rồi, hay là ngươi động thủ ta không động thủ, tuỳ ý cho ngươi đánh."

    "Ngươi quá yếu rồi, vị trí này của ngươi cũng không phải tốt nhất, ta không muốn lãng phí hơi lực với ngươi." Nói xong, Sở Cửu Ca liền xoay người đi về một hướng khác.

    Cô đứng trước gian nhà trúc thứ hai nói: "Thập đại thiên tài xếp hạng hai Tiêu Man, ta muốn khiêu chiến ngươi, ngươi có dám ứng chiến?"

    Điên rồi! Bọn họ người người trợn tròn mắt nhìn Sở Cửu Ca.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  9. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 128: Một trận thành danh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiền Vân cũng chấn kinh, hắn lấy lễ đối đãi nữ nhân này vậy mà lại xem thường hắn, đi khiêu chiến tên Tiêu Man vừa nguy hiểm vừa dã man đó, quả thật là tìm chết!

    Hắn đợi xem nữ nhân này bị Tiêu Man đả bại thê thảm, sau đó đến cầu xin hắn thu nhận.

    "Nữ nhân, ngươi rất ngạo mạn đó!"

    Cửa của gian nhà trúc số hai mở ra, đi ra là một người thân hình cao to.

    Làn da màu đồng, toàn thân cơ bắp, khí thế của hắn hoàn toàn khác những người khác, đích thực là một gia hỏa phi thường nguy hiểm.

    "Khiêu chiến ta, chỉ dựa vào ngươi?" Hắn từ trên cao nhìn xuống Sở Cửu Ca.

    Đám rác rưởi trước mắt này cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn, Tiêu Man hoàn toàn không đem bọn họ để vào mắt.

    "Ngươi không tin, vậy thì ngươi có thể thử thử!"

    Chớp mắt công phu, Sở Cửu Ca liền biến mất trước mặt hắn.

    Mọi người kinh hô: "Tốc độ quá nhanh!"

    Tiêu Man vẫn như cũ không để Sở Cửu Ca vào mắt, hắn trực tiếp một quyền đánh về phía Sở Cửu Ca, một quyền này đủ để phá đi công kích của cô.

    "Uỳnh!"

    Một chiêu uy lực mười phần này của Tiêu Man, Sở Cửu Ca bị đánh trúng tuyệt đối chết chắc.

    Thế nhưng bọn họ phát hiện thân hình của Sở Cửu Ca hóa thành vô số tàn ảnh, Tiêu Man đánh trúng cũng chỉ là một cái tàn ảnh mà thôi.

    Chớp mắt công phu, Sở Cửu Ca đã đến trước người của Tiêu Man, lực lượng ngưng thể cảnh thất trọng đột nhiên bạo phát, càn quét qua.

    "Quá yếu rồi!"

    Tiêu Man vung cánh tay đỡ lại, phản kích.

    Mọi người đều cho rằng Sở Cửu Ca nhất định sẽ bị lực lượng bá đạo này của Tiêu Man chấn bay, nhưng mà hắn chỉ cảm thấy trước mắt hoa đi, Sở Cửu Ca lại biến mất nữa rồi.

    "Thân pháp quá tinh diệu!"

    Hai lần thất thủ, Tiêu Man cũng biết bản thân cần trịnh trọng đối với đối thủ này rồi.

    Thân hình cao to nhảy ra, hai thân ảnh giao nhau.

    Luận về tốc độ Tiêu Man không bằng Sở Cửu Ca, luận lực lượng Sở Cửu Ca không so được với Tiêu Man.

    Trong quá trình giao đấu kịch liệt, Sở Cửu Ca và Tiêu Man đã giao thủ không biết bao nhiều hiệp rồi.

    Sở Cửu Ca sử dụng bất tử sinh mệnh chi đồng quan sát nhất cử nhất động của Tiêu Man, thực lực của người này không tồi, căn cơ đặc biệt vững chắc, cho dù sử dụng bất tử sinh mệnh chi đồng, cô cũng không dễ nắm bắt được sơ hở của hắn.

    Thật là một đối thủ không tồi!

    Bây giờ Tiền Vân đã kinh ngạc đến tròng mắt suýt chút rơi ra ngoài, tiểu mỹ nhân mới đến này lại lợi hại như vậy.

    Mấy lần công kích của cô, Tiêu Man có thể đỡ được, nhưng nếu là hắn thì không nhất định có thể đỡ nổi.

    Trước đó hắn lại dám nói bản thân nhường tiểu mỹ nhân này vài chiêu, bây giờ hận không vả vài cái vào miệng mình.

    Hắn cũng không giận trước đó Sở Cửu Ca xem thường hắn mà lựa chọn Tiêu Man, người ta có tư cách đó.

    "Uỳnh uỳnh uỳnh!" Mỗi một quyền Tiêu Man đánh ra, trông không khí như từng tiếng lôi vang lên.

    Lần này Tiêu Man là thực sự nghiêm túc rồi, Sở Cửu Ca cũng sử dụng linh kỹ đánh trả.

    "Bang bang bang!"

    Dạ Dương Thu nhìn hai người giao phong, có chút kì quái nói: "Thân pháp của tiểu nha đầu này rất huyền diệu, có lẽ là thân pháp cao cấp cơ duyên xảo hợp có được. So với linh kỹ thân pháp, linh kỹ công kích ngược lại quá tầm thường."

    "Linh kỹ tầm thường, nhưng lại có thể đem linh kỹ Huyền cấp phát huy đến cực điểm, tiểu nha đầu này không tầm thường, ta ngược lại xem thường con mắt nhìn người của ngươi rồi." Người đó nói.

    Linh kỹ Huyền cấp trở lên Sở Cửu Ca không phải không có, nhưng mà ngưng thể cảnh là tu luyện linh kỹ căn cơ, là lúc đánh vững căn cơ.

    Cô sở hữu bất tử sinh mệnh chi đồng có thể đem linh kỹ Huyền cấp tu luyện đến cực hạn, uy lực cũng không kém.

    Linh kỹ Huyền cấp mà Sở Cửu Ca nắm bắt rất hỗn tạp, dựa vào linh kỹ đối phương sử dụng mà sử dụng ra linh kỹ có tính mục tiêu mà phản kích.

    "Tinh toái chỉ!"

    Di điểm phá diện, Sở Cửu Ca một chỉ phá vỡ phong quyền cuồng bạo đó.

    "Rầm!" một tiếng vang lớn, thân hình Tiêu Man mất thăng bằng lùi lại mấy chục bước.

    Một chỉ đó nhìn như nhẹ nhàng điểm một cái, nhưng lại khiến cho cả cánh tay của hắn tê dại, một trong các chiêu thức mạnh nhất của hắn bị cô dễ dàng hóa giải rồi.

    Dạ Dương Thu cũng có chút kinh ngạc, "Tiểu nha đầu này không chỉ thiên phú cao, kinh nghiệm chiến đấu cũng rất nhiều, khả năng quan sát cũng là mạnh nhất trong số những người ta từng gặp."

    "Vậy Dạ lão sư, hai người bọn họ rốt cuộc ai có thể thắng?" Người bên cạnh Dạ Dương Thu hỏi.

    Sau khi Sở Cửu Ca chiếm thượng phong, kế đến cô không chút khách khí phản kích rồi.

    Mỗi một lần hạ thủ đều phi thường hiểm hóc, phòng vệ của Tiêu Man ở đâu yếu nhất là công kích ở đó.

    Một khi Tiêu Man lộ ra sơ hở, Sở Cửu Ca không nói hai lời ngay giây tiếp theo liền đánh lên đó.

    Tiêu Man cảm thấy đau đầu, tu luyện lâu như vậy lần đầu gặp đối thủ khó nhằn đến vậy.

    Hắn muốn phản kích, thế nhưng đối phương phòng thủ không một kẽ hở, hắn căn bản không có cách nào lấy đạo người trị người được.

    "Binh binh binh!" Tiêu Man đã bị thương rồi, khoé miệng hắn đã chảy ra tơ máu.

    Hắn tính tình hiếu chiến, gặp phải đối thủ càng cường đại không những không khiến cho hắn từ bỏ, ngược lại khiến cho hắn càng chiến càng hưng phấn.

    Với tính liều này, Sở Cửu Ca rất tán thưởng, cho nên dốc hết toàn lực chiến một trận.

    "Uỳnh!" Cuối cùng Tiêu Man không phòng được thân pháp quỷ dị của Sở Cửu Ca, bị Sở Cửu Ca đến gần người rồi.

    Tay cô hóa thành mấy đạo hư ảnh, vỗ qua mấy huyệt đạo trên người hắn.

    "Binh binh binh!" Tiêu Man cảm thấy toàn thân tê dại, nhức nhối mà ngã trên mặt đất.

    "Rầm!"

    Mọi người trợn tròn mắt ngây ngô nhìn Sở Cửu Ca và Tiêu Man đang nằm trên mặt đất, thực lực của người mới nửa đường chen vào này lại bưu hãn như vậy, đem thiên tài xếp thứ hai của trại đặc huấn bọn họ Tiêu Man đánh bại rồi.

    Tiền Vân bây giờ có chút sợ, hắn đấu với tiểu mỹ nhân nhất định thua không bàn cãi.

    May mà tiểu mỹ nhân không nhìn trúng thực lực của hắn, nếu không tối hôm nay nhất định kéo theo thân thể trọng thương đến khu nghèo nàn qua đêm rồi.

    Tiêu Man bò dậy nói: "Ta thua rồi, gian nhà trúc này là của ngươi rồi."

    Hắn muốn xoay người rời khỏi, Sở Cửu Ca nói: "Đợi chút, gian nhà trúc này cũng không phải chỉ có một phòng. Ngươi có thể ở lại, nhưng mà ta có một yêu cầu.."

    Tiêu Man ôm ngực nói: "Ngươi.. ngươi không phải là muốn ta làm ấm giường chứ! Ta nói với ngươi, sĩ khả giết bất khả nhục!"

    Mọi người cảm thấy Tiêu Man này chỉ biết tu luyện đem đầu óc cũng tu luyện hỏng rồi hay sao.

    Tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy nếu như muốn người ấm giường, bọn họ giành nhau trực tiếp xông lên báo danh, hắn lại từ chối.

    Sở Cửu Ca nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ngươi không phải loại hình ta hứng thú! Ta cần ngươi lưu lại làm khổ sai, quét dọn, khiêng đồ.."

    "Không thành vấn đề!"

    Sở Cửu Ca ở trại đặc huấn một trận thành danh, trở thành thiên tài xếp thứ hai của trại đặc huấn, vào ở gian nhà trúc số hai.

    Trại đặc huấn vị trí tọa lạc ở ngoại vi của Thanh Hải sơn mạch, linh lực ở đây so với Xích Linh Quốc nồng đậm hơn nhiều.

    Bóc lột Tiêu Man làm khổ sai, đem phòng bố trí thành kiểu mà cô thích, Sở Cửu Ca liền nhập định tu luyện.

    Nay chỉ là ngưng thể cảnh thất trọng mà thôi, cô cần nhanh chóng đột phá ngưng hồn cảnh.

    Tuy rằng chỉ mới nghe ngóng được tung tích của hộp bất tử, với kỹ thuật trộm của cô có lẽ sẽ trộm được, nhưng mà thực lực đạt được càng cao đương nhiên có được trong tay sẽ càng dễ dàng.

    Sở Cửu Ca sau khi một trận thành danh, cho dù những người đó biết cô nửa đường gia nhập, cũng không ai dám đến làm phiền cô.

    Dù sao dám tìm cô phiền phức, cửa ải của Tiêu Man cũng không dễ qua.

    Rất nhanh một tin tức truyền đến, "Tất cả mọi người của trại đặc huấn tập trung tại quảng trường trung tâm, nội dung của đợt huấn luyện tiếp theo đã quyết định rồi."
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  10. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 129: Mỹ nam yêu mị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người nhanh chóng tập hợp tại quảng trường trung tâm, Sở Cửu Ca ở quảng trường trung tâm nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc.

    Một người là Dạ Dương Thu, một người là Đường Tuyền.

    Hơn trăm người tụ tập tại nơi này, lúc trại đặc huấn bắt đầu không chỉ có nhiêu đây, nhưng mà từng lần lần người bị đặc huấn loại bỏ hoặc chủ động từ bỏ quá nhiều, nay chỉ còn lại mấy trăm người này.

    Dạ Dương Thu hỏi: "Người đến đủ rồi chứ?"

    Đường Tuyền nói: "Còn thiếu một người, Tử Tinh Châu còn chưa đến."

    Tử Tinh Châu, thiên phú tu luyện cao nhất của trại đặc huấn này, ngay cả Dạ Dương Thu cũng rất khó quản thúc hắn.

    "Đi tìm hắn qua đây!"

    Có lão sư đi tìm, bọn họ nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ yêu mị nhảy ra.

    Thân ảnh người đến thon dài, tóc dài trong không trung kéo ra một góc độ ưu mỹ.

    Tóc của hắn không phải màu đen, mà là một loại tím đậm.

    Một thân áo đỏ, hấp dẫn như màu máu khẽ quay đầu, mọi người nhìn thấy gương mặt so với nữ nhân còn xinh đẹp, yêu dị và mỹ lệ vô song.

    Mắt Phượng dài, câu hồn đoạt phách, khoé mắt còn có thêm một nốt ruồi son màu máu.

    Người ở đây không phải là lần đầu nhìn thấy gương mặt như yêu tinh của Tử Tinh Châu, nhưng mà mỗi lần đều không nhịn được vì gương mặt yêu mị này mà chấn kinh.

    Đây là một nam nhân.

    Tử Tinh Châu đứng ở đó, như tự hình thành một phiên thiên địa của mình, khiến cho người ta không dám đến gần.

    Dạ Dương Thu nói: "Nội dung lần lịch luyện này là thực chiến, chúng ta có được tình báo, biên giới của Tranh Linh Quốc Và Hoàng Linh Quốc có một tổ chức tà giáo, thực lực bọn họ không mạnh nhưng vì có được một số thứ có thể làm mê hoặc lòng người, khiến cho không ít người nghe lệnh của họ. Một số người bình thường chịu nạn, bởi vì ngay ở biên giới hai nước, hai người quốc quân chưa thương lượng được để ai động thủ, cho nên ta liên kết với bọn họ, tiếp nhận nhiệm vụ này."

    "Hai nước có ma sát, vốn dĩ đơn giản chỉ cần phái binh lính đi diệt trừ là được, nhưng lại kéo dài lâu như vậy, dẫn đến người dân bình thường chịu nạn càng ngày càng nhiều. Lần thực chiến huấn luyện này so với trước đó nguy hiểm hơn nhiều, tuy rằng được biết đại đa số bọn họ có thực lực dưới ngưng hồn cảnh, nhưng mà các ngươi cũng có khả năng chạm trán cao thủ ngưng hồn cảnh, đó không phải là các ngươi có thể đối phó."

    "Bây giờ các ngươi có cơ hội từ bỏ, nếu từ bỏ có thể rời khỏi trại đặc huấn. Không từ bỏ thì sống chết tự chịu trách nhiệm."

    Có thể kiên trì đến bây giờ đều là người không dễ dàng từ bỏ, cho nên không có ai từ bỏ.

    Dạ Dương Thu nói: "Vì an toàn của từng người, các ngươi bắt buộc tổ hợp một đội có ít nhất bốn người."

    "Diệt đi một giáo đồ dưới ngưng thể cảnh thất trọng được một điểm, bát trọng ba điểm, cửu trọng mười điểm, cửu trọng đỉnh phong mười hai điểm."

    Sở Cửu Ca biết, sau khi vào được trại đặc huấn mỗi lần hoàn thành một số nội dung huấn luyện, liền có thể đạt được một số điểm nhất định.

    Sau cùng có thể vào được ngoại môn Thái Vân Tông, không phải dựa vào một lần tỷ thí liền quyết định, điểm số cũng rất quan trọng.

    Nhưng mà nửa đừng chen vào như cô một chút điểm số cũng không có, lần nhiệm vụ này là có hội tốt lấy điểm tích luỹ, nhưng mà cảm giác hiệu quả không được nhanh lắm.

    Thế là Sở Cửu Ca hỏi: "Dạ đại nhân, nếu như giết đi cao thủ ngưng hồn cảnh thì sao?"

    Người bưu hãn như Sở Cửu Ca bọn họ có biết, nhưng mà nói muốn giết đi cao thủ ngưng hồn cảnh, hoàn toàn không có khả năng.

    Nếu như kẻ địch là cao thủ ngưng hồn cảnh, việc trước tiên phải làm là tháo chạy đó!

    Phải biết ngưng thể cảnh và ngưng hồn cảnh hoàn toàn cách biệt trời đất.

    Dạ Dương Thu ngẩn ra, không nghĩ đến Sở Cửu Ca sẽ hỏi ra câu hỏi như vậy.

    Ông nhìn sang vị thiếu nữ điềm nhiên như không đó nói: "Điểm số từ ngưng hồn cảnh trở lên, nếu như thật sự có người có thể tiêu diệt được ngưng hồn cảnh, đến lúc đó xem tình huống cộng điểm."

    "Tiếp theo các ngươi có một ngày chuẩn bị đồ đạc, và tìm kiếm đồng đội. Giải tán!"

    Sau khi giải tán, thiên tài mười hạng đầu đương nhiên được hoan nghênh nhất, một nhóm người chạy đi lấy lòng.

    Xếp thứ hạng đầu Tử Tinh Châu là một nhân vật nóng, yêu cầu của nhân vật này là, "Nữ nhân không cần, nam nhân xấu xí không cần."

    Trong đội ngũ này mấy nữ tử hiếm hoi nhìn gương mặt của Tử Tinh Châu than thở, vị này sinh ra xinh đẹp như vậy lại không hứng thú với nữ nhân, càng thích nam nhân hơn một chút.

    Có một số nam nhân tự cho mình đẹp đi đến trước mặt Tử Tinh Châu, kết quả bị Tử Tinh Châu chê bai, "Xấu!"

    "Xấu như vậy mà dám xuất hiện trước mặt ta chướng mắt!"

    "Cút!"

    Thái độ của Tử Tinh Châu cực kỳ cay nghiệt, không dễ sống chung, cho dù hắn thực lực mạnh nhất cũng không ai dám tìm hắn lập đội.

    Tính cách của hắn, có cường đại hơn nữa gặp nguy hiểm có lẽ cũng sẽ không cứu đồng đội.

    Người chiêu mộ Tiêu Man và Sở Cửu Ca cũng không ít, hai người này cũng gần tương đương thực lực của Tử Tinh Châu.

    Dạ lão sư cũng nói rồi, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, Sở Cửu Ca không muốn dẫn theo một đám gánh nặng.

    Thế là cô nói: "Muốn gia nhập bọn ta, đánh một trận với Tiêu Man."

    "Chúng tôi căn bản không phải là đối thủ của Tiêu Man!"

    "Nếu như chúng tôi có thể đánh bại Tiêu Man, cũng không đến cầu xin lập đội với các ngươi rồi."

    "..."

    Sở Cửu Ca nói: "Kêu các ngươi đánh một trận không phải muốn các ngươi nhất định phải thắng, mà là để xem trình độ của các ngươi mà thôi."

    "Vậy thì tốt!" Bọn họ thở phào một hơi.

    Thế nhưng sư thật ngược lại không dễ như họ tưởng, vừa động thủ vài hiệp, Sở Cửu Ca nói: "Người tiếp theo.."

    "Người tiếp theo.."

    "Lại người tiếp theo.."

    Đều không phù hợp yêu cầu, bọn họ không phục nói: "Chúng tôi rốt cuộc điểm nào khiến ngươi không hài lòng."

    Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói: "Từng người ra tay sơ hở trăm bề, linh kỹ luyện đều nửa vời, ta cảm thấy các ngươi có tư chất gánh nặng. Cho nên các ngươi không phù hợp yêu cầu."

    Những người này quả thật muốn tức đến thổ huyết, Tử Tinh Châu dù gì cũng chỉ chê bai diện mạo bọn họ xấu, nữ nhân này vậy mà lại nói bọn họ có tư chất làm gánh nặng, quá đả kích người rồi.

    Thế là người bên ngoài gian nhà trúc số hai ít đi rồi, không ai đạt yêu cầu.

    Những người khác của thập đại thiên tài đặc biệt được hoan nghênh, bọn họ cũng thu không ít người.

    Trước đó xếp hạng mười Tiền Vân vì Sở Cửu Ca đánh bại Tiêu Man, thứ hạng sắp xếp lại, hắn trở thành người bị đào thải mất.

    Thực lực không đủ, không oán ai được.

    Tuy rằng có người mời hắn gia nhập, nhưng mà Tiền Vân từ chối rồi, hắn đi tìm Sở Cửu Ca.

    "Ta muốn thử thử!"

    "Được!"

    Tiền Vân vẫn có điểm được điểm không, cộng thêm bên phía bọn họ thật sự ít người, nên miễn cưỡng hợp cách nhận hắn rồi.

    Sở Cửu Ca nói: "Vẫn còn thiếu một người!"

    Đội ngũ khác người nhiều, đội ngũ của họ lại thiếu người.

    "Thiếu một người, ta gia nhập thì thế nào?" Một thân ảnh màu đỏ đột nhiên đi qua.

    "Tử.. Tử Tinh Châu.." Tử Tinh Châu đột nhiên xuất hiện, làm cho Tiền Vân bị dọa sợ mất hồn.

    Sở Cửu Ca nói: "Đội ngũ của ta hoàn toàn không phù hợp yêu cầu của ngươi, có nữ nhân, hơn nữa bọn họ lại thật sự không đẹp."

    Mắt Tử Tinh Châu nhìn xuống, nói: "Nữ nhân? Cũng chỉ là gương mặt giống nữ nhân mà thôi, những điểm khác.."

    Đáy mắt Sở Cửu Ca loé qua hàn quang, "Cho dù ngươi là đệ nhất thiên tài ở đây, cũng phải theo quy tắc kiểm tra một chút ngươi có tư chất làm gánh nặng hay không."
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...