Cổ Đại [Dịch] Nghịch Thiên Thần Y Phi - Phụng Tử

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi gia đình của tôi, 17 Tháng tư 2021.

  1. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 100: Cửu thúc tức giận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Huyên nhi!" Được đem đến là Lâm Huyên, nhưng mà Lâm gia chủ thiếu chút không nhận ra được nữ nhi của mình.

    "Hôm qua là hiểu lầm, ta.. ta không biết Huyên nhi là đến làm khách của Sở gia ngươi, mới náo ra việc như vậy! Vẫn mong Sở cửu tiểu thư và thất gia đừng so đo!" Lâm gia chủ giọng nhỏ nhẹ nói.

    Sở gia xuất hiện hai cường giả luyện linh cảnh, hắn lấy gì mà đấu với Sở gia? Tử Kha hoàng tử đã lựa chọn hy sinh Lâm gia hắn, không thèm quan tâm.

    Sở Cửu Ca nói: "Không có hiểu lầm! Lâm Huyên là vì muốn giết ta cho nên bị ta bắt lại nhốt vào địa lao Sở gia, nay ta nể tình Lâm gia chủ yêu quý nữ nhi, đại phát từ bi đem người thả rồi, tặng cho Lâm gia chủ, đồng thời cũng đổi lấy hai món đồ của Lâm gia chủ."

    "Sở cửu tiểu thư, ngươi muốn thứ gì? Chỉ cần Lâm gia ta có, nhất định cho!" Nếu có thể lấy thứ bảo vật tài sản nào đó giải quyết, vậy thì không còn gì bằng.

    Hắn sợ là bọn họ đối với Lâm gia đuổi cùng giết tận, khiến cho Lâm gia bọn họ rơi vào bước đường còn thảm hơn cả Tần gia.

    Sở Cửu Ca nói: "Ta muốn hai món đồ, thứ nhất đương nhiên là Lâm gia các ngươi, thứ hai chính là mạng của Lâm gia chủ ngươi."

    Lâm gia chủ sắc mặt trắng bệch, "Sở Cửu Ca, người đang nói đùa hay sao?"

    Sở Cửu Ca mặt không chút biểu tình nói: "Ngươi cảm thấy ta giống đang nói đùa lắm sao?"

    "Lâm Huyên.. Lâm Huyên đắc tội ngươi, ngươi tùy ý xử trí! Ta.. ta không cần nữa, nó không phải là nữ nhi của ta." Lâm gia chủ đem Lâm Huyên đùn đẩy đi.

    Lâm Huyên té trên mặt đất, khó tin nói: "Cha! Người.. người không quản sống chết của nữ nhi nữa sao? Từ nhỏ con luôn làm theo những gì người bảo, đem mọi việc đều làm đến mức hoàn mỹ, để người hài lòng. Người bây giờ vậy mà lại không cần con nữa sao, hu hu hu!"

    Sở Cửu Ca nói: "Vật ta tặng ra ngoài, một loạt không thu hồi lại về!"

    "Sở gia các ngươi ức hiếp người quá đáng!"

    Sở Cẩn Chi nói: "Đúng! Sở gia ta chính là ức hiếp người đó."

    Sở gia sinh sinh đem Lâm gia ức hiếp trở lại, tốc độ cực nhanh khiến cho hoàng thất và Diệp gia đều không kịp phản ứng.

    Bọn họ trực tiếp đem Lâm gia diệt rồi, Lâm gia chủ trở thành tù nhân, cả Lâm gia phân ly tứ tán đã không còn tồn tại nữa.

    Tình cảnh so với Tần gia còn thảm hơn nhiều, Tần gia có tệ thế nào đi nữa, Tần gia chủ Tần Hàn có khó sống thế nào đi nữa, chí ít Tần gia vẫn còn, Lâm gia là triệt triệt để để biến mất rồi.

    Xích Hoàng đã từng phái người đi Sở gia cảnh cáo làm như vậy rất quá đáng, sự cân bằng của tứ đại gia tộc bị phá vỡ hắn biểu thị rất tức giận.

    Kết quả Sở Cẩn Chi ôn hòa giải quyết rồi, đây là ân oán cá nhân giữa các gia tộc bọn họ, nếu như Xích Hoàng muốn tam đại gia tộc khôi phục thành tứ đại gia tộc, trực tiếp nâng đỡ một gia tộc là được, Sở gia họ tuyệt đối không có ý kiến.

    Ngay cả Xích Hoàng bây giờ cũng không dám dễ dàng chọc giận Sở gia, việc Sở Tuyền Nguyệt mất tích không nghi ngờ gì đã chọc giận ba nhân vật lớn của Sở gia, Sở gia cửu tiểu thư, Sở Cẩn Chi vừa mới trở về có thực lực luyện linh cảnh, còn có Sở lão gia chủ vừa mới đột phá thực lực luyện linh cảnh.

    Ba người này, bọn họ đắc tội không nổi!

    Sở Cẩn Chi hỏi: "Hành động tiếp theo, Cửu Ca chuẩn bị lúc nào tiến hành, ta đã đợi không kịp muốn gặp tỷ tỷ rồi."

    Sở Cửu Ca nói: "Nhanh thôi, để an toàn thêm chút, đợi Cửu thúc tỉnh lại chúng ta liền hành động."

    Cao thủ bên phía Tử Kha hoàng tử không ít, hai người luyện linh cảnh vẫn có chút không ổn cho lắm.

    Cho dù hậu phương còn có Dung Uyên giúp đỡ, nhưng mà cô không muốn bất cứ ai bị thương, có chuyện!

    "Cửu thúc?" Sở Cẩn Chi ngẩn ra, hắn sao không biết dưỡng phụ của mình lại có thêm một nhi tử.

    Sở Cửu Ca nói: "Cửu là tên của Cửu thúc, lúc trước vì bảo vệ mẫu thân bị trọng thương vẫn luôn hôn mê, nhưng mà bây giờ có lẽ sắp tỉnh lại rồi."

    Sở Cửu Ca đối với y thuật của bản thân vẫn là rất tự tin, Cửu thúc tỉnh lại trước cả thời gian dự tính của cô.

    Hắn nắm chặt Cửu Ca khàn giọng nói: "Tiểu Cửu.."

    "Phu nhân!" Hắn gấp gáp đứng lên.

    "Phu nhân vẫn ổn chứ?" Hắn cuối cũng vẫn là ngã xuống rồi, không có chống chịu đến cùng, e rằng phụ đi sự ủy thác của tiểu Cửu.

    Sở Cửu Ca nói: "Mẫu thân mất tích rồi, nhưng mà con có thể xác định người hiện tại không có nguy hiểm."

    "Mất tích!" Phút chốc, lực lượng trên người Cửu thúc lại lần nữa mất khống chế.

    Sắc mặt Sở Cẩn Chi khẽ trầm xuống, nhìn người nam nhân trước mắt, một nam nhân xa lạ thực lực cường hãn đến không thể tin, hắn có vẻ đối với Cửu Ca và tỷ tỷ phi thường để tâm.

    Sự để tâm này khiến cho hắn có cảm giác nguy cơ.

    Sở Cửu Ca lấy ra bảy cây ngân châm châm cứu cho hắn, cô nói: "Cửu thúc, bình tĩnh chút! Con cũng rất lo lắng cho mẫu thân, nhưng mà người đừng để cho mạng của mình tức đến không còn, lãng phí tâm huyết của con. Con không dễ gì mới đem người cứu sống lại."

    Cửu thúc hít thở sâu nói: "Được! Ta nghe con."

    Sở Cửu Ca đem sự việc phát sinh nói với Cửu thúc, đương nhiên việc nghi ngờ Tử Hoàng là phụ thân ruột của cô dù là thất thúc, gia gia hay Cửu thúc cô cũng không có nói.

    Vẫn chưa có xác định, trước tiên cần bảo mật, đừng khiến cho họ lo lắng.

    "Bây giờ Lâm gia chủ toàn bộ đã khai rồi, Cửu thúc nếu như đã tỉnh rồi, vậy thì chúng ta đem theo người cùng vào cung tìm Tử Kha hoàng tử đòi người." Sở Cửu Ca nói.

    "Được! Lập tức đi." Cửu thúc nắm chặt nắm đấm, toàn thân phát tán ra sát khí kinh người.

    Sở Cửu Ca nói: "Nhưng mà Cửu thúc con cần phải nói trước với người, người không được làm bậy. Lực lượng cường đại tuy rằng tốt, nhưng mà người cần sử dụng thích đáng, con bây giờ vẫn chưa hoàn toàn trị khỏi cho người."

    Ánh mắt hắn ôn hòa đi nhìn Sở Cửu Ca nói: "Ta không nỡ rời đi, ta vừa mới tìm được con, ta muốn luôn luôn ở bên bảo vệ con, tuyệt đối không nỡ chết."

    Ánh mắt Sở Cẩn Chi trầm đi, nam nhân này đối xử rất đặc biệt với Sở Cửu Ca.

    "Được! Vậy thì hành động!"

    "Điện hạ, không hay rồi! Sở Cửu Ca dẫn theo người của Sở gia còn có ám vệ của Dung vương phủ đem hành cung bao vây rồi." Hành cung có người thông báo nói.

    Bên trong hoàng cung đồng thời cũng nhận được tin tức, "Sở Cửu Ca đây là điên rồi sao? Tử Kha hoàng tử cũng không phải muốn hại Sở Tuyền Nguyệt, mà là đưa Tuyền Nguyệt đi hưởng phúc, cô ta không biết điều như vậy, lại dám đắc tội với Tử Kha hoàng tử."

    "Bệ hạ, nếu như Sở Cửu Ca đem Tử Kha hoàng tử giết đi vậy thì thảm rồi, Tử Hoàng e rằng sẽ không tha cho Xích Linh Quốc chúng ta."

    "Thông báo thái tử, thông báo người bên dưới, tùy thời chuẩn bị cứu Tử Kha hoàng tử! Dung Uyên bây giờ sống chết chưa biết, những ám vệ đó của Dung vương phủ không thủ hộ chủ tử mình, ngược lại nghe mệnh lệnh của một tiểu nha đầu, thật là hồ nháo mà!"

    Những người Sở gia đó cho dù có hai cường giả luyện linh cảnh, hắn cũng không sợ bọn họ có thể làm gì Tử Kha hoàng tử, nhưng mà ám vệ của Dung vương phủ ngược lại có chút nguy hiểm đó!

    "Sở cửu tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi, ngươi có phải nhớ bổn cung rồi hay không?"

    Cửa lớn hành cung mở ra, Tử Kha đi ra ngoài!

    "Uỷnh!" Một tiếng vang lớn truyền ra, một đạo lực lượng khủng bố xông đến Tử Kha hoàng tử.

    Nếu như không phải do hộ vệ của Tử Kha vừa hay đỡ được, thân thể Tử Kha sớm đã bị đánh nát rồi.

    "Rầm!" Cửa lớn hành cung bị mở ra.

    Người động thủ là Cửu thúc, không cách nào, nhìn thấy tên nam nhân này dùng giọng điệu phù phiếm như vậy nói với tiểu Cửu, hắn liền không khống chế được nộ khí của bản thân.

    Cửu thúc giải thích: "Do tên phế vật này quá khiến người ta tức giận đi."
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  2. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 101: Đều trúng độc rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Các ngươi quả thật to gan, lại dám hành hung với điện hạ!" Những hộ vệ đó giận dữ nói.

    Sở Cửu Ca nhìn Tử Kha nói: "Tử Kha hoàng tử, ta cũng không dông dài với ngươi nữa, ta đã chắc chắn là ngươi phái người bắt đi mẫu thân ta! Dù sao Xích Linh Quốc có thể phái ra nhiều cao thủ như vậy cũng chỉ có ngươi, hơn nữa ta cũng có nhân chứng."

    Hai nhân chứng, một nam một nữ.

    Một người là Lâm gia chủ đang tiều tụy, người còn lại là nữ nhân xấu đến nỗi khiến cho Tử Kha cảm thấy buồn nôn, Tử Kha không biết người nữ nhân này?

    Tiếp đến người nữ nhân đó dùng giọng nói khàn khàn thét lên: "Hu hu hu! Điện hạ đừng nhìn ta, đừng nhìn ta! Aaaaaa, điện hạ.."

    Tử Kha hoàng tử mày khẽ nhíu, nghe đến lời của cô, hắn cũng đã đoán ra người này là ai rồi.

    Nữ nhân mà hắn đã từng sủng hạnh một thời gian, Mai Cơ.

    "Tử Kha điện hạ, cứu ta! Người hãy đem Sở Tuyền Nguyệt thả đi! Nếu không Sở Cửu Ca sẽ giết ta."

    "Hu hu hu! Điện hạ, cứu ta! Ta không muốn luôn xấu như vậy, chỉ cần người thả Sở Tuyền Nguyệt, Sở Cửu Ca nhất định sẽ cho ta giải dược! Điện hạ." Mai Cơ cầu xin nói.

    Tử Kha hoàng tử chấn định như không nói: "Cửu tiểu thư chỉ như vậy đã tin lời người khác vu oan ta?"

    "Có phải vu oan hay không ngươi rõ nhất, ngươi rốt cuộc đem mẫu thân ta nhốt ở đâu? Ta đã để cho mẫu thân phải chịu ủy khuất mấy ngày rồi, tâm tình rất không tốt. Tính tình và sự nhẫn nại của thất thúc và Cửu thúc ta cũng không được tốt, ngươi nếu tiếp tục không chịu thừa nhận, chúng tôi sẽ không quản ngươi có phải là hoàng tử của Tử Linh Quốc hay không." Sở Cửu Ca lạnh giọng nói.

    "Cửu tiểu thư, chúng ta cần gì đem sự việc náo đến bước đường này!" Tử Kha hoàng tử than thở, như thể bị ủy khuất vậy.

    Vốn dĩ muốn ép cô đến bước đường cùng, nhưng lại không ngờ đến cô lại có thể hết lần này đến lần khác hóa nguy thành an.

    Hắn không có đạt được mục đích của hắn, nay Sở Cửu Ca lại tìm đến tận cửa tính sổ với hắn, gan cũng không nhỏ.

    Gương mặt của tên này khiến cho Sở Cẩn Chi rất không thích, Sở Cẩn Chi dịu dàng nhìn Sở Cửu Ca nói: "Cửu Ca, có thể động thủ hay chưa?"

    Sở Cửu Ca khẽ gật đầu, nói: "Động thủ!"

    Lợi tiễn đặt trên trường cung, ba cây tên mang đầy hàn khí nhắm đến Tử Kha hoàng tử.

    Những hộ vệ của Tử Kha hoàng tử toàn bộ đều ngẩn ra, "Sở gia các ngươi, thật sự dám làm như vậy?"

    "Viu!"

    Một tiếng phá không truyền lại, đại biểu cho trận đấu đã bắt đầu.

    "Điện hạ, cẩn thận." Một tên này của Sở Cẩn Chi tuy rằng nhanh, nhưng mà cường giả luyện linh cảnh bảo vệ Tử Kha cũng không yếu, đưa theo điện hạ của họ tránh khỏi một kích này.

    Tử Kha hoàng tử nói: "Ngoại trừ Sở Cửu Ca, toàn bộ những người khác giải quyết cho ta! Sở Cửu Ca, ngươi quả là rượu mời không uống uống rượu phạt. Bổn hoàng tử khó khăn lắm mới dành nhiều tâm tư như vậy đối với một nữ nhân, ngươi lại không biết điều, vậy thì bổn hoàng tử sẽ đem những người ngươi quan tâm, đem gia tộc của ngươi triệt để hủy đi, sau đó lại đến thưởng thức dáng vẻ tuyệt vọng của ngươi, khiến cho ngươi.."

    "Viu!" Vô số độc châm bay ra, Sở Cửu Ca ra tay rồi.

    Sở Cửu Ca sát khí đằng đằng nói: "Ngươi mỗi lần đều nói quá nhiều lời khó nghe, ta thật sự rất muốn ngươi vĩnh viễn trở thành người câm! Tử Kha hoàng tử!"

    "Tiểu nha đầu đáng chết, đánh lén, bỉ ổi!"

    Sau lần này, Cửu thúc ngược lại có thể thi triển thực lực càng mạnh rồi.

    Để người đối phó bộ phận cường giả luyện linh cảnh, gia gia và thất thúc đối phó những người bình thường.

    Còn đối với kẻ địch dưới luyện linh cảnh, Hắc Viêm đem theo người của Sở gia càn quét.

    Vô số bóng đen bay ra, Mặc Thất nói: "Vương phi, đã hoàn thành nhiệm vụ!"

    Sở Cửu Ca lạnh liệt nói: "Giết! Chống đỡ một thời gian, bọn họ sẽ xong đời!"

    "Vâng!"

    "Uỳnh uỳnh uỳnh!" Hành cung Xích Linh Quốc truyền ra tiếng chém giết.

    Trận chém giết này còn chưa bắt đầu được nửa khắc đồng hồ, lại có người cảm thấy có điều không ổn.

    Bọn họ cảm thất thân thể của mình trở nên đen đi, phút chốc linh lực của bọn họ từng chút từng chút yếu đi.

    Vốn dĩ bọn họ so với người Sở gia mạnh hơn rất nhiều, nay thực lực lại rớt đến nước này, hơn nữa còn tiếp tục rớt!

    Không chỉ người bình thường bị như vậy, ngay cả Tử Kha hoàng tử cũng như thế.

    Ngoại trừ cường giả luyện linh cảnh, toàn bộ bọn họ đều bị ảnh hưởng.

    "Đáng chết! Chúng ta bị hạ độc rồi, giải độc đan! Nhanh nuốt giải độc đan!" Tử Kha hoàng tử âm trầm nói.

    Thế nhưng sau khi họ sử dụng giải độc đan, vẫn không có tác dụng, người bảo vệ hắn từng người một bị đối thủ dẫn dụ đi, nay phòng vệ bên cạnh Tử Kha hoàng tử đã đến bước cực kỳ thấp rồi.

    Tử Kha cảm thấy có một thân hình màu xanh lướt qua, là Sở Cửu Ca!

    "Ha ha ha! Sở Cửu Ca, ngươi vậy mà lại chủ động dâng lên cửa rồi." Tử Kha cười nói.

    Mai Cơ không phải là đối thủ của Sở Cửu Ca, hắn lại không cho rằng bản thân sẽ thua cho Sở Cửu Ca.

    Thực lực của hắn đã đạt đến ngưng hồn cảnh tam trọng, giải độc đan rất nhanh sẽ phát huy tác dụng, hiệu quả của độc này sẽ trở nên vô dụng. Với thực lực của hắn muốn bắt Sở Cửu Ca là quá dư thừa.

    "Hãy để bổn hoàng tử chính tay đả bại ngươi, chinh phục ngươi một nữ nhân khó nhằn!"

    Tử Kha hoàng tử ra tay, "Uỳnh!" một tiếng vang lớn, thân thể Tử Kha hoàng tử lùi lại vài bước.

    Khiến cho hắn kinh ngạc là, giải độc đan lại một chút tác dụng cũng không có.

    Thực lực của hắn đã rớt đến ngưng hồn cảnh nhất trọng rồi, đây rốt cuộc là độc gì? Giải độc đan vậy mà lại không hiệu quả, đây là giải độc đan tốt nhất của Tử Linh Quốc họ đó.

    Sở Cửu Ca lại lần nữa ra tay, Tử Kha nắm chặt nắm đấm, nhất định phải trước khi rớt xuống dưới ngưng hồn cảnh bắt được Sở Cửu Ca, lấy được giải dược.

    "Bổn hoàng tử cho dù là ngưng hồn cảnh nhất trọng, cũng dư sức đả bại ngươi!"

    "Tử Vân Quyền!"

    "Uỳnh uỳnh uỳnh!"

    Tử Kha hoàng tử tuy rằng đã bị tửu sắc khoét không rồi, nhưng mà so với Mai Cơ vẫn mạnh hơn rất nhiều.

    Đối đầu với đồng dạng thực lực như Mai Cơ, áp lực của Sở Cửu Ca chí ít là gấp bội so với khi đấu với Mai Cơ.

    Hoàng tử của đại quốc, cho dù là phế thải háo sắc cũng tu luyện linh kỹ phi thường lợi hại, không dễ đối phó chút nào.

    Tử Kha hoàng tử cho rằng đã đánh trúng Sở Cửu Ca, nhưng lại không nghĩ đến chỉ là đánh trúng một cái tàn ảnh.

    "Đánh bại ta, chỉ dựa vào chút bản lĩnh này, ngươi hãy thôi đi!"

    "Uỳnh!"

    Trong khi đấu đá tóe lửa, Sở Cửu Ca đã giao thủ với Tử Kha mấy chục hồi rồi.

    Từng chỗ sơ hở bị Sở Cửu Ca nắm rõ, sau đó bị Sở Cửu Ca đánh tơi bời.

    Át chủ bài của Tử Kha hoàng tử cho dù nhiều, lúc này cũng đã thổ huyết rồi.

    Hắn vậy mà lại không phải là đối thủ của nữ nhân này, không phải, tất cả đều do hắn đã trúng độc, nếu không hắn nhất định sẽ hận hận thu thập người nữ nhân này, khiến cho cô hối hận vì đã phản kháng.

    Sau từng lần bị Sở Cửu Ca đánh đến thê thảm, Tử Kha hoàng tử muốn tìm kiếm người giúp đỡ, thế nhưng mấy thủ hạ đó của hắn sau khi trúng độc từng người lực lượng biến yếu, hoàn toàn là tự mình khó bảo!

    Tử Kha còn phát hiện một việc khiến hắn khó tin, Sở Cửu Ca lại đột phá rồi.

    Lần trước đấu với Mai Cơ đang đánh thì đột phá hai trọng, lần này lại đột phá một trọng, đã đạt đến ngưng thể cảnh thất trọng rồi.

    Khi mẫu thân mất tích gặp phải đối thủ là hoàng tử Tử Kha của đại quốc, là áp lực lớn nhất từ khi Sở Cửu Ca đến dị thế.

    Áp lực như thế, khiến cho cô trong thời gian ngắn lại lần nữa đột phá, khôi phục đến đẳng cấp trước khi cô bị phế đi.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  3. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 102: Thê tử Dung Uyên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngưng thể cảnh thất trọng, cuối cùng cũng lại đạt được rồi.

    Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Tử Kha hoàng tử, đợi bị đánh đi! Ngươi bây giờ cho dù hét khan cả cổ, những thủ hạ đó của ngươi cũng cứu không được ngươi."

    "Binh binh binh!" Sở Cửu Ca lại đột phá thêm một trọng, như vậy Tử Kha hoàng tử chỉ còn nước chịu bị đánh thôi.

    Trên người bị Sở Cửu Ca dùng ngân châm đâm không ít, khiến cho hắn đau không bằng chết quỳ trên mặt đất.

    "Dừng tay! Dừng tay!" Hắn hét lên.

    Những người khác cũng giải quyết xong hết rồi, người luyện linh cảnh bị Cửu thúc bọn họ thu thập rồi.

    Những người khác cũng bị người của Sở gia và ám vệ thu thập sạch sẽ, Sở Cửu Ca huơ huơ tay nói: "Đem Tử Kha hoàng tử trói lại, treo lên!"


    Treo lên!

    Chưa từng có ai dám đối xử với hắn như vậy, Tử Kha hoàng tử giận dữ nói: "Sở Cửu Ca, ngươi thật to gan."

    "Còn phí lời nhiều như vậy, thì đem ngươi lột sạch treo lên, ngươi có thể thử xem!"

    Sao lại có loại nữ nhân như vậy, Tử Kha cảm thấy trời đất quay cuồng, hắn bị Mặc Thất treo lên trên một cái cây to bên ngoài hành cung.

    Sở Cửu Ca nhìn Tử Kha hỏi: "Mẫu thân ta rốt cuộc bị nhốt ở đâu?"

    "Sở Cửu Ca, muốn biết mẫu thân ngươi ở đâu? Quỳ xuống cầu xin ta đi! Ta sẽ nói cho ngươi biết."

    Đáy mắt Sở Cửu Ca loé qua hàn quang, "Ngươi vẫn ở đây mơ mộng hão huyền, chưa tỉnh lại nữa hay sao? Không nói, có thể!"

    "Phụt!" Trong tay Sở Cửu Ca cầm theo một con dao, nhanh gọn đem Lâm gia chủ giết đi.

    Lâm gia chủ cũng không hề nghĩ đến Sở Cửu Ca ra tay lại nhanh gọn như vậy, ông còn chưa kịp cầu xin thì đã chết rồi.

    Sở Cửu Ca huơ tay nói: "Treo bên cạnh Tử Kha hoàng tử."

    Tử Kha hoàng tử có thể rõ ràng nhìn thấy dáng vẻ của Lâm gia chủ người từng hợp tác với hắn, bị treo trong không trung, hắn toàn thân lạnh run, người nữ nhân này lại độc như vậy?

    "Nói không?" Khoé miệng Sở Cửu Ca mang theo nét cười.

    "Không nói! Ngươi hãy chết tâm đi! Dù sao ngươi cũng không dám giết ta, Tử Kha ta mà sợ nữ nhân như ngươi sao?"

    "Phụt!"

    Đã biến thành người già Mai Cơ cũng bị Sở Cửu Ca chém rồi, Tử Kha vẫn là không khuất phục.

    Tiếp đến bị giết là những cao thủ luyện linh cảnh, Tử Kha hoàng tử nhìn thấy Sở Cửu Ca không chút do dự giết hết người này đến người khác những thuộc hạ của hắn, hắn cảm thấy cái chết cách hắn càng ngày càng gần.

    Mỗi một người đều bị treo bên cạnh hắn, hắn cho dù nhìn đi hướng nào đều có thể nhìn thấy dáng vẻ chết không nhắm mắt của những gương mặt quen thuộc.

    Tử Kha hét lên: "Sở Cửu Ca, ngươi là một kẻ điên! Kẻ điên!"

    Cô không phải kẻ điên sao? Trước mặt hắn giết người, mắt cũng không chớp, còn dùng phương pháp như vậy hành hạ hắn.

    Sở gia không ít người bị thủ đoạn đanh thép của cô chấn nhiếp, vậy mà Sở Cẩn Chi lại dịu dàng nói: "Cửu Ca, mệt hay không? Có cần đổi thất thúc động thủ hay không?"

    Cửu thúc cũng nói: "Tiểu Cửu việc nhỏ này giao cho ta là được, tránh làm bẩn tay con."

    Lão gia tử rất đau lòng cho Cửu Ca, Tuyền Nguyệt mất tích đả kích rất lớn với hài tử này, nếu không Ca nhi cũng không dùng đến biện pháp cực đoan như vậy.

    Tử Linh Quốc đúng là rất cường đại, nhưng cũng không thể để cho nữ nhi và tôn nữ của ông bị người ức hiếp, cùng lắm Sở gia bọn họ mai danh ẩn tích mà sống qua ngày.

    Hai tên nam nhân này bị mù rồi sao? Một nữ nhân khủng bố như vậy lại xem như bảo bối nâng niu trên lòng bàn tay.

    Nếu như lúc trước Tử Kha đối với Sở Cửu Ca có dụng ý, cho dù hoài
    nghi cô là muội muội ruột của hắn cũng không có ý định từ bỏ, nhưng bây giờ hắn cảm thấy mình không có khẩu vị như vậy nữa.

    Cao thủ bên người Tử Kha toàn bộ đều giết hết rồi, tiếp đến là đến phiên những mỹ thiếp của hắn rồi.

    Mỹ thiếp của hắn khóc cha gọi mẹ nói: "Điện hạ, cứu bọn thiếp!"

    "Điện hạ, bọn thiếp còn chưa muốn chết!"

    Tử Kha vừa nghĩ đến những mỹ nhân này phải chết trong tay tên điên cuồng Sở Cửu Ca, liền cảm thấy lòng đau như cắt.

    Đây là một nhóm tuyệt sắc mỹ nhân mà hắn dùng hết tâm tư để thu thập được, hầu hạ hắn cũng rất tốt.

    Giết đi thì quá lãng phí!

    "Tử Kha hoàng tử, nói hay là không nói?"

    Tử Kha lạnh giọng nói: "Không bao giờ!"

    Cho dù đau lòng mỹ nhân, hắn cũng không thể từ bỏ Sở Tuyền Nguyệt, đó là lễ vật lấy lòng phụ hoàng.

    Ánh mắt Sở Cửu Ca trầm đi, cô ngay lúc Tử Kha hoàng tử đau lòng liền động thủ, cùng tại thời khắc đó, xung quanh truyền ra vô số tiếng phá không.

    "Cửu nhi, cẩn thận!"

    Có mấy bóng đen xuất hiện, đem Tử Kha đang bị treo trên không cứu đi mất, biến mất không còn bóng dáng.

    Sở Cửu Ca nói: "Đuổi theo!"

    "Phong tỏa mọi đường có thể đi đến Tử Linh Quốc, không thể để Tử Kha rời khỏi Xích Linh Quốc."

    "Vâng!"

    Người của Sở gia và ám vệ của Dung vương phủ nghe thấy mệnh lệnh liền tự mình hành động, "Điều tra, những người này là ai?"

    Sở Cẩn Chi nói: "Cửu Ca hôm nay cũng mệt rồi, những người bên này giao cho ta xử lý, hành cung này.."

    Sở Cửu Ca nói: "Đồ vật đáng giá toàn bộ đem đi, sau đó đốt hết ở đây, cho người dám cứu đi Tử Kha hoàng tử một lời cảnh cáo."

    "Được! Đều nghe theo con."

    Tất cả mọi người rút lui, rất nhanh liền truyền ra tin tức, nói Tử Kha hoàng tử gặp phải thích khách, hộ vệ bên người tử thương vô số.

    Nay cấm vệ quân của hoàng thất lục soát khắp nơi người hành thích Tử Kha hoàng tử, hơn nữa những cấm vệ quân này đại bộ phận tập trung ở xung quanh Sở gia, mà người thì lại ngày càng đông.

    Mặc Thất đến hồi báo với Sở Cửu Ca, "Vương phi, cứu đi Tử Kha hoàng tử là tử sĩ của hoàng gia."

    "Ta nhìn biểu hiện của cấm vệ quân, cũng có thể đoán ra được rồi. Với lực một mình Sở gia mà đấu với lực lượng của một quốc gia như Xích Linh Quốc, cho dù có Cửu thúc và thất thúc bọn họ, cũng có chút mạo hiểm."

    Cường giả luyện linh cảnh không phải là vạn năng, dù sao vạn quân, mười vạn quân của một quốc gia không phải là dễ đối phó.

    Sở gia cũng không phải chỉ có mấy người bọn họ, vẫn có những tộc nhân khác hay là những người bảo vệ Sở gia.

    Hoàng thất chuẩn bị tuỳ thời có thể động thủ với Sở gia, Sở Cửu Ca cũng rõ, lão gia tử cũng đã bí mật an bài chuyển dời một số tộc nhân.

    Lúc này, một thân hình bạch y xông vào phòng của Sở Cửu Ca.

    Hắn ôm chặt Sở Cửu Ca nói: "Cửu nhi, theo ta đi một chuyến Dung vương phủ thế nào?"

    "Sao thế?" Sở Cửu Ca hỏi.

    "Phụ vương tỉnh rồi." Hắn trả lời.

    Tính toán thời gian, Kiêu Vương đại khái cũng trong những ngày này tỉnh lại.

    Sở Cửu Ca nói: "Mặc Thất, thông báo một tiếng với Cửu thúc và Thất thúc, ta rời khỏi Sở gia có chút việc, bảo bọn họ không cần lo lắng."

    "Vâng! Vương phi!"

    Dung Vương dẫn theo Sở Cửu Ca rời khỏi, tuy rằng Sở gia bây giờ bốn phía đều có rất nhiều đôi mắt giám sát, nhưng Dung Uyên lại có thể đi lại tự tại, không hề để cho người khác phát hiện.

    Sở Cửu Ca đến Dung vương phủ, Dung Uyên đưa cô đi đến một phiến điện an tĩnh.

    Cô đẩy cửa đi vào, bên trong có một soái đại thúc đang nằm trên giường.

    Ông nhìn trông như bệnh tật, nhưng vẫn trông rất uy nghiêm.

    Nhìn thấy Dung Uyên ôm một nữ nhân đi vào, đáy mắt ông loé sáng.

    Ông cười nói: "Gia hỏa ngươi cuối cùng cũng tìm được thê tử rồi."

    Dung Uyên gật đầu nói: "Nhìn ra được, ngươi rất ngưỡng mộ, nhưng mà Cửu nhi là của ta."

    Dung Uyên đem người ôm càng chặt hơn, tính chiếm hữu mười phần.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  4. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 103: Kỳ ba phụ tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi cứ khoe khoang đi!" Xích Kiêu tức hồng hộc nói.

    "Một vòng báo một vòng." Dung Uyên nhàn nhạt nói.

    Lúc trước không ít lần ông ân ái trước mặt hắn.

    Cách thức sống chung của hai phụ tử này vậy mà lại là đấu võ mồm, Sở Cửu Ca cũng không nghĩ đến Dung Uyên lại đấu võ mồm với người khác, thật là li kỳ.

    Bọn họ thay vì nói là phụ tử, không bằng nói là giống bạn xấu của nhau hơn.

    Sở Cửu Ca nói: "Con là Sở Cửu Ca, bái kiến Kiêu Vương điện hạ."

    Trên mặt ông lộ ra nụ cười sảng khoái, "Kêu gì mà Kiêu Vương điện hạ, gọi phụ vương, con là thê tử của tên tiểu tử thúi này."

    Phụ vương, cô sao có thể gọi ra miệng được?

    Cô và Dung Uyên bát tự còn chưa được một nét nữa! Hôn ước này chỉ là vì quyền lợi đôi bên mà thôi.

    Sở Cửu Ca chuyển dời đề tài: "Người vừa mới tỉnh lại, con trước tiên giúp người kiểm tra tình trạng hồi phục của cơ thể thế nào."

    Một bên bắt mạch, một bên dùng bất tử sinh mệnh chi đồng kiểm tra tình trạng của Xích Kiêu, Sở Cửu Ca nói: "Tình trạng thân thể Kiêu Vương đã rất tốt rồi, tiếp đến con sẽ luyện chế ra một số đan dược giúp Kiêu Vương bài trừ độc tố dư thừa trong cơ thể. Đại khái chỉ cần bảy ngày người liền có thể xuống giường đi lại, hành động tự nhiên."

    Xích Kiêu mong đợi nhìn Sở Cửu Ca, muốn Sở Cửu Ca tiếp tục nói.

    Có thể tỉnh lại lần nữa nhìn thấy tiểu tử này trở thành một tiểu tử yêu nghiệt tuyệt sắc vô song thì rất kinh ngạc, rất kinh hỷ, có thể sống sót đối với ông đã là vạn hạnh rồi.

    Thế nhưng ông phong vân một thời, rất tham lam, không muốn sống như một người bình thường, bởi vì ông vẫn còn việc rất quan trọng phải làm.

    Sở Cửu Ca như thể nhìn ra cách nghĩ của ông, "Còn về tu vi, sử dụng thiên tài địa bảo điều dưỡng là có thể hồi phục. Những thứ đồ tốt này nhi tử người có rất nhiều, cứ bảo hắn lấy."

    Cô cũng nghe nói Xích Kiêu đã từng là một thiên tài trong tu luyện, nhất định phi thường để ý tu vi.

    Xích Kiêu kích động nói: "Tốt! Tốt!"

    "Phụ vương lần đầu gặp con, trên người cũng không có quà gặp mặt nào có thể lấy ra. Cái này tặng cho con, để ở chỗ ta cũng muốn rỉ sét rồi."

    Xích Kiêu nhét vào tay Sở Cửu Ca một món đồ, Sở Cửu Ca phát hiện đó chính là binh phù, bên trên viết hai chữ Xích Linh.

    Vậy mà lại là binh phù của Xích Linh Quân, đây là thứ Xích Hoàng phí hết tâm tư muốn có được từ trong tay Dung Uyên.

    Vì món đồ chơi này ông ta với Dung Uyên diễn kịch hơn mười năm, nếu để ông ta biết Xích Kiêu đem nó xem thành lễ vật gặp mặt, tùy tiện nhét vào tay Sở Cửu Ca, có lẽ sẽ tức đến thổ huyết.

    Sở Cửu Ca nói: "Kiêu Vương, vật này đối với người mà nói là rất quan trọng, người sao có thể cho con?"

    "Con là con dâu của ta, dù sao cho nhi tử hay cho con dâu cũng như nhau. Ta nhìn con thuận mắt hơn tiểu tử thúi đó, còn là ân nhân cứu mạng của ta, ta đương nhiên là cho con rồi. Tuy rằng ta chỉ vừa tỉnh lại, nhưng cũng biết được một số sự việc, con cần Xích Linh Quân, Xích Linh Quân đã ẩn dật quá lâu rồi, cần phải lần nữa xuất hiện trước mặt của người Xích Linh Quốc rồi."

    "Con cũng nói là ta cần mất bảy ngày mới có thể hành động, con cứ xem như lấy Xích Linh Quân trả thù cho phụ vương là được. Tiểu tử Dung Uyên này một chút cũng không hiếu thuận, ta cũng không mong đợi nó báo thù cho ta, con dâu con ngàn vạn đừng để cho ta thất vọng, giáo huấn thật tốt tên Xích Khung bỉ ổi vô sỉ đó." Đáy mắt Xích Kiêu lóe qua hàn quang.

    Lễ vật gặp mặt này đã tặng ra ngoài rồi, Xích Kiêu căn bản không có dự định thu hồi lại.

    Sở Cửu Ca nắm chặt binh phù Xích Linh Quân trong tay, đối diện với sự bao vây của cấm vệ quân, Xích Hoàng điều động quân đội và cao thủ chuẩn bị đối phó Sở gia họ, nay Kiêu Vương tặng Xích Linh Quân rồi, đây tuyệt đối là ngày đông tặng than.

    Có được Xích Linh Quân trong tay, những binh lính trong tay Xích Hoàng toàn bộ chỉ là cặn bã mà thôi.

    Cho dù Xích Linh Quân biến mất hơn mười năm, cô tuyệt đối không hề nghi ngờ thực lực của Xích Linh Quân.

    Sở Cửu Ca nói: "Ta trước tiên đi luyện chế đan dược bài trừ độc tố trong người của Kiêu Vương, Kiêu Vương người nghỉ ngơi cho tốt."

    Sở Cửu Ca quay người rời khỏi, Kiêu Vương liền mỉa mai nói: "Tiểu tử con từ nhỏ đã đẹp, mỗi một lần mẫu phi con nhìn đến đều không dời mắt ra được, không ngờ bây giờ ngay cả thê tử của mình cũng không theo đuổi được! Cứ Kiêu Vương Kiêu Vương mà kêu ta, lão phụ thân trọng bệnh như ta nhìn thấy cũng đau lòng đến rơi nước mắt đó!"

    Kiêu Vương anh minh thần võ trong truyền thuyết ở trước mặt nhi tử của mình lại là một người hẹp hòi, thích ghen tuông, đối diện với sự mỉa mai của ông, Dung Uyên điềm nhiên nói: "Dù sao sớm muộn cũng là người của con."

    Xích Hoàng bây giờ muốn đối phó Sở gia, những người đó của ông đã rục rịch muốn động thủ rồi.

    Sở Cửu Ca đem đan dược luyện thành, Dung Uyên liền đưa người rời khỏi.

    Hơn nữa còn yêu cầu được ở lại.

    "Kiêu Vương vừa tỉnh lại, ngươi không đi bồi người thì giống gì?" Sở Cửu Ca nói.

    Kiêu Vương trúng độc ngủ say hơn mười năm, nay thoát khỏi cái chết, nhi tử này của ông một chút cũng không quan tâm ông!

    Dung Uyên nói: "Chết không được."

    E rằng nếu trở về, gia hỏa đó lại nói móc hắn chỉ có được một gương mặt đẹp, ngay cả đến ở lại chỗ Cửu nhi cũng làm không được, vô dụng, nói không chừng thê tử ngày nào đó liền bay đi mất.

    Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ giật, đây thật sự là ruột thịt sao?

    Trong phòng Sở Cửu Ca đột nhiên nhiều thêm một người, Cửu thúc biết người đến là ai, nhưng mà thất thúc không biết à!

    Nên liền đem theo vũ khí giết đến, "Từ trong phòng Cửu Ca cút ra đây cho ta."

    Sở Cẩn Chi nhìn thấy một nam nhân đẹp đến không giống người bước ra, vẻ ngoài của hắn được rất nhiều người khen, nhưng mà hoàn toàn không so được với phong hoa tuyệt đại của người này.

    Dung Uyên nhìn đến thất thúc sắc mặt không tốt, "Thất thúc, ta là Dung Uyên, vị hôn phu của Cửu nhi."

    "Dung Vương Dung Uyên!" Sở Cẩn Chi kinh ngạc nói.

    "Người không phải bệnh phát thành người thực vật rồi sao?" Người này tuy rằng sắc mặt nhợt nhạt chút, nhưng mà không nhìn ra được điểm nào là không bình thường cả.

    Hơi thở của người này sâu không lường được, hắn hoàn toàn nhìn không thấu.

    "Đương nhiên là Cửu nhi của ta lợi hại rồi, đem ta cứu sống rồi." Dung Uyên thân mật dựa vào Sở Cửu Ca nói.

    Tu dưỡng vẫn luôn rất tốt hắn nhìn đến tiểu tử này luôn cảm thấy tay ngứa, muốn đánh người.

    Trên mặt Sở Cẩn Chi treo một nụ cười ôn hòa: "Dung Vương điện hạ, trời không còn sớm, thân thể người cũng không tốt, hay là ta phái người đưa người về Dung vương phủ! Cửu Ca nhà ta cần phải nghỉ ngơi rồi."

    "Trời tối quá rồi, bổn vương chịu không được hàn khí, Cửu nhi đau lòng cho ta nên để cho ta ở lại." Dung Uyên cười nói.

    "Cái gì? Ở lại!"

    Tiểu tử này có dụng ý gì! Gương mặt ôn nhuận như ngọc của Sở Cẩn Chi không giữ được nữa.

    "Ừm! Lúc trước ta ngủ bên cạnh Cửu nhi ngủ đặc biệt ngon." Dung Uyên cười nhẹ nói.

    Nụ cười đó cực kỳ đẹp, thế nhưng mặt Sở Cẩn Chi có chút đen lại, cảm thấy cải trắng do mình tỉ mỉ che chắn bị một con heo cuộm đi mất.

    Sao có thể như vậy? Tỷ tỷ chẳng lẽ trước đó bị vẻ ngoài của tên này lừa rồi sao, cho nên tùy ý để cho tên này mê hoặc Cửu Ca.

    Sở Cẩn Chi cảm thấy đau lòng đến nghẹt thở, Sở Cửu Ca nói: "Thất thúc, người cũng nghỉ ngơi cho tốt! Đừng lo lắng, với thân thể của tên bệnh hoạn này, ai chiếm tiện nghi của ai còn chưa biết đâu?"

    Hắn biết Cửu Ca bây giờ rất có chủ kiến, bởi vì không ghét nên mới không từ chối việc tiếp cận của tên Dung Vương này.

    Nếu không Dung Vương này sao có thể không bị gì mà xuất hiện trong viện của Cửu Ca.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  5. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 104: Tìm được mẫu thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Cẩn Chi nhìn Dung Uyên nói: "Dung Vương cũng là người có thân phận cao quý, nghĩ rằng có lẽ cũng không làm ra chuyện gì không hợp quy củ, dù sao người với Cửu Ca nhà ta vẫn chưa có thật sự đại hôn."

    Dung Uyên gật đầu nói: "Thất thúc yên tâm đi! Bổn vương biết chừng mực."

    Sở Cẩn Chi chỉ đành rời khỏi, lòng thì vẫn đang nhỏ máu.

    Ngay khi Sở Cẩn Chi vừa rời khỏi, Dung Uyên liền đem Sở Cửu Ca ép đến bên giường nói: "Cửu nhi có rất nhiều thúc thúc."

    "Không nhiều! Thúc thúc mà ta chấp nhận chỉ có hai người mà thôi!" Sở Cửu Ca nói.

    Cửu thúc và thất thúc.

    Thế nhưng hai người hắn đều không thích, mà bọn họ hiển nhiên cũng không thích hắn, Dung Uyên mày khẽ nhíu lại.

    "Bổn vương đáp ứng thất thúc không là ra chuyện gì không hợp quy củ, nhưng mà ta rất lâu rồi không hôn Cửu nhi rồi, cho nên.." hôn một cái mà thôi, cũng không được xem là không hợp quy củ bao nhiêu.

    "Rầm!" Hai người rơi xuống giường, môi kề môi.

    Cảm giác này quá thoải mái đi, vẫn mỹ vị như mọi khi, khiến cho hắn không nỡ rời khỏi.

    Đợi Sở Cửu Ca tỉnh lại Dung Uyên đã rời khỏi rồi, thân thể Kiêu Vương vừa mới tốt lên, cả đêm không về đã quá phận lắm rồi, không thể nào hoàn toàn không quan tâm người.

    Mà sự bình yên của Sở Cửu Ca bị cấm vệ quân xông vào phá vỡ mất.

    Thống soái đầu lĩnh cấm vệ quân nói: "Sở cửu tiểu thư, theo như điều tra việc Tử Kha hoàng tử bị hành thích có liên quan với ngươi, vẫn xin ngươi đi với ta một chuyến, đến trong cung diện thánh vậy!"

    Cửu thúc lạnh giọng nói: "Chỉ dựa vào các ngươi mà muốn dẫn đi tiểu Cửu."

    Sở Cẩn Chi nói: "Các vị như vậy vu oan Cửu Ca nhà ta cũng phải xem xem Sở gia ta có chấp nhận hay không?"

    "Tại hạ chỉ là phụng mệnh hành sự, nếu như Cửu tiểu thư không chịu phối hợp, vậy thì chúng tôi cũng đành đắc tội rồi." Ông ta cứng nhắc nói.

    "Phụng mệnh hành sự!" Khóe miệng Sở Cửu Ca nở một nụ cười đùa, từ từ đi đến chỗ tên đầu lĩnh đó.

    Tên đầu lĩnh cho rằng Sở Cửu Ca không dám chống lại thánh lệnh, đáp ứng ngoan ngoan đi với bọn họ.

    Trên mặt ông lộ ra vẻ vui mừng, Sở gia chỉ là một trong tứ đại gia tộc của Xích Linh Quốc mà thôi, sao mà dám đối đầu với hoàng thất.

    Thế nhưng khi Sở Cửu Ca đi gần đến chỗ ông, đột nhiên ông nhìn thấy thân hình của Sở Cửu Ca động rồi, hoàn toàn nhìn không rõ động tác của cô, cả người ông đã bị đá văng ra ngoài.

    Vị trí bị đá trực tiếp gãy xương, đau đến ông kêu la oai oái.

    "Sở Cửu Ca ta không muốn phụng mệnh hành sự đó! Ngươi có thể làm gì được ta? Muốn bắt ta, động thủ đi! Xem ai sợ ai?" Sở Cửu Ca lạnh giọng nói.

    Toàn bộ bọn họ đều ngây ra hết, Sở Cửu Ca đây là công khai chống lại thánh chỉ sao!

    "Sở Cửu Ca, ngươi đây là muốn tạo phản sao?"

    "Đừng chụp cho ta một cái mũ tạo phản lớn như vậy! Ta thật sự sợ lắm đó!" Sở Cửu Ca mỉa mai nói.

    "Động thủ!"

    Hiển nhiên cho người này đến chỉ là một trận thám thính mà thôi.

    Tên xui xẻo bị sai đi thám thính này, sau đó đương nhiên bị Cửu thúc và thất thúc bọn họ đánh đến không còn hình người.

    Sở Cẩn Chi nói: "Cửu Ca, lần này chúng ta đánh cấm vệ quân, e rằng càng cho Xích Hoàng có thêm lý do động thủ với chúng ta. Tiếp theo chúng ta dự tính như thế nào?"

    Sở Cửu Ca nói: "Đương nhiên là cứng chọi cứng, Xích Hoàng nếu như đã muốn chết, con nhất định sẽ khiến cho ông ta hối hận đến xanh ruột. Thất thúc các người yên tâm đi! Con nắm chắc phần thắng mà."

    Có Xích Linh Quân một chọi ngàn trong tay, muốn cô không có tự tin nắm chắc phần thắng cũng không dược à!

    Đêm sâu, vốn dĩ nên nghỉ ngơi thì Sở Cửu
    Ca mở mắt ra.

    Khóe miệng Sở Cửu Ca nở một nụ cười tà mị, muốn bắt ta, dám giúp tên hỗn đản Tử Kha đó, rất tốt!

    Trước khi thật sự hành động, cho các ngươi một chút giáo huấn.

    Sở Cửu Ca nắm trong tay mấy tấm bản đồ, Mặc Thất nhìn thấy Sở Cửu Ca đã cải trang xong rời khỏi Sở gia.

    Khóe miệng khẽ giật, Vương phi lại muốn hại người rồi.

    Sở Cửu Ca trước tiên động thủ từ chỗ đông cung của Thái tử, đem những bào vật của các vị hoàng tử toàn bộ đều trộm đi hết.

    Sở Cửu Ca đầy túi trở về, bên trong hoàng cung lại không ai phát hiện hành động của cô.

    Ngày hôm sau, thảm án bị trộm khiến cả hoàng cung chấn kinh, "Đáng chết! Đây rốt cuộc do ai làm vậy?"

    "Bệ hạ, nhất định là đệ nhất thần trộm đó!"

    Bọn họ có thể biết là do đệ nhất thần trộm làm là vì đệ nhất thần trộm ngay tại nơi bị trộm để lại một hàng chữ.

    "Đệ nhất thần trộm Nine đã ghé thăm."

    Có người nghĩ đến tình cảnh thảm thương của Tần gia và Lâm gia, có được thực lực như vậy chỉ duy nhất đệ nhất thần trộm đó có thể làm được.

    Tuy rằng không có trộm đến trên đầu hoàng thượng, nhưng mà nhìn đến từng người nhi tử dáng vẻ như bị nướng trên lò thiêu, Xích Hoàng cũng cảm thấy đau đầu.


    Ông giận dữ nói: "Cái gì mà đệ nhất thần trộm, chỉ là một tên trộm mà thôi! Trẫm đã phái người đi bắt rồi, nhất định có thể đem hắn moi ra. Thật sự là gan to bằng trời, lại dám xông vào hoàng xung, hoàn toàn khinh miệt uy nghiêm của hoàng thất chúng ta."

    "Đợi bắt được hắn, trẫm nhất định đem hắn ngũ mã phanh thây, chu cửu tộc!" Xích Hoàng đương nhiên nghi ngờ Lôi Đình Đạn không cánh mà bay đó cũng có liên quan đến đệ nhất thần trộm, cho nên muốn tranh thủ lần này đệ nhất thần trộm lại lần nữa xuất hiện trên giang hồ mà bắt hắn.

    Sau khi trộm hết bảo vật của các hoàng tử, Sở Cửu Ca bắt đầu động thủ với hậu phi bọn họ, mục tiêu lớn nhất đương nhiên là Hoàng quý phi.

    Sở Cửu Ca cũng không ngờ đến sẽ phát hiện mẫu thân ở chỗ Hoàng quý phi, mẫu thân vậy mà lại bị giam lỏng ở hậu cung!

    Khó trách cô nghĩ hết mọi cách tìm người cũng không thấy, Tử Kha hoàng tử cũng quá biết tìm chỗ để giấu người đi.

    Sở Cửu Ca nhìn thấy mẫu thân chỉ trong thời gian ngắn mà ốm đi quá nhiều, sắc mặt cũng trở nên nhợt nhạt, vừa bắt mạch lòng liền trầm xuống tận đáy vực.

    Cô điều dưỡng cho mẫu thân thời gian dài như vậy toàn bộ đều uổng phí cả rồi, lại có người đem mẫu thân đả thương, hơn nữa còn là thương đến tâm mạch của mẫu thân.

    Mẫu thân tuy là được chiếu cố tận tình, nhưng mà những ngự y đó của Xích Linh Quốc là mặt hàng gì, Sở Cửu Ca rõ ràng hơn ai hết.

    Một nhóm đường y nửa vời!

    Rốt cuộc là ai thương đến mẫu thân, Tử Kha hay là Xích Hoàng?

    Thương tích này đã rất nhiều ngày rồi, Sở Cửu Ca tuyệt đối không thể để mẫu thân ở lại đây nữa, nhất định phải đem người đưa đi, kịp thời trị liệu.

    Lấy một chút bảo bối thần không biết quỷ không hay rời khỏi Sở Cửu Ca có thể làm được, nhưng mà trộm đi một người, hơn nữa là người mà chủ nhân ở đây phi thường xem trọng, thì có chút phiền phức đối với Sở Cửu Ca.

    Một khi bị phát hiện, cô không cách nào bảo vệ tốt cho mẫu thân. Nay thân thể mẫu thân không chịu được một chút sơ suất nào.

    Một giọng nói trầm thấp từ sau lưng Sở Cửu Ca truyền đến, "Cửu nhi của ta, cần bổn vương giúp không?"

    Sở Cửu Ca nhìn thấy gương mặt vô cùng yêu nghiệt của Dung Uyên, cô nói: "Dung yêu nghiệt, ngươi đến rồi!"

    "Ừm! Đây không phải là thấy đệ nhất thần trộm lại lần nữa ra tay, bổn vương đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội thưởng thức Cửu nhi thi triển thân thủ."

    Sở Cửu Ca nói: "Đưa mẫu thân ta rời khỏi, về Sở gia, không, trước tiên đưa đến Dung vương phủ. Sau đó cho người chuẩn bị tốt một số linh dược, đợi ta!"

    "Cửu nhi không đi bây giờ sao?" Dung Uyên hỏi.

    Đáy mắt Sở Cửu Ca vụt qua vệt sáng âm u, "Mẫu thân ta ở hoàng cung chịu thương nghiêm trọng như vậy, đêm nay ta không đem hoàng cung này trộm đến một đồng tiền cũng không còn, đệ nhất thần trộm ta có thể trực tiếp thoái lui khỏi giang hồ rồi."

    Nhìn thấy mẫu thân hư nhược như vậy, Sở Cửu Ca giận rồi.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  6. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 105: Hôn đến nàng ngủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô đến trễ rồi, sớm nên nghi ngờ đến hậu cung mới đúng, nếu không mẫu thân cũng không đến nỗi chịu nhiều khổ sở như vậy.

    "Mặc Nhất, Mặc Nhị, đưa nhạc mẫu đại nhân đến Dung vương phủ!"

    "Cửu nhi, bổn vương bồi nàng quét sạch bảo vật của Xích Linh Quốc, chỉ cần nàng vui vẻ là được." Dung Uyên nói với Sở Cửu Ca.

    Kế đến, chính là một trận càn quét tàn khốc.

    Sở Cửu Ca lo lắng cho mẫu thân, tốc độ càn quét phi thường nhanh.

    Xác định là thu thập gần hết rồi, Sở Cửu Ca huơ huơ tay nói: "Có thể tan làm rồi."

    "Cửu nhi cực khổ rồi, tiếp đến Cửu nhi cái gì cũng không cần làm, bổn vương ôm nàng trở về là được." Dung Uyên đem Sở Cửu Ca ôm vào lòng, điểm nhẹ liền biến thành một điểm sáng trong không trung biến mất tăm.

    Cho đến ngày hôm sau, hễ là nơi để bảo vật trong hoàng cung đều trở nên trống không.

    Ngay cả nhẫn không gian của Xích Hoàng cũng không cánh mà bay.

    Xích Hoàng tức đến thiếu chút hai mắt tối đen ngất đi.

    "Hết rồi! Toàn bộ đều hết rồi!"

    Ông là nhất quốc chi quân, là người giàu có nhất cả Xích Linh Quốc.

    Kết quả đêm qua bị đệ nhất thần trộm đó trộm sạch rồi, trực tiếp biến thành một tên nghèo kiết xác.

    "Đệ nhất thần trộm đáng chết, thật là quá to gan, đáng ghét, đáng ghét!" Xích Hoàng tức đến nỗi muốn đập thứ gì đó, nhưng mà ngự thư phòng của ông đã không còn thứ gì cho ông đập rồi.

    Người trong cung cũng rất bất lực, tên đệ nhất thần trộm này cũng quá điên cuồng đi.

    Đệ nhất thần trộm lại trộm sạch sẽ đến vậy, mấy lần trước đối với Tần gia cũng không có hung tàn như vậy.

    "Bệ hạ.. bệ hạ không hay rồi!" Vào lúc đó, Xích Hoàng nhìn thấy một người nữ nhân tóc tai lộn xộn, mặc một thân áo trắng đơn giản chạy vào.

    Xích Hoàng nói: "Nữ nhân ngươi là ai?"

    "Bệ hạ, thiếp là Ngọc nhi đây! Người sao lại không nhận ra thiếp rồi?" Hoàng quý phi nói.

    Xích Hoàng nhìn người nữ nhân xa lạ trước mắt, cô so với trong ấn tượng già hơn cả mười tuổi, một chút cũng không giống Hoàng quý phi của ông.

    Không phải là do Hoàng quý phi trở nên già rồi, mà là do đệ nhất thần trộm đó quá điên cuồng rồi.

    Hắn trộm đi kim ngân châu báu thì thôi, không ngờ những y phục hoa quý đó một món cũng không để lại, còn có các loại mỹ dung dưỡng nhan, mỹ phẩm đắt đỏ cũng không thấy nữa.

    Dẫn đến bây giờ cô chỉ có thể mặc một bộ y phục cũ kĩ, không có trang sức chỉ có thể thả tóc xuống, không có đồ trang điểm nên chỉ còn cách mặt mộc xuất hiện, già nua đến nỗi người nam nhân cùng giường chung gối hơn hai mươi năm cũng không nhận ra.

    "Bệ hạ, không hay rồi! Sở Tuyền Nguyệt không thấy rồi." Lúc này cô cũng không màng đến đau lòng nữa, đem tin tức kinh thiên này báo cho Xích Hoàng.

    "Cái gì? Sở Tuyền Nguyệt không thấy nữa, cô ta đã không còn tu vi rồi, sao có thể chạy được?" Xích Hoàng giận dữ nói.

    "Là đệ nhất thần trộm, nhất định là đệ nhất thần trộm đem Sở Tuyền Nguyệt trộm đi rồi!"

    Trộm đi đồ vật đáng giá thì đã thôi, vậy mà cả người cũng trộm, đệ nhất thần trộm đó đã hoàn toàn làm mới đi nhận thức của họ rồi.

    "Phong tỏa hoàng thành, cho dù là moi sâu ba tấc đất cũng phải đem đệ nhất thần trộm đó bắt ra, đáng ghét!" Xích Hoàng nổi cơn lôi đình.

    Tử Kha hoàng tử đang dưỡng thương nghe đến tin tức này cũng vô cùng phẫn nộ, "Ta đem người giao cho các ngươi, chỉ một người mà các ngươi lại không thể trông chừng, lại để cho người trộm mất. Nếu như Sở Tuyền Nguyệt không tìm thấy, bổn hoàng tử tuyệt đối không tha cho các ngươi."

    "Tử Kha hoàng tử xin đừng nôn nóng, đệ nhất thần trộm đó đem theo một người nhất định còn ẩn nấp trong hoàng thành, ta đã cho người phong thành rồi, từng nhà lục soát, Sở Tuyền Nguyệt và đệ nhất thần trộm đó tuyệt đối trốn không thoát." Xích Hoàng nhỏ nhẹ xin lỗi.

    "Ngươi tốt nhất đừng để ta thất vọng." Tử Kha âm trầm nói.

    Xích Hoàng bảo đảm nói: "Đó là đương nhiên!"

    Cả đêm Sở Cửu Ca cũng không có chợp mắt, vẫn luôn trị liệu cho mẫu thân cô, cuối cùng cũng khiến cho tâm mạch tan nát đó bắt đầu hồi phục lại.

    Sự mệt mỏi trên mặt Sở Cửu Ca không cách nào che giấu, Dung Uyên đau lòng nói: "Cửu nhi trước tiên nghỉ ngơi cho tốt, nếu như nhạc mẫu đại nhân tỉnh lại nhìn thấy nàng như vậy sẽ đau lòng lắm đó."

    Sở Cửu Ca lắc đầu nói: "Ta muốn ở bên mẫu thân."

    "Ca nhi!" Ngay lúc đó Sở Tuyền Nguyệt mở ra đôi mắt.

    Cô nhìn thấy nữ nhi, trên mặt lộ vẻ kinh hỷ, cô nắm chặt tay Sở Cửu Ca muốn đứng lên.

    "Mẫu thân, người bây giờ đừng nhúc nhích!"

    "Ca nhi, chúng ta nhất định phải rời khỏi Xích Linh Quốc, không, tốt nhất là rời khỏi thất quốc, rời khỏi xa thật xa." Sở Tuyền Nguyệt hoảng hốt nói.

    "Rời khỏi!" Dung Uyên ngẩn ra.

    Sở Cửu Ca cũng ngây ra, nói: "Vì Tử Kha hoàng tử đó sao?"

    "Không chỉ như thế?" Ánh mắt Sở Tuyền Nguyệt tối lại.

    "Tử Hoàng!"

    Sở Tuyền Nguyệt ngẩn ra, nói: "Con đều biết hết rồi sao, Ca nhi?"

    Sở Cửu Ca hỏi: "Mẫu thân, người chắc chắn Tử Hoàng chính là người nam nhân đó sao?"

    Sở Tuyền Nguyệt lắc đầu, "Ta không biết, lúc đó kí ức của ta rất mơ hồ căn bản không biết người đó trông như thế nào, nhưng mà Tử Kha hoàng tử muốn bắt ta dâng cho Tử Hoàng, nhất định là có nguyên nhân gì đó. Tử Hoàng cũng không thể vô duyên vô cớ nhớ nhung một người lâu như vậy.."

    "Tử Linh Quốc là một đại quốc, nhưng cũng là một vực sâu, ta tuyệt đối không muốn con bị cuốn vào đó, nhưng mà chúng ta chọc không nổi, cho nên khi chúng ta còn chưa có đủ thực lực chỉ có thể trốn tránh mà thôi."

    Sở Cửu Ca nói: "Mẫu thân không nỡ rời xa gia gia, thất thúc bọn họ mà! Cho dù là hoàng đế bệ hạ của Tử Linh Quốc, cũng không thể ép chúng ta rời xa quê hương được."

    "Có khó khăn gì chúng ta cùng vượt qua, mẫu thân đừng sợ!" Sở Cửu Ca không muốn làm đào binh, cũng không muốn mẫu thân cô sống cuộc sống trốn chui trốn nhủi.

    Quốc quân của Tử Linh Quốc cường quốc mạnh nhất trong thất quốc, cũng đừng mong ức hiếp mẫu thân cô nửa phần, bắt mẫu thân cô chịu ủy khuất.

    "Nhưng mà.."

    Sở Cửu Ca nói: "Thất thúc an toàn trở về rồi, hơn nữa còn đột phá luyện linh cảnh, người phi thường lo lắng cho mẫu thân. Mẫu thân người dưỡng thương cho tốt, tránh cho đến lúc thất thúc đến xem người, nhìn thấy dáng vẻ hư nhược này của người mà lo lắng."

    "Tốt quá rồi! Cẩn Chi không bị gì." Sở Tuyền Nguyệt cười nói.

    Từ khi Sở Huyền Hồng nói ông ta phải người đi giết Sở Cẩn Chi, Sở Cửu Ca biết mẫu thân cô cực kỳ lo cho thất thúc.

    "Vậy đệ cửu đại nhân thì sao?" Sở Tuyền Nguyệt nghĩ đến người nam nhân không màng tất cả, chặn hết nhiều kẻ địch để cho cô rời khỏi, tim cô khẽ nhói.

    "Cửu thúc cũng không có việc gì! Đợi thương thế mẫu thân dưỡng tốt rồi, con sẽ để cho người và thất thúc đến đây gặp mẫu thân."

    "Tốt!"

    Sở Cửu Ca thành công chuyển dời sự chú ý của Sở Tuyền Nguyệt, đổi đi chủ đề, cô cũng đã biết người chấn nát tâm mạch của mẫu thân cô là Xích Hoàng.

    Việc bên phía Tử Linh Quốc trước không cần quản, Sở Cửu Ca quyết định trước tiên đem phiền phức ở Xích Linh Quốc giải quyết xong rồi nói.

    Dám liên hợp với Tử Kha đem mẫu thân cô giấu đi, giảm lỏng mẫu thân mà còn đánh người đến trọng thương, cô mới không quản cái gì mà hoàng đế, cho dù là thiên vương lão tử cô cũng phải lột da của ông ta ra.

    Nói chi gia hỏa này còn không phải một hoàng đế danh chính ngôn thuận gì.

    Cuối cùng Sở Tuyền Nguyệt cũng phát hiện sự mệt mỏi của Sở Cửu Ca, liền đuổi cô đi nghỉ ngơi.

    Sau đó Sở Cửu Ca bị Dung Uyên khiêng đến tẩm điện của hắn, cố định cô trên giường bắt cô nghỉ ngơi.

    "Dung yêu nghiệt.."

    "Cửu nhi còn không chịu ngủ ta liền hôn nàng, hôn đến khi nàng ngủ mới thôi." Đôi mắt như tử thủy tinh đó nhìn chằm chằm Sở Cửu Ca.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  7. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 106: Tình địch gặp mặt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đó không phải là hôn đến ta ngủ đi, mà là hôn đến ta nghẹt thở chết đi có được hay không!" Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ giật.

    Đôi môi băng lạnh của Dung Uyên lướt qua làn môi của cô nói: "Ừm! Vẫn còn trả treo với bổn vương, không ngoan ngoãn đi ngủ? Chẳng lẽ Cửu nhi là muốn ta hận hận hôn nàng sao?"

    "Ta ngủ!" Sở Cửu Ca chu miệng, quá mệt mỏi rồi, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.

    Đợi Sở Cửu Ca lần nữa tỉnh lại, cô gặp mẫu thân xong, liền đi tìm Kiêu Vương.

    Sở Cửu Ca nói: "Kiêu Vương, con muốn dùng lực lượng Xích Linh Quân tạo phản, chém đi Xích Hoàng."

    Sở Cửu Ca nói rất thẳng thừng trực tiếp, Kiêu Vương cười lên, không hổ là thê tử tiểu tử đó nhìn trúng, quả là hợp khẩu vị của ông.

    "Cửu Ca, con đó không gọi là tạo phản, cũng đã nói rồi đó là báo thù cho phụ vương, danh chính ngôn thuận, con muốn làm thế nào thì làm thế đó. Xích Linh Quân cũng sẽ ủng hộ con thôi. Cho dù đến lúc đó con đem Xích Linh Quốc chọc thủng, đợi phụ vương hồi phục rồi vá lại cho con là được! Không cần sợ, thoải mái mà làm đi!" Xích Kiêu nói.

    "Nhưng mà.. mạng của gia hỏa Xích Khung đó, Cửu Ca có thể để lại cho ta không?" Ông hỏi.

    "Vâng! Con đem món nợ của mẫu thân đòi lại xong, sẽ để cho hắn còn lại vài hơi thở, giao cho Kiêu Vương người xử lý." Sở Cửu Ca gật đầu nói.

    Xích Kiêu than thở nói: "Vẫn còn gọi ta là Kiêu Vương, đau lòng quá đi."

    "Kiêu Vương.."

    "Ta không trách con, nên trách sức hấp dẫn của tiểu tử đó không đủ, uổng phí cả một gương mặt đẹp như vậy." Xích Kiêu trợn trắng mắt nhìn Dung Uyên, cực kỳ khinh thường.

    Sở Cửu Ca bất lực nói: "Kiêu thúc!"

    Cô rất rõ ràng, vị trưởng bối này là thật lòng hộ cô, thích cô.

    Gọi là Kiêu Vương thì quá xa lạ rồi, phụ vương thì cô không cách nào gọi được, vậy thì chỉ còn cách nhiều thêm một vị thúc thúc nữa rồi.

    Kiêu Vương cười rất vui, "Kiêu thúc cũng không tồi, tiểu tử, con cố gắng thêm chút nữa để xưng hô này thăng cấp thêm nha! Hoặc là để cho ta trở thành gia gia của nhi tử tiểu Cửu cũng được đó!"

    Dung Uyên nói: "Người vẫn là nhanh chút dưỡng bệnh đi! Cửu nhi chúng ta đi."

    Nhìn theo bóng lưng bọn họ Kiêu Vương vuốt cằm nói: "Ừm! Chẳng lẽ tiểu tử thúi đó cũng động tâm rồi, trước tiên tạo em bé sau đó mới công tâm cũng không tồi!"

    Đêm hôm đó, Sở Cửu Ca dẫn theo Cửu thúc, thất thúc và gia gia đến Dung vương phủ, để cho họ gặp Sở Tuyền Nguyệt.

    Cô không để Sở Tuyền Nguyệt trở về một là vì tránh đánh rắn động cỏ, hai là Dung vương phủ càng an toàn hơn.

    Bởi vì Dung Vương trở thành người thực vật, sự chiếu cố của Xích Hoàng đối với Dung vương phủ ít đi rất nhiều.

    Xích Hoàng bọn họ cho rằng đệ nhất thần trộm trộm đi Sở Tuyền Nguyệt, với Sở gia một chút quan hệ cũng không có.

    Bọn họ cho dù nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra, đệ nhất thần trộm sẽ là Sở Cửu Ca, một tu linh giả ngưng thể cảnh thất trọng, lại có thể với sự thủ vệ sâm nghiêm trong cung mà lật tung mọi thứ lên trộm sạch sành sanh, cho dù là người có sức tưởng tượng hơn nữa e là cũng khó mà nghĩ đến.

    "Tỷ tỷ.." Nhìn thấy Sở Tuyền Nguyệt, đôi mắt dịu dàng đó của Sở Cẩn Chi như có ánh sáng vậy.

    "Cẩn Chi, ta để cho đệ lo lắng rồi."

    Sở Cẩn Chi nắm chặt tay Sở Tuyền Nguyệt nói: "Tỷ tỷ không có việc gì là được, đệ lo lắng chết đi được."

    Ngữ khí Sở Cẩn Chi nói chuyện rất chi là dịu dàng, trước mặt Sở Tuyền Nguyệt hắn là một đệ đệ tốt phi thường hoàn mỹ dịu dàng, so với lúc lột da người là hai gương mặt hoàn toàn khác nhau.

    Nhìn hai tỷ đệ này nói chuyện, Cửu thúc cảm thấy trong lòng cực kỳ không chút tư vị.

    Hắn bước nhanh về phía trước tách tay Sở Cẩn Chi ra, thả ra Sở Tuyền Nguyệt.

    "Phu nhân vẫn còn đang bệnh, ngươi kéo tay của người sẽ khiến cho người không thoải mái!"

    Người này quả là kỳ cục, hắn rất cẩn thận đó, tuyệt đối sẽ không để cho tỷ tỷ không thoải mái.

    Sở Cẩn Chi nói: "Đây không cần người quản chứ. Ta với tỷ tỷ muốn nói chuyện, ngươi có thể ra ngoài hay không?"

    "Không thể, ta đáp ứng tiểu Cửu phải bảo vệ phu nhân, một bước không rời!"

    Hai người này bốn mắt giao nhau, như thể có ánh sáng ngầm lóe qua, vậy mà lại âm thầm giao tranh với nhau rồi.

    Vốn dĩ hai người bọn họ bởi vì Cửu Ca vẫn có thể sống tốt với nhau, nay vì sự xuất hiện của Sở Tuyền Nguyệt, mâu thuẫn của hai người như thể đến bước không cách nào hòa hợp được, đôi bên nhìn nhau không thuận mắt.

    Dung Uyên ở bên cạnh Sở Cửu Ca khóe miệng khẽ nhếch lên, hai người này có đối thủ rồi, có lẽ không có tâm trí mà chống đối hắn, rất tốt!

    Bọn họ không nói chuyện bao lâu, không muốn làm phiền Sở Tuyền Nguyệt nghỉ ngơi, cho nên rất nhanh liền rời khỏi.

    Ngay khi vừa bước ra khỏi cửa không xa, Sở Cẩn Chi và Cửu thúc phút chốc trong mắt lóe qua sát ý băng lạnh.

    Bọn họ nhìn thấy Sở Tuyền Nguyệt hư nhược như vậy, lúc này chỉ muốn ngay lập tức xông đến trong hoàng cung giết vua.

    "Xích Hoàng đáng chết, lại dám trọng thương tỷ tỷ!"

    Cửu thúc trầm mặc không nói, sát khí trên người hắn đã nói lên tất cả.

    Hai người bốn mắt giao nhau, địch ý đối với đối phương một chút cũng không có giảm.

    Sở Cẩn Chi thủ hộ bên cạnh tỷ tỷ nhiều năm như vậy, đối với đối thủ cạnh tranh vẫn là rất mẫn cảm.

    Nam nhân này tuy là không nói năng gì, cũng bị hủy dung rồi, nhưng mà hắn có thể nhìn ra được tình cảm hắn ta đối với tỷ tỷ cũng giống như hắn.

    Tình địch đó!

    Cửu thúc không có nghĩ được rõ ràng như Sở Cẩn Chi, dù sao hắn ta cũng mất đi kí ức, đối với tình cảm vẫn còn là một tên ngốc không hiểu gì cả.

    Nhưng mà, hắn rất không thích người đệ đệ không chút màu mủ này quá thân mật với phu nhân.

    Sở Cẩn Chi nói: "Nghe nói ngươi vì muốn báo ơn cứu mạng của Cửu Ca mới phải bảo vệ Cửu Ca, từ nay về sau tỷ tỷ sẽ do ta bảo hộ, ngươi vẫn là đi bảo vệ Cửu Ca đi!"

    Bảo vệ tiểu Cửu, vốn dĩ là việc hắn nên làm nhất, người này nói không sai, nhưng mà nghe đến lời này từ trong miệng hắn nói ra, mày Cửu thúc khẽ nhíu, nói: "Ta nên bảo vệ ai, người quyết định không phải là ngươi, mà là tiểu Cửu."

    "Cửu Ca, bên cạnh con có một người bảo vệ ta mới yên tâm! Sau này ta bảo vệ tỷ tỷ, đối với việc của Sở gia ta cũng rất thành thạo, có thể giúp được tỷ tỷ rất nhiều sẽ không để cho tỷ tỷ mệt đâu, gia hỏa này bảo vệ con thì thế nào, như vậy thất thúc cũng yên tâm hơn nhiều." Sở Cẩn Chi dịu dàng nói.

    Dung Uyên nói: "Thất thúc, an nguy của Cửu nhi giao cho bổn vương là được, ta là vị hôn phu của nàng! Còn về nhạc mẫu đại nhân, thực lực hai vị đều rất mạnh, vậy thì cùng nhau bảo vệ, như vậy Cửu nhi mới có thể yên tâm! Lần này nhạc mẫu đại nhân bị bắt cóc, đã khiến cho Cửu nhi lo lắng đến chết đi được."

    Dung Uyên đã có dự tính để cho bọn họ nội bộ tiêu hao, sao có thể để cho một trong hai người họ ở bên cạnh Cửu nhi cản trở.

    Thất thúc nhạc mẫu đại nhân kêu không phải thuận miệng một cách bình thường, Dung Vương này, mặt Sở Cẩn Chi đen lại.

    Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Dung Uyên nói đúng đó, vậy thì cứ quyết định như vậy đi."

    Dù sao không chỉ một mình Tử Kha hoàng tử nhắm đến mẫu thân, vẫn còn có một Tử Hoàng.

    Sở Cẩn Chi có chút đau lòng, cảm giác Cửu Ca nhà hắn vẫn chưa có xuất giá khớp tay đã hướng ra ngoài rồi, giúp đỡ tên Dung Vương này, hoàn toàn phá hỏng đi kế hoạch của hắn.

    Tài chính của hoàng thất Xích Linh Quốc khó khăn, đào ba tấc đất cũng không tìm ra đệ nhất thần trộm và Sở Tuyền Nguyệt, việc này khiến cho Xích Hoàng rất bực tức.

    Tử Kha cũng không còn kiên nhẫn nữa, hắn cũng rất nghèo, bên người lại không có mỹ nhân cô đơn muốn chết.

    Xích Linh Quốc này một khắc hắn cũng không muốn nán lại, hắn muốn nhanh chóng có được người hắn muốn, trở về Tử Linh Quốc.

    Tử Kha nói: "Người của Xích Linh Quốc ngươi cũng quá vô dụng rồi, một tên trộm cũng bắt không được! Tìm không thấy Sở Tuyền Nguyệt, ít nhất có thể bắt được Sở Cửu Ca chứ! Bắt được Sở Cửu ca, nếu như đệ nhất thần trộm đó vốn không phải là kẻ địch của Sở Tuyền Nguyệt, chỉ là muốn cứu cô ta, vậy thì cô ta thương nữ nhi, nhất định sẽ tự mình xuất hiện."
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  8. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 107: Xích Linh Quân ra

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xích Hoàng nói: "Nói cũng phải, Sở Tuyền Nguyệt không biết tung tích, nhưng vị trí của Sở Cửu Ca lại rất rõ ràng, cô ta ở tại Sở gia! Muốn bắt cô ta không khó, tuy rằng bây giờ Sở gia có ba cao thủ luyện linh cảnh, nhưng mà ta có quân đội."

    Tử Kha nói: "Ba người đó không dễ đối phó, ngươi tìm vài cao thủ luyện hồn cảnh, để cho bọn họ ăn đan dược vào, có thể giúp họ đề cao thực lực lên luyện linh cảnh, giữ chân ba người đó. Như vậy quân đội của ngươi nếu như vẫn không thể bắt được Sở Cửu Ca, hậu quả tự chịu!"

    Xích Hoàng có được đan dược phi thường kích động, Tử Kha hoàng tử vậy mà có đan dược như vậy.

    Ông ta kích động nói: "Tử Kha hoàng tử yên tâm đi, lần này ta nhất định hủy đi Sở gia, đem nha đầu Sở Cửu Ca đó bắt lại."

    Xích Hoàng hạ lệnh, nói Sở gia có ý đồ tạo phản, lén lút giấu đi đệ nhất thần trộm người đã trộm sạch bảo khố của hoàng cung.

    Nếu như Sở gia không đem người giao ra, giết không tha.

    Sở lão gia tử lòng cũng phi thường đau, Xích Hoàng cuối cùng cũng đi đến bước này.

    Bọn họ căn bản ngay cả bóng của đệ nhất thần trộm cũng không có nhìn thấy, bệ hạ như vậy chỉ là tìm một lý do để diệt đi Sở gia mà thôi.

    Sở lão gia tử bảo tất cả người của Sở gia chuẩn bị huyết chiến, bây giờ vạn quân đã đem Sở gia trong ba tầng ngoài ba tầng bao vây lại, mọi người biết Sở gia xong rồi.

    Sự huy hoàng của Sở gia bắt đầu từ khi hội đấu của tứ đại gia tộc, bây giờ là muốn đi đến đường diệt vong rồi.

    Sự huy hoàng ngắn ngủi như sao băng vậy, mọi người cảm thấy đây là do Sở gia quá huênh hoang rồi.

    Sở gia muốn xong rồi, Diệp gia đương nhiên là người kích động nhất.

    Tần gia muốn diệt vong, Lâm gia đã bị Sở gia diệt rồi, nay Sở gia cũng bị hoàng thất diệt đi, tứ đại gia tộc sẽ chỉ còn lại Diệp gia bọn họ mà thôi, ai lại dám tranh giành với Diệp gia họ.

    Sở gia đương nhiên không thể nào giao ra được đệ nhất thần trộm, cấm vệ quân như cá tràn vào, giao đấu, kịch chiến với người của Sở gia.

    Sở lão gia tử phát hiện có ba người quen thuộc lúc này phát tán ra thực lực luyện linh cảnh, đây sao có thể?

    "Vương giáo quân, Thượng Quan tướng quân, Tư Mã tướng quân! Vậy mà lại là các ngươi!" Sở lão gia tử nói.

    "Sở lão gia chủ, vẫn là nhanh tay chịu trói đi! Ta sẽ cầu xin bệ hạ đừng đuổi cùng giết tận Sở gia các ngươi, các ngươi nếu như vẫn còn phản kháng, vậy thì chúng tôi cũng sẽ không niệm tình cũ đâu." Tử Mã tướng quân nói.

    Sở lão gia tử nói: "Sở gia ta không có sai, là bệ hạ cấu kết Tử Kha hoàng tử, làm quá đáng quá, quả là ức hiếp người quá đáng, Sở gia ta tuyệt đối không ngồi yên chờ chết."

    Bọn họ cũng có biết một chút chuyện, bệ hạ có một số việc đúng là làm không đúng, nhưng mà bệ hạ có lệnh, bọn họ không thể không nghe.

    "Động thủ!"

    Tử chiến là không thể tránh khỏi, ba cao thủ mạnh nhất của Sở gia có người giữ chân, hoàng thất còn phái ra không ít tử sĩ giữ chân trưởng lão của bọn họ.

    Cả Sở gia vốn cũng chỉ có ngàn người, muốn đối đầu với đại quân mười vạn, căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.

    Sở Cửu Ca lúc này cũng bị một nhóm tử sĩ bao vây, cô mang theo tiểu Hắc tham gia vào trận chém giết, linh kỹ và độc luân phiên sử dụng, khiến cho một số tử sĩ trong tay cô không dễ qua chút nào.

    Sở Cửu Ca nói: "Nên đến rồi!"

    Phút chốc, mọi người phát hiện bên trong đô thành xuất hiện một đội quân mặc một thân áo giáp đỏ, bọn họ như một trận cuồng phong giết đến Sở gia.

    "Đó là quân đội gì vậy? Sát khí quá khùng khiếp đi!"

    "Từ lúc nào mà Xích Linh Quốc chúng ta có một đội quân thần bí như vậy? Xích Hoàng bệ hạ vì diệt Sở gia, ngay cả vương bài như vậy cũng lấy ra rồi sao."

    "Đó căn bản không phải là đội quân thần bí gì, đó là Xích Linh Quân, là Xích Linh Quân, Xích Linh Quân tái hiện, trời ạ!" Đột nhiên có người kinh hô.

    Xích Linh Quân đã biến mất hơn mười năm, nhưng mà vẫn có người nhớ đến đội quân vô cùng cường hãn này.

    Đó từng là vương bài lớn nhất của Kiêu Vương, nay ngay lúc Sở gia gặp nạn lại xuất hiện rồi.

    Bọn họ rốt cuộc là đến giúp Xích Hoàng hay là giúp Sở gia?

    "Mười vạn đại quân vây lại Sở gia, Xích Hoàng bệ hạ căn bản không cần phái ra Xích Linh Quân, hoàn toàn là điều dư thừa!"

    "Kiêu Vương điện hạ tuy rằng đã chết, nhưng mà Xích Linh Quân chưa từng nghe lệnh Xích Hoàng. Binh phù của Xích Linh Quân có lẽ do nhi tử duy nhất của Kiêu Vương Dung Vương điện hạ kế thừa, chẳng lẽ nói.. chẳng lẽ nói.."

    "Sở Cửu Ca là vị hôn thê của Dung Vương, Dung Vương điện hạ chắc không vì vị hôn thê của người, phái ra Xích Linh Quân bảo vệ Sở gia, đối địch với bệ hạ chứ!"

    Vừa nghĩ đến điều này, bọn họ cực kỳ chấn kinh.

    Cái người Dung Vương gió vừa thổi cũng có thể ngã, có một thân thể bệnh tật đó lại có khí phách anh hùng cứu mỹ nhân như vậy, ngay cả Xích Linh Quân cũng phái ra rồi.

    Tin tức này đương nhiên cũng truyền vào trong cung, nghe đến Xích Linh Quân tái hiện, Xích Hoàng đã hoảng loạn rồi.

    "Tốt cho Dung Uyên ngươi, trẫm tốt với ngươi như vậy ngươi cũng không lấy ra binh phù Xích Linh Quân. Không nghĩ đến một nha đầu chỉ mới đính hôn với ngươi chưa được vài tháng, lại có thể khiến cho ngươi hạo lệnh Xích Linh Quân đối địch với ta! Một tên sói mắt trắng vong ân bội nghĩa." Ông giận dữ nói.

    "Nhanh lệnh cho họ rút lui! Nhanh lên, đáng chết! Những phế vật đó, sao có thể là đối thủ của Xích Linh Quân."

    Xích Hoàng đã từng đi theo Xích Kiêu lên chiến trường, ông vô số lần nhận thức được lực chiến đấu khủng bố của Xích Linh Quân, đó tuyệt đối không phải là họ có thể đối phó nổi.

    Xích Hoàng phản ứng kịp cũng đã quá trễ rồi, bây giờ Xích Linh Quân từ bên ngoài Sở gia, trông như gói bánh bao đem mười vạn đại quân một đường càn quét, những cấm quân này không chút ý niệm mà ngã xuống.

    "Ngươi.. các ngươi đây là muốn phản quốc sao?" Những cấm quân này giận dữ nói.

    Sở gia, một đạo thân hình màu đỏ nhảy qua trong đám người.

    Bắt giặc trước bắt vương, tuy rằng tam đại tướng quân nay vẫn còn giao đấu với gia gia và Cửu thúc bọn họ, nhưng mà khống chế cục diện vẫn còn những phó tướng khác.

    Thân hình của Sở Cửu Ca quỷ mị đến gần một thống lĩnh, vận chuyển sinh mệnh chi đồng nắm bắt quỹ tích hành động của một tướng quân, thân hình cô quỷ dị tiếp cận hắn.

    "Phụt!" Một cây độc châm đâm vào gáy hắn.

    Độc châm này mang theo kịch độc, chỉ cần một châm, trực tiếp chặt đứt sinh cơ của hắn.

    "Rầm!" Khi một người ngã xuống, những người xung quanh kinh hoảng.

    "Phó thống lĩnh!"

    "Phó thống lĩnh chết rồi, là.. là Sở Cửu Ca làm."

    "Sở Cửu Ca cô ta gan to quá rồi." Những thống lĩnh khác giận dữ hét.

    Bọn họ hỏi: "Cô ta đâu?"

    Những người này có ý đồ tìm tung tích Sở Cửu Ca, nhưng mà hỗn chiến như vậy, vừa hỗn loạn vừa nhiều người, Sở Cửu Ca ẩn nấp trong đám người, vận chuyển thân pháp cường hãn đó của cô, khiến cho những người này căn bản không cách nào bắt được thân hình của cô.

    Cô ở trong đám người như trong nước đục mò cá, chỉ cần những phó thống lĩnh đó có chút thả lỏng, vậy thì nghênh đón bọn họ chính là một kích chí mạng.

    "Binh binh binh!"

    Chết không chỉ có một phó thống lĩnh rồi, có người liên tiếp chết đi, những phó thống lĩnh còn lại sau lưng bị mồ hôi lạnh làm ướt hết cả người.

    Sở Cửu Ca này lại có thủ đoạn đáng sợ như vậy, như một nữ sát thần chầm chậm thu đi sinh mạng của bọn họ, càng đáng sợ hơn là bọn họ ngay cả góc áo của cô ta cũng chưa chạm đến được.

    Thần kinh của họ căng chặt, không dám có bất kì thả lỏng nào.

    Hễ là lộ ra một chút sơ hở, một lỗ hỏng, đồng nghĩa với việc bị Sở Cửu Ca nắm được cơ hội giết đi bọn họ.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  9. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 108: Giết đến hoàng cung

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Cửu Ca lại đáng sợ như vậy, rõ ràng thực lực cô ta ngay cả ngưng hồn cảnh cũng không đến, lại có thể thần không biết quỷ không hay mạt sát bọn họ.

    Đây đối với mấy phó thống lĩnh đó quả thật khó chống đỡ, bọn họ cần phải cẩn thận từng li từng tí bảo vệ mạng nhỏ của bản thân, đương nhiên không còn tâm trí đi chỉ huy quân đội chiến đấu rồi.

    Quân đội mất đi người chỉ huy, tiết tấu chiến đấu càng lúc càng loạn.

    Vào lúc đó, bọn họ không biết cấm vệ quân bên ngoài toàn bộ đã bị giải quyết rồi.

    Một nhóm mặc áo giáp đỏ, những binh sĩ như ngọn lửa đỏ xé toạc vòng vây của cấm vệ quân, xông vào chiến trường này.

    Thượng Quan tướng quân nhìn thấy người đến, nhìn đến trang phục của họ, chết lặng nói: "Xích Linh Quân, vậy mà lại là Xích Linh Quân!"

    "Cái gì? Xích Linh Quân!" Điều này khiến cho tất cả mọi cấm vệ quân đều đại kinh thất sắc, nghe đến liền biến sắc.

    Đây là Xích Linh Quân đó! Không phải là bọn họ có thể đối phó đâu.

    Bọn họ có thể xông vào đây, điều đó chứng minh người bên ngoài toàn bộ đã bại rồi.

    Xích Linh Quân là thần thoại trong quân đội của Xích Linh Quốc, bọn họ không có tự tin chiến đấu với đội quân như trong thần thoại.

    Ngay khi biết đến thân phận của Xích Linh Quân, những cấm vệ này đã mất đi chiến ý.

    Đây tuyệt đối là nỗi sỉ nhục của người chiến sĩ, trong mắt những người Xích Linh Quân lộ vẻ khinh miệt, không ngờ binh sĩ Xích Linh Quốc bây giờ lại không có cốt khí, không chút khí phách đến vậy!

    Người cầm đầu quỳ một gối trước Sở Cửu Ca nói: "Chủ tử, thuộc hạ Vu Tiềm đến trễ rồi! Xin chủ tử hạ lệnh."

    Chủ tử! Vị đầu lĩnh của Xích Linh Quân lại gọi Sở Cửu Ca là chủ tử.

    Những người này khó lòng tin nổi, ngay cả đến người của Sở gia cũng có chút kinh ngạc.

    Chủ tử trước của Xích Linh Quân là Kiêu Vương, cho dù Kiêu Vương chết rồi, vậy thì cũng phải do Dung Vương kế thừa binh phù chứ.

    Dung Vương đây là điên rồi sao? Lại đem binh phù giao cho Sở Cửu Ca.

    Sở Cửu Ca lấy ra binh phù, quả nhiên nghiệm chứng suy nghĩ của bọn họ.

    Binh phù ở trong tay Sở Cửu Ca, cô ta liền là chủ nhân của Xích Linh Quân, không thể nào là giả được.

    Mọi người cho rằng Dung Vương đem đội quân mạnh nhất của Xích Linh Quốc tặng cho vị hôn thê, đây chẳng khác nào đem cả quốc gia tặng cho Sở Cửu Ca rồi.

    Nhưng mà hiển nhiên là bọn họ hiểu nhầm rồi, đây không phải là lễ vật Dung Vương tặng cho vị hôn thê, chỉ là lễ gặp mặt Kiêu Vương tặng cho con dâu mà thôi.

    Sở Cửu Ca hạ lệnh nói: "Đem những kẻ dám mạo phạm Sở gia ta thu thập, kẻ đầu hàng giữ lại mạng, phản kháng giết không tha!"

    "Thuộc hạ tuân lệnh!"

    Ba ngàn người Xích Linh Quân, âm thanh của mỗi một người đều rất có lực, chiến ý đầy mình, dọa đến những cấm quân đó sắc mặt trắng bệch.

    Xích Linh Quân còn chưa ra tay thu thập bọn họ, bọn họ từng người một đã chết nhát, "Chúng tôi nhận thua."

    "Chúng tôi đầu hàng!"

    "Sở cửu tiểu thư, không không không.. Dung Vương phi, chúng tôi cũng chỉ là nghe lệnh hành sự, cầu xin tha mạng!"

    Bọn họ sợ rồi, sợ rồi, có gan đánh tiếp không có được mấy người.

    Thắng lợi của trận chiến này, đối với Xích Linh Quân mà nói căn bản không có chút tính khiêu chiến nào.

    Mà ba vị tướng quân đó, nhìn thấy dáng vẻ binh lính dưới trướng của mình, cảm thấy đau lòng không thôi.

    Địch quá mạnh, thực lực đặc biệt như vậy, không cách nào chiến đấu tiếp được nữa, bọn họ chỉ hy vọng bệ hạ hòa giải với Sở gia.

    Nếu không đội quân mạnh nhất của Xích Linh Quốc đối đầu với bệ hạ tôn quý nhất Xích Linh Quốc, e là phải đấu đến ngươi chết ta sống.

    "Binh binh binh!"

    Trận chiến ba chọi ba của cao thủ luyện linh cảnh, ba vị tướng quân này có người chiếm thượng phong, cũng có người bị áp chế triệt để.

    Thời gian trôi đi rất nhanh, đột nhiên bọn họ cảm thấy thân thể nhói đau!

    "Rầm!" Bọn họ bị đối thủ trước mắt đánh bay ra ngoài, trên mặt cũng lộ vẻ xám xịt.

    "Phụt phụt phụt!" Từng ngụm máu tươi phun ra, những người khác sắc mặt đại biến, "Tướng quân!"

    "Tướng quân người làm sao vậy?"

    Sở lão gia tử cũng rất khó hiểu, ông than thở nói: "Lão gia tử ta vẫn luôn kính trọng các người trung thành, là tên hảo hán, cũng không có ra độc thủ, các ngươi sao lại.."

    Ba người bọn họ ngẩn ra, thương thế bọn họ chịu chưa phải là chí mạng nhất, chí mạng nhất là..

    Đan dược đó!

    Bệ hạ cho bọn họ đan dược giúp đột phá luyện linh cảnh, có thể có được đan dược cao cấp như vậy, khiến cho bọn họ phi thường cảm động, nguyện ý lấy cái chết hạo trung với bệ hạ, thế nhưng bây giờ bọn họ sợ đến toát một thân mồ hôi lạnh!

    Không đâu..

    Ngay lúc đó một thân hình nhỏ nhắn nhảy đến bên họ, Sở Cửu Ca nói: "Ba vị tướng quân lại dám ăn đan dược cấm đề cao thực lực, vậy thì đương nhiên cũng phải nghĩ đến hậu quả như vậy rồi chứ. Đan dược này có thể giúp các ngươi trong thời gian ngắn đạt đến luyện linh cảnh, hơn nữa còn không phải là luyện linh cảnh bình thường, hoàn toàn là rút đi sinh mệnh lực của các ngươi chuyển hóa thành đó."

    "Loại đan dược này nói là dược, nhưng lại là kịch độc!"

    Ba người bọn họ toàn bộ đều ngẩn ra, sự trọng dụng mà điện hạ của họ nói thật ra chỉ là lợi dụng mà thôi.

    Bọn họ khàn giọng nói: "Ta.. ta không hề biết."

    Sở lão gia tử cũng rất phẫn nộ, ba vị tướng quân trung nghĩa này lại là con bài hy sinh của Xích Hoàng.

    Ông ta ngay cả cường giả trung nghĩa của Xích Linh Quốc cũng nỡ hy sinh, quả thật là tự tìm diệt vong.

    Một tên tiểu binh xông ra nói: "Sở cửu tiểu thư, nghe nói y thuật của người rất lợi hại, lúc trước Dung Vương bệnh nặng muốn chết rồi mà người cũng có thể cứu sống lại, cầu xin Sở tiểu thư cứu tướng quân của chúng tôi!"

    "Đúng thế! Tướng quân của chúng tôi tốt lắm, lấy bổng lộc của bản thân trợ cấp cho gia quyến của một số liệt sĩ."

    "Tướng quân còn chẳng chút làm giá với chúng tôi, vẫn luôn hết lòng hết mực thủ hộ Xích Linh Quốc."

    Bọn họ cầu xin Sở Cửu Ca cứu người, nhưng mà vừa nghĩ đến trước đó bọn họ giết vào Sở gia, không chết không thôi với người của Sở gia cũng hối hận rồi, cảm thấy bản thân căn bản không có mặt mũi cầu xin Sở Cửu Ca cứu người.

    Ba vị này tuy là ngu trung, nhưng lại là một tướng quân tốt, một người cực kỳ trung nghĩa, có lẽ đợi họ biết được chân tướng việc kế ngôi của Xích Hoàng cũng sẽ biết bản thân bị lừa gạt.

    Sở Cửu Ca nói: "Ta sẽ không để ba người bọn họ chết đâu."

    Mấy cây ngân châm bay ra ngoài, phong bế huyệt đạo của bọn họ, để cho thân thể của ba vị tướng quân không còn trở nên xấu đi.

    Cấm vệ quân đã triệt để từ bỏ phản kháng, trở thành tù binh phối hợp nhất.

    Sở gia cứ thế an nhiên mà tránh được tai họa diệt vong này, tiếp tục sinh tồn.

    "Cái gì? Bại rồi, bị bắt rồi!" Xích Hoàng tức giận không thôi.

    "Bệ hạ, hay là chúng ta nhanh rời khỏi xích đô đi! Sở Cửu Ca đã hạ lệnh cho người phong tỏa xích đô rồi, nếu như cô ta mà động thủ, e rằng đến lúc đó muốn chạy cũng chạy không được." Tâm phúc của Xích Hoàng kiến nghị nói.

    "Chạy? Ta là chủ thần của Xích Linh Quốc, ta vì sao phải chạy? Ta không tin Sở Cửu Ca thật sự dám tạo phản." Xích Hoàng không chết tâm nói.

    Ông ta một nhất quốc chi quân bị một nha đầu ép đến bỏ lại ngai vàng bỏ chạy, ông ta tuyệt đối không cho phép.

    "Tên sói mắt trắng Dung Uyên đó, không phải là nó hạo lệnh cho Xích Linh Quân đối đầu với ta, nó lại đem binh phù trực tiếp tặng cho Sở Cửu Ca, thật là đáng ghét!" Xích Hoàng hỏa cao ba trượng nói.

    Ông độc ác nói: "Hắn chẳng lẽ không sợ Sở Cửu Ca chê hắn là một tên bệnh tật, lấy được binh phù có được quyền lực liền đem hắn đá ra, thà rằng tin một nữ nhân cũng không tin người sủng hắn, quan tâm hắn nhiều năm là ta như vậy, quả là ngốc hết thuốc chữa."
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  10. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 109: Khí thế mười phần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xích Hoàng hét lớn: "Đi tìm Tử Kha hoàng tử, việc này là do hắn gây ra, hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp giải quyết cho ta."

    Tử Kha hoàng tử là cọng cỏ cứu mạng duy nhất hiện nay của ông, ông chỉ có thể nắm thật chặt.

    Còn đối với tình hình hiện tại, Tử Kha hoàng tử cũng có hiểu đôi chút, hắn đối với Xích Hoàng cực kỳ khinh thường.

    Hoàng đế của một tiểu quốc như Xích Hoàng cũng quá thảm đi, lại vô dụng như vậy.

    Nay cao thủ bên người hắn đã bị Sở Cửu Ca giết sạch, đan dược cũng đã dùng hết, một đám phế vật ở bên Xích Hoàng, hắn đây cũng không có cách nào.

    "Cái gì? Tử Kha điện hạ ngươi cũng không có biện pháp? Vậy chúng ta.. vậy chúng ta, Sở Cửu Ca nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này."

    Tử Kha nói: "Ta đã âm thầm phái người đưa tin tức về Tử Linh Quốc, rất nhanh sẽ có người của Tử Linh Quốc đến, chúng ta chỉ có thể đợi, hơn nữa Sở Cửu Ca tuyệt đối không có gan giết ta! Đợi người Tử Linh Quốc ta đến, cho dù trong tay Sở Cửu Ca có Xích Linh Quân, bổn cung cũng có thể dễ dàng bắt lấy cô ta, ép cho Sở Tuyền Nguyệt xuất hiện, đem mẫu tử hai người đưa đi!"

    Hắn cảm thấy Xích Linh Quốc xung khắc với hắn, kể từ khi đến đây hắn việc gì cũng không thuận.

    Sau khi hoàn thành việc hắn muốn làm, nhất định phải lập tức rời khỏi, một khắc cũng không nán lại.

    Xích Hoàng sắc mặt đại biến, Tử Kha hoàng tử là hoàng tử của Tử Linh Quốc Sở Cửu Ca không dám giết, nhưng ông không phải.

    Sở Cửu Ca bản thân đã rất to gan rồi, nay lại trở thành thủ lĩnh của Xích Linh Quân, cô ta nếu như không màng tất cả giết đi ông, vậy thì thế nào?

    Xích Hoàng rất hoảng hốt, mà Sở Cửu Ca căn bản không cho ông có cơ hội nghỉ ngơi.

    Sau trận chiến ở Sở gia, Sở Cửu Ca cho bọn họ nhanh chóng điều tức hồi phục.

    Trận chiến này cũng hao phí hết không ít linh lực của bọn họ, hồi phục theo lẽ thường thì cần phải tốn một chút thời gian, nhưng Sở Cửu Ca là luyện dược sư đó! Cái cô có đó là đan dược, chưa đến nửa canh giờ vô luận là Xích Linh Quân hay người Sở gia đều đã sắp xếp ổn thỏa, hồi phục hoàn toàn.

    Xích Linh Quân ẩn dật hơn mười năm, lần này bị Sở Cửu Ca làm mới hết nhận thức tam quan, từ lúc nào Xích Linh Quốc trở nên giàu có như vậy rồi, chủ tử lại có thể lấy ra nhiều đan dược như vậy cho họ nhai như nhai đậu.

    Người của Sở gia thì lựa chọn ra những người tinh nhuệ để hồi phục, nhân mã hai bên chuẩn bị xuất phát.

    Sở Cửu Ca kiếm chỉ về phía hoàng cung Xích Linh Quốc nói: "Chúng ta xuất phát!"

    Khi Xích Linh Quân đi ra từ cửa lớn Sở gia, đi về hướng hoàng cung, Xích Hoàng chỉ cảm thấy thiên hôn địa ám.

    Lại nhanh như vậy, nhanh như vậy..

    Khiến cho người ta trở tay không kịp!

    "Phụ thân! Sở gia.." Diệp Hiểu lo lắng nói.

    "Diệp gia ta thật sự không ra tay sao? Sở gia bây giờ là tạo phản đó."

    Diệp gia chủ nói: "Sở Cửu Ca bây giờ tay nắm Xích Linh Quân, chúng ta lấy gì mà giúp? Hơn nữa cho dù có giúp cũng chỉ là đặt cả Diệp gia ta vào mà thôi! Sau này Diệp gia ta khiêm tốn chút, chúng ta với Sở gia không có thù oán gì lớn, khiêm tốn chút Sở gia sẽ không lấy chúng ta khai đao, đợi đến khi Lệ Minh có thành tựu rồi, Diệp gia ta nhất định có cơ hội trở mình, bây giờ cần phải điều dưỡng cho thật tốt."

    "Vâng! Phụ thân! Con hiểu rồi." Diệp Hiểu trầm giọng nói.

    Xích Hoàng đương nhiên cho người ở xích đô tìm cứu binh, thế nhưng Tần gia tự mình khó bảo, Lâm gia đã bị diệt, Diệp gia lại giả chết, ông thật sự bị tức đến thổ huyết, nay ông hoàn toàn ở trong thế bị cô lập.

    "Bệ hạ, không hay rồi! Tam hoàng tử vượt ngục bỏ trốn rồi."

    "Thái tử điện hạ cải trang đã rời khỏi xích đô!"

    "Hoàng quý phi.."

    Kế đến Xích Hoàng còn nhận được một số tin tức, đó chính là những hoàng tử công chúa của ông bây giờ đang tìm đủ mọi cách bỏ trốn, sợ bị liên lụy, ngay cả một người thân nguyện ý cùng ông đồng cam cộng hoạn nạn cũng không có.

    "Một đám nghịch trướng, tiện nhân! Đợi trẫm qua khỏi ải này, nhất định phế đi thái tử, phế đi chức vị hoàng tử công chúa của bọn họ, những nữ nhân đó toàn bộ đều đánh vào lãnh cung.."

    "Binh binh binh!" Xích Hoàng điên cuồng đập phá đồ đạc.

    "Nhanh kêu ngự tiền thị vệ tăng cường phòng ngự, phòng ngự! Bảo bọn họ cho dù có chết cũng phải ngăn cản Xích Linh Quân."

    "Vâng!"

    Trên đường đến hoàng cung, bách tính trên đường tự động nhường đường cho Xích Linh Quân.

    Bọn họ tuy rằng không biết Sở gia có mâu thuẫn gì với hoàng thất, nhưng mà đối với Xích Linh Quân đã từng bảo vệ an nguy của Xích Linh Quốc, họ từ tận đáy lòng kính trọng.

    Một chiếc xe ngựa màu trắng chầm chậm đi đến, gặp nhau với đội quân Sở Cửu Ca dẫn theo.

    Xe ngựa ngừng lại, rèm xe kéo lên, lộ ra một gương mặt yêu nghiệt hoàn mỹ vô khuyết.

    Dung Uyên mở miệng: "Cửu nhi, ta cũng muốn bồi nàng đi một chuyến."

    "Điện hạ!" Vu Tiềm ngẩn ra.

    "Thân thể điện hạ không được tốt, ta sợ là đến lúc đó bảo vệ không tốt, khiến cho điện hạ bị thương. Xin người yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không để cho chủ tử bị thương đâu." Vu Tiềm lo lắng nói.

    Dung Uyên đáp: "Thời điểm này, ta muốn ở bên cạnh Cửu nhi, báo thù với Cửu nhi."

    Những việc Xích Hoàng âm thầm làm hắn cho rằng Dung Uyên không biết, kỳ thực hắn lại biết rõ mồn một.

    Nhiều năm như vậy không biết đã chịu biết bao nhiêu ám sát, độc sát, ông ta cũng không biết dùng hết bao nhiêu thủ đoạn, mượn đao giết người, nịnh nọt..

    Sở Cửu Ca khẽ gật đầu nói: "Được! Nếu đã muốn đi với ta, ngồi xe ngựa để làm gì? Lên đây!"

    Thân hình màu đỏ vút qua, Vu Tiềm liền nhìn thấy Vương phi nhà họ đem Vương gia từ trong xe ngựa kéo ra, thân hình vụt qua đã ngồi yên trên lưng ngựa.

    Áo đỏ tung bay, hai người ba ngàn tóc đen giao nhau, điện hạ nhà họ ở phía trước, chủ tử ở phía sau, khoảnh khắc này bọn họ cảm thấy chủ tử nhà họ thật sự là quá soái đi.

    Sắc mặt Dung Uyên mang theo sắc trắng bệnh tật, có chút hư nhược dựa trên người Sở Cửu Ca, nói: "Cửu nhi nói cái gì thì là cái đó."

    Sở Cửu Ca nói: "Ừm! Xem như ngươi nghe lời."

    Gia hỏa này âm thầm chiếm tiện nghi của cô không biết bao nhiêu lần, cô cuối cùng cũng có cơ hội phản kích rồi, ở bên ngoài gia hỏa này là một bệnh mỹ nhân đó.

    Cô có thể khí thế mười phần mà ức hiếp hắn! Thật tốt mà lập uy mới được.

    Cửu tiểu thư bá khí và bệnh mỹ nhân, bọn họ vậy mà lại cảm thấy cực kỳ hợp nhau! Mọi người hai mắt sáng ngời nhìn hai người ngồi trên liệt hỏa bảo mã.

    Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Đi!"

    Rất nhanh liền đến trước cửa hoàng cung, cửa cung đóng chặt, Sở Cửu Ca nói: "Không mở đúng không! Đẩy ra cho ta!"

    "Uỳnh uỳnh uỳnh!" Một tiếng vang lớn truyền ra, cửa cung bị mở ra.

    Xích Linh Quân xông vào trong đó, hộ vệ trong cung đối với họ không đáng một kích, rất nhanh họ liền đem con đường trước mắt giải quyết sạch sẽ!

    Sở Cửu Ca đem Dung Vương điện hạ hư nhược ôm xuống ngựa, kéo theo tay hắn mà nói: "Đi! Chúng ta đi tìm tên cẩu hoàng đế đó báo thù!"

    Sở Cửu Ca và Dung Uyên mười ngón giao nhau, sát cánh với nhau, đi vào bên trong hoàng cung.

    Có Xích Linh Quân dọn đường, không ai dám ngăn cản, bọn họ cứ thế hiên ngang đi vào đại điện của Xích Hoàng.

    Xích Hoàng giận dữ nói: "Cái gì? Sở Cửu Ca quả là quá ngông cuồng rồi, cô tai lại dám dẫn theo Dung Uyên một tên bệnh tật vào cung, hắn ta nếu có mệnh hệ gì, chết đi thì sao? Sau đó đem mọi trách nhiệm đổ cho ta."
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...