Cổ Đại [Dịch] Nghịch Thiên Thần Y Phi - Phụng Tử

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi gia đình của tôi, 17 Tháng tư 2021.

  1. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 80: Cấu kết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đồ mà phụ vương trước khi chết muốn con bảo vệ thật tốt, con nhất định phải đích thân bảo vệ." Dung Uyên đáp.

    "Chẳng lẽ con còn chưa tin tưởng hoàng thúc ta sao? Sau khi hoàng huynh chết, ta vẫn luôn xem con như nhi tử ruột mà chăm sóc, di nguyện của hoàng huynh ta nhất định sẽ tuân thủ tốt, tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt di vật đó mà không mở ra." Xích Hoàng hứa hẹn nói.

    "Ta hy vọng Uyên nhi con có thể sớm cưới thê sinh tử, buông xuống gánh nặng đó, đem gánh nặng đó giao cho ta, dù sao thân thể con cũng không tốt.."

    Xích Hoàng vô luận nói thế nào, Dung Uyên cũng là từ chối.

    Cho đến khi Xích Hoàng nói không đẩy nhanh việc tổ chức hôn lễ của họ nữa thì Dung Uyên vẫn không có chút phản ứng nào.

    Ánh mắt Xích Hoàng tối đi, hắn không có đơn giản như trong tưởng tượng của hắn, nhưng mà cũng phải, chỉ là một nữ nhân trông xinh đẹp một chút, thiên phú tu luyện cực tốt mà thôi!

    Ánh mắt của Dung Uyên cũng cao giống như phụ thân hắn, nữ tử Xích Linh Quốc sao có thể thật sự lọt vào mắt của hắn.

    Dung Uyên nói: "Con mệt rồi, vậy thì con rời đi trước đây."

    "Người đâu! Tiễn Uyên nhi về Vương phủ, trên đường cẩn thận một chút, nếu như Uyên nhi có chuyện gì ngoài ý muốn, trẫm hỏi tội các ngươi."

    "Vâng! Bệ hạ!"

    Sau khi Xích Hoàng hạ mệnh lệnh này không bao lâu, gương mặt thân thiện dễ gần phút chốc biến thành một dáng vẻ khác!

    "Rầm rầm rầm!" Hắn phất tay đem đồ trên bàn toàn bộ quét xuống đất.

    "Quả là một tên sói mắt trắng, một con sói mắt trắng nuôi thế nào cũng không thân, trẫm đối với nó vẫn chưa đủ tốt sao? Vì hắn mà đem lão tam đưa vào đại lao, cũng giúp hắn giành người với Tử Linh Quốc rồi, hắn vậy mà một chút cũng không cảm động, không nguyện ý đem đồ của Xích Kiêu để lại cho ta, đáng ghét, đáng ghét!" Sắc mặt Xích Hoàng trở nên âm trầm.

    Một vị công công vội vàng đi vào nói: "Bệ hạ, người đừng tức hư thân thể. Tính tình của Dung Vương điện hạ xưa nay vẫn luôn lạnh nhạt, bệ hạ cũng biết mà. Có lẽ hắn đã muốn đem những thứ đó giao cho bệ hạ, chỉ là không có biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.."

    Xích Hoàng nói: "Đó là một con sói mắt trắng, tâm huyết của ta nhiều năm như vậy một chút tác dụng cũng không có."

    "Bệ hạ xin yên tâm, người nhất định sẽ được như ý thôi ạ!"

    "Điều đó là đương nhiên, tiểu tử thối bệnh hoạn kia, trẫm rồi cũng có một ngày thu thập hắn."

    Công công đó hỏi: "Vậy Tam hoàng tử điện hạ thì sao?"

    "Phế vật đó, hạ độc thì thôi đi, lại còn bị người lật tẩy trước mặt mọi người. Thật không như giống của ta chút nào, mất mặt! Trước tiên để cho nó ở trong đại lao chịu chút khổ để nhớ đời!" Xích Hoàng lạnh nhạt nói.

    "Vâng! Thần đây sẽ đi phân phó xuống dưới!"

    "Độc cho Dung Vương tăng thêm liều lượng, đừng để nó chết quá nhanh nhưng cũng không được để nó thuận tiện hành động. Ta muốn nó nằm trên giường nhìn vị hôn thê của nó bị Tử Kha hoàng tử giành đi mất, ta xem nó còn chống đỡ được đến khi nào, ôm chặt đống đồ đó không giao ra sao?" Xích Hoàng âm trầm nói.

    "Ta đích thân đi tìm Tử Kha hoàng tử bàn bạc."

    Xích Hoàng cũng là cho Tử Kha hoàng tử mặt mũi, đích thân đi đến hành cung mật đàm với Tử Kha hoàng tử.

    Tử Kha hoàng tử nói: "Nghe nói Xích Hoàng xưa nay sủng ái Dung Vương, trước đó cũng vì Sở cửu tiểu thư là vị hôn thê của Dung Vương mà nhắc nhở ta, nay vì sao lại thay đổi chủ ý?"

    Vốn dĩ hắn đã cảm thấy kì lạ, một hoàng đế mà lại sủng ái nhi tử của tiền thái tử hơn, việc này hoàn toàn không bình thường, nay vị Xích Hoàng này cuối cùng cũng lộ ra đuôi hồ ly rồi.

    Xích Hoàng nói: "Ta đối tốt với tiểu tử đó là vì trong tay tiểu tử đó có thứ ta muốn, hắn không thể chết. Nếu chết rồi, thứ đó ta vĩnh viễn cũng không biết nó ở đâu? Thế nhưng Dung Uyên hoàn toàn là một con sói mắt trắng nuôi không thân, ta móc tim móc phổi đối tốt với nó, nó chưa từng để tâm, cũng không đem đồ giao ra, sự nhẫn nại của ta cũng có giới hạn, cho nên vẫn mong Tử Kha hoàng tử giúp đỡ, ta có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của người."

    Tử Kha hoàng tử nói: "Ta đối với những thứ bảo vật gì đó của Xích Linh Quốc ngươi một chút cũng không hứng thú, ta chỉ muốn hai người, một người là Sở Cửu Ca, một người khác là Sở Tuyền Nguyệt."

    Muốn Sở Cửu Ca thì rất bình thường, không nghĩ đến Tử Kha hoàng tử ngay cả Sở Tuyền Nguyệt cũng nhắm trúng rồi, hắn nói: "Không thành vấn đề."

    Tử Kha hoàng tử hỏi: "Xích Hoàng dự định muốn ta giúp thế nào?"

    "Ta đã hạ độc với Dung Uyên, hắn thời gian này sẽ không thể đứng lên được, đến lúc đó Tử Kha hoàng tử có thể đoạt lấy Sở Cửu Ca. Nếu như Sở Cửu Ca thật sự không biết điều, Tử Kha hoàng tử có thể hủy đi sự trong sạch của cô ta trước, khiến cho Dung Uyên đội mũ xanh, xem hắn còn nhịn được nữa hay không." Xích Hoàng âm độc nói.

    "Cường bạo không phải là tác phong của ta, ta ngược lại thích nữ nhân thần phục trước mê lực của ta, cam tâm tình nguyện yêu ta, một tiểu cô nương mà thôi, yên tâm đi! Cho dù Sở Cửu Ca đặc biệt một chút, muốn đoạt được dùng chút thủ đoạn là xong." Tử Kha hoàng tử tự tin nói.

    "Xích Hoàng ngươi có thể dễ dàng hạ độc Dung Vương đúng không! Dáng vẻ đó của hắn chỉ có trúng độc mãn tính thời gian dài mới có hiệu quả đó, chỗ ta có một loại độc ngươi cũng cho người hạ cho hắn đi." Tử Kha lấy ra một bình thuốc nói.

    "Đây là độc gì? Sẽ không lấy mạng của Dung Uyên chứ?" Xích Hoàng hỏi.

    "Đương nhiên là không, hắn vốn dĩ mạng không còn dài, bổn hoàng tử có cần thiết hạ độc lấy đi mạng hắn hay không? Làm chuyện dư thừa, loại độc này chỉ hủy đi gương mặt của hắn mà thôi, khiến cho mặt hắn lở loét. Dù sao Cửu tiểu thư nói rồi ta không đẹp bằng hắn, nếu như hắn trở nên xấu xí, ta nghĩ Cửu tiểu thư đối với hắn cũng không còn hứng thú."

    "Được, chỉ là thuốc hủy dung mà thôi, ta lập tức cho người an bài."

    Một đêm này, Xích Hoàng và Tử Kha hoàng tử âm thầm cấu kết với nhau, đạt thành một âm mưu.

    "Điện hạ, vì sao phải hợp tác với Xích Hoàng này, đối phó với một tên bệnh hoạn Dung Vương mà thôi, chúng ta cũng có thể thu thập hắn." Sau khi Xích Hoàng rời khỏi, một tùy tùng nói.

    "Một thứ có thể khiến cho Xích Hoàng trong mười năm này đối tốt với người mình chán ghét, ngươi đoán thứ đó đối với hắn quan trọng cỡ nào? Ngươi nghĩ đó là vật gì?"

    "Ngọc tỷ truyền quốc, thánh chỉ truyền vị!"

    "Không chỉ những thứ này, hắn đã là hoàng đế rồi, có những thứ này hay không cũng vậy, nhưng mà Xích Kiêu có một thứ mới là thứ mà hắn muốn nhất, đó chính là Xích Lệnh Quân. Tương truyền Xích Lệnh Quân là thân binh của Xích Kiêu thái tử, tuy rằng nhân số của Xích Lệnh Quân chỉ có ba ngàn, nhưng mà mỗi một người đều có thực lực ngưng hồn cảnh thất trọng trở lên. Xích Hoàng muốn có được đội quân này để thoát ra khỏi cục diện bị các nước khác chèn ép, thế nhưng Xích Kiêu chết rồi, binh phù mất tích, Xích Lệnh Quân cũng mất đi tung tích."

    "Xích Lệnh Quân chỉ nghe theo Xích Kiêu thái tử và binh phù mà thôi, nay Xích Kiêu đã chết, vậy thì Xích Lệnh Quân đương nhiên chỉ nghe theo lời người sở hữu binh phù, có được binh phù có thể hạo lệnh bọn họ."

    "Thì ra điện hạ cũng có hứng thú với Xích Lệnh Quân!"

    "Danh tiếng lúc trước của Xích Lệnh Quân, ta tại Tử Linh Quốc cũng nghe nói đến đại danh của bọn họ, cho dù là phụ hoàng cũng phi thường tán thưởng đội quân mà Xích Kiêu bồi dưỡng ra này. Nếu như có thể có được phụ hoàng cũng sẽ không xem thường ta, ta cũng có thể tranh một phen với những huynh đệ kia, mà không phải một phế vật chỉ biết chơi đùa nữ nhân, lấy lòng phụ hoàng như họ nghĩ." Trong mắt Tử Kha tràn đầy dã tâm.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  2. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 81: Đặc biệt nhiều người tranh giành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tử Kha nói: "Tiếp theo, ta nên nghĩ biện pháp có được vị Cửu tiểu thư đó rồi! Nữ nhân mà! Đối với lễ vật trân quý tuyệt đối không có sức chống cự, lần thọ yến này Sở gia cũng không có tặng đồ tốt gì, có lẽ Sở gia cũng không có bảo vật gì, nếu ta tặng một số bảo vật mà họ chưa từng được thấy, thì không tin cô ta.."

    "Đáng chết! Nhẫn không gian của ta không thấy đâu nữa, đây không phải là nhẫn không gian của ta." Đột nhiên, Tử Kha âm trầm nói.

    Trên tay hắn có một chiếc nhẫn mới, từ bạc đúc thành, nhưng mà so với nhẫn không gian của hắn, giá trị lại cách biệt một trời một vực.

    Sau khi trở về phòng, Sở Cửu Ca làm theo chỉ đạo của Hắc Viêm, xóa đi linh hồn ấn ký trên nhẫn không gian của Tử Kha hoàng tử!

    Chết tiệt trắc phi, nghe đến hai chữ này Sở Cửu Ca bị tức đến không nhẹ.

    Cô tuy rằng duy trì bình tĩnh, kì thực đã đem gia sản toàn thân trên người Tử Kha thuận lợi lấy mất.

    Cô không cần mẫu thân và Cửu thúc trút giận cho cô, bởi vì cô đã trả thù cho bản thân trong khi hắn không một chút phát giác.

    Không thể không nói Tử Kha không hổ là hoàng tử của một đại quốc như Tử Linh Quốc, đây so với bảo vật của Tần gia Lâm gia nhiều hơn nhiều.

    Trong đây có không ít bảo vật giá trị liên thành, còn có linh ngọc..

    Một thanh âm cực kỳ yêu nghiệt truyền đến, "Cửu nhi đáng xem gì đó? Cười vui đến vậy."

    Khi hắn nhìn đến những thứ chất thành đống trên đất, sắc mặt Dung Uyên trầm đi, "Gia hỏa kia tặng sao?"

    Đồ đầy trên đất, Dung Uyên đương nhiên có thể nhìn ra đây không phải là bảo vật mà Xích Linh Quốc có thể có.

    Đối với việc vị hôn thê của mình nhận đồ của người khác, đáy mắt Dung Uyên lóe qua hàn quang.

    Sở Cửu Ca nói: "Đây sao có thể. Ngựa giống Tử Kha đó sao có thể phóng khoáng như vậy đem toàn bộ gia sản của hắn đều cho ta. Đây là hắn đắc tội ta, ta thuận tay lấy từ trên người hắn đó."

    Trên mặt Dung Uyên lộ ra nụ cười, hắn nhìn Sở Cửu Ca nói: "Sao đắc tội nàng rồi? Bổn vương trút giận cho nàng."

    "Tên ngốc đó lại muốn ta làm trắc phi của hắn, làm cái quỷ trắc phi của hắn, bổn tiểu thư một chút cũng không thèm. Không đem hắn trộm sạch chỉ còn một cái quần trong cút về Tử Linh Quốc của hắn, ta thề không bỏ qua."

    Đôi mắt tử thủy tinh của Dung Uyên trở nên băng hàn, hoàng tử một Tử Linh Quốc cỏn con lại dám để vị hôn thê của hắn làm trắc phi, thật là to gan mà!

    "Không được!"

    "Sao lại không được? Ngươi không phải cũng sợ Tử Linh Quốc gì đó chứ?" Sở Cửu Ca nói.

    Tử Linh Quốc so với Xích Linh Quốc là một siêu cấp đại quốc, những gia hỏa trong triều đó ai ai cũng cho rằng Sở gia bọn họ là bám víu được cành cao.

    "Nàng nhìn hết bổn vương rồi, lại muốn nhìn người khác. Việc này bổn vương sẽ xử lý."

    Khóe miệng Sở Cửu ca khẽ nâng lên, "Đó chỉ là giả dụ mà thôi! Một tên nam nhân bị tửu sắc đục khoét trống rỗng, thân hình nhất định không đẹp, bổn thần trộm cũng không thèm."

    Cô đến gần Dung Uyên nói: "Hoàng đế đó tìm ngươi có việc gì thế?"

    Có lẽ tất cả mọi người đều cho rằng Xích Hoàng đối với Dung Uyên sủng ái vô cùng, nhưng mà lần này Sở Cửu Ca nhìn thấy Xích Hoàng đối xử với Dung Uyên thế nào, cô không hề nhìn ra được yêu thích trong đó.

    Đây tuyệt đối không phải yêu thích thật sự, nhưng mà kỹ năng diễn xuất của vị hoàng đế Xích Linh Quốc này cũng không tồi, không làm ảnh đế ngược lại làm hoàng đế, hoàn toàn lãng phí thiên phú diễn kịch của hắn!

    Dung Uyên ôm chặt Cửu Ca nói: "Xem ra bất luận việc gì cũng không giấu được Cửu nhi."

    Dung Uyên cũng không giấu diếm, đem một số bí mật nói cho Sở Cửu Ca.

    Sau khi Xích Kiêu chết, hắn liền nghi ngờ cái chết của Xích Kiêu có vấn đề, cho nên lén lút cho người trộm đi người trong hoàng lăng, hơn nữa nghĩ hết mọi cách bảo toàn tính mạng người.

    Chỉ là Xích Kiêu trúng độc quá nặng, không có cách giải độc, chỉ có thể để người giả chết.

    Hắn nghi ngờ việc này có liên quan đến Xích Hoàng, Xích Hoàng kì thực mười mấy năm nay phái không ít người muốn giết chết hắn.

    Thế nhưng Xích Kiêu cũng còn lưu lại một tay, người khi xưa tuy chỉ là một thái tử, nhưng năng lực trác tuyệt, thánh chỉ truyền vị, ngọc tỷ đều nằm trong tay người, đương nhiên càng mạnh hơn nữa chính là binh phù của Xích Lệnh Quân cũng trong tay người.

    Biết được sự việc này, Xích Hoàng thiên phương bách kế đối tốt với hắn, muốn nhân lúc Dung Uyên tuổi con trẻ có được sự tín nhiệm của hắn, khiến cho hắn ngoan ngoãn giao ra ba món đồ đó.

    Nhưng mà hắn không rõ, Dung Uyên tuy rằng tuổi trẻ, nhưng căn bản không bị hư tình giả ý của ông ta đánh lừa, thế là Xích Hoàng diễn kịch diễn hơn mười năm.

    Dung Uyên hỏi: "Phụ vương lúc nào có thể tỉnh lại, ta đã nhịn tên ngốc đó lâu lắm rồi."

    Dung Uyên lưu lại Xích Hoàng, đó là vì Xích Linh Quốc cần một vị hoàng đế, càng muốn phụ vương hắn chính tay giết kẻ địch.

    Đây chính là lý do mà ông ta được sống, nếu không hắn sớm đã khiến cho ông ta biến mất rồi. "

    Sở Cửu Ca đáp:" Nhanh rồi, chỉ trong mấy ngày này mà thôi. "

    Ngày hôm sau, Sở Cửu Ca phát hiện Sở gia cô phi thường náo nhiệt.

    Còn vì sao mà náo nhiệt như vậy, đó là vì một đám người đến Sở gia cô cầu thân.

    Đối tượng cầu thân không phải Sở Cửu Ca cô, cũng không phải những tiểu thư khác của Sở gia, mà là gia chủ của Sở gia Sở Tuyền Nguyệt.

    Người đến cũng không chỉ một nhóm, đại khái có tầm mười nhóm.

    Một đám bà mai vây quanh nha hoàn, quản gia của Sở gia, thậm chí là Sở nhị gia, Sở tam gia bọn họ, đem công tử lão gia nhà mình khen đến không còn gì để khen.

    Sở tam gia cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ đến muội muội tàn hoa bại liễu đó trong một đêm trở thành hàng ai cũng tranh giành, chẳng lẽ tối qua phát sinh chuyện gì rồi sao?

    " Nhanh đi mời gia chủ qua đây! "

    Các vị thúc thúc bá bá này của Sở gia thì rất vui mừng, Sở Tuyền Nguyệt có người lấy, có thể gả ra ngoài thật sự là quá tốt rồi.

    Chỉ cần cô ta gả ra ngoài trở thành người của nhà khác, vậy thì đương nhiên không thể làm gia chủ Sở gia, vị trí gia chủ bọn họ lại có cơ hội có được rồi.

    Sở Tuyền Nguyệt và Sở Cửu Ca nhìn tình trạng hỗn loạn như cái chợ trong đại thính nói:" Rốt cuộc có chuyển gì xảy ra? "

    " Sở gia chủ, lão gia nhà ta.. "

    " Sở gia chủ, người nghe ta nói.. "

    " Sở gia chủ, người xem xem, đây là tranh vẽ của công tử nhà ta.. "

    Một đám bà mai chen vô, tranh giành để được giới thiệu trước với Sở Tuyền Nguyệt.

    Những người này tại Xích Linh Quốc địa vị cũng không thấp, có một số chính phòng đã chết muốn cưới thêm, có một số thế gia công tử không chê Sở Tuyền Nguyệt tuổi tác lớn.

    Vừa có tiền, vừa có quyền, lại đẹp, các loại hình loại dáng người bị rao bán.

    Tối qua tại yến hội, không ít người cảm thấy ngạc nhiên vì Sở Tuyền Nguyệt.

    Nếu chỉ là vẻ ngoài đẹp, họ cũng không đến nỗi muốn đem một Sở gia chủ thực lực cường đại, danh tiếng không tốt cưới về nhà, nhưng mà.. nhưng mà sau đó đã không giống nữa..

    Tử Kha hoàng tử của Tử Linh Quốc lại muốn nữ nhi của Sở Tuyền Nguyệt làm trắc phi, nếu như họ có thể cưới được Sở Tuyền Nguyệt, vậy không phải là có thể trở thành nhạc phụ của Tử Kha hoàng tử sao, có thể đáp được sợi dây Tử Linh Quốc, bọn họ tuyệt đối sẽ phất lên trong thất quốc.

    Cho nên ngày thứ hai bọn họ liền quyết đoán phái người đến cầu thân, mỗi một người bọn họ đều tự cảm thấy rất tốt.

    Sở Tuyền Nguyệt cho dù thân phận cao nhưng cũng chỉ là tàn hoa bại liễu, một bó tuổi cũng gả không đi còn tặng kèm một nữ nhi, nam nhân tốt như bọn họ tuyệt đối cầm đèn lồng cũng khó mà tìm ra được, nhất định có thể thuận lợi đem Sở gia chủ cưới vào cửa.

    Nhìn thấy những người này, Sở Cửu Ca mặt đen lại.

    Chỉ những mặt hàng này, ngay cả mẫu thân cũng đánh không lại, không có tiền và gia thế lớn như Sở gia họ, mà còn muốn mẫu thân gả cho họ, làm cha kế của cô, quả là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

    Trên mặt Sở Tuyền Nguyệt không hề có chút biểu tình, vừa muốn hạ lệnh cho người đem những người này mời ra ngoài, kết quả một giọng hét giận dữ truyền ra," Tất cả đều cút ra ngoài cho ta!"
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  3. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 82: Cửu thúc cáu gắt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giọng hét này mang theo uy áp sắc bén, khiến cho người trong đại điện đều sợ giật cả mình.

    Bọn họ nhìn nam nhân hung thần ác sát đó, vội vàng lùi lại, ánh mắt hắn nhìn đến bọn họ, như thể muốn đại khai sát giới.

    "Chỉ bằng những phế vật này mà muốn cưới phu nhân, chán sống rồi sao?"

    Ngoài trừ việc liên quan đến tiểu Cửu, hắn là lần đầu phát hỏa lớn như vậy, nhưng lồng ngực hắn như có một ngọn lửa đang rực cháy, hoàn toàn không khống chế được.

    Rất giận!

    Ai dám cưới cô hắn diệt người đó!

    Hắn không rõ vì sao bản thân có ý nghĩ như vậy, có lẽ là hắn không muốn một số người không có tư cách làm cha kế của tiểu Cửu.

    Nếu như tiểu Cửu muốn có một người phụ thân, vậy thì đó nhất định phải là người cường đại nhất thế gian này mới được.

    Sở tam gia nói: "Gia hỏa nhà ngươi chạy ra đây dọa người làm cái gì? Muội muội không dễ gì mới có người muốn cưới về nhà, ngươi như vậy dọa người sợ bỏ chạy rồi thì làm thế nào? Muội muội tuổi tác lớn như vậy rồi, chuẩn bị qua ba mươi rồi, hơn nữa lại có một nữ nhi, nay cuối cùng cũng nhìn thấy chút hy vọng có người muốn cưới, khó mà có được!"

    Sở nhị gia nói: "Người làm ca ca ta đây cũng hy vọng muội muội ta có thể hạnh phúc, nữ nhân dù sao cũng phải gả đi."

    Sở tứ gia và Sở lục gia cũng không dám đơn độc không khuyên bảo, việc này khiến cho sắc mặt Cửu thúc càng lúc càng khủng bố.

    Sắc mặt của Sở Tuyền Nguyệt cũng phi thường băng lạnh, cô rất rõ ca ca và đệ đệ cô muốn cô gả đi là có dụng ý gì.

    Cô nhìn mọi người nói: "Các vị xin trở về đi! Sở Tuyền Nguyệt ta bây giờ vẫn chưa có ý định đó."

    Mọi người đều ngây ra, Sở Tuyền Nguyệt vậy mà từ chối rồi.

    Đại đa số người cho rằng Sở Tuyền Nguyệt bây giờ có người muốn cưới cô, đó tuyệt đối là cái bánh lớn rớt từ trên trời xuống, hơn nữa người muốn cưới cô, người người thân phận địa vị đều phi thường không tệ.

    "Sở gia chủ, người thật sự không suy nghĩ lại sao?"

    "Người là chưa hiểu rõ lão gia nhà ta, chúng ta.."

    "..."

    Những bà mai này nói liếng thoắng, gương mặt Sở Tuyền Nguyệt lạnh nhạt, đôi mày khẽ nhíu.

    Sát khí khủng bố đột nhiên bạo phát ra, "Còn không cút! Chết!"

    Bọn họ cảm thấy cả người lạnh ngắt, tên sát thần mặt quỷ này thật sự sẽ không chút do dự mà giết đi bọn họ.

    Tuy rằng nói thành mối hôn sự này, đại nhân nhất định trọng trọng có thưởng, nhưng mà bọn họ cũng không muốn mạng nhỏ không còn.

    Sở Cửu Ca nói: "Nhũng người này, một người cũng không xứng với mẫu thân ta. Mẫu thân ta lại là gia chủ một trong tứ đại gia tộc Sở gia, chỉ những mặt hàng này, các người đây là xem thường mẫu thân ta, xem thường Sở gia ta sao?"

    Ánh mắt Sở Cửu Ca sắc lạnh, "Còn không đi, ta với Cửu thúc đi gặp từng người gia chủ của các ngươi hỏi thăm hỏi thăm!"


    Nói là hỏi thăm, ngữ khí băng lạnh này càng giống đi giết chóc hơn.

    Vị Sở gia cửu tiểu thư này vốn không phải người lương thiện gì, nhìn thấy kết cục của Tần gia là biết.

    Chủ gia của bọn họ tuy rằng gia thế không tồi, nhưng mà so với Tần gia hiển nhiên là còn kém xa.

    "Sở gia chủ, Cửu tiểu thư, chúng tôi làm phiền rồi! Cáo từ!"

    Nhóm người này như nước rời đi, Sở tam gia không chết tâm nói: "Ngũ muội, ngươi thật sự một chút ý định cũng không có sao?"

    Sở Tuyền Nguyệt nói: "Tam ca, ta chỉ muổn bảo vệ Ca nhi, gả người ta chưa từng nghĩ qua. Sau này lại gặp phải những người này, người trực tiếp kêu bọn họ rời đi, không cần thông báo ta."

    Sở Tuyền Nguyệt trực tiếp rời khỏi. Sở tam gia nói: "Cái gì mà chỉ muốn bảo vệ nữ nhi, nói hay như vậy, ta xem ngươi là muốn bá chiếm vị trí gia chủ không chịu nhường cho bọn ta, đáng ghét!"

    Sau một phen cảnh cáo của Sở Cửu Ca và Cửu thúc, không còn ai không biết lượng sức muốn cưới Sở Tuyền Nguyệt, nhưng lại dậy lên một trận phong ba quái dị khác, không ít người tình nguyện ở rể Sở gia.

    Ở rể tuy rằng mất mặt một chút, nhưng mà có thể trở thành nhạc phụ đại nhân của hoàng tử Tử Linh Quốc, đây thì tính là cái gì.

    Mỗi lần nhiệm vụ đuổi người Cửu thúc đều giành xử lý, càng khoa trương hơn là khi Sở Tuyền Nguyệt đi ra ngoài, lại có người trông không tồi trên đường câu dẫn Sở Tuyền Nguyệt.

    Đây quả thật khiến người ta nhịn không nổi mà, Cửu thúc trực tiếp đem người đánh đến phụ mẫu cũng không nhận ra.

    Sở Cửu Ca đánh giá Cửu Thúc nói: "Cửu thúc, người gần đây có phải nóng trong người lắm hay không? Rất dễ cáu gắt."

    Cửu thúc trả lời: "Có chút, tiểu Cửu kê cho ta chút thuốc đi!"

    Gần đây hắn cảm thấy có chút không giống chính mình rồi, từ khi có người muốn cưới phu nhân bắt đầu, mỗi lần gặp người như vậy hắn đều rất tức giận.

    Sở Cửu Ca hỏi: "Cửu thúc không muốn mẫu thân gả đi."

    Không muốn, cực kì không muốn.

    Không một chút suy nghĩ, trong đầu hắn liền bật ra ý nghĩ đó, thế nhưng..

    Cửu thúc nói: "Ta chỉ là một người ngoài, chuyện riêng của phu nhân ta cũng không thể phát biểu ý kiến gì. Cửu nhi nghĩ thế nào? Con muốn phu nhân gả đi không?"

    Sở Cửu Ca cười nói: "Nếu như mẫu thân gặp được người thích hợp, con đương nhiên sẽ không ngại mẫu thân gả đi, có một người cha kế rồi!"

    Hắn lại hỏi: "Cái gì mới có thể xem là thích hợp?"

    "Thứ nhất, đương nhiên là không để ý chuyện trước đó của mẫu thân. Thứ hai, phải đẹp, phải mạnh hơn mẫu thân, phải chăm sóc được mẫu thân, phải có tiền, mẫu tử hai người chúng con cũng không thể nuôi một tên mặt trắng được. Thứ ba sao, đó là người phải được mẫu thân cảm thấy thích mới có thể!" Sở Cửu ca chớp chớp mắt nhìn Cửu thúc.

    Cửu thúc hỏi ra vấn đề này, có phải là có ý gì với mẫu thân không?

    Biểu hiện quá khích những ngày qua của hắn, rất giống dáng vẻ ghen tuông đó!

    Mặt của Cửu thúc vẫn nghiêm nghị như cũ, khẽ gật đầu nói: "Ồ!"

    Sở Tuyền Nguyệt đi qua hỏi: "Ca nhi, các ngươi đang nói gì đó?"

    Cửu thúc nhìn đến nơi khác nói: "Không có gì!"

    Sau đó hắn liền vội vàng chạy đi mất!

    Sở Tuyền Nguyệt ngây ra, rõ ràng trước đó hắn với Ca nhi nói chuyện vẫn rất bình thường, sao cô vừa đến hắn đã chạy rồi?

    Sở Cửu Ca hỏi: "Mẫu thân, những chuyện gần đây người thấy thế nào?"

    "Mẫu thân chỉ mong con được tốt, con tốt thì ta cũng tốt. Còn về việc ta.. mười bốn năm nay ta cũng nhìn thấu rồi, vốn không có ý định đó." Sở Tuyền Nguyệt than thở nói.

    Cô lại hỏi: "Ca nhi thì sao? Ca nhi muốn một người phụ thân, muốn một gia đình hoàn chỉnh hay không?"

    Sở Cửu Ca đáp: "Nếu như con nói muốn, mẫu thân cũng tuyệt đối không thể vì con mà ủy khuất cầu toàn được, con hy vọng mẫu thân có thể tìm được người thích hợp nhất. Nếu như sau này trong lòng mẫu thân có người như vậy, nhất định phải nói với con, con sẽ toàn lực ủng hộ mẫu thân đó. Còn về những tên nhảy nhót gần đây, hoàn toàn không đủ tư cách."

    Người trong lòng..

    Sở Tuyền Nguyệt khẽ ngơ ra, Sở Cửu Ca kéo theo Sở Tuyền Nguyệt nói: "Mẫu thân nhất định phải ngay lập tức nói với con, không cho phép giấu diếm con đâu đó!" Sau đó cô mới có thể làm trợ công chứ!

    Cô nhìn ánh mắt sáng ngời của nữ nhi, nhất thời không cách nào từ chối, "Được! Ta đáp ứng với Ca nhi."

    Nghe đến có người muốn cưới Sở Tuyền Nguyệt, hơn nữa đại đa số nguyên do là vì hắn, Tử Kha hoàng tử cũng giận một cách không tầm thường.

    "Đám rác rưởi đó, thật sự không biết tự lượng sức, người gì cũng dám giành. Sở Cửu Ca là người ta nhìn trúng không sai, nhưng Sở Tuyền Nguyệt cũng không phải những phế vật rác rưởi đó có thể nhúng chàm được."

    "Đi cảnh cáo bọn họ một phen cho ta!"

    "Vâng, điện hạ!"

    Bây giờ Tử Kha cảm thấy những nữ nhân bên cạnh này không chút ý vị, hắn nghĩ đến nữ nhân ngạo mạn đó, khóe miệng khẽ nâng, "Xem ra bổn điện hạ nên có hành động rồi, Sở Cửu Ca, ngươi cứ đợi để trở thành nữ nhân của bổn cung đi!"
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  4. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 83: Chơi lớn như vậy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm gia, có người đến truyền tin nói: "Đại tiểu thư, Tử Kha hoàng tử của Tử Linh Quốc phái người đưa thư tới."

    Trong mắt Lâm Huyên lóe sáng, sau đó điềm nhiên nói: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi!"

    Khi người đó lui xuống, Lâm Huyên gấp gáp đem thư mở ra.

    Vốn nghĩ rằng sau hôm thọ yến Xích Hoàng cô bị nữ nhân Sở Cửu Ca đó giành phết phong quang, Tử Kha hoàng tử liền đem cô quên đi, không nghĩ đến hắn sẽ viết thư cho cô.

    Trong thư nói hắn muốn mời cô đi du hồ, điều này khiến cho gương mặt băng tuyết của Lâm Huyên lộ ra nụ cười, nhưng sau đó lại khiến cho tim cô chìm xuống đáy.

    Không chỉ mời cô đi du hồ, mà còn muốn cô mời Sở Tuyền Nguyệt và Sở Cửu Ca cùng đi.

    Thân là đại tiểu thư của Lâm gia, Lâm Huyên đương nhiên hiểu được dụng ý của Tử Kha hoàng tử, Tử Kha hoàng tử muốn mượn tay cô mời Sở Cửu Ca.

    Dù sao hai người cũng là nữ tử của tứ đại gia tộc, Sở Cửu Ca đương nhiên sẽ cho cô chút mặt mũi.

    Nếu như chỉ có một nam nhân là Tử Kha, có lẽ Sở Cửu Ca sẽ giả bộ đạo đức giả mà từ chối.

    Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca..

    "Điện hạ vĩnh viễn cảm thấy không đạt được mới là thứ tốt nhất, cho nên ngươi có thể giúp điện hạ như ý nguyện, đợi Sở Cửu Ca trở thành một đôi giày rách, điện hạ sẽ không còn hứng thú nữa. Dù sao chỉ là một tiểu nha đầu, không biết hầu hạ nam nhân thế nào, so với những thứ ta dạy ngươi vẫn còn xa lắm, tin ta đi, ngươi mới là kẻ thắng cuối cùng." Một nữ nhân mặc y phục màu đào xuất hiện phía sau lưng cô.

    "Mai Cơ, ta hiểu rồi."

    Ngón tay Mai Cơ lướt qua mặt Lâm Huyên, "Dung mạo như tiên tử, thân thể mẫn cảm như yêu nữ, điện hạ thích nhất là loại như ngươi, ngươi nhất định có thể trở thành đệ nhất sủng cơ bên cạnh điện hạ, cho dù là vị trí trắc phi cũng dễ dàng có được." Mai Cơ cười nói.

    "Chỉ cần ta trở thành trắc phi, ta nhất định sẽ cầu xin điện hạ để cho ngươi lại lần nữa trở về bên cạnh người, Mai Cơ ngươi yên tâm." Lâm Huyên nói.

    "Ta sẽ tận lực giúp ngươi, dạy ngươi."

    Sau khi Mai Cơ bị người bán đi, vừa hay bị Lâm gia chủ mua lại, nam nhân đó trông như lịch thiệp, kì thực nội tâm phi thường đen tối.

    Hắn không chỉ muốn người của cô, còn muốn cô chỉ đạo nữ nhi như bạch liên cao quý đó của hắn làm thế nào khiến cho điện hạ động tâm.

    Vũ điệu trên thọ yến đó của Lâm huyên, cũng là do cô hết lòng chuẩn bị.

    Vốn dĩ đã thành công rồi, nếu như không phải Sở Cửu Ca triển lộ ra một tay y thuật đó.

    Sở Cửu Ca, lại là Sở Cửu Ca, đáy mắt Mai Cơ vụt qua hận ý, cô nhất định khiến cho cái người hại cô ra nông nỗi này sống không bằng chết.

    Sở Cửu Ca nhận được thư của Lâm Huyên có chút ngạc nhiên, "Đại tiểu thư Lâm Huyên lại mời ta đi du hồ, ta không nhớ là ta với cô ta có giao tình gì, từ chối."

    Đi du hồ còn không bằng ở Sở gia tu luyện, sớm ngày đạt đến thực lực ngưng thể cảnh thất trọng.

    Tử Kha và Lâm Huyên cũng không ngờ đến, những nữ nhân khác có thể cho Lâm Huyên mặt mũi, nhưng Sở Cửu Ca trước nay vẫn luôn muốn làm gì thì làm quen rồi.

    Không muốn đi, mặt mũi của ai cũng không cho.

    Sở Cửu Ca ra bài không theo lẽ thường, Tử Kha rất khó chịu, đến cũng đến rồi, không thể không bồi Lâm Huyên du hồ.

    Tử Kha đến gần băng mỹ nhân nói: "Huyên nhi, ta đối với Sở cửu tiểu thư là một ngày không gặp như cách ba thu, nàng.. nàng có thể giúp giúp bổn cung hay không. Nàng nói ta thật sự không được Cửu tiểu thư thích đến thế sao?"

    Lâm Huyên đáp: "Điện hạ rất tốt, chỉ là ánh mắt của Sở Cửu Ca đó không tốt, làm người cao ngạo, ỷ bản thân có thể xem là thiên tài tại Xích Linh Quốc, vừa nắm vừa thả, không nhìn trúng vị trí trắc phi của điện hạ, muốn làm hoàng tử phi, dã tâm không nhỏ."

    "Cửu tiểu thư cũng quá tham đi! Haizzzz! Vị trí vương phi không phải một tiểu thư của gia tộc nhỏ có thể làm được, Vương phi của ta chí ít phải là tông môn đệ tử mới có thể. Có thể cho cô ta vị trí trắc phi, là vì cô ta có thể thu hút đến ta." Tử Kha hoàng tử trầm thấp nói.

    "Lần sau, ta sẽ nghĩ biện pháp mời Sở cửu tiểu thư đến gặp điện hạ, đích thân đi mời, cô ta nhất định sẽ cho ta mặt mũi."

    "Huyên nhi quả nhiên được lòng của ta!" Tử Kha đem người ôm vào lòng.

    Gần đây chán ngán những nữ nhân bên cạnh rồi, hắn đúng là nên thay đổi khẩu vị rồi.

    "Điện hạ.. xin người thả ta ra!" Lâm Huyên vùng vẫy khỏi lòng hắn.

    Mai Cơ nói rồi, hắn càng muốn, thì càng không được cho, nhất định phải giữ được hứng thú của Tử Kha hoàng tử.

    "Huyên nhi cũng giống Sở Cửu Ca, nhìn không trúng bổn cung sao?"

    "Không phải như thế, Lâm gia ta gia giáo rất nghiêm, cho nên.. cho dù trong lòng ái mộ điện hạ, cũng tuyệt đối không thể quá dễ dãi, vẫn mong điện hạ thứ tội." Lâm Huyên ôn thuận nói.

    Tử Kha cảm thấy kìm nén đến khó chịu, có chút mất hứng, nhưng vẫn cần nữ nhân này giúp đỡ, cho nên không thể dùng bạo được.

    Hắn nói: "Vậy thì chúng ta tiếp tục xem phong cảnh đi! Cảnh sắc Xích Linh Hồ ngược lại có chút độc đáo!"

    Lâm Huyên gật đầu nói: "Vâng!"

    Ngay lúc đó, một thân hình màu trắng xông vào, hộ vệ trên thuyền đều bị đánh ngất.

    Tử Kha và Lâm Huyên còn chưa kịp nhìn rõ người đến là ai đã bị đánh ngất đi.

    "Động thủ!" Một thanh âm băng lạnh truyền ra.

    "Vâng!"

    Nay phong cảnh của Xích Linh Hồ không tồi, cho nên người đến du hồ cũng đặc biệt nhiều.

    Một con thuyền sang trọng nhất trong số đó đang chầm chậm trôi, đương nhiên rất bắt mắt.

    "Phụt! Thuyền đó hình như là của Tử Kha hoàng tử của Tử Linh Quốc, cũng chỉ có hoàng tử Tử Linh Quốc có thể dùng được thuyền như vậy!"

    "Sao ta nghe được âm thanh cổ quái gì đó! Hình như là.."

    "Các ngươi xem.."

    Tất cả mọi người đồng loạt nhìn qua đó, đuôi của con thuyền hoa lệ đó bị thả xuống mấy sợi dây thừng.

    Trên dây hình như có cột thứ gì, không đúng, là cột vào hai ngươi.

    Hơn nửa thân người của hai người đó chìm trong nước, y phục trên người bị xé đến rách rưới, vướng vào nhau.

    Là một nam một nữ..

    "Người đó.. người đó không phải Tử Kha hoàng tử sao? Lại có thể chơi như vậy? Vẫn luôn nghe nói Tử Kha hoàng tử phong lưu, không ngờ đến.."

    "Đây là mỹ thiếp nào của Tử Kha hoàng tử thế! Thân hình này giọng điệu này không tệ đó.."

    "Người đó.. người đó hình như là đệ nhất mỹ nhân của Xích Linh Quốc, Lâm Huyên Lâm đại tiểu thư mà!"

    "Trời ơi! Ta không nhìn nhầm chứ! Lâm đại tiểu thư như băng tuyết đó lại to gan như vậy, dám chơi lớn như vậy với Tử Kha hoàng tử!"

    Lúc này mọi người đều ngây ngốc ra, người vây xem càng lúc càng nhiều, nhưng mà Tử Kha và Lâm Huyên như thể không để ý đến ánh nhìn của mọi người, càng ngày càng cuồng dại.

    Con thuyền hào hoa đó không ngừng chạy về phía trước, người đến vây xem càng ngày càng nhiều.

    Đệ nhất mỹ nhân như băng tuyết sau ngày hôm nay, sợ là danh tiết tại Xích Linh Quốc bị hủy đi trong phút chốc.

    "Điện hạ, điện hạ.."

    Từng tiếng từng tiếng kêu đó truyền ra trong hồ, không chỉ khiến cho Tử Kha nghe xong mất khống chế, đến cả những người khác nghe được cũng lòng sinh lửa dục.

    Lâm gia chủ nghe đến tin tức này sắc mặt đen lại, Tử Kha hoàng tử này cũng quá hồ nháo đi!

    Hắn tốn biết bao tâm huyết trên người nữ nhi hắn, càng không muốn hủy đi trong tích tắc.

    Huyên nhi cũng là, cho dù Tử Kha hoàng tử muốn lâm hạnh cô, cũng không thể đáp ứng phương thúc như vậy.

    Náo đến mọi người đều biết, bị nhiều người như thế nhìn thấy.

    Lâm gia chủ nói: "Nhanh phái người qua đó! Nhanh lên, đem những người khác đuổi đi, vô luận thế nào cũng phải bịt miệng của họ lại."

    "Vâng, gia chủ!"
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  5. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 84: Hắn không được rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Lâm gia chủ bọn họ chạy đến, phát hiện người trên thuyền đều bị đánh ngất đi, người lưu lại Tử Kha hoàng tử và Lâm Huyên đã biến mất.

    "Tử Kha hoàng tử và Huyên nhi đây là bị người ám toán rồi, đáng ghét! Nhanh lên đem bọn họ cứu lên."

    Hắn cũng cảm thấy kì quái, cho dù Tử Kha hoàng tử phóng đãng thích chơi đùa, cũng rất ít khi quá đáng như vậy, cũng không có để nhiều người như vậy vây xem mà!

    Lúc này Tử Kha hoàng tử và Lâm Huyên bị ngâm trong nước quá lâu, trên cánh tay có dấu vết màu đỏ rất sâu, nhưng mà lại không cách nào đem hai người tách ra.

    "Gia chủ, hiệu lực của thuốc vẫn chưa giải trừ, làm thế nào? Nếu cố ý tách ra không biết sẽ có hậu quả gì, bọn xấu đó dùng thuốc quá lợi hại đi." Một dược sư đi cùng lau mồ hôi nói.

    Hắn nhìn đến thứ không nên nhìn, cũng không biết đến lúc đó có bị Lâm gia chủ giết người diệt khẩu hay không.

    Lâm gia chủ nói: "Vậy thì để bọn họ giải độc trước vậy! Đi xử lý những việc khác đi, tuyệt đối không thể để người ta truyền tin tức này ra ngoài."

    Thế nhưng người nhìn thấy hôm nay quá nhiều, cho dù Lâm gia là một trong tứ đại gia tộc cũng không thể chặn hết miệng của tất cả mọi người, Lâm Huyên triệt để nổi danh rồi.

    Tuy rằng đối phương là Tử Kha hoàng tử, nhưng mà đây cũng quá thương phong bại tục rồi.

    Mọi người cảm thấy Lâm Huyên không xứng là đệ nhất mỹ nhân của Xích Linh Quốc nữa, trực tiếp để Sở Cửu Ca ngồi lên vị trí đệ nhất đó.

    Sự việc này truyền đến toàn thành đều biết, cho dù Sở Cửu Ca ở trong nhà tu luyện cũng nghe nói đến.

    "Ca nhi, may mà con từ chối lời mời của Lâm đại tiểu thư, nếu không không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa? Tử Kha hoàng tử không phải thứ tốt lành gì, không nghĩ đến nha đầu Lâm gia đó lại.."

    Sở Cửu Ca ngây ra, việc này có chút cổ quái!

    Rốt cuộc là do ai làm? Ra tay quyết đoán như vậy.

    Cô nói: "Mẫu thân yên tâm, sau này lời mời của Lâm Huyên, con toàn bộ không tham gia. Để cho cô ta một mình náo cho đủ vậy!"

    Gần đến giờ rồi, Sở Cửu Ca mỗi ngày đều đúng giờ đến Dung vương phủ, nói với bên ngoài là đi xem bệnh cho Dung Vương.

    E rằng không ai nghĩ đến Sở Cửu Ca làm một việc vượt xa sự tưởng tượng của họ, đó chính là khiến cho Kiêu Vương đã chết, khởi tử hồi sinh.

    Châm cứu, đút thuốc, tổng cộng tốn hết thời gian một canh giờ, Dung Uyên luôn ở một bên yên lặng nhìn.

    Đợi Sở Cửu Ca bận xong, Dung Uyên liền đến đòi khen thưởng, "Bổn vương đã giúp Cửu nhi thu thập tên phế vật đó rồi, không biết Cửu nhi có hài lòng hay không?"

    Sở Cửu Ca ngây ra, nói: "Quả nhiên do gia hỏa nhà ngươi làm."

    "Ừm!" Dung Uyên gật đầu nói.

    "Khổng hổ là tác phong của yêu nghiệt đen tối nhà ngươi, đủ độc!" Sở Cửu Ca nói.

    "Vậy thì Cửu nhi có phải nên khen thưởng bổn vương một chút hay không, tối nay ở lại, đề phòng một số gia hỏa không có mắt dám giành người với bổn vương." Sự tồn tại của con ruồi chướng mắt đó khiến cho Dung Uyên biết tầm quan trọng của việc tuyên bố tính chủ quyền.

    Sở Cửu Ca nói: "Được!"

    Phía trên du thuyền đó, Lâm Huyên biết được việc phát sinh tức đến phát khóc.

    Rõ ràng quyết định duy trì dáng vẻ cực kỳ ái mộ Tử Kha hoàng tử nhưng lại lúc gần lúc xa, sao ngờ đến sẽ phát sinh sự tình như vậy.

    Rất nhiều người của Xích Linh Quốc đều thấy rồi, sau này cô sao có thể gặp người nữa chứ!

    Tử Kha nghe đến tiếng khóc của Lâm Huyên, nhu nhu cái đầu đang đau.

    Sắc mặt hắn lúc này trở nên đen hơn cả đáy nồi, rốt cuộc phát sinh chuyện gì thế này?

    Rốt cuộc là ai dám ám toán hắn như vậy? Khiến hắn mất mặt!

    "Phế vật! Một đám phế vật, tại một Xích Linh Quốc nhỏ nhoi này các ngươi lại để người ta có kẻ hở mà lẻn vào, đánh lén bổn cung, bổn cung thật sự uổng công nuôi đám thùng cơm các ngươi."

    Tử Kha giận dữ trách cứ thủ hạ của hắn, hắn tuy phong lưu, một đêm cần không chỉ một nữ nhân hầu hạ, nhưng mà trước mặt mọi người bị bỏ thuốc thả vào trong nước kéo đi, bị nhiều người nhìn như vậy cũng là lần đầu.

    Bởi vị trúng thuốc ý thức không rõ, nhưng mà.. hắn có thể nhớ được cảm giác lúc đó.

    Tử Kha nói: "Còn không đi tra cho ta, đừng để ta biết là do ai làm!"

    Lâm gia chủ nói: "Tử Kha hoàng tử, Huyên nhi nhà ta nay đã là người của người rồi, vẫn mong điện hạ thương yêu nhiều chút. Đợi tìm ra hung thủ ám toán các người, nhất định phải báo thù cho Huyên nhi, đem hắn phanh thây."

    Tử Kha đem người ôm vào lòng, Lâm Huyên cảm thấy một cỗ hàn ý ập đến.

    Hắn nói: "Yên tâm, nếu như đã là nữ nhân của bổn hoàng tử, bổn hoàng tử đương nhiên sẽ thương tiếc."

    "Vậy.. vậy danh phận của Huyên nhi."

    "Huyên nhi từ nay liền là cơ thiếp thứ chín mươi tám của ta rồi."

    Cơ thiếp!

    Phàm là trèo lên giường của Tử Kha hoàng tử đều có được danh phận như vậy, cô chịu ủy khuất lớn đến vậy, vậy mà lại.. lại chỉ có được một danh phận như vậy, không cần bao lâu liền khiến cho Tử Kha hoàng tử chán ghét rồi.

    Lâm gia chủ nói: "Huyên nhi là đại tiểu thư của Xích Linh Quốc, Tử Kha hoàng tử hứa hẹn để Sở Cửu Ca làm trắc phi, thân phận Huyên nhi nhà ta cũng không thấp hơn Sở Cửu Ca, tại sao.."

    Đáy mắt Tử Kha hoàng tử lóe qua hàn ý nhìn Lâm gia chủ không biết điều, "Huyên nhi có thể so với Sở cửu tiểu thư sao? Càng không cần nói hôm nay Huyên nhi bị nam nhân khác nhìn sạch, bổn cung rất giận, để một nữ nhân như vậy làm trắc phi của ta, đây không phải là để người của thất quốc xem ta là trò cười sao?"

    "Lâm gia chủ, chỉ là đại tiểu thư của một tiểu quốc nhỏ nhoi có thể trở thành mỹ thiếp của ta đã là phúc khí trời ban rồi, lòng tham không thể quá lớn, Huyên nhi tạm thời ở bên ta, ngươi có thể trờ về rồi! Tra xem ai có gan như vậy dám ám toán ta." Tử Kha nói.

    Đối phương là một chủ nhân mà hắn không thể đắc tội, Lâm gia chủ chỉ có thể không cam tâm rời khỏi, hắn cho nữ nhi một ánh mắt, bảo nữ nhi hắn thức thời chút.

    Khí trời đã tối, Lâm Huyên hỏi: "Điện hạ, chúng ta.. chúng ta đi đâu? Lạnh quá!"

    Lúc này có người truyền tin tức nói: "Điện hạ, người của chúng ta ở Sở gia không tìm thấy người của Sở Cửu Ca, đêm nay Sở Cửu Ca qua đêm tại Dung vương phủ."

    Hôm nay phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy, Tử Kha cực kỳ bất mãn, Sở Cửu Ca không đến, cho nên hắn muốn đem người bắt qua đây chơi thêm một trận, thế nhưng..

    "Rắc!" Trong cơn giận dữ Tử Kha trực tiếp đem ghế ngồi bóp nát.

    "Cái gì? Đáng chết, nữ nhân đó rõ ràng biết ta nhìn trúng cô ta, cô ta lại dám không biết xấu hổ qua đêm tại chỗ nam nhân khác, đáng ghét!" Tử Kha tức điên rồi.

    "Điện hạ yên tâm, tên bệnh hoạn Dung Vương đó, cho dù cửu tiểu thư ngủ chung một giường với hắn có lẽ cũng không thể được, sợ rằng chưa đại hôn đã chết rồi. Cho nên.."

    "Vậy cũng không được, đó là nữ nhân bổn hoàng tử nhìn trúng!" Tử Kha giận dữ hét.

    Gương mặt đa tình đó của hắn trở nên cực kỳ khủng bố, hắn trực tiếp nhào lên trên người Lâm Huyên.

    "Điện hạ, đừng mà! Đau!" Thế nhưng Tử Kha lại như phát hiện một sự việc, hiệu lực của thuốc hôm nay quá mạnh liệt rồi, hắn.. hắn bây giờ vậy mà lại không được nữa, cho dù muốn phát tiết đến thế.

    Từng việc một không thuận lợi, Tử Kha nói: "Người đâu! Các người đem nữ nhân này lôi xuống, việc phát sinh hôm nay, bổn hoàng tử muốn thưởng thức thêm lần nữa."
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  6. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 85: Đến bắt người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc trước hắn là nhân vật bị vây xem, lần này muốn làm người vây xem, thế nhưng cả người Lâm Huyên ngây ngốc rồi.

    Cô hoàn toàn không ngờ đến một người nam nhân tôn quý dịu dàng đa tình như vậy, sẽ bạc tình và tàn nhẫn đến thế!

    "Điện hạ, ta là nữ nhân của người, người.. người.."

    Tử Kha lạnh giọng nói: "Có thể làm bổn hoàng tử vui vẻ vui vẻ, cũng xem như là giá trị cuối cùng của ngươi rồi, Huyên nhi!"

    "Thả ta ra, thả ta ra!" Lâm Huyên hét.

    Thực lực của Lâm Huyên tại nhóm người trẻ tuổi Xích Linh Quốc quả thật không tồi, thế nhưng căn bản không phải là đối thủ của những hộ vệ bên cạnh Tử Kha hoàng tử.

    "Điện hạ, điện hạ nhất định là Sở Cửu Ca ám toán chúng ta! Chúng ta du hồ cũng chỉ có người nhận được thư mời mới biết, cô ta cố ý không đến, sau đó đối phó chúng ta, cô ta muốn hủy đi ta! Tử Kha hoàng tử tha cho ta đi!" Lâm Huyên hét lớn.

    Cô ta!

    Tử Kha không tin Sở gia có năng lục như vậy, nhưng mà suy luận như vậy cũng có thể suy nghĩ suy nghĩ.

    Tử Kha không có ý định tha cho Lâm huyên, hắn chỉ huy nói: "Đem người cột lại thả xuống dưới."

    "Một người sao có thể làm hài lòng được Huyên nhi, các ngươi cũng cút xuống dưới cho ta!"

    "Vâng, điện hạ!"

    Nghe đến tiếng khóc tuyệt vọng của Lâm Huyên, Tử Kha cười như ma quỷ, "Ha ha ha!"

    Biến thái!

    Lâm Huyên giật bắn người, cô bây giờ hối hận rồi.

    Đang yên đang lành làm Lâm gia đại tiểu thư của cô không tốt sao, không tham, không trêu chọc một nam nhân khủng bố như vậy, có phải cô sẽ không phải đối mặt với sự chết chóc này hay không.

    Sở Cửu Ca, tên biến thái này xem ngươi như con mồi, ta tin kết cục của ngươi nhất định so với ta không tốt hơn là bao.

    Để nhìn thấy kết cục bi thảm của ngươi, ta tuyệt đối không thể chết.

    Một đêm này Tử Kha hoàng tử xem như hài lòng, cho người đem Lâm Huyên toàn thân là vết thương giao về nhà.

    Lâm Huyên yếu ớt tỉnh lại liền nhìn thấy ánh mắt thất vọng của phụ thân, cứ như thể cô là một thứ đồ dơ bẩn gì đó, lòng cô lạnh đi.

    Mai Cơ nói: "Ai da! Phát sinh chuyện như vậy ta cũng bất lực, đại tiểu thư của ta ngươi vẫn ổn chứ?"

    Lâm Huyên mơ mơ hồ hồ nói: "Đều tại Sở Cửu Ca, nếu như hôm đó cô ta đi thì tuyệt đối không phát sinh chuyện như vậy, ta cho dù có chết, cũng phải nhìn thấy cô ta có kết cục bi thảm mới có thể chết."

    Tử Kha phái người đi điều tra người ám toán hắn, nhưng lại chẳng đạt được gì.

    Hắn kêu Xích Hoàng ban lệnh truy nã, truy nã hung thủ ám sát Tử Kha hoàng tử.

    Sau khi Tử Kha hồi phục được chút tinh thần, đem theo người ban đêm xông vào Sở gia.

    Tử Kha nói: "Phòng vệ này thật sự quá yếu đi! Đêm nay, Sở Cửu Ca ngươi sẽ trở thành vật trong tay của ta."

    Có người lạ xông vào, Sở Cửu Ca đang trong trạng thái tu luyện mở mắt ra, đáy mắt lóe qua hàn quang.

    Đến không ít cao thủ, hơn nữa còn có cả ngưng hồn cảnh cửu trọng đỉnh phong, còn có lợi hại hơn nữa, cao thủ luyện hồn cảnh.

    Xích Linh Quốc không có cao thủ cấp bậc như vậy, thân phận của người đến đương nhiên đã rất rõ ràng.

    Xem ra hoàng tử ngựa giống này dự tính tiên lễ hậu binh, trước thân sĩ sau cầm thú, muốn cường thế bắt người rồi.

    Sở Cửu Ca quỷ mị biến mất trong phòng, tìm một nơi bí mật ở góc khuất trong vườn ẩn nấp.

    Ngón tay vừa động, vô số ngân châm như sấm tập kích đến thân hình màu tím đó.

    Người đó là Tử Kha, là người có thực lực yếu nhất trong số đó, cũng là người có nhiều sơ hở nhất, không công kích hắn thì công kích ai.

    "Điện hạ, cẩn thận!" Cao thủ luyện hồn cảnh của đối phương so với tưởng tượng của cô mạnh hơn nhiều, phát hiện đánh lén của Sở Cửu Ca phút chốc chặn lại mấy ngân châm độc đó, kéo theo Tử Kha tránh khỏi.

    "Ai, cút ra đây!" Lão giả đó giận dữ nói.

    "Các ngươi tìm chết!"

    Trong bóng tối, một nam nhân cao to đột nhiên xuất hiện.

    Hơi thở khủng bố đó khiến cho người đã tu luyện đến cảnh giới thứ ba, luyện hồn cảnh cũng kinh hồn tán đảm.

    Nam nhân này cho họ cảm giác nhìn không thấu, "Người vừa đánh lén là ngươi!"

    "Giết!"

    Trên mặt họ lộ ra sát khí, Tử Kha nói: "Giết thì miễn đi, đem người đánh ngất, mục đích của chúng ta chỉ có một. Đó chính là đưa đi nữ nhân của bổn hoàng tử, nếu như giết người khó tránh sau này nữ nhân ta oán hận ta thì sao."

    Nữ nhân của hắn!

    Cửu thúc liếc nhìn tên tự đại Tử Kha, ánh mắt đó như nhìn người chết nhìn bọn họ.

    Hắn rất nhanh đã hung dữ ra tay, muốn kích sát hắn.

    "Bảo hộ điện hạ!"

    "Dám có sát ý với điện hạ, diệt đi ngươi!"

    "Uỳnh!"

    Âm thanh khủng bố bạo phát, Sở Tuyền Nguyệt lạnh giọng nói: "Ai dám xông vào Sở gia ta?"

    Tử Kha đưa đến toàn bộ là cao thủ, vốn tưởng rằng dễ dàng im hơi lặng tiếng đem Sở Cửu Ca đưa đi, không ngờ đến lại bị đối phương phát hiện, náo ra động tĩnh lớn như vậy.

    Sở Tuyền Nguyệt vừa xuất hiện, cao thủ của Sở gia cũng động rồi, tuy rằng thực lực những người này đối với họ không là gì, nhưng mà muốn bắt đi Sở Cửu Ca, đêm nay người Sở gia sẽ không chết không thôi.

    Tử Kha hoàng tử vẫn cần có mặt mũi, nếu như có người nói hắn không có cách nào khiến Sở Cửu Ca thích hắn, còn phải dùng đến biện pháp mạnh là giành giật, thật sự là quá mất mặt rồi.

    "Rút lui!"

    Tử Kha hoàng tử chỉ còn cách lực chọn rút lui, để dự tính khác.

    Lúc này một thân hình lửa đỏ vụt qua, ngọn lửa đen trực tiếp đem hắn đốt cháy.

    "Điện hạ!"

    Một ngân châm phá hư không, trực tiếp đâm vào huyệt đạo bên dưới bụng hắn, Tử Kha chỉ cảm thấy cơn đau thấu tim truyền đến.

    "Aaaaa!" Một trận thảm kêu truyền ra.

    "Điện hạ, người thế nào rồi?"

    "Điện hạ!"

    Nhóm người này tự tin tràn đầy xông vào Sở gia, tưởng rằng nhất định có thể thành công trờ về, khiến cho Tử Kha hoàng tử hài lòng, kết quả xấu hổ bỏ chạy.

    Trời rất tối, tuy rằng nhìn không rõ, nhưng Sở Tuyền Nguyệt cũng biết người đó là ai.

    "Một hoàng tử của đại quốc lại có đức hạnh như vậy, lại muốn cường thế bắt đi Ca nhi của ta."

    Lửa giận trong lòng Sở Tuyền Nguyệt ngút trời, quả thật hiếp người quá đáng.

    Sở Cửu Ca nói: "Sở gia ta có thích khách đột nhập, mẫu thân nhanh cho người đi truy sát thích khách, nhất định phải bắt được bọn họ."

    "Ừm!" Sở Tuyền Nguyệt cũng phản ứng kịp.

    Bọn họ tuy rằng tự bảo vệ mình, nhưng mà bị thương là hoàng tử của Tử Linh Quốc, cho dù bọn họ không quang minh lỗi lạc, nếu như đến gây sự lại rất phiền phức.

    Nếu như gáng lên thân phận thích khách, đại biểu Sở gia họ căn bản không biết bọn họ là người của Tử Kha hoàng tử, thương thì thương rồi, không biết không có tội không phải sao?

    Phải biết hoàng tử Tử Kha cũng không muốn để người biết bọn họ nửa đêm canh ba xông vào Sở gia bắt người, kết quả bị xem thành thích khách đánh ra ngoài.

    Lần trước mời Ca nhi du hồ, lần này đêm đến xông vào, cũng không biết Tử Kha hoàng tử muốn làm gì.

    Sở Tuyền Nguyệt rất lo lắng cho Sở Cửu Ca, cô nói: "Đệ cửu đại nhân, từ hôm nay trở đi, ngươi một bước không rời bảo hộ Ca nhi. Không cần đi theo bên cạnh ta nữa."

    Sở Cửu Ca nói: "Mẫu thân không cần lo lắng cho con, sau này Tử Kha hoàng tử cho dù muốn làm gì cũng làm không được nữa, một châm vừa rồi của con đã khiến cho hắn trở thành thái giám rồi, trong thời gian ngắn đừng mong hồi phục. Cho nên vẫn là để Cửu thúc lưu lại bên cạnh người bảo vệ người vậy!"

    Sở Tuyền Nguyệt ngây ra, không nghĩ đến nữ nhi mình lại ra một chiêu như thế.

    "Cho dù hắn không thể hành sự, khó tránh điên cuồng nghĩ biện pháp khác đối phó Ca nhi, ta không yên tâm!"
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  7. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 86: Bão tố đang đến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Dung Uyên đã an bài người xong rồi, con vẫn còn có Hắc Viêm. Cứ để Cửu thúc ở bên cạnh người đi! Con cũng không yên tâm mẫu thân người, lúc trước ánh mắt Tử Kha nhìn mẫu thân cũng quái quái đó."

    Sở Tuyền Nguyệt nói không lại Sở Cửu Ca, Cửu thúc cũng nghe lời Sở Cửu Ca nhất, cho dù hắn cũng lo lắng cho Cửu Ca, nhưng phải phục tùng mệnh lệnh bảo hộ thật tốt Sở Tuyền Nguyệt.

    Sau khi đuổi chạy sắc lang Tử Kha, một yêu nghiệt lẻn vào phòng của cô.

    Sở Cửu Ca lấy ra một cây ngân châm nói: "Biết người trước đó xông vào chỗ ta có kết cục gì hay không? Không thể hành sự thành thái giám rồi, Dung Vương điện hạ là muốn thử thử sao?"

    Dung Uyên nhìn Sở Cửu Ca nói: "Không muốn! Thủ đoạn này đối phó dã nam nhân ta đưa hai tay tán thành, nhưng mà ta là của Cửu nhi nhà ta, ta nghĩ Cửu nhi cũng không nỡ đối với vị hôn phu của mình như vậy!"

    Dung Uyên ngồi xuống bên cạnh Sở Cửu Ca, "Cửu nhi ở đây không an toàn, hay là đến Dung vương phủ với ta đi!"

    Đôi mắt như tử thủy tinh đó lóe qua hàn quang, cách làm trước đó của hắn vẫn là quá nhân từ rồi, phế vật đó lại dám đánh chủ ý của Cửu nhi.

    Sở Cửu Ca nói: "Ta có thể đi, nhưng mà mẫu thân, Cửu thúc và gia gia bọn họ vẫn còn ở Sở gia, một mực tránh né tên đó cũng không phải là biện pháp. Cho nên Sở gia ta đành chủ động đề phòng một chút vậy."

    Đêm nay Sở Cửu Ca không có nghỉ ngơi, mà bận luyện chế độc dược.

    Cô cần phải bố trí chút độc trong viện của cô và mẫu thân, Tử Kha nếu vẫn dám ban đêm tập kích thì chắc chắn không có kết quả tốt.

    Tử Kha thoát được, nhưng toàn thân đau đến đổ mồ hôi lạnh.

    Luyện dược sư lấy ra ngâm châm nói với Tử Kha: "Chỉ là một chút độc mà thôi, điện hạ ăn giải độc đan rất nhanh là không có gì nữa."

    Độc châm bị lấy ra là hắn không có chuyện gì rồi, tâm tình không tốt hắn đi tìm mấy mỹ thiếp bầu bạn, thế nhưng bi kịch phát sinh rồi..

    Hắn.. hắn không được nữa!

    Năng lực nam nhân của hắn vẫn luôn khiến hắn tự hào, nay lại không được nữa rồi!

    "Luyện dược sư đâu! Luyện dược sư đâu! Lăn về đây cho ta, đây mà gọi là không việc gì sao?" Hắn giận dữ hét.

    Luyện dược sư đó lại lần nữa giúp hắn kiểm tra toàn thân, hốt hoảng quỳ xuống nói: "Điện hạ tha mạng! Vừa nãy phía trên độc châm kia vẫn còn một loại độc, nhưng mà lão phu hoàn toàn không nhận biết được loại độc này. Loại độc này không chí mạng, nhưng lại khiến cho điện hạ mất đi năng lực của nam nhân."

    Mất đi năng lực của nam nhân, vậy thì còn vui vẻ gì để nói.

    Tử Kha cảm thấy không bằng chết đi còn hơn, hắn nói: "Phế vật! Cút ra ngoài cho ta!"

    "Người ám toán bổn cung đó rốt cuộc là ai, đáng chết!"

    "Điện hạ, người đừng tức giận! Chỉ là chút độc nhỏ mà thôi, Tử Linh Quốc nhiều luyện dược sư như vậy, nhất định có thể có cách trị khỏi cho điện hạ."

    "Cút cút cút! Toàn bộ cút cho ta!" Hễ nghĩ đến việc bản thân không được, nhìn đến những mỹ nhân này liền phiền lòng.

    Hắn không hề được những mỹ nhân này an ủi, cho nên phẫn nộ đem toàn bộ bọn họ đều đuổi đi.

    "Sở Cửu Ca, Sở gia, bổn cung biến thành như vậy toàn bộ là do các ngươi ban cho, rất tốt, quả là rượu mời không uống uống rượu phạt." Tử Kha mặt âm trầm nói.

    Tử Kha đương nhiên không để cho việc này truyền ra ngoài, mà là đi đến Lâm gia.

    Một nữ nhi bị hủy, tâm tình của Lâm gia chủ không tốt, nhưng mà Tử Kha hoàng tử giá đáo, hắn không thể không giả nhân giả nghĩa nghênh tiếp.

    Tử Kha hoàng tử nói: "Ta trẻ tuổi nên không hiểu chuyện, tổn thương lòng của Huyên nhi ta rất xin lỗi, ta phát hiện ta vẫn rất thích Huyên nhi, việc đó là do ta bướng bỉnh, sau này ta sẽ bù đắp cho nàng."

    Trên mặt Lâm Huyên lóe qua vẻ vui mừng, tiếp theo Tử Kha nói: "Đề bù đắp cho Huyên nhi, ta cũng nguyện ý dâng lên thành ý của mình. Đem Sở gia hủy đi thì thế nào?"

    Một trong tứ đại gia tộc Xích Linh Quốc Sở gia, một trong những chỗ dựa của Sở Cửu Ca, nếu như không còn sự bảo hộ của gia tộc, Sở Cửu Ca cho dù là đệ nhất thiên tài của Xích Linh Quốc cũng chỉ là một con sâu đáng thương không có nơi nương tựa mà thôi, đến lúc đó còn sợ cô không nhào vào lòng hắn hay sao.

    Tử Kha phát hiện phương pháp ban đầu của hắn là sai, trước tiên phải có được cái nhỏ mới có cái lớn, nay cảm thấy trước giải quyết xong Sở gia sẽ càng nhanh hơn.

    Lâm gia chủ kích động nói: "Thật sao?"

    Tần gia suy tàn, Sở gia lấy được không ít chỗ tốt, nay đã là gia tộc đứng đầu trong tứ tộc rồi.

    Nếu như Tử Kha hoàng tử có thể hủy đi Sở gia, bọn họ có thể ít đi một đối thủ cạnh tranh, cho nên..

    "Điều đó là đương nhiên, Lâm gia và Sở gia có hợp tác, cho nên không biết Lâm gia chủ có biện pháp nào để cho ta tham khảo hay không?"

    Lâm gia chủ nói: "Muốn hủy đi Sở gia kỳ thực rất dễ dàng, chỉ cần giải quyết Sở Tuyền Nguyệt là được. Nhưng mà thực lực Sở Tuyền Nguyệt rất cao, tên sát thần mặt quỷ bên cạnh cô cũng không dễ đối phó, chúng ta không có bao nhiêu cơ hội."

    "Sở Tuyền Nguyệt vừa có chuyện, lão gia tử đang bế quan, Sở gia một ngày không có chủ, bốn tên phế vật đó của Sở gia nhất định đánh nhau, đến lúc đó Sở gia nhất định sẽ hỗn loạn.."

    Lâm gia sớm đã muốn đối phó với Sở gia rồi, nhưng lại không có đồng bọn tốt.

    Nay Tử Kha nguyện ý giúp đỡ, hắn đương nhiên đem kế hoạch của hắn nói ra rồi.

    Tử Kha gật đầu nói: "Ngươi phụ trách dụ Sở Tuyền Nguyệt ra, ta sẽ phái người giết đi tên sát thần mặt quỷ đó, bắt đi Sở Tuyền Nguyệt. Đến lúc đó ngươi tạo sự hỗn loạn ở Sở gia, ép Sở Cửu Ca không còn đường lui, quỳ mà cầu xin ta."

    "Ha ha ha! Thế nào, Lâm gia chủ." Tử Kha cười lên nói.

    "Ta trước cảm tạ Tử Kha hoàng tử." Lâm gia chủ vui mừng như điên, đây quả là cái bánh rớt từ trên trời xuống!

    Lâm Huyên cũng rất kích động, Sở Cửu Ca muốn xong đời rồi, cô đang đợi Sở Cửu Ca đi về cõi chết!

    "Huyên nhi, chúng ta đi thôi!" Tử Kha thương tiếc nhìn Lâm Huyên, sau đó ôm người rời khỏi.

    Vốn tưởng sau lần hợp tác này, cô sẽ có được sự sủng ái của Tử Kha hoàng tử.

    Thế nhưng nghênh đón cô là sự tra tấn dã man của tên biến thái này, cô còn phát hiện tên biến thái này không được nữa rồi.

    Hắn không được, nhưng lại kêu hết tất cả cơ thiếp đến, để bọn họ nhìn cô bị ức hiếp như thế nào.

    "Điện hạ, muội muội này trông tuổi tác không lớn, nhưng thân hình này thật sự không tồi đó! Nếu như là bọn thiếp, e là sớm đã hỏng rồi."

    Tử Kha bóp chặt cằm của Lâm Huyên nói: "Ta cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, lúc trước không nên trong cơn tức giận để những nam nhân khác chơi cô. Nếu không đợi sau này ta hồi phục rồi, cũng có thể hưởng thụ một chút, nhưng mà không được rồi!"

    Hắn tuyệt đối không dùng nữ nhân mà người khác đã dùng qua, mặt Lâm Huyên trắng bệch.

    Nhưng mà nghĩ đến rất nhanh có thể thấy được cái chết của Sở Cửu ca giáng xuống, thì dù có ở trong địa ngục cũng phải kiên trì đến cùng.

    Tất cả những gì cô phải chịu, cô nhất định khiến cho Sở Cửu Ca nếm trải ngàn lần vạn lần mới được.

    Ca cược của tứ đại gia tộc, núi khoáng của Lâm gia mà Sở gia đạt được xuất hiện chút vấn đề, Sở Tuyền Nguyệt cần phải đích thân đi kiểm tra.

    Núi khoáng cách Sở gia có chút xa, Sở Cửu Ca có chút không yên tâm, bảo Cửu thúc nhất định phải bảo vệ tốt cho mẫu thân, sau đó nhét cho bọn họ một chút đan dược và độc.

    Tử Kha nhất định nuốt không trôi cục tức này, nhưng mấy ngày nay vẫn luôn yên bình, khiến cho Sở Cửu Ca có cảm giác bão tố sắp ập đến.

    Cửu thúc nói: "Tiểu Cửu yên tâm! Ta cho dù có chết cũng sẽ bảo vệ tốt cho phu nhân."

    Đường đến núi khoáng rất yên tĩnh, Sở Tuyền Nguyệt xử lý xong vấn đề bên đó, để nữ nhi không lo lắng rất nhanh liền trờ về.

    Mà trên đường về, sát khí ngút trời.

    "Viu viu viu!" Vô số ám khí có tẩm độc tập kích đến, Cửu thúc kéo tay Sở Tuyền Nguyệt tránh khỏi công kích của một số ám khí.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  8. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 87: Mẫu thân nguy hiểm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cẩn thận!" Cửu thúc kinh ngạc nói.

    "Soạt soạt soạt!" Vô số bóng đen xuất hiện.

    Đối phương hạ lệnh nói: "Sở gia chủ lưu lại, những người khác một người không giữ, toàn bộ giết đi."

    Sở Tuyền Nguyệt băng lạnh nói: "Muốn bắt ta, nằm mơ!"

    Cô rút ra trường kiếm nghênh địch, đánh với những tên này.

    Cửu thúc lúc này cũng nhào lên bọn chúng, mỗi một chiêu đều là sát chiêu, muốn mạng của những người này.

    Những hộ vệ khác của Sở gia, đối diện với công kích của những cường giả này khó lòng chống trả.

    Đạn tín hiệu thả ra, nhưng họ rất rõ cho dù tất cả cao thủ của Sở gia ra tay, đều rất khó là đối thủ của bọn họ.

    Bọn họ ở đây có cao thủ luyện hồn cảnh, một mình Cửu thúc ngăn hết tất cả cao thủ luyện hồn cảnh, nói: "Ta ngăn cản bọn họ, các ngươi lập tức đưa gia chủ rời khỏi! Nhanh!"

    "Đệ cửu đại nhân!" Sở Tuyền Nguyệt ngây ra, Ca nhi nói hắn thân mang trọng thương, một lúc đối phó nhiều cường giả như vậy, hắn..

    "Đi!"

    "Gia chủ, chúng ta mau đi! Người ngàn vạn không thể có chuyện, cửu tiểu thư đang đợi người trở về đó."

    "Uỳnh uỳnh uỳnh!"

    Tình huống nguy cấp như vậy, Sở Tuyền Nguyệt không có sự lựa chọn khác, cô nhìn Cửu thúc nói: "Ngươi cẩn thận!"

    Thật ra ngay khi Sở Tuyền Nguyệt quay lưng đi, Cửu thúc liền cảm thấy các loại linh lực trong cơ thể đang chạy tán loạn.

    Đầu cũng rất đau, hắn lấy ra đan dược Sở Cửu Ca cho hắn nuốt vào, bằng sức một mình chặn hết công kích của những người này.

    "Uỳnh uỳnh uỳnh!"

    "Phế vật, lại để cho người chạy mất! Một người cũng đối phó không xong, đuổi theo!" Cường giả luyện hồn cảnh đứng đầu giận dữ nói.

    Bọn họ điên cuồng công kích, Cửu thúc cảm thấy thân thể của mình thật sự quá vướng víu đi.

    "Phụt!" Hắn trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, linh lực trong thân thể càng thêm hỗn loạn.

    "Giữ hắn lại, hắn sắp không xong rồi, chúng ta đi bắt Sở Tuyền Nguyệt." Đây mới là nhiệm vụ quan trọng nhất của lần hành động này.

    "Uỳnh!" Vô số thân hình bay về hướng Sở Tuyền Nguyệt đang bỏ chạy, những người còn lại ở lại giữ chân Cửu thúc.

    Lực lượng bây giờ, quá yếu đi, quá yếu!

    Hắn lo lắng cho an nguy của Sở Tuyền Nguyệt, không màng đến sự hỗn loạn của thân thể gây nên thương thế thống khổ thế nào cho mình, triệt để bạo phát ra, nhất thời kích sát những người vây quanh hắn.

    "Uỳnh uỳnh uỳnh!"

    "Quá mạnh!"

    Cửu thúc một phát quét sạch những người xung quanh, vô luận là tu linh giả ngưng hồn cảnh hay luyện hồn cảnh, đều bị giết chết ngay khi cỗ lực lượng này bạo phát.

    Mỗi một người bọn họ trước khi chết đều trợn tròn mắt, khó tin người này lại mạnh đến vậy, cường giả mạnh nhất của Tử Linh Quốc cũng không thể mạnh như vậy đó!

    Cửu thúc muốn đuổi theo, "Phụt!" một ngụm máu tươi phun ra, hắn cảm thấy không cách nào khống chế thân thể của bản thân, hai mắt tối đen trực tiếp ngã ra đất.

    "Rầm!"

    "Phu nhân!"

    "Tiểu Cửu!"

    Truy binh khí thế hung dữ, Sở Tuyền Nguyệt bị những người này đuổi kịp rồi.

    Người đến khách khí nói: "Sở gia chủ, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi một chuyến! Chúng tôi không muốn thương đến người."

    Sở Tuyền Nguyệt lạnh giọng nói: "Không thể nào!"

    "Là đạn tín hiệu của Sở gia ta, gia chủ.. gia chủ gặp chuyện rồi!" Sở gia bên này nhìn thấy tín hiệu cầu cứu cũng hỗn loạn cả lên.

    Sắc mặt Sở Cửu Ca đại biến, "Mẫu thân có chuyện rồi!"

    Những cao thủ còn sót lại toàn bộ bị Sở Cửu Ca triệu tập, vội chạy đến nơi phát ra tín hiệu cầu cứu.

    Sở gia chủ có nguy hiểm, Mặc Thất sợ rằng Sở Cửu Ca cũng có nguy hiểm, triệu tập ám vệ cùng hộ tống Sở Cửu Ca qua đó.

    Quản đối phương là ai, bọn họ đều đừng nghĩ động đến một sợi lông của Vương phi.

    Khi Sở Cửu Ca đưa người rời khỏi, liền có người đem nhất cử nhất động của Sở Cửu Ca truyền ra ngoài.

    Trên đường Sở Cửu Ca gặp phải một nhóm người vây công, những người này khí thế dữ dội.

    Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Cút cho ta, ta không hứng thú ở đây lãng phí thời gian với các ngươi."

    Dẫn đầu là một nữ tử đã dịch dung, cô lạnh giọng nói: "Sở Cửu Ca, ngươi đừng nghĩ đến việc đi cứu mẫu thân ngươi nữa, ngươi cũng tự thân khó bảo, bắt cô ta lại cho ta!"

    Đối phương chuẩn bị rất đầy đủ, trực tiếp vậy công, thế nhưng bọn họ phát hiện Sở Cửu Ca không dễ đối phó như họ tưởng.

    "Là ám vệ của Dung vương phủ, không ngờ đến Dung Vương lại phái nhiều ám vệ bảo vệ Sở Cửu Ca như vậy. Đáng chết!"

    Ám vệ của Dung vương phủ mỗi một người thực lực không tầm thường, bọn họ muốn bắt Sở Cửu Ca không dễ.

    Sở Cửu Ca nói: "Mặc Thất, ngươi mau đưa một chút người đi cứu mẫu thân, chỗ này ta tự xử lý."

    Cửu thúc ở bên cạnh mẫu thân, nếu không gặp phải cường giả luyện hồn cảnh tuyệt đối sẽ không phát đạn tín hiệu, mẫu thân bên đó rất nguy hiểm.

    Cô cũng muốn ngay lập tức xông đến đó, nhưng mục tiêu của những người này là cô, cô không có dễ thoát thân như vậy.

    Mặc Thất lưỡng lự nói: "Nhưng mà, ta là phụng mệnh Vương gia bảo vệ Vương phi."

    "Vậy ngươi ở lại, những người khác ngay lập tức đuổi qua đó cho ta! Đừng phí nhiều lời với ta, đây là mệnh lệnh!"

    Sở Cửu Ca cũng gấp rồi, bây giờ nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút, bởi vì cô căn bản không biết mẫu thân bên đó đối mặt với nguy hiểm gì.

    "Vâng!"

    Mặc Thất chỉ còn cách để những ám vệ khác rời khỏi, hắn tự mình cẩn thận bảo vệ Sở Cửu Ca.

    Nữ nhân đó cười lên nói: "Ha ha ha! Sở Cửu Ca, ngươi lại để ám vệ của Dung Vương đi cứu lão nữ nhân bên đó, ngươi nghĩ bọn họ đi rồi thì có thể đối phó nổi sao? Ta nói cho ngươi biết, mơ mộng hão huyền."

    Cô ta và nữ tử mặc y phục màu đào bên cạnh nhảy về phía Sở Cửu Ca, hai ngươi tuy đã dịch dung rồi, nhưng Sở Cửu Ca từng giao thủ với hai người họ, cô đương nhiên biết bọn họ là ai.

    "Ta nghĩ ai lại ác độc như vậy muốn đối phó ta, thì ra là hai thủ hạ bại tướng các ngươi! Mai Cơ, Lâm đại tiểu thư, đơn đả độc đấu hai người không phải là đối thủ của ta, các ngươi liên thủ cũng không phải là đối thủ của ta đâu!"

    Thân hình Sở Cửu Ca như sấm chớp né tránh công kích của hai người họ, tiếp đến liên tiếp phản kích, hai người trái phải vây công lại không thể nắm bắt được thân hình của Sở Cửu Ca.

    "Uỳnh!" Mà Sở Cửu Ca từng lần một trực tiếp đánh trúng sơ hở của họ.

    Lâm Huyên cực kì bực bội, thân pháp Sở Cửu Ca này tu luyện quá lợi hại đi, đáng chết!

    "Binh binh binh!"

    Hai người này không cách nào đối phó Sở Cửu Ca, lúc này một lão giả xông ra nói: "Đại tiểu thư, lão già này đến giúp người!"

    "Phụt!" Lão giả chết tiệt này muốn công kích Sở Cửu Ca, kết quả bị một ngọn lửa đen bao trùm.

    Một tiểu hồ ly màu lửa đỏ đột nhiên xuất hiện, nó giận dữ hét: "Muốn bắt chủ nhân ta, vậy cũng phải xem xem bổn đại gia có đáp ứng hay không? Một người đến cấp bậc ngưng hồn cảnh đỉnh phong còn chưa đến, giết ngươi rất dễ."

    Sắc mặt Lâm Huyên và Mai Cơ càng lúc càng lạnh, Sở Cửu Ca vừa huơ tay, độc châm biến thành vô số tàn ảnh hướng bọn họ bay qua.

    Thực lực Lâm Huyên không đạt được ngưng hồn cảnh như Mai Cơ, căn bản không cách nào tránh khỏi từng đạo công kích của độc châm đó.

    "Aaaaa!" Độc châm đâm vào trong thân thể cô, cô cảm thấy một cỗ đau nhói truyền khắp tứ chi bách hài.

    "Sở Cửu Ca, đáng chết! Ngươi bỉ ổi, lại dám hạ độc ta. Đưa ta giải dược, giải dược.." Lâm Huyên đau không bằng chết, như một con chó điên nhìn Sở Cửu Ca hét lên.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  9. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 88: Nam nhân cường đại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt Sở Cửu Ca lạnh đi, nhìn Mai Cơ nói: "Lúc trước lưu lại trên mặt ngươi mấy vết thương vẫn chưa đủ để ngươi ghi nhớ, hôm nay ngươi lại dám hùa với Lâm Huyên liên thủ tính kế ta, ta nghĩ ngươi là chán sống rồi."

    Mai Cơ giận dữ nói: "Là ngươi hủy đi mặt của ta, là ngươi hại ta, ngươi bây giờ còn dám nhắc đến, ta tuyệt đối không tha cho ngươi. Ta sẽ khiến cho ngươi trở thành đồ chơi của điện hạ, sau đó lại bị người chán ghét, bỏ rơi, rơi vào trong địa ngục, cả đời đều không thể thoát thân!"

    "Ngươi nghĩ ngươi có thể làm được sao?" Sở Cửu Ca lạnh nhạt liếc nhìn người nữ nhân điên cuồng này.

    "Sở Cửu Ca, ngươi đừng đắc ý quá, ta nhất định có thể đánh bại ngươi." Cô cắn răng nói.

    Một bên khác, Sở Tuyền Nguyệt vẫn bị người bám chặt, bị thương thì cô nuốt đan dược Sở Cửu Ca cho cô, hiệu quả cực kì tốt, có thể giúp cô kiên trì chiến đấu tiếp.

    Cô đã có thể đoán được những người này là người của Tử Kha hoàng tử, một khi cô rơi vào trong tay Tử Kha hoàng tử, không biết tên nam nhân âm hiểm đó sẽ lấy cô uy hiếp Ca nhi thế nào.

    Vô luận thế nào, cô cũng không thể dễ dàng nhận thua.

    Sở Tuyền Nguyệt cắn răng kiên trì, đã rất lâu không tiến cấp, cô vậy mà lại trong lúc này cảm thấy là thời điểm để tiếp cấp rồi, ngưng hồn cảnh cửu trọng đỉnh phong.

    Thời khắc vừa thăng cấp, Sở Tuyền Nguyệt quyết đoán một kiếm đâm qua đó, đem một người ngưng thể cảnh cửu trọng đỉnh phong đâm chết.

    "Ngươi.. ngươi lại dám giết ta!"

    Người đó không thể tin vào chính mình, cô không ngờ đến người nữ nhân này ngay thời điểm này lại tiến cấp, mà còn là thuận lợi thăng cấp nữa chứ.

    Sau khi thăng cấp, chiến ý của Sở Tuyền Nguyệt càng ngày càng mạnh, cô liên tiếp giết chết mấy cao thủ thực lực ngưng hồn cảnh thấp hơn cô.

    "Giết!"

    Thế nhưng Sở Tuyền Nguyệt không có một mực thuận lợi, mấy đạo hơi thở của cao thủ luyện hồn cảnh xuất hiện.

    Bọn họ âm trầm nói: "Đám phế vật này, một nữ nhân cũng bắt không nổi, để cho điện hạ đợi lâu như vậy."

    Cho dù đã đạt đến ngưng hồn cảnh cửu trọng đỉnh phong, Sở Tuyền Nguyệt cách thực lực cao thủ luyện hồn cảnh rất xa, mà đối phương lại không chỉ có một người.

    "Bang!" Bọn họ vừa ra tay, đánh về phía Sở Tuyền Nguyệt.

    Thân hình của Sở Tuyền Nguyệt như diều đứt dây bay ra ngoài, một người trực tiếp đỡ được Sở Tuyền Nguyệt.

    "Lão đại quả nhiên khống chế lực đạo tốt nhất, đây dù sao là ngươi điện hạ muốn, đánh trọng thương hoặc là hủy dung rồi thì không tốt lắm. Đã xong, chúng ta đi!"

    Bọn họ đem theo Sở Tuyền Nguyệt biến mất tại chỗ, đợi ám vệ của Dung vương phủ chạy đến chỉ nhìn thấy thi thể đầy đất.

    Trên mặt bọn họ lộ ra vẻ ngưng trọng, "Sở gia chủ không có ở đây, đi về phía trước tìm xem!"

    Ngày đó tại lôi đài tỷ thí, Sở Cửu Ca dùng đều là thủ đoạn quang minh chính đại, bây giờ Sở Cửu Ca độc à! Ám chiêu toàn bồ đều dùng hết, Mai Cơ càng không cách nào chống trả nổi.

    Tốc độ của cô rất nhanh, Mai Cơ muốn nắm được một chân cô cũng khó.

    Cho dù thực lực của thiếu nữ trước mắt có đáng sợ, trên mặt Mai Cơ vẫn mang theo nụ cười vặn vẹo, ngay lúc đó, Sở Cửu Ca cảm thấy nguy hiểm.

    Trong đội ngũ Sở gia họ có người nhảy ra, động thủ với cô: "Phá Nguyệt Quyền!"

    "Cửu tiểu thư!"

    "Vương phi!"

    Những người khác sắc mặt đại biến, bọn họ không ngờ đến bên trong Sở gia lại có phản đồ.

    Dù cho Sở Cửu Ca có thể sử dụng bất tử sinh mệnh chi đồng biết được quỹ tích công kích của họ, nhưng đối phương ra tay quá nhanh, cô bây giờ chỉ có thể tránh khỏi điểm yếu hại!

    Sở Cửu Ca vận chuyển thân pháp đến cực điểm, phút chốc "Rắc!" một tiếng truyền ra, bị thương không phải Sở Cửu Ca, mà là phản đồ đánh lén Sở Cửu Ca.

    "Binh binh!" Máu tươi bay ra, hai tay của nữ nhân bay ra ngoài.

    Người đến là một nam nhân bạch y, mặt nạ bạch ngọc che đi dung mạo của hắn, nhưng hơi thở khủng bố đó khiến người kinh hồn bạt vía.

    Đây là một nam nhân có thực lực cực kỳ khủng bố!

    "Chạy!" Đây là suy nghĩ duy nhất lúc này của Mai Cơ, uy áp khủng bố đó khiến cho người không cách nào hít thở.

    Từng đạo đạo lực lượng khủng bố xuất hiện, trên chân của những người bỏ chạy xuất hiện một lỗ máu to như nắm đấm.

    Linh lực toàn thân tiêu tan không còn chút gì, ngã trên mặt đất, máu tươi dính đầy người họ.

    Quá đáng sợ đi!

    Đám chó cản đường này phút chốc được giải quyết, Sở Cửu Ca kéo theo người đó nói: "Ta muốn đi tìm mẫu thân!"

    "Được!"

    Dung Uyên ôm Sở Cửu Ca bay đi, Sở Cửu Ca nói: "Những người này, toàn bộ đều ném vào địa lao Sở gia cho ta, không có mệnh lệnh của ta ai cũng không được quyền thả bọn họ. Ai cũng không được phép lại gần địa lao, Mặc Thất, giao cho ngươi rồi."

    Rất nhanh bọn họ hóa thành một bóng trắng trong không trung, đi đến gần nơi phát ra đạn tín hiệu.

    Nơi đây có rất nhiều thi thể, có địch cũng có hộ vệ của Sở gia.

    Mấy bóng người lướt qua, đó là ám vệ của Dung vương phủ, bọn họ khiêng một người rời khỏi.

    "Vương phi xin thứ tội, chúng tôi không hề tìm thấy Sở gia chủ, chỉ tìm thấy Cửu đại nhân, Cửu đại nhân người.."

    "Cửu thúc!"

    Sở Cửu Ca chạy qua, cô phát hiện thân thể Cửu thức dị thường nguy hiểm.

    Đây là người cường thế sử dụng lực lượng, nay tổn hại thế này phi thường nghiêm trọng, hơn nữa còn khiến Cửu thúc nguy hiểm đến tính mạng.

    Sở Cửu Ca chỉ có thể đâm vào thân thể người mấy ngân châm để cấp cứu, sau đó đút cho vài viên đan dược.

    Sở Cửu Ca nói với bọn họ: "Đem Cửu thúc đưa về Sở gia, chăm sóc cho tốt! Đi!"

    Rất nhanh Sở Cửu Ca hạ lệnh tìm kiếm Sở Tuyền Nguyệt, cô thậm chí đích thân đem người đi đến hành cung, Tử Kha hoàng tử đích thân nghênh đón Sở cửu tiểu thư.

    "Sở cửu tiểu thư, bổn cung thật là quá nhớ nàng đi! Không nghĩ đến nàng liền đến gặp ta, có phải thay đổi chủ ý rồi hay không, đáp ứng làm trắc phi của ta?" Khóe miệng Tử Kha hoàng tử lộ ra nụ cười.

    Sở Cửu Ca nói: "Đừng phí lời với ta, mẫu thân ta đâu?"

    "Sở gia chủ bị làm sao? Bổn hoàng tử trước đó vẫn luôn ở trong cung bồi Xích Hoàng, không biết đã xảy ra chuyện gì?" Tử Kha hoàng tử vô tội nói.

    "Đi vào, soát!" Sở Cửu Ca lạnh giọng nói.

    "Sở Cửu Ca, ngươi thật to gan, đây là hành cung của Xích Hoàng, là nơi ở hiện nay của Tử Kha hoàng tử Tử Linh Quốc, ngươi xông vào, đây là muốn tạo phản sao?" Trờ về cùng với Tử Kha hoàng tử, thái tử khiển trách nói.

    Tùy tùng bên cạnh Tử Kha hoàng tử đối với nữ nhân mạo phạm hoàng tử điện hạ này của bọn họ cũng rất tức giận, kết quả Tử Kha hoàng tử lại nói: "Sở cửu tiểu thư nếu như nhất định muốn làm như vậy, vậy thì cứ làm theo nàng vậy, ai biểu ta vẫn luôn không có cách nào với nữ nhân mình thích."

    Tử Kha phi thường phóng khoáng để cho người của Sở Cửu Ca đi vào, Sở Cửu Ca sử dụng lực lượng của bất tử sinh mệnh chi đồng đem cả hành cung đều lật tung cả lên, kết quả.. kết quả cái gì cũng không tìm thấy.

    Tử Kha hoàng tử nói: "Sở cửu tiểu thư có phải đối với ta có hiểu lầm gì? Ta là sùng bái Sở gia chủ, nhưng nữ tử duy nhất ta thích chỉ có cửu tiểu thư mà thôi."

    Ánh mắt Sở Cửu Ca băng lạnh liếc nhìn Tử Kha, chẳng lẽ thật sự không phải hắn.

    Cả Xích Linh Quốc có bản lĩnh khiến cho Cửu thúc trọng thương, bắt đi mẫu thân ngoại trừ hắn có lẽ chỉ còn Xích Hoàng rồi.

    Tử Kha hoàng tử lại nói: "Sở cửu tiểu thư, ta ở Túy Vân lâu của Xích đô có đặt một bàn tiệc đặc biệt, không biết Sở cửu tiểu thư có thể nể mặt ăn tối với ta hay không?"
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  10. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 89: Tử Hoàng nhìn trúng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Không hứng thú, ngươi vẫn là một mình đi đi! Ta xin cáo từ trước."

    Sở Cửu Ca nghênh ngang rời khỏi, thái tử nói: "Tử Kha hoàng tử, Sở Cửu Ca này thật không biết điều."

    Tử Kha nói: "Không sao, tiểu hồ ly ngạo mạn này cũng có ngày bị giáo huấn ngoan mà thôi, đợi đến khi Sở gia cô lập không người giúp đỡ, sẽ nghĩ đến cái tốt của bổn cung thôi."

    Sở Cửu Ca trở về Sở gia, rất nhanh tin tức Sở gia chủ Sở Tuyền Nguyệt mất tích, không biết tung tích, sống chết không rõ lan truyền đi rất nhanh.

    Cô tiếp nhận Sở gia, không dễ gì mới giúp cho Sở gia ổn định trở lại, nay cả nội bộ Sở gia lại bắt đầu không an phận nữa, các loại minh tranh ám đấu lại bắt đầu rồi.

    Sở Cửu Ca bây giờ một chút cũng không muốn quản hành động tranh quyền đoạt vị của mấy thúc thúc bá bá, ám vệ của Dung Vương phủ cũng đi tìm Sở Tuyền Nguyệt rồi, nhưng lại không tìm được gì, mẫu thân rốt cuộc đi đâu rồi?

    "Canh chừng chặt Tử Kha!"

    Sở Cửu Ca bảo bản thân phải bình tĩnh, trước mắt phải ổn định lại tình trạng của Cửu thúc đã, có lẽ sẽ biết mấy người bắt đi mẫu thân là người gì?

    Sở Cửu Ca phái người thu thập đại bộ phận các loại linh dược, thậm chí dùng số tiền lớn cho người đi hội đấu giá Cửu thiên mua linh dược, cứ như linh dược không cần tiền để mua vậy, khiến cho mấy thúc thúc bá bá của cô ý kiến rất lớn.

    "Để cứu một hạ nhân xấu xí, Cửu Ca con lại tốn nhiều tiền như vậy, quá lãng phí đi."

    Sở Cửu Ca căn bản không muốn để ý bọn họ, bây giờ tâm tình cô không tốt, rất cáu gắt!

    Cô lạnh giọng nói: "Cũng không có dùng tiền của mấy người, lập tức cút cho ta!"

    "Sở Cửu Ca, ngươi đúng là càng ngày càng không có quy tắc rồi đó, mẫu thân ngươi không có ở đây, người làm lục thúc ta đây cần dạy dỗ dạy dỗ lại ngươi rồi."

    "Mặc Thất! Đem người vứt ra ngoài cho ta."

    Sau khi Mặc Thất nhận lệnh, khi Sở lục gia chưa kịp có phản ứng đã bị ném ra bên ngoài.

    Tình huống của Cửu thúc không tốt, nếu như không có truyền thừa của thánh thủ y tiên đó cô sẽ có chút khó khăn.

    Bây giờ, chỉ cần linh dược có đủ, cô nhất định cố hết sức cứu tỉnh Cửu thúc.

    Sở Cửu Ca đi đến phòng luyện đan nhanh chóng luyện chế ra đan dược, phát hiện Cửu thúc ăn đan dược xong tình huống có chuyển biến tốt, cô khẽ thở phào.

    "Vương phi, Sở tam gia muốn cường thế xông vào địa lao, muốn thả người trong đó ra."

    "Muốn chết!" Sở Cửu Ca quyết đoán đi đến địa lao, rất hiển nhiên người Sở tam gia đưa đến đang cương với người của cô.

    Bởi vì Sở Tuyền Nguyệt mất tích, mọi người đều cho rằng cô lành ít dữ nhiều, một số người Sở gia cũng không xem mệnh lệnh của Sở Cửu Ca ra gì nữa.

    Nếu như không phải cô an bài ám vệ của Dung vương phủ thủ ở đây, người bên trong sớm đã bị hắn thả ra rồi.

    Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Tam bá ngươi là có ý gì? Những người này là hung thủ ám sát ta, là đồng bọn của những người bắt đi mẫu thân, ngươi lại để ta thả bọn họ đi."

    "Cửu Ca, đây là hiểu lầm! Những người này là người của Lâm gia, trong số đó còn có cả Lâm đại tiểu thư, sao có thể ở nơi như vậy. Nay gia gia con bế quan, ngũ muội cũng không có ở đây, chúng ta vẫn chưa thể cứng đối cứng với Lâm gia." Sở tam gia nói.

    "Lâm gia đại tiểu thư, ta không nhìn thấy, ta chỉ gặp phải hai mụ đàn bà đanh đá! Tam bá nếu như không có chuyện gì thì hãy nhanh rời khỏi chỗ này, nếu không đừng trách ta không khách khí."

    Ám vệ của Dung vương phủ chọc không nổi, Sở tam gia giận dữ, không phải ỷ thế mình là vị hôn thê của Dung Vương sao?

    Dung Vương mạng đã không còn dài, một khi hắn có chuyện, ta xem ngươi còn có thể cáo mượn oai hùm đến khi nào, hãy đợi mà xem!

    Sở Cửu Ca đi vào địa lao, Lâm Huyên hét lên: "Sở Cửu Ca, ngươi thật to gan, ta là Lâm gia đại tiểu thư, ngươi lại dám đem ta nhốt vào nơi dơ dáy bẩn thỉu này."

    Lâm Huyên lúc này đã đem mặt nạ dịch dung của cô lấy xuống, lộ ra dáng vẻ vốn có của cô.

    "Mẫu thân ta ở đâu?" Sở Cửu Ca lạnh giọng hỏi.

    "Ta không nói cho ngươi biết! Ha ha ha! Ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ có thể biết được mẫu thân ngươi ở đâu. Ngươi đợi để nhặt xác cho Sở Tuyền Nguyệt đi!"

    "Ngươi nói?" Sở Cửu Ca nhìn đến Mai Cơ sắc mặt đang trắng bệch.

    Mai Cơ từng là đệ nhất mỹ thiếp bên cạnh Tử Kha, đối với tâm tư của Tử Kha đương nhiên biết nhiều hơn Lâm Huyên.

    Mai Cơ nói: "Ngươi là không thể nào tìm được lão nữ nhân đó đâu, nói không chừng bà ta bị điện hạ ném đến thanh lâu nào đó để hầu hạ lão nam nhân rồi, ha ha ha!"

    Ánh mắt Sở Cửu Ca trở nên nguy hiểm cực kỳ, cô đã bị người nữ nhân này chọc tức rồi.

    Ngón tay vừa động, vô số độc châm bay ra ngoài.

    "Phụt phụt phụt!"

    "Aaaaaa!" một trận kêu thê thảm truyền ra, kinh mạch toàn thân của Mai Cơ bị rút đi.

    Đây cũng chưa phải là điều đáng sợ nhất, cô cảm thấy làn da mọng nước của cô đột nhiên mất đi lượng nước, khô khốc như một cái xác khô vậy.

    Vốn dĩ cô chỉ là bị hủy dung mà thôi, vẫn còn có thân hình đáng tự hào, nay lại trở nên già nua như một phụ nữ già tám chín mươi tuổi.

    "Aaaaa!"

    Lâm Huyên ở bên cạnh cô hoảng sợ hét lên, Mai Cơ cũng nhìn thấy dáng vẻ bản thân trong mắt của cô, bị dọa đến thiếu chút ngất đi.

    Cô vốn là một người rất yêu đẹp, hủy dung đã khiến cô tim đau như cắt, nay biến thành như vậy, quá khủng bố đi!

    Sở Cửu Ca nói: "Xem ra biến thành dáng vẻ như vậy khiến ngươi rất kinh hỉ à! Ta không ngại để xung quanh đây gắn đầy gương, cho ngươi có thể thời thời khắc khắc thưởng thức dáng vẻ tôn vinh này, ngươi cảm thấy thế nào?"

    Ngay lúc này Mai Cơ cảm thấy bản thân muốn điên rồi, cô không dám xem, nhìn thêm một cái cũng cảm thấy bản thân nhất định sẽ bị dọa sợ đến điên mất.

    "Hu hu hu! Sở tiểu thư, ta biết sai rồi, vừa nãy lời ta nói là cố ý gạt ngươi đó. Ngươi yên tâm, điện hạ người tuyệt đối sẽ không động đến Sở gia chủ một sợi lông nào." Mai Cơ vừa khóc vừa nói.

    "Cũng có thể nói, mẫu thân ta quả thật do Tử Kha phái người bắt đi! Mẫu thân ta rơi vào trong tay Tử Kha sao có thể có kết quả tốt? Ngươi còn dám gạt ta!" Sở Cửu Ca lạnh giọng nói.

    "Ta nói là thật đó, Tử Kha hoàng tử du ngoạn thất quốc, ngoại trừ việc thu thập mỹ nhân thất quốc, mục đích của hắn chính là tìm một phần lễ vật tặng cho Tử Hoàng. Nghe nói hơn mười năm trước Tử Hoàng nhìn trúng một nữ tử tuyệt sắc, đối với nữ tử đó nhất kiến chung tình, không cách nào quên, đến nay vẫn còn lưu lại bức tranh vẽ người đó."

    "Người vẫn luôn không tìm thấy nữ nhân đó, điện hạ nhìn qua bức tranh đó, khi người nhìn thấy Sở gia chủ liền phát hiện Sở gia chủ chính là người trong bức tranh đó. Cho nên Sở gia chủ là lễ vật Tử Kha hoàng tử tặng cho tử Hoàng, chỉ cần Sở gia chủ biểu hiện tốt, sau này còn có thể trở thành Hoàng phi. Điện hạ tuy rằng trăng hoa, nhưng mà đối với nữ nhân mà phụ hoàng mình nhìn trúng tuyệt đối không dám nhúng chàm, hơn nữa sẽ còn chiếu cố thật tốt, sẽ không thương đến một sợi lông của Sở gia chủ."

    "Ta bảo đảm mỗi một câu ta nói đều là thật! Sở gia chủ sẽ không có chuyện gì, đây đối với Sở gia chủ có thể là một cơ hội tốt, người có thể khiến cho Bệ hạ tâm tâm niệm niệm không nhiều, có lẽ.. có lẽ.."

    Mai Cơ trợn tròn mắt, Sở gia chủ chưa cưới đã có mang, không phải là sớm đã có quan hệ với Tử Hoàng rồi chứ!

    Mà Sở Cửu Ca này rất có khả năng là công chúa của Tử Linh Quốc.

    Tử Hoàng! Chính là cái người ăn xong không chịu phụ trách đó sao?
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...