Cổ Đại [Dịch] Nghịch Thiên Thần Y Phi - Phụng Tử

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi gia đình của tôi, 17 Tháng tư 2021.

  1. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 200: Đừng mơ tưởng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây quả là quá khiến người khác chấn kinh rồi!

    Khi bọn họ nhìn thấy Sở Cửu Ca và Vân đại sư luyện dược, hơn nữa còn có thể đuổi kịp tốc độ luyện dược của Vân đại sư, màu sắc đan dược luyện thành cũng không kém hơn Vân đại sư, miệng của từng người một mở to đến nỗi có thể nhét vào cả một quả trứng ngỗng.

    Đây còn là người sao?

    Ngay cả Vân tông chủ cũng cảm thấy ngơ ngác, ông vốn biết thiên phú của tiểu nha đầu được Dung công tử nhìn trúng biến thái, nhưng lại không ngờ là biến thái đến như vậy! Dọa chết người.

    Đan dược thành công được luyện chế ra, hai người cầm lấy đan dược đút cho chín người thân truyền đệ tử đó ăn vào, qua không bao lâu, những thân truyền đệ tử này đều tỉnh lại rồi.

    Sau khi bọn họ tỉnh lại kinh hô: "Chúng ta còn sống?"

    "Chúng ta vậy mà lại còn sống! Quá tốt rồi."

    Tai qua nạn khỏi, khiến cho bọn họ rất vui mừng.

    Vân tông chủ hỏi: "Các ngươi ở trong Vân Đoan bí cảnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại thương nặng đến vậy?"

    Một trong số những đệ tử đó nói: "Là Hoàng Phủ sư huynh, Hoàng Phủ sư huynh đột nhiên tấn công chúng tôi. Thực lực chúng tôi không bằng, không phải là đối thủ của Hoàng Phủ sư huynh, sau đó bị đánh bại rồi! Hoàng Phủ sư huynh vẫn là không muốn tha cho chúng tôi, rất tàn nhẫn trọng thương chúng tôi, muốn phế đi chúng tôi, sau đó chúng tôi lâm vào hôn mê.."

    Mọi người ngẩn ra, không phải là bọn Sở Cửu Ca, vậy mà lại là Hoàng Phủ sư huynh bọn họ làm.

    "Hoàng Phủ sư huynh đâu?" Mọi người ngẩn ra.

    Tông chủ hỏi: "Người đâu?"

    "Tông chủ, thái thượng trưởng lão đem hai người đó đưa đi rồi, nhưng không giống những người khác đưa đến Dược phong, cho nên chúng tôi cũng không biết thái thượng trưởng lão đem người đưa đi đâu rồi?" Một vị trưởng lão nói.

    "Thái thượng trưởng lão!" Vân Hồng khẽ ngẩn ra, hắn muốn nói với phụ thân mình, tất cả mọi việc đều do thái thượng trưởng lão chỉ thị.

    Nhưng mà ở đây không biết có bao nhiêu người của thái thượng trưởng lão, không phải là nơi để nói chuyện.

    Sở Cửu Ca nói: "Bây giờ, rõ ràng rồi chứ!"

    "Cho dù chín người thân truyền đệ tử không phải do ngươi hại chết, nhưng mà những đệ tử này là do ngươi động thủ, các ngươi vẫn sẽ bị bắt đến Hình đường xử phạt." Một trưởng lão đi ra, âm trầm nói.

    Sở Cửu Ca bất lực nói: "Chắc hẳn các ngươi vẫn chưa chết tâm, Hình đường ta tuyệt đối không đi đâu! Bởi vì ta vốn không có làm sai gì cả, tự bảo vệ bản thân mà thôi."

    "Các ngươi nếu như không tin, đợi bọn chúng tỉnh lại tự mình nói."

    Sở Cửu Ca lấy ra một cây ngân châm, ngân châm đâm vào bên trong huyệt đạo của bọn chúng, những người lâm vào trong hôn mê tỉnh lại.

    Sở Cửu Ca nói: "Nhìn thấy bọn họ rồi chứ? Các ngươi có phải thấy rất quen mặt hay không, kinh mạch của họ có thể được trị khỏi, nhưng các ngươi thì tuyệt đối không được. Muốn Vân đại sư trị khỏi cho các ngươi, các ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nói cho rõ ràng, ta vì sao lại ra tay với các ngươi."

    Bọn chúng nhìn vào đôi mắt băng lạnh của Sở Cửu Ca, thân thể khẽ run, bọn chúng sâu sắc biết được sự khủng bố của người nữ nhân này.

    Bọn họ tin tưởng lời của thái thượng trưởng lão, tự tin cho rằng đan dược đề cao thực lực không có vấn đề, nay kinh mạch bị tình trạng như vậy, bọn họ mới biết bản thân ngây thơ quá rồi.

    Bọn chúng đem việc bọn chúng đã làm một năm một mười nói ra hết, khiến cho những người khác trợn tròn mắt.

    Những trưởng lão đó cũng khó tin rằng thân truyền đệ tử bọn họ bồi dưỡng ra lại có phẩm tính như vậy, đây rốt cuộc là như thế nào? Bọn họ lúc trước mắt đều mù hết rồi sao?

    Vân tông chủ hỏi: "Vậy thì đan dược cường thế đề cao thực lực của các ngươi, rốt cuộc là tên khốn nào đưa cho các ngươi?"

    Những đệ tử này ngẩn ra, nhưng lại không dám nói ra!

    Vào lúc đó, một giọng nói già nua truyền đến, "Những đan dược đó của chúng, đương nhiên là do lão phu cho bọn chúng rồi! Nếu không ngươi nghĩ Thái Vân Tông ngoại trừ ta còn có ai có thể có được đan được như thế."

    Mọi người nhìn lão giả đứng trong không trung, từng người một đều kinh ngạc đến nói không nên lời, là thái thượng trưởng lão, thái thượng trưởng lão vì sao lại làm như vậy? Đó không phải là hại bọn họ sao?

    Thái thượng trưởng lão băng lạnh nhìn về những đệ tử đó, "Một đám phế vật! Đan dược cũng đã cho các ngươi rồi, các ngươi vẫn là không hoàn thành mục đích của ta! Toàn bộ đều đáng chết!"

    "Ngươi rốt cuộc có ý gì?" Cho dù những thân truyền đệ tử này khiến cho họ thất vọng, mấy vị trưởng lão vẫn là đứng ra, chất vấn thái thượng trưởng lão.

    "Những gia hỏa ngu xuẩn như các ngươi, vậy mà lại dám che chở cho đám phế vật này! Những tên phế vật này bề mặt bái các ngươi làm sư phụ, nhưng sau lưng đã lén bị ta mua chuộc rồi, trở thành từng con chó của ta!" Thái thượng trưởng lão chế giễu nói.

    Chúng trưởng lão nhìn thấy dáng vẻ không để ai vào mắt của thái thượng trưởng lão ngẩn ra, trước giờ bọn họ vẫn luôn cho rằng thái thưởng trưởng lão rất khiêm tốn, nhưng lại không ngờ đến bộ mặt thật của ông ta lại là như vậy.

    Lúc này, đôi mắt âm hiểm của thái thượng trưởng lão nhìn về phía Sở Cửu Ca.

    Ông mở miệng nói: "Tiểu nha đầu, thứ đó nằm trong tay ngươi đúng không! Còn không nhanh đem thứ đó giao ra."

    Đồ tìm thấy rồi, mọi thứ cũng bố trí xong, thái thượng trưởng lão cảm thấy bản thân không cần thiết ngụy trang nữa.

    Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Đó là đồ của ngươi sao? Đồ không thuộc về ngươi tốt nhất đừng mơ tưởng."

    "Ý của ngươi là, không muốn giao ra, gan thật là to!" Thái thượng trưởng lão giận rồi.

    Uy áp khủng bố bạo phát ra, trực tiếp ép đến Sở Cửu Ca, Nhị Lượng chắn trước mặt Sở Cửu ca lạnh giọng nói: "Lão già, ngươi động thủ thử xem!"

    "Chính là tiểu tử có thực lực cổ quái nhà ngươi, phá hỏng chuyện tốt của ta! Vậy thì ta giết cả ngươi luôn vậy." Giọng của thái thượng trưởng lão dị thường băng lạnh.

    Trong lúc ông ta muốn động thủ, Vân tông chủ nhảy ra, lạnh giọng nói: "Thái thượng trưởng lão, chúng ta chẳng lẽ không thể nói chuyện đàng hoàng hay sao?"

    "Ngươi đừng mơ kéo dài thời gian!" Thái thượng trưởng lão cũng là một lão hồ ly, sao có thể không biết dự tính của Vân tông chủ, lực lượng luyện linh cảnh đỉnh phong bạo phát ra.

    Vân tông chủ cũng rút ra vũ khí của mình, dốc toàn lực ứng chiến với thái thượng trưởng lão.

    Vân Đoan bí cảnh vừa mới kết thúc, chân tướng sự việc mới được làm rõ, tông chủ và thái thượng trưởng lão lại vào lúc này đánh nhau, tất cả mọi người đều ngẩn cả ra.

    Thái thượng trưởng lão đối đầu với Vân tông chủ rất mất kiên nhẫn, "Thật là chướng mắt! Cút cho ta!"

    Vân tông chủ nói: "Ta là tông chủ của Thái Vân Tông, cho dù là thái thượng trưởng lão ngươi, cũng không thể vô duyên vô cớ thương tổn đến đệ tử Thái Vân Tông."

    Thái thượng trưởng lão nói: "Những gia hỏa các ngươi, còn ngây ra đó làm gì? Động thủ! Giết đi ba tên nhóc đó, bắt lại tiểu nha đầu đó, đem thứ đó giành lại."

    Nhất thời, một số đệ tử và trưởng lão Thái Vân Tông nhảy về phía Sở Cửu Ca bọn họ.

    Cả Thái Vân Tông vậy mà có đến hơn một nửa người đều là người của thái thượng trưởng lão, Vân tông chủ cảm thấy trống rỗng.

    Vân tông chủ hết sức đau lòng, thái thượng trưởng lão miệt thị nói: "Những người này, ta chỉ cần lấy ra một số đồ tốt liền bị ta mua chuộc rồi! Dù sao nơi khỉ ho cò gáy này, những thứ đồ rỉ sét lúc trước của ta đã đủ để khiến cho chúng động tâm, để cho chúng trung thành tận tâm với ta, thực sự là một việc phi thường dễ dàng."
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  2. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 201: Dung Uyên ra tay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cút ra!" Nhị Lượng chắn trước mặt Sở Cửu Ca, linh lực bạo phát ra, đối đầu với những trưởng lão đó của Thái Vân Tông.

    "Uỳnh!" Thực lực của Nhị Lượng khiến cho những trưởng lão đó rất kinh ngạc, tiểu tử này lại mạnh như vậy.

    Vân đại sư lạnh giọng nói: "Một đám hỗn trướng, lại ở đây ức hiếp hậu bối."

    Vân đại sư đặc biệt thích Sở Cửu Ca, sao lại có thể để cho những tên phản đồ này của Thái Vân Tông thương đến cô, ông ra tay bảo vệ Sở Cửu Ca.

    Vân tông chủ cũng hạ lệnh: "Động thủ, đem những tên phản đồ này bắt lại."

    Cho dù có không ít người bị thái thượng trưởng lão mua chuộc, nhưng mà sức hiệu lệnh của Vân tông chủ vẫn còn, ông lệnh xuống một tiếng, những trưởng lão khác và chúng đệ tử cũng động thủ rồi.

    Không chỉ như thế, còn xuất hiện một nhóm cao thủ luyện linh cảnh.

    Mặt mũi của những người này đều rất xa lạ, nhưng thực lực tuyệt đối không yếu.

    Thái thượng trưởng lão nói: "Vân tông chủ ta đã xem thường ngươi rồi, thì ra từ sớm ngươi đã đề phòng ta rồi. Nhưng mà ngươi nghĩ những người này của ngươi có tác dụng gì sao?"

    "Ra đây!"

    Lời của thái thượng trưởng lão vừa nói xong, một đám người xông ra, mỗi một người đều mang đầy sát khí, những người này đều là những tên sát thủ từng giết người vô số.

    Hơi thở của những người này cùng với nhóm người lần trước cô giao thủ giống hệt nhau, là người thái thượng trưởng lão bồi dưỡng ở bên ngoài.

    "Uỳnh!"

    Thưc lực của chúng rất mạnh, những người của Vân tông chủ căn bản không phải là đối thủ của chúng.

    Trong Thái Vân Tông, hoàn toàn loạn thành một đống.

    Những đệ tử đó vốn dĩ muốn bắt Sở Cửu Ca để lấy điều tốt, thế nhưng bọn chúng căn bản không cách nào đến gần Sở Cửu Ca, thân pháp của Sở Cửu Ca quá thấn bí khó dò rồi.

    Trong lúc hỗn chiến, Sở Cửu Ca chiếm rất nhiều lợi thế, độc châm xuyên qua lại trong đám đông, nắm bắt từng nơi mỏng manh nhất trong phòng thủ mà công kích.

    "Phụt phụt phụt!"

    Người thất bại càng lúc càng nhiều, sau khi họ biết rõ căn bản không cách nào thu thập vị nội môn tiểu sư muội này liền chuyển sang công kích Tử Tinh Châu.

    "Nghĩ rằng ta sẽ dễ đối phó sao?" Trong mắt Tử Tinh Châu mang đầy hàn ý băng lạnh.

    Đối diện với chúng trưởng lão của Thái Vân Tông vây công, Sở Cửu Ca không có dễ đắc thủ, tuy nhiên cô vẫn còn một con bài tẩy đó chính là đồng thuật.

    Trong lúc Sở Cửu Ca thi triển đồng thuật, cao thủ luyện linh cảnh bình thường cũng khó mà phòng vệ, "Binh binh binh!"

    Lúc này ở trên một đỉnh núi, Mặc Nhất hỏi: "Chủ tử, bây giờ chúng ta vẫn là không ra tay sao?"

    Ánh mắt Dung Uyên rơi vào trên thân hình màu lửa đỏ đó, hắn nói: "Đợi thêm chút nữa! Để cho Cửu nhi chơi đùa thêm một chút, cho hai tên tiểu tử đó chịu thêm chút khổ sở."

    Nhị Lượng và Tử Tinh Châu lúc này đang trong tình trạng băng hỏa lưỡng trọng thiên, số lượng kẻ địch quá nhiều khó tránh khỏi việc bị thương.

    Sở Cửu Ca bị một đám người từng lớp công kích, trưởng lão Thái Vân Tông càng ngày càng không ngăn nổi chúng rồi.

    Thái thượng trưởng lão nói: "Người của ngươi, không đáng một kích! Sự phản kháng của ngươi, cũng thật nực cười, cút ra cho ta!"

    "Phụt!" Thực lực Vân Tông chủ so với thái thượng trưởng lão kém rất nhiều, vô luận là cấp bậc hay là linh kỹ tu luyện cũng kém rất xa, lúc này đã bị thái thượng trưởng lão đả thương rồi.

    Sắc mặt Vân Tông chủ trắng như giấy, Thái Vân Tông chẳng lẽ bị hủy trong tay ông như vậy sao.

    Thực lực của thái thượng trưởng lão quá mạnh, ông bây giờ chỉ hy vọng Dung công tử có thể ra tay tương trợ, không để cho Thái Vân Tông hoàn toàn bị hủy trong tay thái thượng trưởng lão.

    Sở Cửu Ca đem Đế Ma Cung lấy ra, tình huống bây giờ nếu có thể nhanh giải quyết thái thượng trưởng lão, có thể giải quyết cục diện hiện tại.

    "Nhị Lượng, Tinh Châu, Vân Hồng sư huynh, ta cần các ngươi giúp đỡ!" Sở Cửu Ca nói.

    "Được!"

    Có ba người bọn họ bảo hộ, Sở Cửu Ca tìm thấy cơ hội ẩn nấp thân hình, để được như vậy tụi Nhị Lượng cũng phải trả một cái giá rất đắt.

    "Tiểu tử, xem các ngươi còn ngang ngược đến lúc nào!" Những người đó âm trầm nói.

    "Vân tông chủ, ngươi có thể đi chết rồi! Yên tâm, rất nhanh Thái Vân Tông sẽ bồi táng cùng ngươi." Thái thượng trưởng lão vung tay, một chưởng đánh về phía Vân tông chủ.

    Vào ngay lúc đó, một tiếng phá không truyền đến, một cây tên phá vỡ hư không, tập kích về phía thái thượng trưởng lão.

    Thái thượng trưởng lão khẽ ngẩn ra, cái gì?

    Thực lực của ông mạnh hơn rất nhiều so với những kẻ địch Sở Cửu Ca từng gặp phải, một tên này bị ông tránh khỏi, "Phụt!" Bắp tay bị rạch nát một đường.

    Thái thượng trưởng lão âm hiểm nhìn về nơi cây tên bắn ra, liền nhìn thấy Sở Cửu Ca, và cả cây cung trong tay Sở Cửu Ca.

    "Rất tốt! Vậy mà dám thương ta. Bào bối trong tay tiểu nha đầu ngươi quả thật không ít," Hắn chỉ bằng một ánh mắt liền biết cây cung đó phi phàm, nếu không tiểu nha đầu này chỉ có ngưng hồn cảnh tam trọng, sao lại có thể thương đến ông.

    "Rầm!" Ông vung tay đem Vân tông chủ hất ra, nhảy về phía Sở Cửu Ca.

    Bởi vì một tên này hứng thú của ông đối với Sở Cửu Ca càng lớn, chuẩn bị đích thân đem người bắt lại.

    Ngay khi ông ta muốn bắt được Sở Cửu Ca, một đạo hơi thở cuốn đến, hàn ý lạnh thấu xương khiến cho ông ta sắc mặt đại biến, ông vội vàng lùi lại.

    Một thân hình trắng ngà xuất hiện trước mặt Sở Cửu Ca, tùy theo sự xuất hiện của Dung Uyên, Mặc Nhất bọn họ cũng ra tay rồi, nhảy về phía đám tay sai của thái thượng trưởng lão.

    Sự xuất hiện của bọn họ, hoàn toàn là nghiền nát thuộc hạ của thái thượng trưởng lão một cách áp đảo.

    Dung Uyên nói: "Cửu nhi, tiếp theo cứ giao cho ta, nàng nghỉ ngơi trước!"

    "Được!"

    "Ngươi là ai?" Thái thượng trưởng lão kinh ngạc nhìn người nam nhân trước mắt, dung mạo của hắn hoàn mỹ như chúng thần, thực lực mạnh đến kinh người.

    "Ngươi.. ngươi rốt cuộc là người gì?" Thái thượng trưởng lão chấn kinh nói.

    "Ta là người gì, ngươi không có tư cách để biết." Dung Uyên chỉ là đến gần ông ta một bước, ông ta liền cảm giác như muốn nghẹt thở.

    Chạy! Nhất định phải chạy!

    Ông hiểu rất rõ ông ta không phải là đối thủ của người trước mắt, còn không chạy thì chỉ có một con đường chết, hộp bất tử sau này có cơ hội mới trở lại lấy vậy.

    Thái thượng trưởng lão vận chuyển toàn bộ linh lực, muốn với tốc độ nhanh nhất chạy trốn khỏi đó, thế nhưng vừa chạy một bước, một cỗ lực lượng khủng bố đem toàn thân ông ta nghiền nát.

    "Phụt!" Ông ta phun ra một ngụm máu tươi, rơi từ trong không trung xuống, không thể bò dậy dược nữa.

    "Ngươi.." Tròng mắt ông đột nhiên co rút lại, người này còn mạnh hơn ông tưởng, sắc mặt ông trở nên trắng bệch như giấy.

    "Chủ tử!" Những người kia sắc mặt cũng đại biến, chủ tử cũng chiến bại rồi, vậy thì bọn chúng nhất định cũng không phải là đối thủ của những người này.

    Bọn chúng vội vàng chạy trốn, kết quả bị Mặc vệ toàn bộ chặn lại hết.

    "Chủ tử có lệnh, một người cũng không được bỏ qua."

    "Phụt phụt phụt!" Vô luận là tay sai của thái thượng trưởng lão hay là phản đồ của Thái Vân Tông, toàn bộ đều được giải quyết sạch sẽ.

    Bọn chúng thua hoàn toàn rồi, thái thượng trưởng lão không cam tâm nói: "Ngươi.. ngươi rốt cuộc là người của tộc nào?"

    "Hắn là người của tộc nào ta không biết, ngươi là người tộc nào trong Bát đại thánh tộc?" Lúc này, Nhị Lượng đang bị thương đi ra.

    Đáy mắt thiếu niên mang đầy sát ý băng lạnh nói: "Nhưng mà không sao, dù cho ngươi là người của tộc nào trong Bát đại thánh tộc, Bát đại thánh tộc bất kì một tộc cũng không thể giữ lại."

    "Ngươi là.. ngươi là.. Bất tử.." Thái thường trưởng lão ngẩn ra, hận ý như vậy, tàn nhẫn như vậy, e là chỉ có Bất tử cửu tộc bị bọn họ chọc đến cùng mới như vậy.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  3. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 202: Đến tầng thứ hai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Phụt!" Nhị Lượng trực tiếp rút ra trường kiếm của hắn, trực tiếp đâm xuyên tim của ông ta.

    Dung Uyên khẽ nhíu mày, không thèm quan tâm tiểu tử này, mà là ôm lên Sở Cửu Ca đang hư nhược.

    Trận nguy cơ này của Thái Vân Tông bởi vì sự xuất hiện của Dung công tử, hất hất tay liền giải quyết xong.

    Lúc trước bọn họ chỉ biết Dung công tử thần bí cường đại, lại không ngờ đến hắn lại cường đại đến nhường này, lại nhìn đến Sở Cửu Ca được hắn ôm trong lòng, bọn họ đều ngẩn ra hết cả.

    Sở sư muội và Dung công tử không phải là quan hệ sư đồ sao, như vậy có phải là quá thân mật rồi hay không.

    Vân tông chủ lên trước tạ ơn, nói: "Dung công tử, cảm ơn ngươi ra tay tương trợ, Thái Vân Tông chúng tôi không bị hủy trong một sớm một chiều, ta cảm kích không thôi!"

    Dung Uyên nói: "Ta không phải là vì Thái Vân Tông các ngươi, ta chỉ không muốn Cửu nhi nhà ta bị ức hiếp mà thôi. Người dám ức hiếp Cửu nhi, bản tôn đương nhiên sẽ không bỏ qua."

    Cho dù là thế, bọn họ vẫn rất cảm kích Dung Uyên.

    Dung Uyên nói: "Ta trước đưa Cửu nhi về Cửu Uyên phong trị liệu, nếu không có gì, đừng đến làm phiền ta."

    Vân tông chủ nói: "Được! Dung công tử đã giúp chúng tôi một việc lớn rồi, việc tiếp theo chúng tôi sẽ biết xử lý."

    Dung Uyên dẫn theo Sở Cửu Ca biến mất trước mặt mọi người, Nhị lượng không phục nói: "Hức! Ta rồi sẽ có một ngày mạnh hơn tên hỗn đản này."

    Đợi Dung Uyên về đến Cửu Uyên phong, Cửu Uyên phong canh phòng nghiêm ngặt, Sở Cửu Ca lấy ra hộp bất tử nói: "Hộp bất tử, ta tìm thấy rồi."

    Dung Uyên lấy qua hộp bất tử nói: "Ta biết, Cửu nhi nhất định có thể làm được! Nhưng mà nàng bây giờ phải nghỉ ngơi trước đã."

    Bàn tay băng lạnh đặt lên trán Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca đã hao tổn hết toàn bộ linh lực kiệt sức không chống đỡ được nữa, cũng rất tin tưởng Dung Uyên, thả lỏng phòng bị trực tiếp dựa vào người Dung Uyên ngủ thiếp đi.

    Dung Uyên đem Sở Cửu Ca ôm chặt vào lòng, im lặng thủ hộ.

    Đợi Sở Cửu Ca tỉnh lại, trời đã hoàn toàn tối đen, cô thì thầm nói: "Ta dường như đã ngủ rất lâu rồi."

    Trạng thái của cô khôi phục không tồi, cô nói: "Dung Uyên, chàng có thể dạy ta cách mở ra phong ấn của hộp bất tử không?"

    "Phong ấn của hộp bất tử này, đối với ta mà nói, không khó! Nàng lần trước cũng thấy rồi." Dung Uyên chơi đùa hộp bất tử trong tay.

    Sở Cửu Ca nói: "Đúng thế! Lần trước Dung Vương điện hạ thật lợi hại mà, động động ngón tay liền đem phong ấn của hộp bất tử giải trừ rồi, nhưng mà ngay lập tức nửa sống nửa chết ngất đi mất, cho nên chàng nghĩ chàng không nói thì ta không biết vì sao chàng ngất đi sao?"

    "Không phải người của Bất tử cửu tộc mở ra hộp bất tử, sẽ chịu phải sự phản phệ về linh hồn, có mạnh hơn nữa cũng không thể. Nhị Lượng từng nói với ta."

    Cho nên Nhị Lượng xác định không ai có thể mở ra hộp bất tử, liền để ở chỗ cô bảo quản, thế nhưng hắn nhất định không biết, Dung Uyên là người ngoại lệ, nhưng cũng phải trả một giá rất đắt.

    "Chẳng lẽ Cửu nhi không sợ bị phản phệ sao?" Dung Uyên cúi đầu nhìn Sở Cửu Ca nói.

    "Ta nghĩ, ta là người sở hữu bất tử sinh mệnh chi đồng, nếu như hộp bất tử ngay cả người duy nhất có thể tu luyện công pháp bên trong là ta cũng phản phệ, vậy cũng quá vô lý rồi."

    "Nhưng mà, vậy cũng rất là mạo hiểm! Cửu nhi nàng đây là đang đánh cược!"

    Sở Cửu Ca cười nói: "Không phải còn chàng ở đây sao?"

    "Ta nhất định sẽ không phụ đi tâm ý này của Cửu nhi." Dung Uyên không phải là sợ bản thân tiêu hao quá nhiều lực lượng đồng thời bị phản phệ, bị nguy hiểm đến tính mạng, mà là hắn biết Cửu nhi phải học được làm thế nào để tự mình mở ra phong ấn của hộp bất tử rồi.

    "Vậy ta dạy nàng!"

    Kỳ thực người sở hữu bất tử sinh mệnh chi đồng như Sở Cửu Ca chỉ cần biết được biện pháp, vô luận thực lực cao thấp, muốn mở ra hộp bất tử không khó.

    Bởi vì Bất tử sinh mệnh Vạn pháp quyết bên trong hộp bất tử là vì bất tử sinh mệnh chi đồng mà tồn tại.

    Sau khi Sở Cửu Ca nắm bắt được cách thức rồi, phong ấn của hộp bất tử được mở ra, chữ bên trên bạch ngọc nổi lên trên không trung, cuối cùng hợp làm một với bất tử sinh mệnh chi đồng.

    Tầng thứ hai của Bất tử sinh mệnh Vạn pháp quyết xuất hiện trong đầu của Sở Cửu Ca, đôi mắt đen tuyền đó càng thêm thần bí cường đại, sau khi Sở Cửu Ca có được công pháp, thuận lợi đem bất tử sinh mệnh chi đồng tu luyện đến tầng thứ hai.

    Lúc này Nhị Lượng đang dưỡng thương trong nội môn đột nhiên tỉnh giấc, hắn xông ra khỏi phòng, ánh mắt rơi vào trên Cửu Uyên phong, sâu trong linh hồn như có âm thanh đang kêu gọi hắn, cần đi đến bên đó.

    Hắn sao lại có cảm xúc như vậy, tên hỗn đản đó rốt cuộc làm gì với hộp bất tử rồi.

    Hắn không phải người của tộc hắn, chẳng lẽ lại mạo hiểm bị nguy hiểm đến tính mạng mà mở hộp bất tử sao? Điều đó là không thể nào, chẳng lẽ hắn nhất thời giẫn dữ muốn hủy đi hộp bất tử.

    Nhị Lượng hoàn toàn không thể ngồi yên được nữa, "Không thèm quan tâm nữa, cho dù bị đánh thêm một trận, ta cũng phải đi xem sao, làm rõ tình huống ra sao mới được."

    "Đồ ngốc, đêm hôm không ngủ chạy ra đây làm gì?" Tử Tinh Châu hỏi.

    Nhị Lượng đáp: "Ta phải xông vào Cửu Uyên phong, ngươi dám hay không?"

    "Có gì mà không dám, cũng không biết Cửu Ca rốt cuộc thế nào rồi? Chúng ta đi xem xem!" Tử Tinh Châu nói.

    "Được!" Hai đạo thân ảnh nhảy về phía Cửu Uyên phong, vừa đến gần Cửu Uyên phong Tử Tinh Châu liền bị dọa sợ rồi.

    "Phòng vệ như vậy cũng quá khủng bố rồi, một con muỗi cũng không bay vào đó được, chúng ta làm sao vào đó?" Tử Tinh Châu kinh ngạc nói.

    "Chúng ta ở trong Vân Đoan bí cảnh không phải có được trường bào ẩn mình sao? Thử thử hiệu quả xem sao."

    "Đúng hen! Ta đem thứ đó quên mất."

    Bọn họ lấy ra trường bào ẩn mình, không chút tăm hơi lẻn vào Cửu Uyên phong, mà ngay lúc này Sở Cửu Ca đang tiêu hóa tầng thứ hai của Bất tử sinh mệnh Vạn pháp quyết.

    Sau khi đến được tầng thứ hai, đôi mắt cô nhìn thấy càng rõ ràng hơn, từng cành cây ngọn cỏ trên Cửu Uyên phong cô đều nhìn thấy rõ rành rành, đương nhiên cũng nhìn thấy hai tên lén la lén lút đang lén lút đi lên đây.

    Vừa muốn bảo Dung Uyên phái người đi thu thập hai tên lẻn vào này, kết quả Sở Cửu Ca phát hiện bọn họ lại là hai người bạn đồng hành của cô, Tử Tinh Châu và Nhị Lượng.

    Sở Cửu Ca nói: "Dung yêu nghiệt, bạn của ta đến rồi! Mời bọn họ lên đây đi!"

    Dung Uyên ngẩn ra, vậy mà lại để vào được rồi, xem ra phòng vệ của Mặc vệ chưa có đủ à!

    "Bọn họ dùng trường bào ẩn mình, vị trí lúc này là.." Sở Cửu Ca phát hiện trường bào là một trong số những bảo bối bọn cô có được trong Vân Đoan bí cảnh, cho nên nhắc nhở nói.

    "Ừm! Ta lập tức cho người mời họ đến!"

    "Rầm rầm rầm!" Tử Tinh Châu và Nhị Lượng cứ nghĩ bản thân gần đến được đích rồi, ai ngờ kết quả bị người bắt tại trận, hơn nữa còn bị đánh cho một trận.

    Sau khi đánh người xong, bọn họ nói: "Tử thiếu, Nhị thiếu, cửu tiểu thư cho mời."

    Tử Tinh Châu và Nhị Lượng bị đánh đến miệng toe toét ra, kết quả phát hiện trên người hoàn toàn không có một vết thương nào.

    Đám người này quá phúc hắc rồi, đánh người cũng không để lại chứng cứ, bọn họ muốn cáo trạng cũng không có chứng cứ, có khổ khó nói.

    Sở Cửu Ca nhìn thấy họ nói: "Ta không sao rồi, các ngươi yên tâm."

    Khí sắc của Sở Cửu Ca rất tốt, bọn họ cũng yên tâm rồi, Nhị Lượng hỏi: "Dung công tử, hộp bất tử là chí bảo của Bất tử cửu tộc, nếu như người dám phá hủy hộp bất tử, vô luận ngươi là ai đều phải chịu đựng sự truy sát của Bất tử cửu tộc."

    Dung Uyên lạnh giọng nói: "Ngươi nghĩ ta sẽ sợ Bất tử cửu tộc ngươi sao?"
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  4. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 203: Hôn lên đôi mắt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho dù là Bát đại thánh tộc dám trộm đi hộp bất tử, nghe đến Bất tử cửu tộc cũng sẽ có chút sợ.

    Thế nhưng người nam nhân này như thể không để Bất tử cửu tộc vào mắt, Nhị Lượng lạnh giọng nói: "Ngươi là người của Thần vực!"

    Ánh mắt Nhị Lượng nhìn về Dung Uyên mang đầy địch ý, "Nếu đã là người của Thần vực, Thần vực không có ai là đồ tốt cả, tiểu Cửu ngươi đừng để bị hắn lừa."

    Sở Cửu Ca hỏi: "Thần vực chọc giận gì ngươi rồi?"

    Nhị Lượng vò đầu bứt tóc nói: "Ta là người của Bất tử cửu tộc, hình như cũng không có giấu được tiểu Cửu ngươi, vậy thì ta nói thẳng vậy. Bát đại thánh tộc sao lại dám trộm đi chí bảo của Bất tử cửu tộc ta, là có người giúp họ lập kế hoạch, mới để cho Bát đại thánh tộc thành công. Có được năng lực đó, chính là Thập phương Thần vực."

    "Lúc trước Thập phương Thần tôn giao thủ với tộc trưởng tộc ta, đánh trọng thương tộc trưởng ta, dẫn đến việc đến nay tộc trưởng cũng không rõ tung tích, Bất tử cửu tộc với Bát đại thánh tộc và Thập phương thần vực không chết không thôi! Ngươi là người của Thần vực, hoặc là bây giờ ngươi giết ta đi, nếu không ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.." Trong mắt Nhị Lượng bùng cháy lửa giận, vốn dĩ Bất tử cửu tộc của họ không tranh với đời, lại không nghĩ đến gặp phải chuyện như vậy.

    Nộ ý của họ đương nhiên là phải đốt lên người của kẻ địch rồi.

    Đôi mắt tử thủy tinh của Dung Uyên khẽ trầm, nói: "Vậy cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh đó hay không?"

    "Cửu nhi, nàng nên nghỉ ngơi rồi, tiễn khách!"

    "Ta.. tiểu Cửu, ta muốn xem hộp bất tử một cái, xác định nó không sao." Nhị Lượng nhìn Sở Cửu Ca nói.

    Bảo vệ hộp bất tử là sứ sệnh của bọn họ, là sứ mệnh khắc sâu trong tận xương tủy.

    Sở Cửu Ca đem hộp bất tử lấy ra, hộp bất tử đã giải trừ phong ấn so với trước đó không khác gì, Nhị Lượng cẩn thận kiểm tra xác định là không sao, mới thở phào một hơi.

    "Không sao là được! Nhưng mà cũng đúng, chí bảo của Bất tử cửu tộc ta, không phải là muốn phá hủy là phá hủy được."

    Ngay khi Nhị Lượng muốn trả lại cho Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca hỏi: "Ngươi trước đó hình như nói phải lấy hộp bất tử đi giao nhiệm vụ có phải hay không?"

    "Đúng! Ta so tài với đám tiểu tử thúi đó, xem ai trước tìm thấy tộc trưởng thì người đó làm lão đại, nếu như tộc trưởng tìm không thấy, ai trước tìm thấy hộp bất tử liền là lão đại! Cho nên.."

    "Vậy thì, ngươi đem hộp bất tử này đi giao nhiệm vụ đi!"

    Nhị Lượng ngẩn ra, "Cái gì? Tiểu Cửu ngươi không phải nói là cần hộp bất tử này sao? Để ở chỗ ngươi không sao đâu."

    Dung Uyên lạnh giọng nói: "Bây giờ đã không cần nữa rồi, ngươi lấy được đồ rồi, còn không mau cút."

    Dung Uyên có chút không thoải mái, cho dù hộp bất tử này không có tác dụng gì, thì đây cũng là thứ rất trân quý, nhưng mà Cửu nhi lại sảng khoải như vậy tặng cho người khác.

    Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Lấy đi giao nhiệm vụ đi! Đợi khi ngươi làm lão đại, nghĩ đến ngươi có thể làm lão đại của tên tinh ranh Nhất Nặc đó, ta cũng rất hưng phấn mà!"

    "Tiểu Cửu, ngươi thật sự là quá tốt rồi! Hu hu hu!" Nhị Lượng cảm động muốn khóc.

    Sở Cửu Ca nói: "Ngươi nếu thật sự muốn cảm ơn ta, vậy thì giống như Nhất Nặc, nếu như có tình báo của hộp bất tử khác, có thể nói với ta."

    "Nhất định, nhất định!"

    Dung Uyên nhìn tên Nhị lượng như muốn nán lại không có ý định rời đi, nói: "Ngươi có thể cút rồi! Mau cút.."

    Vì thế Nhị Lượng lại lần nữa bị ném ra ngoài, hắn lấy được hộp bất tử, ngay trong đêm rời khỏi Thái Vân Tông đi giao nhiệm vụ rồi.

    Sở Cửu Ca thì thầm nói: "Tên ngốc này, thật dễ lừa!"

    Dung Uyên ôm lại Sở Cửu Ca nói: "Cửu nhi không cần cảm thấy áy náy, nếu như bọn họ biết nàng là chủ nhân của bất tử sinh mệnh chi đồng, nhất định sẽ đem hộp bất tử dâng lên trước mặt nàng. Bởi vì thủ hộ hộp bất tử là sứ mệnh của họ, thủ hộ bất tử sinh mệnh chi đồng, đi theo chủ nhân của bất tử sinh mệnh chi đồng là sứ mệnh của họ."

    Sở Cửu Ca khẽ ngẩn ra, "Vậy mà lại còn có cách nói này."

    "Lúc trước ta không nói là sợ Cửu nhi chạy đi mất với bọn họ, nhưng mà bây giờ tiểu tử đó chạy xa rồi, ta nói ra cũng chẳng sao!" Dung Uyên trầm thấp nói.

    "Ý của ngươi là?"

    "Vị hôn thê của ta, chí bảo một đời của ta, không hề muốn bất cứ người nào khác bảo hộ, cho dù là người của Bất tử cửu tộc cũng vậy." Dung Uyên bá đạo đem Sở Cửu Ca ôm vào lòng.

    "Hơn nữa bây giờ Bất tử cửu tộc cũng đã bị kéo vào trong phiền phức, kẻ địch mà họ phải đối mặt không phải là dễ đối phó, ta tuyệt đối không muốn Cửu nhi cuốn vào đó. Cho nên muốn chiếm Cửu nhi cho bản thân mình, không muốn bất kì ai biết được chuyện này, Cửu nhi có đáp ứng hay không?" Đôi mắt tử thủy tinh, nhìn chằm chằm Sở Cửu Ca nói.

    Sở Cửu Ca khẽ ngẩn ra, "Ta tin vào phán đoán của chàng, xưa nay vẫn luôn là chàng che chở cho ta, giúp ta trưởng thành, ta không có lý do gì không tin tưởng chàng, ta không hiểu nhiều lắm về Bất tử cửu tộc, Nhị Lượng là một người thành thực, nhưng không đại biểu toàn bộ người trong tộc hắn đều vậy, tên Nhất Nặc kia không phải là thứ vừa!"

    Nụ hôn ấm áp rơi vào trên mặt Sở Cửu Ca, Dung Uyên nói: "Cửu nhi nói sót một điểm, đó chính là ta chính là vị hôn phu của nàng, tương đương là phu quân tương lai của nàng, nên phạt.."

    "Ưm!" Một nụ hôn này như kéo dài đến vĩnh hằng.

    Đợi đến khi Sở Cửu Ca như muốn ngạt thở, Dung Uyên cũng nỡ thả cô ra, nhưng mà cũng chỉ là thả ra một cái mà thôi..

    "Dung yêu nghiệt, chàng đủ rồi!"

    Dung Uyên giọng khàn đặc nói: "Không đủ! Cửu nhi tiến cấp rồi, cũng nên chức mừng một chút, không phải sao.."

    "Ưm.."

    Những nụ hôn bất tận, cho dù là phải chúc mừng, cô cũng không muốn cách chúc mừng như vậy mà!

    Sở Cửu Ca trợn to mắt, đột nhiên cô lật người lại đem Dung Uyên đè dưới thân, môi tách ra..

    Trên mặt Dung Uyên mang theo bảy phần cười nhìn Sở Cửu Ca nói: "Thì ra Cửu nhi muốn chủ động!"

    Sở Cửu Ca nói: "Đem y phục cởi ra!"

    Dung Uyên nói: "Cửu nhi cởi giúp ta thì thế nào?"

    "Roẹt!" Sở Cửu Ca thật sự không chút khách khí đem y phục trên người Dung Uyên xé đi, Dung Uyên cảm nhận được ánh nhìn của Cửu nhi rơi trên người hắn, làm cho tim hắn nhộn nhạo.

    "Cửu nhi.." Hắn muốn nắm quyền chủ động, nhưng lại bị Sở Cửu Ca nắm lại hai tay, Sở Cửu Ca đè lại hắn nói: "Đừng động!"

    Nay Dung Uyên biến thành một con dê tùy người ta làm thịt, hắn nghĩ khó được Cửu nhi nhiệt tình như vậy, hắn có thể dung túng Cửu nhi một lần.

    Chưa kịp đợi động tác tiếp theo của Cửu nhi, bởi vì Sở Cửu Ca lúc này đang sử dụng bất tử sinh mệnh chi đồng, Bất tử sinh mệnh Vạn pháp quyết tầng thứ hai-Thấu Mang!

    Phút chốc, Dung Uyên trước mắt biến thành một đoàn khí đen, xuyên qua hư ảo, nhìn thấy sự thật, nhưng mà Dung yêu nghiệt sao lại có thể..

    Đoàn khí đen khủng bố này, khiến cho mắt Sở Cửu Ca cực kỳ đau, đau đến nỗi nước mắt cũng chảy cả ra, Dung Uyên sắc mặt đại biến, bàn tay băng lạnh che lên đôi mắt của Sở Cửu Ca.

    "Cửu nhi, trước nhắm mắt lại, đừng nhìn nữa! Đừng nhìn nữa!"

    Sở Cửu Ca định thần lại, từ từ nhắm mắt lại, thu hồi lực lượng của Bất tử sinh mệnh chi đồng.

    "Còn đau không?" Nụ hôn của Dung Uyên, rơi vào trên khóe mắt của Sở Cửu Ca, vị của nước mắt một chút cũng không tốt.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  5. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 204: Cô cần mạnh lên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lông mi của Sở Cửu Ca khẽ run, nói: "Khá đau đó, nhưng mà chàng.. chàng.."

    Dung Uyên đem Sở Cửu Ca ôm chặt, nói: "Cửu nhi trước hãy nghỉ ngơi, nàng một tiếng cũng chẳng báo trước sử dụng năng lực của tầng thứ hai, đối tượng lại còn là ta, nên phạt!"

    "Ta cũng đã như vậy rồi, chàng còn muốn phạt ta!" Sở Cửu Ca mở ra đôi mắt long lanh trừng mắt nhìn Dung Uyên.

    Lòng của Dung Uyên phút chốc mềm đi, hắn nói: "La ta nên phạt! Đều là ta không tốt."

    "Ta buồn ngủ rồi!"

    "Được! Cửu nhi ta bồi nàng."

    Sở Cửu Ca lâm vào trong giấc ngủ say, cho dù là trong lúc ngủ say, đoàn khí đen đó cũng khiến cho Sở Cửu Ca ngủ không được yên giấc.

    Dung Uyên đều nhìn thấy rõ, đôi mắt tử thủy tinh càng ngày càng âm trầm.

    Ngày hôm sau, Sở Cửu Ca vừa mở mắt ra liền đối diện với đôi mắt xinh đẹp đó, Dung Uyên nói: "Cửu nhi, nàng cần trả lời ta một câu hỏi, không cho phép gạt ta!"

    "Câu hỏi gì?"

    Dung Uyên đem Sở Cửu Ca ôm thật chặt, hình như có chặt thế nào cũng không đủ, hắn hỏi: "Cửu nhi hôm qua bị dọa sợ rồi đúng không! Tình trạng của ta có phải rất tệ hay không?"

    Hắn rất sợ trân bảo khó khăn lắm mới có được bị dọa chạy mất, một đêm này lần đầu tiên hắn cảm thấy lo lắng không yên đến thế.

    Sở Cửu Ca nói: "Dung Uyên, ta nghĩ chàng đêm qua không ngủ được đúng không? Nói lời nhảm nhí gì vậy! Ta là thần y, đương nhiên nếu là thần y, tuyệt đối sẽ không bị các bệnh nan y dọa sợ đâu!"

    "Để ta xem lần nữa!" Sở Cửu Ca nói.

    "Không được! Cửu nhi nàng hôm qua khó chịu như vậy, ta không muốn nàng thử lần nữa." Dung Uyên rất quyết đoán từ chối.

    Sở Cửu Ca nói: "Cũng phải! Ta vừa mới tiến cấp, lực lượng chưa có ổn định, ta tu luyện thêm vài hôm xem sao."

    Muốn tu luyện, đương nhiên phải học cách sử dụng lực lượng của tầng thứ hai, nay trận thảm chiến của Thái Vân Tông vừa mới kết thúc, nếu nói nơi nào bệnh nhân nhiều nhất, đương nhiên là Dược phong rồi.

    Thế là người bị Dung Uyên từ chối, Sở Cửu Ca rời khỏi Cửu Uyên phong hướng đến Dược phong.

    Cửu nhi tức giận rồi, Dung Uyên ngẩn ra.

    Thấu Mang có thể giúp cho Sở Cửu Ca nhìn thấu những điểm không ổn trong thân thể, những thứ uy hiếp đến con người, có được năng lực này, Sở Cửu Ca có thể rất nhanh kê thuốc đúng bệnh, thuốc đến bệnh hết, rất nhanh xử lý xong đám người bị thương của Thái Vân Tông.

    Ngay cả những thân truyền đệ tử bị phế đi cũng triệt để khỏi hoàn toàn, Dung công tử, Sở Cửu Ca, Cửu Uyên phong đã nổi danh khắp Thái Vân Tông, Cửu Uyên phong cũng trở thành nơi thần thánh của Thái Vân Tông.

    Đợi đến khi không còn người bị thương cần phải trị liệu nữa, Sở Cửu Ca trở về Cửu Uyên phong, Dung Uyên cười nói: "Cửu nhi cuối cùng cũng trở lại rồi, ta cứ nghĩ nàng đem ta quên mất rồi."

    Sở Cửu Ca biếng nhác nói: "Ta rất mệt, ta cần phải đi hàn đầm ngâm ngâm, chàng muốn qua đó cùng ta không?"

    Dung Uyên ngẩn ra, Cửu nhi đây là mời gọi hắn cùng tắm uyên ương sao?

    "Được!" Trên mặt Dung Uyên mang theo nụ cười cực kỳ yêu nghiệt, kéo theo Sở Cửu Ca, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến hàn đầm.

    "Y phục, ta cởi giúp chàng!" Sở Cửu Ca nói.

    "Được!" Dung Uyên gật đầu, phúc lợi tốt như vậy không hưởng thì uổng phí quá.

    Sở Cửu Ca đem y phục của Dung Uyên cầm lấy, thật sự đem hắn lột sạch sành sanh, sau đó bản thân cũng đi vào bên trong hàn đầm ngâm, sau đó Sở Cửu Ca trực tiếp đem Dung Uyên xem như không khí, tu luyện..

    Đây so với tắm uyên ương thực sự cách xa đến mười vàn tám ngàn dặm, tắm một hồi đột nhiên Dung Uyên cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, ngủ thiếp đi bên người Sở Cửu Ca.

    Sở Cửu Ca đang nhắm mắt tu luyện đột nhiên mở mắt ra, trực tiếp đem Dung Uyên bao chặt khiêng đi.

    "Cửu tiểu thư.. đây.." Mặc Nhất trợn tròn mắt nhìn chủ tử mình không mặc y phục bị bao chặt bằng tấm thảm được cửu tiểu thư khiêng đi, tư thế này của cửu tiểu thư là muốn cường bạo chủ tử sao?

    Sở Cửu Ca nhíu mày nói: "Sao thế? Không yên tâm chủ tử nhà ngươi?"

    "Cửu tiểu thư đương nhiên sẽ không làm gì có hại đến chủ tử, nhưng mà thân thể chủ tử yếu nhược, cửu tiểu thư người.. người.." Mặc Nhất không biết cấu tạo từ ngữ thế nào, kết quả Sở Cửu Ca đã đem người khiêng đi rồi.

    Dung Uyên nằm trên giường, Sở Cửu Ca lại lần nữa sử dụng lực lượng Bất tử sinh mệnh Vạn pháp quyết tầng thứ hai, Dung Uyên cũng nói qua rồi, chỉ có thể đạt đến thực lực như vậy mới có thể tìm được nguyên nhân bệnh của chàng.

    Màu đen, vô tận tối đen, linh hồn màu đen, khiến cho Sở Cửu Ca cảm thấy phi thường khó chịu, điều này đại biểu Dung Uyên một chút sinh cơ cũng không có rồi sao?

    Không phải, có!

    Vạch ra đám đen, Sở Cửu Ca nhìn thấy một nguồn lực lượng vô cùng cường đại, một linh hồn vô cùng cường đại, mà những thứ màu đen này đang giao tranh với nó, đây là độc..

    Một loại độc!

    Cô cần phải tìm được tên của loại độc này, bất tử sinh mệnh chi đồng chỉ phụ trách nhìn, nhưng lại không có đáp án cho cô được, Sở Cửu Ca đương nhiên phải tự mình đi đến truyền thừa của Thánh y tìm, và cô cũng tìm thấy rồi.

    Bất tử ma độc! Là Bất tử ma tộc.

    Mắt có chút đau, nhưng mà Sở Cửu Ca không có dừng lại việc sử dụng bất tử sinh mệnh chi đồng, trong số truyền thừa mà cô có, chỉ có một cái tên, còn có một đoạn giới thiệu ngắn.

    Bất tử ma tộc, sống trong linh hồn của một người, linh hồn của người trúng độc càng lớn mạnh, độc trúng sẽ càng sâu.

    Vô luận vùng vẫy cỡ nào, vô luận sử dụng biện pháp gì, kết quả cuối cùng chỉ có hồn phi phách tán, đây là bên trong truyền thừa của Thánh y, là loại độc âm độc nhất và mạnh nhất.

    Cho dù không biết cách giải, bây giờ cô có thể nhìn thấy loại độc này rồi, cô có thể thử châm cứu làm tan đi chút độc tố, giúp cho Dung Uyên dễ chịu một chút.

    Vô số ngân châm từ trong tay Sở Cửu Ca lóe qua, đâm vào trong huyệt đạo của Dung Uyên, nơi này còn cần phải thêm..

    Có được năng lực của Thấu Mang, thi triển châm cứu càng dễ hơn, đám khí đen đang không ngừng khuếch tán dường như di chuyển có chút chậm lại.

    "Cửu nhi!" Giọng nói khàn đặc của Dung Uyên truyền vào tai của Sở Cửu Ca.

    Sở Cửu Ca nói: "Dung Uyên, đừng động! Bổn thần y bây giờ đang giúp ngươi khống chế độc, ngươi hãy an phận chút."

    "Khó chịu không? Mắt của nàng." Đôi mắt tử thủy tinh lộ ra vẻ lo lắng.

    "Ta đã tập huấn một thời gian rồi, không có yếu ớt như lúc trước, yên tâm đi!" Sở Cửu Ca đáp.

    Sau khi hoàn thành châm cứu, Sở Cửu Ca thu lại ngân châm, kết quả cô bị Dung Uyên cố định trong lòng, nụ hôn rơi trên đôi mắt cô, "Ta biết, nhất định rất khó chịu!"

    "Ưm!"

    Dung Uyên cũng không ngờ đến Cửu nhi sẽ hạ độc hắn, để cho hắn hôn mê, sau đó làm bậy như vậy, lúc này hắn cảm thấy Cửu nhi tu luyện đến tầng thứ hai không phải là một chuyện tốt gì cả.

    "Ta không sao rồi, thực sự không sao!"

    Dung Uyên vẫn liên tục lấy ra các loại linh dược thượng đẳng, bồi bổ thân thể cho cô, Sở Cửu Ca nói: "Mảnh vỡ Hỗn Đỗn Tinh Thần Đỉnh nhất định phải tìm được, chỉ có có được công pháp hoàn chỉnh của Thánh y, có lẽ sẽ biết được cách giải độc. Đương nhiên cũng phải tìm được cái thứ ba hộp bất tử, đợi lực lượng bất tử sinh mệnh chi đồng của ta càng mạnh, có lẽ có thể nhìn càng thêm rõ ràng, thậm chí có thể nhìn thấy Ma độc nơi nào yếu nhất mà giải quyết nó."

    Dung Uyên nói: "Ừm! Ta đều nghe theo Cửu nhi. Bây giờ chúng ta đã tìm thấy thứ chúng ta muốn tìm rồi, có phải là nên trờ về gặp nhạc mẫu đại nhân hay không, người nhất định rất nhớ Cửu nhi."
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  6. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 205: Thật là to gan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Cửu Ca nói: "Cái thứ hai hộp bất tử đã tìm thấy, đúng là nên trở về rồi. Ta cũng đã cùng với Vân đại sư nghiên cứu qua làm thế nào trị liệu cho Cửu thúc, bên trong Vân Đoan bí cảnh thu thập được không ít linh dược, có lẽ có thể to gan thử thử xem sao."

    Dung Uyên ngẩn ra, nói: "Cửu nhi lại nhớ nhung người đàn ông đó như vậy."

    "Chàng đối với Cửu thúc có ý kiến rất lớn?"

    "Là ông ta có ý kiến với ta!"

    Sở Cửu Ca bất lực, đây có lẽ chính là cái gọi lập trường không hợp!

    "Ta đã đem Cửu thúc xem là người nhà rồi, vô luận thế nào ta cũng sẽ dốc hết toàn lực trị khỏi cho người." Sở Cửu Ca nói.

    Đôi mắt tử thủy tinh của Dung Uyên trầm lại, người nam nhân đó nếu thực sự được Cửu nhi trị khỏi, cũng không biết có phải là chuyện tốt hay không.

    "Đồ ngốc kia cũng đã chạy về nhà rồi, Cửu Ca ngươi cũng muốn bỏ rơi ta về nhà hay sao? Hu hu hu.." Được biết Sở Cửu Ca phải về nhà, Tử Tinh Châu rất đau lòng.

    "Vậy ngươi khi nào thì trở lại?" Tử Tinh Châu hỏi.

    Cái này thì Sở Cửu Ca không thể xác định được.

    "Ta vào Thái Vân Tông là để tìm hộp bất tử, nay hộp bất tử đã tìm thấy rồi, vậy thì đành đi nơi khác tìm vậy. Ngươi không phải nói phụ hoàng ngươi có chút tin tức hay sao? Ta có lẽ sẽ không trở lại Thái Vân Tông, gặp xong mẫu thân ta, có lẽ ta sẽ đi Tử Linh Quốc." Sở Cửu Ca nói.

    Tử Tinh Châu suy nghĩ một hồi nói: "Vậy thì ta trước đi với Cửu Ca về Xích Linh Quốc, vừa hay có thể xem xem quốc gia của Cửu Ca, sau đó lại cùng với Cửu Ca về Tử Linh Quốc. Ta nói thế nào cũng là hoàng tử của Tử Linh Quốc, Cửu Ca ở Tử Linh Quốc chắc ta có thể giúp được gì đó."

    "Nếu như ngươi không chê Xích Linh Quốc là nơi nghèo nàn thì có thể đi." Sở Cửu Ca nói.

    "Không được! Để cho một mình hắn cút về Tử Linh Quốc, người đâu! Đem người đưa đi." Sở Cửu Ca đáp ứng nhưng Dung Uyên lại rất chán ghét như vậy.

    Tử Tinh Châu ngẩn ra, "Tại sao? Tại sao? Ta không phục."

    Dung Uyên và Sở Cửu Ca về Xích Linh Quốc, bởi vì Dung Uyên không cho phép, Tử Tinh Châu chỉ còn cách len lén đi theo sau, kết quả ở nửa đường, một đám người đột nhiên xuất hiện.

    "Thất hoàng tử, Bệ hạ mời người về nước, đi với chúng tôi một chuyến vậy!" Người đến nói.

    "Ta từ chối, ta mới không muốn, các ngươi cút ra cho ta!" Tử Tinh Châu lạnh giọng nói.

    "Điện hạ, vẫn mong người phối hợp với chúng tôi."

    "Bổn cung chính là không phối hợp với các ngươi." Tử Tinh Châu giận rồi, linh lực bạo phát ra.

    Nhưng mà những người này từng người một đều mạnh hơn hắn, hắn làm sao có thể đánh lại, Tử Tinh Châu mở to miệng hét: "Cửu Ca, cứu mạng!"

    "Lão đại cứu mạng! Tên phụ hoàng vô lương kia của ta muốn bắt ta về làm nam sủng cho lão nữ nhân kia, chỉ có ngươi có thể cứu ta thôi, thật sự là chỉ có ngươi có thể cứu ta rồi.."

    Sở Cửu Ca nói: "Dừng!"

    "Đi giúp Tinh Châu."

    Dung Uyên rất bất lực, chỉ có thể dung túng cô, hai đạo thân ảnh hạ xuống trước mặt đám người đó.

    "Hắn không nguyện ý, các ngươi đừng nên miễn cưỡng thì hơn." Sở Cửu Ca nói.

    "Các ngươi là người gì? Đừng cản trở chúng tôi làm việc, nếu không sẽ không tha cho các ngươi. Chúng tôi là đội thân vệ của Tử Hoàng bệ hạ Tử Linh Quốc." Bọn chúng ngạo mạn nói.

    Sở Cửu Ca cười nói: "Các ngươi đây là đang nhắc nhở ta, đánh chó thì cũng phải xem mặt mũi của chủ nhân có phải hay không?"

    Lời này của Sở Cửu Ca không sai, nhưng mà tiểu nha đầu này lại dám nói bọn chúng là chó, thật là đáng ghét, sắc mặt của chúng trở nên băng lạnh.

    "Nhưng mà ta ngay cả chủ nhân của chó cũng phi thường chán ghét, ngươi nghĩ ta sẽ sợ các ngươi sao?" Sở Cửu Ca lạnh giọng nói.

    "Tiểu nha đầu, ngươi có biết bản thân đang nói gì hay không?"

    "Đương nhiên!" Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói.

    "Đừng phí lời với chúng nữa, đưa Thất hoàng tử đi, tên tiểu nha đầu này với nam nhân, cũng có thể giáo huấn một phen thật tốt." Sở Cửu Ca hoàn toàn chọc giận bọn chúng rồi, bọn chúng muốn động thủ, kết quả..

    Từng người một xương cốt cơ bắp cứng đờ, cả người như biến thành tượng điêu khắc căn bản không cách nào nhúc nhích, bọn chúng từng người một mắt trợn tròn nhìn Sở Cửu Ca.

    "Cô ta đã làm gì với chúng ta?" Bọn chúng ngơ ngác nói.

    "Cửu Ca ngươi quả thật quá lợi hại rồi, giỏi quá đi!" Tử Tinh Châu vô cùng kích động, mấy cú đem những người không cách nào nhúc nhích tùy người chém giết này đá ra xa.

    "Aaaaaaaa!" Từng trận tiếng kêu thảm truyền đến.

    Sở Cửu Ca nói: "Một đám ngốc, ngay cả bản thân trúng độc cũng không phát hiện. Xem ra thực lực đội thân vệ của hoàng đế bệ hạ Tử Linh Quốc cũng chỉ có thế!"

    "Ngươi bỉ ổi, lại dám ám toán chúng tôi." Sở Cửu Ca khinh thường, khiến cho bọn chúng không cam tâm và phẫn nộ.

    Sở Cửu Ca nói: "Tính cảnh giác của các ngươi không đủ, trách ta sao? Trình độ như các ngươi, để bảo vệ cho hoàng đế bệ hạ Tử Linh Quốc mà nói, có lẽ bệ hạ của các ngươi bị người ta phế đi các ngươi cũng không biết đâu!"

    "Tiểu nha đầu, ngươi lại dám nói ra lời như vậy, ngươi đây là gan to bằng trời rồi. Ngươi đây là muốn tạo phản." Bọn chúng giận dữ hét.

    Sở Cửu Ca nói: "Không lãng phí thời gian với các ngươi nữa! Chúng ta đi thôi! Ta không muốn mẫu thân đợi quá lâu."

    "Ừm!"

    Sau chuyện này Tử Tinh Châu đã từ bỏ việc đi về Xích Linh Quốc với Sở Cửu Ca rồi, Sở Cửu Ca quay đầu lại nói: "Tử Tinh Châu, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?"

    Tử Tinh Châu nói: "Ta.. ta vẫn là không đi thì hơn, ta nghĩ ta phải về Tử Linh Quốc làm chút việc."

    "Ngươi là muốn làm nam sủng của lão nữ nhân rồi sao? Không muốn thì đi theo." Sở Cửu Ca nói.

    "Được!" Tử Tinh Châu kích động đuổi theo, "Cửu Ca, đợi đợi ta!"

    Trước đó hắn là sợ liên lụy Cửu Ca, nhưng mà Cửu Ca là ai, có thể sợ sao!

    Hơn nữa hắn thực sự không nỡ xa Cửu Ca, thật sự muốn đi Xích Linh Quốc xem xem.

    Trên đường, Sở Cửu Ca hỏi: "Trình độ của những thị vệ Hoàng cung Tử Linh Quốc các ngươi chỉ có như vậy?"

    Tử Tinh Châu nói: "Thị vệ bình thường thì là như vậy, nhưng mà ám vệ và tử sĩ thì lại rất mạnh, cụ thể mạnh thế nào, có lẽ chỉ có bản thân phụ hoàng là biết rõ. Đối với nhi tử của mình ông ta cũng đề phòng, huống chi là một ngươi không được sủng ái như ta, chỉ là xinh đẹp có chút giá trị lợi dụng mà thôi, đợi đem ta tặng cho lão nữ nhân làm nam sủng."

    "Cửu Ca, ngươi hỏi cái này làm chi? Ngươi không phải thật sự muốn phế đi lão già đó chứ?"

    Sở Cửu Ca vuốt vuốt cằm nói: "Khi chưa xác định phụ hoàng ngươi có phải là người ta cần phải đối phó hay không, nếu như xác định rồi, ghé thăm bảo khố Tử Linh Quốc, phế đi Tử Hoàng biến ông ta thành thái giám có lẽ ta sẽ làm thế đó."

    Tử Tinh Châu trợn to mắt, "Cái gì? Cái ngươi nói phế đi, lại chính là.."

    Để cho một nhất quốc chi quân làm thái giám, Cửu Ca thật sự là quá to gan rồi.

    "Ngươi muốn bao che cho phụ hoàng ngươi?" Sở Cửu Ca ngẩn ra.

    Ở trước mặt nhi tử ruột thịt nói muốn khiến cho lão tử người ta biến thành thái giám hình như là có chút không đúng lắm.

    Tử Tinh Châu nói: "Ta đối với lão gia hỏa đó không có chút tình cảm nào, cho nên cũng lười quản, nhưng mà Cửu Ca lão gia hỏa đó rốt cuộc làm thế nào đắc tội ngươi vậy?"

    Sở Cửu Ca đáp: "Còn chưa có xác định, đợi đến lúc đó rồi nói."

    Vào lúc đó, Xích Linh Quốc Sở gia, có một đội ngũ hùng hồn đi đến Sở gia, người đi đầu khí thế bừng bừng nói: "Mười ngày sau chính là sinh thần của Bệ hạ Tử Linh Quốc chúng tôi, Bệ hạ chúng tôi có lệnh, mời Xích Linh Quốc gia chủ Sở gia đại biểu cho Xích Linh Quốc tiến đến Tử Linh Quốc chúc thọ, mong Sở gia chủ thu thập một chút, đi theo chúng tôi!"
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  7. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 206: Sở gia gặp chuyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tin này khiến cho cả Sở gia như bị sét đánh ngang tai, Sở Tuyền Nguyệt nghe đến ngẩn ra, "Cái gì?"

    Một đạo thân ảnh màu đen nhảy ra, Sở Tuyền Nguyệt kinh ngạc nói: "Đệ Cửu đại nhân."

    Một người thân mang đầy sát khí, nam nhân trên mặt mang vết sẹo xấu xí xuất hiện trước cửa lớn Sở gia, ông lạnh giọng nói: "Cút!"

    "Biết thân phận của ta, mà còn dám nói chuyện với ta như vậy. Gia nô một gia tộc của một quốc gia nhỏ như Xích Linh Quốc, lại có đức hạnh như vậy, nếu như ở Tử Linh Quốc chúng tôi sớm đã bị loạn côn đánh chết rồi, hôm nay để ta giúp Sở gia chủ giáo huấn giáo huấn gia nô này vậy!

    " Động thủ! "Hắn hạo lệnh cho những thị vệ động thủ.

    Dù sao bệ hạ có lệnh, chỉ cần không thương đến Sở gia chủ là được, còn về những người khác, giết thì giết thôi!

    Phải biết Tử Kha hoàng tử và Tử Tâm công chúa là ở nơi nhỏ nhoi này đã phải chịu chút ủy khuất, bọn họ đương nhiên phải báo thù cho điện hạ mới được.

    Tên nam nhân mặt đầy sẹo này, Tử Kha hoàng tử đã đặc biệt phân phó qua, có thể tiện tay giết đi hắn, thì đem hắn giết đi.

    Vô số đạo thân ảnh luyện linh cảnh nhảy về phía Cửu thúc, linh lực của Cửu thúc triệt để bạo phát ra, chuẩn bị tử chiến với đám người này.

    " Uỳnh! "Một tiếng vang lớn truyền ra từ cửa lớn Sở gia.

    Đám người Tử Linh Quốc nói:" Không ngờ đến ngươi cũng có chút bản lĩnh, khó trách Tử Kha hoàng tử ở nơi khỉ ho cò gáy này chịu thiệt. Động thủ, không cần thiết thủ hạ lưu tình. "

    " Đệ Cửu đại nhân! "

    Đao quang kiếm ảnh, chiêu số của họ siêu nhanh.

    Sở Tuyền Nguyệt vô cùng lo lắng, chiến đấu giữa cường giả luyện linh cảnh, người dưới luyện linh cảnh là không cách nào xen vào, cho dù cô chỉ thiếu chút bước vào cảnh giới luyện linh cảnh cũng không thể.

    Cô một khi nhúng tay vào không những không giúp được Đệ Cửu đại nhân, cô nhìn theo bóng lưng màu đen đó vô cùng lo lắng.

    Chuyện lần trước giải quyết rồi, nhưng mà cô và Ca nhi cũng biết không có kết thúc dễ như vậy, lần này miệng tuy là nói mời cô đi tham gia thọ yến của Tử Hoàng, nhưng mà đi rồi có thể trở về hay không, cũng còn là vấn đề.

    Với thực lực Sở gia bên này, căn bản không có lực lượng khước từ, chỉ có thể đáp ứng, thế nhưng Đệ Cửu đại nhân lại không có suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp xông ra chém giết với đám người này, chỉ vì bào vệ cô!

    Cho dù đây là mệnh lệnh của Ca nhi, nhìn theo người nam nhân không chút do dự bảo vệ cho cô, đây là người nam nhân có khí khái nam nhi nhất mà cô từng gặp.

    " Phụt! "Cửu thúc bản thân thân mang trọng thương, linh lực trong cơ thể phi thường không ổn định, bây giờ lại lấy ít địch nhiều trong khi mỗi một người đều mạnh, mỗi một lần đề cao lực lượng ông đều cảm thấy kinh mạch không ngừng xé rách ra đau nhói.

    Nhưng mà ông tuyệt đối không cho những người này đi vào Sở gia, không để cho những người này đưa phu nhân đi!

    Sở Tuyền Nguyệt nói:" Dừng tay! Đệ Cửu đại nhân, dừng tay đi! "

    Cửu thúc lắc đầu, chết cũng không chịu lùi bước, bạo phát ra lực lượng tiếp tục giao chiến với đám người đó.

    " Ca nhi tuy là có mệnh lệnh, nhưng mà người chẳng lẽ không thể linh động được sao? Đồ ngốc này. "Sở Tuyền Nguyệt nôn nóng đứt ruột, nhìn thấy ông không ngừng thổ huyết, hơi thở không ổn định, rất hoảng loạn.

    Chỉ vì mệnh lệnh của tiểu Cửu sao? Cửu thúc khẽ đờ ra, mệnh lệnh của tiểu Cửu lớn hơn tất cả, nhưng mà hình như không hoàn toàn là như vậy..

    " Toàn bộ đều cút ra cho ta! "Lúc này đôi mắt của Cửu thúc đã trở nên đỏ ngầu, thét lên với bọn chúng.

    " Cái gì? "Xích Kiêu đang trong hoàng cung nghe đến tin tức này đại kinh, nói:" Tập hợp tất cả cao thủ, đi với ta đến Sở gia. "

    Sở Tuyền Nguyệt là nhạc mẫu đại nhân tương lai của nhi tử ông, nếu như cô ở trong phạm vi quản lý của ông mà xảy ra chuyện gì, nói không chừng nhi tử ông sẽ bị chê cả đời rồi ế mất.

    " Vâng, Bệ hạ! "

    Xích Kiêu vội chạy đến, ông nói:" Các vị sứ giả Tử Linh Quốc, hay là các vị trước đến hoàng cung Xích Linh Quốc làm khách, chúng ta từ từ bàn bạc! Ta đã chuẩn bị đầy đủ rượu ngon thịt tốt, tiếp đãi các vị. "

    Bọn chúng xem thường nói:" Xích Linh Quốc có thể có rượu ngon thịt tốt gì, đều là những thứ hạ đẳng mà người hạ đẳng dùng, chúng tôi không thèm! Nhiệm vụ của chúng tôi là mời Sở gia chủ đi tham gia thọ yến của Bệ hạ chúng tôi, không làm phiền các ngươi rồi. "

    Nói là mời, nhưng lại cường thế so với bắt người chẳng chút khác biệt.

    " Phụt! "Lúc này Cửu thúc đã ở bên bờ vực nguy hiểm rồi, Xích Kiêu hạ lệnh nói:" Động thủ! "

    " Hoàng đế Xích Linh Quốc như ngươi, gan quả thật không nhỏ, lại dám ngăn cản chúng tôi thi hành nhiệm vụ, vậy thì ngay đến cả ngươi cũng cùng giáo huấn vậy. Một đám kiến mà lại dám phản kháng. "

    Những người này vẫn hành động rất bá đạo, Xích Kiêu cho dù đưa đến đội ngũ mạnh nhất, nhưng cũng không qua nổi mấy chiêu, Sở Tuyền Nguyệt nói:" Dừng tay! Ta đi với các ngươi tham gia thọ yến của Hoàng đế bệ hạ Tử Linh Quốc, các ngươi toàn bộ đều dừng tay lại cho ta! "

    " Không được! "Cửu thúc khàn khàn nói.

    Lúc này lực lượng trong cơ thể ông đã loạn hết cả lên, ngay cả đứng cũng đã là một vấn đề rất khó khăn, nhưng vẫn cố chấp chắn trước mặt Sở Tuyền Nguyệt.

    Những người của Tử Linh Quốc cưởi nói:" Sở gia chủ đương nhiên là phải đi rồi, nhưng mà với việc chúng tôi giáo huấn những người vô lễ này không chút liên quan! "

    Hiển nhiên, bọn chúng không để lời của Sở Tuyền Nguyệt trong lòng.

    Chỉ là một nữ nhân Bệ hạ nhất thời cảm thấy hứng thú mà thôi, đợi đến khi Bệ hạ có được rồi, có lẽ không mất bao lâu liền ném qua một bên, còn muốn bọn chúng nghe lệnh của cô, thật là quá xem trọng bản thân rồi.

    Đôi mắt Sở Tuyền Nguyệt lóe qua nộ ý, người của Tử Linh Quốc vẫn kiêu căng ngạo mạn như vậy.

    Cô lấy ra một con dao găm, đặt lên mặt cô nói:" Dừng tay! Nếu như còn dám thương đến người của Xích Linh Quốc ta, ta trực tiếp hủy đi mặt của ta, dẫn theo một tên xấu xí về Tử Linh Quốc, ta thấy các người cũng không dễ giao phó gì đâu nhỉ! "

    " Phu nhân! "

    " Sở gia chủ! "

    Sở Tuyền Nguyệt mặt không chút cảm xúc đã rạch một đường nhỏ ở trên mặt cô, máu tươi từ trên mặt chảy xuống, sự ngoan cường này của Sở Tuyền Nguyệt đem đám người Tử Linh Quốc dọa sợ rồi.

    Bệ hạ yêu mỹ nhân, nếu như bọn chúng khiến mỹ nhân trở nên xấu xi, có lẽ đợi khi trở về bệ hạ trực triếp đem toàn bộ bọn chúng chặt đầu mất.

    " Sở gia chủ, dừng tay! Đừng động thủ, chúng tôi không động thủ. "Sự uy hiếp này rất có hiệu quả, ông chỉ có thể chấp nhận lùi một bước.

    Trước đem người không chút tổn hại đưa đến trước mặt bệ hạ rồi tính. Còn về những người này, sau này bí mật xử lý cũng được.

    " Cửu tiểu thư, người về rồi. "Khi Sở Cửu Ca vừa đặt chân vào Xích Linh Quốc, không ít người nhìn thấy cô kinh ngạc nói.

    " Cửu tiểu thư, xảy ra chuyện rồi! Người trước đừng trực tiếp trở về Sở gia, trước đi Dung vương phủ tránh tránh. "Có người kiến nghị nói.

    Sở Cửu Ca sắc mặt đại biến," Cái gì? Sở gia ta xảy ra chuyện gì rồi? "

    " Là Tử Linh Quốc.. "

    Lời của người này vửa nói ra, thân hình của Sở Cửu Ca đã biến mất trước mặt bọn họ, người của Tử Linh Quốc lại đến rồi..

    " Cửu Ca, đợi ta với! "Tử Tinh Châu xông lên nói.

    Tốc độ trên đường của Dung Uyên rất nhanh, Tử Tinh Châu vì để đuổi kịp bọn họ chạy đến hụt hơi, nay cuối cùng cũng đến Xích Linh Quốc rồi, kết quả Cửu Ca chạy càng nhanh hơn rồi.

    Tử Tinh Châu vừa xuất hiện trước mặt của mọi người, bọn họ kinh ngạc nói:" Một người đẹp quá đi! Là bạn của Cửu tiểu thư sao?"
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  8. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 207: Tự mình sẽ đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sở gia chủ, vậy thì mời! Dù sao vẫn còn thời gian mười ngày, Xích Linh Quốc cách Tử Linh Quốc cũng không có gần, chúng ta phải tranh thủ lên đường mới được." Người đó mời Sở Tuyền Nguyệt lên xe ngựa.

    Sở Tuyền Nguyệt nắm chặt nắm đấm nói: "Được!"

    "Phu nhân!" Cổ tay Sở Tuyền Nguyệt bị kéo lại, cô khẽ ngẩn ra.

    "Sở gia liền giao cho người rồi, đợi Ca nhi trở về.."

    "Không được!" Ông cố chấp giữ lại Sở Tuyền Nguyệt, đem Sở Tuyền Nguyệt kéo trở lại.

    "Rầm!" Sở Tuyền Nguyệt ngã vào người ông, hai người đứng gần như vậy, hơi thở của hai người cũng có thể cảm nhận rõ ràng đến thế.

    Sở Tuyền Nguyệt chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, nhưng mà lúc này không thể làm việc theo cảm tính, cô nhất định phải rời khỏi, nếu không bọn họ đều sẽ gặp nguy hiểm.

    Cảm nhận được hơi thở thanh mát như vậy, Cửu thúc cũng ngẩn ra, lần đầu tiên ở gần phu nhân đến thế, nhịp tim cũng chậm đi nửa nhịp.

    Người dẫn đầu đám người Tử Linh Quốc trong mắt lóe qua nộ ý, đáng chết, tên xấu xí đáng chết này lại dám ở trước mặt mọi người đội mũ xanh cho Bệ hạ họ, quả thật muốn đem bọn chúng chặt ra thành từng mảnh.

    Cũng không xem xem bản thân trông như thế nào, bản thân có thân phận gì, lại dám lôi lôi kéo kéo với người mà bệ hạ nhìn trúng!

    Đợi Sở gia chủ được đưa ra khỏi thành, ông liền bí mật phái người đến đem tên này phanh thây từng mảnh.

    "Sở gia chủ, mời!"

    Tay của Sở Tuyền Nguyệt đặt trên mu bàn tay của Cửu thúc, tim của Cửu thúc khẽ run.

    Sở Tuyền Nguyền kéo tay ông ra, lúc này ông đã không còn bao nhiêu sức lực rồi, cứ thế bị Sở Tuyền Nguyệt thoát ra được.

    "Sở gia chủ, mời!" Người đó cười tươi nói.

    "Được!"

    Ngay lúc đó, một âm thanh lạnh lùng vang lên, "Các ngươi đây là muốn đưa mẫu thân nhà ta đi đâu?"

    Một thiếu nữ hồng y tuyệt sắc xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người đại kinh: "Ca nhi!"

    "Tiểu Cửu!"

    "Cửu tiểu thư!"

    Không một ai hy vọng cô trở về vào lúc này, quá nguy hiểm rồi.

    Người đó nhìn thấy Sở Cửu Ca, hai mắt phát sáng, ông cười nói: "Có lẽ đây là Cửu tiểu thư rồi! Thọ yến của Bệ hạ Tử Linh Quốc chúng tôi Xích Linh Quốc đương nhiên cũng phải phái đại biểu đến tham gia, Sở gia chủ là người Bệ hạ chúng tôi ân điểm chọn ra. Cửu tiểu thư thân là nữ nhi của Sở gia chủ, nếu đã gặp được, vậy thì cùng với Sở gia chủ đến Tử linh Quốc một chuyến, tham gia thọ yến của Bệ hạ chúng tôi!"

    Sở Cửu Ca đứng bên Sở Tuyền Nguyệt, Sở Tuyền Nguyệt kéo lại Sở Cửu Ca nói: "Ca nhi, con.."

    Sở Cửu Ca an ủi Sở Tuyền Nguyệt nói: "Mẫu thân, không sao, giao cho con đi!"

    Cô nhìn Cửu thúc bị trọng thương, còn có bọn người của Xích Kiêu, đáy mắt lóe qua hàn quang.

    "Thọ yến của hoàng đế bệ hạ Tử Linh Quốc, chúng tôi đương nhiên sẽ đi tham gia, ngươi trở về nói với bệ hạ nhà ngươi, chúng tôi nhất định đúng giờ đến. Thiệp mời để lại, các ngươi có thể trở về phục mệnh rồi, người của Sở gia chúng tôi không cần các ngươi hộ tống." Sở Cửu Ca nói.

    "Vậy thì không được, chúng tôi nhận được mệnh lệnh là phải đích thân hộ tống Sở gia chủ qua đó! Dù sao đường xá xa xôi, khó tránh có nguy hiểm không phải sao?" Ông nói.

    "Chúng tôi liền không lãng phí thời gian nữa, người đâu! Mời Sở gia chủ và Cửu tiểu thư lên xe ngựa!"

    "Tiểu Cửu!" Cho dù lúc này ông đã như ngọn nến trước gió nhưng vẫn xông lên phía trước.

    Một cây ngân châm bay ra, Sở Cửu Ca phong bế đi huyệt đạo của Cửu thúc.

    Nay cô đã đem bất tử sinh mệnh chi đồng tu luyện đến tầng thứ hai, đối với tình trạng thân thể của Cửu thúc rất rõ ràng.

    Một châm xuống, ổn định lực lượng đang hỗn loạn trong thân thể ông, nhưng mà đây chỉ là tạm thời.

    Sở Cửu Ca giận nói: "Các ngươi sao lại phiền như vậy! Ta nói tự mình đi thì sẽ tự mình đi, các ngươi nhiều chuyện quá rồi."

    Tiểu nha đầu này lại dám nổi giận với bọn chúng, những người này cũng giận rồi, "Đây không phải do các người nói là được, người đâu! Mời.."

    Lời của ông còn chưa nói xong, liền nhìn thấy một thân hình quỷ mị xuất hiện bên người ông.

    Vô số ngân châm bay ra, mà Sở Cửu Ca đang cầm một cây châm độc đặt trên cổ ông.

    Người này tuy là người phát hiệu lệnh, địa vị cũng là cao nhất, thực lực yếu nhất, còn chưa đạt đến luyện linh cảnh, cho nên ông ta trước đó căn bản không có tham chiến.

    Sở Cửu Ca muốn bắt lại gia hỏa này không có khó.

    Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Ta xem ngươi đây là nghe không hiểu tiếng người rồi! Ta nói ta sẽ tự mình đi, ngươi trước cút về Tử Linh Quốc cho ta, nghe không hiểu lời của ta sao? Muốn chết!"

    "Ngươi.. ngươi.."

    Bọn chúng từng người đều trợn tròn mắt, thiếu nữ này tốc độ quá nhanh, bởi vì tuổi của cô còn nhỏ nên bọn chúng không có đề phòng, một chút bất cẩn, lại để cho bọn họ bắt được đại nhân rồi.

    "Cửu tiểu thư, nhanh thả đại nhân ra! Nếu không cho dù ngươi là nữ nhi của Sở gia chủ, chúng tôi cũng sẽ không thủ hạ lưu tình."

    Uy áp những người này bạo phát ra, muốn chấn nhiếp Sở Cửu Ca, nhưng mà Sở Cửu Ca ngay đến mày cũng chẳng nhíu lấy một cái.

    "Các ngươi tốt nhất đừng manh động, độc châm trên tay ta đã bôi lên kịch độc, chỉ cần rạch sướt da ông ta một chút, ông ta chết chắc."

    "Aaaaa!" Vị đại nhân này sắc mặt trắng bệch, thiếu chút chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất rồi.

    "Kịch độc, ngươi.. ngươi cẩn thận chút!"

    Cục diện bế tắc, những cao thủ luyện linh cảnh đang nghĩ biện pháp cứu đại nhân từ trong tay Sở Cửu Ca.

    Vào lúc này, một giọng nói băng lạnh truyền đến, "Các ngươi đây là làm cái gì?"

    Tử Tinh Châu nhìn thấy Sở Cửu Ca nói Sở gia xảy ra chuyện liền chạy mất rồi, hắn vừa đến căn bản không biết Sở gia ở đâu.

    Hắn phải tìm người hỏi thì mới biết, nhưng lại không nghĩ đến nhìn thấy cảnh này.

    Người bị Cửu Ca bắt làm con tin hắn cũng từng gặp qua, là người bên cạnh phụ hoàng, thực lực năng lực không ra sao, năng lực tâng bóc thì tuyệt vời.

    Mọi người nhìn về nam tử xinh đẹp yêu mị đến không giống người, người đó nói: "Thất hoàng tử điện hạ, người.. người sao lại ở đây.."

    Mọi người nghe đến đây là Thất hoàng tử, đương nhiên rất cảnh giác nhìn hắn, vậy mà lại đến thêm một kẻ phiền phức lớn.

    Dù sao hoàng tử và công chúa trước đó, từng người đều không phải người tốt lành gì.

    Vị Thất hoàng tử này tuy rằng xinh đẹp hơn bọn chúng nhiều, mọi người đều cho rằng hắn cũng cùng một giuộc với đám người trước đó.

    Tử Tinh Châu vô duyên vô cớ phải nhận ánh nhìn chán ghét của những người này, sờ sờ gương mặt của mình, chẳng lẽ một đường gấp rút đuổi theo nên cả mặt đều là bụi bẩn quá xấu rồi, mới khiến người ta chán ghét như vậy.

    Tử Tinh Châu nói: "Bổn cung muốn đến nơi nào các ngươi cũng quản được sao?"

    Sở Cửu Ca đưa một ánh nhìn cho Tử Tinh Châu, Tử Tinh Châu đi vào trong phạm vi bao vây của những người đó, vỗ vỗ vai của một cao thủ luyện linh cảnh nói: "Ta lại muốn hỏi các ngươi, nhiều cao thủ luyện linh cảnh như vậy, toàn bộ đều đến Xích Linh Quốc làm gì?"

    "Thất hoàng tử, là như vậy, người cũng biết sinh thần của Bệ hạ sắp đến rồi, Bệ hạ muốn Sở gia chủ làm đại biểu Xích Linh Quốc đến tham gia, nhưng mà người Sở gia không biết điều lại từ chối vinh dự lớn như vậy, không nguyện ý đi thì đã thôi, còn to gan động thủ với chúng tôi, thậm chí bắt đại nhân làm con tin." Ông ta đáp.
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  9. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 208: Diệt Tử Linh Quốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tử Tinh Châu nói: "Nếu đã là mời khách quý đi tham gia thọ yến của phụ hoàng, Bổn cung đích thân mời là được, các ngươi bây giờ cút được bao xa thì cút bao xa, Bổn cung cảm thấy các ngươi thực sự rất chướng mắt."

    Tất cả mọi người đều ngẩn ra, đây.. Thất hoàng tử điện hạ đây là có ý gì?

    "Điện hạ, đây là nhiệm vụ của chúng tôi, chúng tôi nhất định phải hoàn thành! Không làm phiền điện hạ người rồi." Bọn chúng nói.

    "Bổn cung muốn các ngươi cút, các ngươi không nghe thấy sao?" Tử Tinh Châu ngạo mạn nói.

    "Đây là nhiệm vụ của chúng tôi, Thất hoàng tử người đừng làm loạn nữa, tránh cho Bệ hạ trách tội xuống." Bọn chúng cũng biết, Thất hoàng tử tuy có thiên phú tu luyện, có mỹ mạo, nhưng lại phi thường không được sự sủng ái của bệ hạ, địa vị của hắn ở Tử Linh Quốc cũng không cao, bọn chúng đương nhiên không nghe mệnh lệnh của Thất hoàng tử rồi.

    Tử Tinh Châu lạnh giọng nói: "Rất tốt, các ngươi ngay cả mệnh lệnh của Bổn điện hạ cũng không nghe, vậy thì toàn bộ đều đi chết đi."

    Một đạo kiếm quang lóe qua, Tử Tinh Châu ra tay rồi.

    Những người này đại kinh, vội vàng né tránh, bọn chúng cũng không biết vì sao Thất hoàng tử lại làm khó bọn chúng.

    Ngay cả những người khác của Sở gia cũng thế, bọn chúng đây là nội đấu hay sao?

    "Thất hoàng tử điện hạ, ngươi đây là làm gì? Xem ra thuộc hạ phải đưa ngươi cũng trở về Tử đô rồi, giao cho bệ hạ xử trí."

    Tử Tinh Châu động thủ với bọn chúng, khiến cho bọn chúng rất tức giận, cho nên bọn chúng chuẩn bị bắt lại Tử Tinh Châu.

    "Chỉ dựa vào đám phế vật các ngươi!" Tử Tinh Châu cười lên.

    Nhất thời những người đội thân vệ cảm thấy có chút không ổn, lúc này thân thể của bọn chúng như biến thành đá vậy, không cách nào nhúc nhích.

    "Thất hoàng tử, ngươi.. ngươi.." Bọn chúng trợn tròn mắt nhìn Tử Tinh Châu.

    Tử Tinh Châu nói: "Các ngươi không phải muốn đối phó ta sao? Đến đi!"

    Độc này chính là độc mà trước đó Sở Cửu Ca dùng để đối phó với đám người trước đó, Tử Tinh Châu rất hứng thú, nên đòi Sở Cửu Ca cho lấy một ít, để cho hắn sau này tự vệ dùng.

    Hắn cũng không nghĩ đến, độc này nhanh như vậy đã có đất dụng võ rồi.

    Hắn là Thất hoàng tử của Tử Linh Quốc, vừa đến gần bọn chúng, bọn chúng sẽ không phòng bị bao nhiêu, cho nên liền bị hắn thần không biết quỷ không hay hạ độc rồi.

    Vị Kỳ đại nhân bị Sở Cửu Ca bắt làm con tin cũng rất ngạc nhiên, hoàn toàn không hiểu vì sao Thất hoàng tử động thủ với bọn chúng.

    Ông nói: "Thất hoàng tử điện hạ, ngươi đây là kháng lại thánh lệnh, quá làm loạn rồi, nếu như bệ hạ biết được tuyệt đối không tha cho ngươi. Ngươi mau đưa giải dược cho các vị đại nhân, ta tuyệt đối sẽ không hồi báo việc này với bệ hạ."

    "Phụt phụt!" Mấy cây ngân châm phong bế huyệt đạo của ông ta.

    "Aaaaaaaa!" Ông cảm thấy cơ thể mình lúc này đang bị vạn con độc trùng ngấu nghiến, trực tiếp quỳ trên mặt đất.

    Sở Cửu Ca hạ lệnh nói: "Người đâu! Đem những gia hỏa này toàn bộ đều đưa vào địa lao cho ta."

    "Vâng!"

    Cô nói tiếp: "Nhanh đỡ Cửu thúc vào bên trong, ta lập tức trị liệu cho Cửu thúc, nhanh.."

    Nghe thấy mệnh lệnh đanh thép của Sở Cửu Ca, mọi người mới bừng tỉnh, những người này của Tử Linh Quốc giải quyết rồi, cứ như thế giải quyết rồi.

    Tử Tinh Châu cười nói: "Cửu Ca, ta làm không tồi chứ!"

    "Ừm! Rất không tệ, ngươi tùy ý, ta cần đi cứu người, tình trạng của Cửu thúc không ổn chút nào." Nói xong, Sở Cửu Ca biến thành một đạo tàn ảnh, biến mất trước mặt Tử Tinh Châu.

    Lúc này mọi người đều biết, vị Thất hoàng tử điện hạ Tử Linh Quốc này không phải là đồng bọn của đám người kia, mà là bạn của cửu tiểu thư, hắn với cửu tiểu thư phối hợp rất ăn ý, cứu đi Sở gia họ.

    "Thì ra hoàng tử công chúa của Tử Linh Quốc cũng không phải toàn bộ đều là hỗn đản!"

    "Thất hoàng tử điện hạ không tệ mà!"

    "..."

    Trước đó có bao nhiêu chán ghét, bây giờ Tử Tinh Châu liền được hoan nghênh bấy nhiêu.

    Nay bên trong phòng của Cửu thúc, bất kì ai cũng không dám làm phiền, một chút âm thanh cũng không dám.

    Sở Cửu Ca vận chuyển bất tử sinh mệnh chi đồng, sử dụng lực lượng của Thấu Mang, quan sát mỗi một ngóc ngách trên người Cửu thúc.

    Tay của cô vừa động, kẽ tay kẹp lại ngân châm, ngân châm hóa thành một đạo tàn ảnh đâm vào mấy huyệt đạo trên người Cửu thúc, vì ông đả thông lực lượng hỗn loạn đó..

    Tay lại động, ánh mắt cũng tập trung tất cả lực lượng quan sát động tĩnh trên thân thể Cửu thúc.

    Cửu thúc bây giờ rất yếu ớt, một chút không cẩn thận tuy là không lấy đi tính mạng của ông, nhưng sẽ khiến ông cả đời này biến thành phế nhân, không chút cơ hội xoay chuyển.

    Cô biết Cửu thúc là một người rất cường đại, tuyệt đối không thể để ông trở thành như vậy.

    Ngay lúc đó, Cửu thúc mở mắt ra.

    Ông vừa hay đối diện với đôi mắt chuyên chú đó, một đôi mắt phi thường mị lệ đầy ma lực.

    Ông cười nói: "Đệ nhị trọng, Thấu Mang! Tiểu Cửu rất lợi hại, tiến bộ rất nhanh."

    Đôi tay đang động của Sở Cửu Ca khẽ cứng đơ lại, Cửu thúc nhìn ra rồi!

    Chỉ một ánh mắt, vậy mà ngay cả cô tu luyện bất tử sinh mệnh chi đồng đến đệ nhị trọng cũng biết, đôi mắt này cũng độc như Dung Uyên.

    Cô vẫn luôn nghi ngờ, Cửu thúc cố chấp như vậy đi theo cô, muốn bảo vệ cô, là bởi vì một nguyện nhân đặc biệt nào đó, mà bí mật lớn nhất trên người cô chính là bất tử sinh mệnh chi đồng.

    Xem ra suy đoán không có sai, nhưng mà vậy thì đã sao?

    Cô biết Cửu thúc tuyệt đối không phải kẻ địch, ông nhìn đôi mắt cô một chút tham niệm cũng không có, mà là cảm thấy an ủi, tự hào!

    Sở Cửu Ca tiếp tục châm cứu cho Cửu thúc, ông lại lần nữa lâm vào trong hôn mê.

    Sau khi châm cứu xong, Sở Cửu ca đem ngân châm thu lại.

    Sở Cửu Ca nói: "Ta cần phải chuẩn bị luyện đan, còn cần phải cho Cửu thúc tắm dược thuốc, nhanh!"

    "Vâng, cửu tiểu thư!"

    Sở Cửu Ca rất bận rộn, Tử Tinh Châu nói chuyện phiếm với Sở tuyền Nguyệt, nói về một số chuyện trong Thái Vân Tông.

    Đối với việc Sở Cửu Ca kết giao được một người bạn tốt như vậy, Sở Tuyền Nguyệt cũng cảm thấy rất vui mừng.

    Tử Tinh Châu hỏi: "Cái đó Cửu thúc là ai? Cửu Ca hình như rất khẩn trương ông ta."

    Sở Tuyền Nguyệt nói: "Ông ta là người nhà của chúng tôi, một người nhà rất quan trọng."

    Những người đó của Tử Linh Quốc nhanh chóng bị giải quyết, vậy thì đã không còn việc gì của Xích Kiêu nữa, cho nên ông ta liền trở về hoàng cung.

    Trở về hoàng cung không được bao lâu, nhi tử của ông cuối cùng cũng nhớ đến việc đến gặp vị phụ thân này rồi.

    "Bây giờ Cửu Ca phải trị liệu cho Cửu thúc, không có rảnh để ý ngươi, ngươi mới nhớ đến tìm người phụ hoàng là ta đây."

    Dung Uyên lạnh giọng nói: "Tử Linh Quốc!"

    "Đúng thế! Tử Linh Quốc quả là càng ngày càng ngạo mạn, nếu như không phải Cửu Ca trở về kịp thời, kết quả khó mà lường được." Xích Kiêu thở dài nói.

    "Vậy thì phụ hoàng người đem Tử Linh Quốc diệt đi! Dù sao chỉ thủ hộ một Xích Linh Quốc nhỏ nhoi cũng rảnh quá mà." Dung Uyên nhàn nhạt nói.

    "Cái gì?" Xích Kiêu kinh ngạc đứng bật dậy.

    Khẩu khí nói chuyện của nhi tử ông, hình như đang nói một gốc cây mọc xiêu vẹo rồi, chặt đi là xong.

    Thế nhưng đó là quốc gia lớn nhất trong thất quốc đó! Quân lực của Xích Linh Quốc e là ngay cả một thành trì cũng diệt không nổi.

    "Xích Linh Quân tuy rằng mạnh, nhưng vẫn chưa đủ, cường giả quá nhiều, nếu thật sự cứng đối cứng với Tử Linh Quốc, vậy thì ngươi cứ đợi phụ hoàng ngươi vong quốc đi!" Xích Kiêu nói.

    Dung Uyên nói: "Ta cho người mượn một số người, yêu cầu chỉ có một, đừng để Tử Linh Quốc tồn tại quá lâu."

    "Mặc Nhất!"

    "Nhưng mà, chủ tử!"
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  10. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 209: Cửu thúc ngốc nghếch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xích Kiêu giận nói: "Con có người con tự mình đi diệt đi! Sao lại bảo ta đi, phụ hoàng ngươi tuổi tác đã lớn rồi, con không kế thừa hoàng vị thì đã thôi, lại còn chỉ thị ta làm việc."

    "Với thân phận của mẫu phi gả cho một hoàng đế của một quốc gia nhỏ thật sự là quá ủy khuất rồi, phụ hoàng chẳng lẽ không muốn làm nên sự nghiệp lớn sao? Còn về kế thừa hoàng vị, đợi người tìm được mẫu phi sau đó cố gắng sinh thêm một đứa vậy!" Dung Uyên nhàn nhạt nói.

    "Cửu nhi đã bận xong, nàng ấy nhất định là mệt rồi, ta đi bồi nàng ấy!" Nói xong lời này, Dung Uyên trực tiếp biến mất rồi.

    Xích Kiêu sắc mặt không tốt nói: "Tên tiểu tử này! Có vị hôn thê thì giỏi lắm sao! Ai ngưỡng mộ con chứ!"

    Châm cứu, tắm nước thuốc, đan dược, ba thứ cùng dùng, tình trạng của Cửu thúc mới ổn định lại, Sở Cửu Ca cũng đặc biệt mệt mỏi.

    "Bang!" Cô bị kéo vào trong lòng của Dung Uyên.

    Dung Uyên thấp giọng nói bên tai Sở Cửu Ca: "Vị hôn thê của ta, là đi phủ ta nghỉ ngơi hay là ở Sở gia."

    Sở Cửu Ca nói: "Đương nhiên là ở Sở gia."

    "Ừm! Vậy đêm nay ta bồi Cửu nhi qua đêm ở Sở gia."

    "Rầm!" Ngày hôm sau, Dung Uyên đi từ trong phòng của Sở Cửu Ca ra, nghênh đón là một trận gió cuốn đến, một cú đấm không chút khách khí đánh đến.

    Thân hình trắng ngà vừa lóe, Dung Uyên nhẹ nhàng tránh khỏi đòn công kích này.

    Hắn nhìn đến người nam nhân băng lạnh trên mặt đầy sẹo cười nói: "Hồi phục cũng nhanh quá chứ, y thuật Cửu nhi nhà ta càng ngày càng lợi hại rồi."

    "Xoẹt xoẹt!" Thân hình màu đen biến mất, lại là một đòn tấn công.

    Dung Uyên lạnh giọng nói: "Bổn Vương lại làm gì đắc tội ngươi rồi?"

    Cửu thúc khẽ mím môi, ông tỉnh lại liền muốn gặp tiểu Cửu, nhưng lại không ngờ vừa mới sáng sớm nam nhân này lại đi từ trong phòng tiểu Cửu ra.

    Tay ông rất ngứa ngáy, hoàn toàn khống chế không được, trước đánh rồi tính.

    Dung Uyên kỳ thực cũng nhìn ông không thuận mắt, nếu như không phải bởi vì ông ta, Cửu nhi hôm qua cũng không cần vừa về đến Sở gia liền vứt hắn qua một bên.

    Hắn nói: "Ngươi muốn bảo vệ Cửu nhi nhà ta, ta ngược lại muốn xem thử ngươi có bản lĩnh đó hay không?"

    "Uỳnh uỳnh uỳnh!" Từng trận tiếng vang lớn truyền ra.

    Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Tử Tinh Châu nói: "Xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ những gia hỏa đó vượt ngục rồi."

    Sau khi bọn Tử Tinh Châu và Sở Tuyền Nguyệt chạy đến, phát hiện là Cửu thức và Dung Uyên đang đánh với nhau.

    Sở Tuyền Nguyệt nói: "Dung Uyên điện hạ, Đệ Cửu đại nhân, dừng tay.."

    Dung Uyên ôn hòa cười nói: "Nhạc mẫu đại nhân, Cửu nhi y thuật tài giỏi, một đêm thương thế của vị này đã khỏi, cho nên mới tìm ta giao lưu giao lưu võ thuật."

    Cửu thúc nói: "Phu nhân, không thể để tiểu tử này hại tiểu Cửu, phải cho hắn một bài học mới được."

    "Nhạc mẫu đại nhân của ta cũng chưa nói gì, một người ngoài như ngươi thì có tư cách gì?" Dung Uyên cũng tức giận rồi.

    "Rầm rầm rầm!" Thế là hai người đánh với nhau càng kịch liệt hơn nữa.

    Thương thế của Cửu thúc vừa mới khỏi, thân thể của Dung Uyên điện hạ cũng không được tốt, hai người cứ như vậy đánh tiếp Sở Tuyền Nguyệt lo lắng muốn chết đi được.

    Vào ngay lúc đó, trong phòng truyền ra một giọng hét phẫn nộ.

    "Đánh gì mà đánh, Dung Uyên, chàng nếu như khiến cho Cửu thúc trọng thương lần nữa, để cho công sức hôm qua của ta đổ sông đổ bể, ta sẽ không tha cho chàng đâu."

    "Còn có Cửu thúc! Ngươi nếu như lại làm cho bản thân bị thương, thì vẫn là nên rời khỏi Sở gia, rời khỏi Xích Linh Quốc, không cần ở lại bên cạnh ta nữa, ta không muốn nhìn thấy ngươi."

    Hai câu nói của Sở Cửu Ca đánh trúng vào yếu hại của hai người đàn ông, khiến cho hai người không dám tiếp tực đánh nhau nữa.

    Dung Uyên nói: "Khục khục khục! Cửu nhi, thân thể ta có chút không thoải mái, ta vào để cho nàng xem xem thế nào."

    Sở Cửu Ca ngay cả mở mắt ra cũng lười mở, biếng nhác nói: "Đừng giả bộ nữa!"

    "Cửu nhi, ta có chút buồn ngủ rồi, dậy quá sớm rồi, chúng ta tiếp tục ngủ thêm một chút.."

    "Rắc!" Cửu thúc bên ngoài phòng trực tiếp bẻ gãy một cành cây thô như bắp tay.

    Ông đằng đằng sát khí nói ra hai chữ: "Vô sỉ!"

    Tử Tinh Châu nói: "Cửu thúc uy vũ quá!"

    Cửu thúc tuyệt đối là người đầu tiên hắn gặp qua dám chính diện đấu với Dung Uyên, phải biết vô luận là hắn hay Nhị Lượng đối đầu với Dung công tử, luôn cảm thấy siêu cấp đáng sợ.

    Cửu thúc liếc nhìn về thiếu niên yêu mị mang đầy nữ khí, khẽ gật đầu: "Ngươi là bạn của tiểu Cửu?"

    "Ân ân!" Tử Tinh Châu gật đầu nói.

    Ánh mắt này của Cửu thúc quá sắc bén rồi, nếu như hắn biểu hiện ra một chút không phải quan hệ bạn bè bình thường, mà là ái mộ Cửu Ca, có lẽ Cửu thúc không có xé nát Dung Uyên, mà là xé nát hắn mất.

    Sau khi Sở Cửu Ca nghỉ ngơi xong đem Dung Uyên đuổi về Dung vương phủ dưỡng bệnh, Dung Uyên đích thực có chút việc cần phải xử lý, hắn cần phải nghĩ biện pháp để cho phụ hoàng mình nhanh chóng có đủ năng lực đem Tử Linh Quốc diệt đi.

    Sở Cửu Ca nói: "Cửu thúc, chúng ta có thể nói chuyện một chút hay không?"

    Cửu thúc khẽ gật đầu: "Được!"

    Sở Cửu Ca hỏi: "Cửu thúc người muốn ở lại bên cạnh ta, là bởi vì bất tử sinh mệnh chi đồng có phải hay không?"

    "Đúng! Ký ức của ta rất loạn, trong số ký ức hỗn loạn đó, một điều duy nhất rõ ràng đó là, ta phải thủ hộ chủ nhân của bất tử sinh mệnh chi đồng." Cửu thúc không hề phủ nhận nói.

    Cửu thúc là người của Bất tử cửu tộc sao? Sở Cửu Ca đã tám chín mươi phần trăm xác định điểm này.

    Nhị Lượng phát hiện không được, nhưng mà Cửu thúc chỉ một ánh mắt liền có thể phát hiện rồi, nhất định bởi vì thực lực của Cửu thúc vượt xa Nhị Lượng mười vạn tám ngàn dặm.

    Nhưng mà nghĩ đến sự che chở trước nay của Cửu thúc đều là vì bất tử sinh mệnh chi đồng, chỉ bởi vì sứ mệnh của thành viên Bất tử cửu tộc, ánh mắt cô khẽ trầm, có một sự lạc lõng không nói nên lời.

    Sở Cửu Ca nói: "Cửu thúc biết ta sở hữu bất tử sinh mệnh chi đồng, sau này người dự tính làm thế nào?"

    Cửu thúc đáp: "Bảo vệ tiểu Cửu, nếu như có người dám tổn thương đến ngươi, vậy thì nhất định phải bước qua xác của ta."

    Không chút do dự, kiên định như đá.

    Sở Cửu Ca có chút bực bội nói: "Cửu thúc, người quá là ngốc nghếch! Tính mạng của bản thân chẳng lẽ không quan trọng sao? Sứ mệnh gì lại quan trọng hơn tính mạng người."

    Sở Cửu Ca muốn cho ông một đấm, đánh cho ông tỉnh, cánh tay thô ráp đem nắm đấm của Sở Cửu Ca nắm lại.

    Ông nhìn về Sở Cửu Ca nói: "Mạng của Cửu Ca và phu nhân, còn quan trọng hơn của ta. Ta cho rằng như vậy, tiểu Cửu tức giận rồi đừng nên tự mình động thủ, sẽ đau, ta tự mình đến.."

    "Đợi chút!" Sở Cửu Ca vội vàng ngăn lại.

    "Ta và mẫu thân.." Cô nhìn ông nói.

    "Ừm! Các ngươi là người quan trọng nhất của ta, còn quan trọng hơn tính mạng của ta."

    "Ta thấy Cửu thúc quả thật rất ngốc, nhất định là do người mất trí nhớ, ta nhất định sẽ trị khỏi cho Cửu thúc người." Sở Cửu Ca cười tươi nói.

    Có lẽ mơ mơ hồ hồ việc bảo vệ chủ nhân của bất tử sinh mệnh chi đồng là sứ mệnh khắc sâu trong xương tủy Cửu thúc, nhưng mà sống chung bao lâu nay, cô biết Cửu thúc bây giờ để tâm cô và mẫu thân không phải chỉ có vì bất tử sinh mệnh chi đồng.

    Cửu thúc bất lực nói: "Ừm! Ta ngốc, tiểu Cửu nói ta ngốc, thì ta nhất định rất ngốc! Chỉ có thể nhờ tiểu Cửu trị khỏi rồi, để cho ta trở nên thông minh hơn."

    Tâm tư thiếu nữ ông không hiểu, nhưng mà ông có thể cảm nhận được tiểu Cửu không có buồn như trước đó nữa, ông bị nói là ngốc thì cũng có sao?

    Sau khi nói chuyện xong với Cửu thúc, Sở Cửu Ca nói: "Ta cần đi địa lao gặp những người khách kia."

    Tử Tinh Châu hứng khởi nói: "Ta cũng đi, ta cũng đi!"
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...