Làm thơ lục bát bốn câu Cho vơi đi những ưu sầu tháng năm Lặng buồn giọt lệ rơi thầm Ngoài trời tuyết đổ lạnh căm tâm hồn.
Đời ta như chiếc lá vàng Bay theo cơn gió nhẹ nhàng thảnh thơi Ước gì tới được những nơi Không còn phiền muộn cuộc đời lãng du.
Ngủ ngon đừng mộng đừng mơ Đừng thương đừng nhớ đừng chờ đừng mong Đời ta con nước hai dòng Chảy xuôi chảy ngược nên lòng ta đau.
Ta đây nào phải nhà thơ Mà là thợ ghép i tờ với nhau Ghép sao cho khít cho khao Không thừa chẳng thiếu câu nào cũng hay.
Người về lối cỏ tầm duyên Mai kia mốt nọ đời nghiêng nắng vàng Mưa khuya tạnh hạt cuối ngàn Bình minh phủ kín mặt hoàng hôn non.
Hoa nào hơn được hoa tâm Chưa trao gửi đã thấy bâng khuâng rồi Cho nhau một chút ngậm ngùi Tình ân nặng đủ vai đời sẻ chia.
Ngoài vườn sen nở trắng hồng Tỏa hương thơm ngát cho lòng anh vui Từ nay xin hết ngậm ngùi Làm thơ ghép chữ cho vơi cơn sầu.
Về đâu mái tóc người thương Để anh vươn vấn giữa đường tình duyên Ngày nào hai đứa hàn huyên Giờ sao lẻ bóng con thuyền lênh đênh.
Có gã si tình ngồi góc phố Nhạt cười con sống mãi xô bồ Lướt qua nhân gian đầy ai oán Nhấn chìm lẽ sống vào hư vô.
Cứ ngỡ nâng ly, sẽ bớt sầu Uống vào mới thấy cả lòng đau Đưa tay chạm cốc vào nỗi nhớ Nuốc chửng nỗi niềm tận hồn sâu