Trọng Sinh [Edit] Trọng Sinh Vương Phi Sủng Thượng Thiên - Luffy

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Điệp Lam, 15 Tháng ba 2022.

  1. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Trọng Sinh Vương Phi Sủng Thượng Thiên

    Tác giả: Luffy

    Editor: Điệp Lam

    [​IMG]

    Thể loại: Trọng sinh, cổ đại, sủng.

    Số chương: 1177 chương.

    Văn án: Sở Hi Ngọc sống lại một lần, có một cuộc chiến gia tộc. Mỗi ngày đều ném đao, đào hố chôn người, không ai có thể ngăn cản. Siêu hung! Gặp phải người quyền lực nhất đương thời, song cường liên thủ. Nhiếp chính vương trong mắt người khác là vừa nghe tên đã sợ mất mật vậy mà chỉ dịu dàng với một mình nàng. Hắn có thể đánh có thể giết cũng có thể cứu người, làm mưa làm gió, nhưng sau khi gặp nàng, mỗi ngày chỉ tìm cách sủng thê, chuyên phát cẩu lương~Vương phi siêu hung và vương gia siêu ngọt ngào. "Thế nhân đều là con kiến hôi, duy nhất chỉ có nàng là minh nguyệt." - Trích nhiếp chính vương ái thê ngữ lục.

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Edit Bởi Điệp Lam
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng bảy 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 1: Ôm hận mà chết, trọng sinh về mười năm trước.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Duyên Hòa năm thứ mười một, tuyết rời đầy trời.

    Tập tước* Trung Dũng Hầu mới nhận chức tổ chức một bữa tiệc linh đình, cả phủ vui vẻ.

    *Tập tước: Là Nói con cháu nhà phong kiến được phong tước theo tước của ông cha

    Mà ngay lúc này trước một ngôi mộ nằm cô đơn ở ngoại ô kinh thành, một cô gái mặt một bộ y phục trắng, bị một nhóm hắc ý nhân hết đấm rồi đá, máu tươi nhộm đỏ cả mặt đất.

    Sở Nhược Lan đứng một bên nhìn, lạnh lùng nói: "Sở Ngọc Hi, ngươi vậy mà muốn tìm hoàng thượng cáo ngự trạng, nằm mơ! Nếu ta là ngươi, mười năm trước đã không còn mặt mũi để sống. Ngươi có thể kéo dài hơi tàn đến này, ta thực sự có một cái nhìn khác về ngươi."

    Sở Hi Ngọc cả người đều là máu tươi.

    Nàng không để ý tới đối phương đang châm chọc khiêu khích, chỉ là nhìn thoáng qua ngôi mộ cô đơn kia lần cuối cùng, trong mắt tràn đầy bi phẫn.

    Mười năm trước, ca ca bị oan mà chết.

    Nàng vì sốt ruột cứu ca ca mà bị người hãm hại, từ tiểu thư hầu phủ cao cao tại thượng, biến thành dâm phụ bị thiên hạ chỉ trích, bị đuổi ra khỏi phủ.

    Nếu không phải vì thay ca ca lật lại bản án, nếu không phải vì chiếu cố đệ đệ tuổi còn nhỏ, nàng cũng không cố gắng sống đến bây giờ.

    Nhưng bôn ba mười năm, không màng tất cả, rốt cuộc cũng tìm được chân tướng. Nhưng cũng không so được với quyền thế ngập trời của địch nhân.

    Nha môn căn bản không tiếp nhận vụ án của nàng.

    Thật vất vả mới đợi được đến khi hoàng thượng cải trang vi hành có cơ hội cáo ngự trạng, lại bị nha hoàn thiếp thân phản bội..

    "Trước kia cứu ngươi một mạng, chỉ là không muốn người đời chỉ trích. Hiện tại cha ta đã tập tước, thôi không nói chuyện phiếm nữa." Sở Nhược Lan chậm rãi xoay người lại nhìn nàng nhẹ giọng cười: "Ngũ muội, ta liền tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng đi."

    * * *

    Năm Duyên Hòa, sương giá.

    Kinh thành, Một tiểu viện trong Trung Dũng hậu phủ.

    "Tiểu thư trời đã tối rồi, người mau tỉnh lại." Bên tai vang lên một âm thanh thập phần quên thuộc.

    "Ngày mai đại thiếu gia sẽ bị xử trảm, có thể cứu được thiếu gia hay không, toàn bộ đều dựa vào người."

    Sở Hi Ngọc mơ mơ màng màng mở mắt, đợi đến khi thấy rõ người bên cạnh mình, trong nháy mắt ánh mắt đã lạnh như băng.

    Xuân Đào!

    Đây là nha hoàn lớn lên từ nhỏ cùng với nàng.

    Khi nàng bị đuổi ra khỏi Hầu phủ, nha đầu này vô cùng trung thành và tậm tâm, không rời khỏi nàng.

    Sở Hi Ngọc thập phần cảm động đối với nàng ta giống như tỷ muội ruột thịt, Nhưng đến khi khi tay sai Hầu phủ đến tìm, nàng mới biết..

    Xuân Đào luôn là tai mắt của Sở lão thái quân.

    Cho dù đã bị đuổi ra khỏi Hầu phủ, lão thái quân cũng không yên tâm, phái một người đến giám sát bọn họ.

    Chỉ là tại sao nhìn nàng ta lại trẻ như vậy? Với lại nàng ta vừa nói.. ngày mai đại thiếu gia bị xử trảm?

    Ca ca nàng vẫn chưa chết à?

    Sở Hi Ngọc không dám tin mở to hai mắt, nhìn xung quanh một vòng, mới phát hiện ra nơi này thế mà là tiệu viện năm đó của nàng ở Hầu phủ, mà ngay lúc này nàng..

    Mười ngón tay thon dai xinh đẹp, không phải vì rửa bát và khâu vá mà đầy vết chai sạm. Nhìn mọi vật vô cùng rõ ràng không phải vì thức đêm chép sách, thêu thùa mà hỏng mắt..

    Sở Hi Ngọc lảo đảo bước xuống giường, cả người run rẫy nhào đến trước bàn trang điểm.

    Nữ tử trong gương mắt ngọc mày ngài, thần thái phi dương, rõ ràng vẫn là một thiếu nữ linh động.

    Đây là nàng lúc mười bốn tuổi..

    Rõ ràng nàng đã bị người đánh chết, sao vừa tỉnh lại đã trở về mười năm trước? Chẳng lẽ là ông trời có mắt nhìn một nhà nàng đáng thương, nên để cho nàng sống lại một lần.

    Tuyệt vời! Ca ca nàng vẫn chưa chết, còn kịp!

    Tất cả bi kịch sau này, vẫn còn kịp!

    Nước mắt nóng trong hốc mắt Sở Hi Ngọc không ngừng rơi xuống.

    Phụ thân nàng là Sở Trí Viễn, vốn là tướng quân đóng quân tại Bắc Cương, khi nàng bốn tuổi, vì nước mà hi sinh, tiên đế sắc phong Trung Dũng hầu

    Mà mẫu thân nàng lúc sinh đệ đệ cũng đã qua đời vì khó sinh.

    Lưu lại ba hài tử bơ vơ không nơi nương tựa, lớn nhất là ca ca Sở Diễn của nàng, năm đó bất quá cũng chỉ mưới hơn mười tuổi.

    Triều đình theo luật, đem người thân của binh sĩ đã mất đưa về kinh thành.

    Không thể không nói đến tổ phụ của Sở Hi Ngọc nàng.

    Sở lão thái gia vốn là một thư sinh nghèo sau khi kết thúc việc học liền cưới thứ nữ tướng phủ, mới đến kinh thành.

    Phụ thân nàng Sở Trí Viễn là con của thê tử của lão thái gia ở nông thôn, sinh ra là trưởng tử.

    Năm đó Sở lão thái gia vì muốn tiến vào gia đình quyền quý mà đổi thê thành thiếp.

    Vị chính thê không chịu, vì bảo vệ thân phận trưởng tử của nhi tử, đụng đầu vào trụ chết ở trước từ đường Sở gia.

    Bởi vì không vi phạm thất xuất chi điều*, không thể hữu thê, liền lấy thân phận chính thê mà chôn cất và mộ tổ tiên.

    *Bảy cớ để bỏ vợ trong thời phong kiến: Không con, dâm loạn, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa.

    Sở lão thái quân chỉ có thể là kế thất.

    Đối với đứa con trai của chính thê để lại, coi như cái đinh trong mắt.

    Sở Trí Viễn còn nhỏ đã rời nhà, dấn thân vào quân ngũ, đi xa Bắc Cương.

    Mấy chục năm huyết vũ tinh phong, một mình dốc sức, ở bên ngoài kết hôn rồi sinh con, cho đến lúc chết cũng chưa một lần về nhà.

    Những bí mật này mãi đến khi Sở Hi Ngọc Bị đuổi ra khỏi Hầu phủ mới từ từ tra mới biết được.

    Phụ thân nàng cho rắng sẽ không bao giờ qua lại qua lại với Sở gia ở kinh thành, cũng không có nói với các tiểu bối chuyện của trưởng bối trước kia.

    Lúc nàng mới đến Sở gia, bất quá cũng mới có bốn tuổi.

    Sở gia vì thể diện, đã sớm đồng nhất ý kiến, nói tổ mẫu đã chết vì bệnh.

    Nếu năm đó nếu nàng sớm biết những chuyện này, nhất định sẽ phòng bị chu đáo.

    Nhưng đã quá trể rồi.
     
  4. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 2: Thả mồi, chờ cá cắn câu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà Sở gia chưa từng phái người đến Bắc Cương hỏi tin, đều xem Sở Trí Viễn đã chết trên chiến trường, cũng không biết đến chiến công hiển hách của người.

    Chờ triều đình đến kiểm tra tịch quán của Sở Trí Viễn, sắc phong cho Sở gia, từng người từng người một.

    Sở gia từ trên xuống dưới toàn bộ đều được sắc phong.

    Dưới sự dẫn dắt của Sở lão thái quân, tập thể chuyển đến Trung Dũng hậu phủ do tiên đế ban cho.

    Chiếm một cái tiện nghi lớn như vậy, sở lão thái quân còn chưa biết đủ. Sở lão thái quân còn muốn cả tước vị.

    Luật Đại Thịnh, phụ tử tử kế. Nhưng nếu không có con, liền có thể để huynh đệ thay thế.

    Chỉ cần hai huynh đệ Sơ Diễn xảy ra chuyện, nhi tử của bà ta liền có thể kế vị hầu tước.

    Nhưng sở lão thái quân cũng không dám động thủ qua rõ ràng, người kế thừa tước vị nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cả triều đình đều sẽ dốc sức điều tra đến cùng.

    Sát cô nhi đoạt tước là tử tội.

    Cho nên mặt ngoài, Sở lão thái quân đối với ba huynh muội Sở Hi Ngọc vô cùng tốt.

    Có một bí mật nhỏ, lúc trước khi đệ đệ mới mọc răng học nói, lão thái quân phái người đi hù dọa đệ ấy, làm hại tiểu đệ bị nói lắp, mất đi tư cách tập tước.

    Lại dùng một vụ án oan ngập trời, hại ca ca nàng bị xử tử.

    Về phần Sở Hi Ngọc, lúc nhỏ đã lớn bên người Sở lão thái quân, được vị lão thái thái này nuông chiều không học vấn không nghề nghiệp, không rành thế sự, vừa ngây thơ lại vừa ngu xuẩn.

    Các tỷ muội trong nhà người nào cũng tài hoa xuất chúng, chỉ có nàng, ngay cả chữ không nhận biết đầy đủ, thì tất nhiên cùng không hiểu cái gì là đạo lý.

    Chỉ cảm thấy tổ mẫu đối với mình thật tốt.

    Mãi đến sau này khi bị đuổi ra khỏi Hầu phủ, nàng mới dần dần hiểu được năm đó nàng ngu xuẩn như thế nào.

    "Tiểu thư người sững sờ cái gì vậy? Nhị tiểu thư đã giúp người, điều ngươi thị vệ ở cửa đi nửa khắc. Người còn không nắm chắc thời gian nếu không sẽ không đi được" Xuân Đào thúc giục.

    Sở Hi Ngọc định thần lại, tia oán hận trong mắt nàng nhanh chóng thu lại, trở lại vẻ nhu thuận hằng ngày.

    Nhị tiểu thư Sở Nhược Lan, là con gái thứ của nhị thúc nàng, là huynh đệ cùng cha khác mẹ với phụ thân nàng, nhị thúc và tam thúc đều là nhi tử của lão thái quân.

    Năm đó lúc còn ở Hầu phủ, nàng cùng Sở Nhược Lan quan hệ vô cùng tốt. Nhưng chính như vậy nên nàng đã đem chính bản thân bình đẩy vào hố lữa, không còn cơ hội để xoay người.

    Ca ca Sở Diễn, bị kết án tử hình vào mùa thu vì "Vụ án gian dâm" vào năm ngoái.

    Sở Hi Ngọc bôn ba khắp nới, lại không ra kết quả gì, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn ca ca đến ngày tử hình.

    Ngày mai, chính là thời hạn hành hình.

    Sở Nhược Lan nhìn thấy nàng một lòng muốn cứuca ca, đã cho nàng một chủ ý *câu dẫn nhiếp chính vương*.

    Nghiếp chính vương Quân Dạ Thần, thanh danh cực kém.

    Nghe đồn rằng hắn làm loạn triều cương, không để vương pháp vào mắt, khi nam bá nữ, hành vi vô cùng man rợ. Là đệ nhất gian thần ở Đại Thịnh, quyền khuynh thiên hạ.

    Nhưng Sở Hi Ngọc nàng lại sở hữu bộ dạng xinh đẹp.

    Sở Nhược Lan nói chỉ cần nàng có thể câu dẫn nhiếp chính vương, chỉ cần hắn nói một câu liền có thể cứu ca ca của nàng ra.

    Sở Ngọc Hi năm đó, vì muốn cứu ca ca bỏ qua cả thể diện cùng trong sạch của một cô nương, vụng trộm lẻn vào Phong Nguyệt Phường.

    Phong Nguyệt Phường, đệ nhất thanh lâu ở khi thành.

    Lúc ấy thủ vệ vương phủ, chỉ khi nhiếp chính vương đi dạo thanh lâu, mới có cơ hội giả gái để gặp hắn một lần.

    Nhưng sự thật lại là, Sở Hi Ngọc căn bản không nhìn thấy nhiếp chính vương, liền bị mấy công tử ca của Sở phủ đã an bài trước đó ngăn cản, ở trước mặt mọi người vạch trần thân phận đích nữ Hầu phủ của nàng.

    Một thiên kim quan gia, lại đi vào thanh lâu?

    Sở Hi ngọc bởi vậy liền biến thành dâm phụ nghìn người phủ bám.

    Sở gia vừa vặn lấy chuyện đó là cái cớ, tuyên bố nàng làm cho Sở gia nhất tộc xấu hổ, trục xuất nàng khỏi sở gia, đuổi nàng ta khỏi Hầu phủ.

    Bi kịch cuộc đời nàng bắt đầu từ cái bẫy này

    Mất đi thân phận thiên kim Hầu phủ, mặc dù nàng cố gắng mười năm, cũng không bảo vệ được đệ đệ, không cách nào rửa sạch oan khuất cho ca ca.

    "Tiểu thư sao người lại không nói lời nào? Không lẽ bởi bì thanh danh hỗn độn của Nhiếp chính vương nên người sợ? Nhưng đây có thể liên quan đến mạng sống của đại thiếu gia. Đại thiếu gia đối với người tốt như vậy, vì thiếu gia, người không thể hi sinh một chút sao?"

    Xuân Đào thấy Sở Hi Ngọc vẫn không nói lời nào, liền có chút sốt ruộc, vội vàng xúi giục.

    Trong mắt của Sở Hi Ngọc hiện lên một tia trào phúng. Cứ lo lắng đi con cá vàng của ta, ngươi sẽ không cắn câu sao?

    "Vì ca ca, ta không tiếc cái gì."

    Sơ Hi Ngọc đứng lên, bàn tay dấu trong tay áo không tự giác nắm chặt lại.

    "Đi thôi, đến Phong Nguyệtn Phường."

    Sở Nhược Lan ta đào hố chờ ngươi.

    Nhưng có một câu nàng ta nói không sai, nhiếp chính vương đúng là người hiện tại trong tiều đình, là người duy nhất có thể cứu ca ca của nàng.

    Bỏ qua cơ hội này, nàng chỉ có thể để ngày mai đi nhặt thi thể cho ca ca.

    Bất quá nhiếp chính vương cũng không ham mê nữ sắc. Ít nhất Sở Hi Ngọc đã sống được mười năm, cũng không thấy hắn cưới vợ nạp thiếp.

    Nàng có một kế hoạch khác.
     
  5. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 3: Lần đâu gặp nhiếp chính vương.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cửa chính của Hầu phủ được canh phòng nghiêm ngặt, nếu không phải Sở Nhược Lan lừa nàng, thì giờ này sớm đã cấm không được ra ngoài.

    Nàng thật đúng là phải cảm ơn Sở Nhược Lan thật tốt. Đã giúp nàng xắp xếp mọi thứ vô cùng tốt.

    Cửa sau có một chiếc xe ngựa đừng ở đó, một đường chạy vào cửa phía bên hông của Phong Nguyệt Phường.

    Ngay lập tức có người tiếp ứng, đưa nàng đến phòng thay y phục.

    Y phục của nữ tử thanh lâu vô cùng mỏng manh, khác xa với y phục bình thường của thiên kim quan lại được dùng những loại vải tốt cũng như đường may tinh tế.

    Nhìn một cái liền phân biệt được ngay.

    Sở Hi Ngọc tùy ý Xuân Đào dẫn mình vào một gian phòng để trang điểm.

    "Tiểu thư, người ở đây chờ một chút, nô tỳ đi ra ngoài xem thử nhiếp chính vương ở phòng nào? Nô tỳ chi một ít tiền để họ cho người vào."

    Xuân Đào lừa được Sở Hi Ngọc đến đây thì vô cùng yên tâm. Lúc này Xuân Đào đã đi ra ngoài để thông báo cho mấy tên công tử ca kia.

    Sở Hi Ngọc nhìn về phía nàng ta mỉm cười gật đầu, tùy ý để nàng ta rời đi.

    Nàng biết không tới một khắc nữa, sẽ có ba công tử ca uống rượu say, xông vào phòng nhất quyết muốn chọn nàng bồi bọn hắn.

    Bọn hắn mạnh mẽ đem nàng kéo ra ngoài trước mặt mọi người xé mạng che mặt và quần áo của nàng ra..

    Sau đó sẽ có người nhận ra nàng là Ngũ tiểu thư của Trung Dũng phủ.

    Nàng liền thân bại danh liệt.

    Mà nhiếp chính vương, vẫn luôn ở trong phòng của hoa khôi Ngân Nguyệt. Một trò khôi hài này, hắn từ đầu đến cuối đến cả cửa cũng không bước ra.

    Xuân Đào vừa đi, Sở Hi Ngọc liền mở cửa sổ phòng trèo tuè cửa sổ để ra ngoài. Ngoài cửa chính có hai tên nô bộc canh gửi, đi bằng cửa chính là không được. Phòng này là ở trên lầu hai của Phong Nguyệt Phường, ngã xuống một cái thì không chết cũng tàn phế.

    Nhưng Phong Nguyệt Phường lại thập phần hoa lệ, mỗi một tầng đều là có bốn góc mái hiên, đúng lúc có thể đứng lên trên đó.

    Nàng rón rén đóng cửa sổ lại, nắm lấy lan can từng bước từ bước di chuyển đến bên cạnh.

    Nàng phải tranh thủ thời gian. Một khi Xuân Đào trở về, phát hiện trong phòng không có người rất dễ đoán được là nàng trèo cửa sổ bỏ chạy.

    Phòng của hoa khôi Ngân Nguyệt cách căn phòng này không xa, ngay đối diện là căn phòng thứ hai.

    Nàng vừa rồi đã cố ý quan xát một chút.

    Sở Hi Ngọc từng bước nhỏ bước đi, trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng. Cuối cùng cũng đã đến. Các cửa sổ đóng chặt và chỉ có thể mở được từ bên trong.

    Sở Hi Ngọc đang định gõ cửa sổ, nhưng chưa kịp động thủ thò đột nhiên cửa sổ liền bị người đẩy ra.

    Nàng vội vàng ngồi xổm xuống để tránh bị cửa sổ đụng trúng. Người mở cửa sổ cúi đầu xuống, vừa vặn nhìn thấy nàng, cách một cánh cửa bốn mắt nhìn nhau.

    Người này nhìn qua chỉ mới hai mươi tuổi. Mặc một bộ cẩm bào màu vàng khảm ngọc nguyệt nha bạch cẩm bào hoa quý, ngủ quan anh tuấn, góc cạnh rõ ràng như được chạm khắc.

    Lông mi rậm vad cong như cánh quạt, đôi mắt dài hẹp, khiến người khác khác mà có thể nắm bắt được cảm xúc.

    Trên mặt lộ ra một tia kiêu ngạo cùng phóng khoán. Ánh mắt dò xét nhìn về phía nàng, nhưng ngay lập tức khối phục dáng vẻ lười biếng không chút để ý.

    Đây là.. kinh thành đệ nhất quyền thần, nhiếp chính vương!

    Đôi mắt Sở Hi Ngọc trong nháy mắt sáng lên. Cuối cùng, nàng cũng đã gặp được. Người có thể cứu ca ca!

    Trong nháy mắt trong hốc mắt của Sở Hi Ngọc nhịn không được mà rơi lệ.

    "Ngoài cửa sổ sao lại có một tiểu mỹ nhân đang ngồi xổm thế này?" Quân Dạ Thần nhíu mày.

    Hắn đã sớm cảm giác được có người đang đến gần, cố ý mở cửa sổ để đối phương trở tay không kịp.

    Vốn tưởng rằng là thích khác đến ám sát hắn, lại không nghĩ đến lại là một tiểu cô nương trói gà không chặt, đã vậy còn đang khóc.

    Mạng che mặt che đi dung nhan, nhưng lại lộ ra một đôi mắt thu thủy..

    Nước mắt hạnh phúc?

    "Bảo vệ vương gia!"

    Tên thị vệ cang giữ ở cửa vừa thấy Sở Hi Ngọc, liền nhanh như chớp, rút trường kiếm trong tay trực tiếp chém về phía nàng.

    Kiếm khí lạnh lẽo, Sở Hi Ngọc bị dọa sợ liền theo bản năng trốn về phía sau, nhưng đột nhiên phản ứng lại.. Nàng đang đứng ở mái hiên, phía sau trống rỗng.

    Chẳng lẽ vừa mới nhìn thấy nhiếp chính ta liền ngã chết?

    "Ôi!"

    Hai chân nàng lơ lửng trên không, nhưng Sở Hi Ngọc phát hiện cổ áo của mình bị người giữ, sao đó lại từ từ nang lên.

    Là nhiếp chính vương!

    Quân Dạ Thần giơ tay lên, kéo nàng từ cửa sổ vào trong phòng, tiện tay ném trên mặt đất.

    "Chỉ có tý công phu này, liền có thể làm thích khác?"

    Quân Dạ Thần từ trên cao nhìn xuống liếc nàng một cái, cười nhạo: "Ngân Nguyệt, cô nương trong lâu các ngươi, đều lớn mật như vậy. Vì nhìn trộm bổn vương, liền không muốn sống nữa?"

    Bộ y phục này của nàng, cũng như biểu tình mừng rở mà khóc kia, dã khiến nhiếp chính vương hiểu nhầm.

    "Cô nương này, không giống người trong lâu của chúng ta."

    Bạch y nanm tử đang đánh đàn, kinh ngạc nhìn Sở Hi Ngọc một cái nói.

    Hắn là đệ nhất hoa khôi của Phong Nguyệt Phường, Ngân Nguyệt.

    Da trắng như tuyết, dung mạo như mặt trăng sáng, người giống như tên.

    Nhiếp chính vương thường xuyên đến nơi phong lưu này, nhưng chỉ gặp Ngân Nguyệt nhiều nhất.

    Sở Hi Ngọc hoài nghi hắn kỳ thật chính là đoàn tụ, cho nên đên bay giờ mới không gần nữ sắc.

    "Đuổi ra ngoài." Quân Dạ Thần tùy ý nói.

    Sở Hi ngọc vội vàng hành lễ: "Nhiếp chính vương, thần nữ đúng là không phải là người của Phong Nguyệt Phường, cũng không phải thích khác. Sở dĩ làm như thế, chì vì muốn gặp nhiếp chính vương gia một lần, muốn găph được người còn khó hơn lên trời nên mới bất đắt dĩ mới làm thế."

    "Thần nữ nghe nói vật sủng của vương gia bị bệnh, nên đặt biện đến hiến một phương thuốc!"
     
  6. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 4: Lấy đồ của hắn, cùng hắn nói điều kiện.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhiếp chính vương khiến người dân chỉ trích là "hành vi man rợ", là vì hắn có nuôi một con hổ sặc sỡ.

    Những người khác là dắt chó đi dạo, mà hắn lại là dắt hổ đi dạo. Dân chúng ở kinh thành nghe tin này liền bị dọa sợ, nhường lại cho binh lính.

    Gần đây nhiếp chính vương vừa từ Giang Bắc trở về, liền phát hiện con hổ nhà mình bị bệnh. Ngay cả ngự y trong cung cũng đã phái đến mấy người, trong ngoài kiểm tra một lần, tất cả đều nói con hổ rất khỏe mạnh, không hề có bệnh.

    Nhưng con hổ ăn rất ít, suốt ngày nằm sấp chán chường, đã gầy đi vài cân.

    Nhiếp chính vương lập tức dán hoàng bản, treo giải thưởng tìm danh y trong thiên hạ.

    Vì một con hổ mà nháo ra trận thế lớn như vậy, dân chúng lại có chuyện để cười nói, đám Thanh Lưu lại có thêm một tội danh để buộc tội hắn, nói hắn ăn chơi trác táng.

    Nhưng Sở Hi Ngọc lại có thể hiểu được, loại tình cảm này.

    Trước kia phụ thân nàng cũng có một con Hãn Huyết Bảo mã quý hiếm mà người vô cùng yêu quý, đối xử với nó như người thân của mình, khi nó bị bệnh, người cũng vô cùng lo lắng.

    Nhiếp chính vương rất quan tâm đến con hổ này.

    Đây là cơ hội của nàng.

    "Ồ?"

    Quân Dạ Thần nhương mày, ánh mắt ra hiệu hộ vệ đừng kéo nàng ra ngoài, ánh mắt rời trên người nàng, "Ngươi.. là đại phu."

    Sở Hi Ngọc Lắt đầu, "Thần nữ không thông thạo y thuật, nhưng phụ thân thần nữ cũng từng có một con Hãn Huyết bảo mã, từng có triệu chứng tương tự.."

    Đây chỉ là một lý do mà nàng nói đại thôi. Nói ra chỉ để nhìn nàng có vẻ đáng để tin tưởng.

    Trên thực tế, nàng biết trị như thế nào, nhiếp chính vương vì con hổ của mình mà nghĩ đủ mọi biện pháp, lật xem cả điển tích, nữa tháng sau tự mình tìm ra biện pháp.

    Câu chuyện này được xem như là một trong những chuyện hoang đường của nhiếp chính vương được truyền lại sau này..

    Lấy phương thuốc của nhiếp chính vương tìm ra, để cùng nhiếp chính vương đàm phán điều kiện..

    Thật sự có chút vô sĩ, thật xin lỗi hắn.

    Nhưng Sở Hi Ngọc cũng không còn cách nào khác. Chuyện này liên quan đến tính mạng của ca ca, nàng chỉ có thể làm như thế..

    Coi như nợ nhiếp chính vương một ân tình. Tương lại nếu có cơ hội, nàng nhất định sẽ trả nọi.

    "Ngươi nói, nếu trị được, ta sẽ ban cho ngươi ngàn lượng bạc." Quân Dạ Thần hào phóng nói.

    Hắn cũng không ôm hy vọng gì, coi như ngựa chết xem thành ngựa sống mà trị.

    Sở Hi Ngọc nhìn hắn, cúi người hành lễ một cái: "Vương gia, thần nữ không cần bạc, chỉ có một chuyện cầu xin. Nếu có thể chữa khỏi bệnh cho con hổ yêu quý của vương gia, nhưng cầu xin vương gia, đem án của huynh trưởng ta điều tra lại một lần."

    "Huynh trưởng của ngươi là ai?" Ngân nguyệt dừng đánh đàn, có một chút tò mò.

    "Trung Dũng hậu phủ, Sở Diễn."

    "Hiển nhiên là hắn?"

    Ngân Nguyệt đối vói chuyện lớn nhỏ trong kinh thành, đều thập phần hiểu rõ.

    Lập tức đến bên tai Quân Dạ Thần, thấp giọng giới thiệu một phen.

    "Huynh Trưởng vào ngày sẽ bị xử trảm, nhưng huynh ấy là bị người khác hãm hại. Huynh ấy không phải là hung thủ, hung thủ chân chính còn ung dung ngoài kia. Nhờ nhiếp chính vương giúp đỡ." Sở Hi Ngọc hành lễ lần thứ hai.

    Quân Dạ Thần khẽ kêu một tiếng, vẫn là ngữ khí thờ ơ như trước: "Một phương thuốc ngươi liền muốn ta giúp ngươi cứu một mạng người, một vụ mua bán lỗ vốn, ngươi dựa vào đâu mà cảm thấy, bổn vương sẽ đáp ứng?"

    "Bởi vì trong lòng vương gia, mười mạng của ca ca ta, so ra cũng kém hơn một móng vuốt của hổ nhà ngài còn quan trọng hơn. Đối với vương gia mà nói, ngài không hề thiệt. Đối với thần nữ cũng vậy."

    Bộ dạng ngiêm túc này của nàng, ngược lại làm cho Quân Dạ Thần cảm thấy, có lẽ, phương thuốc của nàng thật sư khả thi?

    "Được." Quân Dạ Thần môi mỏng khẽ mĩn: "Bổn vương cho ngươi một cơ hội."

    Tiểu nữ tử này, ngược lại rất biết chừng mực. Không cầu xin hắn trực tiếp thả người ra. Vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không hứa hẹn chuyện gì.

    Hại người trong sạch, không có chứng cứ, chỉ bằng một câu nói miệng, liền muốn thả người ra?

    Không có khả năng.

    Nhưng cơ hội này, hắn có thể đáp ứng một lần.

    Vụ Án được đưa trở về xét xử lại, có thời gian một năm để minh oan. Kỳ hạn này, nếu có thể tìm được chứng cớ, liền trả lại cho ca ca của nàng một công đạo.

    Nếu không thể tìm thấy chứng cứ, vương pháp ở đó.

    Không có chứng cứ quyết định, đem vụ án này giải đáp, thì chính hắn đã lạm dụng quyền lực.

    Sở Hi Ngọc thấy hắn đáp ứng, đáy lòng cũng thả lỏng ra.

    Thật tốt quá, mạng của ca ca, cuối cùng cũng bảo trụ được. Bước đầu tiên, nàng đã không đi sai.

    Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào, rất nhiều người đi tới đi lui, tựa hồ như đang tim một người nào đó.

    "Đại nhân, không biết có ai khả nghi nào đột nhập vào không ạ?" Có một người bên ngoài cửa hỏi vào.

    Tầm mắt Quân Dạ Thần, rời vào trên mặt Sở Hi Ngọc.

    Nếu mọi người có ghé qua, hay có đọc thì cho mình một like nhé! Cảm ơn.
     
  7. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 5: Đại Quất Tử thật xinh đẹp.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tất nhiên Sở Hi Ngọc hiểu rằng, nếu như bị những người đó nhìn thấy. Liền hô lên một tiếng, ngũ tiểu thư Trung Dũng hầu phủ ở đây, vậy là xong.

    Nàng lập tức trở nên nghiêm túc nói: "Vương gia, tuy rằng bệnh của hổ nhà ngài, ta đã sớm nghe qua. Nhưng để có thể chuẩn đoán chính xác, hãy nhanh cho ta nên khám."

    Quân Dạ Thần nhìn về phía nàng. Chỉ thấy đôi mắt của Sở Hi Ngọc, đang cố gắng làm bộ ngây thơ vô tội.

    Giả vờ như người mà những người bên ngoài đang tìm kiếm, không một xu quan hệ đối với nàng.

    Tiểu cô nương này, muốn mình đưa nàng rời khỏi nơi thi phi này, để tránh né dò xét bên ngoài.

    Rất xảo quyệt.

    Giống như một con cáo con.

    Dạ Quân Thần xoay nhẫn ngọc bản chỉ trên ngón tay, chậm rãi nói: "Hồi phủ."

    Ngân nguyệt ngầm hiểu, hướng ra ngoài nói: "Nơi này ngoại trừ vương gia, thì còn có thể có ai. Các ngươi đã quấy rầy hứng thú của vương gia, còn không mau cút."

    Ngoài cửa mấy gã sai vặt tìm người, tự nhiên cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng rời đi.

    * * *

    Phủ nhiếp chính vương, là trạch viện lộng lẫy nhất kinh thành.

    Nàng mặc y phục của Phong nguyệt Phường, che một lớp sa, cùng Ngân Nguyệt được nhiếp chính vương mang về vương phủ.

    Người khác chỉ xem là tân sủng của vương gia, cũng không có làm cho người khác chú ý đến.

    Một góc đông bắc của vương phủ, là hổ viện.

    Núi giả nước biết, trúc xanh xanh biếc, tầm nhìn rộng rộng rãi, so với tiểu viện của Sở Hi Ngọc ở Hầu phủ còn lớn hơn.

    Mấy gia nhân canh giử trước Hổ viện, vừa thấy nhiếp chính vương trở về, liền vội vàng nghênh đón.

    Một tên trong đó cúi đầu bẩm báo: "Vương gia, Bảo gia hôm nay lại chỉ ăn có một lần, khẩu vị thập phần không tốt. Tiểu nhân chiếu cố không chu toàn.."

    Quân Dạ Thần không trách tội chỉ nói: "Mở cửa."

    Hàng rào sắt mở ra, Quân Dạ Thần dẫn đầu đi vào, Sở Hi Ngọc đuổi theo phía sau.

    Đi không được bao xa, liền ở dưới một rặng tre xanh xinh đẹp, nhìn thấy một con đại hổ vô cùng rực rỡ.

    Nghe nói con hổ kia là được một thần hổ sinh ra, đôi mắt có màu hổ phách, trên trán có một chữ vương.

    Tuy rằng thoạt nhìn tinh thần không phân chấn lắm, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy Sở Hi Ngọc, bỗng nhiên phóng người nhào tới.

    Cái nhào này, so với Sở Hi Ngọc còn cao hơn. Lại vô cùng nhanh, chớp mắt đã vọt tới trước mặt nàng.

    Gầm lên một tiếng, lộ ra hàm răng sắc bắn. Sở Hi Ngọc bị nó dạo cho hoảng sợ.

    Nhưng ngay sau đó, hai tay liền vươn ra, cho nó một cái ôm thật lớn, nàng đưa tay sờ sờ cái đầu to của nó.

    Nhiếp chính vương: "?"

    Ngân Nguyệt: "?"

    Hổ: "?"

    "Ha ha ha ha.." Ngân nguyệt nhịn không được mà cười phá lên không chút hình tượng.

    Con hổ của Nhiếp chính vương tên là Nguyên Bảo, thập phần thông minh.

    Từ nhỏ đã được nhiếp chính vương nuôi dưỡng, dưới sự dạy dỗ vô cùng tốt của hắn, cho nên con người cũng không có nằng trong khẩu phần ăn của nó.

    Nó rất thân thiện.

    Tôi tớ trong phủ chưa bao giờ bị nó làm bị thương..

    Nhiều lắm là không cẩn thận, bị nó nhào tới đột ngột mà bị thương..

    Trừ phi nhiếp chính vương ra lệnh, nếu không nó tuyệt đối sẽ không mở miệng cắn người.

    Ngược lại sẽ chủ động chơi đùa với người khác. Nhưng mọi người rất sợ nó.

    Bởi vì nó từng giữa ban ngày ban mặt, đem nhị thế tổ đang đùa giỡn cô nương nhà lành, mà bị nó cắn đứt chân.

    Cảnh tượng vô cùng đẫm máu.

    Không ai biết, đó chính là do Nhiếp chính vương âm thầm sai khiến. Tất cả mọi người đối với nó vạn phần sợ hãi.

    Hung danh của nó ở bên ngoài, chính là do nhiếp chính vương cố ý tạo thành, Ngân Nguyệt đoán được vương gia đại nhận khẳng định nổi lên ý đồ xấu, muốn dọa tiểu cô nương nhà người ta khóc.

    Nhưng ai ngờ, Sở cô nương lại bình tĩnh như vậy, hơn nữa còn ôm lấy.

    Cô nương, cô có biết mình đang ôm là một con hổ không?

    Quân Dạ Thần nhìn đến sửng sốt.

    Hắn nghe tiểu nha đầu này, thề son sắc nói cái gì mà chẩn đoán cho hổ, hắn ngược lại muốn xem, nha đầu này có sợ hay không..

    Kết quả là..

    Không phải

    Nàng dường như không sợ thật.

    Sở Hi Ngọc ngay cả chó cũng sợ, thế nhưng lại không sợ con hổ này.

    Kiếp trước khi bị đuổi ra khỏi phủ, từng vì sinh kế, cùng đệ đệ Sở Dịch bán tranh bên đường. Lúc đó có mấy tên đùa giỡn nàng, Sở Dịch vì che cho nàng, mà bị người ta ấn đánh.

    Nàng đi lên kéo giá đỡ, nhưng không kéo nổi, thiếu chút nữa còn bị đè.

    Cho dù không biết từ đâu lại chảy ra một con hổ lớn, một cái móng vuốt liền đánh bay tên đang đùa giỡn nàng bay xa, lại một ngụm cắn tên lưu mang đang đánh đệ đệ, ném sang một bên.

    Mấy tên lưu manh sợ đến hồn bay phách tán, toàn bộ đều bỏ chạy.

    Sở Hi Ngọc liền vội vàng đem Sở Dịch kéo về bảo vệ ở phía sau, còn tưởng rằng con hổ này cũng muốn một ngụm ăn nàng.

    Nhưng nó chỉ đưa cái đầu lớn của mình tiến lại gần, cọ cọ vào má nàng. Vô cùng nhẹ nhàng.

    Xa xa truyền đến một tiếng còi, nó liền xoay người bỏ chạy.

    Nàng từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy chủ nhân chủa nó, thế mà lại không biết rằng con hổ này lại là để nhất hung thần ở kinh thành, đại quất tử của nhiếp chính vương.

    Nếu như nó không xuất hiện kịp thời, thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
     
  8. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 6: Bổn vương tin ngươi một lần.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó, vô tình gặp lại trên đường. Sở Hi Ngọc liền phát hiện nó không phải chủ động đã thương người. Cho dù có mở miệng cũng chỉ cắn những ác bá chuyên đi làm chuyện xấu.

    Nàng không biết đây là Đại Quất Tử phụng mệnh làm việc. Chỉ biết rằng nó trong rất đáng sợ, nhưng lại tốt hơn hàng vạn lần so với những tên ác bá.

    Kiếp trước nàng rất tiết kiệm chi tiêu, thế nhưng nàng lại chuẩn bị một đĩa thịt ở ven đường để cảm ơn nó. Nhưng Đại Quất Tử rất thông minh, nó không ăn những gì người ngoài cho.

    Cuộc sống này thật tuyệt vời, nàng còn có thể ôm nó một lần.

    Cảm ơn nhiều, Đại Quất Tử.

    "Đại Quất Tử thật mềm, thật đáng yêu." Sở Hi ngọc ngồi xổm xuống vuốt đầu hổ, đôi mắt đẹp hiện lên ý cười.

    Mà Nguyên Bảo cũng thập phần hưởng thụ cùng tiểu cô nương xinh đẹp này chơi đùa, liên tục cọ vào mặt nàng, nhìn qua không có vẻ mất tinh thần như lúc trước.

    Đôi mắt đen như bảo thạch của Quân Dạ Thần sắc bén nhìn, một người một thú thập phần hài hòa, cảm giác thật huyền huyền.

    Ở kinh thành từ khi nào lại có một tiểu thư đặc biệt như vậy?

    Nàng nghĩ rằng nàng đang ôm một con mèo nhỏ sao?

    "Bây giờ ngươi đã thấy nó, có thể chẩn đoán được chưa?" Quân Dạ Thần cắt ngang hình ảnh hài hòa này.

    Sở Hi Ngọc lúc này mới nhớ tới hắn, quay đầu lại nói: "À, đúng rồi, kỳ thật rất đơn giản, ngươi chỉ cần mang nó đi dạo là được."

    "Cái gì? Cần đi cái gì?" Ngân nguyệt sửng sốt: "Cô nương đang nói đùa sao?"

    Sở Hi Ngọc đã tính sẳn trong lòng nói: "Đại Quất Tử có linh tính, những động vật có linh tính có hạn, giống như hài tử, tâm trí đơn giản. Khi ngươi để nó ở nhà một mình và không quan tâm đến nó trong thời giân dài, nó sẽ có tâm trạng không tốt."

    "Theo ta được biết, lúc trước vương gia đi Giang Bắc, không ai mang nó đi ra ngoài chơi, Đại Quất Tử vẫn luôn ở trong phủ, mới dần dần biến thành như vậy."

    "Cũng không chỉ có người mới ưa tư thành bệnh, động vật cũng biết, hơn nữa, càng là động vật có linh tính, càng dễ bị như vậy."

    "Ngự y đương nhiên không tra ra được vấn đề gì. Khi ngươi dỗ dành nó nhiều hơn một chút, chơi với nó nhiều hơn một chút, làm cho nó vui vẻ, thì sẽ từ từ trở lại bình thường.'

    " Nếu không tin, ngươi hiện tại mang nó đi ra ngoài dạo. Ta hứa, tối nay nó sẽ ăn thêm một chậu thịt. "

    Tiểu nữ tử nói giống như chuyện nghìn lẻ một đêm, lại lại vô cùng có đạo lý, trận tự rõ ràng.

    Quân Dạ Thần không hiểu sao lại cảm thấy hình như là đúng?

    Từ khi hắn trở về, thấy Nguyên Bảo bệnh tình không rõ, cũng không mang nó ra ngoài..

    Kỳ thật ngư y trong cung cũng không phải hạng người tầm thường.

    Chỉ là không giỏi khám bệnh cho dã thú. Không ai nghĩ rằng một con hổ hung dữ ăn thịt người, sẽ có cảm xúc như con người chứ.

    Chỉ biết rằng có ngươi nhìn nhiếp chính vương không thuận mắt, hạ độc dược nào đó mà không tra được, đem sự tình nghĩ đến phúc tạp lên,

    Dù sao cũng không cầu công lao, chỉ mong không phảm phải lỗi.

    Dù không có thập phần nắm chắc, chính là một suy đoán, cũng không dám nói ra.

    " Được, bổn vương tin ngươi một lần. "Ánh mắt của Quân Dạ Thần trầm xuống, vẫy vẫy tay với Đại Quất tử:" Nguyên bảo, đi thôi. "

    Con hổ lớn ngay lập tức từ bỏ tiểu cô nương xinh đẹp, chạy nhanh về phía chủ nhân của mình.

    Sở Hi Ngọc vô cùng hâm mộ. Quân Dạ thần như thế mà may mắn như vậy, có được một Đại quất tử đáng yêu như vậy.

    Sở Hi Ngọc ở cửa Của Hổ viện, đợi đến nữa đêm, Quân Dạ Thần mới mang Đại Quất tử trở về.

    Nó trở về liền ăn một chậu thịt lớn, tinh thần tốt hơn rất nhiều.

    " Ngươi nói rất đúng. Bổn vương nói được làm được, ngươi có thể đi. "Quân Dạ Thần hạ lên đuổi khách.

    Sở Hi Ngọc hướng về hắn hành lễ:" Ân đức của vương gia, tiểu nữ ghi nhớ trong lòng. "

    " Mỗi ngươi lấy được thứ mình cần không ai nợ ai. "Quân Dạ Thần lười biếng xoay nhẫn bạch ngọc trên ngón tay.

    Sở Hi Ngọc cũng không nhiều lời nữa. Nhưng trong lòng nàng biết, mình nợ, mình nàng ghi nhớ là đủ rồi.

    Ngân Nguyệt nhìn bóng lưng nàng rời đi, lắc đầu khẽ cười:" Vương gia rất thưởng thức nàng, như thế nào lại không an bài để nàng ở lại một đêm. Hơn nửa đêm rồi, để cho một tiểu cô nương nên đi đâu đây? Hầu phủ sớm đã đóng cửa, nàng không về được. "

    " Nếu nàng không có nơi nào để đi, nàng sẽ trở lại, ngươi tin không? "Quân Dạ Thần nhếch môi cười, đôi mắt hiện lên ánh sáng như hiểu thấu lòng người.

    " Vương gia mới gặp nàng lần đầu tiên, mà có thể hiểu rõ nàng? "

    Ngân Nguyệt lắc cây quạt trong tay, cười nói:" Ta cùng vưới vương gia quen biết cũng đã nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ngươi đối với một nữ tử như vậy, thật là lâu mắt mà nhìn, nhưng mà, ngươi để ý nàng? "

    Để ý cũng không đến mức, hắn ngay cả mặt của người ta trông như thế nào, cũng không nhìn thấy.

    Chỉ cảm thấy nàng thật thú vị mà thôi. Nhưng nó chỉ dừng ở sự thú vị.

    Lấy sự khác biệt giữa họ, nử tử này, không chừng sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa.

    Cũng như nàng đã nói, gặp hắn một lần còn khó hơn lên trời.

    " Truyền lệnh đến hình bộ, vụ án của Sở Diễn, tạm dừng để xét xử sau."
     
  9. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 7: Huynh muội tình thâm, truy tìm hung thủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm cuối thu, gió nhẹ kèm theo một chút hơi lạnh, nhưng trong lòng Sở Hi Ngọc lại vô cùng ấm áp

    Ca ca, cuối cùng muội lại có thể gặp lại huynh.

    Mẫu thân mất sớm, cha lại bận rộn với quân vụ.

    Từ nhỏ chỉ có ca ca cả đêm dỗ dành nàng, dạy nàng nói chuyện, dạy nàng đi lại, vừa làm cha vừa làm mẹ, còn theo ma ma học được cách buộc tóc cho nàng.

    Sau đó phụ thân cũng ra đi.

    Trên đường từ Bắc Cương đến kinh thành, nàng tỉnh cũng khóc, ngủ cũng khóc, ca ca vẫn luôn ở bên cạnh cang giữ bên giường nàng.

    Chỉ cần tỉnh dậy liền nhìn thấy ca ca, khiến nàng cảm thấy rất an tâm.

    Nàng lười biếng ham chơi không chịu đọc sách, nàng như vậy làm sao có thể làm tài nữ. Tương lại phải đàm hôn luận gã, sẽ bị ghét bỏ.

    Nhưng thấy nàng bị mình mắng đến nước mắt lưng tròng, liền không biết nên nói gì.

    Chỉ có thể thở dài nói huynh ấy sẽ bảo vệ nàng đến cùng.

    Ca ca coi nàng như bảo vật mà bảo vệ, nàng cái gì cũng không thể báo đáp, còn bị người lợi dụng, làm hại đến ca ca..

    Khi đó nàng ngẫu nhiên sẽ bị nhiễm phong hàn, không xuống giường được.

    Sở lão thái quân liền bảo nàng, tìm người đi Thiên Thanh quan ở thành Bắc, thay nàng cầu bùa bình an. Phải là người thân cận, mới có vẽ thành tâm thành ý.

    Nàng không màng cục diện, đề cập với ca ca. Ca ca liền đến Thiên Thanh quan cầu phúc cho nàng..

    Sau đó liền có chuyện xảy ra.

    Ca ca bị đánh thuốc mê, khi tỉnh dậy lại ở trong một sương phòng, trên giường là một thiên kim thế gia đã thất thân.

    Huynh ấy không làm gì cả. Nhưng trước mặt nhiều người, bằng chứng vững như núi.

    Thiên kim kia là Thu Lan tiểu thư của Đô sát viện là quan ngũ phẩm của Thu gia. Vốn cùng với biểu ca đi thắp hương, không hiểu thấu liền ngất đi.

    Khi tỉnh lại phát hiện trong sạch cũng mình đã bị hủy, không chịu nổi đã kích, đà từ trên núi nhảy xuống, chết ngay tại chỗ.

    Chết mà không có bằng chứng đối ứng.

    Kiếp trước, ca ca chính bởi vì án oan nay mà bị xử trảm. Sau khi vụ án kết thúc, tất cả mọi người nghĩ như vậy đã xong rồi.

    Nhưng Sở Hi Ngọc lại một mực âm thầm điều tra, nàng muốn chứng minh ca ca trong sạch. Ca ca nàng không phải người như vậy, huynh ấy không nên bị vạn người chửi rủa.

    Huynh ấy không nên mang theo oan khuất đó, ở địa phủ cũng không được bình an.

    Mười năm bôn ba, nàng dần dần biết được vài thủ đoạn mưu sinh, vốn có thể có một cuộc sống an nhàn và hạnh phúc.

    Nhưng lại đem tất cả tiền bạc, đem tất cả dùng để tìm hiểu tin tức và chữa bệnh cho đệ đệ.

    Nha hoàn thiếp thân của Thu Lan, biểu ca nhà Thu Lưu Đặng Phi, còn có thị nữ Hạ Liên của ca ca, những người này đều là những nhân vật then chốt.

    Trời cao không phụ lòng người.

    Mười năm sau, Sở Hi Ngọc chờ được cơ hội.

    Lưu Đằng Phi một lần uống rượu say, liền lỡ miệng nói ra.

    Hắn mắng nhạc phụ hắn chướng mắt như thế nào. Dàm cự tuyệt lời cầu hôn của hắn, hắn còn không phải dùng một kế nhỏ, liền đem hai nữ nhi của hắn hủy hoại.

    Sở Hi Ngọc lập tức giả mạo thành hoa khôi mới trong thanh lâu, lừa hắn xuân phong một lần. Bắt hắn đi.

    Tên nam nhân này vô cùng nhát gan, hù dọa một chút liền đem toàn bộ sự thật nói ra, còn ký tên chứng minh.

    Sở Hi Ngọc rốt cục cũng biết được chân tướng.

    Thì ra năm đó, Lưu Đằng Phi thèm muốn sắc đẹp của Thu Lan. Nhưng Thu đại nhân chê hắn không có công danh, không muốn gã nữ nhi mình cho hắn. Lưu Đằng Phi sau khi bị từ chối lời cầu hôn, liền ôm hận trong lòng.

    Đã từng cùng đám hồ bằng cẩu hữu hùng hùng hổ hổ, nhất định phải đem Thu Lan làm, để có thể nha ra được ngụm ác khí.

    Lời này, không biết làm sao bị người có tâm của Sở gia nghe được.

    Không quá mấy ngày, liền có một nữ nhân xinh đẹp. Muốn quyến rũ Sở Diễn, bỏ dở việc học tập. Nhưng ca ca lại không ham mê nữ sắc.

    Tùy rằng không có cách nào cự tuyệt sự an bài của trưởng bối, chỉ có thể để cho nàng hầu hạ, nhưng cũng không để cho nàng ta đến gần người, coi như là một nha hoàn mà sai sử.

    Cầm một khoản tiền không công, lại có thể làm một cô nương xinh đẹp, còn có người thay hắn cõng nồi, Lưu Đằng Phi cùng với Hạ Liên liền cùng nhau hợp tác.

    Hắn lừa gạt Thu Lan vào ngày đã ước định đến Thiên Thanh quan thắp hương.

    Nha hoàn Nha Nhi kia cũng là đồng lõa của hắn, thay hắn là nhân chứng, chứng minh lúc đó hắn không có mặt.

    Sau khi Thu Lan tiểu thư qua đời, Nha Nhi liền đi theo Thu nhị tiểu thư. Về sau còn giúp Lưu Đằng Phi hại Thu nhị tiểu thư mất đi trong sạch. Hắn cưới Thu Nhị tiểu thu, Nha Nhi liền thuận thế trở thành = nha hoàn hồi môn, làm thiếp thất của hắn.

    Mà Hạ Liên, ngày đó đã hạ thuốc mê vào trong nước trà của Sở Diên. Dựa vào công lao này liền được Sở nhị gia thu làm thiếp thất.

    Người bị oan đã hóa thành bạch cốt, hung thủ thật sự lại mỗi người có một chiến thắng.

    Sở Hi Ngọc trong lòng phẩn nộ. Cầm lời khai cùng với Lưu Đằng Phi đi đến nha môn, lại bị đuổi ra ngoài.

    Vụ án cũ không ai muốn lật lại.

    Bởi vì một khi lật lại, những người tham dự thẩm án năm đó, ngộ sát một người thừa kế hầu tước, vẫn là một người trung liệt.. Tất cả đều sẽ xui xẻo.

    Hơn nữa còn có mối quan hệ với vị tân Hầu gia sắp tập tước..

    Kinh Triệu Doãn phủ căn bản không muốn vướng vào vũng nước đục này.
     
  10. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 8: Phỉ tướng quân, Lục Hi Chi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưu Đằng Phi có quan phủ làm chỗ dựa, lập tức thay đổi lời khai.

    Nói rằng bị nàng bức cung, tất cả lời khai đều là giả. Nữ nhân này vì đại ca nàng mà lật lại án đã điên rồi.

    Nha môn vừa vặn đặt cho nàng một tội danh nữ nhân điên..

    Sẽ không một ai đi tin lời của một kể điên.

    Nàng cùng đường, chỉ có thể cáo ngự trạng, nhưng lại bị Sở gia nghe tin mà đến chặn nàng lại.

    Mười năm bôn ba, cuối cùng công dã tràng.

    Bây giờ vụ án chỉ mới bắt đầu, nàng biết rằng, nếu như không có vật chứng, nhân chứng. Cho dù nàng nghĩ hết biện pháp đem Lưu Đằng Phi, Hạ Liên, Nha Nhi, đều lừa ra, bức nói ra khẩu cung, một câu "Đó là một thủ đoạn." là có thể lật đổ..

    Nàng tuyệt đối sẽ không để bản thân lặp lại vết xe đổ một lần nữa.

    Thẩm vấn, vẫn phải thẩm vấn. Nhưng không phải nàng tự mình thẩm vấn.

    Nếu như là nha môn thẩm vấn, sẽ không tồn tại cái gì mà "Đó là một thủ đoạn". Chỉ cần Lưu Đằng Phi phạm tội bị bắt lại, thẩm vấn một phen, liền có thể đem vụ án của đại ca hỏi rõ ràng.

    Lưu Đằng Phi nữa năm sau sẽ lại hại Thu nhị tiểu thư mất trong sạch..

    Kiếp này, Sở Hi Ngọc nàng nhất định bắt hắn cùng với tang vật, cũng cứu Thu nhị tiểu thư vô tội một kiếp.

    Đến lúc đó ca ca nàng, cũng có thể giải oan khuất.

    Về phần Sở gia, họ sẽ vứt bỏ con cờ này, để không rơi vào rắt rối này.

    Nhưng không sao, mười năm nợ máu, nàng cùng với bọn họ, chậm rãi tính toán.

    Lúc này cũng đã là nưac đêm canh ba, ngoài trừ chợ đêm phố Nam, đường phố kinh thành đều một mảnh yên tĩnh, lại còn có bình lính cầm đèn tuần tra.

    Hơn nữa đêm cho dù là một nữ tử bình thường cũng sẽ bị hỏi vài câu. Y phục của nàng ngụy trang rất tốt. Vừa nhìn thì cũng chỉ cho rằng đây chỉ là một nữ nhân trong thanh lâu, vừa từ trong phủ của quan viên nào đó "Làm xong việc." trở về.

    Sở Hi Ngọc trực tiếp đi đến một trúc viện hẻo lánh ở phía tây thành, đập cửa.

    Đốc đốc đốc..

    Một lúc sau, ánh nến trong phòng mới sáng lên.

    Nam tử mặc y phụ màu xanh còn hơi buồn ngủ mở cửa ra, nhìn nữ tử bên ngoài một thân y phục phong nguyệt địa, nhất thời sửng sốt:

    "Vị cô nương này, ngươi đi nhầm nhà rồi."

    Giọng nói nam tử sạch sẽ mà ôn nhu, giống như một cơn gió xuân thổi vào mặt.

    Hắn có một khuôn mặt anh tuấn. Ngọc thụ lâm phong, ngũ quan như ngọc, mặt mày trong trẻo, tựa như một đóa cô vân, lại giống như trăng sáng hoang dã.

    Mái tóc đen còn chưa được cột lên buông lỏng ra sau lưng, một thanh sam bình thường, nhưng cũng khó kìm nén được khí chất cao quý thanh nhã của hắn.

    Tay của Sở Hi Ngọc trong tay áo gắt gao siết chặt, mới nhịn xuống nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.

    Lục Hi Chi.

    Bằng hữu thân nhất của ca ca.

    Sau khi nàng bị đuổi ra khỏi Hầu phủ, chỉ có hắn, không sợ lời đồn đãi, một mực giúp đỡ nàng.

    Nếu không có hắn, tỷ đệ bọn họ chỉ sợ đã sớm chết đói trên đường.

    Hắn ở bên cạnh nàng suốt chín năm. Cùng nhau tiết kiệm tiền, cùng nhau điều tra chân tướng, cùng nhau nuôi đệ đệ trưởng thành..

    Rất vất vả mới tiết kiệm đủ tiền để chữa bệnh cho đệ đệ.

    Hắn đưa Sở Dịch đến Giang Nam tìm thần y, trên đường cả hai người đều bị "Thổ phỉ." Sát hại..

    Sở giai, không cho phép Sở Dịch chữa khỏi bệnh, để hắn không có tư cách tập tước.

    Lục Hi Chi bị liên lụy, vô tội mà mất mạng.

    Trời thương nàng, cho nàng lại có thể một lần nữa gặp lại Lục Hi Chi.

    Sở Hi Ngọc kéo tấm lụa che mặt xuống, cố gắng bình phục lại nội tâm kích động nói: "Lục đại ca, ta là muội muội của Sở Diễn, chúng ta từng gặp qua một lần."

    "A.." Lục Hi Chi vừa nhìn thấy gương mặt xinh đẹp này, trong đầu liền có chút ấn tượng.

    Sở Hi Ngọc có dung mạo dịu dàng khác với những khuê nữ bình thường.

    Ngũ quan của nàng vô cùng rõ ràng, từng nét từng nét giống như được điêu khắc tạo thành, đẹp đến khinh hãi thế nhân, hào quang chói mắt.

    Rất dễ nhớ.

    Nếu không Sở gia cũng không lo lắng đến mức đi hại một cái bao cỏ, sợ nàng dựa vào khuôn mặt để lật bàn, nên nhất định phải hủy đi danh tiết của nàng.

    Lục Hi Chi và Sở Diễn, cũng từng ở Lộc Minh học viện đọc sách. Đó là đệ nhất thư viện ở kinh thành, quy củ rất nghiêm ngặt, một tháng chỉ được về nhà một lần.

    Có lần tiểu nha đầu này ở cửa thành tiển biệt, nước mắt lưng tròng kéo góc áo của Sở Diễn nữa ngày không chịu buông ra.

    Lúc ấy hắn còn đặt biệt hâm mộ Sở Diễn, có một muội muội đáng yêu như thế.

    Chính là nàng.

    "A.." Lục Hi Chi phục hồi tinh thần, vội vàng nhìn xung quanh một chút, cũng may bây giờ là nữa đêm trên đường không có ai, vội vàng nhường đường: "Mau vào đi, nếu như bị người nhìn thấy, muội tên là? Hơn nữa đêm sao muội lại ở đây, còn ăn mặc như vậy?"
     
  11. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 9: Sau khi kết thúc, người nàng tín nhiệm nhất.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Hi Ngọc mang lại mạng che mặt lên, theo hắn vào trong.

    "Vì cứu ca ca, muội vừa mới đến Phong Nguyệt Phường tìm nhiếp chính vương."

    "Cái gì?" Lục Hi Chi khiếp sợ, lo lắng nói: "Muội sao có thể đến nơi đó! Xong rồi, chuyện này.."

    Sở Hi Ngọc thấy nam tử từ trước đến nay luôn phong khinh vân đạm này, bây giờ lại giống như con kiến đang trên chảo nóng, nàng không nhịn được mà cười một tiếng: "Lục đại ca không cần lo lắng, muội có chừng mực, vẫn luôn mang mạng che mặt, không bị người khác nhìn thấy."

    "Dù là như vậy cũng quá mạo hiểm, nếu như có vạn nhất.."

    "Đúng là có chút mạo hiểm. Nhưng vì cứu ca ca, đừng nói là đi Phong Nguyệt Phường một lần, cho dù có mất mạng, muội cũng có thể liều mạng."

    Lục Hi Chi nghe ra được quyết tâm của nàng qua lời nói, liền ngừng nói, chỉ thở dài một tiếng. Vì cứu Sở Diễn, hắn cũng bất chấp tất cả.

    Không tiết vi phạm lời hứa năm đó cừng quốc công phủ, ân đoạn nghĩa tuyệt, trở về cầu phụ thân nhưng mà.. vẫn không được.

    Phụ thân hắn không muốn nhúng tay vào.

    Sở Hi Ngọc nhìn hắn, lại ném xuống một tin tức nặng nề: "Lục đại ca, nhiếp chính vương đã đồng ý, xét xử lại vụ án."

    "Cái gì? Là thật sao? Thật tuyệt vời! A Diễn được cứu rồi!" Lục Hi Chi kinh hỉ, nhưng lại lập tức lo lắng nhìn nàng.

    "Nhiếp chính vương không phải là người dễ nói chuyện như vậy? Hắn có bắt nạt muội không? Sở cô nương, muội không bị thương chứ?"

    Sở Hi Ngọc đem mọi việc nói lại một lần.

    "Bây giờ đã là nữa đêm canh ba, trở về nhất định sẽ bị tra hỏi. Tùy rằng ở Phong Nguyệt Phường, tránh được một kiếp, nhưng lời khai của Xuân Đào, có thể khiến cho muội rơi vào bẩy. Muội cũng không thể thừa nhận rằng mình từng đến Phong Nguyệt Phường, cũng không cho Sở gia bất kỳ cái cớ nào. Cho nên, vẫn chưa kết thúc, cần phải an bài một chút." Sở Hi Ngọc nhìn Lục Hi Chi nói: "Lục đại ca giúp muội một chút.

    Lục Hi Chi gật đầu:" Muội nói rất đúng. Bất cứ việc gì mà huynh có thể giúp muội, muội cứ nói. "

    " Hiện tại chợ bên phố Nam chưa đóng cửa, nhờ Lục đại ca giúp muội mua một bộ y phục và một ý phấn và son. "

    " Lại thuê một chiếc xe ngựa, không cần mã phu, cũng không thể để cho người khác biết, muội chỉ đi lúc nữa đêm. "

    Cuộc sống của Lục Hi Chi cũng không quá khó khăn. Nhưng vừa nghe những lời này, không nói lời nào, từ trong tủ lấy ra năm lượng bạc còn lại, vôi vàng chạy ra cửa đi mua đồ.

    Sở Hi Ngọc nhìn bóng lưng của hắn, trong ánh mắt hiện lên một tia ấm áp.

    Kiếp trước, bởi vì ca ca trước khi lâm chung nhờ vả, Lục Hi Chi vẫn luôn chiếu cố tỷ đệ bọn họ.

    Sống nương tựa vào nhau chín năm, hắn dạy nàng thủ đoạn mưa sinh, hắn đối với nàng ân trọng như núi.

    Đó là ca ca nàng, bằng hữu của nàng, ân nhân của nàng, người tâm giao của nàng.

    Ngoại trừ ca ca cùng đệ đệ người duy nhất mà nàng tín nhiệm chỉ có hắn. Nếu không, nàng cũng không dám đến tìm hắn vào nữa đêm.

    Thật tốt, khi bây giờ nàng không có một mình, không còn cô đơn.

    Nàng có ca ca, có đệ đệ, có là Lục đại ca.

    Kiếp trước nàng không có năng lực giúp Lục đại ca. Kiếp này nàng nhất định giúp huynh lấy lại những gì thuộc về huynh ấy.

    * * *

    Sáng hôm sau, Trung Dũng hầu phủ.

    " Nhị tiểu thư, người của chúng ta đã tìm kiếm một đêm, vẫn không tìm được ngũ tiểu thư. "Xuân Đào quỳ xuống xin lỗi.

    Sở Nhược Lan mặc một bộ y phục màu lam nhạt, đang ngồi trước bàn trang điểm, được nha hoàn chải tóc.

    Nghe vậy nàng ta cười lạnh một tiếng:" Xem ra nàng ta sợ rồi. Còn muốn dựa vào khuôn mặt xinh đẹp đó, gả vào gia đình quyền quý. Làm sao nở hi sinh trong sạch của bản thân để làm đồ chơi cho đám người quyền quý. "

    Bằng cách này cho dù có gặp được nhiếp chính vương, ngay cả thiếp cũng không là được.

    Vương phủ nạp thiếp cũng có quy củ.

    " Mọi người đều ích kỷ, nàng ta làm như vậy, ta có thể hiểu được. Bất quá miệng thì luôn vì ca ca cái gì cũng chấp nhận, thật là dối trá. Dù sao nàng một đêm không về, cho dù ngườ của Phong Nguyệt Phường không chặn nàng, nhưng có lời nói của ngươi cũng đủ rồi. "

    " Ta nên đi thỉnh an tổ mẫu. Đại lát nữa chỉ thiếu có mình nàng, tổ mẫu sẽ hỏi, nên trả lời như thế nào, ngươi biết không. "

    Xuân Đào cung kính gật đầu:" Nô tỳ hiểu được."

    Sở Lan Nhược đắt ý cười một tiếng, rồi xoay mình rời.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...