Thời điểm lần đầu tiên Đường Thụy Thụy gặp Thương Chu là vào năm 9 tuổi.
Thương Chu lớn hơn cô 4 tuổi, là bạn cùng lớp với anh trai của cô.
Thiếu niên mười ba tuổi mặc áo hoodie cùng quần thể thao rộng thùng thình thường xuyên đến nhà cô để chơi game.
Lần đầu tiên nhìn thấy Thương Chu, cô đã cảm thấy cách anh có cái gì đó rất khác biệt.
Làn da anh trắng hơn da anh cô, ngũ quan cũng cân đối hơn, đều là mặc áo hoodie nhưng ngoại hình của Thương Chu lại có vẻ đẹp trai hơn hẳn anh của cô.
Vừa mới gặp qua vài lần, hai người cũng chưa nói với nhau câu nào.
Vốn dĩ cô cũng không thích giao tiếp cùng người lạ, đặc biệt còn không cùng tuổi, Thương Chu đại khái cũng giống cô, mỗi lần thấy cô cũng chỉ đảo mắt nhìn qua mà thôi.
Lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau là bởi vì Đường Kiệu đột nhiên có việc ở bên ngoài nên nhờ Thương Chu đưa cô về nhà hộ.
Ngồi ở trên xe đạp, cơn gió mùa hè khẽ phả vào mặt, cô ngửi thấy một mùi bột giặt tươi mát trên quần áo của Thương Chu, giống như là mùi quần áo mới được giặt rồi phơi nắng vậy.
Một mùi vị mang theo sự ôn nhu cùng ấm áp.
Trải qua một thời gian dài, cô tới giờ cũng không biết lúc ấy chỉ đơn giản là cảm thấy Thương Chu đặc biệt hay là đã bắt đầu thích thầm nam sinh ấy từ năm chín tuổi đó rồi.
Về tới nhà, Thương Chu ở phòng của Đường Kiệu chờ anh ta, cô nghĩ đến anh đã mất công đưa mình về nhà nên đã vội thay quần áo rửa sạch tay rồi chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ đưa tới cho anh.
Đồ ăn nhẹ được sắp xếp gọn gàng trên đĩa, cô thật sự cảm thấy bản thân mình ngoan ngoãn quá đi mất.
Vào trong phòng, cô cong eo đặt chiếc đĩa lên trên bàn. Người vốn dĩ đang chơi game - Thương Chu chợt nhìn cô thêm vài lần.
"Đường Thụy Thụy."
"Làm sao vậy?" Có phải muốn khen mình là một cô bé ngoan ngoãn phải không?
"Váy ngủ của em bị kẹt trong quần kìa."
"..."
Hôm đó là lần đầu tiên cô nói chuyện với Thương Chu, cũng từ ngày đó về sau cô không bao giờ mặc lại quần lót in hình quả anh đào nhỏ kia nữa và lực chú ý của cô cũng chưa từng rời khỏi người của Thương Chu.
* * *
Là một tác giả có tri thức, có văn hóa làm sao có thể động một tí là nói "thượng" hoặc là "ngủ" được.
Đường Thụy Thụy nhìn giao diện bình luận, cũng không dám lại đổi mới lần nữa. Cô sợ chỉ cần mình ấn hồi phục lần nữa sẽ có vô số bình luận oán giận cô ở phía dưới đó.
Sau khi báo cáo "mang yếu tố công kích cá nhân" và "quảng cáo rác" để xóa bình luận nhưng đều bị quản trị viên gạt đi, Đường Thụy Thụy suy sụp tinh thần, chỉ có thể nhấp vào "báo cáo nội dung khiêu dâm bất hợp pháp" nhưng rất nhanh đã bị bác bỏ.
Má nó, bài bình luận của quyển sách này không thể xóa có phải không!
Đường Thụy Thụy lấy di động gọi vào số dịch vụ chăm sóc khách hàng của Tấn Giang nhưng không nghĩ tới cô gái mỗi lần đều cùng cô trò chuyện kia, người mà lần trước có độc giả mắng cô xấu xí đã giúp cô giải quyết, lại nói rằng bình luận đó của cô không thể xóa bỏ, Đường Thụy Thụy lập tức héo.
Thôi bỏ đi, đều đã 25 tuổi rồi, cũng chẳng phải cô gái nhỏ nữa, chỉ là ném mặt đi một chút thôi mà, không xóa thì không xóa.
Nói thì nói vậy nhưng Đường Thụy Thụy vẫn yên lặng gỡ Weibo và app Tấn Giang, tiện thể xóa luôn cả phần mềm gõ
truyện luôn.
Cuối cùng, cô nhìn lướt qua trên trang máy tính, có người nói rằng cô không phải flag*, cô không thèm phản hồi mà xóa web Tấn Giang khỏi danh sách yêu thích, tắt máy tính rồi ném nó vào tủ.
(* Không phải flag: 立flag là một từ lưu hành trên mạng, ý chỉ việc nói một câu để mọi người phấn chấn nhưng cuối cùng kết quả trái ngược với mong đợi. Nói đơn giản là một người bị chính lời nói của mình vả mặt)
Lời nói cũng đều đã nói ra rồi, cô nhất định phải ngủ với nam thần.
Trước khi "thượng" được nam thần, cô sẽ không viết gì hết!
Kể cả khi trong tim phổi đều đang cồn cào ngứa ngáy, cô cũng không muốn viết.
Ầm ầm.
Thời điểm cô vẫn đang rối rắm tìm cách xóa bình luận thì bất tri bất giác trời đã tối.
Những ngọn đèn neon đủ màu rực rỡ trên bầu trời đêm, lúc thì đỏ rực lúc lại xanh ngắt.
Tiểu khu chỗ cô ở cũng xem như là nằm ở lề đường, biển hiệu thắp sáng đèn neon của các cửa hàng cùng những tiếng ầm ĩ đều cách rất xa nhưng từ cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy đường phố lộng lẫy ánh đèn kia.
Đường Thụy Thụy đột nhiên nhớ tới một câu: "Náo nhiệt là của bọn họ, không liên quan gì tới ta".
Vòng hai tay thật chặt vào sát người, Đường Thụy Thụy khẽ rên hai tiếng, xỏ dép lê đi lên lầu 21.
Phải nói như thế nào đây..
- - Mọi người đều là anh em với nhau, ngủ một chút cũng chẳng sao?
- - Ngủ với ai mà chả là ngủ, ngủ với em chẳng lẽ anh lại bị thiệt thòi!
- - Em bị bệnh ung thư xử nữ, nếu anh không ngủ cùng em thì em sẽ chết vì bị ung thư giai đoạn cuối, cầu xin anh, cứu vớt đứa trẻ đáng thương này đi..
Tới cửa lớn nhà Thương Chu, Đường Thụy Thụy vẫn chưa nghĩ ra một lý do nào tốt nhất để thoái thác.
Rốt cuộc nói như thế nào mới ổn đây?
Muốn anh ấy hiểu ý cô một cách bình tĩnh, biểu đạt kết cục hai người nhất định phải ngủ nhưng cô lại không thể biểu hiện mình gấp không chờ nổi như vậy.
Đường Thụy Thụy cắn răng, ấn mật mã.
Lạch cạch một tiếng, cửa mở.
Giống hệt nhà cô, nhà Thương Chu cũng không bật đèn.
Là do người chưa về?
Đường Thụy Thụy ghé đầu vào cạnh cửa, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Thương Chu?"
"Thương Chu Chu?"
"Chu Chu.."
Không có tiếng đáp lại, Đường Thụy Thụy cũng không bật đèn, sờ soạng thay dép.
Thương Chu tên hỗn đản này, hôm nay về nhà muộn thế nhưng cũng không nói với cô một tiếng.
Phản ứng đầu tiên của Đường Thụy Thụy là muốn dọn dẹp đồ vật mà cô đem từ nhà mình đến, miễn cho đến lúc đó anh trở về nhìn đồ ăn mà xấu hổ nhưng cô lại không đi tới nhà ăn mà giận dữ đi về phía sô pha.
Tên hỗn đản này, đúng lúc cô hạ quyết tâm thì lại dùng thủ đoạn này ngăn cản cô hoàn thành mục tiêu, cô phải đến sô pha của anh lăn một vòng mới bõ tức được.
Trong phòng khách không kéo rèm, trong phòng hơi tối, khi đi đến bên cạnh sô pha Đường Thụy Thụy chợt phát hiện có gì đó không đúng.
"Thương Chu?"
Bước từng bước nhỏ, nằm trên sô pha thực sự là Thương Chu.
Người đàn ông tay dài chân dài nằm trọn cái sô pha, chiếc gối ôm cô cất hôm nay lúc này lại bị anh mang ra ngoài này gối lên.
Trên bàn trà là thuốc mà cô mang tới, nhìn dáng vẻ này chắc là uống thuốc ngủ rồi.
Có giường không ngủ mà lại đi ngủ ở sô pha.
Đường Thụy Thụy nhìn chằm chằm người đàn ông trên sô pha, cô yên lặng ngồi xổm nhìn thẳng vào khuôn mặt của anh.
Anh đã thay một bộ quần áo ở nhà màu xám đậm, nút áo được cài đến tận cổ, một bàn tay đặt ở trên trán, đi ngủ mà môi cũng mím chặt.
Sao vẫn đẹp trai như vậy nhỉ?
Đường Thụy Thụy lén vươn ngón tay ra định sờ sờ mặt anh.
Ngũ quan Thương chu vô cùng xuất chúng, mũi rất cao.
Ngón tay trỏ của Đường Thụy Thụy đặt ở trên chóp mũi Thương Chu, chạm một cái rồi lập tức rời đi.
Lá gan cô cũng thật lớn, trên mạng thì nói hươu nói vượn vậy mà giờ còn dám giơ móng vuốt về phía người ta.
Lại nói, cô muốn ngủ Thương Chu, mà Thương Chu hiện tại đang ngủ, nếu không thì cô cởi quần áo ra rồi ngủ trên người anh?
Như vậy.. cũng có vẻ khá tốt.
Mặc dù nói là khá tốt nhưng ngón tay Đường Thụy Thụy đặt ở vạt áo mãi cũng không thể cởi ra được, sớm biết lên lầu sẽ gặp được cơ hội tốt như vậy, cô đã chuốc say chính mình trước rồi mới lên đây.
"Thụy Thụy?"
Đường Thụy Thụy cô quả thực vẫn rất là xui xẻo, trong lúc cô đang cúi đầu rối rắm thì Thương Chu đã tỉnh lại.
Mang theo thanh âm ngái ngủ khàn khàn, vừa từ tính lại vừa ôn nhu.
Đường Thụy Thụy kêu "a" một tiếng, ngồi xổm trên thảm không nhúc nhích.
Thương Chu xoa xoa huyệt thái dương, nhìn căn phòng đen sì thì liền ngẩn ra: "Sao lại không bật đèn?"
"Em tưởng anh không ở nhà, ai biết được anh lại ngủ ở trên sô pha?"
"Uống thuốc, buồn ngủ."
Thương Chu ấn mở đèn tường đằng sau sô pha, ánh đèn mờ nhạt sáng lên, cúi đầu nhìn Đường Thụy Thụy đang ngồi xổm trên thảm ngửa đầu nhìn anh, Thương Chu chế nhạo: "Ngồi xổm y như chó vậy."
Đường Thụy Thụy: "..."
Đây đối tượng mà cô liếm, một câu dễ nghe cũng chả nói được thế mà cô còn liếm đến vui vẻ.
"Không lạnh?"
Thấy Đường Thụy Thụy nửa người dưới chỉ mặc một chiếc quần đùi thể thao, tất cũng không đi, đôi chân trần đặt trên thảm, Thương Chu liếc nhìn.
"Buổi chiều mặc như vậy, có hơi lạnh nhưng cũng lười đổi."
"Thuốc trị cảm còn thừa đấy, em có thể mang về dùng."
Cô thật cảm ơn anh quá.
Thương Chu đi tới phòng vệ sinh rửa mặt, Đường Thụy Thụy lập tức nhắm mắt theo đuôi đằng sau anh.
Thương Chu nặn kem đánh răng, nhìn người đứng ở bên cạnh anh Đường Thụy Thụy.
"Hôm nay hương vị cháo không tồi."
"Tay nghề của em vẫn luôn rất tốt mà."
Đưa bàn chải đánh răng vào miệng, Thương Chu cũng lười phản bác, cô nàng này vừa mới bắt đầu học nấu cơm vì thế mới làm ra những món ăn kinh khủng đó.
Thương Chu đánh răng, Đường Thụy Thụy đứng ở một bên xem, sau đó nhìn anh súc miệng rửa mặt, có một loại cảm giác năm tháng yên bình trôi qua thật tốt đẹp.
"Rửa sạch mặt rồi thì nhớ bôi kem."
"Ừ."
Thương Chu thong thả ung dung cầm lấy kem dưỡng, có vẻ không tình nguyện mà bôi lên mặt.
"Cái này lại không có mùi gì cả, bây giờ mà anh không bôi, chẳng lẽ đã quên mặt anh vào mùa đông thường hay bị tróc da hay sao?"
"Ừ."
Đường Thụy Thụy nhìn cằm anh có một chỗ bôi không đều, duỗi tay tán đều ra.
Vừa lúc Thương Chu không cần rửa lại mặt nữa, Đường Thụy Thụy đẩy anh ra, rửa sạch tay.
Thương chu thấy cô rửa sạch tay rồi thuận tay xoa xoa ở bên hông, chiếc quần đùi màu trắng có thêm hai dấu bàn tay ướt nhẹp ở trên eo cô, ghét bỏ nói: "Đến khi nào em mới có thể thục nữ hơn?"
Đường Thụy Thụy càu nhàu một tiếng.
"Cảm mạo đã đỡ hơn được chút nào chưa?"
Vốn dĩ cô cũng không biết anh bị bệnh, chỉ là ngày hôm qua lúc đưa bữa tối, cô phát hiện anh đã ở nhà nghỉ ngơi, còn luôn ho khan, mới biết được hóa ra anh cũng bị cảm mạo đánh bại.
"Đỡ rồi."
Thương Chu trả lời, thấy cô vẫn còn đứng ở trước phòng vệ sinh, đuôi lông mày hơi nhướng lên, nhìn chằm chằm cô: "Anh muốn đi tiểu."
Đường Thụy Thụy chớp chớp mắt, không một chút xấu hổ: "Đều là anh em, em xem một chút cũng có sao đâu."
".. Cút."
Đường Thụy Thụy bị lôi ra khỏi phòng vệ sinh, đứng ở cạnh cửa nghe được tiếng nước, mặt già của cô đỏ lên, nhanh chóng bước ra ngoài phòng khách ngồi trên sô pha.
"Vẫn chưa đi?"
Thương Chu tắt đèn ở phòng vệ sinh xoay người, nhìn Đường Thụy Thụy cũng không chơi di động mà ôm gối ngồi thẳng tắp trên sô pha.
"Em có chuyện muốn nói với anh."
Vừa mới ôm gối ôm ngửi được mùi của Thương Chu, Đường Thụy Thụy càng thêm chắc chắn về mục tiêu của mình.
Ngủ là nhất định phải ngủ.
Vẻ mặt Đường Thụy Thụy nghiêm túc, gối ôm trong lòng cũng vứt sang một bên, Thương Chu nhướng mày, đi về phía cô.
Bàn tay che miệng ngáp một cái, Thương Chu ngồi ở bên cạnh cô, tùy tiện đem gối ôm cô ném ra đặt ở trong lòng ngực.
"Muốn nói cái gì?"