nhanycahoaingoc
Nhan Y Ca - "Tôi cho phép em thích tôi"
- Xu
- 6,340
Bài viết: 15 

Chương 10: Anh không thử xem nó có cứng hay không hả?
[BOOK]Thương Chu nổi giận rồi.
Hơn nữa còn là cực kì nghiêm túc tức giận.
Đối với Đường Thụy Thụy, sự tức giận của Thương Chu chia thành nhiều cấp độ khác nhau, có một loại tức giận là khi cô làm nũng bán manh, Thương Chu sẽ đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân, coi như chưa có việc gì xảy ra không thèm tính toán với cô.
Nhưng có loại tức giận khác, chính là khi cô càng giả ngu thì Thương Chu sẽ càng lạnh nhạt hơn, lãnh đạm với cô cũng không muốn giải thích với cô lí do tức giận, đến khi cô cảm thấy đủ thất vọng rồi thì quan hệ của hai người mới có thể bình thường trở lại.
Thương Chu có lẽ cảm thấy đây chính là cơ hội để hai người yên tĩnh mà suy ngẫm lại, nhưng đối với Đường Thụy Thụy, đây là sự ngăn cản không muốn để cô đắc ý của Thương Chu, muốn cô nhận rõ vị trí của hai người.
Cô liếm cẩu anh, nếu không phải anh thì không được nhưng đối với anh mà nói cô có cũng được không có cũng chẳng sao.
Nếu cô bình thường ngoan ngoãn, không chọc giận anh thì anh sẽ cho cô ngon ngọt nhưng nếu cô đắc ý vênh váo thì anh sẽ nhắc nhở cô, bất cứ lúc nào anh cũng đều có thể phân rõ giới hạn cùng cô.
Đường Thụy Thụy càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thật đáng thương.
Không phải cô cảm thấy buồn khi liếm Thương Chu, mà là cô liếm quá tệ, thậm chí còn tưởng tượng Thương Chu xấu như vậy để hành hạ bản thân.
Tuy vậy, cô cũng không nên tưởng tượng ra một lý do để bào chữa cho Thương Chu và tự dối lòng rằng mọi thứ đều tốt cho cô.
Không biết Thương Chu đã đổi mật mã khóa cửa chưa, cô không dám tự ý mở.
Bởi vì cô đã nhìn thấy anh ném thẳng chiếc chăn mà cô đắp vào thùng rác của tiểu khu, cũng như tấm khăn trải giường mà hai người họ đã ngủ.
Khi người dọn vệ sinh tiểu khu nhìn thấy chiếc chăn bông ấy khi thu dọn rác, miệng anh ta còn lẩm bẩm "Còn dùng tốt mà? Sao lại vứt đi vậy nhỉ?" Đường Thụy Thụy ngồi xổm dưới lầu ôm gối hồi lâu mới hoàn hồn.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng lấp lánh.
Cầm chuyển phát nhanh về nhà, đến lúc mở ra lập tức khiến Đường Thụy Thụy sửng sốt một chút, cô tiếp tục ngồi xổm che mặt không muốn đối mặt nhân sinh.
Cô mua không ít búp bê vốn muốn để ở phòng ngủ của Thương Chu.
Ô ô ô.
Thật là khổ sở, rất nhớ văn án lừa dối, cái bài mà mới đầu là ngọt văn sau lại là ngược để lừa độc giả, khiến học cùng chịu ngược khóc cùng cô.
Ô ô, cô thật sự quá xấu, chả trách Thương Chu không thích cô.
Đến tận lúc ngủ, cô vẫn suy nghĩ tại sao Thương Chu lại tức giận?
Bởi vì cô không chịu thành thật chạy bộ hay là bởi vì những ngày qua cô quá muốn thay đổi quan hệ của hai người, nói năng lung tung, từng chút từng chút gộp lại, cuối cùng Thương Chu không nhịn được cảm thấy phiền vì thế mới không thèm phản ứng lại cô nữa..
Quan hệ hai người lạnh nhạt, không ít nhân viên trong công ty nhìn ra. Dĩ nhiên bọn họ đâu dám hỏi ông chủ vì thế đều đến chỗ Đường Thụy Thụy thăm dò.
Không ít người đều cảm thấy hai người là một đôi, không thì ít nhất cũng có quan hệ mập mờ, chẳng lẽ Thương tổng đem người tới công ty sau đó liền chia tay?
Đối với lần này, Đường Thụy Thụy gục xuống bàn không thèm trả lời họ.
Nếu bọn họ tò mò thì có thể trực tiếp đi hỏi Thương Chu, thuận tiện cũng hỏi cho cô làm sao thì anh mới có thể nguôi giận.
Nếu anh có thể nguôi giận thì bảo cô chạy đi chạy lại, chạy đến nôn ra máu cô cũng sẽ không lười biếng.
Công việc của cô tuy ít nhưng vẫn là có việc cần phải hoàn thành.
Trước đây cô chưa đụng đến việc copywriting, nhưng Baidu chắc chắn biết. Sau khi mở tài liệu, cô ấy bắt đầu viết lời giới thiệu về tòa nhà mà nhóm phụ trách.
Đồng nghiệp bảo cô tốt nhất nên viết khoảng 1000 từ để thuận tiện chỉnh sửa, cô viết 3000 chữ vẫn chỉ cảm thấy đây mới đoạn mở đầu.
Thân là một tác giả viết tiểu thuyết Internet, gõ chữ là kĩ năng cơ bản nhất.
Đã lâu không được chạm vào bàn phím thoải mái gõ chữ, Đường Thụy Thụy làm hẳn 10 ngàn chữ trong vòng 3 tiếng, chân chính là thuận tiện xóa giảm chỉnh sửa.
Bàn phím gõ cực nhanh, cô vẫn là nên giản lược chỉ để lại 800 chữ thôi vậy, miễn cho bọn họ nhận được bài của cô mà choáng.
Cho nên mới nói thật ra cô cũng là một người biết quan tâm người khác mà.
Công việc văn phòng khá bình thường, khi xong việc có thể cầm sổ ghi chép lái xe đi, trước đây cô phải đợi Thương Chu, giờ thì hai người đang chiến tranh lạnh vì thế sau khi làm xong việc cô liền chạy nhanh hơn ai hết.
Thương Chu trở về từ cuộc họp hội nghị, liếc nhìn vị trí của cô một chút.
Cũng không có.
Anh lập tức biết với tính cách của cô cái gì cũng chỉ mới mẻ được hai ngày mà.
Trợ lý Lục chú ý tới ánh mắt của anh: "Những ngày qua Tiểu Đường hoàn thành công việc rất tốt."
"Thật sao?"
"Chỉ có điều tâm trạng của cô ấy không được tốt lắm." Trợ lý Lục nhớ tới thái độ mấy ngày nay của Thương Chu: "Thương tổng hình như cũng vậy."
Thương Chu nhìn cô một cái cũng không nói gì.
Vốn Thương Chu chỉ muốn kéo ra khoảng cách, không nghĩ tới Đường Thụy Thụy biểu hiện thái độ hoàn toàn khác so với trước đây, không dây dưa với anh, thậm chí còn trốn tránh anh.
Thương Chu và cô ở cùng một tiểu khu, cùng làm ở một công ty vậy mà nửa tháng trôi qua rồi mà không hề gặp nhau lần nào.
Tùy tiện ăn cơm tối, tiếng tin nhắn của điện thoại di động vang lên, Thương Chu quét mắt, phát hiện là tiếng nhắc nhở của bộ phim điện ảnh mà trước đây anh đã từng đáp ứng Đường Thụy Thụy cùng nhau đi xem.
Đem tin nhắn xóa bỏ.
Nằm trên sô pha, Thương Chu đặt mu bàn tay lên trán, hai mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ gì, anh chợt giật mình khi chuông cửa vang lên.
Anh ngập ngừng khi bước đến cửa, nếu không phải người như anh nghĩ, anh sẽ giống như một kẻ ngốc.
Cửa mở ra, may là người nào đó không để anh thành kẻ ngốc.
Đường Thụy Thụy đứng ở cửa, quan sát vẻ mặt của Thương Chu, không biết anh đã bớt giận hay chưa.
Nhưng đều đã nửa tháng rồi, cô không nhịn được.
"Em đang ôm cái gì trong tay thế?"
Nghe thấy câu hỏi này của Thương Chu, Đường Thụy Thụy liền thở phào nhẹ nhõm, giơ lên cho anh xem: "Là một con ếch."
Mặt con ếch bự đối diện Thương Chu, anh ghét bỏ lùi về sau.
"Anh biết nhưng em đem cái này lên đây làm gì?"
"Em mua cỡ lớn, vốn định là mua cái gối ôm nhỏ thôi không nghĩ tới cái này lại to như vật nên em nghĩ để trên thảm nền phòng khách của anh giúp anh đuổi muỗi."
Thương Chu: "..."
"À thì, giờ là mùa hè mà, anh không muốn có ếch sao?" Đường Thụy Thụy thấp thỏm hướng anh nháy mắt mấy cái.
Tuy rằng anh thật sự không nghĩ trong nhà cần thứ như vậy nhưng Thương Chu vẫn để cô vào.
Đường Thụy Thụy vào cửa trước tiên nhìn một vòng, cảm thấy trong nhà không có thay đổi gì mới ôm con ếch bự nằm sấp xuống trên ghế sô pha.
"Anh xem nó mềm mại chưa nè."
Nhìn cô nằm thành một hàng trên ghế sô pha, Thương Chu cảm thấy có lẽ cô còn mềm hơn cả con ếch kia.
"Đúng rồi, em cho anh xem thành quả nửa tháng của em."
Đường Thụy Thụy nhớ tới cái gì, nhảy dựng lên, tay kéo áo lên lộ ra bụng nhỏ, sợ Thương Chu khoong nhìn rõ liền đem vạt áo kẹp ở áo lót trên, nới lỏng dây chun quần thể thao, đem bụng hoàn toàn lộ ra.
"Anh xem cơ bụng của em nè."
Thương Chu nhìn một loại động tác ngớ ngẩn của cô, thấy cô chỉ là muốn cho anh xem cơ bụng, đột nhiên cảm thấy có chút thất vọng.
"Vốn là một tuần thì có hình dáng nhưng không quá rõ ràng, em mới cố gắng nửa tháng."
Đối với Đường Thụy Thụy từ trước đã từng vận động trong thời gian dài, cơ bụng không khó luyện chỉ cần nhịn đói vài bữa, mỗi ngày luyện một chút là có thể hiện ra rồi.
Anh nhìn chằm chằm cái bụng trắng nõn của Đường Thụy Thụy, bận rộn cả nửa tháng vẫn như cũ không có dấu vết.
"Những ngày qua em đều bận rộn cái này?"
Đường Thụy Thụy cười hì hì, Thương Chu tức giận là bởi vì cô không chăm chỉ rèn luyện, cô chăm chỉ là được rồi.
Ở trước mặt anh nói chạy 20 vòng phỏng chừng anh cũng không tin, cô liền nghĩ luyện cho cơ bụng hiện ra cho anh nhìn thành quả.
"Được rồi, mặc lại đi."
"Anh không sờ xem có cứng không hả?"
Đường Thụy Thụy vốn chỉ tùy tiện nói một chút, không nghĩ tới Thương Chu thật sự đi tới tay che ở trên bụng của cô, nhẹ nhàng ấn xuống một cái.
"Rất tốt."
Mặt Đường Thụy Thụy lập tức nóng lên, lỗ tai nóng ran, nghĩ tới cô còn chưa ngủ vậy mà anh chỉ sờ lên bụng cô liền đỏ mặt.
Sau khi sờ bụng, Đường Thụy Thụy bỏ quần áo xuống, ngồi ở trên sô pha, cảm thấy có chút khó xử.
Cô đang suy nghĩ về việc có nên về nhà hay không.
Thương Chu cầm điện thoại di động trượt xuống: "Bộ phim em nói đợt trước còn đi xem nữa không?"
"Ơ, à em nhớ ra rồi, em muốn xem, hôm nay bắt đầu chiếu rồi à? Vậy thì đi xem đi."
Kỳ thực cô sớm đã quên đó là bộ phim nào rồi.
Thật muốn chết quá đi![/BOOK]
[BOOK]Thương Chu nổi giận rồi.
Hơn nữa còn là cực kì nghiêm túc tức giận.
Đối với Đường Thụy Thụy, sự tức giận của Thương Chu chia thành nhiều cấp độ khác nhau, có một loại tức giận là khi cô làm nũng bán manh, Thương Chu sẽ đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân, coi như chưa có việc gì xảy ra không thèm tính toán với cô.
Nhưng có loại tức giận khác, chính là khi cô càng giả ngu thì Thương Chu sẽ càng lạnh nhạt hơn, lãnh đạm với cô cũng không muốn giải thích với cô lí do tức giận, đến khi cô cảm thấy đủ thất vọng rồi thì quan hệ của hai người mới có thể bình thường trở lại.
Thương Chu có lẽ cảm thấy đây chính là cơ hội để hai người yên tĩnh mà suy ngẫm lại, nhưng đối với Đường Thụy Thụy, đây là sự ngăn cản không muốn để cô đắc ý của Thương Chu, muốn cô nhận rõ vị trí của hai người.
Cô liếm cẩu anh, nếu không phải anh thì không được nhưng đối với anh mà nói cô có cũng được không có cũng chẳng sao.
Nếu cô bình thường ngoan ngoãn, không chọc giận anh thì anh sẽ cho cô ngon ngọt nhưng nếu cô đắc ý vênh váo thì anh sẽ nhắc nhở cô, bất cứ lúc nào anh cũng đều có thể phân rõ giới hạn cùng cô.
Đường Thụy Thụy càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thật đáng thương.
Không phải cô cảm thấy buồn khi liếm Thương Chu, mà là cô liếm quá tệ, thậm chí còn tưởng tượng Thương Chu xấu như vậy để hành hạ bản thân.
Tuy vậy, cô cũng không nên tưởng tượng ra một lý do để bào chữa cho Thương Chu và tự dối lòng rằng mọi thứ đều tốt cho cô.
Không biết Thương Chu đã đổi mật mã khóa cửa chưa, cô không dám tự ý mở.
Bởi vì cô đã nhìn thấy anh ném thẳng chiếc chăn mà cô đắp vào thùng rác của tiểu khu, cũng như tấm khăn trải giường mà hai người họ đã ngủ.
Khi người dọn vệ sinh tiểu khu nhìn thấy chiếc chăn bông ấy khi thu dọn rác, miệng anh ta còn lẩm bẩm "Còn dùng tốt mà? Sao lại vứt đi vậy nhỉ?" Đường Thụy Thụy ngồi xổm dưới lầu ôm gối hồi lâu mới hoàn hồn.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng lấp lánh.
Cầm chuyển phát nhanh về nhà, đến lúc mở ra lập tức khiến Đường Thụy Thụy sửng sốt một chút, cô tiếp tục ngồi xổm che mặt không muốn đối mặt nhân sinh.
Cô mua không ít búp bê vốn muốn để ở phòng ngủ của Thương Chu.
Ô ô ô.
Thật là khổ sở, rất nhớ văn án lừa dối, cái bài mà mới đầu là ngọt văn sau lại là ngược để lừa độc giả, khiến học cùng chịu ngược khóc cùng cô.
Ô ô, cô thật sự quá xấu, chả trách Thương Chu không thích cô.
Đến tận lúc ngủ, cô vẫn suy nghĩ tại sao Thương Chu lại tức giận?
Bởi vì cô không chịu thành thật chạy bộ hay là bởi vì những ngày qua cô quá muốn thay đổi quan hệ của hai người, nói năng lung tung, từng chút từng chút gộp lại, cuối cùng Thương Chu không nhịn được cảm thấy phiền vì thế mới không thèm phản ứng lại cô nữa..
Quan hệ hai người lạnh nhạt, không ít nhân viên trong công ty nhìn ra. Dĩ nhiên bọn họ đâu dám hỏi ông chủ vì thế đều đến chỗ Đường Thụy Thụy thăm dò.
Không ít người đều cảm thấy hai người là một đôi, không thì ít nhất cũng có quan hệ mập mờ, chẳng lẽ Thương tổng đem người tới công ty sau đó liền chia tay?
Đối với lần này, Đường Thụy Thụy gục xuống bàn không thèm trả lời họ.
Nếu bọn họ tò mò thì có thể trực tiếp đi hỏi Thương Chu, thuận tiện cũng hỏi cho cô làm sao thì anh mới có thể nguôi giận.
Nếu anh có thể nguôi giận thì bảo cô chạy đi chạy lại, chạy đến nôn ra máu cô cũng sẽ không lười biếng.
Công việc của cô tuy ít nhưng vẫn là có việc cần phải hoàn thành.
Trước đây cô chưa đụng đến việc copywriting, nhưng Baidu chắc chắn biết. Sau khi mở tài liệu, cô ấy bắt đầu viết lời giới thiệu về tòa nhà mà nhóm phụ trách.
Đồng nghiệp bảo cô tốt nhất nên viết khoảng 1000 từ để thuận tiện chỉnh sửa, cô viết 3000 chữ vẫn chỉ cảm thấy đây mới đoạn mở đầu.
Thân là một tác giả viết tiểu thuyết Internet, gõ chữ là kĩ năng cơ bản nhất.
Đã lâu không được chạm vào bàn phím thoải mái gõ chữ, Đường Thụy Thụy làm hẳn 10 ngàn chữ trong vòng 3 tiếng, chân chính là thuận tiện xóa giảm chỉnh sửa.
Bàn phím gõ cực nhanh, cô vẫn là nên giản lược chỉ để lại 800 chữ thôi vậy, miễn cho bọn họ nhận được bài của cô mà choáng.
Cho nên mới nói thật ra cô cũng là một người biết quan tâm người khác mà.
Công việc văn phòng khá bình thường, khi xong việc có thể cầm sổ ghi chép lái xe đi, trước đây cô phải đợi Thương Chu, giờ thì hai người đang chiến tranh lạnh vì thế sau khi làm xong việc cô liền chạy nhanh hơn ai hết.
Thương Chu trở về từ cuộc họp hội nghị, liếc nhìn vị trí của cô một chút.
Cũng không có.
Anh lập tức biết với tính cách của cô cái gì cũng chỉ mới mẻ được hai ngày mà.
Trợ lý Lục chú ý tới ánh mắt của anh: "Những ngày qua Tiểu Đường hoàn thành công việc rất tốt."
"Thật sao?"
"Chỉ có điều tâm trạng của cô ấy không được tốt lắm." Trợ lý Lục nhớ tới thái độ mấy ngày nay của Thương Chu: "Thương tổng hình như cũng vậy."
Thương Chu nhìn cô một cái cũng không nói gì.
Vốn Thương Chu chỉ muốn kéo ra khoảng cách, không nghĩ tới Đường Thụy Thụy biểu hiện thái độ hoàn toàn khác so với trước đây, không dây dưa với anh, thậm chí còn trốn tránh anh.
Thương Chu và cô ở cùng một tiểu khu, cùng làm ở một công ty vậy mà nửa tháng trôi qua rồi mà không hề gặp nhau lần nào.
Tùy tiện ăn cơm tối, tiếng tin nhắn của điện thoại di động vang lên, Thương Chu quét mắt, phát hiện là tiếng nhắc nhở của bộ phim điện ảnh mà trước đây anh đã từng đáp ứng Đường Thụy Thụy cùng nhau đi xem.
Đem tin nhắn xóa bỏ.
Nằm trên sô pha, Thương Chu đặt mu bàn tay lên trán, hai mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ gì, anh chợt giật mình khi chuông cửa vang lên.
Anh ngập ngừng khi bước đến cửa, nếu không phải người như anh nghĩ, anh sẽ giống như một kẻ ngốc.
Cửa mở ra, may là người nào đó không để anh thành kẻ ngốc.
Đường Thụy Thụy đứng ở cửa, quan sát vẻ mặt của Thương Chu, không biết anh đã bớt giận hay chưa.
Nhưng đều đã nửa tháng rồi, cô không nhịn được.
"Em đang ôm cái gì trong tay thế?"
Nghe thấy câu hỏi này của Thương Chu, Đường Thụy Thụy liền thở phào nhẹ nhõm, giơ lên cho anh xem: "Là một con ếch."
Mặt con ếch bự đối diện Thương Chu, anh ghét bỏ lùi về sau.
"Anh biết nhưng em đem cái này lên đây làm gì?"
"Em mua cỡ lớn, vốn định là mua cái gối ôm nhỏ thôi không nghĩ tới cái này lại to như vật nên em nghĩ để trên thảm nền phòng khách của anh giúp anh đuổi muỗi."
Thương Chu: "..."
"À thì, giờ là mùa hè mà, anh không muốn có ếch sao?" Đường Thụy Thụy thấp thỏm hướng anh nháy mắt mấy cái.
Tuy rằng anh thật sự không nghĩ trong nhà cần thứ như vậy nhưng Thương Chu vẫn để cô vào.
Đường Thụy Thụy vào cửa trước tiên nhìn một vòng, cảm thấy trong nhà không có thay đổi gì mới ôm con ếch bự nằm sấp xuống trên ghế sô pha.
"Anh xem nó mềm mại chưa nè."
Nhìn cô nằm thành một hàng trên ghế sô pha, Thương Chu cảm thấy có lẽ cô còn mềm hơn cả con ếch kia.
"Đúng rồi, em cho anh xem thành quả nửa tháng của em."
Đường Thụy Thụy nhớ tới cái gì, nhảy dựng lên, tay kéo áo lên lộ ra bụng nhỏ, sợ Thương Chu khoong nhìn rõ liền đem vạt áo kẹp ở áo lót trên, nới lỏng dây chun quần thể thao, đem bụng hoàn toàn lộ ra.
"Anh xem cơ bụng của em nè."
Thương Chu nhìn một loại động tác ngớ ngẩn của cô, thấy cô chỉ là muốn cho anh xem cơ bụng, đột nhiên cảm thấy có chút thất vọng.
"Vốn là một tuần thì có hình dáng nhưng không quá rõ ràng, em mới cố gắng nửa tháng."
Đối với Đường Thụy Thụy từ trước đã từng vận động trong thời gian dài, cơ bụng không khó luyện chỉ cần nhịn đói vài bữa, mỗi ngày luyện một chút là có thể hiện ra rồi.
Anh nhìn chằm chằm cái bụng trắng nõn của Đường Thụy Thụy, bận rộn cả nửa tháng vẫn như cũ không có dấu vết.
"Những ngày qua em đều bận rộn cái này?"
Đường Thụy Thụy cười hì hì, Thương Chu tức giận là bởi vì cô không chăm chỉ rèn luyện, cô chăm chỉ là được rồi.
Ở trước mặt anh nói chạy 20 vòng phỏng chừng anh cũng không tin, cô liền nghĩ luyện cho cơ bụng hiện ra cho anh nhìn thành quả.
"Được rồi, mặc lại đi."
"Anh không sờ xem có cứng không hả?"
Đường Thụy Thụy vốn chỉ tùy tiện nói một chút, không nghĩ tới Thương Chu thật sự đi tới tay che ở trên bụng của cô, nhẹ nhàng ấn xuống một cái.
"Rất tốt."
Mặt Đường Thụy Thụy lập tức nóng lên, lỗ tai nóng ran, nghĩ tới cô còn chưa ngủ vậy mà anh chỉ sờ lên bụng cô liền đỏ mặt.
Sau khi sờ bụng, Đường Thụy Thụy bỏ quần áo xuống, ngồi ở trên sô pha, cảm thấy có chút khó xử.
Cô đang suy nghĩ về việc có nên về nhà hay không.
Thương Chu cầm điện thoại di động trượt xuống: "Bộ phim em nói đợt trước còn đi xem nữa không?"
"Ơ, à em nhớ ra rồi, em muốn xem, hôm nay bắt đầu chiếu rồi à? Vậy thì đi xem đi."
Kỳ thực cô sớm đã quên đó là bộ phim nào rồi.
Thật muốn chết quá đi![/BOOK]
Chỉnh sửa cuối: