[Edit] Nữ Nhân Của Vương, Ai Dám Động! - Niêm Hoa Nhạ Tiếu

Discussion in 'Truyện Drop' started by Hồng Y cô nương, Nov 17, 2021.

  1. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 10: Có phải lại muốn cởi y phục không?​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ sau khi vú nuôi chết, ách nô chính là người Phượng Cửu Nhi tín nhiệm nhất trên cõi đời này.

    Nếu như ngay cả hắn cũng phản bội mình, thì từ đây Phượng Cửu Nhi nhất định sẽ không tin tưởng bất kỳ người nào nữa!

    Bị nàng nhìn thấu, ách nô một chút cũng không hoảng, chỉ bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa lắc đầu một cái.

    Phượng Cửu Nhi hung hăng thở phào nhẹ nhõm, hóa ra, ách nô làm như vậy, là vì bảo vệ nàng.

    Vừa rồi nàng.. Lại hoài nghi hắn.

    "Thật xin lỗi, ách nô."

    Có lẽ là ách nô đúng, nếu ngày xưa Phượng Cửu Nhi có một khuôn mặt sắc nước hương trời như vậy, đã sớm không biết bị hại bao nhiêu lần.

    Bởi vì nàng quá xấu xí, cho nên căn bản những người trong phủ kia căn bản không chú ý đến khuôn mặt nàng nữa, cũng sẽ không uổng công vô ích hủy dung nàng thêm.

    Ách nô vẫn luôn âm thầm thương yêu nàng theo cách của hắn.

    Phượng Cửu Nhi nắm lấy bàn tay hắn, kéo hắn ngồi xuống, vừa muốn nói gì, bỗng nhiên, ngón tay thon dài chạm phải mạch môn ở cổ tay hắn, nàng nhíu mày một cái.

    "Ách nô, thân thể của ngươi.." Tại sao? Mạch tượng ách nô rất khác lạ, trong người hắn.. có độc!

    Nhưng độc này rất kỳ quái, chỉ trong chốc lát, Phượng Cửu Nhi cũng không tìm ra là loại gì.

    Đáy mắt ách nô có ý cười, nhìn mặt nàng, có mấy phần thất thần.

    Có lẽ hắn vẫn chưa biết tình trạng thân thể của mình, chuyện này, Phượng Cửu Nhi quyết định trước khi tìm được cách giải độc cho hắn, sẽ không nói ra.

    Ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân có mấy phần nhốn nháo.

    Người bên ngoài tựa hồ không muốn tới, nhưng lại bị người nào đó ép buộc, cuối cùng, do dự một hồi, vẫn phải tới.

    Sắc mặt ách nô hơi biến, lập tức đoạt lại vết sẹo mềm mại kia từ trong tay Phượng Cửu Nhi dán lại lên trên mặt nàng.

    Phượng Cửu Nhi không cản trở, chờ tới lúc có người gõ cửa, gương mặt đó xấu xí của nàng lại khôi phục hình dáng.

    "Cửu Nhi muội muội, ta là Thanh Âm tỷ tỷ, ta có thể đi vào không?" Ngoài cửa, là tiếng Phượng Thanh Âm gọi.

    Nữ nhân này vậy mà còn dám đến!

    Phượng Cửu Nhi nhìn ách nô một cái, sắc mặt người đứng sau rõ ràng khó coi.

    Nàng vỗ tay hắn một cái, cười một tiếng trấn an, mới miễn cưỡng nói: "Là Thanh Âm tỷ tỷ à? Vào đi."

    Cầm quả táo trên bàn gặm, Phượng Cửu Nhi ngồi ở trên ghế, đung đưa hai chân, một bộ dáng vô ưu vô lo.

    Lúc Phượng Thanh Âm ở ngoài cửa vẫn là rất không muốn, nhưng vừa vào cửa, trên mặt liền là nụ cười nhu hòa ôn uyển.

    "Cửu Nhi muội muội, hôm nay tỷ thấy muội bị thương, đặc biệt tới xem một chút, muội muội vẫn ổn chứ?"

    "Đúng vậy, ta bị thương, không biết có phải là lúc bắt kẻ gian bị thương hay không, ta quên mất rồi."

    Phượng Cửu Nhi cười hì hì, cắn quả táo một miếng: "A, Thanh Âm tỷ tỷ, có phải tỷ cũng bị thương đúng không? Sáng sớm hôm nay tỷ cũng khóc ở hậu viện mà."

    Nụ cười ngưng kết trên mặt Phượng Thanh Âm, chuyện hồi sáng nay, là sự sỉ nhục cả đời nàng!

    Nếu như không phải là phụ mẫu một mực nói bây giờ Phượng Cửu Nhi là tâm phúc của Cửu Vương phủ, còn là quý nhân của Phượng gia bọn họ, tạm thời không thể đắc tội.

    Nàng nhất định! Nhất định sẽ tự tay xé xác tiện nhân này!

    Phượng Cửu Nhi lại giống như không biết mình nói lời làm tổn thương người khác.

    Còn quay sang nhìn ách nô, vẻ mặt đơn thuần đầy ý cười: "Ách nô, bây giờ trời rất nóng, lúc ngươi ra ngoài thì hãy mặc ít một chút."

    "Phải giống như Thanh Âm tỷ tỷ vậy, sáng sớm hôm nay chỉ mặc một cái yếm ở hậu viện, hẳn là rất mát mẻ."

    "Phượng Cửu Nhi!" Phượng Thanh Âm siết chặt lòng bàn tay, móng tay sắc bén cơ hồ muốn xuyên qua da thịt.

    Nhưng Phượng Cửu Nhi vẫn tỏ vẻ một mặt vô tội: "Sao vật Thanh Âm tỷ? Có phải tỷ lại muốn cởi y phục hay không?"
     
  2. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 11: Rốt cuộc là nàng ngốc thật hay ngốc giả?​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng cố ý, nàng nhất định là cố ý!

    Sắc mặt Phượng Thanh Âm càng lúc càng rét lạnh, tay cũng càng siết càng chặt.

    Bỗng nhiên, nàng bước nhanh tới, nắm lấy cổ tay Phượng Cửu Nhi.

    Đáy mắt oán hận khiến trang dung tinh xảo trên mặt nàng trở nên vặn vẹo dữ tợn.

    "Phượng Cửu Nhi, ngươi thật sự không nhớ tối hôm qua xảy ra chuyện gì sao?"

    Cửu Nhi bị nàng bóp đau, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại: "Thanh Âm tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Tỷ làm ta đau."

    Ách nô vội vàng lại gần, đẩy tay Phượng Thanh Âm ra, cẩn thận thổi cổ tay bị bóp đỏ của Cửu Nhi.

    Phượng Thanh Âm thật sự không có cách nhìn ra bất kỳ chỗ không đúng nào từ đáy mắt Phượng Cửu Nhi, nàng cùng quá khứ căn bản không có điểm gì bất đồng.

    Sao lại như vậy? Chẳng lẽ, lời nói vừa rồi thật sự là vô tình?

    Nàng.. Vẫn là đứa ngốc kia, có đúng không?

    Đứa ngốc ăn nói lung tung, ngược lại cũng tình hữu khả nguyên, chỉ là, lời như vậy thật sự đòi mạng!

    Phượng Thanh Âm thở ra một hơi, ôn nhu cười nói: "Không có gì, chỉ là muốn nhìn Cửu Nhi muội muội có phải là bị thương thật hay không."

    Nàng khôi phục lại vẻ dịu dàng ngày thường, oán hận trong đáy mắt cũng nỗ lực đè xuống.

    "Đúng rồi, Cửu Nhi muội muội, phụ thân nói các tỷ tỷ đều có thể đến học viện đế quốc đi học, trong tay muội còn có một danh sách.."

    "Thanh Âm tỷ tỷ, tỷ gọi ai là phụ thân vậy? Chẳng lẽ không phải tỷ là con hoang do Ngọc nương cùng nam nhân lêu lổng sinh ra hả? Con hoang cũng có phụ thân sao?"

    "Phượng Cửu Nhi!"

    "Sao vậy? Mọi người đều nói như vậy, ta.. Ta nói sai rồi sao?" Phượng Cửu Nhi núp phía sau ách nô, tựa hồ bị lửa giận của Phượng Thanh Âm hù dọa.

    Mặt ách nô vẫn như cũ không chút biểu tình, dù sao thì gương mặt hắn đã bị hủy, lại không biết nói chuyện, dưới mọi tình huống đều là làm một đồ trang sức.

    Nhưng mà, đồ trang sức này có chút chướng mắt.

    Phượng Thanh Âm giận đến mức ngực không ngừng đập phập phồng, sát khí càng lúc càng mãnh liệt.

    Nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn.

    "Cửu Nhi, phụ thân.. Phụ thân muội đã nhận ta làm dưỡng nữ, bây giờ ta cũng là tiểu thư Phượng gia."

    Ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, nàng tiếp tục ôn nhu dụ dỗ nói: "Cửu Nhi, phụ thân nói muội còn quá nhỏ, sợ sau khi muội đến học viện đế quốc sẽ bị những người đó bắt nạt.."

    "Trong học viện đế quốc đều là người xấu sao?" Mặt Phượng Cửu Nhi đầy ngây thơ hỏi.

    "Dĩ nhiên!" Phượng Thanh Âm thấy nàng tin, lập tức nói tiếp: "Bọn họ đều là người xấu, chuyên bắt nạt tiểu cô nương, đánh người, thậm chí giết người, rất đáng sợ."

    Phượng Cửu Nhi lại thu mình phía sau ách nô, Phượng Thanh Âm thấy vậy, trong lòng mừng rỡ.

    "Cửu Nhi, ta là sợ muội đến đó sẽ bị những người đó hại chết, hay là muội nói thân thể muội không tốt, không thể đến học viện đế quốc tu tập, tỷ đi thay muội?"

    Hóa ra đây mới là mục đích tối nay Phượng Thanh Âm "nhẫn nhục" đến tìm nàng.

    Bởi vì nàng là dưỡng nữ, mặc dù là bát tiểu thư, nhưng danh không chính ngôn không thuận, cho nên trong số người nhập học căn bản không có nàng.

    Phượng Cửu Nhi đang cười lạnh trong lòng, thay nàng đến học viện đế quốc? Nàng nằm mơ tiếp đi!

    "Học viện đế quốc đáng sợ như vậy, không, ta sợ lắm, ta phải đi nói với gia gia!"

    Phượng Cửu Nhi từ trên ghế nhảy xuống, muốn đi ra ngoài cửa.

    Phượng Thanh Âm sợ hết hồn, hốt hoảng vội vàng đuổi theo: "Cửu Nhi, muội tìm gia gia làm gì?"

    "Tỷ nói người của học viện đế quốc đều là người xấu, còn biết giết người, ta phải đi nói với gia gia, để gia gia nói với hoàng thượng, bắt hết đám người xấu đó đi."

    "Cửu Nhi, muội không thể đi." Phượng Thanh Âm bị dọa sợ, tay chân luống cuống muốn ngăn cản: "Cửu Nhi, tỷ.. tỷ.. nói đùa với muội thôi, đừng đi."

    Nếu để Phượng Cửu Nhi truyền lời này đi, chẳng phải là nàng sẽ đắc tội với một đống người sao?

    Trong học viện đế quốc, tất cả đều là hoàng thân quý tộc, công tử thiên kim.

    Đắc tội với những người đó, tương lai ở kinh thành, còn có thể sống tốt hay sao?
     
  3. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 12: Sau khi lớn lên, phải gả cho Hành ca ca.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phượng Thanh Âm gấp muốn chết, Phượng Cửu Nhi lại không để ý tới nàng.

    Lúc ra cửa "không cẩn thận" đá vào mắt cá chân của Phượng Thanh Âm.

    Phượng Thanh Âm hét lên một tiếng, lập tức ngã xuống đất.

    Thanh Âm tiểu thư ưu nhã này, nhất thời ngã chỏng vó lên trời, bắp chân trắng như tuyết cũng bị lộ ra.

    Lúc Phượng Quân Trác dẫn theo hai nô bộc tới, đúng lúc thấy Phượng Thanh Âm nằm dưới đất, còn có một đoạn bắp đùi lộ ra bên ngoài.

    Ánh mắt hai nô bộc đều nhìn thẳng, mặt Phượng Quân Trác tái xanh: "Làm gì đó? Còn không mau đứng lên!"

    Nhi nữ này, vốn là xinh đẹp nhất ưu nhã nhất, nhưng hôm nay lại bị lộ thân thể liên tiếp!

    Phượng Quân Trác thấy nàng như bây giờ, thất vọng không nói lên lời.

    Phượng Thanh Âm lật đật bò dậy, tay chân luống cuống kéo váy lại, ngẩng đầu một cái thấy ánh mắt phụ thân nhìn mình thất vọng, ủy khuất đến mức thiếu chút nữa thì khóc.

    "Là Cửu Nhi.."

    "Câm miệng!" Phượng Quân Trác hừ lạnh, đến nhìn nàng cũng không nguyện ý.

    Hắn có nhiều nhi nữ như vậy, đứa nào có thể cho mình lợi lộc, dĩ nhiên là thích đứa ấy.

    Lúc này không nhìn được bao nhiêu hy vọng ở trên người Phượng Thanh Âm, tất nhiên cũng sẽ không thích nàng nữa.

    Ngược lại là lúc đối với Phượng Cửu Nhi, thái độ ôn hòa rất nhiều: "Cửu Nhi, Thái tử điện hạ nói muốn gặp con, con theo ta đi một chuyến đi."

    "Thái tử ca ca muốn gặp Cửu Nhi?" Mặt Phượng Thanh Âm liền biến sắc, tức giận: "Phụ thân, tại sao Thái tử ca ca lại muốn gặp Cửu Nhi?"

    Lời đồn đãi đêm qua Cửu Nhi phóng hỏa chơi đùa, hại chết vú nuôi, còn tư thông cùng nam nhân, bây giờ Thái tử còn muốn gặp nàng sao?

    Tại sao hắn bằng lòng gặp Phượng Cửu Nhi, có phải nghe nói đến chuyện của Cửu Vương phủ rồi hay không, cho nên bắt đầu thay đổi cái nhìn với Phượng Cửu Nhi?

    Sao có thể chứ! Nàng cố gắng làm nhiều như vậy, chính là vì muốn thân cận Thái tử.

    Mắt thấy Phượng Cửu Nhi sắp bị Thái tử từ bỏ, lúc này sao có thể cam tâm để nàng có cơ hội trở mình?

    "Chuyện Thái tử, lúc nào đến phiên ngươi hỏi tới?" Bây giờ Phượng Quân Trác chính là nhìn nàng không vừa mắt, ngay cả lời cũng không muốn cùng nàng nói nhiều.

    Hắn nhìn Cửu Nhi, ôn nhu nói: "Cửu Nhi, phụ thân dẫn con đi, phải nhớ nói tốt trước mặt Thái tử, có phải phụ thân vẫn luôn đối tốt với con hay không?"

    "Đúng vậy, phụ thân đối với ta tốt nhất!" Phượng Cửu Nhi thiếu chút nữa thì ói, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ngây thơ.

    Trơ mắt nhìn Phượng Quân Trác cùng Phượng Cửu Nhi đi xa, Phượng Thanh Âm giận đến mức không ngừng dậm chân, nước mắt tràn ra.

    Sao chuyện lại thành thế này? Rõ ràng trước sáng sớm hôm nay, tất cả đều nằm trong tay nàng.

    Nhưng bây giờ, mọi chuyện lại hoàn toàn mất khống chế!

    Không được, tuyệt đối không thể để Phượng Cửu Nhi cướp Thái tử điện hạ!

    Nàng sẽ không để nàng được như ý, tuyệt đối sẽ không để Phượng Cửu Nhi yên ổn!

    Thái tử Chiến Dục Hành, là đối tượng Phượng Cửu Nhi thích từ nhỏ.

    Rất nhiều năm về trước, lần đầu tiên thấy mỹ thiếu niên lanh lợi đó, Cửu Nhi tuy còn nhỏ tuổi đã nhớ ở trong lòng.

    Sự ngưỡng mộ theo tuổi tác mà tăng lên, từng chút một trở thành chấp niệm điên cuồng.

    Có lẽ đầu óc nàng thật sự bị thiêu hỏng rồi, nhưng có một tín niệm vẫn không quên.

    Đó chính là, sau khi lớn lên, phải gả cho Hành ca ca!

    Thật ra thì quan hệ của bọn họ khi còn bé rất tốt, Chiến Dục Hành cũng thích tiểu nha đầu này.

    Nhưng năm đó, sau khi xảy ra một trận hỏa hoạn, Chiến Dục Hành bị thương nằm liệt giường một thời gian rất dài, về sau, hai người cũng không gặp mặt nữa.

    Tới lúc gặp lại, Hành ca ca đã trở thành Thái tử ca ca, còn Phượng Cửu Nhi, cũng từ năm đó mà từ tiểu nha đầu xinh đẹp trong sáng trở thành người có bộ dáng xấu xí như bây giờ.
     
  4. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 13: Hành ca ca vẫn nguyện ý ở bên cạnh Cửu Nhi phải không?​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vốn dĩ Phượng Cửu Nhi nhất định là rất thích vị Thái tử anh tuấn trước mặt.

    Bởi vì bây giờ lúc Phượng Cửu Nhi thấy Chiến Dục Hành, trái tim vẫn không nhịn được âm thầm đau xót.

    Đây là chấp niệm của nguyên chủ để lại trong lòng nàng, không cẩn thận liền kéo theo cả ưu tư của nàng.

    Một khắc kia nhìn thấy Chiến Dục Hành, Phượng Cửu Nhi bị thứ tình cảm vô hình sâu trong đáy lòng làm cho hoàn hồn lại.

    Chỉ có thất thần như vậy mới khiến người khác càng tin phục, nàng thật sự là Phượng Cửu Nhi.

    Bởi vì, Cửu tiểu thư ngốc nghếch của Phượng gia, chính là thích Thái tử điện hạ nhiều như vậy.

    "Bổn cung có lời muốn nói với Cửu Nhi, Phượng đại nhân có thể tránh một lát hay không?" Thanh âm Chiến Dục Hành trầm thấp dễ nghe, rất êm tai.

    Dáng người ưa nhìn, thanh âm cũng dễ nghe như vậy, khó trách căn bản Phượng Cửu Nhi lại thích đến mức muốn sống muốn chết.

    Đáng tiếc, Phượng Cửu Nhi bây giờ, đã không còn là nàng lúc trước.

    Sau khi chờ Phượng Quân Trác cùng một đám nô bộc rời đi, trong sảnh chỉ còn lại Phượng Cửu Nhi cùng Chiến Dục Hành.

    "Thái tử ca ca!" Phượng Cửu Nhi lập tức trưng ra một vẻ mặt vui vẻ si mê ngây ngốc nhìn hắn.

    Nàng có để ý, ánh mắt bắt đầu Chiến Dục Hành nhìn nàng không tính là chán ghét, nhiều lắm chỉ là không có cảm xúc.

    Nhưng lúc nàng si mê gọi hắn như vậy, lông mày hắn hơi nhíu lại, rõ ràng có chút chán ghét.

    A, Thái tử điện hạ thật sự là không thích vị Cửu tiểu thư Phượng gia này chút nào! Phí công nàng yêu hắn nhiều như năm như vậy!

    "Thái tử ca ca, huynh tìm ta là muốn cùng chơi với ta sao?"

    "..."

    Chiến Dục Hành rõ ràng có chút nóng nảy, nhưng vẫn nhịn xuống, hỏi: "Đêm qua muội là người giúp cửu hoàng thúc bắt kẻ gian sao? Có bắt được không?"

    "Bắt kẻ gian?" Phượng Cửu Nhi nghiêng nghiêng đầu, rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lắc đầu một cái: "Ta không biết, ta.. tối hôm qua ta có làm cái gì đâu?"

    "Muôi quên chuyện đêm qua rồi sao?" Chiến Dục Hành nheo mắt lại, đáy mắt thoáng qua tia lạnh lùng.

    Trong lòng Phượng Cửu Nhi chấn động một cái, vị Thái tử này, thế mà lại không hề đơn giản chút nào!

    Nàng cười nói: "Hình như quên rồi, nhưng hình như cũng nhớ một ít, a, đúng rồi, bọn họ nói tối hôm qua ta đi bắt cướp, hình như ta đi bắt cướp thật!"

    "Hình như?" Hiển nhiên Chiến Dục Hành không hài lòng với đáp án này.

    Phượng Cửu Nhi gõ đầu một cái, phảng phất mình cũng mơ hồ: "Hình như.."

    Lại gõ gõ, vẫn là hồ đồ: "Thái tử ca ca, ta quên rồi."

    Hắn nhìn kỹ nàng, nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên tiếp nhận ánh mắt như đang dò xét của hắn.

    Lúc hai ánh mắt chạm nhau, Phượng Cửu Nhi lại đau lòng cho Cửu Nhi chân chính.

    Đây là nam nhân mà Cửu Nhi yêu nhiều năm, hôm nay, lại dùng loại ánh mắt hoài nghi nhìn nàng.

    Nếu như hắn có thể cho mình một chút thương tiếc, linh hồn đã chết của Cửu Nhi kia, có phải cũng có thể yên nghỉ hay không?

    Không sai, bây giờ nàng tới thì nhất định là Cửu Nhi chân chính đã chết.

    Nàng chết rồi, vẫn không đổi được nửa điểm thương tiếc của Chiến Dục Hành sao?

    Vậy bây giờ, hắn có thể cho mình một chút thương hại, để Cửu Nhi chân chính nhắm mắt hay không?

    Phượng Cửu Nhi không biết mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ là trong lúc vô thức, người đã đi tới trước mặt Chiến Dục Hành.

    Đáy mắt nàng không còn nụ cười giả điên giả ngốc, mà là rất chân thành.

    Đưa tay về phía hắn, cũng rất dè đặt, tựa như bây giờ nàng chính là Phượng Cửu Nhi chân chính vậy.

    "Hành ca ca, huynh thật sự còn nhớ Cửu Nhi sao? Huynh.. vẫn nguyện ý ở bên cạnh Cửu Nhi phải không?"

    Đó là tâm nguyện của Phượng Cửu Nhi chân chính, là chuyện mà cho dù Phượng Cửu Nhi có chết cũng không nguyện ý quên!
     
  5. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 14: Cửu Nhi, hắn thật sự không cần ngươi.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bàn tay đưa về phía Chiến Dục Hành vẫn trắng nõn mềm mại như vậy.

    Chiến Dục Hành nhìn tay nàng, trong đầu dần hiện ra những hồi ức bị chôn giấu trong đáy lòng.

    Hài đồng đi giữa cánh đồng hoa, hồ điệp đậu trên vai nàng, khả ái động lòng người.

    Ý cười nơi đáy mắt nàng đẹp đến mức thiên địa thất sắc, đôi mắt to tròn linh động, nghịch ngợm đơn thuần.

    Nàng tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến mức khiến người khác không nhịn được thương tiếc..

    Cuối cùng bàn tay của Chiến Dục Hành cũng đưa ra, muốn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

    Ánh mắt hắn chạm phải nàng, khoảnh khắc ấy, hắn tựa hồ thấy được nữ tử ẩn sâu trong tim mình.

    Đôi mắt linh động cơ trí cùng ánh mắt nghịch ngợm kia, chẳng phải là Cửu Nhi của hắn đó sao?

    "Muội thật sự.. trở lại rồi sao?" Bàn tay Chiến Dục Hành chạm vào khuôn mặt Phượng Cửu Nhi, tựa hồ hắn căn bản không để ý tới vết sẹo xấu xí kia.

    Phượng Cửu Nhi có chút sửng sốt, đây là ý gì? Sao ánh mắt Thái tử nhìn mình lại tràn đầy thương tiếc như thế?

    Nhưng nàng không quên, nàng là Phượng Cửu Nhi, là Cửu tiểu thư ngốc nghếch.

    Người thông minh như Thái tử, quyết không thể lộ sơ hở trước mặt hắn.

    Cho nên nàng cười, nụ cười này giống hệt Phượng Cửu Nhi chân chính trước khi chết.

    "Hành ca ca, dĩ nhiên là ta trở lại rồi."

    Sự ôn nhu trong mắt Chiến Dục Hành hoàn toàn tản đi trước nụ cười ngốc nghếch của nàng.

    Bàn tay chạm vào mặt nàng, cũng thu hồi trong phút chốc.

    Chỉ là trong khoảnh khắc đó, ôn nhu đã không còn, thứ còn lại chỉ là thất vọng, cùng cảm giác cô đơn mạnh mẽ khó vượt qua.

    Phượng Cửu Nhi hoàn toàn không nhìn thấu được nam nhân trước mắt này, mới vừa rồi rõ ràng hắn có thương tiếc cho Phượng Cửu Nhi, thậm chí hắn căn bản còn không để ý tới khuôn mặt xấu xí của nàng.

    Nhưng chỉ trong nháy mắt, sự thương tiếc của hắn liền không còn nữa.

    Chiến Dục Hành đứng lên, cất bước đi ra bên ngoài: "Khuya lắm rồi, về nghỉ ngơi đi."

    "Hành ca ca.." Phượng Cửu Nhi nhẹ giọng gọi sau lưng hắn.

    Nhưng ngay cả bước chân Chiến Dục Hành cũng không dừng một chút, tiếp tục đi.

    Hắn đi thật, Cửu Nhi, ngươi cũng có thể hoàn toàn tuyệt vọng rồi, có phải hay không?

    Hắn thật sự không cần ngươi..

    Phượng Cửu Nhi thu lại tâm tình, lúc đi ra khỏi sảnh, giương mắt liền thấy Chiến Dục Hành bị Phượng Quân Trác cùng Phượng Thanh Âm vây quanh.

    Chắc là hắn đang chờ xe ngựa của mình, thị vệ vẫn luôn canh giữ ở phía sau.

    Phượng Thanh Âm còn chưa muốn từ bỏ ý định sao?

    Đáy mắt Phượng Cửu Nhi có ý cười, cất bước đi tới: "Thanh Âm tỷ tỷ, tỷ cũng tới sao?"

    Chiến Dục Hành đối với Phượng Thanh Âm tựa hồ cũng không có bao nhiêu cảm giác đặc biệt, nàng nhìn ra được.

    Nhưng, Phượng Thanh Âm đối với Chiến Dục Hành, chính là mê luyến trăm phần trăm.

    Thấy Phượng Cửu Nhi, lòng Phượng Thanh Âm tràn đầy chán ghét, nhưng trước mặt Chiến Dục Hành, không thể không giả bộ ôn nhu.

    "Cửu Nhi muội muội, khuya như vậy, sao còn chưa về nghỉ đi?"

    "Không phải Thanh Âm tỷ tỷ cũng chưa nghỉ ngơi, ở bên ngoài chạy loạn sao?"

    Phượng Cửu Nhi cười hì hì, bỗng nhiên nhìn lại Chiến Dục Hành, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn.

    "Thái tử ca ca, ta.. Huynh có thể nói với cái vị Vương gia đó là ta.. Ta không muốn đến học viện đế quốc hay không."

    Không muốn?

    Người ở chỗ này, không ai không kinh ngạc.

    Phượng Thanh Âm lập tức cao hứng: "Cửu Nhi muội muội, muội.. muội thật sự muốn nhường danh sách cho ta sao?"

    Phượng Cửu Nhi không đáp lại lời nàng, vẫn nhìn Chiến Dục Hành.

    Chiến Dục Hành nhíu mày, đối với nàng ngược lại cũng không cái gì chán ghét, chỉ là cảm giác rất nhạt: "Vì sao?"

    Phượng Cửu Nhi lẩm bẩm cái miệng nhỏ nhắn, phảng phất như rất kinh hoảng: "Thanh Âm tỷ tỷ nói, người trong học viện đế quốc đều là người xấu, bọn họ không chỉ biết hại người, còn biết giết người!"
     
  6. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 15: Nàng cố ý, nàng đang giả ngây giả ngốc.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Gì cơ?" Sắc mặt Chiến Dục Hành lập tức trở nên khó coi.

    Phượng Thanh Âm cùng Phượng Quân Trác đều bị dọa sợ, đang muốn giải thích, Phượng Cửu Nhi đã giành nói: "Tỷ nói ta đi không an toàn, chi bằng nhường danh sách cho nàng."

    Thần thái Phượng Cửu Nhi bây giờ rõ ràng không khác gì một hài đồng ngây thơ.

    Phượng Thanh Âm gấp đến đổ mồ hôi lạnh, nhìn Chiến Dục Hành: "Thái tử điện hạ, ta.."

    "Trong học viện đế quốc, ngoại trừ con cháu của quan lớn quý tộc, còn có tiểu bối hoàng gia ta, bổn cung cũng từng là học sinh của học viện."

    Sắc mặt Chiến Dục Hành lạnh như nước, khí tức lạnh lẽo khiến người khác không dám đến gần.

    "Thái tử điện hạ, ta.. không phải ta có ý này, ta chỉ là.."

    "Chỉ là muốn lừa lấy danh sách trong tay Cửu Nhi?"

    Chiến Dục Hành hừ lạnh, phất ống tay áo một cái: "Còn để bổn cung biết ngươi khi dễ Cửu Nhi, bổn cung sẽ không tha cho ngươi!"

    Hắn bỏ đi, mang theo cả người lửa giận.

    Phượng Quân Trác cùng Phượng Thanh Âm kinh hồn bạt vía, nơm nớp lo sợ cung nghênh Thái tử rời đi, hai chân mềm đến mức cơ hồ đứng không vững.

    Cho đến khi không còn nhìn thấy xe ngựa của thái tử nữa, Phượng Thanh Âm mới quay đầu nhìn Phượng Cửu Nhi, bỗng nhiên nâng tay lên vọt tới.

    "Phượng Cửu Nhi, ngươi là cố ý! Ngươi lại dám hại ta!"

    Nhưng một cái tát này của nàng lại bị Phượng Quân Trác cản lại.

    "Ngươi làm gì hả?" Mặt Phượng Quân Trác đầy vẻ tức giận.

    Phượng Thanh Âm giận đến cắn răng nghiến lợi: "Phụ thân, là nàng cố ý, nàng đang giả ngây giả ngốc!"

    Phượng Quân Trác nhìn Phượng Cửu Nhi, nhưng Phượng Cửu Nhi chỉ trợn to đôi mắt long lanh ngấn nước, nghênh đón ánh mắt hắn.

    Còn không phải là nha đầu ngốc Phượng Cửu Nhi kia sao? Giả ngây giả ngốc chỗ nào chứ!

    "Phụ thân, sao tỷ lại muốn đánh ta?" Phượng Cửu Nhi lẩm bẩm cái miệng nhỏ nhắn: "Ta không chơi cùng các ngươi nữa, ta muốn đi tìm ách nô."

    Nàng xoay người rời đi, nhịp bước không biết có bao nhiêu nhanh nhẹn.

    "Phụ thân, nàng thật sự là đang giả bộ!" Cuối cùng nước mắt Phượng Thanh Âm cũng rơi xuống: "Cả ngày hôm nay, nàng đều là giả bộ!"

    Phượng Quân Trác lười để ý đến nàng, xoay người cũng muốn đi.

    Phượng Thanh Âm cố gắng để mình tỉnh táo lại, bước nhanh đuổi theo.

    Sắc mặt mới tức giận vừa rồi đã thay đổi, nàng khóc thê lương: "Phụ thân, ta sai rồi, ta không nên xúc động, phụ thân người tha cho ta đi."

    Phượng Quân Trác không nói lời nào, còn đang tức giận.

    Phượng Thanh Âm lại nói: "Phụ thân, không phải ta hoàn toàn không còn cơ hội, ta còn có hy vọng!"

    "Bộ dáng Phượng Cửu Nhi xấu xí như vậy, hoàng gia cũng không thể nào lại cần thái tử phi như vậy, phụ thân người nói có đúng hay không?"

    Bước chân Phượng Quân Trác dừng lại, điểm này, Phượng Thanh Âm nói không sai.

    Cửu Nhi bị hủy dung, sao hoàng gia có thể muốn một thái tử phi bị hủy dung chứ?

    "Phụ thân, người quên ta có ân cứu mạng với Vinh hoàng hậu sao? Thái tử là người con có hiếu, chỉ cần ta đi gặp hoàng hậu nương nương một chút, hoàng hậu nương nương nhất định sẽ thay ta nói chuyện trước mặt Thái tử."

    Phượng Quân Trác trầm tư chốc lát, cuối cùng cũng bị thuyết phục.

    Tướng mạo Phượng Cửu Nhi xấu xí, không thể nào làm thái tử phi được.

    Nhưng, hoàng hậu lại thích Thanh Âm, Thanh Âm vẫn có cơ hội trở thành thái tử phi.

    Suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn cũng gật đầu một cái: "Nhưng mấy ngày này không được chọc Cửu Nhi nữa, tránh chọc giận người của Cửu Vương phủ bên kia."

    "Phụ thân, thật ra thì Cửu Vương gia đưa lễ, cũng chỉ là thủ hạ làm việc, còn Cửu nhi, ta nghĩ Cửu Vương gia đảo mắt liền quên."

    Phượng Thanh Âm kéo ống tay Phượng Quân Trác, nhẹ nhàng lắc lắc nũng nịu.

    "Phụ thân, người quên thầy tướng số đã bói mệnh cho ta nói trên người ta có quý khí hoàng gia sao?"

    "Vận khí này của Cửu Nhi, một thời đắc ý cuối cùng khó thành châu báu, nhưng ta không giống thế, ta là thái tử phi trời sinh."

    Cuối cùng Phượng Quân Trác nguôi giận, xoa xoa đầu nàng: "Phụ thân biết con tốt số, để ta suy nghĩ một chút, để con tiến cung thỉnh an Vinh hoàng hậu."
     
  7. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 16: Những người này, có liên quan đến trận hỏa hoạn kia!​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thật ra Phượng Cửu Nhi hiểu rõ, dù bây giờ Phượng Thanh Âm ở thế hạ phong, nhưng rất nhanh thôi nàng ta sẽ bò dậy lần nữa.

    Dẫu sao, Phượng Quân Trác vẫn luôn yêu thích đứa nhi nữ này, còn nàng thì vẫn luôn không được thân phụ thích.

    Đi trong bóng đêm, trong lòng Phượng Cửu Nhi nghĩ đến chuyện vú nuôi bị thiêu chết.

    Lúc ấy nàng vẫn là Phượng Cửu Nhi khờ khạo ngốc nghếch, rất nhiều chi tiết không chú ý tới.

    Bây giờ nghĩ lại, trận hỏa hoạn bất ngờ kia cũng rất quỷ dị.

    Lúc ấy xung quanh đám cháy rõ ràng có một mùi hương kỳ lạ, người khác không hiểu, nhưng nàng càng nghĩ càng thấy không ổn.

    Đó là mùi thơm của mạn đà la, nhưng lại nồng hơn mùi hoa mạn đà la.

    Không có mùi thơm như vậy ở Phượng phủ, trận lửa kia không phải bất ngờ, nhất định là do người làm!

    Hơn nữa, còn liên quan đến người ngoài, chỉ là không biết có liên quan đến Phượng Thanh Âm hay không.

    Đùng một tiếng, không biết Phượng Cửu Nhi đạp phải cái gì, vừa cúi đầu xuống, phía sau chợt có một cỗ khí tức rét lạnh tấn công tới.

    Có sát thủ!

    Phượng Cửu Nhi cố ý trượt chân một cái, nhanh chóng lăn trên mặt đất.

    Ám khí phía sau 'pặp' một tiếng đâm vào thân cây cách đó không xa, nhưng chuyện này vẫn chưa xong, vèo vèo hai tiếng, hai thân ảnh màu đen ngăn cản đường đi của nàng.

    "Cứu.." Tiếng kêu cứu còn chưa nói ra miệng, bỗng nhiên một trận mùi thơm xông tới mặt.

    Mùi thơm này!

    Trong lòng Phượng Cửu Nhi chấn động một cái, nhíu mi tâm lại.

    Mùi thơm này, rõ ràng giống với mùi thơm nàng ngửi được trong trận hỏa hoạn thiêu chết vú nuôi trong sân kia!

    Những người này, có liên quan đến trận hỏa hoạn kia!

    Ám khí vừa rồi, rõ ràng cũng không muốn lấy mạng nàng, nếu nàng đoán không sai, những người này chỉ muốn bắt nàng, không muốn mạng nàng.

    Phượng Cửu Nhi chỉ suy tư chốc lát, thoáng một cái thân thể liền ngã xuống.

    Nàng quanh năm chế tạo dược vật, một chút xíu mùi thơm này đối với nàng căn bản không có tác dụng gì.

    Hai tên hắc y nhân bước nhanh tới, có người đạp một cước lên người nàng, lại đạp thêm cái nữa.

    Quả nhiên là không có phản ứng!

    Một tên hắc y nhân khác xách nàng lên khiêng trên vai, bước chân hai người tăng tốc, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

    Phượng Cửu Nhi cứ như vậy mà bị bọn họ khiêng cả một đường, không biết đã đi trên con đường gập gềnh không bằng phẳng bao lâu.

    Cuối cùng, nàng bị ném xuống đất.

    Nghe tiếng vang khi mình rơi xuống đất, rõ ràng là đang trong một cái sơn động.

    Nàng không dám mở mắt ra, cẩn thận dựng đôi tai lên chú ý động tĩnh xung quanh.

    Cuối cùng có người tới.

    "Nàng chính là Cửu tiểu thư xấu xí của Phượng gia?" Một thanh âm già nua, nhưng rõ ràng là cố ý đè xuống.

    Theo suy đoán của Phượng Cửu Nhi, người mở miệng nói chuyện chắc chỉ là một nam tử hơn hai mươi tuổi.

    Thế nhưng Cửu tiểu thư thì Cửu tiểu thư, còn phải thêm một vài từ "xấu xí" là có ý gì? Là sợ người khác không biết nàng có bộ dáng xấu xí sao?

    "Đúng vậy." Hắc y nhân đưa nàng tới lập tức đáp lời: "Người chúng ta đã mang tới, vậy còn bạc.."

    Vèo một tiếng, hình như có thứ gì đó bay qua, nhất định chính là bạc mà bọn họ mong muốn.

    Quả nhiên, sau khi hai tên hắc y nhân nhận lấy bạc liền xoay người rời đi.

    Sau đó, Phượng Cửu Nhi lại bị người xách lên một lần nữa, du tẩu giữa khe núi.

    Lần này, nàng mở mắt ra, thấy rõ mọi thứ xung quanh.

    Là rừng núi hậu sơn Phượng phủ, tối hôm qua mới bị Cửu vương gia cưỡng ép đưa tới.

    Người này rốt cuộc là ai? Muốn dẫn nàng đi gặp người nào?

    Khinh công của nam nhân này rõ ràng lợi hại hơn nhiều so với đám người kia, trong nháy mắt đã đi qua mấy đỉnh núi.

    Đáng sợ là, hắn hoàn toàn không có ý dừng lại.

    Rốt cuộc muốn đưa nàng tới chỗ nào?

    Nếu không phải vì tra ra người phía sau, nàng mới sẽ không chịu đựng đau đớn để bị đạp hai chân, một mực giả bộ bất tỉnh đến bây giờ.

    Nhưng bây giờ Phượng Cửu Nhi cảm thấy, bản thân không thể "ngất" được nữa, nếu tiếp tục như vậy, không biết sẽ bị đưa tới chỗ quỷ quái gì.

    Nhưng ngay khi nàng tích lực trong bàn tay, bỗng nhiên, một bóng đen nhẹ nhàng dừng phía trước, cản đường đi của hai người.
     
  8. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 17: Chết đến nơi rồi còn tham luyến sắc đẹp.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gió đêm thổi tới, dừng trên người nam tử, hắc bào khẽ bay trong gió, cảm giác tà ác, lãnh khốc, quỷ mị nhưng trong trẻo tĩnh lặng.

    Phượng Cửu Nhi bị hắc y nhân khiêng trên vai vừa mở mắt liền thấy một đạo thân ảnh như vậy.

    Hắn rất cao, rất mảnh khảnh, toàn thân mang khí tức trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại mang một phần khí thế vương giả.

    Lấy tư thế đầu hướng xuống dưới của nàng như bây giờ, chỉ có thể nhìn được từ dưới chân lên.

    Gió thổi áo khoác hắn bay phấp phới, y phục màu đen ôm sát rõ ràng tôn lên vóc dáng hoàn mỹ đến mức không ai có thể so sánh cùng của hắn.

    Đôi chân dài chuẩn tỷ lệ vàng nổi bật giữa đêm đen, mang theo hơi thở mê người dễ khiến nữ nhân phát cuồng.

    Nhìn lên chút nữa, vòng eo thon chắc, khuôn ngực dày rộng, quả là mê hoặc chết người.

    Lại nhìn lên chút nữa.. Ơ, sao lại đeo mặt nạ che nửa mặt! Có hơn nửa gương mặt, lại không nhìn thấy được!

    Nhưng mặc dù là vậy, chỉ lấy biểu hiện bên ngoài nửa gương mặt này của hắn cũng không khó nhìn để có thể nhìn ra nam nhân này chính là trong một mỹ nam tử vạn người có một, chính là loại siêu cấp mỹ siêu cấp tuấn dật.

    Đẹp như vậy khiến Phượng Cửu Nhi thiếu chút nữa thì nhìn đến sững sờ, cơ hồ ngay cả giả bộ bất tỉnh cũng quên theo.

    "Người nào? Lại dám cản đường ta!" Sắc mặt hắc y nhân khiêng Phượng Cửu Nhi vẫn như thường, nhưng giọng nói có chút thay đổi.

    Là bởi vì áp lực đối phương truyền tới quá mạnh mẽ, cường đại đến ngay cả khí tức cũng giống như là muốn nhiễu loạn vậy.

    Phượng Cửu Nhi rất nhanh cũng cảm giác được hô hấp có áp lực, nội lực của mỹ nam tử tuyệt sắc đó cao như vậy, ngay cả một chiêu còn chưa xuất thủ, cũng đã đủ cho địch nhân sôi trào huyết khí.

    Lồng ngực xuất hiện một cỗ khí tức rối loạn cuồn cuộn, lần này cho dù không bị bỏ thuốc, Phượng Cửu Nhi cũng thiếu chút nữa thật sự hôn mê.

    Nội lực thật lợi hại, cường hãn giống như biển khơi mênh mông, sâu không lường được!

    "Ngươi.." Bỗng nhiên hai chân hắc y nhân mềm nhũn, bịch một tiếng quỳ xuống, từ khóe môi chảy ra một dòng máu.

    Ngay cả một chiêu cũng không đỡ được liền thua.

    "Ngươi là.. Tôn chủ.. Đế Vô Nhai."

    Đây là câu nói của hắc y nhân trước khi ngất xỉu.

    Phượng Cửu Nhi theo sự bất tỉnh của nam tử cũng bị vô tình ngã xuống.

    Tứ chi bởi vì bị Đế Vô Nhai giam cầm bằng nội lực, ngay cả động một chút cũng không được, mắt thấy mặt sắp chạm xuống đất tới nơi rồi!

    Phượng Cửu Nhi nhắm hai mắt lại theo bản năng, bây giờ gương mặt này đã quá xấu, thêm mặt chạm đất khi ngã xuống nữa, nhất định càng thêm xấu xí!

    "Ui.." Vốn cho rằng sắp phải chịu cơn đau do ngã xuống đất, không ngờ, một trận gió mạnh ập tới.

    Mở mắt lần nữa, nàng đã rơi vào một vòng tay rộng rãi mạnh mẽ.

    Tôn chủ Đế Vô Nhai trong truyền thuyết ôm cả người nàng vô lực, đi vào trong bóng đêm.

    Ánh trăng rơi xuống mặt hắn, nửa chiếc mặt nạ lấp lánh ánh bạc ảm đạm, rất hợp với nửa khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành kia của hắn, quả là sắc đẹp có một không hai.

    "Chết đến nơi rồi còn tham luyến sắc đẹp." Nam nhân nhàn nhạt hừ một tiếng.

    Thanh âm khàn khàn, khiến người nghe không rõ giọng điệu nguyên bản, nhưng cho dù có khàn khàn, vẫn là cực kỳ dễ nghe.

    Nếu không phải lời này quá mức chói tai, nhất định Phượng Cửu Nhi sẽ vì giọng nói của hắn mà say mê một lần nữa.

    Nhưng mà, nói nàng tham luyến sắc đẹp?

    Đôi mi thanh tú nhất thời nhíu lại, nàng không vui nói: "Thực sắc tính dã, nhìn bằng hai mắt cũng không được sao?"

    Hắn dừng chân một chút, cúi đầu nhìn nàng, một tia sáng phức tạp thoáng qua đôi mắt băng sơn của hắn: "Quả thật không sợ chết?"

    "Nếu ngươi muốn giết ta, cần gì phải cứu ta?"

    Mặc dù Phượng Cửu Nhi nói lời này rất ung dung, nhưng đôi tay đã mò mẫm bên hông.

    Đế Vô Nhai cười lạnh: "Thật đúng là không sợ chết, còn nghĩ cách lấy ngân châm của ngươi sao?"

    Hắn giơ tay lên một cái, mấy đạo ánh bạc lóe lên ở đầu ngón tay.

    Phượng Cửu Nhi định thần nhìn lại, lúc này, cuối cùng cũng biết sợ.

    Hắn vậy mà đã lấy được ngân châm duy nhất có thể giúp nàng tự cứu mình rồi!
     
  9. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 18: Lớn lên thành như vậy, cũng gặm được sao?​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phượng Cửu Nhi không biết mình bị đưa tới chỗ nào.

    Sau khi bị Đế Vô Nhai lấy đi ngân châm vừa rồi, bỗng nhiên hắn tăng tốc đi nhanh giữa khe núi.

    Gió lướt qua mặt nàng, giống như bị đao xẹt qua vậy, đau vô cùng.

    Đến cuối cùng, nàng chỉ có thể vùi đầu vào ngực Đế Vô Nhai, mượn việc này giảm bớt thống khổ do gió thổi tới.

    Thần kinh bị nội lực của hắn đả thương còn chưa tỉnh lại, mơ màng, chờ nàng lúc thanh tỉnh liền phát hiện mình ngủ trên một cái giường.

    Khiêm tốn nhưng không che giấu được trang sức khí phái, gian phòng mang phong vị cổ kính..

    Nàng chống người dậy muốn từ trên giường đi xuống mới phát hiện tứ chi vẫn vô lực.

    Vừa nãy Đế Vô Nhai đả thương hắc y nhân bằng nội lực cũng đã đả thương tới kinh mạch của nàng.

    Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân trầm ổn hữu lực, nữ tử canh giữ ở cửa phòng lập tức cung kính nói: "Tôn chủ."

    Sau khi cửa phòng bị đẩy ra, nam nhân tuyệt sắc mang nửa tấm mặt nạ bước vào.

    "Ngươi muốn làm gì?" Phượng Cửu Nhi trợn to tròng mắt, trợn mắt nhìn thân thể thon dài của hắn.

    Người này, vậy mà lại cởi y phục!

    Đế Vô Nhai vứt áo khoác xuống, thậm chí cởi đai lưng, cởi áo ngoài, sau đó xoay người đi tới phía nàng.

    Phượng Cửu Nhi còn muốn làm bộ trấn định, nhưng khi ngón tay thon dài của hắn dừng trên cổ áo nàng, xoạc một tiếng xé rách áo nàng, nàng không thể bình tĩnh được nữa.

    "Ngươi cũng không nhìn mặt ta một chút, lớn lên thành như vậy, ngươi cũng gặm được sao?"

    Trên mặt nàng còn có một khối vết sẹo xấu xí như vậy, hắn bị mù mắt nên không nhìn thấy à?

    "Chỉ cần bên trong hợp khẩu vị của ta, bộ dáng xấu xí chút cũng không sao." Nam nhân bước chân dài tới, ngồi xuống mép giường.

    Phượng Cửu Nhi giống như một hài tử không xương, trong nháy mắt rơi vào trong ngực hắn, mềm nhũn, một chút năng lực phản kháng cũng không có.

    Lời của Đế Vô Nhai vừa dứt, lập tức khiến nàng ngại ngùng đỏ bừng mặt: "Vô sỉ!"

    "Răng (1) ?" Đế Vô Nhai nheo mắt lại, bỗng nhiên dửng dưng một tiếng: "Ta có."

    (1) trong tiếng trung, "răng" đồng âm với "sỉ".

    Nàng mở to đôi mắt ngập nước, căn bản không hiểu lời này có ý gì.

    Nhưng Đế Vô Nhai bỗng nhiên cúi đầu cắn trên cổ nàng một cái! Đau nhói khiến nàng lập tức phản ứng lại.

    Răng, hắn có, không chỉ có, còn rất sắc bén!

    Đáng chết, không phải nàng nói răng, hắn cố ý!

    "Ngươi.. Đừng! Đừng chạm vào ta!" Áo bị hắn tuột xuống, váy vạch qua một đường cong ưu mỹ giữa không trung, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

    "Chờ một chút, chờ.. Ta xấu xí như vậy, ngươi thật sự không nhìn thấy sao? Ngươi.. A!"

    Nàng bị ném lên giường, nằm úp xuống, bàn tay hắn đặt trên lưng nàng, Phượng Cửu Nhi bị ép đến mức hoàn toàn rối loạn.

    Nếu không phải kinh mạch bị hắn đả thương, sao nàng có thể ngay cả một chút sức phản kháng cũng bị mất?

    Vốn là muốn tra rõ hung thủ thiêu chết vú nuôi, không nghĩ tới lại rơi vào miệng cọp như vậy.

    "Tại sao lại là ta?" Lấy hình dáng của nàng, nam nhân này chính là mắt bị mù cũng sẽ không tìm tới mình.

    Huống chi, Đế Vô Nhai trong truyền thuyết nàng cũng có nghe đồn, hắn chính là một đại nhân vật tài ba cái thế!

    Tại sao lại tìm tới nàng?

    Đế Vô Nhai không trả lời, hình như hắn không thích nói chuyện.

    Mặc dù thời gian ở chung không dài, nhưng Phượng Cửu Nhi có thể cảm giác được hắn không phải là một người nói nhiều.

    Mới vừa rồi nói những lời đó với nàng, đã là không ít rồi.

    Trên người chợt thấy lạnh, Phượng Cửu Phi tuyệt vọng ý thức được, nội y cũng bị hắn kéo xuống rồi.

    Nam nhân đè ép nàng từ phía sau, theo sau là hơi thở nóng bỏng.

    Rơi xuống cổ nàng, giống như bị ngọn lửa thiêu hủy, rất nóng!

    Biết chạy trốn vô vọng, nàng nhắm mắt, cắn chặt môi mỏng, chờ đợi sự nhục nhã tiếp theo..
     
  10. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 19: Muốn làm thì làm đi, ta không ngại.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bàn tay nóng bỏng của nam nhân rơi xuống đầu vai Phượng Cửu Nhi, nàng lập tức giống như bị nóng phỏng, hơi hốt hoảng.

    Đế Vô Nhai không nói gì, chỉ cúi đầu, môi mỏng rơi xuống sau vai nàng.

    Phượng Cửu Nhi cắn chặt môi dưới, hôm nay có thù vũ nhục, ngày khác nhất định trả lại cho hắn mười lần!

    Nếu hắn thật sự dám phá hủy trong sạch của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!

    Dù hắn là tôn chủ có thế lực thần bí vô thượng trong truyền thuyết, hay là người khiến toàn bộ võ lâm sợ hãi cũng vậy!

    Nhưng, sau khi Đế Vô Nhai đè trên người nàng, lại không di chuyển thân thể nàng.

    Hắn chỉ nhìn vết thương sau vai nàng, không biết đang suy nghĩ điều gì.

    Phượng Cửu Nhi biết, sau vai mình có một ấn răng, là tối hôm qua Cửu vương gia để lại.

    Lúc ấy Cửu vương gia bị bỏ thuốc, thần chí không rõ, còn hút nàng máu!

    Cho tới bây giờ, Phượng Cửu Nhi vẫn chưa rõ ràng, máu mình thật sự có thể giúp Cửu vương gia giải độc, hay là hắn chỉ bị dược tính làm hôn mê ý thức, ngay cả mình đang làm gì cũng không biết.

    "Ngươi.." Nhận ra được hắn đang nhìn sau vai mình, Phượng Cửu Nhi cắn cắn môi, bỗng nhiên nói: "Ta đã không còn thân thể trong sạch, thân thể này của ta.."

    Dừng một chút, gương mặt vẫn là không nhịn được đỏ, nhưng nàng vẫn làm bộ không vấn đề gì nói: "Dù sao ta cũng không phải lần thứ nhất, ngươi muốn làm thì làm đi, ta không ngại."

    Nam nhân cổ đại hẳn cũng rất để ý nữ nhân trong sạch, nếu biết mình người đã bị nam nhân khác chiếm đoạt, có khi nào hắn sẽ lập tức chán ghét nàng không?

    Vào giờ phút này, Phượng Cửu Nhi không quan tâm danh tiếng gì nữa, chỉ muốn để cho hắn ghét mình mới giữ được trong sạch.

    Nào ngờ, Đế Vô Nhai lại lãnh đạm cười một tiếng, ngón tay thon dài lướt qua vết thương trên vai nàng: "Được, vậy ta cũng không ngại."

    "Ngươi.." Sau vai bỗng nhiên một trận đau nhói, Phượng Cửu Nhi ngược lại hít một hơi khí lạnh, mở to một đôi mắt vân mâu.

    Hắn lại.. Dùng ngón tay thon dài vạch ra một đạo vết thương nho nhỏ trên đầu vai nàng, cúi xuống, hút.. máu nàng?

    Hắn ra tay rất nhẹ, Phượng Cửu Nhi không cảm thấy đau, nhưng mà, hút máu, đây là cái kiểu gì vậy?

    Máu trên người Phượng Cửu Nhi có cái gì đặc biệt, ngay cả nàng cũng không biết?

    Đêm qua Cửu vương gia hút nàng máu, đêm nay, cái tên tôn chủ xa lạ cũng muốn?

    "Đau không?" Không biết qua bao lâu, môi mỏng của Đế Vô Nhai mới rời khỏi vai sau của nàng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua đạo vết thương nhỏ kia.

    Thật ra thì đêm nay hắn cũng không định tìm nàng, đêm qua hút máu nàng, cổ độc tạm thời đã được ép xuống, đêm nay căn bản không cần.

    Nhưng, trong bóng đêm đi đi lại lại, không hiểu sao lại đi tới Phượng phủ, càng không nghĩ tới lại thấy nàng bị người bắt giữ.

    Ý trời!

    Khí tức trên người nàng có thể khiến cổ độc trong thân thể hắn lắng xuống, máu của nàng, cũng có thể giúp hắn bình phục khí tức rối loạn chực trào.

    Tóm lại, Phượng Cửu Nhi đối với hắn mà nói có ý nghĩa trọng đại, trọng đại đến mức đột nhiên lại muốn giữ nàng một mực bên người.

    Phượng Cửu Nhi cắn môi không trả lời, chỉ hừ lạnh.

    Hút máu nàng mới hỏi nàng có đau hay không, căn bản là mèo khóc chuột giả từ bi!

    Sau vai bỗng nhiên truyền tới một trận khí tức mát mẻ.

    Hàng lông mi dài của nàng khẽ động, biết hắn đang bôi thuốc cho mình, không nhịn được hừ lạnh nói: "Giả nhân giả nghĩa!"

    Đế Vô Nhai không nói gì, đặt lọ thuốc xuống, nằm xuống bên cạnh nàng.

    Phượng Cửu Nhi đang muốn bò dậy, ai ngờ, hắn lại duỗi cánh tay dài một cái, kéo nàng quay lại.

    Nàng nhất thời bị mất trọng tâm, huỵch một tiếng ngã vào lồng ngực hắn.

    Thân thể chưa mặc y phục lập tức bị lồng ngực cứng rắn như tường đồng vách sắt của hắn làm đau..
     
Trả lời qua Facebook
Loading...