Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 100: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (17)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Nhiễm Nguyệt vội vàng rời khỏi tẩm điện, nhưng không ngờ lại gặp cái người gọi là tiểu sư muội.

Khuôn mặt Tây Hoa treo lên nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ rất ngây thơ đơn thuần. Ngọt ngào gọi câu: "Sư huynh."

Nhiễm Nguyệt giống như không nghe thấy, đạm nhiên đi qua người nàng.

Đáy mắt Tây Hoa tràn ngập vẻ không cam lòng, nhưng rất nhanh liền được nàng che dấu. Lộ ra một biểu tình thập phần ủy khuất: "Sư huynh.. Sư huynh chán ghét sư muội sao."

Nhiễm Nguyệt cũng không để ý tới, tiếp tục rời đi, cuối cùng ngừng lại, quay đầu hướng nàng nói một câu: "Gương mặt này ở trên người của ngươi, thật, buồn, nôn!"

Khuôn mặt Tây Hoa ngay lập tức liền trắng xanh, hốc mắt tựa hồ trong nháy mắt liền đỏ.

Nhưng mà Nhiễm Nguyệt đã về tới tẩm điện của mình, cửa cũng đóng lại.

Ở trên cửa làm cái chú ngữ, sau đó liền mở mật thất ra.

Đúng! Vô Dược lúc này đang ở mật thất, bên trong tẩm điện của Nhiễm Nguyệt. Đây là lồng giam mà hắn tự tay chế tạo chín năm trước vì cô. Từ khi cô nói cô có người ái mộ, liền bắt đầu chế tạo.

Nhiễm Nguyệt nhẹ nhàng đến gần, âm thanh rất nhỏ, tựa hồ không muốn kinh động cô.

Hắn ngồi bên cạnh cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua vết máu ứ đọng trên cơ thể của cô. Đôi mắt thâm thúy tràn đầy đau lòng.

Hắn không muốn đối với cô thô bạo như vậy, chỉ là hắn không khống chế được chính mình, nghĩ đến trong lòng cô chứa người khác, hắn liền nhịn không được mà phát cuồng, liền muốn trong lòng cô trong mắt cô đều chỉ có hắn.

Linh lực vờn quanh cơ thể của cô, vì cô chữa thương. Hắn thập phần ôn nhu ôm cô, môi dừng trên tóc cô nói nhỏ: "Về sau không cần thích người khác được không? Có ta là được rồi."

Vô Dược tựa hồ cảm giác được cơ thể của mình đỡ hơn chút, mi nhăn lại cũng chậm rãi buông lỏng.

* * *

Vô Dược ngủ một giấc ngon lành, khi tỉnh lại thì phát hiện nam nhân bên cạnh mình cũng không kinh ngạc. Chỉ là không biết bên ngoài đang là canh giờ nào, không biết người nam nhân bên cạnh này có phải lại thay đổi một nhân cách hay không.

Nhiễm Nguyệt giống như nhận ra cô đã tỉnh, con ngươi cũng chậm rãi mở ra. Con mắt màu đen không lạnh băng giống như trước, ngược lại trần ngập ấm áp.

Nhìn thấy hắn như vậy, cô khẳng định hắn lại thay đổi một nhân cách khác.

Vô Dược khe khẽ thở dài, cuối cùng bình tĩnh lại. Cô ngước mắt nhìn lên đôi mắt hắn, âm thanh tựa hồ còn hơi khàn khàn: "Chàng thích ta!"

Không phải câu hỏi, là câu khẳng định, đối với nam thần nhà mình, cô vẫn là rất có lòng tin.

Gương mặt Nhiễm Nguyệt nhàn nhạt ửng đỏ lên, gật gật đầu ứng thanh: "Ừ! Thích, thích sư tỷ nhất."

Khóe miệng Vô Dược lộ ra một nụ cười ôn nhu, nhưng ánh mắt lại thập phần nghiêm túc: "Nhiễm Nguyệt, người trong lòng ta là chàng, từ lúc bắt đầu đã là chàng. Chàng tin ta không?"

Có lẽ cô quá mức nghiêm túc, hắn bất giác liền tin: "Ta tin."

Ta tin lời nàng nói, cho dù không phải là sự thật ta cũng nguyện ý tin tưởng, cho dù có khả năng đó chỉ là một lí do để lừa chính mình.

Hắn vừa trả lời xong, cũng không khống chế lại hỏi một câu: "Nàng vì sao lại đối với Hoa Quy Ức lộ ra biểu tình như vậy."

Hắn vừa hỏi xong liền hối hận, sợ chọc cô tức giận, vội vàng nói: "Không phải, ta không phải không tin nàng, ta chỉ là.. Chỉ là tò mò."

"Biểu tình như thế nào?" Vô Dược có chút ngốc, cô hẳn là không có đối với Hoa Quy Ức lộ ra biểu tình thái quá nào khiến người khác hiểu lầm đi?

"Chính là.." Nhiễm Nguyệt hướng cô giải thích: "Chính là.. Biểu tình đối với người trong lòng mình."

Vô Dược bất tri bất giác, cuối cùng nhớ tới ngày bị xóa tên, bị cảm tình của Hoa Thiển Ca chủ đạo cơ thể.

Sau đó mới biết được bí mật này: Hoa Thiển Ca thích sư phụ của mình!

Một đợt cốt truyện sư đồ ngược luyến cẩu huyết xuất hiện trong đầu Vô Dược.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 101: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (18)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược đương nhiên là không có tức giận: "Nhắc tới cái này lại có chút phức tạp, chàng chỉ cần biết rằng, người trong lòng ta là chàng."

Nhiễm Nguyệt ôn nhu hôn hôn trán cô, trả lời nói: "Ừ! Ta tin nàng!"

Sau đó chậm rãi cởi bỏ xích sắt trên người cô, dùng âm thanh ấm áp rõ ràng, mang thêm chút ý vị dụ dỗ: "Ta giúp nàng mở khóa, nàng cũng không thể rời khỏi ta a! Bằng không ta sẽ tức giận." Nếu nàng dám rời khỏi ta, ta nhất định sẽ vĩnh vĩnh viễn viễn khóa nàng lại bên người.

"Được!" Vì không để nam nhân này xù lông, Vô Dược đương nhiên sẽ không phản bác.

Sau khi sự tình đều được giải quyết, bụng cô cuối cùng cũng lên tiếng kháng nghị. Vô Dược có chút vô tội nhìn hắn, môi đỏ khẽ mở: "Ta đói!"

Lúc này, Nhiễm Nguyệt mới phản ứng lại, nữ nhân mình âu yếm trong lòng ngực, đã không phải là tiên tử tu vi cực cao kia nữa. Cô bị hủy linh căn, hiện tại không khác gì so với phàm nhân.

Hắn cọ cọ gương mặt cô, nhẹ nhàng mở miệng: "Chờ ta một lát, ta liền trở về."

Sau đó không đợi Vô Dược trả lời, liền nhanh chóng rời đi.

Trải qua một lần như vậy, cô cuối cùng cũng nhớ tới kỹ năng công lược của mình, thế là liền hỏi Tĩnh Dạ: Tiểu Dạ Dạ, vậy ta hiện tại có phải là không thể sử dụng kỹ năng công lược hay không?

Tĩnh Dạ: Không phải, kỹ năng công lược vẫn luôn tồn tại. Chỉ là đến thời điểm cô cần mới có thể sử dụng mà thôi.

Vô Dược a một tiếng, sau đó nghĩ đến cũng nên tính tính toán sổ sách: Tiểu Dạ Dạ, cô nói, cô làm thế nào biết Nhiễm Nguyệt chính là hắn?

Tiểu hệ thống Tĩnh Dạ đơn thuần, đương nhiên là ngoan ngoãn trả lời: Thời điểm hắn hắc hóa đến 99 tôi đã biết, chỉ là không thể nói cho cô sớm như vậy. Cho nên tôi liền không nói.

Vô Dược hơi câu môi một chút, nhẹ nhàng mở miệng: Cho nên nói cô vẫn luôn biết, chỉ là không muốn nói cho tôi. Rất tốt tôi sẽ nhớ kỹ.

Tiểu Tĩnh Dạ bất tri bất giác phát hiện mình bị tính kế, khóc không ra nước mắt: Không phải, kí chủ, cô nghe tôi giải thích. Là bởi vì đây là thế giới cao cấp, cho nên không thể nói cho cô quá nhiều tin tức.

Vô Dược một bộ dạng rất thương tâm trả lời: Không cần giải thích, cô đã không thích tôi. Tôi muốn xin đổi hệ thống.

Tĩnh Dạ thấy cô cũng không tức giận, liền yên tâm, nhàn nhạt trả lời: Cô yên tâm đi, cô sẽ không xin thành công. Chúng ta đã trói định, mặc kệ cô làm như thế nào cũng đều không đổi được.

Thật ra là, trong mười tám hệ thống cao cấp, chỉ có một hệ thống cô là thuộc tính nữ. Những hệ thống rác rưởi khác, đương nhiên là không thể cho cô dùng.

Vô Dược bất đắc dĩ thở dài, Tiểu Dạ Dạ của cô không còn đáng yêu rồi.

* * *

Nhiễm Nguyệt không đi bao lâu, rất nhanh đã trở lại, mang theo rất nhiều đồ ăn.

Sau đó ngoan ngoãn ngốc tại một bên, nhìn Vô Dược ưu nhã ăn cơm.

Vô Dược nhận thấy được ánh mắt của hắn, sau đó quay đầu lại nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Hả? Làm sao vậy? Muốn ăn không?"

Nhiễm Nguyệt mỉm cười, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh cô, cúi đầu cắn lên điểm tâm đã bị cô ăn hơn phân nửa trên tay cô. Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua đầu ngón tay cô, thẳng đến khi không còn dư thừa.

Hắn ngẩng đầu mỉm cười, tựa hồ còn có chút chưa đã thèm. Một bộ dạng giống như theo lẽ thường: "Ăn ngon, còn muốn."

Mặt Vô Dược đỏ bừng lên, phát giác mình bị đùa giỡn. Nhẹ nhàng quay đầu đi: "Vậy ngươi liền ăn đi. Dù sao còn rất nhiều, ta ăn không hết."

Nhiễm Nguyệt cầm lấy một cái điểm tâm, đặt trên tay cô, dùng cùng một phương thức lại ăn thêm một lần: "Ta thích sư tỷ đút!"

Vô Dược nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Lại không phải tiểu hài tử, làm sao còn phải muốn người đút nữa?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 102: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (19)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Nhiễm Nguyệt ôm lấy cô, đặt cô lên đùi mình, tay vòng qua ôm lấy eo cô, đầu cúi xuống bả vai cô, nhẹ giọng mở miệng: "Nhưng ta thích sư tỷ đút!"

Vô Dược mỉm cười, duỗi tay cầm lấy điểm tâm trên bàn, đưa tới trên miệng hắn.

Thật không hiểu sao lúc trước cô lại không phát hiện ra hắn chính là người cô muốn tìm. Rõ ràng cảm giác quen thuộc như vậy, giống hắn như vậy.

Vô Dược không biết: Một là bởi vì cảm tình của Hoa Thiển Ca quá nồng liệt, tính tình lại quá lãnh đạm. Cho nên khiến cảm tình của Vô Dược giảm đi rất nhiều.

Hai là bởi vì hệ thống che chắn rất nhiều cảm tình của cô đối với hắn.

Ba là bởi vì lần đầu tiên gặp mặt, Vô Dược theo bản năng bài trừ hắn. Cho nên vẫn luôn không phát hiện ra, người bên cạnh chính là người cô vẫn luôn tìm kiếm.

Nhiễm Nguyệt rất vừa lòng cô chủ động, sau khi biết cô đã ăn no, tay cũng bắt đầu không thành thật.

Cơ thể Vô Dược hơi căng lên một chút, sau đó mở miệng: "Đừng.. Ta thật sự không được.."

Nhiễm Nguyệt nghe lời dừng động tác, sau đó trả lời: "Ta hôm nay sẽ không động vào nàng."

Sau đó tựa hồ nghĩ tới cái gì, con ngươi ảm đạm xuống. Mở miệng thề: "Ta nhất định sẽ khôi phục linh căn của nàng, sau đó chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau."

Nhiễm Nguyệt không biết vì sao, theo bản năng cảm thấy nếu không khôi phục linh căn của cô thật tốt, hắn sẽ lại lần nữa có thể nếm thử cảm giác thống khổ mất đi cô. Tuy rằng không biết từ đâu ra, nhưng trong lòng cho là như vậy.

Vô Dược dựa vào trên người hắn, gật gật đầu: "Được!"

Cô tựa hồ muốn đổi những phương pháp rời đi khác, sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ không rời đi luôn vì không muốn khiến hắn khổ sở. Tuy rằng cô biết, cô rời đi, hắn cũng sẽ rời đi theo, nhưng cô chính là không muốn. Cho dù hắn chịu khổ sở một giây, cô cũng nguyện ý lấy đi một giây khổ sở đó.

Nếu không phải một thế giới chỉ có thể dừng lại hai trăm năm, cô cũng không đến mức lấy phương thức hủy linh căn để hoàn thành tâm nguyện của Hoa Thiển Ca.

Nhiễm Nguyệt tuân thủ hứa hẹn không chạm vào cô, cho nên cô ngủ được một giấc rất rốt.

Thời điểm lại lần nữa tỉnh lại, liền thấy được một bộ hồng y, hắn yêu mị đến cực điểm.

Cũng không biết có phải đã quen với bộ dạng hắn mặc bạch y hay không. Đột nhiên hắn hoàn toàn thay đổi ngoại hình như vậy khiến cô hoàn toàn không nhận ra.

Nhiễm Nguyệt nhìn bộ dạng giống như xem đến ngây người của cô, môi đỏ hơi hơi giơ lên, con ngươi vũ mị vô tận.

Vô Dược nháy mắt hoảng thần, thanh tỉnh qua đi, lại phát hiện mình đã ở trong lòng ngực hắn. Hắn tiến sát bên tai cô, hơi thở ấm áp khiến cổ cô hơi ngứa.

Âm thanh khàn khàn êm tai, dụ hoặc đến cực điểm: "Sư tỷ, ta đẹp không?"

Đầu Vô Dược vừa thanh tỉnh, tựa hồ lại bị hắn dụ dỗ, ngốc ngốc gật gật đầu, trả lời: "Đẹp."

Đầu ngón tay Nhiễm Nguyệt xẹt qua cánh môi cô, tiếp tục dụ dỗ: "Vậy sư tỷ muốn ta không?"

Vô Dược giống như đột nhiên miệng khô lưỡi khô, theo bản năng mà liếm môi, không biết nên trả lời hắn như thế nào.

Nhiễm Nguyệt cười khẽ một cái, chủ động hiến thân, kéo hồng y trên người ra, dụ dỗ cô.

* * *

Trong mơ hồ Vô Dược giống như cảm giác được, hắn vừa làm vừa nói nói gì đó. Chỉ là khi đó cô hoàn toàn không nghe rõ.

Kỳ thật Nhiễm Nguyệt chỉ là nói cho nàng, hắn tiến vào Độ Kiếp kỳ.

Hiện tại tu vi của Nhiễm Nguyệt, có thể xem như là cao nhất trong giới này.

Hiện tại đại lục Vô Dược đang ở là cao đẳng, nhưng cũng phân thành ba giới là thượng - trung - hạ. Tuy rằng hai người được tính là rất lợi hại, nhưng bọn họ vẫn chỉ thuộc về hạ giới, chỉ có phi thăng mới có thể lên trung giới, lại phi thăng lần nữa mới lên thượng giới.

Từ ngàn vạn năm tới nay tu sĩ phi thăng lên trung giới không hơn một ngàn, đừng nói lên thượng giới.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 103: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (20)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Thời điểm Vô Dược rời giường phát hiện cơ thể mình tựa hồ cũng không mệt mỏi, ngược lại tốt hơn rất nhiều.

Vô Dược nghi hoặc nhìn hắn, sau đó hỏi: "Vì sao lại.."

Nhiễm Nguyệt câu môi, trả lời: "Ta tìm được trong một quyển sách cổ có một bí pháp song tu nắn linh căn. Tin rằng không mấy ngày nữa, nàng liền có linh căn mới."

Vô Dược kinh ngạc nhìn hắn, tiểu sư đệ của cô từ khi nào trở nên lợi hại như vậy? Làm sao cái gì cũng biết? Phương pháp như vậy cũng bị hắn tìm được.

Kỳ thật Nhiễm Nguyệt không nói cho cô biết, nếu vẫn luôn cùng cô song tu như vậy, trước khi cô một lần nữa đạt tới Nguyên anh, tu vi của hắn sẽ trì trệ không tiến.

Có thể nói, tu luyện hiện tại của hắn, toàn bộ đều nắn linh căn cho cô, cho nên tu vi của hắn mới trì trệ không tiến.

Khi Vô Dược còn không có phản ứng lại, hắn lại bổ nhào vào cô. Mị hoặc cười với cô: "Chuyện là như thế, vậy nên chúng ta tiếp tục song tu đi!"

Một loại cảm giác mạc danh bị tính kế sinh ra trong lòng Vô Dược.

Trải qua một tháng nỗ lực, Vô Dược phát hiện cuối cùng mình có thể tụ khí, nhưng muốn đi vào Luyện Khí kỳ, tựa hồ còn phải đợi một cơ hội.

Liền ở thời điểm Vô Dược còn đang rối rắm, Tĩnh Dạ yên lặng nói một câu: Kí chủ, cô có thể sử dụng kỹ năng công lược, như vậy, sẽ có tác dụng lớn với tu luyện.

Vô Dược tỏ vẻ thập phần ngốc: Tôi không biết dùng kỹ năng công lược a!

Tĩnh Dạ xấu hổ khụ một chút: Tôi hiện tại truyền cho cô, cô chờ một chút.

Cảm giác choáng váng đã lâu lại lần nữa tập kích vào đầu Vô Dược, qua một lúc Vô Dược cảm thấy mình hình như có chút không giống trước.

Đầu trở nên càng rõ ràng, tâm cảnh cũng trở nên bất đồng. Lập tức liền tiến vào Luyện Khí kỳ, sau đó Trúc Cơ, không đến bảy ngày liền đi vào Kim Đan kỳ. Sau khi tiến vào Kim Đan Trung kỳ, liền dừng lại.

Vô Dược ngước mắt, phát hiện Nhiễm Nguyệt ngây người bên cạnh cô không biết đang nghĩ gì.

Sau khi phát hiện Vô Dược dừng lại, liền tiến tới. Đem đầu gối lên trên đùi cô, ngoan ngoãn cọ vào bụng cô, giống y hệt một con mèo nhỏ.

Tay Vô Dược bất giác xoa xoa đầu hắn, đầu ngón tay xuyên qua mái tóc mềm mại. Nhẹ nhàng vuốt.

Đôi tay Nhiễm Nguyệt chế trụ eo cô, lông mi dài chậm rãi khép lại che đi con ngươi tối tăm rét lạnh. Giọng nói phun ra thập phần ôn nhu ngoan ngoãn nói: "Sư tỷ.. Sư tỷ.. A Nguyệt thật sự rất yêu rất yêu tỷ."

Vô Dược mỉm cười, con ngươi ôn nhu rất nhiều. Tinh tế trả lời hắn: "Ta cũng yêu A Nguyệt."

Vô Dược vốn muốn động một chút, tìm vị trí thoải mái hơn. Trong lúc vô ý quét qua tay áo của hắn, thấy trên tay hắn rậm rạp chằng chịt vết thương. Như là vết thương của kiếm, hơn nữa không sai biệt lắm đều là vết mới, máu mới đọng lại, phỏng chừng là thương không quá mấy canh giờ trước.

Cô bắt lấy tay hắn, mặt lạnh xuống: "Ai làm?"

Nhiễm Nguyệt tựa hồ giống như bị dọa tới, vội vàng thu hồi tay mình. Con ngươi xẹt qua một vẻ hoảng loạn, nhưng rất nhanh liền che dấu, thập phần ngoan ngoãn trả lời: "Hôm nay thời điểm học tập kiếm pháp, không cầm tốt, không cẩn thận cắt đến."

Nhìn hắn ngoan ngoãn như vậy, bộ dạng nghiêm túc như vậy. Vô Dược thiếu chút nữa liền tin. Nhưng mà, có ký ức học tập của Hoa Thiển Ca lâu như vậy, cô sao có thể tin được lý do hoang đường như vậy!

Năng lực của hắn có bao nhiêu kém, mới có thể cắt ra nhiều vết thương như vậy.

Nhưng mà nếu hắn muốn gạt cô, cô cũng không tính toán đâm thủng. Nhưng cảnh cáo nho nhỏ vẫn là phải có: "Về sau không được như vậy, bằng không ta sẽ tức giận."

Một bên nói một bên lấy thuốc trị thương từ bên trong nhẫn không gian của Hoa Quy Ức tặng ra. Có lẽ Hoa Quy Ức cho rằng cô đã không thể học tiên pháp nữa, cho nên vẫn chưa thu hồi nhẫn không gian của cô.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 104: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (21)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Nhiễm Nguyệt cúi đầu, nhìn cô giúp mình bôi thuốc, lộ ra một nụ cười nghe lời, dịu ngoan trả lời: "Ừm!"

"Ngoan!" Vô Dược hôn lên trán hắn một cái, coi như khen thưởng.

Lại cầm lấy một tay khác của hắn, không khác trong tưởng tượng, tay trước mặt cũng không khác biệt gì, đều chồng chất vết thương.

Vô Dược thiếu chút nữa liền không khống chế được tiểu tính tình của mình. Không ngừng ám chỉ mình không thể tức giận, không thể tức giận.

Kỳ thật Vô Dược đại khái có thể biết được hắn vì sao lại như vậy. Đừng nhìn hắn hôm nay ngoan ngoãn biết điều như vậy, nói không chừng hôm nay lại bùng nổ thuộc tính bệnh kiều hoặc tự ngược. Cho nên hắn mới làm như vậy.

Không thể không nói Vô Dược đã biết chân tướng, nhưng Nhiễm Nguyệt sợ cô phát hiện không thích hợp, cho nên vẫn luôn khắc chế chính mình.

Nhưng cố tình thời điểm trước đó. Gặp được hai sư muội của hắn (tuy rằng hắn vẫn luôn không thừa nhận).

Một câu kia của Nguyên Thanh Noãn: "Nhưng người sư tỷ thích không phải ngươi nha."

Hoàn toàn khiến hắn điên rồi, chỉ có thể dựa vào tra tấn chính mình, mới đạt được khoái cảm và giải thoát.

* * *

Thuốc Hoa Quy Ức cho đương nhiên là tốt nhất. Bôi lên không bao lâu, chỉ còn lại vết sẹo nhàn nhạt. Phỏng chừng dùng không bao lâu sẹo cũng sẽ biến mất.

Ngón tay Vô Dược nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt tinh xảo, mạc danh cảm thấy bộ dáng này của hắn, so với Bạch Cẩn Mộ có vài phần tương tự.

Cũng không biết hắn lúc trước, khuôn mặt bình thường như vậy, là làm sao có được?

Khuôn mặt hắn mỗi ngày không giống cũng không làm cô nghĩ nhiều, chỉ là cho rằng tính cách khác biệt, cho nên mặt của hắn mới có thiên hướng nhân cách. Kỳ thật hẳn là thay đổi không lớn. Dù sao mỗi ngày đổi một nhân cách, việc kỳ lạ như vậy cũng xảy ra trên người hắn. Cái này hẳn là cũng không tính là cái gì.

Vô Dược không biết là, Nhiễm Nguyệt chỉ có ở trước mặt cô mới có thể như vậy. Ở trước mặt người khác, vẫn luôn như cũ, bạch y đích tiên, thiếu niên có khuôn mặt thanh tú.

Nhiễm Nguyệt sao cam tâm chỉ hôn trán, vòng tay lên cổ cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, sau đó lại tùy ý đoạt lấy. Giống như nhân cách hôm nay của hắn.

Nhiễm Nguyệt hai mắt mê ly, bất quá chỉ là một cái hôn. Nhưng cô có thể gợi lên dục vọng mãnh liệt của hắn rất dễ dàng.

Âm thanh hắn trầm thấp vang lên: "Sư tỷ.."

Sắc mặt Vô Dược thay đổi một chút, đặc biệt muốn một cái tát chụp lên đầu hắn, sau đó nói với hắn phóng túng hại thân.

- -

Khi Vô Dược tỉnh lại, hai mắt chớp chớp một chút. Thời điểm lấy lại tinh thần liền nhìn về phía người bên cạnh so với Hoa Thiển Ca có chín phần tương tự, đạm mạc hỏi một câu: "Ngươi là ai?"

Đôi mắt Tây Hoa nhìn chằm chằm vào cô, mắt màu hổ phách rất đẹp, giờ này khắc này lại bị ghen ghét cùng lửa giận hoàn toàn phá hủy mỹ cảm.

Tây Hoa giống như bị điên quát lên: "Chẳng qua chỉ là một phế vật bị hủy linh căn, ngươi dựa vào cái gì được hắn yêu?"

"..."

Vô Dược rất muốn hỏi, bà điên này từ đâu tới? Chẳng lẽ chạy sai sân?

Còn có, hắn được nói đến kia là ai? Không phải là Nhiễm Nguyệt đi? Nữ nhân này.. Thoạt nhìn, tuy rằng so với ký thể hiện tại của cô có chín phần tương tự. Nhưng, nàng cho cô một loại cảm giác, nàng thật sự rất già.

Tiểu Nhiễm Nguyệt của cô hẳn sẽ không nhận thức nữ nhân nào già như vậy đi? (Vô Dược hoàn toàn quên việc mình cũng đã vài trăm tuổi).

Tuy rằng không biết mật thất này hiện tại ở nơi nào, nhưng mà cảm thấy vẫn rất bí mật. Nữ nhân này làm sao mà biết được?

Tây Hoa thấy cô không nói lời nào, lửa giận cháy đến càng nghiêm trọng. Trực tiếp liền động thủ, tựa hồ đã có chút si cuồng: "Giết ngươi, hắn sẽ là của ta. Ta đợi hắn nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì liền để ngươi cướp đi."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 105: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (22)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Chiêu thức Tây Hoa sắc bén. Tuy rằng rất nhiều động tác đều chưa gặp qua, nhưng Vô Dược có thể cảm giác được, tu vi của người này nhất định trên Hoa Quy Ức.

Nếu không có kỹ năng công lược, Vô Dược hiện tại chỉ là một tiểu Kim Đan, phỏng chừng một chiêu đã bị nàng giết chết.

Tây Hoa tựa hồ có chút kinh ngạc: "Ngươi! Sao có thể? Ngươi không phải đã bị phế linh căn rồi sao? Sao ngươi còn có thể dùng pháp thuật!"

Nghe được nàng nói như vậy, Vô Dược đột nhiên đối với nàng có chút hứng thú. Bộ dạng của nàng giống như hiểu rất rõ chuyện của cô.

Nhưng còn không có kịp nghĩ nhiều, Tĩnh Dạ liền đi ra: Kí chủ! Kí chủ! Chạy nhanh lên! Nàng từ trên thượng giới xuống, nếu không phải bởi vì thế giới này áp chế pháp lực của nàng. Cô liền xong rồi.

Vô Dược trong lòng mắng một câu MMP, người thượng giới làm sao lại chạy xuống hạ giới?

Nhờ Tĩnh Dạ và kỹ năng công lược hỗ trợ, Vô Dược tuy rằng bị thương một chút, nhưng vẫn thuận lợi trốn thoát.

Vô Dược dùng thuấn di, nhìn hàng trúc vô biên vô tận, cô cũng không biết mình đang ở đâu.

Cũng không biết có phải dùng hết pháp lực hay không, Vô Dược đều không có tỉnh lại, liền cứ như vậy ngã xuống.

* * *

Nhiễm Nguyệt lung lay lục lạc tinh xảo trong tay, trên mặt mang lên nụ cười nhàn nhạt. Cao hứng tiến vào mật thất.

Nhưng hơi thở xa lạ khiến mặt hắn âm trầm xuống.

Con ngươi Nhiễm Nguyệt nheo lại, lạnh lùng đối với Tây Hoa nói: "Đem nàng trả lại cho ta!"

Khuôn mặt Tây Hoa không biết khi nào đã giống y hệt Hoa Thiển Ca, xẹt qua một tia mất tự nhiên, nhưng rất nhanh liền che dấu đi, đối với Nhiễm Nguyệt lộ ra nụ cười ôn hòa, khó hiểu nói: "A Nguyệt, chàng đang nói gì vậy?"

Tay Nhiễm Nguyệt bóp chặt cổ nàng, con ngươi càng ngày càng âm trầm, âm thanh cũng càng ngày càng lạnh: "Ta nói đem nàng trả lại cho ta!"

Nhiễm Nguyệt như vậy khiến Tây Hoa bất giác run rẩy, không biết hưng phấn hơn một chút, hay là sợ hãi hơn một chút.

Đáy mắt Tây Hoa mê luyến càng sâu: "A Nguyệt.."

Đao bén nhọn xẹt qua mặt nàng, máu đỏ tươi không ngừng chảy ra. Nhiễm đỏ nửa bên mặt của nàng, khiến nàng lộ ra thập phần dữ tợn.

Tay Nhiễm Nguyệt bóp càng chặt hơn: "Ta nói rồi, ngươi dùng gương mặt này thật buồn nôn. Ta không cho phép ngươi dùng gương mặt này gọi ta như vậy, ngươi sao xứng dùng khuôn mặt của nàng!"

"Khụ khụ!" Tây Hoa bởi vì hô hấp không thuận liền ho lên. Trong con ngươi mê luyến tựa hồ bớt đi rất nhiều, thay vào đó chính là lửa giận ghen tỵ. "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì nàng có thể được chàng thích? Nàng chẳng qua chỉ là một con kiến ở hạ giới, nào có thể xứng với chàng? Chỉ có ta mới là xứng đáng với chàng nhất."

Nhiễm Nguyệt tuy rằng không hiểu nàng cuối cùng là nói cái gì, nhưng hắn nghe hiểu nàng đang mắng Vô Dược, tay nắm dao khẽ động. Đầu lưỡi của nàng, từ trong miệng rơi ra.

Tây Hoa bởi vì không chịu nổi đau đớn, một quang cầu liền trực tiếp đánh lên người hắn.

Nhiễm Nguyệt lui lại mấy bước, phun ra khẩu huyết.

Lúc này Tây Hoa mới nhớ tới, Nhiễm Nguyệt hiện tại căn bản không phải là Nguyệt Nhiễm thượng tiên trước kia nàng nhận thức. Hiện tại hắn chẳng qua chỉ là một tu sĩ ở hạ giới mà thôi. Căn bản không phải là đối thủ của nàng.

Nghĩ đến đây Tây Hoa nở nụ cười, tất cả đau đớn trên người lúc này tựa hồ đã không còn, con ngươi cũng hung ác lên.

Nếu nàng không chiếm được, vậy hủy diệt đi. Liền để hắn bồi nàng cùng chết đi.

Nàng thích hắn nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì hắn lại thích người khác?

Nếu hắn vĩnh viễn sẽ không thích nàng, vậy thì nàng còn chấp nhất với tâm ý của hắn như vậy làm gì? Hắn chết rồi, thì sẽ vĩnh viễn thuộc về nàng.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 106: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (23)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Liền ở thời điểm Nhiễm Nguyệt còn không có phản ứng lại, Tây Hoa đã phá tan giam cầm. Dùng hết sức sức mạnh của mình, đánh lên người hắn.

Thế nhưng, ai có thể nghĩ đến. Nhiễm Nguyệt còn chưa chết, không, cũng có thể nói là chết rồi.

Nhiễm Nguyệt chậm rãi đứng lên, bạch y trắng tinh, không nhiễm một hạt bụi. Gương mặt tuấn mỹ tựa thiên thần, chỉ còn lạnh nhạt.

Tiên kiếm trong tay trực tiếp đâm vào cơ thể Tây Hoa, nhưng đã tránh đi nơi yếu hiểm của cô: "Nói cho ta biết, nàng ở đâu?"

Hai mắt Tây Hoa mở to, không thể tin được nhìn hắn. Cơ thể run đến lợi hại hơn, nhưng lần này chỉ còn lại sợ hãi.

Nàng sẽ không chết, nàng biết nàng sẽ không chết. Nhưng mà lấy phương thức của hắn, nàng sẽ sống không bằng chết.

Thời điểm Tây Hoa nhìn lưỡi kiếm hướng về phía mình, âm thanh run rẩy, đứt quãng nói: "Ta.. Ta.. Không.. Không biết.."

Nhiễm Nguyệt không nên nói là Nguyệt Nhiễm, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nhưng hơi thở phát ra, cơ hồ muốn đem nàng bức chết.

Tây Hoa thật sự sợ, vội vàng giải thích: "Thật.. Thật sự, nàng chạy đi, ta cũng không biết nàng ở đâu."

Nguyệt Nhiễm rút kiếm ra, ném xuống đất, ngữ khí nói chuyện với Tây Hoa, tựa như đối diện với một người chết: "Chuyện này chúng ta về sau từ, từ, tính!"

- -

Mà Vô Dược ở một bên khác, chậm rãi mở mắt. Khi nhìn thấy cảnh vật quen thuộc ngây ngẩn cả người.

Hoa Quy Ức nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, ôn nhu mở miệng: "Tiểu Ca Nhi của ta, nàng cuối cùng cũng tỉnh."

Thời điểm Vô Dược thấy Hoa Quy Ức liền hoảng sợ. Mơ hồ nhớ lại, sau tẩm điện của Hoa Quy Ức có một mảnh rừng trúc, cô sẽ không trùng hợp như vậy, liền thấu di tới rừng trúc đi.

Vô Dược né tránh tay hắn, lui sang một bên. Lãnh đạm nhìn hắn một cái, sau đó nói ra: "Cảm tạ Thanh Quy tiên nhân. Ân tiên nhân giúp đỡ, có ngày tất báo. Bởi vậy ta liền không quấy rầy tiên nhân nữa."

Tay Hoa Quy Ức dừng một chút, trong mắt tựa hồ có chút không thể tin được.

Vô Dược đang định rời giường, lại bị Hoa Quy Ức ngăn cản. Hắn giống như không nghe được lời cô vừa nói: "Ca Nhi, đói bụng không? Cần ta đi tìm chút đồ ăn không?"

Vô Dược mặt lạnh xuống, nhưng vẫn chịu đựng không tức giận: "Tiên nhân! Ta nghĩ ta cần thiết phải trở về, phu quân của ta sẽ sốt ruột."

Hoa Quy Ức mở to hai mắt nhìn, tựa hồ có chút không tiếp thu được: "Nàng.. Nàng có phu quân?"

"Đúng vậy!" Vô Dược gật gật đầu, thập phần nghiêm túc trả lời.

"Không!" Hoa Quy Ức cơ hồ là rống lên: "Ta không tin! Ta không tin! Không có khả năng! Ta không tin!"

Phản ứng của hắn dọa Vô Dược nhảy dựng, hắn tựa hồ không cần phản ứng mãnh liệt như vậy đi? Chẳng lẽ..

Hoa Quy Ức một cái bắt được tay cô, buộc cô nhìn hắn: "Ca Nhi, nàng nói cho ta, đây không phải sự thật! Nàng đang gạt ta đúng không."

Hắn không tin! Hắn không tin.. Hắn hối hận, từ khi phế linh căn của cô, hắn liền hối hận.

Thói quen là một thứ đáng sợ, không biết từ khi nào, hắn liền càng ngày càng để ý cô, càng ngày càng quen thuộc có cô bên cạnh.

Hắn biết cô là đồ đệ của hắn, sau khi ý thức được tâm mình rung động, hắn lựa chọn trốn tránh. Thẳng đến khi biết cô chính là tình kiếp của hắn, hắn liền không biết làm sao.

Thoát khỏi, là hắn liền có thể phi thăng lên một giới. Cho nên thời điểm cô phạm sai lầm, hắn liền không chút do dự đẩy cô rời khỏi bên cạnh mình.

Nhưng mà chân chính chờ đến sau khi cô rời đi, tương tư vô tận cơ hồ muốn đem hắn bao phủ. Hắn hối hận, hắn muốn được gặp cô.

Tương tư vô tận khiến hắn điên cuồng tìm kiếm cô, nhưng qua hai tháng vẫn như cũ không hề có chút tin tức của cô.

Ngay tại thời điểm hắn cơ hồ phải thất vọng, lại thấy cô hôn mê ở rừng trúc. Vui sướng khi mất đi mà tìm lại được che giấu nghi hoặc vì sao cô lại xuất hiện ở đó.

Nhìn cô bị thương, hắn thề sau này sẽ không buông cô ra nữa.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 107: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (24)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược có ngốc cũng có thể hiểu tại sao lại thế này, Hoa Quy Ức vậy mà thích Hoa Thiển Ca! Chỉ là thật đáng tiếc Hoa Thiển Ca đã không còn nữa.

Vô Dược liều mạng thu hồi tay của mình, nghiêm túc nói câu: "Tiên nhân xin tự trọng."

"Tự trọng?" Hoa Quy Ức châm chọc nở nụ cười: "Ha hả! Ca Nhi học hư, trước kia Ca Nhi sẽ không xưng hô với ta lạ như vậy."

Hoa Quy Ức giữ Vô Dược lại, tay chậm rãi cởi đai lưng của Vô Dược ra. Con ngươi thanh lãnh lúc này nhiều thêm vài phần tối tăm: "Tiểu Ca Nhi không ngoan, là ta không dạy dỗ tốt, bây giờ ta nhất định phải quản giáo tốt lại."

Vô Dược bị dọa choáng váng, vội vàng gọi Tĩnh Dạ: Mẹ nó, Tiểu Dạ Dạ, hắn giống như thật sự muốn tới, cô mau mang tôi đi.

Trong khi đó Tĩnh Dạ liền yên lặng giả chết, cô biết Vô Dược nhất định sẽ không có chuyện gì.

Cũng không biết Nhiễm Nguyệt giúp Vô Dược buộc đai lưng như thế nào, mặc kệ Hoa Quy Ức cởi thế nào đều không cởi ra được.

Hoa Quy Ức tựa hồ có chút tức giận, nhưng vẫn cực lực phóng nhẹ âm thanh như cũ: "Ca Nhi đừng khẩn trương, ta sẽ rất ôn nhu."

Sau đó dường như nghĩ tới cái gì, lại nói: "Ca Nhi, Tiểu Ca Nhi của ta. Ta sẽ vì nàng tạo linh căn mới, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.."

Hoa Quy Ức còn chưa nói xong, đã bị Nguyệt Nhiễm chạy tới một chưởng đánh ngã.

Nguyệt Nhiễm nhanh chóng ôm lấy Vô Dược, không để cô dính vào một giọt máu của Hoa Quy Ức.

Ngọn lửa ghen ghét khiến Nguyệt Nhiễm mất đi lý trí, quang cầu trong tay tích tụ càng lớn. Sinh linh trong phạm vi mười dặm đều cảm giác được một cổ uy áp của thượng vị giả.

Vô Dược đương nhiên biết Nguyệt Nhiễm muốn làm gì, nhưng bất luận nói như thế nào Hoa Quy Ức cũng là người nuôi lớn ký thể từ nhỏ.

Vô Dược cầm tay Nguyệt Nhiễm, mở miệng nói: "Không cần!"

Nguyệt Nhiễm tựa hồ không thể tin được nhìn cô, ghen ghét trong lòng càng thêm nồng đậm, rống lên: "Nàng bảo vệ hắn!"

Vô Dược vòng tay lên cổ hắn, giải thích nói: "Hắn là người đem ta nuôi lớn."

Cuối cùng Nguyệt Nhiễm đương nhiên là không có giết chết Hoa Quy Ức. Nhưng mà không đại biểu về sau hắn sẽ không làm gì khác.

- -

Nguyệt Nhiễm trực tiếp mang cô về cung điện của mình, một tay ném cô lên giường, sau đó chính là che trời lấp đất gặm cắn.

Vô Dược cảm giác cô sắp bị hắn cắn chết: "Nhiễm.. Nhiễm Nguyệt.. Chàng nhẹ chút, đau quá.."

Nguyệt Nhiễm sao có thể nghe cô, há miệng liền trực tiếp cắn lên vai cô, đến cả máu đỏ tươi chảy ra hắn cũng không buông ra.

Thời gian sau đó, Vô Dược tự thân kiểm chứng nam nhân tức giận đến tột cùng có bao nhiêu đáng sợ.

Vô Dược không biết bọn họ đến tột cùng là làm bao lâu, thời điểm mỗi lần cô hoàn toàn không có sức lực hoặc là sắp bị hắn lăn lộn đến chết, hắn liền đút đan dược cho cô.

Tóm lại chính là không dừng qua, cô cũng không biết tinh lực của nam nhân này đến từ đâu mà nhiều như vậy.

Vô Dược lại một lần xin tha: "A Nguyệt.. Đừng.. Không.. Không cần lại tiếp tục, ta không được.. Cầu chàng đừng tiếp tục.."

Nguyệt Nhiễm cúi đầu hôn nước mắt cô, khuôn mặt nhiễm ửng hồng tuấn mỹ bất phàm, không hề bởi vì.. Ngày đêm vận động không ngừng mà thêm mệt mỏi, ngược lại càng ngày càng hưng phấn.

Hô hấp Nguyệt Nhiễm dồn dập rơi trên mặt cô, âm thanh ôn nhu nỉ non: "Sư tỷ.. Tiểu sư tỷ của ta. Nàng vậy mà chọn che chở người khác.. Nàng có biết ta có bao nhiêu ghen ghét?"

Cuối cùng Nguyệt Nhiễm vẫn không đem cô giết chết trên giường.

Vô Dược nằm ở một bên nhìn Nguyệt Nhiễm đang nghịch tóc của cô, nhìn bộ dạng hắn nhàn nhã tự đắc, cô tức giận đến cắn một ngụm trên mặt hắn.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 108: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (25)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Cắn xong Vô Dược liền hối hận, vạn nhất hắn bị hủy dung thì làm sao bây giờ! Là một nhan khống Vô Dược tuyệt đối sẽ không thể để nam thần của mình bị hủy dung.

Nghĩ vậy, Vô Dược liền dừng lại, đau lòng liếm liếm mặt hắn.

Đầu lưỡi ấm áp, ôn nhu liếm mặt hắn.

Khuôn mặt Nguyệt Nhiễm càng ngày càng hồng, con ngươi chậm rãi sâu thẳm. Âm thanh khàn khàn mê người: "Sư tỷ.."

Vô Dược cảm thấy được thứ đang chọc cô, cơ thể cứng đờ. Sắc mặt tái nhợt thêm vài phần, theo bản năng rụt lại. "Nhiễm.. Nhiễm Nguyệt.."

Nguyệt Nhiễm cúi đầu hôn môi cô, đôi mắt đen mang theo mê ly nhìn cô. Ngón tay thon dài mảnh khảnh chế trụ cổ tay của cô, âm thanh dụ hoặc động lòng người cơ hồ muốn mê hoặc Vô Dược: "Tiểu sư tỷ.. Nó lại nhớ nàng. Nàng giúp giúp nó được không.."

Vô Dược: .

Nhìn bàn tay đang mò vào, Vô Dược thề về sau không dám đùa giỡn hắn nữa.

Nguyệt Nhiễm phóng nước ra, đem cô và hắn rửa sạch sẽ.

Nguyệt Nhiễm vùi đầu trong lòng ngực cô, tìm vị trí thoải mái mà cọ cọ.

Đầu ngón tay Vô Dược vòng lên xoa xoa tóc đen của hắn vài lần, sau đó mở miệng: "A Nguyệt, vì sao không thấy khuôn mặt chàng thay đổi?"

Nguyệt Nhiễm giơ lên nụ cười, trả lời nói: "Thiển Thiển cảm thấy bộ dạng hiện tại của ta đẹp không?"

"Đẹp!" Đương nhiên là đẹp, yêu nghiệt thế giới này so với mấy thế giới kia đều đẹp. Cô cảm giác một ngày nào đó, cô sẽ chết trên người hắn.

Ý cười trên mặt Nguyệt Nhiễm càng sâu, con mắt mang theo tràn đầy sung sướng: "Thiển Thiển thích là tốt rồi."

Bàn tay trắng tinh thon dài, khớp xương rõ ràng xoa gương mặt cô, từ từ mở miệng: "Thật ra, ta tên là Nguyệt Nhiễm."

"Hả?" Vô Dược biết hắn tên là Nguyệt Nhiễm, tuy rằng từ trước tới nay hắn chưa nói qua, nhưng là nhiệm vụ giả cô khẳng định biết. Cô chỉ tò mò là vì sao hắn lại đột nhiên nhắc tới.

Hắn nhàn nhạt giải thích nói: "Hai mươi ba năm trước ta tính được mình có một tình kiếp tại hạ giới, cho nên ta liền chuyển thế trở thành Nhiễm Nguyệt."

Hắn nhớ tới lúc trước vì sao phải chuyển thế, vốn định chỉ bồi một đời, sau đó đem ký ức phong ấn liền không có chuyện gì.

Nhưng không nghĩ tới, hắn phát hiện mình vô pháp thoát ra. Hắn không muốn mất đi cô, cũng không muốn quên cô.

Hắn phát hiện hắn đã bại dưới tay cô, từ lần đầu tiên thấy cô liền thua thất bại thảm hại.

Vô Dược nhăn mi lại, mơ hồ đoán được cái gì: "Hạ giới chuyển thế? Cho nên nơi này là?"

Nguyệt Nhiễm giữ lấy tay cô, hôn hôn lại giải thích: "Nơi này là cung điện của ta, chúng ta bây giờ đang ở thượng giới."

"Nhưng mà ta.." Tuy rằng mơ hồ đoán được, nhưng cô vẫn rất kinh ngạc. Dù sao cơ thể cô cũng là một người ở hạ giới, không phi thăng làm sao có thể tồn tại trên thượng giới?

Nguyệt Nhiễm buông tay bị hắn gặm đến đầy nước miếng xuống, sau đó trả lời: "Có ta ở đây nàng đương nhiên có thể muốn lưu lại liền lưu."

Nguyệt Nhiễm giống như nghĩ tới cái gì, lại cọ cọ. Âm thanh ôn nhu đến cực điểm, nhưng một chút cũng không cho người cự tuyệt: "Nhưng mà.. Thiển Thiển vẫn phải phi thăng, sau khi phi thăng chúng ta liền có thể vĩnh viễn ở bên nhau."

Nói tới đây, mắt đen tựa hồ thâm thúy bao hàm hưng phấn vô tận. Hô hấp cũng bởi vì kích động, dồn dập lên.

Những ngày kế tiếp, Vô Dược đương nhiên mỗi ngày bị hắn đốc thúc tu luyện.

Đương nhiên, có kỹ năng công lược, còn có hắn thân là thượng tiên ở bên cạnh, cô tu luyện tự nhiên là tiến bộ vượt bậc.

Không đến ba năm, liền phá Độ Kiếp kỳ. Đây hoàn toàn là tu luyện phi nhân loại. Đại lục này chưa từng có chuyện như vậy.

Cho dù là trước kia, người được cho là thiên tài đệ nhất Nguyệt Nhiễm, cũng không có tốc độ như vậy.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 109: Bước vào tu chân: Thượng tiên tinh phân, quá chọn ta (26)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Phá Độ Kiếp kỳ, đương nhiên sẽ không phải lo lắng về vấn đề tuổi tác.

Thời gian còn lại đương nhiên là, hàng ngày cô cùng nam thần trải qua chuyện thần tiên yêu đương.

Đừng hỏi, vấn đề nam thần có thể lại thay đổi nhân cách hay không.

Lúc trước Vô Dược đơn thuần cho rằng, sẽ không thay đổi nhân cách nữa, kết quả..

"Sư tỷ.." Nguyệt Nhiễm tiểu thiếu niên nhuyễn manh, đôi mắt ướt nhẹp, ủy khuất nhìn Vô Dược.

Vô Dược nhìn hắn đáng yêu như vậy, làm thế nào cũng không nhịn được cười. Một tay bế hắn lên, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ trắng nõn của hắn: "Nhiễm Nhiễm a, chàng thật đáng yêu a!"

Khuôn mặt Tiểu Nguyệt Nhiễm tức khắc liền đen lại, một ngụm cắn lên vành tai cô, âm thanh nhu nhu mang theo tràn đầy uy hiếp: "Sư tỷ.. Tháng sau nàng liền xong rồi."

"Ha ha ha!" Vô Dược trực tiếp cười ra tiếng, Tiểu Nguyệt Nhiễm thật sự quá đáng yêu, cô mạc danh liền tràn lan một loại cảm giác không rõ về tình thương của mẹ.

Con ngươi Tiểu Nguyệt Nhiễm rét lạnh xuống, phồng má lên, tựa hồ thực tức giận. Nhưng, bất đắc dĩ cơ thể quá nhỏ.

Trong khoảng thời gian Nguyệt Nhiễm biến thành tiểu thiếu niên này, Vô Dược đương nhiên chơi quên cả trời đất.

Thẳng đến khi Tĩnh Dạ xuất hiện, Tĩnh Dạ sống không còn gì luyến tiếc hảo tâm nhắc nhở: Kí chủ.. Nhiệm vụ của cô.. Ngoại trừ hoàn thành tâm nguyện của kí chủ ra, những nhiệm vụ khác một cái cũng chưa hoàn thành. Đừng chỉ lo công lược nam thần nha, cô còn những nhiệm vụ khác..

Ách.. Vô Dược đương nhiên sẽ không nói mình đã quên mất chuyện nhiệm vụ này, xấu hổ đối Tĩnh Dạ cười cười: Không có việc gì không có việc gì, Tiểu Dạ Dạ. Tôi rất nhanh có thể hoàn thành nhiệm vụ ẩn.

Nghĩ đến nhiệm vụ ẩn, Vô Dược không biết có nên hỏi hắn hay không. Thời điểm nghĩ tới hắn liền phát hiện hắn vậy mà lại bế quan.

Vì thế cô chỉ có thể tự mình đến hạ giới đi tìm hiểu chuyện liên quan tới nhiệm vụ ẩn.

Không biết hẳn là nên đi hoàng cung trước, hay là đi Thư Vân Lâu hỏi thăm tin tức trước.

- -

Vô Dược rất sáng suốt lựa chọn đi Thư Vân Lâu hỏi thăm tin tức trước, nhưng mà..

Diệp Lê bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Việc tiên tử nhờ khiến tiểu sinh ra nan đề. Chuyện liên quan tới vị Hoàng tử kia, ngoại trừ Thiên tử và Thái tử điện hạ, sợ là không ai biết."

Vô Dược sống không còn gì luyến tiếc than khẩu khí, kỳ thật cô cũng đoán được, dù sao cũng là nhiệm vụ, sao có thể nói hoàn thành liền hoàn thành đâu?

Cuối cùng cô hướng Diệp Lê phất phất tay, thời điểm tính toán rời đi.

Diệp Lê đột nhiên mở miệng: "Tiên tử.. Cô có biết, Thanh Quy tiên tử nhập ma!"

Vô Dược dừng một chút, bước chân cũng ngừng lại một chút. Nhưng không quay đầu lại, mà là tiếp tục bước đi.

Âm thanh đạm mạc, tiêu tán trong gió, rất nhỏ rất nhỏ, nhưng Diệp Lê vẫn nghe tới: "Có nghe qua."

Diệp Lê lắc lắc cây quạt trong tay, nhìn thân ảnh cô rời đi. Cũng không nói gì.

* * *

Vô Dược tuy rằng ở thượng giới, nhưng chuyện liên quan tới hạ giới, cô vẫn là rất rõ ràng.

Dù sao cô cũng có cái hệ thống Tĩnh Dạ, ở thời điểm Nguyệt Nhiễm không ở bên cạnh. Tĩnh Dạ kiểu gì cũng sẽ nói với cô một chút chuyện về hạ giới.

Cô biết Hoa Quy Ức đã nhập ma, cũng biết Nguyên Thanh Noãn trở thành tân trưởng lão, ở trên núi chưa từng rời đi. Còn biết, Tây Hoa thượng tiên bị hủy một thân pháp lực, trở thành một nữ nhi bình thường.

Nhưng mà, những chuyện đó cùng cô cũng không có liên quan quá lớn.

Cô có thể cùng người mình yêu ở bên nhau, hoàn thành nhiệm vụ của mình là tốt rồi.

- -

Vô Dược cười nhạt, đôi mắt đối diện với con ngươi của Nhiễm Thần. Thời điểm đang chuẩn bị thôi miên hắn, liền bị một âm thanh đánh gãy.

Khuôn mặt Nguyệt Nhiễm đột nhiên âm trầm xuất hiện, mang theo tràn đầy phẫn nộ mở miệng: "Nàng ở đây làm gì?"[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back