Chương 20
Sau khi các tiết mục được biểu diễn xong, sẽ tới phần khen thưởng cho các bạn học sinh giỏi của các lớp. Mỗi lớp sẽ có ba bạn lên nhận thưởng tương ứng với vị trí xếp hạng từ một đến ba.
Cô Thanh Hằng phụ trách bộ môn tiếng anh lên đọc danh sách học sinh được khen thưởng từ khối 10 đến khối 12.
Khối 10 sẽ lên trước sau đó đến khối 11 và sau cùng là khối 12. Thầy hiệu trưởng và thầy hiệu phó sẽ trao phần thưởng cho các bạn học sinh.
Mỗi khối sau khi nhận phần thưởng, nhà trường sẽ chụp lại ảnh dán ở bảng tuyên dương của trường.
Đến phần nhận thưởng của khối 12, Thiên Minh hạng nhất và Lê Minh hạng nhì cả hai đều có tên trong danh sách nhận phần thưởng nên cũng lần lượt bước lên khán đài, khi chụp ảnh các bạn cao sẽ đứng phía sau, các bạn thấp hơn đứng phía trước.
Lê Minh do chiều cao có hạn nên được đứng ở phía trước, cô cảm giác tóc cứ bị giật giật từ phía sau, bực mình quay lại thì Thiên Tinh đã đứng sau cô từ lúc nào.
Do sợ mọi người chú ý nên cô không nói gì, đưa tay vòng ra sau gạt tay Thiên Tinh nhưng bất ngờ lại bị nắm lấy.
Lê Minh hoảng hốt rụt tay lại nhưng Thiên Tinh lại càng nắm chặt hơn. Bàn tay nhỏ nhắn, trắng mềm khiến hắn cứ muốn nắm lấy mãi không buông.
Khoảng cách đứng rất gần nhau nên tầm nhìn cũng hạn chế, Thiên Tinh cứ nắm chặt tay Lê Minh không chịu buông, cô cũng không dám làm quá sợ mọi người sẽ chú ý nên cứ im lặng không dám nhúc nhích trong khi mặt cô đã bắt đầu đỏ ửng.
Vì thế hình ảnh trong khung hình là Lê Minh biểu tình ngượng ngùng còn Thiên Tinh phía sau lại tươi cười sáng lạng. Ảnh được chụp xong mọi người bắt đầu đi xuống lúc này Thiên Tinh mới quyến luyến buông tay Lê Minh.
Lê Minh mang nguyên gương mặt bỏ bừng trở về chỗ ngồi, nghĩ đến lời Hoài Thương nói, cô cảm thấy tim như đang đập loạn.
Sau phần trao phần thưởng, cô Thanh Hằng gửi lời cám ơn đến các vị khách đã đến tham dự và tuyên bố kết thúc buổi lễ.
Lê Minh đang định qua gia nhập cùng nhóm Hoài Thương thì nhận được điện thoại của cậu út, bà cố ở quê bệnh nặng nên nhà cô phải về thăm, bà ngoại và mẹ đã đi xe hơi cùng chú hàng xóm về trước, cậu út hiện đang đến trường để đón cô.
Cô gọi nói với Hoài Thương là phải về trước rồi gấp gáp chạy ra cổng trường, Thiên Tinh định hôm nay sẽ nói rõ lòng mình với cô, bỗng thấy cô chạy vội đi hắn cũng nhanh chân chạy theo.
Thiên Tinh bấm gọi cho cô nhưng máy luôn bận, ra đến đường cảnh tượng trước mắt làm hắn muốn bùng nổ, Lê Minh đang cúi đầu để thiếu niên ngồi trên xe máy đội giúp nón bảo hiểm, do cô đang nghe điện thoại, hai người nói gì đó Lê Minh lên xe rồi thiếu niên cho xe chạy đi.
Thiên Tinh cảm giác tim mình đang tắc nghẹn, hắn điên cuồng gọi cho Lê Minh nhưng do đi xe máy đường lại khá ồn nên cô không nghe chuông đổ.
Lê Minh về nhà gom ít đồ chuẩn bị về quê, cả quá trình đều diễn ra gấp gáp cô không có thời gian để ý đến điện thoại nên không biết đã tắt nguồn từ lúc nào.
Từ nhà về quê đi xe phải hơn bốn tiếng nhưng mẹ không cho đi nhanh nên gần chiều tối hai cậu cháu mới về tới quê. Tới nơi vội chạy vào xem tình hình bà cố, bà bệnh do lớn tuổi đi viện khám bác sĩ chỉ kê thuốc rồi cho về nhà chăm sóc, mấy hôm gần đây bà hơi mệt nên muốn gặp con cháu, sợ khi chết lại không thấy mặt.
Tắm rửa cơm nước xong lúc này cô mới nhớ tới điện thoại của mình, lấy ra thì đã tắt nguồn mất rồi, tìm cáp sạc vừa mở nguồn tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ gửi đến tới tấp, hơn sáu mươi cuộc gọi nhỡ, Hoài Thương gọi năm cuộc còn lại đều là của Thiên Tinh.
Thiên Tinh gọi nhiều vậy chắc là có chuyện gấp nên cô quyết định gọi Thiên Tinh trước.
Về phần Thiên Tinh không gọi được cho Lê Minh liền đi tìm Hoài Thương nhưng cô đã không còn ở trường, nhớ lại hình ảnh cô cùng thiếu niên lúc sáng khiến tim hắn đau nhói, sẽ không phải như hắn nghĩ đúng không? Không thể là thật nếu không hắn sẽ chết mất, thật sự là không thể chịu được.
Thiên Tinh vẫn luôn nhìn chăm chăm vào điện thoại trên tay, lầm bầm trong miệng "gọi lại đi, mau gọi lại đi, làm ơn đi mà."
Không gian yên tĩnh bị phá tan bởi tiếng chuông điện thoại, màn hình hiện lên mèo ngốc hắn liền nhanh tay bắt máy.
Bên kia giọng nói mệt mỏi của Lê Minh vang lên.
"Tôi nghe nè, cậu gọi nhiều thế, có chuyện gì gấp hả?"
Thiên Tinh trong lòng lo lắng, giọng nói bất giác run run.
"Cậu đi đâu gấp vậy?"
"À! Bà cố tôi bệnh nên phải về quê thăm ấy mà." Lê Minh liền đáp.
"Người đi chung với cậu là ai?" câu hỏi này hắn phải cố gắng lắm mới thốt ra được, tâm trạng lo sợ chờ câu trả lời.
Cô Thanh Hằng phụ trách bộ môn tiếng anh lên đọc danh sách học sinh được khen thưởng từ khối 10 đến khối 12.
Khối 10 sẽ lên trước sau đó đến khối 11 và sau cùng là khối 12. Thầy hiệu trưởng và thầy hiệu phó sẽ trao phần thưởng cho các bạn học sinh.
Mỗi khối sau khi nhận phần thưởng, nhà trường sẽ chụp lại ảnh dán ở bảng tuyên dương của trường.
Đến phần nhận thưởng của khối 12, Thiên Minh hạng nhất và Lê Minh hạng nhì cả hai đều có tên trong danh sách nhận phần thưởng nên cũng lần lượt bước lên khán đài, khi chụp ảnh các bạn cao sẽ đứng phía sau, các bạn thấp hơn đứng phía trước.
Lê Minh do chiều cao có hạn nên được đứng ở phía trước, cô cảm giác tóc cứ bị giật giật từ phía sau, bực mình quay lại thì Thiên Tinh đã đứng sau cô từ lúc nào.
Do sợ mọi người chú ý nên cô không nói gì, đưa tay vòng ra sau gạt tay Thiên Tinh nhưng bất ngờ lại bị nắm lấy.
Lê Minh hoảng hốt rụt tay lại nhưng Thiên Tinh lại càng nắm chặt hơn. Bàn tay nhỏ nhắn, trắng mềm khiến hắn cứ muốn nắm lấy mãi không buông.
Khoảng cách đứng rất gần nhau nên tầm nhìn cũng hạn chế, Thiên Tinh cứ nắm chặt tay Lê Minh không chịu buông, cô cũng không dám làm quá sợ mọi người sẽ chú ý nên cứ im lặng không dám nhúc nhích trong khi mặt cô đã bắt đầu đỏ ửng.
Vì thế hình ảnh trong khung hình là Lê Minh biểu tình ngượng ngùng còn Thiên Tinh phía sau lại tươi cười sáng lạng. Ảnh được chụp xong mọi người bắt đầu đi xuống lúc này Thiên Tinh mới quyến luyến buông tay Lê Minh.
Lê Minh mang nguyên gương mặt bỏ bừng trở về chỗ ngồi, nghĩ đến lời Hoài Thương nói, cô cảm thấy tim như đang đập loạn.
Sau phần trao phần thưởng, cô Thanh Hằng gửi lời cám ơn đến các vị khách đã đến tham dự và tuyên bố kết thúc buổi lễ.
Lê Minh đang định qua gia nhập cùng nhóm Hoài Thương thì nhận được điện thoại của cậu út, bà cố ở quê bệnh nặng nên nhà cô phải về thăm, bà ngoại và mẹ đã đi xe hơi cùng chú hàng xóm về trước, cậu út hiện đang đến trường để đón cô.
Cô gọi nói với Hoài Thương là phải về trước rồi gấp gáp chạy ra cổng trường, Thiên Tinh định hôm nay sẽ nói rõ lòng mình với cô, bỗng thấy cô chạy vội đi hắn cũng nhanh chân chạy theo.
Thiên Tinh bấm gọi cho cô nhưng máy luôn bận, ra đến đường cảnh tượng trước mắt làm hắn muốn bùng nổ, Lê Minh đang cúi đầu để thiếu niên ngồi trên xe máy đội giúp nón bảo hiểm, do cô đang nghe điện thoại, hai người nói gì đó Lê Minh lên xe rồi thiếu niên cho xe chạy đi.
Thiên Tinh cảm giác tim mình đang tắc nghẹn, hắn điên cuồng gọi cho Lê Minh nhưng do đi xe máy đường lại khá ồn nên cô không nghe chuông đổ.
Lê Minh về nhà gom ít đồ chuẩn bị về quê, cả quá trình đều diễn ra gấp gáp cô không có thời gian để ý đến điện thoại nên không biết đã tắt nguồn từ lúc nào.
Từ nhà về quê đi xe phải hơn bốn tiếng nhưng mẹ không cho đi nhanh nên gần chiều tối hai cậu cháu mới về tới quê. Tới nơi vội chạy vào xem tình hình bà cố, bà bệnh do lớn tuổi đi viện khám bác sĩ chỉ kê thuốc rồi cho về nhà chăm sóc, mấy hôm gần đây bà hơi mệt nên muốn gặp con cháu, sợ khi chết lại không thấy mặt.
Tắm rửa cơm nước xong lúc này cô mới nhớ tới điện thoại của mình, lấy ra thì đã tắt nguồn mất rồi, tìm cáp sạc vừa mở nguồn tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ gửi đến tới tấp, hơn sáu mươi cuộc gọi nhỡ, Hoài Thương gọi năm cuộc còn lại đều là của Thiên Tinh.
Thiên Tinh gọi nhiều vậy chắc là có chuyện gấp nên cô quyết định gọi Thiên Tinh trước.
Về phần Thiên Tinh không gọi được cho Lê Minh liền đi tìm Hoài Thương nhưng cô đã không còn ở trường, nhớ lại hình ảnh cô cùng thiếu niên lúc sáng khiến tim hắn đau nhói, sẽ không phải như hắn nghĩ đúng không? Không thể là thật nếu không hắn sẽ chết mất, thật sự là không thể chịu được.
Thiên Tinh vẫn luôn nhìn chăm chăm vào điện thoại trên tay, lầm bầm trong miệng "gọi lại đi, mau gọi lại đi, làm ơn đi mà."
Không gian yên tĩnh bị phá tan bởi tiếng chuông điện thoại, màn hình hiện lên mèo ngốc hắn liền nhanh tay bắt máy.
Bên kia giọng nói mệt mỏi của Lê Minh vang lên.
"Tôi nghe nè, cậu gọi nhiều thế, có chuyện gì gấp hả?"
Thiên Tinh trong lòng lo lắng, giọng nói bất giác run run.
"Cậu đi đâu gấp vậy?"
"À! Bà cố tôi bệnh nên phải về quê thăm ấy mà." Lê Minh liền đáp.
"Người đi chung với cậu là ai?" câu hỏi này hắn phải cố gắng lắm mới thốt ra được, tâm trạng lo sợ chờ câu trả lời.
Chỉnh sửa cuối: