Ngôn Tình Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau - Phong Thiên Ái

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Phong Thiên Ái, 8 Tháng tám 2021.

  1. Phong Thiên Ái

    Bài viết:
    317
    Chương 60: Như thế mãi có vui vẻ gì không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chẳng bao lâu sau, Giao Giao lại được đưa lên phòng của cậu và đặt lên giường, chân cô lúc đó đã sưng to, mặt mài trắng bệt không có lấy một giọt máu nhưng cô vẫn la hét không chịu nằm yên. Thấy cô, Gia Nguyên chậm rãi đi đến bên cạnh, nhìn cô với một đôi mắt đau khổ:

    "Tại sao chị phải tự làm khó bản thân mình vậy chứ? Ở đây thừa khả năng cho chị một đời no ấm cơ mà."

    Chân của cô đang đau khiến cô không chạy nổi nữa, bây giờ cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng ở lại mà thôi. Một lúc sau bác sĩ đến, có lẽ người bận rộn nhất đêm nay là vị bác sĩ này. Giao Giao không muốn để bác sĩ chạm vào nên cứ ném đồ đạc lung tung, phản ứng rất dữ dội. Không nhẫn tâm nhìn cô tự hại mình, Gia Nguyên ra lệnh cho người trói hai tay, nhét khăn bịt miệng cô lại, đến nước này cô cuối cùng cũng chịu nằm yên. Bác sĩ nhìn cách hai người đối xử với nhau mà lắc đầu, thở dài:

    "Hai cô cậu yêu nhau mà thích làm khổ nhau thật là lạ, mới nãy đánh nhau vỡ đầu bây giờ lại nhảy lầu. Hầy.."

    Nói rồi, ông ta đi đến coi vết thương cho Giao Giao, xem kĩ lưỡng một hồi rồi nói với ý tá nam đi theo mình:

    "Chỉ bị trật khớp thôi tôi sẽ lo cho cô ấy, còn cậu mau giúp cậu hai thay băng vết thương khác đi."

    Phụ tá nam nghe vậy liền đi giúp Gia Nguyên lo vết thương. Thấy họ tháo găng vết thương ra, Giao Giao tò mò nhìn vào cậu, lớp băng ngoài vừa tháo ra bên trong liền lộ ra một phần da đầu bị cạo sạch tóc, trên đó còn có vô số vết thương được may lại đang rỉ máu nhìn vô cùng đáng sợ. Giao Giao nhìn xong cũng ngây người ra luôn, Gia Nguyên thì sợ hãi không dám nhìn cứ nhắm mắt rồi bấm ngón tay vào đùi mình. Đúng vào lúc này, bác sĩ cầm chân cô xoa xoa rồi bẻ rụp một cái, cô đau đớn kêu lên một tiếng sau đó chân không còn đau nữa, bác sĩ cẩn thân băng bó lại cho cô sau đó để chân cô xuống rồi nói:

    "Đã xong rồi. Nhảy từ lầu hai xuống mà chỉ bị trật khớp là rất hay rồi đó, cố gắng hạn chế đi lại vài hôm sẽ khỏi. Vết thương của cô so với cậu hai chẳng bằng một nửa nữa, tôi phải may mười lăm mũi may mất hơn một tiếng đồng hồ mới xong đấy. May là vết thương không quá sâu, chắc do cô lúc đánh có nương tay nên còn giữ được mạng.. Tôi nói cô cái này, tôi chứng kiến hai người lớn lên, hai người có giận dỗi gì nhau thì lựa lời mà nói, đánh nhau như vậy lỡ mà có xảy ra chuyện gì sau này có hối hận cũng không kịp."

    Nghe bác sĩ nói thế Giao Giao và Gia Nguyên bất giác nhìn nhau, trong mắt đã có chút bình tâm không còn nóng giận như mới nãy nữa. Nhìn nhau được một lúc, Giao Giao lại nhớ đến mối hận trong lòng mà quay mặt đi và lại cự quậy muốn thoát, Gia Nguyên thấy vậy chỉ còn biết thở dài, nói với bác sĩ:

    "Tiêm cho chị ấy liều thuốc an thần cho chị ấy bình tĩnh lại chút rồi chúng tôi sẽ nói chuyện với nhau sau."

    Bác sĩ nghe vậy liền lấy ra một lọ thuốc và một ống kim tiêm, Giao Giao vừa nhìn đã sợ đến xanh mặt ra sức hét lên vùng vẫy không muốn tiêm. Nhưng cuối cùng cũng không thể làm khó vị bác sĩ tay nghề điêu luyện lâu năm, ông ta cho cô một mũi an thần lập tức cô mơ màng rồi chìm dần vào giấc ngủ. Xong việc, bác sĩ cùng phụ tá ra về, chỉ còn hai người ở trong phòng, Gia Nguyên đi đến nhìn gương mặt xinh đẹp lắm lem bùn đất của cô, cậu vừa thương vừa giận nhưng có giận cách mấy cũng không nỡ đánh cô. Sau cùng cậu lại cởi trói cho cô chỉ giữ lại một bên dây trói, lủi thủi đi lấy nước ấm lao người sạch sẽ cho cô, giúp cô thay một bộ quần áo mới rồi như thường ngày nằm ôm cô vào lòng mà ngủ. Gia Nguyên lúc này trông thật đáng thương, xưa nay cậu muốn có thứ gì thì sẽ có được ngay thứ đó, không ngờ đến lúc chỉ muốn có mỗi mình cô mà làm mọi cách cũng không có được. Những vết thương trên đầu đem đến cho cậu những cơn đau càng làm khắc sâu thêm mong muốn có được tình yêu của cô trong lòng cậu, bị đánh ra nông nổi đó mà cậu chẳng một lời trách móc hay ghét cô, cậu chỉ thấy bản thân kém cỏi chưa đủ chân thành.

    * * *

    Từ sau vụ việc hôm đó, Giao Giao một lần nữa bị giam lỏng trong phòng, tất cả cửa đều bị đóng kín chỉ có duy nhất Gia Nguyên là được ra vào đem cơm và thuốc còn lại chẳng ai được phép đến gần cả. Giao Giao cảm thấy chán ghét cuộc sống vô cùng, cả ngày cô nằm trên giường với chiếc chân bó bột và nghĩ rất nhiều rồi bật khóc không biết phải làm sao mới có thể sống vui vẻ hơn. Thật may là bị nhốt trong phòng ngoài được gặp mặt Gia Nguyên ra cô còn gặp được chú Kính. Từ lúc cô bị thương chú Kính đặc biệt quan tâm cô rất nhiều, Gia Nguyên vừa đi là chú lại vào, cô và chú cùng trò chuyện rất thoải mái nhưng vẫn rất khuôn phép. Cô không biết lý do tại sao chú Kính luôn quan tâm mình nhưng cô cũng từng thích chú ấy, bản thân cô khi tiếp xúc với người đàn ông đó cảm thấy rất tôn trọng.

    Trong thời gian đó Gia Nguyên cũng không dễ sống, cậu vừa bị thương lại vừa gây ra biến động lớn cho tập đoàn, chuyện cậu bị đánh bất tỉnh trong vũng máu ở trong phòng khách sạn đã bị "chó săn" của tập đoàn đối thủ bắt gặp, chúng chụp ảnh từ lúc Gia Nguyên cố kéo Giao Giao từ trong xe ra và quay được cả video ghi lại cảnh cậu được đem ra ngoài khách sạn trong tình trạng thương tích tung lên mạng khiến dân tình đổ xô vào suy diễn đủ điều nói xấu tập đoàn nhà họ Tăng, cổ phiếu của tập đoàn vì thế màu tụt dốc. Trước tình hình đó, Gia Nguyên đứng ngồi không yên, cậu rất muốn nói rõ mọi chuyện rằng Giao Giao là vợ của mình, nhưng thử nghĩ chuyện này chú Kính có để cậu nói ra không? Chỉ cần cậu nói ra, tập đoàn đồng minh của AI do ông Tấn điều hành sẽ chỉa mũi dao ngược lại gây chiến, đừng quên rằng người đàn ông tên Tấn đó chính là cha ruột của vị hôn thê mà bà Khánh đã sắp xếp cho Gia Nguyên từ khi mới lọt lòng, giữa hai tập đoàn giữ được hòa khí đến tận bây giờ đều là nhờ hôn ước đó. Ông Tấn mà biết nhà họ Tăng sau lưng tìm phụ nữ cho Gia Nguyên thì cả dòng họ Tăng và cả tập đoàn AI lại phải chịu thêm một đòn điêu đứng, chú Kính là người điều hành tập đoàn thì làm sao để cho chuyện đó xảy ra được! Một mặt muốn giấu Gia Nguyên chuyện hôn thê, một mặt lại muốn cậu đừng nó ra chuyện đã kết hôn với Giao Giao để chặn miệng dư luận, chú Kính buột lòng phải bịa chuyện ra nói với báo giới. Trong nhiều ngày sau đó, chú Kính cố tìm mọi cách thuyết phục khéo léo để Gia Nguyên nghe lời nói theo sắp đặt của mình, cậu không biết lý do tại sao phải nói dối thì chú Kính lại giải thích:

    "Con và con bé Giao chưa làm đám cưới chính thức, kết hôn vẫn chưa xin phép ông cố và ra mắt dòng họ là không được, nếu con mà nói ra thì người lớn sẽ trách bác và ông nội không biết điều đấy! Lần này con buộc lòng phải nghe theo bác, đợi sau này cả hai đứa đều lành thương tích rồi bác sẽ dẫn con và Giao ra mắt dòng họ, có được không?"

    Trước lời giải thích thấu tình đạt lý như vậy Gia Nguyên không thể không bằng lòng, cậu bắt đầu làm theo kế hoạch của bác mình. Thành công lừa được cháu trai, chú Kính coi như đã nhẹ gánh phần nào, chiến dịch trấn áp dư luận của chú bắt đầu. Những ngày tiếp theo, chú âm thầm mua chuộc báo chí gỡ hết bài đăng, cho đội ngũ nhân viên công nghệ cao của mình tạo ra những trend mới, tung ra những quả mù đẩy hướng dư luân đi và chú đã thành công. Thế nhưng một người đã quá quen với những cách mưu hại của tập đoàn đối thủ chú thừa biết họ sẽ không bỏ qua, chú bình thản ra thông báo sẽ tổ chức họp báo vào cuối tháng để giải thích mọi chuyện với công chúng, thời gian đó vừa đủ để dư luận dịu đi phần chú ý tới vấn đề này vừa đủ thời gian cho vết thương của Gia Nguyên và Giao Giao có lành lặn đề xuất hiện trước công chúng. Kể từ ngày xảy ra chuyện Gia Nguyên đã chẳng rời nhà bước nào, lòng cậu rối bời vì vụ việc mình đã gây ra với tập đoàn vừa phải đau đầu nghĩ cách đưa mối quan hệ của mình và Giao Giao về lại như cũ. Đã hơn một tuần hai người không nói với nhau câu nào khiến cậu rất ức chế.

    Đêm hôm đó bác sĩ đến kiểm tra tình trạng chân cho Giao Giao sẵn tiện cắt chỉ vết khâu trên đầu Gia Nguyên. Lần này đến vị bác sĩ này ngoài đem theo phụ tá còn đem theo một con thỏ bỏng rất lớn, ông ta nâng niu để con thỏ bông lên sofa rồi mới tiến hành xem vết thương cho hai người. Bác sĩ đến coi chân của Giao Giao trước nhưng cô chẳng quan tâm mà chỉ nhìn chầm chầm vào con thỏ bông trắng tinh đó rồi hỏi bác sĩ với giọng rất hứng thú:

    "Bác sĩ, chú mua con thỏ đó ở đâu vậy? Bao nhiêu một con thế?"

    Bác sĩ cười trả lời:

    "Vợ tôi mua tặng tôi đấy. Tôi cũng chả biết bao nhiêu tiền, chắc tầm 500 đến 1 triệu chứ gì."

    "Chú sướng vậy, được vợ tặng là quá tốt rồi. Tôi muốn có một con cũng không có được, chán chết!"

    Gia Nguyên ngồi cách đó không xa nên đã nghe hết lời cô nói, thấy cô cuối cùng cũng chịu nói chuyện với người khác cậu rất vui, cậu nhìn cô mà môi không ngớt cười tiếp lời cô nói:

    "Nếu chị thích em sẽ mua cho chị con to hơn thế nữa."

    Vừa nghe tiếng cậu, cô liền tỏ ra không quan tâm ngoảnh mặt đi. Đoán ra cô vẫn chưa muốn nói chuyện với mình, cậu không cười nổi nữa mà trở lại buồn bã. Bác sĩ thấy họ như vậy chỉ biết lắc đầu thở dài giùm họ. Sau khi đã xem xong chân cho cô và thấy bình thường bác sĩ chuyển sang tháo băng gạt cắt chỉ vết khâu cho Gia Nguyên. Lần này cậu đã dạng hơn nhiều không còn sợ hãi ngắm mắt nữa, tỏ ra bình thản. Lát sau cát chỉ xong, bác sĩ nhìn cái đầu bị cạo mất một mớ tóc lớn của cậu liền cười nói đùa:

    "Đầu lỡ bị như vậy thì cắt đầu đinh luôn đi. Biết đâu đổi tóc đổi vận, tình yêu sẽ đến."
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2021
  2. Phong Thiên Ái

    Bài viết:
    317
    Chương 61: Như thế mãi có vui vẻ gì không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gia Nguyên có vẻ để tâm đến câu "đổi tóc đổi vận, tình yêu sẽ đến" đó nhưng cậu chỉ cười lại một cách khách khí. Tưởng là cậu nghe rồi cho qua, không ngờ sau khi bác sĩ ra về cậu liền đi vào nhà vệ sinh lấy mái cắt tóc tự tạo đầu đinh thật. Giao Giao nằm ở ngoài nghe thấy tiếng máy kêu è è trong lòng đã sinh nghi rồi nhưng cô không nghĩ tới là cậu làm chuyện đó. Chừng nửa tiếng sau, tiếng máy dừng rồi lại đến tiếng nước vòi sen xả mạnh, tắm kĩ càng sạch sẽ xong, Gia Nguyên quấn khăn ngang hông chạm rãi bước khỏi nhà tắm. Đúng vào lúc cậu bước ra thì cô đang uống nước, vừa thấy cậu xuất hiện cô kích động đến mức phun trào hết nước trong miệng ra rồi lấy tay che miệng đá há hốc không dám tin vào mắt mình. Gia Nguyên thật sự đã để đầu đinh, nhìn cậu bây giờ nét châu á như mất hết chỉ còn lại nét người châu âu, khuôn mặt cậu không còn bị che bởi lớp tóc mái ngang chân mày nữa, bộ dạng thư sinh của cậu mất hoàn toàn, bây giờ chỉ còn lại một người đàn ông trưởng thành, gai góc với thân hình cơ bắp đồ sộ chỉ tính mỗi bắp tay đã bằng bắp đùi của Giao Giao. Chỉ đổi một kiểu tóc mà con người lại có thể lột xác nhanh như thế khiến Giao Giao càng nhìn càng chẳng nói nên lời. Gia Nguyên không hề nhận ra mùi hoocmon nam của cậu đang lan tỏa đến từng ngóc ngách trong phòng cậu chỉ nhận thấy Giao Giao ở trước mặt mình đang rất sốc, tưởng rằng cô không khỏe cậu lo lắng đi đến cạnh cô hỏi:

    "Chị bị gì vậy? Không sao chứ? Chị ổn không?"

    Vào lúc này bị cậu gọi hỏi cô mới tỉnh táo được trước lượng hoocmon nam cực mạnh đó, mặt cô đỏ tránh ánh mắt cậu chui vào trong chăn. Thấy cô hơi lạ cậu không thể bỏ qua được, thế là cậu ngồi xuống giường lựa lời nói với cô:

    "Chuyện cũ chị bỏ qua đi, chị đánh em em cũng bỏ qua rồi, bây giờ chúng ta làm lại từ đâu. Chị có gì khó chịu cứ nói, em nhất định sẽ giúp cho chị bằng mọi cách. Em thật sự rất cần chị cho nên chị đừng lạnh nhạt với em nữa, tim em đau lắm."

    Giao Giao nghe nhưng vẫn không đáp lời làm cậu buồn bã thở dài, nói tiếp:

    "Chị mà còn thế này nữa chắc em không sống nổi. Chị làm ơn tức giận em hay thậm chí là mắng em, sai vặt làm khó em cũng được, em sẽ từ chối làm việc cho chị như trước đâu cho dù việc đó có vặt vảnh thế nào đi nữa em cũng sẽ làm.. Em muốn được làm người chồng, người cha mà khó đến thế sao? Chỉ có chị mới giúp em thực hiện được ước mơ này thôi, từ nhỏ đến lớn em yêu cầu làm gì chị cũng sẽ làm mà, bây giờ chị cũng thế đi. Ở bên em chị sẽ hạnh phúc hơn ở cạnh bất kỳ ai, em có đủ khả năng cho chị một cuộc sống mà hàng ngàn phụ nữ trên đời mơ ước mà không được. Có thể do chị chê em là thằng què, em biết chị rất khó chịu khi đi cạnh em, em cũng không hề muốn mình như thế, ngày trước em vẫn còn chạy nhảy như bao đứa trẻ khác thôi. Chị thử nghĩ xem, bỏ qua tật này của em thì em vẫn còn hàng tá điểm tốt cơ mà, em đã cố gắng rất nhiều để hoàn thiện mình xứng đáng với chị, em có chiều cao, có ngoại hình, có trí tuệ, có vật chất và có cả yêu chị. Nghĩ tới nghĩ lui những điểm mạnh của em đã lấn át hết điểm yếu rồi, chị làm ơn một lần xem xét lại đi, nếu chị bỏ rơi em, năm mười năm nữa liệu chị còn tìm được ai tốt hơn em?"

    Cậu đã nói nhiều như thế Giao Giao không nếu nghe cũng phải nghe hết, trong lúc cậu nói cô cũng có suy nghĩ, sau khi cậu dứt lời thì cô cũng đã có đáp án, từ trong chăn cô cất tiếng tiếp lời cậu:

    "Cậu đúng là không thiếu gì hết, nửa đời còn lại tôi chắc chắn sẽ không tìm được ai hơn cậu, nhưng tôi sẽ tìm được gia đình người yêu tốt hơn gia đình cậu. Thà tôi tìm một người đàn ông bình thường, gia đình bình thường để yêu còn hơn yêu một người đàn ông có gia đình phức tạp như cậu. Ít ra yêu người bình thường tôi sẽ có được sự bình đẳng, có thể nắm tay nhau đi trên đường cùng nhau đi du lịch rồi có một đám cưới mà cả hai đều mơ ước, cùng nhau xây đắp gia đình, tạo dựng sự nghiệp, nuôi dạy con cái. Đổi lại là cậu, tôi chỉ có thể dưới cơ cậu, suốt ngày quần quật trong bếp, tối đến làm trách nhiệm của người vợ, không được cùng cậu ra đường cũng chẳng ai biết tôi là vợ cậu, ở nhà lại bị hạ nhục như người ăn kẻ ở, tiền bạc cậu cho tôi chúng đều không phải của tôi mà chỉ là hư vinh mà thôi. Cưới chồng giàu sang mà khốn khổ còn không bằng tôi lấy một thằng nghèo mà vui vẻ hạnh phúc."

    Nghe cô lần đầu giải bày tâm sự ra như thế làm cậu không thể không chạnh lòng, cậu không ngờ là cô lại nghĩ về mình và gia đình mình như thế, biết được cô phải chịu đựng nhiểu buồn tủi cậu cảm thấy rất có lỗi:

    "Những chuyện chị nói trước nay em đều biết nhưng em lại không nghĩ chị lại vì chuyện đó mà không yêu em. Là em vô tâm, em xin lỗi. Chị đã nói ra thật lòng như thế thì em sẽ không để chị buồn tủi nữa, chỉ cần chị chấp nhận ở bên em, em sẽ cho chị những thứ chị muốn và còn hơn thế nữa. Tiền tài, danh vọng, không phải là thứ quá khó để em cho chị, thứ duy nhất em không thể cho chính là một gia đình bình thường, sống trong dòng tộc này chị phải cùng em chấp nhận. Nếu chị có thể bỏ qua, em thề sẽ cho chị một cuộc sống trên đỉnh cao không bị bất kỳ kẻ nào hạ bệ hay sỉ nhục, chị hãy tin em lần này nữa thôi."

    "Lúc trước cậu cũng nói sẽ không để tôi thiệt thòi, cuối cùng thì sao? Bà cậu đưa Thùy Duyên về, cậu không những không tránh xa cô ta mà còn cười nói vui vẻ. Thân tôi mang tiếng là người đầu ấp tai gối với cậu mà phải khum lưng cúi đầu quét nhà dọn dẹp trong khi cô ta lại thảnh thơi ăn uống vứt vỏ cho tôi dọn. Đó là không để tôi thiệt thòi của cậu sao? Tôi ghét cậu là ghét từ ngày đầu gặp cậu rồi chẳng qua là tôi thấy cậu nhỏ nên bỏ qua nhưng cậu càng lớn càng không ra gì, thị uy với tôi, bắt nhốt tôi, không giúp đỡ tôi mà trái lại còn bắt tôi hầu hạ, miệng thì nói yêu mà tâm có để tới tôi đâu mặc kệ bà cậu đánh chửi cũng im thinh, bao nhiêu đó đủ làm tôi từ ghét chuyển sang hận cậu rồi. Tôi chỉ mong sao cho ngày đó cha tôi tông chết cậu cho rồi, để cậu sống trên đời là sai lầm lớn nhất của cha tôi. Bây giờ cậu khôn lớn lại muốn lên giường với tôi, uổng công tôi có ghét cũng cố chăm sóc cho cậu, phải chi tôi biết sau này cậu muốn đè tôi ra giường như thế thì tôi đã cắt cái đó của cậu ngay từ lúc cậu còn nhỏ rồi."

    "Chị ghét em đến thế sao? Năm đó nếu em chết thì chị cũng phải bồi thương, không chừng còn khổ hơn bây giờ. Chị suy nghĩ lại đi rồi cho em một đáp án, chị thật sự cảm thấy cuộc sống nghèo khổ không đủ cái ăn trong xóm trọ tốt hơn cuộc sống hiện tại sao?"

    Giao Giao im lặng không nói thêm gì, cô cũng không muốn nghe tiếp nên bịt tay lại nhắm mắt cố gắng ngủ. Gia Nguyên thấy thế chỉ biết thờởdài nằm xuống giường khép nép đưa tay chạm vào cô, tuy là cách một lớp chăn nhưng đủ khiến cậu cảm thấy hài lòng. Cô thấy tay cậu đặt trên người mình liền lập tức đẩy ra, cậu tiếc nuối cảm giác mềm mại đó đến mức lộ ra mặt, bị đuổi rồi nên cậu phải quay lại chiếc sofa quen thuộc mà ngủ. Ngay thời khắc này cậu chỉ mong muốn được ôm và ngửi mùi người cô mà ngủ, đã quen cái cảm giác có cô bên cạnh nên thật khó để yên giấc.

    Rồi một thời gian nữa lại trôi qua, khi mọi ồn ào trên mạng của Gia Nguyên giảm cũng là lúc cậu và Giao Giao đã lành vết thương hẳn. Ngày hôm đó Giao Giao được tháo bột, Gia Nguyên đã đỡ tay dìu cô đi thử vài bước, lúc đó cũng là lúc cô nghĩ về đáp án mà bấy lâu nay cậu muốn biết và cô cũng rất muốn biết. Trong lúc được cậu dắt tay tập đi cô đã nhìn cậu và suy nghĩ rất nhiều: "Lúc nào mình bị bệnh, bị thương cũng là cậu ta ở bên cạnh, bao nhiều lần mình muốn trốn bị bắt về tại sao cậu ta không lớn tiếng với mình nửa câu mà trái lại chỉ xin mình quay về trạng thái cũ? Nghĩ cho cùng mình bị thương nhiều lần như thế cũng chỉ do mình muốn bỏ trốn, mình cãi nhau với cậu ta cũng là do mình cố ý nói lời khó nghe chọc tức cậu ta, đều do mình tự tạo cả. Nhìn lại toàn diện, Gia Nguyên thật sự rất tốt với mình, chỉ có gia đình cậu ấy mới đáng ghét. Có phải trước giờ mình đánh đồng cậu với gia đình hay không? Mình sẽ không bao giờ muốn ở lại căn nhà này suốt đời nhưng mình cũng không thể gạt bỏ tình cảm của hai đứa với nhau. Không có yêu thì cũng là chị em một thời thân thiết, để cậu ta khổ sở như thế mình có phải ích kỷ quá rồi không?"

    Những suy nghĩ như thế cứ đan xen mãi trong đầu cô không dứt và trong nhiều ngày liền như thế cô dần dần nhận ra điểm tốt của cậu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2021
  3. Phong Thiên Ái

    Bài viết:
    317
    Chương 62: Có lẽ họ đúng..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ngày nọ, khi cô đang ăn chén súp cua mà Gia Nguyên chuẩn bị thì chú Kính vào phòng tìm cô nói chuyện bàn về chuyện lùm xùm ở khách sạn đêm đó, chú thấy cô ngồi trên giường ăn nên cũng đi đến ngồi lên giường tỏ vẻ thân mật nói với cô rằng:

    "Vụ việc ở khách sạn đã ảnh hưởng rất lớn đến tập đoàn, mặc dù chú đã khống chế được thông tin trên mạng nhưng bộ mặt của tập đoàn đã không còn như trước, dù muốn dù không con và Gia Nguyên vẫn phải cùng nhau xuất hiện trong một cuộc họp báo nói rõ sự thật. Cuộc họp báo hai ngày nữa sẽ diễn ra, tới lúc đó chú muốn con họp tác với Gia Nguyên diễn một màn kịch. Chú đã bàn bạc hết với Gia Nguyên rồi, chú sẽ giới thiệu hai đứa là bạn học, ngày hôm đó Gia Nguyên dẫn con đến khách sạn để tìm chú nhưng trên đường có chút cãi vã nên mới có cảnh lôi kéo trước khách sạn. Còn chuyện Gia Nguyên bị thương hai con sẽ giải thích rằng đó là chuyện ngoài ý muốn Gia Nguyên tự té ngã trong nhà vệ sinh. Con chỉ cần nói đúng như thế, mọi việc phía sau đều có chú lo liệu, con không cần lo lắng bất cứ điều gì."

    Giao Giao nghe xong liền tỏ thái độ dè dặt, nghi ngờ bỏ chén súp xuống:

    "Tại sao con phải nói thế, chú không thấy lời khai quá sơ hở à? Con với chú có quen biết gì nhau mà con lại đi đến khách sạn tìm chú? Con và Gia Nguyên cách nhau 6 tuổi thì bạn bè được chỗ nào? Còn nữa, bị té ngã thì làm sao khâu đầu 18 mũi được? Tóc của Gia Nguyên vẫn chưa mọc ra nhiều, muốn giấu mấy vết khâu đó cho đừng thấy người ta chẳng lẽ họp báo Gia Nguyên phải đội nón à?"

    Chú Kính phì cười:

    "Con đúng thật là rất thông minh, nhưng con cứ yên tâm đi, cái gì chú bảo con làm đều có lý do cả. Nếu phóng viên hỏi đến quan hệ của con và chú thì bà nội sẽ thay mặt trả lời, trước mắt câu trả lời sẽ là con và chú yêu nhau. Trả lời như thế vừa hợp tình hợp lý với những câu trả lời trước vừa tránh được sự nghi ngờ của ông Tấn với Gia Nguyên. Con cũng biết rồi đó, ông Tấn không phải dạng dễ tin người, ông ta nhất định sẽ chú ý đến Gia Nguyên sau vụ việc này."

    Giao Giao đảo mắt suy nghĩ một chút sau đó cô khoanh tay lại, hỏi với giọng rất nghiêm túc:

    "Chuyện nói dối con và chú yêu nhau Gia Nguyên có biết không?"

    Chú Kính đắng đo một lúc rồi mới trả lời:

    "Chú vẫn chưa nói với nó."

    "Chú không sợ Gia Nguyên giận sao?"

    "Đành chịu, đây là cách khả thi nhất rồi, vừa giải quyết được chuyện hiện tại vừa giải quyết cả chuyện sau này."

    "Chuyện sau này của chú chính là nói đến chuyện danh nghĩa của đứa nhỏ do con sinh ra phải không? Chú và bà ta sớm đã tính trước nếu sau này con sinh con của Gia Nguyên ra sẽ cho đứa bé danh nghĩa là con của chú, và con cũng là vợ chú để tránh nghi ngờ của ông Tấn đúng không? Chú sợ ông Tấn biết Gia Nguyên đã có người phụ nữa khác trước khi lấy con gái ông ta mà sẵn sàng đối xử tệ với cháu mình thế sao? Một khi cậu ta mà biết, cả con, chú và bà ta đều không yên ổn, chú có chắc kế hoạch này tốt chứ? Có nghĩ sẽ hối hận không?"

    Chú Kính lắc đầu:

    "Chú cũng không biết, mọi việc đều do bà nội Gia Nguyên sắp đặt cả, chú cũng không tiện xen vào. Tất cả mọi việc bà ấy đã lường trước hết chỉ có duy nhất chuyện con đăng ký kết hôn với Gia Nguyên là ngoài dự định. Chú không biết sau này phải ăn nói với nó làm sau khi con của nó nó lại chẳng được nhận, còn chú thì lại đem cả vợ và con của nó về cho mình. Thật là quá khó xử!"

    Nghe tới đây, Giao Giao tỏ vẻ khinh thường nhếch môi cười:

    "Hứ! Các người làm gì thì người ở giữa chịu thiệt cũng là tôi. Thật ra thì cảm giác có con với cháu mà làm vợ chú chắc cũng không đến nổi tệ, dù gì tôi bây giờ cũng chẳng còn quyền con người nữa nên cũng không cần mặt mũi, liêm sỉ. Tôi trốn nơi này lần này là lần tư, người ta nói nhất quá tam, tôi thì tới bốn lần, lần nào cũng thảm không buồn nói. Nhờ hôm nay chú nói mà tôi mới biết hóa ra cả đời tôi sẽ không chỉ có một đời chồng, trước nay tôi còn sợ cả đời sống với Gia Nguyên đó chứ! Có hai người chồng là bác cháu cũng không sao, chán rồi thì đổi qua lại, sinh con cho ai thì cũng mang họ Tăng thôi."

    "Giao Giao còn đừng nói với thái độ như vậy, chú không bắt con sống hai chồng, chú chỉ là chồng trên danh nghĩa thôi, nhiệm vụ của con vẫn là chăm sóc cho Gia Nguyên. Chú già rồi, đời nào dám nghĩ đến chuyện xa xôi đó, con cũng nghĩ thoáng chút đi mắc công lại buồn bực."

    "Buồn bực cái gì chứ? Tôi đang vui muốn chết, tự nhiên thằng nhỏ hồi đó mình tắm rửa, thay đồ giờ làm chồng mình. Đã thế ông chú ngày đó tôi luôn coi trọng trong tương lai sẽ là người chồng thứ hai. Tôi vui còn vui không hết nói chi buồn! Đầu óc người nhà giàu các người nghĩ tôi không dám tin là như vậy vẫn nghĩ ra được. Tài tình gớm thật!"

    "Con đừng nói lời khó nghe như vậy, tất cả là vì tương lai tốt đẹp của chúng ta thôi.."

    "Tương lai của các người chứ không phải của tôi, chú làm ơn đi ra ngoài giùm tôi cái đi, sau này cũng đừng vào phòng tìm tôi nói chuyện, từ nay tôi cũng hết kính trọng chú rồi, chú là đồ tồi, tồi gấp mấy lần Gia Nguyên. Đi đi cho đỡ chướng mắt tôi!"

    Chú Kính cũng biết phải làm gì để cô hiểu lòng mình, bị cô xua đuổi chú đành đứng dậy lưỡng lự hồi lâu rồi mới rời đi. Trong lòng Giao Giao tràn đầy phẫn uất không đợi chú Kính kịp ra khỏi phòng liền đập luôn bát súp cua xuống sàn, chú Kính lúc này chỉ có thể đứng ngoài cửa nhìn vào với cặp mặt rối bời. Cùng lúc này Gia Nguyên ở dưới nhà vừa đi lên lầu, nghe thấy tiếng vỡ đồ từ trong phòng vang ra cậu liền lập tức chạy vào xem, nhìn thấy chú Kính đứng trước cửa lòng cậu đã có chút thấy lạ nhưng không thể nghĩ nhiều hơn nữa, cậu chạy vào phòng thì thấy súp cua vương vãi dưới sàn cùng mãnh vở. Không biết có chuyện gì xảy ra, cậu lo lắng hỏi cô:

    "Chị Giao, có chuyện gì vậy?"

    Giao Giao không thèm nhìn cậu, vẻ mặt tức giận lại lạnh lùng nhìn sang chú Kính:

    "Có người làm tôi mất hứng, tôi không muốn ăn nữa."

    Gia Nguyên nhìn theo hướng mắt của cô và nhìn vào chú Kính, chú lúc này có hơi buồn, lẳng lặng rời đi không nói lời nào.

    Bây giờ mọi nước đi trong tương lai hầu như đã được sắp đặt hết, trong lòng cô cũng đã cảm thấy chai sần cảm xúc bất ngờ rồi. Đêm đến, cô nằm trên giường mãi không ngủ được, cứ nghĩ về chuyện chú Kính nói cô lại thấy tức, chẳng lẽ mình chẳng có chút tiếng nói làm để quyết định cuộc đời mình ư? Lúc đó cô lại nghĩ đến lời nói của Hiển lúc trước, anh ta nói rằng cô sẽ không bao giờ thoát được nhà họ Tăng.. có lẽ đã nói đúng. Không trốn được vậy cả đời phải nghe lệnh của họ sao? Đặt ra câu hỏi này cô chưa kịp có câu trả lời thì Gia Nguyên bỗng xuất hiện tay cầm gối ngủ đứng bên giường. Cô đảo mắt qua nhìn cậu, có chút cau có, hỏi:

    "Lại muốn gì đây?"

    Gia Nguyên nhìn cô với vẻ đáng thương, cúi đầu thẹn thùng nói:

    "Chị có thể.. có thể cho em.. ngủ.. ngủ cùng được không?"

    Cô không nghĩ nhiều, lập tức trả lời:

    "Không."

    Câu nghe xong liền cảm thấy uất ức, tay ôm chặt gối ngủ trong lòng:

    "Đã hơn hai tuần rồi, em không chịu nổi khi ngủ mà không có chị.. Nếu chị không cho em ngủ cùng chắc em sẽ nói với bà nội.."

    Giao Giao nghe vậy liền bực tức ngồi dậy, lớn tiếng hỏi:

    "Cậu đang đe dọa tôi đó à?"

    "Em không đe dọa chị, em sẽ làm thật."

    "Cậu.."

    "Chị là con nợ, em là chủ nợ. Con nợ cũng phải biết có nghĩa vụ trả nợ đi chứ! Số tiền chị nợ nhà em tới bây giờ trừ đi thì ít cộng thêm thì nhiều, chị định quịt nợ luôn sao?"

    Nghe cậu nói cô giận đến câm nín mà không biết nói gì để phản bác. Đến cuối cùng cũng không cản được cậu vì cậu cứ đứng lỳ đó không chịu đi. Đành lòng mang phận là con nợ trả nợ cho người ta, Giao Giao nén cục tức này xít qua một bên:

    "Lên đi!"

    Gia Nguyên lập tức cười hí hửng, cậu nhanh chóng trèo lên giường rồi cởi áo ra ném sang một bên. Giao Giao nhìn hành động đó chả chính chắn chút nào, cô liền hỏi:

    "Cởi áo làm gì vậy?"

    Gia Nguyên cười híp mắt rồi quay sang ôm cô kéo cô cùng nằm xuống giường. Cô vừa nằm xuống chỉ hơi mất cảnh giác một chút thì tay cậu đã luồn vào trong áo mình ngay trước ngực rồi. Cô giật mình lập tức muốn ngồi dậy nhưng đã vào tay cậu rồi thì khó thoát, cậu ôm chặt lấy cô, mũi cứ ngửi vào cổ với vẻ rất thõa mãn còn tay thì liên tục sờ mó từ trên xuống dưới khiến cô khó chịu vô cùng. Chờ đến một phút cô không chịu nổi nữa, bức tức định cho cậu một bạt tay thì cậu lại cắn vào vành tai của cô làm da gà tóc gáy đều rợn lên hết, cậu thều thảo vào tai cô:

    "Mùi của chị thơm quá, giá như chị chịu ở bên em, em nhất định sẽ trân trọng chị cả đời.. Tiền bạc em không thiếu, tình yêu cho chị chỉ có hơn chứ không kém, những thứ tốt đẹp như vậy mà chị không muốn, em thật sự chẳng biết chị cần gì."

    Cô nghe thế liền hỏi lại:

    "Cậu yêu tôi thì tôi phải yêu lại sao? Có tiền là có được tình yêu à?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2021
  4. Phong Thiên Ái

    Bài viết:
    317
    Chương 63: Thuyết phục bằng tiền tốt chăng?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gia Nguyên khì cười vào tai cô, vẫn giọng thều thào đó, cậu nói:

    "Tiền không mua được tình yêu, nhưng tình yêu mà không có tiền sớm muộn gì cũng tan. Đâm đầu vào mơ ước một túp liều tranh hai trái tim vàng là ngu ngốc. Chị thử nghĩ xem, có tiền trong tay người ta có khi nào dám khinh thường chị không? Chị có biết tại sao chị ở nhà này không có chỗ đứng không?"

    "Tại vì các người khinh tôi nghèo, thân phận chỉ là kẻ ở."

    "Sai rồi. Là do chị có chiếc cột vững chắc là em mà không biết dựa vào. Chống đối với em làm gì? Chống đối để mỗi lần trốn đi đều bị bắt về thảm hại sao? Trước nay chị luôn phải làm việc vặt vảnh trong nhà biết là do đâu không? Là do chị mang tâm thế trả nợ mà sống."

    "Không phải cậu vừa nói tôi là con nợ, cậu là chủ nợ sao? Tôi không mang tâm thế trả nợ vậy phải mang tâm thế là cô chủ à."

    "Chị rất thông minh, nói đúng rồi đó. Chị biết gì không, chị chỉ cần trả nợ cho một mình em, còn những người khác đều phải phục tùng chị. Nếu chị không biết cách sống hưởng thụ thì để em dạy cho chị, chỉ cần chị biết nên làm gì với em mà thôi. Chị hiểu chứ?"

    Nghe tới đây, Giao Giao bỗng im lặng, cô nghiêng người nhìn vào mắt của Gia Nguyên trầm tư hồi lâu. Tâm trạng cô lúc này đã có chút lay động, suy cho cùng một cuộc sống giàu sang và quyền lực cũng rất thu hút con người. Đến cuối cùng, hỏi bỗng hỏi cậu:

    "Nếu tôi chấp nhận ở bên cậu, cậu dám đảm bảo tôi sẽ là người nắm quyền lực sai khiến người khác phải phục tùng không?"

    Gia Nguyên nghe cô hỏi liền mỉm cười, đáp:

    "Đó là đương nhiên rồi. Nếu chị làm vợ em, sau này em thừa kế tập đoàn thì chị chính là bà chủ, chị hô mưa được mưa, gọi gió được gió, ai nhìn chị cũng phải cúi đầu."

    "Bao lâu nữa cậu mới có thể thừa kế tập đoàn?"

    "Hai mươi năm nữa, đợi khi bác hai 60 tuổi thì sẽ trao lại cho em, truyền thống của gia đình là như thế. Nhưng nếu muốn em cũng có thể kêu bác ấy nhường sớm."

    Nghe những lời hứa quyền lực rót vào tai khiến cô cũng quên mất những nỗi khổ sau này phải chịu đựng. Não cô lúc này như được khai sáng, hận mình trước nay sao quên mất ước mơ giàu có một thời thơ ấu. Nhớ lại cảnh nghèo túng không đủ cơm ăn ngày bé cô bỗng ám ảnh cái ngheo sâu sắc. Con người thật dễ bị quyền lực làm mờ mắt, mới giây trước còn thù ghét Gia Nguyên mà giờ cô đã chẳng còn chút thù ghét, cô xà vào lòng Gia Nguyên ôm chặt lấy cậu. Biết cô đã chịu nghe lời mình, Gia Nguyên vô cùng hạnh phúc hôn lên trán cô, mơ tưởng về cuộc sống tốt đẹp khi có cô bên cạnh. Nhưng cậu không hề biết rằng cậu đã gieo rắc mầm móng quyền lực vào một con người đầy tham vọng, nằm trong lòng cậu, cô cười một cách gian xảo như biến thành con người khác, nghĩ thầm:

    "Nếu muốn quyền lực thì tôi hà cớ gì phải chờ cậu tận hai mươi năm, có luôn bây giờ bộ không tốt hơn sao?"

    Nhờ Gia Nguyên mà bây giờ cô đã biết đáp án cho câu hỏi làm gì để có cuộc sống vui vẻ hơn rồi. Mười bốn năm mang nợ trên vai, khom lưng cúi đầu khiến cô quên mất bản chất thật của mình, cô vốn đâu phải gái ngoan ở nhà làm nội trợ. Bấy giờ cô mới nhớ lại 12 năm oanh liệt ở xóm trọ, trí nhớ cô bỗng quay về thời xa xưa. Ngày ấy ngay từ năm lên sáu cô đã bắt đầu bán vé số khắp các nẻo đường, lên tám đã gia nhập một băng giang hồ cùng chúng đi trộm cắp, canh gác địa điểm cờ bạc khỏi công an. Mười hai năm đó chưa có việc gì là cô chưa từng làm, uống rượu, hút thuốc, đánh nhau.. còn một vài chuyện phạm pháp cô không muốn nhắc đến, chẳng có việc gì có thể làm khó được cô. Tự nghĩ, từ bao giờ mà chất giang hồ liều mạng trong người đã biến mất? Càng nghĩ càng thấy khó tin.

    * * *

    Sáng hôm sau, lần đầu tiên trong nửa tháng qua họ thức dậy cùng nhau, Gia Nguyên biết cô chịu hồi tâm suy nghĩ lại mặt mũi hớn hở lên thấy rõ. Cậu cưng cô như cưng trứng ngỗng muốn ôm thật chặt nhưng lại sợ làm cô đau, cái miệng từ lúc thức dậy cứ cười không dừng lại được. Giao Giao biết cậu vui nhưng cũng không chấp nhận được cái kiểu cười suốt như thế, thức dậy đã gần năm phút rồi mà cậu cứ ôm mãi không cho đi, miệng cứ cười thì ai mà chịu nổi! Cô bất bình mắng cậu:

    "Có để cho tôi đi đánh răng không? Nhe răng ra cười quài không thấy mỗi miệng hả?"

    Gia Nguyên như một con mèo thiếu hơi người, cậu nhụi vào người cô, có lẻ cảm giác đó rất thoải mái nên cậu mới mê mẩn như vậy. Không chịu được hành động của cậu, cô véo lấy tai cậu kéo ra rồi xô mạnh cậu mà đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Để cô tuột khỏi tay cậu tiếc nuối vô cùng, đánh đánh lên giường vài cái trách bản thân sơ suất. Trong lúc đó, một ý nghĩ tự nhiên sượt qua đầu cậu: "Chị ấy đã chịu nghĩ lại rồi, vậy tên bạn trai kia chắc chắn sẽ là vật cản lớn nhất của mình. Phải làm sao cho chị ấy hoàn toàn vứt bỏ tình cảm với tên đó mới được."

    Vừa nghĩ xong, cậu lập tức lấy điện thoại gọi cho Khôi, Khôi vừa nhấc máy cậu liền nói ngay:

    "Đem tên Hiển kia đến biệt thự ở ngoại thành đi, trưa nay tôi sẽ dắt chị Giao đi gặp hắn. Nhớ tắm rửa sạch sẽ cho hắn, mấy vết thương bị đánh cũng phải che kín đáo lại tuyệt đối không để lộ ra ngoài. Anh chuẩn bị cho tôi một tờ cam kết cho hắn ký, cam kết gì thì anh cũng biết rồi. Dùng lời ngon ngọt trước ép hắn đồng ý ký vào, không nói được thì dùng biện pháp mạnh. Đợi khi tôi đưa Giao Giao đến tôi muốn chị ấy nhìn thấy bộ mặt hèn hạ nhất của hắn, anh đã rõ chưa?"

    Anh Khôi bên đầu dây bên này hiểu ý liền đáp: "Dạ, tôi đã hiểu rồi."

    Khi nhận được lệnh từ Gia Nguyên anh Khôi vẫn còn đang trên giường, vừa nhận được nghiệm vụ anh ta liền vội vã thực hiện. Thay đồ ra, Khôi lái xe đến nhà kho ở ngoại thành nơi nhốt Hiển gần một tháng nay. Căn nhà kho ẩm thấp, bẩn thỉu đầy chuột và gián đó là nơi thuộc hạ của Gia Nguyên làm nhiệm vụ tra tấn Hiển. Từ ngày bị bắt vào đây Hiển chưa từng nhìn thấy được ánh sáng, hai mắt của anh ta luôn bị bịt kín, miệng thì cũng bị nhét kín không nói chuyện được, một ngày ba bữa chỉ được ăn một lần còn hai lần kia là bị đánh bằng roi và gậy, bây giờ nhìn anh ta thảm hại con không bằng một con chó. Khôi đi vào trong nhà kho, nhìn thấy Hiển đang bị bọn đàn em đổ nước lạnh lên người, anh liền vội ra lệnh dừng lại. Đám đàn em thấy Khôi đến liền vội đi lại gần nghe xem Khôi định nói gì, Khôi cũng không vòng vo, trực tiếp nói với đàn em:

    "Nội trong sáng nay các anh hãy sửa sang lại cho hắn, cắt tóc, cạo râu, thay một bộ đồ mới có thể che được hết vết thương trên người nhưng vẫn tươm tất rồi đưa đến biệt thự ở ngoại thành mà cậu chủ mới mua năm ngoái, tới nơi rồi hẵng mở bịt mắt của hắn ra. Làm nhanh ngay bây giờ, trưa nay cậu chủ muốn gặp hắn."

    Đám đàn em nghe vậy liền không hỏi gì thêm mà bắt tay vào làm. Chẳng bao lâu sau, Hiển được cắt tóc, cạo râu, thay quần áo dài để che vết thương, anh ta không biết tại sao mình lại được làm như vậy nên rất hoang mang cứ cuồng cuồng lên sợ bị giết.

    Xong hết việc, Khôi đưa Hiển đến biệt thự trói hắn vào một chiếc ghế nhốt trong một phòng kín. Trước khi tháo bịt mắt ra, anh Khôi đưa cho hắn cầm tờ cam kết và nói:

    "Đây là giấy cam kết cả đời anh sẽ không xuất hiện ở thành phố này thêm một lần nào nữa, nếu anh kí vào nó anh sẽ có 2 tỷ, anh có thể dùng tiền để xây dựng sự nghiệp nho nhỏ nuôi mẹ và em trai, phẫu thuật vết sẹo trên mặt, cũng có thể cưới một người vợ phù hợp với mình. Một chút nữa cậu chủ sẽ đến để chứng kiến anh kí vào tờ cam kết này, tôi khuyên anh lần này nên nghe lời làm theo, đừng dại mà chọc tức cậu ấy lần nào nữa. Lần trước là cậu ấy cố tình để anh có cơ hội chạy thoát, mục đích là để anh biết sợ mà tránh xa cô Giao ra, nếu bây giờ anh vẫn không biết thời thế thì tôi không chắc ăn sẽ sống sót về quê gặp mẹ đâu."

    Hiển đã nếm trải đủ cảm giác đau đớn rồi nên lòng cũng không còn kiên định như trước, vừa nghe có điều kiện tốt như thế hắn liền gật đầu đồng ý:

    "Được, lát nữa cậu ta đến tôi sẽ ký, chỉ cần các người sau này đừng đến tìm tôi hay làm hại đến người ta tôi thì tôi đều đồng ý."

    "Tốt, vậy lát nữa anh hãy nói những lời này với cậu ấy, nhớ là đừng có lật mặt giữa chừng."

    "Tôi sẽ không làm vậy đâu."
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2021
  5. Phong Thiên Ái

    Bài viết:
    317
    Chương 64: Thất vọng này do tôi tự tạo.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dễ dàng thuyết phục được Hiển ký cam kết, Khôi vui mừng lập tức gọi điện cho Gia Nguyên thông báo. Lúc bấy giờ Gia Nguyên đang ở trong trường nghe thầy chủ nhiệm ông bố điểm của kỳ thi lần trước, thầy đã đọc hạng ba và hạng nhì rồi chỉ còn hạng nhất là đang ấp úng tạo sự hồi hộp. Trước giờ Gia Nguyên luôn nghĩ cậu chỉ có thể đạt hạng ba hoặc hai thôi, bây giờ tuột mất hai hạng đó khiến cậu toát cả mồ hôi hột ngồi cắn móng tay im lặng lắng nghe. Đang giữa lúc căng thẳng như thế tiếng điện thoại bỗng reo lên, cậu giật mình cắn luôn cả ngón tay của mình. Trong giờ học mà dùng điện thoại, Gia Nguyên bị thầy giáo ra hiệu đứng dậy, thầy bỏ danh sách trên tay xuống, nghiêm nghị nói:

    "Cậu Nguyên, sao trong giờ học cậu lại không tắc chuông điện thoại?"

    Gia Nguyên vội tắt máy trả lời thầy:

    "Em hồi hộp quá nên quên, thầy thông cảm cho em, nhà em rất nhiều việc."

    "Thông cảm là thông cảm thế nào? Nghỉ học hai tuần lễ mới vào trường đã hớt đầu đinh, đầu thì đầy sẹo, bộ tập đoàn AI bắt CEO đi đòi nợ thuê à?"

    Gia Nguyên bối rối:

    "Không có đâu thầy, này là do em ngã."

    "Thế còn điện thoại tại sao không tắt chuông? Biết quy định của lớp tôi dạy không? Cậu đi ra khỏi lớp đứng phạt cho tôi, lát nữa tôi gọi bác cậu hỏi coi tập đoàn nhà cậu bận tới cỡ nào."

    "Đừng mà thầy, chân em bị vầy mà thầy nỡ lòng bắt em đứng phạt sao?"

    "Em tưởng em là con gái à? Em nghĩ em đẹp à? Tôi nhìn em tôi thương sao? Nhìn mấy thằng con trai như em là tôi không ưa rồi, đi ra ngoài đứng!"

    Gia Nguyên bất lực thở dài đành nhấc chân nặng nhọc bước đi, bước tới chỗ thầy giáo còn bị thầy khẽ thước lên vai, đi qua khỏi mặt thầy giáo thì thấy bỗng nói:

    "Hạng nhất đi rồi tôi khỏi thông báo nữa, cho các em giải lao 5 phút, chút nữa tới giờ nghỉ trưa lớp trưởng tới gặp tôi có việc."

    Ban đầu cậu nghe không kịp lời của thầy nhưng sau khi ra cửa đứng thì nghe tiếng các bạn trong lớp xì xào bàn tán cậu mới giật mình biết mình đạt hạng nhất, nghe xong cậu suýt không tin vào tai mình phải nghe kĩ mấy lần mới dám tin, nhưng cậu không vui mừng đến nhảy cẩng lên mà chỉ nợ một nụ cười nhẹ nhàng đầy mãn nguyện. Đúng vào lúc đó anh Khôi bỗng chuyển sang nhắn tin thông báo cho cậu biết. Nhận được tin này cậu lại vui mừng thêm lần nữa, hôm nay đối với cậu thật sự đã quá nhiểu niềm vui rồi.

    * * *

    Đến giờ nghỉ trưa, cậu lập tức trốn trường về nhà. Đến nơi cậu liền đi tìm Giao Giao rồi không nói lời nào mà kéo cô đi theo mình. Giao Giao chẳng kịp biết mình đi đâu thì đã bị đẩy lên xe rồi xe cứ thế chạy đi. Ở trong xe, Gia Nguyên nắm lấy tay cô, nói rằng:

    "Hôm nay em sẽ cho chị thêm một lý do để chị chắc chắn lựa chọn bên em là không sai. Sau khi gặp người này chị sẽ nhận ra chỉ có em là yêu chị nhất mà thôi."

    Giao Giao bán tính bán nghi không dám tin vào lời cậu. Sau đó cô được đưa đến một căn biệt thự xinh đẹp ở ngoại ô, căn biệt thự mà ngày trước hai người từng ở. Gia Nguyên dìu cô khỏi xe, dắt tay cô đi vào trong. Vừa bước vào anh Khôi và đàn em đã đứng hai bên cúi đầu chào hai người làm cô có chút bất ngờ. Mọi thứ dường như đã được chuẩn bị hết, cô được đưa đến một phòng camera, ở đó có một màn hình lớn phát hình ảnh của Hiển ở trong phòng. Cô vừa nhìn thấy anh ta liền kích động hỏi Gia Nguyên:

    "Cậu vẫn chưa thả anh ấy à? Anh ấy bị nhốt ở đây từ khi nào? Cậu đã làm gì anh ấy rồi?"

    Gia Nguyên bình thản giữ chặt tay cô, mỉm cười đáp:

    "Từ lúc chị và anh ta gặp nhau ở công viên thì hắn đã ở trong tay em rồi, nhưng chị yên tâm, hắn sống ở biệt thự này rất tốt, nhìn cách ăn mặc và đầu tóc của hắn là đủ đoán ra rồi."

    Cô quay lại nhìn Hiển kĩ một lần, thấy đúng như Gia Nguyên nói anh ta ăn mặc rất tươm tất nên cô cũng tin phần nào:

    "Cậu thật sự đối xử tốt với anh ấy sao?"

    "Đương nhiên, ngày ba bữa, ăn no mặc ấm. Chị có biết vì sao em đối xử tốt với anh ta không?"

    ".. Tôi không biết.."

    Gia Nguyên bật cười, một tay nhẹ nhàng chạm lên má cô:

    "Hắn đã đồng ý sẽ từ bỏ chị để lấy tiền rồi. Đợi ở đây một lát, em lấy chữ ký của hắn cho chị tin."

    Nói rồi, cậu quay lưng rời đi cùng anh Khôi. Ở trong phòng camera lúc này chỉ còn có Giao Giao và một vài người canh chừng. Nghe cậu nói với thái độ chắc chắn như thế cô cũng có chút lo lắng, cô ngồi xuống ghế chăm chú nhìn vào màn hình. Chẳng bao lâu sau, Gia Nguyên và Khôi đã xuất hiện trong tấm mắt cô, Nguyên đưa cho Hiển một tập giấy, lúc này camera không những ghi hình mà còn có loa phát tiếng nói từ trong phòng giam của Hiển. Tiếng của Gia Nguyên phát ra một cách đầy uy quyền và tự tin:

    "Đây là tờ cam kết, anh mau ký vào nó, ký xong anh sẽ rời khỏi Giao Giao, suốt đời không xuất hiện ở gần cô ấy một lần nào nữa, đổi lại anh sẽ có 2 tỷ. Những điều này người của tôi chắc cũng đã nói với anh rồi."

    Hiển không hề biết là Giao Giao đang âm thầm quan sát mình, anh ta không nghĩ ngợi gì nhiều mà hiên ngang cầm lấy bản cam kết xé toạc nó ra khiến Gia Nguyên và anh Khôi vô cùng bất ngờ mà người vui nhất có lẽ là Giao Giao. Cô đã sợ rằng Hiển sẽ phản bội mình nhưng hành động đó đã khiến cô vô cùng hạnh phúc, nó khiến lòng cô ấm áp hẳn. Giữa lúc cứ tưởng Gia Nguyên đã thua cuộc thì Hiển bất ngờ cười một cách gian trá, nói:

    "Muốn tôi đi mà chỉ có hai tỉ thôi sao? Ít nhất cũng là 10 tỷ chứ!"

    Câu này thốt ra từ miệng hắn khiến Giao Giao như chết lặng. Gia Nguyên lúc này biết mình không thua mà đã thắng lớn rồi, cậu nhếch môi cười một cách đắc ý:

    "Mười tỷ sao? Anh lấy gì để ra điều kiện đó với tôi."

    Đến nước này bản chất hèn hạ của Hiển cũng đã lộ ra, hắn cười một cách điểu cáng, nói:

    "Điều kiện chính là cô ta rất yêu tôi, nếu tôi không nói chia tay cô ta nhất định sẽ không bao giờ bỏ tôi. Chín năm quen biết cô ta tôi đã rất nhịn nhục rồi, tôi cũng chưa đụng vào cô ta lần nào đương nhiên tôi phải lấy tiền đền bù công sức của tôi chứ!"

    "Hai người quen biết lâu thế mà anh không động vào chị ấy à?"

    "Hứ! Ai mà thèm chứ, thứ đàn bà qua tay đó tôi không thèm chút nào, nếu không phải vì tiền của cô ta, cậu muốn tôi cũng cho không cậu. Mà tôi thấy cậu còn trẻ nên suy nghĩ nông cạn, đứa con gái cậu chơi những năm, sáu năm trời bộ không chán sao mà còn muốn cưới? Cô ta tuy đẹp nhưng bên trong chắc cũng chẳng còn gì để sài, rộng thênh thang như hang động rồi!"

    Nghe đến đây, Gia Nguyên đã cảm thấy rất nóng giận chỉ muốn đấm vào mặt hắn nhưng vẫn cố nắm chặt nắm đấm gồng người kìm chế lại:

    "Những thứ đó đều là suy nghĩ thật sự của anh sao?"

    Hiển không hề cảm thấy hối cải, thản nhiên trả lời:

    "Đúng, tất cả là suy nghĩ tôi giấu bấy lâu nay. Bây giờ anh muốn lấy cô ta thì đưa ra 10 tỷ, đưa xong tôi cũng chả đếch thèm nghĩ đến cô ta nữa, cho anh dùng tất, đến khi chán thì thôi."

    Lúc này, Gia Nguyên cảm thấy không nên tiếp tục để hắn sỉ nhục Giao Giao nữa nên nhìn sang anh Khôi ra hiệu cho anh ấy chuẩn bị thêm một bản cam kết khác. Chẳng bao lâu sau, bản cam kết được đưa lên, Hiển cẩn thận đọc kĩ một hồi rồi không ngần ngại mà ký tên vào. Bây giờ bộ mắt hèn hạ của hắn đã được Giao Giao nhìn thấy thế, cô thất thần đến nổi ngã vật ra ghế hai mắt đỏ hoe như người mất hốn, lòng của hắn cô đã hiểu hết rồi, cảm giác chẳng còn lưu luyến gì nữa. Một lát sau, màn hình tắt ngang, Gia Nguyên sau đó lại quay lên phòng camera. Thấy cô ngồi im lặng trên ghế, cậu đi lại nhẹ nhàng chậm lên vai cô, khẽ hỏi:

    "Chị ổn không? Em đưa chị về.."

    Cô vẫn thẩn thờ như thế, càng nghĩ đến hắn tim cô càng đau, càng như thế cô lại càng không khóc. Biết cô cần không gian để yên tĩnh, cậu ra hiệu cho đàn em của mình ra ngoài và mình cũng định ra. Trước khi rời đi cậu đưa tờ cam kết có chữ ký của Hiển cho cô nhưng cô chẳng muốn nhìn tới mà gạt nó đi, thay vào đó cô nắm tay cậu lại, cố hết sức giữ cho giọng mình cứng rắn quyết định nói ra sự thật với Gia Nguyên:

    "Trước kia là tôi nói dối cậu, thật ra tôi chưa từng ngủ với bất kỳ ai cả. Tên đàn ông bội bạc đó đã không biết rằng tôi vẫn còn trong trắng, tôi cũng rất biết ơn vì hắn đã nghĩ tôi là phụ nữ qua tay. Bây giờ tôi đã nói tin này cho cậu biết, cậu đừng hụt hẫng về chuyện tôi không còn lần đầu nữa."

    Gia Nguyên nghe vậy đáng lẽ sẽ vui nhưng giờ thì không vui nữa, cô nói ra câu này chắc hẳn là do qua buồn vì tên đàn ông khốn nạn kia. Không biết nên nói gì, cậu chỉ có thể im lặng nắm ngược lại tay cô. Thêm một hồi nữa cô giữ im lặng, chừng 5 phút sau, cô đã nghĩ thông suốt thêm một chuyện nên cô lại nói tiếp, lần này thì có chút hơi ủy mị:

    "Tên đàn ông tồi tệ đó, cậu giúp tôi cho hắn một trận để sau này hắn không còn dám dùng lời lẽ bẩn thỉu đó chê bai người con gái nào nữa."

    Nói rồi, cô đứng dậy quay người ôm chặt lấy eo Gia Nguyên, ánh mắt cô lúc đó tràn ngập trong nước mắt:

    "Sau này tôi sẽ là của cậu, chỉ cần cậu còn yêu tôi thì có xảy ra chuyện gì tôi vẫn sẽ là người của cậu."

    Nghe lời này của cô, Gia Nguyên sung sướng vô cùng, cậu cũng ôm chằm lấy cô, cảm giác giống như bây giờ cô có yêu cầu gì thì cậu cũng sẽ đồng ý:

    "Được rồi, em sẽ giúp chị làm những thứ chị muốn. Chị nhận ra được ai mới là người yêu chị thì em đã đủ hạnh phúc rồi."
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2021
  6. Phong Thiên Ái

    Bài viết:
    317
    Chương 65: Đều do tôi tự tạo.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau lần này, Giao Giao đã chắc chắn rằng sẽ không rời khỏi Gia Nguyên một lần nào nữa. Cậu đưa cô từ biệt thự đó trở về nhà, để cô lên phòng nằm nghỉ ngơi rồi lại quay về trường để học tiếp. Mặc dù đã có được tình cảm của Giao Giao thế nhưng vẫn có ó một chuyện mà cậu cứ căn rứt, đáng lẽ cậu chỉ muốn cô đến để xem tên Hiển kia ký cam kết, ai ngờ lại không kiểm soát được cái miệng dơ bản của hắn nói ra những câu thô tục khó nghe sỉ nhục cô. Lúc này trong đầu cậu chỉ toàn là tức giận, quyết tâm không để cho hắn chỉ bị đánh là xong cậu muốn hại hắn mất hết tất cả nhưng không để người của mình đích thân ra tay làm bẩn thanh danh mà liên lạc với một băng xã hội đen ở quê hắn.. Tên bạn trai hèn hạ đó của Giao Giao vừa được thả khỏi biệt thự liền đến sân bay mua vé quay về quê ở Hà Nội mà không hề biết mình sắp gặp phải chuyện gì. Đến khi hắn đến được Hà Nội vừa rời khỏi sân bây định quay về nhà mình thì giữa đường bị đám xã hội đen mà Gia Nguyên thuê bắt lại giả làm cướp rồi cướp hết tiền bạc trên người hắn sau đó thiến luôn của quý của hắn, biến hắn thành một tên thái giám để cho hắn cả đời không thể động vào bất kỳ người phụ nữ nào nữa có như thế hắn mới không đi tìm những cô gái trong trắng hại đời người ta, loại người như hắn không đáng có được những thứ đó. Xong việc, buổi chiều đó, đám xã hội đen đưa hắn đến trước cửa nhà mẹ hắn, vứt hắn trước sân để lại cho hắn 30 triệu rồi chạy đi, bao nhiêu đó là Gia Nguyên đã tận tình tận nghĩa rồi. Cuối cùng thì số tiền 10 tỷ vẫn về tay Gia Nguyên, chia cho đám xã hội đen số tiền chúng yêu cầu là ba trăm triệu, số còn lại Gia Nguyên đem chuyển hết vào tài khoản ngân hàng của Giao Giao coi như đó là tiền của cô sau này.

    * * *

    Xong hết việc học ở trường, chiều tối Gia Nguyên về nhà và không quên mua một bó hoa hồng tặng Giao Giao. Cậu vui vẻ đi lên phòng, cứ nghĩ trong đầu rằng cô sẽ chạy ra đón mình nhưng điều cậu không ngờ là khi bước vào phòng cậu lại nghe tiếng cô khóc không phòng tắm. Tiếng khóc đó khiến tim cậu xốn xang, biết cô có thể đã rất buồn khi nghe những lời nói vô tình của bạn trai cậu cũng thông cảm cho cô điều này. Không biết là cô đã khóc trong bao lâu, khi Gia Nguyên trở về đã chờ bên ngoài thêm một tiếng cô mới dừng khóc hẳn. Khi cô bước ra ngoài, đôi mắt cô sưng húp đỏ hết cả lên, khi thấy cậu có mặt trong phòng cô liền vội tránh mặt không muốn để cậu nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình. Nhìn thấy cô như thế, cậu không nén nổi đau lòng, cậu hận tên đàn ông dám để cô phải khóc, ngay cả cậu cũng chưa từng làm cô phải khóc nhưng thế. Cảm giác nhìn người con gái mình yêu khóc vì người đàn ông khác không phải dễ chịu, mặc dù thế nhưng qua bao nhiêu chuyện cậu cũng rút ra được kinh nghiệm khi nào thì nên cứng khi nào thì nên mểm mỏng, trong giờ phút này Giao Giao cần nhất là lời an ủi và sự thấu hiểu. Biết cô không muốn để mình thấy mặt cậu cũng không ép mà vui vẻ rời khỏi phòng xuống nhà để cho cô không gian. Tuy là cho cô không gian để có thể suy nghĩ tốt hơn nhưng cậu nhất quyết không nên để cô nhớ quá nhiều hình ảnh vui vẻ tốt đẹp của cô và hắn khi còn mặn nồng, lúc này đây chính là lúc thích hợp nhất để cậu có thể chen vào cắt đứt hoàn toàn sợi dây tình cảm của họ. Ở dưới nhà, cậu đi xuống bếp chiên trứng sau đó đặt đĩa trứng vào trong mâm cơm thịnh soạn mà người giúp việc đã nấu trước đó, xem ra trong đầu cậu đã có mưu tính trước. Can chừng đúng 30 phút sau, cậu bưng mâm thức ăn cùng một miếng bánh gato và một ly nước cam lên phòng tìm cô. Có thời gian để điều chỉnh tâm trạng khiến cô cũng dễ tiếp nhận người xung quanh hơn, Gia Nguyên bước vào phòng cô đã không tránh mặt nữa. Thấy cô đã ổn hơn lúc nãy cậu cũng nhẹ lòng thở phào nhưng vẫn cố gắng cho cô được lựa chọn bằng cách hỏi:

    "Chị muốn ăn bánh ngọt, uống nước cam, hay ăn cơm? Tất cả đã có đủ rồi đây."

    Cô nhìn cậu, mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại:

    "Cơm món có gì ngon không?"

    Nghe cô chịu nói chuyện, cậu vui mừng cười tươi rồi bưng thức ăn vào đặt lên bàn sau đó đi lại giường chỗ cô đang ngồi đưa tay ra chờ cô đặt tay lên. Nhìn cậu lạc quan cô bỗng thấy cậu đã thay đổi, đáng lẽ nếu là lúc trước thì cậu đã giận dữ khi thấy cô khóc vì người khác rồi, sự thay đổi của cậu làm cho cô rất ngạc nhiên. Có điều bàn tay đó cô vẫn chưa dám chủ động đặt tay vào, cô đứng dậy tự mình đi lại bàn ăn, hành động đó khiến cậu có chút không vui. Ngồi vào bàn ăn, cô ăn rất bình thường, cũng chả muốn nói gì thêm. Cậu ngồi đối diện chờ đợi cô sẽ nói một điều gì đó nhưng cô ăn hết món này rồi tới món khác cũng không hỏi bất kỳ điều gì. Ăn xong, cô uống thật nhanh ly nước cam bên cạnh rồi ngồi thẳng lưng nhìn vào mắt cậu, cách nhìn này khiến cậu rất bối rối liền vội hỏi cô ngay:

    "Có.. có chuyện gì vậy?"

    Cô không nói gì mà chỉ ngồi nhìn, cứ như thế được khoảng 5 phút thì cô bỗng nói:

    "Nãy giờ đã nhẫn nhịn lắm rồi phải không? Cậu yên tâm, sau này tôi sẽ không nhớ tới anh ta nữa.. nhưng là sau này. Bây giờ tôi tạm thời vẫn chưa ổn định được tâm lý, tôi sẽ là của cậu nhưng là trong thời gian tới. Cho tôi ít nhất một tuần, một tuần sau tôi nhất định toàn tâm toàn ý theo cậu."

    Nghe tới đây, cơn ghen dồn nén nãy giờ của cậu không kìm được nữa, nét mặt vui vẻ của cậu biến mất thay bằng một vẻ mặt cáo kỉnh:

    "Chị nói cái gì? Đã khóc không biết bao nhiêu rồi, em cũng đã cho thời gian cho chị yên tĩnh, thậm chí em còn không trách nửa lời khi chị khóc vì người tình, đã thế còn bưng cơm đến tận nơi cho chị ăn. Chị cố tình ngó lơ em đã đành mà bây giờ lạ còn nói xin thêm thời gian để quên hắn, chị coi em là con nai con à? Nhiều lắm thì một hai ngày thôi chứ, loại người đê tiện, hèn hạ đó có gì để lưu luyến đâu?"

    Thấy thái độ của cậu thay đổi cô cũng không quá ngạc nhiện, bề ngoài cô vẫn điềm tĩnh đáp lại:

    "Một tuần đó không chỉ là để quên anh ta mà còn là thời gian để chị chuẩn bị tinh thần để ở bên cậu như vợ chồng.."

    Tính khí cậu nóng nảy, nghe tới đây liền bực tức chen ngang:

    "Còn phải chuẩn bị tinh thần sao? Em cho chị không biết bao nhiêu thời gian rồi đó!"

    "Chờ thêm một tuần khó đến thế sao?"

    "Không phải khó, điều đáng nói ở đây là một tuần đó lòng chị sẽ còn có hắn trong khi đã hứa ở bên em, em làm sao chịu nổi khi nằm cùng chị mà nhìn chị cứ nghĩ đâu đâu. Làm sao em chịu nổi đây?"

    Giao Giao lắc đầu thở dài, cô biết chẳng có ai là lựa chọn tốt nhất cả chỉ có so sánh tốt nhiều hay ít mà thôi. Ở với Gia Nguyên cô nhất định sẽ phải chịu tính chiếm hữu và ghen tuông của cậu, điều này có lạ gì với cô nữa. Biết lòng cậu rộng lượng có hạn, cô chẳng biết nói gì ngoài việc tự coi lời cửa mình ban nãy không tồn tại. Đang nói chuyện vói Gia Nguyên cô bỗng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, tìm cớ thoái thác:

    "Tôi đi vệ sinh chút đã."

    Nhìn cô không muốn trả lời mình nên bỏ đi, Gia Nguyên tức giận thu dọn bàn chén bát rồi đem xuống bếp cho người làm rửa. Trong lúc không biết phải làm thế nào thì cậu bắt gặp tủ rượu vang đắt tiền của ông nội mình, bực tức quá cậu lấy xuống một chai rồi đem ra sân ngồi uống cho quên những chuyện không vui.

    Cứ như thế, từ giờ đó đến chín giờ đêm cậu một mình uống hết cả chai rượu vang, hơi men say ngà ngà đã khiến cậu vui hơn và cũng buồn ngủ ngồi không vững đến mức ngủ gật trên bàn. Quản gia nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy đây là cơ hội tốt để cho Thùy Duyên tiếp cận cậu, chẳng mấy chốc bà ta gọi Thùy Duyên ra, đưa cho cô ta một ly nước chanh rồi dặn dò:

    "Trong nước chanh này có thuốc, chỉ cần cho cậu ấy uống, bất kể là không muốn cũng phải muốn. Con đem ly nước này ra, cẩn thận tiếp cận cậu ấy, đừng để cậu ấy tức giận rồi lại đánh con."

    Thùy Duyên nghe vậy liền mỉm cười gật đầu rồi nhanh chóng đem ly nước đến ngồi xuống bên cạnh Gia Nguyên, giọng điệu dẻo nhẹo, nói:

    "Anh Nguyên à, uống ly nước chanh nóng giải rượu đi anh."

    Gia Nguyên nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu nhìn, thấy là Thùy Duyên cậu liền xô cô ta ra, đang say mèm mà phải cố gắng tỉnh táo để xua đuổi cô ta:

    "Đi ra đi.. Chị Giao không thích cô nên cô cũng tránh xa tôi ra!"

    Thùy Duyên bật cười chạm lên vai cậu:

    "Em có làm gì đâu mà chị ấy ghét? Anh say mèm thế này chị ấy mới ghét anh đó, anh mau uống chút nước chanh giải rượu, tỉnh táo rồi mới nói chuyện với chị được chứ!"

    Nghe cô ta nói cũng có lý, cô cậu đầu cầm ly nước chanh đưa lên môi. Đang lúc cứ tưởng là kế hoạch của quản gia và cô ta đã hoàn thành thì cậu bỗng nhiên dừng lại, nói:

    "Tôi muốn đi vệ sinh.."

    Nói dứt lời, cậu bỏ ly nước xuống đứng dậy bỏ đi. Thùy Duyên thấy vậy liền vội cầm ly nước đuổi theo chặn đường cậu:

    "Anh, anh uống đi rồi đi vệ sinh cũng được mà! Hay anh đi vệ sinh ở nhà dưới này đi đừng lên phòng đi, anh đi xong rồi ra uống.."

    Gia Nguyên không để tâm, gạt cô ta qua một bên:

    "Nhà vệ sinh dưới đây là của đám người giúp việc, tôi làm sao đi cùng một chỗ với các người được, tránh ra đi!"

    Dù cậu đã nói thế nhưng cô ta vẫn không bỏ cuộc cứ đuổi theo cậu năn nỉ xuống một quãng đường từ sân đến cầu thang lên lầu hai, tới lúc đi lên vài bậc rồi cô ta vẫn không buông. Thấy quá phiền phức, Gia Nguyên đanh cầm lấy ly nước, Thùy Duyên vui mừng trông ngóng khoảnh khắc cậu uống hết ly nước đó nhưng nó đã không xảy ra. Lấy xong ly nước, cậu quay lại chỉ tay vào mặt cô mà cảnh cáo:

    "Ly nước này đi vệ sinh xong tôi sẽ uống, cô đừng có lại nhại bên cạnh tôi, để tôi thấy cô cố tiếp cận tôi lần nữa thì đừng trách sao tôi vô tình, dù có là cháu của quản gia tôi cũng không nể nữa đâu."

    Nói xong, cậu dứt tay bỏ đi một mạch không nhìn lại, xem ra không cần uống nước chanh thì cậu đã bị cô ta lại nhại làm bực đến tỉnh rượu luôn rồi. Thùy Duyên chỉ biết đứng nhìn theo cậu chứ không dám bước lên, cơ hội gì đó của cô ta cũng mất rồi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2021
  7. Phong Thiên Ái

    Bài viết:
    317
    Chương 66: Chuyện gì nên đến cũng đến.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2021
  8. Phong Thiên Ái

    Bài viết:
    317
    Chương 67: Dừng lại!

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2021
  9. Phong Thiên Ái

    Bài viết:
    317
    Chương 68: Thật sự chẳng còn gì..

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2021
  10. Phong Thiên Ái

    Bài viết:
    317
    Chương 69: Tự nhủ phải luôn vui vẻ.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2021
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...