Ngôn Tình [Edit] Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Với Nhân Vật Đại Phản Diện - Tinh Như Ngân

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Dreamer 471, 31 Tháng bảy 2021.

  1. Dreamer 471

    Bài viết:
    15
    Chương 10: Khoe khoang

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này, Mộ Thừa Trúc, Mộ Gia Vũ cùng Vân Tư Tư đang đứng ở cửa nhìn Vân Thời Phi với ánh mắt kinh ngạc. Hiển nhiên, bọn họ vừa mấy thấy cảnh tượng Trình Quốc Dân đưa cô vê nhà.

    "Chị, vừa rồi là chú Trình đưa chị về sao?"

    Vân Thời Phi gật gật đầu.

    "Chú Trình thật tốt." Vân Tư Tư mặt mày cong cong, là một bộ dạng khả ái dễ thương.

    Vân Thời Phi bị ba người nhìn chăm chằm liền cảm thấy không được tự nhiên. Cô cúi đầu, lưng đeo cặp sách hướng cửa nhà mà bước đi. Cũng bởi vậy nên khoảng cách với đoàn người Vân Tư Tư càng ngày càng gần. Khoảng cách càng gần, cảm xúc phức tạp trong lòng cô càng lớn, giống như một tảng đá lớn ép đến làm cô không thể thở nổi.

    Cô còn nhớ rõ, chính người đàn ông này, người mà đời trước cô yêu thương nhiều năm, lại chính tay đẩy cô từ trên lầu xuống. Mà lúc này, hắn mới chỉ mười sáu tuổi, là một thiếu niên tuấn tú. Ngay cả khi chỉ liếc mắt nhìn lướt qua, vẫn có thể thấy được sự tao nhã trên người hắn. Thân thẳng bằng ngọc, nhẹ nhàng thanh thoát. Ai có thể ngờ được, nội tâm hắn hắn có thể giả dối như vậy.

    "Chị, em mời anh Thừa Trúc với Gia Vũ tới nhà mình chơi." Vân Tư Tư lại nói. Cô ta nhìn Vân Thời Phi không chớp mắt, giống như muốn xem trò vui. Không làm cho cô ta thất vọng, Vân Thời Phi không dám nhìn thẳng về phía Mộ Thừa Trúc, vẫn giống như trước kia, thẹn thùng sao? Nhìn thấy Mộ Thừa Trúc, cả người Vân Thời Phi cứng đờ. Bình thường đã ngốc nghếch, gặp Mộ Thừa Trúc lại càng trở nên ngớ ngẩn hơn. Nhưng suy nghĩ vừa mới thoáng qua trong đầu cô ta, Vân Thời Phi liền ngẩng đầu lên, hướng Mộ Thừa Trúc và Mộ Gia Vũ chào hỏi: "Xin chào."

    Hai chữ vô cùng đơn giản, lộ ra sự lịch sự cùng xa cách. Mà câu chữ đơn giản này trôi chảy đến mức, nó được biểu lộ rất tự nhiên. Không còn là những câu nói lắp như ngày xưa. Trong suy nghĩ của Vân Tư Tư, Vân Thời Phi hẳn là ánh mắt không thể rời khỏi người Mộ Thừa Trúc, sau đó lắp bắp nói: "Mộ.. Mộ.. Thừa Trúc.. Anh.. Anh tới nhà chúng em chơi à?

    Vân Tư Tư ngay cả biểu tình lẫn ngữ khí của Vân Thời Phi đều mô phỏng ở trong đầu. Ai ngờ, Vân Thời Phi lại có thể tự nhiên bắt chuyện như vậy.

    " Tôi đi vào trước. "Vân Thời Phi nói xong liền mở cửa đi vào nhà. Không hề liếc mắt nhìn lại bọn họ dù một cái. Cùng bọn họ đứng chung một chỗ, Vân Thời Phi liền cảm thấy cả người không được tự nhiên. Dù sao, cô đối mặt chính là người đàn ông đã nhẫn tâm giết chết mình. Đời trước, Mộ Thừa Trúc đối với cô như vậy. Đời này, hết thảy mọi chuyện đều chưa xảy ra.

    Báo thù?

    Cô biết, rất nhiều nữ chủ tiểu thuyết sống lại sau đó trả thù những kẻ kiếp trước đã hại mình. Nhưng cô chính là không thích bị hận thù làm mờ mắt. Nếu trong lòng chỉ có báo thù, thì sống lại một đời có ích gì. Đương nhiên, chuyện này cùng tính tình của Vân Thời Phi cũng có chút quan hệ, cô vốn là người hay sợ hãi. Đời trước, bởi vì không có đầu óc mà bị người ta đùa giỡn.

    Hiện tại đương nhiên phải cẩn thận mà sống. Thù hận, về sau có cơ hội thì thuận tiện báo vậy. Nhưng hiện tại, nếu đã đánh không lại thì trước hết phải tránh đi đã. Cách bọn họ càng xa càng tốt. Nếu bắt buộc phải gặp mặt, vậy thì giữ khoảng cách thích hợp. Không cần dính vào chuyện tình lôn xộn của Vân Tư Tư cùng Mộ Thừa Trúc. Bọn họ yêu nhau như thế nào, thì cô vẫn có thể sống tốt cuộc sống của mình.

    Sau khi chào hỏi xong cô vội vã vào nhà, lưu lại ba người với những suy nghĩ hỗn độn trong gió. Một lúc sau, Vân Tư Tư mới hồi phục tinh thần, nhịn không được mà tươi cười nhìn về phía Mộ Thừa Trúc:" Chị ấy thấy anh Thừa Trúc nên có chút thẹn thùng, cũng không muốn nói chuyện nhiều với chúng ta. "Cô ta vừa nói xong, liền thấy trên mặt Mộ Thừa Trúc thoáng hiện một tia chán ghét.

    " Tư Tư, không phải mình nói đâu, nhưng chị gái cậu cũng quá làm dáng đi, lúc trước thì mê mẩn nhìn chằm chằm anh trai mình đến bất động, giờ thì lại như vậy, nói không thích anh trai mình, lạt mềm buộc chặt ư? Nếu không phải vì cô ta là chị gái cậu, thì tớ thèm vào phản ứng với chị ta. "

    " Không nói nữa, để lát nữa chị ấy nghe thấy lại khóc mất. "

    " Cậu chính là quá lương thiện, mới bị cô ta bắt nạt. "Mộ Gia Vũ tỏ ra bất bình thay Vân Tư Tư.

    Vân Tư Tư cụp mắt xuống, vẻ mặt có chút buồn bã:" Không có cách a, chị ấy là con gái ruột, còn mình chỉ là đứa con được nhận nuôi từ cô nhi viện. "Thoạt nhìn cô ta trông mảnh mai, yếu đuối, khuôn mặt nhỏ thanh thuần hoàn mỹ. Khi cô ta nhíu mày, rụt vai lại, cả người giống như dương liễu bị thổi bay trong gió. Vẻ ngoài yếu đuối kia, khơi dậy niềm thương cảm vô hạn của mọi người.

    Mộ Thừa Trúc cũng không nhịn được mở miệng nói:" Tư Tư, em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em. "

    " Đúng, chúng ta ở trong tiểu khu này đều là bạn bè của cậu, còn Vân Thời Phi kia một trò cười thôi. "Mộ Gia Vũ nói thêm

    Mấy ngày nay, Vân Thiên Thành đi ra ngoài bàn chuyện hợp tác làm ăn. Trong nhà chỉ có một mình Từ Nhã. Từ Nhã rảnh rỗi, liền bắt đầu tìm tòi làm các loại đồ ăn. Bà nghe Vân Tư Tư nói muốn mời Mộ Thừa Trúc cùng Mộ Gia Vũ tới nhà chơi liền không nói hai lời bắt đầu vào bếp chuẩn bị. Không chỉ có chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn mà còn có các món tráng miệng và điểm ngọt.

    Rõ ràng là bà cực kỳ thích hai đứa nhỏ Mộ gia. Vốn dĩ Mộ gia cùng gia đình bọn họ có giao tình không tồi, hai đứa nhỏ này lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, bà nhìn tụi nó từ nhỏ, cũng xem như mẹ đỡ đầu đi.

    Trong lúc ăn cơm, bọn họ nói chuyện không ngừng.

    " Cô ơi, cua này ăn ngon thật. "

    " Thực ra vẫn chưa đến mùa, đợi vào mùa thu ăn càng ngon hơ. "Từ Nhã cười nói.

    Mà Vân Thời Phi im lặng nhìn một bàn đồ ăn này nọ. Cô không thể hòa hợp với không khí xung quanh, bất quá cô cũng không để ý chi tiết này. Trong đầu đều là chuyện học tập. Sau khi ăn xong, cô còn phải trở về phòng học bài. Bài thi hôm nay là một đả kích rất lớn đối với cô, lát nữa cô sẽ hỏi Từ Nhã xem có thể mời một gia sư tới dạy cho cô không. Mà sự trầm mặc của cô trong mắt đám người Vân Tư Tư chính là cô độc.

    Trong mắt Vân Tư Tư thoáng lóe lên một tia khinh thường. Quả nhiên, trước đây cô ta rốt cuộc lo lắng cái gì a, người như Vân Thời Phi, có thể thế chỗ cô ta sao? Quả là nực cười. Một kẻ đến từ nông thôn như vậy, trong cuộc trò chuyện của bọn họ, cô nửa điểm không thể chen vào được. Bỏ lỡ thời gian mười năm, giờ muốn dung hòa được, có biết bao nhiêu là khó khăn a. Vân Tư Tư không biết. Nhưng là, cô ta biết chính mình so với Vân Thời Phi cao nhã hơn một vạn lần, chỉ cần thế là được rồi.

    Cơm nước xong xuôi, Vân Tư Tư lôi kéo Mộ Gia Vũ cùng đi phòng khách nói chuyện phiếm, Mộ Thừa trúc cũng đi theo tới. Bọn họ bàn luận về việc học tập. Vân Thời Phi không muốn đi tới, ai ngờ Vân Tư Tư gọi cô:" Chị, nghe nói hôm nay lớp chị có bài kiểm tra toán, bài kiểm tra thế nào? "

    Cô kiểm tra thế nào?

    " Không tốt lắm. "

    Ha, Vân Tư Tư hả hê trong lòng, nhưng vẫn giả vờ quan tâm:" Khó quá phải không? Kỳ thật hai ngày trước, bọn em cũng có làm bài này, em được 95 điểm thôi. "Vân Tư Tư lục tìm tờ giấy trong cặp sách rồi đưa đến. Nhìn thấy trên tờ giấy chỉ bọ gạch một câu, Vân Thời Phi tâm tình liền trở nên phức tạp. Cô lại bắt đầu hâm mộ Vân Tư Tư. Nghĩ đến đây, Cô liền hỏi Vân Tư Tư:" Em có thể dạy chị được không? Chị có rát nhiều chỗ không hiểu rõ?"

    Nguyên bản Vân Tư Tư là muốn khoe khoang, nghe vậy liền ngây ngẩn cả người.
     
    AyuxinhHuyền Trần 22012001 thích bài này.
  2. Dreamer 471

    Bài viết:
    15
    Chương 11: Tự đào hố để nhảy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỳ diệu là Vân Tư Tư liền dành một giờ đồng hồ để giảng về bài thi cho Vân Thời Phi. Vài lần nghĩ muốn dừng lại, nhưng bắt gặp ánh mắt tràn đầy tò mò của Vân Thời Phi thì không thể không tiếp tục giảng. Không có cách nào khác, cô ta phải duy trì trước mặt mọi người hình tượng tốt bụng. Nếu cô không muốn chia sẻ những tri thức mình biết cho người khác thì anh Thừa Trúc sẽ nghĩ cô như thế nào đây? Đây cũng là cô ta đang xây dựng hình tượng học tập tốt a. Cho nên, Vân Tư Tư vẫn tiếp tục giảng giải rất nhiệt tình chi tiết.

    "Cảm ơn Tư Tư, chị biết làm như thế nào rồi." Vân Thời Phi cẩn thận ghi chép đồng thời nhớ kỹ lời giảng của Vân Tư Tư. Không thể không nói, Vân Tư Tư quả thật đúng là rất giỏi, đề bài thoạt nhìn rất phức tạp, qua lời giảng của cô ta lại trở nên đơn giản hơn rất nhiều. "Chị à, về sau có gì không hiểu, đều có thể tới hỏi em." Vân Vân nở một nụ cười dịu dàng. Như cơn gió nhẹ chiều hè thổi qua làm lòng người khoan khoái.

    Nhưng cô ta có chút mắc kẹt trong lòng. Vân Thời Phi không phải căn bản không thích học tập sao? Trước đây lúc vừa mới vào trường, cô có làm bài kiểm tra. Đều chỉ được hai mươi ba mươi điểm. Hơn nữa, đoạn thời gian trước đây, cô cũng chưa từng xem qua sách, thậm chí không làm bài tập về nhà, cùng với các học sinh khác trong lớp giống nhau, đều yếu kém. Sao hiện tại lại bắt đầu nuốn học tập? Chẳng lẽ mà muốn ở trước mặt Một Thừa Trúc làm bộ làm tịch?

    Hừ, bộ dạng thật khó nhìn.

    "Chị nền tảng không tốt lắm, có một số kiến thức chị xem không hiểu lắm, nếu Tư Tư nguyện ý dạy cho ta, thật sự tốt quá." Vân Thời Phi biết Vân Tư Tư thích khoe khoang, vừa lúc cô muốn học tập, cũng liền tương kế tựu kế. Từ Nhã nhìn về Vân Thời Phi với ánh mắt rất hài lòng. Mấy ngày nay, Vân Thời Phi trở nên ngoan rất nhiều, còn rất thích học tập.

    "Thời Phi, nền tảng không tốt từ sẽ tốt, hôm nào mẹ sẽ tìm cho con một gia sư tới dạy học cho con."

    "Cám ơn mẹ."

    Vân Thời Phi rất vui mừng. Không cần cô mở miệng, Từ Nhã liền tính toán tìm gia sư giúp cô. Thật tốt! Cảm giác mọi chuyện chuyển biến tốt đẹp hơn.

    Mộ Thừa Trúc cùng Mộ Gia Vũ một màn này, đều có điểm nghi hoặc. Vân Thời Phi tựa hồ như thay đổi rất lớn. Ngoan ngoãn như vậy, yêu đọc sách, cùng với trong ấn tượng của bọn họ hoàn toàn không giống.

    Trong lòng Mộ Thừa Trúc cảm thấy rất kỳ quái. Trước đây, mỗi lần hắn xuất hiện trước mặt Vân Thời Phi, ánh mắt Vân Thời Phi dán trên người hắn giống như nam châm vậy, gỡ cũng không ra. Mà hiện tại, hắn phát hiện ra từ bỏ chào hỏi một tiếng ở trước cửa. Đến nay, vẫn không nói với hắn một câu. Ngay cả ánh mắt cũng chưa dừng ở trên người hắn.

    Thật là lạt mềm buộc chặt?

    Quá khứ tìm mọi thủ đoạn để thu hút sự chú ý của hắn, sau này phát hiện thủ đoạn này không tác dụng với hắn liền chuyển đỏi cách khác? Mộ Thừa Vũ hừ lạnh một tiếng, con gái như vậy nhiều lắm, trong trường học nữ sinh theo đuổi hắn không ít. Nhưng hắn đều không để vào mắt. Hắn thích chính là kiểu như Vân Tư Tư vậy. Yếu ớt, mỏng manh, làm cho người ta tràn ngập ý muốn bảo hộ. Nhưng nên trong Vân Tư Tư lại độc lập mạnh mẽ, đa tài đa nghệ.

    Vân Tư Tư nhận ra được ánh mắt nóng bỏng của Mộ Thừa Trúc, trái tim liền đập loạn nhịp. Giọng điệu nói chuyện cùng Vâ Thời Phi cũng nhẹ nhàng hơn: "Chị, trừ toán học, mấy môn khác nếu chị có chỗ nào không hiểu cũng có thể tới hỏi em. Lần trước kiểm tra, ngữ văn, tiếng anh, lịch sử của em đều đứng đầu lớp."

    Cô ta làm như là đang giúp Vân Thời Phi nhưng thực chất là đang khoe khoang bản thân. Vân Thời Phi hẳn sẽ tự ti, sau đó cự tuyệt cô ta. Dù là đang làm trò trước mặt Mộ Thừa Trúc, Vân Thời Phi cũng không bỏ xuống được lòng tự trọng kia đi. Vân Thời Phi biết mình chính là vật hi sinh, chỉ để làm nền cho Vân Tư Tư xinh đẹp tài giỏi. Nhưng cô cũng vui vẻ phối hợp với Vân Tư Tư, cô nhếch môi cười: "Tư Tư, em thật tốt về sau ắn cơm xong chúng ta cùng học nhé, như vậy có gì không hiểu chị có thể hỏi em rồi."

    ".. Được"

    Vân Tư Tư đồng ý nhưng mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp. Cô ta vì sao phải dạy Vân Thời Phi a, nhìn cô ngu ngốc không phải tốt sao? Tuy nhiên, khi bắt gặp ánh mắt vui mừng của Từ Nhã, cô ta vẫn là đem cảm giác không thích hợp đè ép xuống. Nội tâm lại vẫn cản thấy là lạ. Vốn dĩ là chính mình muốn kích thích Vân Thời Phi nhưng lại thành tự đào hầm chôn mình.
     
    AyuxinhHuyền Trần 22012001 thích bài này.
  3. Dreamer 471

    Bài viết:
    15
    Chương 12: Mưa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vân Tư Tư tuy rằng càng nghĩ càng thấy không thích hợp, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra được biện pháp phá giải. Lời nói đã nói ra khong thể thu hồi được, chỉ có thể tự hờn dỗi bản thân.

    Đưa Mộ Thừa Trúc cùng Mộ Gia Vũ về, Vân Tư Tư vào phòng Vân Tư Tư, đối với cô nói: "Chị, nếu không chị đừng mời gia sư nữa, về sau có gì không hiểu cứ hỏi em." Cô ta cảm thấy được Vân Thời Phi bắt đầu phát triển theo hướng mà cô ta không thể kiểm soát được. Đầu tiên là tính cách thay đổi, trở nên ngoan ngoãn. Hiện giờ lại chăm chỉ học tập. Đây không phải là một chuyện tốt. Cô ta không muốn Vân Thời Phi trở nên tốt hơn chút nào.

    Vân Thời Phi vẫn một bộ dáng yên tĩnh, cẩn thận nói: "Chị chính là nền tnagr yếu kém, giờ muốn củng cố tốt nền tảng vẫn nên mời giáo viên chuyên nghiệp đến dạy một chút."

    "Không cần, em biết nền tảng chị yếu như thế nào, vẫn là nên để em dạy cho chị." Vân Tư Tư đề nghị.

    "Nhưng em vẫn cần phải học tập, như vậy sẽ làm trì hoãn việc học tập của em."

    Vân Tư Tư cau mày, trên mặt hiện ra vẻ khó chịu: "Chị à, mời gia sư mới không tốt đó, học phí lại đắt mà dạy thì không được tốt, họ có thể còn khinh thường chị, chị chịu được không?" Lòng tự trọng của Vân Thời Phi rất lớn, lúc trước nếu cô ta nói về xuấ tthân của cô, cô liền không chịu nổi mà tức giận. Chắc chắn cũng không chịu được bị gia sư khinh thường.

    Mới vừa nói xong, cô ta thấy biểu hiện của Vân Thời Phi có chút kỳ quái, nhìn về phía sau cô ta. Vân Tư Tư liền quay đầu, thấy Từ Nhã không biết đã đứng phía sau cô ta từ khi nào. Từ Nhã tay bưng hai ly sữa, vẻ mặt bình tĩnh, không còn nụ cười như thường ngày. "Tư Tư, con vừa nói cái gì vậy?" Không ngờ lại bị Từ Nhã nghe thấy. Vân Tư Tư sắc mặt trắng bệch, hô hấp đình trệ. Cả người cô ta thoạt nhìn mong manh như mảnh giấy đơn bạc. Vân Thời Phi đang nghĩ liệu Vân Tư Tư có ngất đi trong giây tiếp theo không.

    Tuy nhiên, cô ta liền điều chỉnh trạng tháy trong nháy mắt. Hướng Từ Nhã nói: "Mẹ, con chỉ là cảm thấy, ta dạy cho chị sẽ tốt hơn, mời gia sư thì cũng không biết được chi tiết người này như thế nào, lỡ gặp trường hợp càng dạy càng không tệ." Nghe Vân Tư Tư giải thích như vậy, thần sắc Từ Nhã dịu đi một chút, hóa ra bà vừa rồi thiếu chút nữa đã hiểu lầm Vân Tư Tư: "Mẹ sẽ tìm hiểu kỹ càng."

    "Như vậy là được rồi, nhà chúng ta cũng chưa từng mời gia sư, cchir sợ bị người ta lừa gạt." Vân Tư Tư từ nhỏ thành tích đã cầm cờ đi trước, tự nhiên trong nhà cũng không cần thuê gia sư. Nghĩ đến đây, trên mặt Từ Nhã hiện ra một nụ cười. Đây là nụ cười tự hào khi thấy sự xuất sắc của con gái mình. Vân Thời Phi mím chặt môi. Mà cô, thì thật vô dụng, không có gì đáng để tự hào.

    Chính là, mặc dù sinh tồn trong kẽ hở, cô cũng muốn dựa vào sự cố gắng của chính mình, càng ngày càng tốt hơn. Ngay cả khi chỉ tốt lên một chút cũng được.

    * * *

    Trong giai đoạn này thời tiết có lúc tốt lúc xấu. Rõ ràng là ngày hôm trước trời vừa nắng, sang hôm sau liền đổ một cơn mưa rào. Vừa nóng vừa ẩm.

    Vân Thời Phi đã dậy từ sớm. Vân Tư Tư hôm nay sẽ tới trung tâm thành phố của Nam Thành để tham gia cuộc thi khiêu vũ. Bởi vậy, cô ta không cần dậy sớm như vậy. Vân Thời Phi vừa mới ăn sáng xong, Vân Tư Tư mới từ trên lầu xuống. Cô ta mặc bộ quần áo được Từ Nhã mua cho ngày hôm đó. Cô ta rất gầy, dáng người mảnh mai, mặc chiếc váy như vậy trông cực kì xinh đẹp, giống như công chúa trong truyện cổ tích vậy. Chiếc váy đính kim sa đung đưa theo bước chân của cô ta, lóe lên những ánh sáng lung linh. Vân Thời Phi nìn thoáng qua, liền thu hồi ánh mắt.

    Từ Nhã tiến lên giúp Vân Tư Tư sửa sang quần áo. "Để mẹ thắt cho con một bím tóc, như vậy con khiêu vũ sẽ càng đẹp mắt." Từ Nhã vân vê tóc Vân Tư Tư. Vân Thời Phi ăn xong bữa sáng đi ra liền thấy Từ Nhã cùng Vân Tư ngồi trên sô pha, Từ Nhã còn đang giúp Vân Tư Tư bện tóc.

    "Mẹ, nếu lát nữa con khẩn trương quá, nếu không nhảy tốt thì phải làm sao đây?"

    "Đừng sợ, mẹ ở ngay phía dưới nhìn con."

    "Nếu con giành được vị trí đầu tiên, mẹ có thể thưởng cho con không?"

    "Được, con muốn gì?"

    "Đến lúc đó rồi nói sau, con bây giờ còn chưa nghĩ ra đâu." Thanh âm Vân Tư Tư nũng nĩu, là một tiểu cô nương ngây thơ hoạt bát, thập phần được người yêu thích. Mà Từ Nhã đối với Vân Tư Tư cực kỳ cưng chiều. Vân Thời Phi cảm thấy được, chính mình giống như một người ngoài, không phù hợp với gia đình này.

    Cô thay giày rồi cầm ô chuẩn bị bước ra ngoài, hướng bọn họ nói: "Mẹ, Tư Tư, con đi trước ạ."

    "Trên đường nhớ cẩn thận một chút." Từ Nhã lúc này mới quay đầu lại liếc về phía Vân Thời Phi một cái, lại rất nhanh thu về, cùng Vân Tư Tư tiếp tục trò chuyện.

    Vân Thời Phi đẩy cửa bước ra ngoài. Bên ngoài, giọt mưa tí tách rơi theo mái hiên chảy xuống, hình thành một bức màn nước lạnh lẽo mà cao quý. Gió lạnh phất qua mặt Vân Thời Phi, cô chỉ cảm thấy hơi đau. Cũng không biết đau mặt hay là đau tim.

    Trường học cách nhà học chục phút đi bộ. Vân gia mặc dù có xe, nhưng sẽ không giống như Trình gia, đưa đón bọn họ khi đi học. Trên thực tế, những đứa trẻ trong tiểu khu đại đa số chính là tự mình đi học.

    Các bậc cha mẹ cũng không quá lo lắng. Dù sao quanh nơi này đều là người quen, thời đại này, dan phong cũng tuong đối giản dị.

    Vân Thời Phi đi dọc con đường.

    Nhưng không ngờ, Vân Thời Phi đi được nửa đường thì mưa càng ngày càng lớn. Những hạt mưa nện vào trên tán ô của cô như những hòn đá nhỏ vậy. Chiếc ô nhỏ làm sao có thể che được cho cô a? Chẳng mấy chốc mà cơ thể Vân Thời Phi đã ướt đẫm trong mưa gió. Cô vội vàng bước nhanh tới trường, trong lòng quá lo lắng, vội vàng không nhìn đường, không biết vấp phải gì liền ngã xuống đất.

    Đau quá_

    Vân Thời Phi hai mắt đẫm lệ, cô cố gắng bịt chặt mũi, chỉ cảm thấy chóp mũi nóng lên, khi buông tay ra máu mũi liền chảy xuống. Bị nước mưa cọ rửa, theo đồng phục cô chảy xuống. Trông cực kỳ chật vật. Có một chiếc xe hối hả lướt qua. Chiếc xe kia lướt qua cô không hề dừng lại, tất cả nước mưa bắn hết vào người cô. Vân Thời Phi nhìn theo chiếc xe không khỏi sửng sốt. Chiếc xe đó không phải là biển số xe của nhà họ sao?

    Lúc này, vừa vặn là thời gian Từ Nhã cùng Vân Tư Tư tới cuộc thi khiêu vũ. Không nhìn đến cô, lướt qua một cách nhanh chóng như vậy? Vân Thời Phi nơ ngác nhìn theo chiếc xe đang dần đi xa. Đầu óc cô trống rỗng, cũng không biết vì sao giờ khắc này cô cảm thấy rất khổ sở. Sự thất vọng lan tỏa ra mọi ngóc ngách trong cơ thể, như thể những việc cô cố gắng cuối cùng cũng chẳng có ích gì.

    Cô nhạt tán ô lên, lê thân đứng dậy. Khủy tay và đầu gối đều đau, hẳn là bị thuong không nhẹ. Còn có thể đi học sao. Đang lúc Vân Thời Phirối lắm không biết nên về nhà hay là tiếp tục đi học thì một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô. Vân THời Phi nhìn sang liền bắt gặp đôi mắt u tĩnh của một chàng thiếu niên. Giống như một hồ nước sâu, sâu không thấy đáy.

    Đó là Trình Liệt.

    Thật tình cờ, tôi lại gặp anh.
     
    AyuxinhHuyền Trần 22012001 thích bài này.
  4. Dreamer 471

    Bài viết:
    15
    Chương 13: Giúp Đỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trình Liệt lặng lặng quan sát cô, vẻ mặt không chút dao động, cũng không hề nói chuyện. Tài xế Trình gia mở miệng

    Nói: "Vân tiểu thư, cô không sao chứ?" Ngày hôm qua ông đưa Vân Thời Phi về nhà, nên đối với cô cũng có ấn tượng. Cho nên thấy cô ngã trên mặt đất, ông liền vô thức dừng xe lại. May mắn là thiếu gia không có ý kiến gì.

    "Không sao ạ." Vân Thời Phi xua tay, cô lấy khăn tay trong túi ra che mũi để cầm máu.

    "Nếu không để tôi đưa cô tới bệnh viện xem sao?" Lái xe có chút lo lắng đề nghị.

    "Không cần đâu ạ, chú vẫn nên đưa Trình Liệt đi học đi, cũng sắp muộn học rồi." Tình trạng của cô cũng không có nghiêm trọng như vậy, cô cùng Trình Liệt cũng không thân thuộc lắm, sao lại có thể không biết xấu hổ làm phiền người ta được.

    Trình Liệt nghe thấy lời Vân Thời Phi con ngươi đen liền híp lại có chút không vui. Rõ ràng là bị thương nặng như thế, lại giả vờ mạnh mẽ? Nghe Vân Thời Phi nói như vậy, lại xe có chút dao động. Ông không nhịn được quay đầu nhìn Trình Liệt. Khi nhìn thấy biểu hiện của Trình Liệt, ông vẫn là quay đầu hướng Vân Thời Phi nói: "Vân tiểu thư, cô lên xe đi, tới bệnh viện khám xem, cũng không muộn bao lâu đâu."

    "Vậy thì.. làm phiền mọi người rồi." Nếu cô từ chối tiếp, thì có vẻ giống như đang làm kiêu đi. Vân Thời Phi cũng không tiếp tục từ chối, mở cửa xe ngồi vào. Cô thật cẩn thận dựa vào trong góc, sợ không cẩn thận sẽ làm nước trên người mình dính vào Trình Liệt. Cô đem ô để một bên chân, dùng khăn tay lau nước đi mưa trên mặt.

    Khóe mắt Trình Liệt liếc nhìn Vân Thời Phi. Tóc cô đều ướt sũng, dán trên mặt. Cô đang cố gắng lau nó đi. Vừa mới bị ngã chóp mũi đều đỏ cả lên, trên mặt cũng có vết trầy, thoạt nhìn có chút chật vật. Khuông mặt vốn không đẹp giờ càng trở nên khó coi hơn. Trình Liệt mím chặt môi, nhìn sang chỗ khác.

    Xe đi tới gần bệnh viện trung tâm thành phố. Vân Thời Phi xuống xe, hướng Trình Liệt cùng lái xe nói: "Cảm ơn Trình Liệt, cản ơn chú, cháu có thể tự mình vào bệnh viện khám."

    "Vân tiểu thư, để tôi đưa cô vào khám." Lái xe tiếp xúc với ánh mắt Trình Liệt ở phía sai liền cởi dây an toàn xuống xe.

    Ông đã ở bên Trình Liệt từ khi anh còn nhỏ, từ khi sự việc kia xảy ra, tuy rằng thiếu gia ít nói chuyện, nhưng ở bên lâu ngày, dần dần ông có thể từ trong ánh mắt đoán được ý anh. Anh chỉ cần cho ông một ánh mắt, ông có thể biết trong lòng anh suy nghĩ cái gì.

    Vân Thời Phi còn muốn nói gì đó, chú lái xe đã hướng tới cửa bệnh viện mà đi tới. Người Trình gia cũng qua.. quá nóng tính đi.

    Vân Thời Phi lại nghĩ tới chiếc xe của nhà mình vừa mới lướt qua cô hồi nãy. Bọn họ thực sự không nhìn thấy cô sao?

    Trong bệnh viện, bác sĩ giúp Vân Thời Phi kiểm tra một chút, đều là bị thương ngoài da, chỉ cần băng bó lại là tốt rồi. Sau khi lấy đơn thuốc, Vân Thời Phi ra khỏi bệnh viện. Chậm trễ lâu như vậy, trong lòng cô có chút áy náy.

    "Thực xin lỗi, Trình Liệt, đã hại cậu đến muộn, chờ chúng ta tới trường tôi sẽ giải thích với thầy giáo." Cô bị thương cũng không nặng, nên không định về nhà. Trong nhà không có ai, cô lại không có chìa khóa. Còn không bằng đi học.

    Trình Liệt nhìn cô một cái, biểu tình rất bình tĩnh. Trong lòng có chút khinh thường, anh chỉ giúp cô có một chút mà đã cảm động đến mức suýt khóc rồi. Cảm tình rẻ như vậy sao? Tuy nhiên anh cũng có chút không hiểu, tại sao mình lại đi giúp cô? Đại khái là thấy cô một mình ngồi trên mặt đất, người nhà cô đi qua cũng không dừng lại, làm cho anh cảm thấy có chút đồng bệnh tương liên đi.

    Vân Thời Phi không hề biết suy nghĩ của Trình Liệt, nhưng cô biết anh hiểu ý của mình. Anh chính là không muốn nói mà thôi, kỳ thật cái gì anh cũng hiểu hết. Nghĩ đến đây, Vân Thời Phi cảm thấy trong lòng ấm áp. Những lời đồn mà cô nghe được ở kiếp trước, có lẽ là có ẩn tình đi. Cô không thể chỉ vì nghe một vài lời nói mà đi phủ nhận cả con người Trình Liệt được.

    Đến trường học. Đã muộn mất hai tiết học rồi. Trường học của họ rất nghiêm ngặt, học sinh đến muộn không xin phép trước thì sau khi lớp học bắt đầu ba mươi phút sẽ không được phép vào lớp nữa. Lúc này, Trình Liệt cùng Vân Thời Phi đứng trước cửa trường học, đôi mắt trông mong, chờ chủ nhiệm lớp ra tới đón bọn họ.
     
  5. Dreamer 471

    Bài viết:
    15
    Chương 14: Mời ăn kẹo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chủ nhiệm lớp nhìn thấy Vân Thời Phi bị thương, làm sao còn có thể hỏi bọn họ vì sao đi muộn nữa chứ. "Nếu bị thương em có thể xin phép nghỉ ở nhà, không cần đến trường đâu." Đoán chừng nữ sinh này bị thương không nhẹ, trên mặt có vài miếng băng, quần áo lấm lem.

    Vân Thời Phi lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em sợ trì hoãn việc học." Cô vốn nền tảng yếu, nếu một ngày không đi học, như vậy sẽ để mất rất nhiều kiến thức. Người chậm cần bắt đầu sớm, cô cũng không phải bị thuong nghiêm trọng, sao lại xin nghỉ chứ?

    "Có những lời này của em, tôi rất yên tâm." Chủ nhiệm lớp nhịn không được vỗ vỗ bả vai Vân Thời Phi. Đứa trẻ này trong khoảng thời gian gần đây thay đổi rất nhiều. Cô gần như là học sinh duy nhất trong lớp chăm chú nghe giảng bài. Hiện giờ bị thương còn kiên trì đến trường, tinh thần học tập như vậy thì dù có kém tới đâu cũng sẽ có tiến bộ.

    Vân Thời Phi cùng thầy giáo nói chuyện, Trình Liệt từ đầu đến cuối đều im lặng đứng bên cạnh, không mở miệng nói một lời. Chủ nhiệm lớp cũng đã quen với sự trầm mặc ít nói của anh.

    Buổi chiều hôm nay có tiết thể dục, học sinh đều đã xuống dưới tầng hết rồi. Vân Thời Phi bởi vì bị thương nên được cho nghỉ. Mà Trình Liệt cũng không học tiết này. Anh từ trước đến nay chưa bao giờ tham gia các hoạt động tập thể như vậy. Trong phòng học chỉ có hai người bọn họ, thật yên tĩnh. Vân Thời Phi đang nghiêm túc làm bài tập, bên tia truyền đến tiếng nói chuyện của thầy giáo với các bạn học. Loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng này, làm cho cô cảm thấy có chút hoảng hốt. Cô nhìn chằm chằm vào đề thi trước mặt. Mặc kệ như thế nào, cô nhất định phải học tập thật tốt!

    Cô bỗng nhiên nghĩ tới Trình Liệt, nhịn không được quay đầu nhìn về phía góc Trình Liệt ngồi. Anh đang xem sách, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào mặt anh, làm bóng dáng anh trở nên ôn hòa hơn. Thiếu niên mặc bộ đồng phục màu trắng, giờ khắc này anh không cong vẻ âm u lạnh lùng như xưa mà có chút giống một thiên sứ. Nhu thuận đáng yêu. Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu Vân Thời Phi không khỏi run lên. Cô điên rồi sao? Thế nhưng lại thấy Trình Liệt đáng yêu. Mặc dù cô cảm thấy được Trình Liệt không tàn khốc giống như trong lời đồn của kiếp trước, nhưng là cùng đáng yêu tuyệt đối không cùng quan hệ a. Nhưng anh hôm nay đã giúp mình. Cô tóm lại vẫn là nợ anh một ân tình. Lại nói tới lời nói củaTrình Quốc Dân. Cần phải trò chuyện với Trình Liệt, như vậy bệnh tình của anh mới tốt lên được.

    Trong ấn tượng của cô, Trình Liệt quả thật không có bạn bè, lại không thân thiết với người nhà. Ở lớp học, còn bị bọn người Tống Dương bắt nạt. Nghĩ đến đây, Vân Thời Phi rục rịch muốn giúp đỡ anh. Anh không phải người xấu, vì vậy ít nhất cô cùng anh tiếp xúc chắc là có thể mang tới cho anh một chút ấm áp.

    Cô xoay mình lục lọi trong cặp sách. Cuối cùng lấy ra mấy thanh kẹo. Một vài cái kẹo trái cây cùng thanh chocolate. Bởi vì cô sức khỏe không tốt, buổi sáng lại phải học nhiều giờ, Vân Thiên Thành sợ cô bị tụt huyết áp nên thường hay bỏ vào cặp sách cô một ít kẹo ngọt, nếu đói bụng có thể lấy ra ăn.

    Hiện tại, Vân Thời Phi cầm số kẹo này đi tới bên Trình Liệt, đem keo đặt trên bàn anh. Trình Liệt cảm thấy được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn cô. Đôi mắt đen ấy vẫn lãnh đạm như trước, không một chút cảm xúc.

    "Mời cậu ăn kẹo." Vân Thời Phi hướng Trình Liệt nở nụ cười rạng rỡ. Trình liệt nhíu mày, vẻ mặt có chút ghét bỏ. Vân Thời Phi giả bộ không nhìn thấy nói tiếp: "Ăn ngon lắm, đặc biệt là cái kẹo vị ô mai, chua chua ngọt ngọt, cậu thử một viên đi." Chính cô đều không nỡ ăn. Dù sao Từ Nhã cũng không thích cho cô ăn đồ ngọt nhiều, bà cho rằng ăn nhiều đối với răng miệng không tốt. Mà chocolate Vân Tư Tư thích ăn nên phần lớn đều để dành cho Vân Tư Tư. Trình Liệt cũng không đáp lại, Vân Thời Phi đã quen: "Cậu cất vào đi, đừng để Tống Dương thấy, không là hắn sẽ cướp đi đó."
     
    AyuxinhHuyền Trần 22012001 thích bài này.
  6. Dreamer 471

    Bài viết:
    15
    Chương 15: "Cậu có quan hệ gì với Trình Liệt?"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần trước, cô thấy các bạn trong lớp mang đồ ăn vặt tới lớp đều bị Tống Dương trực tiếp "tịch thu". Tống Dương mặc dù gia đình có tiền nhưng hầu hết tiền tiêu vặt của hắn đều dùng để chơi game. Tống Dương bạn bè của hắn thường trốn học chạy tới chơi game ở một quán gần trường.

    Vân Thời Phi đi rồi, đống kẹo nhỏ liền yên tĩnh nằm trên bàn Trình Liệt. Giấy bóng kính màu sắc rực rỡ, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sang lấp lánh, giống như một viên ngọc quý, rất đẹp.. Nhưng Trình Liệt không ăn đồ ngọt, đồ ngọt là cho sức khỏe anh không tốt. Loại đồ vật này không thuộc về thế giới của anh.

    Đống kẹo cuối cùng cũng bị Tống Dương nhìn thấy. Sau giờ thể dục, Tống Dương cả người đầm đìa mồ hôi đi vào phòng học. Bọn họ vừa mới chơi bóng xong, lau mồ hôi trên đồng phục. Bỗng nhiên thoáng nhìn thấy trên bàn Trình Liệt có mấy cây kẹo, hai mắt hắn sáng lên, bước tới chộp lấy. "Ôi, đồ ngốc, cuộc sống tốt quá nha, còn có kẹo ăn." Hắn xé mở vỏ, thả viên kẹo vào miệng, chua chua ngọt ngọt, mùi vị thật tuyệt. Loại này hình như trong nhà hắn cũng có, là nhập từ nước ngoài về. Xem ra tên ngốc này rất được người nhà chiều chuộng, mua cho loại kẹo cao cấp như vậy. Hắn ăn không lịch sử chút nào, trực tiếp nhai nát không quá hai giây liền ăn xong rồi.

    Tiếp theo hắn cầm viên chocolate đưa vào miệng. Vừa ăn vừa nói với Trình Liệt: "Tên ngốc, kẹo này ăn rất ngon, ngày mai mang thêm nhiều một chút." Vân Thời Phi đang xem sách, nghe thấy động tĩnh nhịn không được mà quay đầu nhìn. Chỉ là không ngờ lại tháy một màn kia. Tống Dương lại bắt nạt Trình Liệt, hắn người này sao lại đáng ghét như vậy chứ. Vân Thời Phi thập phần tức giận.

    Đại khái ở mỗi lớp đều sẽ có một học sinh như vậy, lại nói lớp bọn họ yếu như vậy lại càng dễ có hơn. Tống Dương quả thực là quá vô pháp vô thiên. Lúc Tống Dương là đang dùng tư thế đe dọa để yêu cầu Trình Liệt. Mà Trình Liệt xem hắn như không khí, lặn lẽ lật sách của mình. Tống Dương tính tình bạo lực, thấy Trình Liệt như vậy lại nhịn không được mà tức giận. "Này, ngươi là đồ ngốc, không phải câm cũng khong phải điếc, sao lại không nghe được lão tử nói gì?"

    Vân Thời Phi kỳ thật có chút sợ Tống Dương. Mặc dù Tống Dương biết cô là chị của Vân Tư Tư, đối với cô khách khí, nhưng là cô một chút cũng không muốn hắn dính dáng. Nhưng là chuyện này đều do cô gây ra. Nếu không phải cô đưa kẹo cho Trình Liệt, anh cũng sẽ không bị hắn gây phiền toái. Vân Thời Phi chuẩn bị tâm lý trong chốc lát, tiếp theo cô đứng dậy đi về phía Tống Dương.

    "Tống Dương, đây là kẹo tôi cho Trình Liệt." Giọng cô lí nhí, có chút sợ hãi. Trong lòng cô lo lắng không thôi. Đợi lát Tống Dương sẽ không tìm Tình Liệt nữa mà thay vào đó là tìm cô đời kẹo. Cô cũng không có nhiều kẹo như vậy a. Vân Thiên Thành không ở nhà, nếu cô lấy kẹo bị Từ Nhã nhìn thấy chắc chắn cô sẽ bị bà càm ràm.

    "Cậu cho Trình Liệt?" Tống Dương nheo mắt lại, mang theo một tia khó có thể tin, "Cậu có quan hệ gì với Trình Liệt?" Giờ khắc này, Tống Dương rõ ràng cảm thấy có điểm không thích hợp. Xem ra con nhóc xấu xí này cùng tên ngốc kia quan hệ không bình thường.

    "Chúng tôi là hàng xóm." Vân Thời Phi thấp giọng nói. Đối mặt với ánh mắt hung ác kia của Tống Dương, kỳ thật cô rất sỡ hãi, trong lòng lo lắng bất an không thôi. Nhưng nếu cô không đứng ra thì sẽ không ai đứng ra cả. Chuyện này do cô gây ra, cô tự nhiên phải tự thân giải quyết.
     
    AyuxinhHuyền Trần 22012001 thích bài này.
  7. Dreamer 471

    Bài viết:
    15
    Chương 16: Đừng xem vào chuyện của người khác.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghĩ đến đây, Vân Thời Phi vơi bớt chút sợ hãi. Hơn nữa cô là người đã từng chết một lần, so với sinh tử thì những thứ khác đều là tầm thường. Tống Dương liếc mắt nhìn Vân Thời Phi, như là đang xem truyện cười. "Hàng xóm? Lớp chúng ta có bao nhiêu người là hàng xóm của cậu ta, cũng không thấy ai đối tốt với cậu ta như vậy, cậu đây không phải là thích tên ngốc này đấy chứ?" Tống Dương nói tới đây nhịn không được nở nụ cười, giọng nói càng lớn, "Cậu chính là thích hắn đi."

    Lớp học luôn luôn sẽ có người thảo luận xem ai thích ai, phàm là người này đối với người kia tốt một chút, đều sẽ bị phán là thích. Vân Thời Phi cũng không có thích Trình Liệt, cô chính là muốn giúp đỡ anh một chút thôi.

    "Tống Dương, cậu ăn nói cho cẩn thận."

    "Tôi sao lại ăn nói không cẩn thận? Cậu không thích hắn, vậy thì vì sao lại đối xử tốt với hắn như vậy a, trên thế giới này, nào có người vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác đâu."

    Một nam sinh không thích đọc sách, giờ lại nói ra một câu rất triết lý. Làm Vân Thời Phi không biết trả lời hắn như thế nào. Một hồi lâu sau, cô mới yếu ớt nói: "Tôi quả thật thích Trình Liệt." Tống Dương nghe vậy đôi mắt trừng lớn, nhìn Vân Thời Phi như người ngoài hành tinh vậy. "Cậu thích kẻ ngốc?"

    Mặc dù Trình Liệt có vẻ ngoài rất tốt, nhưng quanh thân luôn tỏa ra sự lạnh lùng u ám, cùng với chứng tự kỷ liền đem vẻ ngoài làm cho lu mờ. Nữ sinh trung học cho rằng mình không hề nông cạn, ái mộ cũng đều là những nam sinh có thành tích học tập tốt. Mà sẽ không phải loại người chỉ có bề ngoài như Trình Liệt, người nội tâm có nhiều chỗ thiếu hụt. Bởi vậy, lời Vân Thời Phi vừa nói ra, học sinh xung quanh lớp đều nhịn không được mà hít một hơi.

    Nhưng sau đó. Vân Thời Phi lại bổ sung thêm một câu: "Là tình cảm anh trai em gái."

    "Trước đây gia đình chúng tôi có quan hệ rất tốt. Các cậu ngày hôm qua cũng thấy chú Trình đến đây đó." Vân Thời Phi vẻ mặt nghiêm túc nói, cô tuy nhát gan nhưng đôi lúc cũng rất dũng cảm. Ngày hôm qua Tống Dương trốn học nên về từ sớm, không hề nhìn thấy cảnh này, hắn liếc mắt nhìn bạn học bên cạnh, người này ở cùng tiểu khu với Vân Thời Phi và Trình Liệt.

    "Ngày hôm qua ba Trình Liệt có tới đây thật, còn cùng Vân Thời Phi đứng trước cửa nói chuyện một lúc lâu."

    Hóa ra là sự thật!

    Tống Dương hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn Vân Thời Phi nói: "Nói như vậy, tôi về sau không thể bắt nạt tên ngốc này?"

    Vân Thời Phi gật gật đầu. Đôi mắt trong veo của cô gái lộ ra vẻ kiên định, như thể cô đã quyết định phải bảo vệ cho Trình Liệt. Quên đi, Tống Dương nghĩ, vì tình cảm với Vân Tư Tư hắn không thể cùng Vân Thời Phi tranh chấp được. Về phần tên ngốc này, cũng không có gì hay để đùa.

    "Cảm ơn cậu." Vân Thời Phi thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười rạng rỡ. Tống Dương bị nụ cười của cô làm cho sửng sốt. Rất ít người đối với hắn nở nụ cười đầy chân thành như vậy. Cô gái mặt mày cong cong, làm cho Tống Dương sinh ra cảm giác kỳ quái. Nhưng rất nhanh, hắn đã đem loại cảm giác này áp chế, bĩu môi. Chậc, nụ cười của con nhỏ xấu xí đó mà hắn còn sinh ra càm giác kỳ quái, có bệnh không? Nhưng, từ nhỏ đến lớn hắn đi làm chuyện xấu khắp nơi, khó được có lúc có người nói cảm ơn hắn, vẫn là có chút vui vẻ a.

    Vân Thời Phi cũng không biết trong lòng Tống Dương suy nghĩ nhiều như vậy đối với cô mà nói, một cửa cuối cùng này cũng đã kết thúc. Đang muốn đi, bỗng nhiên phía sau truyền đến một giọng nói: "Đừng xem vào chuyện của người khác." Giọng nói lạnh lùng của thiếu niên, mặc dù thời tiết nóng bức như vậy, vẫn khiến cho người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
     
    AyuxinhHuyền Trần 22012001 thích bài này.
  8. Dreamer 471

    Bài viết:
    15
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vân Thời Phi quay đầu nhìn về phía Trình Liệt. Bắt gặp ánh mắt tối đen sâu thẳm kia. Lạnh lùng hung ác nham hiểm, không chút ánh sáng. Vừa rồi là Trình Liệt nói chuyện sao?

    "Cậu vừa bảo tôi là đừng xen vào chuyện của người khác?" Vân Thời Phi nhịn không được thì thầm lặp lại lời nói của anh. Thật sự là cô chưa nghe qua anh nói chuyện, nên có chút giật mình.

    Trình Liệt cũng không nói nữa, mím môi nhìn xuống sách.

    Hẳn không phải là ảo giác đi. Nhưng mà cũng đúng, vốn bệnh của Trình Liệt cũng không quá nghiêm trọng, hơn nữa chứng tự kỷ chứ không phải câm điếc, sao có thể không nói chuyện được chứ. Nhưng câu đầu tiên anh vừa nói chính là bảo cô đừng xen vào chuyện của người khác?

    Trong nháy mắt Vân Thời Phi có cảm giác đặc biệt khó chịu. Thiếu niên này, giống như một con nhím vậy, đem chính mình bao bọc chặt chẽ, hướng những gai nhọn về người khác. Anh cũng không phải có ý thù địch nặng nề, chỉ đơn giản là muốn bảo vệ bản thân thôi. Nếu anh thật sự xấu, hôm nay khi nhìn thấy cô, sẽ không dừng xe giúp đỡ cô. Cũng sẽ không để cho lái xe cùng cô vào bệnh viện khám.

    Tuy rằng cả quá trình đều là lái xe cùng cô nói chuyện, nhưng Vân Thời Phi cũng không phải không hiểu quy củ của các gia đình giàu có. Nếu Trình Liệt không ngầm đồng ý, lái xe sao có thể tự làm chủ mà ra tay giúp đỡ cô. Càng nghĩ, Vân Thời Phi càng kiên định với suy nghĩ của mình.

    Cô nhịn không được cúi người về phía Trình Liệt nói với anh: "Tớ thích xen vào chuyện của người khác đấy, nhất là xen vào chuyện của cậu." Nói xong, Vân Thời Phi cũng không chờ Trình Liệt phản ứng lập tức trở lại chỗ ngồi của mình.

    Trình Liệt không ngẩng đầu lên, sắc mặt vẫn như trước không có biểu tình gì. Nhưng cánh tay lật sách của anh lại cứng đờ, chậm chạp không lật sang trang tiếp theo.

    Vân Thời Phi trở lại chỗ ngồi, khi cô nghĩ kỹ lại những lời vừa nói lúc nãy, trong lòng liền có chút run sợ. Cô thế nhưng lại vừa cũng đại ma vương tương lai nói những lời như vậy? Lá gan cô từ khi nào lại trở nên lớn như vậy? Nhịn không được vụng trộm quay đầu, quan sát Trình Liệt, thiếu niên rũ mắt xuống suy nghĩ, vẫn duy trì tư thế như vừa nãy. Anh hắn sẽ không tức giận đi. Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy mình có chút bốc đồng.

    Trình Liệt nói mình đừng xen vào chuyện của người khác, cô có thể nhân cơ hội đó mà mặc kệ anh không phải rất tốt sao. Cô sợ nhất là phiền toái nha. Nhưng nghĩ đến anh luôn bị bắt nạt, vẫn là không đành lòng mà giúp đỡ anh. Đại khái là cảm thấy được hoạn cảnh hiện tại của bọn giống nhau đi.

    Cô là con gái ruột của Vân gia, nhưng lại như người ngoài. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô muốn cướp vị trí của Vân Tư Tư, cho nên không ai hoan nghênh cô, cô đã ở đây một thắng nhưng không hề có người bạn nào. Trình Liệt đó, tuy rằng người nhà anh đối tốt với anh, nhưng anh nội tâm cô độc cũng như người ngoài. Bọn họ ở một độ nào đó mà nói là cùng một loại người. Cho nên cũng xem như có thể cảm thông và sưởi ấm cho nhau. Mặc kệ, sau này thế nào, hiện tại Trình Liệt chính chính là có chút đáng thương a.

    * * *

    Vân gia

    Vân Thời Phi vừa mới về nhà, liền nghe thấy trong nhà vô cùng náo nhiệt. Âm thanh Từ Nhã nói chuyện, còn có tiếng cười sảng khoái của Vân Thiên Thành, cùng giọng nói vui vẻ như chim sơn ca của Vân Tư Tư.

    "Mẹ, mẹ nói muốn dẫn con đi xem phim điện ảnh, mẹ đừng nuốt lời nha."

    "Mẹ nói chuyện giữ lời."

    "Ba lúc trước cũng có nói, tặng con một cái váy, con không cần váy đâu, chit hy vọng ba sẽ không bận rộn như thế nữa, hãy ở bên con nhiều hơn là được."

    "Tư Tư ngoan." Giọng nói vui vẻ của Vân Thiên Thành vang lên.

    Vân Thiên Thành không phải đi công tác sao, nhanh như vậy đã trở lại rồi ư. Như là đáp lại những suy nghĩ của Vân Thời Phi, giọng Vân Tư Tư vang lên: "Ba, ba thật tốt quá, vì tạo bất ngờ cho con mà tới xem con biểu diễn, thậm chí còn kết thúc sớm chuyến công tác, con yêu ba."

    Nũng nĩu như vậy, cũng chỉ có Vân Tư Tư từ nhỏ đã được nuông chiều như tiểu công chúa có thể làm ra.
     
    AyuxinhHuyền Trần 22012001 thích bài này.
  9. Dreamer 471

    Bài viết:
    15
    Chương 18:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng cười của họ ngừng lại khi nhìn thấy Vân Thời Phi.

    "Chị, chị về rồi." Vân Tư Tư nhẹ nhàng chào hỏi Vân Thời Phi.

    "Thời Phi, em gái còn trong cuộc thi khiêu vũ lần này được huy chương vàng đó." Từ Nhã có vẻ tâm trạng rất tốt, khuôn mặt tràn đầy xuân sắc.

    "Chúc mừng em." Vân Thời Phi nói với Vân Tư Tư.

    Chỉ vậy thôi? Vân Tư Tư có bất mãn trong lòng. Vân Thời Phi hiện tại thật sự một chsut ghen tị với cô ta cũng không có sao? Nếu là ngày xưa thì đã ghen tị đến phát điên. Cô ta cắn môi, nhất định phải kích thích cô trước mặt cha mẹ một chút cũng mới được.

    Vân Thời Phi muốn đi về phòng cất cặp sách, ai ngờ Vân Tư Tư đuổi theo: "Chị à, huy chương vàng này tặng cho chị, kỳ thật, người đứng trên sân khấu kia đúng ra là chị, là em đã cướp vị trí của chị."

    Vân Tư Tư chạy chậm lại đem huy chương vàng kia đưa cho Vân Thời Phi. Mặc dù Vân Thời Phi tình tình tốt đến đâu, cô cũng không chịu nổi hành động như vậy của Vân Tư Tư, đời này cô đã nhượng bộ đến nước này rồi, không nghĩ tới Vân Tư Tư vẫn dính tới cô như vậy. Vân Thời Phi nhịn không được lùi về phía sau vài được: "Không cần, đầy là dồ của em, em giữ đi."

    Nhưng Vân Tư Tư lại bởi vì câu nói này mà tỏ ra chịu đả kích, hốc mắt phiếm hồng, nước mắt nháy mắt liền chạy xuống, nghẹn ngào thút thít: "Mẹ, có phải chị không thích con không, vì sao lại không nhận đồ của con?"

    "Vân Thời Phi, con lại bắt nạt Tư Tư?"

    Từ Nhã cùng Vân Thiên Thành ở trong phòng khách, không nghe được cuộc trò chuyện của hai người trên lầu. Nghe lời nói của Vân Tư Tư, bà lập tức chạy lên lầu. Nheo mắt nhìn Vân Thời Phi, bộ dáng có chút tức giận.

    Bởi vì Vân Tư Tư gọi bà, bà liền cho rằng cô bắt nạt Vân Tư Tư? Vào lúc này, Vân Thời Phi cảm xúc lẫn lộn. Đời trước cô tính tình phản nghịch, Từ Nhã không tin cô. Đời này cô cố gắng ngoan ngoãn học tập, không cùng Vân Tư Tư cãi nhau. Nhưng Từ Nhã từ đầu đến cuối vẫn không hề tin cô. Rõ ràng cô mới là con gái ruột của bà, nhưng Từ Nhã đem cô đối xử như người ngoài. Sợ cô khi dễ đứa con gái nuôi mà cưng chiều hơn mười năm nay. Nếu là như thế, lúc trước cần gì phải đem cô từ Liên Hoa trấn trở về làm gì?

    Cho dù Vân Thời Phi cuẩn bị tâm lý đã lâu, nhưng toàn thân vẫn cảm thấy rất lạnh, lạnh đến thấu xương. Nếu nhẫn nhịn chỉ đổi lấy càng nhiều oan ức cho bản thân, cô cũng không muốn nhẫn nhịn nữa. Vân Thời Phi nhìn chằm chằm Từ Nhã, ánh mắt lạnh lùng quật cường, làm trong lòng Từ Nhã cảm thấy rùng mình. Đưa nhỏ này từ khi nào lại có ánh mắt như vậy? Sau đó, bà nghe Vân Thời Phi phủ nhận: "Mẹ, con không có."

    Cô không có bắt nạt Vân Tư Tư.

    Từ Nhã hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy Vân Tư Tư đứng một góc khóc đến thương tâm, lại nhìn Vân Thời Phi quật cường. Về mặt tình cảm, bà tin tưởng Vân Tư Tư, Tư Tư là bà nhìn lớn lên, lại ngoan ngoãn, thành tích cũng tốt. Nhưng tiếp xúc với ánh mắt của Vân Thời Phi, bà bỗng nhiên không biết nên tin tưởng ai. Ánh mắt đứa nhỏ này thực đáng sợ, mang theo một vẻ kiên định, làm cho người ta không dám đối diện cùng cô.

    "Mẹ, là con sai, mẹ đừng mắng chị, chỉ là con nghĩ, vinh dự của con đều là bởi vì chị mới có, nếu lúc trước chị không bị bắt đi, hiện tại người đứng trên sân khấu kia hẳn là chị mới đúng." Vân Tư Tư vừa khóc vừa nói.

    "Cho nên con nghĩ con đem huy chương tặng cho chị, ai ngờ chị không thích, chị có thể là không thích con đi. Mẹ, người đừng chị, là tự con đa tình."

    Vân Tư Tư cảm thấy tình huống có chúng không đúng, Từ Nhã cũng không có trách mắng Vân Thời Phi ngay lập tức, nên cô ta chỉ có thể lấy cử chỉ thỏa hiệp để chọc giận Từ Nhã.

    Quả nhiên, Từ Nhã nghe thấy lời nói của Vân Tư Tư nháy mắt liền tức giận, "Vân Thời Phi, con đang suy nghĩ cái gì vậy, Tư Tư tặng quà cho con, sao con không chịu nhận?"
     
    AyuxinhHuyền Trần 22012001 thích bài này.
  10. Dreamer 471

    Bài viết:
    15
    Chương 19: Tức giận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mẹ, mẹ hãy đặt mình vào vị trí của con mà suy nghĩ xem, con thực sự nên lấy đồ nó tặng sao? Tư Tư chạy theo con nói, cái này đáng lẽ thuộc về con nên mới đưa cho con. Vậy cái gì gọi là vốn thuộc về con? Con không hiểu." Vân Thời Phi mỉm cười, một nụ cười nhợt nhạt, trông đầy miễn cưỡng, giọng nói càng ngày càng thấp mang theo sự suy sụp, "Bởi vì con bị lừa bán, lớn lên ở nông thôn, đã không nhận được chút tình cảm nào từ mọi người, cho nên xứng đáng bị xem thường như vậy sao?"

    Đây không phải tặng mà là sỉ nhục!

    Vân Thời Phi tuy rằng nhát gan, sợ phiền toái, nhưng không có nghĩa là cô có thể bị người khác muốn nhào nặn như thế nào thì nhào nặn. Khi bạn nhẫn nhịn vài lần, thì đối phương được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, thì không cần phải tiếp tục chịu đựng nữa. Bạn cho là chính mình bao dung, nhưng bao dung không có điểm mấu chốt chính là yếu đuối. Cô không muốn trở thành một con người yếu đuối. Nhưng cũng không thể phản kháng quá kịch liệt.

    Càng nghĩ, Vân Thời Phi chỉ có thể lựa chọn phương pháp thỏa hiệp. Cô không giống Vân Tư Tư, có thể khóc hoa lê đái vũ như vậy, nhưng cô có vẻ mặt quật cường lại bi thương, càng làm cho lòng người chấn động.

    Trái tim Từ Nhã như là bị cái gì đó gắt gao bắt lấy. Nỗi buồn bực trong lòng bỗng nhiên không biết nên phát tiết ra như thế nào. Lời nói của Vân Thời Phi cũng không sai.

    Vân Tư Tư luống cuống.

    Từ Nhã rõ ràng bắt đầu dao động. Không thể như vậy được, đây là chuyện mà cô ta không muốn nhìn thấy nhất.

    "Chị, em.. em không phải có ý đó, em cũng không có ý không tôn trọng chị. Ngược lại là em tôn trọng chị nên mới nói như vậy. Chị, chị đừng hiểu lầm ý của em."

    Vân Tư Tư lo lắng, cô ta vội muốn chết. Vân Thời Phi sao lại không dựa theo bình thường mà phát hỏa? Cô ta không hiểu.

    Từ Nhã nhìn Vân Thời Phi, lại nhìn Vân Tư Tư. Những gì Vân Thời Phi vừa nói quả thật không sai, nhưng Tư Tư đoán chừng cũng không phải cố ý. Tư Tư là bà nhìn nó lớn lên, từ nhỏ đã ngoan ngoãn, ở trường học cũng rất được giáo viên yêu mến. Có lẽ là bởi vì lần đầu tiên nó đạt được giải thưởng lớn như vậy, nhất thời vui mừng mà không nghĩ tới hậu quả.

    Vân Thời Phi nhìn Từ Nhã, thấy Từ Nhã biểu tình biến hóa, trong lòng cô thầm thở dài. Không có khả năng Từ Nhã sẽ giáo huấn Vân Tư Tư. Bà tin tưởng Vân Tư Tư vì nhìn cô ta lớn lên từ nhỏ, mặc dù biết rõ là cô ta làm sai nhưng vẫn vì cô ta tìm lý do để bao che.

    Thất vọng chồng thất vọng àm lòng cô tê tái. Vân Thời Phi cũng không chờ Từ Nhã nói gì liền xoay người về phòng mình, đem cửa phòng khóa lại. Cô cũng không phải một chút tức giận cũng không có, nếu không được người yêu thích thì vẫn nên phát một chút tình tình đi.

    Lúc này, chỉ còn Từ Nhã cùng Vân tư Tư đứng ở hành lang.

    "Mẹ, có phải chị giận con rồi không, phải làn sai bây giờ? Con không nghĩ tới sẽ như vậy." Vân Tư Tư khóc thút thít, ánh mắt đỏ bừng như một con thỏ nhỏ, làm người ta thương tiếc.

    Từ Nhã sờ sờ tóc Vân Tư Tư, bà đang muốn nói gì đó đã thấy Vân Thiên Thành đi lên. Trong tay ông cầm hộp thuốc.

    "Ai bị bệnh vậy." Từ Nhã nhíu mày hỏi.

    "Bà không phát hiện trên mặt Thời Phi có vết thương sao? Đứa nhỏ kia cũng không biết sao lại bị thương như thế. Tôi lấy cho nó ít thuốc."

    Từ Nhã: "..."

    Bà thực sự không nhìn thấy. Tuy nhiên cẩn thận nhớ lại, trên mặt Vân Thời Phi quả thật có dán miếng băng trắng. Nhưng bà lại vô thức bỏ qua điều đó.

    Trong lúc nhất thời, tâm tình Từ Nhã thập phần phức tạp. Có phải chính mình từ trước đến nay đều bỏ bê đứa con gái này? Vì Vân Tư Tư giống đứa con gái mà bà mong ước hơn Vân Thời Phi, giống bà lúc trẻ, xinh đẹp, thông minh, đa tài đa nghệ. Cho nên trong tiềm thức bà luôn không muốn thừa nhận Vân Thời Phi là con gái ruột của mình, đối xử với cô không thân thiết chu đáo.
     
    AyuxinhHuyền Trần 22012001 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...