Ngôn Tình Ngày Em Rời Xa - Đoàn Quốc Bảo

Discussion in 'Truyện Drop' started by doanbaokt, Jul 28, 2021.

  1. doanbaokt

    Messages:
    27
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dưới cơn mưa như trút, Hải Đăng bấm chuông cửa và chờ đợi mặc cho những giọt mưa bao phủ lấy anh. Kim Sa ngồi trong ghế sau của chiếc xe Maybach S650 tay chống cằm thẫn thờ nhìn anh đứng đó, dưới cơn mưa như trút, trước cánh cổng sắt to lớn. Cô thầm nghĩ "Người đàn ông này đầy tình cảm, và thật sự yếu đuối trước tình yêu". Những giọt nước mưa lăn dài trên kính xe kèm theo ánh đèn đường chiếu vào những giọt nước cứ như những giọt pha lê đầy màu sắc khiến cô lơ đễnh thả tâm hồn theo những giọt mưa.

    Anh tiến lại gần gõ cửa xe làm cô giật mình quay trở về thực tại. Cô vội vàng mở cửa xe để anh bước vào.

    • Cô ấy không gặp anh à. Có khăn này, anh lau người đi, ướt hết cả rồi. - Miệng thì nói tay thì cô cầm khăn giúp anh lau mặt mũi tay chân.

    Cậu chỉ im lặng ngồi nhìn về phía cánh cổng sắt, trong khi chiếc xe từ từ lăn bánh.

    Khi trở về đến đầu hẻm cô nhìn anh thật lâu và nói.

    • Anh phải mạnh mẽ lên, không người con gái nào muốn thấy người đàn ông của mình yếu đuối và ủy mị đâu. Nếu là tôi, tôi cũng thấy chán ghét chứ đừng nói gì đến cô ấy. - Nói rồi cô cầm lấy điện thoại trong tay anh bấm bấm rồi trả lại. - Đây là số điện thoại của tôi, anh cần gì cứ gọi cho tôi nhé.

    Từ lúc lên xe cho đến lúc bước xuống xe anh không hề nói một câu nào cả. Cô ngồi đó nhìn anh cho đến lúc anh đi vào hẻm, mở cửa bước vào nhà cô mới cho tài xế lái xe đi. Có thể cô đã cảm mến người đàn ông này thật rồi, bản thân cô cũng thấy rối bời khi nhìn thấy tình trạng của anh như vậy. Cô nói khi gặp lại anh vì anh là ân nhân, vì anh là người đã giúp đỡ cô hình như chỉ là cái lý do để che lấp tình cảm bên trong cô mà thôi. Cô muốn nấu cơm cho anh ăn, cô muốn đùa giỡn với anh, muốn nhìn anh, muốn chăm sóc cho anh.. tất cả không phải chỉ vì cô mang ơn anh.

    * * *

    Thức dậy với cơn đau đầu như búa bổ, Hải Đăng nhìn đồng hồ thì thấy đã là bảy giờ sáng, bình thường anh không dậy trễ đến thế này. Anh ngồi dậy nhưng sao thấy tay chân thiếu sức sống, biết là mình đã đổ bệnh nên anh gọi điện cho công ty để xin nghỉ ốm, rồi nằm dài với đầu óc quay cuồng. Đêm qua anh đã nhắn rất nhiều tin nhắn cho Nguyệt, anh chỉ mong là cô đã đọc được và hiểu cho anh. Thật buồn là cô ấy về Việt Nam chỉ có năm ngày mà hai ngày đầu đã giận nhau hết cả hai ngày, thời gian gần gũi nhau không có bao nhiêu cả, cứ như thế này thì tình cảm giữa hai người sẽ ra sao đây.

    Cậu mệt mỏi rã rời nên cố tìm lại giấc ngủ chỉ mong đến trưa sẽ khỏe lại. Chưa kịp chợp mắt thì đã nghe tiếng tin nhắn. Cậu vội vàng xem ngay chỉ mong là tin nhắn của Nguyệt, nhưng thật sự thất vọng khi thấy tên bé Thủy xuất hiện. "Nghe trưởng phòng nói anh đang bị ốm à, anh đã uống thuốc chưa?". Cậu lịch sự nhắn lại: "Anh bị cảm, chắc ngủ thêm một giấc nữa là sẽ hết thôi, cảm ơn em". Ngay lập tức đã có tin nhắn khác: "Không được, để em mua thuốc sang cho anh, anh đã ăn sáng chưa em mua luôn nhé, sáng nay em sang công ty Thuận Phát lấy hồ sơ gần chỗ anh, em ghé qua nhanh thôi". Cậu không trả lời tặc lưỡi suy nghĩ: "Thôi thì cũng được, dù sao không ăn không uống cũng không thể nhanh hết bệnh được."

    Mười phút sau khi đang mơ màng cậu lại nhận được một tin nhắn khác, cậu cũng vội vàng chộp điện thoại chỉ mong là tin nhắn từ Minh Nguyệt, nhưng lại một lần nữa cậu thất vọng. Là tin nhắn của Kim Sa: "Anh làm rơi ví trên xe tôi", giật mình cậu ngồi dậy thử tìm ví của mình, nhưng đúng là nó không có ở nhà, trong túi quần đêm qua cậu mặc cũng không có. Cậu vội nhắn lại: "Ừ hình như là vậy, nhà cô ở đâu trưa tôi ghé qua xin lại nhé", một lúc sau cậu nhận được tin nhắn: "Ủa hôm nay anh không đi làm à". Suy nghĩ một chút rồi cậu nhắn: "Tôi xin nghỉ ốm, chắc do đêm qua tôi dầm mưa nên cảm lạnh". Một lúc lâu sau mới nhận lại được tin nhắn: "Để tôi mang sang cho anh."

    Cậu quăng điện thoại qua một bên, đắp chăn rên hừ hừ vì lạnh. Chưa kịp chợp mắt thì lại có tin nhắn, cậu hét lên:

    • Cái quái gì nữa đây, ngày gì mà toàn tin nhắn vậy.

    Nhưng khi nhìn thấy người nhắn tin sắc mặt cậu đã thay đổi hoàn toàn. Người cậu chờ đợi nhất đã nhắn tin cho cậu, Minh Nguyệt: "Em xin lỗi, đêm qua em nóng giận quá, em đã đọc hết tin nhắn anh gởi em rồi, suy nghĩ cho thấu đáo thì không lý gì em lại không tin tưởng anh cả, thời gian em ở Việt Nam không lâu em không muốn chúng ta cứ mãi giận hờn nhau thế này." Cậu mừng như tất thảy gánh nặng đã được trút bỏ, vội nhắn tin lại ngay: "Anh rất mừng khi nghe em nói thế". "Anh đang đi làm à" - cô nhắn. "Hôm nay anh xin phép nghỉ", nhưng khi vừa nhắn xong cậu bỗng giật mình. Nếu mình nói mình nghỉ cô ấy sẽ qua nhà mình, và sẽ gặp mặt bé Thủy hoặc Kim Sa, xui xẻo hơn sẽ gặp cả hai, không thể được, chỉ vừa mới làm lành lại, không thể để hiểu nhầm được. Vừa nghĩ đến đó thì cậu đã nhận ngay tin nhắn: "Sao lại không đi làm, em qua nhà anh nhé". "Chết thật rồi, làm sao bây giờ" cậu thầm than trời.

    Tiếng mở cửa cổng vang lên. Cậu toát mồ hôi hột, người duy nhất có chìa khóa cổng là Kim Sa. Cô ấy bước vào thấy sắc mặt anh trắng bệt, cô đã thảng thốt:

    • Mới một đêm mà thần sắc anh trông kinh thế. - cô bỏ một ít đồ lên bàn ăn rồi nói. - Tôi đoán là anh chưa ăn sáng nên tôi mua cháo cho anh đây này. Anh thấy thế nào rồi.
    • Tôi.. tôi sắp chết rồi. - Anh lắp bắp.
    • Gì vậy cha nội. - cảm động quá hả.
    • Thật sự là tôi sẽ chết nếu cô còn ở đây đấy. Cô mau về đi, tí nữa Nguyệt sẽ ghé qua, nếu cô ấy thấy cô đang ở đây thật sự tôi không còn cách nào giải thích nữa đâu. - Anh mếu máo.

    Kim Sa cười ha hả rồi nói:

    • Làm lành rồi à. Được rồi, tôi về là được chứ gì, anh ăn cháo đi kẻo nguội. Chán anh quá, còn không mời được tôi một ly nước. Nghe anh ốm tôi ba chân bốn cẳng chạy qua cho nhanh chưa kịp nói câu cảm ơn ra hồn anh đã đuổi tôi về.

    Ding dong! Tiếng chuông cửa vang lên. Tiếng chuông cửa làm Hải Đăng như muốn rớt tim ra ngoài, trợn tròn mắt nhìn Kim Sa. "Không lẽ"

    Kim Sa ngồi xuống ghế rồi khoanh tay nói.

    • Nếu đúng là cô ấy thì tôi sẽ đối diện với cô ấy, chẳng lý nào tôi phải chạy trốn cả, anh cũng nên thế đi.

    Hải Đăng hồi hộp ra mở cửa. Thì ra là Thanh Thủy.

    • Anh Đăng thấy khỏe trong người chưa, em mua cháo cho anh này. Anh ăn rồi uống thuốc nữa.

    Thanh Thủy định tiến vào bếp để trút cháo ra tô cho anh, nhưng anh cố ngăn lại.

    • Phiền em quá, không cần phải vào đâu, em đã lấy hồ sơ bên công ty Thuận Phát chưa, em cứ lo công việc của em đi. Anh tự lo được mà. - Cậu gãi đầu.

    Thủy cười tươi rồi nói:

    • Anh đừng lo, em mới gọi họ hẹn đến chín giờ mới có hồ sơ nên nhân tiện em ở chơi với anh một lúc rồi tí em sang đó là vừa.

    Trời đất như quay cuồng khi cậu nghe thấy vậy. "Xong thật rồi!". Làm sao mà đuổi em ấy đi được chứ. Cậu bất lực đóng cổng, trong khi Thanh Thủy đang tiến và đối diện với Kim Sa đang ngồi ở bàn ăn.

    Thoáng ngạc nhiên khi thấy Kim Sa đang ở đấy, Thanh Thủy ngoái đầu nhìn Hải Đăng rồi tự suy đoán ra điều gì đó. Cô Tiến vào nói hết sức tự nhiên.

    • Em tưởng anh không có ai chăm sóc chứ. Hóa ra chị Sa đang ở đây. - Cô nhìn Kim Sa với ánh mắt hình viên đạn.

    Rồi như phát hiện ra trên bàn cũng đang có cháo cô lại thở dài.

    • Ôi trời, có đồ ăn sáng rồi sao anh không nói em một tiếng em đỡ phải mua. - Cô nói năng rất bình tĩnh nhưng trong lòng thì hậm hực khó chịu.

    Kim Sa rót một ly nước ngồi xuống bàn tự uống rồi mới chậm rãi nói.

    • Có vẻ như em trách nhầm anh ấy rồi. Chị chẳng qua tiện đường ghé qua thôi nên anh ấy không biết chị đã mua đồ ăn thôi mà. - Cô cố cười tươi.

    Không khí bỗng trở nên ngột ngạt giữa hai người con gái, họ nói năng rất từ tốn nhưng rõ ràng là có vấn đề. Hải Đăng trợn mắt bất lực cùng với sự mệt mỏi trong cơ thể, anh không buồn nói gì cả, cứ thế cắm đầu bước vào phòng ngủ và nằm sấp xuống giường. Thâm nghĩ "Tiêu thật rồi".

    Vừa nằm xuống giường thì ngay lập tức lại có tiếng chuông cửa, làm cậu giật thót mình bật dậy. Vội vàng bước ra khỏi phòng trợn mắt nhìn Kim Sa thầm hỏi: "Làm sao đây?".

    Cô ngồi lỳ rồi nói thờ ơ:

    • Lại thêm một khách quý đến nhà nữa chứ gì, ra mở cửa đi chứ, anh là chủ nhà chứ có phải tôi đâu.

    Thanh Thủy cảm thấy khó hiểu.

    Từ cửa phòng ra đến cổng chính chỉ tầm mười bước chân nhưng cứ như xa ngàn dặm vậy. Vâng đúng là ác quỷ đang ở đấy! Anh mở cửa và không ngoài dự đoán đó là Minh Nguyệt, anh nhìn cô thở dài.

    • Anh sao thế, gặp em không vui hay sao mà thở dài.

    Anh lắc đầu khóa cửa lại sau khi cô đã bước vào bên trong, thầm nghĩ: "Được rồi, đã thế này rồi thì phải khóa cửa lại, gặp mặt và giải quyết tất cả, không cho cô ấy có cơ hội bỏ đi nữa". Minh Nguyệt chưa biết sự có mặt của hai người kia bên trong nhà nên cười tươi nói:

    • Em giận anh lắm đấy nhé, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì em vẫn tin tưởng anh. Em sẽ luôn tin tưởng anh.
    • Em chắc chứ. - Cậu ái ngại.
    • Gì nào! Thái độ anh sao vậy, đáng lẽ ra anh phải là người năn nỉ em đấy. - Cô nũng nịu.

    Cậu thở dài lắc đầu, nắm tay cô bước vào nhà. Và không ngoài dự đoán, khi cả ba cặp mắt của ba người phụ nữ nhìn nhau chính là lúc bầu trời sụp xuống.

    • Chuyện gì đây? - Minh Nguyệt ném một ánh mắt dao găm nhìn về phía Hải Đăng.

     
    chiqudoll likes this.
  2. doanbaokt

    Messages:
    27
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    • Chuyện gì đây? - Minh Nguyệt nghiêm nghị nhìn Hải Đăng hỏi.

    Thanh Thủy ngạc nhiên khó hiểu trước tình huống này, cô nhìn người con gái trước mặt mình. Cô ấy có vẻ như là người đẹp nhất cô từng gặp với đôi mắt sắc bén, mái tóc dài, dáng người cao ráo và cân đối, có vẻ như cao đến gần một mét bảy chứ không ít. Quan trọng nhất là có vẻ như cô ấy có mối quan hệ rất đặc biệt với Hải Đăng.

    Kim Sa ngồi bắt chéo chân trên ghế uống một hớp nước và quan sát xem tình huống gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cô thích thú im lặng nhìn thái độ của Hải Đăng và Minh Nguyệt cứ như thể cô đang là người ngoài cuộc.

    Hải Đăng thở dài từ tốn nói.

    • Em ngồi xuống ghế đi, anh đang đau đầu lắm, từ từ anh giải thích cho em nghe.
    • Phải giải thích nữa à, sao ngày nào anh cũng có chuyện để giải thích hết vậy. - Minh Nguyệt giận dữ nói, cô nhìn lên bàn ăn rồi nói tiếp. - Chuẩn bị ăn sáng cùng nhau nữa à.

    Thanh Thủy không chịu được nói:

    • Cô nói năng kiểu gì vậy hả. Chẳng qua tôi nghe anh Đăng đổ bệnh, tôi thuận đường mua thuốc và đồ ăn sáng cho anh ấy thôi.

    Minh Nguyệt ngạc nhiên:

    • Anh đang bị bệnh sao.
    • Vâng, chính vì thế anh mới nghỉ làm hôm nay, thật sự là anh đang đau đầu lắm chứ không khỏe đâu nên em đừng làm loạn lên nữa.
    • Anh nói sao cơ! Em đang làm loạn lên à? Em đang ở Việt Nam, ngay đây, tại nhà anh và ngày nào em cũng gặp những tình huống như thế này. Nếu em không có ở đây thì còn những chuyện gì khác nữa hay không. - Cô nổi giận, định bước ra khỏi cửa.

    Hải Đăng bình tĩnh nói.

    • Anh khóa cửa rồi, em không về được đâu. Sao em cứ không muốn giải quyết mọi chuyện mà cứ phải bỏ đi vậy nhỉ. - Rồi anh đẩy cao tông giọng lên - Phải nói bao nhiêu lần em mới hiểu, anh không yêu ai khác ngoài em cả. - Anh hét lên bực tức.

    Người cảm thấy choáng váng nhất lúc này lại chính là Thanh Thủy. Cô chỉ nghe nói nhưng chưa bao giờ gặp người yêu của Hải Đăng, nghe nói rằng cô ấy đang ở Nhật. Và cô lờ mờ nhận ra rằng, người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp này chính là người đó, người anh luôn nhắc đến mỗi lần anh từ chối tình cảm của cô, Trịnh Thu Minh Nguyệt. Và quan trọng nhất, ngay trước mặt cô, ngay trước mặt chị Kim Sa anh đã khẳng định điều đó rất rõ ràng, có vẻ như không có cơ hội nào cho cô để có kết thúc tốt đẹp với anh cả.

    Minh Nguyệt nhìn lướt qua Thanh Thủy và Kim Sa rồi nhìn anh im lặng, cô đang mong chờ câu nói tiếp của anh theo để giải tỏa nỗi nghi hoặc trong lòng mình.

    Hải Đăng tiến vào giữa ba người rồi giới thiệu.

    • Đây là Thanh Thủy cô đồng nghiệp dễ thương làm cùng cơ quan anh mà em suốt ngày ghen tuông là người này. - Xong rồi anh quay sang Thanh Thủy nói. - Thủy, giới thiệu với em đây là người yêu duy nhất của anh vừa từ Nhật trở về, Minh Nguyệt. - Anh giới thiệu như vậy đủ để giải tỏa nỗi nghi hoặc của Nguyệt và cắt đứt suy nghĩ tiến tới xa hơn của Thanh Thủy, một mũi trên trúng hai con vịt.

    Cậu uể oải hướng mắt nhìn về Kim Sa rồi xoay sang Minh Nguyệt giới thiệu tiếp.

    • Đêm qua em đã gặp Kim Sa, cô ấy là cô gái không nhà không cửa mà anh từng nhắc đến. Và cái bộ đồ em đã thấy trong phòng anh là của cô ấy. Bây giờ có cô ấy ở đây, em thử hỏi cô ấy xem giữa anh và cô ta có điều gì quá đáng hay không.

    Kim Sa cười lớn đập tay xuống bàn phản ứng.

    • Cái gì mà "cô gái không nhà không cửa hả ông kia", giới thiệu tôi cứ như kẻ đầu đường xó chợ không bằng.

    Kim Sa khoanh tay ngồi bắt chéo chân nhìn về phía Minh Nguyệt nói.

    • Cô có thật sự chán ghét anh ta chưa. Đêm qua tôi thấy cô hành động cứ như trẻ con vậy. Liệu cô có đi luôn được hay không, hay bây giờ cô đang quay lại đây để mong cầu sự chân thành của anh ấy. - Tôi nói cho cô tự hào một chút nhé. - Chỉ cần cô chia tay với anh ấy thì trong một phút mốt sẽ có người hốt anh ấy về làm người yêu ngay. - Kim Sa hướng ánh mắt về phía Thanh Thủy.

    Thanh Thủy biết mũi nhọn đang chĩa về phía mình nên vội vàng phản ứng, nhưng lại phản ứng một cách lúng túng.

    • Sao mọi người lại nhìn tôi. - Ngập ngừng một chút cô nói. - Ừ thì làm cùng cơ quan tôi thấy anh ta tốt tính nên tôi có cảm tình đôi chút, chứ tôi cũng đâu phải là kẻ phá hoại tình cảm của người khác.

    Thanh Thủy là cô gái có tâm hồn ngây thơ, yêu nói yêu, ghét nói ghét tuyệt nhiên không phải là người có tâm địa đa đoan. Cô giả vờ nhìn đồng hồ rồi nói.

    • Anh mở cửa cho tôi, đến giờ tôi đi lấy hồ sơ rồi.

    Cô ngại ngùng tiến ra cửa cứ như muốn chạy trốn khỏi bầu không khí căng thẳng này vậy. Trước khi dắt xe ra cửa cô không quên căn dặn.

    • Anh coi ăn sáng rồi uống thuốc đi, sắc mặt anh cứ như sắp chết vậy.

    Thì đúng thật là anh ấy đang sắp chết mà.

    Minh Nguyệt bình tĩnh ngồi xuống ghế bàn ăn đối diện với Kim Sa, nhìn cô ấy thật kỹ, cô có suy nghĩ của riêng mình. Người phụ nữ này không phải là một người đơn giản, cô ta sắc bén, có óc quan sát và tính cách mạnh mẽ. Cô ấy không giống như một kẻ vô gia cư như anh Đăng từng miêu tả, mà là một cô gái xinh đẹp toát lên vẻ quý phái của một người giàu có. Cũng phải thôi bao nhiêu năm trong đời cô là một thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có, cốt cách trong từng bước đi, từng cử chỉ, từng lời nói đều được tôi luyện trong môi trường của những bậc trưởng giả giàu sang, thì việc vẻ quý phái của cô được toát ra bình thường như hơi thở của mỗi người vậy.

    Ngay cả trong tình huống vừa rồi cũng đã thể hiện cô ấy là một người bản lĩnh. Cô ta đập bàn nắm thế chủ động ngay khi được nhắc đến nhưng vẫn cười để không khí không căng thẳng hơn và ngay lập tức chĩa mũi nhọn sang hướng người khác. Điều đó khiến cho cô gái kia lúng túng và phải bỏ đi ngay lập tức. Minh Nguyệt thầm nghĩ: "Nếu như mình có một đối thủ thì người mình cần tránh nhất là cô ta".

    Hải Đăng gãi đầu ngồi xuống ghế nói với Nguyệt:

    • Mọi chuyện sáng tỏ rồi nhé, chỉ là sáng nay anh bị bệnh xin cơ quan nghỉ phép nên bé Thủy biết được và tiện đường mua cho anh ít đồ ăn sáng. Còn việc Kim Sa ở đây là do đêm qua a để quên ví trên xe cô ấy.

    Minh Nguyệt ngạc nhiên hỏi:

    • Anh đi đâu mà để quên ví.

    Kim Sa chen vào:

    • Đi đến nhà cô chứ đi đâu. Anh ta đội mưa đứng trước cửa nhà cô nửa tiếng đồng hồ cứ như thần kinh vậy. Thế nên bây giờ anh ấy mới cảm lạnh, nhìn sắc mặt anh ấy xem, cứ như sắp chết.

    Minh Nguyệt ngạc nhiên:

    • Sao có chuyện đó được, em không hề biết là anh đã đến nhà em đấy.

    Hải Đăng nói:

    • Anh đã bấm chuông và cô giúp việc đã ra gặp anh. Nhưng hình như mẹ em không muốn anh vào nhà.
    • Sao lại thế chứ? - Minh Nguyệt thảng thốt.

    Kim Sa đứng dậy nói lấp lửng:

    • Cô không biết lý do tại sao à. - Nói rồi cô lấy trong túi xách của mình ra chiếc ví của Hải Đăng trả lại anh ấy. - Tôi về đây.
    • Cảm ơn cô. - Minh Nguyệt cố gắng thể hiện một nụ cười.

    Kim Sa cũng cười đáp trả rồi nói nhỏ một câu đầy ẩn ý:

    • Cô không chỉ có một Thanh Thủy đâu.

    Nói rồi cô ấy đi thẳng ra cửa.
     
    chiqudoll likes this.
  3. doanbaokt

    Messages:
    27
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    • Anh giỏi lắm, em mới xa anh có hai năm thôi mà xung quanh anh đã có biết bao nhiêu cô rồi. Vừa mới ngã bệnh một xíu họ đã vây quanh anh như ruồi vậy. - Minh Nguyệt liếc mắt nhìn Hải Đăng đầy bất mãn.

    Hải Đăng vừa ăn cháo vừa cười với gương mặt khắc khổ.

    • Anh còn cười được, cô ấy trước khi đi còn thách thức em nữa đấy. Anh liệu hồn. - Cô cả giận.
    • Thì làm sao anh cấm cô ta nói được. Quan trọng là anh có ý gì với cô ta đâu chứ.
    • Bây giờ thì thế, nhưng sau này em lại đi, ai mà biết được. Hai người lại ở chung lại nấu ăn chung nữa hả. Em mà biết được em xẻo..
    • Xẻo gì! - Anh thách cô nói ra từ đó vì anh biết cô là cô gái thùy mị nết na không dễ gì nói ra những từ nhạy cảm.
    • Cái gì thừa em xẻo hết. - Cô đỏ mặt chống chế.

    Sau khi suy nghĩ một chút cô hỏi.

    • Theo anh kể thì cô ta không có nhà cửa, không cả tiền để mua quần áo. Nhưng thực sự thì không phải vậy, anh còn gì giấu diếm em à?
    • Thì anh kể chỉ là kể cái thời điểm cô ấy tá túc ở đây thôi. Sau này anh mới biết thật ra thì cô ấy giàu khủng khiếp.
    • Cô ấy trẻ như vậy, hình như còn nhỏ tuổi hơn em nữa làm gì mà giàu đến thế. - cô tò mò.
    • Ừ thì là gia đình cô ấy giàu. Anh chỉ biết vậy thôi, a đâu quan tâm chuyện cô ấy làm gì.

    Minh Nguyệt nghiến răng lườm anh.

    • Ừ ngon đấy, giờ có cả con đại gia cua anh nữa cơ đấy. Đào hoa quá nhỉ.

    Nghe đến thế đang ăn anh bỗng ho sặc sụa. Cô không quan tâm vẫn giữ thái độ hờn giận nói tiếp.

    • Chưa ăn hết nửa tô cháo đã sặc, còn nguyên một tô mới nữa kia kìa, ráng ăn cho hết để khỏi phụ lòng người ta chứ.
    • Thôi anh không ăn nữa, anh cũng không uống thuốc của bé Thủy luôn. Ăn vào em nói một hồi anh cũng phải móc họng ói ra hết thôi. - Anh lau miệng đứng dậy.

    Cô ngạc nhiên sự áy náy của anh, rồi cười ngọt ngào nói.

    • Ơ kìa! Thôi nào ăn cho hết đi. Em nói đùa thôi mà.
    • Anh đau đầu lắm, không muốn ăn nữa. - Nói rồi anh bỏ đi vào phòng nằm sấp mặt xuống giường thở hơi ngắt quãng.

    Cô tủm tỉm cười rồi bước theo sau nhẹ nhàng nói.

    • Thôi không tố anh nữa. Nào để em xem anh đau đầu thế nào em xoa bóp cho.

    Những ngày còn lại khi Nguyệt còn ở Việt Nam là những ngày hết sức hạnh phúc của hai người. Họ cùng đi đến những nơi từng là kỷ niệm ngày xưa, cùng đi ăn hàng, cùng ngắm bình minh trên sông, cùng chờ mặt trời lặn khuất sau những tòa nhà cao tầng trong thành phố.

    • Chiều mai gia đình em cùng vài người bạn sẽ làm tiệc nhẹ ở nhà hàng Mimosa, anh nhớ đến với em. Sáng ngày mốt là em phải bay qua Nhật lại rồi. - Minh Nguyệt nói trong lúc nắm tay Hải Đăng tản bộ trong công viên.
    • Tất nhiên a sẽ phải đến rồi, tiệc có những ai vậy em.
    • Có gia đình em, con Thu, con Hương và anh Peter Phạm.

    Cậu chợt nhíu mày khi nghe đến cái tên đó.

    Cô nhận ra sắc mặt của cậu nên vội vàng giải thích.

    • Thì anh Peter là bạn của anh hai em mà, anh hai em rủ ổng qua chơi thì em cũng chịu thôi. Đừng nói là anh ghen đấy nhé. - Cô cười.

    Tất nhiên là cậu không hề ghen nhưng không thể không có cảm giác bất an được. Đối diện với cậu ta cùng mẹ của Minh Nguyệt không bao giờ cậu cảm thấy dễ dàng. Như hiểu được điều đó Minh Nguyệt siết chặt tay cậu, rồi nhảy đến trước mặt, đối diện với cậu rồi nói:

    • Anh có yêu em không?
    • Hỏi gì ngớ ngẩn vậy em? - Cậu phì cười.
    • Anh trả lời đi. - Cô lắc tay anh nũng nịu.
    • Có! Tất nhiên là có! Anh yêu e, và chỉ duy nhất một mình em thôi.

    Cô cười tươi hai mắt tít lại.

    • Chỉ cần vậy là đủ rồi, em cũng yêu anh.

    Nói rồi cô nhảy chân sáo đi trước mặt cậu: "Bây giờ em muốn ăn kem". Bóng dáng hai người giữa công viên trong khung cảnh chiều tà thật đẹp.

    * * *

    • Phòng chúng ta vừa nhận được một dự án mới. - Trưởng phòng Huy Thông báo khi mọi người đã vào họp đầy đủ.

    Anh nhìn một lượt qua thái độ của mọi người khi tiếp nhận thông tin rồi nói tiếp.

    • Lần này chúng ta sẽ đứng vai trò ban quản lý dự án cho một nhà đầu tư mới. Dự án lần này là một khu công nghiệp ở huyện Nam Dương. Đây là vai trò chúng ta hiếm khi nhận được nên tôi mong mọi người sẽ cố gắng hết sức cho dự án này. Có ai có ý kiến gì không?
    • Dự án này trị giá đầu tư bao nhiêu vậy thưa trưởng phòng. - Chị Phương hỏi.
    • Khái toán ban đầu ước chừng ba trăm tỷ, nói chung là cũng khá vừa sức với chúng ta. Họ là nhà đầu tư có yếu tố nước ngoài và đã chỉ định công ty chúng ta ở vai trò ban quản lý mà bỏ qua hồ sơ của các công ty khác có nhiều kinh nghiệm hơn ở vai trò này. Do đó chúng ta không thể có sai sót gì trong dự án lần này cả.

    Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên với thông tin này. Đúng là họ ít có kinh nghiệm trong vai trò ban quản lý, một nhà đầu tư nước ngoài lại chỉ định họ ở vai trò này vừa là cơ hội vừa là thách thức. Dự án này sẽ rất được cấp trên quan tâm theo dõi.

    • Bên công ty họ hẹn hai giờ chiều nay sẽ bàn giao hồ sơ dự án. Chiều nay phó phòng Minh và cậu Đăng sang đó tiếp nhận hồ sơ đi nhé. Ngày mai là chủ nhật, thứ hai chúng ta sẽ bắt đầu bóc tách hồ sơ. Có thể vào thứ ba tôi sẽ cử hai người đi xuống địa phương khảo sát và lấy bản đồ quy hoạch để so sánh nên mọi người chuẩn bị tinh thần.

    Nhìn lướt qua mọi người một chút rồi trưởng phòng Huy kết thúc cuộc họp. Mọi người được phép uống nước ở căn tin mười lăm phút rồi bắt đầu vào làm việc, đây cũng là thời gian mọi người thường tán gẫu với nhau.

    • Bữa giờ có tiến triển gì với bé Sa không vậy em. - Chị Phương lấy một ly cafe ngồi vào bàn của phó phòng Minh bắt chuyện.

    Anh nhìn chị Phương cười tươi rồi nói:

    • Em có liên hệ zalo với cô ấy nói chuyện được dăm ba câu, nhưng có vẻ như không mấy hiệu quả chị ạ.
    • Con bé đó xinh đáo để, tính cách thì lại chuẩn mực em chấm là đúng rồi đấy. Nếu không có cách nào hẹn gặp riêng thì hẹn chung đi em ạ, chuyện này em nên nhờ thằng Đăng là đúng nhất. - Chị ấy khuyên.
    • Em cũng có nghĩ tới nhưng lại không biết giữa hai người họ có gì đặc biệt không nên nhờ cũng ngại chị ạ.

    Chợt đâu đằng sau nghe tiêng Thanh Thủy tiến lại và nói:

    • Không có đâu, theo em thấy họ chỉ là bạn bè thôi. Bà người yêu của anh Đăng về Việt Nam mấy hôm nay, họ dính nhau như sam, làm gì có chuyện anh ấy quen người khác chứ.

    Cô ngồi vào bàn cắm ống hút vào ly trà sữa hút lấy hút để mắt thì hướng về phía khác cử chỉ khá đáng yêu.

    • Sao em biết! - Chị Phương hỏi.
    • À thì.. hôm trước em thăm ốm anh Đăng em gặp bà ấy. Bà ấy xinh lắm chị ạ. - Cô cười nhưng nét mặt thì lại bí xị.
    • Xinh bằng em không? - Chị Phương chọc.
    • Em tự biết mình có gương mặt dễ nhìn thôi, còn bà ấy cao ráo, gương mặt sắc nét hài hòa, em sợ người mẫu còn không bằng ấy chứ. Bà ấy phải cao bằng anh đấy anh Minh.
    • Gì chứ, anh cao một mét sáu mươi tám, phụ nữ mà cao như anh là trông cao lắm đấy. - Minh ngạc nhiên.
    • Thì cỡ anh đấy. Còn bà chị Sa thì có chuyện này không biết em có nên nói không?

    Bảo Minh tò mò thúc giục.

    • Em có biết gì về bé Sa à?
    • Gì đấy, nhắc đến là mắt anh sáng rực lên rồi kìa. Thông tin này sẽ làm anh sốc và mất hết hình tượng đấy. - Ngập ngừng một chút rồi cô cũng nói. - Bữa em nghe nói chị ấy bỏ nhà đi bụi nghèo đến không có tiền mua quần áo luôn.

    Nghe đến đấy cả Bảo Minh và chị Thu Phương đều mắt chữ A miệng chữ O như không thể tin được.

    • Này bé Thủy, em đừng có nói bậy nha. Nếu thực sự không phải vậy thì không hay đâu. - Chị Phương nghiêm giọng.
    • Em cũng không dám nói bậy, chị ấy phải ở ké nhà anh Đăng một thời gian mà, chắc hai người là bạn tốt của nhau. Cơ mà tính anh Đăng ai cũng có thể trở thành bạn tốt hết. - Cô cười ánh mắt lấp lánh.

    Chị Phương phì cười:

    • Thôi đi cô, anh Đăng của cô lúc nào cũng là nhất hết.

    Bảo Minh tặc lưỡi:

    • Từng ở ké nhà thằng Đăng à? Lần sau nếu cô ấy có đi bụi nhớ nhắn cô ấy anh cũng chỉ ở có một mình thôi nhé. - rồi cậu cười ha hả.
    • Ai mà dám giao mạng cho anh chứ, đồ dê gái. - Thanh Thủy thè lưỡi giả vờ rùng mình trông thật đáng yêu.

     
    chiqudoll likes this.
  4. doanbaokt

    Messages:
    27
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi chiều Hải Đăng và Bảo Minh đến công ty Trường Phát lấy hồ sơ. Họ được lễ tân dẫn đến phòng văn thư để tiếp nhận rồi sau đó lễ tân mời họ đến một sảnh chờ.

    • Còn chuyện gì nữa nhỉ, sao chúng ta phải chờ ở đây? - Bảo Minh thắc mắc.

    Mười lăm phút sau, cũng cô lễ tân đó mở cửa và nói:

    • Mời các anh đi theo tôi, chủ tịch công ty chúng tôi muốn gặp các anh.

    Cả hai người đều cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, thông thường thì nhiệm vụ của họ chỉ là tiếp nhận và xử lý hồ sơ, còn làm việc với một nhân vật cấp cao nhất như chủ tịch hay giám đốc là công việc của các cấp lãnh đạo.

    Gõ cửa phòng chủ tịch xong cô lễ tân mời họ vào rồi cô cúi đầu lui ra ngoài. Một người phụ nữ đang ngồi xoay lưng về phía họ từ từ quay lại.

    • Là cô sao!

    Cả hai người đều cảm thấy quá đỗi ngạc nhiên vì người đang ở trước mặt họ không phải ai xa lạ mà là Kim Sa. Cô cười tươi đùa giỡn:

    • Ngạc nhiên chưa!
    • Sao lại là cô. - Hải Đăng lờ mờ suy nghĩ cố móc nối lại các sự kiện.
    • Dự án đầu tiên tôi đầu tư, khi họ báo cáo cho tôi về các công ty nộp hồ sơ tôi đã nhận ra công ty của các anh nên tôi chọn luôn. Lúc nãy thấy hai anh đi vào tôi đã định sẽ giành cho hai anh một sự bất ngờ nhẹ nên mới mời hai anh vào đây.
    • Vậy cái quỹ đầu tư hôm trước lão Triệu nói chính là công ty này à, và cô chính là chủ tịch của công ty. Chuyện này đúng là bất ngờ thật đấy. - Hải Đăng cười lớn.

    Kim Sa cười rồi nói:

    • Bình thường thì tôi không đến công ty đâu, công việc đã có người khác lo cả rồi. Chỉ là hôm nay có chút thời gian nên ghé qua một tí, chẳng ngờ lại thấy hai anh lúc hai anh ở sảnh.

    Nhìn sắc mặt của Bảo Minh có vẻ khó coi, Kim Sa hỏi:

    • Anh Minh sao thế! Ngày nào cũng nhắn tin mời tôi đi uống cafe thế mà hôm nay gặp tôi lại có vẻ kiệm lời quá vậy.

    Tất nhiên là phải kiệm lời rồi. Cô gái này là ai đây, Bảo Minh còn đang hoang mang không biết nên cư xử thế nào cho đúng. Là một cô bạn hay là một vị chủ tịch của công ty đối tác, ngay cả dùng chủ ngữ thế nào cậu cũng chưa biết chứ đừng nói gì là nói chuyện. Và hơn hết, những gì cậu nghe bé Thủy nói lúc sáng dường như đang bị xoay hẳn một trăm tám mươi độ. "Bỏ nhà đi bụi nghèo đến không có tiền mua quần áo", đùa à! Một vị chủ tịch của một công ty đầu tư vốn nước ngoài không có cả tiền mua quần áo sao. Sau một phút định thần cậu nói:

    • Đúng là.. đúng là tôi có hơi sốc thật. Tôi không nghĩ là sẽ gặp cô ở tình huống này.
    • Này này, nói ngọt ngào hơn đi chứ, xưng hô anh với em như trong tin nhắn vậy. Chán mấy người quá, không vui chút nào. - Cô tỏ vẻ hờn giận.

    Cô bước ra khỏi ghế kéo tay cả hai người họ ngồi xuống bàn tiếp khách, rót trà cho họ rồi nói.

    • Chiều nay hai người có làm gì không, đi đâu đó chơi đi, nhà hoài tôi chán quá.

    Nếu như bình thường nghe được câu đó có lẽ Bảo Minh sẽ rất vui mừng và gật đầu ngay lập tức. Nhưng tình huống này có vẻ như không đúng lắm, cậu nhìn sang Hải Đăng như đợi câu trả lời từ cậu ấy.

    • Chiều nay tôi có việc rồi, không đi được.
    • Việc gì chứ, hôm nay là thứ bảy đấy. - Kim Sa xị mặt trông không giống tác phong của một vị chủ tịch tí nào.
    • Ừ thì việc riêng của tôi. - Cậu cố ý né tránh câu trả lời.
    • Cô ấy chưa trở lại Nhật đúng không. Thì cứ nói là đi chơi với người yêu chứ có gì mà anh cứ phải ấp úng thế hả. - Cô đùa.
    • Ừ thì, chiều nay nhà cô ấy làm buổi tiệc nhỏ nên tôi cũng phải tham gia.

    Kim Sa nhìn anh một lúc rồi ngồi ngửa ra ghế sofa suy nghĩ. Tất nhiên cô hiểu vấn đề giữa anh và gia đình cô ấy, nên buổi chiều nay chưa chắc là một buổi đi chơi vui vẻ của anh ta.

    • Có cái cậu Peter gì đó tham gia không? - Cô hỏi.
    • Hình như là có đấy. - Cậu trả lời

    Cô nhìn Hải Đăng từ đầu đến chân, trầm ngâm một chút rồi cô búng tay nói.

    • Tôi phải tút lại cho anh mới được, trông anh bần lắm, cậu ta chính là đối thủ của anh, hôm nay trước mặt cậu ta và gia đình cô ấy anh không được xuề xòa đâu. - Nói rồi cô nhấc điện thoại gọi cho tài xế chuẩn bị xe.
    • Không được, bây giờ chúng tôi còn phải về công ty báo cáo nữa, bây giờ đang là giờ làm việc đấy. - Cậu phất tay bác bỏ.
    • Thì một mình anh Minh về là được rồi, cứ bảo rằng công ty chúng tôi đang giữ anh lại để thảo luận một số vấn đề nhỏ vậy là xong thôi mà. - Rồi cô quay sang Bảo Minh với đôi mắt hấp háy cầu xin. - Được không phó trưởng phòng Minh.

    Gia Minh giật mình mới biểu cảm nũng nịu đó nên ấp úng trả lời.

    • À ừ, được chứ! Hai người cứ đi đi, một mình tôi về báo cáo vẫn ổn mà.

    * * *

    Chiếc xe dừng ở một trung tâm mua sắm bậc nhất thành phố, nơi chỉ có những người thực sự có tiền mới dám tự tin bước vào. Hải Đăng có vẻ hơi ngại ngùng khi đứng trước sảnh chính, cậu nhìn Kim Sa một chút rồi ngập ngừng nói nhỏ:

    • Này cô, giá cả ở đây đắt lắm tôi không mua nổi đâu hay ta đến nơi khác đi.

    Kim Sa cười nắm tay cậu kéo vào trong và nói:

    • Anh không phải lo, hôm nay việc của anh là nghe theo tôi thôi.

    Bước vào những gian hàng bán những thứ đồ hiệu cao cấp cậu không khỏi choáng ngợp trước sự sang trọng ở nơi đó. Cậu chỉ mua quần áo mới khi đồ ở nhà đã cũ hoặc những dịp đặc biệt nào đó như lễ tết chẳng hạn, và cậu cũng chỉ có thể mua ở những shop quần áo rẻ tiền để tiết kiệm chi phí cho bản thân.

    Sau khi lướt qua một gian hàng, Kim Sa có vẻ ưng ý một chiếc áo sơ mi màu trắng và một chiếc quần bò màu nâu đậm. Cô bảo anh thử đồ, trong khi cô vẫn đi tìm thêm những bộ đồ khác. Anh lướt nhìn qua giá được ghi trên bộ đồ thì có vẻ không đắt lắm, chỉ vài trăm nghìn, thôi chấp nhận được.

    • Anh mặc bộ này trông bảnh đấy, với vóc dáng của anh mà mặc bộ này vào thì đẹp trai không có đối thủ. - Cô nhận xét với vẻ hài lòng, xong cô lại đưa anh một bộ khác. - Anh thử bộ này đi, tông đen xám mạnh mẽ và lịch thiệp khi ở những buổi tiệc.
    • Một bộ là được rồi. - Anh ái ngại.

    Kim Sa nhíu mày nói.

    • Tôi đã bảo hôm nay anh cứ nghe tôi là được, anh lắm lời quá.

    Anh lại cun cút cầm bộ đồ bước vào phòng thay đồ thử tiếp thầm suy nghĩ: "Cô ta dữ hơn mình tưởng". Và cứ thế anh thử cả chục bộ đồ, mà cứ như những bộ quần áo này may ra là để riêng anh mặc vậy, bộ nào cũng rất đẹp.

    • Gói hết cho tôi. - Cô nói với cô nhân viên. Rồi quay sang nói với anh. - Bây giờ ta đi tìm thêm vài đôi giày cho anh nữa.

    Anh định phản ứng lại thì cô đã đưa tay lên môi ra hiệu anh cứ im lặng mà làm theo.

    • Của chị năm mươi ba triệu tám trăm nghìn, chị thanh toán tiền mặt hay dùng thẻ ạ - Cô nhân viên sau khi kiểm tra hết hóa đơn rồi thông báo cho cô biết.

    Khi nghe con số thanh toán Hải Đăng như giật thót người, anh vội cầm lấy hóa đơn nhưng Kim Sa đã nhanh tay hơn cầm lấy trước và cất vào túi:

    • Tôi dùng thẻ nhé. - Cô cười rút thẻ đưa cho người nhân viên bán hàng.

    Hải Đăng vội nhìn lại giá trên các bộ quần áo, thì ra tất cả đều được tính bằng tiền đô không phải tiền Việt. Anh cảm thấy hơi choáng váng, chỉ mua vài bộ quần áo mà bằng cả mấy tháng lương của mình.

    Sang đến hàng giầy dép cũng thế, cô cũng chọn cho anh ba đôi giầy và hai cái nịt, tổng giá trị cũng không hề nhỏ chút nào.

    Cả hai chuẩn bị đi ra ngoài thì cô chợt đứng lại, quay lại nhìn anh từ đầu đến cuối tỏ vẻ đăm chiêu. Cô nói.

    • Còn thiếu cái gì đó, đúng là thiếu cái gì đó rất quan trọng. - Xong cô như chợt nhớ ra à lên một tiếng rồi nói tiếp. - Đúng rồi! Đồng hồ, tôi nên đổi đồng hồ cho anh.

    Nói xong cô lại nắm lấy tay anh lon ton bước đi tìm khu vực bán đồng hồ đeo tay.

    Sau một lúc lâu chọn lựa cuối cùng cô cũng chọn được một chiếc đồng hồ rolex mặt tròn rất đẹp phù hợp với cổ tay khỏe mạnh của anh. Và một lần nữa anh quá sốc với trị giá của nó, trị giá hơn bốn trăm triệu đồng cho một chiếc đồng hồ đeo tay. Lần này anh cảm cảm thấy mình không thể im lặng được nữa.

    • Không thể được! Giá trị của nó quá lớn, tôi không thể nhận được.

    Cô bỏ ngoài tai lời nói của anh và cứ nói chuyện để thanh toán với người nhân viên bán hàng. Xong cô quay lại nhìn anh, miệng nở một nụ cười tươi mãn nguyện.

    • Anh cứ đeo cho tôi vui.
    • Gì chứ! Làm sao tôi đeo mà cô vui được. Chiếc đồng hồ này trị giá hơn cả năm tiền lương của tôi đấy.
    • Anh đừng lo, với tôi thì cũng chỉ là một bữa ăn sang sang một xíu thôi.

    Anh phản ứng lại:

    • Gì chứ, cô ăn vàng ăn kim cương hay gì mà một bữa ăn trị giá gần nửa tỷ đồng, tôi không nhận đâu. - Cậu cương quyết.

    Cô im lặng một chút rồi nhìn vào mắt anh nói một cách từ tốn kèm theo một nụ cười, cố thuyết phục anh.

    • Anh chỉ nên nhớ là gia đình tôi rất giàu, giàu hơn những gì anh tưởng tượng được đấy. - ngập ngừng một chút rồi cô nói tiếp. - Cái quỹ đầu tư năm mươi triệu đô mà anh đã nghe rồi đấy, anh cảm thấy nhiều lắm đúng không. Thật ra cũng chỉ là một số tiền rất nhỏ trong gia sản nhà chúng tôi thôi, nên anh đừng quá bận tâm những gì tôi làm cho anh. Nếu mỗi ngày tôi tiêu một tỷ đồng tiền Việt Nam thì cả đời tôi cũng không tiêu hết tiền được. Tôi nói thế để anh hiểu và nhận những gì tôi làm cho anh đi nhé.

    Cô nói xong quay sang nhận lại thẻ từ người nhân viên bán hàng. Cô ấy cũng cảm thấy choáng ngợp trước những gì vô tình nghe được từ vị khách này. Còn anh thì cảm thấy chết trân trước người phụ nữ anh từng thương hại như một người vô gia cư này.

    • Này anh xách đồ đi chứ, không lẽ tôi phải xách đồ cho anh nữa à. - Kim Sa chu miệng lườm anh rồi xoay người bước đi.

    Bước lên xe cô nói với người tài xế.

    • Bây giờ chú chở cháu về nhà, rồi lấy số điện thoại của anh Đăng. Nhiệm vụ của chú hôm nay là đưa đón anh ấy đến một bữa tiệc quan trọng.
    • Vâng tôi biết rồi thưa cô chủ. - Chú tài xế ngoài bốn mươi tuổi có cách ăn nói rất lịch sự và chuẩn mực, như từng được đào tạo trở thành tài xế riêng chuyên nghiệp.

    Chiếc xe dừng lại ở một căn biệt thự trắng rất lớn ở khu Phú Mỹ, nơi chỉ giành cho những người giàu nhất mới có thể ở được. Cô bước xuống xe quay lại cười tươi với anh rồi nói:

    • Tối nay anh đi chơi vui nhé. Nhớ lời tôi, phải hết sức tự tin trong mọi tình huống, mọi thứ đã có tôi sau lưng anh rồi. Phải cho cái gã Peter kia và gia đình cô ta thấy được bản lĩnh của anh, đừng để họ bắt nạt anh.

    Cô phất tay chào cho đến khi chiếc xe đi xa hẳn tòa nhà trên môi cô vẫn còn giữ nụ cười rạng rỡ, có vẻ như hôm nay làm một điều nhỏ đó cho anh khiến cô rất thỏa mãn. Còn anh ngồi trong chiếc xe hơi trị giá hơn mười lăm tỷ không hề có một tiếng động nhỏ nào phát ra từ chiếc xe khiến anh chìm vào một dòng tư tưởng hỗn loạn. Anh hoang mang về người con gái này, có vẻ như mọi thứ giữa anh và cô ta chỉ mới bắt đầu chứ không hề kết thúc như anh từng nghĩ.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...