PHẦN 2 : LỒNG ĐÈN DA NGƯỜI
CHƯƠNG 16.1
Mặt trời dần khuất sau lưng núi, khói bếp cũng dần bay lên từ những căn nhà trong thôn.
Nhân khẩu nhà Gia Đề rất đơn giản , chỉ có Gia Đề và hai cậu con trai, con trai lớn khoảng hai mươi tổi , con trai nhỏ thì cỡ bảy - tám tuổi , cả hai người đều rất yên tĩnh , không thích nói chuyện, làn da đen samg , gầy gò như cây gậy trúc.
Căn nhà này hình như không có nữa chủ nhân.
Nhà bày trí lộn xôinj , đồ lặt vặt thì chất đống trong góc , sân cũng trống trãi , không có trồng rau hay nuôi gà vịt.
Lúc này , Trần Thải Tinh đã bắt đầu đói bụng , hương thơm đồ ăn nhà kế bên đang nhắc nhở anh đã đến giờ cơm . Vì thế, anh dắt Nguyên Cửu Vạn xuống lầu ăn cơm.Lầu một , cậu con cả đanh chẻ củi , Gia Đề đang làm đồ gỗ , còn đứa con trai nhỏ thì đang chạy tới chạy lui giúp đỡ .
Trong nhà bếp , nồi thì lạnh bếp thì không có một đốm lửa , một tí xíu không khí gia đình nóng hổi cũng không có.
Trần Thải Tinh:.
Chẳng lẽ anh thật sự không xứng được ăn cơm à ?!
"Ông chú ơi , con đới bụng , khi nào chúng na mới có thể ăn cơm vậy?" Trần Thải Tinh vừa dứt lời , anh bỗng giật mình nhận ra ba cha con nhà này bộ dạng như là chuẩn đàn ông hảo hán , sợ là có làm cơm thì cũng để ăn cho đỡ đói chứ chẳng yêu cầu gì hơn được , nhưng anh cũng đành mặt dày mà chống eo , cười cười nói : "Không có biện pháp, con một người nhưng lượng ăn là của hai người , với lại còn thêm em trai con nữa , thằng bé còn nhỏ , phảy ăn đủ mới lớn lên được ."
Gia Đề ngẩng đầu nhìn trời , sau đó nép khúc gỗ đang cầm trong tay , nói với con trai lớn : "Thằng lớn đừng có chẻ củi nữa , đi nấu cơm đi , thằng út đi phụ anh mày ." Dứt lời liền vỗ vỗ vai đứa con út .
Cậu con nhỏ nghiêng người né tay của cha mình , không buồn hé răng đi vào phòng bếp.
Qua không bao lâu khói bếp liền bốc lên.
Gia Đề múc nước rửa sạch tay , sau đó ngồi lên chiếc ghế lùn trước cửa hút thuốc , mỗi lần đều hút cả hơi dài .
Trần Thải Tinh là một diễn viên chuyên nghiệp, vì thế lúc nào anh cũng nhớ đến mình vẫn còn là một "thai phụ", bởi thế , anh liền đi chỗ khác , thánh đi khói thuốc. Thật ra thì anh viện cớ đi tham quan nhà thôi, trò chơi trước làm anh có thói quen quan sát địa bàn trước , nhà của NPC là một trong những chỗ không thể bỏ qua .
Lầu một có phòng khách lớn , thông ra sân trước , sân sau , mùa hè gió lùa rất mát mẻ. Ở giữa nhà có để một cái bàn bát tiên trầm hương , đen như mực , hai bên trái phải có bốn cái phòng. Gia đề ở bên trái , sát với sân sau , căn phòng kế bên là kho để đồ.
Còn phía bên phải là hai căn phòng của con trai ông.
Cửa phòng cũng không có khóa lại , mở toang ra. Ba căn phòng nghủ không có khì đáng nghi cả , đều rất đơn giản, vừa nhìn đã thấy hết. Trong kho hàng , đồ lặt vặt chất thành từng đống lớn , có mấy cái rương gỗ nằng trĩu, có khóa , không biết có gì trong đó không nữa .Phòng còn có mấy cái bao tải , Trần Thải Tinh mở ra xem , là một ít nấm phơi khô gì đó thôi.
"Chị ơi , có người đến." Nguyên Cửu Vạn đứng ngoài tiếp viện .
Trần Thải Tinh đỡ cái bụng bia của anh , thong thả bước ra khỏi kho hàng, bneeus bị phát hiện anh liền nói bụng anh khó chịu , muốn vào trong xem có gì ăn được không.
Tuy rằng anh ngụy trang thành phụ nữ có thai rất là không biết xấu hổ , nhưng nói đi cũng phải nói lại , có đôi khi mang thai cũng rất ' thuận tiện '.
Anh vừa bước ra liền gặp ngay Lư Châu, anh ta khoảng sợ gật đầu với anh một cái . Giọng Gia Đề ngoài cửa vọng vào : "...... Phong trên lầu hai tự chọn đi ."
"Vâng vâng , cảm ơn ." Thái độ của Lư Châu với Gia Đề rất cung kính , khép nép.
Hẳn là anh ta cũng đã rõ tình huống bây giờ của bọn họ là sao rồi.
Lư Châu tay trai ôm túi công văn , tay phải xách theo áo lông vũ , cả người đều lấm tầm mồ hôi. Trần Thải Tinh thấy thế liền mở miệng nói : "Đừng quá lo lắng, lên lầu cất đồ trước đi , lát nữa xuống đây ăn cơm."
"À, à , được , cảm ơn ." Lư Châu vừa hoang mang vừa sợ hãi mà cất bước lên lầu hai.
Nguyên Cửu Vạn chu mỏ , phồng mà nói : "Chị à , chỉ đối xử tốt với anh ta vậy làm gì chứ ?"
"Tốt chỗ nào ?" Trần Thải Tinh vừa nhìn bộ dạng tức giận đáng yêu của tiểu đệ liền nhìn không nỏi mà nựng một cái , anh đoán nhóc con lại ghen rồi , vì thế biết điều nói : "Anh chỉ tốt với Tiểu Cửu thôi."
Mắt Nguyên Cửu Vạn cong cong như trăng non , vui vẻ nói: "Vậy nếu sau này bảo bảo ra rồi , em với em bé , anh yêu ai hơn ?"
Trần Thải Tinh:???
Thằng nhỏ lại nhập vai nữa à .
Có thể, nhưng không cần thiết. Chỗ này không có Oscar đâu mà nhận .
Trần Thải Tinh nhìn vào ánh mắt thằng bé,thôi ,liêm sỉ gì tầm này nữa , làm cũng đã làm rồi. Vì thế , anh cười tủm tỉm vuốt đầu Tiểu Cửu , nói: "Đương nhiên là yêu em nhất."
Nghe thế , Tiểu Cửu liền nhoẻn miệng cười .
Dễ dụ quá .
Lại chờ thêm chốc lát , cơm đã chín. Bên ngoài , trời cũng đã dần đen , Gia Đề liền thắp một cái đèn dầu cho sáng .
Trên bàn bát tiên , đồ ăn đã được don lên hết , mùi thơm phác mũi. Dưới ánh đèn dầu màu cam , trông càng thêm ngon miệng , thịt thỏ rán , nấm xào rau xanh, măng xào thịt khô, trứng xào tôm bóc vỏ, còn có một tô canh nấm trà xương sườn .
Nhân khẩu nhà Gia Đề rất đơn giản , chỉ có Gia Đề và hai cậu con trai, con trai lớn khoảng hai mươi tổi , con trai nhỏ thì cỡ bảy - tám tuổi , cả hai người đều rất yên tĩnh , không thích nói chuyện, làn da đen samg , gầy gò như cây gậy trúc.
Căn nhà này hình như không có nữa chủ nhân.
Nhà bày trí lộn xôinj , đồ lặt vặt thì chất đống trong góc , sân cũng trống trãi , không có trồng rau hay nuôi gà vịt.
Lúc này , Trần Thải Tinh đã bắt đầu đói bụng , hương thơm đồ ăn nhà kế bên đang nhắc nhở anh đã đến giờ cơm . Vì thế, anh dắt Nguyên Cửu Vạn xuống lầu ăn cơm.Lầu một , cậu con cả đanh chẻ củi , Gia Đề đang làm đồ gỗ , còn đứa con trai nhỏ thì đang chạy tới chạy lui giúp đỡ .
Trong nhà bếp , nồi thì lạnh bếp thì không có một đốm lửa , một tí xíu không khí gia đình nóng hổi cũng không có.
Trần Thải Tinh:.
Chẳng lẽ anh thật sự không xứng được ăn cơm à ?!
"Ông chú ơi , con đới bụng , khi nào chúng na mới có thể ăn cơm vậy?" Trần Thải Tinh vừa dứt lời , anh bỗng giật mình nhận ra ba cha con nhà này bộ dạng như là chuẩn đàn ông hảo hán , sợ là có làm cơm thì cũng để ăn cho đỡ đói chứ chẳng yêu cầu gì hơn được , nhưng anh cũng đành mặt dày mà chống eo , cười cười nói : "Không có biện pháp, con một người nhưng lượng ăn là của hai người , với lại còn thêm em trai con nữa , thằng bé còn nhỏ , phảy ăn đủ mới lớn lên được ."
Gia Đề ngẩng đầu nhìn trời , sau đó nép khúc gỗ đang cầm trong tay , nói với con trai lớn : "Thằng lớn đừng có chẻ củi nữa , đi nấu cơm đi , thằng út đi phụ anh mày ." Dứt lời liền vỗ vỗ vai đứa con út .
Cậu con nhỏ nghiêng người né tay của cha mình , không buồn hé răng đi vào phòng bếp.
Qua không bao lâu khói bếp liền bốc lên.
Gia Đề múc nước rửa sạch tay , sau đó ngồi lên chiếc ghế lùn trước cửa hút thuốc , mỗi lần đều hút cả hơi dài .
Trần Thải Tinh là một diễn viên chuyên nghiệp, vì thế lúc nào anh cũng nhớ đến mình vẫn còn là một "thai phụ", bởi thế , anh liền đi chỗ khác , thánh đi khói thuốc. Thật ra thì anh viện cớ đi tham quan nhà thôi, trò chơi trước làm anh có thói quen quan sát địa bàn trước , nhà của NPC là một trong những chỗ không thể bỏ qua .
Lầu một có phòng khách lớn , thông ra sân trước , sân sau , mùa hè gió lùa rất mát mẻ. Ở giữa nhà có để một cái bàn bát tiên trầm hương , đen như mực , hai bên trái phải có bốn cái phòng. Gia đề ở bên trái , sát với sân sau , căn phòng kế bên là kho để đồ.
Còn phía bên phải là hai căn phòng của con trai ông.
Cửa phòng cũng không có khóa lại , mở toang ra. Ba căn phòng nghủ không có khì đáng nghi cả , đều rất đơn giản, vừa nhìn đã thấy hết. Trong kho hàng , đồ lặt vặt chất thành từng đống lớn , có mấy cái rương gỗ nằng trĩu, có khóa , không biết có gì trong đó không nữa .Phòng còn có mấy cái bao tải , Trần Thải Tinh mở ra xem , là một ít nấm phơi khô gì đó thôi.
"Chị ơi , có người đến." Nguyên Cửu Vạn đứng ngoài tiếp viện .
Trần Thải Tinh đỡ cái bụng bia của anh , thong thả bước ra khỏi kho hàng, bneeus bị phát hiện anh liền nói bụng anh khó chịu , muốn vào trong xem có gì ăn được không.
Tuy rằng anh ngụy trang thành phụ nữ có thai rất là không biết xấu hổ , nhưng nói đi cũng phải nói lại , có đôi khi mang thai cũng rất ' thuận tiện '.
Anh vừa bước ra liền gặp ngay Lư Châu, anh ta khoảng sợ gật đầu với anh một cái . Giọng Gia Đề ngoài cửa vọng vào : "...... Phong trên lầu hai tự chọn đi ."
"Vâng vâng , cảm ơn ." Thái độ của Lư Châu với Gia Đề rất cung kính , khép nép.
Hẳn là anh ta cũng đã rõ tình huống bây giờ của bọn họ là sao rồi.
Lư Châu tay trai ôm túi công văn , tay phải xách theo áo lông vũ , cả người đều lấm tầm mồ hôi. Trần Thải Tinh thấy thế liền mở miệng nói : "Đừng quá lo lắng, lên lầu cất đồ trước đi , lát nữa xuống đây ăn cơm."
"À, à , được , cảm ơn ." Lư Châu vừa hoang mang vừa sợ hãi mà cất bước lên lầu hai.
Nguyên Cửu Vạn chu mỏ , phồng mà nói : "Chị à , chỉ đối xử tốt với anh ta vậy làm gì chứ ?"
"Tốt chỗ nào ?" Trần Thải Tinh vừa nhìn bộ dạng tức giận đáng yêu của tiểu đệ liền nhìn không nỏi mà nựng một cái , anh đoán nhóc con lại ghen rồi , vì thế biết điều nói : "Anh chỉ tốt với Tiểu Cửu thôi."
Mắt Nguyên Cửu Vạn cong cong như trăng non , vui vẻ nói: "Vậy nếu sau này bảo bảo ra rồi , em với em bé , anh yêu ai hơn ?"
Trần Thải Tinh:???
Thằng nhỏ lại nhập vai nữa à .
Có thể, nhưng không cần thiết. Chỗ này không có Oscar đâu mà nhận .
Trần Thải Tinh nhìn vào ánh mắt thằng bé,thôi ,liêm sỉ gì tầm này nữa , làm cũng đã làm rồi. Vì thế , anh cười tủm tỉm vuốt đầu Tiểu Cửu , nói: "Đương nhiên là yêu em nhất."
Nghe thế , Tiểu Cửu liền nhoẻn miệng cười .
Dễ dụ quá .
Lại chờ thêm chốc lát , cơm đã chín. Bên ngoài , trời cũng đã dần đen , Gia Đề liền thắp một cái đèn dầu cho sáng .
Trên bàn bát tiên , đồ ăn đã được don lên hết , mùi thơm phác mũi. Dưới ánh đèn dầu màu cam , trông càng thêm ngon miệng , thịt thỏ rán , nấm xào rau xanh, măng xào thịt khô, trứng xào tôm bóc vỏ, còn có một tô canh nấm trà xương sườn .
Last edited by a moderator: