Ngôn Tình [Edit] Xuyên Sách: Mỗi Ngày Đều Muốn Cùng Đại Lão Ly Hôn - Hi Nguyệt Công Tử

Discussion in 'Truyện Drop' started by Đinh Tiểu An, Jul 18, 2020.

  1. Đinh Tiểu An

    Messages:
    52
    Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Thanh Từ ngồi ở trên sô pha, cởi bỏ hai nút thắt ở cổ áo sơmi, hơi hơi nhắm mắt nghỉ ngơi, thả lỏng trạng thái. Ghế sô pha là một hình bán nguyệt được tạo thành bởi ba đường bán cung, bất luận ngồi ở chỗ nào cũng đều có thể nhìn thấy màn hình TV.

    TV có chút ồn ào, Khương Bích Tuyết cầm điều khiển từ xa tắt nó đi.

    Hàn Thanh Từ mở to mắt, nhàn nhạt nói: "Bật lên đi."

    "Sẽ không làm ồn anh chứ?"

    "Sẽ không."

    Khương Bích Tuyết một lần nữa bật TV lên, vừa bật lên, nữ chính bởi vì nam chính chỉnh cổ mà thiếu chút nữa té ngã, vì thế cô xoa cái eo chỉ vào nam chính, "Sở Khiếu, cái tên chết tiệt nhà anh, tôi nói cho anh biết, nếu như đàn ông trên thế giới này đều chết hết, tôi cũng sẽ không yêu một người giống như anh."

    Nam chính lạnh lùng cho tay vào túi quần, "Chu Hiểu Thần, cô đừng tự mình đa tình, loại phụ nữ quê mùa giống như cô, tôi mới không thèm yêu."

    Hàn Thanh Từ đúng lúc thấy một màn như vậy: "..."

    Khương Bích Tuyết dùng dư quang liếc liếc Hàn Thanh Từ một cái, ở trong lòng nói, tôi đã nói không cần bật, bây giờ thật xấu hổ.

    Tuy rằng nguyên chủ có nhiều tài nguyên, nhưng mà phim không ra gì cũng nhiều, phim cô có thể diễn thì đội ngũ cùng kịch bản đều rất bình thường. Đạo diễn giỏi thường chọn kịch bản hay, đối với việc tuyển diễn viên cũng sẽ rất cân nhắc nên sẽ không dễ gì kịch bản rơi vào tay cô.

    Nữ chính trên màn huỳnh quang nghiến răng nghiến lợi, "Sở Khiếu, anh là cái tên đại hỗn đản*, vương bát đản*, kiếp trước anh nhất định là đầu heo!"

    Nam chính mắng lại, "Cô mới là đầu heo, không, cô là một con gà!"

    Nữ chính bùng nổ, "Anh nói cái gì! Anh nói ai là gà!"

    Lời thoại ngượng ngùng này, Khương Bích Tuyết nghe ra được sự xấu hổ cùng ung thư.

    Lan di bưng cà phê lại đây, đặt ở trên bàn trà trước mặt Hàn Thanh Từ, nhìn Hàn Thanh Từ đang xem TV, bà nói một câu, "Thiếu phu nhân diễn nhân vật này thật đáng yêu."

    Hàn Thanh Từ: "..."

    Khương Bích Tuyết cầm lấy điều khiển từ xa, "Hay là tôi chuyển kênh."

    Lan di nói: "Lời tôi nói là thật, thiếu phu nhân diễn chính là thật đáng yêu, đại thiếu gia, ngài nói có đúng không."

    Hàn Thanh Từ bưng cà phê lên uống một ngụm, nhàn nhạt nói: "Không có ý kiến."

    Khương Bích Tuyết vẫn là chuyển kênh, dứt khoát xem bộ phim cung đấu cẩu huyết.

    * * *

    «Ngự Tiên Truyện» đúng hạn khai máy, Khương Bích Tuyết sử dụng một tuần này để đọc kịch bản, cũng đem nguyên tác đọc hai lần. Lần đầu tiên diễn nữ chính, cô còn cảm thấy có chút không chân thật, lại sợ chính mình ở trước màn ảnh biểu hiện không tốt, cho nên giai đoạn trước khi quay chuẩn bị tương đối tỉ mỉ.

    Vương Yến Bình sắp xếp xe chuyên dùng cùng trợ lý cho cô, trợ lý là một chàng trai có khuôn mặt trẻ con, tên là Mạch Hiểu Đông, cười rộ lên có cái răng nanh, căn bản nhìn không ra 25 tuổi.

    Vào ngày «Ngự Tiên Truyện» khai máy, Khương Bích Tuyết dậy sớm, Mạch Hiểu Đông lái xe đến đón cô đi tới phim trường.

    Từ trang viên của Hàn gia đến phim trường đại khái mất khoảng một giờ đi xe, lúc Khương Bích Tuyết đến phim trường cũng chỉ mới hơn 8 giờ một chút.

    «Ngự Tiên Truyện» là một bộ phim đề tài huyền huyễn, các cảnh hiệu ứng đặc biệt hầu hết được xử lý ở phần hậu kỳ, do đó 70% cảnh phim đều được thực hiện trong studio, chi phí rất lớn cho việc dàn dựng địa điểm.

    Diễn viên phần lớn cũng là diễn cảnh trước phông xanh, thập phần khảo nghiệm khả năng diễn xuất.

    Nghi thức khởi động máy diễn ra ở bên ngoài trường quay, kết thúc nghi thức, ê-kíp đến thông báo Khương Bích Tuyết đi trang điểm.

    Phòng trang điểm và phòng thay đồ nằm trong một căn nhà nhỏ bên ngoài trường quay, cách trường quay tầm 100 mét.

    Mạch Hiểu Đông cầm ô đi theo phía sau cô, sợ cô bị cháy nắng.

    Khương Bích Tuyết quay đầu lại nói: "Hiểu Đông, gần như vậy, không cần phải bung dù."

    "Hôm nay tia cực tím rất mạnh, vì vậy vẫn nên che lại." Hắn sớm nghe nói Khương Bích Tuyết khó hầu hạ, trước kia đã sa thải vài nữ trợ lý, cho nên vẫn luôn thật cẩn thật, sợ chọc cô không cao hứng.

    Khương Bích Tuyết nhìn ra được hắn thật câu nệ, "Không cần quá mức câu nệ, ngày thường cậu như thế nào, ở trước mặt tôi giống như vậy là được."

    Mạch Hiểu Đông cười cười, lộ ra răng nanh, "Vâng, Tuyết tỷ."

    Đi đến trước cửa phòng trang điểm, Khương Bích Tuyết dừng lại bước chân, phòng trang điểm này cũng được dựng tạm thời, cách âm cực kém, mọi người bên trong đang bàn luận về cô.

    "Mọi người xem bộ phim mới của Khương Bích Tuyết chưa?"

    "Xem rồi, kỹ năng diễn xuất thật đáng xấu hổ, nghe nói rating thấp ở mức kỷ lục."

    "Haizzz, đúng là số mệnh tốt, kỹ năng diễn xuất như vậy cũng có thể được làm nữ chính."

    "Chỉ hy vọng tâm trạng cô ta tốt một chút, đừng gây tai họa cho bộ phim này của chúng ta."
     
    Ayuxinh, Nakami, yuriashakira and 4 others like this.
    Last edited: Jul 27, 2021
  2. Đinh Tiểu An

    Messages:
    52
    Chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Bích Tuyết trực tiếp đẩy cửa bước vào, trên mặt không có một tia tức giận, ngược lại thật bình tĩnh, giống như cô căn bản không nghe thấy bọn họ vừa mới bàn luận cái gì.

    Sắc mặt của các vai phụ trong phòng trang điểm đều xanh mét, không phải cô đang tham gia nghi thức khởi động máy sao? Như thế nào nhanh như vậy?

    Khương Bích Tuyết nhìn một vòng, khí định thần nhàn nói: "Không gõ cửa liền trực tiếp đi vào, không quấy rầy đến các vị chứ."

    Mọi người đều chột dạ, một người trong số họ vội vàng xua tay, "Không có việc gì, không quấy rầy."

    Lúc này, chuyên viên trang điểm đứng ra hóa giải sự ngượng ngùng, "Bích Tuyết muốn trang điểm sao?"

    Khương Bích Tuyết gật đầu, "Vâng."

    Lập tức có người nhường chỗ ngồi trang điểm, nịnh hót nói: "Tuyết tỷ, chị ngồi chỗ này không?"

    Khương Bích Tuyết nhìn thoáng qua nữ diễn viên vừa mới nhường chỗ, cô ấy mới trang điểm được một nửa, "Tôi sẽ chờ mọi người hoàn thành, cũng không có gì đặc biệt."

    Chuyên viên trang điểm nói: "Không phải đặc biệt, cô vốn dĩ chính là nữ chính, đợi lát nữa sẽ có cảnh quay, theo lý nên trang điểm trước."

    "Nếu là như vậy, vậy để tôi trước đi." Khương Bích Tuyết không kiêu ngạo không siểm nịnh mà bước tới ngồi xuống, chuyên viên trang điểm vội vàng tiến lên, trang điểm cho cô.

    Những vai phụ có liên quan trong phòng trang điểm cũng không dám thở mạnh.

    * * *

    Tại tòa nhà văn phòng của tập đoàn Hàn Thị, trong phòng của phó tổng thường vụ.

    Một người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen ngồi bắt chéo chân ở trên ghế sô pha. Tóc của hắn là màu nâu tự nhiên, hơi xoăn, làn da trắng, mũi rất cao, bên tai phải có một chiếc khuyên tai màu đen. Hắn có đồng tử màu đen của người Châu Á lại có tóc nâu da trắng của người Châu Âu, là con lai Trung Anh.

    Hắn là người duy nhất không phải thành viên của công ty nhưng lại có thể tự do ra vào văn phòng phó tổng thường vụ của tập đoàn Hàn Thị, tên tiếng Trung của hắn là Tần Hằng, tên tiếng Anh là Alex.

    "Kent, cậu là người không thú vị nhất mà tôi từng gặp." Tần Hằng tư thế lười biếng mà chống cằm, nhìn Hàn Thanh Từ nghiêm túc nhìn màn hình máy tính trên bàn làm việc.

    Hàn Thanh Từ nhàn nhạt trả lời: "Những lời này cậu đã nói rất nhiều lần."

    "Mỗi lần đều là phát ra từ tận đáy lòng."

    Hàn Thanh Từ tạm ngừng công việc trong tay, nhìn hắn một cái, "Tôi chẳng qua chỉ là cự tuyệt lời mời đánh golf cùng cậu."

    "Kể cả cậu không cự tuyệt, tôi cũng vẫn cảm thấy cậu không thú vị."

    "Nếu không thú vị, vậy cậu có thể đi rồi."

    Tần Hằng cười nhẹ, có chút tuỳ tiện nói: "Nhưng mà lại khiến tôi muốn ngừng mà không được, Kent, cậu đã làm như thế nào mà chúng ta đã ở bên nhau mười năm mà tôi vẫn không cảm thấy chán ghét cậu."

    Hàn Thanh Từ nói: "Trong tiếng Trung, 'muốn ngừng mà không được' không phải dùng như vậy, tôi cũng không nghĩ sẽ bị đưa vào tin tức bát quái cùng cậu."

    "Kent, tiếng Trung của tôi rất tốt."

    "Tôi không cảm thấy thế."

    Lúc này, bên ngoài văn phòng có người gõ cửa, Hàn Thanh Từ kêu vào đây.

    Người tiến vào chính là Tô Dự, trên tay cậu ta cầm một bức thư mời, "Hàn tổng, đây là thư mời dự tiệc sinh nhật của chủ tịch tập đoàn Ngự Hà, chủ tịch Hàn nói anh đại diện ông ấy đi."

    Hàn Thanh Từ nói: "Tôi biết rồi."

    "Ngoài ra, phim mới của phu nhân hôm nay bắt đầu khai máy, anh có thể đến phim trường tham quan."

    Hàn Thanh Từ nói: "Không cần."

    Hôm đó hắn xem qua phần diễn xuất của Khương Bích Tuyết trên TV, hắn một chút cũng không nghĩ rằng muốn đến phim trường xem. "

    Tô Dự đỡ đỡ mắt kính, cố ý nhắc nhở một câu:" Vừa nãy quên không nói, Hàn tổng và phu nhân cần cùng nhau đến dự tiệc sinh nhật, vợ chồng Khương tổng cũng sẽ đến. "

    Vợ chồng Khương tổng chính là chỉ cha mẹ của Khương Bích Tuyết.

    " Biết rồi. "Hàn Thanh Từ nói.

    Đợi Tô Dự đi ra ngoài, Tần Hằng ở một bên xem kịch cong cong khoé môi," Người trợ lý này của cậu thật thú vị. "

    Hàn Thanh Từ liếc mắt nhìn hắn," Đừng đánh chủ ý lên cậu ta, cậu ta thẳng. "

    " Cậu lo lắng cái gì, cùng cậu ở bên nhau nhiều năm như vậy, đến ngón tay của cậu tôi còn chưa chạm vào. "Tần Hằng cười cười," Cũng chỉ là cảm thấy cậu ta so với cậu càng thấy thú vị hơn. "

    Hàn Thanh Từ không để ý đến hắn.

    Tần Hằng nói:" Kent, cậu không cảm thấy kỳ quái sao, trợ lý của cậu hai ba câu đều nhắc đến phu nhân của cậu. "

    Hàn Thanh Từ nói:" Cậu ta là người của cha tôi."

    Tô Dự là con trai của một người cấp dưới của Hàn Thâm. Năm ấy Tô Dự vừa mới vào đại học, cha bị bệnh qua đời, bởi vì chữa bệnh cho cha mà trong nhà nghèo rớt mồng tơi. Là Hàn Thâm giúp đỡ cậu ta học đại học, sau khi tốt nghiệp liền trực tiếp vào tập đoàn Hàn thị, trở thành trợ lý của Hàn Thanh Từ.

    Là Hàn Thâm nói cho hắn biết chuyện này.
     
    Last edited: Jul 27, 2021
  3. Đinh Tiểu An

    Messages:
    52
    Chương 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Hằng nheo mắt lại, "Xem ra người cha kia của cậu rất hiểu cậu, biết cậu không yêu đối tượng kết hôn của mình, cho nên tìm người thời khắc nhắc nhở cậu làm tròn bổn phận của người chồng."

    Hàn Thanh Từ không nói, đây là cam chịu.

    "Kent, cậu như vậy sẽ rất mệt, nếu là tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đáp ứng kết hôn."

    "Kết hôn với ai, tôi cũng không để ý."

    "Gia tộc của cậu theo chủ nghĩa giáo điều quá nghiêm trọng." Tần Hằng thật cẩn thận đánh giá Hàn Thanh Từ, rất thú vị nói: "Tôi đoán cậu còn chưa chạm qua cô ấy."

    Hàn Thanh Từ nhăn mi lại, muốn dừng lại cái đề tài này, "Alex, tôi muốn làm việc."

    "Kent, cậu thực sự rất không thú vị." Tần Hằng đột nhiên nhớ tới cái gì, đứng lên nói: "Tôi nhớ ra rồi, bộ phim mới của đối tượng cậu kết hôn, tôi cũng đầu tư, đúng lúc đang chán, không bằng đi tham quan phim trường."

    Hàn Thanh Từ tạm dừng động tác trên tay, "Alex, đừng nói những điều không nên nói trước mặt cô ấy."

    Tần Hằng đi tới cửa, quay đầu nhìn nhìn hắn, "Cậu cũng biết đó, tôi từ trước đến nay muốn nói cái gì liền nói cái đó, nếu cậu không yên tâm thì có thể đi cùng."

    Phim trường «Ngự Tiên Truyện» đang quay một phân cảnh, vì muốn cứu nam chính đang bị trúng độc, nữ chính Liễu Băng Lam tới Tử Vân Điện cầu thuốc giải, bị cự tuyệt ngoài cửa nên đành phải xông vào.

    Bên ngoài cửa điện được chạm khắc tinh xảo, năm sáu đệ tử mặc y phục màu than chì đứng xếp thành một hàng, đệ tử đứng đầu nói: "Sư phụ ta không muốn gặp ngươi, ta thấy ngươi vẫn nên trở về đi, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!"

    Liễu Băng Lan mặc một bộ y phục trắng như tuyết, tay phải cầm kiếm, khoé môi hơi hơi cong lên, từng bước một tới gần, "Ta cần các ngươi khách khí sao?"

    "Ngươi.." Tên đứng đầu giận dữ nói: "Ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

    Liễu Băng Lam tiếp tục tới gần, rút thanh kiếm ra khỏi bao kiếm, "Hôm nay ta nhất định phải đi vào Tử Vân điện, các ngươi ai dám cản ta, ta liền đánh!"

    "Chấp mê bất ngộ!" Tên đứng đầu cũng rút kiếm ra, hô một tiếng liền xông lên, sáu người vây quanh Liễu Băng Lam, bắt đầu một trận chiến.

    Khương Bích Tuyết dựa theo hướng dẫn của võ sư, hoàn mỹ mà biểu diễn bộ kiếm pháp, ngay cả thế thân cũng không cần dùng.

    Lúc này, ở phía ngoài phim trường, một người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, mái tóc màu nâu, dáng người cao gầy, tai phải đeo một chiếc khuyên tai màu đen, đứng cùng đám người bên ngoài nhìn Khương Bích Tuyết qua camera, khoé môi hơi cong cong lên.

    Đạo diễn nhìn thấy hắn, vội vàng tiến lên, thập phần cung kính nói: "Tần tổng, ngài đến đây sao không báo trước một tiếng,"

    Tần Hằng liếc nhẹ hắn một cái, "Hóa ra muốn đến tham quan phim trường còn phải báo trước mới được?"

    Sắc mặt đạo diễn xanh mét, lúc này mới ý thức được lời nói vừa nãy còn mang nghĩa khác, "Không phải, Tần tổng, tôi.. tôi là sợ tiếp đãi ngài không chu toàn."

    Tần Hằng cũng không nói đùa với hắn nữa, không chút để ý nói: "Tôi chỉ tuỳ tiện đến xem một chút, là nhất thời hứng khởi, ngươi không cần để ý đến ta, ta ở đây một lát liền đi."

    "Vâng, được" Đạo diễn vẫn sợ tiếp đãi nhà đầu tư chậm trễ, "Hay là tôi kêu người mang một cái ghế đến cho ngài ngồi."

    Tầm mắt Tần Hằng dừng ở hướng Khương Bích Tuyết đi vào nghỉ ngơi, nói với đạo diễn: "Tôi vừa mới nói, không cần để ý đến tôi."

    Đạo diễn xấu hổ mà cười cười, "Vậy tuỳ ý Tần tổng."

    Khương Bích vừa mới quay xong một phân cảnh võ thuật cần thể lực, hiện tại cô muốn uống nước và nghỉ ngơi một chút.

    Mạch Hiểu Đông cầm quạt đi phía sau quạt cho Khương Bích Tuyết nói: "Tuyết tỷ, vừa nãy chị diễn quá tuyệt vời, lúc đánh nhau đặc biệt soái."

    Hôm nay vừa mới khai máy, Mạch Hiểu Đông đã ở bên tai cô nói rất nhiều lần 'chị diễn quá tuyệt vời', Khương Bích Tuyết ngồi xuống, vặn mở nắp bình nước uống một ngụm, "Hiểu Đông, cậu vẫn là đừng vuốt mông ngựa, tôi không thích nghe."

    Mạch Hiểu Đông uỷ khuất, "Tuyết tỷ, tôi không vuốt mông ngựa, đạo diễn cũng nói chị diễn rất tốt."

    "Cậu ta nói không sai, đúng là diễn không tồi."

    Một thanh âm mang theo khẩu âm ngoại quốc truyền đến, Khương Bích Tuyết ngẩng đầu, nhìn người vừa mới nói chuyện, nhìn vẻ ngoài của hắn. Khuôn mặt là con lai, tai phải đeo khuyên tai màu đen, trong đầu cô lập tức nhớ tới một người, là Tần Hằng trong «Cô ấy là bức vẽ duy nhất», là giám đốc của một công ty đầu tư, đầu tư không ít tác phẩm điện ảnh, tỷ lệ xuất hiện của hắn ở trong sách không nhiều nhưng lại rất dễ dàng làm người ta nhớ kỹ.
     
    Last edited: Jul 27, 2021
  4. Đinh Tiểu An

    Messages:
    52
    Chương 13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Bích Tuyết đứng lên nói: "Chào Tần tổng."

    Tần Hằng nói: "Có thể gọi tôi là Alex, gọi Tần Tổng, thật xa lạ."

    Khương Bích Tuyết thầm nghĩ vốn dĩ rất xa lạ, nhưng Tần Hằng lại là một người quen, cô cười cười, "Được."

    Tần Hằng rất vừa lòng, liếc mắt đánh giá Khương Bích Tuyết từ trên xuống dưới, váy trắng mặc ở trên người cô thật phù hợp với khí chất của cô, "Bọn họ đã tuyển đúng nhân vật, cô rất phù hợp."

    Khương Bích Tuyết hỏi: "Anh nói chính là hóa trang của tôi phù hợp?"

    "Không, tôi vừa mới xem cô diễn một phân cảnh, diễn xuất không tồi."

    Được khẳng định về khả năng diễn xuất, Khương Bích Tuyết cảm thấy vui vẻ trong lòng, "Cảm ơn lời khen."

    Tần Hằng không chút che giấu mà nhìn kỹ Khương Bích Tuyết, "Tôi luôn cảm thấy cô khác với lần trước tôi gặp."

    Khương Bích Tuyết không hiểu những lời hắn nói là có ý gì, "Cái gì?"

    Tần Hằng cắm tay vào trong túi quần, vừa nãy quan sát cô một chút, cảm thấy người ngày trước gặp cùng người hiện tại có cảm giác không giống nhau, "Lần cuối cùng gặp cô là ở trong hôn lễ của cô cùng Kent."

    Khương Bích Tuyết cuối cùng cũng hiểu ý của hắn, không khỏi cảm thán về năng lực quan sát của hắn, lần trước hắn chỉ gặp qua một lần, có lẽ chỉ là vội vàng nhìn vài lần, lại nhanh như vậy phát giác không giống nhau. "

    Cô thong dong mà hỏi lại:" Chỗ nào không giống? "

    Tần Hằng dáng người cao gầy hơi hơi cong lưng, cùng cô mặt đối mặt, một đôi mắt thâm tình như lưu ly hơi hơi nheo lại," Khí chất. "

    Khương Bích Tuyết cũng không chột dạ, cô nghĩ trên thế giới này hẳn là sẽ không có ai tin có người xuyên vào trong sách," Khí chất cũng sẽ thay đổi. "

    Khương Bích Tuyết đứng thẳng người, khoé môi hơi hơi cong lên," Cũng đúng. "

    Nhân viên của đoàn từ bên kia chạy tới," Tuyết tỷ, phân cảnh tiếp theo đã chuẩn bị xong rồi. "

    Khương Bích Tuyết nghiêng đầu trả lời được.

    Tần Hằng nâng cổ tay lên, đồng hồ Cartier phiên bản giới hạn toàn cầu vô cùng chói mắt," Tôi cũng nên đi. "

    Khương Bích Tuyết nói:" Tần tổng đi thong thả. "

    " Hả? "Tần Hằng hơi nhướng mày.

    Khương Bích Tuyết sửa miệng," Alex. "

    Tần Hằng lúc này mới gợi lên một nụ cười.

    Khương Bích Tuyết lập tức đi chuẩn bị cho phân cảnh tiếp theo.

    Tần Hằng đi ra khỏi phim trường, lên chiếc Lamborgini đậu bên ngoài phim trường, đeo kính râm lên, bật tai nghe Bluetooth gọi điện thoại.

    Hắn một bên khởi động xe một bên nói:" Kent, đúng ra hôm nay cậu nên đến thăm quan phim trường, cậu đã bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy tiên nữ. "

    Hàn Thanh Từ ở đầu bên kia điện thoại nói:" Cậu muốn nói cái gì? "

    " Đối tượng kết hôn của cậu, hôm nay không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy thuận mắt. "

    " Cậu thật nhàm chán. "

    " Tôi sớm đã nói với cậu là tôi rất chán, là cậu không cùng tôi đánh golf. "

    " Tôi đang làm việc."Hàn Thanh Từ cúp điện thoại.

    * * *

    «Ngự Tiên Truyện» là bộ phim huyền huyễn được kể dưới góc nhìn của nam chính, tỷ lệ xuất hiện của nữ chính còn không bằng nam phụ, cho nên thời lượng quay của Khương Bích Tuyết cũng không được chặt chẽ cho lắm, đôi khi cách một hai ngày không có cô đóng cũng là chuyện bình thường.

    Đúng lúc Chủ Nhật cô không phải đóng, nghỉ ở trong nhà, nhưng mà cũng không nhàn rỗi.

    Ngày kia cô có một cảnh múa, giáo viên vũ đạo đã ở phim trường dạy cô một lần, sau đó đem gửi cho cô, để cô về nhà tự luyện tập.

    Đối với chuyện nhảy múa, cô kỳ thực không có thiên phú, cho nên chỉ có thể luyện nhiều một chút, ít nhất không thể ở thời điểm đóng phim bởi vì bị quên động tác mà NG.

    Những động tác vũ đạo cô tập lớn, không gian trong nhà không đủ, cho nên đành phải tập luyện trên sân cỏ trong viện. Cô mặc váy dài trắng, tóc xoăn lọn to, lúc bắt đầu cô xem video học từng động tác một, sau khi học hết các động tác thì nối liền lại với nhau luyện tập.

    Múa vài lần hoàn chỉnh, Khương Bích Tuyết đã có thể nhớ kỹ các động tác, không cần phải suy nghĩ cũng có thể múa động tác tiếp theo.

    Càng múa động tác càng uyển chuyển, Khương Bích Tuyết chậm rãi lĩnh ngộ sự thú vị của vũ đạo, tâm tình sung sướng, trên mặt lơ đãng hàm chứa ý cười. Cô mặc váy dài trắng, lúc xoay người, làn váy xoè ra giống như chiếc ô, cùng với mặt cỏ màu xanh lá, hoa tường vi màu hồng nhạt hòa vào nhau giống như tiên tử hoa giới.

    Động tác cuối cùng là khom lưng ngửa ra sau, cánh tay tự nhiên mở ra. Lúc cô làm động tác này, tầm mắt vừa vặn nghiêng 60˚ về phía biệt thự, chỉ thấy ban công trên tầng hai, Hàn Thanh Từ mặc quần áo ở nhà màu xám nhạt, bưng một cái ly, một tay cắm túi quần nhìn về bên này.

    Cô sửng sốt, lập tức đem động tác thu lại, có chút ngượng ngùng.

    Hắn đã ở trên đó nhìn bao lâu?
     
    Ayuxinh, Nakami, traiddua and 5 others like this.
    Last edited: Jul 27, 2021
  5. Đinh Tiểu An

    Messages:
    52
    Chương 14:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bình ổn lại nhịp tim đập, lúc ngẩng đầu trên ban công đã không còn ai.

    Lan di đẩy cửa sổ sát đất ở tầng một, hướng về phía Khương Bích Tuyết nói, "Thiếu phu nhân, lễ phục đã đưa đến đây, ngài lại đây nhìn xem."

    Lễ phục Lan di nói chính là lễ phục để tham gia tiệc sinh nhật, mấy ngày hôm trước Hàn Thanh Từ đã nói qua với cô, có lão tổng của một tập đoàn tổ chức tiệc sinh nhật muốn vợ chồng cô cùng nhau tham gia.

    Lan di lập tức thông báo cho người đặt may lễ phục gấp, không nghĩ tới nhanh như vậy đã làm xong rồi.

    Khương Bích Tuyết trở lại phòng khách, trên bàn trà đặt một chiếc hộp vuông màu đen, là trang phục do nhân viên cửa hàng mang đến, cửa hàng trang phục này chuyên định chế quần áo cho người có tiền, phục vụ thập phần chu đáo.

    Khương Bích Tuyết mở hộp màu đen ra, bên trong đặt một bộ lễ phục tơ lụa cúp ngực màu đỏ rượu, bề mặt bóng mượt sẽ có tác dụng phản quang dưới ánh đèn.

    "Thiếu phu nhân có thể thử trước, nếu có chỗ nào không hài lòng cứ nói cho tôi biết." Nhân viên cửa hàng trang phục cung kính nói.

    "Muốn tôi thử luôn bây giờ sao?"

    "Nếu có thể thì tốt nhất."

    Khương Bích Tuyết mới vừa múa xong, người còn đang đổ mồ hôi, mặc thử váy nếu bị dính bẩn cũng không tốt, "Vậy cô khả năng phải chờ tôi một chút, tôi cần phải đi tắm trước."

    "Không thành vấn đề, tôi không gấp."

    Khương Bích Tuyết cầm hộp lễ phục lên lầu, khi đi qua lối đi, cửa bên cạnh bị mở ra, Khương Bích Tuyết theo bản năng nghiêng đầu, Hàn Thanh Từ ở phía sau cửa, giống như đang muốn ra ngoài.

    Khương Bích Tuyết nhớ tới lúc nãy ở dưới lầu tập múa, Hàn Thanh Từ ở trên ban công xem, có chút xấu hổ.

    Hàn Thanh Từ chú ý tới trên tay cô cầm một cái hộp lớn, thuận miệng hỏi: "Đây là cái gì?"

    Khương Bích Tuyết co quắp trả lời: "Lễ phục."

    "Tôi đi thử nó." Khương Bích Tuyết cầm lễ phục vào phòng bên cạnh, cô đầu tiên là tắm rửa cho sạch mồ hôi, sau đó thay bộ lễ phục màu đỏ rượu, kéo gương ở tủ quần áo ra.

    Ở trước gương xoay hai vòng, chiếc váy này rất vừa người, cô cũng không tìm ra cái gì có vấn đề.

    Cô cởi váy, thay đổi sang quần áo ở nhà, xuống lầu nói với nhân viên cửa hàng trang phục chiếc váy rất vừa lòng, không cần sửa lại.

    Nhân viên cửa hàng trang phục lúc này mới rời đi.

    Hàn Thanh Từ ngồi ở trên ghế bên ngoài hoa viên, đọc báo kinh tế tài chính.

    Lan di làm bữa trà chiều, một phần cho cô, một phần cho Hàn Thanh Từ.

    Khương Bích Tuyết giúp đỡ Lan di mang một phần ra ngoài cho Hàn Thanh Từ. Sợ quấy rầy hắn, cho nên toàn bộ quá trình không dám phát ra tiếng động, chỉ là đem tách hồng trà kiểu Anh và một cái bánh truffle nhỏ đặt trước mặt hắn.

    Hàn Thanh Từ từ tờ báo nhìn lên, liếc mắt nhìn bánh kem cùng hồng trà trên bàn, nhàn nhạt nói: "Tôi không ăn bánh kem, cô ăn đi."

    Khương Bích Tuyết hôm nay vừa mặc thử quần áo rất vừa vặn, nếu không chú ý ăn uống, hai ngày tới có khả năng mặc không vừa, "Thôi, sẽ tăng cân."

    Hàn Thanh Từ: "..."

    "Anh cả, chị dâu!"

    Hai anh em Hàn Minh Huy và Hàn Ngọc Đình mặc quần áo tennis, cầm vợt tennis tiến đến.

    Tuy rằng là người một nhà, ở cùng một trang viên, nhưng mỗi người đều có không gian sinh hoạt riêng cho nên cũng không phải mỗi ngày đều gặp mặt. Nếu như có gặp mặt thì cũng sẽ nói với nhau vài câu.

    Khương Bích Tuyết nhìn hai anh em đột nhiên xuất hiện, hỏi: "Hai người muốn đi đánh tennis sao?"

    Hàn Ngọc Đình nói: "Đúng vậy, ngày mai là thứ hai, trường học của bọn em có trận đấu tennis, em cũng tham gia cho nên luyện tập một chút."

    Khương Bích Tuyết: "Vậy cố lên."

    "Cảm ơn chị dâu." Hàn Ngọc Đình dùng vợt vỗ mạnh vào lòng bàn tay của mình một lúc, "Có điều em tham gia đánh đôi, còn thiếu hai người luyện tập, chị và anh cả cùng em chơi đi."

    Khương Bích Tuyết có chút khó xử, đã rất lâu rồi cô không đánh tennis, học thể dục ở đại học cũng không quá một năm học, nhiều năm như vậy không chạm vào, sớm đã không còn nhớ nữa. Cô nhìn về phía Hàn Thanh Từ, muốn dò hỏi ý tứ của hắn.

    Hàn Ngọc Đình thấy Khương Bích Tuyết không trả lời, nhìn Hàn Thanh Từ hỏi: "Anh cả, có được không?"

    Hàn Thanh Từ nói: "Nếu chị dâu em đồng ý thì anh không có ý kiến."

    Khương Bích Tuyết cảm thấy nếu bây giờ từ chối thì có vẻ không quá phóng khoáng, "Chị cũng không thành vấn đề, dù sao hôm nay cũng rảnh."

    Hàn Ngọc Đình nói: "Vậy được, đi sân tennis đi."

    Khương Bích Tuyết không có quần áo tennis vậy nên cô mặc bộ quần áo ở nhà vừa mới thay, Hàn Thanh Từ cũng giống như vậy.

    Trang viên Hàn gia có phần đất rộng lớn, bên trong có thiết kế sân tennis, cùng với một sân golf loại nhỏ, còn có bể bơi.
     
    Last edited: Jul 27, 2021
  6. Đinh Tiểu An

    Messages:
    52
    Chương 15:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bốn người đi vào sân tennis, Hàn Minh Huy dùng vợt bóng chống xuống mặt đất, làm vợt bóng xoay trên mặt đất vài vòng, cách lưới hất cằm lên, "Anh cả, chị dâu, trước tiên em tuyên bố, em đánh bóng không đùa giỡn, đều là nghiêm túc đánh, lát nữa đừng nhường em và Ngọc Đình."

    Hàn Thanh Từ không chút hoang mang dùng tay nắm lấy lưới trên vợt, "Nếu là luyện tập để thi đấu thì không có lý do để nhường."

    "Vậy được, chúng ta liền chính thức thi đấu." Hàn Minh Huy nhếch khoé môi, trong lòng giống như đã có tính toán.

    Hàn Thanh Từ nhìn thoáng qua Khương Bích Tuyết ở bên cạnh đang làm nóng cổ tay, "Kỹ năng bóng thế nào?"

    Khương Bích Tuyết nói: "Một hai quả bóng vẫn có thể đỡ được."

    "Vậy đủ rồi." Hàn Thanh Từ nhàn nhạt nói.

    Hàn Ngọc Đình phát bóng, Hàn Thanh Từ nhẹ nhành đánh qua, Hàn Minh Huy lại đem cầu đánh lại đây.

    Bóng tennis bay qua bay lại rất nhiều lần, vợt bóng trên tay Khương Bích Tuyết cơ hồ không có cơ hội đụng tới, bởi vì một mình Hàn Thanh Từ có thể lo được cả sân.

    Nhìn tình hình trước mắt, ba anh em Hàn gia này đánh tennis đều không tồi. Dù gì thì trường bọn họ học cũng là trường quý tộc, tennis cùng golf đều là bắt buộc.

    Ở hiệp thứ nhất, Khương Bích Tuyết không cần chạm đến bóng nhưng Hàn Thanh Từ vẫn thắng.

    Hiệp thứ hai bắt đầu, Hàn Minh Huy bắt đầu dùng tiểu xảo, cố ý đem cầu đánh về phía Khương Bích Tuyết, rõ ràng là muốn bắt nạt kẻ yếu.

    Tuy nhiên Khương Bích Tuyết cũng không phải dễ chọc, cô vào sân mười phút không chạm đến bóng là bởi vì Hàn Thanh Từ đều đỡ được bóng, cô không có cơ hội nhưng cũng không chứng tỏ rằng cô không đỡ được bóng.

    Cô vung vợt bóng, đem bóng vừa rơi xuống đánh sang bên kia sân, đường bóng tennis hoàn mỹ lướt qua lưới lại bị Hàn Ngọc Đình đánh trở lại. Hàn Thanh Từ tiến lên hai bước, nhẹ nhàng đem bóng đánh qua.

    Hàn Minh chạy lên trước, nhảy lên, nâng vợt đập vào bóng, tốc độ bóng cực nhanh, khí thế mãnh liệt, bật lên trên mặt đất rồi tới trước mặt Khương Bích Tuyết.

    Hàn Thanh Từ đang muốn tiến lên cứu giúp, Khương Bích Tuyết hơi hơi nghiêng người, né tránh một cách hoàn mỹ.

    Bỏ bóng.

    Hàn Minh Huy ở phía bên kia cử động cơ cổ tay, hướng bên này hô: "Một đấu một."

    Khương Bích Tuyết nhớ tới quả bóng vừa rồi hướng về phía cô, kết hợp với những lời Hàn Minh Huy nói lúc đầu, đại khái có thể hiểu được thực ra hắn muốn mượn cơ hội này để phát tiết.

    Phát tiết sự ghen ghét đối với Hàn Thanh Từ.

    Mà Khương Bích Tuyết là vợ của Hàn Thanh Từ, tự nhiên cũng nằm trong phạm vị chán ghét của hắn.

    Xem ra trận bóng này vẫn là không thể tuỳ tiện đánh.

    Lúc đầu Hàn Thanh Từ không biết kỹ năng của Khương Bích Tuyết như thế nào nên vẫn luôn tự mình lo liệu tất cả, bây giờ phát hiện ra cô chơi cũng ổn vì thế nên yên tâm giao việc phòng thủ cho cô.

    Khương Bích Tuyết cũng không làm hắn thất vọng, trừ những quả bóng đặc biệt khó đỡ thì còn lại cô đều có thể đỡ được.

    Bốn người chơi qua lại mấy hiệp, đến hiệp đấu cuối cùng quyết định chiến thắng, không khí càng trở nên căng thẳng.

    Hàn Minh Huy nghiến răng nghiến lợi, từ nhỏ đến lớn cái gì hắn cũng không bằng Hàn Thanh Từ, mỗi lần bại dưới tay Hàn Thanh Từ hắn đều thấy không cam lòng. Lần thi đấu tennis này đã khơi dậy sự khơi dậy sự không cam lòng tích tụ nhiều năm trong lòng hắn, quả bóng kế tiếp hắn càng ra sức đánh, giống như một con thú đang nổi điên.

    Kỹ thuật đánh bóng của Hàn Thanh Từ cực tốt. Bất luận Hàn Minh Huy dùng tiểu xảo gì, Hàn Thanh Từ đều có thể nhẹ nhàng đánh trả, hắn cắn răng, cuối cùng chỉ có thể làm tiểu nhân, cố ý nhằm vào Khương Bích Tuyết, giở trò xấu với cô.

    Buổi chiều Khương Bích Tuyết đã tập nhảy hai tiếng, còn chưa nghỉ ngơi đủ, thể lực sớm đã cạn kiệt, Hàn Minh Huy còn cố tình giở trò xấu khiến thể lực của cô tiêu hao càng nhiều, cô chỉ có thể căng da đầu mà đánh, mồ hôi làm ướt hết lưng áo.

    Hàn Minh Huy dùng sức ở hai tay, đem bóng đánh đi, bóng bay đến đường biên, cô tiến lên đỡ bóng, vợt bóng đụng phải bóng, trọng tâm thân thể cô không vững, ngã về phía trước, cánh tay bị trượt trên mặt đất khoảng 10cm.

    Cuối cùng vẫn không đỡ được bóng, bóng rơi xuống trước mặt cô.

    Trong nháy mắt lúc thân thể rơi xuống đất, cô cảm thấy dường như xương cốt toàn thân tan thành từng mảnh, chỗ khớp xương ẩn ẩn đau.

    Cô chống một tay ngồi dậy, vừa định đứng lên liền thấy một bàn tay duỗi ra, một bàn tay có dấu vân tay rõ ràng, các đốt ngón tay rõ ràng lại thon dài.

    Khương Bích Tuyết ngẩng đầu, ánh hoàng hôn ở phía sau Hàn Thanh Từ khiến cho cô không thấy rõ bộ dáng của hắn, hắn đưa tay về phía cô. Cô do dự nửa ngày, nâng tay lên, đặt ở trên tay hắn, dựa vào lực của hắn để đứng lên.
     
    Last edited: Jul 27, 2021
  7. Đinh Tiểu An

    Messages:
    52
    Chương 16:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Thanh Từ có thể cảm nhận được cánh tay Khương Bích Tuyết bởi vì sử dụng lực quá độ mà run run. Hắn còn tưởng rằng sau khi cô bị thương nhất định sẽ nhân cơ hội kêu đau để nhận được thương cảm, lại không nghĩ rằng cô một chút cũng không có cau mày.

    Bao gồm cả vừa rồi, cô bị Hàn Minh Huy nhằm vào, rõ ràng đã tới cực hạn lại còn vẫn căng da đầu kiên trì.

    Khương Bích Tuyết này cùng với Khương Bích Tuyết trước kia hắn biết, hoàn toàn giống như hai người khác nhau.

    Lúc này hắn liền nổi lên một cái nghi vấn nhưng lại không có cách nào giải thích được sự biến hóa không thể hiểu nổi này.

    Khương Bích Tuyết nhìn cánh tay của mình, nơi vừa chạm đất đã bị trầy xước, tuy mặt đất có trải nhựa nhưng vẫn thô ráp, giống như vừa rồi cô ngã ra, làn da mỏng manh và da thịt mềm mại của cô hiển nhiên bị trầy xước.

    Hàn Ngọc Đình đứng ở sau lưới bên kia nói: "Chị dâu, có bị thương không, còn có thể đánh được không?"

    Hàn Thanh Từ lạnh lùng nói: "Không đánh nữa."

    Đây đã là hiệp cuối cùng, Hàn Minh Huy cũng không nghĩ sẽ bỏ dở ngay lúc này, "Trận thi đấu còn chưa có kết thúc, không thể dừng lại như thế này."

    Hàn Thanh Từ biết hắn muốn nghe cái gì, vì thế liền thuận theo ý hắn: "Tôi nhận thua."

    Hàn Minh Huy đắc chí mà gợi lên khoé môi, "Vậy được, không đánh thì không đánh."

    Hàn Thanh Từ đi tới, liếc nhìn cánh tay phải đang phát run của Khương Bích Tuyết, "Chúng ta trở về."

    "Được." Khương Bích Tuyết đối với kết quả trận đấu này cũng không coi trọng, rốt cuộc thắng không đại biểu cái gì, thua cũng không đại biểu cho cái gì.

    Trên đường trở về tường vi viên, Hàn Thanh Từ đi ở phía trước, Khương Bích Tuyết đi theo phía sau hắn.

    "Cô không cần phải cố nén." Hàn Thanh Từ vừa đi vừa nói chuyện, ngữ khí của hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như đang bàn luận về thời tiết hôm nay.

    "Không có gì." Khương Bích Tuyết nói: "Tôi vẫn có thể chịu được mức độ vận động này."

    Hàn Thanh Từ quay sang liếc cô một cái, "Trở về bảo Lan di mang thuốc đến cho cô."

    "Ừ."

    Lan di nhìn cánh tay bị trầy xước của Khương Bích Tuyết, có chút đau lòng: "Ai u, như thế nào lại bị thương thành thế này?"

    Khương Bích Tuyết nói: "Chỉ bị thương nhẹ một chút, không có việc gì."

    Khương Bích Tuyết là tiểu công chúa được nuông chiều từ bé, đừng nói đến loại trầy da này, đoán chừng bị muỗi đốt cũng là rất ít, Lan di thật cẩn thận bôi thuốc cho cô, đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Vậy phải làm sao bây giờ, ngày kia ngài phải mặc lễ phục tham gia tiệc sinh nhật, vết thương này không phải một hai ngày là có thể khỏi được."

    Khương Bích Tuyết cũng mới nhớ tới vấn đề này, bộ lễ phục kia của cô là cúp ngực, cánh tay đều phải lộ ra ngoài, vết sẹo lớn như vậy, nhất định rất xấu.

    "Lan di, tôi có thể đeo một chiếc găng tay dài cùng màu, vậy là có thể che được." Khương Bích Tuyết lại nghĩ nghĩ, "Hoặc là mặc áo choàng, đến lúc đó che khuất cánh tay, người khác liền không thể nhìn thấy."

    "Áo choàng đi, áo choàng ổn."

    "Vậy áo choàng, chỉ là khả năng phải mua."

    "Cái này không thành vấn đề, tôi có thời gian, đến lúc đó đi một chuyến đến tiệm, bảo bọn họ tìm cho ngài một cái áo choàng có thể phối hợp với bộ lễ phục kia."

    "Vâng."

    Hàn Thanh Từ đã tắm xong, thay một bộ quần áo, từ trên lầu đi xuống, nghe được đoạn đối thoại của hai người liền đi tới, "Nếu bị đau, phía bên đoàn phim trước hết nên xin nghỉ."

    Khương Bích Tuyết biết đây là hình thức quan tâm của hắn, trong lòng có chút ấm áp, "Không cần, chút vết thương nhỏ trên da này không ảnh hưởng đến việc quay phim."

    Nếu như cô xin nghỉ, tiến độ của đoàn làm phim liền sẽ bị gián đoạn.

    Có thể đóng nữ chính của «Ngự Tiên Truyện», cô rất quý trọng cơ hội lần này, không dám có một chút kiêu căng.

    Trước kia lúc cô chưa tốt nghiệp, được một đạo diễn nhìn trúng cho cơ hội diễn vai nữ chính phim thanh xuân. Ai ngờ đạo diễn kia là một quỷ háo sắc, mượn việc bàn kịch bản quấy rối cô. Dưới cơn tức giận cô đã đánh vị đạo diễn kia một trận, cuối cùng về sau liền không nhận được tài nguyên tốt.

    Mới tốt nghiệp, bởi vì không nghĩ sẽ chờ cơ hội tìm tới cửa, ở nhà không có đồ ăn, đồ uống. Vì vậy cô chỉ có thể đi diễn vai quần chúng, diễn một số vai phụ nhỏ. Khi đó, cho dù cô có bị thương nặng cũng không xin nghỉ, hoặc là nói không có quyền xin nghỉ.

    Hiện tại vết thương nhỏ này thì có là gì.
     
    Ayuxinh, Nakami, traiddua and 2 others like this.
    Last edited: Jul 27, 2021
  8. Đinh Tiểu An

    Messages:
    52
    Chương 17:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một chiếc xe vững vàng chạy ở trên quốc lộ.

    Tô Dự đang lái xe nhìn thoáng qua Hàn Thanh Từ ở ghế sau đang cứng nhắc làm việc, "Hàn tổng, tiệc sinh nhật của Chủ tịch tập đoàn Ngự Hà 7 giờ tối nay bắt đầu."

    "Ừ." Hàn Thanh Từ cứng nhắc lên tiếng.

    "Nơi này cách phim trường «Ngự Tiên Truyện» không xa, có thể thuận đường qua đón phu nhân."

    Hàn Thanh Từ dừng một chút, lên tiếng, "Ừ."

    Tô Dự đẩy đẩy mắt kính trên mũi, lái xe đến phim trường.

    Chủ nhiệm đoàn phim vừa thấy Hàn Thanh Từ đến phim trường liền lập tức nhiệt tình ra đón, "Hàn tổng, chào ngài, chào ngài, ngài đến để thăm ban sao?"

    Hàn Thanh Từ lên tiếng, "Ừ."

    "Bích Tuyết đang đóng phim ở bên trong, đi, tôi cho người dẫn đường." Phim trường này có diện tích rất lớn, vì dùng để quay nên người ta dựng một phòng làm bối cảnh.

    Hàn Thanh Từ được chủ nhiệm đoàn phim dẫn xuống chỗ quay phim.

    Trên nền xanh đặt một chiếc trống lớn đường kính khoảng 2m, Khương Bích Tuyết mặc váy trắng đứng trên mặt trống, trên đầu đội một chiếc vương miện màu trắng bạc, ước chừng cao 20cm. Theo động tác cô nhảy múa, thuỷ tinh cùng kim loại ở trên đầu rũ xuống, va chạm vào nhau phát ra âm thanh thanh thuý.

    Hai chiếc máy quay một trên một dưới hướng về phía cô quay, cô ở trên mặt trống nhanh nhẹn chuyển động, lụa mỏng nhẹ nhàng, dáng múa tuyệt đẹp. Tất cả mọi người ở đây đều bị cô hấp dẫn, ngay cả đạo diễn cũng vừa xem trên máy theo dõi vừa gật đầu mỉm cười.

    Nhưng lúc cô nhón mũi chân để làm động tác xoay tròn thì chiếc vương miện ở trên đầu vướng vào dây cáp bảo vệ ở sau lưng, vương miện bị nới lỏng, mái tóc dài đổ xuống như thác nước.

    Do cú kéo vừa rồi, mắt cá chân của cô bị nghiêng, cả cơ thể ngã xuống. Mặc dù mặt trống rất lớn nhưng đường kính của nó chỉ có 2 mét.

    Lúc ngã, khuỷu tay của Khương Bích Tuyết rơi ra bên ngoài mặt trống, nửa người trên không có điểm chống đỡ, một nửa thân thể bị treo lơ lửng trên không trung.

    Nhìn thấy một màn như vậy, tất cả mọi người ở đó đều phát ra tiếng gào.

    Đồng tử Hàn Thanh Từ hơi hơi phóng đại, trong lòng căng thẳng, thấy cô không bị rơi xuống mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

    "Mau cứu người, đảm bảo an toàn!" Đạo diễn Trương Vệ Đông kêu.

    Ở bên kia nhân viên công tác phụ trách dây thép cùng với đai an toàn đã bò lên trên mặt trống đem Khương Bích Tuyết cứu xuống dưới.

    Cũng may sau lưng còn có dây thép phòng hộ, nếu không vừa rồi liền bị rơi từ độ cao 3 mét xuống dưới đất.

    Trợ lý Mạch Hiểu Đông vừa bị dọa sợ chết khiếp, cùng nhân viên công tác đỡ Khương Bích Tuyết xuống dưới, ân cần hỏi han, "Tuyết tỷ, chị không sao chứ? Có bị thương hay không?"

    "Không sao."

    "Vừa lúc nãy thật sự rất đáng sợ, em bị dọa tới mức mồ hôi lạnh đều đổ ra rồi." Lúc nãy cậu nhìn còn cảm thấy trái tim sắp nhảy tới cổ họng, càng đừng nói đến đương sự.

    "Thật ra có dây phòng hộ nên vẫn rất là an toàn."

    Vừa nãy tuy rằng Khương Bích Tuyết đã bị kinh sợ, nhưng ở trong mắt cô, một chút chuyện ngoài ý muốn trong quá trình đóng phim là rất bình thường, cô rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.

    Cô sửa lại tóc, hướng phía đạo diễn Trương Vệ Đông nói: "Đạo diễn, tôi muốn thử lại một lần nữa, vừa nãy bị mũ đội đầu làm ảnh hưởng."

    Trương Vệ Đông nhìn thấy bộ dáng thoải mái trên mặt cô, trong lòng âm thầm bội phục nghị lực của cô, vừa mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn còn có thể nhanh như vậy đã bình tĩnh lại, đây là một chuyện rất ít diễn viên nữ có thể làm được.

    Trương Vệ Đông: "Vậy được, cô chuẩn bị một chút, đợi lát nữa chúng ta tiếp tục quay."

    Chuyên viên trang điểm cùng với chuyên viên tạo hình lập tức vây lại đây, giúp cô khôi phục lớp trang điểm cùng tạo hình.

    Khương Bích Tuyết đứng bất động, tuỳ ý cho bọn họ làm việc.

    Vừa lúc nãy té ngã mắt cá chân có bị nghiêng một chút, cô ở dưới làn váy cử động mắt cá chân, có một chút đau nhưng cũng không phải rất đau, hoàn thành những động tác vũ đạo kia chắc là không thành vấn đề.

    Hàn Thanh Từ mặc tây trang màu xanh biển đã đi tới, Khương Bích Tuyết nhìn thấy hắn có chút giật mình, tại sao hắn lại tới đây.

    Chuyên viên trang điểm cùng chuyên viên tạo hình nhìn thấy hắn tới nên tạm thời lui ra trước.

    Hàn Thanh Từ đi tới trước mặt cô, hỏi một câu, "Bị thương sao?"

    Ngữ khí của hắn rất lạnh nhạt, lại là một câu thăm hỏi xã giao, cô lắc lắc đầu, "Không có."

    "Kế tiếp sắp xếp như thế nào?"

    Khương Bích Tuyết nói: "Phân đoạn vừa rồi bị NG, quay xong đoạn đó tôi liền có thể kết thúc công việc ngày hôm nay."

    "Tôi ở đây chờ cô."

    Khương Bích Tuyết muốn bảo hắn đi trước, không cần chờ, nhưng nhớ đến hôm nay có bữa tiệc, vì thế đành chấp nhận.
     
    Last edited: Jul 27, 2021
  9. Đinh Tiểu An

    Messages:
    52
    Chương 18:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chủ nhiệm đoàn phim chạy chậm đến, hướng phía Khương Bích Tuyết hỏi: "Bích Tuyết, cảnh quay vừa nãy, cô xem xem có cần phải sắp xếp thế thân không?"

    Những lời này chắc hẳn là đạo diễn hoặc giám chế tới bảo hắn nói, dù sao Khương Bích Tuyết thân kiêu thịt quý, nếu lát nữa lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ sẽ không gánh nổi.

    Khương Bích Tuyết từ chối, "Không cần, tôi tự mình quay."

    Tô Dự mở miệng, "Phu nhân.."

    Cậu nói đến một nửa lại nuốt trở vào, bởi vì Hàn Thanh Từ nâng tay phải lên, ý bảo hắn đừng nói chuyện.

    Khương Bích Tuyết hướng Hàn Thanh Từ nói: "Anh tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống đi, tôi đi trang điểm lại."

    Khương Bích Tuyết đi rồi, Tô Dự ở phía sau Hàn Thanh Từ thấp giọng nói: "Hàn tổng, cảnh quay vừa rồi của phu nhân quá mức nguy hiểm, có lẽ nên để diễn viên đóng thế chuyên nghiệp đi hoàn thành."

    Hàn Thanh Từ liếc nhìn Khương Bích Tuyết ở phía bên kia đang được nhân viên tạo hình giúp sửa sang lại vương miện, "Cô ấy có thể làm được."

    Ngày đó Khương Bích Tuyết tập luyện ở trên bãi cỏ, hắn xem qua một lần hoàn chỉnh, múa rất đẹp. Hơn nữa động tác cũng đã được biên đạo rất tốt, kết hợp cùng trang phục hiện tại cô đang mặc, có chút làm người ta cảm thấy kinh diễm.

    Nếu lúc này tìm thế thân, những nỗ lực luyện tập của cô liền uổng phí.

    Mười lăm phút sau, Khương Bích Tuyết lại lần nữa đi lên cái trống to, nhân viên bảo an xác nhận toàn bộ thiết bị đều an toàn, đạo diễn hô Action, cô liền bắt đầu bước vào trạng thái, từ từ biểu diễn động tác vũ đạo.

    Người xem ở dưới tim đều khẩn trương, sợ rằng sẽ lại bị té ngã. Động tác của cô không có một chút nào bị ảnh hưởng bởi sự kinh sợ vừa nãy, mỗi động tác đều làm rất đúng. Trang sức trên đầu cao 20cm được nhân viên tạo hình xử lý một chút, sẽ không dễ dàng bị quấn vào dây thép phía sau.

    Cô ở trên mặt trống, trên mặt mang theo nụ cười, đắm chìm vào đoạn vũ đạo mình đang diễn.

    Khi cô bắt đầu xoay tròn, những cánh hoa anh đào màu hồng nhạt tung bay trên không trung, cánh hoa hồng nhạt nhẹ nhàng uyển chuyển đan xen với áo lụa mỏng màu trắng, phối hợp cùng ánh đèn và cảnh tượng, ngay cả khi ở dưới lớp vải phông màu xanh, cũng làm người ta cảm thấy như đang ở nơi tiên cảnh.

    Tâm trạng khẩn trương của mọi người bắt đầu thả lỏng và thưởng thức đoạn vũ đạo tuyệt mỹ.

    Cô ngồi trên mặt trống cong thắt lưng, đôi tay mở ra vê hoa chỉ, đây là động tác cuối cùng.

    Cánh hoa còn đang tung bay, Khương Bích Tuyết duy trì động tác cuối cùng mười mấy giây, đạo diễn rốt cuộc lấy lại tinh thần, kêu: "Tốt, đoạn này kết thúc!"

    Phía dưới mọi người đều vỗ tay.

    Tô Dự đẩy đẩy mắt kính trên mũi, nhìn thoáng qua Hàn Thanh Từ, "Hàn tổng, anh nói rất đúng."

    Khương Bích Tuyết xác thật có thể làm được.

    Hàn Thanh Từ không lên tiếng, nhìn Khương Bích Tuyết ở bên kia đã từ trên trống xuống, cô đang cùng nhân viên công tác chuyện trò vui vẻ, ma xui quỷ khiến mà khoé môi hắn lại hơi hơi cong lên.

    Mạch Hiểu Đông chạy tới, khuôn mặt trẻ con rõ ràng có một tia kính sợ đối với Hàn Thanh Từ, "Hàn tổng, Tuyết tỷ muốn đi tháo trang sức, bảo tôi nói cho mọi người là còn phải chờ một chút."

    Hàn Thanh Từ vẫn luôn đứng không ngồi nói: "Ừ."

    Khương Bích Tuyết tẩy trang đi ra, cùng Hàn Thanh Từ trở về tường vi viên.

    Thời gian cấp bách, cô thay đổi quần áo, tự trang điểm cho mình rồi vội vội vàng vàng đi xuống lầu.

    Hàn Thanh Từ đã ở trên sô pha đợi cô hồi lâu, nhìn cô từ trên cầu thang đi xuống, váy tơ lụa màu đỏ rượu làm cho làn da cô càng trở nên trắng nõn, hai tay cô khoác chiếc áo choàng cùng màu, vừa vặn đem vết sẹo ở trên cánh tay che khuất.

    Hàn Thanh Từ thấy động tác đi đường của cô không được tự nhiên, vô thức liếc nhìn chân cô.

    Sắc trời bên ngoài đã tối sầm, tài xế cũng đã sớm chờ sẵn ở bên ngoài.

    Khương Bích Tuyết và Hàn Thanh Từ cùng nhau lên xe, đi đến hội trường yến tiệc.

    Yến tiệc giống như ở trong tưởng tượng, trong đại sảnh âm vang tiếng nhạc cổ điển, tốp năm tốp ba người cầm ly rượu cùng nhau trò chuyện vui vẻ, họ đều là những người nổi tiếng trong lĩnh vực kinh doanh và điều hành công ty.

    Những người tham dự bữa tiệc với tư cách là vợ chồng hoặc bạn nhảy đều khoác tay nhau, Hàn Thanh Từ và Khương Bích Tuyết chính là một ngoại lệ.

    "Bích Tuyết"

    Khương Bích Tuyết hoàn hồn, phát hiện Hàn Thanh Từ ở bên cạnh hơi hơi nâng khuỷu tay phải lên, ý muốn bảo cô khoác tay hắn.

    Khương Bích Tuyết đành phải làm theo, giơ tay xuyên qua khuỷu tay hắn, nhẹ nhàng kéo cánh tay hắn.

    Nghĩ đến chuyện vừa rồi Hàn Thanh Từ gọi tên cô, giọng nói như có dòng điện truyền đến, trái tim cô vẫn không khỏi tê dại.

    Khi Hàn Thanh Từ cùng vài vị đối tác kinh doanh chào hỏi, Khương Bích Tuyết ở một bên luôn mỉm cười lịch sự, rất ít khi chen vào nói, trừ phi đối phương nhắc tới cô.
     
    Last edited: Jul 27, 2021
  10. Đinh Tiểu An

    Messages:
    52
    Chương 19:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hi, Kent cùng với.." Tần Hằng mặc lễ phục và thắt nơ bưng một ly rượu vang đỏ hướng phía bọn họ đi tới, nhìn Khương Bích Tuyết, "Lần trước gặp mặt vội vàng, tôi quên không hỏi tên tiếng Anh của cô, là tôi sai.

    Khương Bích Tuyết cười cười," Anh có thể gọi tôi là Cheryl. "

    " Cheryl, tên hay. "Tần Hằng vẫn là một bộ dáng lười biếng ngả ngớn như cũ, đánh giá Khương Bích Tuyết," Cô hôm nay cũng thật xinh đẹp, giống như là nữ thần. "

    Khương Bích Tuyết bật cười," Alex, anh thật khoa trương. "

    " Lời tôi nói chính là thật, nếu không phải cô là người của Kent, tôi nghĩ bạn nhảy của tôi đêm nay nhất định phải là cô.

    "Alex, anh ngoài việc khoa trương, còn rất hài hước." Khương Bích Tuyết nói.

    "So với Kent mà nói, tôi quả thật coi như là hài hước." Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Hàn Thanh Từ ở bên cạnh, "Kent là nam nhân không có khiếu hài hước nhất mà tôi từng gặp."

    Hàn Thanh Từ mặt không biểu cảm nói: "Alex, hôm nay cậu nói chuyện có vẻ hơi nhiều."

    Khương Bích Tuyết không nhịn được cười, Tần Hằng nói chuyện rất thú vị, mà Hàn Thanh Từ lại tương đối nội liễm, thế nhưng hai người có thể trở thành bạn tốt, có chút không thể tưởng tượng.

    "Xem ra là có người ghét bỏ tôi." Tần Hằng quơ quơ chiếc cốc trên tay, nói với Khương Bích Tuyết: "Cheryl, tôi đi trước gặp mấy người bạn cũ, về sau nếu rảnh sẽ lại đến phim trường thăm cô."

    Khương Bích Tuyết gật gật đầu với hắn, "Được."

    Tần Hằng đi rồi, Khương Bích Tuyết nói với Hàn Thanh Từ: "Bạn của anh thật thú vị."

    "Xem ra ấn tượng của em đối với cậu ta cũng không tệ lắm."

    "Trước mắt ấn tượng không tệ."

    "Bích Tuyết, Thanh Từ." Gọi bọn họ là một người phụ nữ hơi béo, bên cạnh bà còn có một người đàn ông bụng bia, chính là cha mẹ của Khương Bích Tuyết, Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm.

    Khương Bích Tuyết gọi một tiếng ba mẹ, Hàn Thanh Từ cũng theo sau gọi một tiếng ba mẹ.

    Đối với Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm, ngoại trừ trước đây trò chuyện vài lần qua video, đây chính là lần đầu Khương Bích Tuyết gặp mặt bọn họ, có chút cảm giác mới lạ, nhưng bởi vì có quan hệ huyết thống nên cảm thấy vô cùng thân thiết.

    Đại khái là bởi vì trước đây có trò chuyện qua video vài lần, cho nên Khương Bích Tuyết rất nhanh liền trở thành con gái họ, cùng hai người thân thiện hàn huyên.

    Hỏi vài câu về tình hình gần đây xong, Địch Mỹ Tâm hỏi: "Mẹ nghe nói con lại bắt đầu đi đóng phim?"

    "Vâng."

    "Con vừa mới kết hôn, hẳn là nên nghỉ ngơi một thời gian, cùng Thanh Từ đi hưởng tuần trăng mật." Vợ chồng Khương gia rất cưng chiều con gái, thậm chí là nuông chiều quá mức, điểm này lúc đọc tiểu thuyết Khương Bích Tuyết đã biết.

    "Thấy có kịch bản hay, nhịn không được muốn đóng, tuần trăng mật chờ sau này đi cũng không muộn."

    Khương Sở Hà nói: "Ba biết con thích đóng phim, nhưng gia đình cũng quan trọng, hiện tại con đã kết hôn, phải chăm lo cho gia đình."

    Khương Bích Tuyết bất đắc dĩ cười cười, "Con đã biết, ba."

    Địch Mỹ Tâm nắm tay con gái, nhìn Hàn Thanh Từ cùng Khương Bích Tuyết, "Tháng sau là Trung Thu, Thanh Từ, Bích Tuyết, các con tới ở vài ngày đi."

    Khương Bích Tuyết nghĩ đến tình trạng hiện tại của cô và Hàn Thanh Từ, nếu như giả vờ ân ái về nhà mẹ đẻ, nhất định sẽ càng xấu hổ, "Mẹ, đến lúc đó rồi nói sau, đoàn phim của con không biết có được nghỉ hay không."

    Khương Sở Hà nghe xong lời này liền không vui, "Được nghỉ hay không được nghỉ cũng được, Tết Trung Thu luôn rất quan trọng. Nếu bọn họ không cho nghỉ, ba sẽ giúp con giải quyết."

    Khương Sở Hà nói lời này cũng không phải là nói giỡn, từ trước đến nay ông làm việc nói một không nói hai, lời đã nói ra đều nhất định sẽ làm được.

    Lúc này Hàn Thanh Từ cũng nói: "Ba nói đúng, Tết Trung Thu luôn rất quan trọng."

    Hàn Thanh Từ nói lời này là đã cam chịu đến Khương gia vào Tết Trung Thu, Khương Bích Tuyết cũng cảm thấy Tết Trung Thu này rất cần trở về nhà, cô nói: "Vậy được rồi, để con nói với đoàn phim một chút."

    "Vậy được, Tết Trung Thu các con hãy đến ở vài ngày." Địch Mỹ Tâm nhìn thoáng qua các cặp đôi đang khiêu vũ ở bên kia, "Con cùng Thanh Từ đi khiêu vũ đi, không cần phải ở lại đây trò chuyện cùng mẹ và ba con."

    Khương Bích Tuyết nói: "Không được, con cũng không phải là rất muốn khiêu vũ."

    Khương Sở Hà cười nói: "Mẹ nhớ vào sinh nhật năm ngoái của con, bởi vì không thể cùng Thanh Từ khiêu vũ mà con đã cáu kỉnh. Thế nào, hiện tại đã kết hôn, ngược lại không nghĩ muốn khiêu vũ?"

    Lỗ tai Khương Bích Tuyết đỏ lên, lời này của Khương Sở Hà làm cô vô cùng xấu hổ trước mặt Hàn Thanh Từ, "Không phải, chỉ là con.."

    Hàn Thanh Từ vươn tay, Khương Bích Tuyết nhìn bàn tay hắn rồi lại nhìn hắn.

    "Đưa tay cho tôi." Hàn Thanh Từ nói.

    Khương Bích Tuyết nâng tay lên, đặt bàn tay lên bàn tay hắn, Hàn Thanh Từ nắm tay lại, nắm tay cô bước vào sàn nhảy.
     
    Last edited: Jul 27, 2021
Trả lời qua Facebook
Loading...