Xuyên Không [Edit] Xuyên Sách: Nam Chính Bệnh Kiều Hắc Hóa - Nịnh Mông Tâm

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi mefonef, 19 Tháng mười 2021.

  1. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 30: Thủ hạ lưu tình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nắm chặt tay bình thuốc nháy mắt biến thành bột phấn hòa vào không khí.

    Ngón tay khẽ nhúc nhích, lập tức xuất hiện một dòng nước rửa sạch tay hắn.

    "Chủ nhân, linh dược này giá trị không nhỏ đâu!" Nếu nó nhớ không lầm thì sư phụ của nữ nhân kia là đan dược sư, phẩm chất của đan dược nàng có được chắc chắn không nhỏ!

    "Làm vậy không phải quá lãng phí sao?"

    Bùi Tịch vừa dùng khăn lau khô tay vừa nói "Không cần đến."

    "Chủ nhân, nếu không ngươi suy xét việc tìm hiệp lữ đi, nữ nhân vừa nãy lớn lên cũng thật đẹp nha, đã vậy nàng nhìn thấy ngươi mặt lập tức đỏ lên, khẳng định là nàng coi trọng ngươi, nếu không sao lại vô duyên vô cớ tặng đồ cho ngươi!"

    "Thành hiệp lữ thì sao chứ, cũng không phải chán rồi cũng sẽ bỏ đi hay sao!"

    Trong lời nói của Bùi Tịch đầy chán ghét, cũng chỉ vui vẻ trong chốc lát, rồi cũng sẽ tan thành mây khói!

    Trước đây họ không phải cũng vậy sao!

    "Nhưng, con đường tu hành rất dài, thời gian trôi qua, chủ nhân vẫn muốn cứ một mình như vậy sao?"

    Bùi Tịch nhắm mắt dưỡng thần, cũng không có tiếp tục đề tài này..

    "Trong khoảng thời gian này, biểu hiện của ngươi thật tốt!" Bổn Miêu cho rằng nàng sẽ nhanh chóng chạy trốn, không nghĩ tới nàng thật sự chạy tới cứu nam chính, còn làm cho bản thân bị trọng thương, thật làm nó cảm thấy ngoài ý muốn!

    "Ngươi vậy mà nghĩa vô phản cố vì cứu nam chính mà trọng thương."

    Tô Mộng Mộng xấu hổ cười cười, "Đây đều là việc ta nên làm, có biện pháp nào đâu!"

    Nàng đó là bất đắc dĩ, trốn cũng trốn không được!

    "Vì ngươi hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, bổn miêu có phần thưởng cho ngươi!"

    "Phanh."

    Tô Mộng Mộng mau chóng ôm mèo trắng vào lòng, vuốt lông nó, trong lòng cảm khái, hôm nay con mèo này thật nhu thuận, quá đáng yêu "Phần thưởng gì?"

    Linh thạch, linh dược? Hay là bảo vật, vũ khí!

    "Chờ buổi tối đi, hiện tại nhiều người." Mèo trắng duỗi đầu nhìn bốn phía.

    Nhiều người không tiện lấy ra, vậy có phải là rất nhiều không!

    Nghĩ đến đây làm lòng nàng cũng ngứa ngáy khó chịu! Tiểu kim khố của nàng sắp được lắp đẩy rồi!

    "Sư phụ" Tô Mộng Mộng đến tiểu bao sương của mình liền thấy trong phòng còn có hai người,

    "Đại sư huynh!" Nàng vội vàng đem mèo cho Diệp Dung, chạy đến trước mặt đại sư huynh, Cố Dật, hết sức ngoan ngoãn.

    "Mộng Mộng sư muội" Khóe miệng Cố Dật cong lên, tựa như hoa lê nở rộ vào tháng ba, thấm vào tâm khảm, mang theo ấm áp.

    Đầu mang theo ngọc quan, một bộ môn phục bạch y, giống như trích tiên vậy a!

    "Quả nhiên ngoan ngoãn hơn so với trước đây."

    Tô Mộng Mộng có chút ngượng ngùng cười cười, "Đó đều là lời đồn, không đáng tin."

    "Điều này sư huynh có thể nhận ra, sư muội xác thật đã thay đổi rất nhiều."

    Ít nhất khí tức thay đổi, còn thực tâm khen nàng, "Cũng có trách nhiệm hơn so với trước kia."

    "Sư huynh.." Tô Mộng Mộng có chút ngượng ngùng, những chuyện được truyền đi đều là kịch bản nàng với Diệp Dung dựng lên, bây giờ sư huynh lại khen nàng..

    Quả thực rất hổ thẹn, nàng cũng chưa được như vậy..

    "Ha ha, Mộng Mộng còn ngượng ngùng sao?" Trần Thiên Khiếu một bộ trẻ nhỏ dễ dạy "Xem ra nữ đại, tâm tư quả nhiên cũng tinh tế hơn."

    Rốt cuộc không cần đi theo phía sau nàng thu thập cục diện rối rắm, nhiều năm như vậy thể diện của hắn không sai biệt lắm cũng sặp mất sạch, rốt cuộc tỉnh ngộ..

    "Nói với sư huynh của ngươi, nhớ thủ hạ lưu tình!"

    "..."

    "Ý của ngươi là muốn sư huynh của ta nhường một bước? Để Bùi Tịch thắng?"

    Nàng không có nghe lầm đi? Nam chính cũng phải cẩu như vậy?

    "Đương nhiên không phải! Chỉ là làm ngươi sư huynh không cần thắng được quá nhẹ nhàng!"

    "Ngươi nghĩ xem, lỡ như chưa được mấy chiêu đã bị đánh bại, trong lòng hắn nghĩ không thông, chẳng phải sẽ đi theo con đường chán ghét xã hội sao?"
     
  2. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 31: Nhẫn không gian

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Này, chuyện này cũng đúng nha "Được rồi."

    "Sư muội, cái này cho muội."

    "Đây là cái gì?" Tô Mộng Mộng nhìn hộp gỗ chưa, đưa tay nhận lấy, mở ra.

    "Nhẫn sao?" Một chiếc nhẫn màu thủy lam, ánh sáng phát ra nhàn nhạt, vừa nhìn liền biết giá trị liên thành!

    "Đây là nhẫn không gian hệ thủy, rất phù hợp với công pháp của muội." Cố Dật giải thích cho nàng "Muội thử đưa pháp lực vào xem sao."

    Tô Mộng Mộng làm theo "Xôn xao."

    Lập tức một vầng sáng thủy lam bao phủ lấy nàng, ngay lúc đó Cố Dật chỉ huy kiếm hướng nàng đâm tới, "Sư huynh!"

    Nàng vội vàng chắn tay che trước người, nhắm mắt lại, rồi lại nhận ra không cảm thấy đau đớn đánh tới như trong tưởng tượng..

    Chậm rãi mở to mắt chợt thấy kiếm đã bị vầng sáng ngăn lại ở ngoài;

    Cố Dật đem kiếm thu lại, tra vào vỏ "Sư muội không cần sợ hãi, vầng sáng này sẽ bảo hộ muội."

    Lần đầu nhìn thấy nó hắn liền nghĩ chắc chắn nó sẽ thích hợp với nàng, thử nghiệm lần này chứng thực những gì hắn nghĩ là đúng.

    "Vừa rồi ta dùng năm thành pháp lực, sau này nếu gặp nguy hiểm chỉ cần rót một chút pháp lực vào nhẫn, nó sẽ bảo hộ muội an toàn."

    Tô Mộng Mộng cởi bỏ vầng sáng "Nếu là nhẫn không gian, vậy có phải hay không muội có thể cất đồ vật vào nó?"

    "Đúng vậy."

    "Hừ, ta cũng không có quà." Trần Thiên Khiếu ân hừ một tiếng, "Quả nhiên tuổi đã già, không được thương yêu nữa."

    "..."

    Tô Mộng Mộng lúc này mới kiến thức được cái gì gọi là mặt dày vô sỉ!

    Một cái chưởng môn lại đi đòi quà từ đệ tử của mình..

    "Sư huynh, đừng quan tâm ông ấy," tô Mộng Mộng bước đến bên cạnh hắn "Cảm ơn sư huynh!"

    Cố Dật từ trước đến nay luôn đối với Tô Mộng Mộng đặc biệt tốt, thường xuyên tặng đủ loại lễ vật, so thân ca ca còn thân hơn!

    Cố Dật chỉ cười cười, trên tay lập tức xuất hiện một cái bình rượu, "Chưởng môn, đây là Thanh Tửu của Thanh Trúc Các."

    "Ha ha, quả nhiên không uổng công thương ngươi!" Trần Thiên Khiếu vung tay đem rượu thu hồi, nhìn thoáng qua Tô Mộng Mộng, "Học tập di!"

    Cũng không biết đau lòng sư phụ, chỉ biết tìm rắc rối!

    Tô Mộng Mộng không để ý tới hắn, lôi kéo Cố Dật qua một bên, đè thấp thanh âm, "Sư huynh, lát nữa huynh nhớ thủ hạ lưu tình với Bùi Tịch, đừng làm hắn thua quá nhanh, phóng chút.." Thủy.

    "Lúc này mới bao lâu? Con đã đem khuỷu tay quẹo ra ngoài" Trần Thiên Khiếu thò qua tới, "Di tình biệt luyến cũng.. Ngô!"

    Tô Mộng Mộng lấy ra một khối đồ ăn nhét vào miệng hắn, "Sư phụ, lễ vật cho ngài, nhanh ăn!"

    "Sư huynh ngàn vạn không cần hiểu lầm, muội chỉ là thấy thời thơ ấu của Bùi Tịch quá thảm, với cương vị là sư tỷ, muội chỉ muốn giúp hắn một chút chuyện, mục đích hết sức đơn thuần!"

    "Sư huynh đừng nghĩ nhiều nha!"

    Vị sư huynh này của nàng lớn lên đẹp như vậy, pháp lực lại cao cường, đối với nàng luôn tốt như vậy!

    Nói không chừng trong lòng hắn có nàng nếu như hiểu lầm rồi tránh ở một góc khóc thầm, vậy, ai..

    Vậy nàng không phải thân mang tội lỗi sao!

    Cố Dật nhìn nàng sốt ruột giải thích, xoa đầu nàng, "Sư muội trưởng thành, cũng đã biết có trách nhiệm."

    "Sư huynh đáp ứng muội, sẽ hạ thủ lưu tình, muội yên tâm."

    "Chuyện của muội với Chu Khôn.."

    "Ngừng, sư huynh ngươi tha cho muội đi, muội đã quên người nọ lâu rồi!" Tô Mộng Mộng vội vàng ngăn lại, trong đầu hiện lên từng màn ảnh nguyên chủ chạy theo đuôi Chu Khôn, trong lòng giống như bị mèo cào, phá lệ khó chịu!

    Cố Dật gật gật đầu, người nọ xác thật không được, "Vậy là tốt rồi.."

    "Cố Dật, con đừng lo lắng, hiệp lữ kiếm nàng cũng đã đưa cho Bùi Tịch rồi, làm gì có chút nào giống còn nhớ thương tiểu tử Chu Khôn kia!"
     
  3. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 32: Fan hán tử của Bùi Tịch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sư, phụ!" Tô Mộng Mộng nghiến răng nghiến lợi, đồ ăn cũng không ngăn được miệng của hắn!

    "Được rồi, sư muội, ta đi chuẩn bị trước đây." Hắn phải mau đi xem Bùi Tịch rốt cuộc là người nào, chỉ vài ngày đã lừa được sư muội của hắn đưa ra hiệp lữ kiếm.

    "..."

    Tô Mộng Mộng nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra..

    "Đừng mở ra!"

    Đáng tiếc, đã chậm..

    "Cố Dật, Cố Dật, thiên hạ đệ nhất!"

    "Cố Dật sư huynh mạnh nhất!"

    "Đông, thùng thùng!"

    "Tranh đoạt đệ nhất! Vĩnh viễn đệ nhất!"

    Tô Mộng Mộng nhìn thế trận này cũng trợn tròn mắt, đây là đỉnh lưu của tông môn a!

    "Tránh ra, tránh ra, để ta!"

    Một hán tử to lớn tay cầm la, rống to dùng sức đập!

    "Đang! Đang!"

    "!"

    Toàn trường một mảnh yên tĩnh!

    Đinh tai nhức óc! Tô Mộng Mộng mau chóng che tai, khoảng cách của nàng với hắn xa như vậy cũng chịu không nổi, vậy những người đứng gần hắn không phải trực tiếp điếc luôn sao!

    Quả nhiên có vài người trực tiếp ngã xuống! Phải để người khác khiêng đi..

    "Bùi Tịch, cố lên, ngươi là giỏi nhất!" La Hán kiêu ngạo la lớn, đây là lần đầu tiên đệ tử ngoại môn tiến vào chung kết, hắn phải trợ trận cho Bùi Tịch!

    Đây hoàn toàn là mục tiêu của hắn, của các đệ tử ngoại môn! Bọn bắn bây giờ có vốn liếng để kiêu ngạo!

    "Bùi Tịch! Toàn bộ đệ tử ngoại môn ủng hộ ngươi!"

    "Đang! Đang!"

    Lại hung hăng gõ la! Không khí lập tức náo nhiệt hơn.

    Tô Mộng Mộng nghe những lời này, đôi mắt đều trừng đến muốn rớt ra ngoài!

    Nam chính quả nhiên ngưu bức, có nữ nhân theo đuổi không nói vậy mà còn cả thô hán tử đến trợ trận..

    Nhìn bộ dáng này Bùi Tịch chắc chắn là nằm dưới..

    Bùi Tịch mắt ửng hồng, cả người như phi ngọc, lệ chí ở đuôi mắt hết sức quyến rũ, phong tình vạn chủng, yêu mị lại vô thố..

    "Mong lang quân thương tiếc.."

    Thô hán sang sảng cười, "Tiểu mỹ nhân, ta sẽ nhẹ một chút.."

    Màn giường buông xuống, từng âm thành kiều mị truyền ra..

    "Bùi Tịch, cố lên! Bùi Tịch cố lên!" âm thanh này thực sự có thể xuyên thấu màn nhĩ người khác..

    Từng tiếng cố lên đánh gãy suy nghĩ bậy bạ của nàng, thật nhìn không ra, người ủng hộ Bùi Tịch cũng rất nhiều!

    Bên kia cũng không cam lòng yếu thế, lập tức lấy ra trống lớn!

    "Đông! Đông!"

    "Cố Dật, Cố Dật, thiên hạ đệ nhất!"

    "Đang! Đang đang!"

    "Bùi Tịch, Bùi Tịch, mạnh mẽ nhất!"

    Trường hợp này..

    Tô Mộng Mộng lâm vào trầm tư! Này rốt cuộc là thế giới tu tiên, hay là thế giới truy tinh!

    Thùng thùng, đang đang, khua chiêng gõ trống! Không biết còn tưởng rằng hai người này chuẩn bị kết hôn!

    Ừ? Hai người này kết hôn..

    Trong đầu Tô Mộng Mộng lập tức hiện lên suy nghĩ, trong hai người ai trên, ai dưới..

    "Chủ nhân, ngươi nghe xem! Bên ngoài có người ủng hộ ngươi!"

    Ngân Lang nằm lên cửa sổ, nghe ngóng âm thanh ở bên ngoài, "Hình như có rất nhiều người!"

    Ngân lang đi đến bên cạnh người đang đả tọa, nhẹ nhàng cọ người cánh tay tỏ vẻ đáng yêu, "Chủ nhân, ngươi không nhìn thử sao?"

    Bùi Tịch chậm rãi mở mắt ra, trong mắt toàn là lãnh đạm, hướng về phía Ngân Lang, "Ngươi đi xem thử đi, cẩn thận một chút."

    "Được, chủ nhân!"

    Ngân Lang cao hứng nhảy nhót, cửa đột nhiên mở ra, lại đột nhiên khép lại..

    Bùi Tịch bấm tay niệm thần chú ngăn lại thanh âm, nhắm mắt;

    "Diệp Dung, ngươi ở đây đi! Ta có việc ra ngoài một lát!" Tô Mộng Mộng nói xong, thân hình chớp động vài cái, biến mất ở trong phòng;

    "Sư tỷ, thi đấu sắp.." Bắt đầu rồi..

    Lời nói của Diệp Dung chỉ mới được một nửa, liền bóng người đều nhìn không thấy..
     
  4. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 33: Vật lộn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không biết là do nhìn xa quá không quen hay vốn dĩ là một fan hâm mộ cuồng nhiệt lúc truy tinh mà Tô Mộng Mộng nhịn không được muốn đi xuống cổ vũ cho sư huynh (ง •̀_•́) ง!

    Tô Mộng Mộng bước vào khu của cổ động viên Cố Dật mới phát hiện ở hiện trường thực sự ồn ào!

    "Sư tỷ, ngươi cũng tới cổ vũ Cố Dật sư huynh sao?" Tô Mộng Mộng vừa đến bên tai lập tức truyền đến truyền âm;

    Nhìn qua hóa ra là một nữ hài giống như tinh linh "Đúng vậy, đúng vậy!"

    Tô Mộng Mộng mau chóng truyền âm trả lời..

    Trận đấu chuẩn bị bắt đầu, Tô Mộng Mộng cũng tìm được vị trí đứng trước giúp sư huynh của nàng cổ vũ!

    ".. Bây giờ ta tuyên bố, thi đấu chính thức bắt đầu!"

    "Cố Dật, Cố Dật.."

    "Bùi Tịch, Bùi Tịch.."

    Vốn dĩ bị màn diễn thuyết của người chủ trì làm cho buồn ngủ nhưng nghe được câu nói này phía dưới bầu không khí lập tức bùng nổ!

    Nhưng hai người trên đài lại đứng bất động, xa xa nhìn nhau..

    Người xem một mặt sốt ruột;

    Đột nhiên trên đài hai người đồng thời động thủ, rút kiếm lao vào nhau..

    Cố Dật dựa theo lời dặn dò của Tô Mộng Mộng, chỉ sử dụng năm phần sức lự;

    Đao kiếm tương chạm, Cố Dật lui về phía sau vài bước, có chút ngoài ý muốn nhìn người đối diện..

    Toàn trường một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng được, sao có thể nhất chiêu liền đẩy lùi được Cố Dật!

    Đừng nói những người khác, ngay cả cổ động viên của Bùi Tịch cũng ngây người, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, sau đó ngay lập tức định thần hò hét nhiệt liệt hơn..

    "Sư huynh, vì sao không sử dụng toàn lực?" Bùi Tịch ngạc nhiên hỏi Cố Dật.

    Cố Dật nhìn hắn, vô luận là tu vi hay là tướng mạo tốt hơn Chu Khôn.

    "Bởi vì Mộng Mộng sư muội kêu ta thủ hạ lưu tình." Cố Dật đúng sự thật nói ra, nếu hắn đã nhìn ra thì không cần giấu diếm.

    Lại thấy Bùi Tịch đang cau mày, "Sao vậy? Ngươi không hài lòng?"

    "Trời đất, chủ nhân, ngươi không cần tin hắn, nữ nhân kia còn đang đứng trong hàng ngũ cổ vũ hắn, nàng không có lòng tốt như vậy đâu!"

    "Khẳng định là hắn đánh không lại nên nói bừa!"

    Bùi Tịch nhìn về phía sau Cố Dật, quả nhiên nàng đang đứng ở nơi cổ động hắn (CD), trong lòng hắn (BT) không khỏi dâng lên một cổ chán ghét!

    Quả nhiên vô luận là ai thì tình cảm vẫn sẽ thay đổi!

    "Trời ơi, làm sao bây giờ!"

    "Ô ô.."

    Tô Mộng Mộng nhìn hai người đột nhiên ôm nhau, hai mắt đẫm lệ mông lung;

    Không nghĩ tới, còn có người vì Cố Dật lo lắng như vậy, chỉ mới thua nửa chiêu liền bắt đầu lo lắng đến rơi nước mắt, lập tức nở một nụ cười nhẹ nhàng "Hai vị sư muội, không cần lo lắng.." Thi đấu chỉ vừa mới bắt đầu..

    "Ô ô, Bùi Tịch nhìn đến đây rồi! Thật đẹp!"

    "Ta muốn bò tường.."

    "..."

    Nụ cười của Tô Mộng Mộng cứng đờ ở trên mặt, nữ nhân quả nhiên dễ thay đổi..

    "Đội cổ vũ của hắn không nhiều bằng bên này, khẳng định hắn đang thương tâm."

    "Chúng ta thân làm sư tỷ cần phải giúp đỡ sư đệ!"

    "Đi đi đi, đi đến đối diện!"

    Hai người ngươi một lời ta một lời, chớp mắt liền đi đến phía đối diện;

    Tô Mộng Mộng hỗn độn..

    "Không cần, thỉnh sư huynh xuất toàn lực." Bùi Tịch cúi thân làm ra động tác mong được chỉ giáo, pháp lực quanh thân vận chuyển, hiển nhiên hắn vừa rồi cũng không có sử dụng toàn lực;

    "Vậy, liền làm theo ý sư đệ." Cố Dật cũng vận chuyển pháp lực;

    Đúng lúc bây giờ thử nghiệm xem Mộng Mộng rốt cuộc thích ai..

    Trên võ đài đao quang kiếm ảnh, hai người người tới ta đi

    Nước chảy mây trôi, nếu nói Cố Dật xuất kiếm thành thạo, sát ý đều ẩn giấu trong kiếm phong, làm người khác không cảm thấy được nguy hiểm.

    Thì Bùi Tịch xuất kiếm hoàn toàn bất đồng, chiêu chiêu lăng lê, sát khí cùng kiếm khí bức người, sắc bén lại nhanh chóng.
     
  5. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 34: Đặt cược

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàn toàn tương phản, hơn nữa Bùi Tịch cũng chỉ mới 17-18 tuổi, mặc dù thơ ấu trải qua nhấp nhô, nhân tình ấm lạnh đã nhìn thấu.

    Nhưng hình dáng ở hiện tại còn tương đối mảnh khảnh, giữa mày còn mang theo hơi thở thiếu niên, chiếu pháp mang theo sự cao ngạo quả quyết, không chừa cho đối thủ đường rút lui!

    Mà Cố Dật lại là đại sư huynh trong tông môn, bản thân lại là thuộc tính phong, chiêu thức như gió, thiên biến vạn hóa, không mang cảm giác nguy hiểm, kỳ thật mỗi chiêu đều kín không kẽ hở, vô ý một chút thì sẽ bị thương..

    Hai người đánh đến không phân cao thấp, tới tới lui lui, trong lúc nhất thời đều nhìn không ra ai thua ai thắng, tất cả âm thanh hò hét đều ngừng lại, tim cũng treo lên, ngưng thần, nín thở nhìn xem hai người rốt cuộc ai thua trận..

    "Loảng xoảng!" Lại là một tiếng vang lớn!

    Cũng may võ đài có phủ một tầng pháp quyết cách âm, không nghe được thanh âm ở bên ngoài, xem ra người tổ chức cũng đã nghĩ đến tình huống này, nếu không dù định lực hai người có tốt như thế nào, cũng chịu không nổi không khí náo động ở bên ngoài!

    "Đặt cược đi, tới tới tới! Đừng bỏ lỡ!"

    "Cố Dật bên này!

    " Bùi Tịch bên này! "

    " Đặt xong rút tay nha! "

    Tô Mộng Mộng nhìn qua, trong mắt tràn đầy bội phục!

    Người này hình như là người lúc trước Diệp Dung gọi đến để diễn kịch, nàng nhìn quanh một vòng quả nhiên Diệp Dung đang đứng ở bên cạnh.

    Đúng là tư duy của thương nhân đều không giống người khác, người khác đều không chớp mắt theo dõi trận đấu.

    Thương nhân đã nghĩ được cách kiếm tiền..

    " Diệp Dung, ngươi lại đây một chút. "Tô Mộng Mộng miệng nhẹ nhàng nhấp nháy.

    Diệp Dung nghe thanh âm này, quay đầu nhìn về phương hướng nàng đang đứng;

    Tô Mộng Mộng đối với hắn vẫy vẫy tay, nhìn Diệp Dung nói vài câu với người cạnh liền đi qua với nàng.

    " Sư tỷ, có chuyện gì sao? "

    " Diệp Dung, đã nói gọi ta là tỷ tỷ, làm sao còn khách khí như vậy! "Tô Mộng Mộng ý vị sâu xa, cười cười.

    Trên mặt Diệp Dung có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu," Tỷ tỷ. "

    Tô Mộng Mộng nghe tiếng gọi này che miệng cười, đôi mắt lưu chuyển phong tình, làm các nam đệ tử xung quanh lung lay.

    Người này sinh ý làm rất tốt nhưng da mặt lại quá mỏng..

    " Cho đệ "Tô Mộng Mộng ném ra một túi linh thạch," Ta đặt cược, bảy phần cho sư huynh, ba phần cho Bùi Tịch! "

    Nàng vốn cho rằng sư huynh sẽ một bên áp đảo, nhưng xem ra nam chính vẫn có chút thực lực, lúc này mới bao lớn, mà có thể đánh tay đôi với sư huynh!

    Dứt khoát hai bên đều mua, có thua một bên cũng không thua hết;;

    " Này.. "Diệp Dung lần đầu tiên thấy cách đặt cược này, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

    Lại thấy đôi mắt nàng vẫn còn dán trên túi linh thạch," Sư tỷ, tỷ giữ lại đi, đệ giúp tỷ đặt. "

    " Nếu đệ đệ cực lực yêu cầu, vậy tỷ tỷ cũng không khách khí. "

    Ánh sáng chợt lóe, Tô Mộng Mộng liền đem túi thu vào nhẫn.

    " Mau đi, mau đi, đừng để kết thúc! "

    Tô Mộng Mộng tiếp tục làm cổ động viên, cười cười.

    Nhìn nàng tự nhiên hào phóng, cùng những người la to bên cạnh hoàn toàn không giống nhau.

    " Quả nhiên, Đại sư tỷ chính là Đại sư tỷ, đoan trang ưu nhã, nhìn những sư muội khác, giống như ăn dược hưng phấn, rống to như vậy. "

    " Đúng vậy, làm như chưa bao giờ thấy người xuất kiếm, ồn ào như vậy, có gì đẹp chứ!"

    Phía sau Tô Mộng Mộng truyền đến hai giọng nói cái chua lòm, quả nhiên hoa tươi là cần lá xanh trợ cảnh!
     
  6. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 35: Cố Dật thắng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A a a!"

    "Chiêu cuối, chiêu cuối rồi!"

    Hai người bên cạnh nàng nắm chặt tay nhau, kích động đến đỏ cả mặt!

    Tô Mộng Mộng mau chóng thu hồi tâm tư, nhìn võ đài, hai người trên võ đài đồng thời tạm dừng, hiển nhiên là muốn ra đại chiêu!

    "Sư đệ," Cố Dật nhìn người hơi hơi nhíu mày, "Ngươi kiếm pháp quá mức sắc bén, không để đường lui, sát ý quá nặng."

    Cứ vậy đi xuống sẽ nghiêm trọng ảnh hưởng đến tâm tính, nếu bỏ mặc hắn cứ vậy đi xuống sẽ trăm hại không một lợi, "Chấp kiếm giả như vậy rất không tốt."

    Ánh mắt nhu hòa của Cố Dật hiện lên một tia lo lắng, trong lúc hai người giao thủ Cố Dật có thể cảm nhận được, Bùi Tịch còn có át chủ bài, vẫn chưa lấy ra..

    "Chấp kiếm giả, tâm kiếm hợp nhất là quan trọng nhất." Quanh thân Bùi Tịch băng phong xoay tròn, tóc dài phiêu động, khóe miệng gợi lên một nụ cười, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo, "Sư huynh, chiêu cuối mong sư huynh không cần lưu tình."

    Bay lên không, trơ trọi đứng giống như phi ưng, cô độc lãnh ngạo, thịnh khí bức người.

    Cố Dật bay lên, kiếm dừng phía trước nhanh chóng chuyển động, đôi tay mở ra, phía sau xuất hiện vô số phi kiếm, thế trận to lớn, nhấc lên hàng vạn kinh hô.

    "Đây là át chủ bài của đại sư huynh, Vạn Kiếm Quyết! Lần trước sư huynh sử dụng chiêu này ta cũng không nhớ rõ được đã qua bao lâu!"

    Những người trước chỉ vài chiêu đã không qua nổi, không ai có thể làm đại sư huynh sử dụng chiêu thức này.

    Nghe tiếng nghị luận xung quanh, tim của Tô Mộng Mộng cũng nhấc lên, không phải đã nói sẽ lưu tình sao, làm sao chiêu số áp hòm cũng lấy ra rồi!

    Lỡ như bị thương, hoặc là thua quá khó coi, Bùi Tịch hắc hóa, vậy không phải xong rồi sao!

    "Hống!"

    "Sư đệ, ngươi!" Cố Dật phát ra thanh âm kinh giận* cùng lo lắng.

    *kinh sợ cùng tức giận

    "Ân hừ.."

    Trả lời hắn chỉ có thanh âm kêu rên.

    Hai người chạm vào nhau, chiếu ra vầng sáng thật lớn, cũng may có vòng sáng bảo hộ, bằng không người xem đều tránh không khỏi bị thương, chỉ là tình huống của hai người trên võ đài như thế nào bên ngoài vô pháp thấy được..

    Nửa ngày sau, tất cả đều kết thúc.

    Cố Dật thu hồi kiếm, Bùi Tịch quỳ trên mặt đất, giống như đang bị trọng thương;

    "Sư đệ, ngươi sao rồi?" Cố Dật cau mày, nhìn người đang bị thương, trong nháy mắt ra tay, người khác không biết, nhưng hắn rõ ràng, Bùi Tịch không sử dụng hết toàn lực!

    "Chỉ là đột nhiên không sử dụng được pháp lực thôi." Bùi Tịch che ngực đau đớn, cố gắng đứng lên, quần áo loang lổ vết máu, sắc mặt tái nhợt, lệ chí khóe mắt phá lệ đỏ tươi..

    "Cố Dật thắng lợi!"

    "Cố Dật, Cố Dật, vĩnh viễn đệ nhất!"

    "Cố Dật, Cố Dật.."

    "Bùi Tịch!"

    Tô Mộng Mộng nhìn vòng sáng đã mở ra, lập tức phi thân lên võ đài, xong rồi, xong rồi, sắp hắc hóa rồi!

    "Ngươi không sao chứ?" Đem hắn đỡ lấy, dựa và mình, cầu ngươi đừng hắc hóa a!

    "Ngươi bị thương ở đâu?" Nàng lăn qua lộn lại cũng nhìn không ra miệng vết thương ở đâu!

    "Mau, đem cái này ăn xong!"

    Bùi Tịch theo bản năng muốn đem nàng đẩy ra, nhưng nhìn bộ dáng nàng sốt ruột lo lắng, có chút sững sờ, tay nàng đang không ngừng vuốt vết thương của hắn, trong miệng nói;

    "Sư đệ, ngươi không sao chứ? Mau chóng ăn linh dược, đem khí huyết thuận thuận.."

    "Ngươi.." Bùi Tịch muốn ngăn lại động tác của nàng, cố gắng giơ tay đẩy tay nàng..

    "Sư đệ, ngươi đừng nhúc nhích! Để ta!" Tô Mộng Mộng hung hăng ấn tay hắn xuống, lại nhìn sắc mặt hắn đang đỏ lên, quả nhiên hữu dụng! Lực đạo trên tay cũng nặng hơn vài phần;
     
  7. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 36: Té xỉu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đau.." Cuối cùng Bùi Tịch chịu đựng không nổi, hôn mê bất tỉnh..

    Không phải chứ, sao lại xỉu rồi?

    "Sư đệ?"

    Tô Mộng Mộng nhìn người ngã lên vai nàng, hô hấp mỏng manh, vừa định động đậy;

    "Đừng nhúc nhích!"

    "Sư muội, muội đừng nhúc nhích."

    Tiếng nói vừa dứt, chưởng môn Trần Thiên Khiếu cùng Cố Dật đều vội vàng chạy lại.

    "Dọa!", Tô Mộng Mộng nhìn sư phụ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, đây là ninja sao!

    Cố Dật cũng nhanh chóng chạy lại;

    "Sư muội, hắn bị thương ở ngực" Trong giọng nói của Cố Dật có chút bất đắc dĩ, ánh mắt ảm đạm, biểu tình tự trách;

    "Cái gì?"

    Vậy hành động vừa rồi của nàng chẳng phải làm hắn bị thương nặng hơn sao, hóa ra hắn giơ tay là muốn đẩy tay nàng ra!

    Gương mặt đỏ lên cũng không phải do thuốc có tác dụng, mà là hắn tức đến đỏ mặt!

    Trời muốn diệt nàng a!

    Thần sắc của Trần Thiên Khiếu nghiêm túc, tay đặt trước ngực hắn, ánh sáng nhàn nhạt tản ra, ổn định thương thế của Bùi Tịch;

    "Mang hắn về chỗ ở nghỉ ngơi đi."

    Nửa ngày sau, Trần Thiên Khiếu thu tay về, hung hăng nhìn thoáng qua Tô Mộng Mộng;

    Tô Mộng Mộng chột dạ cúi đầu, mặc dù nàng làm sai, nhưng nàng xuất phát từ lòng tốt nha..

    "Cố Dật ngươi lưu lại," Trần Thiên Khiếu nhìn Cố Dật muốn đi đỡ Bùi Tịch, mở miệng ngăn hắn lại, "Nơi này còn cần ngươi, lát nữa nói vài lời động viên các sư đệ sư muội, ta cùng Mộng Mộng đưa hắn về trước."

    Cố Dật chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, "Vậy lát nữa con tới đó."

    "Con ở đây xem hắn, ta đến chỗ Khánh Dương sư thúc lấy dược."

    "Nga."

    Trần Thiên Khiếu vốn tưởng dặn dò một chút, lại thấy nàng đang tự trách, cuối cùng cái gì cũng không nói.

    Hắn tỉnh lại có thể hay không sẽ hung hăng mắng nàng, dù sao nếu là nàng, tỉnh lại khẳng định sẽ nhảy dựng lên mắng chửi!

    Xem bộ dáng này, sẽ không chết ở đây đi!

    "Thực xin lỗi.."

    "Không có việc gì.."

    "Khụ khụ!" Tô Mộng Mộng vội vàng để ly xuống;

    "Sư đệ, ngươi tỉnh rồi?"

    "Ân."

    Đột nhiên Tô Mộng Mộng không biết nên nói gì, không nghĩ đến nhiệm vụ của nàng là phải đối xử tốt với hắn, phù chính hắn;

    Dù gì cũng là đồng môn, nàng là sư tỷ, vậy mà còn đè lên miệng vết thương của người ta, làm người ta hôn mê bất tỉnh;

    "Ngươi có khỏe không?"

    "Sư tỷ cảm thấy ta khỏe sao?" Bùi Tịch nàng, mặt không biểu tình;

    "Ta cảm thấy, cảm thấy.."

    "Hẳn là không sao đâu? Rốt cuộc đại sư huynh hẳn vẫn thủ hạ lưu tình."

    Tô Mộng Mộng nhìn hắn, căng da đầu nói.

    "Dù sao, cũng thực xin lỗi, ta căn bản không biết ngươi bị thương ở ngực, lúc đó ngươi cũng không nói rõ.."

    "Ngươi còn tăng lực đạo đè.." Bùi Tịch trong mắt hiện lên một tia ám quang, trong lời nói tràn đầy không tin;

    "Cái này cũng không thể trách ta, ta thấy sắc mặt của ngươi hồng nhuận, cho rằng ngươi được ta đả thông khí huyết, ai biết ngươi là đang tức giận.."

    Giọng nói của Tô Mộng Mộng càng ngày càng nhỏ, nếu nàng gặp phải trường hợp này, nàng cũng không tin, giống như lúc người khác thương tổn nàng, kết quả nói là do trời xui đất khiến, nàng khẳng định, "Khụ, phun tào."!

    Chuyện ma quỷ như vậy ai mà tin!

    Quả nhiên.

    "Ý của sư tỷ, đây đều là hiểu lầm?" Bùi Tịch ngữ khí nhàn nhạt, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng;

    "Tuy rằng có chút cẩu huyết, nhưng đây thật sự là hiểu lầm, ta rảnh rỗi không có việc gì làm, hãm hại ngươi làm gì, ta không phải đã nói sẽ bảo hộ ngươi sao!"

    "A.. Khụ khụ;" Bùi Tịch phát ra một tiếng cười khẽ, lại ho khan.

    "Ngươi, ngươi cười cái gì? Ta thật sự.."

    "Sư tỷ, ta vẫn nói câu nói cũ, ngươi không cần giải thích, những chuyện ngươi làm, ta không trách ngươi, cũng sẽ đi nói với người khác."
     
  8. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 37: Đặc tính của sói

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Dựa vào địa vị bây giờ của sư tỷ trong tông môn, dù sư tỷ có làm sai việc gì cũng không ai trách cứ ngươi."

    Tô Mộng Mộng nhìn hắn, "Ta.."

    "Một ngoại môn đệ tử như ta, chịu ủy khuất cùng khi dễ đã thành thói quen, cũng không có ai quan tâm."

    "Quá khứ trước khi vào tông môn của ta, sư phụ chắc đã cùng ngươi nói rồi đúng không?"

    Tô Mộng Mộng gật gật đầu, sư phụ đúng là có lôi kéo nàng dặn dò không được khi dễ Bùi Tịch, cũng đã kể lại một chút về thời thơ ấu của Bùi Tịch..

    Cho dù sư phụ không nói, nàng cũng biết, trong sách thời thơ ấu của nam chính đúng là rất bi thảm..

    "Cho nên ngươi không phải người đầu tiên khi dễ ta, cũng không phải người cuối cùng, không cần phải giải thích, ta cũng sẽ không ghi hận."

    "Không phải!"

    Tô Mộng Mộng đánh gãy lời nói của hắn, ý thức được thanh âm của mình có chút lớn, mà sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ;

    Quả nhiên người đã trải qua đau khổ, dù có gì cũng không nói rõ ra..

    "Hơn nữa, những chuyện trước kia người làm so với bây giờ còn tàn nhẫn hơn nhiều nên giờ ngươi cứ như trước kia là được, không cần phải làm nhiều việc quanh co lòng vòng như vậy, ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi."

    Tô Mộng Mộng đầu cũng to ra, trước kia nguyên chủ thường hay thừa dịp người khác ra ngoài làm nhiệm vụ ra tay, kêu người đánh người ta thương tích đầy mình.

    Bởi vì Chu Khôn không thích Bùi Tịch, nàng liền âm thầm gọi người đánh hắn;

    Tô Mộng Mộng đi đến mép giường, khóe miệng gợi lên một nụ cười tự giễu "Ta biết trước kia chuyện ta làm sai rất nhiều, cho nên,"

    "Thực xin lỗi." Vừa nói hai mắt nàng lập tức đẫm lệ, khẽ cắn môi, "Từ khi ở chỗ sư phụ nghe được chuyện của sư đệ, ta mới biết được trước kia ta đã sai lầm đến mức nào!"

    Tô Mộng Mộng thấy trong mắt Bùi Tịch không che giấu được kinh ngạc, nhịn không được nức nở một chút, khóc càng lợi hại;

    "Nhớ lại những chuyện trước kia, đều là vì tình cảm kích động, bởi vì Chu Khôn hắn nói hắn chán ghét ngươi, ta lúc ấy yêu ai yêu cả đường đi cho nên mới đối với ngươi ra tay, nhưng hiện tại bất đồng."

    "Phải không?" Bùi Tịch trong mắt hiện lên một tia ý vị thâm trường "Vậy hiện tại sư tỷ nói bất đồng là như thế nào?"

    "Về sau bất luận với sư đệ, sư muội trong tông môn, hay là ngươi, ta đều sẽ hướng theo đại sư huynh học tập, làm một tấm gương tốt!"

    "Cho nên, sư đệ không cần cùng sư tỷ so đo được không?" Tô Mộng Mộng trong mắt lấp lánh ý cười, khom người duỗi tay sờ sờ đầu hắn;

    Bùi Tịch lập tức cảm giác từng trận rung động, ánh mắt không khỏi thuận theo cúi xuống, trong nháy mắt thoải mái dễ chịu, ấm áp, làm hắn mơ màng sắp ngủ..

    "Sư đệ, thật đáng yêu?" Tô Mộng Mộng chậm rãi dừng tay, nhìn người đã ngủ, thở dài một hơi;

    Cũng may đầu óc nàng xoay chuyển nhanh, sau này thường xuyên vuốt ve đầu hắn vài lần là được, đừng nhìn Bùi Tịch lớn lên mảnh khảnh, khuôn mặt mỹ lệ, đôi mắt cũng hẹp dài, còn có một viên lệ chí, cười rộ lên liền câu nhân;

    Nhưng kỳ thật hắn chỉ là một con sói, một con cô lang, mà sói trước khi thành niên cho dù hắn đang mang hình người thì vẫn có đặc tính của thú.

    Mà đặc tính của sói chính là nếu người khác sờ đầu của hắn, hắn sẽ đặc biệt hưởng thụ, thực dễ dàng thả lỏng rơi vào giấc ngủ;

    Đương nhiên đây là bí mật, nếu không để người khác biết, vậy thì chắc chắn sói đều bị bắt đi làm thịt hết rồi!

    Lúc nàng đọc sách đến đoạn này, còn cười nửa ngày, ai có thể nghĩ đến một thiếu niên như nam chính, còn muốn người khác vuốt ve đầu của hắn..

    Mà Bùi Tịch từ khi mẹ của hắn chết, phỏng chừng không có ai vuốt ve đầu cho hắn, vậy nên lúc này nàng vuốt ve một lát hắn liền hưởng thụ, thoải mái đi vào giấc ngủ;

    Tô Mộng Mộng nhìn hắn, yên bình mà ngủ, khóe miệng khẽ nhấc, giống như sói con, thỉnh thoảng động động cánh mũi, nhu thuận lại dịu ngoan..
     
  9. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 38: Đàn sói

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây mới là biểu hiện nên có của thiếu niên chứ;

    Không giống bình thường, lúc nào cũng mang theo một cỗ hàn khí, nụ cười cũng không đạt đến đáy mắt..

    Tô Mộng Mộng giúp hắn đắp chăn, than nhẹ một hơi, kỳ thật Bùi Tịch rất đáng thương, mới hai tuổi, đã bị cha vứt bỏ, sống nương tựa với mẹ chưa được bao lâu thì mẹ cũng mang bệnh, rốt cuộc do cha hắn là yêu tộc nên bị người dân trong thôn ghét bỏ không ai trị liệu mà ra đi, từ đó liền tuổi nhỏ lưu lạc đầu đường xó chợ..

    Đi xin cơm cũng bị khất cái khi dễ, do còn nhỏ cũng không có khả năng phản kháng, chỉ có thể chạy vào trong núi, ban đêm lúc đói bụng thì liền lộ ra tập tính săn mồi..

    Ban ngày tỉnh lại thấy chính mình cả người đầy máu, xung quanh chỉ toàn thi thể động vật, ngay từ đầu còn sợ hãi, chân tay luống cuống, nhưng lại bất lực, không ăn sẽ phải đói chết..

    Cuối cùng, ở trong núi lâu dần, bắt đầu hòa nhập vào trong đàn sói, mới biết được mình hóa ra cũng là sói;

    Vậy nên lựa chọn đi theo đàn sói, buổi tối đi săn, ban ngày ngủ.

    Cho đến khi được chưởng môn đưa về tông môn mới dần dần hiểu về thế giới tu tiên..

    Cứ nghĩ rằng sẽ được sống yên bình, kết quả bởi vì ở quá lâu với đàn sói đến cả nói chuyện cũng không biết, làm gì cũng không xong, dẫn đến bị cô lập cùng khi dễ..

    Chỉ có thể tự nỗ lực, lúc người khác nghỉ ngơi hắn tu luyện, lúc người khác ăn cơm hắn cũng tu luyện, ngoại trừ lúc làm nhiệm vụ, những lúc khác vẫn luôn cố gắng chăm chỉ tu luyện;

    Từ nhỏ đến lúc trưởng thành vẫn luôn một mình, không ai hiểu được cảm nhận cô độc cùng thống khổ của hắn, cho đến khi gặp được nữ chính..

    Tô Mộng Mộng đem cửa đóng lại, để hắn ngủ một giấc thật ngon..

    "Sư phụ, dược đâu!" Tô Mộng Mộng cũng không có đi xa, mà ở cửa chờ Trần Thiên Khiếu, chờ đến sốt ruột thì người cũng trở lại!

    Lấy được thuốc trên tay hắn liền gấp rút đi;

    Trần Thiên Khiếu mau chóng gọi lại, "Pha thêm chút nước ấm! Thuốc tan ra thì có thể cho hắn uống!"

    "Mỗi lần uống một viên!"

    "Con biết rồi!" Tô Mộng Mộng cũng không quay đầu, trực tiếp chạy đến phòng bếp, sử dụng pháp lực pha thuốc..

    Lập tức mùi thuốc đắng lan tràn cả phòng làm nàng không nhịn được nhăn mày, này cũng quá đắng đi, nếu không nàng chuẩn bị thêm chút đồ ngọt, đợi hắn uống thuốc xong cho hắn ăn tráng miệng?

    Tô Mộng Mộng nói là làm, xoay người, nhấc tay, nhồi bột..

    "Chi.."

    Tô Mộng Mộng tay chân nhẹ nhàng vào phòng, thấy hắn còn đang ngủ say, đem đồ vật đặt lên bàn, ngồi một bên chờ hắn tỉnh lại;

    Không qua bao lâu, Tô Mộng Mộng cúi đầu, "Đông!"

    "Tê!" Đau muốn chết, xoa xoa trán, nhìn trời đã đen nhánh, đèn dầu cũng chưa đốt;

    Còn chưa tỉnh?

    Tô Mộng Mộng nâng mắt nhìn về phía giường nằm, vừa vặn đụng phải đôi mắt đen nhánh giống như đang nhìn con mồi, không chớp mắt nhìn nàng.

    Trong lòng nhảy lên, mau chóng phất tay làm đèn dầu sáng lên "Sư đệ, đệ tỉnh lúc nào?"

    "Nghe thấy tiếng vang liền tỉnh." Bùi Tịch thu hồi ánh mắt, muốn ngồi dậy.

    "Đừng nhúc nhích, cẩn thận miệng vết thương vỡ ra!" Tô Mộng Mộng vội vàng đè hắn lại, "Ngươi muốn cái gì nói với ta, ta lấy giúp ngươi."

    Bùi Tịch nhìn nàng, yên lặng một hồi lâu, "Muốn uống nước."

    Tô Mộng Mộng mau chóng rót cho hắn miếng nước, "Uống đi."

    Nàng ý thức được có cái gì không thích hợp, "Chờ một chút!"

    Bùi Tịch tạm dừng xuống dưới, rũ mắt, trong mắt hiện lên ám quang, nở nụ cười trào phúng, lại bắt đầu trêu đùa hắn.
     
  10. mefonef

    Bài viết:
    66
    Chương 39: Ngươi muốn làm gì

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Được rồi, nước ấm đó, đệ uống đi." Tô Mộng Mộng một lần đem ly nước ấm đưa qua.

    Bùi Tịch lại chậm chạp không nhận, không biết đã ngây người từ lúc nào, Tô Mộng Mộng nhìn hắn giải thích, "Lúc nãy nước lạnh, ta dùng pháp lực đun nóng một chút, ngươi hiện tại bị thương nặng, không thích hợp uống đồ lạnh."

    Bùi Tịch này tiếp nhận ly nước, cúi đầu trong mắt hiện lên cảm xúc không biết tên, nháy mắt liền biến mất;

    "Đưa cho ta." Tô Mộng Mộng nhìn hắn đã uống xong, duỗi tay lấy đi ly rỗng lại bị hắn giữ tay

    "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Bùi Tịch giữ chặt cổ tay nàng, ánh mắt ẩn hiện quang mang, tâm giống bị người ta nhẹ nhàng cào một cái, khó chịu không thể phát tiết..

    "Ta chỉ muốn để ngươi dưỡng thương thật tốt thôi," Tô Mộng Mộng cau mày, "Thật sự, ngươi buông ta ra trước được không, ta đi lấy thuốc cho ngươi."

    Tô Mộng Mộng nhìn hắn trong lòng có một ý tưởng lớn mật, nhẹ nhàng nâng lên một tay khác hướng tới lỗ tai hắn nhẹ nhàng xoa xoa, làm hắn lập tức buông tay.

    Bùi Tịch gắt gao nắm chặt tay, nhịn xuống xúc động trong lòng;

    "Chủ nhân, có cần đuổi nàng đi không, lỡ như lát nữa ngươi chịu đựng không được thì phải làm sao?"

    "Không cần."

    "Nhưng lỡ ngươi nhịn không được lộ ra chân thân, chẳng phải đưa cổ cho nàng thịt sao!"

    "Chờ ta hâm nóng một chút, ngươi liền có thể uống."

    Tô Mộng Mộng cười cười, sử dụng pháp lực hâm nóng lại thuốc..

    Bùi Tịch nhìn người đang đứng sau ánh đèn, trong lòng bỗng nhiên run lên..

    "Đinh!"

    "Giá trị hắc hóa của nam chính giảm 3 điểm."

    Tô Mộng Mộng nghe được thanh âm này, tay bỗng nhiên run lên, cuối cùng cũng giảm được vài điểm!

    Vốn dĩ đã mệt rã rời hiện tại liền biến mất không thấy, cả người đều thoải mái, rất muốn vui vẻ nhảy lên hoan hô cho bản thân, xem ra cách làm này của mình đúng rồi

    Bùi Tịch không có người thân bên cạnh, không có bằng hữu, bây giờ nàng liền ở bên cạnh chăm sóc hắn giống như người thân, luôn suy nghĩ vì hắn, vậy thì không bao lâu sau nàng liền hoàn thành nhiệm vụ rồi!

    "Sư đệ," Tô Mộng Mộng múc một muỗng thuốc đưa đến miệng hắn "Uống đi."

    Bùi Tịch nhìn hành động của nàng, đồng tử co lại, đáy lòng lại bị một cọng lông vũ lướt qua..

    "Không cần, ta tự uống."

    Tiếng nói vừa dứt, liền đưa tay tiếp nhận chén thuốc trong tay Tô Mộng Mộng, trực tiếp uống xong, vội vàng lấy đồ ngọt lúc nãy đã chuẩn bị sẵn đưa cho hắn.

    Nhìn bộ dáng uống thuốc của hắn Tô Mộng Mộng chép miệng, "Đắng lắm đúng không?"

    Bùi Tịch lúc này mới nhẹ nhàng cắn một miếng bánh, thật mềm cũng thật ngọt, ánh mắt sáng lên;

    Tô Mộng Mộng nhìn phản ứng của hắn, che miệng cười trộm, "Ăn ngon không?"

    "Nếu sư đệ không thích thì ngày mai ta đổi món khác, còn nếu thích thì ngày mai ta lại tiếp tục làm bánh này."

    "Bánh mì này là do sư tỷ làm?" Bùi Tịch có chút kinh ngạc hỏi.

    "Đúng vậy, ngon lắm đúng không?" Tô Mộng Mộng hỏi hắn, ánh mắt có chút chờ mong đáp án;

    Nếu hắn thấy ngon vậy chứng minh người khẩu vị của người ở đây vẫn giống với thế giới của nàng, vậy thì nàng lại mở vài cửa hàng, nhanh chóng làm giàu!

    Bùi Tịch nhìn vẻ mặt nàng tràn đầy chờ mong, híp híp mắt, biểu tình đạm nhiên, "Ta thấy không ngon."

    "Cái gì?" Âm lượng Tô Mộng Mộng cất cao, đồng tử phóng đại, gương mặt tràn đầy không thể tin, vẻ mặt của hắn lúc nãy làm nàng cho rằng hắn sẽ nói không tồi..

    Bùi Tịch nghe thanh âm của nàng, ở địa phương nàng nhìn không thấy khóe miệng giơ lên nụ cười châm biếm;
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...