Chương 20: Đệ đệ
Dù bây giờ hắn chỉ mới mười lăm, nàng với hắn cũng chỉ là sư huynh đệ cùng tông môn, mà hắn lại bênh vực nàng như vậy, thật cảm động!
"Không tệ, không tệ! Trẻ nhỏ dễ dạy!"
Nói cho cùng thì Diệp Dung đối với trưởng bối vẫn luôn rất lễ phép, hơn nữa cũng biết kinh doanh, buôn bán, lớn lên cũng xinh đẹp, rõ ràng là khuôn mẫu của thiếu niên dương quang.
Những người đứng lên bất bình thay nàng ngày hôm nay, thật ra tất cả đều là người làm trong cửa tiệm của Diệp Dung, lão bản đã lên tiếng, thủ hạ đương nhiên là chỉ đâu đánh đó.
"Diệp Dung, về sau đệ đừng gọi ta là sư tỷ nữa." Tô Mộng Mộng nhìn khuôn mặt bị nàng niết đến mặt đỏ lên, mới buông tay.
"Ta vẫn luôn muốn có người thân ở bên cạnh, từ lúc chưởng môn ở bên ngoài nhặt được ta, sau đó mang ta về tông môn, ta vẫn luôn chỉ có một mình.."
Nói đến đây nàng không khỏi than nhẹ một tiếng, nguyên chủ cũng giống như nàng, là một cô nhi, vẫn luôn lưu lạc ngoài đường, sau này được chưởng môn của Cổ Nguyệt Môn thu nhận, mới kết thúc cuộc sống ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Trên người nàng tất cả đều là gai nhím, nội tâm cô độc, khát vọng có được ấm áp, đáng tiếc không biết cách biểu đạt, không biết như thế nào để kết bạn với người khác, dẫn tới tính tình càng ngày càng tệ.
Diệp Dung thấy nàng đã bỏ tay ra khỏi mặt mình, muốn buông mèo xuống đất để xoa xoa khuôn mặt bị niết đến cứng đờ.
"Meo!" Đáng chết, bổn miêu không muốn xuống đất! Dơ muốn chết!
"Meo meo!"
Thả xuống được một nửa, nhìn nhìn mèo con liều mạng bắt lấy quần áo của hắn không chịu buông, thôi, vẫn ôm nó đi, bộ lông tuyết trắng này đụng đất rồi làm dơ người của sư tỷ thì không tốt..
Hệ thống chết tiệt, còn chú ý hơn cả người! Còn ngại mặt đất dơ!
"Sư tỷ, tỷ yên tâm, Diệp Dung sẽ vĩnh viễn đi theo tỷ, bảo hộ tỷ!"
Tô Mộng Mộng cảm động không thôi, "Vậy thật tốt quá, ta cũng đang có ý này, về sau ngươi gọi ta là tỷ tỷ đi, được không? Chúng ta về sau chính là người thân!"
"Thật, thật không?" Diệp Dung có chút không thể tin, hắn có thể gọi sư tỷ là tỷ tỷ sao, khi còn nhỏ hắn đã từng gọi một lần, nhưng lúc đó nàng không cho phép còn đánh hắn.
"Thật, dù sao chúng ta cũng không có người thân, về sau liền sống nương tựa lẫn nhau, yên tâm, sư tỷ cũng sẽ bảo hộ ngươi!"
"Tỷ tỷ.." Diệp Dung nhỏ giọng hô một tiếng, khóe miệng nhếch lên, lộ ra ý cười..
"Ha ha, đệ đệ"
"Đúng rồi, tỷ tỷ, vừa rồi đệ thấy tỷ ăn cũng không nhiều, nếu không đến tiệm của đệ ăn thêm một ít đi!"
Tô Mộng Mộng nghe vậy vội vàng lôi kéo hắn bước nhanh ra cửa, vẻ mặt cao hứng, "Haha đệ đệ, nếu đệ cũng chưa ăn no, tỷ tỷ liền cùng đệ ăn một bữa cơm ha!"
Cơm của nhà ăn khó ăn muốn chết, nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao sinh ý của tiệm cơm nhà đệ đệ nàng lại tốt như vậy..
Ba mươi phút sau.
"Đồ ăn còn thừa tỷ gói lại mang về nha, bỏ đi quá đáng tiếc." Tô Mộng Mộng thoải mái mang về thật nhiều đồ ăn.
"Đệ đệ, tỷ đi trước nha, tạm biệt." Tô Mộng Mộng vẫy vẫy tay chào Diệp Dung, thu đồ ăn vào túi trữ vật, ôm mèo, tươi cười như hoa.
"Ngươi còn không biết xấu hổ bằng bổn miêu, vì đồ ăn nhận người khác làm đệ đệ!" Thật là làm bổn miêu hiểu biết cái gì là da mặt dày!
Tô Mộng Mộng lấy kiếm ra "Ngươi biết cái gì, anh hùng cũng vì ba đấu khom lưng, huống chi Diệp Dung vốn dĩ rất hợp khẩu vị của ta, ta rất thích hắn!"
"Dựa vào, meo, người ta vẫn còn là hài tử! Ngươi sẽ không coi trọng hắn, sau đó lạt thủ tồi hoa đi!"
"Câm miệng đi!" Tô Mộng Mộng nhảy lên phi kiếm "Bay đây, ngươi có ngã xuống ta cũng mặc kệ!"
Meo! Không biết ai ngã đâu!
* * *
"A a a a a!"
"Không tệ, không tệ! Trẻ nhỏ dễ dạy!"
Nói cho cùng thì Diệp Dung đối với trưởng bối vẫn luôn rất lễ phép, hơn nữa cũng biết kinh doanh, buôn bán, lớn lên cũng xinh đẹp, rõ ràng là khuôn mẫu của thiếu niên dương quang.
Những người đứng lên bất bình thay nàng ngày hôm nay, thật ra tất cả đều là người làm trong cửa tiệm của Diệp Dung, lão bản đã lên tiếng, thủ hạ đương nhiên là chỉ đâu đánh đó.
"Diệp Dung, về sau đệ đừng gọi ta là sư tỷ nữa." Tô Mộng Mộng nhìn khuôn mặt bị nàng niết đến mặt đỏ lên, mới buông tay.
"Ta vẫn luôn muốn có người thân ở bên cạnh, từ lúc chưởng môn ở bên ngoài nhặt được ta, sau đó mang ta về tông môn, ta vẫn luôn chỉ có một mình.."
Nói đến đây nàng không khỏi than nhẹ một tiếng, nguyên chủ cũng giống như nàng, là một cô nhi, vẫn luôn lưu lạc ngoài đường, sau này được chưởng môn của Cổ Nguyệt Môn thu nhận, mới kết thúc cuộc sống ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Trên người nàng tất cả đều là gai nhím, nội tâm cô độc, khát vọng có được ấm áp, đáng tiếc không biết cách biểu đạt, không biết như thế nào để kết bạn với người khác, dẫn tới tính tình càng ngày càng tệ.
Diệp Dung thấy nàng đã bỏ tay ra khỏi mặt mình, muốn buông mèo xuống đất để xoa xoa khuôn mặt bị niết đến cứng đờ.
"Meo!" Đáng chết, bổn miêu không muốn xuống đất! Dơ muốn chết!
"Meo meo!"
Thả xuống được một nửa, nhìn nhìn mèo con liều mạng bắt lấy quần áo của hắn không chịu buông, thôi, vẫn ôm nó đi, bộ lông tuyết trắng này đụng đất rồi làm dơ người của sư tỷ thì không tốt..
Hệ thống chết tiệt, còn chú ý hơn cả người! Còn ngại mặt đất dơ!
"Sư tỷ, tỷ yên tâm, Diệp Dung sẽ vĩnh viễn đi theo tỷ, bảo hộ tỷ!"
Tô Mộng Mộng cảm động không thôi, "Vậy thật tốt quá, ta cũng đang có ý này, về sau ngươi gọi ta là tỷ tỷ đi, được không? Chúng ta về sau chính là người thân!"
"Thật, thật không?" Diệp Dung có chút không thể tin, hắn có thể gọi sư tỷ là tỷ tỷ sao, khi còn nhỏ hắn đã từng gọi một lần, nhưng lúc đó nàng không cho phép còn đánh hắn.
"Thật, dù sao chúng ta cũng không có người thân, về sau liền sống nương tựa lẫn nhau, yên tâm, sư tỷ cũng sẽ bảo hộ ngươi!"
"Tỷ tỷ.." Diệp Dung nhỏ giọng hô một tiếng, khóe miệng nhếch lên, lộ ra ý cười..
"Ha ha, đệ đệ"
"Đúng rồi, tỷ tỷ, vừa rồi đệ thấy tỷ ăn cũng không nhiều, nếu không đến tiệm của đệ ăn thêm một ít đi!"
Tô Mộng Mộng nghe vậy vội vàng lôi kéo hắn bước nhanh ra cửa, vẻ mặt cao hứng, "Haha đệ đệ, nếu đệ cũng chưa ăn no, tỷ tỷ liền cùng đệ ăn một bữa cơm ha!"
Cơm của nhà ăn khó ăn muốn chết, nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao sinh ý của tiệm cơm nhà đệ đệ nàng lại tốt như vậy..
Ba mươi phút sau.
"Đồ ăn còn thừa tỷ gói lại mang về nha, bỏ đi quá đáng tiếc." Tô Mộng Mộng thoải mái mang về thật nhiều đồ ăn.
"Đệ đệ, tỷ đi trước nha, tạm biệt." Tô Mộng Mộng vẫy vẫy tay chào Diệp Dung, thu đồ ăn vào túi trữ vật, ôm mèo, tươi cười như hoa.
"Ngươi còn không biết xấu hổ bằng bổn miêu, vì đồ ăn nhận người khác làm đệ đệ!" Thật là làm bổn miêu hiểu biết cái gì là da mặt dày!
Tô Mộng Mộng lấy kiếm ra "Ngươi biết cái gì, anh hùng cũng vì ba đấu khom lưng, huống chi Diệp Dung vốn dĩ rất hợp khẩu vị của ta, ta rất thích hắn!"
"Dựa vào, meo, người ta vẫn còn là hài tử! Ngươi sẽ không coi trọng hắn, sau đó lạt thủ tồi hoa đi!"
"Câm miệng đi!" Tô Mộng Mộng nhảy lên phi kiếm "Bay đây, ngươi có ngã xuống ta cũng mặc kệ!"
Meo! Không biết ai ngã đâu!
* * *
"A a a a a!"
Chỉnh sửa cuối: