Ngôn Tình [Edit] Xuyên Sách: Mỗi Ngày Đều Muốn Cùng Đại Lão Ly Hôn - Hi Nguyệt Công Tử

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Đinh Tiểu An, 18 Tháng bảy 2020.

  1. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    53
    [​IMG]

    Mỗi ngày đều muốn cùng đại lão ly hôn


    Tác giả: Hi Nguyệt Công Tử

    Editor: Đinh Tiểu An

    Lịch edit: Chưa rõ

    Thể loại: Xuyên sách, Nguyên sang, Ngôn tình, Ngọt sủng, HE.

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Đinh Tiểu An

    Văn án:

     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng tám 2021
  2. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    53
    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Bích Tuyết mở to đôi mắt, đầu có chút choáng váng, cô ngồi dậy xoa xoa thái dương, tỉnh táo một chút, trong phòng có chút tối, cô xuống giường, mở rèm cửa dày của Châu Âu, ánh mặt trời buổi sáng chiếu xuyên qua cửa sổ rơi xuống mặt đất.

    Cô mất một lúc lâu mới thích ứng được với ánh sáng này, nơi này là tầng hai, dưới chân cô là một khu vườn kiểu Châu Âu, hoa tường vi màu hồng nhạt mọc trên giàn trồng hoa màu trắng bằng sắt đang nở thật kiều diễm, bên dưới giàn hoa còn có rất nhiều loài hoa cỏ không biết tên.

    Mọi thứ đều như một giấc mộng, không giống như là sự thật.

    Tiếng đập cửa truyền đến, Khương Bích Tuyết xoay người đi ra mở cửa.

    Ở ngoài cửa là một người phụ nữ gần năm mươi tuổi, là người giúp việc của ngôi nhà này, phụ trách dọn dẹp và nấu cơm, trên mặt bà mang theo vài phần tươi cười, "Chào buổi sáng thiếu phu nhân."

    Khương Bích Tuyết mỉm cười đáp lại, "Chào buổi sáng Lan di, có chuyện gì vậy?"

    "Bữa sáng ngày hôm qua thiếu phu nhân ăn ít, tôi nghĩ có thể là do tôi làm đồ ăn không hợp cho nên hôm nay cố ý muốn hỏi một chút thiếu phu nhân muốn ăn cái gì?"

    Bữa sáng ngày hôm qua đúng là Khương Bích Tuyết ăn ít, bởi vì cô không thích vị ngọt của mỳ Ý sốt bò phô mai, so với cái này cô càng thích mỳ chua cay hơn, chua chua cay cay rất ngon miệng, cô có thể đem nước uống đến không thừa một giọt.

    Nhưng là đồ ăn ở Hàn gia đều thiên về thanh đạm, bữa sáng gần như theo kiểu phương Tây, cô cũng không muốn làm phiền Lan di giúp cô làm mỳ chua cay, cô nghĩ nghĩ, nói: "Lan di, có mỳ gói không, tôi ăn mỳ gói là được."

    Lan di nhíu mày, "Món ăn đó không tốt cho sức khỏe, trong nhà không có chuẩn bị."

    Khương Bích Tuyết lại lui một bước: "Vậy tôi uống một cốc sữa bò là được."

    Lan di lại lần nữa nhăn nhăn mày, sao có thể chỉ uống sữa bò, "Vậy cô thấy sandwich kết hợp cùng sữa bò thì thế nào?"

    "Vâng vâng, được." Khương Bích Tuyết nói: "Cảm ơn."

    Lan di chân mày rốt cuộc cũng giãn ra, xoay người chuẩn bị đi.

    Khương Bích Tuyết thay đổi một bộ quần áo, vào phòng tắm rửa mặt, nhìn chính mình ở trong gương, cô hoảng sợ, ngay sau đó lại khôi phục bình tĩnh.

    Cô thỉnh thoảng vẫn sẽ quên cô đã xuyên sách, xuyên vào một quyển sách tên là «Cô ấy là bức vẽ duy nhất», tiểu thuyết ngôn tình showbiz, trở thành nữ phụ Khương Bích Tuyết.

    Mà cô tên thật cũng là Khương Bích Tuyết.

    Đại khái chính là tên giống nhau, cho nên mới xuyên vào được.

    Trước khi xuyên vào sách, cô là một tiểu minh tinh tuyến mười tám, làm diễn viên quần chúng diễn vai số n.

    Vượt qua buổi thử vai, cô đã thành công giành được vai diễn nữ số 2 trong bộ phim truyền hình «Cô ấy là bức vẽ duy nhất», tuy rằng là một nhân vật phản diện nhưng cô đã thấy rất hài lòng. Sau tất cả, đây sẽ là vai diễn nổi tiếng nhất của cô.

    Để nắm bắt vai diễn tốt hơn cô đã đọc nguyên tác, không nghĩ tới thế nhưng xuyên vào trong sách, còn không nghiêng không lệch xuyên vào nhân vật mà cô sắp đóng, Khương Bích Tuyết.

    Tuy rằng các cô đều tên Khương Bích Tuyết nhưng số phận lại hoàn toàn khác nhau. Trong tiểu thuyết Khương Bích Tuyết xuất thân hào môn thế gia, cha là cổ đông lớn thứ hai của công ty Điện ảnh Hoa Thần, cô vừa ra mắt trong làng giải trí đã là diễn viên hạng C, hơn nữa không phải nữ chính không diễn.

    Nhưng kĩ năng diễn không tốt, dù kịch bản có hay đến đâu, một khi cô đóng, nó sẽ trở thành một bộ phim thất bại.

    Tài nguyên tốt như vậy bị lãng phí một cách vô ích.

    Khương Bích Tuyết rửa mặt xong, mở cửa đi xuống lầu, căn nhà này từ thiết kế bên ngoài đến bài trí nội thất, đều mang đậm phong cách Châu Âu.

    Trên vách tường treo không ít tranh sơn dầu thời Trung cổ, trong đó không thiếu bút tích của các danh nhân nhưng Khương Bích Tuyết thật sự sẽ không thưởng thức, cô nhanh hơn bước chân, đi xuống lầu, đi vào nhà ăn.

    Lan di đã làm xong bữa sáng, hai cái sandwich cùng một ly sữa bò, còn có thêm một đĩa nhỏ đựng quả việt quất tươi cho cô khai vị, bày biện thật xinh đẹp với phong cách tươi mát, Khương Bích Tuyết thiếu chút nữa nhịn không được lấy di động ra chụp ảnh rồi đăng nó lên vòng bạn bè.

    Nhưng nghĩ đến thân phận hiện tại của mình, cô vẫn là từ bỏ ý tưởng đăng lên vòng bạn bè.

    Khương Bích Tuyết ngồi xuống bắt đầu ăn, Lan di ở một bên nói: "Thiếu phu nhân, đại thiếu gia chiều nay sẽ trở về."

    Khương Bích Tuyết đang uống sữa bò thiếu chút nữa bị sặc, cô ho khan vài tiếng rồi bình thường trở lại, Lan di vội vàng tiến lên xoa lưng, hàm chứa ý cười nói: "Thiếu phu nhân, xem cô cao hứng."

    Khương Bích Tuyết cảm thấy cái này là hiểu lầm lớn, cô thật sự không phải bởi vì cao hứng mới bị sặc, hoàn toàn là bị sợ hãi.
     
    TranDuyen20, Ayuxinh, Nakami14 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2021
  3. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    53
    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguyên chủ mới vừa kết hôn, còn không đến nửa tháng. Nhưng chồng của cô, Hàn Thanh Từ ra nước ngoài đi công tác mười ngày, cơ hồ là kết hôn ngày thứ ba liền đi công tác, cho nên cô xuyên tới gần một tuần còn chưa cùng người "chồng" kia gặp mặt.

    Hàn Thanh Từ ở trong «Cô ấy là bức vẽ duy nhất» xem như là một vai nam phụ, số lần lên sân khấu cũng không nhiều, gia đình nhiều đời đều là thương nhân, là chính tông danh môn thế gia, ông nội của hắn còn từng bá chiếm vị trí nhà giàu số một tỉnh G trong 5 năm.

    Hàn gia cùng Khương gia giao hảo đã mấy chục năm, sớm đã có tính toán liên hôn, nhưng đời trước đều sinh con trai vì thế liền gửi hy vọng với đời sau.

    Hàn Thanh Từ lớn hơn Khương Bích Tuyết hai tuổi, hai người còn chưa thành niên đã bị hai nhà coi là con rể, con dâu tương lai.

    Sau khi thành niên, lập tức bị trưởng bối hai nhà đốc thúc đính hôn, chờ đến khi Khương Bích Tuyết tốt nghiệp được một năm liền thuận lý thành chương kết hôn.

    Tuy rằng hai người từ nhỏ có hôn ước nhưng mà lại không thân thiết. Hàn Thanh Từ ở trong nước học xong tiểu học đã bị đưa đến Anh Quốc học tập, làm du học sinh ở đó mười năm. Mà Khương Bích Tuyết sau khi học xong cao trung liền sang Canada sống cùng mẹ, cũng ở Canada học xong đại học.

    Vì Hàn Thanh Từ, cô tốt nghiệp xong liền trở về nước, mượn quan hệ của cha ký hợp đồng với Điện ảnh Hoa Thần, trở thành một nghệ sĩ.

    Một năm trước khi kết hôn, số lần hai người gặp mặt còn chưa đủ mười lần, có tám lần có mặt các trưởng bối, có thể thấy cuộc hôn nhân giữa hai người chính thức như thế nào.

    Ở trong hào môn thế gia, loại liên hôn chính trị này rất phổ biến. Hơn nữa, những cuộc hôn nhân không mang theo lợi ích ngược lại sẽ không có được chúc phúc. Nếu không ở trong phim thần tượng nam chính cao phú soái cùng nữ chính nhà nghèo ở bên nhau cũng sẽ không xảy ra biến cố.

    "Thiếu phu nhân, bữa sáng không ngon miệng sao?" Thấy cô ăn không nhiều, Lan di bên cạnh thật cẩn thận hỏi.

    Khương Bích Tuyết lấy lại tinh thần, khẽ cười cười, "Không, ăn rất ngon." Đang nói, nàng cầm một cái sandwich cắn một miếng to.

    Lan di cũng cười cười, "Vậy là tốt rồi."

    Khương Bích Tuyết nhét một miếng sandwich vào miệng, vừa ăn vừa hỏi: "Lan di, dì nói chiều nay đại thiếu gia sẽ trở về, cụ thể là thời gian nào?"

    "Cái này không nói, nhưng thiếu phu nhân yên tâm, hôm nay nhất định có thể nhìn thấy đại thiếu gia."

    Khương Bích Tuyết thở dài một hơi, mấy ngày nay cô cảm thấy căn biệt thự mang phong cách châu Âu này ở thật thoải mái, nhưng mà Hàn Thanh Từ đã trở lại, nó liền trở thành không thoải mái.

    Cũng không phải Hàn Thanh Từ không tốt, trong phần mô tả của tiểu thuyết, hắn là một người có học thức cao, lời nói cử chỉ đều mang phong độ của một thân sĩ, là đối tượng kết hôn trong mơ của các cô gái.

    Nhưng mà ở trong nguyên tác, trong lòng hắn vẫn luôn có một bạch nguyệt quang, đó là cô gái hắn đã gặp khi còn nhỏ, cũng chính là nữ chính trong tiểu thuyết.

    Vừa khéo cô cùng Hàn Thanh Từ lại là vợ chồng hợp pháp, mối quan hệ khó xử này nay lại cộng thêm sự việc kia, khi ở chung sẽ càng trở lên lúng túng.

    Khương Bích Tuyết bắt đầu suy tư tối nay sẽ dùng thái độ nào khi gặp Hàn Thanh Từ. Nguyên chủ yêu Hàn Thanh Từ sâu sắc nhưng Hàn Thanh Từ lại không yêu cô, cô nên cư xử thế nào trong loại tình huống này, đây là cái vấn đề.

    * * *

    Sân bay.

    Một người đàn ông mặc tây trang màu đen đi lại ở trong đại sảnh sân bay. Dáng người hắn cao dài, ngũ quan tinh xảo, quả thực là đi bộ cũng tỏa ra mị lực, thu hút không ít ánh mắt của nữ giới.

    Theo sau hắn là một chàng trai trẻ thấp hơn hắn khoảng vài centimet, chàng trai trên tay kéo rương hành lý.

    Ra khỏi đại sảnh sân bay, có một chiếc Rolls Royce đã đợi từ lâu, tài xế xuống xe mở cửa sau, người đàn ông liền chui vào trong xe.

    Chàng trai theo sau đem rương hành lý bỏ vào cốp xe, cũng theo hắn ngồi vào ghế sau.

    Tài xế lên xe thắt dây an toàn, nắm tay lái hỏi một câu, "Hàn tổng, về nhà trước sao?"

    Hàn Thanh Từ nói với giọng trầm thấp: "Về công ty."

    Tô Dự ngồi ở bên cạnh đỡ đỡ mắt kính nói: "Hàn tổng, tôi đề nghị về nhà trước, phu nhân nhất định ở nhà chờ ngài."

    Hàn Thanh Từ dùng dư quang liếc liếc mắt về phía Tô Dự, nói với tài xế: "Về nhà."

    Sau khi tài xế khởi động xe, Hàn Thanh Từ liền bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
     
    TranDuyen20, Ayuxinh, Nakami14 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2021
  4. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    53
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nơi ở của Hàn gia có thể thấy là được đặt ở địa thế thấp nhưng xa hoa. Tổng thể là một trang viên theo phong cách châu Âu rộng hàng chục ngàn mét vuông, có tổng cộng ba ngôi nhà độc lập nằm rải rác tạo thành hình tam giác.

    Căn biệt thự châu Âu lớn nhất nằm ở giữa là nơi ở của chủ nhân ngôi nhà Hàn Thâm, bên trái là nơi Hàn Thanh Từ sống, cũng chính là nơi Khương Bích Tuyết đang sống. Ngoài ra còn có một ngôi nhà dành cho người hầu và người làm vườn sống trong trang viên.

    Khi Khương Bích Tuyết đang đi dạo trong vườn, cô cảm thấy những bông hoa tường vi đang nở rất đẹp, lấy di động ra, cong lưng trước một giàn trồng hoa, tìm đúng góc độ của đóa hoa chụp vài bức ảnh.

    Sau khi chụp ảnh, cô đến gần một bông hoa tường vi màu hồng nhạt, cái mũi để sát vào ngửi ngửi, mùi hương nhàn nhạt, thấm vào ruột gan.

    Trước đây cô cũng thích hoa cỏ, nhìn hoa tường vi cành lá tươi tốt này, cô đắm chìm trong vẻ đẹp đó, hồn nhiên không biết con đường nhỏ sau lưng có người tới gần.

    Sau lưng có người ho nhẹ một tiếng, một giọng nói nam trong trẻo truyền đến, "Phu nhân."

    Khương Bích Tuyết duỗi thẳng eo quay đầu lại, ngược hoàng hôn, cô chỉ mông lung thấy hai người đang đứng sau ánh chiều tà. Không cần phải nói, một trong hai người này chính là chồng của cô Hàn Thanh Từ và người kia là trợ lý của hắn Tô Dự.

    Tiểu thuyết miêu tả khí chất thân sĩ của nam phụ quả nhiên không phải là khoác lác, Hàn Thanh Từ mặc tây trang màu đen được cắt may khéo léo với mái tóc ngắn màu hạt dẻ kết hợp cùng ngũ quan tinh xảo, giá trị nhan sắc này đúng là làm các thiếu nữ phải ngất xỉu.

    Cũng khó trách nguyên chủ đối với hắn một lòng một dạ.

    Khương Bích Tuyết cảm thấy lúc này chính mình nên nói cái gì đó, dựa theo tính cách của nguyên chủ, nhìn thấy hắn hẳn là kinh hỉ. Nhưng mà cô quả thật không biết nên sắm vai như thế nào, rốt cuộc đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cô cười cười, "Anh đã trở lại."

    Ngữ khí thật nhẹ, giống như một lời chào ngẫu nhiên giữa hai người xa lạ.

    Hàn Thanh Từ một tay cắm túi quần lên tiếng, "Ừ."

    Ngữ khí so với cô tựa hồ còn nhẹ hơn một chút.

    Bầu không khí không thể giải thích trở nên xấu hổ.

    Hàn Thanh Từ thuận miệng hỏi một câu, "Sống ở đây đã quen chưa?"

    Khương Bích Tuyết gật gật đầu, "Cũng được."

    Tô Dự đứng bên cạnh nghe hai vợ chồng bọn đối thoại vài câu, tổng cảm thấy có gì đó không đúng. Tuy rằng bọn họ là liên hôn chính trị, không gắn bó keo sơn giống vợ chồng tân hôn khác cũng thật bình thường. Nhưng mà hắn đi theo Hàn Thanh Từ lâu như vậy, mỗi một lần Khương Bích Tuyết nhìn thấy hắn đều là thật cao hứng, Thanh Từ Thanh Từ, gọi đến thập phần thân mật, lãnh đạm giống như hôm nay thật sự không bình thường.

    "Đại thiếu gia đã về rồi." Lan di nhìn Hàn Thanh Từ, trên mặt lộ ra thần sắc cao hứng. Bà ở Hàn gia hai mươi mấy năm, cơ hồ là nhìn Hàn Thanh Từ lớn lên, đối xử với hắn giống như con trai của mình, "Bữa tối đợi lát nữa chuẩn bị, đại thiếu gia trước tiên đi nghỉ một chút."

    Hàn Thanh Từ cất bước vào phòng, Khương Bích Tuyết cũng đi vào theo, tâm tình của cô thực phức tạp, còn tưởng rằng một tuần này đã chuẩn bị tốt tâm lý, khi nhìn thấy hắn lại có chút không ứng phó được.

    Cô đã kết hôn, chồng của cô vẫn là một nam thần có khí chất mặc dù không yêu cô.

    Sự thật vẫn là khó có thể thích ứng.

    Hàn Thanh Từ vừa trở về liền vào thư phòng, mà Tô Dự sau khi đem hành lý của hắn đặt xuống xong cũng liền rời đi.

    Lan di ở trong phòng bếp vội vàng nấu bữa tối.

    Tuy rằng người Hàn gia đều ở tại trang viên này nhưng Hàn Thanh Từ sau khi du học trở về liền dọn đến ngôi nhà này sống độc lập, hiếm khi ăn cơm cùng gia đình.

    Đây cũng là bởi vì thân phận của hắn tương đối đặc thù.

    Từ trước đến nay hào môn thế gia đều coi trọng môn đăng hộ đối, năm do mẹ đẻ của hắn chỉ là một diễn viên tuyến hai, tuyến ba, xuất thân bình thường. Người Hàn gia kiên quyết không tiếp nhận bà, ngay cả khi bà hạ sinh trưởng tôn cho Hàn gia cũng không có được một danh phận.

    Sau này, cha Hàn Thanh Từ, Hàn Thâm cưới Triệu Uyển Mai môn đăng hộ đối và hạ sinh một nam một nữ.

    Hàn Thanh Từ từ nhỏ đến lớn đều không thân thiết cùng Hàn phu nhân, cũng ít giao lưu với em trai, em gái cùng cha khác mẹ. Hàn Thâm cũng không miễn cưỡng hắn phải hòa nhập vì vậy đem khu vườn tường vi này làm nơi ở riêng của hắn.

    Đây có lẽ là lý do tại sao Hàn Thanh Từ rõ ràng không thích Khương Bích Tuyết nhưng cũng không phản đối cuộc liên hôn gia tộc này. Bởi vì hắn đã rất rõ ràng, hôn nhân của hắn cũng không tới phiên hắn làm chủ, đối với hắn mà nói, cưới ai cũng đều giống nhau.
     
    TranDuyen20, Ayuxinh, Nakami12 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2021
  5. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    53
    Chương 4:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Bích Tuyết vào phòng, cầm tách trà hoa do Lan di pha, dựa vào ban công hình tròn để ngắm hoàng hôn, trang viên này thật sự quá đẹp.

    Cuộc sống hào môn tuy rằng vô cùng giàu có nhưng sau vài ngày lại thấy buồn chán, mấy ngày nay cô đều nằm mơ được đi đóng phim.

    Lúc trước cô thi Học viện Điện Ảnh bất kể sự phản đối của gia đình, tốt nghiệp xong vẫn không có được tài nguyên tốt, để lại ít nhiều tiếc nuối. Hiện tại xuyên vào trong sách, tài nguyên rất tốt ở trước mắt, trong lòng cô ngo ngoe rục rịch.

    Nguyên chủ trước khi kết hôn hai tháng liền tạm dừng nhận thông cáo, người đại diện của cô tựa hồ cũng chấp nhận cho cô tân hôn yên vui, không đi đóng phim, cho nên hiện tại một cái thông cáo cũng không có.

    Ngày hôm qua, cô lấy hết can đảm gọi điện thoại cho người đại diện của mình, nói rõ ý đồ muốn đi đóng phim của cô.

    Người đại diện nói sẽ an bài cho cô, trong lòng cô thực chờ mong, chỉ hy vọng có thể nhận được vai diễn sớm một chút, có việc để làm tốt hơn so với hiện tại mỗi ngày ăn không ngồi rồi.

    Ban công cách vách, người đàn ông chỉ mặc áo sơmi màu trắng bưng một ly cà phê đi ra.

    Khương Bích Tuyết nghiêng đầu, vừa vặn đối phương cũng nghiêng đầu, ánh mắt hai người trong nháy mắt giao nhau.

    Khương Bích Tuyết nắm chặt cái ly trên tay, cong cong khoé môi, cười cười với hắn.

    Trên mặt Hàn Thanh Từ cũng không có biểu tình dư thừa, thập phần tự nhiên mà dời đi tầm mắt, mắt nhìn phía trước, bưng cà phê nhấp một ngụm.

    Khương Bích Tuyết cảm thấy quá xấu hổ, bưng trà hoa vào phòng.

    Bữa tối trên bàn cơm, Khương Bích Tuyết ăn đồ ăn trên đĩa của mình, toàn hành trình không mở miệng nói chuyện.

    Hàn Thanh Từ ngồi đối diện cô nhìn cô nhiều thêm vài lần, cũng bắt đầu cảm thấy kỳ quái. Tuy rằng thời gian hắn cùng Khương Bích Tuyết ở chung không nhiều lắm nhưng mỗi lần gặp mặt cô đều đặc biệt tích cực mà tìm đề tài, thập phần sinh động, hôm nay lại an tĩnh nên có chút khác thường.

    Bất quá cũng tốt, hắn không thích ầm ĩ.

    Phòng ở lầu một này là nhà bếp, phòng khách, phòng ăn và phòng của Lan di. Lầu hai có tổng cộng bốn gian phòng, hai gian phòng ngủ, một gian thư phòng, còn có một gian phòng để đàn.

    Hai gian phòng ngủ một gian là của Hàn Thanh Từ, một gian là của Khương Bích Tuyết. Tuy rằng bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp nhưng mà vẫn chia phòng ngủ.

    Lý do là Hàn Thanh Từ có bệnh mất ngủ nghiêm trọng, bất luận buồn ngủ hay mệt mỏi thế nào, khi có người ở bên cạnh đều không thể đi vào giấc ngủ.

    Hơn nữa đây cũng không phải là một lý do được biên soạn để phù hợp với tác phẩm mà nó có một nguyên nhân nhất định.

    Khi mẹ của hắn Trần Tố Ngọc còn sống, mỗi tháng có một ngày có thể ở chung với con trai, nhưng cùng ngày phải đem hắn trở về.

    Một ngày nọ, khi Hàn Thanh Từ tám tuổi, Trần Tố Ngọc đưa hắn đến nhà bà ngoại. Buổi tối cậu của hắn lái xe đưa hắn về đã xảy ra tai nạn xe cộ.

    Trong lúc hắn đang ngủ say thì phát sinh tai nạn xe cộ, Trần Tố Ngọc dùng thân thể bảo vệ hắn. Hắn từ trong giấc ngủ mơ bừng tỉnh, nhìn thấy khuôn mặt mẹ mình đẫm máu. Hắn ngồi trong chiếc xe chật chội, nhìn người mẹ vì che chở cho mình mà hơi thở dần dần suy yếu, cuối cùng biến mất, thân thể trở nên lạnh băng cứng đờ mặc cho hắn kêu như thế nào bà cũng không tỉnh lại.

    Lúc hắn được cứu ra ngoài chỉ bị vết thương nhẹ, mà mẹ của hắn lại không còn nữa.

    Từ đó về sau, hắn bắt đầu bị khó ngủ, cuối cùng biến thành rối loạn giấc ngủ.

    Khương Bích Tuyết tắm rửa một cái nằm ở trên giường, suy nghĩ lại về cốt truyện trong tiểu thuyết.

    Trong nguyên tác, nữ chính Diệp Nhã Linh là con gái của hàng xóm Trần Tố Ngọc. Tai nạn xe hơi năm đó đã cướp đi mạng sống của mẹ hắn, cậu của hắn cũng bị mất đi một chân, hàng xóm đối với Trần gia vô cùng chiếu cố.

    Hàn Thanh Từ cách một đoạn thời gian đều sẽ đi thăm bà ngoại cùng cậu. Bởi vậy hắn cùng Diệp Nhã Linh, tuổi xấp xỉ nhau, cũng coi như là thanh mai trúc mã. Sau này hắn đi du học Anh quốc, vừa đi liền là mười năm nên không thể cùng Diệp Nhã Linh gặp mặt.

    Nguyên chủ ghen ghét kỹ năng diễn xuất của Diệp Nhã Linh, vẫn luôn nhằm vào cô ta, hơn nữa còn làm rất nhiều chuyện hại cô ta. Nhưng nữ chính dưới sự trợ giúp của nam chính Tống Văn Trạch, không những không bị cô hại mà còn ở giới giải trí bạo hồng.

    Sau này nguyên chủ biết được Diệp Nhã Linh là bạch nguyệt quang trong lòng Hàn Thanh Từ cho nên cô đem nguyên nhân Hàn Thanh Từ không yêu mình đổ hết lên người Diệp Nhã Linh. Cuối cùng bị oán hận che mờ mắt, nổi lên tâm tư hại người. Trong một lần quay phim điện ảnh, thuê người trong tổ đạo cụ động tay động chân, gây ra một vụ hỏa hoạn trên phim trường. Nữ chính bị mắc kẹt, nam chính Tống Văn Trạch lao vào biển lửa cứu cô ta, hai người đều chỉ bị vết thương nhẹ.
     
    TranDuyen20, Ayuxinh, Nakami12 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2021
  6. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    53
    Chương 5:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người gây ra chuyện ở trong tổ đạo cụ lợi dụng chuyện này tống tiền cô rất nhiều. Nguyên chủ vì muốn diệt trừ hậu họa, âm mưu giết người diệt khẩu nhưng không thành công. Mọi chuyện bị phơi bày ra ánh sáng, cuối cùng cô phải chịu hình phạt.

    Nghĩ đến đây, Khương Bích Tuyết rùng mình một cái. Nguyên chủ này làm người ta không rét mà run, cốt truyện cùng kết cục như vậy khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, cô hy vọng nó tuyệt đối không xảy ra.

    Nghĩ tới mấy ngày nay, cô không có khả năng cùng người đàn ông không yêu mình sống cả đời, cho nên cuộc hôn nhân này nhất định phải ly hôn.

    Nhưng không phải là bây giờ, hiện tại bọn họ vừa mới kết hôn, còn là liên hôn gia tộc, không có khả năng vô duyên vô cớ nói ly hôn liền ly hôn.

    Dựa theo thời gian suy tính, Hàn Thanh Từ cùng Diệp Nhã Linh còn nửa năm nữa mới gặp lại nhau. Trong tiểu thuyết, Hàn Thanh Từ yêu thầm Diệp Nhã Linh, chỉ bởi vì kết hôn nên mới cùng cô ta bảo trì khoảng cách. Nếu Khương Bích Tuyết cùng hắn ly hôn, có lẽ hắn liền có thể không kiêng nể gì mà theo đuổi người mình yêu.

    Cho Hàn Thanh Từ cùng Diệp Nhã Linh gặp lại, cô cùng Hàn Thanh Từ sẽ thương lượng một chút, lấy lý do hai người ở bên nhau không hợp hơn nữa cũng không có cảm tình, hai bên đồng thời ly hôn trong hòa bình.

    Cha của Khương Bích Tuyết, Khương Sở Hà là một nữ nhi nô, nhất định sẽ không ép buộc con gái mình cùng một người không thích hợp sống cả đời. Mà cha của Hàn Thanh Từ, Hàn Thâm cũng từng phải chịu sự đau khổ do liên hôn gia tộc nên cũng sẽ không phản đối.

    Sau khi ly hôn trong hòa bình, hai nhà Khương Hàn vẫn là thế giao. Khương Bích Tuyết cùng Hàn Thanh Từ cũng có thể tiếp tục làm bạn bè. Về việc sau khi ly hôn, Hàn Thanh Từ có thể cùng Diệp Nhã Linh ở bên nhau hay không cũng liên quan đến cô.

    * * *

    Sáng sớm hôm sau, Khương Bích Tuyết rời giường rửa mặt thay quần áo, xong xuôi hết mọi thứ cô đi ra ngoài.

    Cửa phòng đối diện đồng thời mở ra, đó là phòng của Hàn Thanh Từ.

    Hai người nhìn nhau giây lát, Khương Bích Tuyết cảm thấy bất luận là xem miêu tả trong tiểu thuyết hay là trong hiện thực nhìn thấy, Hàn Thanh Từ đều không tính là người xấu. Bọn họ có thể chung sống hòa thuận trong một đoạn thời gian.

    "Chào buổi sáng." Khương Bích Tuyết khẽ mỉm cười.

    Hàn Thanh Từ thần sắc nhàn nhạt, nhưng cũng không lạnh mặt, "Chào buổi sáng."

    Hai người cùng nhau đi xuống lầu, đi vào phòng ăn, Lan di nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau đi vào tâm tình cực tốt, "Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, chờ một chút, bữa sáng sẽ sớm xong ngay thôi."

    Khương Bích Tuyết lên tiếng, "Vâng, được."

    Hàn Thanh Từ ngồi ở trên sô pha, bắt đầu xem tạp chí tài chính hôm nay.

    Thừa dịp Lan di còn chưa làm xong bữa sáng, Khương Bích Tuyết ra ngoài sân ngắm hoa. Mơ hồ nghe được âm thanh quen thuộc, âm thanh rất nhỏ, có vẻ hơi xa.

    Phải mất một lúc lâu cô mới kịp phản ứng lại, vị trí cô đang đứng chính là phía dưới phòng của cô, âm thanh này là từ trong phòng cô truyền ra. Mà âm thanh này chính là tiếng chuông di động của cô.

    Khương Bích Tuyết vội vàng chạy về phòng, Lan di nhìn thấy vô cùng lo lắng, từ phòng bếp ló đầu ra, "Thiếu phu nhân làm sao vậy?"

    "Không có việc gì, di động của tôi kêu."

    Hàn Thanh Từ ngồi ở trên sô pha giương mắt liếc nhìn nàng một cái rồi lại tiếp tục xem tạp chí tài chính.

    Khương Bích Tuyết trở về phòng tiếng chuông đã ngừng, cuộc gọi nhỡ hiển thị tên người đại diện của cô Vương Yến Bình. Cô gọi điện lại, người đại diện nhanh chóng nhấc máy.

    "Bình ca, buổi sáng tốt lành, anh vừa mới gọi điện thoại cho em sao?"

    Người đại diện ở trong điện thoại cười cười, "Đúng vậy, sớm như vậy gọi điện thoại cho em, không quấy rầy em chứ."

    "Không có."

    "Là như thế này, mấy ngày hôm trước em nói muốn tiếp tục đóng phim, đúng lúc ở công ty có một kịch bản, để anh bảo người gửi qua cho em xem trước hay là em đến công ty, chúng ta bàn bạc một chút."

    Khương Bích Tuyết không kiềm chế được sự phấn khích trong lòng, thật thành khẩn nói: "Em sẽ đến công ty."

    "Vậy được, hôm nay đến được không?"

    "Không thành vấn đề." Khương Bích Tuyết cúp điện thoại, nhảy nhót tại chỗ, cuối cùng đã có thể tiếp tục đóng phim.

    Cô cầm di động đi xuống lầu, Lan di đã làm xong bữa sáng, "Thiếu phu nhân, lại đây ăn bữa sáng đi."

    "Vâng." Khương Bích Tuyết đi đến, ngồi xuống ở đối diện Hàn Thanh Từ.

    Hàn Thanh Từ chờ cô ngồi xuống mới bắt đầu ăn bữa sáng.

    Từ cái chi tiết này có thể nhìn thấy được, hắn tuy rằng không yêu Khương Bích Tuyết nhưng lại rất tôn trọng cô.

    Khương Bích Tuyết cảm thấy cần phải nói với hắn chuyện mình muốn tiếp tục đóng phim, dù sao hiện tại trên danh nghĩa hắn cũng là chồng của mình.
     
    Ayuxinh, Nakami, Táo Ngọt10 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2021
  7. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    53
    Chương 6:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô uống một ngụm sữa đậu nành, sắp xếp ngôn ngữ một chút. Nguyên chủ gọi hắn Thanh Từ, vậy cô cũng gọi theo là được, "Thanh Từ."

    Hàn Thanh Từ dừng lại động tác, nhìn cô, "Làm sao vậy?"

    Khương Bích Tuyết không chịu nổi cái nhìn của hắn, hắn quá đẹp, làm tâm viên ý mã*, "Mấy ngày nay ở nhà có chút buồn, tôi muốn tiếp tục đi đóng phim, đợi lát nữa đến công ty một chuyến để thương lượng chuyện này."

    "Ừ." Hàn Thanh Từ lên tiếng sau đó nói với Lan di đang đứng bên cạnh: "Sắp xếp tài xế đưa phu nhân đến đó."

    Lan di xin lỗi nói: "Tài xế sáng nay có việc xin nghỉ, tôi chưa kịp thông báo với ngài."

    Khương Bích Tuyết nói: "Không sao, tôi có thể tự đi taxi."

    "Ngồi xe của tôi." Hàn Thanh Từ mở miệng nói.

    Khương Bích Tuyết muốn nói không cần phiền toái nhưng mà cô cũng không biết địa chỉ cụ thể, vì thế đành cam chịu, "Ừ, được."

    Để không làm chậm trễ thời gian của Hàn Thanh Từ, Khương Bích Tuyết không thay quần áo, mặc một bộ quần áo thoải mái ra ngoài.

    Tài xế xin nghỉ, trọng trách lái xe dừng ở trên người Tô Dự, hắn lái xe đến bên ngoài vườn tường vi.

    Khương Bích Tuyết đấu tranh với việc nên ngồi ghế lái phụ hay ghế sau, Hàn Thanh Từ đã ngồi ở phía sau nghiêng đầu nhìn cô một cái, ý tứ là tại sao cô không lên xe.

    Khương Bích Tuyết không muốn chần chừ, ngồi ở ghế lại phụ thì bầu không khí thật sự quá quỷ dị, vẫn là nên ngồi ghế sau.

    Lan di ở bên ngoài xe vẫy tay chào bọn họ, cũng cong lưng nói qua cửa sổ xe đang mở một nửa: "Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, hôm nay là 15, về sớm một chút."

    Khương Bích Tuyết còn đang suy nghĩ vì sao mười lăm phải về sớm một chút?

    Nhưng mà xe bắt đầu chạy, cô cũng không tiện hỏi.

    Hàn Thanh Từ một tay ôm máy tính bảng, tiếp tục đọc tin tức kinh tế mới nhất.

    Hiện tại hắn là phó tổng thường vụ của tập đoàn Hàn thị, chủ tịch hội đồng quản trị kiêm CEO của tập đoàn Hàn Thị Hàn Thâm mấy năm gần đây tình trạng sức khỏe càng ngày càng kém, sự vụ lớn nhỏ của công ty cơ hồ đều là phó tổng hắn xử lý.

    Khương Bích Tuyết ngồi dựa vào cửa xe, cùng Hàn Thanh Từ kéo ra một khoảng cách, nghiêng đầu nhìn đường phố ngoài cửa sổ. Cô biết ở trong mắt Hàn Thanh Từ, cô bất luận phát ra âm thanh gì đều sẽ quấy rầy cho nên rất thức thời mà yên lặng.

    Lái xe Tô Dự nhìn kính chiếu hậu nhiều lần, luôn cảm thấy thiếu phu nhân không thích hợp, an tĩnh giống như là một người khác.

    Xe dừng lại ở tòa nhà văn phòng của Điện ảnh Hoa Thần, Khương Bích Tuyết đang chuẩn bị mở cửa xuống xe.

    "Xử lý xong việc thì gọi điện thoại cho Tô Dự." Hàn Thanh Từ nói câu này khi vẫn nhìn máy tính bảng như ý của hắn là để Tô Dự đến đón cô.

    Tô Dự là trợ lý của Hàn Thanh Từ, Khương Bích Tuyết không muốn làm phiền hắn, "Tôi xử lý xong việc còn muốn đi dạo, tôi có thể tự đi về."

    Sau khi xuống xe, Khương Bích Tuyết vào cao ốc của Điện ảnh Hoa Thần, người đại diện Vương Yến Bình đang đợi cô.

    Hắn đem một phần kịch bản đưa cho cô, đi thẳng vào vấn đề, "Thể loại cổ trang huyền huyễn, nữ chính sử dụng phấn để giao chiến, nhưng mà có nhiều cảnh võ thuật, lúc quay sẽ rất vất vả."

    Hắn cường điệu sự vất vả vì sớm biết Khương Bích Tuyết được nuông chiều từ nhỏ, quay quá mệt mỏi và vất vả cô sẽ không nhận, nhận thì cũng sẽ sử dụng thế thân.

    Khương Bích Tuyết lật qua kịch bản, bộ phim tên là «Ngự Tiên Truyện». Sau khi nhìn lướt qua tóm tắt nhân vật cùng phần đầu cốt truyện, cảm thấy cũng không tệ lắm, cô nói: "Nhận đi."

    Khương Bích Tuyết sảng khoái đáp làm Vương Yến Bình kinh ngạc, "Quyết định nhanh như vậy sao?"

    "Vâng." Cô vừa mới nhìn phần đầu kịch bản, tình tiết cùng lời thoại đều không tồi. Cô có chút vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vì thế gấp không chờ nổi liền muốn nhận kịch bản, "Em đã xem phần đầu, kịch bản em rất thích."

    Vương Yến Bình nói: "Nhưng có một vấn đề, bộ phim này ban đầu đã xác định diễn viên nữ, nhưng cô ấy phát hiện ra mình mang thai, tạm thời rời khỏi. 22 tháng này đoàn phim phải khởi động máy, tức là một tuần sau, thời gian này, em có thể chứ?"

    Khương Bích Tuyết chính là cảm thấy ở nhà buồn chán, có thể mau chóng khởi động máy quả thực là gãi đúng chỗ ngứa, "Không thành vấn đề."

    "Cái kia, em lấy kịch bản về xem đi, phần còn lại anh sẽ sắp xếp."

    "Được, cảm ơn Bình ca."

    "Khách khí rồi, nên như thế mà." Vương Yến Bình nghĩ trong lòng, Khương Bích Tuyết này cũng không khó hầu hạ như trong lời đồn.
     
    Nakami, Táo Ngọt, vonhung9 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2021
  8. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    53
    Chương 7:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Bích Tuyết ra mắt cùng người đại diện nổi danh trong giới Húc Phân. Bởi vì hai người bất hoa nên Húc Phân đã đổi nơi công tác, sau đó người đại diện đổi thành Vương Yến Bình. Cô lại bởi vì kết hôn mà tạm thời không nhận thông cáo nên hai người cũng không liên lạc nhiều.

    Nhưng mà xem thái độ hiện tại của Khương Bích Tuyết, hắn thập phần dung túng cô, dù sao cô cũng là con gái của đại cổ đông lớn thứ hai của công ty.

    Khương Bích Tuyết đi lại trong Điện ảnh Hoa Thần gặp được không ít nghệ sĩ, mọi người đều hàm chứa ý cười chào hỏi, gọi cô một tiếng Bích Tuyết.

    Nhưng mà Khương Bích Tuyết biết nếu không phải vì thân phận con gái cổ đông, nhất định có khả năng cô sẽ bị khinh thường.

    Về đến nhà, Khương Bích Tuyết bắt đầu bế quan đọc kịch bản, xem xong kịch bản còn muốn xem nguyên tác.

    Cô nghĩ thầm, vào thời điểm đang đọc nguyên tác sẽ không bị xuyên qua đi. Nếu như xuyên vào tiểu thuyết huyền huyễn, có thể cưỡi mây đạp gió, hô mưa gọi gió có vẻ cũng không tồi.

    Sau khi đọc hết kịch bản mà không dừng lại một khắc nào, Khương Bích Tuyết vừa ngẩng đầu, giật mình nhận ra đã là chạng vạng.

    Cô rời khỏi phòng, đi xuống lầu phát hiện Lan di không có ở nhà bếp, thời điểm này bà thường đều ở trong phòng bếp vội nấu bữa tối.

    Bên ngoài cửa sổ sát đất, một cô bé mặc váy màu xanh lục vịn cửa sổ nhìn vào bên trong, Khương Bích Tuyết mỉm cười khi nhìn thấy cô bé, mở cửa ra, hướng phía cô bé gọi: "Điền Điền, vào đi."

    Cô bé ước chừng bảy tám tuổi nghe được hướng về phía cô chạy tới, bên chân còn có con chó con màu trắng đi theo.

    Cô bé tên là Trần Vũ Điền, là đứa trẻ được Hàn Thâm nhận nuôi, hiện tại đang sống trong lan viên. Lan viên rất nhỏ, là một ngôi nhà rất bình thường, có hai người làm vườn và hai người hầu sống trong đó, cô bé được một người trong đó chăm sóc.

    Trong nguyên tác, miêu tả về Trần Vũ Điền không nhiều lắm, chỉ nói là Hàn Thanh Từ đối xử với cô bé rất tốt, là người duy nhất trong trang viên thân thiết với hắn, thậm chí còn không giải thích thân phận thật sự của cô bé.

    Hàn phu nhân Trần Uyển Mai vẫn luôn cho rằng Trần Vũ Điền là con gái riêng của Hàn Thâm cho nên cũng không muốn nhìn thấy cô bé, cũng không muốn cô bé sống tại mai viên của bọn họ, vì vậy vẫn luôn để cô bé sống tại lan viên.

    Trần Vũ Điền tám tuổi lớn lên thật xinh đẹp, tóc dài được buộc thành hai cái đuôi ngựa, mặt trứng ngỗng, môi anh đào, mắt hai mí rất sâu, giống như nàng công chúa trong truyện cổ tích Châu Âu. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ngũ quan của cô bé cùng Hàn Thanh Từ có một chút giống nhau.

    Nhưng thật là đáng tiếc, tiểu thiên sứ như vậy lại không nói được, sinh ra đã là người câm.

    Khương Bích Tuyết sống ở tường vi viên mấy ngày nay cùng cô bé gặp hai lần. Lần đầu tiên hai người ở trong hoa viên cùng nhau dùng bữa trà chiều, lần thứ hai là dạy cô bé viết chữ.

    Hai người giao tiếp cũng không có trở ngại, lúc trước Khương Bích đi làm tình nguyện ở trường khuyết tật, học được không ít ngôn ngữ của người câm điếc, những ký hiệu đơn giản cô đều có thể hiểu.

    Khương Bích Tuyết đưa cô bé vào nhà, để cô bé ngồi trên ghế sô pha, hỏi cô bé đã ăn cơm chưa.

    Cô bé lắc đầu, Khương Bích Tuyết sợ cô bé đói, đưa một ít bánh hoa tươi Lan di làm cho cô bé ăn.

    Lan di từ bên ngoài tiến vào, Khương Bích Tuyết nói: "Lan di, tối nay Điền Điền ở lại ăn cơm, lát nữa dì nấu nhiều một chút."

    Lan di lúc này mới nhớ ra Khương Bích Tuyết vừa mới gả vào không lâu, còn chưa biết quy củ của Hàn gia, "Thiếu phu nhân, hôm nay là 15, bữa tối ăn tại mai viên."

    Khương Bích Tuyết hỏi: "Tại sao?"

    "Đây là quy củ của Hàn gia, ngày 15 hàng tháng đều phải cùng nhau ăn cơm, nhà của Hàn nhị gia cũng sẽ đến đây. Đều do tôi, không báo trước với ngài một tiếng."

    Cả gia đình cùng nhau ăn cơm, vậy cũng chính là gia yến.

    Lúc này, Hàn Thanh Từ cũng từ bên ngoài trở về, Trần Vũ Điền nhìn thấy hắn, từ trên sô pha trượt xuống, chạy qua, cô bé ngước khuôn mặt nhỏ, hướng về phía hắn cười.

    Hàn Thanh Từ cúi đầu liếc nhìn cô bé một cái, nâng tay lên, sờ sờ đầu cô.

    Khương Bích Tuyết nhìn Hàn Thanh Từ như vậy, trong lòng có thứ gì đó hòa tan, tính tình hắn có chút đạm mạc, hóa ra cũng có một mặt ôn nhu như vậy.

    Lan di nhắc nhở nói: "Đại thiếu gia, thời gian không còn sớm, ngài nên đi qua mai viên."

    "Tôi đi thay quần áo trước."

    Hàn Thanh Từ lên lầu thay đổi quần áo.

    Khi xuống dưới, Khương Bích Tuyết nói với hắn: "Nếu không thì đưa Điền Điền đi cùng đi."

    "Nó không phải người của Hàn gia, có thể không cần phải đi." Hàn Thanh Từ nói.

    Khương Bích Tuyết phát hiện mình vừa mới nói sai, Hàn phu nhân Triệu Uyển Mai vẫn luôn hoài nghi Trần Vũ Điền là con gái riêng của Hàn Thâm, nếu như mang cô bé đến gia yến, nhất định sẽ khiến cho hiểu lầm càng sâu.
     
    Nakami, Táo Ngọt, vonhung10 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2021
  9. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    53
    Chương 8:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cũng đúng, vậy chúng ta đi thôi." Khương Bích Tuyết nói.

    Trang viên này rất lớn, bọn họ phải đi vài phút mới có thể đến nơi.

    "Lát nữa tôi có cần phải chú ý điều gì không?" Khương Bích Tuyết hỏi, lần đầu tiên tham gia gia yến của Hàn gia, cô sợ rằng sẽ phạm vào điều cấm kỵ, vì vậy thành thật hỏi.

    Hàn Thanh Từ nói: "Giống như bình thường."

    "Ừ."

    Tham gia gia yến có tất cả mười một người, sau khi Khương Bích Tuyết vào phòng ăn liếc mắt một lượt liền đếm ra được. Nhà Hàn Thâm cùng Hàn phu nhân có bốn người, nhà của Hàn Vĩ em trai Hàn Thâm có năm người, còn có Hàn Thanh Từ cùng cô, tổng cộng là mười một người. Bọn họ ngồi lấp đầy một cái bàn dài.

    Hai anh em Hàn Thâm và Hàn Vĩ tình cảm vẫn luôn rất tốt. Ngay cả khi cha họ qua đời, lúc phân chia tài sản hai người cũng rất hòa thuận. Anh trai Hàn Thâm quản lý tập đoàn Hàn Thị, còn Hàn Vĩ quản lý một công ty con của tập đoàn Hàn Thị.

    Không khí trên bàn ăn lúc đầu khá hòa hợp, đồ ăn là món Pháp, mọi người ăn đồ ăn trên đĩa của mình.

    Hàn Thâm là chủ nhà, đối với lần đầu tiên Khương Bích Tuyết tham gia gia yến đặc biệt chú ý, "Bích Tuyết gả vào nhà chúng ta cũng được nửa tháng, cảm thấy như thế nào? Đã quen hay chưa?"

    Khương Bích Tuyết hàm chứa ý cười trả lời: "Trang viên này môi trường tốt, ở rất thoải mái, không có gì là không quen cả."

    "Nếu như có chỗ nào bất tiện, đều có thể nói với Thanh Từ hoặc ta."

    "Vâng."

    "Chị dâu, chị hình như sắp có phim truyền hình, em rất mong chờ." Người nói chuyện chính là Hàn Ngọc Đình, em gái cùng cha khác mẹ của Hàn Thanh Từ, 16 tuổi, hiện tại đang học cao trung ở trường quốc tế.

    Khương Bích Tuyết rất khách khí mà trả lời lại: "Vậy sao, chị cũng không chú ý tới."

    Hàn Ngọc Đình chống cằm, "Chị dâu, sau này chị còn quay phim nữa không?"

    "Quay." Khương Bích Tuyết cảm thấy nhân cơ hội này cùng bọn họ nói rõ ràng kế hoạch tương lai cũng tốt, dù sao đến lúc đó đóng phim cô sẽ thường xuyên không ở nhà, "Chị đang dự định quay một bộ phim, một tuần nữa bắt đầu khởi động máy."

    "Oa, nhanh như vậy."

    Triệu Uyển Mai khụ một tiếng, kéo ra đề tài, "Ngọc Đình, đừng chỉ nói về chị đau của con, cũng nói về anh trai con đi."

    Hàn Ngọc Đình nhìn nhìn Hàn Minh Huy ngồi ở bên cạnh, "Anh làm sao vậy?"

    Hàn Minh Huy liếc mắt nhìn khuôn mặt lạnh của Hàn Thâm, nói với Triệu Uyển Mai: "Mẹ, có chuyện gì để ngày mai rồi nói."

    Triệu Uyển Mai không cho là như vậy, "Sợ cái gì, ở đây hôm nay đều là người Hàn gia, người một nhà có cái gì không thể nói."

    Khương Bích Tuyết cảm thấy bởi vì Triệu Uyển Mai lên tiếng mà bầu không khí trên bàn ăn trở nên giương cung bạt kiếm. Lúc này Hàn Thâm thần sắc ngưng trọng, Hàn Thanh Từ buông dao nĩa, cầm lấy khăn ăn trên bàn lau miệng.

    Triệu Uyển Mai nhìn Hàn Thâm, lại nhìn Hàn Thanh Từ ở đối diện, "Minh Huy tốt nghiệp xong vào công ty làm cũng sắp được nửa năm, đến bây giờ chức vị so với giám đốc bộ phận còn thấp hơn. Nó với Thanh Từ đều cùng một người cha sinh ra, Thanh Từ đã ngồi xuống ghế phó tổng thường vụ, so với tiểu tổng tài không khác nhau mấy, cái này không công bằng."

    Hàn Thâm trầm giọng mở miệng nói: "Uyển Mai, hôm nay là gia yến, tạm thời không đề cập tới chuyện công việc."

    Triệu Uyển Mai cũng không có dự định dừng lại cái đề tài này. Trong lòng bà tràn đầy oán hận, bà mới là người vợ Hàn Thâm cưới hỏi đàng hoàng, Hàn Minh Huy là con trai của bà, Hàn Thanh Từ chỉ được một người phụ nữ không danh không phận sinh ra. Dựa vào cái gì hắn có thể quản lý công ty mà con trai của bà phải làm nhân viên cấp thấp trong công ty.

    "Đây cũng không tính là chuyện công việc, tôi chỉ là sợ có người quên mất Minh Huy cũng là thành viên của gia đình này cho nên mới đặc biệt nhắc đến." Nói xong Triệu Uyển Mai nhìn về phía Hàn Vĩ, "Chú hai, chú nói xem có đúng không?"

    Hàn Vĩ vốn dĩ chính là người không có cá tính, ông cũng không muốn lo việc nhà cho anh cả, "Chị dâu, chuyện này anh cả sẽ có chừng mực, chuyện này em cũng không biết rõ tình huống lắm."

    Triệu Uyển Mai cười lạnh một tiếng, "Cũng đúng, hiện tại là Thanh Từ quản lý công ty, Minh Huy có thể có vị trí nào còn phải nhìn vào sắc mặt."

    Hàn Thanh Từ buông khăn ăn trên tay, không chút để ý nói: "Công ty có quy định của công ty. Hiện tại việc sắp xếp từng vị trí trong công ty đều rất hợp lý. Nếu có điểm nào không hợp lý, tôi sẽ xem xét lại."

    Triệu Uyển Mai hừ một tiếng, "Cậu nói lời này là có ý gì.."

    "Mẹ!" Phanh một tiếng, Hàn Minh Huy đem dao nĩa trên tay đánh thật mạnh vào trên bàn, ly rượu trên bàn ăn đều hơi hơi chấn động.
     
    Ayuxinh, Nakami, Táo Ngọt8 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2021
  10. Đinh Tiểu An

    Bài viết:
    53
    Chương 9:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lòng mọi người đều kinh ngạc một chút, bao gồm cả Khương Bích Tuyết, muỗng bên cạnh cô bởi vì Hàn Minh Huy chụp cái bàn, từ mâm trượt đi xuống, phát ra tiếng vang thanh thuý.

    Lúc này, cô nhặt cũng không đúng, không nhặt cũng không đúng.

    Hàn Minh Huy đứng lên, hét lên với Triệu Uyển Mai: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa có được không!"

    Triệu Uyển Mai cũng vừa mới bị dọa, lúc này bà nhìn con trai, môi run nhè nhẹ.

    Hàn Thâm lạnh lùng nói: "Minh Huy, con như này giống bộ dáng gì?"

    Hàn Minh Huy cắn chặt răng, "Con ăn no rồi."

    Nói xong hắn xoay người rời đi.

    Hàn Minh Huy đi rồi, bầu không khí trên bàn ăn càng trở nên quái dị.

    Chủ nhà Hàn Thâm mở miệng, "Không cần để ý đến nó, tiếp tục dùng cơm."

    Người hầu vẫn luôn đứng ở bên cạnh bước tới giúp Khương Bích Tuyết thay đổi một cái muỗng sạch sẽ, cũng đem cái muỗng rơi trên mặt đất nhặt lên.

    Khương Bích Tuyết cũng không biết đã kiên trì đến cuối cùng như thế nào, cũng may ăn cơm xong, Hàn Thanh Từ liền cùng cô trở về tường vi viên.

    Thông qua hôm nay, cô rốt cuộc cũng biết vì sao Hàn Thanh Từ lại sống ở tường vi viên. Nếu như sống ở mai viên, ngày nào cũng gặp rắc rối như thế này thì nguy mất.

    Trời bên ngoài đã nhá nhem tối, con đường từ lan viên về tường vi viên có đèn đường, hơn nữa hôm nay mười lăm, trăng cũng tròn.

    "Hôm nay bị dọa rồi?" Hàn Thanh Từ mở miệng hỏi.

    Khương Bích Tuyết ngửa đầu xem ánh trăng lấy lại tinh thần, "Còn không đến mức đấy."

    Hàn Thanh Từ hỏi như vậy, đại khái là bởi vì lúc ấy cái muỗng của cô rơi trên mặt đất, hắn cho rằng cô đã chịu kinh hách, thực ra cái muỗng kia là bởi vì chấn động nên mới ngã xuống.

    Chuyện xảy ra vừa rồi cũng không ngoài dự đoán, lẽ ra cô phải nghĩ đến tình huống như vậy từ lâu, dù sao cô cũng hiểu gia đình này, "Tôi cảm thấy anh quá mức công tư phân minh rồi."

    Hàn Thanh Từ vậy mà lại tự nhiên cùng cô hàn huyên, "Như vậy là tốt hay không tốt?"

    Khương Bích Tuyết nói: "Mỗi cái đều có cái hay của nó. Cái tốt là nó có thể làm cho công ty phát triển tốt hơn. Cái không tốt là nhất định sẽ khiến cho người nhà bất mãn, giống như Hàn phu nhân vừa mới nói, anh cùng Minh Huy đều là con của ba, nhưng mà địa vị ở công ty lại chênh nhau rất lớn."

    "Tôi cũng là từ cấp thấp nhất đi lên." Hàn Thanh Từ nói.

    Khương Bích Tuyết có chút kinh ngạc, "Thật sao?" Cô cho rằng hắn vừa vào công ty đã là phó tổng thường vụ.

    "Ba đối với tôi cũng chưa từng thiên vị."

    Hàn Thanh Từ là người có năng lực rất mạnh, dựa vào năng lực của bản thân thậm chí ở công ty khác cũng có thể leo lên vị trí hiện tại. Cô nói: "Nhưng mà Hàn phu nhân đại khái sẽ không tin tưởng."

    Hàn Thanh Từ rũ rũ mắt, "Người khác có tin hay không, không liên quan đến tôi."

    "Nhưng mà tôi tin." Khương Bích Tuyết nhìn hắn, "Thật đấy."

    Hàn Thanh Từ cười cho qua chuyện, cũng không bởi vì cô tin tưởng mà cảm động.

    * * *

    Bộ phim truyền hình Hàn Ngọc Đình nói tên là «Yêu em, bắt nạt em», một bộ phim đô thị tình duyên. Vào ngày phát sóng, Khương Bích Tuyết cũng canh giữ ở trước TV.

    Theo lý mà nói, nhìn bản thân mình ở trên màn huỳnh quang ít nhiều sẽ có điểm xấu hổ, nhưng mà Khương Bích Tuyết cũng không bởi vì cái này mà xấu hổ, dù sao cũng không phải cô diễn. Chỉ là từ góc độ người xem mà nói, bộ phim này có rất nhiều khiếm khuyết.

    Khương Bích Tuyết một bên xem một bên phân tích ở trong đầu cần phải diễn như thế nào.

    Lan di bưng một mâm trái cây đã cắt xong đặt trên bàn trà, bà nhìn thoáng qua màn hình TV, hàm chứa ý cười nói: "Thiếu phu nhân diễn cũng thật tốt."

    Khương Bích Tuyết đương nhiên biết đây là lời an ủi, nhưng đây là nguyên chủ diễn, xuất phát từ sự tôn trọng, cô cũng không muốn phỉ nhổ.

    Lúc này, Hàn Thanh Từ từ trên lầu đi xuống, hắn còn mặc áo sơmi, xem ra là ăn cơm tối xong vẫn luôn ở thư phòng làm việc.

    Hắn đi đến trên sô pha ngồi xuống, nhéo nhéo giữa mày, hướng về phía Lan di nói: "Cà phê."

    Lan di nhăn nhăn mày, "Đại thiếu gia, đã gần 10 giờ rồi, nếu không để tôi pha ngài một ly trà cẩu kỷ bách hợp giúp an thần."

    "Tôi muốn cà phê."

    Lan di không có biện pháp lay chuyển hắn, xoay người đi pha cà phê.

    "Thời điểm này uống cà phê sẽ mất ngủ." Khương Bích Tuyết nghĩ đến hắn vốn dĩ đã bị mất ngủ nghiêm trọng, vì thế lắm miệng nhắc nhở một câu.

    "Còn có chút việc cần xử lý."

    Khương Bích Tuyết bất đắc dĩ thở dài, hắn là người cuồng công việc, thời điểm bận rộn làm việc đến rạng sáng 3, 4 giờ là chuyện bình thường.
     
    Ayuxinh, Nakami, Táo Ngọt8 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...